HOT  Khoa Huyễn  Mạt Thế Siêu Cấp Thiên Phú - 2258 - Kiếm Thần Bất Khả Chiến Bại

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 5: Thiên phú Trung đẳng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    "Anh có chuyện gì vậy?" Diệp Vũ dường như phát giác ra thanh âm không đúng, đứng ở bên ngoài cửa nhẹ giọng hỏi.

    "Không có việc gì!" Diệp Thiên cắn răng trả lời.

    Hắn không dám phát ra tiếng la hét, nếu không sẽ không có cách nào giải thích.

    Cũng may là cơn đau đớn tới nhanh, đi cũng nhanh, 10 phút sau đó, sự đau đớn trên người của Diệp Thiên dần dần tiêu tán, thay vào đó là một cảm giác thư sướng, thoải mái như là mới làm chuyện nam nữ xong.

    Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không quên sự tình trọng yếu nhất, hắn lập tức kiểm tra thiên phú của mình.

    Nhân loại: Diệp Thiên

    Thiên phú tu luyện: Trung đẳng

    Nhìn thấy số liệu bên trên màn ảnh giả lập, Diệp Thiên không nhịn được trở nên kích động.

    Rốt cục không còn là thiên phú Yếu Kém nữa, điều này đại biểu cho việc thiên phú của hắn thật sự đã cải biến, đại biểu cho tương lai vô hạn của hắn.

    Võ Giả, Tinh Anh Võ Giả, Đại Võ Giả đều không còn là cực hạn của hắn nữa, hắn chỉ cần không ngừng dung hợp với thiên phú mới, trong tương lai hắn tuyệt đối sẽ trở thành tồn tại phía trên Đại Võ Giả.

    "Một tháng, còn cần một tháng nữa mới có thể tiếp tục sao chép thiên phú!"

    Đây là tin tức mà Diệp Thiên nhận được từ bên trong thiên phú Sao Chép. Nói một cách khác, một tháng sau, hắn có thể sao chép thêm một loại thiên phú khác.

    "Trước tiên thử nghiệm xem tốc độ tu luyện do thiên phú Trung đẳng mang tới là như thế nào!" Diệp Thiên không kịp chờ đợi việc thử nghiệm.

    Kỳ thật sau khi nắm giữ sơ bộ 18 cái động tác Luyện Thể Quyết, hắn đã không nhịn được thử một lần, đáng tiếc là lại có hiệu quả quá yếu ớt, chỉ cảm thấy toàn thân được tăng lên một chút, nếu không phải linh hồn của hắn cường đại, thì thật sự là không cảm thấy.

    Chính là bởi vì cảm thấy không tăng lên được bao nhiêu, hôm nay hắn mới đi tới học viện tiếp tục nghe giảng, hắn cứ tưởng rằng bản thân đã luyện sai rồi.

    Nhưng tiếc nuối chính là, hắn căn bản là không có luyện sai, điều này nói rõ rằng là do thiên phú của hắn quá kém, không có thời gian dài tu luyện căn bản sẽ không có hiệu quả gì, nếu như không có thiên phú Sao Chép mà nói, lấy thiên phú của hắn tu luyện 1 năm cũng không có hi vọng trở thành võ đồ.

    "Động tác thứ nhất!"

    "Động tác thứ hai!"

    ...

    Diệp Thiên ở trong phòng triển khai từng động tác trong Luyện Thể Quyết, những động tác này thoạt nhìn mười phần quái dị, lại là những động tác luyện thể cơ sở tốt nhất mà nhân loại tổng kết ra.

    18 cái động tác, muốn rèn luyện hoàn tất toàn bộ cần nửa giờ đồng hồ, cũng chỉ có sau khi thi triển hoàn chỉnh một lần 18 cái động tác mới có hiệu quả luyện thể.

    Rất nhanh, nửa giờ trôi qua, Diệp Thiên đã thi triển 18 cái động tác một cách hoàn mỹ.

