FULL  Hài  LS Q.Sự Quyền Bính - Full - Tam Giới Đại Sư

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 6: Tần Lôi tìm kế rời khỏi phủ.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Sáng sớm hôm sau Tần Lôi bảo Thiết Ưng đi mời Lý Quang Viễn.

    Lần này Lý Quang Viễn không từ chối, nhanh chóng đi tới.

    Tần Lôi ngồi ở thư phòng chờ Lý Quang Viễn. Khi Lý Quang Viễn tới trông thấy hắn vẫn bình thường thì cũng yên tâm. Tâm Lôi hàn huyên cùng y một lúc rồi lấy cuốn sách y đã đưa cho hắn ra hỏi:

    -Ta không biết nên tìm ai, xin đại nhân chỉ bảo ta.

    Lý Quang Viễn tiếp nhận quyển sách. Bên trên quyển sách ghi tên năm người gồm có thái y Tề quốc Mã Y Quan, Thái giám Hoàng công công, Chí Thiện hòa thượng của Báo quốc tự, đạo sĩ của Long Hổ sơn cùng với Trung đô hội quán Thiết Trung Hào.

    Lý Quang Viễn nhìn năm cái tên này mà không cảm thấy bất ngờ. Rõ rằng y đã biết trước điều này.

    Chuyên này là do Lý Quang Viễn muốn lợi dụng việc Tần Lôi bị mất trí nhớ để có thể chiếm được lợi thế trong đàm phán.Việc đưa người đến đây chữa trị chỉ là để che mắt mọi người.

    Không ngờ sự tình lại thay đổi đột ngột. Đàm phán đã kết thúc, Tần Lôi giả bệnh cũa không còn ý nghĩa gì nên y phải tự tìm cách cứu mình.

    Y nhìn về phía Tần Lôi. Vị điện hạ trước mắt y khi sinh chưa đầy tháng đã bị đưa sang nước khác làm con tin. Nếu không phải được trưởng công chúa chăm sóc cẩn thận thì tới bây giờ có thể sống sót được hay không cũng còn là một câu hỏi. Sau khi trưởng công chúa qua đời, điện hạ luôn bị người Tề bắt nạt. Bây giờ lại bị tổ quốc của mình bỏ rơi.

    Lý Quang Viễn thầm than, sắc mặt y càng ngày càng nặng nề.

    Tần Lôi ngồi một bên uống trà, để cho Lý Quang Viễn suy nghĩ.

    Một lúc lâu, Lý Quang Viễn thở dài một hơi, khàn giọng nói:

    -Điện hạ! Ngài có biết tại sao ta phải nhanh chóng ký hiệp ước hay không.

    Y không đợi Tần Lôi trả lời liền nói tiếp:

    -Đại Tần ta đã chuẩn bị xong. Một tháng sau sẽ bắt đầu khai chiến.

    Tần Lôi gật đầu. Quả nhiên là như vậy, cho dù hắn ra sao thì cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện này. Nghĩ mà hắn cười tự giễu mình.

    Điều này cũng không phải là chuyện bí mật. Bách Thắng công Triệu Vô Cữu của Đông Tề đã từ tiền tuyết quay trở về kinh. Chắc lão đang nhắc nhở hoàng đế nước Tề chuẩn bị chiến tranh.

    Tần Lôi cười nói:

    -Chuyện đó ít nhất vẫn còn thời gian một tháng nữa.

    Lý Quang Viễn thấy điện hạ tươi cười thì gật đầu nói:

    -Trời không tuyệt đường con người. Điện hạ có thể nhờ cậy vào ba người này.

    Y chỉ tên ba người trên giấy lần lượt là Hoàng công công, Chí Thiện hòa thượng và Thiết Trung Hào.

    -Hoàng công công chính là người thân cận của hoàng đế nước Tề. Chí Thiện là quốc sư nước Tề. Mà Thiết Trung Hào là người có khả năng sẽ giúp đỡ nhất.

    Tần Lôi nhẹ nhàng gật đầu có chút khổ não nói:

    -Từ nay về sau, tình hình của ta sẽ càng thêm khó khăn. Hiện tại ta bị giam tại phủ, khó có thể làm được gì.

