Q.Trường Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính - Full (Tháo zen full)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 884: đại họa rồi


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    Chương 884: đại họa rồi

    - Đồng chí Lý Phong, cậu là người Tuyền Thành?

    Chủ tịch thành phố Nhiêu ôn tồn hỏi thăm và bắt tay Lý Phong.

    Lý Phong so với hắn nhỏ hơn chừng hai mươi tuổi, vốn dĩ có thể gọi một tiếng “tiểu Lý” nhưng Lý Phong lại là em rể của Trưởng ban Phạm, Nhiêu Vạn Thanh tự mình cảm thấy không nên bừa bãi, liền theo quy củ của Đảng, gọi là “đồng chí Lý Phong”

    - Đúng vậy, đúng vậy, thị trưởng Nhiêu. Tôi là người Tuyền Thành.

    - Chủ tịch thành phố Nhiêu, đồng chí Lý Phong là chủ tịch của tập đòan Cửu Phong Thực Nghiệp.

    Lão Tiền bỗng nhiên ở xa nói chen vào. Trong chốc lát, Lão Tiền cũng không hiểu rõ ràng, nhưng Nhiêu Vạn Thanh thì hắn biết.có nhìn thấy qua tin tức trên TV, không thể giả mạo thị trưởng Tuyền thành được. Bỗng nhiên, Chủ tịch thành phố xuất hiện trước mặt, khách khí với Lý Phong và Phạm Hồng Thái như vậy, khẳng định là không phải không có lý do. Người đàn ông trẻ tuổi kia là anh hai của Phạm Hồng Thái, Chủ tịch thành phố Nhiêu gọi là Trưởng ban Phạm. Tuy không biết là Trưởng ban của đơn vị nào, nhưng Chủ tịch thành phố Nhiêu khách sáo như vậy, hẳng là chức quan không nhỏ.

    Lúc này, phải nhanh chóng làm rõ “thân phận chính phủ” của Lý Phong, đã hung hăng đắc tội Tiên Hán Thành, nếu không nắm bắt cơ hội này, chỉ sợ tập đoàn Cửu Phong Thực Nghiệp gặp xui xẻo. Lăn lộn nhiều năm trong ngành điền sản như vậy, Lão Tiền hiểu rất rõ sự đáng sợ của “ quan phủ”. Cho ngươi phát tài dễ dàng, cho ngươi gặp xui xẻo cũng chỉ bằng một câu nói.

    - A, chủ tịch của tập đoàn Cửu Phong Thực Nghiệp? Lý đổng trẻ tuổi rất có triển vọng. Tập đoàn Cửu Phong Thực Nghiệp là tập đoàn nổi tiếng của Tuyền Thành chúng ta.

    - Tốt, tốt…

    Nhiêu Vạn Thanh lấy tay kia, vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của Lý Phong mấy cái tỏ ra thân mật.

    Nhìn trên mặt Phạm Hồng Thái nước mắt chưa hết, Phạm Hồng Vũ nhíu hai hàng lông mày lại, hỏi: - Hồng Thái, sao ăn cơm lại khóc lên vậy?

    Bộ dạng ôm ấp âu yếm của Tiên Hán Thành và Tiểu Kiều ở bên trong vừa rồi không thể qua được đôi mắt của Trưởng ban Phạm. Ánh mắt sắc bén, vô tình lướt qua mặt đám người Tiên Hán Thành, đám người Tiên Hán Thành nhất thời cả người phát lạnh.

    Nhiêu Vạn Thanh rất không ngoan, dĩ nhiên cũng nhìn ra ở đây có chút vấn đề. Nghiêm mặt nói với Tiên Hán Thành: - Chủ tịch Tiên, có chuyện gì?

    Tiên Hán Thành đầy bụng rượu đã sớm hóa thành mồ hôi lạnh chảy ra, áo sơ mi ướt đẫm, dính chặt vào người. Lúc này cũng không cần lau mồ hôi, cúi đầu khom lưng nói: - Chủ tịch thành phố, hiểu lầm, hiểu lầm…

    Lúc Phạm Hồng Thái và Lý Phong bắt tay nói chuyện với Nhiêu Vạn Thanh, Tiên Hán Thành đã đang liều mạng nghĩ từ ngữ ứng đối, chỉ là chuyện này chuyển biến quá nhanh, một chút giảm xóc cũng không có, nên không nghĩ ra được gì do nào tốt. Đành phải liều mạng cúi đầu khom lưng, liều mạng chảy mồ hôi lạnh.

    - Hiểu lầm cái gì? Ở nơi công cộng, không tự mình kiểm soát lời nói và việc làm một chút, còn ra thể thống gì?

    Nhiêu Vạn Thanh nghiêm túc đứng lên, nghiêm mặt, lạnh lùng quát lớn.

