Đô Thị Siêu Cấp Binh Vương - Bộ Thiên Phàm

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 321: Quân Hàm Thiếu Tướng

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Người bất thình lình đến, để cho Diệp Khiêm quả thực có chút giật mình, tuy chưa từng có chính diện tiếp xúc qua, chỉ thấy trong tin tức trên TV, nhưng giờ phút này lại tận mắt nhìn thấy lão giả từ bên ngoài đi tới, nhất cử nhất động, đều hiển lộ rõ ràng một loại khí thế phi phàm của người trên cao.

    Loại khí thế này, không phải là loại khí thế mà những kiêu hùng trong giới giang hồ có thể so sánh.

    Lão giả là ai? Có thể để cho Hoàng Phủ Kình Thiên tự mình cung kính cùng đi, tự nhiên không phải nhân vật tầm thường, lão giả kia chính là gia gia của Hồ Hội, trung ương cao tầng, phó thủ tướng Hồ Nam Kiến.

    Vị này chỉ cần dậm chân một phát, toàn bộ Hoa Hạ đều phải run rẩy, Diệp Khiêm tự nhiên không dám lãnh đạm. Lão không chỉ là trung ương cao tầng, còn là gia gia của Hồ Hội, Diệp Khiêm tin tưởng chuyện Hồ Khả đem Kim Sắc Huy Hoàng giao cho hắn, nhất định là đã được sự đồng ý của lão nhân này. Vị lão nhân này, tuyệt đối không có khả năng vô sự chạy tới nhìn hắn, chuyện này không hợp với lẽ thường.

    Diệp Khiêm cuống quít đứng dậy nghênh đón, Vương Bình cùng Bộc Học Cứu càng là kinh sợ, vội vàng đứng lên nghênh đón.

    Phóng viên ùa lên, cơ hồ đem xung quanh Hồ Nam Kiến vây chật như nêm cối. Vẻ mặt của Hồ Nam Kiến vẫn lạnh nhạt mỉm cười, nhìn phóng viên phất phất tay. Rất tự nhiên, khí thế giống như tiên nhân đắc đạo áp chế xuống, toàn trường liền trở nên an tĩnh.

    "Các vị phóng viên, các vị bằng hữu, các ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, lần này ta tới nơi này, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Biết được tập đoàn Hạo Thiên thành lập quỹ ngân sách "Tương Lai", cho nên thuận đường tới chúc mừng một chút. Ta tin tưởng, nếu có thêm nhiều công ty, tập đoàn giống như tập đoàn Hạo Thiên nguyện ý gánh vác một phần trách nhiệm xã hội, thì quốc gia của chúng ta sẽ càng thêm giàu mạnh." Khuôn mặt của Hồ Nam Kiến vẫn bộ dáng tươi cười, hơi có chút giống bộ dáng tiên phong đạo cốt.

    "Tốt rồi, các vị phóng viên, các vị bằng hữu, phó thủ tướng Hồ một đường bôn ba còn chưa có nghỉ ngơi, mời các vị giải tán, chúng ta hãy để cho phó thủ tướng Hồ nghỉ ngơi một chút, được không nào?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

    Nhưng mà, những ký giả nhiệt tình kia hiển nhiên không phải một hai câu có thể giội tắt, vẫn không ngừng đặt câu hỏi lấy.

    "Các vị, xin đến bên cạnh dùng bữa, chúng ta đã chuẩn bị điểm tâm cho các vị. Phó thủ tướng Hồ một đường vất vả, các vị hãy thông cảm một chút, có vấn đề gì thì để lúc nữa lại đặt câu hỏi, có được không nào?" Tống Nhiên nói. Dưới sự mở đường của bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết, cuối cùng cũng đem những ký giả kia tách ra, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng thừa cơ hội liền lôi kéo Hồ Nam Kiến hướng trên lầu đi đến, thuận tiện trao cho Diệp Khiêm khiến một ánh mắt, Diệp Khiêm hiểu ý, hướng Tống Nhiên nói một tiếng, sau đó quay người đi theo.

    Lúc đến cửa phòng, bốn vị trẻ tuổi chờ đợi ở bên ngoài, hướng Diệp Khiêm chào một cái, sau đó liền kiểm tra toàn thân Diệp Khiêm. Bốn người này hẳn là người cục Quốc An a? Phó thủ tướng xuất hành, tự nhiên là cần nhân viên bảo hộ, Diệp Khiêm cũng không có để ý việc soát người, rất phối hợp giơ hai tay của mình lên.

    "Để cho hắn vào đi!" Bên trong truyền đến âm thanh nhu hòa nhưng lại không mất uy nghiêm của Hồ Nam Kiến.

    Bốn người dừng lại, mời Diệp Khiêm vào phòng, thái độ lễ phép, sắc mặt vẫn lăng lệ ác liệt.

    Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, đi vào phòng. Bộ dáng tươi cười thu lại, không cười không giận, khí thế giống như Thái Sơn áp đỉnh, rất có phong phạm của kiêu hùng.

    Hồ Nam Kiến cũng không nói chuyện, cao thấp đánh giá cẩn thận Diệp Khiêm một lần, khóe miệng hiện lên bộ dáng tươi cười. Hồi lâu, Hồ Nam Kiến giơ tay, ngữ điệu bình thản, "Xin chào!"

    Diệp Khiêm lúc này mới giơ tay, cùng Hồ Nam Kiến nhẹ nhàng nắm chặt, lập tức buông ra, ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, phảng phất thì thào tự nói, "Xin chào!" Vô sự không lên điện tam bảo, Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ Hồ Nam Kiến đến đây là có mục đích, dưới tình huống không rõ là việc gì, Diệp Khiêm chỉ có thể bảo trì tâm bất động, để có thể nghịch chuyển càn khôn.

    "Ngồi đi!" Hồ Nam Kiến vẫn ngữ khí bình thản, khuôn mặt có bộ dáng tươi cười.

    Diệp Khiêm chậm rãi ngồi xuống, bắt chéo chân, đem khí thế của mình tận lực đề cao, không đến mức bị Hồ Nam Kiến áp chế nói không ra lời. Mà Diệp Khiêm không rõ, trong thân thể phảng phất có một loại khí nóng chạy khắp cơ thể, lúc sắp đem cơ thể của hắn bóp chặt lại, thì lại đột nhiên biến mất vô tung, có chút quỷ dị.

    Một lúc sau, Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói: "Phó thủ tướng Hồ, không ngại ta hút thuốc chứ?" Vừa nói chuyện, vừa lấy thuốc là từ trong người đưa ra, đưa cho Hồ Nam Kiến một điếu. Hồ Nam Kiến ha ha cười cười, giơ tay tiếp nhận, ngậm trong miệng, Diệp Khiêm rất tự nhiên giúp lão đốt thuốc. Động tác đúng chỗ, không chút nịnh bợ, thực sự không mất lễ tiết. Sau đó, Diệp Khiêm cũng đốt điếu thuốc đang ngậm trong miệng của hắn, hít sâu một cái, chậm rãi thở ra, không nói tiếng nào.

    "Ha ha, Diệp Khiêm a, đại danh của ngươi ta đã sớm nghe qua, nha đầu Khả nhi thường xuyên ở trước mặt ta nhắc tới tên của ngươi. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật là thiếu niên anh hùng ah." Cuối cùng, vẫn là Hồ Nam Kiến phá vỡ trầm mặc, nhưng mà, cũng không có mất đi khí thế của lão. Loại khí thế này tuy không hiện ra, nhưng người khác có thể cảm nhận nó đang tồn tại.

    Diệp Khiêm cười nhạt, khiêm tốn nói: "Phó thủ tướng Hồ quá khen, tiểu tử bất quá chỉ là người hơi có chút vận khí mà thôi."

    "Cơ hội của mỗi người đều như nhau, có thể nắm chặt cơ hội thì không phải ai cũng có thể làm được." Hồ Nam Kiến nói, "Lần này ta đến thành phố Thượng Hải, chủ yếu là để gặp ngươi."

    "Lời của phó thủ tướng Hồ làm cho tiểu tử xấu hổ không dám nhận ah." Diệp Khiêm nói, "Không biết phó thủ tướng Hồ tìm tiểu tử có chuyện gì? Chỉ cần tiểu tử đủ khả năng, nhất định nghĩa bất dung từ."

    "Nghĩa bất dung từ? Không biết trong lòng ngươi, chữ "nghĩa" này là như thế nào?" Hồ Nam Kiến không có nói rõ ý đồ đến, ngược lại truy hỏi vấn đề khó hiểu này.

    "Nghĩa có nặng nhẹ, đại nghĩa, tiểu nghĩa, đại nghĩa vì nước, tiểu nghĩa là vì người thân." Diệp Khiêm nói đơn giản.

    "Vậy nếu như đại nghĩa và tiểu nghĩa có xung đột thì sao?" Hồ Nam Kiến tiếp tục hỏi, "Ngươi lựa chọn đại nghĩa hay là tiểu nghĩa?"

    Diệp Khiêm ha ha cười cười, hít một hơi thuốc lá, mới nói: "Vấn đề này phó thủ tướng Hồ có thể hỏi chính mình, cũng có thể hỏi Hoàng Phủ cục trưởng, đáp án trong lòng các ngươi chính là đáp án trong lòng ta."

