Võng Du Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình - Jang Sung Lak

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 11: Chạy như chó cũng có kỹ năng (?!)

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Khoảnh khắc Jinwoo nói từ “có” để chấp nhận phần thưởng, một ánh sáng màu xanh bao phủ người cậu.

    'Wow… cái cảm giác này là…?'

    Khuôn mặt của Juhee đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu. Nó có cảm giác gần giống với việc được cô chữa trị bằng phép thuật trị liệu.

    Jinwoo thấy mình như đang được hít thở không khí trong lành, mát mẻ, sau khi bị kẹt trong căn phòng ngột ngạt, oi bức.

    shooooo-

    Cậu cảm giác ánh sáng đang mờ dần nhưng cậu mong nó sẽ tồn tại lâu hơn chút nữa.

    Cậu đứng dậy, vươn vai và thử di chuyển xung quanh.

    “Whoa!”

    Trái tim mong manh như muốn nổ tung đã nguôi ngoai, hơi thở hồng hộc cũng ngưng hẳn, không còn dấu hiệu kiệt sức. Cơ thể đang trên bờ sụp đổ bây giờ đã tỉnh lại như là mới nghỉ ngơi xong. Các hiệu ứng không thể tin được.

    " Thật vi diệu".

    Mắt cậu mở to kinh ngac. Cậu không chắc đây là ma thuật hay là gì, nhưng hiệu ứng mạnh mẽ mà nó để lại đã gây ấn tượng lớn với Jinwoo.

    "Vậy còn “điểm chỉ số” là…."

    Quay đầu về phía giường, cậu nhìn thấy một cái hộp nhỏ và cửa sổ trạng thái trước mắt.

    " Cái này chắc là “hộp ngẫu nhiên” mà nó đã nói tới, và…"

    Sự chú ý của cậu tập trung vào màn hình trạng thái. Cái khung trạng thái nổi lơ lửng trong không khí chứa nhiều dữ liệu liên quan đến tình trạng của cậu.

    Tên: Sung Jinwoo

    Cấp: 1

    Chức nghiệp: Không

    Danh hiệu: Không

    HP: 100

    MP: 10

    Mệt mỏi: 0

    Chỉ số

    Strength: 10

    Constitution: 10

    Agility: 10

    Intelligence: 10

    Sense: 10

    (Điểm chỉ số có sẵn: 3)

    Kỹ năng

    Kỹ năng bị động

    (Chưa xác định) (Cấp tối đa)

    Tinh thần bất khuất (Cấp 1)

    Kỹ năng chủ động

    -Tăng tốc (Lv. 1)

    -Chạy nước rút (Cấp 1)

    Cậu nhớ lại những game nhập vai cậu đã chơi trong quá khứ; chỉ số của cậu gợi nhớ đến nhân vật mới được tạo.

    'Vậy đây là chỉ số của mình'.

    Hiện tại cấp độ là 1. Tất cả đều là chỉ số cơ bản.

    Một lần nữa đối diện với thực tế là Hunter hạng E yếu nhất, chỉ số của cậu không làm cậu ngạc nhiên. Thay vào đó, cậu tập trung vào các kỹ năng của mình. Kỹ năng bị động “tinh thần bất khuất” và kỹ năng chủ động “Sprint”.

    "Nghĩ về nó thì… Hôm qua…"

    Hôm qua. Chính xác hơn, là bình minh của ngày hôm nay. Cậu nhớ lại những tin nhắn cậu đã nhận được khi bị những con rết đuổi theo trong “Khu vực Phạt”. Đó là khoảng 3 tiếng chạy khỏi nanh vuốt tử thần.

    Bạn đã học được “Sprint” (Tăng tốc) (Lv.1)

    Bạn đã học được “Tinh thần bất khuất” (Lv. 1)

    Khi đó, cậu đã không để ý, vì tất cả tâm trí của cậu đang tập trung để chạy, nhưng bây giờ cậu đã có thể đọc kỹ hơn.

    Tăng tốc (Lv.1)

    Kỹ năng chủ động.

    Mana tiêu tốn: 5 (1/phút)

    Kích hoạt để tăng tốc độ của bạn thêm 30%

    Tiêu tốn 1 mana cho mỗi phút để duy trì

    “Chân bạn đã được tăng cường cho những bước chạy của bạn”

    Tinh thần bất khuất (Lv. 1)

    Kỹ năng thụ động

    Tiêu tốn mana: 0

    Khi máu giảm xuống dưới 30%, giảm tất cả sát thương nhận vào 50%.

    “Bạn có 1 tinh thần bất khuất”

    'Mẹ, chạy như chó mà cũng học được 2 kỹ năng???' (Note: Nguyên văn là 'run like a dog' nha)

    Nghe cũng logic đó chứ. Điều này có nghĩa là các hành động lặp đi lặp lại đã đáp ứng được các tiêu chí nhất định để mở khóa kỹ năng.

    'Ảo vãi...'

    Giá trị của điều này là không thể tính toán được. Thông thường, những kỹ năng mà Hunter sử dụng sẽ được xác định ngay khi họ Thức tỉnh.

    Muốn học kỹ năng mới, họ phải sử dụng những Runstone* chứa đựng kỹ năng đôi khi rơi ra từ những quái thú ma thuật hạng A hoặc cao hơn.

    Đó là lý do tại sao giá của những Runestone dao động từ hàng trăm triệu đến hàng chục tỷ won. Cậu nhớ lại một sự kiện đấu giá gần đây về một viên Runestone được bán với giá 70 tỷ won. Đó là một Runestone chứa kỹ năng có thể hồi phục hoàn toàn một người bị thương, một Trị liệu sư hạng S đã trút sạch ví của mình cho nó, và đến bây giờ vẫn chưa ai biết Healer Hunter đó là ai.

    Nhịp tim của Jinwoo tăng lên.

    Một kỹ năng tăng tốc độ di chuyển và một kỹ năng giảm sát thương nhận vào.

    Không hẳn là kỹ năng đáng giá hàng chục tỷ won, nhưng chúng vẫn là những kỹ năng hữu ích. Và cậu đã có những kỹ năng đó miễn phí. Mặc dù khá khó để sử dụng "Tăng tốc" vì lượng mana của cậu rất thấp, nhưng thực tế là cậu đã có những kỹ năng tuyệt vời trong hiện tại.

    ' Cái “Tinh thần bất khuất” còn không tốn mana cơ…'

    Có vẻ như “mana” là ám chỉ cho “sức mạnh phép thuật”. Có nghĩa là ngay cả khi cậu thiếu mana cậu cũng có thể sử dụng kỹ năng “Tinh thần bất khuất”. Chỉ riêng cái này thôi cũng là lợi ích lớn đối Jinwoo.

    Tuy nhiên… Cái kỹ năng này là gì…

    (Chưa xác định) (Lv. Max)

    Kỹ năng bị động

    Cái kỹ năng “Chưa xác định” này ngốn mất một chỗ trong bảng kỹ năng thụ động của cậu. Là một kỹ năng thụ động, nó phải là thứ được kích hoạt tự động, nhưng bảng thông báo không có bất cứ thông tin gì của nó.

    'Mình thật sự không biết nó là cái gì nữa'.

    Không có bất cứ gì để cậu đoán hay tìm hiểu về cái kỹ năng “chưa xác định” này cả. Nhận thấy những lo lắng của mình là dư thừa, Jinwoo chuyển sự chú ý của cậu tới phần khác trên bảng thông báo.

    'Điểm chỉ số…'

    Cậu vẫn chưa dùng tới điểm chỉ số mà cậu nhận được từ phần thưởng của “Nhiệm vụ hằng ngày”.

    Chỉ số:

    Sức mạnh: 10

    Thể chất: 10

    Nhanh nhẹn: 10

    Trí tuệ: 10

    Giác quan: 10

    (Điểm chỉ số có sẵn: 3)

    'Vậy mình có thể tăng 3 điểm vào chỉ số nào cũng được?'

    Năm chỉ số khác nhau trong bảng chỉ số. Cấp độ 1, nên chỉ số của cậu khá là thấp. Nhưng nhớ lại những gì cậu đã trải qua đến giờ, thì cậu cảm thấy cậu không thể bất cần mà chia điểm chỉ số được. Nếu việc chia điểm thực sự nâng cao khả năng của cậu, thì cậu không thể nào đưa ra quyết định một cách nhẹ nhàng được.

    Sự căng thẳng thể hiện rõ trên mặt cậu.

    ' Cái ý nghĩa của chỉ số “sức mạnh” thì khá là rõ rồi ha…'

    Sức mạnh, thể chất, linh hoạt. Ý nghĩa của các thuộc tính này khá dễ hiểu. À thì, nó cũng chỉ là các chỉ số thống kê trong mấy cái game. Vấn đề là chỉ số “Intelligence” (thông mình) và “Sense” (giác quan). Cái hệ thống này nó không tiết lộ thêm bất cứ thông tin gì cho Jinwoo.

    ' Liệu có thông minh hơn không nếu mà tăng chỉ số “Trí tuệ”?

    Hay là nhạy bén hơn nếu tăng điểm “Giác quan”?'

    Dù gì đi nữa, thì 2 chỉ số đó có vẻ như không đặc biệt hữu ích cho cậu lắm. Cậu đang là Thợ săn lớp chiến binh. Cái cậu cần nhất là sức mạnh, sự cơ động và sức bền.

    'Nếu mà phải chọn một, thì mình sẽ chọn sức mạnh'.

    Tăng chỉ số sức mạnh sẽ giúp nhiều thứ dễ dàng hơn. Cậu tò mò về cơ thể cậu sẽ thay đổi như thế nào khi cậu tăng chỉ số. Như vậy, cậu đã chọn chỉ số có thể thay đổi rõ ràng về cơ thể của cậu.

    '3 điểm vào strength'.

    ring~

    Chỉ số

    Sức mạnh: 13

    Thể chất: 10

    Linh hoạt: 10

    Thông minh: 10

    Giác quan: 10

    (Điểm chỉ số còn lại: 0)

    'Xong… xong rồi đó hả?'

    Tất cả những gì nó thay đổi là con số kế bên chữ “Strength” tăng từ 10 lên 13.

    Trong tâm trí của mình, cậu đã tưởng tượng ra cảnh hào quang tỏa sáng quanh người, rồi cậu cảm thấy mạnh hơn như trong mấy phim viễn tưởng hay phim hoạt hình cơ.

    'À thì, có gì thay đổi không nhỉ?'

    Jinwoo quyết định kiểm tra sức mạnh của cậu. Cậu đứng kế bên giường và thử nhấc nó lên. Cậu có cảm thấy sức nặng của cái giường nhưng cậu vẫn có thể dễ dàng nhấc nó lên khỏi mặt đất. Tuy nhiên thì, cậu không thể biết liệu điều đó chứng minh cho việc cái giường nó nhẹ hay là sức mạnh của cậu thật sự tăng lên.

    'Mình có nên làm cái so sánh trước và sau khi sử dụng điểm chỉ số không nhỉ.'

    Vì cậu đã tăng điểm rồi, nên là hơi khó để cậu so sánh sự thay đổi trước và sau khi sử dụng điểm.

    'Nếu mình có thêm vài điểm nữa nhỉ…'

    Đang liếm môi thèm khát, Jinwoo sực nhớ ra:

    'Còn phần thưởng của cái “Nhiệm vụ Phạt”!'

