Quỷ Hô Bắt Quỷ - Ba Ngày Ngủ Hai Ngày - Q8 C17

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác giả: Ba ngày ngủ hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch.
    Chương 24: Khách tới

    Dịch và biên tập: No_dance8x
    Nhóm dịch: Độc Cô Thôn
    Nguồn: Tangthuvien

    Dịch và biên tập: No_dance8x

    Cơn mưa bên ngoài ngày càng lớn dần, kèm theo sấm chớp đì đùng. Cách một tấm rèm nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng chạc cây thỉnh thoảng được chiếu sáng, trông cứ như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt với tấm kính thủy tinh vậy.

    Miêu Gia tiếp tục câu chuyện còn đang kể dở:

    “Đến tháng 7 năm 1924, mà chính xác hơn là ngày 3 tháng 7, một tai nạn ập tới, thị trấn Bodie cứ như vậy biến mất khỏi bản đồ và trở thành ‘thị trấn ma’ nổi tiếng ở Texas.

    Tất cả những chuyện này không phải xảy ra mà không có dấu hiệu báo trước. Thật ra, từ khi Manson tới đây vào năm 1920, chúng đã xuất hiện. Suốt nửa đầu năm 1924, tức là thời điểm sau khi vừa mới treo cổ Manson, trong thị trấn xuất hiện rất nhiều điềm xấu. Nếu lúc bấy giờ có ‘Thợ Săn’ của phương Tây ở đây thì có lẽ sẽ phát hiện chút ít mánh khóe và giải cứu được vài người, chỉ tiếc rằng trên đời này không có chữ nếu…”

    Miêu Gia lại nhấm nháp hồng trà. Dưới ánh nén chập chờn, vẻ chán chường lười biếng vậy mà đầy vẻ rùng rợn:

    “Vào tháng 2 năm 1924, gia súc bắt đầu chết hàng loạt tại thị trấn. Trâu, ngựa, heo, chó, và cả gia cầm, thậm chí là loài chim hoang dã bay trên trời, tất cả đều chết hết chỉ trong vòng ba tháng. Tất cả đều được ghi chép lại bằng văn bản.

    Một vài ‘nhà khoa học’ hăm hở đi vào thị trấn nhằm chứng minh rằng họ đã phát hiện mầm vi rút tương tự với dịch cúm gia cầm, kết quả tất nhiên là cả nhóm ủ rũ quay về. Tiếp theo, nhóm học giả môn tôn giáo học lại xuất hiện và nhân cơ hội tuyên truyền giáo lí của mình. Lúc bấy giờ, nếu họ muốn tạo ra một tà giáo tại nơi này thì độ khó không lớn lắm…

    Nói tóm lại, đến tháng 5 thì động vật đã chết sạch, vậy là thị trấn chỉ còn lại con người. Tất cả đều chìm trong một cơn khủng hoảng kỳ quặc.

    Bọn học giả tham gia náo nhiệt bắt đầu rời khỏi từng tốp một. Có lẽ họ cảm thấy lạ thường, hoặc chăng, thị trấn nhỏ này không còn sức hấp dẫn đối với họ nữa. Theo suy đoán của ta, vào thời điểm bấy giờ, bọn họ nói rằng ‘không còn sự sống’ thay cho ‘không còn sức hấp dẫn’ thì đúng hơn. Toàn bộ thị trấn được bao phủ trong một bầu không khí chết chóc hết sức rõ rệt, thậm chí người bình thường cũng có thể cảm nhận được…

    Mọi người cố gắng chịu đựng cho đến tháng 6. Đối với Manson, tháng 6 rất tuyệt vời vì quốc tế thiếu nhi đã đến. Các em bé trong thị trấn bắt đầu mất tích. Quãng thời gian này, hễ con cái nhà ai một mình đi đến đầu đường và rời khỏi tầm mắt của người lớn thì đừng hy vọng bọn nó xuất hiện thêm lần nào nữa. Theo cách nói của chúng ta, chúng không hề mất tích, mà là biệt tăm.

    Mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng. Đến cuối tháng 6, bọn nhỏ biến mất trong phòng mình, biến mất trong nhà vệ sinh, biến mất ở những nơi người lớn không để ý tới, thậm chí đi qua một chỗ rẽ rồi quay đầu tìm mà cũng không thấy người đâu.

    Ngày 2 tháng 7, mọi người trong thị trấn tụ họp lại với nhau. Tất cả mọi chuyện, từ những câu nói của chàng chai trẻ vừa mọc râu cho đến người gia đứng không vững, đều được ghi lại bởi vài phóng viên đến từ bên ngoài. Sau khi Manson bị xử tử, họ vẫn kiên trì ở lại thị trấn nhằm khai thác thêm tin tức. Ghi chép của họ rất giá trị, bởi lẽ, họ có nghị lực hơn xa những đồng nghiệp khác.

    Nhưng chính vì tin tức xuất hiện từ những người ở lại mới khiến cho câu chuyện trở nên mờ ảo…

    Dân chúng còn sót lại trong thị trấn bắt đầu một cuộc thảo luận dài dòng, hệt như nhóm người chắc chắn xong đời trong phim kinh dị. Ý nghĩa chính của việc này là xác định hướng đi cho hành động kế tiếp. Phương án không nhiều, chỉ có hai cách: một, cả nhóm cùng nhau chạy trốn; hai, ở lại đối kháng với thứ sức mạnh kì bí, đáng sợ.

    Dựa theo cách nói của Schwarzenegger phiên bản Hamlet thì: Bọn họ đã phạm sai lầm!

    Sau khi đã xác định được phương án, dân chúng trong thị trấn liền hăm he chấp hành ngay. Cảm xúc của quần chúng đang sôi sục. Rất nhiều người trong số họ không còn ôm hy vọng tìm thấy con của mình. Họ chỉ muốn báo thù. Vài người khác lại nghĩ đến việc bảo vệ gia đình. Chẳng sao cả, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào thì họ đều đi đến một kết cục…

    Ngày 3 tháng 7, người đem phần ghi chép duy nhất ra ngoài không phải là phóng viên, mà là một sinh viên thực tập kiêm nhân viên đánh máy. Có lẽ cấp trên của hắn dự cảm được mối nguy cơ nào đó nên đã cho cái gã thực tập này rời khỏi ngay trong sáng hôm đó.

    Mang theo vô số ghi chép và một bình nước, hắn đi bộ trong sa mạc suốt một ngày một đêm, rốt cuộc đã đến được thị trấn lân cận với Bodie. Nghỉ ngơi một ngày để hồi phục, hắn lại tiếp tục cuộc hành trình bằng cách đi nhờ xe và lại trải qua vài thị trấn nhỏ nữa. Cuối cùng, sau ba ngày trời, hắn bước lên chuyến xe lửa hướng về Houston.

    Mặc dù nội dung trong phần ghi chép cuối cùng được nhiều người trong giới săn tin coi là trò đùa, nhưng sau khi đã lược bỏ một số chi tiết khoa trương, nó có độ tin cậy rất cao.

    Bên trong viết: ‘Ngày 7 tháng 3, trời đã sáng nhưng không thấy mặt trời mọc lên. Mây đen che khuất bầu trời như thể đêm tối là vĩnh hằng. Dân chúng trong thị trấn giơ đuốc, cây xiên cỏ và cả súng săn, cùng nhau lao vào giáo đường đã bỏ hoang từ lâu. Nơi đó rõ ràng là trung tâm của tất cả tội ác.’

    Tuy không suy luận được nhiều điều từ đoạn miêu tả trên nhưng nó vẫn rất hữu dụng. Đầu tiên là xuất hiện một thứ tương tự như quỷ cảnh, thậm chí còn hung hiểm hơn nhiều, mặc dù cần phải tốn hơn nửa năm để hoàn thành. Tiếp theo, ‘tử khí’ đã lớn đến mức khó có thể hình dung, ngay cả dân chúng đều nhận thấy vị trí sinh ra là tại giáo đường. Cuối cùng, trong tay họ chỉ có cây xiên cỏ và súng săn…

    Gã sinh viên thực tập đem ghi chép ra ngoài còn ghi thêm một ít nội dung ở đoạn cuối: ‘Ta muốn đi với bọn họ nhưng ngài Mundt trông có vẻ bất an. Hắn giao bản ghi chép lại cho ta rồi yêu cầu ta rời khỏi, còn hắn thì ở lại. Trưa hôm đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn. Giờ nghĩ lại, hắn đã cứu lấy mạng sống của ta…

    Thời điểm rời khỏi thị trấn, ta gần như chạy vụt đi. Đám người ở đằng sau không xa. Họ đi hướng về giáo đường. Người người kêu la ầm ĩ. Khi đưa lưng về phía họ, ta không hề cảm thấy sau lưng có sự tồn tại của sự sống, hệt như âm thanh kia truyền đến từ một nơi rất xa…’

    Dường như Miêu Gia đã tự thuật xong. Lúc này, Tề Băng mở miệng hỏi:

    “Sau đó thì nơi này ra sao?”