    Nếu phủ thái tử vẫn ít người như trước thì không sao. Nhưng bây giờ lại có tới gần hai trăm người canh giữ. Tuy rằng Tần Lôi tự tin nhưng không tự tin đến mức nghĩ dựa vào mình hắn có thể chống lại hơn hai trăm người.

    Lý Quang Viễn do dự một lúc rồi nói:

    -Hoàng công công và vi thần có chút tình cảm, việc này điện hạ cứ giao cho vi thần. Chỉ có điều vi thần sắp trở về nước. Tới lúc đó hai người phải tự động liên lạc.

    Tần lôi cười nói:

    -Vậy xin đại nhân giúp ta liên lạc.

    Lý Quang Viễn làm việc rất nhanh. Ngay chính Ngọ đã hoàn tất mọi việc.

    Y sắp về nên có nhiểu sự vụ phức tạp. Mọi việc kế tiếp chỉ đành dựa vào Tần Lôi.

    Buổi trưa hôm nay, đầu bếp mước Tề bày một bàn ăn của Tây Tần. Tất cả màu sắc, hương vị đều có đủ. Tần Lôi thấy vậy thì khen ngợi tài nấu ăn của đầu bếp .

    Món ăn của Tây Tần giống với món ăn cay Tứ Xuyên ở thời đại của Tần Lôi. Món ăn này cần có những nguyên liệu cay như: ớt đỏ, rau cải tươi, nửa miếng mỡ với các loại gia vị. Dưới tài nghệcủa các cao thủ nấu nướng đã biến những thứ này thành một bàn ăn vừa nhìn đã cảm thấy thèm thuồng, ngay cả bụng cũng phải sôi lên.

    Đầu bếp người Tề nấu thức ăn rất ngon. Vị cay của món ăn bị đám quan lại Tây Tần coi rẻ nhưng rất được bách tính ưa chuộng. Viên đầu bếp người Tề thấy Tần Lôi muốn ăn nên thử làm, quả nhiên được hoan nghênh. Tất cả món ăn được Tần Lôi và Thiết Ưng ăn hết sạch. Vì vậy đầu bếp nấu món ăn Tây Tần được giữ lại phục vụ.

    Tần Lôi vừa cắn một miếng thịt vừa nghiêng đầu hỏi Thiết Ưng đang ăn ngấu nghiến:

    - Thật sự ngươi và vị Thiết lão bản kia không có quan hệ gì sao?

    Thiết ưng đang ăn rau cải nghe thấy Tần Lôi nói vậy thì ra sức lắc đầu, khiến rau vãi lung tung.

    Tần Lôi làm như không thấy tiếp tục cho thịt vào miệng. Không hề để ý đến vấn đề Thiết lão bản nữa.

    Tần Lôi không biết, Thiết lão bản chính là sự lựa chọn chính xác nhất của hắn.

    Kinh thành được chia làm bốn khu vực truyền thống. Phía thành Đông là nơi ở của quý tộc, thành Tây là nơi thương nhân tụ họp. Thành Nam là chỗ cho bách tính sinh sống. Phía Bắc là nơi tập trung nha môn, kinh đô và là nơi ở của Kim Ngô vệ. Toàn bộ khu vực rộng lớn này bao bọc bởi một bức tường thành rất cao. Người bình thường khó có thể vượt qua.

    Tuy giữa ba nước liên tục xảy ra chiến sự nhưng cũng có rất nhiều thứ thiếu thốn cần phải trao đổi hàng hóa với nhau. Buồn bán qua lại nhiều lần khiến mậu dịch thông thương trở nên phồn vinh. Nhưng vì mâu thuẫn của các nước rất lớn khiến thương nhân rất khó làm ăn. Vì vậy họ đã tập hợp lại, tạo thành một xã thương nho nhỏ để có thể tồn tại.

    Phía Tây kinh thành có một con đường rộng lớn. Hai bên đường mọc lên san sát những cửa hàng của mỗi nước.. Trong số đó có một cái cửa hàng lớn nhất rộng hơn mười mẫu được bao bọc bởi một bức tường. Bên trong nơi này có rất nhiều thương nhân tập trung. Trước cửa viện có một tấm biển mang phong cách cổ xưa ghi “ Trung Đô hội quán”. Tên của nó cũng thể hiện đúng ý nghĩa của nơi đây, là nơi tập trung thương nhân từ rất nhiều nơi.

