Q.Trường Quan Thuật - Cẩu Bào Tử - Full - Free! 3670+1C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3655: Đào góc tường.

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3655: Đào góc tường.



    - Khắc Lý, anh thực dám làm như thế Phương Đông Phong tôi liền không cần cổ phần của Kỳ Sơn nữa, có điều, các anh cũng đừng nghĩ đến việc hợp tác thành công.

    Tin hay không các anh cứ thử xem. Đừng tưởng rằng các anh đi núi Bối Tây là có thể thoát khỏi Trung Quốc. Các anh vẫn phải hợp tác với tập đoàn trong nước đấy.

    Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không cũng đừng nghĩ có thể chuyển nhượng quyền lấy quặng cho núi Bối Tây. Phương Đông Phong tôi ngay cả chút năng lực đó cũng không có thì đã sống uổng rồi.
    Phương Đông Phong tức giận, đập bàn đứng lên nhìn chăm chăm Khắc Lý Lạp Hoa.

    - Tổng giám đốc Phương, anh có tư cách gì nói như vậy. Phương gia các anh có quyền thế, thế nhưng quốc gia cũng không phải của Phương gia các anh. Việc này còn cần phải có pháp luật đấy.
    Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

    - Đừng cho là Phương Đông Phong tao là đồ ngốc, họ Diệp kia, mày cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Bên ngoài thì đường hoàng như một quan viên chí công vô tư, kỳ thực chỉ là chó má. Mày có thể giấu tất cả người trong thiên hạ sao? “Người đó” mà mày nói có phải là chỉ bản thân mày không vậy?

    Đừng có ra vẻ trước mặt tao, mày lập công ty ra chính là muốn độc chiếm tiền của núi Bối Tây.

    Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy còn có thể lo lắng chết mấy người sao? Thu nhập một năm ổn định khoảng 1 tỷ bọn họ không muốn sao?

    Vậy chẳng phải tập đoàn Hoành Không toàn bộ trở thành kẻ ngốc cả sao. Mày căn bản chính là lợi dụng chức quyền, chắc hẳn đã ép tập đoàn đưa hợp đồng đó cho cái công ty chó má của mày.

    Đến lúc đó, chỉ cần họ Diệp mày dám làm chuyện này, Phương Đông Phong tao sẽ dám mang chuyện này ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó, hừ!
    Phương Đông Phong chỉ vào Diệp Phàm giận dữ hét.

    Bốp một tiếng, Diệp Phàm đập bàn, chỉ thẳng Phương Đông Phong nói:
    - Phương đại thiếu gia, anh thực sự cho mình là một người quan trọng phải không?

    Diệp Phàm tôi làm việc có trời đất chứng giám, tôi chẳng sợ bất cứ ai điều tra hết. Tập đoàn Hoành Không làm sao chứ, chính một tay Diệp Phàm tôi chống đỡ mà ra đó.

    Phương Đông Phong anh nếu như có khả năng thuyết phục người của tập đoàn Hoành Không không chuyển nhượng hợp đồng thì họ Diệp của tôi liền viết ngược.

    Mẹ kiếp, anh thật sự muốn gây sự với tôi phải không? Rõ ràng là một cái công ty rách nát sắp phá sản mà cứ nắm chặt trong tay không buông, anh đang phân cao thấp với ai chứ?

    Phương Đông Phong anh đang giận dỗi với tiền đó. Chủ tịch tập đoàn Giang Lưu, chủ tịch cái rắm. Tôi thấy anh não hỏng cũng kha khá rồi đấy.

    Một chủ tịch tập đoàn lớn như vậy, đầu óc sao lại chẳng chút sáng suốt như thế. Kiếm tiền mới là đạo lý quan trọng nhất trong kinh doanh làm ăn.

    Mà anh lại lấy lợi ích của công ty mà giận dỗi, giành thể diện, anh nói xem, anh có phải một chủ tịch đủ tư cách hay không?

    Diệp Phàm bừng bừng khí thế, cao thủ Tiên thiên cường thế ép đến, Phương Đông Phong không ngờ phản xạ có điều kiện lui lại phía sau từng bước, có chút ngây người nhìn Diệp Phàm.

    - Đông Phong, tôi thấy chúng ta chuyển địa bàn khai thác mỏ Thiên Kỳ cho người đó là được rồi. Có điều, cố vấn Diệp, anh cũng không thể đạt được mục đích rồi mà không buông tha cho người ta phải không nào?

    Đông Phong không quá đáng như lời anh nói đâu. Nếu không, cũng không thể nào nắm một tập đoàn lớn như vậy trong tay.

    Tập đoàn Giang Lưu không thể so sánh với tập đoàn Hoành Không, vì tập đoàn Giang Lưu là một tập đoàn tư nhân, tập đoàn Hoành Không là của Nhà nước.

    Cố vấn Diệp, nếu như không phải nhờ Nhà nước, anh có thể lãnh đạo tập đoàn Hoành Không sao? Cho nên, tôi thấy hai bên vẫn nên ngồi xuống thương lượng cho kỹ.
    Lưu Tại Tiền nói.

    - Không cho!
    Phương Đông Phong vẫn cố chấp.

    - Cho hay không, tập đoàn khai thác mỏ này của các anh vốn đáng giá 60 triệu. Có điều, hiện tại giá thị trường khác rồi. Người đó trả 50 triệu trở xuống. Nếu như cho thì liền lên tiếng, nếu như không cho thì chúng tôi đành chọn hợp tác với tập đoàn Mễ Đông thôi.
    Diệp Phàm khí thế tăng vọt, bức về phía Phương Đông Phong.

    - Vậy các người có thể cho tập đoàn Giang Lưu chúng tôi bao nhiêu phần trăm cổ phần núi Bối Tây?
    Không ngờ Phương Đông Phong lại hạ thấp mình hỏi câu này.

    - 10%, giống với tập đoàn Mễ Đông.
    Diệp Phàm nói.

    - Thống nhất!
    Phương Đông Phong khuất phục thốt lên hai tiếng. Không lâu sau, Trương Hùng đến. Hai bên ký kết một hiệp định.

    - Bảo Nhi, con chạy ra ngoài làm gì?
    Liễu Diệp Chi mẹ của Đường Bảo Nhi trừng mắt nhìn Đường Bảo Nhi đang rón ra rón rén đi về phía cửa phòng.

    - Con đi ra ngoài hít thở không khí, trong phòng bứt rứt quá.
    Đường Bảo Nhi nói.

    - Em Bảo Nhi chỉ sợ không phải ra ngoài hít thở không khí mà là muốn đến phòng 808 phải không?
    Tạ Đình có vẻ hơi bất mãn, nói.

    - Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Tạ Đình, anh lo quá nhiều chuyện rồi đó.
    Đường Bảo Nhi bĩu môi nói, định kéo cửa ra.

    - Quay lại cho mẹ, không được ra ngoài.
    Liễu Diệp Chi nghiêm sắc mặt.

    - Nếu đã là bạn bè bình thường thì Bảo Nhi muốn đi cứ để nó đi một chút, đi nhanh về nhanh. Ông nội cho con thời gian 10 phút.
    Không ngờ Đường lão gia tử lại nói như vậy, Liễu Diệp Chi tuy rằng không muốn để Đường Bảo Nhi đi nhưng lão gia tử đã lên tiếng cô cũng không dám nói gì nữa.

    Đường lão gia tử là quyền uy tuyệt đối của Đường gia, cho dù hiện tại đã lui về làm cán bộ tuyến hai nhưng vẫn có quyền uy. Có điều, đối với biểu hiện của Đường lão gia tử Liễu Diệp Chi lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

    - Đường lão gia tử, con đi cùng em Bảo Nhi. Ông chủ Kim Đô dường như không có ý tốt, con lo em Bảo Nhi ra ngoài bị người ta ăn hiếp.
    Tạ Đình nói.

    - Ai cần anh đi cùng, tôi đi một mình. Hơn nữa, đúng là buồn cười. Kim Đô này là khách sạn 5 sao đó, từ lúc nào mà khách sạn 5 sao bị anh nói thành ổ thổ phỉ rồi.
    Đường Bảo Nhi hừ nói.

    - Để Tạ Đình đi cùng cũng tốt, Kim Đô này cũng có chút loạn, ông Tổng giám đốc Cổ kia mẹ thấy cũng không vừa mắt.
    Liễu Diệp Chi nói, lần này Đường lão gia tử lại không nói gì nữa.

    - Mẹ à, mình con đi rất an toàn, sợ cái gì chứ? Chạy khắp Bắc Kinh còn không sợ lại sợ xảy ra chuyện trong khách sạn 5 sao sao?
    Đường Bảo Nhi nhăn nhó nói, đương nhiên không muốn Tạ Đình đi theo. Trên thực tế Đường Bảo Nhi là muốn tránh khỏi Tạ Đình.

    - Nếu không để Tạ Đình đi cùng thì con cũng đừng đi nữa, đây là điều kiện.
    Liễu Diệp Chi hừ lạnh nói.

    Đường Bảo Nhi hết cách, đành phải hung hăng lườm Tạ Đình một cái mới mở cửa mà đi. Tạ Đình vội vàng dẫn theo hai người đàn ông lực lưỡng đi theo.

    Lúc gõ cửa phòng 808 Tạ Đình lập tức ngây người, buột miệng hỏi:
    - Hai người các ngươi tại sao lại ở cùng nhau?

    - Hai người chúng tôi sao lại không thể ở cùng nhau? Ăn bữa cơm mà thôi, chẳng lẽ cũng thành vấn đề với Tứ thiếu gia Tạ gia?
    Phương Đông Phong đang buồn bực, Tạ Đình vừa vặn đúng ra chịu trận, tất nhiên không hòa nhã mà lầm bầm.