    Tuy rằng sự tình tạm thời còn chưa được làm rõ ràng, nhưng em gái Trưởng ban Phạm ủy khuất rơi lệ, phần lớn có liên quan tới Tiên Hán Thành. Cửu Phong Thực Nghiệp ở Tuyền thành cũng được tính là công ty lớn có tiếng tăm, là người làm kinh doanh bình thường, cũng không có việc gì phải làm cho bà chủ của Cửu Phong Thực Nghiệp chảy nước mắt. Càng không cần phải nói Phạm Hồng Thái là em gái Phạm Hồng Vũ.

    Phạm Hồng Vũ ở trường trung ương đảng bồi dưỡng một năm, trong lúc này, trường trung ương đản còn tổ chức đào tạo cán bộ địa phương. Nhiêu Vạn Thanh là Chủ tịch thành phố Tuyền Thành, cùng tham gia kỳ huấn luyện này, xem như là bạn cùng học với Phạm Hồng Vũ.

    Phạm Hồng Vũ sau khi tốt nghiệp trường Trung ương Đảng, chợt được trung ương bổ nhiệm làm thường ủy tỉnh Hoàng Hải, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy. Đến nhậm chức ở Tuyền Thành trước đó không lâu. Nhiêu Vạn Thanh liền mời Phạm Hồng Vũ đến Thiên Nhân Cư dùng cơm. Bạn học cũ mà, đương nhiên phải liên lạc tình cảm nhiều hơn. Không ngờ lại gặp phải một màn xấu hổ như vậy ở đây, Nhiêu Vạn Thanh trong lòng buồn bực tức giận.

    Tiên Hán Thành vốn mặt đỏ bừng, sớm đã trở nên tái nhợt, không ngừng đưa tay lau mồ hôi ha ha không nói ra lời, hai cổ tay run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dọa sợ gục xuống.

    Phạm Hồng Vũ liền khoát tay áo, nói: - Chủ tịch thành phố Nhiêu, nếu đã là hiểu lầm thì quên đi thôi. ha ha. Tôi thực là đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi.

    Giọng nói bình thản, không có chút tức giận nào

    Nhiêu Vạn Thanh có thể nhìn ra được có vấn đề, Phạm Hồng Vũ sao có thể không nhìn ra. Nhưng Thiên Nhân Cư thực khách rất đông, người đến người đi, rõ ràng không tiện ở đây “truy cứu chân tướng”

    Thể diện này là Phạm Hồng Vũ cho Nhiêu Vạn Thanh. Còn về Tiên Hán Thành, Trưởng ban Phạm còn chưa gặp qua , dĩ nhiên cũng không nói tới chuyện muốn hay không muốn cho ông ta thể diện.

    Nhiêu Vạn Thanh khẽ thở dài.

    Hắn làm sao muốn nổi giận ở nơi đông người như vậy. Nhưng nếu không có thái độ như vậy, không thể thể hiện trước mặt Phạm Hồng Vũ. Bây giờ, Phạm Hồng Vũ đã chủ động cho hắn lối thoát, dĩ nhiên thuận sườn núi hạ lư, ha ha cười nói: - Đúng vậy, đúng vậy, Trưởng ban Phạm nói vậy, tôi cũng cảm thấy bụng ta có chút thầm thì kêu, chúng ta đi ăn cơm trước. Trưởng ban Phạm, mời!

    Phạm Hồng Vũ cười nói với em gái và em rể: - Lý Phong, Hồng Thái, hai người ăn no chưa? Nếu không, cùng nhau đi ăn. Ta vừa mới đến, còn chưa tới thăm chú Lý và dì Điền được, cũng có phần thất lễ.

    Lý Phong vội vàng nói: - Anh hai, công việc của anh bận rộn như vậy, không dám quấy rầy đến anh. Thất lễ chính là em và Hồng Thái.

    Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ vai Lý Phong, nói: - Đi thôi, cùng đi.

    Lý Phong liên tục gật đầu, lại quay lại nói với Lão Tiền: - Tiền thúc thúc, nếu không người cũng đi cùng đi.

    Đối diện với Nhiêu Vạn Thanh như vậy, Lý Phong vẫn có chút lo lắng. không phải lo lắng gì khác, là không biết nên giải thích như thế nào với Nhiêu Vạn Thanh về hoàn cảnh khó khăn hiện nay của Cửu Phong Thực Nghiệp.

    Mời Lão Tiền đi cùng đáng tin cậy hơn. Lão Tiền là người có nhiều kinh nghiệm, ứng phó với loại tình huống này tốt hơ so với hắn.

    - Anh hai, Tiền thúc thúc là phó tổng chấp hành của công ty chúng ta.