    Vương Hủ xen vào:

    “Còn ra sao được nữa? Manson đại khai sát giới, không chừa một mảnh giáp chứ sao!”

    Miêu gia cười nói:

    “Hắn không hỏi đến vấn đề đó.”

    Rồi lại quay sang giải đáp cho Tề Băng:

    “Giờ thì nơi đó chỉ toàn là sa mạc, không còn gì hết. Sau ngày 3 tháng 7 năm 1924, trên bản đồ không còn thị trấn Bodie nữa. Giờ phút này, nơi mà chúng ta đang đứng chỉ là một thị trấn tồn tại trong tưởng tượng, mà căn phòng này… ta vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với nó.”

    Ba người lập tức chìm trong im lặng. Những chỗ băn khoăn vẫn còn nhiều mà tạm thời chưa tìm ra đáp án.

    “Đùng, đùng, đùng…”

    Ba tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Miêu Gia và Tề Băng chẳng hề mảy may kinh sợ, còn Vương Hủ thì suýt chút nữa đã nhảy lên trên bàn…

    “Ngươi đứng dậy rồi thì ra mở cửa đi.”

    Miêu Gia nói.

    Tuy mặt mày đầy vẻ khó chịu nhưng Vương Hủ vẫn cố ngụy biện:

    “Ta đứng dậy là để đi ra mở cửa đấy chứ.”Tề Băng đành phải lắc đầu rồi nói:

    “Chúng ta cùng đi vậy, chẳng may có biến cố thì còn kịp thời hỗ trợ lẫn nhau. “

    Ba người cùng rời khỏi phòng ăn, rẽ qua khúc ngoặt và đi xuyên qua một đoạn hành lang không dài để đến trước cửa. Giờ đây, tiếng đập cửa vẫn còn vang vọng.

    Vương Hủ đi đầu, vì khẩn trương nên bàn tay giơ lên đang run run.

    Tay nắm cửa vừa mới ngoặt xuống được một nửa, người ở ngoài liền dùng sức đẩy cửa ra. Thấy vậy, Vương Hủ vội nhảy lùi về sau, bày ra thế Đường Lang Quyền.

    "Dụ Hinh!"

    Tề Băng liền tái mặt.

    Dụ Hinh đang đứng trước cửa, người ngợm cứ như vừa mới được vớt lên từ dưới nước, trên vai còn khiêng một người.

    “Ta nhìn thấy trong nhà có ánh sáng nên mới gõ cửa, không ngờ là các ngươi.”

    Giọng nói của nàng như có phần mất hứng. Mới bước tới hai bước, nàng liền quăng người ở trên vai mình về phía Vương Hủ.

    “Giao cho ngươi đó.”

    “Cớ gì ngươi lại giao cho…”

    Còn chưa nói hết, Vương Hủ nhận ra người nọ là Yến Ly!

    “Ngoài trời mưa to mà các ngươi lại để cánh chị em đợi lâu quá chừng. Các ngươi cố ý làm vậy phải không?”

    Nàng liếc nhìn khắp nơi rồi bước lên lầu hai.

    Tề Băng nhịn không được, bèn đuổi theo.

    “Buổi tối có thể gặp phải nguy hiểm tại lầu hai, một mình ngươi…”

    "Nguy hiểm gì?"

    Dụ Hinh liền ngắt lời ngay.

    “Hừm, trước mắt còn chưa biết được.”

    “Ta đây giờ phải đi lau người rồi thay quần áo. Ngươi muốn tới giúp ta không, Tề ca ca?”

    Nàng còn cố ý dùng giọng ẻo lả khi kêu tới mấy chữ “Tề ca ca”.

    Tề Băng đỏ mặt:

    “Ta có thể đứng trước cửa được không?”

    "Không được!"

    Lão Tề trúng một cước vào mặt, máu mũi chảy đầm đìa, lại còn ngã lộn cổ từ cầu thang xuống đất…

    Miêu Gia che mặt, lắc đầu không dứt.

    “Bi kịch…”

    Vương Hủ thì lại tỏ ra bình tĩnh. Hắn nâng Yến Ly dậy rồi ôm lên lầu.”

    Miêu Gia cất lời:

    “Ngươi định làm gì vậy?”

    “Lau người, thay quần áo. Nàng sốt rồi. Ta phải tranh thủ thời gian.”

    Miêu Gia sờ cằm rồi nói:

    “Ồ, ngươi muốn giở trò lưu manh chứ gì? Nào là tái gian tái lệ…”

    Vương Hủ hừ lạnh:

    “Ngươi dùng từ cho cẩn thận. Với lại, ta đâu phải lần đầu tiên làm chuyện này…”

    Miêu Gia không thèm để ý đến hắn mà vỗ vai Tề Băng.

    “Nào, chúng ta quay lại uống trà và đón xem bi kịch thôi.”
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác giả: Ba ngày ngủ hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch.
    Chương 25: Trái Tim Tan Vỡ

    Dịch và biên tập: No_dance8x
    Nhóm dịch: Độc Cô Thôn
    Nguồn: Tangthuvien

    Yến Ly tỉnh lại sau cơn hôn mê, nàng thấy mình đang tựa vào vai Dụ Hinh. Cả hai ngồi cạnh lò sưởi, quần áo của hai người đang treo trên kệ để hong khô, lúc này trên người họ đều chỉ đắp một tấm ga trải giường mỏng.

    Giọng Yến Ly yếu ớt, có chút choáng váng: ‘‘Chúng ta đang ở đâu? ’’

    Dụ Hinh trả lời: ‘‘ Đây chính là ngôi nhà cũ mà chúng ta đã thấy trước đó, cô đi vào rừng được một lúc sau đó hôn mê. ’’

    Yến Ly ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mình và Dụ Hinh đi qua một xác chết, mùi hôi thối tràn ngập khắp rừng, rồi một cơn mưa to ập xuống và mọi thứ dần trở nên mơ hồ.

    ‘‘Có phải là cô đã giúp tôi ?’’ Yến Ly buột miệng hỏi, chỉ chờ Dụ Hinh trả lời ‘‘ Đúng vậy ’’ để nói một tiếng cám ơn.

    Nhưng không ngờ Dụ Hinh lại bình tĩnh đáp: ‘‘Không phải. ’’

    ‘‘A? ! ” Yến Ly bất ngờ.

    ‘‘Khi ta quấn ga trải giường đi từ lầu hai xuống, cô đang dựa vào người Vương Hủ. Dụ Hinh mỉm cười: ‘‘ hắn thật sự rất quan tâm tới cô đấy. . .’’

    ‘‘Tại sao hắn lại ở đây? !" Sắc mặt Yến Ly lập tức trở nên kỳ quái, khuôn mặt nàng đỏ bừng như lửa, giống như đang lên cơn sốt tới 40 độ vậy .

    ‘‘Giống như cách mà chúng ta tới đây.’’

    ‘‘Tại sao có thể để hắn . . . để hắn . . .’’ Nàng không biết nên nói gì tiếp theo.

    Dụ Hinh nở nụ cười như có như không, đáp lại: ‘‘Ta không có cách nào khác, cô biết đấy, hắn rất lợi hại. Ta chắc chắn đánh không lại hắn, cho nên chỉ có thể để hắn đoạt ngươi đi.’’

    Đây là trần trụi vu hãm, nhưng lại hết sức hiệu quả. . .

    Đồng thời, tại gian phòng bên cạnh.

    ‘‘Ngươi không làm điều đó? ’’ Miêu Gia nhìn Vương Hủ với ánh mắt khinh thường .

    ‘‘Ta không làm . . .’’ Vương Hủ nheo mắt suy nghĩ, rồi day trán trả lời.

    ‘‘Thật sự không làm? ’’ Tề Băng hỏi, trên khuôn mặt lá bài không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng giọng điệu chất vấn đầy vẻ nghi ngờ.

    Vương Hủ lập tức đáp: ‘‘Không . . .’’

    ‘‘Ta không muốn nghe chi tiết . . . Nhưng trước khi ngươi trùm ga trải giường lên Yến Ly, ngươi đã lau khô người nàng ấy đúng không hả . . . ’’ Miêu Gia ném ra những lập luận khiến hắn không thể bao biện .

    Vương Hủ nói một cách xấu hổ. ‘‘Ta có cách khác, vả lại suy nghĩ của ta lúc ấy rất trong sáng. ‘‘

    ‘‘ Thôi . . . ’’ Miêu Gia và Tề Băng đồng thanh lên tiếng.

    ‘‘Bỏ đi, chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc. ‘‘ Miêu Gia đổi chủ đề: ‘‘ Dụ Hinh nói hai người họ bị dịch chuyển xuyên thời gian, ngay sau khi Yến Ly và Vương Hủ tách ra chừng năm phút .

