FULL  Hài  LS Q.Sự Quyền Bính - Full - Tam Giới Đại Sư

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 8: Hoàng tử đánh cờ cùng Đại sư. Tần Lôi đút lót Chí Thiện.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Trong phủ Nội vụ Tề quốc, từ sau khi Tần Lôi bị ám sát, Kim Ngô vệ có trách nhiệm canh phòng nên cứ nửa canh giờ sẽ có binh sĩ tuần tra đi qua kiểm tra tình hình của hắn.

    Lúc đầu Tần Lôi định dùng vũ trang vượt ngục, thậm chí đã nhiều lần tập thử với Thiết Ưng. Hắn dự đoán chỉ cần khôi phục bảy phần thực lực, với kinh nghiệm đặc chiến là có thể chạy trốn khỏi cái nơi giam cầm đầy kẽ hở này được.

    Nhưng sau khi nói chuyện với Trầm Lạc, Tần Lôi liền quyết định từ bỏ kế hoạch đó. Trầm Lạc nói với Tần Lôi rằng y nhận đượctừ một nguồn tin tức đáng tin cậy là lần này Tần quóc xuất binh với lý do để đón chất tử Nếu hắn biến mất thì kế hoạch của nước Tần sẽ bị ảnh hưởng. Chất tử không còn thì đón ai?

    Cho nên nước Tần cần hắn vẫn bị giam, như thể công chúa bị yêu quái bắt giữ chờ hoàng tử tới cứu vậy. Tuy Tần Lôi không có cảm giác như vậy, nhưng hắn cũng phải để ý tới cảm nhận của quân đội. cái thân phận ngũ Hoàng tử nước Tần rất quý, chỉ cần Tần Lôi còn sống ở thế giới này, thì hắn không thể vứt bỏ nó.

    Cũngtrong lần nói chuyện đó, Trầm Lạc nói với Tần Lôi rằng hắn cần phải thuyết phục một người thì kế hoạch mới có thể tiến hành thuận lợi.

    Đó là một hòa thượngluôn có gương mặt tươi cười, pháp hiệu Chí Thiện.

    Hai người ngồi đối diện trong một căn chòi nghỉ mát, trên bàn có bày một cái bàn cờ. Lúc này, quân đen đang bị quân trắng bao vây tầng tầng lớp lớp, sắp bị tiêu diệt tới nơi.

    Đại hòa thượng Chí Thiện vỗ vỗ cái bụng tròn vo, cười với Tần Lôi:

    - Thí chủ tính toán quá kỹ. Tuy nhiên thí chủ phải nhớ câu lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn một chút biển lặng sóng êm.

    Tần Lôi cầm một quân đen lên, thản nhiên cười cười:
    - Chỉ có mấy chuyện vớ vẩn thôi. Đánh thì cứ đánh, đại sư được lão thiền sư Tuệ Năng đích thân truyền thụ y bát mà còn để ý tới mấy chuyện đó hay sao?

    Chí Thiện cười khổ nói:

    - Nếu là người khác, thí chủ đánh thì cứ đánh, nhưng cháu trai của ân sư bần tăng mà cũng thí chủ lại đánh như vậy.

    Tần Lôi nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống, cười hắc hắc:

    - Ai biết đường đường cháu trai vợ của Quốc sư lại tới đứng ở cửa phủ của ta,.

    Thực sự hắn không ngờ, tên lính bị mình đá cho một cước lại chính là cháu trai Quốc sư.
    Chí Thiện nở nụ cười mỉa mai rồi nói:

    - Vị thiếu gia của chúng ta cũng hơi hồ đồ, chuyện tử tế không làm, suôt ngày chỉ biết vất vưởng với đám binh lính. Bây giờ chonếm chút khổ cũng không phải chuyện xấu.

    Tần Lôi nghe ra ý lão muốn cho qua liền gật đầu với Thiết Ưng đứng hầu sau lưng. Y liền rút ra một bao lễ vật, cầm hai tay dâng lên trước mặt Chí Thiện, khẩn thiết nói:
    - Từ khi biết quý công tử ngộ thương, tiểu đệ cảm thấy luôn lo lắng. Đã vài lần muốn tới nhà xin tạ tội. Nhưng….Ai.. Cái này gọi là một chút tấm lòng để quý công tử mua ít gà ít gạo bồi bổ thân thể đi.