    Hồ Nam Kiến không khỏi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, đối với câu trả lời của Diệp Khiêm tuy không phải rất hài lòng, nhưng lại không thể không bội phục Diệp Khiêm trả lời vô cùng xảo diệu. Vấn đề này vốn chính là một vấn đề rất khó lựa chọn, ai cũng không có thể bảo chứng mình sẽ lựa chọn cái nào.

    "Xú tiểu tử, cùng phó thủ tướng Hồ nói chuyện không thể khách khí một chút sao, như thế nào luôn mang theo mùi thuốc súng thế? Sợ bị khí thế của phó thủ tướng Hồ đè, nên muốn dùng cái này đến nâng lên khí thế của mình sao?" Hoàng Phủ Kình Thiên trừng Diệp Khiêm, có chút giận dỗi, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ nói.

    "Lão đầu, ngươi nói như vậy thực đúng là hiểu lầm ta. Hơn nữa, ngươi cho rằng phó thủ tướng Hồ cũng keo kiệt giống như ngươi sao?" Diệp Khiêm nói.

    Hoàng Phủ Kình Thiên ngạc nhiên, sững sờ nhìn Diệp Khiêm, có chút dở khóc dở cười. Lão vì cái gì thường nhường nhịn Diệp Khiêm, đối với sự trêu chọc của hắn đều chẳng thèm ngó tới, rất nhiều người đều không rõ, tin tưởng Diệp Khiêm cũng cũng không phải rất rõ ràng. Bằng thân phận của hắn, tuy không nói có thể tiêu diệt Răng Sói, nhưng đem Diệp Khiêm đuổi ra khỏi Hoa Hạ là chuyện dễ dàng mà thôi, mà tại sao lão không làm như vậy? Chỉ có trong lòng lão tự hiểu mà thôi. Đây không phải đơn thuần là vấn đề thưởng thức, mà là trên người Diệp Khiêm cũng có thứ khiến cho lão kiêng kỵ.

    Hồ Nam Kiến ha ha cười to, nói: "Tính tình của ngươi, ta thích, đừng giống những kẻ kia cả ngày miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, lại ở sau lưng làm chuyện ác, người so với bọn họ thì tốt hơn nhiều. Lần này ta tới là thay trung ương, trao tặng ngươi quân hàm thiếu tướng."

    Diệp Khiêm không khỏi chấn động, đẳng cấp quân hàm chia làm binh, sĩ, úy, tá, tướng gồm 5 hạng 19 cấp bậc, Hoa Hạ có rất ít quân hàm tướng. "Tổng lý, ngươi... Ngươi không phải đang nói đùa chứ?" Trong nội tâm của Diệp Khiêm thật sự khó có thể ức chế kinh ngạc, đây chính là bánh ngọt từ trên trời rớt xuống a, làm cho Diệp Khiêm không thể không hoài nghi ở trong đó có phải có mục đích nào không.

    "Ngươi xem bộ dáng của ta giống như đang đùa giỡn hay sao?" Hồ Nam Kiến khẽ cười nói.

    Diệp Khiêm gượng cười, nói: "Thế nhưng mà ta không rõ nguyên nhân, ta muốn biết vì cái gì lại cho ta vinh dự lớn như vậy."

    "Đương nhiên, quốc gia trao tặng ngươi vinh dự này, tự nhiên là muốn ngươi về sau có thể vì quốc gia phục vụ. Đương nhiên, bởi vì thân phận đặc thù của ngươi, hồ sơ cùng tư liệu của ngươi sẽ không được xếp chính thức vào trong hồ sơ quân đội." Hồ nam kiến nói.

    "Ách, vậy thì cái chức tướng quân này có thể làm được gì, ngân phiếu khống ah." Diệp Khiêm sững sờ nói.

    "Ngươi có thể cho rằng như vậy, nhưng lại cũng không thể nói như vậy. Quốc gia làm như vậy, kỳ thật cũng là lo lắng cho ngươi, quốc gia cần ngươi đi đảm đương một nhiệm vụ trọng yếu, nếu như hồ sơ cùng tư liệu của ngươi nằm trong hồ sơ quân đội, sẽ sinh ra tranh chấp quốc tế. Bất quá, ngươi vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ của quân hàm thiếu tướng, tư liệu của ngươi lãnh đạo quân đội đều có, gặp một ít chuyện phiền toái, ngươi có thể phát huy quyền lực của quân hàm thiếu tướng." Hồ Nam Kiến nói.

    Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, cho hắn cái bánh ngọt lớn như thế, ăn bánh, cũng có ý nghĩa chấp nhận nhiệm vụ, mà nhiệm vụ lần này nhất định không đơn giản. Phong hiểm cùng lợi ích thường thường có quan hệ trực tiếp với nhau, Diệp Khiêm rất rõ ràng điểm ấy. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói "Ta có thể cự tuyệt không?" Kỳ thật Diệp Khiêm rất rõ ràng, Hồ Nam Kiến đã tự mình tìm đến hắn, cũng có ý nghĩa hắn căn bản không có khả năng cự tuyệt, nếu không sẽ gặp phải sự chèn ép điên cuồng của quốc gia đối với hắn, Nanh Sói tại Hoa Hạ cũng không thể sinh tồn.

    Bất luận đoàn thể cùng tổ chức nào, đều vĩnh viễn cũng không cách nào đấu lại cơ quan quốc gia, huống chi Diệp Khiêm cũng chưa từng có ý nghĩ chống lại Hoa Hạ. Đây là bất trung cũng là bất nghĩa.

    "Chuyện tốt như vậy, ngươi còn cự tuyệt sao?" Hoàng Phủ Kình Thiên trừng Diệp Khiêm, nói.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 322: Đây Là Chuyện Của Nữ Nhân

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Diệp Khiêm cười khan hai tiếng, mãnh liệt hút vài hơi thuốc, bóp tắt tàn thuốc, nói: "Ta muốn biết là nhiệm vụ gì? Đừng quá khó a, ta là người rất sợ làm việc nặng, nếu nhiệm vụ quá khó, ta sợ làm không được."

    "Ha ha, theo ta được biết, tựa hồ còn không có nhiệm vụ nào mà Diệp Khiêm ngươi làm không được nha." Hồ Nam Kiến ha ha nở nụ cười, nói, "Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, trước mắt thì có một cái nhiệm vụ, hi vọng ngươi có thể vất vả một chút."

    "Nhiệm vụ gì? Phó thủ tướng Hồ hay là nói thẳng a, giấu giấu diếm diếm khiến ta khó chịu." Diệp Khiêm nói.

    "Ta từng nghe Hoàng Phủ cục trưởng nhiều lần nhắc sự oai hùng trên chiến trường của lính đánh thuê Nanh Sói, cho nên ta được sự nhờ cậy của máy vị lãnh đạo bên quân đội, muốn mời ngươi giúp bọn họ huấn luyện binh lính một chút, có được không?" Hồ Nam Kiến nói.

    "Chuyện này tự nhiên không thành vấn đề, chỉ có điều, phó thủ tướng Hồ không sợ ta làm cho hào khí toàn bộ quân doanh hư mất?" Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói.

    Hồ Nam Kiến ha ha nở nụ cười, nói: "Nếu ta sợ thì đã không mời ngươi đi quân doanh hỗ trợ huấn luyện? Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, nếu như ta đã đem những chiến sĩ kia giao cho ngươi, thì ta đây tuyệt đối là đối với ngươi hoàn toàn yên tâm."

    "Bất quá gần đây khả năng không có thời gian, sắp bước sang năm mới rồi, ta phải ở nhà qua hết năm, lại còn phải đi thăm hỏi nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, cho nên, có thể muộn một chút hay không?" Diệp Khiêm nói. Đi quân doanh hỗ trợ huấn luyện một chút, chuyện này cũng không có gì, hơn nữa còn do đích thân phó thủ tướng Hồ mở lời, còn đem máy vị lãnh đạo quân đội đều kéo vào, nếu như hắn không đáp ứng, thì thật sự có chút không thể nào nói nổi.

    "Không có sao, không có sao, chuyện này cũng không vội, cũng không thể khiến ngươi ngay cả đón bữa cơm đoàn viên đều không kịp ăn a, ha ha." Hồ Nam Kiến nói.

    "Phó thủ tướng Hồ có thể thông cảm, tiểu tử vô cùng cảm kích." Diệp Khiêm nói.

    "Ah, đúng rồi, còn có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi biết rồi." Hồ Nam Kiến nói, "Trước khi ta đến thành phố Thượng Hải, nha đầu Khả nhi có để cho ta chuyển cáo với ngươi, lúc nào có rảnh thì đi kinh đô gặp nàng. Còn nói, ngươi bây giờ trên danh nghĩa là bạn trai của nàng."

    Diệp Khiêm đổ mồ hôi hột, sợ nói gấp: "Phó thủ tướng Hồ, chuyện kia... Chuyện kia... Là Hồ Hội nói hưu nói vượn, ta cùng nàng chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu."

    Hồ Nam Kiến trông thấy bộ dạng bối rối của Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, không có nghĩ tiểu tử này lúc nhìn thấy chính mình lại không bối rối, mà nhắc đến chuyện nam nữ lại lộ ra vẻ khẩn trương như thế. "Ha ha, ngươi không cần khẩn trương, như thế, coi như ngươi là bạn trai của Hội nhị thì cũng không có quan hệ gì, con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện tình cảm trai gái ta sẽ không nhúng tay vào." Hồ Nam Kiến nói.

