Đô Thị Siêu Cấp Binh Vương - Bộ Thiên Phàm

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 306: Đến Tokyo Thủ Đô Nhật Bản

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, đem xe ngừng lại, nhìn đứa em gái đang dựa vào bờ vai của hắn khóc thút thít, có chút không biết phải làm sao.

    Diệp Khiêm chậm rãi nói: "Tiểu Tuyết. . ." Thế nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại không biết phải nói như thế nào để an ủi nàng, đành phải trầm mặc xuống.

    Hồi lâu, Hàn Tuyết cũng ngừng khóc, ngẩng đầu, kiên định nói: "Em tin tưởng, một ngày nào đó, anh sẽ yêu em." Nói xong, lau sạch sẽ nước mắt của mình, trong ánh mắt chứa đầy kiên định cùng chấp nhất.

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, lúc này hắn có thể nói cái gì đây? Có lẽ đợi khi nàng trưởng thành, gặp được nam nhân nàng yêu thích, thì sẽ không còn thích hắn nữa.

    Không bao lâu, liền về đến nhà. Lúc đẩy cửa ra, Lâm Nhu Nhu phát hiện con mắt của Hàn Tuyết hồng nhuận phơn phớt, có chút sửng sốt một chút, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm. Nữ nhân vĩnh viễn đều nhạy cảm như vậy, Lâm Nhu Nhu tự nhiên đoán ra chuyện gì đang xảy ra.

    "Ba ba!" Diệp Lâm hấp tấp chạy tới, rất chịu khó giúp Diệp Khiêm cầm áo khoác đi treo lên. Sau đó xoay người, nhìn thoáng qua Hàn Tuyết, kinh ngạc nói: "Tiểu Tuyết tỷ tỷ, tỷ giống như vừa mới khóc."

    "Lại gọi bậy, bối phận đều bị con gọi rối loạn." Diệp Khiêm bất đắc dĩ trừng tiểu nha đầu này, nói.

    Tiểu nha đầu thè lưỡi, lôi kéo Hàn Tuyết đến trước bàn ăn ngồi xuống, nói: "Tỷ xem, mấy món này là Nhu Nhu tỷ tỷ làm, ta vừa mới ăn vụng một miếng, ngon lắm nha."

    Hàn Tuyết nhìn Lâm Nhu Nhu, lại cúi đầu. Lâm Nhu Nhu có chút nở nụ cười, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Hàn Tuyết, nói: "Đến, nếm thử xem có hợp khẩu vị của em không."

    "Cảm ơn!" Hàn Tuyết trầm thấp lên tiếng, nói.

    "Đúng rồi, tiểu nhị, con như thế nào lại cùng Tiểu Tuyết trở về?" Lão tía kinh ngạc hỏi.

    "Ah, ta vừa vặn làm xong việc nên ghé sang trường học đón Tiểu Tuyết trở về luôn." Diệp Khiêm nở nụ cười, nói qua loa cho qua chuyện. Lão tía nhìn nhìn Hàn Tuyết, lại nhìn Diệp Khiêm, có chút kinh ngạc nhẹ gật đầu.

    Ăn xong cơm tối, Hàn Tuyết cùng lão tía đi phòng bếp rữa bát đũa, Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu ở trong phòng khách đùa giỡn với Diệp Lâm, ẩn ẩn nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh đối thoại của lão tía cùng Hàn Tuyết, thanh âm rất nhỏ, Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu cũng nghe không rõ đang nói chuyện gì. Bất quá Lâm Nhu Nhu vẫn rất nhạy cảm cảm giác được một thứ gì đó, trợn nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm có chút thè lưỡi.

    Cho đến khi tối khuya, Diệp Khiêm mới cùng Lâm Nhu Nhu rời khỏi nơi này. Một ngày ở chung mặc dù có chút ngắn ngủi, nhưng cũng không có cách nào khác. Những ngày tiếp theo, Lâm Nhu Nhu một mực chuẩn bị hồ sơ xin việc, xem bộ dáng là quyết tâm muốn vào tập đoàn Hạo Thiên rồi, Diệp Khiêm cũng không có ngăn cản nàng. Thế cục thành phố Thượng Hải đã ổn định, Diệp Khiêm cũng có thể nghỉ ngơi một chút, về phần bên kia thành phố Nam Kinh, có Lý Tể Thiên phụ trách, Diệp Khiêm tin tưởng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

    Lâm Nhu Nhu cũng gọi điện thoại cho cha me của nàng, nói là nàng cón có một số việc phải làm tại thành phố Thượng Hải cho nên trong thời gian ngắn không thể về nhà. Cha mẹ nàng cũng không có phản đối, bọn họ đã ngầm đồng ý để Lâm Nhu Nhu cùng ở với Diệp Khiêm rồi, biết tại thành phố Thượng Hải có Diệp Khiêm chiếu cố nàng, nên cũng yên tâm, chỉ là trong lòng vẫn là có chút nhớ nàng mà thôi, dù sao nàng cũng là con của bọn họ.

    Lâm Nhu Nhu mặc dù nói không cần Diệp Khiêm nhúng tay, nhưng Diệp Khiêm vẫn vụng trộm gọi cho Tống Nhiên một cú điện thoại. Ở thời đại này, năng lực là một sự việc, cơ hội lại là một sự việc khác, có năng lực nhưng không có cơ hội thì cũng như không. Huống hồ, những quỹ ngân sách kia đều do Tống Nhiên tự mình quản lý, dù sao cũng là một loại quỹ phúc lợi đối với xã hội, Diệp Khiêm cũng không tin tưởng người ngoài, Tống Nhiên cũng không tin người ngoài giống như hắn. Quản lý tập đoàn Hạo Thiên đã để cho Tống Nhiên có chút mỏi mệt rồi, lại còn phải quản lý những quỹ ngân sách này làm cho nàng càng thêm mệt nhọc, Diệp Khiêm cũng hiểu rất rõ là hắn có lỗi với nàng rất nhiều. Lâm Nhu Nhu đã có ý nghĩ muốn làm phương diện này, Diệp Khiêm tự nhiên là ủng hộ, Tống Nhiên cũng có thể bớt lo lắng.

    Sau khi trải qua mấy ngày điều chỉnh, Diệp Khiêm chính thức bước lên hành trình khác. Chuyện tập đoàn Phi Tường đã giải quyết, nhưng mà còn có tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, lại công nhiên khiêu chiến uy nghiêm của Nanh Sói, phải hung hăng cho các nàng một kích. Còn có Yamaguchi Group, tựa hồ đã quên thủ lĩnh của bọn chúng đã bị Nanh Sói giết chết như thế nào.

    Năng lực của Mặc Long thật đúng là không phải bình thường, trong khoảng thời gian Diệp Khiêm rời khỏi thành phố Thượng Hải trở lại tổng bộ, trên cơ bản đã chỉnh hợp Hồng Môn cùng thế lực Thanh bang còn sót lại. Vương Hổ cùng Lý Đông, cũng đều tiến vào trong giới hắc đạo để tiến hành rèn luyện, dù sao loại sản nghiệp hắc đạo này, Diệp Khiêm cũng không quá quan tâm, có ý định giao cho Vương Hổ đi quản lý. Lần này đi Nhật Bản, Diệp Khiêm mang theo Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiểu Kiệt, về phần Ngô Hoán Phong, tổn thương đã tốt được bảy tám phần rồi, chỉ cần hơi chút tu dưỡng một thời gian ngắn, có lẽ sẽ hoàn toàn khôi phục.

    Chuyện Hồng Môn giao cho Vương Hổ cùng nguyên lão của Hồng Môn xử lý. Vương Hổ ở phương diện này làm vô cùng tốt, rất biết khiêm tốn, điều này cũng làm cho những nguyên lão kia cảm giác không tệ, ít nhất người trẻ tuổi này vẫn tôn kính bọn hắn nha.

    Nhật Bản có thể là nước duy nhất trên thế giới thừa nhận xã hội đen, tại Nhật Bản, cơ hồ có một phần ba dân số đều có quan hệ với các tổ chức xã hội đen. Đây là một dân tộc có ý thức rất mãnh liệt, cũng rất bài xích dân tộc quốc gia khác, bọn họ luôn cho rằng "Lão tử là Đệ Nhất Thiên Hạ", bất quá nói một cách khác, chuyện này có thể là do bọn hắn dưới tâm lý tự ti sinh ra cảm giác tự tin biến thái.

    Ở dưới dạng quốc gia này, người Hoa Hạ vẫn dựa vào nghị lục của bản thân chế tạo một phần thiên hạ của riêng mình, Phúc Thanh Bang. Đây là bang phái người Hoa lớn nhất nước Nhật Bản, lần trước Nanh Sói đi Nhật Bản ám sát thủ lĩnh Yamaguchi Group, đạt được rất nhiều sự hỗ trợ từ Phúc Thanh Bang, lần này, Diệp Khiêm tự nhiên cũng liên hệ bọn họ rồi.