    Sau khi gọi Lão Tiền, Lý Phong lại cảm thấy không được ổn, lại vội vàng giải thích với Phạm Hồng Vũ một câu.

    - Cùng đi, cùng đi. Càng nhiều người càng vui.

    Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Nhiêu Vạn Thanh liền ha hả cười nói.

    Đang lo làm như thế nào mới có thế tạo mối quan hệ gần gũi với Phạm Hồng Vũ, cơ hội đã đến tới cửa rồi. đám người Lý Phong mời Tiên Hán Thành ăn cơm, nhất định là có việc muốn nhờ. Nhiêu Vạn Thanh nhân tiện giúp đỡ, là đương nhiên.

    Lập tức, một nhóm mấy người phục vụ ở Thiên Nhân Cư đưa khách về phía một phòng khác.

    Lập tức để đám người Tiên Hán Thành ở lại nơi đó.

    “bịch” một tiếng, cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Tiên Hán Thành hai chân mềm nhũn, liền đổ xuống mặt đất, may mắn kịp thời đỡ đc khung cửa, mới không mất mặt. Nhưng bộ dạng thảm hại này cũng đủ không chịu nổi rồi.

    - Chủ tịch Tiên…

    Thư ký và lái xe bước lên đỡ Tiên Hán Thành lên, vừa gấp rút lấy khăn tay cho hắn lau mồ hôi, tay chân luống cuống.

    Ân Lệ Kiều vừa rồi thở cũng khồn dám thở mạnh, lén chạy tới của một chút, tìm kiếm xung quanh, xác định Chủ tịch thành phố Nhiêu đã vào phòng, lúc này mới tiến đến bên cạnh Tiên Hán Thành , hạ giọng hỏi: - Chủ tịch Tiên, người này? Nếu như vậy…

    Có vẻ như Chủ tịch thành phố còn muốn nghe…

    - Cút!

    Tiên Hán Thành đầu tiên là không phản ứng, chờ Ân Lệ Kiều hỏi một câu, đột nhiên đứng thẳng dậy, hướng tới Ân Lệ Kiều quát một tiếng.

    - Đều là đồ khốn cô, đều là loại đàn bà này, muốn hại chết ta!

    Tiên Hán Thành nghiến răng nghiến lợi mắng.

    Nếu là lúc bình thường, người khác dám mắng ả như vậy, Ân Lệ Kiều nhất định trở mặt, cho dù là Tiên Hán Thành cũng không được. chỉ là lần này, chính Ân Lệ Kiều cũng bị dọa đến quá sức, cũng không còn tâm sức đi so đo chuyện này.

    Lão Tiền biết rõ uy lực của “quan phủ”, Ân Lệ Kiều sao lại không biết.

    Một nhân vật làm cho thị trưởng có thế khẩn trương như thế, lại …

    Hậu quả rất nghiệm trọng.

    Phải mau nghĩ cách tiêu tan tai họa.

    Hai ngày sau, là ngày thứ 7, Phạm Hồng Vũ đến nhà Lý Phong, thăm hỏi cha mẹ Lý Phong. Ngồi ở trong phòng khách nói chuyện, lúc này mới hỏi Cửu Phong Thực Nghiệp gặp khó khăn gì.

    Ăn cơm cùng Nhiêu Vạn Thanh ở Thiên Nhân Cư, Phạm Hồng Vũ im lặng không đề cập tới tình hình Cửu Phong Thực Nghiệp, Lý Phong và Lão Tiền cũng không dám mở miệng. Trưởng ban Phạm không đề cập đến, chắc chắc có suy tính riêng, quan trường phức tạp, bọn họ làm sao làm cho rõ ràng được.

    Lý Phong liền đem tình hình đại khái nói lại một chút: - Anh hai, tình huống chính là như vậy, ngoài việc này, hiện giờ công ty còn gặp phải vấn đề tài chính không đủ. Hiện tại ngân hàng đó

    Hai hàng lông mày Phạm Hồng Vũ hơi nhíu lại, hỏi: - Lý Phong, có khó khăn tài chính, sao không nói với ta?

    - Việc này…

    Lý Phong cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào

    Phạm Hồng Thái vội vàng nói: - Anh hai, là em không cho anh ấy nói. Anh là cán bộ lãnh đạo, anh cả cũng là xí nghiệp nhà nước. Có khó khăn nên tự mình giải quyết.

    Phạm Hồng Vũ liền nở nụ cười, xoa xoa đầu em gái nói: - Nha đầu ngốc, còn phần biệt rõ ràng như vậy với anh hai à? Có khó khăn tự mình giải quyết là đúng, nhưng phải hiểu được biến báo. Kinh doanh xí nghiệp, tiền vốn xoay vòng là rất bình thường, ai cũng có lúc túng thiếu… Lý Phong công ty của mọi người, đại khái cần bao nhiêu tài chính quay vòng?