    Diệp Khiêm cười khan, không nói gì. Nói thật, Diệp Khiêm thật đúng là không tin bây giờ còn có người đối với hôn nhân của con cái không can thiệp, đánh chết hắn cũng không tin. Dù sao Diệp Khiêm không biết trong hồ lô Hồ Nam Kiến đang bán cái gì, còn vẻ giống như là tán thành cho hắn cùng Hồ Hội lui tới với nhau, chẳng lẽ lão không cân nhắc đến thân phận của hắn? Không sợ hắn tạo thành ảnh hưởng gì không tốt?

    Dù sao Diệp Khiêm đối với thái độ của trung ương càng ngày càng có chút nhìn không thấu, cảm giác bọn họ đối với hắn có chút quá dung túng. Diệp Khiêm thật sự không nghĩ ra bọn họ tại sao lại làm như vậy. Bất quá, loại chuyện này Diệp Khiêm biết rõ cho dù hắn có hỏi, bọn họ cũng sẽ không trả lời.

    Đêm đó, Diệp Khiêm tự nhiên là thiết yến chiêu đãi Hồ Nam Kiến, Vương Bình cùng Bộc Học Cứu tự nhiên cũng tham dự, chuyện này để cho hai người vui mừng không thôi. Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu củng tham dự, cử chỉ vừa vặn của hai nữ nhân làm cho Hồ Nam Kiến tán thưởng không thôi. Bốn gã cục Quốc An đi theo bảo vệ Hồ Nam Kiến, không có tham dự, mà ở ngoài cửa đảm nhiệm lấy nhiệm vụ bảo hộ. Chuyện này liên quan đến an toàn của phó thủ tướng Hồ, bọn hắn cũng không dám sơ sẩy.

    Không khí tiệc tối coi như không tệ, Hồ Nam Kiến cũng không phải loại người cường thế, phần lớn đều dùng ngữ khí nói chuyện nhà. Chỉ có điều Vương Bình cùng Bộc Học Cứu vẫn bộ dạng có chút kinh sợ, cùng rất ít nói chuyện, mà ngay cả rượu cùng thức ăn đều ăn uống rất ít. Diệp Khiêm ngược lại không có gì cố kỵ, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.

    Chỗ ngủ, tự nhiên không cần Diệp Khiêm đi an bài, đây là chuyện của Hoàng Phủ Kình Thiên. Huống hồ, Diệp Khiêm cũng không muốn phiền toái, vạn nhất đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, thì hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

    ...

    Tiếng chuông năm mới rốt cục vang lên!

    Diệp Khiêm mang theo Tống Nhiên trở lại nhà lão tía mừng lễ năm mới, vốn đã nói Lí Hạo cả nhà ở cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng có thể là do Tết âm lịch là thời kì phải tăng cường trị an, cho nên cũng không có cách nào tới. Lâm Nhu Nhu thì mấy ngày trước đã đi máy bay trở về nhà, mặc dù có chút lưu luyến không rời, bất quá đây cũng là chuyện không có cách nào. Tiểu biệt thắng tân hôn nha.

    Bữa cơm đoàn viên không có đi khách sạn ăn, mà là ở nhà của lão tía, cả nhà xuất động, Diệp Khiêm tay cầm muôi, Tống Nhiên cùng Diệp Lâm phụ trách hái lặt rau, Hàn Tuyết cùng lão tía thì làm trợ thủ. Không khí rất hòa hợp, nghiễm nhiên là người một nhà.

    "Nhiên tỷ tỷ, ngươi chừng nào thì gả cho ba ba của em?" Diệp Lâm vừa lặt rau, vừa nhìn Tống Nhiên bên cạnh, nháy nháy mắt hỏi.

    "Chuyện kia phải xem ba ba của ngươi lúc nào nguyện ý lấy tỷ." Tống Nhiên vừa cười vừa nói.

    "Nhiên tỷ tỷ yên tâm đi, ba ba của em rất nghe lời em đấy, em sẽ nói giúp tỷ, cam đoan ba ba của em sẽ lấy tỷ về nhà chồng." Tiểu nha đầu nói.

    "Vậy tỷ tỷ cám ơn em trước." Tống Nhiên sờ lên đầu Diệp Lâm, nói, "Vậy em có thích tỷ làm mụ mụ của em không?"

    "Chuyện này sao, vậy thì phải xem Nhiên tỷ tỷ cho Lâm Lâm bao nhiêu tiền mừng tuổi." Diệp Lâm vừa cười vừa nói.

    "Đúng là quỷ tham tiền, giống y chang ba ba của em." Tống Nhiên liếc nàng một cái, ôn nhu nói.

    "Đó là đương nhiên rồi, em về sau cũng muốn giống như ba ba, trở thành người trên muôn người." Diệp Lâm rất nghiêm túc nói.

    Tống Nhiên có chút sửng sốt, lập tức cười cười, nói: "Muốn trở nên giống như ba ba của em là chuyện không dễ dàng ah, vậy em bây giờ phải cố gắng nha."

    "Lâm Lâm đã chậm rãi học được." Diệp Lâm vừa nói vừa vụng trộm nhìn sang Diệp Khiêm đang bận rộn trong phòng bếp, tiến đến bên tai Tống Nhiên, nhẹ giọng nói, "Nhiên tỷ tỷ, em cho ty biết một chuyện, nhưng tỷ không được kể lại cho ba ba của em nha."

    "Ừ, tỷ tỷ cam đoan không nói." Tống Nhiên có chút tò mò.

    "Lần trước, trong lớp em có một đứa mắng em là con hoang, em đã gọi người đánh cho hắn một trận, ngày hôm sau, mặt tiểu tử kia sưng lên giống như đầu heo, hì hì." Diệp Lâm nói.

    Tống Nhiên không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Em có thể gọi người đến?"

    Diệp Lâm gật gật đầu, nói: "Trong lớp có rất nhiều nam hài tử yêu thích em, em kêu bọn họ đánh hắn, bọn họ tự nhiên không dám không động thủ."

    "Híz-khà-zzz..." Tống Nhiên không khỏi chấn động, tiểu nha đầu này quá không đơn giản, tuổi còn nhỏ đã hiểu được làm thế nào lợi dụng người khác, xem ra sau khi lớn lên rất có thể sẽ trở thành Diệp Khiêm thứ hai a.

    "Nhiên tỷ tỷ, tỷ không thể kể lại cho ba ba của em a, bằng không thì ba ba khẳng định sẽ mắng em." Diệp Lâm nói.

    Tống Nhiên mỉm cười, nói: "Vậy em cho tỷ chỗ tốt gì?" Kỳ thật Tống Nhiên rất rõ ràng, nếu như chuyện này để cho Diệp Khiêm biết, chỉ sợ chẳng những sẽ không mắng Diệp Lâm, khả năng liền ngay cả nhà tiểu hài tử kia đều bị đập một trận, Diệp Khiêm nổi danh là kẻ bao che khuyết điểm a.

    "Ừ? ..." Diệp Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Cùng lắm thì về sau em sẽ kêu ba ba cho tỷ làm vợ cả."

    Tống Nhiên có chút dở khóc dở cười, nhìn tiểu nha đầu này, nói: "Như thế nào? Em còn muốn ba ba của em lấy nhiều lão bà à?"

    "Đương nhiên a, lần trước ba ba mang Nhu Nhu tỷ tỷ trở về, em cảm thấy Nhu Nhu tỷ tỷ rất đáng yêu, làm lão bà của ba ba rất tốt. Tỷ nếu không giúp em giữ bí mật, em sẽ để cho ba ba của em lấy tỷ làm tiểu lão bà, đến lúc đó vợ cả có thể khi dễ tỷ rồi." Diệp Lâm bộ dáng rất chân thành nói.

    Tống Nhiên cười khổ một tiếng, tiểu nha đầu này mặc dù có chút ngây thơ, bất quá từ cách thức nói chuyện, cũng có thể thấy được tiểu nha đầu này không đơn giản a, luôn tranh thủ lợi ích bản thân lớn nhất.

    Nghe hai người ở chỗ này huyên thuyên, Diệp Khiêm vừa xào rau, vừa nói: "Các ngươi đang nói gì đấy? Thần thần bí bí, không phải là muốn làm chuyện xấu gì chứ?"

    "Không có, không có!" Diệp Lâm cuống quít xua tay, nói.

    "Thật không có?" Diệp Khiêm hiển nhiên không tin tiểu nha đầu này, nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng liền biết.

    "Thật không có, con chỉ cùng Nhiên tỷ nói đợi tí nữa ba ba sẽ cho con bao nhiêu tiền mừng tuổi." Diệp Lâm nói.

    "Không tin!" Diệp Khiêm lắc đầu, nói.

    "Ai nha, phụ thân, đây là chuyện của nữ nhân, ba ba phải hỏi rõ ràng như vậy sao?" Diệp Lâm chơi xấu, nói.

    Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, mọi người cũng đều bị bộ dáng của Diệp Lâm làm cười to không thôi. Đặc biệt là lão tía, nụ cười sáng lạn trên mặt giống như mùa xuân trăm hoa đua nở.