    Sân bay quốc tế Tokyo Nhật Bản, Diệp Khiêm, Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, từ bên trong phi trường đi ra. Đem hộ chiếu đưa tới nhân viên an ninh sân bay kiểm tra, nhân viên an ninh sân bay ngẩng đầu nhìn bọn hắn, sau đó huyên thuyên nói một đống.

    "Sư phụ, hắn đang nói cái gì đó?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hiển nhiên nghe không hiểu, có chút mờ mịt hỏi.

    "Hắn đang ân cần thăm hỏi mẹ của ngươi đó!" Diệp Khiêm trêu chọc hắn nói.

    "Con mẹ nó!" Chân mày của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lập tức cau lại, trừng mắt nhìn tên nhân viên an ninh sân bay nói: "Mịa a, lão tử đến du lịch, ngươi lải nhải cái rắm ah."

    Tên nhân viên an ninh sân bay hiển nhiên cũng nghe không hiểu tiếng Trung, kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt. "Ah, hắn nói hắn đến đây du lịch, nhìn thấy các ngươi phục vụ rất tốt, hắn rất vui vẻ, thuận tiện ân cần thăm hỏi sức khỏe mẹ của ngươi." Thanh Phong ở một bên dùng tiếng Nhật huyên thuyên giải thích nói.

    "Cảm ơn!" Tên nhân viên an nhân sân bay dùng tiếng Hán không chuẩn nói một câu. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mờ mịt nhận lại hộ chiếu, vừa chạy ra ngoài, đã kinh ngạc hỏi: "Sư phụ, không phải đều nói người Nhật Bản hèn mọn bỉ ổi sao? Thế nào lại khách khí như vậy a, ta mắng mẹ của hắn, hắn còn nói cám ơn ta?"

    "Nói rõ ngươi có mị lực nha!" Diệp Khiêm cố nhịn cười, nói.

    Mặc Long nhịn không được có chút nở nụ cười, Thanh Phong thì càng cười ha hả, làm cho Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kinh ngạc, mờ mịt không biết vì sao.

    Ra sân bay, chỉ thấy một người trung niên chạy ra chào đón, rất lễ phép nói: "Xin hỏi có phải là Diệp tiên sinh không?"

    "Là ta, ngài là. . ." Diệp Khiêm cười cười, nói.

    "Xin chào, ta gọi là Vưu Hiên, là quản gia của Phúc Thanh Bang! Bang chủ đặc biệt để cho ta tới đón các ngươi, một đường khổ cực." Vưu Hiên rất khách khí nói. Vưu Hiên cả người thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, nếu như không phải chính bản thân hắn nói ra thân phận, chỉ sợ Diệp Khiêm căn bản sẽ không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên lại là quản gia của Phúc Thanh Bang tiếng tăm lừng lẫy.

    "Xin chào, nghe qua đại danh a, lần trước đến Nhật Bản lại không có cơ hội gặp mặt, thật sự tiếc nuối ah." Diệp Khiêm vươn tay ra, ha ha cười nói. Vị quản gia này ở Nhật Bản rất nổi danh, Phúc Thanh Bang có thể có được địa vị như ngày hôm nay, không thể không có công lao của hắn.

    "Diệp tiên sinh quá khen, ta thế nhưng mà đối với Diệp tiên sinh ngưỡng mộ đã lâu ah. Hành động ám sát thũ lĩnh Yamaguchi Group lần trước, chuyện này đã truyền ra khắp Nhật Bản a, danh tiếng của Nanh Sói ở Nhật Bản còn hơn xa các tổ chức xã hội đen a." Vưu Hiên giơ tay cùng Diệp Khiêm bắt lại với nhau, nói.

    "Ha ha, chúng ta cũng đừng đứng đây thổi phồng lẫn nhau nữa, nếu không cả trời tuyết trắng đều bị chúng ta thổi tan a." Diệp Khiêm ha ha cười nói.

    "Diệp tiên sinh rất khôi hài ah." Vưu Hiên ha ha nở nụ cười, nói, "Các vị mời lên xe a, bang chủ của chúng ta đã ở tại hội sở chờ."

    "Cảm ơn!" Diệp Khiêm nói một câu, đi theo Vưu Hiên lên xe, Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lên một chiếc xe khác. Mùa đông ở Nhật Bản càng thêm rét lạnh, bất quá trong xe có máy điều hòa, nên rất thoải mái. Trên đường đi, Diệp Khiêm có thể trông thấy rất nhiều nữ nhân mặc váy ngắn, trên người chỉ mặc một cái áo lông, không khỏi run rẩy một chút.

    Vưu Hiên nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, nói: "Diệp tiên sinh đối với những nữ này có hứng thú? Nữ nhân Nhật Bản rất dễ dàng cua, đối với nàng ôn nhu một chút là được, sau khi đến tay muốn chà đạp các nàng như thế nào cũng được."

    Diệp Khiêm cười cười xấu hổ, nói: "Cũng không phải, ta chỉ kỳ quái là các nàng không sợ lạnh hay sao?"

    "Lòng thích cái đẹp, ha ha. Kỳ thật lại nói tiếp, nữ nhân Nhật Bản là đáng thương nhất, không thể so với nữ nhân trong nước chúng ta ah. Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, lấy một nữ nhân Nhật Bản làm vợ ngược lại là một lựa chọn không tệ." Vưu Hiên nói.

    Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, hiện tại tình cảnh chính là như vậy, nữ nhân trong nước động một chút thì đòi xe, đòi nhà, giống như người mà các nàng gả không là ngươi, mà là phòng ốc của ngươi ah. Bất quá có thể là do xem nhiều phim Sex, nên Diệp Khiêm đối với nữ nhân Nhật Bản vẫn có chút né tránh, nói: "Ta thấy trong phim ảnh bọn họ ngay cả người thân trong gia đình cũng có thể quan hệ, thật không thể tin nổi."

    Vưu Hiên hé miệng nở nụ cười, nói. "Chuyện này chỉ là số ít nữ nhân mà thôi, muốn tìm vợ đương nhiên phải tìm loại người đàng hoàng nha." Vưu Hiên nói.
     
    Buồn thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 307: Tạ Đông Bách

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nơi gặp mặt là tại một hội sở suối nước nóng, không có bao lâu, xe liền chạy đến trước cửa hội sở. Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn cửa ra vào, nó có phong cách kiến trúc điển hình của thời nhà Đường Hoa Hạ. Diệp Khiêm có đôi khi rất kinh ngạc, vì cái gì rất nhiều văn hóa cổ điển Hoa Hạ truyền tới Nhật Bản lại có thể phát huy cùng phát triển, mà người trẻ tuổi Hoa Hạ hiện tại lại sùng bái văn hóa Tây Phương, chuyện này không biết là thụt lùi hay là tiến bộ, bất quá theo Diệp Khiêm, đây là sự thụt lùi của nền văn hóa Hoa Hạ.

    Cửa ra vào, có hai thiếu nữ Nhật Bản mặc sườn xám đang đứng, thấy mọi người tới, cuống quít xoay người hành lễ, "Xin chào, hoan nghênh quang lâm!" Tiếng Hoa tuy không phải rất tiêu chuẩn, nhưng lại có một phen tư vị khác.

    "Đây là hội sở suối nước nóng do Phúc Thanh Bang chúng ta quản lý, lão bản đã dặn người làm việc ở chỗ này phải học được một ít tiếng Hoa giao tiếp." Vưu Hiên nói.

    Diệp Khiêm gật gật đầu, Phúc Thanh Bang tại Nhật Bản chẳng những nâng cao uy danh của nước ta ở Châu Á, mà còn mang văn hóa Hoa Hạ phát triển thật là đáng giá kính ngưỡng. Quay đầu nhìn Mặc Long, Diệp Khiêm hướng hắn nhẹ gật đầu, Mặc Long hiểu ý, gật gật đầu quay người ly khai.

    "Vị tiên sinh này. . ." Vưu Hiên kinh ngạc nói.

    "Ah, hắn đi làm một ít chuyện riệng, sẽ trở về sau, chúng ta đi vào trước đi." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.

    Vưu Hiên cũng không có tiếp tục hỏi nhiều, làm một thủ thế mời, nói: "Diệp tiên sinh mời!"

    Diệp Khiêm cũng không khách khí, đi nhanh vào, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng nối đuôi nhau mà vào. Vừa vào hội sở, Diệp Khiêm liền nghe tiếng hát truyền đến, là tiếng ca của Lưu Đức Hoa. Vưu Hiên mang theo ba người xuyên qua hành lang, rất nhanh liền đến bên trong một căn phòng trong hội sở, ở cửa ra vào có hai nam tử Hoa Hạ tuổi trẻ đang đứng, vẻ mặt nghiêm túc, trông thấy Vưu Hiên, cuống quít hành lễ, nói : "Càng quản gia!"

    Vưu Hiên gật gật đầu, hai người đem cửa mở ra, chỉ thấy bên trong phòng đang có một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi đang ngồi, mặc một bộ quần áo theo kiểu thời nhà Đường, làm cho toàn thân hắn toát ra khí phách không nói nên lời. Tạ Đông Bách bang chủ Phúc Thanh Bang, không hổ là kiêu hùng một phương. "Bang chủ, Diệp tiên sinh đã đến!" Vưu Hiên nói.

