Đô Thị Siêu Cấp Binh Vương - Bộ Thiên Phàm

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 11: Ngươi Dám Sao

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Vương Vũ thật sự rất muốn lấy súng bắn chết tên lưu manh trước mặt này, nhưng nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, Vương Vũ liền kìm nén lửa giận của mình xuống. Nói như thế nào mình cũng là người học cao, làm sao có thể cùng tiểu lưu manh này chấp nhặt. Nếu mình tức giận chẳng phải là đúng như Diệp khiêm mong muốn sao, nàng mới không muốn để cho hắn đắc ý như vậy, dù sao quân tử báo thù mười năm không muộn, đến cục cảnh sát, chính mình có rất nhiều biện pháp đối phó hắn. Đến lúc đó, tất cả thù hận sẽ được trả đủ.

    Không bao lâu, xe tiến vào cục cảnh sát. Vương Vũ cùng một người cảnh sát khác dẫn Diệp Khiêm đi vào. Diệp Khiêm một bộ dạng không thèm để ý, thật giống như cục cảnh sát là chính hậu hoa viên nhà mình, hiện tại chính mình chẳng qua là tới ngồi một chút, nhìn xem hoa mà thôi.

    Nhìn Vương Vũ vẻ mặt phẫn nộ, những cảnh sát trên đường nhao nhao tránh ra. Bọn hắn không rõ vì cái gì Vương Vũ hôm nay có vẻ mặt như vậy, không phải là đại di mụ của nàng đã đến chứ. Diệp Khiêm bị trực tiếp ném vào trong phòng thẩm vấn, hai tay bị còng tại trên mặt ghế. Diệp Khiêm cũng không có phản kháng, hắn ngược lại là muốn nhìn một chút bạo lực hoa khôi cảnh sát chơi thủ đoạn gì.

    "Ngươi đi ra ngoài!" Vương Vũ đối với tên nam cảnh sát đi cùng lớn tiếng nói.

    Sớm đã nhìn quen hành vi bạo lực của Vương Vũ rồi, tên nam cảnh sát cũng không để ý chút nào, như được đại xá tranh thủ thời gian chạy ra ngoài. Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu như mình lưu lại có thể hay không bị Vương Vũ lửa giận lan sang. Hắn mới vừa đi ra, lập tức bị một đám đồng sự vây lại, hỏi hắn rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

    "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, trước hết để cho ta uống chén nước được không nào? Dọc theo con đường này ta thế nhưng mà sợ hãi." Tôn Tể Sinh vỗ vỗ ngực nói. Nhớ tới lúc vừa rồi ở trên xe, Diệp Khiêm ám chỉ bộ ngực Vương Vũ quá lớn, hắn thực bị hù không nhẹ. Theo hắn nghĩ, Vương Vũ rất có thể lấy súng bắn chết Diệp Khiêm, tối thiểu nhất cũng sẽ biết hung hăng đánh cho hắn một trận; thế nhưng mà không rõ cuối cùng vì cái gì Vương Vũ vậy mà không có so đo, thẳng đến vừa rồi Vương Vũ âm trầm mặt, hắn rốt cục biết nàng đây là muốn trả thù ah.

    "Nói mau a, đến cùng làm sao vậy? Người nam nhân kia là ai à?" Các đồng nghiệp lo lắng thúc giục nói.

    "Hắn a, đánh một tên gọi là Tùng Đại Phú. Ngươi biết vừa rồi trên xe hắn nói với Vương Vũ cái gì sao?" Tôn Tể Sinh nói.

    "Nói cái gì à?" Các đồng nghiệp đều nhìn hắn, một bộ dáng không thể chờ đợi được muốn biết đáp án.

    "Hắn vậy mà nói Vương Vũ bộ ngực quá lớn!" Tôn Tể Sinh nói.

    "Híz-khà-zzz..." Các đồng nghiệp cũng không khỏi hít một hơi lạnh, ánh mắt chuyển sang phòng thẩm vấn đang đóng chật cửa, trong nội tâm đều âm thầm nghĩ đến Diệp Khiêm này xem như đã xong.

    "Đều vây ở chỗ này làm gì đó? Không cần phải làm việc hả?" Lúc này, một thanh âm nghiêm nghị truyền tới, mọi người quay đầu trông thấy là Dương Vĩ, nhao nhao xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, sau đó liền giải tán. Dương Vĩ thế nhưng là đại đội trưởng đội trị an, tuy năng lực không phải rất mạnh, nhưng có một phụ thân có chức cao, cho nên ở bên trong đồn cảnh sát cơ hồ là làm mưa làm gió, mà ngay cả cục trưởng cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi.

    Dương Vĩ nhìn phòng thẩm vấn, sau nhìn Tôn Tể Sinh vẫy vẫy tay, hỏi: "Trông thấy Tiểu Vũ sao?" Toàn bộ trong cục cảnh sát, người nào không biết phong lưu Dương đại thiếu gia một mực đang theo đuổi Vương Vũ, đáng tiếc Vương Vũ đối với vị tự nhận phong lưu phóng khoáng Dương đại thiếu gia tựa hồ không có gì hứng thú, thế nhưng mà hắn lại vẫn như cũ là gắt gao dây dưa không ngớt.

    "Tại phòng thẩm vấn đang thẩm vấn nghi phạm." Tôn Tể Sinh chỉ chỉ cửa phòng thẩm vấn nói.

    "Thẩm vấn nghi phạm? Vụ án gì?" Dương Vĩ hỏi.

    "Chính là ông chủ mỏ than sx tỉnh tố cáo người có ý định gây tổn thương hắn, người bị tình nghi đã bắt trở về rồi, Vương Vũ đang cho hắn ghi khẩu cung." Tôn Tể Sinh hồi đáp.

    Dương Vĩ nhẹ gật đầu, nói: "Tốt rồi, không có việc gì rồi, ngươi đi mau lên."

    xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

    Trong phòng thẩm vấn, sau khi Tôn Tể Sinh vừa đi, Vương Vũ "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Diệp Khiêm. Xuất ra giấy cùng bút, nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Tên là gì?"

    "Diệp Khiêm!"

    "Tuổi?"

    "25!"

    "Chức nghiệp?"