    Cậu nhớ là không chỉ có Nhiệm vụ hằng ngày mà cậu đã hoàn thành hôm nay, còn có cái nhiệm vụ phạt mà cậu đã suýt chết vì nó và cậu còn nhớ rõ ràng là nó cũng có phần thưởng nữa. Cậu nhanh chóng mở hộp tin nhắn của mình.

    Phần thưởng vì đã hoàn thành Nhiệm vụ Phạt.

    Bạn có muốn nhận không? (C/K)

    'Nó nè!'

    Cậu nắm chặt tay trong sự phấn khích.

    Và tất nhiên, câu trả lời là “Có!”

    Bạn sẽ nhận được những phần thưởng sau đây:

    1. Điểm chỉ số +3

    2. Hộp quà ngẫu nhiên x1

    Nhận tất cả?

    Nếu so sánh với Nhiệm vụ hằng ngày, thì cái này không có hồi phục trạng thái, nhưng cái cậu cần bây giờ là điểm chỉ số. Lúc đầu, cậu đã lo lắng rằng Nhiệm vụ Phạt sẽ làm giảm phần thưởng, nhưng Jinwoo vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi nó vẫn cho cậu 3 điểm chỉ số.

    Cậu chia điểm trong sự hào hứng,

    'Cho thêm 3 điểm vào strength!'

    ring~

    Sức mạnh: 16

    (Điểm chỉ số còn lại: 0)

    Sức mạnh của cậu tăng từ 13 lên 16. Cậu tới bên giường và thử nhấc nó lại lần nữa. So sánh với lần trước, cái giường thật sự nhẹ hơn lần trước. Cậu đã thấy sự khác biệt rõ rệt trong lần này.

    'Wow... Là thật nè…!'

    Cậu thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn. Bằng bài toán đơn giản, đi từ 10 lên 16 nghĩa là sức mạnh của cậu đã tăng 60%, kết quả đã trở nên rõ ràng hơn. Không thể kiềm chế sự phấn khích của mình, Jinwoo đi từ góc phòng này sang góc phòng khác, nâng hết mọi thứ mà cậu có thể nâng. Nhưng cậu phải ngưng sự hưng phấn của mình lại khi có một cô y tá đi ngang liếc vào phòng cậu.

    '… À xin lỗi.'

    Cậu thở phào nhẹ nhõm khi cô y tá đi mất.

    'Phù-

    Nhưng dường như sự hưng phấn của cậu không hề giảm. Nhịp tim của cậu đập nhanh hơn.

    thình thịch thình thịch

    Phần thưởng điểm chỉ số của Nhiệm vụ hằng ngày!

    Chừng nào cái sự việc kì lạ này còn tiếp diễn, thì cậu sẽ tận hưởng nó, đó là một cơ hội đáng kinh ngạc dành cho cậu. Cậu còn thấy có “Level” ngay dưới tên của cậu trong bảng thông tin.

    'Nếu vầy thì mình có thể nâng Level luôn đúng không nhỉ?'

    Cậu nghiêng đầu băn khoăn.

    'Ầy… chắc không đâu'.

    Chỉ là giấc mơ thôi; cậu cũng không ngờ rằng mình có thể đi xa đến vậy. Mà chính cậu cũng mong được phần thưởng của Nhiệm vụ hằng ngày là đủ rồi.

    Sử dụng điểm chỉ số để tăng khả năng của cậu.

    Hôm qua đến hôm nay, hôm nay tới ngày mai, cậu sẽ mạnh hơn, và mạnh hơn qua từng ngày.

    'Nghĩa là mình, một kẻ hạng E, "Thợ săn yếu nhất thế giới”, sẽ mạnh hơn?

    Đừng nói tới những người hạng A hay S, ngay cả những Hunter hạng C hay D cũng có thể cười vào mặt cậu.

    - Sung Jinwoo trở nên mạnh hơn?

    - Sung Jinwoo yếu nhất quả đất đó đó hả?

    Nhưng cậu cũng đã quen và dần trở nên không quan tâm đến những điều đó. Cậu đang vui vì cuối cùng thì cơ hội cũng đến với cậu.

    Khi đang suy nghĩ miên man thì tự dưng cậu chợt sững lại,

    ' Không lẽ đây chính là quá trình thức tỉnh thứ hai?'

    Đó thực sự là một sự kiện hiếm gặp, nhưng đã có trường hợp một Hunter hạng bét “bùm” một cái thành một trong các Hunter đứng đầu thông qua quá trình Reawaken (Tái thức tỉnh). Cậu nghĩ, phải chăng tất cả những Hunter đã được Reawaken đã trải qua quá trình mà cậu đang gặp phải bây giờ?

    'Được, cùng tìm hiểu nào'.

    Jinwoo bây giờ tò mò ngồi trước máy tính ở góc phòng. Khi anh được Hiệp hội chỉ định là bệnh nhân đặc biệt, phòng bệnh VIP mà cậu được ở thậm chí còn có cả những thứ xa xỉ như máy tính cho cậu sử dụng.

    Lạch cạch lạch cạch

    Cậu có gắng gõ phím nhanh hơn để tìm thông tin.

    Kiếm tìm rồi lại tìm kiếm, một lúc sau vẫn kiếm vẫn tìm.

    Cậu đã lướt qua hàng chục trang web, bao gồm cả những trang web chỉ có thể truy cập bởi những người có giấy phép Thợ săn. Thậm chí cậu còn mua thông tin, thu thập và xem nhiều tài liệu về Tái thức tỉnh.

    Nhưng không có bất cứ thông tin nào giống với những thứ cậu đang trải qua bây giờ cả.

    'Là sao ta, không có cái nào giống hết là sao….'

    Cái thứ sức mạnh mới có của cậu khác hoàn toàn với Tái thức tỉnh.

    Những người đã trải qua Tái thức tỉnhnói rằng nó cũng giống y chang như lần thức tỉnh đầu tiên của họ. Không có bất cứ ai đề cập gì đến chuyện nghe được một giọng nói nào trên bờ vực của cái chết, hay là “Hệ thống” rồi bảng thông báo, hay là dùng điểm tăng chỉ số như cậu cả.
     
    ﻲA Bư✯ and banhdacua25 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 12: Hotboy bệnh viện

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    'Hừm… để cho chắc thì...'

    Để che đậy danh tính, Jinwoo để lại một bài đăng nặc danh trong một diễn đàn chỉ dành riêng cho các Thợ săn.

    “Có vài thứ kỳ lạ đã xảy ra”

    Đột nhiên tôi thấy các màn hình thông báo trôi nổi trên không như game ấy và tôi có thể sử dụng các điểm số để tăng khả năng của mình. Có ai đã có kinh nghiệm trải qua việc tương tự chưa?

    Nhưng các câu trả lời thì không mấy tử tế.

    “hahaha nói nhảm hay đó.”

    “Cậu có bị khùng không, chàng trai trẻ.”

    “Kiểm tra sàn nhà coi có não rớt xuống hông dị ba”

    “Còn tao thì nghĩ mày chơi game nhiều quá lú mẹ rồi”

    “Ông là tác giả truyện tranh hả?”

    “Ê! Cho mày cái địa chỉ của bệnh viện gần nhất nè, LoL.”

    “Cậu có thể nói cụ thể hơn chứ?”

    “Có vẻ như cái diễn đàn này cần phải lọc lại thành viên thôi, đọc ba cái tin trẻ trâu này mệt vãi c*t.”

    Vài chục cái bình luận tiếp theo cũng hao hao như mấy cái đầu tiên.

    - Haizzz…

    Dù cho cậu có ở đó thêm vài tiếng nữa cũng vô ích. Các thành viên của diễn đàn chỉ gọi cậu là thằng điên và chửi rủa cậu. Nhưng cậu cũng thất vọng vì đã đi xa đến như vầy mà chả thu được tí gì…

    'Chắc là chỉ có mỗi mình thôi...'

    Là người duy nhất

    Thợ săn duy nhất trên thế giới có khả năng này!

    À thì tất nhiên là cậu phải chờ để xem xem cái “Hệ thống” này sẽ đưa cậu đi bao xa? Giúp được bao nhiêu? Giới hạn tăng trưởng của cậu là gì? Sẽ mất kha khá thời gian để tìm hiểu, nhưng cậu cảm thấy không tệ chút nào.

    Khi cậu bận suy nghĩ lòng vòng, thì bầu trời đã rơi vào màn đêm tĩnh mịch.

    'Thời gian trôi nhanh vậy???'

    Nhíu đôi lông mày lại rồi giãn ra, Jinwoo cố mát-xa đôi mắt của cậu sau một nhiều giờ sử dụng máy tính. Cậu đứng dậy vươn vai. Khi cậu đang cố gắng để thả lỏng các cơ của mình thì cậu nhìn thấy hai chiếc hộp trên sàn nhà.

    “Ah.”

    Hộp ngẫu nhiên.

    Nó y hệt như những hộp quà thưởng bạn được tặng mỗi lần lên cấp trong game, được gói gọn gàng trong giấy gói quà. Hai hộp nằm trên sàn nhà, trên nắp hộp có ruy băng nữa.

    Chắc mình đã quăng nó lên giường khi chạy quanh cái phòng.

    Cậu thật sự đã quên mất hai hộp quà này. Nôn nóng, cậu chộp lấy ngay một cái và mở nó ra.

    ' …. Băng cứu thương?????'

    Khi cậu đang chú ý vào cái thứ nhìn như bịch bông băng này thì bảng thông báo với các chữ màu xanh lá cây hiện lên.

    Bandages

    Băng cứu thương

    Băng cứu thương bình thường. Dùng cho vết thương nhỏ.

    Bạn có thể giữ vật phẩm này trong túi đồ của mình.

    "Móa. Nó thật sự chỉ là băng cứu thương...."

    Cậu đã băn khoăn liệu nó có hiệu ứng gì đặc biệt như những báu vật được tìm thấy trong các Hầm ngục không, nhưng hình như trường hợp này thì nó không mang bất cứ hiệu ứng gì.

    'Hình như là mình chưa bao giờ nghe thấy người ta tìm thấy băng cứu thương trong mấy cái Hầm ngục thì phải…'

    Với một nửa sự thất vọng, một nửa sự hy vọng, Jinwoo mở hộp còn lại.

    Và thấy một cây bút ở trong đó…

    Cậu xoay xoay cây bút, bấm thử và kiểm tra ngòi bút.

    Và đó chính xác là một cây bút bình thường, thật sự bình thường.

    Cây bút

    Một cây bút bình thường. Dùng để ghi chép

    Bạn có thể giữ vật phẩm này trong túi đồ của mình.

    Y hệt cái tên, Hộp ngẫu nhiên thật sự cho những đồ ngẫu nhiên.

    'Hmm…'

    'Bà mẹ… thiệt luôn mà…'

    Nhưng cậu cũng không hoàn toàn thất vọng. Mặc dù hai vật phẩm mà cậu nhận được cũng không có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là bình thường như cân đường hộp sữa, thì cậu cũng đã hiểu cái cách quan sát vật phẩm của cái “Hệ thống” này. Điều đầu tiên là bảng thông báo sẽ không hiện lên với các vật dụng bình thường, ví dụ như nội thất trong phòng cậu, bàn ghế các thứ. Do đó, cậu phỏng đoán rằng chức năng này chỉ giới hạn trong những thứ cậu nhận được từ “Hệ thống”. Còn điều thứ hai cậu phát hiện ra còn giá trị hơn nhiều:

    Hòm đồ như trong game thật sự tồn tại.