    Trước mặt Tạ Đông Bách bày biện một bộ bàn trà, đang có một thiếu nữ Nhật Bản mặc sườn xám ngâm trà vào nước, nước nóng hôi hổi, tại nơi mùa đông rét lạnh này, lại để cho người ta cảm giác ấm áp vô cùng. Tạ Đông Bách buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Khiêm liền ha ha cười cười, đứng lên nghênh đón lấy, một tay ôm Diệp Khiêm, nói: "Diệp hiền đệ, đã lâu không gặp, sao lâu nay không đến thăm lão ca?."

    "Đệ cũng muốn lắm chứ, từ lần trước từ biệt, một mực khát vọng có thể gặp lại Tạ bang chủ một lần, nhưng công việc quá nhiều không thể bứt ra được ah." Diệp Khiêm nói.

    Tạ Đông Bách buông Diệp Khiêm ra, ha ha cười cười, nói ra: "Lão ca không có tự mình đi sân bay đón đệ, Diệp hiền đệ sẽ không trách móc lão ca chứ?"

    "Làm gì có, Tạ bang chủ nói quá lời, Càng quản gia tự mình đi đón tiếp, đã để cho tiểu đệ sợ hãi không thôi, không dám quấy rầy Tạ bang chủ." Diệp Khiêm nói xong, quay người nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt bước lên phía trước, đưa qua một cái hộp gấm. Diệp Khiêm tiếp nhận, đưa tới tay Tạ Đông Bách, nói: "Tiểu đệ biết Tạ bang chủ ưa thích uống trà, lần này tới vội vàng, cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, bên trong là một ít trà Long Tĩnh Minh Tiền, mong Tạ bang chủ vui lòng nhận cho."

    "Vẫn là Diệp hiền đệ hiểu ta, trà Long Tĩnh trước Thanh Minh chính là đồ tốt ah." Tạ Đông Bách ha ha cười cười, cầm hộp trà trong tay đưa tới tay vị tiểu thư trà nghệ kia, sau đó nhìn thoáng qua Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, hỏi: "Diệp hiền đệ, hai vị này là?"

    "Đây là một trong những Đại tướng của Nanh Sói Thanh Phong!" Diệp Khiêm phân biệt chỉ vào Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, "Vị này chính là đồ đệ của ta, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt!"

    "Tạ bang chủ!" Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đều kêu lên một tiếng. Trên người Tạ Đông Bách tản ra một loại áp lực vô hình, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt là người hiếu động, vậy mà giờ phút lại ngoan ngoãn giống như đứa trẻ, qua đó có thể thấy Tạ Đông Bách hoàn toàn xứng đáng là kiêu hùng.

    "Anh hùng xuất thiếu niên a, xem ra ta là không nhận già là không được nha." Tạ Đông Bách cười nói. Sau đó nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đúng không, chàng trai, ngươi thực sự có phúc khí a, có thể bái Diệp hiền đệ làm sư phụ, đây chính là vận mệnh của ngươi."

    Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Tạ bang chủ giễu cợt tiểu đệ rồi, tiểu tử này gia thế không phải đơn giản, tiểu đệ ở trước mặt đại bá của hắn ngay cả cái rắm cũng không phải, tuy nhiên tiểu để lại không rõ lão nhân kia vì sao lại đem tiểu tử này giao cho tiểu đệ dạy, ha ha."

    "Ah?" Tạ Đông Bách kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Tiểu tử này cũng họ Hoàng Phủ, chẳng lẽ là hậu nhân của Hoàng Phủ Kình Thiên?"

    "Hắn là đại bá của ta!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cung kính hồi đáp.

    "Khó trách, ta cảm thấy có chút quen mắt, giang sơn lại có thêm người tài ah." Tạ Đông Bách ha ha vừa cười vừa nói, "Đến đến, đều ngồi, xem ta, nhìn thấy Diệp hiền đệ nhất thời cao hứng quá mức."

    "Lão Càng a, ngươi cũng ngồi đi, đều là người một nhà." Tạ Đông Bách nhìn Vưu Hiên, nói.

    Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tạ Đông Bách nhìn thoáng qua tiểu thư trà nghệ, phân phó nói: "Đem lá trà vừa rồi ngâm một bình đi!" Sau đó nhìn Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Lá trà này giống như là ma túy a, uống vào liền bị nghiện rồi, ha ha!"

    Tiểu thư trà nghệ mở ra hộp gấm, sau khi lấy ra một bao lá trà, muốn dùng nước ngâm, Tạ Đông Bách chấn động, liền nói gấp: "Chậm đã!" Tiểu thư trà nghệ toàn thân run lên, thiếu chút nữa liền đem nước đỗ lên trên mặt đất. "Biết đây là lá trà gì không? Là trà Long Tĩnh Minh Tiền, cần dùng nước vô căn, mới có thể làm cho mùi thơm của nó ngưng tụ lại." Tạ Đông Bách nói.

    Tiểu thư trà nghệ kinh ngạc nhìn Tạ Đông Bách, hiển nhiên là không biết nước vô căn là gì, tuy nhiên lại không dám hỏi. Tạ Đông Bách bất đắc dĩ thở dài, nhìn Diệp Khiêm cười cười, nói: "Người Nhật Bản thủy chung vẫn là người Nhật Bản, không cách nào lĩnh hội tinh túy của văn hóa Hoa Hạ chúng ta ah."

    "Nước vô căn là nước mưa, hiện tại ở bên ngoài đang có tuyết rơi, ngươi đi lấy một ít tuyết, sau đó làm tan chảy nó ra, loại bỏ tro bụi bên trong, sau đó dùng nước đó để ngâm trà." Vưu Hiên nhìn thoáng qua tiểu thư trà nghệ, nói.

    Tiểu thư trà nghệ cuống quít đáp ứng, sau đó lui ra ngoài.

    "Diệp hiền đệ, nếu không thì đi ngâm suối nước nóng trước?" Tạ Đông Bách nói, "Trời đang rất lạnh, ngâm suối nước nóng thế nhưng mà có một phen tư vị khác ah."

    "Sớm đã có ý nghĩ này, ha ha, cầu còn không được." Diệp Khiêm nói.

    "Lão Càng, đi tìm mấy tiểu thư xinh đẹp đến hầu hạ Diệp hiền đệ đi tắm." Tạ Đông Bách nói.

    "Đừng! Tạ bang chủ, ta không thích trò kia cho lắm, chúng ta hãy ngâm cùng một chỗ, thuận tiện trò chuyện, chẳng phải là tốt hơn sao?" Diệp Khiêm cười cười, từ chối nhã nhặn nói.

    "Ha ha, không nghĩ tới Diệp hiền đệ một đời thiên kiêu, vậy mà cũng sợ những người đàn bà kia ah!" Tạ Đông Bách ha ha cười nói.

    "Không dối gạt Tạ bang chủ, vợ của tiểu đệ rất thần thông quảng đại, đệ mà làm chuyện này, không chừng sau khi trở về phải quỳ ngủ a. Chúng ta hay là bỏ qua những chuyện này a, chúng ta ở cùng một chỗ, hảo hảo tâm sự, chẳng phải là tốt hơn sao." Diệp Khiêm nói.

    "Diệp lão đệ nguyên lai còn là kẻ chung tình a, ha ha, tốt, ta cũng không thích những chuyện kia lắm. Đi, chúng ta cùng một chỗ!" Tạ Đông Bách cười nói. Quay đầu nhìn Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói ra: "Lão Càng, mang hai vị huynh đệ này đi đến bên cạnh, tìm mấy tiểu thư hảo hảo hầu hạ a."

    "Vâng!" Vưu Hiên đáp.

    "Sư phụ, ta hay là ở cùng một chỗ với ngươi a!" Hoàng Phủ Thiểu Kiệt tựa hồ có chút câu thúc nói, có lẽ là do khí phách lăng lệ ác liệt từ trên người Tạ Đông Bách phát ra, làm cho tiểu tử này có chút chịu không được.

    Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Ngươi không phải đã sớm muốn thể hiện uy phong của nam nhân Hoa Hạ sao, đây chính là một cơ hội tốt, hảo hảo nắm chắc ah." Nói xong, ôm vai Tạ Đông Bách hướng suối nước nóng đi đến. Tạ Đông Bách cũng ha ha cười cười, quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Huynh đệ, cũng đừng làm mất uy phong nam nhân Hoa Hạ ah!"

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút cười cười xấu hổ, gãi gãi đầu.

    "Hai vị, mời!" Vưu Hiên đứng lên, khách khí nói.

    Tắm suối nước nóng là hoạt động hạng nhất của Nhật Bản, ở quốc gia quanh năm đều có động đất, dưới mặt đất có hơn mười ngọn núi lửa, suối nước nóng tự nhiên là bốn phía đều có.

    Diệp Khiêm cùng Tạ Đông Bách ngâm mình ở trong suối nước nóng, bên cạnh có hai thiếu nữ Nhật Bản trẻ tuổi đứng cung kính, trong tay bưng y phục cùng đồ dùng tắm rửa. Tạ Đông Bách khoát tay áo, nói: "Nơi đây không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi!"