    Thiết lão gia ngày xưa là người chín chắn, hào phóng rất được lòng người. lão xây dựng sự nghiệp ở kinh thành mười sáu năm nên mới có cuộc sống anh nhàn và địa vị như ngày hôm nay. Nhưng đột nhiên buông tất cả mọi việc trên kinh để thực hiện vô số những nhiệm vụ khiến Thiết Trung Hào khó chấp nhận được.

    Y thong dong đi từng bước trên con đường. Một lúc lâu sau, lão trầm giọng nói với một lão nhân mặc trang phục quản gia:

    -Tài thúc. Hiện giờ có ba việc cần thúc làm. Thứ nhất, Thiết gia ta sẽ thôi không nhập hàng nữa, toàn bộ sổ sách đều đưa về. Thứ hai, đồng ý giao dịch với tên mập nhưng phải giao tiền ngay. Thứ ba, tất cả chúng ta đều rút về nước.

    Lão giả được gọi là Tài thúc cất giọng khàn khàn:

    -Lão gia! Chẳng lẽ nỗ lực mười sáu năm của chúng ta đều đổ ra biển hết.

    Thiết Trung Hào trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng kiên quyết nói:

    -Gia tộc cao hơn tất cả.

    Thanh âm của y hết sức kiên quyết. Vài ngày trước khi y phái vệ sĩ ngăn cản thích khách ám sát Tần Lôi thì đã biết chắc sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay.

    Điều khiến Thiết Trung Hào đau đầu nhất là điều mà Thiếu Khanh Hồng Tư Lự Lý Quang Viễn nói với mình trước khi chia tay.

    Sáng sớm ngày hôm sau Lý Quang Viễn khởi hành về nước nên tất nhiên sẽ có nghi thức. Tần Lôi bị nhốt trong phủ không thể đưa tiễn được cho nên đã từ biệt Lý Quang Viễn trước.

    Trước cửa phủ thái tử, Tần Lôi có chút thương cảm. Tuy hắn và Lý Quang Viễnquen biết không lâu nhưng hai người có thể nói vừa là thầy vừa là bạn, ở chung với nhau rất vui. Đối với hắncó thể coi y như một người bạn vong niên.

    Tần Lôi buồn rầu cầm tay Lý Quang nói:

    -Hôm nay tống biệt tiên sinh, không biết bao giờ có thể gặp lại.
    Thiết Ưng đứng một bên thấy điện hạ thể hiện tình cảm với Lý đại nhân thì trong lòng thầm cười nhưng cũng không biểu hiện trên mặt.

    Lý Quang Viễn cũng có chút không nỡ. Tuy rằng Ngũ hoàng tử học tập muộn thế nhưng lại là một kỳ tài ngút trời, thông tuệ hơn người, lại có cử chỉ khiêm tốn mà người khác rất khó làm được. Nếu hắn có thể về nước thì chắc chắn sẽ trở thành rường cột nước nhà. Y đã quên mất việc ẩu đả trước phủ thái tử khiến cho đám binh lính đến giờ vẫn phải dưỡng thương.

    Y nắm tay Tần Lôi xúc động nói:

    -Điện hạ hãy bảo trọng. Nếu có thời gian thì hãy lấy rương sách của vi thần đọc. Nhưng con người muốn tốt mà không có học vấn là chưa đủ.

    Tần Lôi tất nhiên không biết chi, hồ, giả, dã. Phải nói là không học vấn không nghề nghiệp.

    Thấy chủ nhân hơi xấu hổ thì Thiết Ưng bưng một khay đi tới. Trong khay đang đựng ba chén rượu.

    Tần Lôi giơ ly trước mặt Lý Quang Viễn cao giọng nói:

    -Ly thứ nhất, xin kính chúc tiên sinh lên đường bình an.

    Gương mặt thanh tú của Tần Lôi không còn chút thương cảm nào.

    Lý Quang Viễn trịnh trọng tiếp nhận và nếm thử.

    Tần Lôi giơ chém thứ hai lên nói:

    -Chén thứ hai, xin chúc cho Đại Tần ta có thể chiến thắng trận này, rửa sạch nhục nhã.

    Thanh âm nho nhã vang lên không hề có một chút châm biếm .

    Lý Quang Viễn áy náy nhìn Tần Lôi rồi uống rượu.