    Nhưng khi họ xuất hiện trong thị trấn, chúng ta đều đã ăn xong bữa tối, bởi vậy có thể kết luận – thời gian ở nơi này chắc chắn khác với bên ngoài.

    Có lẽ chúng ta bị mắc kẹt ở chỗ này một tuần lễ, đối với bên ngoài chỉ là mấy giờ đồng hồ thôi . Mà một khi chúng ta ở đây thì thi thể sẽ xuất hiện ở thế giới bên ngoài. Về phần nguyên nhân cái chết ra sao . . . Ta nghĩ rằng bốn đêm qua và hai ngày nay là một ví dụ điển hình. Nó sẽ trông giống như một vụ tai nạn, chẳng ai biết bọn họ bị giết như thế nào ở nơi này . . .

    Cũng chính là bởi vì cơ chế thời gian không ngang nhau này đã làm ta phát giác được lúc thay đổi, thực ra bọn họ đã chết . . . ’’

    Vương Hủ nói: ‘‘ Đúng, cũng có khả năng Nhiếp Chính Vương đang tới cứu chúng ta.’’

    ‘‘Không thể có khả năng ấy được, Nhiếp Chính Vương có quy tắc của mình, không thể tự nhiên phá bỏ đi quy tắc, bọn họ chỉ có thể trợ giúp một chút, hoặc ra lệnh cho ngươi đi làm. Nhưng họ không thể tự mình hành động, đương nhiên bọn họ cũng nhận được sự ' bảo vệ ', tuyệt nhiên sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.’’

    ‘‘ Nói cách khác, tình huống vẫn không hề thay đổi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình . . . ’’ Vương Hủ dường như rất thất vọng .

    Tề Băng lúc này nói: ‘‘Ta cũng có chút băn khoăn, vì sao họ có thể đi xuyên qua khu rừng bên dưới ?’’

    Một âm thanh vang lên, trả lời câu hỏi của lão Tề: ‘‘Mặc dù linh lực không còn, nhưng ta còn một chút sức mạnh của vu yêu, có thể đánh vỡ tấm gương kia, đi ra khỏi ' trận ' này không thành vấn đề.’’

    Ba người quay đầu về phía sau, hai cô gái đã mặc quần áo hong khô, Một khuôn mặt như đang cố nhịn cười, khuôn mặt còn lại đang dùng một ánh mắt như dao cạo nhìn chằm chằm vào Vương Hủ.

    ‘‘ Vương Hủ!’’

    ‘‘Ta không điếc, không cần lớn tiếng như vậy. . . ’’

    Yến Ly vẫn còn đang sốt, có thể nói lớn tiếng như vậy đúng là không dễ: ‘‘ Ngươi tới đây cho ta! ’’

    Nàng kéo tay Vương Hủ, đi thẳng lên lầu trên. Ba người còn lại nhìn theo bóng của bọn họ, vẻ mặt mỗi người một khác, Miêu Gia cười lạnh rồi nói: ‘‘ Nhìn xem, bi kịch đến rồi . . .’’

    Vương Hủ rất bình tĩnh, hắn chờ tới khi khuất khỏi tầm mắt của ba kẻ tầng dưới, sau đó hắn tiến lên hai bước, một tay vịn chặt lấy bả vai Yến Ly. Yến Ly lúc này không chịu đựng nổi, run rẩy chực như sắp đổ vào ngực của Vương Hủ.

    Vương Hủ hỏi: ‘‘ Làm gì mà sốt cao như thế này ? ’’

    Yến Ly trừng mắt với hắn một cái, giãy dụa dựa vào tường định đứng lên, nhưng hoàn toàn bất lực .

    Vương Hủ thở dài, dìu nàng đi tới căn phòng. Hắn đặt Yến Ly lên giường, thắp một ngọn nến trên trước tủ đầu giường, sau đó đóng cửa lại, rồi lại quay đầu trở vào nói: ‘‘Cô muốn biết vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì không? ’’

    Yến Ly ngồi ở trên giường, dần bình tĩnh trở lại : ‘‘Bút ký của ta đâu?’’

    Vương Hủ lấy ra một quyển sổ kích thước bằng lòng bàn tay từ túi quần, bước chậm rãi đến cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh Yến Ly.

    ‘‘Ta đã nhìn thấy nó.’’

    ‘‘Ta biết! Trả lại cho ta! ’’ Nàng đưa tay muốn đoạt lại cuốn sổ.

    Vương Hủ giơ tay lên cao, Yến Ly nhảy lên người hắn, nhưng với không tới cuốn bút ký

    ‘‘Về sau nàng không còn cần tới bút ký nữa.’’

    Hắn nói lời này đồng thời liền vươn tay ra, đốt cuốn bút ký trước mặt Yến Ly. Nhìn cuốn sổ nhỏ dần biến thành tro tàn trong ngọn lửa, nước mắt nàng vô thức chảy xuống .Vương Hủ ôm lấy nàng, mặc cho nàng đang thút thít trong lồng ngực mình, Yến Ly cũng vô thức làm như vậy.

    ‘‘Ta đã từng đọc qua trí nhớ của nàng trước đây, biết mỗi một bản bút ký của nàng đều có nội dung, ta lúc đầu nghĩ là nàng đang bảo vệ vũ khí của mình, nhưng ta sai rồi . . . Khi ta xem cuốn sổ này, ta mới biết được ta đã sai. ’’

    Yến Ly ôm lấy Vương Hủ, rốt cục nhịn không được liền khóc lớn. Suy nghĩ của Vương Hủ hết sức thuần khiết, có lẽ hắn đã từng có chút ý nghĩ bẩn thỉu trước khi lật cuốn sổ, nhưng hiện tại nó tuyệt đối thuần khiết.

    Bởi vì hắn lúc này mới hiểu được, là mình đã làm tổn thương nữ nhân trước mắt và làm tổn thương một trái tim đã từng tan vỡ.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác giả: Ba ngày ngủ hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch.
    Chương 26: Một Giờ Trước

    Dịch và biên tập: No_dance8x
    Nhóm dịch: Độc Cô Thôn
    Nguồn: Tangthuvien

    Quay lại một giờ trước, Vương Hủ khiêng Yến Ly vào trong phòng, hắn ôm Yến Ly đặt lên giường, đóng cửa, đốt nến. Dù sao chuyện kế tiếp ai cũng đoán ra được, chính là cảnh cởi quần áo...

    Đương nhiên, không phải Vương Hủ cởi quần áo của hắn, mà là của Yến Ly.

    Dựa theo logic của Vương Hủ rằng hắn đã trải qua việc chăm sóc cho Eleanor, mọi thứ nên xem, không nên xem thì đã thấy hết; thứ nên động vào, không nên động vào, cũng đều đã sờ soạng qua. Tới hôm nay thay quần áo cho Yến Ly thì mọi thứ trở nên hết sức bình thường, hắn hoàn toàn không có chút chướng ngại tâm lý nào cả.

    Nhưng đây cũng là việc nước đến chân nên Vương Hủ vẫn có chút kích động, dù sao năm đó nửa người dưới là cá, mà bây giờ...

    Vương Hủ đưa tay ra, trong lòng bàn tay chảy một chút mồ hôi, trên thực tế toàn thân hắn đều đang đổ mồ hôi...

    Tay của Vương Hủ giơ lên không trung mất trọn một phút đồng hồ, sau đó hắn lại rụt tay trở về...

    "Không được... Đây chính là bàn tay chính nghĩa..." Câu này của Vương Hủ quả thực là lừa mình dối người, năm đó bàn tay này trên chiếu bạc đã hốt được không biết bao nhiêu kẻ. Thà rằng nói hắn giết người không thấy máu khả năng còn được người khác tin nhiều hơn.

    Vương Hủ đứng lên, đi qua đi lại, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Yến Ly.

    Bởi Yến Ly đang sốt nên má hơi ửng đỏ, trên trán nàng mồ hôi chi chít, thần sắc có chút tiều tụy. Nhưng mà mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, cái này được gọi là 'bệnh mỹ nhân' – dù ốm nhưng vẫn đẹp, cảnh tượng này càng khiến người ta phải trìu mến.

    Cuối cùng bàn tay "Chính nghĩa" của Vương Hủ cũng đưa lên, nhưng hắn chỉ dám lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo của Yến Ly mà thôi...

    "Cứ coi như là đã cởi được một cái..." Vương Hủ tự nhủ.