    "Tạm thời không có công tác!" Diệp Khiêm thập phần phối hợp, điểm ấy thật ra khiến Vương Vũ có chút sở liệu không kịp. Vương Vũ vốn tưởng rằng như Diệp Khiêm khi thẩm sẽ có chút phiền phức, ai biết hắn vậy mà lại phối hợp như vậy, hỏi cái gì liền đáp cái nấy. Xem ra hắn còn có chút tự mình hiểu lấy a, Vương Vũ âm thầm thầm nghĩ.

    Bất quá, Vương Vũ không có nghĩ sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy, tên lưu manh dám cười bộ ngực của mình lớn, nếu không giáo huấn hắn thì sẽ không giải phóng mối hận của mình. Quả thật, bộ ngực của Vương Vũ không nhỏ, chí ít có 36f cup, bộ ngực như vậy ở Hoa Hạ cũng không thấy nhiều. Đối với đại bạch thỏ nàng vẫn luôn lấy làm tự hào tiền vốn, ai ngờ tên lưu manh trước mặt vậy mà không biết nhìn hàng.

    "Không có việc làm. Một đại nam nhân cả ngày chơi bời lêu lổng, cũng không thấy được mất mặt." Vương Vũ cố ý giễu cợt nói, mục đích tự nhiên là muốn chọc giận Diệp Khiêm, như vậy mình cũng dễ tìm lý do tra tấn hắn.

    Ai biết Diệp Khiêm lại tuyệt không quan tâm, không đếm xỉa tới nói: "Có cái gì mà mất mặt, ta còn muốn tìm phú bà bao dưỡng. Ngươi có hay không nhận thức phú bà nào? Cho dù già cũng không có sao, chỉ cần có tiền là tốt rồi."

    "Ngươi còn có phải là nam nhân hay không, lời như vậy mà ngươi cũng dám nói ra?" Vương Vũ phẫn nộ nói.

    "Ai, ngươi là không biết sinh hoạt gian nan ah. Giống như ta vậy một không có văn hóa hai không có tay nghề, ở đâu tìm việc làm ah. Lại nói, nếu như ngươi có nhận thức nhất định phải giới thiệu cho ta à, tốt nhất bộ ngực đừng quá đại, cỡ 36d là được rồi, như ngươi lớn như vậy cảm giác hình như là giả dối, sờ lên cũng không có cảm giác gì." Diệp Khiêm một bộ dạng giống như đã sờ qua, tuyệt không như là đang nói đùa.

    "Ngươi... Ngươi sờ qua sao? Làm sao ngươi biết sờ lên không có cảm giác?" Vương Vũ phẫn nộ có chút không lựa lời nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Vũ cũng hiểu được có chút không ổn rồi, bất quá vẫn là một bộ dáng không nhận thua.

    "Cái này... Sờ là không có sờ qua, bất quá ta đoán hẳn là như vậy." Diệp Khiêm không thể tưởng được Vương Vũ vậy mà sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, nói ra, "Ngươi không phải là lừa mình dối người a? Ta có thể không tin ngươi chỗ đó sờ tới sờ lui liệu có cảm giác gì, thậm chí hoài nghi ngực của ngươi có phải thật vậy hay không, đừng nói là bên trong đều là silicon a?"

    "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta đây chính là hàng thật giá thật. Ngươi không tin đúng không, tốt, ngươi sờ, ngươi sờ một chút đã biết rõ có phải thật vậy hay không." Vương Vũ vừa nói vừa đứng lên, nhô lên bộ ngực của mình nói.

    Có chuyện tốt như vậy? Diệp Khiêm có chút hoài nghi nhìn Vương Vũ, thấy cô gái nhỏ này giống như cũng không có có âm mưu gì.
     
    Buồn, nguyenmai and ducvietvtv like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 12: Phi Lễ

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Diệp Khiêm âm thầm nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực Vương Vũ, hỏi: "Thật sự muốn ta sờ à?"

    "Đương nhiên muốn ngươi sờ, như thế nào? Ngươi sợ?" Vương Vũ nói ra.

    "Móa, ta mà sợ, sờ thì sờ!" Diệp Khiêm nói, "Đem còng tay ta tháo ra."

    Vương Vũ thật đúng là đi qua đem còng tay Diệp Khiêm tháo ra, đứng ở trước mặt hắn, nâng bộ ngực của nàng lên cao, ngạo nghễ nhìn xem Diệp Khiêm. Có tiện nghi không chiếm chính là vương bát đản, tiện nghi đưa tới cửa Diệp Khiêm sao có thể bỏ qua, hắc hắc nở nụ cười tay hướng bộ ngực Vương Vũ sờ tới.

    Diệp Khiêm động tác cố ý làm thật chậm, hắn cũng không tin cô gái nhỏ này thật là có can đảm đứng ở nơi đó bất động lại để cho chính mình sờ. Thế nhưng mà kết quả lại để cho Diệp Khiêm có chút kinh ngạc, tay của mình sắp đụng phải bộ ngực của nàng rồi, thế nhưng mà cô gái nhỏ này lại không có một tia ý tứ trốn tránh, ngược lại ánh mắt tràn đầy khiêu khích, giống như nghĩ rằng Diệp Khiêm không dám sờ ngực nàng. Mịa nó, bất cứ giá nào rồi, ngu sao mà không sờ. Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Tay trực tiếp hướng bộ ngực của nàng sờ tới.

    Mắt thấy muốn tiếp xúc thân mật rồi, Vương Vũ bỗng nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa. Diệp Khiêm thầm kêu một tiếng "Không xong", muốn rút tay về cũng đã không còn kịp rồi, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, tay của hắn đã bị Vương Vũ dùng còng tay còng lại."Hiện tại ngươi lại thêm một tội, có ý đồ phi lễ nhân viên cảnh vụ." Vương Vũ đắc ý nói.

    Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, cả ngày đánh nhạn hôm nay lại bị nhạn mổ vào mắt, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu bắt. Bất quá Diệp Khiêm là người nào, làm sáo có thể bị tiểu nha đầu bắt bí. Chỉ thấy hắn quơ quơ cánh tay bị còng lên, nói: "Ngươi muốn vu hãm ta? Ngươi nói ta có ý đồ phi lễ, ngươi đưa ra chứng cớ ah."