    - Phương Đông Phong, ta thấy ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Ngươi cho là bản thân ngươi giống người đấy à?
    Tạ Đình tức giận, đương nhiên, tên này không biết Phương Đông Phong là người đứng sau đích thực, chỉ biết tên này có tiền mà thôi.

    - Ngươi thì là cái thứ gì, Tạ Đình, chẳng nể mặt ai, cũng không biết xấu hổ. Ngươi thực sự cho rằng Tạ gia ở thủ đô có thể một tay che trời chắc?

    Không phải Phương Đông Phong ta khinh thường ngươi, Tạ gia các người nhiều nhất chỉ là gia tộc cỡ vừa thôi. Một đám người các ngươi dàn hàng trước mặt ta làm cái gì?

    Phòng này là phòng ông đây đặt, bản công tử không hoan nghênh đám rác rưởi các ngươi. Cút đi cho ta!
    Phương Đông Phong giận dữ.

    Tên này đem toàn bộ cơn tức Diệp Phàm mang đến vừa rồi ném về phía Tạ Đình. Đương nhiên, Phương Đông Phong cũng chẳng sợ Tạ Đình. Người đứng sau của Tạ gia vẫn còn kém Phương gia nhiều lắm.

    - Phương Đông Phong, ngươi cho là ngươi giỏi lắm đấy hả? Chẳng qua chỉ mở được cái công ty rách, kiêu ngạo cái rắm!
    Tạ Đình tức giận, giọng nói cũng run rẩy.

    - Sao nào, chẳng lẽ Tạ Đình ngươi còn muốn phá cả tập đoàn Giang Lưu của bọn ta sao? Không bằng chó má.

    Đừng nói đến phá tập đoàn Giang Lưu, cho dù có là Kim Đô ngươi cũng chẳng phá nổi. Bắc Kinh lớn như vầy, đừng để bị đụng đến vỡ đầu máu chảy cũng không biết vì sao.
    Phương Đông Phong châm chọc nói. Sau đó lại ném cục tức lên đám người Diệp Phàm, tên này đúng là hay nói năng linh tinh.

    - Tạ Đình ta nói rồi, Kim Đô trong vòng một tháng nhất định sẽ bị xóa tên. Còn về công ty rách nát của tập đoàn Giang Lưu các ngươi, trong ba tháng sẽ bị giải quyết gọn. Đây chính là điều Tạ tứ thiếu gia ta nói, nếu không làm được họ của ta sẽ viết ngược.
    Tạ Đình tức giận, hơn nữa, trước mặt Đường Bảo Nhi tuyệt đối không thể để thua thể diện. Phải biểu hiện ra khí khái anh hùng mới có thể lấy được trái tim của mỹ nhân.

    - Còn nữa, anh tên là Diệp Phàm phải không, tôi sẽ nhớ kỹ anh.

    - Ha ha ha, nhớ thì nhớ, làm gì phải tức giận thế. Có điều, cậu nhớ kỹ rồi chẳng lẽ cũng muốn phá cả Diệp Phàm tôi?
    Diệp Phàm vẻ mặt khinh thường, cười.

    - Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân phải không? Không tồi không tồi, địa vị cao đấy. Có điều, một khi rớt khỏi vị trí Phó chủ tịch tỉnh này thì anh cũng chẳng là cái thá gì nữa.
    Tạ Đình cười lạnh nói.

    - Ồ, Tạ tứ thiếu gia đã kéo Bộ trưởng Kiều xuống khỏi vị trí rồi phải không, lợi hại thật.
    Đường Thành ha ha cười gượng.

    - Bảo Nhi, lại đây, uống với ông anh này mấy chén nào.
    Diệp Phàm rất ngang ngược gõ gõ ngón tay.

    - Không được qua đó!
    Tạ Đình lạnh lùng nhìn Đường Bảo Nhi chằm chằm.

    - Hi hi, Tạ Đình, anh là gì của Đường Bảo Nhi tôi chứ? Tôi thích đi đâu thì liên quan gì đến anh.
    Đường Bảo Nhi cười, đi về phía Diệp Phàm. Có điều, bị Tạ Đình kéo lại.

    - Buông cái móng heo của ngươi ra.
    Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

    - Ngươi con mẹ nó dám mắng ông à, ngươi chán sống rồi phải không. Tạ Lương, đánh cho ta, đánh tàn phế ta chịu trách nhiệm.
    Tạ Đình lửa giận bốc lên đầu, ngón tay chỉ về phía Diệp Phàm.

    Xoẹt…

    Chuyện quỷ dị đã xảy ra, có lẽ là Tạ Đình nhào tới quá gấp. Không ngờ đứng không vững cả người ngã nhào về phía cái bàn.

    Lập tức, một tiếng rầm vang lên, thức ăn bát đĩa và rượu đều bị y đẩy hết xuống sàn, hơn nữa, cũng dính đầy lên người tên này.

    Còn Đường Thành giả bộ đứng lên tránh né. … Chân không cẩn thận nâng lên khiến cả cái bàn bị nghiêng đi. Còn đè lên người Tạ Đình, lập tức, âm thanh loảng xoảng vang lên.

    Cả cái bàn lớn bị nghiêng lật nhào, còn Tạ Đình ngay lúc đó liền ngã lăn xuống đất, bát đĩa đồ ăn canh rượu đổ hết lên người y.

    - Xui xẻo quá, bộ đồ mấy trăm đồng thế là tiêu rồi.
    Diệp Phàm đã né sang một bên từ lâu, phủi phủi mấy giọt rượu bắn lên người.

    - Tạ Đình, ngươi muốn đánh nhau phải không?
    Phương Đông Phong hôm nay lại làm chủ bữa tiệc, nhưng lại tức đến không chỗ xả ra.Thể diện đã mất sạch, không ngờ lại có người chạy đến chịu trận. Bởi vì Phương Đông Phong cho rằng Tạ Đình lúc đầu nhào lên bàn nhất định là cố ý. Tên này vừa nãy đứng bên cạnh Tạ Đình, liền nhấc chân đá một cái thật mạnh lên lưng Tạ Đình.

    Lúc muốn đá cái thứ hai thì bị Lưu Tại Tiền ôm lấy nên mới không đá được.

    Mà hai tên vệ sĩ đi theo Tạ Đình vừa thấy lập tức vọt lên muốn động thủ, thế nhưng, Đường Thành lại khoanh tay đứng trước mặt hai tên này, lạnh lùng nhìn bọn chúng chăm chăm.

    Hai tên này thấy vậy, lập tức nhào lên, kết quả tất nhiên là rầm rầm mấy tiếng, hai tên này bị Đường Thành đẩy ngược lại trực tiếp ném ra hành lang bên ngoài cửa.
     
    thailam0809 thích bài này.
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3656: Mắt thần của Đường lão gia.

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3656: Mắt thần của Đường lão gia.



    - Đừng đánh nữa đừng đánh nữa.
    Đường Bảo Nhi cuống đến mức suýt khóc.

    - Ném ra ngoài.
    Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Đường Thành xoay người xách Tạ Đình thê thảm từ đầu đến chân ném ra ngoài cửa. Hai tên vệ sĩ dìu Tạ Đình tập tễnh chạy mất.

    Đường Bảo Nhi thấy đã gây rắc rối, sợ tới mức vội vã chạy về.

    - Phục vụ, mau quét dọn đi, tôi phải tiếp tục uống rượu.
    Phương Đông Phong gọi, không lâu sau, phục vụ đi vào dọn dẹp sạch sẽ tất cả.

    - Ha ha, Tổng giám đốc Phương không sợ Tạ Đình dẫn người đến gây phiền toái sao?
    Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

    - Ông đây còn chưa đi tìm nó đã là may cho nó lắm rồi, nó còn dám đến đây nữa ông đánh gãy chân nó. Tạ tứ thiếu gia gia phải không?
    Phương Đông Phong tức giận nói, quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm, đột nhiên cười nói:
    - Mà cố vấn Diệp anh là bạn hợp tác làm ăn của chúng tôi.

    Anh phải cẩn thận một chút. Vị Tứ thiếu gia kia tuy rằng chẳng ra gì, nhưng gia tộc của bọn họ có rất nhiều bạn bè trên giang hồ.

    Hơn nữa, lại là quan lớn trong chính phủ. Đến lúc đó, ha ha.

    - Ha ha, điều này không cần Phương đại thiếu gia phải lo. Chính anh mới phải cẩn thận một chút đó.
    Diệp Phàm lạnh nhạt cười không mắc lừa, lại khiến Phương đại thiếu gia có chút buồn bực. Thầm nghĩ: “Không biết tên này mạnh miệng nói thế hay thực sự có thực lực.”

    - Bảo Nhi, Tạ Đình sao vẫn chưa trở lại?
    Đường Bảo Nhi chột dạ, vừa mở cửa phòng liền nghe thấy mẹ mình Liễu Diệp Chi hỏi.

    - Sao con biết được, anh ta đi cùng con, sau rồi tự mình đi trước.
    Đường Bảo Nhi lè lưỡi, nói, thầm nghĩ: “Tạ Đình sẽ không đi kiếm người đến đánh Diệp Phàm đó chứ?”

    Trong lòng có chút sợ hãi vội vàng chạy đi gọi điện cho Tuyết Hồng, nhắc cô gọi điện nhắc nhở Diệp Phàm một chút.

    Ai ngờ Tuyết Hồng vừa nghe liền cười khanh khách nói:
    - Không sao, không sao, đánh chết một người thì bớt một người.

    - Con ranh này nói gì thế, đúng là đồ vô tâm. Tôi đang lo lắng cho anh của cô đó.
    Đường Bảo Nhi nóng nảy.