    'Hòm đồ'

    Ngay khi vừa nói từ “hòm đồ”, một cái bảng thông báo lại hiện lên nhưng lần này nó khác với các bảng khác, nó chia ra nhiều ô. Vì là Lv. 1, nên túi đồ của cậu gần như là chả có gì, nhưng Jinwoo đã ngạc nhiên khi thấy vật phẩm quen thuộc ngay ô đầu tiên.

    ‘Cái đó…?'

    Cậu lấy vật phẩm đó ra.

    ring~

    Thanh kiếm thép của Kim Sangshik

    Sức tấn công + 10

    Thanh kiếm của ông Kim mà cậu đã nhặt lúc còn ở cái đền. Cậu tưởng rằng nó đã bị bỏ lại ở đó rồi chứ.

    'Haiz, mày làm tao nhớ đến lão già đó.'

    Nhếch môi, cậu nhớ lại cái lúc bị kẹt ở trong đền, cậu có cảm giác là cậu và ông ta có mối liên hệ đặc biệt gì đó. Và cậu khá vui khi thấy thanh kiếm này trong rương đồ, nhưng tính ra cậu cũng khá xấu hổ khi nghĩ rằng mình đã giấu đi món đồ này.

    'Có lần ông Kim khoe là đã mua cây kiếm này với giá 3 triệu won thì phải?'

    Lý do làm cậu khá vui khi phát hiện thanh kiếm là vì những vũ khí bình thường thì dễ dàng để mua rồi, nhưng không thể giết những con quái vật bằng những vũ khí không có sức mạnh ma thuật. Vì lý do như vậy, vũ khí của Hunter thật sự rất đắt. Và giờ đây, cậu có một thanh kiếm miễn phí.

    'Có vẻ như mình sẽ sử dụng nó trong một thời gian.'

    Cho đến bây giờ, cậu vẫn chiến đấu bằng tay không vì không đủ tiền mua bất kỳ loại vũ khí nào. Thế nên, dù cho rằng nó là một thanh kiếm khá cùi bắp nhưng Jinwoo vẫn rất mừng rỡ.

    'Cám ơn ông Kim nhé'.

    Ông Kim có thể sẽ tức đến sùi bọt mép, và chắc sẽ phát khùng lên đòi lại nếu thấy Jinwoo cầm thanh kiếm này. Nhưng mà cuối cùng thì ông ta cũng là một người ích kỷ khi bỏ rơi cậu, người đã cứu mạng ông ta hai ba lần. Đối với Jinwoo, cả thanh kiếm và sức mạnh hiện tại của cậu là những thứ mà cậu dường như đã phải đánh đổi bằng cái mạng của mình để có, chính vì vậy nên cậu sẽ không trả lại nó một cách dễ dàng.

    Đôi mắt cậu trở nên hung tợn.

    Trong cái đên đó, cậu đã đọc được hai điều.

    Một là cậu phải trở nên mạnh hơn.

    Do quá yếu, nên cậu đã đối mặt với cái chết nhiều lần. Không chỉ thế, ngay cả khi biết chuyện gì sẽ xảy ra, cậu cũng không thể nào cứu hết các Hunter tránh khỏi cái chết. Ngay cả khi cậu biết rõ là Ông Kim đã sai, nhưng cậu cũng không thể lên tiếng giúp ông Song được. Để sống sót, cậu buộc phải nhắm mắt làm ngơ trước những thứ gọi là “đúng và sai”.

    Và hai.

    'Không nhất thiết phải trở thành người tử tế.'

    Sự tử tế và lòng tốt của cậu được trả ơn bằng sự phản đội của “các đồng đội”. Họ bỏ rơi cậu, người đã cứu họ hai ba lần, đến mức mất một bên chân, giả điếc để không phải nghe tiếng hét van nài của cậu khi đó. Cậu vẫn thấy tức đến tím người khi nhớ lại những khoảnh khắc đó.

    'Cho và nhận'.

    Từ giờ trở đi, cậu thề với lòng mình mà sẽ không bao giờ đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm vì lợi ích của người khác, ít nhất, cậu cũng không hổ thẹn với lòng mình là được. Suy cho cùng, điều quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu… chính là cuộc sống của cậu.

    Đó là hai bài học mà cậu đã học được khi đứng trên bờ vực của cái chết.

    Nếu muốn mạnh hơn nữa, thì đầu phải lạnh đi.

    ' Mình sẽ làm được.'

    Cậu là người mà sẽ không dễ để quên đi bài học bằng chính xương máu của mình.

    Ở một số gian hàng ẩm thực bên đường, y tá Choi Yura và bạn của cô trò chuyện đến tận đêm

    "À phải"

    Yura chợt nhớ bạn cô là nhân viên trong Hiệp hội Thợ săn. Cũng nhờ đó mà cô đã có chân trở thành y tá ở bệnh viện dành riêng cho Thợ săn.

    "Bà biết khá nhiều về các Thợ săn phải không?"

    "Nhiều hơn những người bình thường tí xíu, sao thế?"

    "Thợ săn có thể hồi phục vết thương rất nhanh phải không?"

    "Tất nhiên, các Trị liệu sư rất đỉnh luônnnnn. Khi họ sử dụng phép thuật trị thương, các vết thương cứ thế biến mất tiêuuuuuuu!!!"

    "Không, không. Không phải sử dụng phép, đang bất tỉnh cơ mà".

    "Đang bất tỉnh á??"?

    "Thì ví dụ như là lúc họ bị đánh bất tỉnh… hay là lúc họ đang ngủ chẳng hạn, vết thương có tự lành không?"

    Bạn cô lắc đầu.

    "Không có vụ đó đâu má ơi. Đúng là có một cả năng đặc biệt gọi là “hồi phục hoàn toàn”. Nhưng mà đó là sức mạnh đặc biệt chỉ có bọn quái vật cấp A hoặc cao hơn, mà phải là những con quái vật đặc biệt chứ không phải con nào cũng có đâu bà nội."

    " Cuối cùng ý bà là không có bất cứ con người nào có khả năng đó?"

    " Uh! Tui chưa bao giờ nghe có Hunter nào với khả năng đó cả".

    "Thật… thật vậy sao?"

    Vậy là cô đã nhầm sao? Yura gật gật đầu khi cô lắng nghe bạn mình. Sau đó, bạn cô tiếp tục:

    "À thì, tui cũng không chắc, nhưng có thể cũng có ở các Hunter hạng S".

    Yura lập tức ngẩng đầu lên nhìn trước lời nói của bạn cô,

    "Hạng S à?"

    "Thì Hunter hạng S mà, tui cũng thật sự không chắc, vì thông tin liên quan đến họ hay sức mạnh của họ rất khó để tìm hiểu. Nhưng mà tui nghe hội trưởng Guild Hunter Baek Yun-ho có thể biến thành một con quái vật thiệt luôn đó."

    Nhưng Sung Jinwoo là Hunter hạng E mà. Thông tin liên quan đến thứ hạng Hunter đã được công khai thông qua trang web của Hiệp hội; bất cứ ai dù là người bình thường cũng dễ dàng truy cập và tìm thấy. Sáng hôm đó, vì tò mò, Yura đã đọc thông tin về Sung Jinwoo trên trang web của Hiệp hội.

    “Thứ hạng của cậu ta quá thấp để có được cái khả năng cao cấp đó… haiz!!!”

    Sự tái thức tỉnh của các Thợ săn!

    Cô nhớ lại là hình như cô đã nghe lỏm được điều gì đó về Tái thức tỉnh khi cô đi ngang qua phòng cậu Sung ngày hôm qua.

    "Có khi nào cậu ta Tái thức tỉnh thành một Thợ săn hạng cao hơn không nhỉ?"

    Nếu không phải là bạn bè, thì người bình thường không thể nào có cơ hội được gặp một Hunter hạng S. Số lượng Hunter hạng S rất ít, chính vì thế nên lịch trình của họ vô cùng bận rộn. Nhưng khi nghĩ đến chính bệnh nhân của cô đã trở thành một trong số họ. Một hạng E trở thành hạng S…

    "Hmm, nếu không có ai phát hiện ra giá trị của anh ta…"

    Đây là cơ hội duy nhất để cô tạo sự thân mật với Jinwoo. Không phải ai cũng có cơ hội làm bạn với Hunter hạng S. Giá trị của họ cao đến mức mà cho dù có bỏ ra cả đống tiền cũng không gặp được họ. Tưởng tượng đến việc có thể làm bạn với một Hunter hạng S, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Yura ngay lập tức.

    "Dì dị má, tự nhiên cười sảng dị. Có dì dui hả???"

    "Hả? À không, có gì đâu".

    Nụ cười đó vẫn hiện diện trên khuôn mặt của cô ngay cả khi cô lắc đầu.

    ---

    "Chộ ôi, nhìn cái body đó kìa má ôiiiii!"

    "Ủa mình nhớ là body của anh ấy đâu có đẹp dữ vậy khi anh ấy vào đây đâu ta?"

    Hai cô y tá trẻ thì thầm với nhau khi thấy Jinwoo đi ngang qua.

    Cậu đi thẳng về phòng mình giả vờ như không nghe thấy.

    Đã được một tuần rồi kể từ khi cậu bắt đầu làm Nhiệm vụ Hàng ngày. Có nhiều thứ đã thay đổi…

    Đầu tiên là về cơ thể cậu. Cậu đi tới trước cái gương trong phòng

    “Hmm. Hmm.”

    Cậu nhìn lên, nhìn xuống, nhìn toàn bộ cơ thể mình trong tấm kiếng. Rồi cậu cảm thấy xấu hổ khi hành động như một cô gái đang thử đồ, giả vờ ho một cái để khỏi cảm thấy xấu hổ mặc dù chả có ai đứng đó ngắm cậu cả. Nhưng, sự khác biệt vẫn là rất rõ ràng, cơ thể cậu đang thay đổi.

    "Mình… mình đô hơn trước nhiều."

    Đó là điều đầu tiên mà cậu nhận thấy. Một số chỗ đã mất đi lượng mỡ và thay vào đó là múi cơ. Vai cậu cũng trở nên rộng và rắn chắc hơn, còn chiều cao thì có vẻ như cũng tăng lên một ít.

    ‘Nhìn mình không còn dạng yếu nhớt như xưa nữa nhỉ…'

    Các múi cơ bắt đầu xuất hiện xuyên suốt cơ thể cậu. Cậu cũng cảm thấy thích body của mình dù cho cậu là một thằng đàn ông. Điều đó giải nghĩa cho việc mấy cô y tá lúc nãy thầm thì về body của cậu.