    Chí Thiện mỉm cười nhận lấy phong bao. Y mở ra xem thử, rồi há hốc miệng: năm mươi vạn lượng! Năm mươi vạn lượng bạc để cho một nhà bậc trung có thể sống sung túc hơn một năm. Nếu để mua trứng gà? Hình như nước Tề không có nhiều trứng gà như vậy.

    Tần Lôi nhân cơ hội liền nói luôn:

    - Nếu tiểu đệ thuận lợi về nước. Đường sá xa xôi, nên hành lý mang theo phải thật đơn giản. Có mấy bức tranh chữ ta không tiện mang làm phiền đại sư nhận giúp.

    Chí Thiện nói nhỏ:

    - Nếu thí chủ đã nhờ vả, bần tăng cũng xin nhận trọng trách này.

    Tần Lôi cười đứng dậy, đặt một quân cờ lên bàn, cầm tay Chí Thiện, nói một cách thàn khẩn:
    - Vậy ta xin nhờ vào đại sư.

    Dứt lời, hắn đưa tay tiễn Chí Thiện rời đi. Sau khi hắn tiện tay đặt lại một quân cờ, thế cờ đột nhiên thay đổi một cách bất ngờ, cờ đen tìm được đường sống. Chỉ có điều Chí Thiện bị Tần Lôi che mắt nên không nhìn thấy, Còn Thiết Ưng có nhìn thấy nhưng lại không quan tâm.

    Trong khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó, Tần Lôi không tiếp khách, chỉ thi thoảng bảo Thiết Ưng làm vài chuyện không đầu không cuối: vi dụ như đem tới chỗ Trầm Lạc vài bản thiết kế của mấy món vũ khí cổ quái, hay mấy thứ trang phục kỳ lạ.; Nếu không thì lại sai y đến chợ mua vài thứ linh tinh, như kim chỉ, hoa tiêu bát giác vân vân. Y hơi cảm thấy Điện hạ đang bắt đầu hành động. Nhưng thu thập lưu hoàng, tiêu thạch và than củi chẳng lẽ muốn làm pháo? Thiết Ưng thấy những thứ này chỉ có thể dùng làm pháo mà thôi.

    Khi thấy Tần Lôi mặc bộ y phụ cổ quái mà Trầm Lạc đưa tới, rồi nhét mấy thứ vũ khí vào, rốt cuộc Thiết Ưng hoàn toàn tin tưởng sau khi hôn mê Điện hạ chắc chắn đã gặp kỳ ngộ.
    Chí Thiện rời đi không lâu, Tần Lôi bèn bảo Thiết Ưng tuyên bố với bên ngoàiChí Thiện đại sư Báo Quốc Tự mắc bệnh điên.

    Nửa tháng sau, vào một buổi trưa, đám lính Tề canh gác ở bên ngoài cung kính gửi Thiết Ưng một thiệp mời.

    Bữa trưa hôm nay, Tần Lôi ăn món thịt chân hươu kho tàu. Tay nghề đầu bếp nước Tề không tệ lắm, trôn thịt chân hươu với lạc, hạt tiêu khô, tiêu xay, ớt đỏ, gừng, hành, dầu đỏ, lá thơm,muối, hồ tiêu. Thịt kho nhừ có màu rất đẹp, nước rất ngon Rất hợp với khẩu vị.

    Tần Lôi bỏ khúc xương đã được gặm nhẵn thín, cầm khăn lau lau tay rồi mới nhận thiếp mời. Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa lại cho Thiết Ưng:

    - Xem ra là Trầm cữu cữu, chuyện mấy hôm trước đã kinh động đến quan viên lớn nhất Tề quốc.

    Thiết Ưng nhíu mày nhận thiệp mời đã bị Tần Lôi làm bẩn. Y mở ra thì thấy chữ viết trong đó theo lối chữ Khải rất đẹp còn giấy là giấy Vân Chỉ cống phẩm: “Kính mời Chỉ Qua Công các hạ: ngu có cháu trai, mời các hạ giờ Tỵ ngày mồng sáu tháng sáu đến nhà uống bát canh chia vui. Kính thỉnh các hạ tới. Lão hủ Vân Hạc kính thượng.”

