Quỷ Hô Bắt Quỷ - Ba Ngày Ngủ Hai Ngày - Q8 C17

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch
    Chương 9: Giải thoát.

    Người dịch: Bằng Tèo
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Người dịch: Zerog31
    Biên tập: No_dance8x

    ”Ngươi… còn sống.”

    Dụ Hinh thì thào.

    “Dĩ nhiên rồi, ta có rất nhiều việc đang chờ và còn phải tận mắt chứng kiến nhiều lời thề nữa. Vì vậy, ta không thể chết được.”

    Tề Băng nở một nụ cười ấm áp.

    Từ ngày quen biết Tề Băng đến nay, Vương Hủ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt trên và cũng chưa từng nghĩ hắn ta có thể cười như vậy. Do đó, vào khoảnh khắc ấy, trong đầu Vương Hủ chỉ lóe lên mấy chữ:

    Mở rộng tầm mắt!

    Liễu Khuynh Nhược ngừng đánh với Thủy Vân Cô. Nhoáng cái, nàng đã di chuyển đến bên Dụ Hinh. Tuy mắt nhìn Tề Băng nhưng ngoài miệng lại nói với Dụ Hinh:

    “Đáng lẽ hắn phải chết rồi.”

    “Rõ ràng ta đã đích thân ra tay…”

    Dụ Hinh định giải thích.

    Tuy nhiên, Liễu Khuynh Nhược không cho nàng nói hết:

    “Ta không mong nhìn thấy một ngày nào đó đến ngươi cũng lừa ta.”

    Đến đây, nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp:

    “Vì vậy, hãy giết hắn ngay đi.”

    Dụ Hinh run rẩy giơ quyền nhận lên. Với ánh mắt thất thần, nàng đi từng bước một về phía Tề Băng.

    Tề Băng không di chuyển mà lẳng lặng nhìn Dụ Hinh. Nụ cười vẫn còn nguyên đó.

    Tất cả mọi người đều ngừng đánh để theo dõi cảnh tượng có hơi quái dị này.

    Dụ Hinh vung vũ khí.

    Dường như Tề Băng không muốn tránh.

    “Ta không thể… ta không thể… hu … khụ khụ… hu hu…”

    Nàng bật khóc nghẹn ngào rồi xoay người nói với Liễu Khuynh Nhược:

    “Ta không thể… không thể làm vậy… với hắn… một lần nữa…”

    Liễu Khuynh Nhược nhắm mắt lại.

    “Vậy để ta giúp ngươi.”

    Nàng duỗi thẳng tay về phía trước. Linh lực bắt đầu tản ra trên không.

    Chắc chắn là Áp Súc!

    Bộp!

    Một cánh tay từ đâu xuất hiện nắm chặt lấy cổ tay của Liễu Khuynh Nhược. Thông thường, điều này không ảnh hưởng đến việc sử dụng năng lực linh hồn. Vậy mà Áp Súc lại không xảy ra!

    Ánh mắt của mọi người liền tập trung vào chủ nhân của cánh tay.

    Là Lưu Hàng!

    “Tại sao lại…”

    Mặc dù Liễu Khuynh Nhược không tỏ ra giật mình nhưng chắc hẳn trong lòng chẳng hiểu mô tê gì.

    Lưu Hàng cười nói:

    “Ha ha! Không ngờ chứ gì? Ta cũng không ngờ, may mà vẫn còn kịp đấy. Mà nè, ngươi độc ác quá đi! Bộ muốn giết luôn cả Dụ Hinh hả?”

    “Độc ác ư? Ta không hiểu cái độc ác mà ngươi nói và cả cái gương mẫu trong lòng ngươi nữa. Giờ đây, ta chỉ biết rằng trên đời không có ai đáng tin cậy một trăm phần trăm, không có ai không thể hy sinh được.”

    Thủy Vân Cô lớn tiếng nói:

    “Không đâu, ngươi sai rồi!”

    Liễu Khuynh Nhược vẫn không thể hiện cảm xúc:

    “Ta không sai. Cho đến bây giờ, ta luôn đúng. Vì thế giới này sai nên ta mới phải thay đổi nó. Các ngươi không hay biết gì nhưng vẫn cứ chấp mê bất ngộ!”

    “Ha… ha… lão đại… ngươi… ngươi hãy từ bỏ đi. Chúng ta… thua rồi…”

    Giọng nói trên vọng đến từ một nơi không xa lắm.

    Người nói chuyện là Lạc Ảnh. Ai nấy cứ tưởng rằng sự xuất hiện của Lưu Hàng chứng tỏ Lạc Ảnh đã bị đánh đến mức nằm bẹp dí dưới đất. Nào ngờ, hắn vẫn còn khỏe mạnh xuất hiện ở đây. Lạ là ở chỗ, hắn trở nên mập ú. Lạc Ảnh gầy như bộ xương khô giờ đã hóa thành một gã mập chất phác lau mồ hôi trong lúc nói chuyện. Bộ quần áo chật đến mức sắp bung ra và món vũ khí trên tay không còn sức thuyết phục nữa. Thứ duy nhất giúp mọi người xác định được Lạc Ảnh chỉ có bằng chứng cố định là linh thức…

    Trong tay Lạc Ảnh còn có một người đàn ông trung niên. Tuy hắn đang hấp hối nhưng rõ ràng là kẻ bị Hoàng Du đánh bay hồi nãy: Bùi Nguyên!

    Bộ xương khô đó xuất hiện trong trạng thái bình thường, có máu có thịt và rất đẹp mã.

    Liễu Khuynh Nhược nhướn mắt nhìn Lưu Hàng:

    “Chẳng lẽ ngươi đã…”

    Lưu Hàng bật cười ha hả:

    “Ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện sau trận đánh ở thành phố S, một trong số đó là năng lực linh hồn. Ta cứ tưởng rằng nó rất vô dụng. Song, trong lúc đánh nhau với Lạc Ảnh, ta đã biết được năng lực tưởng chừng vô dụng ấy được gọi là Tinh Lọc.”

    Liễu Khuynh Nhược lạnh lùng nói:

    “Ngươi tưởng rằng mình đang giúp bọn hắn đấy ư? Những thay đổi ấy đều là do tâm hồn mỗi người khắc họa nên và lộ rõ trong cuộc thí nghiệm của kế hoạch Sáng Thế: Sài Hưng không muốn lớn lên, Lạc Ảnh ao ước được gầy đi; còn Bùi Nguyên, hừ, hắn muốn bạn gái cũ hiểu rõ tấm lòng của mình.”

    Thủy Vân Cô nói:

    “Vì vậy, ngươi dùng Chân Thần Ma Phương kết hợp với năng lực linh hồn để biến tất cả bọn họ thành quái vật?”

    Liễu Khuynh Nhược lạnh lùng đáp:

    “Bọn họ biến thành hình dạng gì đều phụ thuộc vào quyết định của mỗi người. Việc tham gia thí nghiệm cũng do họ chủ động yêu cầu.”

    Miêu Gia tập tễnh bước đến:

    “Tính đến nay, dường như chỉ có mỗi Nguyễn Đạt biến đổi hoàn hảo, vì hắn ta một mực theo đuổi sức mạnh với đầu óc đơn giản, nhưng điên rồ. Ta nghĩ hắn là người duy nhất không gặp bất cứ ‘tác dụng phụ’ nào, còn những người khác…”

    Liễu Khuynh Nhược trả lời:

    “Nói nữa cũng vô nghĩa. Trước nay, ta chỉ coi trọng tương lai.”

    Nàng dời mắt qua Lạc Ảnh:

    “Lạc Ảnh, ta không trách ngươi vì bị đánh bại bởi năng lực Tinh Lọc của Lưu Hàng. Song, ngươi đã thỏa hiệp với hắn và giúp Bùi Nguyên biến lại thành người bình thường. Bởi vậy, từ nay về sau, ta không cho phép bất cứ hành vi nào ảnh hưởng đến kế hoạch Sáng Thế đến từ ngươi.”

    Lạc Ảnh chọn cách im lặng, không giải thích gì cả.

    Liễu Khuynh Nhược nhìn sang Dụ Hinh:

    “Dụ Hinh, ngươi là người ta tin tưởng nhất. Do đó, ta luôn dễ dàng tha thứ cho ngươi rất nhiều lần, kể cả việc nghi ngờ kế hoạch của ta. Ta biết ngươi làm vậy vì lo lắng cho an toàn của ta. Tuy vậy, ngươi còn vướng bận chuyện tình cảm nên phản bội ta.”

    Dụ Hinh khóc thút thít. Nàng cũng không giải thích.

    Liễu Khuynh Nhược quay đầu:

    “Sài Hưng, bây giờ là cơ hội tốt nhất rồi đấy. Ngươi có thể chọn tiếp tục theo ta, hoặc để cho Lưu Hàng ‘tinh lọc’ và rời khỏi Vô Hồn.”

    Nàng dừng một chút:

    “Quách Tịnh Thiên, ngươi cũng có quyền được chọn. Chỉ cần rời xa ta thì các ngươi sẽ an toàn và không cần đối đầu với Thần.”

    Bọn hắn đều im lặng.

    “Hừ!”