    "Hừ!" Vương Vũ đoán được Diệp Khiêm sẽ nói như vậy, bất quá chính nàng cũng đã sớm có chuẩn bị, đắc ý nói: "Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát chúng ta có video giám sát và điều khiển, mọi chuyện xãy ra nãy giờ đều được ghi lại, chỉ cần ta đem thanh âm gạt bỏ, không phải là đã có chứng cớ rồi."

    Diệp Khiêm sững sờ, không nghĩ tới cô gái nhỏ này còn rất độc đó."Đây chính là ngươi bức ta nha." Diệp Khiêm không có phẫn nộ như Vương Vũ tưởng tượng, ngược lại là lộ ra một bộ dáng cười tà, vẻ mặt cười xấu xa nhìn nàng.

    "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Vương Vũ rốt cuộc biết sợ, đã hồn nhiên quên chính mình vừa rồi bá đạo hung hăng càn quấy, cũng quên chính mình là cảnh sát. Lúc này, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nữ hài hoảng sợ.

    "Dù sao ngươi đã muốn tố cáo ta, ta nếu như không sờ một chút chẳng phải là chịu thiệt." Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói.

    "Ngươi dám!" Vương Vũ bị Diệp Khiêm bức lui từng bước về phía sau, trong nội tâm khẩn trương không thôi, nhưng vẫn là giả trang ra một bộ dáng trấn định.

    "Ta có cái gì không dám, ngươi không phải nói ta là tiểu lưu manh không việc làm. Tiểu lưu manh có chuyện gì mà làm không được." Diệp Khiêm vừa nở nụ cười xấu xa vừa nói.

    Vương Vũ đã hết đường lui, lưng tựa ở trên tường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi cũng đừng làm ẩu a, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

    Diệp Khiêm hai tay chống ở trên vách tường hai bên nàng, thời gian dần trôi qua, khoảng cách ngày càng gần, hắn nhìn khuôn mặt trắng noãn của nàng. Bởi vì nguyên nhân khẩn trương, Vương Vũ hô hấp nhanh hơn, bộ ngực càng là không ngừng phập phồng."Chuẩn bị xong chưa vậy?" Diệp Khiêm xấu xa cười, hỏi.

    "Chuẩn... Chuẩn bị cái gì?" Vương Vũ khẩn trương hỏi.

    "Ngươi nói thử xem?" Diệp Khiêm nói.

    "Ngươi..." Vương Vũ bỗng nhiên nhắm mắt lại, một bộ dáng thong dong chịu chết, nói: "Đến đây đi, ta coi như là bị quỷ sờ soạng một chút. Bất quá ta cho ngươi biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."

    "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ah." Diệp Khiêm mỉm cười, bờ môi vậy mà thật sự hôn vào trên môi Vương Vũ. Vương Vũ lập tức toàn thân cứng đờ, cả người hoàn toàn hóa đá, hai mắt trừng Diệp Khiêm, một bộ dáng không thể tin nổi. Đây là nụ hôn đầu của mình a, lại bị một cái tiểu lưu manh cướp đi, Vương Vũ trong nội tâm có nhiều ủy khuất. Nàng không nghĩ tới Diệp Khiêm thật đúng là dám làm như thế, thân thể trong sạch của mình dĩ nhiên bị hủy như vậy.

    Diệp Khiêm buông nàng ra, lè lưỡi liếm liếm bờ môi, nói: "Mỹ nữ, ngươi nóng tính quá, nên đi uống chút trà lạnh, trong miệng ngươi có mùi lạ ah." Vừa nói vừa thuận tay tại Vương Vũ trên người sờ soạng một chút, cảm giác quả nhiên không giống bình thường.

    "Ngươi... Ngươi..." Bị hắn xâm phạm, lại bị hắn nhục nhã, Vương Vũ lập tức cảm thấy ủy khuất vô cùng, nước mắt cũng sắp chảy ra."Hỗn đãn, ngươi vương bát đản!" Vương Vũ mắng một tiếng, bỏ chạy ra ngoài cửa.

    Nhìn bóng lưng Vương Vũ rời đi, Diệp Khiêm có một chút sửng sốt, âm thầm tự hỏi, ta có phải làm sai hay không?

    Vương Vũ từ nhỏ đã được các trưởng bối cưng chiều như một tiểu công chúa, vô luận đi đến nơi nào đều là mọi tiêu điểm của mọi người, nhận hết sự yêu thương che chở, ai ngờ hôm nay lại chịu ủy khuất như vậy, nước mắt như là nước tràn vỡ đê không tuôn ra. Dương Vĩ trông thấy Vương Vũ khóc chạy ra từ trong phòng thẩm vấn, liền nhanh chân bước đến, ân cần hỏi han: "Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy?"

    "Ai cần ngươi lo, cút ngay!" Vương Vũ đẩy Dương Vĩ ra, chạy ra ngoài.

    Dương Vĩ tự nhiên bị chửi, nhìn xem bóng lưng Vương Vũ, lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Hừ, một ngày nào đó lão tử sẽ lột sạch đồ ngươi cho ngươi biết thế nào là lợi hại." Xoay người, Dương Vĩ hướng phòng thẩm vấn đi tới. Mặc dù nói hắn không thật sự ưa thích Vương Vũ, bất quá chỉ là nịnh nọt nàng, một là vì tiền đồ của hắn, hai là báo thù Vương Vũ luôn đối với chính mình hờ hững; nhưng là giờ phút này dù sao còn không có được nàng, tự nhiên là muốn nịnh bợ nàng.

    Tiến vào trong phòng thẩm vấn, trông thấy Diệp Khiêm bắt chéo hai chân ngồi ở trên mặt ghế."Đứng lên!" Dương Vĩ nghiêm nghị quát.

    Diệp Khiêm lườm hắn một cái, nhún vai đứng lên."Vị cảnh quan này, có cái gì chỉ giáo sao?" Diệp Khiêm hỏi.

    "Mới vừa rồi có phải ngươi khi dễ Tiểu Vũ?" Dương Vĩ nghiêm nghị hỏi.

    "Mắc mớ gì tới ngươi a, như thế nào? Muốn đến báo thù đúng không?" Diệp Khiêm chứng kiến bộ dáng Dương Vĩ hung hăng càn quấy, trong nội tâm càng khinh thường, xem thường nói.

    "Ngươi cho rằng ta không dám sao?" Dương Vĩ nghiêm nghị quát, tiến lên vài bước.