    Thiết Ưng nổi giận lôi đình, siết chặt tấm thiệp nói:

    - Lão thất phu Thượng Quan dám làm nhục người khác

    Tần Lôi nâng chung trà, thờ ơ súc miệng:
    - Không phải là chỉ là tấm thiệp mời khách sao, cứ đến là được.

    Thật ra hắn không hiểu hết nội dung ghi trong đó, chỉ có thể đoán đại khái.

    Lúc này Thiết Ưng mới nhớ ra Điện hạ đã quên rất nhiều chuyện, căm hận giải thích:

    - Điện hạ không biết, Chỉ Qua Công chínhlà tước vị Hoàng đế nước Tề phong cho ngài khi vừa tới đây. Thứ nhất, với thân phận tôn quý của điện hạ, coi như đã thiệt về tước v và còn châm chọc Đại Tần ta thấp hơn nước Tề một bậc. Thứ hai, hai chữ Chỉ Qua có ý châm chọc Đại Tần ta chỉ biết nhờ đàn bà và trẻ con mới thoát khỏi chiến tranh.
    -
    Y càng nói càng tức giận, đập một chưởng lên bàn khiến cho bát đũa vọt lên, nước canh bắn ra tung tóe.

    Từ khi bắt đầu tập luyện, Tần Lôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều, không hề có một giọt nước nào bắn vào người. Hơi thỏa mãn với thân thủ của mình, hắn gác hai chân lên ghế, dựa lưng, thưởng thức cảnh Thiết Thống lĩnh đang thao thao bất tuyệt.

    Thiết Ưng vẫn không nguôi giận, vò nát thiệp mời thành, nói to:

    - Bởi vìĐại Tần ta kiên quyết nên nước Tề cũng không bao giờ dùng đến cái sác phong này. Ai ngờ hôm nay lão thất phu Thượng Quan Vân Hạc dám viết công khai như vậy, thực sự là nhục không nhịn nổi! Huống chi người mà lão phái tới chuyển thiệp cũng đã là miệt thị! Điện hạ! Ngài không được đi!

    Vươn tay cầm tấm thiệp mời đã bị vò nát, Tần Lôi cố gắng vuốt phẳng nó lại. Sau khi thử vài lần đều không được, Tần Lôi ném nó sang một bên, hỏi:

    - Thường ngày danh tiếng vị Thượng Quan Thừa tướng này như thế nào?
    Thiết Ưng ngẫm lại, đáp:

    - Thượng Quan lão nhi là người tài đức sáng suốt, được coi là người biết chiêu hiền đãi sĩ, được coi như tấm gương trong thiên hạ.

    Thiết Ưng không vì cơn giận mà bẻ cong hình tượng của Thượng Quan Thừa tướng.
    Tần Lôi đứng dậy, xòe tay nói:

    -Người có danh tiếng như vậy thíchnhất là tiếng tăm, có cần phải làm việc này không?

    Thiết Ưng cũng cảm thấy khó hiểu:

    - Chuyện nàyđúng là hơi khác thường.

    - Tất nhiên là khác thường rồi! Đó là do Thượng Quan lão đầu đang thử chúng ta.- Tần Lôi trầm ngâm nói.

    - Vậy chúng ta tới chứ? – Thiêt Ưng hỏi

    - Tới. Thậm chí còn phải cực kỳ cao hứng mà tới!


    Tần Lôi kiên quyết.
    - Nhưng cái thiệp mời này…

    Thiết Ưng nhìn qua tấm thiệp mời nhăn nhúm trên bàn.
    - Không mang theo thiệp mời có được không?

    Tần Lôi hỏi lại.
    - Không được! Nếu không mang chúng ta sẽ bị chặn từ ngoài cửa.

    Thiết Ưng khẳng định.
    - Vậy thì ngươi phải làm cho tấm thiệp trở về nguyên trạng rồi. - Tần Lôi cười ha ha, bỏ đi ngủ trưa.

    Trước khi tới gặp Thừa tướng nước Tề, Tần Lôi tới gặp Trầm Lạc, để tìm hiểu một cách cẩn thận về các vị quan lớn nước Tề. Trong khi hỏi, hắn cũng đã thầm lên kế hoạch.