    Tần Lôi nâng chén cuối cùng cất cao giọng nói:

    -Chén thứ ba, uống mừng cho cuộc gặp gỡ sau này.

    Lý Quang Viễn thấy Tần Lôi khôi phục phong thái lúc trước không khỏi cười ha ha. Y tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, cao giọng nói:

    -Đúng là rượu cũng có tri kỷ.

    Y nói xong liền xoay người lên kiệu.

    Sau khi lên kiệu Lý Quang Viện chắp tay nói với Tần Lôi:

    - Khi về nước vi thần sẽ cố gắng thuyết phục thánh thượng. Điện hạ cố gắng bảo trọng, sau này sẽ gặp lại.

    Y nói xong liền khởi kiệu đi...

    Tần Lôi trầm tư đứng bên cửa. Đám Kim Ngô vệ gác cửa thầm sợ hãi. Gã có nghe nói tên điên này đã làm cho năm đồng bạn của mình nằm liệt trên giường không dậy nổi.

    Khi Tần Lôi khôi phục tinh thần lại thấy tên lính trước mặt có vẻ kinh hãithì hơingạc nhiên. Nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền hiểu được, đưa tay vỗ vỗ vào má của tên lính rồi từ từ đi vào phủ.
     
    trangem and zHiePz like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 7: Nín thở chờ thời cơ. Võ công Tần Lôi tiến bộ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Vừa tiễn biệt bạn cũ thì bạn mới đã tới. Lý Quang Viễn vừa đi thì Thiết Trung Hàolại đến.

    Đó là một nam tử trung niên có phong thái thong dong. Y có dáng người trung bình nhưng hơi mập, sắc mặt hồng nhuận, được chăm chút rất tốt. Cặp mắt ưng của ông ta có vài phần giống với Tần Lôi chỉ có thêm chút ít phog trần khiến trở nên thâm thúy hơn.

    Đây là lần thứ hai mà cả hai gặp mặt. Lần đầu tiên lúc Tần Lôi giả bệnh thì y cũng có đến thăm. Đối với người này, Tần Lôi chỉ biết y là người đứng đầu trong đám thương nhân người Tề. Tuy nhiên Lý Quang Viễn có ám chỉ, người này và hắn có chút quan hệ thân thích.

    -Tiểu nhân họ Trầm, tên Lạc.

    Thiết Trung Hào mở lời.

    Tần Lôi không có phản ứng, hắn không biết cái tên này. Thiết Ưng hiểu ý hắn, liền vội vàng nói:

    -Trầm Lạc! Ngươi tới tìm điện hạ có việc gì?

    Thiết Trung Hào thong thả quỳ một bên gối ôm quyền nói với Tần Lôi:

    -Tiểu nhân là chấp sự ở ngoài phủ của Trầm gia, là bát đệ của Cẩn phi nương nương.

    Tần Lôi vội đỡ lấy y. Cẩn phi chính là mẫu thân của hắn. Đệ đệ của mẫu thân thì chính là cậu hắn.

    Tần Lôi nâng Trầm Lạc dậy, cười khổ:

    -Hóa ra là cậu của cháu, mau mau vào trong ngồi.

    Trong lòng hắn rất vui mừng.

    Trầm Lạc không từ chối mà đi vào ngồi. Đứa cháu ngoại này là nguyên nhân khiến năm đó y phải tớiThượng kinh bây giờ lại là người khiến y phải từ bỏ cuộc sốc hiện tại. So với lần trước thì bây giờ tinh thần của hắn tốt lên rất nhiều, thân thể cũng khỏe khoắn hơn.

    Tần Lôi thấy Trầm Lạc như đang suy tư chuyện gì đó thì cũng không vội vàng. Hắn yên lặng nhìn chén trà đang tỏa hơi nóng. Tần Lôi cảm thấy dường như người đàn ông trước mặt đang lựa chọn một quyết định nào đó có phần nặng nề.

    Những người thành công thường rất quyết đoán, Trầm Lạc cũng không ngoại lệ. Y nhanh chóng lấy lại tinh thần, trịnh trọng nói:

    -Mười sáu năm trước, tiểu nhân vâng mệnh đến Thượng kinh âm thầm bảo vệ cho điện hạ. Gia chủ ra lệnh cho thần mai danh ẩn tích, không được tiếp xúc với điện hạ. Chỉ khi nào điện hạ gặp nguy hiểm mới được xuất hiện .Xin điện hạ thứ tội.