    "Ngươi thử ta xem!" Diệp Khiêm hai mắt phát lạnh, lạnh lùng nói.

    Dương Vĩ không chút nào né tránh nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm, thế nhưng mà cuối cùng vẫn là chịu không được ánh mắt lăng lệ ác liệt như kiếm của Diệp Khiêm. Dương Vĩ cũng không phải cái loại người không có đầu óc, dễ xúc động, nhìn thấy Diệp Khiêm không có sợ hãi, âm thầm phỏng đoán Diệp Khiêm nhất định là có hậu trường, chính mình tạm thời không nên quá náo động. Cho nên, chuẩn bị đợi tí nữa kiểm tra chi tiết về Diệp Khiêm sau đó lại quyết định tiếp.

    Dương Vĩ âm thầm nhịn xuống cơn tức này, nhìn Diệp Khiêm, rồi đi ra cửa
     
    Buồn, nguyenmai and ducvietvtv like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 13: Trong Phòng Giam

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Dương Vĩ vốn cho rằng Diệp Khiêm sở dĩ kiêu ngạo như vậy là vì có hậu trường, kết quả tra xét một chút Diệp Khiêm tư liệu, trên tư liệu biểu hiện tuy không phải rất đầy đủ, nhưng là cũng ghi lại Diệp Khiêm là cô nhi, từ nhỏ được một lão đầu nhặt ve chai thu dưỡng. Người như vậy, Dương Vĩ thật sự nghĩ không ra hắn sẽ có cái gì hậu trường, không khỏi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, nguyên lai là đùa nghịch lão tử, đợi tí nữa xem lão tử như thế nào thu thập ngươi.

    Ra phòng tài liệu, Dương Vĩ tìm một cảnh quan, phân phó hắn vài câu. Nhìn xem hắn ly khai, Dương Vĩ không khỏi lộ ra một tia đắc ý.

    Cảnh quan đi đến phòng thẩm vấn, đưa Diệp Khiêm đến phòng giam."Đi vào!" Đến cửa ra vào của một gian nhà tù, cảnh quan quát to một tiếng.

    Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, làm hắn sợ đến mức toàn thân run rẫy, Diệp Khiêm lúc này mới đi vào. Cảnh quan đóng lại cửa nhà lao, nhìn những phạm nhân trong nhà lao nói a: "Mới tới, chiếu cố một chút!" sau đó liền rời đi.

    Gian phòng này giam giữ đều là trọng phạm, tạm thời còn không có chuyển giao toà án thẩm tra xử lí mà thôi. Dương Vĩ ý tứ tự nhiên là khiến cho những phạm nhân giáo huấn Diệp Khiêm một chút, dù sao phạm nhân đánh nhau là chuyện rất bình thường, chỉ cần không chết người, thì sẽ không có ai quản.

    Diệp Khiêm nhìn lướt qua vài tên phạm nhân hung thần ác sát bên trong, lập tức minh bạch là có người muốn lợi dụng những phạm nhân này trả thù mình. Ở bên trong đồn cảnh sát, hắn đắc tội chỉ có hai người, một người là Vương Vũ, người còn lại là Dương Vĩ. Vương Vũ đơn thuần như vậy chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy, như vậy cũng chỉ có Dương Vĩ. Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, âm thầm nghĩ, Dương Vĩ, ta nhớ kỹ rồi.

    "Đến đây!" Một gã phạm nhân nhìn bộ dáng giống như thủ lĩnh đám phạm nhân này trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, quát.

    Diệp Khiêm giả bộ rất sợ hãi, nịnh nọt nói: "Đại... Đại ca, có cái gì phân phó?"

    Tên thủ lĩnh phạm nhân không khỏi sửng sốt một chút, hắn vốn đang cho rằng Diệp Khiêm là một nam tử hán, lại không nghĩ rằng dĩ nhiên là một kẻ nhu nhược, lập tức mất đi hứng thú giáo huấn hắn. Bất quá, người ở dưới mái hiên, cảnh sát đã phân phó, mình cũng phải bán chút ít mặt mũi, nếu không cuộc sống của mình cũng không dễ qua."Quỳ xuống!" Thủ lĩnh phạm nhân lớn tiếng quát.

    Đàn ông dưới đầu gối là vàng, chỉ có thể lạy trời đất lạy phụ mẫu, Diệp Khiêm làm sao có thể quỳ xuống lạy bọn chúng. Cười lạnh một tiếng, hung hăng một cước đạp tới, lập tức đem tên thủ lĩnh phạm nhân đánh cho thất điên bát đảo, cơm ăn buổi tối thiếu chút nữa đều phun ra. Chuyện xãy ra quá bất ngờ khiến phạm nhân trong phòng giam chấn động, sửng sốt không có kịp phản ứng.

    Ai ngờ sau khi Diệp Khiêm đạp tên thủ lĩnh phạm nhân một cước liền quay người chạy đến trước cửa nhà lao, dùng sức lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng a, cứu mạng a, đánh người rồi, đánh người rồi."

    Cảnh sát bên ngoài Dương Vĩ đã sớm nói chuyện qua rồi, đêm nay vô luận trong phòng giam phát sinh chuyện gì, đều không cần đi quản. Sau khi nghe thấy Diệp Khiêm tiếng kêu cứu, cảnh sát bên ngoài giả vờ như không có nghe thấy. Tiếp tục ngồi xem báo chí, mắt điếc tai ngơ. Diệp Khiêm sau khi kêu xong, xoay người lại, lộ ra một nụ cười tà.

    Phạm nhân trong phòng giam này toàn bộ đã hiểu rỏ, têntiểu tử này căn bản không phải chim non, mà là đang giả nai. Trong phòng giam không thiếu phạm nhân phạm tội giết người, những tên tội phạm này có thể làm cho tổng thống quốc gia đều đau đầu, nhưng đối diện bọn họ lúc này là thủ lãnh lính đánh thuê Nanh Sói Diệp Khiêm, họ làm gì có sức hoàn thủ, hoàn toàn bị Diệp Khiêm xem làm bao cát để đánh. Chỉ trong chốc lát, những tên trọng phạm này toàn bộ nằm trên mặt đất. Trong lòng những tên trọng phạm không khỏi đem tổ tông 18 đời của Dương Vĩ đều ân cần thăm hỏi một lần, bà nội nó, người lợi hại như vậy vậy mà lại để cho bọn họ thu thập, cái này không phải là để cho bọn họ tìm đánh a.