    Hai thiếu nữ lên tiếng đáp ứng, sau đó cung kính lui ra ngoài.

    "Diệp hiền đệ, chúng ta đã quen nhau lâu năm, ngươi nói thẳng a, lần này tới Nhật Bản là có chuyện gì? Có cần lão ca hỗ trợ hay không?" Tạ Đông Bách nói thẳng. Hắn đã tùng cùng Diệp Khiêm tiếp xúc, cho nên Tạ Đông Bách biết rõ, Diệp Khiêm là người ngay thẳng, huống hồ hắn cũng không thích làm ra vẻ, cho nên không hề cố kỵ.

    Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Mục tiêu lần này chủ yếu là tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, các nàng nhiều lần tại Hoa Hạ đánh lén tiểu đệ, tiểu đệ nếu không phải đáp lễ các nàng một chút, chẳng phải lộ ra Nanh Sói chúng ta sợ các nàng sao."

    "Tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp?" Tạ Đông Bách sửng sốt một chút, nói, "Đây chính là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất nước Nhật Bản, từ trước đến nay đều rất thần bí, cơ hồ không có ai biết tổng bộ của các nàng ở nơi nào, có chút phiền phức ah."

    Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Chuyện này Tạ bang chủ không cần phải lo lắng, tiểu đệ có biện pháp biết rõ tổng bộ của các nàng ở nơi nào. Không dối gạt Tạ bang chủ, chúng ta có người ở bên trong tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, vừa mới rồi tiểu đệ đã để cho huynh đệ của mình đi liên hệ rồi."

    Tạ Đông Bách sửng sốt một chút, lập tức ha ha cười nói: "Diệp hiền đệ quả nhiên là có phong phạm của đại tướng bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm ah. Nói đi, có chuyện gì cần lão ca hỗ trợ thì cứ việc nói, Phúc Thanh Bang nếu có thể giúp đỡ sẽ không chối từ."

    "Tiểu đệ xin cám ơn Tạ bang chủ trước." Diệp Khiêm nói, "Bất quá chuyện đối phó tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Tạ bang chủ vẫn không nên nhúng tay vào, nếu không chẳng phải là quá xem trọng các nàng sao, chỉ một tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, tiểu đệ còn không có để vào mắt."
     
    Buồn thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 308: Trung Đảo Tín Nại

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Diệp Khiêm cũng không phải tự đại quên hết tất cả, Ám Dạ Hoa Bách Hợp là một tổ chức sát thủ rất thần bí, muốn đối với nó tiến hành công kích thì phải xuất kỳ bất ý, một kích bại địch; mà một khi Phúc Thanh Bang nhúng tay vào thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, nơi đây lại là địa bán của Ám Dạ Hoa Bách Hợp, chỉ cần có một chút điểm động tĩnh, chỉ sợ các nàng liền sẽ phát hiện ra.

    Tạ Đông Bách ha ha cười cười, nói: "Nếu Diệp hiền đệ đã nói như thế rồi, vậy thì lão ca sẽ nghe theo lời Diệp hiền đệ, bất quá nếu như có chuyện gì cần lão ca thì hãy nói ra đừng có khách sáo."

    "Không thể thiếu được sự giúp đỡ của Tạ bang chủ." Diệp Khiêm khẽ cười nói, "Sau khi giải quyết tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, còn có Yamaguchi Group, đến lúc đó còn phải mượn nhờ lực lượng của Tạ bang chủ giúp đỡ ah."

    "Ha ha, đây mới là huynh đệ, lão tử đã sớm không vừa mắt Yamaguchi Group rồi. Yên tâm, Diệp hiền đệ chỉ cấn nói một câu, Phúc Thanh Bang sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ." Tạ Đông Bách hào sảng vừa cười vừa nói.

    Dừng một chút, Tạ Đông Bách nói tiếp: "Diệp hiền đệ, lão ca cũng nghe nói sự uy phong của Diệp hiến đệ tại Hoa Hạ, một lần hành động liền đem Hồng Môn cùng Thanh bang thu phục, đây chính là chuyện mấy trăm năm qua chưa từng có xảy ra ah."

    "Tạ bang chủ quá khen, chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi." Diệp Khiêm nói, "Bất quá tiểu đệ không thích quản lý bang phái, nó quá trói buộc, tiểu đệ chỉ ưa thích tự do tự tại. Tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói cũng đã đủ để cho tiểu đệ đau đầu rồi, chuyện bang phái đều giao cho người khác quản lý, ha ha!"

    "Diệp hiền đệ đây là đang hưởng phúc a, ai, không giống lão ca, khổ cực muốn chết. Vốn cũng muốn về hưu sớm, thế nhưng mà mấy đứa con trai đều không nên người, ai." Tạ Đông Bách nói.

    "Tạ bang chủ có lẽ nên buông tay để cho bọn hắn quản lý một chút chuyện của bang phái, không thông qua lịch lãm rèn luyện, bọn hắn sẽ không phát triển được." Diệp Khiêm nói.

    "Lão ca đã có ý nghĩ như thế, thế nhưng tiểu tử này đều không muốn ah." Tạ Đông Bách nói, "Đứa lớn nhất thì chạy đến Wall Street nước Mỹ đi chơi tài chính, đứa thứ hai thì tự mở công ty riêng, còn đứa thứ ba lại càng kỳ quái hơn, vậy mà chạy đi làm minh tinh. Ai, chỉ có đứa con gái, ngược lại là một mực ở lại bên cạnh giúp ta, đáng tiếc nó lại là con gái ah."

    "Tạ bang chủ, bay giờ đã là thời đại gì rồi, như thế nào còn có y nghĩ trọng nam khinh nữ, chớ xem thường nữ nhân, nữ nhân có nhiều cái gì so với nam nhân càng lợi hại hơn." Diệp Khiêm khẽ cười nói, dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, Diệp Khiêm cũng chỉ có thể làm một người ở ngoài đứng xem nói lên vài câu mà thôi, nên không dám nói ngôn ngữ quá nặng.

    "Chuyện này lão ca cũng biết, ai, hết thảy tùy duyên a. Nếu lão tử ngày nào đó đi đời nhà ma, sản nghiệp của Phúc Thanh Bang chỉ sợ cũng chỉ có nha đầu kia có thể chống đỡ tiếp mà thôi, lão ca cũng không trông cậy vào mấy đứa nhi tử kia được." Tạ Đông Bách nói, "Ai, Diệp hiền đệ đã ngồi máy bay lâu như vậy khẳng định cũng mệt mỏi rồi, một hồi ta mang ngươi massage nới lỏng gân cốt, những tiểu thư của chúng ta tay nghề cũng không tệ lắm. Ha ha, đừng sợ, đây là massage chính quy."

    "Tốt, nói thật, những ngày này một mực chạy ngược chạy xuôi, thật có chút mỏi mệt." Diệp Khiêm nói.

    Đêm đó, Tạ Đông Bách rất long trọng chiêu đãi bọn người Diệp Khiêm, lúc này Mặc Long cũng đã trở về, mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong xuôi, Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu. Đối với năng lực làm việc của Mặc Long, Diệp Khiêm từ trước đến nay đều tín nhiệm, tiểu tử này có thể so sánh với Thanh Phong thì ổn trọng hơn rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm không có phái Thanh Phong đi làm việc.

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thì có vẻ mặt tươi cười, xem bộ dáng đắc chí kia, liền biết rõ, tiểu tử này nhất định đã dành lấy thể diện cho nam nhân Hoa Hạ rồi, cũng cho những người đẹp Nhật Bản nhận thức nam nhân Hoa Hạ so với nam nhân Nhật Bản ở phương diện này càng mạnh hơn.

    Cơm tối ở tại một khách sạn trực thuộc quyền quản lý của Phúc Thanh Bang, là đồ ăn Hoa Hạ chính tông. Tạ Đông Bách cùng Vưu Hiên tự mình tiếp khách, bất quá tràng diện cũng không lớn, đây cũng là do Diệp Khiêm yêu cầu, lần này bí mật tới Nhật Bản, Diệp Khiêm không muốn làm lộ liễu để cho Ám Dạ Hoa Bách Hợp cùng Yamaguchi Group có chuẩn bị, đến lúc đó mọi chuyện khẳng định sẽ phiền toái hơn.

    Cơm nước xong xuôi, Tạ Đông Bách lại an bài bọn hắn ở lại khách sạn, bởi vì đã ngồi máy bay thời gian dài như vậy, cũng không có nghỉ ngơi, cho nên Tạ Đông Bách buổi tối cũng cũng không có quấy rầy bọn hắn. Bốn người bốn gian phòng, sau khi rửa mặt xong, Diệp Khiêm gọi điện thoại gọi Mặc Long cùng Thanh Phong vào phòng của mình.