    Liễu Khuynh Nhược cúi đầu, trong miệng thì thầm:

    “Đúng là người phàm. Ngay từ đầu, ta không nên tin bất cứ một người phàm nào mới phải. Các ngươi hoàn toàn không xứng có được lòng tin của ta…”

    “Thật ra, ta có thể hiểu được chút ít…”

    Giữa lúc này, Vương Hủ bỗng nhiên chen vào. Hắn nói với Lưu Hàng:

    “Buông tay đi, ngươi không cho nàng dùng năng lực linh hồn thì nàng ta vẫn có cách thoát thân.”

    “Ngươi? Ngươi hiểu cái gì chứ? Ngươi chỉ là một công cụ mà ta chuẩn bị sử dụng để chống lại Thần mà thôi!”

    Vương Hủ nói:

    “Thứ mà ngươi tạo ra trong Chân Thần Ma Phương không phải là một thế giới. Những người bên cạnh ngươi cũng chẳng phải là cấp dưới gì cả. Ngươi vẫn còn trẻ. Mặc dù không biết ngươi đã trải qua những gì nhưng ta thấy loáng thoáng bóng dáng của mình…

    Ngươi muốn chống lại số phận vì sợ mất mát. Ngươi không muốn chịu đau khổ lần nữa nên muốn nắm giữ mọi thứ, nắm giữ hạnh phúc và không để nó mất đi.

    Từ đầu đến cuối, thứ ngươi muốn chỉ là một gia đình.”

    Liễu Khuynh Nhược ôm đầu, kêu một tiếng tan nát cõi lòng:

    “Không phải! không phải! Ngươi nói bậy!”



    “Sống sót… đừng trách cứ vận mệnh… con phải kiên cường, dũng cảm…”



    Câu nói cuối cùng của cha lại xuất hiện trong đầu. Liễu Khuynh Nhược bật khóc. Nàng thừa biết mình không làm được. Nàng thừa biết Vương Hủ nói đúng. Đây chẳng phải là kế hoạch chống lại lẽ trời gì cả. Đây chỉ là cách chạy trốn vận mệnh của nàng. Nàng sợ rằng nỗi bất hạnh sẽ ập xuống thêm một lần nữa.

    Bấy giờ, trên bầu trời của chiến trường, một nụ cười bỉ ổi dần dần lộ ra.

    “Ê hê hê! Hóa ra chỉ là bán thần cách. Sụp đổ rồi kìa.”

    Woody cười nói.

    Cao Kiếm ở bên cạnh đặt câu hỏi:

    “Tiếp theo, Lưu Hàng chỉ cần dùng Hào Long Đảm giết nàng là đại công cáo thành phải không?”

    Woody đẩy cặp mắt kính:

    “Không đâu, chuyện này đã phát triển theo một hướng khác xa so với tính toán ban đầu. Thú thật là ta không tính được đến bước này. Lẽ ra Lưu Hàng, Thủy Vân Cô và Vương Hủ hợp lực là giết được Liễu Khuynh Nhược ở trạng thái bán thần cách. Tuy nhiên, thằng ôn con Vương Hủ nói mấy lời thừa thải khiến Liễu Khuynh Nhược xong luôn.”

    Hắn than thở trong lòng:

    “Nếu là Vincent thì e rằng đã tính đến nước này.”

    Cao Kiếm hỏi:

    “Vậy… nên?”

    Woody nói tiếp:

    “Vậy nên xong chuyện rồi! Tuy Địa Ngục không chiếm được linh hồn của nàng nhưng tổng thể thì mọi chuyện vẫn đi đúng hướng. Sứ mệnh của Lưu Hàng sẽ do Vương Hủ hoàn thành. Bản thân hắn vô duyên vô cớ nhặt được bảo bối Hào Long Đảm. Riêng chúng ta thì đã duy trì lợi ích của Thần một cách thành công, hóa giải nguy cơ và cần phải quay về!”

    Cao Kiếm nói:

    “Hả? Chỉ có thế thôi sao?”

    Woody đáp:

    “Chứ còn sao nữa? Chuyện này đâu có liên quan tới ngươi? Ngươi có biết ta gặp phải rất nhiều cục diện rối rắm trong nhiệm vụ này hay không? Tất cả thành viên vòng ngoài của Vô Hồn đều do ta tiêu diệt. Bọn người của Thiên Đường sau khi bị thua thiệt ở thành phố S còn để lại một ít tiểu xảo nữa. Tất cả mọi thứ chẳng phải do ta xử lý ư?”

    Hắn cúi xuống nhìn bọn người bên dưới:

    “Giờ thì ở đó không còn nguy cơ gì nữa, chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.”



    “Đừng khóc nữa, Khuynh Nhược.”

    Dụ Hinh choàng vai nàng rồi ngồi xuống kế bên. Nàng ta cũng khóc.

    “Bọn ta sẽ không rời khỏi ngươi.”

    Liễu Khuynh Nhược ngẩng đầu lên.

    Lạc Ảnh, Sài Hưng, Quách Tịnh Thiên không hề rời khỏi. Cho dù nàng đã nói gì, cho dù nàng đã đối xử ra sao, bọn họ cũng không bỏ đi.

    Chỉ có người thân mới luôn luôn chờ đợi bạn. Suốt đời vẫn vậy.

    Thủy Vân Cô ngước nhìn bầu trời, mỉm cười thoải mái:

    “Ta hơi nhớ chị rồi đó.”

    Miêu Gia xoay đi rồi vươn vai một cái:

    “Vậy là xong.”

    Vương Hủ đuổi theo, vỗ vai hắn rồi nói:

    “Này, vậy là xong rồi hả? Nãy ta chỉ nói đại đấy chứ.”

    Miêu Gia cười lạnh:

    “Ngươi đừng giả vờ nữa. Chẳng phải ngươi đã biết từ lâu hay sao? Với năng lực Chúa Tể, ngươi có thể nhìn thấy một vài đầu mối. Từ lúc nhảy ra ngăn cản Côn Luân Kính cho đến lúc nói gì mà ‘không cần vũ lực để giải quyết’, ngươi luôn luôn đoán rằng Liễu Khuynh Nhược không phải là người ham muốn vị trí của Thần.”

    Vương Hủ cười ha hả rồi tiếp lời:

    “Chỉ là một cô bé đáng thương mà thôi.”


    Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: http://truyen247.vn/quy-ho-bat-quy.html
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch
    Chương 10: Tỏ tình theo kiểu tự sát.

    Người dịch: Bằng Tèo
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Dịch và biên tập: No_dance8x

    Ngày tiếp theo sau cuộc chiến…

    Trong phòng, Miêu Gia đang ngồi xem xét kỹ hai món đồ trên bàn. Món đầu tiên là Chân Thần Ma Phương. Món thứ hai là Thần Toán Thiên.

    Tiếng đập cửa bỗng vang lên.

    “Vào đi.”

    Đóng cửa xong, Vương Hủ tự tìm chỗ ngồi xuống mà không thèm khách sáo gì cả.

    Câu nói đầu tiên của hắn là:

    “Ta nghe đâu trong tay ngươi có một cuộn sách gọi là Y Cổ Thiên.”

    Miêu Gia vẫn chăm chú nhìn món đồ trên bàn, chẳng mảy may để ý đến Vương Hủ.

    “Ngươi nghe từ Woody?”

    “Đừng quan tâm đến vấn đề ta nghe tin từ ai. Ngươi có biết những người nhập môn sớm hơn thích được gọi là ‘sư huynh’ hay không? Hê hê, bổn đại gia đây cũng là truyền nhân của phái Quỷ Cốc, lại còn có lý lịch cũ hơn chút đỉnh so với ngươi…”

    Đuôi hồ ly của hắn đã lộ ra ngay trong câu nói thứ hai.

    Miêu Gia vẫn ngó lơ. Tuy nhiên, có tới bốn con dao phẫu thuật màu đỏ đang chĩa vào yết hầu của Vương Hủ.

    “Muốn chết thì nói thẳng đi.”

    Vương Hủ cười ngượng rồi đẩy tay Miêu Gia ra.

    “Rồi, rồi, nói chuyện chính, tình trạng thương tích của lão Hoàng và Duy Tử sao rồi?”

    “Ta vẫn chưa lo xong cho bản thân nên tạm thời không thể điều trị cho người khác. Có điều, Liễu Khuynh nói rằng đã cứu chữa cơ bản cho họ, không còn gì đáng lo nữa.”

    “Ồ, vậy thì tốt quá. Phải rồi, nàng cứ thế giao hai món bảo bối cho ngươi ư?”

    Rốt cuộc Miêu Gia đã ngẩng đầu lên nhìn Vương Hủ:

    “Với nàng ta bây giờ, bảo vật trên thế gian chỉ có mấy gã đồng bọn. Hừ, nghĩ lại mới thấy có chỗ buồn cười, vì sợ mất đi nên người ta không chấp nhận rằng hạnh phúc đang ở gần bên. Tóm lại, nàng chỉ là một cô bé bốc đồng. Bọn thành viên chủ chốt của Vô Hồn đều nổi điên theo vị đại tiểu thư này…”

    Vương Hủ đặt câu hỏi:

    “Vậy sự trừng phạt của Thần không giáng xuống nữa chứ?”