    'Và tất cả điều này phải cảm ơn tới…'

    Cậu mở cửa sổ trạng thái.

    ring~

    Tên: Sung Jinwoo

    Cấp: 1

    Chức nghiệp: Không

    Danh hiệu: Khôg

    HP: 100

    MP: 10

    Mệt mỏi: 0

    Chỉ số

    Sức mạnh: 31

    Thể lực: 10

    Nhanh nhẹn: 10

    Trí tuệ: 10

    Giác quan: 10

    (Điểm còn dư: 0)

    Kỹ năng

    Kỹ năng bị động

    (Chưa rõ) (Lv. Max)

    Tinh thần bất khuất (Lv. 1)

    Kỹ năng chủ động

    Tăng tốc (Lv. 1)

    Chẳng mấy chốc, cậu đã nâng điểm “sức mạnh” lên 31. Nhưng mà cậu vẫn chưa chắc các điểm chỉ số khác có mang lại các tác động như điểm “sức mạnh” không, nên là bây giờ cậu chỉ tập trung vào điểm “sức mạnh” thôi. Suy cho cùng thì thứ hữu ích nhất trong việc chiến đấu với ma thú là sức mạnh.

    'Chứ cơ thể con người không thể nào thay đổi như thế này sau mấy ngày tập thể dục được'

    Cậu nghĩ chỉ có một khả năng mà thôi, đó là cơ thể của cậu đang thay đổi theo sự gia tăng của điểm “sức mạnh”; phát triển cơ bắp để tối đa hóa sức mạnh. Cậu không thể nghĩ đến một khả năng nào khác ngoài cái này cả.

    Tuy nhiên, cũng có lúc cậu lo lắng rằng mình đã tăng quá nhiều điểm vào “sức mạnh”. Nhưng sau nhìn thấy cơ thể đang thay đổi, cậu trở nên hài lòng và quên đi sự lo lắng của mình.

    'Nhìn cũng bắt mắt đấy chứ nhỉ'.

    Ngày qua ngày, tên anh xuất hiện ngày càng nhiều trong các cuộc đối thoại giữa các cô y tá. Y tá là một công việc liên tục làm việc xung quanh cơ thể của bệnh nhân, nên có lẽ họ là những người đầu tiên biết đến việc cơ thể cậu thay đổi ra sao. Và với thính giác nhạy bé của mình thì, cậu đã không bỏ lỡ mất bất kỳ cuộc đối thoại nào có tên mình.

    'Có lẽ đây là lúc mình nên xuất viện'.
     
    ﻲA Bư✯ and banhdacua25 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 13: Thợ săn hạng E đấm phát chết luôn

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Cậu không muốn thu hút những sự chú ý không đáng có. Vì cậu biết cậu sẽ rất khó chịu nếu những ánh mắt tò mò đó nhìn vào cậu, và quan trọng là cậu cũng không muốn tiết lộ cái hiện tượng kỳ lạ của mình cho người khác. Cổ nhân có câu “Chó đang ngủ thì hãy để nó ngủ yên.”

    Cậu muốn phát triển khả năng của mình và tránh những ánh mắt tò mò.

    - 'Nếu bây giờ mình rời khỏi đây, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ'

    Rất may, kết quả của những bài kiểm tra rất tích cực; sức khỏe của cậu cũng không có vấn đề gì. Cậu có thể xuất viện bất cứ khi nào cậu muốn. À thì, cả Hiệp hội và bệnh viện đều muốn cậu rời đi liền, ngay, và lập tức. Có lẽ là tại vì họ cảm thấy lãng phí khi bỏ tiền chăm sóc một Hunter hạng E đơn thuần. So với các Hunter hạng S, thì Jinwoo dường như sống ở một thế giới khác.

    Cho nên, Jinwoo cảm thấy đã đến lúc cậu rời khỏi bệnh viện rồi.

    Ngoài ra cậu cũng muốn kiểm tra vài thứ.

    '- 'Mình để nó ở đâu nhỉ…'

    Lục lọi hai bên túi, Jinwoo lấy ra cái gì đó.

    Cái chìa khóa vàng.

    Cái chìa khóa đơn giản, dường như nó không có trang trí gì nhiều.

    Sau khi xoay ngang xoay dọc, Jinwoo cất nó vào túi.

    Khi đang ký các giấy tờ để xuất viện, cậu thấy một cô y tá đang hối hả chạy tới chỗ cậu.

    - "Hộc… hộc…! Anh Sung Jinwoo, anh xuất viện à?"

    "Hả? À, ừ đúng vậy".

    Đó là cô y tá chỉ định của câu, Choi Yura. Cô trông có vẻ buồn khi biết cậu xuất viện. Jinwoo trở nên bối rối vì không hiểu có chuyện gì xảy ra. Khi cậu còn đang bối rối và tự hỏi rằng có chuyện gì xảy ra, thì cô đưa cho cậu một cuốn ghi chú nhỏ.

    - "À… ừm… tôi có thể xin thông tin liên lạc của anh được không?"

    - "Thông tin liên lạc của tôi á?"

    - "Vâng… nếu anh không phiền…"

    'Chắc để gửi mấy cái kết quả kiểm tra ấy mà?' -cũng không suy nghĩ gì nhiều, Jinwoo cầm lấy sổ ghi chú. Rồi cậu chợt nhận ra là tất cả những gì cô đưa cho cậu chỉ có mỗi cuốn sổ.

    Khi thấy Jinwoo nhìn chằm chằm vào mình, Yura thoáng đỏ mặt.

    " "Có… có chuyện gì sao?"

    - "À… cô không đưa tôi cây bút".

    - "Hả! Ủa, xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ lấy ngay".

    Có vẻ như cô ấy rất vội. Ngay khi vừa nói, cô liền quay lưng chạy đi.

    - "Ấy, khoan. Hình như tôi có…"

    Trong nháy mắt, cậu đã cầm cây bút trên tay. Như đọc được suy nghĩ của cậu, cây bút đã tự động xuất hiện từ trong túi đồ của cậu. Xem ra cậu có thể tự do cất và lấy những vật phẩm từ túi đồ của cậu bằng cách suy nghĩ về nó. Có vẻ như đây là một chức năng khá tuyệt vời của túi đồ. Xác nhận lại đúng là cây bút trong tay, Jinwoo gọi Yura dừng lại.

    - "À đây rồi, tôi có một cây trong túi".

    - "Vậy sao? Phù, vậy đỡ quá".

    Yura ôm ngực thở phào. Jinwoo cũng cười nhẹ khi cậu ghi số điện thoại của mình vào cuốn sổ ghi chú. Đây không hẳn là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này, vật phẩm trong Hộp ngẫu nhiên thường sẽ hữu dụng, dù trong trường hợp này hay trường hợp khác. Cậu nhận được cái áo mưa, thì trời mưa. Còn cái ngày mà máy lọc nước hết ly, cũng cũng nhận được một cái ly. Chỉ còn cái băng cứu thương là chưa có dịp sử dụng.

    - "Của cô đây".

    Khuôn mặt Yura vui lên hẳn khi nhận lại cuốn sổ ghi chú, rồi cô cúi đầu.

    - "Ưm… vậy có gì liên lạc với anh sau nhé. Chào anh".

    - "Hả? À, vâng. Chào cô"

    Yura nhanh chóng biến mất sau cây cột. Jinwoo nghiêng đầu ra vẻ băn khoăn khi nhìn cô chạy đi.

    - “Hả? Liên lạc sau???”

    Trông có vẻ như cô ấy là một y tá tốt.

    Với suy nghĩ đó, Jinwoo vui vẻ rời khỏi bệnh viện, dường như mùa xuân đã đến với cậu.

    Nơi đầu tiên cậu đến sau khi ra viện là tòa nhà của Hiệp hội Hunter nằm ở quận Guro của Seoul. Cậu bị mất điện thoại trong cái Dungeon đôi nên cậu cần một cái thay thế. Vì cái điện thoại của Hunter có cơ cấu và con chip đặc biệt nên chỉ có thể lấy trực tiếp tại Hiệp hội.

    Nhân viên Hiệp hội nói với Jinwoo sau khi nhìn vào màn hình thông tin của cậu:

    "Có vẻ như điện thoại của ngài phải hai tuần sau mới có".

    "Cái gì? Lâu dữ vậy?"

    "Jinwoo thốt lên ngạc nhiên. Vì cái điện thoại cũ của cậu đã bị đập vỡ thành từng mảnh khi cậu cố gắng chạy khỏi “Tượng Chúa”, và bây giờ họ bảo cậu phải chờ tới hai tuần mới có được cái mới".

    "Nếu ngài có việc gấp hoặc có nhu cầu gấp, chúng tôi có dịch vụ cho thuê. Phí thuê sẽ là 50 ngàn won".

    50 ngàn won cho phí thuê là rất cao. Nhưng ở tình trạng hiện tại của cậu thì cái giá đó quá đắt.

    "Mà chắc cũng chả có ai gọi cho mình đâu nhỉ…"

    Nếu không thể liên lạc với cậu qua điện thoại di động, Hiệp hội có thể gọi cho cậu qua số điện thoại bàn ở nhà. Cho nên, cậu cũng không cần phải bỏ tiền thuê làm gì cả.

    Jinwoo lắc đầu.

    "Có lẽ tôi sẽ chờ vậy".

    "Vâng, vậy thì ngay khi có hàng, chúng tôi sẽ chuyển trực tiếp đến nhà cho ngài".

    "Cám ơn anh."

    Cậu đứng dậy, các việc linh tinh đã xong, Nhiệm vụ hằng ngày đã làm, cái điện thoại mới cũng đã yêu cầu. Cậu lấy cái chìa khóa vàng ra khỏi túi khi cậu rời khỏi tòa nhà.

    'Bây giờ thử cái này nhỉ???'

    Thông tin của cái chìa khóa hiện ra trong bảng thông báo với nền chữ màu xanh lá cây.

    Chìa khóa vào Hầm ngục

    Độ hiếm: E

    Loại: Chìa khóa

    Chìa khóa đăng nhập vào Dungeon

    Chỉ có thể sử dụng tại cửa số #3 Ga tàu Hapjeong

    Đó là một trong những phần thưởng của Hộp ngẫu nhiên. Lúc đầu, cậu khá bối rối trước sự xuất hiện của chiếc chìa khóa. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có đề cập đến độ hiếm của vật phẩm, cậu nghĩ đây không phải là một vật phẩm bình thường. Và đây cũng là một trong những lý do chính khiến cậu quyết định rời khỏi bệnh viện

    Chìa khóa để đăng nhập vào Dungeon à…

    Dungeon, đó là từ mang lại rất nhiều kỷ niệm đau thương. Cậu nhớ cũng có một lần cậu tham gia vào một cuộc đột kích hạng E và bị thương nặng đến mức nhập viện.

    - 'Ít nhất là trong lần đó, phe mình không có ai khác bị thương hết….'

    Tuy nhiên, nếu cậu muốn vào cái Dungeon với chiếc chìa khóa này, thì cậu bắt buộc phải vào một mình.

    Jinwoo đưa ra quyết định sau khi suy nghĩ hồi lâu.

    'Vào thử coi sao, nếu không ổn chắc nó cho mình ra mà ha…'

    Luôn luôn có lối để chạy trốn. Việc chạy 10km mỗi ngày làm cho Jinwoo tự tin vào khả năng chạy trốn của mình…

    Nhưng cậu đâu biết sự tự tin đó là một sai lầm.

    slam, slam!

    'Đây là… bức tường????'