    Vào thời điểm thi triển động tác cuối cùng, trên người của Diệp Thiên đột nhiên toát ra một dòng nước ấm, dòng nước ấm này chậm rãi chảy vào các vị trí trong cơ thể, rèn luyện thân thể của hắn.

    Dòng nước ấm này là tiềm năng thuộc về nhân thể, mà Luyện Thể Quyết chính là biện pháp khai phá tiềm năng nhân thể hữu hiệu nhất.

    Nhưng khai phá tiềm năng nhân thể quá độ sẽ làm cho thân thể thương tổn, cho nên một ngày tối đa chỉ có thể thi triển Luyện Thể Quyết mười lần, mà một lúc chỉ có thể thi triển Luyện Thể Quyết liên tục ba lần, đây là kinh nghiệm do vô số người tổng kết.

    "Không hổ là thiên phú Trung đẳng, hiệu quả tu luyện mang lại phải gấp 100 lần thiên phú Yếu Kém a, không trách được vì sao Trần Đông trong nửa tháng ngắn ngủi liền trở thành võ đồ, trong một tháng thời gian liền có thể nắm giữ lực lượng 200 cân!"

    Diệp Thiên đối với thiên phú Trung đẳng rất là hài lòng, nhưng hắn cũng biết rõ ở phía trên thiên phú Trung đẳng còn có thiên phú càng cao hơn, tốc độ tiến bộ của những thiên tài kia là chuyện mà tạm thời hắn không có cách nào tưởng tượng.

    Cho nên, hắn cần phải cố gắng hơn nữa, đợi đến thời điểm dòng nước ấm do lần thứ nhất Luyện Thể Quyết mang đến tiêu hao không sai biệt lắm, Diệp Thiên liền tiếp tục bắt đầu thi triển Luyện Thể Quyết lần thứ hai.

    Sau khi thi triển hoàn tất ba lần Luyện Thể Quyết liên tiếp, trên người của Diệp Thiên toàn là mồ hôi, còn có tạp chất màu đen nhàn nhạt.

    Diệp Thiên đi tắm rửa một cái, sau đó ăn mười mấy cái bánh bao. Tu luyện Luyện Thể Quyết sẽ phi thường hao phí năng lượng nhân thể, cho nên nhất định phải ăn nhiều để bổ sung năng lượng nhân thể.

    Một tháng sau, ở bên trong một rừng cây nhỏ gần Học viện thứ năm, lúc này đã gần chạng vạng tối, là một nơi yên tĩnh và không có người ở.

    Diệp Thiên đang tu luyện ở bên trong nơi này, đây cũng là địa phương mà hắn thường xuyên tới tu luyện.

    "Hô, hôm nay đã tu luyện hoàn tất mười lần Luyện Thể Quyết!" Diệp Thiên thu hồi động tác, đi về phía sân luyện võ số 3.

    Trong sân luyện võ có rất nhiều tảng đá, những tảng đá này có cái nặng 100 cân, có cái nặng 200 cân, thậm chí là có cái nặng 300 cân.

    Chỉ cần nâng tảng đá 100 cân lên đỉnh đầu kiên trì trong ba giây đồng hồ liền đại biểu cho việc nắm giữ lực lượng 100 cân, nếu như tảng đá nâng lên là 200 cân, đại biểu cho lực lượng 200 cân, đây là một phương pháp kiểm tra rất đơn giản.

    Vào ngày thứ tám tu luyện Luyện Thể Quyết, Diệp Thiên đã nắm giữ lực lượng 100 cân, bước vào cấp độ võ đồ.