    - Không ít. Công ty đã từng tính, muốn duy trì hạn độ tài chính quay vòng, ít nhất phải cần năm nghìn vạn.

    Lý Phong thật cẩn thận nói, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, trong mắt mang theo vẻ mong mỏi. Thật lòng mà nói, tình trạng khó khăn của Cửu Phong Thực Nghiệp trong thời gian này thực sự làm hắn buồn phiền. Dù sao hắn cũng chỉ mới tiếp xúc với việc quản lý kinh doanh, chưa có kinh nghiệm. Trong thời khắc then chốt này thật sự hy vọng anh hai có thể giúp đỡ.

    Phạm Hồng Vũ khoát tay nói: - Năm chục triệu không phải con số lớn gì, ta có thể giúp cậu giải quyết. Hai ngày nữa, sẽ có người liên hệ với cậu… Hồng Thái, đừng lo lắng, đều là kinh doanh qua lại, ta cũng sẽ không mưu lợi riêng.

    Phạm Hồng Thái bị anh hai nói toạc tâm tư, liền thẹn thùng cười nói: - Anh hai, em đúng là có chút lo lắng. Giống như Tiên Hán Thành kia, sẽ không phải là người tốt.

    Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

    Hai tháng sau, chủ tịch nội khu đông thành của thành phố Tuyền thành, chủ tịch Tiên Hán Thành bị tỉnh ủy ban kỷ luật tiến hành kỷ luật.

    ----------oOo------ .

     
    Chỉnh sửa cuối: 29/3/15
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 885: Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hải


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    Chương 885: Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hải

    Bánh xe lịch sử cuồn cuộn mà chạy về phía trước, thế kỷ mới đã qua được sáu năm rồi.

    Những nước phương Đông phát triển lên từng ngày.

    Dưới sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy, UBND tỉnh, kinh tế tỉnh Hoàng Hải phát triển như vũ bão, liên tục nhiều năm đứng vào top đầu cả nước.

    Cùng với sự phát triển của nền kinh tế, chất lượng cuộc sống của nhân dân Hoàng Hải cũng ngày càng được nâng cao, nhất địa khu Tân Hải, từng khu nhà ở cao cấp mọc lên như nấm.

    Ngân Long Uyển là tất cả những tiểu khu xa hoa bậc nhất khu vực ven biển. Giá bất động sản ở khu vực này rất cao, giá khởi điểm cho mỗi căn biệt thự ở đây đều từ hàng chục triệu trở lên.

    Những người có thể vào Ngân Long Uyển ở, không ai không phải là tài hùng đại thế, phú giáp một phương.

    Sự quản lý ở Ngân Long Uyển rất nghiêm khắc, nghiêm cấm công nhân hội sở tiết lộ thông tin cho bất kỳ ai. Trên thực tế những tin tức này cũng không phải là thứ mà những công nhân bình thường có thể biết được…

    Tất cả công nhân ở Ngân Long Uyển đều rất tự giác, không ai lại đi “dò hỏi cơ mật” cả. Mỗi người đều biết, đi hỏi cơ mật như vậy là rất nguy hiểm. Có thể mua được những căn biệt thự cao cấp như vậy một cách dễ dàng có ai là tầm thường đâu. Vô duyên vô cớ, tự nhiên đi chọc giận những nhân vật như vậy làm gì?

    Một cổ đông của tập đoàn xuyên quôc gia lớn là Lý Thu Vũ tiểu thư, là một trong những người sở hữu một biệt thự bên bờ biển của khu Ngân Long Uyển.

    Lý đại tiểu thư thuộc hàng đại nhân vật, mỗi năm mấy cả triệu tệ để bảo dưỡng biệt thự, nhưng thời gian ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Biệt thự số 1 có một đoạn bãi biển tư nhân, có bể bơi lớn, có chỗ tập thể hình…

    Lý Thu Vũ hôm trước từ nước ngoài trở về Hoàng Hải, vào ở biệt thự số 1.

    Hiện tại, chiếc du thuyền xa hoa của cô đã rời biệt thự số 1, chậm rãi rong chơi trên biển mênh mông.

    Chiếc du thuyền này của Lý Thu Vũ là mua từ Italia. Thiết kế vô cùng tối tân, vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết.

    Lý Thu Vũ phải đặt hàng trước ba năm, năm ngoái mới nhận được hàng.

    Thời tiết đúng là rât dễ chịu, cảnh sắc thì tuyệt hảo.

    Trên du thuyền, Phạm Hồng Vũ mặc bộ đồ ngủ màu trắng, thoải mái dựa vào ghế, bên cạnh là chút đồ uống. Trông bộ vô cùng thích ý.