    Cậu đập mạnh vào cái hàng rào vô hình, rồi cậu hướng mặt vào cái lối mà cậu đã đi vào và cố gắng la hét, nhưng không có động tĩnh gì. Cậu thấy những người ở ngoài đi ngang qua, nhưng không ai thấy cậu. Thỉnh thoảng, sẽ có người đi xuống cầu thang vào ga tàu, nhưng khoảnh khắc mà họ đến chỗ cậu, thì lại đột nhiên biến mất. So với bên ngoài, có vẻ như nơi này là một chiều không gian riêng.

    Khi mà Jinwoo sử dụng hết sức mạnh của mình để cố gắng thoát ra, thì cửa sổ thông báo hiện lên.

    ring~

    Bạn không thể ra khỏi Hầm ngục.

    Hãy đánh bại con Boss hoặc sử dụng “hồi quy thạch” (Đá trở về)

    Giống y chang như cái bảng thông báo cậu đã thấy khi cậu thử thoát ra lần đầu tiên.

    Chiếc chìa khóa hầm ngục mà cậu vừa cầm biến mất ngay khi cậu bước vào cổng số #3 của ga tàu. Khi cậu hoảng loạn và quay đầu bỏ đi, thì có một rào cản vô hình đã chặn đường cậu.

    Dự định ban đầu của cậu là cậu sẽ tìm thấy một Cánh cổng hoặc là một lối vào ẩn ở đâu đó trong nhà ga, nhưng sự thật đi quá xa dự định của cậu. Và giờ còn tệ hơn, khi mà cậu không thể thoát ra như những hầm ngục bình thường.

    'Bỏ mẹ rồi, nó khác hoàn toàn với hầm ngục bình thường…'

    Với cái thở dài não nề, cậu hướng về phía trước.

    Nhà ga đã biến đổi thành một khu rừng, những nội thất thì biến thành rễ cây, còn mấy bức tường thì được bao phủ trong dây leo và mùi xác chết thối rữa xộc vào mũi Jinwoo. Cậu còn nghe thấy tiếng kêu của động vật nào đó từ xa nữa.

    “...”

    - “Dự định” của cậu là tìm một lối vào ẩn ở ga Hapjeong, còn giờ là nguyên cái nhà ga biến thành một cái Hầm ngục.

    Jinwoo lấy ra thanh kiếm từ túi đồ.

    ring~

    Thanh kiếm thép của Kim Sangshik

    Tấn công +10

    Nếu rút lui không được, thì chỉ còn cách tiến lên

    Jinwoo nuốt nước bọt và bắt đầu xuống cầu thang tiến vào trong. Cậu nín thở và nhìn xung quanh, nhưng không cảm thấy gì cả. Tuy nhiên thì, cậu cũng không thể thư giãn; và bất cẩn là điều không được phép xảy ra ở đây. Ngay cả trong số ma thú cấp thấp, vẫn có một số con có khả năng che giấu sự hiện diện của chúng. Bình thường, nếu đi theo tổ đội, thì tất cả tổ đội phải che giấu sự hiện diện của mình và phục kích bọn ma thú.

    Cậu đi ngang qua nhà vệ sinh và tới một nơi “đã từng là” khu mua sắm của nhà ga. Còn bây giờ, với việc mấy cái cửa hàng tang hoang, cộng thêm việc không có bất cứ dấu hiệu nào của con người, rồi lại công thêm cái ánh sáng lờ mờ do thiếu nguồn sáng, thì bây giờ ở đây nhìn không khác gì mấy cái phim tận thế cả. Và nó làm cho cậu rợn cả tóc gáy lên luôn.

    Nhấp nháy - nhấp nháy-

    Khung cảnh xung quanh thì nhìn như phim tận thế, còn trên trần nhà thì đèn cứ nhấp nháy nhấp nháy, nhìn có khác gì phim ma đâu cơ chứ…

    Đạp lên mấy ngọn cỏ dại mọc trên mấy chỗ gạch vỡ, Jinwoo vẫn nhìn quanh lo lắng…

    'Hình như có gì đó...'

    Không gian xung quanh cậu vắng lặng như tờ, nhưng cậu vẫn có cảm giác có gì đó đang nhìn cậu…

    'Rồi thêm cái mùi kinh điển này nữa…'

    Cái mùi hôi thối nồng nặc của xác chết xộc tới từ đâu đó. Do đã có kinh nghiệm khi đi vào những Hầm ngục trước, nên cậu cũng quen dần với mùi này…

    'Mẹ nó, là dã thú…'

    Tuy nhiên, cậu không thể xác định chính xác vị trí của nó. Giống như nó đang nằm chờ con mồi sơ hở để phục kích vậy.

    'Vậy nên giờ mày cứ nằm đó hoài luôn hả?'

    Vậy thì, cậu sẽ cho nó một cơ hội.

    Jinwoo xoay lưng lại phía mà cậu đã xác định, rồi bắt đầu từ từ đi lùi lại. Những kẻ săn mồi thường có xu hướng tấn công những con mồi đã để lộ sơ hở. Và chắc chắn, loài dã thú không phải là ngoại lệ.

    Và khi cậu đi tới bước thứ ba thì,

    Choang!

    Mấy cái cửa sổ của một cửa hàng quần áo bị phá vỡ, và một con gì đó đã nhảy ra từ chỗ đó. Nó nhảy thêm một cái nữa khi tiếp đất tới sát gáy của Jinwoo.

    Grào!

    Đã lường trước được điều này, Jinwoo đáp trả tiếng gầm của nó bằng cách vung kiếm. Nhưng đó vẫn là màn phản xạ đầy ấn tượng của cậu.

    Xoẹt!

    Thanh kiếm sắc nhọn đã chẻ trúng cằm con dã thú khi mà nó đang nhảy lên. Bị phản đòn, con dã thú rú lên đau đớn khi té xuống đất.

    Ử - ử -

    Một con sói lớn với bộ lông màu đỏ. Bị chém trúng, con sói bị văng xuống đất trong đau đớn. Khi Jinwoo nhìn kỹ, trên đầu con sói cũng có tên, giống hệt như mấy con rết trong “khu vực Phạt”.

    “Lycan nanh thép”

    Tuy nhiên, không giống như những còn rết có tên màu đỏ, thì con sói này tên nó màu trắng.

    'Mà kệ mẹ nó đi, đâu dư thời gian ngồi nghĩ lý do đâu trời…'

    Cơ hội để hạ gục con sói đang quằn quại trên mặt đất trong đau đớn là ngay bây giờ. Jinwoo thu hẹp khoảng cách, và hạ gục nó với một nhát chém vào vùng ngăn cách giữa đầu và thân, người ta hay gọi chỗ đó là cái cổ.

    Ẳng!

    Con Lycan phát ra tiếng rên thảm thiết khi nó rời khỏi trần thế.

    Bạn đã hạ gục Lycan nanh thép.

    'Được lắm!'

    Nhưng cậu chả có thời gian để mở tiệc ăn mừng. Từ mấy cái cửa sổ vỡ, hai con Lycan từ từ đi ra trong bóng tối.

    'Đệt, có cả bạn à.'

    Mắt Jinwoo giãn rộng ra,

    Grào!

    Nhe hai cái nanh đáng sợ, hai con Lycan phóng về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa chúng và Jinwoo trong một lần dậm nhảy. Trong sự phấn khích khi tiêu diệt được con Lycan đầu tiên, cậu đã chém xuống quá nhiều lực, khiến cho thanh kiếm bị mắc kẹt dưới đất, cậu nhíu mày,

    'Bỏ mẹ, kẹt mẹ rồi!'

    Khi mà cậu còn đang vật lộn để có thể rút thanh kiếm lên, thì một trong hai con Lycan vồ tới trước mặt cậu.

    "Ối!"

    Cậu nhanh chóng cúi đầu xuống để né. Con Lycan vồ hụt cái đầu cậu bị mất đà và đâm thẳng xuống mặt đất.

    Rắc!

    Ngay chỗ con Lycan đâm hai cái nanh xuống, mặt đất nứt toác ra.

    'Có vẻ như cái tên “nanh thép” không phải đặt để cho vui ha...'

    Nhưng giờ cũng chẳng có thời gian để trầm trồ ngạc nhiên, trong khi đó, con Lycan còn lại đang tới chỗ cậu. Còn thanh kiếm thì có vẻ như nó muốn nằm đó thêm một khoảng thời gian nữa.

    'Bà mẹ nó!"

    Không còn sự lựa chọn nào khác, cậu buông thanh kiếm và tung một cú đấm vào con Lycan trên không trung.

    VỤT

    Cú đấm đang hướng thẳng tới con Lycan nhanh đến mức nó tạo ra âm thanh như một ngọn gió.

    Ầm!

    Khi đụng phải cú đấm của cậu, đầu của con Lycan đã nổ tung. Còn thân nó thì bay lên đập vào trần nhà rồi rơi xuống đất.

    Rầm!

    'Cái quái gì….?'

    Jinwoo ngạc nhiên nhìn nắm đấm của mình.

    Sức mạnh hủy diệt của nó còn hơn những gì cậu mong đợi.
     
    ﻲA Bư✯ and banhdacua25 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 14: Cày cấp

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Con Lycan vừa nhảy qua đầu cậu giờ đang nhìn cậu đầy sợ hãi. Đuôi nó hạ xuống, con sói đang từ từ lùi lại.

    'Gì vậy…?'

    Vậy ra đây là kết quả của việc đút hết điểm vào “Sức mạnh” à?

    Khi cậu nhìn vào cái đầu con Lycan mà cậu đang cầm trên tay, còn cái cơ thể của nó cũng đã hết co giật và đã chết hẳn, thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên

    ring~

    Bạn đã đánh bại Lycan nanh thép.

    Bạn đã lên cấp!

    'Lên… lên cấp????'

    Để chắc chắn không nghe nhầm, Jinwoo nhanh chóng mở cửa sổ trạng thái của cậu.

    Tên: Sung Jinwoo

    Level: 2

    Nghê nghiệp: Không

    Danh hiệu: Không

    HP: 205

    MP: 22

    Mệt mỏi: 0

    Chỉ số

    Sức mạnh: 32

    Thể lực: 11

    Nhanh nhẹn: 11

    Trí tuệ: 11

    Giác quan: 11

    (Điểm còn lại: 0)

    Kỹ năng

    Kỹ năng thụ động

    (Chưa xác định) (Lv. Max)

    Tinh thần bất khuất (Lv. 1)

    Kỹ năng chủ động

    Tăng tốc (Lv. 1)

    Cậu đã thật sự lên cấp. Với việc lên cấp, toàn bộ chỉ số của cậu đã được cộng một điểm. Cậu chợt nhận ra rằng còn có cách khác để nâng cao chỉ số của cậu, không chỉ có mỗi phần thưởng của nhiệm vụ mới làm được điều đó.

    'Má, lên level được thiệt luôn ông nội ơi…'

    Thứ mà cậu mơ ước, nghĩ ngợi hằng ngày giờ đây thành sự thật.

    Tim cậu một lần nữa lại đập nhanh phấn khích

    'Mà tính ra thì số điểm nhận được còn nhiều hơn cái Nhiệm vụ hằng ngày nữa'

    Số điểm cậu nhận được từ nhiệm vụ là 3 điểm

    Còn điểm nhận được từ việc lên level là 5 điểm.