    "Hôm nay hẳn là sẽ có thể nâng được tảng đá 200 cân a, Trần Đông có viện trưởng dạy bảo, cho nên có tốc độ tu luyện rất nhanh. Nhưng ta cũng không kém, thiên phú của ta là thiên phú Yếu Kém dung hợp cùng với thiên phú Trung đẳng mà thành thiên phú Trung đẳng, trên lý luận mà nói so với Trần Đông còn mạnh hơn một chút, lại tăng thêm một tháng thời gian này của ta, hoàn toàn không lãng phí một chút thời gian nào, mỗi ngày đều luyện xong toàn bộ mười lần Luyện Thể Quyết. Luyện Thể Quyết càng luyện càng thống khổ, người bình thường thật sự là không nhất định có thể luyện qua một ngày mười lần, lấy loại tính tình kia của Trần Đông, xem chừng một ngày nhiều lắm chỉ có thể luyện bảy, tám lần là căng hết cỡ, cho nên tiến bộ của ta không nhất định sẽ chậm hơn so với Trần Đông, nói không chừng còn nhanh hơn Trần Đông." Diệp Thiên nghĩ thầm.

    Nghỉ ngơi một hồi, thể lực được khôi phục không sai biệt lắm, hắn liền đi tới phía trước tảng đá 200 cân.

    "Lên!" Hai tay dùng sức, Diệp Thiên ôm lấy tảng đá dưới chân, sau đó dụng lực nâng lên.

    Vào thời điểm sau khi nâng tảng đá 200 cân vượt qua đỉnh đầu, kiên trì ba giây, Diệp Thiên liền ném tảng đá xuống, hao hết khí lực nằm trên mặt đất. Hắn biết rõ mình đã nắm giữ lực lượng 200 cân.

    "Đây là một sự khởi đầu tốt, lấy tư chất thiên phú Trung đẳng của ta, có lẽ trong vòng một năm thời gian sẽ có hy vọng trở thành Võ Giả!"

    Diệp Thiên xiết chặt nắm đấm, rất là mong đợi.

    Nghỉ ngơi mười mấy phút, sắc trời dần dần trở nên tối đen, Diệp Thiên liền rời khỏi học viện, trở về nhà. Ở trên đường phố, từng cửa hàng vẫn đang buôn bán như cũ, toàn bộ căn cứ thắp đèn đuốc sáng ngời.

    Cái thời đại này cũng không còn điện, chỉ có một ít căn cứ cỡ lớn mới có thể lợi dụng nguyên lực để thay thế điện lực, chế tạo ra rất nhiều thiết bị thần kỳ, phát huy sự huy hoàng của thời đại trước tận thế.
     
    Buồn, Dạ Tâm and banhdacua25 like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 6: Hung thú
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Nhưng đó đều là những căn cứ cỡ lớn, mà những căn cứ cỡ nhỏ như căn cứ Lâm Hải thì lại không có cái năng lực này. Tất cả mọi người đều sử dụng đèn dầu hoặc là nến, bước đi ở trong hoàn cảnh như thế này, Diệp Thiên có cảm giác phảng phất như là đã trở về thời cổ đại.

    Đột nhiên.

    "A a a, có hung thú! !"

    "Mau chạy trốn đi, có hung thú đến!"

    Sự hoảng sợ, bối rối tràn ngập toàn bộ đường phố.

    "Hung thú! ! !" Diệp Thiên cũng cảm thấy choáng váng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua hung thú, nhưng theo tin đồn thì hung thú mười phần đáng sợ, bọn chúng có thể tuỳ tiện đồ sát người bình thường, có thể đối phó với hung thú chỉ có Võ Giả.

    Bên ngoài căn cứ Lâm Hải là một vòng tường thành, nhưng có một vài thời điểm ngay cả tường thành cũng không ngăn được hung thú, ngẫu nhiên sẽ có hung thú xông vào căn cứ. Người bình thường nếu gặp được hung thú thì chỉ có một cái kết cục, đó chính là chết.

    "Nhanh về nhà!" Diệp Thiên nghĩ tới em gái Diệp Vũ của mình, nơi này cách nhà không xa, mà vách tường yếu ớt sẽ hoàn toàn không có cách nào ngăn cản hung thú, hắn vô cùng lo lắng cho em gái của mình.

    Trong quá trình chạy về nhà, Diệp Thiên mơ hồ nhìn thấy được ở cuối con đường có một đạo thân ảnh màu trắng đang không ngừng chạy tới, người bình ở dưới một đòn công kích của đạo thân ảnh này liền tử vong.