    Không phải Diệp Khiêm không tin Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, mà là tiểu tử này có thân phận đặc thù, dù sao trên người hắn lại treo thân phận quân đội Hoa Hạ, nếu như hắn tại Nhật Bản xảy ra chuyện gì, sẽ trở thành tranh chấp quốc tế. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tự nhiên cũng vui vẻ thanh nhàn, ở trong phòng tiếp tục đại chiến. Hắn mới trải qua quan hệ tình dục nên cảm thấy rất thích thú, đoán chừng không có vắt kiệt sức bản thân là không chịu bỏ qua.

    Ba người ngay tại trong phòng khách phòng của Diệp Khiêm ngồi xuống, Diệp Khiêm rút ra thuốc lá ngậm trong miệng, nhen nhóm, hít một hơi, chậm rãi nói: "Mặc Long, người đã liên lạc được chưa?"

    "Ừ, ta dựa theo phương pháp Nhiên tỷ nói lưu lại ám hiệu, nếu nàng nhìn thấy sẽ tìm đến chúng ta." Mặc Long nói.

    Thanh Phong mờ mịt hỏi: "Lão đại, các ngươi đang nói chuyện gì? Ta như thế nào một câu cũng nghe không hiểu ah."

    Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Đến đây đi, chúng ta vừa ngồi uống trà vừa đợi."

    Vừa mới nói xong, thần sắc ba người lập tức ngưng tụ, Thanh Phong liền đứng lên. Ba người nhạy cảm cảm giác được có một cổ sát khí rất mạnh đang tiến đến gần, Thanh Phong tự nhiên là cảnh giác dị thường.

    Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, khoát tay áo, nói: "Ngồi xuống đi, là người một nhà."

    Thanh Phong kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, ngẩn người, chậm rãi ngồi xuống. Một lát, ngoài cửa sổ có một thiếu nữ tuổi trẻ đi đến, trông thấy Diệp Khiêm, rất tôn kính hành lễ, kêu lên: "Diệp tiên sinh!"

    Thanh Phong con mắt trừng to lên, thiếu chút nữa tròng mắt cũng muốn lọt ra ngoài, Thanh Phong dám thề, đây là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn đã gặp mặt."Tới ngồi, ngồi, ngồi!" Thanh Phong vội vàng đứng lên, nói.

    Thiếu nữ nhìn hắn một cái, rất lạnh lùng, đón lấy lại nghiêng đầu sang chỗ khác, căn bản không có để ý tới Thanh Phong. Thanh Phong mắc nghẹn, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi, bất quá tiểu tử này lại còn không có hết hy vọng, cung kính đứng ở nơi đó. Diệp Khiêm cùng Mặc Long kinh ngạc nhìn hắn một cái, nhìn nhau cười cười. Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, mời ngồi!"

    "Cảm ơn!" Trung Đảo Tín Nại khom người, cất bước đi đến đối diện Thanh Phong ngồi xuống. Thanh Phong có chút nhếch miệng cười, ngồi xuống, bất quá cũng không ngừng nhìn Trung Đảo Tín Nại ở đối diện.

    "Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, khổ cực rồi, nói tình huống một chút a!" Diệp Khiêm nói.

    "Đợi một chút,......" Thanh Phong cuống quít nói, "Lão đại, vị tiểu thư này là ai à? Ta như thế nào chưa từng có gặp qua?"

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, giới thiệu nói: "Vị này chính là sư muội của Nhiên tỷ Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, là người của tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, bất quá bây giờ là người của chúng ta. Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, hai vị này chính Mặc Long cùng Thanh Phong là thành viên Nanh Sói của chúng ta." Sau đó lại chỉ Thanh Phong, nói: "Tiểu tử này mặc dù có tính khoe khoang, bất quá làm người rất tốt."

    "A, nguyên lai là Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, kẻ hèn này là Thanh Phong, ở bên trong Nanh Sói có danh hiệu Tật Phong Lang. Hôm nay có may mắn nhận thức nàng, thật sự là vinh hạnh của kẻ hèn này." Thanh Phong thừa cơ đưa tay ra, nói.

    Trung Đảo Tín Nại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta biết rõ ngươi, ngươi là kẻ thích ăn chơi đàng điếm nhất."

    Thanh Phong không khỏi khẽ giật mình, sửng sờ. Diệp Khiêm cùng Mặc Long không khỏi có chút nở nụ cười, Thanh Phong xấu hổ thu hồi tay của mình, nói: "Kỳ thật tất cả đều là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, kỳ thật ta đối đãi với chuyện tình cảm từ trước đến nay đều thật lòng. Thật sự, nếu như nàng không tin thì nàng hãy giám sát ta, ta cam đoan, ta sẽ chung thủy một lòng."

    "Không cần." Trung Đảo Tín Nại nghiêng đầu đi, không hề để ý tới hắn. Thanh Phong nhún vai, thuận thế ở bên cạnh nàng ngồi xuống, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào nàng, ngay cả mắt cũng không nháy một lần nào.

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a, không nghĩ tới tiểu tử Thanh Phong này vậy mà lại bị nữ nhân này làm cho mê muội. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, ngươi vẫn là nên đem những chuyện ngươi biết nói kỹ càng một lần a."

    "Tổng bộ của tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp nằm tại một hội sở suối nước nóng, chỗ đó biểu hiện ra một hội sở duối nước nóng bình thường, khách nhân bên trong cũng rất nhiều. Biểu hiện ra ngoài tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng bên trong lại có cơ quan trùng điệp, nếu như các ngươi muốn cường công đi vào, chỉ sợ sẽ không dễ dàng. Hơn nữa, trong thời gian này, mỗi ngày đều có rất nhiều khách nhân đến đây, đều là người bình thường, nếu như các ngươi cứ như vậy xông vào, chỉ sợ sẽ làm cho chuyện này náo lên rất lớn." Trung Đảo Tín Nại nói, "Chẳng qua nếu như các ngươi muốn động thủ, ba ngày sau sẽ là một cơ hội tốt."

    Nghe được những lời Trung Đảo Tín Nại nói, Diệp Khiêm cũng hiểu chuyện này thật phiền toái, đối phó một tổ chức sát thủ thần bí, sẽ khó hơn so với đối phó một bang phái. Thứ nhất, đối với nhân vật ở bên trong không quen thuộc, cũng không có tư liệu của các nàng ; thứ hai, tổng bộ tổ chức này thường thường rất thần bí, cơ hồ là nơi mà tất cả mọi người không thể tưởng nổi. Nếu như không có Trung Đảo Tín Nại, chỉ sợ bọn người Diệp Khiêm có tìm khắp Tokyo, cũng không tìm thấy tổng bộ tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp.

    Trung Đảo Tín Nại cùng Tống Nhiên là tỷ muội, năm đó Tống Nhiên có thể rời khỏi tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, trong đó không thể thiếu sự trợ giúp của nàng. Những năm này, Trung Đảo Tín Nại vẫn là ánh mắt của Tống Nhiên, vụng trộm trợ giúp Tống Nhiên giám thị hoạt động của tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tần Nguyệt bị người theo dõi, Tống Nhiên có thể tìm ra người thuê tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp.

    Bất quá, tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp rất khôn khéo, cho nên Tống Nhiên rất ít khi cùng Trung Đảo Tín Nại gặp mặt, các nàng trao đổi cũng chỉ thông qua ám hiệu mà thôi. Vừa rồi trước khi đến đây, Diệp Khiêm đã để cho Mặc Long đi bố trí ám hiệu, Trung Đảo Tín Nại trông thấy dĩ nhiên là chạy tới nơi này.

    "Ah? Xem ra là trời cao đã ở giúp ta ah. Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, kính xin ngươi nói kỹ càng tình huống một chút." Diệp Khiêm nói "Càng kỹ càng tốt, nếu như không thể một kích thành công, chỉ sợ sẽ không còn có cơ hội tốt như vậy nữa. Hơn nữa có khả năng sẽ làm bạo lộ thân phận của Trung Đảo Tín Nại tiểu thư."
     
    Buồn thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 309: Thanh Phong Động Tâm

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Đối phó tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp không giống như đối phó Thanh bang cùng tập đoàn Phi Tường, nếu như một kích không thành, chẳng những có thể có thể liên lụy đến Trung Đảo Tín Nại, trọng yếu hơn là muốn tìm cơ hội công kích Ám Dạ Hoa Bách Hợp lần nữa chỉ sợ sẽ rất khó. Thỏ khôn có ba hang, ai biết Ám Dạ Hoa Bách Hợp có còn căn cứ bí mật nào nữa không, nếu tập kích này không thành, chỉ sợ sẽ lập tức tìm một chỗ ẩn nấp khác. Nơi này chính là Nhật Bản, Nanh Sói cũng không có ưu thế địa lợi ở đây.

    "Ba ngày sau Ám Dạ Hoa Bách Hợp sẽ có một cuộc hội nghị, tất cả thành viên ở Nhật Bản đều phải có mặt, kể cả thủ lĩnh cũng phải tham gia." Trung Đảo Tín Nại nói, "Địa điểm hội nghi tạm thời còn không có xác định, bất quá có lẽ sẽ ở một nơi vắng người, rất thuận tiện cho các ngươi ra tay. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, về sau chỉ sợ sẽ rất khó có được cơ hội như vậy."