    Diệp Khiêm tại mép giường đi xuống, đạp đạp tên thủ lĩnh phạm nhân một cước, nói: "Có thuốc không?"

    "Có có!" Đầu lĩnh phạm nhân chịu đựng đau đớn giãy dụa lấy bò lên, móc ra thuốc lá cung kính đưa tới, sau đó lại cung kính đốt thuốc cho Diệp Khiêm."Lão đại, còn có cái gì phân phó sao?" Đầu lĩnh phạm nhân nịnh nọt hỏi.

    Diệp Khiêm chậm rãi hít một hơi thuốc lá trong tay, nói: "Không có, mệt mỏi một ngày ta cũng cần nghỉ ngơi. Mịa nó, rất lâu không có đánh nhau, hơi chút hoạt động một chút cái mà toàn thân đều đau ah."

    Những cái kia các phạm nhân một hồi xấu hổ, cái này nha cũng quá trang B đi à? Bất quá không có biện pháp, người ta có thực lực thế kia."Lão đại cần nghỉ ngơi, còn không mau đem giường chiếu tốt tới!" Thủ lĩnh phạm nhân nhìn những phạm nhân khác quát, sau đó nịnh nọt nói với Diệp Khiêm: "Lão đại, ngài ngủ cái giường kia, nó cách xa WC nên không khí trong lành hơn."

    Nhìn những phạm nhân kia bận rộn, Diệp Khiêm không khỏi thở dài, xem ra vô luận là ở nơi nào, cái thế giới này vẫn là mạnh được yếu thua, vũ lực cũng là một loại phương pháp tốt giải quyết mọi chuyện.

    ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※

    SH thành phố chuẩn bị tổ chức thế vận hội, chính phủ rất coi trọng thế vân hội này. Phòng công an thành phố hạ lệnh tất cả phân cục cần phải làm tốt công tác bảo vệ, bảo đảm lần thế vận hôi lần này tiến hành thuận lợi. Lí Hạo với tư cách là khu trưởng cục công an Phổ Đông vùng mới giải phóng, thời điểm nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt tay vào làm công tác bố trí.

    Lần thế vận hội này vô luận là đối với SH thành phố hay là đối với Hoa Hạ đều là vô cùng trọng yếu, tuyệt đối không thể xãy ra nửa điểm sơ suất, ngoại trừ nghiêm khắc đả kích cờ bac, mại dâm, ma túy, còn phải làm tốt công tác trị an. Lí Hạo có thể leo lên trên vị trí hôm nay thật không dễ dàng, gần đây nghe nói bộ tổ chức thành phố đã có động tác mới, hắn có hi vọng được điều đến cục thành phố công tác, lúc này càng không thể ra cái gì sai lầm.

    Liên tục vài ngày, ngay cả nhà hắn cũng chưa về, phải liên tục bố trí lực lượng để hoàn thành nhiệm vụ do thành phố đưa ra. Hôm nay công việc của hắn cũng giống như mọi ngày, đã hơn mười giờ tối rồi, mà hắn còn phải ở đồn cảnh sát làm việc. Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hắn vốn nghĩ không nghe, tuy nhiên tiếng chuông diện thoại cứ reo không ngừng, làm cho hắn căn bản không cách nào làm việc.

    Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ lẫm, Lí Hạo giọng nói có chút bất thiện nói: "Này, vị nào?"

    "Lý đại cục trưởng, ngươi thật đúng là quý nhân hay bận a, toàn bộ buổi chiều liền điện thoại đều không tiếp." Đối diện truyền đến âm thanh trào phúng của một vị lão giả.

    Nghe được âm thanh này, Lí Hạo cuống quít nói: "Lão tía, là ngươi ah. Ngài nói như vậy không phải là muốn giết ta a, buổi chiều ta phải đi họp, điện thoại để quên trong phòng làm việc, cho nên không có nghe thấy điện thoại của ngươi. Thực xin lỗi ah. Lão tía, muộn như vậy gọi điện thoại đến có phải hay không có chuyện gì phát sinh?"

    "Tiểu nhị bị đồn công an bắti rồi, ngươi tranh thủ thời gian nghĩ ra cái biện pháp a." Lão tía tự nhiên cũng biết Lí Hạo không phải người như vậy, vừa rồi cũng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Diệp Khiêm bị cảnh sát mang đi từ xế chiều, sau khi Diệp Khiêm bị đưa đi, lão liền gọi điện thoại Lí Hạo, thế nhưng mà vẫn không có người bắt máy nên trong lòng cảm thấy sốt ruột.

    "Cái gì?" Lí Hạo kinh ngạc kêu lên.
     
    Buồn, nguyenmai and ducvietvtv like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 14: Thăm Hỏi

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    "Nhị ca. . . Nhị ca hắn trở về hả?" Lí Hạo kích động nói. Từ nhỏ, hắn và Diệp Khiêm quan hệ tốt nhất, hơn nữa nếu không là vì hắn, Diệp Khiêm cũng sẽ không bị ép xa xứ. Cho nên, hắn một mực đều cảm thấy là mình hại Diệp Khiêm, nếu không Diệp Khiêm hôm nay có lẽ sẽ có tiền đồ tốt.

    "Ngày hôm qua vừa trở về thì bị cảnh sát mang đi. Lão Tam, ta cho tới bây giờ không có cầu xin ngươi, lần này ta cầu ngươi vô luận như thế nào cũng phải đem tiểu nhị cứu ra, nếu không thì hắn có thể sẽ bị ngồi tù a." Lão tía tại điện thoại bên kia cảm khái nói.

    "Lão tía, ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ đem nhị ca cứu ra." Lí Hạo nói.

    "Có những lời này của ngươi, ta cũng yên lòng." Lão tía nói.

    Sau khi cúp điện thoại, Lí Hạo không có do dự, lập tức bấm số điện thoại phân cục bắt Diệp Khiêm. Đã hơn mười giờ tối, phân cục cảnh sát cũng đã sớm tan ca, chỉ còn có vài tên cảnh sát trực ban mà thôi. Lúc nhận được điện thoại của Lí Hạo, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, đây là lãnh đạo trực tiếp của hắn mà. Lí Hạo hỏi tùy ý một số vấn đề không liên quan, sao đó chuyển đến chuyện của Diệp Khiêm nói: "Nghe nói các ngươi hôm nay bắt một gã phạm nhân gọi là Diệp Khiêm phải không?"