    - Hi hi, Bảo Nhi, cô để ý anh tôi rồi phải không? Có điều, tôi phải nói rõ với cô một chuyện. Anh tôi đã có vợ rồi, con cũng có rồi. Cô đừng nghĩ đến anh ấy nữa. Đương nhiên, làm vợ bé cũng được, cô có muốn không?
    Không ngờ Tuyết Hồng lại nói như thế.

    - Con ranh chết tiệt, tôi để ý anh cô lúc nào. Hôm nay chẳng qua chỉ lấy anh ta làm tấm chắn một chút. Tạ Đình kia đáng ghét chết đi được, cả ngày cứ bám lấy tôi.
    Đường Bảo Nhi nói đến đây thì đỏ mặt.

    - Chính là cái tên một tuần tặng 999 đóa hoa hả?
    Tuyết Hồng hỏi.

    - Biết rồi còn hỏi, cô bảo có đáng ghét không?
    Đường Bảo Nhi lầm bầm nói.

    - Bề ngoài rất đẹp trai mà, nghe nói nhà y vừa có quyền vừa có thế, đúng là khéo, môn đăng hộ đối rồi.
    Tuyết Hồng cười nói.

    - Không đùa với cô nữa. Con ranh chết tiệt kia, mau gọi điện cho anh cô đi.
    Đường Bảo Nhi đỏ mặt vội gác điện thoại.

    Vừa mới ngồi vào trong xe, Đường lão gia tử ngước mắt nhìn, hỏi:
    - Bảo Nhi, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

    - Làm gì có ạ, vẫn bình thường mà.
    Đường Bảo Nhi có chút kích động, đối với đôi mắt sắc bén của Đường lão gia tử, Đường Bảo Nhi vừa nhìn thấy đã cảm thấy sợ sệt.

    - Từ lúc nào mà Bảo Nhi nhà ta biết nói dối trước mặt ông nội thế?
    Đường lão gia tử nhíu mày.

    - Thực sự không có chuyện gì mà, Tạ Đình qua đó quá kiêu ngạo. Kết quả lúc nhào vào Diệp Phàm đứng không vững cuối cùng làm cả cái bàn to của người ta đổ ụp xuống sàn.

    Khiến cho cả người toàn là rượu và thức ăn, người chủ bữa tiệc chính là Phương Đông Phong bị chọc cho tức giận, bởi vì nước canh đồ ăn đều bắn hết lên người ông khách đến từ Thailand của người ta.

    Phương Đông Phong tiến lên đá Tạ Đình một cước. Kết quả hai tên vệ sĩ của Tạ gia lao lên muốn đánh người. Kết quả bị Đường Thành một phát ném ra hành lanh.

    Sau đó Diệp Phàm bảo bọn họ cút đi. Tạ Đình bị người ta ném ra ngoài cửa, anh ta có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp mọi người thôi.

    Có thể muốn trở về thay quần áo, cho nên đi rồi.
    Đường Bảo Nhi thành thật nói, cô không dám lừa gạt lão gia tử.

    - Tạ Đình bị đánh sao? Bị đánh như thế nào?
    Liễu Diệp Chi lại cuống cả lên.

    - Chẳng thế nào cả, tự mình ngã xuống cuối cùng chỉ là bị Phương Đông Phong đá một cái mà thôi. Không có vấn đề gì lớn cả.
    Đường Bảo Nhi cố gắng giảm nhẹ tình tiết.

    - Đứa nhỏ này, sao không nói sớm. Bằng không chúng ta đã đi xem Tạ Đình thế nào rồi. Bây giờ thì tốt rồi, chẳng biết Mai Phương sẽ trách móc mẹ thế nào nữa. Tạ Đình chính là cục cưng của Tạ gia đó.
    Liễu Diệp Chi nói, Nhâm Mai Phương là mẹ của Tạ Đình.

    - Lúc các con đi vào Phương Đông Phong và Diệp Phàm có phải đã tranh đấu với nhau không, ví dụ như, đấu võ mồm?
    Đường lão gia tử lại hỏi.

    - Đúng là có tranh cãi vài câu, Tạ Đình vừa đi vào liền cãi nhau với Phương Đông Phong. Còn uy hiếp sẽ phá tập đoàn Giang Lưu công ty của Phương Đông Phong. Sau lại lời qua tiếng lại với Diệp Phàm, kết quả còn kêu Diệp Phàm cẩn thân một chút, vị trí Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân mất rồi thì sẽ thế này thế kia. Kêt quả lại không cho con qua đó mời rượu, cuối cùng nhào qua một cái liền ngã.
    Đường Bảo Nhi nói.

    - Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là mồm miệng nhiều khi hơi quá đáng một chút. Có điều, Diệp Phàm và Phương Đông Phong hẳn cũng có khiêu khích nó phải không?

    Bằng không, Tạ Đình sẽ không làm như thế. Hơn nữa, mẹ thấy Diệp Phàm đó và Phương Đông Phong đều là hạng người kiêu ngạo.

    Giọng điệu đó đúng là trẻ tuổi mà kiêu ngạo. Để Tạ Đình giáo huấn bọn họ một chút cũng tốt.
    Liễu Diệp Chi nói.

    - Giáo huấn, không dễ thế đâu.
    Đường lão gia tử hừ một tiếng.

    - Diệp Phàm không phải chỉ là Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Thiên Vân sao, một Phó chủ tịch tỉnh không thường vụ. Tạ gia nói thế nào cũng là quan lớn cấp Bộ trưởng.

    Hơn nữa, phía trên trong họ hàng xa còn có cán bộ cấp Phó quốc. Không những thế tiền tài của Tạ gia cũng không ít, gia sản đến tỷ mấy mà.

    Muốn bãi chức một Phó chủ tịch tỉnh cũng chẳng phải việc gì khó. Về phần tập đoàn Giang Lưu lại càng dễ giải quyết hơn.

    Con đang lo đứa nhỏ này nghĩ không thông, lúc đó lại ra tay quá đáng một chút, cho nên nói giáo huấn nho nhỏ hai vị đó một chút là được rồi.
    Liễu Diệp Chi nói.

    - Con đó, Tạ gia có gia sản, vậy Diệp Phàm người ta không có sao? Con cũng xem xem chức vụ hắn thế nào. Phó chủ tịch tỉnh sao, đã không phải từ lâu rồi.
    Đường lão gia tử hừ nói.

    - Không phải Phó chủ tịch tỉnh vậy là?
    Liễu Diệp Chi cũng sửng sốt.

    - Cố vấn quân sự của Đường, Phó bộ trưởng Bộ Công an, hưởng đãi ngộ cấp Bộ trưởng, còn nữa, quân hàm Trung tướng, cùng cấp bậc với Đông Đô (Con trai cả của Đường lão gia tử, cha của Đường Bảo Nhi). Chức vụ hắn cao thế nào, Diệp Chi, con chẳng lẽ không nhìn ra sao?
    Đường lão gia tử tiết lộ.

    - Không xong rồi không xong rồi.
    Liễu Diệp Chi sửng sốt, sắc mặt tối sầm, thật lâu sau mới nói:
    - Hay là nhắc nhở Tạ Đình đừng làm quá, đến lúc đó liên lụy đến nhà mình thì phiền toái rồi.

    - Con cho là Tạ gia sẽ không đi điều tra sao? Thân phận của Diệp Phàm điều tra một cái liền rõ ràng. Việc này con không cần lo, cứ để mặc bọn họ.
    Đường lão gia tử lắc lắc đầu.

    - Chỉ sợ đến lúc đó lưỡng bại câu thường, nhà chúng ta còn phải kết thông gia với Tạ gia mà.
    Liễu Diệp Chi nói.

    - Kết thông gia cái gì, đánh chết con cũng không lấy cái loại người như Tạ Đình.
    Đường Bảo Nhi ở bên cạnh lẩm bẩm.

    - Việc này tạm gác một bên đã.
    Đường lão gia tử phất phất tay.

    - Vẫn là ông nội tốt.
    Đường Bảo Nhi cười khanh khách.

    - Cái con ranh chết tiệt kia.
    Liễu Diệp Chi cười khổ một tiếng.

    - Anh Diệp, vừa rồi Tạ Đình nhào qua là do anh giở trò hả?
    Vừa vào ô tô, Đường Thành ha ha cười khan như con vịt già.

    - Ha ha, thằng nhãi đó đáng đánh mà. Nhưng mà cái bàn bị lật là chuyện tốt do cậu làm đó nha.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Chúng ta giống nhau mà thôi, đúng vậy, thằng nhãi kia đúng là đáng đánh. Nhưng mà tình trạng thê thảm của Tạ Đình hôm nay tuy rằng không bị thương nặng thế nhưng mất hết thể diện. Chúng ta còn phải trở về điều tra Tạ gia một chút. Phải đề phòng, cẩn thận mới tốt mà.
    Đường Thành nói.

    - Ừ, điều tra là cần thiết. Có điều, chắc chắn Tạ gia cũng sẽ điều tra chúng ta. Thân phận của cậu không dễ tra, của tôi thì điều tra một chút là biết hết.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Ha ha ha, dựa bóng đại thụ có lợi thật.
    Đường Thành cười nói.

    - Khà khà, dựa bóng đại thụ không có lợi đâu. Nếu Tạ Đình tra ra thân phận của tôi có khi không dám động đến tôi. Đến lúc đó, tôm tép như cậu lại bị người ta giải quyết đấy. Khi đó, thằng ranh cậu cứ đợi tiếp chiêu đi.
    Diệp Phàm cười khan nói.

    - Tôi lại thích chơi trò này, đùa giỡn một chút cũng tốt. Có điều, nếu như Tạ Đình dám động đến Phương Đông Phong thì có trò hay để xem rồi. Đến lúc đó, ba bên chúng ta cùng bắt tay dìm chết Tạ gia bọn họ.
    Đường Thành lầm bầm nói.