    Công việc bận rộn, hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cho nên phải thả lỏng thể xác và tinh thần.

    Chỉ trong chốc lát, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

    Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười.

    Lý Thu Vũ mặc một bộ áo ngủ trắng noãn, mái tóc đen nhanh thả dài, trông cô vẫn trẻ trung như ngày nào, dường như không chút dấu vết thời gian, ngay cả thần thái cũng vậy.

    Nếu không phải những người quen biết với cô, thì ai cũng cho rằng cô là sinh viên mới tốt nghiệp, chứ không ai cho rằng đây là một bà chủ lớn của công ty xuyên quốc gia.



    Trong tay Lý Thu Vũ cầm một đĩa hoa quả, cười dài đi đến sau lưng Phạm Hồng Vũ.

    - Đừng nhúc nhích nhé.

    Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ muốn ngồi lên, Lý Thu Vũ liền duyên dáng gọi to một tiếng.

    - Tiếp tục nằm đó, không được nhúc nhích.

    Phạm Hồng Vũ cười cười, quả nhiên nằm đó không nhúc nhích.

    Lại có đồ ngon ăn rồi.

    Lý Thu Vũ khẽ cười, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ, cầm dĩa xiên hoa quả dâng đến tận miệng hắn.

    - Nào, há miệng ra…ngoan lắm…phải uống ít rượu thôi, ăn nhiều hoa quả một chút.

    Phạm Hồng Vũ liền ngoan ngoãn há miệng, nuốt miếng hoa quả xuống.

    - Bí thư Phạm, chúc mừng nhé.

    Lý Thu Vũ vừa lấy hoa quả cho hắn, vừa cười dài nói, mang theo ý châm chọc.

    - Ngay cả ba em cũng khen anh đấy.

    Phạm Hồng Vũ cười khổ nói: - Không phải chứ, chú Lý mà khen anh á? Có khi chú ấy lại mắng anh ấy chứ.

    - Anh biết là được rồi.

    Lý Thu Vũ nhẹ nhàng hừ một tiếng.

    - Ba em nói, bệnh cũ của anh không thay đổi được, giống như một con gà chọi vậy. Anh bây giờ không phải cán bộ cơ sở nữa, là Bí thư Tỉnh ủy, phải chú ý thân phận. Nhất là ở tỉnh lớn như Hoàng Hải, phải chú ý kết hợp cương nhu. Vốn bản thân anh cũng đủ sáng rồi, chưa đến 40 mà đã lên làm Bí thư Tỉnh ủy…chính vì thế mà không nghe những lời của các cụ…

    Lý Thu Vũ nói xong, cái miệng chu lên, dường như rất bất mãn.



    - Anh không phải không nghe lời của các cụ, em nói xem anh liệu có dám không nghe lời của ông ấy không?

    Nói xong, Phạm Hồng Vũ đưa tay vuốt vuốt mái móc mềm mại của Lý Thu Vũ, khẽ thở dài.

    Lý Thu Vũ liền dựa vào người hắn, ôm lấy cổ hắn.

    - Em ủng hộ anh, bất kể anh làm cái gì, em cũng sẽ đều ủng hộ anh.

    Lý Thu Vũ thấp giọng nói.

    Phạm Hồng Vũ ôm lấy vòng eo thon mềm của ô, mỉm cười nói: - Không việc gì, trong lòng anh đều biết, nói cho anh nghe một chút về chú sư tử em nuôi đi, à, có phải nó tên là Ba Toa đúng không?

    - Ba Hạ, không phải Ba Toa. Nói cho anh rất nhiều lần rồi mà cũng không nhớ.

    Vừa rồi vẫn còn dịu dàng như nước, hiện tại bỗng nhiên lại tức giận, chu miệng lên, nhìn Bí thư Phạm với ánh mắt “khinh bỉ”. Người này càng ngày càng quá đáng rồi.

    Bí thư Phạm không hổ thẹn chút nào, cười nói: - Tiếng bản xứ Châu Phi mà, anh sao mà nhớ được. Ba Toa hay Ba Hạ cũng giống nhau thôi mà…Mà bây giờ nó ăn được thịt chưa?

    Nói đến chuyện Ba Hạ, Lý Thu Vũ thần thái liền tươi tỉnh hẳn lên.

    Tính cách của Lý Thu Vũ vẫn như xưa, không hề thay đổi, sau khi tốt nghệp đại học, cô liền đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới. Cho dù trong tay hiện tại nắm cả chục tỷ đô nhưng tính cách ấy vẫn nguyên vẹn. Gần hai năm, Lý Thu Vũ mê mẩn mỹ cảnh phong tình của châu Phi, cứ có thời gian rảnh là đến châu Phi du lịch thám hiểm. Lần trước Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại, cô nói cô đang nuôi một con sư tử con.