    Không bao lâu, đồ ăn toàn bộ làm xong. Diệp Khiêm bắt đầu bày bát đũa, tế tổ tiên, đây là quy củ của Hoa Hạ, bữa cơm đoàn viên nhất định phải cho lão tổ tông ăn trước. Bởi vì Diệp Khiêm không biết cha mẹ hắn còn sống hay không, cho nên cũng xếp đặt bát đũa cho cha mẹ của hắn. Vài phút qua đi, Diệp Khiêm chuẩn bị bát đũa xong, liền kéo Diệp Lâm xuống dưới lầu đốt pháo,bữa cơm tất niên cũng chính thức bắt đầu.

    Diệp Khiêm rót đầy ly rượu trước mặt lão tía, sau đó, rót cho Tống Nhiên một chút rượu, cuối cùng đem ly rượu trước mặt hắn rót đầy. Buông bình rượu, nói: "Tiểu Tuyết, em cùng Lâm Lâm uống nước ngọt a."

    "Ừ!" Hàn Tuyết nhẹ gật đầu, nàng chịu không được mùi vị rượu đế, ngữi một chút là cảm thấy choáng váng, chớ nói chi là uống. "Ba ba, con muốn uống!" Diệp Lâm kêu lên.

    "Tiểu hài tử, uống rượu cái gì." Lão tía sẳng giọng.

    Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Không có sao, nó muốn uống thì cho nó uống, không cho nó nếm chút đắng, là nó không biết sợ hãi." Nói xong, rót cho Diệp Lâm một chút rượu.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 323: Không Khí Ngày Tết

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Tiểu nha đầu bưng chén rượu lên, nói: "Gia gia, ba ba, Tiểu Tuyết tỷ tỷ, Nhiên tỷ tỷ, cạn ly!"

    Diệp Khiêm đã quen cách xưng hô lung tung của tiểu nha đầu này rồi, dù sao bối phận đều bị tiểu nha đầu này gọi loạn thất bát tao, cũng không có xoắn xuýt. Bưng chén rượu lên, nói: "Lão tía, chúc lão tía thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi!"

    "Tốt, tốt!" Lão tía ha ha cười cười, nói. Không có gì có thể so sánh với không khí ấm áp lúc này, nó làm cho lão tía cảm giác được hạnh phúc. Lão nhân này cả đời khổ cực, không oán không hối bỏ ra nhiều như vậy, sống lâu trăm tuổi, đó cũng là nên, người tốt nên sống lâu, không phải sao?

    "Lão tía, nhị ca, em cũng mời mọi người một ly!" Hàn Tuyết bưng ly rượu lên, nói.

    Mọi người chạm cốc, uống rượu. Tiểu nha đầu uống một hớp lớn rượu đế, vậy mà cũng không có kêu cay, chỉ nhíu mày lại một chút, không ngừng đút đồ ăn vào trong miệng của mình. Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, lập tức thoả mãn nhẹ gật đầu, tiểu nha đầu này có lực nhẫn nại rất cao, thành tựu tương lai nhất định sẽ rất cao.

    Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Hàn Tuyết cùng Tống Nhiên phụ trách thu thập bát đũa, Diệp Khiêm cùng lão tía ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách. Lão tía lấy ra ống thuốc lào, mãnh liệt hút vài hơi, lập tức ho khan không ngừng. Diệp Khiêm nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của lão, hắn biết rõ, lão nhân này rất thích hút thuốc lào, ngoại trừ thuốc lào không hề hút bất luận loại thuốc lá gì.

    Tiểu nha đầu hấp tấp từ trong phòng bếp chạy ra, trên tay cầm lấy hai bao tiền lì xì, tự nhiên là Tống Nhiên cùng Hàn Tuyết cho. Diệp Khiêm trước khi dùng cơm trước, cũng đã cho Hàn Tuyết một tiền lì xì, nhưng nàng không chịu thu, vẫn là Diệp Khiêm cứng rắn nhét vào trong tay của nàng, lúc này nàng mới nhận. Bất quá Diệp Khiêm cũng rõ ràng, Hàn Tuyết cho dù có cầm bao tiền lì xì kia, chỉ sợ quay người cũng sẽ giao hết cho lão tía, tuy trong nhà hiện tại cũng không thiếu tiền dùng, nhưng nàng vẫn phi thường tiết kiệm.

    "Ba ba, tiền mừng tuổi!" Diệp Lâm giơ tay ra, nói.

    "Con không phải đã có nhiều bao lì xì rồi sao?" Diệp Khiêm trêu chọc nàng nói.

    "Thế nhưng mà đây không phải là ba ba cho nha, ba ba không thương Lâm Lâm sao?" Tiểu nha đầu dốc sức liều mạng nháy con ngươi mắt, lại vẫn không thể chảy ra một giọt nước mắt, bất quá bộ dáng kia ngược lại giống như rất ủy khuất.

    Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Con nói cho ba ba biết trước, con muốn nhiều tiền như vậy để làm cái gì?"

    "Có rất nhiều việc a, con muốn mua quà cho gia gia, còn phải giúp ba ba tiết kiệm tiền, miễn cho ba ba tiêu xài hoan phí về sau không có tiền cưới vợ." Diệp Lâm nghiêm trang nói.

    Diệp Khiêm "PHỤT "Một tiếng bật cười, có chút khóc cười không xong, cuống quít từ trên người móc ra tiền lì xì sớm đã chuẩn bị đưa tới, nói: "Cho con, bất quá con phải hôn ba ba một cái!"

    Tiểu nha đầu "Ba" một cái, tại trên mặt của Diệp Khiêm hôn một cái, nhận lấy tiền lì xì, sau đó hấp tấp chạy vào phòng của mình.

    Mùng 1 Tết, Diệp Khiêm cũng không có đi đâu, chỉ ở nhà cùng lão tía uống trà đánh cờ, Lí Hạo cũng mang theo vợ của hắn tới chúc tết. Tống Nhiên thì lái xe lôi kéo Hàn Tuyết cùng Diệp Lâm, ba nữ nhân đi dạo phố, lúc trở lại, còn gọi điện thoại kêu Diệp Khiêm xuống dưới rinh đồ lên, y phục cơ hồ chất đầy toàn bộ phía sau xe. Diệp Khiêm phải rinh nhiều lần, mới mang lên toàn bộ.

    Mùng 2 Tết, Diệp Khiêm đi đến công ty bảo an Thiết Huyết, cùng bọn Jack ăn một bữa cơm. Công chuyện của công ty Diệp Khiêm không cần quan tâm, Jack đã sớm an bài thỏa đáng, nhân viên của công ty đều được phát tiền lì xì. Về phần thành viên Nanh Sói, đều do Jack tự động chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng của từng thanh viên.

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, ở mấy ngày trước đã cùng Hoàng Phủ Kình Thiên rời khỏi thành phố Thượng Hải, lễ mừng năm mới, hắn phải trở về nhà.

    Mùng 3 Tết, Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên mang theo tiểu nha đầu cùng đi đến khu vui chơi, khó có được thời gian vui chơi cùng Diệp Lâm. Tiểu nha đầu tự nhiên vui vẻ không thôi, hưng phấn nắm tay Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên, nghiễm nhiên có bộ dạng một nhà ba người.

    Mùng 4 Tết, sáng sớm, Diệp Khiêm lái ô-tô chạy tới thành phố Hàng Châu. Từ thành phố Thượng Hải đến thành phố Hàng Châu chỉ hơn ba giờ mà thôi, ước chừng buổi trưa, xe của Diệp Khiêm đã đứng trước cửa ra vào nhà Lâm Nhu Nhu. Diệp Khiêm dùng sức xoa bóp còi xe vài tiếng, hồi lâu, một thân ảnh từ trên lầu nhô đầu ra, lập tức, trên mặt hiện lên một nụ cười hạnh phúc.

    Một lát, chỉ thấy bóng người từ trên lầu nhanh chóng chạy xuống dưới, mở cửa ra, liều lĩnh nhào vào trong ngực Diệp Khiêm. Diệp Khiêm ôm nàng, có chút cười cười, hỏi: "Anh cũng không có đặt khách sạn, đêm nay sẽ ở lại nhà của em."

    Lâm Nhu Nhu sững sờ, lập tức cười cười, nói: "Anh dám sao?"

    "Anh vì cái gì mà không dám?" Diệp Khiêm đắc ý nói, "Bất quá em buổi tối cũng đừng kêu quá lớn tiếng."

    "Chán ghét!" Lâm Nhu Nhu nhẹ nhàng đánh Diệp Khiêm một chút, sẳng giọng. Hai người ngủ cùng giường rất nhiều lần, nhưng mà đều không có phát sinh bất luận quan hệ thực chất nào, cũng chỉ là ôm nhau ngủ mà thôi.

    "Đi thôi!" Lâm Nhu Nhu kéo tay Diệp Khiêm, hướng trong nhà đi đến. Diệp Khiêm tranh thủ thời gian cầm lấy lễ vật đã sớm chuẩn bị, đi theo. Những lễ vật này đều là Tống Nhiên tỉ mỉ chọn lựa, đối với người trong thể chế, Tống Nhiên so với Diệp Khiêm thì hiểu hơn nhiều, cũng biết nên đưa tặng lễ vật gì thỏa đáng nhất.