    Giờ này Yến Ly đang mặc một chiếc áo mỏng và quần jean, Vương Hủ đoán chừng bên trong cũng chỉ còn có nội y. Cởi một thứ cũng cần dũng khí cực lớn, tối thiểu cũng nên chuẩn bị một chút, dồn khí đan điền, bài trừ tạp niệm, miệng niệm A Di Đà Phật. Tốt hơn là tự chọc mù mắt, rồi luyện thêm vài năm tâm pháp như Đồng Tử Công, Quỳ Hoa Bảo Điển…Nếu không sẽ rất dễ phạm sai lầm...

    Bởi vậy, Vương Hủ quyết định thở ra một hơi, điều tra bí mật cá nhân trước...

    Cái "bí mật cá nhân" này không phải chỉ nói về mỗi Yến Ly, ít nhất Vương Hủ ngay lập tức cảm thấy không phải vậy. Trí nhớ của Yến Ly hắn cũng đã từng đọc qua, giống như cuốn bút ký nhỏ trên tay hắn trong nhà của Yến Ly phải có tới một rương. Trong đó có ghi chép rất nhiều tin tức hữu dụng, ví dụ như trong trường học người này đang ngầm cắm sừng ai đó, ai đó bị người khác đánh cho to bụng, ai kia đã từng cướp kẹo que của trẻ con. Tất cả đều được ghi rõ chi tiết và cả ngày tháng, vân vân và vân vân.

    Lúc trước người huynh đệ của hắn - Cao Kiếm nói rất chính xác: "Đừng thấy người khác gọi ta là Bách Hiểu Sinh, năng lực tình báo trong Tường Dực ta chỉ có thể được xếp thứ hai" .

    Vương Hủ nhất thời hiếu kỳ, muốn xem trong đó có những tình tiết gì khiến hắn hứng thú. Bởi vì bản bút ký này được Yến Ly viết sau khi "một Vương Hủ khác" biến mất, cho nên Vương Hủ cũng không biết nội dung trong đó.

    "... bệnh tình Vương Hủ chưa có chuyển biến tốt đẹp, cả ngày giống như một đứa bé. Có lẽ tất cả đều là lỗi của mình, chỉ vì mình không muốn ngừng lại việc thôi miên chỉ để gặp một cái tôi khác của hắn...

    ... Hắn rốt cục cũng khôi phục, Linh Tuyết lại đi mất, mình cũng không biết đến cùng là mình đang cao hứng hay bi thương nữa. Mình thích chính là cái tôi khác của hắn, nhưng hắn cũng đã vĩnh viễn rời đi...

    ... Một tháng, mình thật sự rất muốn diễn thật tốt vai diễn một người bạn, chỉ là bạn, thế nhưng...

    ...Mình bị hắn mê hoặc, bị chính cái tên Vương Hủ... cái tên mà mình đã từng hết sức khinh bỉ, một kẻ khi mới gặp làm chuyện gì cũng thấy sai. Cái tôi khác của Vương Hủ... hóa ra từ trước tới nay không phải do ngươi hấp dẫn ta, mà chính là do cái tôi…ngốc nghếch này. Hắn khiến trái mình càng chìm sâu, nhưng lại không hề nhận ra được, mình dần dần đã bị mất phương hướng, tự thay đổi bản thân. Thậm chí mình đã từng muốn mặc áo cưới vì hắn, cùng hắn làm bạn suốt quãng đời còn lại..."

    Những dấu ba chấm ngắt quãng suốt cả đoạn văn, hết sức lộn xộn. Nhưng mỗi một trang giấy trong bút ký đều lặp đi lặp lại rất nhiều lần từ "Vương Hủ" .

    Vương Hủ lật những trang sau, hắn hầu như chỉ thấy được những dòng chữ viết vội cùng những giọt nước mắt đã khô trong cuốn bút ký.

    Hắn đã trầm mặc, hồi tưởng đến sự biến hóa của vị học tỷ Yến Ly trong mấy tháng qua. Trong đó Vương Hủ cũng có thể nhìn ra được một chút, như việc cả tháng mà nàng không thay đổi kiểu tóc, tóc dài qua vai nhưng Yến Ly chỉ buộc tóc đuôi ngựa qua loa, thân hình cũng gầy gò hơn. Vốn dĩ là cuốn sổ tử thần đòi mạng lại trở thành "nhật ký độc thân của Yến Ly". Tổng kết lại, có thể khái quát rằng: "Yêu đau đớn, khóc trong đau đớn, khóc tới mệt mỏi, mỗi trang trong nhật ký đều chứa đựng sự chấp nhất."

    Nếu như Vương Hủ chưa từng tới Luân Đôn thế kỷ XIX mà đọc được cuốn bút ký này, rất có thể hắn sẽ cảm thấy sởn gai ốc, sởn tóc gáy. Sau đó nói một câu với Yến Ly: "Ta không hề tốt như vậy" .

    Nhưng hiện tại, hắn dường như đã hiểu ra thứ gì đó. Một số thứ từ sâu trong linh hồn, bất kể thời không, trí nhớ, dù có thay đổi thế nào đi nữa nhưng linh hồn của một người, nhân tâm, chắc chắn sẽ không thay đổi.

    Cảm xúc khi Eleanor biến mất vẫn còn vương vấn trong lòng của Vương Hủ, có lẽ nàng không hề yêu cầu một lời hứa từ Vương Hủ, mà như đang nói: "Dù cho về sau có như thế nào đi chăng nữa. Ta nhất định sẽ gặp lại ngươi, phá tan tất cả cản trở, lại một lần yêu mến ngươi."

    ... ...

    Trong khi Vương Hủ ôm Yến Ly xuống tầng một, Dụ Hinh đã quấn tấm ga trải giường ngồi ở đó từ lâu.

    Thần sắc Vương Hủ hết sức bình tĩnh, hắn ôm Yến Ly buóc tới gần Dụ Hinh, lên tiếng: "Này... giờ ta trả lại cô ấy nguyên vẹn cho cô."

    Dụ Hinh giảo hoạt cười cười: "Hắc hắc... Lâu như vậy... Thật sự vẫn là 'còn nguyên' sao?" Đặc biệt là hai từ sau, Dụ Hinh càng nhấn mạnh...

    Vương Hủ không trả lời, mà là chậm rãi cúi đầu đăm chiêu, quay đầu bước đi.

    Miêu Gia cùng Tề Băng đang ở phòng ăn uống trà, Vương Hủ nhanh chóng ngồi xuống, dùng ngữ khí phi thường thành khẩn nói: "Lão Tề, vợ của ngươi quả là lưu manh..."

    Tề Băng mặt không biểu tình nói: "Chúng ta còn chưa có kết hôn mà..."

    "Đây không phải là sự thật sao..." Câu này rất quen, giống như Tiểu Cô trước kia đã từng nói qua với Miêu Gia.

    Tề Băng lại nói: "Ta đã từng tính về sau kết hôn, nàng muốn lưu manh... thì cứ lưu manh cũng được..."

    "Ta nhổ vào! Ngươi có còn phải là đàn ông không vậy? !"

    "Ài!" Miêu Gia bỗng nhiên chen miệng vào: "Trên thế giới này không có nam nhân sợ vợ, chỉ có nam nhân tôn trọng vợ!"

    Vương Hủ dùng ánh mắt hết sức bỉ ổi nhìn về phía Miêu Gia: "Tôn trọng... Ngươi cho rằng... Ngươi giấu trong nhà cả đống đồng phục y tá, cảnh sát, trang phục người hẩu, tai mèo…ta vẫn chưa phát hiện ra sao?..."

    Vương Hủ chưa dứt lời thì Miêu Gia đã đặt tay lên cổ hắn, lên giọng đe dọa: "Ngươi muốn chết ở nơi dơ bẩn hay còn sống ở nơi dơ bẩn?"

    "Này... Vì sao chết cũng vẫn là nơi dơ bẩn..." Vương Hủ xanh cả mặt vẫn không quên chửi bậy.

    Tề Băng trả lời Vương Hủ: "Ngươi đã có bạn gái Thượng Linh Tuyết rồi còn dám làm ra sự tình như thế này mà vẫn còn dám so đàn ông với chúng ta ?"

    Vương Hủ hỏi lại: "Ta đã làm cái gì?"

    Miêu Gia nói: "Ai biết được, ta chỉ nhìn thấy ngươi ôm một nữ nhân lên lầu, hơn một tiếng sau mới đi xuống. Nàng không có quần áo, chỉ quấn một tấm ga trải giường..."
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác giả: Ba ngày ngủ hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch.
    Chương 27: Ngươi...Không Cần Giải Thích

    Dịch: Tuyệt Hàn
    Nguồn: Tầm Hoan Tác Loạn

    Chúng ta quay lại thời gian hiện tại...

    Yến Ly khóc nức nở trong ngực Vương Hủ, có thể là do đã quá mệt mỏi, nàng có vẻ buốn ngủ, tiếng khóc cũng nhỏ dần.

    Vương Hủ đỡ nàng lên giường, đắp chăn cho mỹ nữ rồi lên tiếng: "Tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta nhìn ngươi vẫn chưa có hạ sốt, nên nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai nói sau."