    Miêu Gia trả lời:

    “Bản thân năng lực của Liễu Khuynh Nhược không cấu thành nguy cơ. Tuy nó cực mạnh nhưng không đụng chạm đến lĩnh vực bất khả xâm phạm. Nguy cơ lúc trước nằm ở việc kết hợp năng lực với Chân Thần Ma Phương, ngoài ra còn có lý tưởng nguy hiểm nữa.

    Giờ đây, nàng đã buông bỏ tất cả để trở thành người bình thường. Vấn đề cũng không còn.”

    “Ừm, ngươi định xử lý hai củ khoai lang phỏng tay này như thế nào?”

    “Đơn giản thôi! Với Chân Thần Ma Phương, ta sẽ lợi dụng năng lực của nó để tự vứt nó sang thời không khác. Chúng ta tốt hơn hết không nên đụng vào thứ này. Nếu không có thực lực cỡ Tinh Long thì giữ nó trong nhà rất dễ gây họa. Còn Thần Toán Thiên thì…”

    Miêu gia vỗ tay thành tiếng, trên tay có thêm một cuộn sách trúc.

    “Ta giao hết Y Cổ Thiên và Thần Toán Thiên cho ngươi.”

    Vương Hủ hơi giật mình:

    “Hả? Không phải chứ? Lại đưa thêm hai cuộn? Ta còn chưa học xong hai cuộn trên đầu nữa là. Chi bằng… ngươi giữ lại đi.”

    “Đừng nói nhảm nữa.”

    Miêu Gia ngẫm nghĩ lại rồi nói:

    “Ta đã hiểu hết toàn bộ Y Cổ Thiên nên nhớ lại để dùng cũng dễ thôi. Việc giao sách cho ngươi là một cách thể hiện giúp cho ta khỏi bị cuốn vào cuộc chiến quái đản nào đó.”

    Vương Hủ nói:

    “Này, ta nghe cứ như một âm mưu ấy!”

    Miêu Gia đáp:

    “Là do ngươi tưởng tượng mà thôi.”

    “Cắt, không thèm nói nữa.”

    Miêu Gia ngáp một cái:

    “Tốt lắm, không còn gì để nói thì cút mau, ta còn bận nhiều việc.”

    Vương Hủ ra vẻ bỉ ổi:

    “Ta thấy ngươi đang vội coi kênh người lớn của khách sạn thì đúng hơn.”

    “Chỉ có ngươi mới coi! Ngươi biết chuyện này cần phải giải quyết bao nhiêu hậu quả hay không? Ta phải giải thích với giới săn quỷ rằng ở đây không có nguy cơ gì cả. Tất cả là do chúng ta ‘bàn luận’ quy mô lớn với thành viên Vô Hồn nhằm trao đổi tâm đắc với nhau. Chưa kể, ta còn phải giải thích với Khương Nho về lý do bán hắn cho Tinh Long nữa.

    Đáng sợ nhất là bọn người của Vô Hồn. Họ nói gì mà giao Chân Thần Ma Phương cho ta nên không còn nhà để về, kêu ta sắp xếp giùm. Cái đám Tôn Tử này không có lấy một tấm chứng minh nhân dân! Được rồi, ta không trách họ. Có lẽ ai nấy đều chụp thử ảnh chứng minh nhân dân rồi nhận lấy ảnh thờ và ảnh X-quang (1). Còn Sài Hưng, hắn ta đi chụp ảnh làm thẻ học sinh thì ước chừng bốn mươi năm sau cũng không cần thay.

    Ngươi nói thử coi, ta đi làm chứng minh và cung cấp chỗ ăn, ở, đi lại cho ngần ấy người có phiền phức hay không? Bộ ta là hòa thượng Sa Tăng à?”

    “Hừm, bọn họ đều biến thành người bình thường nên nhờ đỡ như vậy là hợp tình hợp lý. Được rồi, ta đi trước đây. Ngươi cứ thong thả mà làm.”

    Nghe hắn phàn nàn đầy lý lẽ, Vương Hủ vội vàng lẻn đi vì sợ trở thành chân sai vặt.

    Đợi đến khi Vương Hủ đi khuất, Miêu Gia bỗng xụ mặt xuống, cười gian hai tiếng rồi móc điện thoại trong túi ra:

    “Hê hê, bà xã, hồi nãy hai ta nói tới đâu rồi? Hả? Gì chứ? Bận gì ấy hả? Chỉ là lừa Vương Hủ thôi mà! Với năng lực của ông xã đây, ba cái chuyện làm giả giấy chứng nhận hay tìm chỗ ở đã xong lâu rồi. Chúng ta hãy nói chuyện tiếp đi nè…”

    . . .

    Trên mái nhà của khách sạn, Dụ Hình đang ngắm bầu trời về đêm. Cơn gió thổi nhè nhẹ qua từng lọn tóc nhưng không thể cuốn trôi nỗi buồn của nàng.

    “Ngươi đừng tránh mặt ta nữa.”

    Tề Băng đi tới sau lưng nàng.

    “Ai thèm tránh mặt ngươi chứ?”

    Dụ Hình không quay lại. Nàng không tài nào đối mặt với hắn.

    “Lúc ấy, trong lòng ngươi không muốn giết ta nên ta mới còn đứng ở đây. Nếu ngươi muốn ra tay thì làm gì có chuyện suýt soát hay nương tay.”

    “Ai nương tay đâu? Là do ngươi mạng lớn…”

    Nàng cố gắng làm cho giọng điệu trở nên lạnh lùng nhưng càng nói càng nhỏ.

    Tề Băng đứng bên cạnh. Hắn không hề gây khó dễ mà cũng nhìn về phương xa giống như nàng.

    “Ta vẫn còn nhớ hai chữ ngươi để lại khi còn bé. Đến tận những ngày vừa qua, ta mới hiểu được hết. Ngươi là một cô gái lương thiện đã từ bỏ thù hận. Lúc viết hai chữ ấy xuống, ngươi biết rằng một ngày nào đó lấy đi tính mạng của ta là do đứng trên lập trường của Vô Hồn.”

    “Cắt, ai lương thiện chứ? Ta không ngờ ngươi toàn nói mấy câu buồn nôn sau khi gặp nạn không chết.”

    Nàng thè lưỡi. Dáng vẻ ấy trông đáng yêu hết sức.

    Song, “mấy câu buồn nôn” của Tề Băng chỉ mới bắt đầu:

    “Câu hỏi của ngươi khi ấy có cùng đáp án với bây giờ: Ta luôn luôn quan tâm đến ngươi.”

    “Ai cần ngươi quan tâm? Ngươi còn nói nhảm nữa thì coi chừng ta giết ngươi đấy!”

    “Ha ha, ta vẫn còn nhớ mấy lời đe dọa ngây thơ của ngươi.”

    “Ngươi mới ngây thơ!”

    “Lúc gặp nhau ở trường Tường Dực, ngươi nói rằng muốn giết người mà ta yêu thương để ta nhận lấy nỗi đau đớn tột cùng. Đó là cách báo thù hoàn hảo nhất.”

    Dụ Hinh trừng mắt nhìn hắn:

    “Giờ ta đổi ý rồi. Ta chỉ giết một mình ngươi thôi.”

    Giọng nói đầy giận dữ nhưng nàng chẳng có vẻ gì là muốn ra tay.

    Tề Băng khổ sở nặn ra một nụ cười hạnh phúc:

    “Đổi ý là đúng, ngươi còn muốn giết người mà ta yêu nhất thì chỉ có nước tự sát mà thôi.”

    Khuôn mặt đáng yêu của Dụ Hinh đỏ ửng hẳn lên. Đừng tưởng nàng ta đang xấu hổ, bên trong có tới tám phần giận ấy chứ.

    “Giỏi… giỏi lắm…”

    Dụ Hinh cười gằn. Nụ cười ấy hung ác lạ kỳ.

    “Ngươi ăn nằm với hai thằng lưu manh kia lâu nay nên da mặt mới dày như vậy, phải không hả?”

    Nàng giơ tay nhéo tai Tề Băng.

    Tề Băng quay về với khuôn mặt poker. Có điều, hắn đang đau đến mức muốn kêu thành tiếng.

    “Biết ta muốn tránh mặt mà ngươi còn ló mặt qua đây, còn nói mấy câu buồn nôn nữa chứ. Ai dạy ngươi vậy? Câu cuối là để tỏ tình ư? Ngươi nghĩ có cô gái nào cảm động sau khi nghe ngươi nói hay không?”

    Nói xong, nàng dẫm mạnh lên chân Tề Băng. Tay kia tiếp tục véo tai mạnh hơn.

    “Ta thấy hai ta nên chia tay một thời gian! Ngươi hãy tập thổ lộ với tấm gương đi! Không thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”

    Dứt lời, nàng liền nghênh ngang bỏ đi.

    Tề Băng đứng ngơ ngác, tự nhủ:

    “Ta bị… đá?”

    Hắn chẳng biết lý giải thế nào. Tại sao mình mặt mày mày dạn, ra vẻ ngầu rồi tung đòn hiểm nhưng vẫn nhận lấy hậu quả đánh chửi cơ chứ?