    Mặc dù cậu không thể phân chia 5 điểm này theo ý muốn, nhưng tổng chung lại thì cậu vẫn lời hơn cái phần thưởng từ nhiệm vụ.

    'Ủa mà tính ra mới giết có hai con đã lên level rồi…'

    Trong những game RPG, thì những nhân vật có level thấp sẽ có thể lên level nhanh hơn.

    Jinwoo đang ở level 2. Mọi người có thể nói cậu cùi bắp, nhưng sự thật thì level không phản ánh đúng sức mạnh thật của cậu.

    Suy cho cùng, thì cậu đã nâng “sức mạnh” của mình lên mức trên 30; thử nghĩ mà xem, 1 level tương đương với 1 điểm sức mạnh, thì Jinwoo đã có sức mạnh của một nhân vật trên level 20. Và khi một nhân vật cấp 1 đi săn với sức mạnh của nhân vật cấp 20, thì sẽ nhanh cỡ nào?

    Có lẽ đây là “sức mạnh vượt cấp” mà mọi người thường nói? .

    Cú đấm mang sức mạnh hủy diệt ngoài mong đợi là một minh chứng cho sự tiến bộ của cậu.

    Tính ra, chỉ số “sức mạnh” của mình nhiều hơn gấp ba lần so với level hiện tại, nhưng mình cảm thấy mình còn mạnh hơn cái gấp ba lần đó nữa.

    Sức mạnh ở level 1 là 10, nhưng cậu là 30. Sự khác biệt giữa chỉ số “sức mạnh” 10 và chỉ số “sức mạnh” 30 là gấp ba lần, nhưng cậu cảm thấy sức mạnh của cậu còn ghê gớm hơn nữa.

    Hay là…

    Nếu cậu cứ tăng vào cái điểm “sức mạnh” này thì… Trên hết, các chuyển động của cậu cũng đã nhanh hơn. Nếu là cậu của ngày hôm qua, ú u ú ù, thì cậu sẽ chẳng thể tưởng tượng được cảnh mình tránh né đòn tấn công của quái vật, hay nắm đấm mình nhanh đến mức có thể tạo ra tiếng gió…

    'Hay là tăng điểm “sức mạnh” làm cho mình nhanh hơn nhỉ…'

    Có vẻ như tăng điểm chỉ số “sức mạnh” là tăng luôn cả “sức mạnh” và “tốc độ”. Trận chiến với con Lycan là một minh chứng khá rõ ràng.

    Nhưng mà còn chỉ số nhanh nhẹn? Nếu không phải tốc độ, thì nó tăng khả năng gì?

    Jinwoo biết rằng cậu không thể thỏa mãn trí tò mò của mình nếu cậu không có thêm điểm chỉ số.

    Móe, nếu có thêm vài điểm nữa….'

    Cảm thấy hơi lãng phí khi sử dụng hết điểm chỉ số từ phần thưởng nhiệm vụ để tăng chỉ số “linh hoạt”. Nếu cậu có thể tăng cả sức mạnh lẫn tốc độ của mình thông qua chỉ số “sức mạnh”, thì đút hết điểm vào “linh hoạt” để làm cái quái gì?

    Nếu là trường hợp đó, thì nó có một câu trả lời.

    “Phải lên level càng nhanh càng tốt”

    Điểm chỉ số sẽ tăng đều nếu cậu lên level, nặng nhặt thì chặt bị. Khi mà các điểm chỉ số đủ cao, nó sẽ tạo ra được sự khác biệt, và lúc đó cậu sẽ có câu trả lời.

    'Được rồi, chơi thôi nhỉ?'

    Cậu sực nhớ đến con Lycan còn lại.

    'Ủa, con chó điên đó đâu mất tiêu rồi?'

    Con Lycan mới vừa khúm núm trước cậu đã biến mất. Jinwoo nhìn xung quanh nhưng chẳng có dấu vết nào của nó cả. Có vẻ như, nó đã tranh thủ bỏ chạy khi cậu đang mải tập trung vào bảng trạng thái của mình.

    'Chậc.'

    Cậu tặc lưỡi, thất vọng vì điểm exp đã co giò chạy mất, cậu bắt đầu tiến về phía trước.

    'À mà khoan, mấy con này có rớt ra lõi ma thuật không?'

    Cậu sững lại, chợt nghĩ.

    Mọi con quái vật được tìm thấy trong các “Cánh cổng” đều có lõi ma thuật trong cơ thể nó; đôi khi, một con còn có thể có vài lõi ma thuật cơ. Cơ mà nếu may mắn, còn có thể tìm thấy một cục Runestone, cái thứ chứa đựng kỹ năng, còn có thể bán với giá cực cao. Sẽ không quá lời khi nói rằng mục tiêu chính của hầu hết các Thợ săn trong một cuộc đột kích chính là lõi ma thuật.

    Và Jinwoo cũng là một Thợ săn, nếu như cậu phải bước ra khỏi trận chiến với tay không, thì đó thật sự là nỗi thất vọng cực lớn. Trong trường hợp đó, cậu đã mổ bụng con Lycan nhưng thật sự không tìm thấy gì cả. Có vẻ như, những con quái vật này khác với những con quái vật thông thường.

    Trong tất cả những kinh nghiệm đi săn của mình, Jinwoo không hề nhớ đã nghe thấy bất cứ con quái vật trông giống như chó sói, và được gọi là Lycan như vầy cả.

    Khi Jinwoo lau tay, và đứng dậy để rời đi, thì

    “Hmm?”

    Cậu thấy thứ gì đó sáng sáng trong miệng con Lycan. Jinwoo cạy hàm nó ra, một trong những cái răng của con Lycan sáng lấp lánh. Khi cậu đưa tay tới, bảng tin nhắn xuất hiện.

    Bạn đã tìm thấy “Răng nanh của Lycan”

    Bạn có muốn lấy không?

    “Lấy"

    Răng nanh của Lycan

    Hạng: Không

    Loại: Rác

    Chiếc răng nanh lớn và sắc của con Lycan.

    Bạn có thể giữ vật phẩm trong hòm đồ.

    Bạn có thể bán vật phẩm cho Cửa hàng.

    Jinwoo đọc thông tin về chiếc răng nanh trên tay cậu, rồi đột nhiên cậu siết chặt tay lại,

    Có cả cửa hàng???

    Thằng nào phát minh ra cái “Hệ thống chả giúp ích được gì” này thế? Không được chỉ dẫn bất cứ thứ gì, buộc người dùng tự mình tìm ra mọi thứ. Jinwoo chợt nhớ lại nó đã chẳng cho cậu lời giải thích nào về “Nhiệm vụ Phạt”; nó chỉ đơn giản là quăng cậu vào “khu vực phạt” và mong rằng cậu sẽ chạy thoát được mấy con rết, cho tới khi cậu muốn chết vì kiệt sức.

    Jinwoo nghiến chặt răng và nói,

    "Cửa hàng".

    Cậu dường như đã tin rằng sẽ có một NPC bán hàng sẽ xuất hiện như bụt, nhưng không. Cậu thất vọng khi thấy cửa hàng cuối cùng cũng y hệt như bảng thông báo trôi nổi trên không khí. Như thể chưa chọc cậu đủ, bảng thông báo chỉ hiện lên đúng hai chức năng với chữ màu xanh lá cây,

    Mua

    Bán

    'Wow, một cái cửa hàng nhìn thật “tuyệt vời”… '

    Jinwoo chọn “mua” trước. Mặc dù cậu chả có đồng xu cắc bạc nào dính trong túi, nhưng cậu khá tò mò về loại vật phẩm nào sẽ được tìm thấy trong cái “cửa hàng” này. Tất nhiên, cái “Hệ thống” cũng chẳng tử tế cho lắm.

    Bạn chưa đủ trình để sử dụng chức năng “mua”.

    Nhưng cậu cũng đã quen việc bị khinh rẻ khi không có tiền rồi.

    'Vâng ạ, vâng ạ, vãi cả chưa đủ level.'

    Mặc kệ nó, mà không mặc kệ thì cậu cũng chẳng thể làm gì được cái “Hệ thống” này. Cậu hướng mắt về hướng chức năng còn lại

    Bạn có muốn bán “Răng nanh của Lycan” không?

    "Bán."

    Với âm thanh của mấy đồng xu rơi xuống, hòm đồ của cậu hiện lên. Ở hàng cuối cùng của hòm đò, cái chỗ ghi chữ “Vàng” đang hiển thị 20, còn hôm qua, thì là 0.

    "Những 20 vàng?"

    Nghe có vẻ nhiều, nhưng cậu không thể sử dụng số vàng đó ở thế giới thực. Nên thực chất, cậu chả biết giá trị của nó như thế nào cả.

    "Mình nghi là chả có gì trong cái Dungeon hạng E này hữu dụng đâu… haiz…"

    Mặc dù cậu không sử dụng được nó ngoài đời thực, nhưng Jinwoo vẫn muốn nhặt hết mấy cái răng Lycan khác, nhưng…

    "À phải, mình thổi bay cái đầu nó đi đâu mẹ rồi…zời ơi~…"

    Thất vọng, cậu quay lưng bỏ đi. Cậu thất vọng vì để lọt mất 20 vàng, cái thứ là cậu cũng chả chắc chắn là nó có giá trị gì không nữa. Nhưng tính ra, cậu cũng không muốn bỏ phí thời gian, để tìm kiếm mấy cái răng bé bé xinh xinh đó nó đang ở cái xó xỉnh nào. Khi cậu quay lưng định bỏ đi, thì sự thất vọng của cậu tan đi như bông tuyết vậy.

    Grrrrrrrrừừừ

    Grrrrừừ

    grrrrrrrl~

    Grrrrrrừừừừ~~

    Con Lycan khốn nạn vừa nãy bỏ chạy giờ đang đứng trước mặt cậu, cùng cái “hội” của nó. Thì ra là nó đi gọi hội lại dập cậu.

    Khuôn mặt của Jinwoo nở nụ cười hạnh phhucs. Chớp mắt phát, đã có hơn 20 con đang đứng trước mặt cậu nở nụ cười lòi ra mấy cái răng nanh, cùng tiếng gừ gừ dễ thương hơn bao giờ hết.

    "Trúng con mợ nó cái mánh to quá!!"

    'Mà khoan, nghe không giống mình tý nào… mà thôi kệ đi'.

    Đây chắc chắn là thứ mang lại hạnh phúc cho cậu. Vẫn giữ nụ cười tươi như bông hoa trong nắng sớm, cậu từ từ siết chặt thanh kiếm trong tay mình.

    'Chúa! Tạ ơn người vì bữa ăn, à mà không, vì đống răng nanh mới đúng'.

    Trước cặp mắt tham lam hiện rõ của cậu, đám Lycan co rúm trong sợ hãi.

    Jinwoo nhảy vọt về phía lũ quái vật.

    Bạn đã lên level!

    Bạn đã lên level!

    Bạn đã lên level!

    Đúng như dự đoán, level của cậu tăng lên nhanh chóng. Để trả công cho việc chạy loanh quanh tầng 1 để tìm đám Lycan còn sót, level của cậu đã lên level 7. Một bước nhảy vọt khá lớn với 5 level.

    Ư ử ư ử -!

    Khi cậu hạ gục con Lycan cuối cùng, thì bảng tin nhắn hiện lên.

    ring~

    Bạn đã nhận được danh hiệu “Kẻ diệt sói”

    "Danh hiệu???"