    Yến Ly thật sự cảm thấy rất khó chịu, nàng bị sốt tới đầu óc choáng váng. Từ cổ họng nàng thốt ra hai từ ai oán, cuối cùng cũng không nói thêm gì, nhu thuận gật đầu chui vào trong chăn.

    Vương Hủ đi xuống lầu, chỉ thấy ba người kia đang ngồi vây quanh cái bàn, dùng ánh mắt hả hê nhìn hắn. Vương Hủ lúc này bèn lên tiếng: "Làm sao vậy?"

    Miêu Gia hỏi ngược lại: "Có lẽ ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi làm sao vậy?"

    "Ta không sao cả..." Vương Hủ cảm thấy khó hiểu.

    Miêu Gia dùng lời lẽ hết sức hùng hồn: "Tại sao ngươi đã ra rồi?"

    Vương Hủ mở to hai mắt nhìn Miêu Gia: "Tất nhiên bệnh nhân đã nằm ngủ rồi, ta nhân cơ hội này muốn cùng mấy người thảo luận làm cách nào để đối phó với con quỷ kia?"

    Dụ Hinh hừ lạnh một tiếng: "Không được..."

    Tề Băng không tỏ vẻ gì, chỉ nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng: "Cũng không phải là chuyện quan trọng lắm..."

    Miêu Gia nhìn Vương Hủ: "Đã hiểu ra chưa?"

    Vương Hủ lắc đầu: "Chưa..."

    Miêu Gia thở dài nói: "Ôi... Hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, theo ý của ta thì mỗi người nên tự chọn một phòng rồi đi ngủ. Nếu như buổi tối Manson xuất hiện, chúng ta sẽ tùy hoàn cảnh mà hành động. Nếu như đêm nay bình an vô sự, buổi sáng ngày mai chúng ta lại tính kế khác."

    "A... Vậy ta lên phòng đi ngủ, được chứ?"

    Miêu Gia lại nói: "Không, ngươi có nhiệm vụ."

    Vương Hủ tức giận nói: "Các ngươi được ngủ ngon, ta có nhiệm vụ... Tốt, rất tốt, rất hay... Là ta gác đêm đúng không?"

    Miêu Gia nở một nụ cười bỉ ổi: "Nhiệm vụ của ngươi chính là trở thành bảo vệ riêng, bảo vệ tốt cho Yến Ly, người ta là người bình thường, lại đang sốt cao. Ngộ nhỡ có chuyện không hay xảy ra, đó là điều tất cả mọi người đều không muốn. Cho nên nhiệm vụ này... Hắc hắc hắc... Chúc ngươi may mắn..."

    Vương Hủ có cảm giác hơi chút bất an: "Này... Cái nhiệm vụ này là sao?... Ánh mắt đó của các ngươi có ý gì?... Chuyện này vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn ta phải làm? Dụ Hinh làm không phải rất hợp thích sao?".

    Dụ Hinh lại nở một nụ cười mỉm hết sức tàn ác: "Ta không đi đâu, ngộ nhỡ bị lây thì sao?"

    Vương Hủ lên tiếng hỏi: "A, vậy chỉ có ta đi là không có chuyện gì hả?".

    Dụ Hinh nói như đinh đóng cột: "Ừ, đồ ngốc sẽ không bị lây."

    Vương Hủ còn muốn nói gì đó nhưng Miêu Gia đã trực tiếp chen miệng nói: "Ta cùng Tề Băng đi dò xét xung quanh thì càng không thích hợp rồi... Chuyện này vẫn nên để ngươi xử lý là thỏa đáng nhất..."

    "Biến......" Vương Hủ khinh thường hừ lạnh: "Ba người các ngươi vừa rồi ở đây đã thương lượng kỹ rồi đúng không? Đi thì đi! Ta nói cho các ngươi biết. Lão tử là con người có thực lực, là một kẻ đã thoát khỏi sự hèn mọn, có tình cảm cao thượng, con người ta có phẩm cách cực cao. Những… hành động bỉ ổi trong tưởng tượng của các ngươi tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người ta!" Hắn nói ra nhừng lời hết sức chính nghĩa, sau khi nói xong bèn dùng một tư thế hiên ngang lẫm liệt đi thẳng lên lầu hai..

    Ngoại trừ Miêu Gia, hai người kia có vẻ như đã tin tưởng Vương Hủ. Lúc này Miêu Gia nhìn theo bóng lưng đầy vẻ tang thương của Vương Hủ, ý vị thâm trường nói: "Chờ một chút, chỉ tối đa năm phút đồng hồ..."

    Vương Hủ không để cho bọn họ chờ tới năm phút đồng hồ, chỉ gần một phút sau ba người ngồi dưới lầu đã nghe thấy một tiếng nữ nhân thét lên chói tai. Tiếng thé này rõ ràng của của Yến Ly , ba giây sau là tiếng hét của Vương Hủ vang lên. Âm thanh "A a a ..." của hắn hết sức dõng dạc, y hệt như tiếng heo bị chọc tiết.

    Tề Băng cùng Dụ Hinh không rõ tình huống xảy ra, xảy ra, đang suy nghĩ có nên lên dò xét hay không thì Miêu Gia lại hết sức bình tĩnh nói: "Tỉnh táo... Phải tỉnh táo... Từ hai tiếng hét kia có thể thấy hiệu quả cách âm của căn phòng này không tệ. Thực tế cường độ Deciben do hai người kia phát ra còn lớn hơn nhiều. Như vậy... theo phân tích của ta, mặc dù trong phòng đêm nay sẽ có tiếng kẽo kẹt của giường, hoặc là tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ dồn dập v ..v ...Chúng ta cũng sẽ không nghe thấy. Rất tốt... Kiểm tra hoàn tất, tất cả trở về phòng ngủ."

    ... ...

    Điểm này có chút nghi vấn cần giải thích, một phút đồng hồ trước đã xảy ra chuyện gì?

    Kỳ thực sự tình là như thế này...

    Vương Hủ lên lầu, tiến vào giang phòng của Yến Ly, đóng cửa lại. Trước kia tại khách sạn Phong Vân, Vương Hủ cũng đã từng canh cho Yến Ly ngủ, cho nên hắn vẫn muốn làm như trước, định chuyển ghế ngồi sát bên giường cả đêm.

    Yến Ly lúc này vẫn còn chưa ngủ, nàng vẫn còn đang tỉnh!

    Yến Ly tuy thân thể bị suy yếu, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cũng không phải thần trí không rõ. Ở nơi vừa lạ lẫm vừa quỷ dị, trong đêm khuya vắng, nàng nghe thấy có người mở cửa phòng mình. Vương Hủ vừa vừa rời đi không lâu, chắc có lẽ sẽ không lén lén lút lút quay về, vậy đó là ai?

    Yến Ly trong lòng sợ hãi, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể giả vờ ngủ say, cố gắng quan sát tình huống. Lúc này nếu như Vương Hủ cứ ngồi như vậy rồi ngủ gật thì Yến Ly sẽ phát hiện ra là hắn. Nhưng Vương Hủ không như vậy... Hắn làm một việc hết sức ngu xuẩn.

    Chính xác ra đây là một trò đùa, về phần linh cảm đến từ câu nói của Miêu Gia trước đó: "bảo vệ riêng" .

    Giờ phút này trong phòng ngọn nến đã tắt, ngoài cửa sổ mưa cũng đã ngừng được một lúc, mây đen cũng tán đi, một vầng trăng non treo trên không trung, ánh trăng xuyên thấu qua bức màn chiếu lên giường.

    Yến Ly nằm nghiêng, đưa lưng về phía Vương Hủ, trên người nàng chỉ đắp một tấm chăn cũng không tính là dày. Cho nên trong mắt Vương Hủ lúc này là một thân thể đang phập phồng, những đường cong đầy ưu mỹ...

    Vì vậy, Vương Hủ nhất thời cao hứng, làm ra sự việc hết sức ngu xuẩn kia: hắn chui vào trong chăn...

    Vương Hủ biết rõ, hắn nằm cạnh như vậy nhất định sẽ khiến Yến Ly tỉnh dậy, nhưng nói như thế nào người ta cũng là bệnh nhân. Cùng lắm nàng cũng chỉ giận dữ một chút rồi hỏi hắn một câu: "Ngươi làm gì vậy?"

    Vương Hủ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Ta chính là bảo vệ riêng."

    Sau đó Yến Ly sẽ đuổi hắn khỏi giường, mắng hắn là đồ ngốc. Điều đó rất tốt, rất hài hòa. Vừa chiếm được tiện nghi, người ta cũng sẽ không để trong lòng, dù sao vẫn chỉ là một trò đùa.

    Nhưng trên đời này có một câu: “Tám phần mười nhân sinh trên đời này đều không theo ý mình.”