    Song, hắn không biết rằng Dụ Hinh ôm gối cười ha hả ngay sau khi về phòng.

    Nhị thiếu gia nhà họ Tề ơi, mặc dù ngươi giỏi bắt quỷ nhưng khi đứng trước tình yêu thì chỉ có thể than rằng:

    “Muốn hiểu được phụ nữ khó như mò kim dưới đáy biển.”

    —–o Chú thích o—–

    (1) Ý nói Lạc Ảnh gầy gò và thiếu máu lên hình như ảnh thờ. Bùi Nguyên toàn xương nên chụp hình giống hình chụp X-quang.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch
    Chương 11: Khí phách của Vương Hủ.

    Người dịch: Bằng Tèo
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Dịch và biên tập: No_dance8x

    Xuân sắp hết, tiết trời dần dần trở nên nóng bức. Chớp mắt một cái, Vương Hủ đã quay về thành phố S được hai tuần.
    Suốt hai tuần vừa qua, Vương Hủ và Tề Băng không hề về trường. Tề Băng muốn chữa lành vết thương lòng và thoát ra khỏi bóng ma “bị đá”. Có điều, hắn vẫn tìm lấy cho mình một cái cớ kiểu như:

    “Ta cần phải nghiên cứu bốn quyển sách yêu thích nên không muốn đi học.”

    Tuy nhiên, nghỉ học cũng có giới hạn của nó. Mặc dù phong cách của trường Tường Dực rất thoải mái nhưng không thể tùy theo hứng thú của mỗi người. Vì vậy, cả hai vị buộc phải đi học lại.

    Thế là, sau khi biến mất gần nửa tháng trời, Vương Hủ và Tề Băng đến trường cùng một ngày. Chuyện này không gây nên hiệu ứng đặc biệt trong cộng đồng sinh viên. Duy chỉ có ngài hiệu trưởng tăng huyết áp khi biết tin mà thôi.

    Vì hai vị xin phép nghỉ trước khi mất tích nên có thể tha thứ được. Đương nhiên, họ cũng không cần xin phép bởi lẽ đều bị cục an ninh quốc gia dẫn đi. Đáng ngạc nhiên là hai vị được trở về bình yên mà chẳng hề thiếu tay hay thiếu chân. Coi bộ hậu trường đằng này không cứng bình thường, mà là vừa đen vừa cứng!

    Ông cha vợ của Vương Hủ làm việc chẳng có hậu gì cả. Sau khi liên lạc sơ sài với Miêu Gia và biết rằng nguy cơ ở Thành Đô đã được giải quyết xong xuôi, hắn ta liền coi vấn đề này là quá khứ, không thèm nói chỉ một câu cảm ơn…

    Suy nghĩ của Vương Hủ thế này:

    Đúng thật là cả bọn bị dụ dỗ ngay từ đầu. Tuy nhiên, vì ngài tìm tới trên danh nghĩa an ninh quốc gia nên bọn ta mới cất công đi Thành Đô. Giờ thì cảm ơn hay không chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là ngài không cho bọn ta cơ hội báo cáo chi phí đi lại. Chuyện ta và Tề Băng bị dẫn đi cũng không có ai giải thích với nhà trường. Cuối cùng, cả bọn bận rộn giữ an toàn cho quốc gia nhưng sau lưng bị bôi nhọ một phen.



    Ngay trong xế chiều của cái hôm Vương Hủ về trường, hai vị lén lút tới câu lạc bộ kịch. Đừng tưởng rằng câu lạc bộ kịch rảnh rỗi trong lúc không diễn ra những vở kịch lớn. Hễ hứng lên thì tất cả mọi người trong câu lạc bộ tự dựng một vở kịch nổi tiếng để giải trí với nhau là chuyện bình thường. Vì vậy, hoạt động mỗi ngày hầu như không hề thay đổi. Nếu bạn dám nghỉ đột xuất… sổ tay của chủ tịch câu lạc bộ sẽ không tha. Bạn dám tung tăng thỏa thích trong câu lạc bộ mà nàng thống trị ư? Chuyện đó chẳng khác nào tự tìm đường chết!

    Tề Băng đi vào chào hỏi vài ba bạn học với vẻ mặt đờ dẫn. Sau đó, hắn nhìn thấy Dụ Hinh. Dụ Hinh cũng thấy hắn. Tiếp theo, nụ cười đáng yêu như con nít hóa thành bộ dạng khinh bỉ rồi vội vàng vòng qua người hắn. Ý muốn nói: Ta không thèm chửi ngươi nữa.

    Lòng tự trong của Tề Băng (chúng ta hãy coi như vẫn còn lại một ít) tiếp tục bị đả kích nghiêm trọng. May sao Tề Băng vẫn là Tề Băng. Hắn dựa vào khuôn mặt poker ngàn năm không đổi nên ít nhiều che giấu được nỗi xấu hổ đó.

    Nhưng, khuôn mặt trạch nam phong phú của Vương Hủ không có được bản lĩnh thâm hậu như vậy.

    Lúc trước, ta từng đề cập về hiệu ứng đẹp trai lạnh lùng khi Vương Hủ không cười không nói. Điều đó khiến người không quen biết hắn nghĩ rằng mặt mày sáng sủa như vậy là điển hình cho thanh niên tốt ngày nay. Khổ nỗi, hắn chỉ cần mở miệng nói một câu hay làm vài việc nhỏ nhặt thì gần như gặp phải chuyện phiền phức.

    “Vương Hủ, đã lâu không gặp à nha.”

    Chủ tịch câu lạc bộ chủ động chào hỏi Vương Hủ.

    Vương Hủ nhìn Yến Ly bằng ánh mắt chứa chan tình cảm:

    “Ừm, đúng vậy, từ đêm muộn ấy đến nay… đã trôi qua lâu lắm rồi…”

    Câu nói này như cơn bão khủng khiếp rơi vào lỗ tai của mọi người. Nó lập tức đẩy câu chuyện vào phạm vi không thể khống chế được.

    Yến Ly hiếm khi rơi vào hoàn cảnh không biết phải làm gì. Nhưng lúc này, nàng đã trúng chiêu.

    “Ngươi nói bậy bạ gì đó…”

    Vương Hủ ngẫm nghĩ:

    “Hừm, chuyện này nói ra rất phức tạp. Hay là chúng ta tìm một nơi bốn bề vắng lặng để ta giải thích một phen trước đã.”

    “Kiai!”

    Cú đá bay của bạn học Hoa Triển Vân đang đuổi đến.

    Vương Hủ dễ dàng cúi đầu né.

    “Thằng bốn mắt kia, ở đây không có chuyện của ngươi.”

    “Đừng nói nhảm nữa! Ngươi hãy qua đây với ta!”

    Hoa Triển Vân túm cổ Vương Hủ rồi lôi vào hậu trường.

    Sau khi chắc rằng không có ai nghe lén, Hoa Triển Vân mới nén giọng điệu tức tối xuống:

    “Này, họ Vương kia, ngươi mau giải thích cho ta xem câu nói vừa rồi có ý gì!”

    “Ta nói với ngươi chứ gì nữa.”

    “Ta…”

    Vương Hủ thở dài một hơi:

    “Haiz, thằng bốn mắt, ta không hề ghét bỏ gì ngươi đâu. Có điều ngươi nên từ bỏ hy vọng với Yến Ly đi thôi.”

    “Ngươi nói gì cơ!”

    Nghe xong, Hoa Triển Vân vừa sợ vừa giận.

    “Đúng vậy, lần trước ta nói rằng bọn ta chỉ là bạn, không có kiểu quan hệ giống như ngươi đoán. Do đó, ta cho phép ngươi theo đuổi nàng. Tuy nhiên, tình huống bây giờ đã thay đổi. Ta thấy ngươi nên từ bỏ thì hơn.”

    Hoa Triển Vân là loại người suy nghĩ rất tích cực. Hắn nghiêm mặt nói:

    “Ta hiểu rồi, ngươi là một kẻ tiểu nhân thích chơi đùa với phụ nữ. Khoảng thời gian chia tay với Thượng Linh Tuyết, ngươi ở trong tình trạng “ngẫu đoạn ti liên” (1) nhưng vẫn không quên trêu đùa Yến Ly. Đến lúc quay về bên tình cũ, ngươi bèn giả vờ làm bạn với Yến Ly. Giờ đây, khi Thượng Linh Tuyết rời khỏi, ngươi lại ra tay với Yến Ly! Ngươi đúng là đồ cặn bã đạp chân lên hai thuyền!”

    Vương Hủ méo mặt. Tuy bạn học Hoa Triển Vân phân tích không giống suy nghĩ chủ quan của mình nhưng với người ngoài thì hình như là vậy.

    Vương Hủ lấy danh dự của trạch nam ra mà thề. Hắn rất muốn trở thành loại người giống như trong miệng của Hoa Triển Vân. Dựa vào góc độ của đàn ông, đừng nói là hai thuyền, cho dù bạn dẫn tới tám mươi vạn đại quân nối với nhau bằng xích sắt (2) thì họ cũng gắng giẫm lên bằng bất cứ giá nào.