    Đi vào trong phòng, Lâm Hải, Hứa Mai cùng Lâm Dịch đang ngồi vây quanh bàn ăn, còn có một phu nhân, hẳn là mẫu thân của Lâm Dịch. Đồ ăn cũng chưa động đến, hiển nhiên chỉ vừa mới ngồi vào bàn dùng cơm. Bất quá, hai đầu lông mày của Lâm Hải cùng Hứa Mai tựa hồ có một tia ưu phiền, chuyện này để cho Diệp Khiêm có chút kỳ quái, chẳng lẽ là mình quấy rầy bọn họ?

    "Tiểu Diệp đã đến, ăn cơm chưa? Tới ngồi!" Lâm Hải nở nụ cười, hô.

    "Cảm ơn lãnh đạo!" Diệp Khiêm chợt toát ra một câu như vậy, làm cho Lâm Hải sững sờ, lập tức cười ha hả. Mà ngay cả Hứa Mai, cũng nhịn không được có chút mỉm cười. Chỉ có Lâm Dịch vẫn vẻ mặt rầu rĩ không vui, nghe xong lời Diệp Khiêm nói rất khinh thường hừ một tiếng, giống như kiếp trước có cừu oán cùng với Diệp Khiêm.

    Đối phó loại em bé này, Diệp Khiêm có rất nhiều biện pháp, cũng lười cùng hắn so đo. Ngày Lâm Nhu Nhu về nước, cũng đã nói với Diệp Khiêm một chút tình huống của nhà nàng, nhất là tình huống gia đình Lâm Dịch, điển hình chính là thuộc về loại không biết lo lắng vần đề cơm áo gạo tiền.

    Lâm Nhu Nhu lôi kéo Diệp Khiêm đến bên ghế ngồi xuống, lấy cho hắn một bộ bát đũa. Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Lái xe từ sáng đến giờ, bụng thật đúng là có chút đói, con đây cũng không khách khí ah."

    Lâm Nhu Nhu rất ôn nhu gắp thức ăn cho Diệp Khiêm, nói: "Ăn nhiều một chút, muốn uống chút rượu cho ấm áp cơ thể hay không, mùa đông lái xe rất lạnh a?"

    "Bên ngoài rất lạnh, bất quá nghĩ đến chuyện có thể lập tức nhìn thấy em, trong nội tâm anh liền ấm áp." Diệp Khiêm không hề cố kỵ biểu đạt lấy tình ý của bản thân, Lâm Nhu Nhu rất là vui vẻ, Lâm Hải cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ có Hứa Mai, ho khan hai tiếng.

    "Thúc thúc, chúng ta cụng ly một cái?" Diệp Khiêm bưng ly rượu lên, nói.

    Lâm Hải ngẩn người, lập tức ha ha cười cười, nói: "Đến, cụng một cái!"

    Uống xong, đặt chén rượu xuống, Diệp Khiêm nói: "Thúc thúc a di, kỳ thật hôm nay con cố ý chạy tới, ngoại trừ chúc tết hai vị, cũng là chính thức hướng hai vị cầu hôn. Lén lút không phải là biện pháp, con mong hai vị có thể đồng ý, để con cùng Nhu Nhu có thể kết tóc xe tơ." Lần trước tuy Lâm Hải cũng đã gián tiếp đáp ứng, nhưng dù sao khi đó Lâm Nhu Nhu không có ở đó, Diệp Khiêm nhắc lại lời nói, chính là vì để cho Nhu Nhu có thể an tâm.

    Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, đôi mắt xinh đẹp trông mong của Lâm Nhu Nhu nhìn Lâm Hải cùng Hứa Mai, hiển nhiên là đang chờ đợi câu trả lời của bọn họ.

    "Ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi lấy tỷ của ta?" Lâm Hải cùng Hứa Mai vẫn không nói gì, Lâm Dịch lại nhướng mày, khinh thường nói.

    "Lâm Dịch, nơi đây có chỗ cho con nói chuyện sao." Phu nhân ở bên cạnh, dùng âm thanh khiển trách nói. Áy náy nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, cậu đừng nên trách, tiểu tử này không biết cách nói chuyện."

    Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Không có sao, con ngược lại rất ưa thích tính cách của hắn, thuộc về loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, loại người này có tính bền dẻo, tương lai nếu không trở thành đại nhân vật, thì chính là kẻ mà người khác đều muốn nhổ nước miếng."

    Lời này có chút bén nhọn, nhưng cũng là lời nói thật, điểm ấy Lâm Hải cùng Hứa Mai đều rõ ràng. Lâm Dịch không phải là loại quan nhị đại không biết đúng sai, chỉ cần hắn chịu cố gắng, tương lai thành tích nhất định không thấp. Thế nhưng mà cũng đúng như lời Diệp Khiêm nói, Lâm Dịch nếu không cố gắng, tương lai không chừng chính là loại người bị người khác nhổ nước miếng.

    Chuyện này không nhắc đến, nhưng chuyện trước mắt này để cho Lâm Hải cùng Hứa Mai đủ đau đầu óc. Tiểu tử này vậy mà muốn kết hôn với một minh tinh, điều này đối với quan lại thế gia đều có ấn tượng không tốt, hơn nữa đối với tiền đồ của Lâm Dịch cũng không có bao nhiêu chỗ tốt. Hơn nữa, mẹ của Lâm Dịch cũng không thích con gái đi theo nghề ca hát.

    Lâm Dịch vì chuyện này phiền muộn, Diệp Khiêm còn ở chỗ này nói châm chọc, trong lòng của hắn làm sao có thể dễ chịu. Thoáng cái liền đứng lên, trách mắng: "Ngươi tin hay không, ta lập tức cho ngươi chết non?".

    "Ngồi xuống!" Lâm Hải sắc mặt nghiêm, nghiêm nghị quát. Vị này bình thường trên mặt luôn treo bộ dáng tươi cười, nhưng một khi bạo nộ, thì cũng không phải cường hãn bình thường, khí thế trên người phát ra đem Lâm Dịch áp chế. "Còn không hướng Diệp Khai xin lỗi, một điểm lễ phép cũng không có, con thực cho rằng mình là Đệ Nhất Thiên Hạ hả?" Lâm Hải trách mắng.

    Diệp Khiêm khẽ cười cười, nói: "Thúc thúc, không cần." Lâm Dịch cũng không có ý định xin lỗi, nghe xong lời Diệp Khiêm nói hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.

    Lâm Hải áy náy nở nụ cười, nói: "Ai, đứa nhỏ này bị chúng ta làm hư rồi, về sau gia nghiệp của Lâm làm sao có thể trông cậy vào nó ah."

    Lâm Nhu Nhu hừ một tiếng, nói: "Con thấy, cứ để cho nó tự sanh tự diệt tốt rồi. Con ngược lại muốn nhìn một chút, không có chỗ dựa, chút ít hồ bằng cẩu hữu còn có thể vây quanh nó giống như bây giờ nữa không."
     
    ducvietvtv thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 324: Đại Chiến Anh Rể Và Cậu Em Vợ

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Diệp Khiêm mỉm cười, vỗ vỗ đàu Lâm Nhu Nhu, nói: "Đừng nói như vậy, nhẹ nhàng một chút."

    "Mắc mớ gì tới ngươi? Chuyện này là chuyện của nhà chúng ta, không tới phiên ngươi xen vào!" Lâm Dịch quát.

    Diệp Khiêm nhướng mày, sắc mặt lập tức lạnh xuống, tiểu tử này thật đúng là con mẹ nó không biết xấu hổ, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tiểu tử, người giống ngươi ta thấy nhiều rồi, chết ở dưới tay ta cũng không ít, đừng có cùng ta bày ra thái độ quan nhị đại. Ngươi có tin ta hiện tại liền đánh ngươi hay không? Đúng là đồ không biết lớn nhỏ"

    Lâm Hải cùng Hứa Mai cũng không nói gì, hiển nhiên bọn họ biết rõ năng lực của Diệp Khiêm, cũng muốn để cho Diệp Khiêm kiềm chế tiểu tử này, nếu không sau này hắn thật đúng là coi trời bằng vung.

    "Chỉ bằng ngươi? Nói cũng không biết ngượng, ngươi có tư cách gì làm anh rể của ta?" Lâm Dịch khinh thường nói.

    "Đã đủ rồi, Lâm Dịch." Lâm Nhu Nhu quát, "Anh ấy có tư cách làm anh rể của em hay không, đây không phải là do em quyết định, trừ phi em không muốn làm người Lâm gia."

    Diệp Khiêm quay đầu nhìn Lâm Nhu Nhu nở nụ cười, nói: "Tiểu tử này giao cho anh a, anh không tin không chế phục được nó." Nói xong, quay đầu, đứng dậy, hướng Lâm Dịch ngoắc ngón tay, nói: "Tiểu tử, là nam nhân thì đi ra ngoài nói chuyện, ca không làm cho ngươi chính miệng gọi ca là anh rể, thì về sau ca vĩnh viễn không đến thành phố Hàng Châu."

    "Sợ ngươi ah." Lâm Dịch thoáng cái đứng lên, nói.

    Hứa Mai sững sờ, há mồm vừa muốn nói chuyện, đã bị Lâm Hải dùng ánh mắt ngăn cản. Hứa Mai ngẩn người, ngậm miệng lại.

    Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên một cười tà, nhìn Lâm Nhu Nhu ý bảo nàng yên tâm, sau đó đi ra ngoài. Lúc đến cửa ra vào, xoay người trông thấy Lâm Dịch còn đứng ở nơi đó, nói: "Tới a, đừng nói với ta là ngươi sợ, nếu sợ, thì mau nói xin lỗi ta và kêu một tiếng anh rể."