    Bởi vậy, sự tình cũng không phát triển như Vương Hủ nghĩ, mà liên tiếp biến hóa khiến hắn hoảng sợ.

    Đầu tiên, Yến Ly kêu to...

    Là thét lên, thanh âm rất lớn, rất dọa người. Dù thần kinh Vương Hủ tương đối tốt, cũng không nghĩ tới một bệnh nhân có thể hô to như vậy. Sau đó hắn nhanh chóng phản ứng, hành động tiếp theo cũng cực kỳ ngu xuẩn...

    Vương Hủ bịt kín miệng của Yến Ly, cố gắng nói nhỏ vào tai nàng: "Đừng kêu, là ta..."

    A, hóa ra là ngươi. Như vậy... Ngươi đang làm gì? ! Thật sự là ngươi muốn làm gì?

    Yến Ly đã biết là Vương Hủ, trong lòng lập tức cảm thấy kinh sợ. Vì vậy nàng hung hăng cắn một cái vào tay hắn.

    Sau đó... đến lượt Vương Hủ kêu to...

    Vương Hủ rút tay trở về: "Này... Yến học tỷ, không cần ác như vậy..."

    Đáp lại hắn chính là một đôi mắt rưng rưng, còn có gò má đỏ bừng của Yến Ly, nàng cắn chặt môi dưới không nói lời nào.

    Ánh mắt kia khiến Vương Hủ có một cảm giác hết sức mãnh liệt... Đã xảy ra chuyện không ổn... Nhất định có chỗ không ổn!

    Hắn rất nhanh sẽ hiểu vấn đề nằm ở đâu, bởi vì "Cảm giác" của hắn đã đến... Cái này cũng không phải cảm giác của bậc đại năng, cũng không phải năng lực thiên phú, mà là cảm giác của một trong các giác quan của người bình thường - xúc giác.

    Hai người chung chăn có rất nhiều chuyện không thể nói được, ví dụ như Vương Hủ có mặc quần áo, mà Yến Ly thì không...

    "A..." Vương Hủ muốn nói gì đó để làm giảm bầu không khí căng thẳng, nhưng hắn lại nói không nên lời... Ánh mắt của hắn không tự chủ được từ trên mặt của Yến Ly đã tuần tra xuống tới cổ, sau đó tiếp tục… hướng xuống dưới. Ài... Ánh sáng quá mờ, nếu như nhấc chăn lên chắc chắn sẽ thấy. Đương nhiên, có nhìn hay không, cũng không sao cả . Một người đã nằm trong ngực ngươi, thở một hơi ngươi cũng biết thì còn có gì để nói?

    Yến Ly chú ý tới ánh mắt Vương Hủ, nàng trừng mắt nhìn Vương Hủ, chỉ nói vẻn vẹn có một câu: "Ngươi có ý gì?"

    "Ta..." Vương Hủ bỗng nhiên nghĩ ra: "Ta nói nè Yến học tỷ, hình như ngươi không có thói quen ngủ trần. Tại sao hôm nay lại hào hứng vậy?"

    Thanh âm của Yến Ly rất nhẹ, nghe như đang thở dài, "Quần áo hơi ướt, sau khi ngươi đi ra ngoài ta liền cởi ra."

    Đây thật ra là một đáp án hết sức dễ đoán, căn bản không cần hỏi cũng có thể đoán được, nhưng Vương Hủ không muốn nói mà thôi.

    Yến Ly nói: "Ta muốn hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi đến tột cùng là có ý gì?"

    Mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ hòa cũng hơi thở của Yến Ly kích thích giác quan của Vương Hủ, hai người cứ như vậy dựa vào nhau. Cả hai đều có xảy ra chút phản ứng sinh lý, nhưng mà giờ phút này Vương Hủ hết sức thanh tỉnh, hắn đã đưa ra được một phán đoán hết sức chính xác: mình đã nói không rõ ràng lắm...

    Dù không rõ ràng, nhưng tới giờ cũng chẳng cần nữa, cứ tiếp tục đi...

    "Ài... Là thế này: ta không kìm được nên muốn nằm cùng ngươi, cái này đúng là kìm lòng không được... Như vậy hiện tại nếu như ngươi cam tâm tình nguyện, chúng ta có thể... Nếu như ngươi không muốn thì..."

    Hắn còn chưa nói hết, Yến Ly đã dùng thanh âm như muỗi ngắt lời Vương Hủ: "Ta hôm nay không thoải mái."

    Đây là có ý gì? !

    Giờ đến phiên Vương Hủ nếu được hỏi, hắn rất muốn hỏi cho rõ, có phải tới khi ngươi thoải mái thì ta có thể làm gì thì làm?

    Lúc này Yến Ly xoay người lại, tiếp tục đưa lưng về phía Vương Hủ, lộ ra hai vai cùng tấm lưng như ngọc dưới ánh trăng. Nếu như theo quảng cáo dành cho trẻ em chính là sữa chua tự nhiên nguyên chất... nó một lần nữa lại khiến yết hầu của Vương Hủ khô khốc.

    "Ta muốn ngủ, ngươi muốn ngủ cùng ta cũng được. Nhưng ta thật sự không thoải mái, ngươi cũng đừng làm chuyện gì kỳ quái." Yến học tỷ trước khi ngủ còn ném ra một quả bom hạt nhân...

    Vương Hủ lập tức kinh ngạc, trạng thái này giống như hóa đá. Trong đầu hắn hiện lên cảnh trong phim 'Ỷ Thiên Đồ Long Ký – Ma Giáo Giáo Chủ' có Lý Liên Kịch đóng chính. Trong phim Triệu Mẫn đã từng không hề cố kỵ Trương Vô Kỵ mà nói: "Ta sớm muộn gì cũng là người của ngươi, ta cũng lười phản kháng, dù sao hiện tại có kêu bể cổ họng cũng có người để ý tới, nên ngươi muốn làm gì thì làm". Sau đó Trương giáo chủ bèn xoay người, vừa nghiêm túc vừa ngại ngùng nói: "Không biết thẹn."

    Bây giờ nghĩ lại Vương Hủ thấy Trương Vô Kỵ chính là cặn bã, trong lòng đã mừng thầm nhưng miệng lại còn nói lời thanh cao, thật sự đúng là kẻ mặt dày...

    Nhưng suy nghĩ miên man không được bao lâu, Vương Hủ quyết định trò đùa này vẫn nên dừng lại ở đây thôi, hắn chuẩn bị rời khỏi chiếc giường tội ác, giữ vững đạo chính nghĩa của hắn...

    Đáng tiếc, đúng lúc chuẩn bị rút lui thì Vương Hủ phát hiện Yến Ly đã gối đầu lên cánh tay mình, hơn nữa nàng giống như đã ngủ say mất rồi...

    ... ...

    Một đêm không có chuyện gì xảy ra, quỷ hồn của Manson không xuất hiện, cũng không có tình huống dị thường khác.

    Cho tới tận sáng sớm hôm sau, Dụ Hinh gõ cửa phòng Vương Hủ.

    Đùng, đùng, đùng, "Ta cần vào..." Nàng giống như muốn cười.

    Cửa được mở ra, Dụ Hinh trông thấy hai người nằm trên giường. Vương Hủ mắt thâm quầng, nằm nghiêng theo tư thế hết sức kỳ quái, Yến Ly đang gối đầu lên tay trái của hắn.

    "Nhé... Còn không có khởi đâu rồi, mắt quầng thâm đều đã có ah... Chẳng lẽ ngươi theo tối hôm qua một mực tăng ca đến hừng đông à?" Nàng giống như cười mà không phải cười địa trêu chọc lấy.

    Vương Hủ ánh mắt lờ đờ, rất giống như một kẻ bị trà đạp thậm tệ vậy...

    "Ta giống như không có tay trái vậy...Nó mất cảm giác đã quá lâu..."

    Dụ Hinh nói: "Chúng ta muốn đi quanh thị trấn, tới tối sẽ quay về. Hôm nay ở đây chỉ có hai người các ngươi, cừ từ từ mà chơi nhé."

    "Này!" Vương Hủ cố gắng giảm thanh âm, nói với Dụ Hinh đang đứng gần cửa: "Vì sao lại chỉ còn lại hai chúng ta?"

    Dụ Hinh cười nói: "Yến học tỷ đang bệnh, để một mình nàng trong ngôi nhà bị ám thế này, ngươi yên tâm sao?"

    Vương Hủ thở dài, đầu tựa ở trên gối, đáp: "Kỳ thật ta hết sức thống khổ ngươi biết không..."

    "Người ta đã cởi hết quần áo rồi, còn muồn nói gì nữa?"

    Vương Hủ há miệng muốn nói: "Ta...".