    “Haiz, được rồi. Nếu ngươi đã biết rõ thì ta không thèm quan tâm nữa. Bạn học Hoa Triển Vân, ta lại mở lời trước. Ngươi muốn cạnh tranh công bằng cũng được, chơi xấu cũng được, nhưng ngươi phải nhớ: Yến Ly là của ta!”

    Vương Hủ không thèm giải thích. Ngay cả khi hắn muốn giải thích thì cũng không thể diễn giải rõ ràng được. Hắn không thể nói với Hoa Triển Vân rằng mình có một lời hứa phải thực hiện với Eleanor vào cả trăm năm trước. Bởi thế, hắn đành phải đập bàn đập quán, không tiếc hủy hoại hình tượng huy hoàng chói lọi của mình.

    Hoa Triển Vân quả thật tức giận đến ngứa ngáy. Hắn tưởng rằng Vương Hủ là một con người không tệ. Dù đối phương là tình địch nhưng ít ra không phải kẻ ác. Giờ nhìn lại, hắn có khác gì những công tử ăn chơi trong trường đâu?

    Hắn thà tìm một tình địch có phẩm chất không tệ, rồi quyết đấu trên sân thượng, chứ không bao giờ nói nửa câu với bọn cặn bã. Vì vậy, sau khi Vương Hủ nói xong, Hoa Triển Vân tỏ ra bình tĩnh đến không ngờ và đáp lại với giọng lạnh lùng:

    “Ngươi mà xứng?”

    Vương Hủ nhận ra đóng vai ác rất dễ nghiện, ít ra nói gì cũng được.

    Kế đó, hắn khí phách cất lời:

    “Ta lặp lại lần nữa! Yến Ly! Là! Của! Ta!”

    Nói rất rõ, từng lời từng chữ rành mạch và còn được nhấn mạnh. Điều làm người xem đặc biệt ngạc nhiên là khi chữ cuối cùng rời khỏi miệng Vương Hủ vừa hay là lúc Yến Ly đi ra khỏi góc khuất.

    Vẻ mặt của chủ tịch câu lạc bộ rất phức tạp. Quả là không thể biết được giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ gì. Sự tĩnh lặng phủ xuống xung quanh ba người.

    Hoa Triển Vân nhìn trái ngó phải thì thấy hai vị đang nhìn nhau. Dường như đây không còn là chuyện của mình nữa.

    Vương Hủ hoàn toàn không dám động đậy. Hắn hóp bụng ưỡn ngực nói ra một câu ngạo nghễ và tràn đầy khí phách bá vương. Nội dung của câu nói cũng khí khái không kém. Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của Yến Ly khiến hắn ngẩn người tại chỗ. Lúc này, hắn chỉ biết cố gắng duy trì hình tượng to lớn thêm từng giây một, chứ thật ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    Yến Ly nhìn chằm chằm vào Vương Hủ thật lâu, sau đó thở dài:

    “Hai ngươi trốn ở đây nói chuyện gì đấy? Đừng có lười biếng trong thời gian sinh hoạt. Mau mau về hỗ trợ đi.”

    Vương Hủ và Hoa Triển Vân vội chạy đi với vẻ xám xịt như quả bóng da bị thủng.

    Có thể nhận ra Yến Ly đã phản ứng theo cách thức thông minh nhất: Giả vờ không nghe thấy gì cả.

    —–o Chú thích o—–

    (1) Ngẫu đoạn ti liên: Tuy cành sen bị gãy nhưng tơ của nó vẫn nối liền cả hai đoạn với nhau. Điển tích này như sau:

    Đổng Kỳ là một chàng trai văn võ song toàn có người yêu là nàng Nhược Liên. Cả hai từ nhỏ lớn lên bên nhau và yêu thương thắm thiết. Do hai gia đình đều nghèo nên chàng quyết định lên kinh thành tìm kiếm tước hầu nhờ tài văn võ của mình. Lúc chia tay, Nhược Liên khóc sướt mướt và hỏi người yêu lên kinh đô biết bao giờ mới trở về. Đổng Kỳ liền ngắt một cành sen, bẻ gãy rồi nói với người yêu:

    “Hai chúng ta chia tay như cành sen gãy nhưng lòng ta là sợi tơ này. Hẹn ba năm sau ta sẽ về cưới nàng làm vợ.”

    Quả nhiên, sau ba năm, Đổng Kỳ áo mũ về cưới người yêu như lời nguyện ước cành sen.

    (2) Ý nói trận Xích Bích nổi tiếng thời Tam Quốc.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch
    Chương 12: Ván bài gian ác.

    Người dịch: No_dance8x
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ, Vương Hủ liền biến mất tăm. Lúc trước, hắn một mực không đến trường chủ yếu là vì chuẩn bị cách đối mặt với Yến Ly. Ai ngờ hôm nay gặp mặt nói chưa hết hai câu mà đã nảy sinh thêm một chuyện nữa. Coi bộ hắn phải quay về suy nghĩ kỹ càng một phen.

    Đang lúc đi tới đi lui trong trường, hắn bỗng cảm thấy cơn đau khủng khiếp truyền đến từ bụng. Đồ vật duy nhất xuất hiện trong đầu là hộp sữa bò quá hạn sử dụng mình vừa uống hồi sáng. Chuyện là, hắn phát hiện thứ này trong tủ lạnh khi quay về phòng. Vì dựa vào nguyên tắc chống lãng phí nên hắn uống ừng ực hết cả hộp mà không quan tâm mùi vị lạ bên trong.

    Giờ nghĩ lại mới thấy hành vi trên thật là đáng sợ. Mong rằng anh em trạch nam ngàn vạn lần đừng noi theo…

    Tóm lại, trong lúc cơn đau dày vò, Vương Hủ bèn đi tìm một nhà vệ sinh để giải quyết. Đúng lúc khu khám bệnh ở phía Nam trường Tường Dực chỉ còn cách hơn năm mươi mét, hắn vội vàng rảo bước thật nhanh như vừa mới được đại xá.

    Trong trường Tường Dực có hai khu khám bệnh cỡ nhỏ, lần lượt nằm ở hai phía Nam Bắc. Nói là khu khám bệnh chứ quy mô và thiết bị thiếu thốn hơn nhiều so với bệnh viện. Phòng bệnh cũng rất ít ỏi nên không tiếp nhận được nhiều bệnh nhân.

    Khu khám bệnh này chủ yếu dùng để chữa ba cái bệnh cảm cúm với ngộ độc thức ăn. Sinh viên vào đây cùng lắm là truyền nước biển. Chẳng may sự cố lớn xảy ra hoặc bệnh cấp tính bùng phát thì có thể tạm thời sơ cứu, đợi tình hình ổn định rồi đưa tới bệnh viện lớn ở gần đó. Vì vậy, xe cứu thương và bác sĩ trong khu khám bệnh luôn đặt trong trạng thái sẵn sàng suốt hai mươi bốn giờ.

    Vương Hủ chạy vào tòa nhà, không nói hai lời mà vội xí chỗ trong nhà vệ sinh, giằng co suốt cả tiếng đồng hồ mới chịu ra. Đến khi đi tới cửa ra vào, hắn lại cảm thấy không ổn. Trong bụng vẫn cứ đau râm ran như trước.

    “Thôi thì đi khám thử xem sao.”

    Nghĩ đến đây, hắn bước chân qua cánh cửa bên kia.

    Trước cửa căn phòng trên được bày biện khá văn vẻ với mấy chữ “Phòng chăm sóc sức khỏe”. Nó chỉ là một phòng đơn, bên trong có vài cái giường và một bác sĩ phụ trách.

    Có lẽ ai đó muốn hỏi: Có cần phải đặt một phòng chăm sóc sức khỏe trong phòng khám quy mô theo kiểu bệnh viện hay không?

    Đáp án tất nhiên là có. Phòng chăm sóc sức khỏe chuyên xử lý những tình huống như:

    1/ Đón nhận bọn ôn con say rượu rồi tỉnh rượu nhưng không thể về ký túc xá vì mùi rượu.

    2/ Bọn thiếu gia và tiểu thư không biết tự dán băng kéo cá nhân. Trên thực tế, loại người ấy vẫn còn tồn tại.

    3/ Nếu không cảm nặng thì nơi này có thể cấp thẳng cho bạn đơn thuốc.

    4/ Phòng chăm sóc sức khỏe cung cấp que thử thai.

    Nói cách khác, rất nhiều chuyện vặt vãnh đều được xử lý ở đây. Những tình huống cần trình tự chữa trị đơn giản như Vương Hủ thì xin ít thuốc men ở phòng chăm sóc sức khỏe là xong chuyện.

    Vương Hủ đẩy cửa phòng chăm sóc sức khỏe. Cơ thể bỗng cứng đờ. Sau đó, hắn lui lại một bước và đóng cửa lại.

    “Không ổn rồi, ai ngờ đâu sữa bò quá hạn có uy lực mạnh đến mức khiến mình gặp phải ảo giác…”

    Hắn thẫn thờ nói mấy câu. Kế đó, hắn lại đẩy cửa nhưng cảnh tượng trước mắt không khác gì lúc nãy.