    Trong tiết tháng tám, buổi trưa đến rất nhanh, Thiết Ưng vụng về hầu Tần Lôi mặc trang phục của quý tộc nước Tề. Đối với các loại trang phục rườm rà không phải thứ mà hán tử thô tục này thông thạo. Y không nhớ rõ trước vạt áo có tua hay không, cũng không hiểu ngọc khí phải đeo chỗ nào. Nếu không có Trầm Lạc tới, lần đầu tiên dự tiệc của ngũ Hoàng tử Điện hạ sẽ thất bại vì một lý do ngớ ngẩn. Trầm Lạc nhanh chóng giúp Tần Lôi mặc quần áo, còn bôimột lớp phấn lên mặt hắn, và tô cả mi mắt.

    Trầm Lạc không đưa Tần Lôi đi dự tiệc. Y muốn đi gặp một vị quý nhân tôn kính.

    Thiệp mời của Thừa tướng quả nhiên khôngnhư người thường. Đám binh lính Kim Ngô Vệ quanh phủ không hề ngăn cản xe ngựa, còn phân ra nửa số binh sĩ hộ vệ.

    Giữa trưa mùa hạ, nơi nào không có bóng râm cũng trở nên khô nóng. Xe ngựa lăn bánh hết sức chậm rãi, Tần Lôimặc một đống lễ phục cũng bắt đầu toát mồ hôi, hắn không biết Trầm Lạc dùng thứ phấn gì bôi lên mặt mà nó không bị trôi. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thứ phấn này chắc sẽ bán chạy lắm, hắn thầm nhủ như vậy. Thấy Thiết Ưng đang cố nín cười, hán lầm bầm:

    - Muốn cười cứ cười đi, dù sao lần này đi cũng là để cho người ta cười ma.
    Mặc dù ngữ điệu của hắn hết sức bình tĩnh, nhưng không che giấu được sự phiền muộn.

    Trong tiếng cười hắc hắc của Thiết Ưng, chiếc xe đã tới phủ Thừa tướng.
     
    trangem and zHiePz like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 9: Tề Thừa tướng mời rượu, Chỉ Qua Công giả ngu.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Đông Tề được coi là trọng lễ nhạc, Hoàng gia lập chí thánh tiên sư Khổng Khâu làm tổ, lễ giáo cực nặng, thể chế nghiêm ngặt. Phủ Thừa tướng là nơi ở của một trong những người đứng đầu nước Tề, đương nhiên là có phong thái phi phàm. Một cây hòe cổ xòe tán rộng ngay cổng chính phủ Tể tướng. Hai cánh cổng lớn sơn son cao hai trượng rộng ba trượng, bề mặt có gắn bảy bảy bốn mươi chín cái núm mạ vàng, cùng với một đôi sư tử đá trước cửa, thể hiện rõ thân phận cao quý ngang vương hầu của chủ nhân.

    Tần Lôi xuống xe, đứng trên bậc thềm của phủ Thừa tướng, dường như hơi lo lắng. Ánh mắt của hắn mơ màng, thân thể cũng hơi khom xuống. Thiết Ưng mặt đen thui cầm tấm thiệp nhăn nhúm đưa cho người tiếp khách, rồi không nói gì nữa mà rảo bước vào Vương phủ.

    Lúc này Tần Lôi mới có phản ứng, cất bước đi theo Thiết Ưng. Vừa di hắn vừa liên tục kéo vạt lễ phục nước Tề, bậc thềm của tướng phủ lại cao khiến cho tiểu thái tử bước lên không khỏi khó khăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn nhó cố nhấc vạt áo đuổi theo.

    Đám hộ vệ và người tiếp khách ở Tướng phủ nhìn nhau, rồi cất tiếng cười rộ, một lúc lâu sau bọn họ mới nhớ tới chức trách của mình liền vội vã cùng hô:

    - Chỉ Qua Công tới….

    TrongTướng phủ đình viện tầng tầng lớp lớp, cứ mỗi một đoạn lập tức lại vang lên tiếng truyền báo khách nhân xuất hiện, vào trong yến sảnh. Lúc này, hỉ yến đã khai tiệc được một lúc, nhìn đám tân khách dường như đã quá ba mươi tuổi…

    Nghe tiếng truyền báo, trong sảnh thoáng an tĩnh lại. Đám quan to, quý nhân đều ngoái cổ nhìn ra cửa, muốn nhìn xem nhân vật gần đây được nhắc tới nhiều nhất trong Kinh thành là người như thế nào.