    "Tốc độ thật là nhanh!" Diệp Thiên chấn kinh.

    Loại tốc độ này đã siêu việt tốc độ phản ứng của con mắt, đây là do hắn quan sát ở phía xa xa, nếu là ở khoảng cách gần mà nói, chỉ sợ là ngay cả cái gì cũng không nhìn thấy đã bị hung thú giết chết.

    "Nếu như gặp phải con hung thú này, ta chắc hẳn sẽ phải chết!" Diệp Thiên nghĩ thầm.

    Hắn cũng sẽ không đần độn cho rằng mình là nhân vật chính, gặp được tình huống như thế nào cũng sẽ không chết, tự nhiên cũng sẽ không đần độn lao lên chém giết cùng với hung thú.

    Gặp được tình huống không thể địch lại, vậy thì phải nhanh chóng chạy trốn! Diệp Thiên không ngu, cho nên hắn đã chạy trốn.

    Đáng tiếc, tốc độ của hắn cùng với con hung thú kia lại quá chậm, mà con hung thú kia dường như lại xông về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên biết rõ con hung thú này không phải là nhằm vào hắn, nhưng nếu như gặp hắn, con hung thú này sẽ không ngại dùng một vuốt đập chết hắn.

    "Nghiệt chướng, dám giết người ở căn cứ!" Mấy vị Võ Giả ở dưới sự dẫn đầu của một người trung niên đã chạy tới, rất nhanh liên bao vây hung thú.

    "Quá tốt rồi, là tiểu đội Phong Lang Liệp Sát!" Có người hô to.

    Tiểu đội Phong Lang Liệp Sát? Diệp Thiên biết rõ cái tiểu đội này, đây chính là một tiểu đội săn thú nổi danh ở cái khu vực này, đội trưởng của cái tiểu đội này có tên là Phong Lang, là một vị cao thủ Võ Giả hậu kỳ, mà đội viên của gã còn có hơn mười vị Võ Giả sơ kỳ hoặc là Võ Giả trung kỳ.

    Nhìn thấy tiểu đội Phong Lang Liệp Sát đã đến, có không ít người liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, thậm chí còn đứng lại xem náo nhiệt.

    "Mau tránh ra, con hung thú này cũng không đơn giản!" Đội trưởng Phong Lang rống to đối với người xem náo nhiệt bốn phía.

    Được đội trưởng Phong Lang nhắc nhở như thế, có rất nhiều người vào lúc này mới kịp phản ứng, trận chém giết giữa Võ Giả cùng với hung thú cũng không dễ quan sát như vậy, không cẩn thận sẽ chết ở trên tay của hung thú, thậm chí ngay cả Võ Giả cũng không kịp cứu viện.

    Lui! Lui! Lui! Tất cả mọi người đều lui lại, mà Diệp Thiên thì cũng lui ra xa xa, nhưng cũng không có ly khai.

    Hắn cũng rất muốn biết sức chiến đấu của Võ Giả có bộ dáng như thế nào.

    Rất nhanh, chiến đấu liền bắt đầu!

    Chỉ thấy đội trưởng Phong Lang dùng một đao bổ về phía cái đầu của con hung thú kia, đao quang toả ra mười phần chói mắt, uy lực hiển nhiên sẽ mười phần bất phàm. Lớp đá lát trên mặt đường ở dưới một đao của đội trưởng Phong Lang xuất hiện một dấu đao dài 3 mét.

    Đáng tiếc là, con hung thú kia có tốc độ quá nhanh, đã tránh thoát được một kích này.

    "Đòn công kích thật là mạnh, coi như là đá lát cứng rắn trên mặt đường cũng bị chém ra, nếu như chém lên trên người, chỉ sợ trong nháy mắt liền sẽ chém một người thành hai khúc, đây chính là lực lượng của Võ Giả hay sao?" Diệp Thiên có một chút ước ao.