    Miêu Gia đang cầm một ly cà phê, đôi mắt đờ đẫn, tóc tai lộn xộn như mọi khi. Điều đáng nhắc tới là một kẻ luôn tuân theo phong cách ăn mặc lôi thôi như hắn nay đã thay đổi đường lối. Chiếc áo sơ mi nằm dưới áo khoác trắng được ủi thẳng hết mức, lại còn đeo cà vạt.

    “Bạn học này đi nhầm cửa hay mắc phải chứng bệnh khó nói nào đó nên ngại bước đến?”

    Người này mở miệng nói câu mở đầu cực kỳ ác ý với giọng điệu thản nhiên. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chắc chắn là Miêu Gia.

    “So với ngươi, bệnh tật giống như một cái rắm trong cơn lốc.”

    “Ồ, hình như bạn học này có thành kiến rất sâu nặng với ta thì phải.”

    Trông bộ dạng vững vàng của hắn thì dường như việc người khác có thành kiến hay không chẳng quan trọng gì cho lắm.

    Vương Hủ đóng cửa, bước tới ngồi xuống giường bệnh bên cạnh. Sau khi chắc rằng trong phòng chỉ còn hai người, hắn mới mở miệng:

    “Sao ngươi lại ở đây?”

    “Tất nhiên là để đi làm. Ngươi cho rằng ta đang làm gì cơ chứ?”

    “Cái gì? Ngươi đi làm ở đây?”

    “Ta đã đi làm được một tuần mà giờ ngươi mới phát hiện ư? Vậy mới nói không có gì làm thì dùng linh thức tìm tòi bốn phía đi. Việc đó rất có lợi, không thì kẻ thù đến trước cửa còn chẳng biết ấy chứ.”

    “Ta không phải ngươi, đâu ra lắm kẻ thù đến thế.”

    “Vậy chúc ngươi may mắn.”

    Vương Hủ lẩm bẩm:

    “Bảo sao mấy lần ta đến thăm văn phòng thám tử toàn thấy thằng ôn Elbert ngồi đập ruồi. Ngươi thì biến mất tăm. Xe cũng không đậu dưới lầu.”

    “Về sau, ta giao văn phòng thám tử cho các ngươi quản lý. Đàn ông đã kết hôn phải tìm công việc tương đối ổn định để mai này con của ta không viết nên những câu văn khiến mọi người kinh sợ trong bài tập làm văn về ‘Cha của em’.”

    Vương Hủ nheo mắt nhìn hắn:

    “Ta không thể hiểu nổi tại sao trường Tường Dực chịu nhận loại người như ngươi.”

    Miêu Gia bình thản trả lời:

    “Đơn giản thôi, ta tốt nghiệp trường y danh tiếng, thành tích hàng đầu, biểu hiện đặc biệt ưu tú trong lúc thực tập, lớn lên đẹp trai, nhà gần bên, chưa phạm tội gì, hừm, ít ra không có gì trong hồ sơ ở cục công an. Nói tóm lại, ứng cử viên cho chiếc ghế trống này không có ai hơn được ta.”

    “Ngươi khủng khiếp như vậy thì việc gì phải chui vào cái miếu nhỏ Tường Dực? Vào bệnh viện làm bác sĩ khoa ngoại chẳng phải sáng sủa hơn sao?”

    “Hê! Không hiểu à? Đó là vì công việc ở phòng chăm sóc sức khỏe không nhiều, đãi ngộ của Tường Dực cũng chẳng ít ỏi gì, lại còn được tan tầm đúng giờ, tuần nghỉ hai bữa, hưởng hai quãng nghỉ đông hè giống sinh viên các ngươi, thoải mái hơn xa so với mấy cái gã sẵn sàng hậu chẩn suốt hai mươi bốn giờ. Kêu ta đi làm bác sĩ khoa ngoại? Mỗi ca giải phẫu khó mất tới mười mấy giờ, đồng hồ sinh học lộn xộn, phải chui vào mảnh đất sinh sôi bệnh tật, cả năm không được nghỉ. Ta không quan tâm số tiền ít ỏi ấy, không có mục tiêu cao thượng là nổi danh trong giới y học, mắc mớ gì phải đi chịu cực?”

    Vương Hủ nói:

    “Hừ, ta thấy ngươi muốn đến trường để thêm phần náo nhiệt.”

    Miêu Gia cười lạnh:

    “Náo nhiệt gì nào? Yên tâm đi, Yến Ly là của ngươi, không ai dám giành đâu.”

    “Móa!”

    Vương Hủ nhảy dựng lên:

    “Quả nhiên ngươi đang theo dõi ta!”

    Nụ cười của Miêu Gia trở nên bỉ ổi:

    “Ngươi cho rằng câu nói kia chỉ có Yến Ly và Hoa Triển Vân nghe thấy hả? Nói cho ngươi biết, ta được người ta kể cho nghe đấy nhé, không phải chỉ có một đâu. Haiz, chuyện xấu trong trường của ngươi có tốc độ lan truyền nhanh lạ thường. Thanh niên ngày nay… rảnh đến nhức cả trứng!”

    “Cái này…”

    Sắc mặt của Vương Hủ bỗng nghiêm trọng hẳn ra. Lời nói mới ra khỏi miệng mình được có mấy tiếng đồng hồ mà ông chú trong phòng chăm sóc sức khỏe đã biết rồi. Cái trường quái quỷ gì thế này?

    “Có phải ngươi đang lo rằng điều đó sẽ gây nên ảnh hưởng ngược đối với việc theo đuổi Yến Ly?”

    “Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?”

    “Hừ, ta không cần dùng đầu óc mỗi khi muốn đọc suy nghĩ của ngươi.”

    Miêu Gia nhấp một hớp cà phê rồi nói:

    “Ta cũng đang rảnh. Hay là để ta cho ngươi vài ý kiến?”

    “Ngươi? Cỡ ngươi mà đòi góp ý cho ta? Kế bên có tấm gương kìa, ngươi có muốn soi thử hay không?”

    Nào ngờ, Miêu Gia lập tức đặt ly cà phê xuống rồi đi thẳng đến trước tấm gương.

    “Ta, ba mươi tuổi, là một gã đẹp mã, công việc nhẹ nhàng, lương một năm sáu chữ số, vợ đẹp, tình cảm đong đầy, gia đình hòa thuận, có nhà có xe, không vay không nợ. Đúng là mục tiêu phấn đấu của thanh niên ngày nay. Lẽ ra bọn họ phải dán mặt của ta lên đây mới phải.”

    Hắn quay sang kéo Vương Hủ đến trước tấm gương.

    “Ngươi, hai mươi tuổi, mặt mày coi như không phụ lòng độc giả, là sinh viên, ngủ trong giờ học, gian lận thi cử, không có số dư trong ngân hàng, lý tưởng là trạch nam, sống trong tầng hầm của quán bar, cưỡi xe tăng tự đạp, bạn gái biến mất bí ẩn. Chưa kể, vì nhiều nguyên nhân nên ngươi đã trở thành mục tiêu thù địch của toàn bộ nam sinh trong trường.”

    Miêu Gia thở ra một hơi:

    “Dù là mặt nào thì ta cũng có thể góp ý cho ngươi. Với lại, ta không cảm thấy có điều gì quá đáng.”

    Ngẩn người một lúc lâu, Vương Hủ bỗng hiểu ra một đạo lý:

    Mấy cái gã hay xuất hiện trong bản tin vì nhảy lầu tự tử không hề bị áp lực cuộc sống dồn vào cái chết, mà là bị “so sánh đến chết”!

    “Được rồi, ngươi nói đi.”

    Vương Hủ đành phải trả lời như vậy.

    Miêu Gia xoay người. Nụ cười trên khuôn mặt hắn ánh lên vẻ nham hiểm.

    “Đầu tiên, chúng ta hãy phân tích sơ qua về mối quan hệ giữa ngươi và Yến Ly.”

    Vương Hủ nói:

    “Bây giờ là bạn bè thì phải.”

    “Ngươi tin vào điều đó ư?”

    “Hừm, ta là người rất biết điều. Ai nấy mến mộ thì ta phải chịu thôi.”

    Miêu Gia hừ lạnh:

    “Hừ! Ngây thơ quá! Cỡ ngươi mà đòi đạp chân lên hai chiếc thuyền?”

    Vương Hủ nói:

    “Móa! Ta đã phải đấu tranh nhiều lắm đấy! Không thể từ chối bất cứ ai trong hai người họ được!”

    Miêu Gia nói:

    “Ngươi đừng giải thích với ta. Bây giờ, chúng ta hãy tập trung giải quyết vấn đề trước mắt. Nói đến đây, mối quan hệ giữa ngươi và Yến Ly đang rơi vào một tình huống rất kỳ lạ.

    Nàng thích ngươi. Chuyện đó đã rõ ràng. Tuy nhiên, sau khi ‘cái tôi’ biến mất, nàng bắt đầu cố gắng che giấu và tiếp tục chia ranh giới kể từ khi ngươi hết điên. Tất cả mọi chuyện đều không thể thoát khỏi ánh mắt của ta…”

    “Ta biết rồi, ‘rõ ràng giống như vết son môi trên áo sơ mi’.”

    “Đừng ngắt lời!”