    Nhưng Dụ Hinh không để hắn phun ra câu thứ hai đã chặn họng: "Ngươi... Không cần giải thích với ta..."
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác giả: Ba ngày ngủ hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch.
    Chương 28: Bao Vây

    Dịch: Tuyệt Hàn
    Nguồn: Tầm Hoan Tác Loạn

    Miêu Gia, Tề Băng cẩn thận theo sát từng chút sau lưng Dụ Hinh, giờ phút này bọn họ đang xuyên qua rừng cây, hướng về thị trấn nhỏ Bodie.

    Xung quanh rừng cây này, hoặc có thể nói là trận pháp này vẫn hết sức hung hiểm. Phương pháp để xuyên qua rừng cây chỉ có thể là để Vương Hủ hoặc là Dụ Hinh dẫn đường, nếu không ngay cả cao thủ như Tề Băng cũng không có khả năng phát hiện ra những thay đổi nhỏ có thể dễ dàng xoay chuyển tình thế.

    Ánh đao màu tím nhàn nhạt chớp động trên tay Dụ Hinh, vũ khí linh hồn được yêu lực thôi động vẫn có tác dụng như cũ. Nàng dẫn hai người thẳng hướng theo lối ra duy nhất.

    Tề Băng nói: "Ta có một ý tưởng, chúng ta có thể đốt thử mảnh rừng này xem sao?"

    Miêu Gia cười khổ: "Ý tưởng này ta cảm thấy độ tin cậy rất thấp, tử khí và âm khí ở đây quá nặng, dùng lửa cũng không hết được. Nếu như có thể điều được mấy cái máy ủi đến còn có khả năng thử san bằng, chỉ có điều ủi xong không biết còn lại là một đống gỗ hay là cả một núi thi thể."

    Tề Băng lại nói: "Còn có điều ta vẫn chưa hiểu, tại sao đến được đây chỉ có năm người chúng ta? Chúng ta đều quen nhau, hơn nữa có bốn cá thể đều là kẻ có "năng lực linh hồn", đến cùng thì mục tiêu của Manson là gì ?"

    Miêu Gia nói: "Ta cũng không biết, mặc dù đã phỏng đoán tới mức độ lớn nhất, nhưng hiện tại các bằng chứng quá ít. Cụ thể thì cứ tới thị trấn tìm kiếm thêm chút ít manh mối mới biết được.

    Dụ Hinh lúc này quay đầu lại nói: "Đã đến lối ra rồi."

    Miêu Gia và Tề Băng quay đầu nhìn về phía đó, chính là con đường nhỏ tiến vào cánh rừng ngày hôm qua. Quả nhiên muốn xuyên qua cánh rừng chỉ có một con đường này mà thôi...

    Bọn họ tới trước thị trấn, vẫn là cảnh tượng như vậy. Tối qua mưa to như vậy mà không hề có một vũng nước nào đọng lại, xem ra thời gian ở nơi này rất quỷ dị, không thể rõ là nhanh hay chậm. Cũng có thể thời gian ở nơi này chỉ là một biểu hiện giả dối mà thôi...

    Miêu Gia nói: "Trong những nhà dân kia ta khẳng định cũng chẳng có chút giá trị gì, tốt nhất vẫn cứ nên tới nhà thờ thử xem."

    Tề Băng lên tiếng phân tích rất khách quan: "Hiện tại tất cả mọi người đều không có linh lực, vẫn nên cùng nhau hành động thì tốt hơn. Vạn nhất có bị lọt vào cạm bẫy như trong cánh rừng kia, mất đi liên lạc thì hết sức phiền toái.".

    Dụ Hinh cũng không hề tỏ vẻ dị nghị, cho nên ba người bọn họ cùng đến trước nhà thờ. Chỉ ngay khi đẩy cửa bước vào, sắc mặt của Miêu Gia lập tức thay đổi.

    Hắn lên tiếng: "Ở đây có người."

    Ngữ khí của Miêu Gia khẳng định rõ ràng , mặc dù không có linh thức nhưng Miêu Gia không biết dùng phương pháp gì đã nhận ra được sự tồn tại của người khác.

    "Xuất hiện đi."

    Miêu Gia quét mắt khắp cả nhà thờ một lượt, lên tiếng: "Một kẻ sau tấm màn, một kẻ ngồi sau bục giảng kinh, ba kẻ đang trốn trong phòng xưng tội."

    Ước chừng hơn mười giây sau, người đầu tiên đứng lên chính là người nấp phía sau bục giảng kinh. Nhìn kỹ thì hóa ra là người quen, William...

    "Miêu lão đại! Miêu đại sư! Hóa ra là ngài!" Hắn nước mắt nước mũi đầm đìa chạy tới.

    Miêu Gia một cước dẫm thẳng lên mặt William, giữ khoảng cách anh bạn này trong vòng một mét : "Nói nhảm ít thôi, Miêu lão đại (*)cái gì? Ta là pet của ngươi hả?"

    (*)Miêu lão đại: tiếng Trung có nghĩa khác Cat Boss – một loại Pokemon

    "Thầy Cổ... âm thanh này, là thầy Cổ phải không?" Một người hơn 40 tuổi với khuôn mặt chữ quốc (国) đi ra từ phía sau tấm màn.

    Miêu Gia cười nói: "Hóa ra là giáo sư Hách..."

    Giáo sư Hách thấy có người quen bèn thở phào nhẹ nhõm, ông quay người về phía phòng xưng tội hô lớn: "Mọi người ra cả đi, là thầy Cổ của phòng y tế. Lão An, ngươi cũng xuất hiện đi, không có chuyện gì đâu."

    Đi ra từ trong phòng xưng tội là ba nữ sinh của trường Tường Dực. Mà lão An trong câu nói của giáo sư Hách lại từ phía sau của nhà thờ đi ra. Lão An – tên thật là Ans, chính là thầy giáo của trường Tường Dực, nhưng chuyên ngành có chút đặc thù, chính là thần học (*).

    (*)thần học nguyên nghĩa trong tiếng La Tinh là Theologia, ghép 2 từ trong tiếng Hy Lạp là Theos (nghĩa là thần linh) và logos (nghĩa là lời); Theologia là môn học nghiên cứu về những lời, lý lẽ phù hợp với Thiên Chúa. Ngày nay, thần học được giảng dạy trong các chủng viện, trường dòng, học viện, đại học của các tôn giáo.

    Là một người nghiên cứu rất sâu về tôn giáo, là người có uy vọng trong thần học nhưng hoàn cảnh của giáo sư An khá tế nhị. Dù sao cũng có rất ít người hứng thú với thần học, hoặc có thể nói không gian dành cho những người theo đuổi môn học này phát triển, đều là những thứ xa vời...

    Ngẫm lại cũng có thể thấy rõ... Người muốn học võ công Thiếu Lâm rất nhiều nhưng người muốn ăn chay niệm Phật thành tâm rất ít; muốn tán nữ sơ rất nhiều nhưng người cầu nguyện trước thượng đế lại ít; muốn tìm nữ đạo sĩ song tu rất nhiều, người muốn ẩn cư trốn sơn lâm thanh tịnh lại thiếu…

    Nói ngắn gọn trong cái thời đại xô bồ này thì tôn giáo chỉ nên là một môn học vì nó chỉ có thể đem lại cho ta những hiểu biết nửa vời về mặt tinh thần, cũng có rất ít người coi nó là một thứ chuyên ngành. Bởi vậy chức vụ của giáo sư An trong trường Tường Dực cũng chỉ là hư danh, giống như mấy vị trong khoa khảo cổ vậy.

    Không thể không bội phục ban quản lý của trường Tường Dực... Nguyên tắc của bọn họ là: Ở trường học dành cho đám nhà giàu siêu cấp này, chỉ sợ ngươi không muốn học chứ không thể nói ngươi không học tới...

    Miêu Gia nhìn giáo sư An, vị giáo sư này khiến người khác có cảm giác u ám, nhìn phần chân tóc trước trán có thể đoán được giáo sư An khoảng độ 40 tuổi. Có lẽ là bởi vì gầy hơn nên nhìn có vẻ trẻ hơn so với giáo sư Hách.

    Mọi người đã tập trung đủ rồi, giáo sư Hách nói: "Thầy Cổ, làm sao anh biết chúng tôi trốn ở đâu?"

    Miêu Gia tỏ vẻ lười nhác đáp lời: "Ta nhìn thấy dấu chân của năm người, trong đó bước chân của William khá đậm, vết giày còn dính nhiều đất cát hơn người khác. Ngoài việc cho thấy ngươi thiếu rèn luyện, chỉ được cái to xác thì nó cũng đã làm lộ vị trí của ngươi."

    Hắn quay đầu nhìn giáo sư Hách, tiếp tục nói: "Lần sau muốn trốn sau tấm màn, làm ơn thu cái chân lại..."