    Đây là lờigiải thích của y với nguyên nhân vì sao mười sáu năm qua mình chưa từng thăm hắn một lần.

    Tần Lôi không phải người chịu cực khổ nên cũng không có cám giác với mười sáu năm bị giam lỏng nên nói một cách hết sức chân thành:

    -Cậu nói quá lời rồi. Trưởng bối mưu tính sâu xa, vãn bối làm sao dám oán hận. Chưa nói vào lúc này, mọi chuyện đã rõ ràng nên không cần nói gì thêm nữa.

    Nghe được lời nói thấu tình đạt lý của Tần Lôi. hai hàng lông mày của Trầm Lạc giãn ra, mỉm cười nói:

    -Tạ ơn điện hạ đã động viên.Trầm gia ta ở Thượng kinh có được năm trăm dung sĩ, tám trăm vạn của cải. Từ hôm nay tất cả đều giao cho điện hạ.

    Cho dù đã trải qua hai kiếp nhưng Tần Lôi cũng không khỏi bất ngờ kêu lên thất thanh:

    - Thật không?

    Trầm Lạc thấy cuối cùng Tần Lôi lộ ra tính tình của một thiếu niên thì trong lòng bật cười ha hả. Lãogật đầu nói:

    -Hoàn toàn là sự thật. Gia chủ có nói, chỉ cần điện hạ thoát khỏi hiểm nguy thì những thứ Trầm gia ta bố trí ở Thượng kinh có bị mất đi cũng đáng giá.

    Công sức mười sáu năm, Trầm Lạc bỏ đi tất cả chỉ trong một câu nói.

    Tình hình thay đổi đột ngột. Ở đây cách xa gia tộc tới cả vạn dặm, nếu chờ xin chỉ thị thì không kịp.

    Cho dù y có thể bất chấp cái mệnh lệnh mười sáu năm trước với cái lý do thời gian nhưng cuối cùng y đã cương quyết thực hiện nó.

    Mặc dù không biệt tới chuyện này nhưng Tần Lôi cũng biết đời người chẳng có mấy cái mười sáu năm. Nhìn Trầm Lạc rồi nghĩ tới y việc lão rời khỏi quê hương mười sáu năm đến ở đây.

    Tần Lôi đột nhiên giật mình lên tiếng nói:

    -Ngày ta bị ám sát, Thiết Ưng nói có người giúp. Người đó có phải cậu không?

    Trầm Lạc gật đầu nói:

    - Đúng vậy! Chỉ có điều vẫn để lọt làm điện hạ phải sợ hãi. Chúng ta đã mất rất nhiều nhân thủ nhưng may mắn là điện hạ vẫn an toàn.

    Tần Lôi lắc đầu nghiêm mặt nói:

    -Cậu nói sai rồi. Nếu không có những vị huynh đệ đó hi sinh thì mình cháu không thể đẩy lui thích khách được.

    Hắn nói xòng rồi đứng lên khom người thi lễ với Trầm Lạc nói:

    -Đại ân của cậu, cháu không nói cám ơn. Chỉ biếtđể dành tới một ngày khác thể hiện chứ hiếu của mình.

    Trầm Lạc thấy hắn thi lễ thì trong lòng an tâm. Bọn họ tuy là cậu cháu nhưng Tần Lôi là thái tử. Vốn lễ quân thần hơn lễ thân nhân. Nhưng Tần Lôi nói như vậy là hắn đã bỏ qua lễ quân thần, từ nay về sau chỉ có lễ thân tình. Thái độ như vậy của hắn khiến Trầm Lạc rất thoả mãn. Y cười to đứng dậy, đỡ Tần Lôi mà hỏi:

    -Điện hạ đã có kế hoạch chưa.

    Hai cậu cháu đi tới thư phòng bàn việc một lúc lâu mới thấy Trầm Lạc mang theo nét mặt kinh ngạc rời khỏi phủ thái tử.

    Sau khi tiễn Trầm Lạc, Thiết Ưng thầm nghĩ:

    -Điện hạ không thích cho khách ở lại. Ngay cả cậu mình cũng phải về nhà ăn tối.