    Việc săn bắn động vật trái phép ở châu Phi vẫn rất phổ biến, thường xuyên sẽ có những chú sư tử con trở thành cô nhi.

    Trong thời gian này, Lý Thu Vũ quả thực đã bị chú sư tử con tên Ba Hạ này làm cho mê mẩn. Cô đã chụp rất nhiều ảnh với chú sư tử này gửi cho Phạm Hồng Vũ.

    - Ăn thịt được rồi, dạ dày tốt lắm, một lúc là có thể ăn được cả cân thịt bò…nếu nó đói bụng, mình mà không cho nó ăn thì nó cứ quấn lấy chân mình, đáng yêu lắm.

    Phạm Hồng Vũ liền cười.

    Hắn đã nhìn thấy sư tử con làm nũng nhiều lần rồi, quả thật vô cùng đáng yêu.

    Lý Thu Vũ khoa chân múa tay, cười khanh khách, giọng nói vẫn trong trẻo thuần khiết như xưa.

    Phạm Hồng Vũ im lặng nhìn cô, dần dần hắn trở nên ngây ngốc.

    - Sao anh đờ người ra như vậy…

    Lý Thu Vũ thản nhiên cười, tay sờ sờ mặt hắn.

    Phạm Hồng Vũ đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, ôm cô vào người, hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, thấp giọng nói: - Thu Vũ… - Vâng…

    Lý Thu Vũ nỉ non mộ câu, giọng nói cũng như say rồi.

    Tuy nhiên, “niềm vui ngắn chẳng tầy gang”, sự ấm áp này nhanh chóng bị người ta phá hỏng.

    - Lý tiểu thư, Phạm tiên sinh, địa điểm lặn có rồi…

    Lý Thu Vũ như thể trong cơn mơ bừng tỉnh, đứng nhanh dậy, cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, dưới ánh nắng ấp áp của biển Hoàng Hải, trông cô vô cùng quyến rũ.

    - Đi, đi lặn đi.

    Lý Thu Vũ kéo tay Phạm Hồng Vũ, cười nói.

    Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu.

    Tiểu ma nữ vẫn như xưa, như thể mãi mãi không lớn vậy.

    - Lắc đầu cái gì, đang chê cười em chứ gì? Em nói cho anh biết như Bí thư Phạm, anh chuẩn bị tâm lý đi nhé, em quyết định rồi, em muốn làm mẹ.

    Lý Thu Vũ “nghiến răng nghiến lợi” ghé vào tai hắn nói.

    Bí thư Phạm đang định lặn xuống nước cũng nhất thời ngây ngẩn cả người, đứng ngơ ngác ở đó, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần.

    ----------oOo------ .

     
    Chỉnh sửa cuối: 29/3/15
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 886 (The end): Vĩ nhân thay đổi thế giới.


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    Chương 886: Vĩ nhân thay đổi thế giới.

    Đại nội, Kim Thu Viên

    Trời đã chìm vào bóng đêm. Trong khu làm việc của Chủ tịch nước, đèn vẫn sáng trưng, một thân ảnh cao lớn đứng trước bàn làm việc hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhả một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại dường như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng.

    Mặc dù đã không còn trẻ nữa, nhưng mái tóc lãnh tụ vẫn đen nhánh, tinh thần và sức lực vẫn rất dồi dào.

    - Cạch cạch…

    Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khẽ.

    - Mời vào.

    Lãnh tụ dừng lại, ngẩng đầu lên nói.

    Cánh cửa được khắc theo phong cách cổ bị đẩy ra, một cán bộ trung niên đi tới. Nữ cán bộ này mặc đồ tây trang, bên ngoài là áo khoác lông mỏng màu vàng nhạt, có vẻ rất giỏi giang.

    - Chủ tịch, Phó chủ tịch Bảo và các đồng chí của quân đội đã đến rồi. Nữ cán bộ nhẹ giọng nói.

    - Mời bọn họ vào đi.

    - Vâng.

    Nữ cán bộ xoay người lui ra ngoài.

    Chỉ chốc lát, ba quân nhân trang phục chỉnh tề đi vào thư phòng. Người đi đầu vóc dáng cao lớn, trên mặt phủ đầy dấu vết của phong sương, khiến người ta có cảm giác uy mãnh, trên vai đeo quân hàm thượng tướng sáng chói.

    Đây chính là Phó chủ tịch công tác thường nhật của quân đội, Thượng tướng Bảo Hưng.