    Sau đó Miêu Gia lại nhìn ba nữ sinh: "Dùng nước hoa hàng hiêu thì... hết cách, mùi thơm sẽ lưu lại trong không khí lâu hơn, đồng thời cũng đậm hơn."

    Cuối cùng Miêu Gia nhìn như cười mà không phải cười nói với giáo sư An: "Giáo sư An không để lại dấu chân, nếu như không phải đã từng luyện qua khinh công thì thể trọng chắc còn phải nhẹ hơn cả mấy nữ sinh kia?"

    Giáo sư An nở nụ cười, hắn cười... Hình dung như thế nào nhỉ, nụ cười trong mấy phim kinh dị đều giống như vậy...

    "Ha ha, chỉ đơn giản vì đôi giày của ta mà thôi." Hắn chỉ chỉ chân của mình.

    Miêu Gia cúi đầu nhìn, hóa ra giáo sư An không đeo giày da cũng không phải giày thể thao, mà là giày lười. Kiểu dáng rất giống mấy đôi giày vải của đám bà lão bó chân thời xưa hay mang, chỉ khác về chất liệu và kích cỡ. Giày như vậy thì đế cũng rất mỏng, đồng thời cũng không có hoa văn phức tạp, đa phần đều là đế bằng hoặc vân ngang. Nếu như cố gắng hoản toàn có thể không để lại tiếng động cũng như dấu chân.

    Giáo sư Hách lên tiếng hỏi: "Thầy Cổ, mấy người sao lại tới đây? Cái thị trấn Bodie này tới cùng là ở đâu?"

    Miêu Gia cười ha ha rồi trả lời: "À thì... Cái đó chúng ta cũng không biết, một phút trước vẫn còn chơi trong khách sạn, bỗng nhiên liền đi tới nơi quỷ quái như thế này."

    Giáo sư Hách gật đầu: "Như vậy cũng giống với chúng tôi, tôi đang cùng lão An ăn cơm thì đột nhiên cũng cảm thấy thất thần, sau đó liền đến nơi này. Sau đó bốn sinh viên này cũng xuất hiện bên cạnh hai chúng ta."

    Miêu Gia hỏi: "À... Mấy người đến đây lúc nào? Có nhìn thấy những người khác không?"

    Giáo sư Hách lắc đầu: "Đại khái chúng ta đến khoảng một giờ trước, cũng đã thử chia ra đi vài vòng quanh thị trấn nhưng không phát hiện ra bất cứ người nào. Rồi mới tập trung ở đây nghỉ ngơi, lên kế hoạch tiếp theo. Nhưng lại nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, cũng không biết có nguy hiểm gì không, cho nên đều bắt đầu tìm nơi để trốn. Không nghĩ ĩ tra là gặp nhóm của thầy Cổ."

    Miêu Gia nói: "A... Thì ra là thế." Hắn lập tức quay đầu nói khẽ với Tề Băng và Dụ Hinh: "Có chút phiền toái, tất cả những người này đều gặp nguy hiểm, muốn bảo vệ từng người xem ra rất khó..."

    Giáo sư Hách tiếp tục hỏi: "Thầy Cổ, mấy người tới đây khi nào?"

    Miêu Gia nói: "Chúng ta tới đây ngày hôm qua. Mà còn có hai sinh viên nữa, chính là Vương Hủ,Yến Ly. Mọi người có lẽ đều biết nhau cả, bọn họ đều đang ở lại trong tòa lâu đài kia, chúng ta cũng tìm được thức ăn nước uống ở đó. Nếu không mấy người cũng cùng..."

    Hắn vừa nói vừa đi ra khỏi nhà thờ, muốn chỉ tòa lâu đài cho giáo sư Hách xem. Nhưng một cảnh tượng không thể nghĩ tới đã xảy ra: ngọn đồi, mảnh rừng cây kia, con đường bọn họ dùng để quay lại thị trấn, tất cả đều đã biến mất, trước mắt chỉ còn lại sa mạc mênh mông...

    "Chuyện gì xảy ra?" Tề Băng lên tiếng hỏi Dụ Hinh, nàng là người duy nhất còn lại chút ít năng lực ở đây.

    Sắc mặt Dụ Hinh cũng trở nên không tốt: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"

    Thần sắc Miêu Gia cũng trở nên nặng nề, sự tình giờ biến thành chuyện hài mất rồi. Tình cảnh bây giờ chẳng phải là hòa thượng mang miếu chạy, phòng ốc đều biết bay? Hiển nhiên không phải, hắn thấp giọng trầm ngâm: "Manson... Ngươi đến tột cùng muốn chơi trò gì đây..."

    ... ...

    Manson muốn chơi trò gì, không ai biết rõ.Chỉ có Vương Hủ lúc này đang có một dự cảm bất thường, đây là bản năng theo năng lực Chúa Tể, hắn có thể theo phát hiện được mối nguy hiểm ở một trình độ nhất định...

    Vương Hủ nhìn Yến Ly đang nằm trên giường, nàng sốt cao càng ngày càng nghiêm trọng, giờ vẫn còn đang hôn mê. Vương Hủ nghiêm chỉnh cầm thùng nước đi vào phòng, không ngừng dùng khăn ướt giúp Yến Ly giảm nhiệt độ cơ thể. Hắn không dám rời khỏi gian phòng này quá nhiều, bởi vì Vương Hủ rất sợ, hắn sợ khi mình đi ra ngoài lấy nước thì Yến Ly đã biến mất.

    Đến trưa, cảm giác bất an càng thêm nghiêm trọng, cơn sốt của Yến Ly cũng không thấy giảm bớt chút nào, vốn chỉ là cảm lạnh khi dầm mưa mà thôi. Nếu như bình thường, chỉ cần uống chút thuốc hạ sốt, ngủ một giấc, cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng có gì đó không đúng.

    Vương Hủ gấp đến độ như cá sống bị bỏ vào chảo dầu sôi ...

    Vốn có thể coi Miêu Gia là bác sĩ, nhưng lại không có ở đây. Đã thế ở hắn cũng không hề có chút thuốc nào, hai là không có thiết bị, ba là không có linh lực và đạo pháp. Hắn chẳng có khả năng 'không bột mà gột nên hồ'.

    Cho nên Vương Hủ hiện tại hoàn toàn chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng hắn cũng chẳng có biện pháp...

    Yến Ly cố gắng mở mắt, thanh âm của nàng hết sức yếu ớt: "Vương Hủ... Ta... Cảm thấy khó chịu..."

    Vương Hủ nắm tay nàng, để nàng dựa vào trong ngực mình, nói: "Ta biết rồi... Ta biết rồi..."

    "Ta... Sẽ chết sao?"

    "Ha ha... Làm sao có thể... Cảm vặt mà thôi. Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh..." Hắn cố nặn ra vẻ tươi cười, thế nhưng chỉ giữ được trong vài giây.

    "Ngươi không cần gạt ta... Ta biết rồi... Đây không phải cảm mạo..." Khuôn mặt Yến Ly lộ vẻ rất thống khổ, nàng còn chưa nói hết, lại một lần nữa mất đi ý thức.

    Vương Hủ nhìn Yến Ly tựa đầu vào ngực mình, trong lòng giống như nếm cả ngọt, mặn, cay, chua, đắng. Tất nhiều tình cảm tại thời khắc này cùng với cảm giác đau lòng đánh úp hắn, Vương Hủ giờ phút này cảm giác mình hết sức vô dụng. Tính mạng của Yến Ly hiện tại đang nhạt nhòa trước mắt hắn, hắn lại bất lực. Tựa như tính mạng của Eleanor lúc trước... Chẳng lẽ dự cảm bất thường kia chính là cái chết của Yến Ly sao?

    Không! Không được! Ta không thể chấp nhận điều đó, ta không thể mất đi nàng một lần nữa! Bất kể là trời, đất, người, thần hay quỷ dữ, dù ai cũng không cách nào cướp đi tính mạng của nàng từ tay ta!

    Vương Hủ cõng Yến Ly, một đạp phá cửa sổ thủy tinh, trực tiếp từ lầu hai nhảy ra ngoài.

    Trong khi rơi xuống đất hắn phát hiện bầu trời đã không còn như lúc trước, mà là đêm tối, một ánh trăng non đang lơ lửng giữa không trung.

    Một đám bóng đen xuất hiện trước trước tầm mắt của Vương Hủ, chúng vẫn không nhúc nhích, đứng dưới ánh trăng đầy trang nghiêm, mang trên mặt nụ cười vặn vẹo.

    Những bóng đen này, đều là tượng sáp, tượng sáp được khoác lên những tấm da người...

    Vương Hủ đếm sơ qua, ước chừng có ngoài ba mươi tượng sáp. Vị trí của chúng đứng hết sức kỳ quái, chúng đều đang vây quanh tòa lâu đài. Mà bãi đất bên cạnh khu rừng nhỏ, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một rừng cây ngút mắt...
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)