    Miêu Gia nói tiếp:

    “Thích mà không nói ra cũng vô dụng thôi. Nó giống như một lá bài tẩy. Chỉ cần Yến Ly không nói ra mấy chữ đó thì nàng vẫn giữ bài tẩy trong tay. Mối quan hệ nam nữ trong tình yêu là vậy. Ai lật bài tẩy lên thì người đó thua. Người nhìn thấy lá bài tẩy trong tay đối phương được phép dùng lá bài ‘Người Tốt’ để giết chết đối phương ngay lập tức.

    Vì vậy, người ra bài trước giỏi lắm là hòa, tức là người ta cũng cho mình xem lá bài tẩy. Tốt rồi, hai người đều yêu nhau nên giai đoạn trước mắt rất dễ dàng.

    Trò chơi này còn có một quy tắc bất thành văn ẩn giấu bên trong: Bài tẩy trên tay đàn ông là K, còn phụ nữ là ACE!”

    Vương Hủ hỏi:

    “Ồ, ta không hiểu tại sao lá bài trên tay đàn ông nhỏ hơn một mức?”

    Miêu Gia nhìn hắn bằng ánh mắt chán chường:

    “Sau khi xác định quan hệ yêu đương, ngươi có muốn ‘nằm trên’ nàng ta hay không?”

    “Này, giá trị của bộ truyện này bị ngươi hạ thấp rồi đấy. Dù gì ngươi cũng là nhân vật nổi tiếng, nói ‘nằm trên’ không hay đâu. Chúng ta phải tôn trọng nữ giới chứ…”

    Khả năng nói nhảm của Vương Hủ vẫn không có sức chống cự trước mặt Miêu Gia.

    “Đừng nói nhảm, hãy trả lời đúng vấn đề!”

    “Muốn chứ! Chuyện đó… con mẹ nó… không ai cản được ta đâu!”

    Miêu Gia hỏi tiếp bằng chất giọng tương tự:

    “Vậy ngươi cảm thấy nàng có ý định để ngươi ‘nằm trên’ trong giai đoạn hiện nay hay không?”

    “Quá gian ác, ta xin từ chối trả lời vấn đề kiểu này.”

    Miêu Gia cười hèn hạ:

    “Ta trả lời thay ngươi được không?”

    Vương Hủ cướp lời:

    “Được rồi, được rồi, mọi chuyện không được tốt như trong suy nghĩ của ta.”

    Miêu Gia nhích ghế lại gần:

    “Vậy chúng ta hãy trở lại với vấn đề trên tay ngươi là K và trên tay nàng là ACE.”

    Vương Hủ co quắp khóe miệng:

    “Biết rồi, ngươi nói tiếp đi.”

    “Dựa theo cách ví von của ta, chúng ta tiếp tục đem nó vào hiện thực. Nói cách khác, trong tình yêu, việc đằng gái thổ lộ trước có ý nghĩa khác với việc đằng trai thổ lộ trước. Nàng vì tinh thần giao lưu. Ngươi vì dục vọng thể xác. Vì vậy, trong ván bài này, với tư cách cửa cưới, lá bài tẩy của ngươi được định trước là phải nhỏ hơn một bậc so với lá bài tẩy của nàng.”

    Vương Hủ nói:

    “Nói nhiều quá, ngươi muốn ta chủ động tỏ tình trước chứ gì?”

    Miêu Gia đáp:

    “Ngươi may mắn hơn phần lớn đàn ông. Ít ra, ngươi biết rằng nàng thích ngươi nên lá bài tẩy trên tay chắc chắn là ACE, không phải lá bài ‘Người Tốt’ hay những lá bài đáng sợ khác.

    Do đó, hễ ngươi tỏ tình đúng cách, đúng lúc, đúng phương pháp là thành công.”

    Vương Hủ hỏi tiếp:

    “Tiếp theo, ta từ phe yếu thế lập tức trở thành bá chủ một phương hay sao?”

    Miêu Gia huơ tay qua lại:

    “Không đâu, việc lật người lên phải dựa trên cơ sở ‘đẩy ngã’. Chuyện đó còn lâu ngươi mới đụng tới được. Bây giờ, ngươi phải đi bước đầu tiên rồi hẵng tính tiếp.”

    Vương Hủ khẩn trương đến mức toát mồ hôi tay.

    “Đi như thế nào?”
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quỷ Hô Bắt Quỷ
    Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 8: Nguyệt dạ hung trạch.
    Chương 13: Đồ khốn nạn

    Nhóm dịch: Độc Cô Thôn
    Nguồn: Tàng Thư Viện



    Dịch và biên tập: No_dance8x

    Ngày hôm sau, lúc đụng mặt Yến Ly, Vương Hủ thản nhiên bước đến chào hỏi cứ như quên hết cảm giác xẩu hổ vừa qua, sau đó thừa dịp nói một câu:

    “Chúng ta đi ăn cơm với nhau vào cuối tuần này được không?”

    Yến Ly suy nghĩ nghiêm túc trọn một phút rồi trả lời:

    “Không rảnh.”

    Vương Hủ gật gù:

    “Để lần sau vậy.”

    Dường như hắn không để ý đến việc bị từ chối.

    Kế đó, ngày cuối tuần thoáng chốc đã đến.

    Vương Hủ và Yến Ly cùng xuất hiện trước cửa một biệt thự hai tầng, cỡ nhỏ. Hai mặt nhìn nhau…

    “Sao ngươi lại tới đây?”

    Yến Ly hỏi.

    “Ta đến ăn cơm chiều à nha.”

    Vương Hủ cười nói.

    Đôi mắt mèo con bắt đầu híp lại. Yến Ly nhìn Vương Hủ theo cái kiểu như có thể giật điện chết người.

    Từ đầu, Vương Hủ biết rằng mình sẽ bị nhìn thấu tâm can nên đã dùng da mặt để ngăn cản toàn bộ sự khinh bỉ của Yến Ly.

    Hắn bước tới ấn chuông cửa.

    Người mở cửa là Miêu Gia. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi rách rưới, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, đeo tạp dề trước ngực và xuất hiện trước mặt khách với bộ mặt ngái ngủ.

    “Ồ, hoan nghênh hai vị, mời vào.”

    Sau khi trao đổi bằng mắt với hắn, Vương Hủ cười gian trá rồi đưa tay ra tạo thành tư thế “mời”, ý muốn nói để phụ nữ đi trước.

    Lúc đi ngang qua Vương Hủ, Yến Ly cũng không thèm liếc nhìn. Nàng hiểu quá rõ cái gã này, hoặc có chăng, hiểu quá rõ da mặt của hắn dày đến mức độ nào.

    Hai gã đàn ông hèn hạ khẽ thì thầm với nhau ở cửa ra vào.

    “Này, ta đây vẫn không hiểu cho lắm. Tại sao nàng từ chối lời mời của ta nhưng ngươi vẫn có cách mời nàng đến nhà ăn cơm?”

    “Đơn giản thôi, ta không mời nàng, mà là vợ ta. Nàng cũng tốt nghiệp trường Tường Dực nên Yến Ly phải gọi một tiếng ‘đàn chị’. Quan hệ giữa hai người họ không tệ cho lắm, sau chuyến đi tới suối nước nóng vẫn còn qua lại đến nay. Chuyện đàn chị mời mình tới nhà ăn bữa cơm là chuyện không dễ từ chối.”

    “Ồ, ta đây phải thành tâm cảm ơn chị dâu.”

    “Cắt, ngươi phải cảm ơn anh đây mới đúng. Tất cả mọi chuyện đều nhờ ta hỗ trợ cả đấy.”

    “Phi! Ai cho ngươi nhận là anh? Ta gọi Thủy tiền bối là chị dâu chỉ vì tôn trọng nàng thôi. Ngươi dám mơ tưởng mượn sườn núi để dẫn lừa xuống hả?”

    Miêu Gia cười lạnh:

    “Với trí tuệ của ta, nếu chẳng may có thằng em như ngươi thì ước chừng ta sẽ tìm cách giết bỏ hồi năm tuổi.”

    “Hai ngươi có chuyện gì mà không dám bước rồi nói?”

    Chẳng biết từ lúc nào, Thủy Ánh Dao đã bước đến sau lưng Miêu Gia.

    Miêu Gia giật mình, vội đáp:

    Dạ, dạ…”

    Thấy hắn sợ hãi như một đứa cháu, Vương Hủ rất muốn cười lớn một hồi, sau đó tàn nhẫn chê trách. Có điều, trải qua một lúc đắn đo, hắn nhận ra mặc dù bụng của Thủy tiền bối hơi lồ lộ nhưng đoán chừng không ảnh hưởng nhiều đến thân thủ, chắc đánh mình mập mặt cũng không phải là vấn đề. Việc mình nói móc Miêu Gia ở trước mặt người ta quá nguy hiểm, lại còn chẳng liên quan tới lợi ích. Thôi thì cho qua vậy.

    “A ha ha, kìa, hóa ra là chị dâu đấy à? Ái chà chà, lâu rồi không gặp nhưng bà chị vẫn xinh đẹp như xưa, a ha ha…”

    Lúc nói những lời này, Vương Hủ hoàn toàn không lường trước phản ứng của đối phương.

    “Cái đồ lưu manh đạp chân lên hai thuyền như ngươi giờ muốn than khổ với ta hả?”