    Kẻ diệt sói

    Tất cả chỉ số tăng 40% khi chống lại các quái vật hệ dã thú.

    Danh hiệu được trao cho thợ săn có kinh nghiệm trong việc săn sói.

    Bảng trạng thái của cậu cũng hiện lên danh hiệu mới ngay lập tức:

    Tên: Sung Jinwoo

    Level: 2

    Nghê nghiệp: Không

    Danh hiệu: Kẻ diệt sói

    HP: 766

    MP: 81

    Mệt mỏi: 3

    Chỉ số

    Sức mạnh: 37

    Thể lực: 16

    Nhanh nhẹn: 16

    Trí tuệ: 16

    Giác quan: 16

    (Điểm còn lại: 0)

    Kỹ năng

    Kỹ năng thụ động

    (Chưa xác định) (Lv. Max)

    Tinh thần bất khuất (Lv. 1)

    Kỹ năng chủ động

    Tăng tốc (Lv. 1)

    Tăng chỉ số khi chống lại các con quái vật hệ dã thú. Mặc dù hiệu ứng cũng hơi hạn chế vì chỉ có tác dụng với hệ dã thú, nhưng mức chỉ số tăng tới 40% cũng không có gì để buồn phiền cả.

    'Đây mới là tầng 1, có lẽ còn khá nhiều quái vật hệ quái thú, cái danh hiệu này có thật sự hiệu quả không nhỉ?'

    Nếu có, nó sẽ giúp ích khá nhiều cho cậu. Tuy nhiên xét cho cùng, thì các chiến lợi phẩm tính cho đến nay là khá thất vọng.

    '34 răng nanh, 2 con dao găm rỉ sét, 1 bộ quần áo thám hiểm, tính luôn viên Hồi quy thạch… haiz, bèo qá đêêêêê.'

    Thỉnh thoảng, sẽ tìm được vật phẩm trong bụng con sói, tuy nhiên, hầu hết là không đặc biệt hữu ích lắm. Mấy con dao găm rỉ sét thì thôi không cần nói cũng biết nó có sức tấn công yếu hơn thanh kiếm thép của cậu nhiều, rồi còn thêm bộ đồ thám hiểm nữa chứ, chả hiểu nó để làm cái huần hòe gì nữa. Cơ mà sau khi bán hết ba cái linh tinh đó, Jinwoo đã kiếm được hơn 1 nghìn vàng.

    Vàng hiện tại: 1,060

    'Nhìn thì có vẻ nhiều, mà chả biết có nhiều thật hay không nữa…'

    Mặc kệ là cậu kiếm được bao nhiêu, nhưng thực tế là chả có chỗ nào cho cậu tiêu số vàng đó cả.

    Tạm bỏ qua số vàng, vật phẩm duy nhất mà cậu còn lại bây giờ là viên Hồi quy thạch. Cậu nhớ lại cái hàng rào vô hình đã cản không cho cậu thoát ra khỏi đây, “Hệ thống” đã thông báo với cậu rằng phải cần thứ này để thoát ra. Vì vậy, cậu biết là cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.

    Jinwoo đang ở ngã ba đường.

    Phía trước là cầu thang đi xuống tầng 2.

    Còn trong tay cậu, là viên Hồi quy thạch.

    'Đi tiếp hay dừng lại… Bà mẹ, có phải chơi gameshow đâu cơ chứ…'

    Nếu là cậu của ngày xưa, thì cậu sẽ chạy mà không cần đến 1 giây suy nghĩ, cuối cùng thì đó là cách duy nhất giúp cậu sống sót qua nhiều cuộc Đột kích với khả năng yếu ớt của mình. Những người khác thấy cậu sống sót thì nói đó là phép màu, nhưng đối với cậu, đó là một nước cờ thông minh.

    Nhưng bây giờ thì khác.

    Cậu không muốn bỏ cuộc ở đây.

    Nếu cậu bỏ cuộc ở đây, cậu có cảm giác rằng cậu sẽ không được quay lại đây nữa…

    "Mình chán việc chạy trốn đến tận cổ rồi."

    Đây là lúc cậu phải tập đương đầu với hiểm nguy phía trước. Sau khi quyết tâm, cậu bỏ viên Hồi quy thạch vào túi.

    Bước chân cậu đi xuống cầu thang, nơi duy nhất được thắp sáng.
     
    ﻲA Bư✯ and banhdacua25 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 15: Con Trùm đầu tiên

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Bạn đã lên level!

    Bạn đã lên level!

    Không giống như mấy cái Dungeon bình thường, mấy cái Dungeon tức thời này có thời gian cho quái vật hồi sinh. Quái vật ở level 1 đã hồi sinh khi cậu đang dọn đám quái ở level 2, rồi bọn quái vật level 2 sẽ hồi sinh khi cậu quay lại hốt đám quái level 1.

    Bạn đã lên level!

    Bạn đã lên level!

    Jinwoo cứ đi qua đi lại giữa khu vực quái level 1 và quái level 2, cho tới khi mà level của cậu không tăng được nữa.

    'Haiz… không biết khi nào mới có cơ hội như này nữa….'

    Sau một khoảng thời gian, điểm giác quan của cậu đã được nâng khá cao nên cậu đã dự đoán được những con quái vật sẽ tấn công từ đâu.

    'Một con khỉ ở trên kia.'

    Cậu dễ dàng né được móng vuốt của con khỉ đang nhào tới cậu, và đâm vào ngực nó bằng thanh kiếm của mình.

    'Còn mấy con báo ở hai bên.'

    Cậu chém vào cổ của những con báo đen nhảy ra từ hai bên.

    Bạn đã đánh bại Briga vuốt nhọn.

    Bạn đã đánh bại Razan bóng tối.

    Bạn đã đánh bại Razan bóng tối.

    Với giác quan đã được nâng cao của mình, thì tất cả quái tầng 2 đã bị cậu dọn sạch, nhưng level của cậu vẫn giữ ở mức level 15. Có vẻ như đó là giới hạn tăng level của cậu khi tiêu diệt quái vật ở tầng 1, và tầng 2.

    Cửa sổ trạng thái.

    Chỉ số

    Sức mạnh: 45

    Sức bền: 24

    Nhanh nhẹn: 24

    Trí tuệ: 24

    Giác quan: 24

    (Điểm chỉ còn lại: 0)

    Sau khi tăng vài level, các chỉ số của cậu cũng tăng lên tương ứng. Chỉ số nhanh nhẹn đã là 24; sau khi điểm nhanh nhẹn đã hơn 20 cậu đã có thể nhận ra được sự khác biệt khá rõ rệt giữa việc tăng sức mạnh và tăng sự nhanh nhẹn. Thay vì chỉ tăng tốc độ vật lý, sự linh hoạt tăng lên khiến tầm nhìn cộng với tốc độ nhìn của cậu cũng tăng lên, sự tác động của nó làm cho các kẻ thù của cậu như đang chậm lại.

    'Như là thước phim quay chậm ấy nhỉ'.

    Khi cả khi con khỉ rớt xuống, còn con báo thì nhảy về phía cậu, cậu nhìn thấy tất cả như đang quay chậm trước mắt cậu vậy. Tác dụng của điểm nhanh nhẹn khiến cho việc né tránh các đòn tấn công dễ dàng hơn, và phản công cũng dễ dàng hơn. Nó chắc chắn làm cho cậu cảm thấy “nhanh nhẹn” hơn.

    Tốc độ chỉ là tương đối.

    Khi chỉ số nhanh nhẹn của cậu được nâng cao hơn nữa, sự khác biệt giữa cậu và đối thủ của cậu sẽ càng rõ rệt. Nó sẽ làm cho các chuyển động của cậu dường như là nhanh hơn đối phương.

    'Có vẻ như đây là một sự kết hợp tuyệt vời giữa các chỉ số sức mạnh và nhanh nhẹn'.

    Và đó là suy nghĩ của cậu về chỉ số “nhanh nhẹn”

    'Vầy là hết rồi hả.'

    Cậu quay đầu lại.

    'Mình có nên…'

    Cậu đang nhìn vào cái cầu thang đi xuống tầng level ba.

    Mặc dù con đường xuống tầng level rộng mở, nhưng có lý do khiến cậu dành thời gian cho tầng level 1 và level 2.

    'Mình cảm thấy ớn lạnh ở dưới đó'.

    Vì chỉ số giác quan của cậu tăng lên sau mỗi lần lên level, nên cậu cảm nhận được sự nguy hiểm ở tầng level 3 này. Ngay cả khi không nhìn thấy, Jinwoo vẫn có thể chắc chắn là có thứ gì đó rất mạnh ở dưới. Cậu chợt nhớ lại bảng thông báo từ lối vào Dungeon…

    Bạn không thể thoát ra khỏi Dungeon.

    Hãy đánh bại con Boss hoặc sử dụng “Hồi quy thạch”

    Vậy thì cái thứ dưới đó chắc chắn là con boss.

    Để chuẩn bị đối mặt với nó, Jinwoo đã săn giữa tầng level 1, và tầng level 2 vô số lần. Ngay cả khi chuẩn bị đến như vậy, cậu vẫn cảm thấy áp lực đến khó chịu trước lối xuống tầng level 3.

    Cậu vỗ mạnh hai bên má của mình để xua tan sự căng thẳng.

    'Vào Dungeon, đi tới tận đây, thì ít ra cũng phải nhìn mặt con Boss một cái chứ nhỉ?'

    Một sự lo lắng nhỏ là tốt cho việc sẵn sàng đối mặt. Và theo cậu thì sự lo lắng hiện tại của cậu đang ở mức vừa đủ.

    Nắm chặt thanh kiếm, Jinwoo từ từ bình tĩnh bước xuống cầu thang.

    'Mình hoa mắt hay là cái cầu thang này nó dài hơn bình thường nhỉ?'

    Nuốt nước bọt, mặc dù ánh sáng ở tầng ba mờ hơn nhiều so với tầng một và tầng hai, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ xung quanh.

    'Đây là vì chỉ số giác quan hả ta?'

    Thị lực của cậu đã được cải thiện.

    Khi cậu thận trọng bước xuống, cậu đi qua mấy cái sân ga nơi mà các đoàn tàu sẽ dừng lại. Nhưng bên cạnh các sân ga, thay vì là đường ray của các đoàn tàu, thì bây giờ là một khối nước khổng lồ đen kịt.

    'Cái quái gì đây?'

    Nó giống như một cái sông hay cái hồ. Jinwoo tiến tới để nhìn kỹ hơn.

    Đột nhiên, thứ gì đó lớn, lớn lắm, như là khúc gỗ khổng lồ vật, bắn lên từ mặt nước

    sliiiiide-!

    Xì xì-! ’

    - 'Nhanh quá!'

    Cái thứ đang nhắm thẳng vào cậu trong chớp mắt đó, không phải là khúc gỗ, mà là một con mãng xà khổng lồ.

    'Vãi...'

    Jinwoo theo phản xạ chém vào đầu con mãng xà.

    Choang!

    Mắt cậu mở to.

    'Cái quái….?!'

    Mặc dù cậu cố gắng phản đòn con mãng xà, nhưng giờ cậu đang bàng hoàng nhìn thanh kiếm gãy vụn, cậu nhanh chóng thủ thế. Bị bất ngờ trước đòn tấn công của Jinwoo, con mãng xà giữ khoảng cách, cuộn mình lại, và nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt sắc lẹm.