    Không lâu sau lại nhận được điện thoại của tướng quân Tây Môn Đông Hồng tư lệnh quân khu Việt Châu, cười hỏi:
    - Tướng quân Diệp, nghe nói sân huấn luyện của Liệp Báo các anh chuẩn bị cho thuê phải không?

    - Cho thuê, ý gì vậy tướng quân Tây Môn?
    Diệp Phàm sửng sốt, hỏi.

    - Đừng gạt tôi, không phải nghe nói chuẩn bị mở rộng sân huấn luyện Liệp Báo sao? Về sau sẽ càng phục vụ nhiều cho quân đội nhân dân phải không?
    Tây Môn Đông Hồng nói.

    - Ha ha, tin tức này truyền ra mau thật đấy. Đúng là có ý này, sáng sớm ngày mai tôi và tướng quân Kế cùng xuống khảo sát thực địa một chút. Một thời gian sau sẽ vạch ra một kế hoạch đại khái. Đương nhiên, nếu tướng quân Tây Môn có thể góp chút vốn sau này chúng tôi có thể suy xét dành cho quân khu các anh một phần thời gian để huấn luyện.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Tôi thấy anh đúng là quỷ hút máu mà.
    Tướng quân Tây Môn Đông Hồng tức giận nói.

    - Sao lại có thể nói vậy chứ, anh xem xem, kế hoạch mở rộng sân huấn luyện Liệp Báo phải mất đến mấy tỷ.

    Tiền này từ đâu mà có, Tổ chúng tôi lại không thể cho thuê kiếm tiền phải không? Nếu như anh em quân đội có thể quyên góp một chút thì dễ làm hơn nhiều rồi.

    Vả lại, tướng quân Tây Môn cũng từ Tổ mà ra. Cống hiến cho Tổ một chút cũng là chuyện nên làm phải không nào?
    Diệp Phàm nói.

    - Ha ha, mấy lời ngụy biện này của anh vẫn thế. Có điều, trước tiên chúc mừng anh thăng chức nhé. Nếu như các anh có thể sắp xếp cho chúng tôi mỗi năm huấn luyện một tháng, lại giúp chúng tôi huấn luyện một nhóm huấn luyện viên thì chúng tôi cũng không phải không thể xem xét việc quyên góp.
    Tây Môn Đông Hồng bày tỏ ý giúp đỡ.

    - Một tháng, quá dài rồi. Sân huấn luyện của chúng tôi dù sao cũng phải phục vụ cho bộ đội của mình chứ?
    Diệp Phàm nói.

    - Vậy thì 20 ngày, quyết định thế đi. Mỗi năm lại giúp chúng tôi huấn luyện 20 huấn luyện viên, thế nào?
    Tây Môn Đông Hồng nói.

    - Tôi nói này tướng quân Tây Môn, đào tạo huấn luyện viên không phải chuyện dễ dàng đâu. Không đào tạo một năm thì khó thành lắm. Thế này nhé, số suất ít đi một chút, mỗi năm đào tạo 8 người.
    Diệp Phàm nói.
     
    thailam0809 thích bài này.
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3657: Lối kinh doanh của hai tướng quân.

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3657: Lối kinh doanh của hai tướng quân.


    - Mười người, bớt một người cũng không được. Hơn nữa, cũng phải nể tình tôi từng cống hiến cho Tổ mà thêm hai người chứ, phải không nào?
    Tây Môn Đông Hồng nói, hai tướng quân không ngờ lại cò kè mặc cả như hai người làm ăn, thật đúng là trò cười.

    - Thống nhất, có điều, các anh quyên tặng bao nhiêu?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Năm mươi triệu.
    Tây Môn Đông Hồng nói.

    - Ha ha, đúng là số tiền lớn nha. Năm mươi triệu, lời này lại có thể thốt ra từ miệng Đại tướng quân Tây Môn. Anh cho chúng tôi là ăn mày à?
    Diệp Phàm châm chọc cười nói.

    - Khà khà, hơi ít một chút, có điều, quân khu chúng tôi cũng không giàu có gì, anh xem, quân cảng bên đó không phải đang xây dựng sao, còn nữa…
    Tướng quân Tây Môn nói.

    - Đó là chuyện của quân khu các anh, nói những điều này với tôi cũng vô dụng. Tôi chỉ quan tâm đến tiền, ít hơn hai trăm triệu thì chuyện này không cần bàn nữa.
    Diệp Phàm độc địa nói.

    - Tôi thấy cậu còn dã man hơn cả đám địa chủ, thực sự coi quân khu chúng tôi là tầng lớp có thể bóc lột phải không? Quân khu chúng tôi không phải ngân hàng, không có nhiều tiền đến thế.
    Tây Môn Đông Hồng lời lẽ nặng nề.

    - Ha ha, quân khu các anh nhiều tiền là khác, kinh phí cấp xuống hàng năm cũng phải hơn mấy chục tỷ. Chút tiền cỏn con ấy có đáng là bao?
    Diệp Phàm cười khan nói.

    - Mấy chục tỷ là thật, nhưng chúng tôi là quân khu lớn mà. Hơn nữa số tiền lớn như vậy, cho dù là mấy chục tỷ cũng không thể chi nổi đâu.
    Tây Môn Đông Hồng nói.

    - Các anh mấy chục tỷ cũng không thể chi, vậy chúng tôi một năm kinh phí không đến 2 tỷ, việc mở rộng sân huấn luyện Liệp Báo năm nay dự tính tốn 3 tỷ thì sao, anh nói xem, chúng tôi lấy đâu ra tiền.
    Diệp Phàm nói.

    - Một trăm năm mươi triệu, Tây Môn Đông Hồng tôi cũng là từ Tổ mà ra. Coi như cống hiến thêm cho Tổ vậy.
    Tây Môn Đông Hồng như thể đau lòng đến mức cắn răng ở đầu kia điện thoại.

    - Ha ha ha, thống nhất thế nhé. Thế này nhé, chẳng bằng các anh giành cơ hội trước, thế nào?
    Diệp Phàm nói.

    - Nghĩa là sao?
    Tây Môn Đông Hồng hỏi.

    - Báo cáo đề nghị của chúng tôi đã được cấp trên phê chuẩn rồi, chỉ có 500 triệu làm vốn khởi động ban đầu.

    Số tiền đó có lẽ ngày mai ngày kia sẽ được gửi về phòng tài chính. Mà tôi và tướng quân Kế sáng sớm ngày mai đến vịnh Lam Nguyệt chính là mang đội đi khảo sát chuyện này.

    Nếu tướng quân Tây Môn có thành ý thì sáng sớm mai đi cùng chúng tôi. Chúng ta có thể ký hợp đồng chính thức ở Tổng bộ Liệp Báo.

    Việc này một khi được tiết lộ có lẽ các quân khu khác cũng sẽ cho người đến. Vậy chẳng phải mấy quân khu lớn các anh sẽ cạnh tranh rất kịch liệt sao? Cho nên, giành cơ hội trước rất quan trọng phải không nào?
    Diệp Phàm nói.

    - Được, vậy cứ thế đi, ngày mai tôi bay trực tiếp từ Việt Châu sang Thủy Châu. Anh đợi ở Thủy Châu, chúng ta sẽ cùng đến đảo Lam Nguyệt.
    Tây Môn Đông Hồng cũng muốn giành lấy cơ hội trước, hơn nữa, trước khi các quân khu khác còn chưa hành động đã giành được cơ hội, ký kết hợp đồng trước, viết một số điều khoản vào là có thể kiếm được nhiều lợi ích.

    Diệp Phàm tất nhiên đắc ý cười thầm trong lòng, thầm nghĩ: “Tướng quân Tây Môn anh không mời mà đến. Đến lúc đó liền cùng đi nhậm chức với đồng chí Kiều Thế Hào nhé?”

    Diệp Phàm gọi điện cho Cung Khai Hà, cười nói:
    - Tổ trưởng Cung, tướng quân Tây Môn mang tiền đến rồi…

    - Đúng là chuyện tốt. Nhưng mà, chắc hẳn cậu còn kế hoạch lớn hơn nữa phải không?
    Cung Khai Hà cười hỏi.

    - Đúng vậy, chuyện của tướng quân Tây Môn đã nhắc nhở tôi. Tôi nghĩ, chúng ta hãy tuyên truyền việc này rầm rộ một chút.

    Đến lúc đó, không chừng còn có “Tây Môn” thứ hai, “Tây Môn” thứ ba đến tận cửa.

    Nếu như ngoài các quân khu lớn còn thêm các đội ngũ hải quân, không quân, pháo binh… cũng đưa tiền đến, ha ha ha, mỗi bên 200 triệu, là đã được 2 tỷ rồi.

    Cộng thêm đơn đề nghị của quân khu Lĩnh Nam, lại thêm 500 triệu do Ủy ban chính trị rót vào nữa. Ha ha ha, chúng ta năm nay thu hoạch lớn rồi.

    Có tiền cũng dễ làm việc hơn, tốc độ hoàn thành cũng nhanh hơn, có lẽ chỉ nửa năm là có thể hoàn thành việc lắp đặt những công trình mấu chốt của sân huấn luyện Liệp Báo rồi.

    Tranh thủ khai giảng vào tháng Chín năm nay chính thức treo biển thành lập căn cứ đào tạo nhân tài của chúng ta. Đương nhiên, chuyện đào tạo nhân tàì là bí mật.

    Còn về việc tuyển sinh lính mới không lâu nữa cũng sẽ triển khai. Chúng ta phải nắm chặt tình hình, đến lúc đó mà sân tập làm rồi lại không có ai ra vào thì lãng phí lắm.
    Diệp Phàm ha ha cười nói.