    'Thôi đi pa ơi..., ta mà sợ ngươi sao?" Lâm Dịch không phục nói, sau đó cất bước đi ra ngoài.

    Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, mẫu thân của Lâm Dịch lo lắng nói: "Đại ca, có thể xảy ra chuyện gì hay không?"

    "Yên tâm đi, Tiểu Diệp sẽ có chừng mực, cũng nên hảo hảo giáo huấn Lâm Dịch một chút, nếu không về sau còn không biết lại xảy ra chuyện gì nữa." Lâm Hải nói.

    Hứa Mai vẫn có chút không yên lòng, nói: "Hay là chúng ta đi ra xem một chút, nếu xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không tốt."

    Nói xong, bốn người đứng dậy đi đến ban công, nhìn xuống dưới.

    Tuyết ở thành phố Hàng Châu tuy không có lớn như ở thành phố Thượng Hải, nhưng cũng làm cho bãi cỏ trước nhà phủ đầy tuyết, lâu lâu lại có cơn gió lạnh thấu xương thổi qua.

    Lâm Dịch đi theo Diệp Khiêm xuống dưới lầu, ngẩng đầu lên, rất ngạo mạn nói: "Ta đã đến, ngươi có thể làm gì ta? Ta ngược lại rất muốn biết ngươi làm thế nào để cho ta gọi của ngươi là anh rể."

    Diệp Khiêm mỉm cười, ngay sau đó dáng cười lập tức thu lại, nói: "Ngươi không phải rất ngưu bức sao, ca chấp ngươi một tay, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, ca về sau sẽ kêu ngươi là gia gia. Không thể đánh bại ta, thì phải gọi ca là anh rể."

    "Đjxmm~, sợ ngươi a, ngươi có chết non cũng đừng trách ta." Lâm Dịch nói xong, một quyền hướng khuôn mặt Diệp Khiêm đánh tới. Nhưng mà, Diệp Khiêm tuy phát sau mà đến trước, một cước đá ra, lập tức đem Lâm Dịch đạp bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.

    "Đây là đánh nhau thật." Hứa Mai kinh ngạc nói xong, định quay người xuống lầu.

    "Không cho phép xuống dưới!" Lâm Hải quát. Đừng thấy bình thường Hứa Mai biểu hiện cường thế, nhưng lúc Lâm Hải thật sự nổi giận lên, Hứa Mai cũng không dám cãi lại. Chỉ đành xoay người, lo lắng nói: "Thế nhưng mà, nếu xảy ra chuyện gì, thì làm sao bây giờ?"

    "Có thể xảy ra chuyện gì? Còn có thể chết người hay sao? Tối đa bất quá là để cho tiểu tử kia ở trong bệnh viện vài ngày mà thôi." Lâm Hải nói. Mẫu thân của Lâm Dịch ở bên cạnh tự nhiên là càng không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Diệp Khiêm ra tay có thể nhẹ một chút.

    "Chỉ bằng ngươi mà cũng dám cùng ta đánh lộn, quá yếu đi à. Có ngon thì đến tiếp ah!" Diệp Khiêm chế giễu.

    "Con mịa mày." Lâm Dịch bò lên, lại hướng Diệp Khiêm nhào tới."Phanh!" Còn chưa tới trước mặt Diệp Khiêm, đã bị Diệp Khiêm dùng chân đạp ngã trùng trùng điệp điệp trên mặt đất. Bất quá Diệp Khiêm ra tay vẫn có chừng mực, không đến mức làm hắn bị thương gân cốt.

    "Không có tác dụng đâu, có ngon thì lại đến đây!" Diệp Khiêm tiếp tục mỉa mai nói.

    "Đjxmm~, lão tử liều mạng với ngươi." Lâm Dịch nói xong, nhặt lên một cục gạch hướng Diệp Khiêm nhào tới, bộ dáng kia thật sự có vài phần dốc sức liều mạng giống đám dân anh chị trên đường.

    Ai ngờ Diệp Khiêm cũng không có trốn tránh, chỉ lẳng lặng đứng đấy, cục gạch của Lâm Dịch hướng trên đầu của hắn đập tới. Lần này, chẳng những Lâm Dịch cảm thấy giật mình, mà ngay cả bọn người Lâm Hải trên lầu cũng không khỏi sửng sốt một chút.

    "Bành" một tiếng, cục gạch trùng trùng điệp điệp đập vào đầu của Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu sợ tới mức không khỏi quát to một tiếng. Cục gạch bị bễ làm đôi, Diệp Khiêm phất tay phủi mảnh vụn trên đầu, nói ra: "Tiếp tục a, lại đến đây!" Lâm Dịch cả kinh đứng im tại chỗ, nữa cục gạch còn cầm trong tay không biết phải làm sao.

    Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, "Phanh" một cước đạp qua, trực tiếp đem Lâm Dịch đạp bay ra ngoài, sau đó liền bước nhanh tới trước mặt Lâm Dịch, ngồi lên người hắn. Dùng tay tát hắn một cái, hỏi: "Có kêu anh rể không?"

    "Không gọi!" Lâm Dịch kêu lên.

    "BA~", lại là một cái tát đi qua, "Có kêu anh rể không?"

    "Lão tử không gọi!" Lâm Dịch quật cường nói.

    "Miệng còn rất cứng rắn nha, ngược lại có vài phần bộ dạng đàn ông." Diệp Khiêm vừa nói lại tát thêm một cái, nói, " Có kêu anh rể không?"

    "Không gọi, có bản lĩnh thì ngươi đánh chết lão tử đi, nếu không lão tử sẽ gọi huynh đánh chết ngươi." Lâm Dịch nói.

    "Hét, ngươi còn có huynh đệ a, huynh đệ của ngươi ở đâu, kêu đến đây a!" Diệp Khiêm vừa nói vừa móc ra điện thoại ném tới bên cạnh hắn, "Gọi a, lão tử ở chỗ này chờ."

    "Hừ, ngươi đợi đó, huynh đệ của ta sẽ không để ngươi bình yên vô sự ly khai." Lâm Dịch nói.

    Diệp Khiêm đứng lên, nói: "Nói địa điểm đi, ta sẽ đi gặp những bằng hữu kia của ngươi."

    Lâm Dịch giãy dụa bò lên, nói: "Tiểu trúc lâu, có ngon thì ngươi tới đấy, ta đợi."

    "Tốt, chờ ta, lão tử không tin không chế phục được ngươi." Diệp Khiêm nói. Diệp Khiêm thật ra cũng ưa thích tính tình của tiểu tử này, chí ít cũng có điểm giống đàn ông, còn không đến mức như những nhị thế tổ kia, chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu. Dù sao hắn cũng là em họ của Lâm Nhu Nhu, cũng là hy vọng của Lâm gia, Diệp Khiêm vẫn muốn chế phục tiểu tử này, để cho hắn thu liễm lại tính khí của bản thân, dù sao ở trong thể chế lăn lộn, so với trên đường lăn lộn thí khác xa.

    Nhìn thấy Lâm Dịch quay đầu đi ra ngoài, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, quay người đi trở về trong phòng. Trên lầu bốn người nhìn thấy Lâm Dịch nổi giận đùng đùng ly khai, có chút kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Trông thấy Diệp Khiêm đi đến, Lâm Nhu Nhu cuống quít nghênh đón, hỏi: "Chuyện sao rồi?"

    Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Thúc thúc, a di, xin lỗi!"

    "Ách, không có việc gì không có việc gì, tiểu tử kia cũng nên có người kiềm chế hắn." Lâm Hải nói, "Sao hắn lại bỏ đi thế?"

    "Ah, hắn đi tìm những bằng hữu của hắn, hẹn ta tại tiểu trúc lâu." Diệp Khiêm nói.

    "Hẹn con tại tiểu trúc lâu? Làm gì? Hắn còn muốn đánh nhau nữa hả? Kéo bè kết phái?" Lông mày Lâm Hải không khỏi nhíu lại, nói.

    "Thúc thúc, kỳ thật con cảm thấy Lâm Dịch cũng không phải tệ, đây là lời nói thật tâm, chỉ bất quá tính tình của hắn có chút bướng bỉnh, chỉ cần có thể giúp hắn quay đầu, tương lai nhất định là một nhân tài." Diệp Khiêm nói, "Lúc con mới vừa tới trông thấy thúc thúc cùng a di đều cau mày, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

    "Ai, còn không phải là vì tiểu tử ngu ngốc kia sao, nữ nhân tốt rất nhiều mà hắn lại không chọn, lại hết lần này tới lần khác muốn kết hôn với một minh tinh. Nếu hắn lấy minh tinh thì đối với tương lai của hắn sẽ ảnh hưởng rất lớn." Lâm Hải nói.

    Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, loại chuyện này hắn cũng biết, với tư cách người trong thể chế, kỳ thật có rất nhiều trói buộc, không phải muốn thế nào liền làm thế đó, trừ phi là hoàn toàn không cân nhắc tương lai của mình. "Thúc thúc a di, loại chuyện này cũng gấp không được, tính tình của Lâm Dịch rất bướng bỉnh, mọi người càng phản đối, hắn sẽ càng làm." Diệp Khiêm nói.