    Kẻ thống trị đầm lây, Casaka nanh độc.

    Cái tên màu cam rõ ràng mạch lạc nổi lên trên đầu nó.

    So với những con quái vật bình thường có tên màu trắng mà cậu gặp cho tới bây giờ, thì đây là con quái vật có tên màu cam đầu tiên. Và dĩ nhiên, tốc độ nhanh lẫn lớp da của nó cứng cáp hơn nhiều những con quái vật bình thường kia.

    “Trời đất, thanh kiếm có sức mạnh ma thuật mà còn gãy nát như thế này….”

    Jinwoo nuốt nước bọt và bắt đầu phân tích Casaka bằng những gì cậu quan sát được. Lớp vảy màu xanh của nó lấp lánh, và nhìn như một lớp giáp được bao phủ từ đầu đến đuôi vậy. Và nó thật sự cứng đến nỗi thanh kiếm bị gãy nát. Nên có lẽ, những nắm đấm của cậu cũng không có tác dụng.

    Khi mà cậu còn đang xem xét tất cả các khả năng để đập nó, thì Casaka, đã xác định rằng cậu là con mồi, và lao về phía cậu với một tốc độ của một đoàn tàu.

    Xì xì xì -!

    Jinwoo nheo mắt tập trung.

    "TỚI ĐÂYYYYYY!"

    Khi cậu kéo căng tất cả các dây thần kinh để tập trung hơn, thì cậu đã bắt đầu thấy các chuyển động của Casaka rõ ràng hơn. Đây là hiệu quả của việc tăng chỉ số “nhanh nhẹn”.

    Khi Casaka đến một khoảng cách đủ gần so với cậu, cái hàm bự vãi linh hồn của nó mở ra, Jinwoo tập trung nhảy ra sau cái đầu to lớn của Casaka để né. Cùng lúc đó, cậu dùng cả hai tay khóa cái đầu to lớn đó và siết chặt.

    Crắc!

    Dù gì thì chỉ số “sức mạnh” của cậu cũng gần đạt tới con số 50 rồi, nên đó là một sức mạnh khủng khiếp đang siết chặt đầu con mãng xà, khiến cho các dây thần kinh và động mạch của nó chịu một lực ép kinh khủng. Cảm thấy không thể thoát ra khỏi thế khóa của cậu, con mãng xà tự đập đầu của nó xuống đất, cái vị trí mà Jinwoo đang đu bám trên đó. Jinwoo nín thở chịu đau, và cắn chặt răng gồng thêm nữa để tăng cường sức mạnh.

    Ầm! Ầm!

    Ngay cả khi bị con mãng xà đập xuống sàn, hay đập lên tường, cậu vẫn cố gắng siết chặt hơn.

    “Nếu mà mình không lên được tới level này thì toi đời rồi…'

    Không có hồi kết trong câu chuyện “Nếu như” của Jinwoo…

    Nếu như mà mình không lên trước level thì….

    Nếu như mà mình không tăng điểm vào “sức mạnh” thì…

    Thì có thể cản trở đáng kể đến cơ hội hạ gục được Casaka, và đây sẽ là cái mồ chôn của cậu. Quyết định cày level ở tầng 1, và 2 trước khi xuống đây là một quyết định khôn ngoan nhất của cậu.

    Crắc!

    Với một âm thanh nổi da gà, hộp sọ của Casaka đã bị nghiền nát.

    Bạn đã đánh bại được Kẻ thống trị đầm lầy, Casaka nanh độc.

    Bạn đã lên level!

    Bạn đã lên level!

    Đúng như mong đợi từ con Boss của Hầm ngục. Hạ gục được Casaka mang cho cậu 2 level. Jinwoo siết chặt nắm đấm của mình trong sự phấn khích. Level đang đứng cứng ngắt ở 15 nay đã vọt lên 17. Cậu bắt đầu ở level 1, và giờ, “bùm” level 17.

    ‘Còn bây giờ thì…'

    Những người đi săn Boss không chỉ vì exp to lớn mà nó mang lại, còn thứ giá trị hơn cả đống exp khủng kia chính là vật phẩm của Boss rớt ra.

    Khi nhìn qua cơ thể ngổn ngang đồ sộ của con mãng xà, Jinwoo thấy hai đốm sáng phát ra từ cơ thể nó.

    'Có vẻ như Boss rớt ra nhiều nhỉ?'

    Với khuôn mặt thích thú, cậu vươn tay về phía đốm sáng.

    ring~

    Ting~

    Bạn đã tìm thấy “Nanh độc của Casaka”

    Bạn có muốn lấy nó?

    Bạn đã tìm thấy “Tuyến nọc độc của Casaka”

    Bạn có muốn lấy nó?

    - Lấy tất cả.

    Ngay khi cậu nói, một con dao găm làm từ xương và một cái túi xuất hiện trong lòng bàn tay đang đưa ra của cậu.

    Nanh độc của Casaka

    Hạng: C

    Loại: Dao găm

    Sức tấn công +25

    Có cơ hội gây ra hiệu ứng “Tê liệt” và “Chảy máu” trong mỗi đòn tấn công.

    Tê liệt: Làm cho mục tiêu bị bất động.

    Chảy máu: Khiến mục tiêu mất 1% máu một giây.

    Một con dao găm làm gì răng nanh tẩm độc của Casaka, vẫn còn chảy ra độc.

    Bạn có thể giữ vật phẩm này trong hòm đồ.

    Bạn có thể bán vật phẩm này cho Shop.

    Jinwoo gục gặc đầu khi đọc bảng thông báo mô tả về con dao găm.

    'Hừm, không phải làm từ xương mà là từ răng nanh à. Chỉ số và hiệu ứng tốt ghê ấy chứ nhỉ…'

    Rồi cậu nhìn qua cái túi.

    Tuyến nọc độc của Casaka

    Hạng: A

    Loại: Thuốc

    Buff “Lớp giáp vảy của Casaka” cho người sử dụng.

    Debuff “Cơ bắp suy yếu” cho người sử dụng

    Lớp giáp vảy của Casaka: Giảm sát thương vật lý nhận vào 20%

    Cơ bắp suy yếu: Sức mạnh -35

    Một túi chứa nọc độc đã được tinh chế của Casaka. Uống sẽ giúp cho bạn có lớp da cứng cáp vĩnh viễn, nhưng nọc độc cũng sẽ làm hỏng cơ bắp của bạn vĩnh viễn.

    Vật phẩm hiếm rơi từ Casaka.

    Bạn có thể giữ vật phẩm này trong hòm đồ.

    Biểu hiện của cậu cứ lan man giữa vui và buồn.

    Nanh độc của Casaka là một vũ khí tốt để thay thế thanh kiếm thép đã gãy. Trên thực tế là sức mạnh của con dao găm nhiều hơn gấp đôi thanh kiếm thép, và nó thậm chí còn có hiệu ứng “Tê liệt” và “Chảy máu” nữa.

    “Nhưng mà còn cái nọc độc thì chắc….”

    Ban đầu cậu rất hào hứng với một vật phẩm có độ hiếm hạng A, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra nó cũng không hẳn là món đồ tuyệt vời lắm. Tất nhiên, giảm 20% sát thương vật lý nhận vào xứng đáng với danh hiệu hạng A, nhưng tác dụng phụ là mất đi 35 điểm “sức mạnh”, tương đương với hoàn thành 12 cái Nhiệm vụ hằng ngày, hoặc lên 35 level, đó là cái giá quá đắt. Đặc biệt là khi cậu xem xét thực tế rằng cậu đã dồn hết điểm mình có vào chỉ số “sức mạnh” này.

    Mặc dù là con dao hai lưỡi, nhưng nó vẫn là món đồ mà cậu không muốn bán hay vứt đi. Cậu nghĩ, tới cái ngày mà 35 điểm “sức mạnh” cũng không đáng là bao, thì cậu sẽ sử dụng vật phẩm này.

    "Bây giờ thì cứ nằm im trong hòm đồ nhoa bóe".

    Với vẻ mặt đợm buồn vì hơi thất vọng, cậu cất con dao và túi thuốc vào trong hòm đồ… nếu mà là con dao hạng A còn túi thuốc chỉ hạng C thì…

    Khi mà cậu còn đang dang dở câu chuyện “nếu như” của mình, thì một cửa sổ tin nhắn hiện lên.

    Ting~

    Boss đã bị đánh bại, Hầm ngục sẽ đóng và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

    Mọi thứ xung quanh cậu mờ đi. Jinwoo cảm thấy hơi chóng mặt khi thế giới quay trở lại với cậu. Nhìn xung quanh, thì cậu đang đứng giữa một cái sân ga hoàn toàn bình thường, đèn đóm sáng rực bình thường, còn cái hồ nước trở lại thành đường ray cũng bình thường nốt.

    Nhưng mà sao không thấy ai hết vậy?

    Cái quan trọng là chả thấy ai, mà cũng chả thấy tàu. Có lẽ đã quá giờ tàu chạy chăng? Jinwoo kiểm tra thời gian, đồng hồ đã điểm 10 giờ tối. Cậu đã vào Dungeon sau bữa trưa một chút và đã dành gần 9 tiếng trong đó.

    ' Lâu dữ dậy luôn hả trời'.

    Nếu lên level mà không được hồi phục trạng thái, có lẽ cậu đã sụp đổ từ khá lâu rồi.

    'Ủa mà, cũng còn sớn mà, sao lại hết tàu chạy nhỉ?'

    Cậu rời khỏi nhà ga, sau khi đã đứng lại chờ xem có tàu nào đến hay không. Đi qua tầng 2 rồi lên tầng 1, cậu không thấy bất cứ người nào xung quanh cả. Nhưng khi cậu bước những bậc cầu thang cuối cùng để đi ra ngoài nhà ga, thì có ai đó hét lên gọi cậu,

    - "Anh kia!"

    Giọng nói khá là không chào đón cậu, Jinwoo ngẩng đầu lên thì thấy đó là một người lính quân đội.

    "Xưng tên đi! Anh làm cái gì ở dưới đó? Anh không nghe thông báo à?"

    Thấy người lính có vẻ nghiêm trọng, Jinwoo cũng trở nên nghiêm túc.

    "Có chuyện gì xảy ra à?"

    "Anh nói “có chuyện gì” là sao?! Anh không biết gì hết à?!"

    Mắt của người lính đang nhìn dò xét cậu từ trên xuống dưới, thì bắt gặp cậu đang cầm thanh kiếm gãy. Giờ Jinwoo mới biết, nếu vật phẩm hư, gãy, vỡ thì sẽ không thể bỏ vào hòm đồ được, vì không muốn vứt nó đi, nên cậu đã định cầm nó về nhà. Người lính nhìn tới thanh kiếm thì dừng lại, đôi mắt và thái độ dường như thay đổi, anh tiếp tục nhìn kỹ Jinwoo, và nhận thấy quần áo cậu rách khá nhiều.

    Người lính quân đội đang duy trì thái độ nghiêm trang, bỗng trở nên thân thiện hẳn.

    "Có phải anh là một Thợ săn không?"
     
    ﻲA Bư✯ and banhdacua25 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)