    Cảnh sát trực ban sửng sốt một chút, không biết vì cái gì cục trưởng khu cục công an tại sao phải bỗng nhiên nhắc tới tên phạm nhân này, chẳng lẽ Diệp Khiêm là thân nhân hoặc là bằng hữu của cục trưởng? hắn cũng không dám do dự, vội vàng trả lời: "Dạ thưa cục trưởng, xác thực có có chuyện như vậy. Sáng hôm nay chúng ta nhận được báo án, nói tại hoa viên Tiền Giang có người hành hung, vì vậy phái người chạy tới hiện trường, buổi chiều Vương đội trưởng dẫn người tới bệnh viện đem người bị tình nghi tên là Diệp Khiêm bắt về quy án."

    "Báo án là người nào?" Lí Hạo hỏi.

    "Báo án chính là bản thân người bị hại, là một ông chủ mỏ than từ sx tỉnh đến thành phố chúng ta đầu tư, địa điểm gây án là trong nhà người bị hại. Theo như người bị hại nói, người bị tình nghi trực tiếp xông vào trong nhà của hắn vơ vét tài sản tiền tài không thành, vì vậy đánh hắn đến trọng thương." Cảnh sát trực ban hồi đáp.

    Lí Hạo suy nghĩ một chút, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng là hắn lại rất hiểu rõ Diệp Khiêm. Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi vơ vét tài sản người khác, hơn nữa tội phạm nào ngu như vậy, trực tiếp chạy trong nhà người khác vơ vét tài sản, vơ vét tài sản không thành thì đánh người ta trọng thương? Dựa theo tình hình này xem ra, phía sau chuyện này khẳng định có nguyên nhân khác."Người bị tình nghi bây giờ đang ở ở đâu?" Lí Hạo hỏi.

    "Nhốt trong phòng tạm giam." Cành sát trực ban hồi đáp.

    Trầm mặc một lát, Lí Hạo nói: "Tốt rồi, không có việc gì. Thế vận hôi sắp được cử hành, các ngươi nhất định phải tăng cường ý thức, tuyệt đối không thể có bất kỳ lười biếng nào, biết không?"

    "Vâng, cục trưởng!" Cảnh sát trực ban vội vàng nói. Đợi sau khi Lí Hạo cúp máy, cảnh sát trực ban quả thực là như lọt vào trong sương mù, hắn không biết cú điện thoại này đến cùng là có ý gì. Nếu như nói Diệp Khiêm là người của cục trưởng thì tối thiểu nhất cũng phải dặn dò hắn chiếu cố một chút đi?

    Vừa cúp điện thoại, lão tía lại gọi đến, Lí Hạo cuống quít bắt máy."Lão Tam a, chuyện như thế nào rồi?" Lão tía ân cần hỏi han.

    "Lão tía, ta vừa mới hỏi qua rồi, nhị ca bị nghi vơ vét tài sản và có ý định tổn thương thân thể người khác, đem một gã đến thành phố ta đầu đánh cho trọng thương." Lí Hạo nói.

    "Nói hưu nói vượn, tiểu nhị vô duyên vô cớ làm gì đi vơ vét tài sản người khác, nhất định là bị người vu hãm." Lão tía kiên định nói.

    "Ta cũng nghĩ như vậy, bản án còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, bất quá, chuyện nhị ca đả thương người khác chỉ sợ là sự thật. Lão tía, ngươi có biết nhị ca có thù với ai không?" Lí Hạo hỏi.

    "Ngươi nhị ca ly khai trong nhà tám năm, hôm nay vừa trở về, làm sao có thể có thù oán với ai." Lão tía nói. Suy nghĩ một hồi, lão tía nói tiếp: "Đúng rồi, ngày hôm qua ta bị người đả thương nằm viện, xem ra người mà tiểu nhị đánh chính là cái người đã đánh ta hôm qua."

    "Lão tía, ngươi không sao chớ?" Lí Hạo khẩn trương hỏi.

    "Ta không sao." Lão tía nói ra, "Lão Tam, bất kể như thế nào, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp đem lão Tam cứu ra ah."

    "Hiện tại thế vận hội sắp được cử hành, thành phố đối với các loại tội phạm tội đều đả kích sánh nghiêm trọng, chuyện của nhị ca thật sự có chút khó làm." Lí Hạo đã trầm mặc một lát nói, "Bất quá lão tía ngươi yên tâm đi, ta nhất định để cho nhị ca hoàn hảo không tổn hao gì đi ra khỏi cục cảnh sát."

    "Tốt, tốt." Lão tía nói.

    Sáng sớm hôm sau, Lí Hạo liền chạy đến bệnh viện. Ân tình mà Diệp Khiêm đối với Lí Hạo, Lí Hạo chưa bao giờ quên, vì Diệp Khiêm, Lí Hạo hoàn toàn có thể vứt bỏ chức cục trưởng phân cục, nhưng mà chẳng may bi đối thủ chính trị của hắn bắt phải điểm yếu thì chẳng những gây cho hắn phiền toái, chỉ sợ liền Diệp Khiêm cũng cứu không ra được. Đây chỉ là vụ án trị an bình thường trị mà thôi, chỉ cần người bị hại huỷ bỏ đơn tố cáo thì Diệp Khiêm có thể bình an vô sự.

    *

    Sau khi biết được phòng bệnh của Tùng Đại Phú từ chổ y tá, Lí Hạo mang theo quà tặng trực tiếp đi tới.

    Trông thấy một thân đồng phục cảnh sát của Lí Hạo, Tùng Đại Phú có chút sửng sốt. Chứng kiến Lí Hạo quân hàm là một gạch ba sao, một cấp cảnh ti tiêu chí, cán bộ cấp chính khoa, Tùng Đại Phú càng là mê hoặc.

    "Xin hỏi, ngươi là Tùng Đại Phú Tùng tiên sinh sao?" Lí Hạo khách khí mà hỏi.

    "Đúng, đúng, chính là ta. Xin hỏi thủ trưởng có chuyện gì không?" Tùng Đại Phú nịnh nọt nói. Tuy hắn gia tài có mấy trăm vạn, bất quá nơi đây dù sao không phải là địa phương của hắn, hơn nữa đối phương là một cán bộ cấp chính khoa, hắn cũng không dám có nửa điểm hung hăng càn quấy ah.