    Diệp Khiêm nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Tốt, vậy thì định tại ba ngày sau. Bất quá, nếu như bọn họ bất chợt thông báo địa điểm cho ngươi thì ngươi làm thế nào truyền tin tức cho chúng ta?"

    "Ta tự có biện pháp, ta sẽ lưu lại ám hiệu, đến lúc đó Diệp tiên sinh dựa theo ám hiệu đi qua là được rồi." Trung Đảo Tín Nại nói.

    "Như vậy lúc chúng ta công kích, ngươi chẳng phải là sẽ bị nguy hiểm? Theo ta được biết, thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp không dưới 100 người, lần này tham gia hội nghị tối thiểu cũng có 50 a. Chúng ta chỉ có ba người, nếu như cưỡng ép công kích không nhất định sẽ thành công. Thế nhưng mà nếu như dùng công kích từ xa, ngươi sẽ bị nguy hiểm." Diệp Khiêm nói. Dù sao Trung Đảo Tín Nại hiện tại cũng coi như là người một nhà, Diệp Khiêm cũng không thể vì tiêu diệt Ám Dạ Hoa Bách Hợp, mà không để ý đến tính mạng của nàng.

    "Diệp tiên sinh, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ có biện pháp rời khỏi đó." Trung Đảo Tín Nại nói.

    "Không được, ta không đồng ý." Thanh Phong kiên quyết nói, "Ngươi nói ngươi có biện pháp, nếu như biện pháp đó không thể thực hiện được? Chẳng phải là tương đương với việc ta tự tay giết ngươi sao, ta không đồng ý."

    Diệp Khiêm cùng Mặc Long kinh ngạc nhìn Thanh Phong, tiểu tử này tựa hồ có chút quá kích động à. Trong nội tâm của Trung Đảo Tín Nại có chút ấm áp, trở thành sát thủ nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tống Nhiên là bạn, nàng cơ hồ không có bất kỳ bạn bè nào; mà Tống Nhiên cũng sẽ không nói những lời này, nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, cũng cần người khác quan tâm, cần nam nhân che chở. Nhìn Thanh Phong, trong nội tâm của Trung Đảo Tín Nại tràn đầy tình cảm ấm áp.

    Bất quá, bản thân là sát thủ nàng, từ trước đến nay đều không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, vẫn lạnh lùng nhìn Thanh Phong, nói: "Không hỏi ý kiến của ngươi, ngươi không đồng ý ta cũng làm, đây là cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ lần này, lần sau cũng không biết phải đợi tới khi nào."

    Quay đầu, Trung Đảo Tín Nại nhìn Diệp Khiêm, kiên định nói: "Diệp tiên sinh, đây là cơ hội duy nhất, ngươi nếu quả thật muốn diệt hết Ám Dạ Hoa Bách Hợp thì đây là cơ hội tốt nhất, ta hi vọng ngươi sẽ không bỏ qua. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự có biện pháp rời khỏi đó. Nếu quả thật không thể rời khỏi, có lẽ đây cũng là một sự giải thoát." Nói xong, trong ánh mắt của Trung Đảo Tín Nại không khỏi lòe lên một tia ai oán.

    "Lão đại, ngươi cũng đừng nghe nàng nói, ta không đồng ý, kiên quyết không đồng ý." Thanh Phong bướng bỉnh nói.

    Hít thật sâu hít một hơi, Diệp Khiêm nói: "Chúng ta cứ làm theo kế hoạch đó thôi, đến lúc đó hành động cụ thể như thế nào, ta sẽ sắp xếp lại nữa. Đúng rồi, Trung Đảo Tín Nại tiểu thư, nếu như tổ chức Ám Dạ Hoa Bách Hợp bị tiêu diệt, ngươi về sau có tính toán gì không?"

    Trong ánh mắt của Trung Đảo Tín Nại hiện lên một tia mờ mịt, sau nửa ngày, mới hồi đáp: "Ta cũng không biết, có lẽ sẽ tìm một một chỗ yên tĩnh, rời xa tranh đấu, sống hết cuộc đời a."

    Thanh Phong có chút ngẩn người, há to miệng, muốn nói cái gì, thế nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại không biết nên nói cái gì.

    "Trung Đảo Tín Nại tiểu thư..." Diệp Khiêm vừa muốn nói chuyện, Trung Đảo Tín Nại ngắt lời nói: "Diệp tiên sinh, ngươi hãy gọi ta là Tín Nại, không cần khách khí như vậy."

    Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Tín Nại, nếu như ngươi không ngại có thể đến tập đoàn Hạo Thiên làm việc a, Nhiên tỷ cũng ở tại đó, tỷ muội các ngươi cũng có thể đoàn tụ nha."

    "Đúng vậy a, đúng vậy a, Tín Nại, ngươi có thể đi Hoa Hạ a, như vậy ta có thể mỗi ngày đều thấy ngươi rồi." Thanh Phong cũng cực lực phụ họa nói, mà ngay cả xưng hô cũng sửa lại giống như Diệp Khiêm.

    "Ta cũng không muốn thấy ngươi, trông thấy ngươi thì ta có xúc động muốn giết chết ngươi." Trung Đảo Tín Nại trừng Thanh Phong, nói.

    "Chỉ cần ngươi đi Hoa Hạ, ngươi muốn giết ta cũng được, ta cũng cam tâm tình nguyện chết vì ngươi." Thanh Phong thừa cơ đến bên cạnh Trung Đảo Tín Nại, mặt dày mày dạn đưa tay tới, nói.

    Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nghĩ thầm, nói không chừng Trung Đảo Tín Nại thật sẽ bị Thanh Phong bắt tới tay. Diệp Khiêm còn nhớ được một câu nói chí lý cũa Lý Vĩ, nói là muốn theo đuổi nữ nhân nhất định phải gan lớn da dầy không biết xấu hổ, phải hèn hạ vô sỉ hạ lưu tới cực điểm, có thể làm được những điều này, nữ nhân khắp thiên hạ mặc ngươi cua.

    Không thể nghi ngờ, 3 chữ vô liêm sỉ là dành cho Thanh Phong, hắn cũng không ngại có thêm hèn hạ hạ lưu ah. Ban đầu, lúc ở Myanmar, tiểu tử này có thể nghĩ ra biện pháp bỉ ổi hèn mọn để tra tấn La Hầu, cũng đủ để nói rõ hắn ở phương diện này rất có tiềm chất.

    Trung Đảo Tín Nại hiển nhiên là không thói quen giao tiếp thân mật với người khác, hướng bên cạnh xê dịch, trừng mắt nhìn Thanh Phong nói: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn đứng gần ta nữa, thì ta sẽ giết ngươi."

    Thanh Phong thè lưỡi, rụt trở về, hắn vẫn biết có chừng có mực. Theo đuổi nữ nhân, cũng phải đem nắm tốt một mức độ, quá vô sỉ cũng không được.

    "Cảm ơn hảo ý Diệp tiên sinh, ta sẽ suy nghĩ kỹ về điều này." Trung Đảo Tín Nại nói, "Diệp tiên sinh, ta cũng nên đi, đến lúc đó các ngươi hãy chú ý ám hiệu của ta là được rồi."

    "Tín Nại tiểu thư, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với ngươi." Thanh Phong cuống quít đứng lên, nói.

    Trung Đảo Tín Nại trừng Thanh Phong, theo cửa sổ trực tiếp nhảy ra ngoài, chuyện này làm cho Thanh Phong bị hù không nhẹ, nơi này chính là lầu tám a, từ đây nhảy xuống không chết cũng thành người tàn phế a. Cuống quít chạy tới, chỉ thấy Trung Đảo Tín Nại theo đường ống nước, rất thuận lợi tuột xuống, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

    "Vừa ý nàng sao?" Mặc Long có chút cười cười, nói.

    Thanh Phong cười hắc hắc, nói: "Đúng vậy a, hoàn toàn chính xác có tâm tư này." Vừa nói vừa hấp tấp tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm ngồi xuống, hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại, ta cho tới bây giờ còn chưa thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy, ngươi phải giúp đỡ ta à, ta mặc kệ, ta cũng không thể phụ người ta, đem người ta hướng tử lộ."

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Móa, ta là hạng người như vậy sao?"

    Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại đương nhiên không phải người như vậy, thật sự, lão đại, nữ nhân này ta đã định rồi, ta muốn nàng làm vợ ta."

    "Ngươi không sợ nàng thừa dịp ngươi ngủ đem thằng nhỏ của ngươi cắt?" Mặc Long cười trêu nói.

    "Hắc hắc, chỉ sợ nàng đến lúc đó lại không bỏ được." Thanh Phong nói.

    Diệp Khiêm thở dài, nói: "Nếu không như vậy, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nói chuyện này với Nhiên tỷ, để nàng làm bà mai cho ngươi, như vậy được không?"

    "Ba!" Thanh Phong hung hăng ở trên mặt Diệp Khiêm hôn một cái, nói: "Lão đại, ngươi thật sự là quá khéo hiểu lòng người rồi. Quyết định như vậy nha, ngươi cũng không thể đổi ý."