    Người bước vào đầu tiên là một cự hán thân cao thước tám, mặt râu quai nón. Tới khi thấy rõ y ăn mặc trang phục của thị vệ, đám quý nhân đều thở phào nhẹ nhõm, sự thực và tưởng tượng khác nhau quá xa, luôn luôn không dễ chịu.

    Vị đại hán đứng lại, ôm quyền nói:

    - Tuy Tiết sứ Đại Tần, Ngũ hoàng tử Điện hạ chúc mừng Thừa tướng Đại Tề có cháu trai!

    Nói xong, gã hơi nghiêng người. Tới lúc này mọi người mới nhìn thấy đằng sau hán tử có một người, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lờ đờ, , thần thái hoang mang, khúm núm, lo lo sợ sợ. Vậy mới đúng, chất tử đáng thương bị nhốt mười sáu năm ở Đại Tề phải như thế này. Nhìn thấy hắn các vị đại nhân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, bao nhiêu trào phúng, hoặc khinh thường đều xuất hiện trên khuôn mặt của họ. Mọi người lại xôn xao quay đầu, tiếp tục uống rượu mua vui.

    Tần Lôi thở dài, thái độ của mọi người trong sảnh đều lọt hết vào mắt hắn. Lão già đầu tóc bạc, gầy gầy ngồi trên ghế chủ vị kia chắc là Thượng Quan lão nhi. Lúc này, lão đang nâng chén rượu nói gì đó với lão béo có râu vàng ngồi bên trái. hai con mắt của lão thường xuyên đảo quanh. Còn lão béo thì có sắc mặt chẳng hề hiền lành. Người thứ ba trong phòng khiến cho hắn chú ý là một hán tử áo vải như thổ phỉ, khoảng chừng ba mươi tuổi, vẫn cắm đầu uống rượu, không nói chuyện với ai. Trong cái không gian toàn áo gấm khoe sác thế nàykhiến cho y có phần lạc lõng.

    Dường như không ai nghe thấy Thiết Ưng thông báo, cả chủ nhân và tân khách đều mải miết đối ẩm nói chuyện, không một ai ngó đến ngoài cửa. Cảnh tượng này khiến cho hai người đứng đó cảm thấy khó xử, mặt đỏ tới tận mang tai.

    Thiết Ưng nổi cáu muốn phát tác, nhưng chợt nghe được tiếng ho khan bên tai nhỏ tới mức không ai có thể nghe thấy, bèn cố nén lại. Khớp tay của y siết chặt kêu răng rắc. Y nhìn Điện hạ qua khóe mắt thấy hắn hơi cúi đầu như không biết làm sao. Chỉ ở góc độ này Thiết Ưng mới thấy trong đôi mắt đó ánh lên một chút hài hước.

    Từ khi nhận thiệp mời, Tần Lôi biết âm mưu của mình và Trầm Lạc đã thành công phân nửa. Trầm Lạc dùng vô số thủ đoạn nhỏ, cuối cùng đã gặp mặt được mấy người nổi danh. Vị thừa tướng của nước Tề muốn xem vị Thái tử ngây ngây ngốc ngốc trong truyền thuyết này như thế nào, xem có mang lại uy hiếp cho Tề quốc không. Làm như vậy cũng nể mặt Bệ hạ và Thái hậu, song song cũng có thể tránh chiến tranh, để cho nước Tề có thêm thời gian vài năm thì tại sao lại không làm?

    Tần Lôi đã có được sự khẳng định của Tầm Lạc về suy nghĩ của Thượng Quan Vân Hạc. Xét về tâm lý, nếu một người mong muốn một việc nào đó phát triển theo một hướng đã định, y sẽ coi trọng những thông tin mà suy luận có bằng chứng thực tế và bỏ qua những tin tức tình báo chỉ mang tính suy luận. Đây là cái được gọi là tiên nhập vi chủ. (để suy luận và mong muốn của mình chi phối phán đoán và kết luận)

    Tần Lôià một đứa bé từ khi còn ở trong tã lót đã bắt đầu cuộc sống con tin, thật sự không thể khiến cho kẻ đứng đầu nước Tề quan tâm. Nếu không phải Thượng Quan Vân Hạc có tính cẩn thận, thì ngay cả một lần gặp mặt để đánh giá này cũng không cần.