    - Ý tưởng này hay lắm, nhưng mà có một vấn đề. Nếu mấy quân khu lớn lại thêm hải quân, không quân, pháo binh và cảnh sát vũ trang đều chịu bỏ tiền.

    Chỉ sợ đến lúc đó cậu không sắp xếp được thời gian. Sân tập chỉ có một. Cậu nếu như làm vậy thì quanh năm phải cho bên ngoài thuê suốt còn gì.

    Vậy thì nhân viên của chúng ta sắp xếp thế nào? Còn nữa, bí mật công tác thì sao?
    Cung Khai Hà nói:
    - Không những thế, có lẽ cũng có đồng chí sẽ nói chúng ta nhân cơ hội vơ vét của cải.

    - Việc này tôi sẽ xem xét. Ví dụ như, trường huấn luyện của chúng ta sẽ vạch ra một khu vực cấm, không để nhân viên của bất kỳ quân đội nào tiến vào.

    Còn nhân viên của chúng ta kỳ thực có thể luyện tập cùng quân đội bình thường. Chỉ cần sắp xếp một cách hợp lý, chuyện đó sẽ chẳng thành vấn đề.

    Hơn nữa, sân huấn luyện của Liệp Báo rất lớn. Sau khi mở rộng sẽ còn lớn hơn nữa. Có thể cùng lúc chứa 200-300 người cùng huấn luyện không thường quy.

    Ví dụ như, có thể đồng thời để một số đồng chí của hai quân khu vào huấn luyện, cứ như vậy sẽ không làm lỡ việc huấn luyện của chúng ta, phải không nào?

    Mà về vấn đề số lượng người ngoài huấn luyện chúng ta cần khống chế một cách nghiêm khắc. Không thể để mấy trăm người bọn họ đều đi vào.

    Nhiều nhất không thể vượt qua 50 người. Cứ như vậy sau khi hình thành vòng tuần hoàn rồi sẽ dễ làm việc hơn nhiều. Còn về phần nói xấu thì nhất định sẽ có người nói rồi.

    Chúng ta chỉ cần sẵn sàng nghe lời đồn là được. Thời đại này làm việc là phải nghe lời đồn mà.
    Diệp Phàm nói.

    - Ừ, biện pháp này cũng không tệ. Là cách gom vốn nhanh nhất rồi. Đối với sự thật về kinh phí của Tổ ta, đây cũng là bất đắc dĩ thôi.

    Nhưng mà, việc này không nhỏ đâu, vẫn cần ngồi lại thảo luận một chút mới quyết định được. Về phần tướng quân Tây Môn bên đó thì thôi, cậu đồng ý rồi thì cứ làm vậy đi.

    Dù sao anh ta cũng là người cũ trong Tổ ta, làm chút chuyện ngoại lệ cho quân khu bọn họ cũng coi như bồi thường cho anh ta.
    Cung Khai Hà nói.

    Sáng sớm hôm sau, Kế Vĩnh Viễn và Diệp Phàm mang theo một đám chuyên gia về quy hoạch công trình quân sự bay thẳng đến Thủy Châu. Còn thủ trưởng Liệp Báo Trịnh Phương đã phái hơn 10 chiếc xe chờ tại cửa hành lang đặc biệt của sân bay.

    Diệp Phàm vừa đến không lâu Tây Môn Đông Hồng cũng mang theo vài vị đồng chí đến sân bay hội hợp cùng Diệp Phàm, không lâu sau, Lang Phá Thiên, Tề Thiên, Trương Cường và Đới Thành đều đã đến.

    Bởi vì còn muốn đợi người, cho nên Diệp Phàm đến tìm lãnh đạo sân bay, yêu cầu thuê riêng một phòng nghỉ VIP để nghỉ ngơi một chút.

    Lãnh đạo sân bay không nói hai lời lập tức đồng ý, đích thân dẫn đám người Diệp Phàm vào phòng nghỉ VIP của khách sạn sân bay. Không những thế, ngay cả cơm trưa cũng đã chuẩn bị chu đáo.

    Bảo vệ sân bay lập tức trở nên khẩn trương, bởi vì, nhiều tướng quân đến đây như vậy, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn.

    Không lâu sau, Phó tư lệnh số 1 quân khu Lĩnh Nam - Lôi Thiết Đông mang theo một số nhân viên công tác cũng đã đến sân bay.

    Bên cuối cùng đến là lãnh đạo có liên quan của phòng Nhân sự Ủy ban Quân giới. Đoàn người sau khi ăn cơm trưa liền thong thả bay thẳng đến căn cứ đảo Lam Nguyệt.

    Vừa đi qua hầm căn cứ thì xe ngừng lại, bởi vì, Mai Trường Phong tư lệnh của căn cứ đảo Lam Nguyệt (Người này phải sửa lại một chút, lúc trước viết là Lâm Hoành, Lâm Hoành kỳ thực là…, anh ta đã được điều đi rồi, hiện tại là Mai Trường Phong) đã dẫn theo Trịnh Phương và các quân quan tướng quân cấp đại tá trở lên đợi ở cửa đã lâu.

    Vốn Tư lệnh Mai nói là muốn đến sân bay nghênh đón, có điều, lo cho vấn đề giữ bí mật, Diệp Phàm đề nghị tốt nhất là không nên qua.

    Mai Trường Phong là tư lệnh của căn cứ đảo Lam Nguyệt, tất nhiên biết được việc bổ nhiệm của Diệp Phàm. Bởi vì, Mai Trường Phong cũng biết về Tổ Tám trung tâm, đối với sự thay đổi chức vụ của Diệp Phàm ở Tổ A, Mai Trường Phong cũng thầm giật mình.

    Không ngờ tên này quá may mắn, cư nhiên lập tức lên tới vị trí nhân vật số hai của Tổ A. Đương nhiên, chức Bí thư Đảng ủy của Đường không tính làm gì, hắn căn bản không quan tâm đến sự vụ cụ thể của Tổ A.

    Ngoại trừ việc điều động nhân sự các nhân vật chủ chốt và sự việc trọng đại trong Tổ, cho nên hắn cũng chỉ là đeo cái danh mà thôi. Mai Trường Phong cũng biết, so sánh với vị trí này của Diệp Phàm, bản thân mình vẫn kém một bậc.

    Cho nên, tuy trong lòng có ghen tỵ, nhưng Tư lệnh Mai đối với việc Diệp Phàm đến đây vẫn rất đúng giờ và nhiệt tình. Dù gì thì hai người cũng là chỗ quen biết đã lâu.

    Con trai Mai Thiên Kiệt của mình còn là đồ đệ của Diệp Phàm nữa mà, Diệp Phàm có thể thăng chức bản thân mình không chừng cũng có thể nhờ vả.

    Đương nhiên, hiện tại Diệp Phàm không có khả năng trợ giúp Mai Trường Phong. Thế nhưng, hiện tại không có khả năng không đồng nghĩa với việc sau này không có khả năng.

    Đà thăng tiến của Diệp Phàm khiến người ta phải kinh ngạc, về sau nhất định sẽ trở thành đại tướng chủ trì một phương. Tiềm năng thăng tiến cao như vậy Mai Trường Phong đương nhiên sẽ không dám tiếp đón không chu đáo.

    Có điều, khi nhìn thấy Tây Môn Đông Hồng từ Việt Châu với một đám các tướng quân cùng đến, Mai Trường Phong cũng khẽ sửng sốt một chút.

    Trong lòng thầm than thở vị Phó bộ trưởng số 1 ở Tổng cục Hậu cần của Kiều gia đại viện kia quả nhiên vẫn còn có chút bản lĩnh. Đương nhiên, Mai Trường Phong không biết được kỳ thực tất cả những việc này đều là kết quả Diệp Phàm bày trò phía sau.

    Đồng chí của Ủy ban Quân giới tuy rằng là một Đại tá, tên La Thành Khải, là Phó phòng nhân sự. Nhưng người ta hôm nay đại diện cho Ủy ban Quân giới xuống tuyên bố việc bổ nhiệm người mới, cho nên, ông ta mới là nhân vật chính hôm nay.

    Chẳng qua cái danh của Diệp Phàm cũng không kém, trong mấy buổi gặp chính thức kiểu này, cái hư danh cố vấn quân sự của Đường có vẻ vẫn nặng hơn cái chức thủ trưởng đại quân khu của Tây Môn Đông Hồng.

    Vốn việc bổ nhiệm của đồng chí Trấn Trung Lương không phải cùng một ngày, nhưng mà sau khi Diệp Phàm giở trò đã trở thành cùng một ngày. Như vậy có thể đem đến thể diện cho Trấn Trung Lương, bày tỏ nỗi hoài niệm với Tướng quân Trấn Đông Hải “dưới đó”.

    Lúc đến, phòng họp của căn cứ đã ngồi đầy quan quân, tất cả đều là quan quân cấp Trung tá trở lên.

    - Trưởng phòng La, mời anh.
    Mai Trường Phong rất khách khí đưa tay ra.

    - Không không không, mời Cố vấn Diệp đi trước.
    La Thành Khải rất khiêm tốn tránh sang một bên nhường Diệp Phàm đi vào.

    - Sao thế được? Hôm nay nhân vật chính là anh mà Trưởng phòng La. Ha ha ha, mời vào.
    Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.

    La Thành Khải lại hỏi Tây Môn Đông Hồng, người ta cũng không chịu vào trước. Cho nên, cuối cùng vẫn là Trưởng phòng La Thành Khải đi vào trước.