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa nước miếng trên mặt, nói: "Được rồi được rồi, chuyện ta đáp ứng đã có lúc nào đổi ý qua. Tốt rồi, các ngươi đều trở về phòng đi. Hai ngày này các ngươi hoạt động tự do, Thanh Phong, ngươi mang Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi chung, bất quá phải nhớ, trong khoảng thời gian này ngàn vạn đừng gây phiền toái cho ta , có biết không?"

    "Không có vấn đề, lão đại, ngươi yên tâm đi, ta cam đoan an phận thủ thường, ta hiện tại muốn giữ mỉnh trong sạch cho Trung Đảo Tín Nại đáng yêu của ta." Thanh Phong nói.

    Mặc Long có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta không yên lòng nhất chính là ngươi, còn có, giúp ta quản lý tốt Thiếu Kiệt, tiểu tử kia với ngươi đều là người làm cho ta không yên tâm"

    "Tuân lệnh!" Thanh Phong nở nụ cười, hấp tấp rời khỏi. Mặc Long cũng nhìn Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đứng dậy rời đi.

    Ngày kế tiếp, Diệp Khiêm ngủ một giấc dài lấy lại sức. Vừa mới tỉnh lại, liền nhận được diện thoại của Tạ Đông Bách, hỏi hắn có thời gian hay không, muốn dẫn hắn đi gặp vài bằng hữu. Diệp Khiêm tự nhiên vui vẻ đáp ứng, thêm một người bạn thêm một con đường, điểm ấy Diệp Khiêm vẫn hiểu được.

    Đơn giản dùng nước súc miệng, lúc vừa xuống lầu đã trông thấy Vưu Hiên ngồi chờ, xe thì đã đậu ở bên ngoài khách sạn. Trông thấy Diệp Khiêm đi đến, Vưu Hiên cuống quít đứng lên nghênh tiếp, nói: "Diệp tiên sinh , chào buổi sáng!"

    Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Càng quản gia, ngươi đừng khách khí như vậy rồi, gọi ta Diệp Khiêm là được rồi."

    "Đó là Diệp tiên sinh rộng lượng, bất quá Vưu Hiên gọi như thế là vì tôn kính ngài." Vưu Hiên nói. Hắn đeo mắt kiếng gọng vàng, phảng phất giống thành phần trí thức nhưng thực chất bên trong lại bướng bỉnh không giống với vẻ bên ngoài.

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Chúng ta đi thôi!"

    "Mời!" Vưu Hiên vẫn lễ phép như cũ, mời Diệp Khiêm đi ra ngoài lên xe.

    Xe chậm rãi hướng chỗ cần đến chạy tới, tuyết đã ngừng rơi, tuyết trên đường phố cũng bị xúc ra hai bên đường, rất nhiều đứa trẻ đang chơi chọi tuyết rất vui vẻ. Thấy một màn như vậy, Diệp Khiêm không khỏi nghĩ đến bản thân hắn lúc nhỏ, đáng tiếc chính là trí nhớ cũng đã mơ hồ.

    "Càng quản gia làm ở Phúc Thanh Bang bao nhiêu năm rồi?" Diệp Khiêm thu hồi ánh mắt, hỏi.

    "30 năm mười tháng lẻ tám ngày." Vưu Hiên nói, "Từ sau khi ta đến Nhật Bản, cơ duyên gặp được Tạ bang chủ, chịu ân đức của Tạ bang chủ, ta liền một mực đi theo bên người Tạ bang chủ."

    "Càng quản gia nhớ rất rõ ràng a, 30 năm thương hải tang điền, càng quản gia rốt cục cũng có được thành tựu của mình." Diệp Khiêm nói.

    "Diệp tiên sinh quá khen, đây đều là do bang chủ dẫn dắt, không có bang chủ, sẽ không có Vưu Hiên hôm nay." Vưu Hiên nói.

    Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, một người hiểu được cảm ơn, chính là một người đáng giá tôn kính, đây có lẽ cũng là một yếu tố thành công của Vưu Hiên. Đương nhiên, ở trong đó khẳng định cũng không thiếu được sự cố gắng cùng thiên phú của hắn, một người có thể đi đến một bước này, cũng không phải do may mắn.
     
    Buồn thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 310: Chấn Hưng Sự Nghiệp Dân Tộc

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Địa điểm tụ hội, là một quán trà thuộc quyền quản lý của Phúc Thanh Bang, kiến trúc theo kiểu cung đình thời xưa, bên trong vang lên tiếng đàn tranh, nhịp điệu, rất xa, phảng phất có thể nghe thấy hương trà bay tới.

    Dưới sự dẫn dắt của Vưu Hiên, Diệp Khiêm đi vào trà lâu. Tại một gian phòng ở lầu hai, Tạ Đông Bách ngồi ở đối diện cửa ra vào, bên cạnh hắn là mấy vị nam tử trung niên, đều mang giày Tây, trên mặt mang thần sắc kính sợ. Những người này tại trên thương trường Nhật Bản rất có uy tín và danh dự, nhưng lúc đối mặt Tạ Đông Bách vẫn bị khí thế vô hình của hắn trấn áp. Ngồi bên cạnh Tạ Đông Bách là một nữ tử trẻ tuổi ước chừng 25~26 tuổi, tóc dài xõa vai, nhưng bô dáng lại không có một tia nhu nhược, ngược lại lộ ra là người rất giỏi giang.

    Trông thấy Diệp Khiêm, Tạ Đông Bách cuống quít đứng lên, ba người chung quanh cũng đều nhao nhao đứng dậy."Diệp lão đệ, không có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?" Tạ Đông Bách mỉm cười hỏi. Trên khuôn mặt của hắn lúc nào cũng hiện lên vẻ tươi cười, thoạt nhìn là người rất bình dị gần gũi, nhưng người chân chính nhìn thấy hắn tức giận mới biết rõ, nam nhân này tựa hồ nhìn rất nhu hòa nhưng khi giận lên là tuyệt đối khủng bố, toàn bộ Tokyo đều phải run rẩy.

    Diệp Khiêm cười cười, nói: "Thật đúng là không thể buông lỏng bản thân a, vừa mới buông lỏng thì bản thân đã biến thành kẻ lười biếng a."

    "Ha ha, cũng đừng đem mình kéo căng quá mức, ngẫu nhiên buông lỏng một chút cũng là hợp tình hợp lý. Đến, ta giới thiệu cho ngươi một chút!" Tạ Đông Bách rất thân mật lôi kéo cánh tay Diệp Khiêm, đem những nam nhân ở đây giới thiệu cho Diệp Khiêm, đều là những thương nhân thành công tại Nhật Bản. Diệp Khiêm cho đến bây giờ mới biết được, nguyên lai trên người Tạ Đông Bách còn treo móc thân phận chủ tịch hội Hoa Thương, ngẫm lại cũng là chuyện đương nhiên, kinh doanh tại Nhật Bản không phải là chuyện dễ dàng, những thương nhân muốn buôn bán khó tránh khỏi phai cầu đến sự hỗ trợ của Tạ Đông Bách, hơn nữa sự nghiệp của Tạ Đông Bách tại Nhật Bản so với bọn hắn thì lớn hơn rất nhiều.

    Lúc giới thiệu Diệp Khiêm, Tạ Đông Bách nói rất hàm hồ, cũng không có nói rõ ràng thân phận thật sự của Diệp Khiêm, chỉ nói là hảo huynh đệ của hắn, có sản nghiệp rất lớn ở nước ngoài cùng Hoa Hạ. Diệp Khiêm đối với điểm ấy ngược lại rất vừa lòng, Tạ Đông Bách làm việc thật đúng là cẩn thận, không cần phải cho người này biết thân phận Lang Vương của hắn.

    Những người kia nhìn thấy Tạ Đông Bách đối với Diệp Khiêm rất khách khí, tự nhiên cũng khiêm tốn vô cùng, cung kính có thừa, có thể cùng bang chủ Phúc Thanh Bang Tạ Đông Bách xưng huynh gọi đệ sao có thể là một người đơn giản. Diệp Khiêm cùng khách khí cùng bọn họ bắt chuyện qua, những người này đều là thương nhân nổi danh tại Hoa Thương rồi, về sau sản nghiệp của tập đoàn Hạo Thiên hướng Nhật Bản phát triển, không thiếu được cùng bọn họ hợp tác.

    Cuối cùng, Tạ Đông Bách chỉ nữ nhân duy nhất đang ngồi, cười nhìn Diệp Khiêm giới thiệu nói: "Diệp lão đệ, đây là tiểu nữ của ta Tạ Tử Y!"

    "Diệp tiên sinh, xin chào!" Tạ Tử Y không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng chào hỏi.

    Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, Diệp Khiêm sẽ không đem nhữ nhân có chút nhu nhược trước mắt này cùng người thừa kế tướng lai của Phúc Thanh Bang liên hệ cùng một chỗ. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Hổ phụ không khuyển nữ a, Tạ tiểu thư quả nhiên là cân quắc bất nhượng tu mi, Tạ bang chủ thực sự có phúc khí ah."