    "Ha ha, không có chuyện gì, chỉ là qua thăm ngươi thôi." Lí Hạo vừa nói vừa đi đến, thuận tay đem lễ vật đặt ở trên bàn bên cạnh, nói, "Như thế nào rồi? Thân thể không có gì đáng ngại chứ?"

    Một cán bộ cấp chính khoa vô duyên vô cớ tới thăm hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng. Tuy nhiên không rõ ý đồ của Lí Hạo, Tùng Đại Phú vẫn là cung kính nói: "Không có việc gì rồi, tốt hơn nhiều."

    "Tùng lão bản đến thành phố ta đầu tư, lại bị người đả thương nằm viện, là của chúng ta công tác không có làm tốt. Ta đại biểu ta công an thành phố hướng ngươi tỏ vẻ áy náy." Lí Hạo nói.

    "Đừng, thủ trưởng nói như vậy là muốn giết ta a, ta tin tưởng lãnh đạo có thể lấy lại cho ta cái công đạo." Tùng Đại Phú nói.

    Lí Hạo trầm mặc một hồi, nói: "Tùng lão bản, kỳ thật lần này ta đến, thứ nhất là đến thăm ngươi, thứ hai, cũng là có việc muốn cầu Tùng lão bản."

    "Thủ trưởng có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được nhất định làm theo." Tùng Đại Phú nói.

    "Có những lời này của Tùng lão bản là được rồi, ta đây liền nói thẳng ah." Lí Hạo nói ra, "Ngày hôm qua người đả thương Tùng lão bản thật ra là nhị ca của ta, cho nên ta muốn Tùng lão bản có thể hay không huỷ bỏ tố cáo. Ta biết Tùng lão bản khẳng định sẽ khó chấp nhận, bất quá ta hi vọng Tùng lão bản hãy hủy bản tố cáo, về phần tiền thuốc men của ngài chúng ta sẽ bồi thường."
     
    Buồn, nguyenmai and ducvietvtv like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 15: Khiêu Chiến

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nghe được Lí Hạo nói Diệp Khiêm là nhị ca hắn, Tùng Đại Phú quả thực bị hù không nhẹ. Cũng đã minh bạch mục đích người ta lần này tới, nói dễ nghe là thỉnh cầu hắn hủy bỏ cáo trạng, nói khó nghe cho hắn cảnh cáo. Cường long không áp rắn rít địa phương, huống chi hắn không phải là cường long, đối phương cũng không phải rắn rít địa phương, hắn nếu như tiếp tục dây dưa thì cuối cùng kẻ không may nhất định là hắn.

    Lúc đầu nhìn thấy Tùng Đại Phú, Lí Hạo cũng rất phẫn nộ, dù sao hắn là người đả thương lão tía, nhưng vì cưu Diệp Khiêm ra, cơn tức này cũng chỉ tạm thời đè ép xuống dưới.

    Tùng Đại Phú có thể có địa vị như ngày hôm nay không phải là dựa là vận khí của mình, cho nên sau khi nghe Lí Hạo nói, hắn không có có do dự chút nào liền đáp ứng.

    Đạt được câu trả lời của Tùng Đại Phú, Lí Hạo ha ha nở nụ cười, khách khí nói với hắn vài câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Đi ra khỏi bệnh viện, Lí Hạo lái xe trực tiếp hướng tới phân cục đang giam giữ Diệp Khiêm.

    Vương Vũ sáng sớm đã đến cục cảnh sát, mới vừa vào cửa, liền hỏi: "Tên hỗn đản kia ở nơi nào?" Ngày hôm qua bị Diệp Khiêm chọc tức, lại còn chiếm tiện nghi của nàng, làm cho nàng phải khóc, trở về nhà càng nghĩ càng thêm tức, cho nên sáng sớm liền chạy tới muốn đem những tức giận ngày hôm qua nhận được trả lại cho Diệp Khiêm gấp bội.

    "Ở bên trong phòng giam." Cảnh sát trực ban nhìn Vương Vũ sáng sớm một bộ dáng hùng hổ bộ, sợ rước họa vào thân, nào dám trêu chọc nàng.

    Đang khi nói chuyện, Dương Vĩ cũng tới, trông thấy Vương Vũ, lập tức lộ ra một tia đắc ý, đi tới, nói: "Tiểu Vũ, ngươi không có việc gì chứ? Ta đã giúp ngươi dạy dỗ tiểu lưu manh kia rồi, tối hôm qua đem hắn nhốt tại phòng giam trọng phạm, hôm nay hắn cũng đừng nghĩ nguyên vẹn đi ra, ngươi hãy vui lên a."

    "Ai muốn ngươi giúp, chuyện của ta tự mình giải quyết, không cần ngươi nhúng tay." Vương Vũ trừng mắt liếc hắn một cái nói. Sau đó hừ lạnh một tiếng, hướng phòng giam đi tới.

    Hảo tâm giúp lại bị xem thành lòng lang dạ thú, Dương Vĩ bị Vương Vũ mắng như lọt vào trong sương mù. Nhìn bóng lưng Vương Vũ, Dương Vĩ tức giận nói: "Hừ , đắc ý cái gì, nếu như ba của ngươi không phải là phó bí thư thị ủy thì ta đã mặc kệ ngươi rồi." Nói xong, hắn cũng vội bước theo Vương Vũ đến phòng giam.

    Khi đến cửa phòng giam, Dương Vĩ không khỏi lắp bắp kinh hãi. Hắn vẫn cho là hôm nay Diệp Khiêm nhất định là mặt mũi bầm dập toàn thân bị tổn thương, kết quả hoàn toàn trái ngược, Diệp Khiêm vậy mà nhàn nhã nằm ở trên giường, những tên phạm nhân bình thường hung ác toàn bộ đều nhu thuận ở một bên thay hắn mát xa vuốt ve. Làm gì có vẻ như là ngồi tù, quả thực là đến hưởng thụ nha.

    "Diệp Khiêm, ngươi cút ra đây cho ta!" Chứng kiến Diệp Khiêm một bộ dạng nhàn nhã, Vương Vũ lớn tiếng quát. Hỗn đản này, khi dễ nàng bây giờ lại ở trên giường nằm hưởng thụ, hắn đem cục cảnh sát trở thành địa phương nào rồi.

    Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Mỹ nữ, nhớ ta hả, mới sáng sớm đã đên tìm ta? Có phải hay không tối hôm qua nhớ tới ta nên mất ngủ à?"

    "Mất ngủ cái đầu của ngươi, ta là tới xem ngươi đã chết hay chưa." Vương Vũ mắng.

    "Ai, độc nhất là lòng dạ đàn bà a, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như có quan hệ xác thịt, ngươi sao có thể đối với ta như vậy." Diệp Khiêm thở dài, một bộ dáng rất đau lòng, nói.

    Nghe xong Diệp Khiêm nói, Dương Vĩ cùng những phạm nhân kia đều ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Vũ. Dương Vĩ trong nội tâm càng muốn mắng chửi, trước mặt lão tử giả bộ thanh cao, nguyên lai cũng là tiểu lẳng lơ a, vậy mà cùng một cái tiểu lưu manh thông đồng làm bậy'.

    "Nhìn cái gì vậy, lại nhìn đem liền mắt của các ngươi toàn bộ móc ra." Vương Vũ nhìn đám phạm nhân nghiêm nghị quát. Đám phạm nhân nhếch miệng, quay đầu đi tiếp tục giúp Diệp Khiêm mát xa."Diệp Khiêm, ngươi nếu như là nam nhân thì đi ra cùng ta quyết đấu!" Vương Vũ lớn tiếng nói.

    "Quyết đấu?" Diệp Khiêm nhịn không được cười lên, nói, "Mỹ nữ, ngươi không phải đầu óc bị vô nước chứ? Ngươi cho rằng bây giờ là thời Trung Cổ Châu Âu hả, với lại, ta tại sao phải quyết đấu với ngươi."

    "Như thế nào? Ngươi sợ hãi, ngươi căn bản không phải là nam nhân." Vương Vũ mắng.

    "Ta có phải là nam nhân hay không ngươi cùng ta thử xem chẳng phải sẽ biết nha. Ngươi là một nữ hài tử đừng không có việc gì liền động thủ động cước, hay là trở về học một ít nữ công gia chánh đi, nếu không về sau có thể không gả ra được nha." Diệp Khiêm khẽ cười nói. Cũng không biết vì cái gì, ngày hôm qua nhìn xem Vương Vũ khóc chạy ra phòng thẩm vấn, Diệp Khiêm trong nội tâm thập phần áy náy; nhưng là hôm nay trông thấy nàng, rồi lại nhịn không được muốn cùng nàng đấu võ mồm.

    "Ta lấy hay không lấy chồng ai cần ngươi lo, dù sao cũng không phải lấy ngươi." Vương Vũ nói.

    "Ngươi nguyện ý gả cũng phải xem ta có nguyện ý lấy không nữa, ngươi bạo lực như vậy lấy về nhà còn không phải mỗi ngày đánh nhau a, ta có thể không chịu đựng nổi." Diệp Khiêm nói.

    Một bên Dương Vĩ nghe bọn hắn đối thoại khiến cho nghẹn họng nhìn trân trối, đây nào phải đối thoại giữa cảnh sát cùng phạm nhân, rõ ràng là một đôi tình lữ liếc mắt đưa tình nha.

    "Lưu manh, hỗn đãn, ngươi không phải nam nhân!" Vương Vũ tức giận mắng.

    Diệp Khiêm một bộ dạng lợn chết tiệt không sợ sôi, nói: "Ta chính là lưu manh, ta chính là hỗn đãn, thì lại thế nào, ngươi tới cắn ta ah!"

    Vương Vũ nổi trận lôi đình, nhìn Dương Vĩ ở một bên quát: "Còn không mau mở cửa ra cho ta!"

    Dương Vĩ sắc mặt âm lãnh, trừng mắt nhìn Vương Vũ, cuối cùng hung hăng nhìn Diệp Khiêm, vẫn là đem cửa mở ra. Theo hắn, Vương Vũ sở dĩ đối với hắn như vậy hoàn toàn là vì Diệp Khiêm, trong nội tâm đối với Diệp Khiêm hận ý ngày càng tăng. Cùng lúc đó trong nội tâm càng là âm thầm mắng chửi Vương Vũ, sớm muộn đem nàng áp dưới thân thể hung hăng chà đạp.

    Cửa phòng giam vừa mở ra, Vương Vũ liền vọt đi vào. Nhìn lướt qua những phạm nhân kia, Vương Vũ quát: "Đều cút ngay cho ta!"

    Thà đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội với nữ nhân. Những phạm nhân kia nào dám trêu chọc Vương Vũ, nhao nhao né ra. Diệp Khiêm nhìn Vương Vũ, giả bộ khẩn trương nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng xằng bậy a, ta muốn tố cáo ngươi tội phi lễ." Vừa nói vừa che lồng ngực của mình, phảng phất giống như Vương Vũ muốn cưỡng hiếp hắn.

    Vương Vũ hừ một tiếng, cúi người bắt được cánh tay Diệp Khiêm, hung hăng cắn xuống."Ah..." Diệp Khiêm bị đau kêu một tiếng, mắng: "Móa, ngươi là cẩu a, thực cắn à."

    Vương Vũ một bộ dáng vẻ đắc ý, nói: "Như thế nào? Ta cắn ngươi đó. Ngươi làm gì ta"

    "Được rồi, hảo nam không cùng nữ đấu." Diệp Khiêm quay đầu đi, mặc kệ.

    Ai ngờ Vương Vũ vẫn không chịu bỏ qua, nắm cánh tay còn lại của Diệp Khiêm."Còn muốn cắn?" Diệp Khiêm nói, "Còn làm như vậy là ta kh̀ông nhịn nữa đâu."

    "Đến a, bổn cô nương còn chả lẽ lại sợ ngươi." Vương Vũ nắm lấy cánh tay Diệp Khiêm không thả, ngạo nghễ nói.

    "Móa, hôm nay xem ra không hung hăng giáo huấn ngươi một chút thì không được à." Diệp Khiêm nói xong, cánh tay có chút dùng sức, thuận thế đem Vương Vũ kéo đi qua. Sau đó đem Vương Vũ đặt ở trên giường.
     
    Buồn, nguyenmai and ducvietvtv like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)