    - Tất cả nghiêm!
    Mai Trường Phong lớn giọng hô vang trong phòng họp, lộp cộp một chút, tất cả quan quân đều nhanh chóng đứng dậy chào theo nghi thức quân đội.
     
    thailam0809 thích bài này.
  4. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3658: Nơi đi của Lang Phá Thiên.

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3658: Nơi đi của Lang Phá Thiên.

    - Chào thủ trưởng!
    Tất cả quân quan đều đồng thanh chào.

    - Các đồng chí vất vả rồi.
    La Thành Khải phất tay, vẻ mặt tươi cười.

    - Vì nhân dân phục vụ.
    Các quân quan lại hô.



    Sau đó bắt đầu tiến hành nghi thức tuyên bố, Trấn Trung Lương và Kiều Thế Hào lần lượt đọc tuyên ngôn nhậm chức. Còn bốn người Diệp Phàm, Tây Môn Đông Hồng và Phó tư lệnh quân khu Lĩnh Nam Lôi Thiết Đông, Kế Vĩnh Viễn được mời lên ngồi vị trí chủ tịch.

    Còn các thiếu tướng như Lang Phá Thiên, Trương Cường thì chỉ có thể thiệt thòi ngồi xem ở hàng ghế đầu.

    - Tiếp theo mời Cố vấn Diệp chỉ thị cho chúng tôi.
    Không ngờ Mai Trường Phong lại ra chiêu này.

    - Ha ha ha, Tư lệnh Mai khách khí rồi. Hôm nay tôi xuống chỉ là ăn chực bát cơm thôi. Chỉ thị thì không dám. Cơm tôi muốn ăn, nhưng mà lời thì không dám nói đâu.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Đúng đúng đúng, cơm không thể không ăn no, còn nói thì chúng tôi không dài dòng nữa.
    Tây Môn Đông Hồng cũng cười nói.

    Cuối cùng, để chủ nhà là Mai Trường Phong đơn giản tổng kết một chút liền tan họp.

    Lúc này mới khoảng 3h30, thời gian còn rất nhiều. Còn đám chuyên gia Tổ khoa học năng lượng đã sớm đến sân huấn luyện Báo Săn khảo sát thực địa.

    - Dù sao cũng hiếm khi đến một chuyến, chúng ta đi đến sân huấn luyện xem một chút đi.
    Diệp Phàm cười nói, Tây Môn Đông Hồng cũng gật đầu.

    Một đám tướng quân đi thẳng đến sân huấn luyện, muốn đến sân huấn luyện của Báo Săn trước tiên sẽ phải đi qua một đường hầm trong núi đi vào Báo Săn.

    Xe đi vào đường hầm không lâu liền đỗ lại trên sân thao luyện, Trần Quân vẻ mặt uy phong dẫn mấy trăm quân nhân luyện tập trên sân huấn luyện khí thế ngút trời.

    Có người bê đá vác chuông, có người đu dây, có người đứng trên cọc... Tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên trên sân tập, tất nhiên là có người đứng bàn luận.

    - Tướng quân Trịnh, quân của anh nỗ lực thật đấy.
    Tây Môn Đông Hồng cười nói.

    - Bọn họ đều là những người giỏi.
    Trịnh Phương cũng không phủ nhận.

    - Ai…
    Tây Môn Đông Hồng thở dài, trên mặt hiện lên một tia mất mát. Bởi vì, Tây Môn Đông Hồng công lực đã bị phế, từng là cao thủ võ lâm, nhìn thấy tình cảnh như vậy tâm tình chẳng thể nào tốt được.

    - Nào nào nào, Tề Thiên, chúng ta so vài chiêu đi.
    Lang Phá Thiên lòng ngứa ngáy, chỉ vào cái cọc mai hoa, cười nói.

    - Tư lệnh Lang đã mời rồi thì chúng ta liền chơi đùa một chút. Có điều, anh phải nhẹ tay thôi, tôi cũng không muốn trở thành đầu heo đâu.
    Tề Thiên cười nói.

    - Tất cả lại đây, quan sát trận đấu của các thủ trưởng nào.
    Trần Quân hô to một tiếng, mấy trăm đội viên của Báo Săn tất cả đều háo hứng vây quanh.

    - Trần Quân à Trần Quân, thằng ranh cậu muốn tôi xấu mặt phải không?
    Lang Phá Thiên tự do quen rồi, trực tiếp cười mắng.

    - Ha ha ha, Sư đoàn trưởng Tề cũng không có năng lực đó đâu. Nhưng mà, một số đồng chí khác thì vẫn được đó.
    Trần Quân cười gượng, trong lời nói có hàm ý.

    Sau đó, hai người Tề, Lang bất ngờ dồn khí xuống chân, đạp một cái. Vù một tiếng, cả hai người bay lên không trung trực tiếp rơi xuống cọc mai hoa cao xấp xỉ 7m. Lập tức nhận được một tràng vỗ tay như sấm dồn.

    Hai bên liền ôm quyền chào nhau như các nhân sĩ võ lâm, sau đó bắt đầu ra quyền cước trên cọc mai hoa.

    Nhất thời trận đấu diễn ra quyết liệt. Nắm đấm và người căn bản không thể phân biệt rõ ràng nữa. Có một số đội viên Báo Săn thân thủ khoảng Tam, Tứ đẳng ngất xỉu ngay tại chỗ. Tiếng trầm trồ khen ngợi của các đồng chí phía dưới vang lên như sấm.

    Chỉ thấy đấu đến cao trào, hai người một chưởng chạm nhau, lập tức đều bắn ngược trở lại hơn chục mét, một cước đạp lên trên một thân cây to bằng thùng nước, răng rắc hai tiếng vang lên, thân cây lập tức gãy, còn hai người như thể người giấy, bình tĩnh đáp xuống trên cọc mai hoa.

    Chân thần sao…

    Chân thần sao…

    Tây Môn Đông Hồng cảm thấy chẳng có gì, trường hợp ghê gớm hơn nữa cũng đã gặp qua. Thế nhưng đám thủ hạ của ông ta lại kinh ngạc trợn mắt há mồm.

    Bởi vì sân huấn luyện của Báo Săn cực rộng lớn. Trải qua nhiều lần mở rộng, hiện tại chu vi không dưới 20 dặm.

    Kỳ thực chính là tính cả
    ngọn núi vào mà thôi, thảm thực vật bao trùm bên trong vẫn xấp xỉ 80%.

    Đi vào đều là đại thụ chọc trời, mà những công trình huấn luyện đều giấu ở dưới những đại thụ chọc trời này, có chút cảm giác rừng rậm nguyên thủy, bởi vậy, nếu như đi bộ, đi không hết một ngày thì không thể vòng về. Mọi người tất nhiên là ngồi xe đi tham quan.

    Sau khi đi tham quan, Tây Môn Đông Hồng cực kỳ hài lòng, lập tức ký hợp đồng bồi dưỡng quân quan với đội Báo Săn mà Trịnh Phương làm thủ trưởng tại tổng bộ Báo Săn. Sau đó hứa sẽ gửi khoản tiền quyên góp 150 triệu trước cuối năm.

    Đương nhiên, bề ngoài là Báo Săn sở hữu sân huấn luyện này, kỳ thực vốn là để phục vụ của Tổ Tám trung tâm của Tổ A.

    Bữa tối ăn tại tổng bộ Báo Săn. Cũng là một số món ăn dân dã, canh lợn rừng và thỏ rừng cả một nồi lớn. Tây Môn Đông Hồng có việc, sau khi ăn cơm xong liền kéo nhau đi về.

    Lang Phá Thiên khó có dịp được gặp mặt các anh em nên ở lại.

    Kỳ thực, những người có thể ở lại cũng đều là đội viên chính thức từng công tác trong Tổ A. Như Tề Thiên, Trương Cường đều từng là đội viên, còn có Lang Phá Thiên cũng coi như đội viên nòng cốt trong quân đội của Diệp Phàm rồi.

    Tám giờ tối, trong phòng họp bí mật của Tổ Tám trung tâm trong nội bộ Báo Săn, Diệp Phàm cùng hai đồng chí Trịnh Phương và Trần Quân cùng đi vào phòng họp.

    Loạt soạt, mười mấy quân quan của Tổ Tám trung tâm trú tại vịnh Lam Nguyệt tất cả đều đứng dậy cúi chào.

    - Chào thủ trưởng!
    Trong phòng họp cách âm cực tốt vang lên tiếng hô vang dội của các đội viên Tổ A, khiến cho trần nhà đặc chế rung lên bần bật.

    - Các đồng chí vất vả rồi, ngồi đi.
    Diệp Phàm phất tay, cùng với Trịnh Phương ngồi lên vị trí chủ tọa, tướng quân Kế Vĩnh Viễn ngồi một bên, bên kia là Trịnh Phương, Trần Quân và vài vị Phó sư đoàn trưởng ngồi phía dưới.

    - Chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghiênh tướng quân Diệp Phàm Phó tổ trưởng thường vụ của Tổ A chúng ta xuống chỉ thị.
    Trịnh Phương vỗ tay trước, lập tức tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên.

    Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, vừa rồi khi hắn đi vào mười đội viên thì có đến chín người lộ vẻ kinh ngạc.

    Hiện tại Trịnh Phương vừa giới thiệu, càng không nén nổi kinh ngạc. Bởi vì, có thể gặp mặt nhân vật số hai của Tổ A là một vinh dự cực lớn.

    Người nào người nấy thắt lưng thẳng tắp, trong đó mấy vị Phó tổ trưởng càng ngồi thẳng hơn, hết sức cung kính.

    Diệp Phàm hiểu, những đồng chí này căn bản đều báo danh tham gia cuộc đua tuyển chọn lần này. Phó tổ trưởng thì hoàn toàn có thể cạnh tranh vị trí của Trịnh Phương, còn Trần Quân áp lực vẫn rất lớn.