    Bảo Hưng nổi tiếng trong quân đội, khiến cho không ít quân thù phải kính nể. Kinh tế đất nước phát triển, giao lưu giữa các nước cũng trở nên sâu rộng hơn, và lĩnh vực quốc phòng cũng không phải là một ngoại lệ…

    Lãnh đạo các nước trên thế giới, bất kể là có thái độ thế nào với TQ, thì có một sự thật mà tất cả bọn họ phải thừa nhận đó chính là: Quốc gia phương Đông hùng mạnh này, dưới sự lãnh đạo chính xác của vĩ nhân, đã đủ thế lực để nói “không” với thế giới phương Tây.

    Đi theo tướng quân Bảo Hưng, là hai quân nhân tương đối trẻ tuổi, một người đeo quân hàm thiếu tướng, người còn lại mang quân hàm trung tá, lần đầu tiên được đến đây, hai người không khỏi căng thẳng hồi hộp.

    - Xin chào chủ tịch.

    Ba người khép chân lại, chào theo nghi thức quân đội.

    - Được tụ.

    Lãnh tụ giơ tay lên hoàn lễ, rồi bắt tay với ba người.

    Hai quan quân đi theo Bảo Hưng, người mang quân hàm thiếu tướng họ Doãn là Phó bộ trưởng bộ tổng tham mưu tác chiến, họ Doãn. Trung tá còn lại là tham mưu tác thiến tổng tham mưu, họ Đỗ.

    - Mời ngồi.

    Lãnh tụ nói, lập tức ngồi xuống ghế salon bằng gỗ. Căn phòng này của lãnh tụ rất giản dị, không hề xa hoa như trong tưởng tượng của mọi người. - Vâng.

    Ba người đáp ứng một tiếng, rồi lần lượt ngồi xuống.

    Lãnh tụ mỉm cười, khoát tay, ôn hòa nói: - Không phải căng thẳng như vậy, cứ tự nhiên đi. Muốn hút thuốc thì cứ hút, muốn uống trà thì uống trà, có chuyện gì thì nói thẳng…

    Bảo Hưng thì không căng thẳng, gã đã tương giao tương tri với lãnh tụ bao nhiêu năm nay rồi.

    Những lời này của lãnh tụ, là dành cho thiếu tướng Doãn và trung tá Đỗ.

    Cán bộ trung niên tự mình rót nước cho khách.

    - Cảm ơn Chủ nhiệm Khê. Cán bộ trung niên này chính là Khê Tiểu Ưu, là con của liệt sỹ ở huyện Mạc Bình, hồi nhỏ vẫn thường quấn quít bên chú Phạm. Giờ đây đã là cán bộ lãnh đạo cấp cao rồi.

    Khê Tiểu Ưu có trong số nhân viên thư ký đại nội, có thể được coi là một nhân vật truyền kỳ. Nghe nói hồi học trung học thành tích của bà rất tốt, đứng đầu cả tỉnh Thanh sơn, được tuyển thẳng vào đại học danh giá nhất cả nước. Không ngờ Khê Tiểu Ưu lại từ chối cơ hội này mà tham gia thi đại học. Điều khiến mọi người bất ngờ chính là bà không học ở một trường đại học ở thủ đô mà là thi vào một trường quân sự.

    Tốt nghiệp đại học quân sự hạng ưu, được điều động về cục cảnh vệ trung ương công tác. Sau khi lãnh tụ bước vào tầng quyết sách trung tâm, Khê Tiểu Ưu đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ vệ sỹ. Lãnh tụ vào Kim Thu Viên, Khê Tiểu Ưu chuyển sang làm nhân viên văn chức, sau đó thẳng lên chức Phó Chủ nhiệm…

    Nữ cán bộ văn võ song toàn như vậy, ở cả nước này có lẽ không tìm được người thứ hai.

    Chủ nhiệm Khê mỉm cười, đi đến bàn công tác, bưng trà cho lanh tụ, sau đó ngồi xuống bên cạnh lãnh tụ, mở sổ ra bắt đầu ghi chép.

    - Bắt đầu đi, có tình hình gì thế?

    - Chủ tịch, cuộc diễn tập xuất hiện tình hình bất ngờ. Bên cạnh khu vực dự định công kích của chúng ta xuất hiện tàu chiến của nước khác, nếu bọn họ không rời đi thì khó mà thực hiện được.

    Bảo Hưng trầm giọng nói. - Vậy sao?

    Chủ tịch hỏi lại.

    - Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch có cần xem bản đồ không ạ?

    Chủ tịch liền gật đầu.

    Trung tá Đỗ liền mở máy tính ra, Thiếu tướng Doãn đi ra chỗ vách tường, tay cầm bút chỉ hồng ngoại.

    Chủ tịch và Bảo Hưng cùng đứng dậy.