    "Diệp tiên sinh quá khen, tiểu nữ tử còn có rất nhiều thứ cần học tập Diệp tiên sinh, về sau còn hi vọng Diệp tiên sinh chiếu cố nhiều hơn." Tạ Tử Y nói.

    "Tạ tiểu thư quá khách khí." Diệp Khiêm hàn huyên nở nụ cười, nói.

    Tạ Đông Bách ha ha cười cười, nói: "Đến đến, ngồi đi, ngồi đi, lại tiếp tục như vậy là quá khách sáo rồi." Diệp Khiêm ha ha cười cười, Tạ Đông Bách lôi kéo Diệp Khiêm ngồi bên cạnh hắn.

    "Bang chủ, ta đi xử lý một ít chuyện, cáo từ trước!" Vưu Hiên nói.

    "Ừ, đi thôi." Tạ Đông Bách cười cười, nói. Từ khi Vưu Hiên đi theo hắn, Tạ Đông Bách đã giảm bớt đi rất nhiều phiền toái, người này mới nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng lại là một nhân viên quản lý tuyệt hảo, vô luận là thủ đoạn hay là tâm kế. Có thể nói, Phúc Thanh Bang có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không thể thiếu công lao của Vưu Hiên.

    Mọi người vừa uống trà, vừa nói chuyện tình hình Nhật Bản và tình hình trong nước. Lúc nói tới kinh tế, mấy vị thương nhân nổi danh Hoa Thương, rõ ràng cố kỵ rất nhiều, chậm rãi nói. Dù sao bọn họ mới là thương nhân chính thức, có tuệ nhãn cao siêu tài hoa, bọn hắn phân tích kinh tế Nhật Bản tự nhiên so với Tạ Đông Bách cùng Diệp Khiêm thì mạnh hơn nhiều.

    Diệp Khiêm cùng Tạ Đông Bách rất cẩn thận nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu quan điểm của mình, chỉ có Tạ Tử Y từ đầu đến cuối không nói một lời, làm một người ngoài đứng xem.

    Ở phương diện kỹ thuật, dù cho Diệp Khiêm không muốn thừa nhận, nhưng cũng là không có cách nào, Nhật Bản có chút kỹ thuật so với Hoa Hạ thì lợi hại hơn rất nhiều.

    Ví dụ như phương diện chế tạo ô tô, vì cái gì xe Nhật Bản lại có thể bán ở Hoa Hạ nhiều như vậy? Đây là bởi vì xe ô tô do Hoa Hạ chế tạo không có sáng tạo, không có tinh thần nghiên cứu phát minh, mà lại đem tinh lực đều ném vào phương diện hợp tác với Nhât Bản, ý đồ để cho bọn hắn phái nhân viên kỹ thuật đi hỗ trợ.

    Nói một cách khác, có thể là những xí nghiệp kia không đủ ý thức, bọn hắn không xem việc chấn hưng sản nghiệp dân tộc là nhiệm vụ của mình, mà chỉ nghĩ đến lợi nhuận. Loại hành vi này, không đáng noi theo cùng khởi xướng. Nghe những người này chậm rãi nói, lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại thật sâu, chấn hưng sản nghiệp dân tộc không thể chỉ là một câu khẩu hiệu, cần phải đồng tâm hiệp lực. Diệp Khiêm đối với buôn bán nhận biết rất ít, sau khi nghe xong lời của bọn hắn nói, trong nội tâm cũng ý thức được tầm quan trọng của buôn bán đối với một dân tộc cùng quốc gia, từ trên mặt kinh tế cùng kỹ thuật ngăn chặn quốc gia khác, đây không phải là một loại biến tướng của xâm lược sao?

    Diệp Khiêm đã từng thấy tận mắt, Tống Nhiên lợi dụng tài nguyên không lồ của tậ đoàn Hạo Thiên cùng với những kẻ đứng đầu giới tài chính liên hợp ra tay, lập tức để cho kinh tế Nam Mĩ biến thành rối tinh rối mù, từ trong đó kiếm lấy lợi nhuận khổng lồ. Đủ thấy, chiến tranh kinh tế tựa hồ so với chiến tranh súng ống càng thêm đáng sợ, đây là một cuộc chiến không có khói thuốc súng.

    Giữa trưa, Tạ Đông Bách tại khách sạn do hắn quản lý thiết yến khoản đãi mấy người bọn hắn. Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng đều trở về rồi, cũng không có dẫn xuất ra họa gì.

    Lúc cơm trưa, mọi người cũng không có bàn lại những vấn đề kia nữa, chỉ nói chuyện tào lao, hào khí cũng lộ ra rất bình thản. Tạ Tử Y vẫn không có phát biểu một câu nào, thờ ơ lạnh nhạt, chỉ ngẫu nhiên đứng dậy rót rượu cho Diệp Khiêm cùng bọn người Mặc Long, thái độ rất khiêm tốn.

    "Ai, lão đại, nữ nhân kia là ai à?" Thanh Phong tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, nhẹ giọng hỏi.

    "Ai?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.

    "Người đó đó." Thanh Phong chỉ Tạ Tử Y nói.

    "Ah, nàng là Tạ Tử Y con gái của Tạ bang chủ , như thế nào? Ngươi vừa ý nàng?" Diệp Khiêm kinh ngạc nói, tiểu tử này không phải vừa ý Trung Đảo Tín Nại sao, thế nào lại còn vừa ý Tạ Tử Y, thật đúng là hoa tâm đại củ cải.

    "Không phải, ngươi xem, ánh mắt nha đầu kia không phải luôn nhìn chằm chằm vào Mặc Long sao, ta xem ra nàng ta có vẻ thích Mặc Long." Thanh Phong nói.

    Diệp Khiêm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một chút, Tạ Tử Y chỉ khi rót rượu cho Mặc Long mới nhìn hắn gật đầu, nào có nghiêm trọng giống như Thanh Phong nói vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ta nhìn ngươi là rỗi rãnh không có việc gì làm rồi, lo quản tốt chuyện của mình a."

    Thanh Phong có chút thè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

    Rượu qua ba lượt, tiệc buổi trưa đã chấm dứt trong không khí rất bình thản. Mấy thương nhân nổi danh đều nhao nhao đứng dậy cáo từ, Diệp Khiêm cũng đứng lên, cùng Tạ Đông Bách bắt tay bọn họ cáo biệt, trao đổi danh thiếp lẫn nhau. Mặc Long ném cho Diệp Khiêm một ánh mắt, Diệp Khiêm hiểu ý, nhìn Tạ Đông Bách cười cười, nói: "Tạ bang chủ, tiểu đệ buổi chiều muốn dạo chơi bốn phía, nên cáo từ trước."

    "Ừ, mùa đông thành phố Tokyo rất xinh đẹp, Diệp hiền đệ khó có dịp tới Nhật Bản, nên hảo hảo dạo chơi. Như vậy đi, ta để cho tiểu nữ đưa các ngươi đi chơi a, ngươi thấy thế được không?" Tạ Đông Bách nói.

    "Không cần, sao dám làm phiền Tạ tiểu thư a, tự chúng ta đi dạo chơi bốn phía là được rồi." Diệp Khiêm nói.

    "Diệp tiên sinh không cần khách khí, tiểu nữ tử rất vinh hạnh làm người dẫn đường." Tạ Tử Y nói, "Huống hồ, Diệp tiên sinh là khách nhân, tiểu nữ sao dám lãnh đạm."

    "Đúng vậy a, Diệp hiền đệ, ngươi cũng đừng chối từ." Tạ Đông Bách nói, "Có tiểu nữ dẫn đường mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều."

    Diệp Khiêm có chút cười cười, ngẫm lại tí nữa cũng không phải làm chuyện đại sự gì, cũng không có chuyện gì cần giấu diếm Tạ Đông Bách, vì vậy vừa cười vừa nói: "Như thế, vậy thì phiền toái Tạ tiểu thư."

    "Diệp tiên sinh, mời!" Tạ Tử Y khiêm tốn làm thủ thế.

    Diệp Khiêm mỉm cười cùng Tạ Đông Bách cáo biệt, sau đó cất bước đi ra ngoài, Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng đi theo.

    "Diệp tiên sinh muốn đi nơi nào?" Sau khi lên xe, Tạ Tử Y hỏi.

    Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Mặc Long đang ngồi kế bên tài xế, Mặc Long nói: "Đi đền thờ Meiji!"

    Tạ Tử Y có chút sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, nói: "Mặc tiên sinh tựa hồ đối với Tokyo hiểu rất rõ, ngoại trừ Ngôi đền cổ Senso-ji thì đền thờ Meiji là nới có thể cảm nhận được văn hóa địa phương Nhật Bản. Diện tích tuy không lớn nhưng lại mang nét văn hóa địa phương chính gốc, bên trong còn bán thẻ cầu nguyện bằng gỗ và Ngự thủ mà chỉ có ở Nhật Bản mới có."

    "Ngự thủ? Đó là cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kinh ngạc hỏi.

    "Là bùa hộ mệnh, tương đương với bùa hộ mệnh trong các chùa miếu ở Hoa Hạ." Tạ Tử Y nói.
     
    Buồn thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)