    Mà đội viên bình thường thân thủ cao cũng báo danh, tất nhiên là nhắm vào vị trí Phó tổ trưởng. Mỗi củ cải một hố, sau khi một hố dời đi sẽ đem đến hiệu ứng domino chuỗi dài.

    Mà đối với cuộc tuyển chọn này, nhân vật số hai là Diệp Phàm có quyền định đoạt nhân sự tuyệt đối, bởi vì cuộc tuyển chọn lần này do hắn chủ trì.

    - Các đồng chí, đã hai năm rồi Tổ Tám trung tâm chúng ta chưa nhận được nhiệm vụ trọng đại. Thế nhưng, điều này không hề đồng nghĩa với việc thế giới đã thái bình.

    Trong yên bình vẫn luôn ẩn náu những bùng nổ lớn. Cho nên, các đồng chí đều phải chuẩn bị tâm lý, tuyệt đối không thể lơ là mất cảnh giác.

    Càng phải nhiệt tình luyện công, luyện tập các kỹ thuật, để khi chuẩn bị chiến tranh có thể sử dụng. Cùng với sự phân cực hóa trên thế giới, các phương thức công kích mới cũng xuất hiện.

    Như hành động chặt đầu của Mỹ, việc đánh lén của bộ đội đặc chủng... Mà hoạt động của các tổ chức khủng bố quốc gia trên thế giới cũng đã tăng cường.

    Phương thức khủng bố càng có xu hướng đa nguyên hóa, ví dụ như, tấn công máy bay, đánh bom các tòa nhà... Những điều này cần chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo trong tình huống kịp thời.

    Hơn nữa, các quốc gia đều đang chiêu binh mãi mã. Không có thực lực chính là đồng nghĩa với mất đi sinh mệnh. Sinh mệnh là vô giá, chỉ có thường xuyên luyện công, công lực cao lên thì tỷ lệ bảo đảm an toàn và hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta mới càng cao…
    Diệp Phàm nói.

    - Xin thủ trưởng yên tâm, chúng tôi luôn sẵn sàng.
    Trần Quân nói.

    - Bây giờ tôi nói với mọi người một số chuyện mới mẻ tôi gặp trong hai năm gần đây, để mọi người chuẩn bị tâm lý trước, lúc gặp phải những chuyện này tuyệt đối không được hoảng hốt, việc này nghe thì có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng thực tế đích thực tồn tại trong thế giới chúng ta…
    Diệp Phàm chậm rãi kể lại những chuyện kỳ lạ như khi gặp được cao thủ, ví dụ như hóa thân hồn khí, kết giới gì gì đó.

    - Tổ trưởng Diệp, những thứ này thực sự tồn tại sao?
    Dường như đang rất sợ hãi, tuyệt đại đa số đồng chí không dám tin những chuyện này.

    - Nói thừa, tổ trưởng Diệp vừa bắt đầu đã nói những việc này thực sự tồn tại. Chúng ta chưa thấy chẳng qua bởi vì đẳng cấp của chúng ta quá thấp. Nếu thực sự gặp phải có lẽ cũng chưa chắc đã còn mạng mà trở về.
    Trịnh Phương nghiêm mặt giáo huấn.

    - Việc này không trải qua thực sự khiến người ta khó có thể tin được, nhưng đây đều là sự thật. Những chuyện tôi kể đều là chuyện tôi tự mình trải qua.

    Ví dụ như, đối với người bình thường, thấy chúng ta nhảy cao 10m, đá một cái gãy thân cây to bằng thùng nước, chắc hẳn sẽ cho đấy là ma thuật phải không nào?

    Thế nhưng chúng ta thực sự làm được.
    Diệp Phàm nói xong, đột nhiên tay vung lên không trung, một luồng khí mạnh mẽ phóng ra, không lâu sau, thủy công được thi triển. Một lúc sau, trong phòng họp không ngờ xuất hiện những bông tuyết nho nhỏ.

    - Nhìn thấy chứ, đây là ma thuật sao?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Thấy rồi, quả thực không phải ma thuật, Quốc thuật không ngờ có thể tạo ra tuyết từ trong không khí, chúng tôi tin lời Tổ trưởng Diệp nói là sự thật.
    Một Phó tổ trưởng đứng thẳng, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Phàm. Còn về các đội viên, tất cả đều kinh ngạc há hốc mồm.

    - Thực không thể tưởng tượng nổi, Quốc thuật không ngờ có thể vận dụng đến cảnh giới siêu phàm như vậy. Chúng ta thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.

    - Vẫn còn nhiều điều các anh chưa thấy lắm, cho nên, tăng cường luyện công, nâng cao năng lực bản thân mới là chuyện quan trọng nhất.

    - Đây là do nội khí sau khi đạt đến chất lượng nhất định sẽ ngưng tụ phân tử nước trong không khí rồi ép thành tuyết. Tôi không phải đang biểu diễn ma thuật, càng không phải biểu diễn tiên thuật. Trên đời này không có gì là tiên thuật hết, nhưng rất nhiều chuyện kỳ lạ chúng ta có thể thực hiện bằng nội khí.
    Diệp Phàm nói. Đến giờ này, đám người kia rốt cuộc cũng đã tin.

    Sau khi họp xong Diệp Phàm vào căn tin ngồi uống rượu nói chuyện phiếm cùng mấy người Lang Phá Thiên.

    - Lang này, cậu đến Việt Châu cũng đã hơn hai năm, có muốn chuyển sang nơi khác không?
    Diệp Phàm cười hỏi.

    - Muốn thì muốn, tôi còn muốn thăng chức nữa, nhưng mà đi đâu? Lúc trước ở trong Tổ còn thú vị một chút, hiện giờ ở trong quân đội bình thường chỉ có thể so lý lịch đọ tuổi tác.

    Ở trong quân khu tỉnh muốn làm chút thành tích lớn chẳng dễ dàng chút nào. Toàn mấy việc chiêu binh, giải quyết khó khăn của người nhà quân quan, chẳng ra đâu vào đâu.

    Muốn tạo thành tích từ những chuyện thế này, khó lắm.
    Lang Phá Thiên có chút buồn bực.
     
    thailam0809 thích bài này.
  5. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3659: Châm chọc khiêu khích.

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3659: Châm chọc khiêu khích.

    - Đúng là như vậy, công tác của quân khu tỉnh chính là những việc vụn vặt như vậy. Còn không bằng đi tập đoàn quân chỉ huy một quân đoàn, lập thành tích còn nhanh hơn một chút. Tỷ như, gặp đúng lúc tổ chức đại tỷ võ hoặc là diễu hành liền dễ dàng khiến lãnh đạo cấp trên để ý đến anh. Quân khu tỉnh có thể làm gì chứ, tiếp đón chiêu binh, diễn luyện dân binh, quản lý bộ đội dự bị, ai, thường rất tạp nham, ai.
    Trương Cường thở dài.

    - Vậy chẳng bằng đi tập đoàn quân, thế nào?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Muốn thì muốn chứ, nhưng mà không có chỗ mà đi.
    Lang Phá Thiên nói:
    - Hơn nữa, nhiệm vụ bên núi Xương Bối vẫn đặt lên đầu tôi, mẹ nó chứ, trông coi một cái núi Xương Bối thì có thể lập thành tích gì chứ. Tôi bị lão già Cung trói chặt ở núi Xương Bối rồi. Hiện giờ chỉ nghĩ dến cái núi kia liền cảm thấy ghê tởm.

    - Quân khu Việt Châu là một quân khu lớn, chẳng bằng thương lượng với Tây Môn Đông Hồng một chút, sau đó cố sức chuyển đến tập đoàn quân cấp dưới thuộc quân khu này.

    Mà cậu vẫn có thể trông coi núi Xương Bối như trước. Ví dụ như, nhậm chức quân đoàn trưởng ở tập đoàn quân gần núi Xương Bối.

    Như vậy có thể lập thành tích nhanh hơn. Nói cách khác, cậu Lang muốn trong thời gian ngắn lập tức lên cấp 1 đích thực là khó khăn.
    Diệp Phàm nói.

    - Khó khăn này có lẽ cũng không nhỏ, quân khu Việt Châu cũng chỉ có 3 tập đoàn quân lục quân. Hiện tại những vị trí này người ta đã sớm chiếm rồi. Không có chỗ trống thì không có cơ hội. Nhưng mà quân khu Việt Châu lại có mấy cái căn cứ hải quân, cậu Lang nếu đồng ý thì cũng có cơ hội đấy.
    Tề Thiên nói.

    - Làm tư lệnh căn cứ hải quân không có tiền đồ lắm, cũng quản mấy việc lặt vặt mà thôi. Mà người ta có hạm đội của mình, căn cứ của anh chỉ là để người ta tiến vào thôi. Cho nên, không dễ lập thành tích bằng tập đoàn quân đâu.
    Trương Cường lắc lắc đầu.

    - Kỳ thực những điều này không quan trọng, điều quan trọng là bản thân cậu Lang.
    Diệp Phàm đột nhiên nở nụ cười.

    - Ý anh là sao?
    Ngay cả Lang Phá Thiên cũng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.

    - Cậu Lang à cậu Lang, cậu đúng là không nhận ra giá trị của bản thân.
    Diệp Phàm nói.

    - Tôi có giá trị gì?
    Lang Phá Thiên hỏi.

    - Cậu đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục cảnh vệ Trung ương cũng đã không ít năm, chỉ dựa vào điểm này cậu nếu như chịu mở miệng, lãnh đạo cũ lãnh đạo mới chẳng phải sẽ đều nể mặt cậu sao. Dù sao cậu cũng lượn lờ trước mặt bọn họ n năm rồi, cũng không phải yêu cầu thăng chức trung tướng, chẳng qua chỉ là điều động cùng cấp mà thôi.