    Lâm Hải thở dài, cũng không biết nên nói cái gì. Những năm này, hắn một mực bồi dưỡng Lâm Dịch, là vì hy vọng Lam Dịch tương lai có thể kế thừa gia nghiệp của Lâm gia, thế nhưng mà tiểu tử này lại không có ý cầu tiến, chỉ ham chơi, việc này làm cho Lâm Hải buồn phiền không thôi.

    "Thúc thúc a di cứ tiếp tục ăn cơm a, con đi đến tiểu trúc lâu một chút." Diệp Khiêm nói, "Mọi ngươi yên tâm, con cũng sẽ không làm gì Lâm Dịch đâu, nói như thế nào hắn cũng là cậu em vợ của con."

    "Em đi cùng anh được không?" Lâm Nhu Nhu nói.

    Diệp Khiêm nhìn nàng một cái, gật gật đầu. Tiểu trúc lâu ở địa phương nào, Diệp Khiêm cũng không biết, có Lâm Nhu Nhu đi theo cũng tốt, ít nhất là hắn không lo bị lạc đường. Nhân vật có máu mặt của thành phố Hàng Châu cũng không còn người, từ khi Sơn Đại Vương Phùng Phong chết, giang hồ thành phố Hàng Châu chia 5 sẻ 7, không có một kẻ nào có thể so với Phùng Phong trước kia.

    Những huynh đệ của Lâm Dịch có thể là những người nào? Tối đa cũng chỉ là một ít quan nhị đại phú nhị đại, hoặc là một ít nhân vật lên không được mặt bàn trên đường mà thôi. Tại tỉnh Chiết Giang, hiện tại chỉ có Lý Tể Thiên được tính là một nhân vật. Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên có quan hệ gì? Là quan hệ liên minh, hợp tác, thành phố Hàng Châu là địa bàn của Lý Tể Thiên, dưới sự bảo vệ của Lý Tể Thiên thì ai có thể làm cho Diệp Khiêm gặp chuyện không may? Hơn nữa, cho dù không có Lý Tể Thiên, những người kia cũng không đụng đến được một sợi tóc của Diệp Khiêm.

    Dựa theo Lâm Nhu Nhu chỉ dẫn, Diệp Khiêm lái ô-tô, hướng tiểu trúc lâu chạy tới. Trên đường đi, lông mày của Lâm Nhu Nhu chăm chú nhíu lại, hiển nhiên cũng là vì cậu em ho Lâm Dịch mà phiền lòng. Trông thấy bộ dạng của nàng, Diệp Khiêm ha ha mà cười cười sờ lên nàng đầu, nói: "Nha đầu ngốc, không cần lo lắng, có anh ở đây, anh cam đoan có thể làm cho Lâm Dịch cam tâm tình nguyện hảo hảo ở trong thể chế lăn lộn, cũng tận lực giúp hắn đem Lâm gia phát triển huy hoàng."

    Lâm Nhu Nhu nhẹ gật đầu, Lâm Nhu Nhu từ trước đến nay đối với lời nói của Diệp Khiêm cũng không có hoài nghi, huống chi nàng cũng tự mình nhìn thấy phó thủ tướng Hồ Nam Kiến đến tìm Diệp Khiêm, chuyện này cũng đủ để nói rõ năng lực của Diệp Khiêm.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 325: Lâm Dịch Bướng Bỉnh

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Tiểu trúc lâu, kỳ thật chẳng qua là quán giải trí, đây là nơi chơi bida cùng với tập thể hình mà thôi. Lúc đi tới dưới lầu, Diệp Khiêm quả thực lắp bắp kinh hãi, lúc trước nghe cái tên này lúc, còn cho rằng đây là một quán ăn hoặc là quán cafe quán trà các loại, cùng quán giải trí quả thực là tám gậy tre cũng đánh không đến ah.

    Sau khi xuống xe, Diệp Khiêm nắm tay Lâm Nhu Nhu đi vào. Lầu một là nơi chơi bida, đang có mười mấy người ở đó cười cười nói nói đánh bida, Lâm Dịch cũng ở trong đám đó.

    Trông thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu đi đến, Lâm Dịch có chút sửng sốt một chút, nhìn Diệp Khiêm, xem thường nói: "Như thế nào? Sợ hãi rồi hả? Đem tỷ của ta mang tới làm cái gì, ngươi đừng tưởng rằng có tỷ của ta ở đây thì ta không dám động tới ngươi."

    Thấy Lâm Nhu Nhu sắp tức giận, Diệp Khiêm cuống quít giữ chặt nàng, mỉm cười, nói: "Chị của ngươi chỉ sang đây xem mà thôi, chuyện của chúng ta, nàng sẽ không nhúng tay vào." Sau đó nhìn lướt qua mười tên nhóc đang đánh bida, nói: "Những kẻ này chính là bằng hữu của ngươi? Ta xem xét cả buổi, thế nhưng không có một kẻ nào có thể lọt vào mắt a? Ngươi nói những kẻ này là huynh đệ của ngươi sao?"

    "Mịa, ngươi đang nói ai?" Đám tiểu tử nghe xong lời Diệp Khiêm nói, nhao nhao buông cây cơ xông tới, một tên tiểu tử tóc dài đi đến trước mặt Diệp Khiêm, vênh váo tự đắc nói.

    "Nói ngươi." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, một cước liền đạp tới. Không thể cùng những kẻ này giảng giải đạo nghĩa, nên hắn dứt khoát ra tay. Một cước đá ra, tiểu tử kia lập tức bị đạp bay ra ngoài, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

    "Mịa, dám đánh lén ta?" Tiểu tử tóc dài ôm bụng của mình kêu lên.

    "Đjxmm~, chẳng lẽ lại cùng ngươi bắt tay." Diệp Khiêm xem thường nói, "Đều con mẹ nó lên hết đi, ca chấp hết tất cả các ngươi a."

    "Lên a..., đều còn đứng ngây đó làm gì? Đừng giết chết, phế hai cánh tay của hắn là được, đợi tí nữa xong chuyện lên lâu ta mời khách." Lâm Dịch nói.

    "Không nghe thấy Dịch thiếu gia nói sao, còn không mau lên cho lão tử." Tóc dài tiểu tử chịu đựng đau đớn, đứng lên, nhìn đám tiểu tử kia quát.

    Đám tiểu tử kia cũng không hề do dự, nhao nhao hướng Diệp Khiêm đánh tới. Đối phó mấy tiểu lưu manh này, không thể giống như Lâm Dịch, Diệp Khiêm ra tay rõ ràng nặng hơn rất nhiều. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lâm Dịch hiện tại có bộ dạng đức hạnh này, đều là do có quan hệ với đám lưu manh này. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, ngắn ngủn vài phút, mười kẻ lưu manh toàn bộ nằm trên mặt đất, không ngừng kêu khóc thảm thiết. Cũng chỉ còn lại mình Lâm Dịch kinh ngạc giật mình đứng ở đó, cùng tiểu tử tóc dài đang sợ hãi có chút phát run.

    Diệp Khiêm phủi tay, nói: "Lại đến a, các ngươi cũng đừng lo lắng, cùng lên đi a."

    Tóc dài bị ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn chằm chằm, toàn thân không khỏi run lên, quát to một tiếng để tăng thêm sĩ khí, cầm lên một cây cơ hướng Diệp Khiêm vọt tới. Diệp Khiêm một cước đá ra, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, cây cơ bị gãy làm đôi, sau đó hung hăng đạp trên người tiểu tử tóc dài, xương sườn của hắn đã gãy mấy cây.

    Diệp Khiêm cũng không có nhìn Lâm Dịch, trực tiếp đi đến trước mặt tiểu tử tóc dài, ngồi xổm xuống, ở trên khuôn mặt của tiểu tử tóc dài vỗ vỗ, nói: "Là thủ hạ của ai?"

    Tóc dài tiểu tử run rẩy một chút, nói: "Ta... Ta là thủ hạ Hải ca."

    "Hải ca? Rất nổi danh sao? Ta như thế nào cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái tên này?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm cười cười, nói.

    "Tại... Tại thành phố Hàng Châu, thế lực của Hải ca là lớn nhất. Ta ... Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có đùa nghịch thủ đoạn gì, nếu không... Nếu không ta cam đoan ngươi không thể sống mà ly khai khỏi thành phố Hàng Châu." Tóc dài tiểu tử tuy rất khẩn trương sợ hãi, nhưng ỷ vào uy danh của lão đại của hắn, vẫn có dũng khí nói ra, hy vọng có thể trấn trụ được Diệp Khiêm.

    "So với Sơn Đại Vương Phùng Phong lúc trước thì như thế nào?" Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.

    "Đương nhiên là không so được, lúc trước Sơn Đại Vương là nhân vật ngưu bức nhất thành phố Hàng Châu chúng ta." Tóc dài tiểu tử nói.

    "BA~!" Diệp Khiêm cho hắn một bạt tai, lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Ta cho ngươi biết, tiểu tử, lúc trước Sơn Đại Vương các ngươi thấy ta còn phải kêu gia gia, chỉ bằng các ngươi những mặt hàng bất nhập lưu này, cũng dám cùng ta đùa nghịch hung ác?" Sau đó nhìn lướt qua những kẻ nằm dưới đất kia, nói: "Đều nghe kỹ cho ta, Lâm Dịch là cậu em vợ của ta, các ngươi cùng hắn lui tới không có sao, nhưng nếu để cho ta biết các ngươi ở bên trong đùa nghịch cái gì, lợi dụng hắn mà nói, ta sẽ đưa các ngươi đi gặp Sơn Đại Vương của các ngươi, cũng tốt để cho các ngươi cùng hắn làm bạn, có nghe rõ hay không?"