    Trong vòng một ngày Trầm Lạc dựa theo kế hoạch đã vạch ra mà đi tới gặp những người quyền quý trong kinh. Sau đó lão lại quay về gặp Tần Lôi thương lượng. Quả nhiên có tiền mua tiên cũng được. Đám binh lính Kim Ngô vệ hết sức khách khí với Trầm Lạc, để mặc y ra vào một cách thoải mái.

    Tần Lôi vẫn tiếp tục rèn luyện coi như chưa có việc gì xảy ra.

    Sau khi ăn cơm tối là đến thời gian đánh bao cát.

    Tần Lôi vẫn tiếp tục như mọi hôm, dùng chân để bắt đầu. Thiết Ưngphản ứng hơi chậm không kịp đỡ. Chân Tần Lôi đávề phía huyệt thái dương của Thiết Ưng. Gãvội vàng ngửa ra sau nhưng cũng không còn kịp. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt cái chân dừng lại bên tai gã rồi hạ xuống.

    Tần Lôi thấy dường như Thiết Ưngcó tâm sự gì đó. Mãi tới một cước vừa rồi mới khiến gã giật mình tỉnh giấc,. Tần Lôi cười nói:

    -Thiết đại ca đang nhớ đến cô kỹ nữ hôm trước hay sao?

    Thiết Ưng đã quen với việcTần Lôi trêu chọc nên không để ý đến mà hỏi:

    -Điện hạ định không dùng vũ lực hay sao?

    Tần Lôi gật đầu, cười nói:

    -Ta biết Thiết đại ca lo lắng điều gì. Ta muốn nước Tề đưa tiễn ta về nước.

    Thiết Ưng không tiếp lời chỉ ấm ức:

    -Ta là thủ lĩnh cận vệ của điện hạ, trách nhiệm chính là bảo vệ điện hạ. Sao điện hạ lại để ta đi chứ?

    Tần Lôi cười hắc hắc, nói:

    - Tấm lòng của Thiết đại ca tiểu đệ biết rõ. Thế nhưng ta không nghĩ ra người nào khác có thể tin cậy để đưa tin về Đại Tần. Những người khác ta không tin một ai.

    Thiết Ưngbiết Tần Lôi vô cùng cẩn thận. Ngay cả Trầm Lạc, hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn. Thế này chắc chắn gã phải nhận cái nhiệm vụ đó rồi. Tuy nhiên Thiết Ưngvẫn không cam lòng nói:

    -Vậy an toàn của điện hạ phải làm sao đây.

    Tần Lôi gõ lên đầu của Thiết Ưng rồi hừ một tiếng mà nói:

    -Ngươi cho rằng mấy ngày nay bản công tử múa máy cho vui hay sao.

    Thiết Ưng gật đầu trầm giọng nói:

    -Điều này ta vẫn muốn thỉnh giáo điện hạ.

    Gã vừa nói xong liền xuất quyền đánh về phía Tần Lôi. Tới khi chuẩn bị chia tay, cuối cùng Thiết Ưng cũng chủ động tấn công.

    Tần Lôi hét lên:

    -Tới hay lắm.

    Hắn đứng trung bình tấn dùng chiêu Quý Phi Chiếu Kính đánh lại quyền của Thiết Ưng. Ngay sau đó liền nghiêng người qua một bên dùng khuỷu tay phải thúc mạnh về phía bụng gã. Thiết Ưng phải bảo vệ thân mình nên hạ tay xuống đỡ đòn. Không ngờ đây chỉ là hư chiêu. Tần Lôi dồn lúc ở cánh tay lên nắm tay rồi đột nhiên tắn tốc đánh về phía mũi của Thiết Ưng làm cho máu mũi của gã chảy đầm đìa.

    Thiết Ưng hết sức kinh ngạc. Điện hạ tiến bộ thật nhanh. Từ tốc độ cho tới sức mạnh đều tăng lên rất nhiều. Hơn nữa võ công của Tần Lôi rất quỷ dị, ngay cả bản thân gã cũng không ngăn được. Gã xé vạt áo bịt mũi lại cho máu khỏi chảy rồi nói:

    - Nếu Điện hạ đã quyết định như thế thì thần tuân lệnh.

    Âm thanh của gã như hơi oán hận.
     
    trangem and zHiePz like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)