    Vương Hủ cảm nhận được sát khí! Một thứ sát khí rất ác liệt!

    Bấy giờ, hắn bắt đầu đồng tình với Miêu Gia, thậm chí hơi đồng tình với tất cả đàn ông đã kết hôn trên thế giới.

    Mười phút sau, Thủy Ánh Dao và Yến Ly chuyện trò về vấn đề gì đó trong phòng khách. Cánh đàn ông thì bận rộn ngập mặt trong nhà bếp.

    “Đừng sợ, nàng mắc phải những triệu chứng tiền sản nên tâm trạng thất thường ấy mà. Do vậy, ta mới hết mực dụ dỗ nàng, chẳng bao giờ khen xinh đẹp không thôi. Trong khoảng thời gian này, nàng để ý rất kỹ vóc dáng của mình.”

    Vừa nói, Miêu Gia vừa cắt rau rủ trước mắt một cách thành thạo. Kỹ thuật dùng dao của hắn rất tuyệt vời, coi bộ không phải mới làm việc này trong ngày một ngày hai.

    “Này, bây giờ ngươi thật sự người đàn ông của gia đình à? Ta đây không ngờ rằng ngươi biết cắt rau đấy nhé.”

    Trong khi nói, Vương Hủ không hề rảnh rỗi. Tuy đập trứng gà bằng một tay nhưng hắn vẫn tách rời vỏ, lòng trắng, lòng đỏ ra khỏi nhau. Chuỗi động tác ấy được tiếp nối bằng đôi đũa quậy trứng còn nhanh và đều hơn cả cây khuấy.

    Ánh mắt của Miêu Gia trở nên căng cứng:

    “Hừ, còn ngươi thì sao? Đây là lĩnh vực của trạch nam chứ gì? Có phải kiểu đàn ông biết cách phát huy vị ngon của trứng chiên cà chua và mì gói đến mức tận cùng hay không?”

    Ánh mắt Vương Hủ trở nên lấp lánh như sao trời:

    “Hừm, ngươi đừng coi thường hai món ăn này. Phải biết rằng, vô số mỹ nữ tuyệt thế rơi vào tay trạch nam đều nhờ vào một tô mì ăn liền.”



    Đúng vào giờ phút này, Vi Trì ở tuốt tận Tô Châu hắt hơi một cái thật lớn.

    Ninh Phong ở gần đó đưa cho hắn một miếng khăn giấy.

    “Sao vậy? Cảm hả?”

    Nàng dịu dàng lấy tay sờ trán Vi Trì.

    Kẻ Thành Thật xấu hổ mất một lúc.

    “Không sao, không sao đâu, mình xem phim tiếp đi…”

    Ninh Phong nói:

    “Ừm, ta thấy hơi đói.”

    Vi Trì tự giác đứng dậy, bước tới nhà bếp.

    “Để ta nấu một tô mì cho ngươi ăn.”

    “Nhanh lên, ta chờ ngươi đó nha.”

    Vi Trì mỉm cười:

    “Ừm.”



    Sau nhiều giờ bận rộn thì đã đến lúc ăn cơm. Bàn ăn trong nhà Miêu Gia hình chữ nhật, không lớn lắm. Hai người phải ngồi song song nhau. Mỗi bên ghép thành một đôi.

    Miêu Gia cởi tạp dề, tự động ngồi bên cạnh vợ rồi nào là gắp rau, bới cơm, chỉ còn thiếu mỗi việc lau miệng cho mỹ nữ. Thủy Ánh Dao thì dường như ở trong trạng thái khá hơn “tâm trạng thất thường” vừa nãy, còn tự tay đút cơm cho Miêu Gia và chính mình.

    Thấy vậy, Vương Hủ rợn tóc gáy. Da gà rơi đầy đất.

    Hai người đối diện anh nông em nông, tình chàng ý thiếp. Trong khi đó, Vương Hủ ngồi cạnh Yến Ly nhưng chẳng khác nào ngồi trên bàn châm. Vài lần định mở miệng, hắn lại bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của chủ tịch câu lạc bộ nên đành phải nuốt lời nói vào.

    Bữa cơm vẫn diễn ra trong không khí quái đản ấy. Bên kia như muốn đánh lửa. Bên này như muốn đóng băng.

    Trong lòng Vương Hủ buồn bực hết sức.

    Cái thằng dở người Miêu Gia khiến mình tưởng bở rằng buổi hẹn hò này rất quan trọng, kết quả mất hết khẩu vị để mà ăn cơm…

    Đương nhiên, “mất hết khẩu vị” chỉ mang tính tương đối. Việc hắn ăn nhiều hơn Yến Ly và Thủy Ánh Dao cộng lại mới là sự thật khách quan.

    Xào nấu đến tận bữa cơm chiều, Miêu Gia nghĩ ra một chiêu là để Vương Hủ và Yến Ly rửa chén, còn mình dẫn bà xã đi tản bộ.

    Không thể không nói rằng đây là một cách hay, Yến Ly cũng không tiện từ chối. Dù gì đi nữa, mình tới nhà người ta ăn cơm, không phụ giúp gì đó thì thật là bất lịch sự.

    Cứ như vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người.

    Bồn nước đã ngập tràn bọt nước rửa chén. Vòi nước được vặn nhỏ. Yến Ly xắn tay áo, để lộ cánh tay trắng trẻo rồi rửa hết chén đĩa trong bồn. Vương Hủ đứng bên cạnh nhận lấy chén đĩa đã rửa, tráng nước cho sạch, lau khô rồi xếp thành chồng.

    Tuy vậy, bầu không khí vẫn đáng sợ theo cái cách khiến người ta không thở nổi. Vì sự trầm lặng đó nên chẳng ai chịu mở miệng.

    Yến Ly cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt nước, không nói một lời. Mái tóc màu đỏ nhạt lẽ ra được cắt ngắn vừa phải đã không được chăm chút suốt mấy tháng qua. Dường như chúng không còn được quan tâm kể từ khi gặp Vương Hủ. Vì vậy, nàng thường phải cột tóc đuôi ngựa dạo gần gây.

    Bấy giờ, một vài lọn tóc bỗng xõa rải rác trên trán. Nàng bèn giơ tay định vuốt lên nhưng bọt nước rửa chén đã dính quá nhiều.

    Từ lâu, Vương Hủ đã chờ cơ hội như vậy để phá vỡ cục diện bế tắc. Song, khi hắn định giơ tay ra, Yến Ly bỗng cắt ngang bằng một lời nói:

    “Ta không biết ngươi có gì ý định gì.”

    “Hả?”

    Vương Hủ bị câu nói bất thình lình trên làm cho mất phương hướng.

    “Ta tưởng rằng mối quan hệ giữa chúng ta đã được xác định rõ. Ngươi cũng có bạn gái rồi. Tuy nhiên, sau khi trở lại từ Thành Đô, ngươi lại nói mấy câu khiến ta không thể hiểu nổi.”

    Nghe xong, Vương Hủ rất mừng. Hễ vấn đề nào còn nói chuyện được thì vẫn còn cách giải quyết. Chưa kể, người ta mở miệng nói còn dễ chịu hơn là im lặng.

    “Ta nói thẳng là xong chứ gì. Yến học tỷ, ngươi cũng làm bạn gái của ta đi.”

    Yến Ly không thể tin nổi những gì lỗ tai mình nghe thấy. Chữ “cũng” mà Vương Hủ dùng quả là “kinh thế hãi tục”.

    Cố nén ngọn lửa không tên trong lòng xuống, nàng đáp lại:

    “Ngươi đang đùa ư?”

    Vương Hủ lắc đầu:

    “Không đâu, ta rất chân thành.”

    Từ nhỏ đến giờ, Yến Ly chưa từng nổi điên như bây giờ.

    Vương Hủ? Ngươi mà đòi đạp chân lên hai thuyền? Lại còn là ta và Thượng Linh Tuyết nữa chứ? Ngươi tưởng mình là ai? Lạ là ở chỗ, ngươi dám công khai biểu đạt giấc mộng hão huyền nữa. Bộ phụ nữ trên đời này dễ ức hiếp lắm sao?

    Thấy ánh mắt thản nhiên của Vương Hủ, Yến Ly im lặng một lúc lâu, rồi lại mỉm cười.

    “Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý chứ?”

    Vương Hủ nghĩ thầm:

    Chắc không thành vấn đề. Dù gì là do ngươi lao tới mở màn vào cả trăm năm trước. Chưa kể, quan hệ với ta ở hiện tại cũng rất mập mờ. E rằng lần này dễ như trở bàn tay ấy mà.

    “Hê hê, dám vậy lắm…”

    Mới cười ngơ ngẩn được hai tiếng, Yến Ly đã giẫm mạnh lên mu bàn chân của hắn. Do lần này quá bất ngờ nên Vương Hủ đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

    Yến Ly lấy khăn lau khô tay, vuốt đám tóc xõa trên trán ra sau tai.

    “Linh Tuyết đã nhìn lầm ngươi rồi. Ta cũng vậy…”

    Nàng áp sát lại gần. Vương Hủ thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nàng. Có điều, nửa câu sau của Yến Ly khiến hắn không kịp nghĩ bậy bạ:

    “Ngươi là đồ khốn nạn!”


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)