    Những tiểu tử đâu còn dám nhiều lời, coi như là trong nội tâm không phục, bây giờ cũng không dám nói ra, nói ra là phải chết nha. Nhao nhao khúm núm gật đầu đáp ứng. Diệp Khiêm sở dĩ không để cho bọn hắn rời xa Lâm Dịch, kỳ thật chuyện này cũng có chỗ tốt, thứ nhất, sợ Lâm Dịch kháng cự; thứ hai, coi như là ở bên trong thể chếi, có thể có bằng hữu trong giang hồ đối với bản thân cũng có chỗ tốt.

    "Cút đi!" Diệp Khiêm trách mắng. Đám kia tiểu tử giãy dụa bò lên, khúm núm cúi đầu khom lưng lui ra ngoài, trong chớp mắt bỏ chạy không thấy.

    Diệp Khiêm quay người đi đến bên cạnh Lâm Dịch, cười cười, nói: "Như thế nào đây? Còn không phục sao?"

    Lâm Dịch hừ một tiếng, nói: 'Thôi đi pa ơi..., không phải là đánh nhau sao, tối đa cũng chỉ có thể làm tay chân cho người khác, nhân vật ngưu bức chính thức đều không cần tự mình ra tay."

    "Nói cũng đúng!" Diệp Khiêm gật gật đầu, nói, "Vậy ngươi nói, còn muốn đấu thế nào, ta phụng bồi. Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, nếu không để cho ngươi gọi ta là anh rể, ta sẽ không rời khỏi thành phố Hàng Châu."

    "Được a, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục mẹ của ta cùng đại bá đại thẩm, để cho bọn hắn đồng ý ta lấy Lý Nhược, ta sẽ gọi ngươi một tiếng anh rể." Lâm Dịch nói.

    "Lâm Dịch, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Ngươi có biết hay không, nếu như ngươi cưới nữ minh tinh kia, chuyện này đối với tiền đồ của ngươi sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng sao?" Lâm Nhu Nhu đi tới, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

    "Tỷ, ngươi lúc trước không phải cũng giống như vậy sao? Đại bá đại thẩm muốn gả tỷ cho Trần Thăng, tỷ lúc đó chẳng phải chết sống không đồng ý, một mình chạy đến thành phố Thượng Hải sao?" Lâm Dịch bướng bỉnh nói.

    "Làm sao có thể giống nhau, ngươi là vì chính ngươi, không phải là vì người khác." Lâm Nhu Nhu nói.

    "Như thế nào không giống với lúc trước? Dù sao ta là quyết tâm muốn lấy nàng." Lâm Dịch kiên quyết nói.

    Nhìn thấy Lâm Nhu Nhu sắp tức giận, Diệp Khiêm cuống quít giữ chặt nàng, có chút nở nụ cười, nói: "Lâm Dịch, vậy ta hỏi ngươi, nàng ta có thích ngươi không? Hay là tự ngươi đa tình a?"

    "Nàng... Nàng... Nàng đương nhiên yêu thích ta, chúng ta còn cùng đi dạo phố ăn cơm." Lâm Dịch có chút chột dạ nói, "Tuy chúng ta còn không có chính thức xác lập quan hệ, nhưng ta biết rõ, nàng ưa thích ta."

    Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Diệp Khiêm 100% khẳng định, Lý Nhược nhất định là không thích hắn. Lý Nhược, cái tên này Diệp Khiêm cũng đã tứng nghe qua, là ca sĩ Châu Á, minh tinh Nhật Bản. Xuất đạo không mấy năm, nhưng rất nhanh chóng nổi tiếng, ở trong đó nhất định là có không ít trao đổi. Có thể ở nổi tiếng ở trong ngành giải trí, vậy khẳng định là có chỗ dựa, về phần Lý Nhược có bị quy tắc ngầm hay không, Diệp Khiêm không rõ ràng lắm, nhưng sự nghiệp của nàng hiện tại đang trong thời kỳ đỉnh cao, làm sao có thể cam nguyện thoái ẩn?

    "Thuyết phục đại bá đại thẩm cùng mẹ của ngươi, để cho bọn hắn đồng ý ngươi lấy Lý Nhược khẳng định là không thể nào, nhưng ta có thể cam đoan, bọn hắn sẽ không can thiệp chuyện ngươi cùng nàng lui tới. Bất quá, ta nhìn bộ dáng này của ngươi, đoán chừng là bị nàng ta lấy ra chơi đùa mà thôi, ngươi cũng ngẫm lại xem, ngươi bây giờ có năng lực gì? Chỉ bằng lấy thân phận quan nhị đại của ngươi thì có thể làm cho nàng vì ngươi vứt bỏ tiền đồ để gả cho ngươi sao? Cái khác ta không nói, chỉ nói chi phí đi thẩm mỹ viện hàng tháng của nàng, ngươi có thể chu cấp cho nàng tiêu xài sao?" Diệp Khiêm nói, "Nếu không chúng ta đổi lại phương thức đánh cuộc, như thế nào đây?"

    "Đánh cuộc như thế nào?" Lâm Dịch nói.

    "Thì đánh cuộc Lý Nhược!" Diệp Khiêm nói.

    "Đánh cuộc nàng? Đánh cuộc nàng cái gì? Không phải là ngươi cũng muốn thêm một chân vào chứ?" Lâm Dịch nói.

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, nói ra: "Đừng con mẹ nó hiểu sai ý ta, ta đã có chị của ngươi, những nữ minh tinh này ở trước mặt chị của ngươi chỉ là cái rắm. Trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi thích nàng điểm nào? Là xinh đẹp? Hay là do nàng nổi tiếng? Hay là nàng có sự hấp dẫn gì ở bên trong?"

    "Ta... Ta..." Lâm Dịch nói quanh co vài tiếng, sửng sốt không nghĩ ra được hắn thích nàng ở điểm nào, thích nàng vì nàng xinh đẹp? Hình như không phải ah; thích nàng vì nàng nổi tiếng? Hình như cũng không đúng; thích nàng vì nàng hát êm tai? Bề ngoài hình như cũng không phải a. "Nàng... Nàng điểm nào ta cũng đều thích!" Lâm Dịch nói.

    Diệp Khiêm mỉm cười, rất rõ ràng tiểu tử này cũng không phải thật sự yêu Lý Nhược vô cùng sâu, bất quá chỉ là cảm giác giống như sùng bái mà thôi. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Như vậy đi, chờ ta gặp qua Lý Nhược, sau đó ta sẽ xem nàng có đáng giá để cho ngươi yêu hay không, rồi chúng ta lại đánh bạc, được không nào? Hoặc là nói, để cho ta thử xem nàng có phải giống như lời ngươi nói, là nàng thích ngươi. Như thế nào?"

    "Nàng là nhân vật của công chúng, ngươi nếu như ở trước mặt mọi người hỏi nàng, nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận, chuyện này đối với tiền đồ của nàng không tốt." Lâm Dịch nói.

    "Ngươi yên tâm, ta sẽ bí mật hỏi nàng." Diệp Khiêm nói.

    "Chỉ bằng ngươi? Ngươi có thể nhìn thấy nàng hay không đã là một vấn đề." Lâm Dịch khinh thường nói.

    "Không cần ngươi quan tâm, dù sao ta có biện pháp của ta. Chỉ là một ca sĩ Châu Á mà thôi, ta chỉ cần ngoắc một ngón tay, cam đoan nàng lập tức chạy tới." Diệp Khiêm nói.

    "Đừng thổi da trâu nữa." Lâm Dịch nói, "Ngươi muốn hỏi thì cứ đi hỏi, bất quá ngươi có thể hỏi ra cái gì hay không, ta đây cũng không dám cam đoan."

    Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Không có sao, ta chỉ xác nhận một chút nàng là dạng người gì mà thôi, về sau chúng ta lại đánh cuộc."

    "Tùy ngươi." Lâm Dịch nói.

    Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Chuyện cứ quyết định như vậy, bất quá ngươi phải đáp ứng ta, trong khoảng thời gian này ngươi chớ chọc ra họa gì, ngoan ngoãn nên làm gì thì làm cái đó." Sau đó, quay người nắm chặt tay Lâm Nhu Nhu tay, nói: "Chúng ta đi thôi!"

    Lâm Nhu Nhu trừng Lâm Dịch, quay người theo Diệp Khiêm rời đi. Lúc đến cửa ra vào, Lâm Nhu Nhu kinh ngạc hỏi: "Diệp Khiêm, anh muốn làm thế nào? Có thể đừng nói với em, là anh muốn tự mình thí nghiệm với Lý Nhược xem nàng có phải ưa thích Lâm Dịch hay không nha."

    Cười hắc hắc, Diệp Khiêm hỏi: "Như thế nào? Em ghen hả?"

    "Đó là đương nhiên a, anh ưu tú như vậy, anh đi thử, nàng sẽ khẳng định thích anh." Lâm Nhu Nhu nói.

    Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Nha đầu ngốc, nàng nguyện ý nhưng anh không muốn đâu."
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)