    Thiếu tướng Doãn giải thích: - Chủ tịch, ở khu vực này chính là nơi dự định công kích của chúng ta trong đợt diễn tập lần này. Bên này là khu vực tránh tàu…

    - Hiện tại, ba chiến thuyền của đảo quốc cách khu vực dự định công kích của chúng ta rất gần, sắp áp tuyến rồi. Nếu chúng ta bắn đạn đạo như kế hoạch thì không thể đảm bảo 100% thành công được.

    Thiếu tướng Doãn nói rõ tình hình.

    - Bọn họ đang khiêu khích chúng ta.

    Bảo Hưng cười lạnh nói.

    Chủ tịch hỏi: - Công kích bão hòa định khi nào tiến hành?

    - 11h26 phút sáng ngày mai ạ…

    Bảo Hưng nói thêm: - Thời điểm đó, phỏng chừng hiệu Phúc Đặc và chiến hạm bảo vệ của nó cũng đã đến khu vực đó rồi. Bọn họ đang muốn thử chúng ta xem có dám đánh hay không? - Đánh.

    Lãnh tụ cao nhất không chút do dự nói, ngữ khí rất thản nhiên.

    - Nếu chúng ta đã nói trước, nếu bọn họ vẫn muốn đến góp vui thì cứ theo kế hoạch mà đánh. Nói với bộ đội, phải làm tốt công tác chuẩn bị.

    - Vâng.

    Bảo Hưng, thiếu tướng Doãn với trung tá Đỗ đứng thẳng thân mình, đồng thanh đáp.

    - Tối nay sẽ tổ chức cuộc hop, để bố trí. Tất cả bộ đội, đều bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

    Lãnh tụ cao nhất lại lạnh nhạt phân phó một câu.

    - Vâng.

    Khê Tiểu Ưu nhanh chóng ghi lại mệnh lệnh của lãnh tụ.

    Lãnh tụ cao nhất sau khi ký tến xong, bản ghi chép này liền trở thành mệnh lệnh, thông lệnh toàn quân.

    Buổi sáng ngày hôm sau, 11h26 phút, bão hòa công kích được tiến hành đúng thời gian. Dưới lệnh chỉ huy, vô số đạn đạo được bắn lên không trung..

    Tàu Phúc Đặc hốt hoảng lui về phía sau, tránh xa khu vực công kích.

    Lần diễn tập này, chấn kinh toàn bộ thế giới.

    Rất nhiều năm đã trôi qua, ở một thị trấn nhỏ bình yên, trong một trang viên nhỏ, ánh mặt trời ấm áp, một cụ già đang ngồi trên ghế dựa, chậm rãi nhấp từng ngụm trà xanh. Từng động tác đều cực kỳ nhẹ nhàng…

    Cụ già tóc đã hoa râm, đeo cặp mắt kính, mặc dù đã phủ đầy dấu vết thời gian, nhưng hai gò má vẫn hồng nhuận như trước, có thể nhìn ra được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của một cô thiếu nữ ngày nào.

    - Mẹ, con về rồi.

    Một phụ nữ trung niên kép một vali hành lý, chậm rãi đi đến, khí chất an nhàn, như mẹ mình, cùng giống như người trong bức họa đồ.

    Cụ già mỉm cười.

    Người phụ nữ trung niên đi đến bên người mẹ, mở hành lý ra, cẩn thận cầm lên một quyển sách giản dị.

    - Gặp được rồi à? Cụ già nhẹ giọng hỏi.

    - Dạ gặp được rồi.

    - Sức khỏe có tốt không?

    - Dạ rất tốt.

    Cụ già tươi cười, chậm rãi nhận cuốn sách từ tay con gái.

    Thư danh – “Vĩ nhân thay đổi thế giới”

    Ngoài bìa, là bức ảnh duyệt binh chụp ở quảng trường thủ đô năm xưa, trên thành lâu nguy nga, lãnh tụ đứng giơ tay phải chào bộ đội duyệt binh.

    - Mẹ, cuốn sách này viết thật hay.

    Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.

    Cụ già khẽ vuốt vuốt bìa cuốn sách, thật lâu sau, mới từ từ mở ra, ngay trang đầu đã viết hai câu rất rõ ràng: Trong biển nếu còn người tri kỷ. Ở góc trời, như xóm láng gần. .

    Nét chữ giống như rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.

    Cụ già nhìn nét chữ to kia, nhìn chữ ký vô cùng quen thuộc kia, trên mặt mỉm mỉm cười, hai gò má ửng đỏ, giống như cô sinh viên đại học thủ đô e lệ ngày nào.

    - Vân Hồ, chúng ta về nhà thôi. - Haiz.

    Người phụ nữ trung niên niên Phạm Vân Hồ đáp một tiếng, giúp mẹ chậm rãi đứng dậy.

    Nên trở về rồi, về ngôi nhà thuộc về hai mẹ con họ.

    ----------oOo------ .

     
    Chỉnh sửa cuối: 29/3/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)