    Sở dĩ ngay từ đầu Tần Lôi đã quyết định đến, là vì muốn thuận theo đánh giá của Thượng Quan Vân Hạc về mình, tận lực cố gắng khẳng định thêm, để cho nó phát triển theo đúng hướng Thượng Quan Vân Hạc mong muốn. Làm như vậy sẽ giảm rất nhiều phiền phức, thuận tiện cho bản thân hành động.

    Đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, nên hắn cũng chẳng tức giận khi thấy những người xung quanh cười đùa. Trái lại, còn có chút thích thú khi lừa được người khác. Chí ít hiện tại Tần Lôi cũng cảm thấy rất dễ chịu.

    Thượng Quan Vân Hạc liếc nhìn vị thái tử đáng thương mà trong lòng nhớ tới một chuyện cũ. Mấy năm nay nước Tề liên tục bị hạn hán khiến cho cuộc sống của bách tính gặp khó khăn. Nhưng đám hoàng thân quốc thích, quan viên thân sĩ lại cứ chìm trong trận đại thắng nước Tần từ vài chục năm trước đó, mở mang bờ cõi thêm cả ngàn dặm. Bọn họ chỉ biết chìm trong xa hoa dâm dật, phù hoa lãng phí. Qquốc khố bị những con đỉa này hút đến gần cạn, bây giờ chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, phải tăng thêm thuế má, tát ao bắt cá, khiến cho dân chúng lầm than, bán vợ đợ con, thường xuyên có bạo loạn xảy ra.

    Lão muốn cải cách, lão muốn rửa sạch để trị, thực hiện chính sách bảo hộ nông nghiệp, phát triển quân bị, tinh binh cường võ. Lão muốn trấn áp những kẻ chỉ biết cơ hội, mưu lợi cá nhân, muốn cải cách toàn diện. Nhưng tất cả những chuyện đó đều cần thời gian!

    Cho nên, trong vòng mười năm, nước Tề không thể xảy ra chiến tranh. Cho dù có Bách Thắng Công được xưng chiến thần, có Bách Thắng quân đánh đâu thắng đó. Nên lão mới không quan tâm đến giao tình nhiều năm với Triệu Vô Cữu, chủ trương thả Thái tử về nước. Nếu không phải vì lão muốn, hôm nay ai có thể được cả tả hữu Thừa tướng chú ý chứ? Ngay cả Hoàng đế cũng không được.

    Lão thả Tần Lôi về nước là để bịt miệng quân Tần. Đương nhiên, nếu như Tần Lôi ưu tú tới một mức độ nhất định thì lão sẽ không làm cái chuyện thả hổ về rừng.

    Một lúc lâu sau, lão mới thôi suy nghĩ rồi làm như mới nhìn thấy hai người ngoài cửa. Lão cười ha hả nói:

    - Thì ra là Chỉ Qua Công giá lâm. Công gia tới muộn, mau mau ngồi vào vị trí. Ngài phải chịu phạt ba ly rượu!

    Chúng khách đều phụ họa:
    - Phạt ba ly rượu!

    - Sao lại tới chậm?


    - Bất kính, quá bất kính

    Đủ những lời nói vang lên.

    Thiết Ưng giận dữ. “thật sự khinh người quá đáng.” gã giơ thiệp mời lên nói:

    - Ngài đưa thiệp nói mời vào buổi trưa, chúng ta tới trước nửa canh giờ, nhưng các ngài lại khai tiệc trước, không phải cố ý trêu đùa sao? Đáng giận hơn nữa là ngài mời điện hạ của ta ngồi vào chỗ nào? Làm gì có chỗ nào trống?

    Trán gã nổi đầy gân xanh muốn nổi nóng. Lúc này, Tần Lôi mới lên tiếng giải thích với Thượng Quan Vân Hạc:

    - Đừng trách ta, đừng trách ta, đều do , ngài muốn phạt thì phạt y đi.

    Sắc mặt hắn hoảng loạn, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm được chỗ trống bên cạnh hán tử áo vải, bèn chạy tới ngồi xuống. Hắn không cẩn thận động vào bầu rượu của y khiến cho rượu bắn ướt cả người.
     
    trangem and zHiePz like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)