    Đám Võ Giả của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát đều lấy vũ khí ra, chiến đấu cùng với hung thú, nhưng từng người đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.

    Đột nhiên, có một vị Võ Giả bị hung thú vỗ bay ra bên ngoài, trên lồng ngực lưu lại một vết thương sâu hoắm.

    "Tiểu Bạch!" Đội trưởng Phong Lang lo lắng nhìn thoáng qua, cũng không đi tới xem xét thương thế của Tiểu Bạch, mà công kích về phía hung thú.

    Hung thú mặc dù đã đánh trọng thương một vị Võ Giả, nhưng Võ Giả đang vây công nó cũng không ít, rất nhanh liền bị thương.

    "Tiểu Tâm, con súc sinh này muốn chạy trốn!" Đội trưởng Phong Lang hô to.

    Quả nhiên, hung thú cảm thấy không ổn, liền hóa thành một đạo ngân quang chạy ra khỏi vòng vây, muốn chạy trốn về phía nơi xa.

    Đúng lúc này, có một mũi tên từ đằng xa phóng tới, bắn trúng vào con hung thú. Tiếp đó liền nghe oanh một tiếng, hung thú ngã xuống trên mặt đường, thân hình triệt để bị bại lộ ra.

    "Là một con chồn bạc!" Diệp Thiên nhìn thấy rõ ràng.

    Con chồn bạc này dài 1 mét, có móng vuốt sắc bén, hai con ngươi đỏ bừng.

    "Con chồn bạc này đã bị tiểu Nguyệt bắn bị thương nặng, mọi người thêm một chút sức, cố gắng giết nó, chúng ta trong vòng một tháng nữa cũng không cần ra ngoài săn giết hung thú!" Đội trưởng Phong Lang hưng phấn nói.

    Hiển nhiên, con chồn bạc này có giá trị không nhỏ, con chồn bạc trọng thương hiển nhiên không phải là đối thủ của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát, nhưng con chồn bạc dường như vẫn còn chưa từ bỏ hi vọng.

    Đột nhiên, trên người của nó bộc phát ra một đạo ánh sáng màu bạc, khí thế trên toàn bộ thân thể bỗng nhiên gia tăng lên rất nhiều.

    "Tiểu Tâm, nó đã kích phát huyết mạch, chuẩn bị bạo phát!" Đội trưởng Phong Lang rống to, nhắc nhở một đội viên.

    Bịch Bịch! ! ! Từng vị Võ Giả nhanh chóng lui lại bảo trì cự ly, miễn cho bị con chồn bạc này đồng quy vu tận.

    Phốc một tiếng, con chồn bạc đã phóng về phía đám người bình thường.

    Thần sắc của hết thảy Võ Giả kịch biến, bọn họ đã minh bạch quyết định của con chồn bạc!

    "Mọi người mau giải tán toàn bộ!" Đội trưởng Phong Lang hét lên với đám người đứng chung quanh.

    Chỉ tiếc là tốc độ của con chồn bạc quá nhanh, sau khi bộc phát huyết mạch, tốc độ đã được tăng lên rất nhiều, bằng vào đám người bình thường này làm sao có thể tránh thoát.

    Chỉ trong thời gian một cái hô hấp, con chồn bạc đã vọt vào bên trong đám người. Không có bất kỳ một cái chiêu thức nào, vẻn vẹn chỉ va chạm một lần, một người bình thường liền bị đụng bay, không biết còn sống hay đã chết.

    Đột nhiên, lại có một mũi tên phóng tới, đó là do đội viên tiểu Nguyệt của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát ẩn tàng âm thầm bắn ra.

    Phốc phốc! ! ! Mũi tên đâm vào trong cơ thể của con chồn bạc, xuyên qua miệng của nó.

    Con chồn bạc đã bị trọng thương liền triệt để ngã gục trên mặt đất, sinh cơ dần dần tiêu tán.
     
    Buồn, Dạ Tâm and banhdacua25 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)