    Mà bọn họ cũng đều biết năng lực của cậu, đừng nói đến chỉ huy một tập đoàn quân, cho dù có bảo cậu làm tư lệnh quân khu lớn cậu cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

    Chuyện của Cục cảnh vệ Trung ương cũng có thể làm được thì còn chuyện gì không làm được nữa chứ?
    Diệp Phàm nói.

    - Đúng đúng đúng, Lang à, chúng ta lại không nghĩ đến điểm này.
    Tề Thiên cười nói.

    - Cái này… ngại lắm.
    Lang Phá Thiên sờ sờ đầu một chút không ngờ lại có chút ngây ngô cười nói.

    - Cậu cứ để ý đến thể diện như thế thì chỉ thiệt thân thôi, lúc nên xin người ta thì phải xin. Không cần phải giấu giếm, mạnh dạn đi gặp lãnh đạo. Tôi tin chắc họ sẽ nể mặt cậu thôi.
    Diệp Phàm cổ vũ, nói.

    - Mẹ kiếp, xin thì xin.
    Lang Phá Thiên hạ quyết tâm, một hơi uống hết bát rượu ngũ lương.

    Phương gia làm việc rất nhanh, chỉ trong thời gian một ngày rưỡi đã làm xong thủ tục chuyển nhượng công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ.

    Còn Lam Tồn Quân thời gian này đã đích thân chạy một chuyến đến tập đoàn Hoành Không, ký kết hợp đồng chuyển nhượng Mỏ đồng núi Bối Tây ở Congo với Kiều Báo Quốc.

    Đối với Kiều Báo Quốc mà nói đây đương nhiên là một chuyện cực kỳ đáng mừng, từ không có gì đến một nửa 400 triệu của hợp đồng chuyển nhượng. Cũng chính là 200 triệu.

    Mà 200 triệu còn lại đương nhiên là Tổ A lấy rồi. Trên thực tế chính là trả lại cho công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ. Tổ A lập tức rót vốn, khiến cho tiền vốn của công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ lập tức mở rộng đến hơn một tỷ mấy.

    Lại có thêm 20% cổ phần của tập đoàn Mễ Đông và tập đoàn Giang Lưu, khiến cho tổng tài sản của công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ đạt đến 2 tỷ, đã chuẩn bị sẵn sàng để năm sau chính thức tiến quân vào núi Bối Tây.

    Còn Trương Hùng mấy ngày hôm nay bận hợp tác với Lam Tồn Quân chỉnh đốn lại công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ. Bởi vì Tập đoàn quặng mỏ Quốc gia cũng nắm 20% cổ phần của Thiên Kỳ. 60% còn lại đương nhiên là do bên nắm giữ cổ phần của Thiên Kỳ, Tổ A nắm giữ.

    Đương nhiên, Tổ A cho Mã Hán của căn cứ Đại Hùng Sơn Ngư Đồng chuyên phụ trách tập đoàn Thiên Kỳ. Trương Hùng được điều đến Tập đoàn quặng mỏ Quốc gia nhậm chức cố vấn.

    Chủ tịch tập đoàn khai thác mỏ Thiên Kỳ Mã Hán, Phó chủ tịch kiêm tổng tài Trương Hùng. Ngoài ra hai Phó chủ tịch do tập đoàn Mễ Đông và Giang Lưu mỗi bên cử một đồng chí đến đảm nhiệm.

    Thân phận của Mã Hán rất bí mật, công tác tại căn cứ Đại Hùng Sơn người ngoài không biết được. Mà trên danh nghĩa anh ta vẫn còn một thân phận. Cũng chính là Phó tổng giám đốc của công ty XX. Hiện tại chọn ra làm việc tại mỏ đồng núi Bối Tây lại rất thích hợp.

    Mà trên thực tế người phụ trách mỏ đồng núi Bối Tây là Trương Hùng, Mã Hán chỉ có thể đảm nhiệm chức Phó. Bởi vì chức vụ của Trương Hùng trong Tổ cao hơn Mã Hán, quân hàm cũng cao hơn.

    - Tổ trưởng Diệp, tôi là Chủ tịch mà lại làm cấp dưới của Phó chủ tịch, cái này, có phù hợp với luật của công ty không?
    Mã Hán cười nói.

    - Ha ha, đây là chuyện bề ngoài và bên trong mà thôi.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Ai nói vậy, rõ ràng là Trương Hùng tôi là cấp dưới cho đồng chí Mã Hán anh mà.
    Trương Hùng cười nói. Tên này tâm tình không tồi, dù gì thì cũng có thể đi cửa sau làm được Phó bộ rồi. Sau khi làm được 2, 3 năm về nước sẽ chính thức lên đến chức Phó tỉnh bộ thôi.

    Quả nhiên không ngoài dự liệu, Báo Săn và quân khu Việt Châu ký hợp đồng đến ngày thứ ba các quân khu khác liền phái người đến bàn luận việc hợp tác đào tạo quân quan với Báo Săn.

    Có điều, khi bàn đến khoản quyên góp 200 triệu thì các quân khu lại có chút do dự. Dù sao 200 triệu cũng không phải con số nhỏ.

    Mà quân khu Lĩnh Nam lại trực tiếp đưa ra yêu cầu rằng Báo Săn phải đào tạo quân quan cho họ, lý do là vì Báo Săn vốn là đơn vị cấp dưới của quân khu Lĩnh Nam. Lập tức vấn đề cứ ùa ra như ong vỡ tổ.

    Đào tạo miễn phí đương nhiên Trịnh Phương sẽ không đồng ý, Trịnh Phương sau khi hỏi chỉ thị của Diệp Phàm, nhận được đáp án là lấy danh nghĩa của Báo Săn đề nghị 500 triệu cho hạng mục mở rộng sân huấn luyện, yêu cầu quân khu Lĩnh Nam phê chuẩn, sau đó báo lên trên.

    Chỉ cần chi 500 triệu là quân khu Lĩnh Nam từ nay về sau sẽ không cần cấp thêm bất cứ khoản phát sinh nào nữa. Thế nhưng quân khu Lĩnh Nam không đồng ý, nói rằng nếu như có thể phê chuẩn 500 triệu thì cũng chỉ có thể cấp 200 triệu mà thôi. Cứ như vậy lại rơi vào bế tắc.

    Kết quả, ngoài trừ quân khu Việt Châu đã ký hợp đồng, người phụ trách của các quân khu và bộ đội hải quân, không quân còn lại không ngờ lại bắt tay nhau kiện Báo Săn lên Ủy ban Quân giới. Cung Khai Hà vội vàng gọi Diệp Phàm đến phòng họp Tổng bộ mở cuộc họp Thường ủy lâm thời.

    - Tình hình trở nên nghiêm trọng rồi, chúng ta hiện giờ bốn phía lâm nguy rồi.

    Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm trọng.

    - Tôi đã nói từ đầu là chuyện này không ổn đâu, bây giờ thì tốt rồi, chọc phải ổ kiến lửa rồi.

    Lâm Đống Quốc châm chọc nói.

    - Chuyện này mấy năm trước cũng đã xảy ra một lần, lúc đó tôi vẫn còn giữ chức ở Cục quân vụ Tổng cục tham mưu. Sau đó Tổng tham mưu trưởng chuyển tôi đến bộ phận Quân huấn. Lãnh đạo rất ghê gớm, ép tôi đến Báo Săn, cuối cùng mỗi quân khu đều sắp xếp một thời gian đặc huấn mới gió yên sóng lặng.

    Diệp Phàm nói.

    - Lần này còn lớn hơn lần trước nữa, tôi thấy cứ tiếp tục chỉ sợ sân huấn luyện của Báo Săn sẽ không giữ được. Lúc trước không nên làm như vậy, bây giờ thì hay rồi, rước họa vào thân rồi.

    Thôi Kim Đồng cũng nói.

    Dường như sau khi Diệp Phàm nhậm chức Phó tổ trưởng thường vụ, hai người Thôi Lâm liền bắt tay chèn ép hắn. Bởi vì, hai đồng chí này vốn có tư cách cạnh tranh chức vụ Phó tổ trưởng. Có lẽ đã nhắm vào vị trí này sau khi Tây Môn Đông Hồng đi khỏi. Kết quả lại bị Diệp Phàm cướp mất. Tất nhiên, những đồng chí này trong lòng chẳng vui vẻ gì.

    - Có bản lĩnh bảo bọn họ tự đi mà làm sân huấn luyện Báo Săn đi, sân huấn luyện Báo Săn ảnh hưởng gì đến việc của bọn họ chứ.

    Lúc trước đầu tư tại sao bọn họ chẳng ai đứng ra lên tiếng. hiện giờ trải qua mở rộng bao năm đã sắp hoàn thành thì bọn họ lại muốn chạy đến hưởng thụ thành quả.

    Trên thế gian này có chuyện tốt như vậy sao? Điểm tuyệt vời của sân huấn luyện Báo Săn không chỉ là thiết bị tiên tiến, mà còn ở một phương diện khác, chính là chúng ta có một cơ chế đào tạo hoàn chỉnh.

    Có một đội ngũ huấn luyện viên tố chất cao, đây mới là điều quan trọng.

    Đới Thành hừ lạnh nói.

    - Ha ha, lấy từ nhân dân thì phục vụ nhân dân thôi. Kỳ thực, người ta nói cũng không phải không có lý. Báo Săn tuy rằng bên trong là thuộc Tổ A quản lý. Nhưng bề ngoài vẫn thuộc quân khu Lĩnh Nam, người ta đưa ra chút yêu cầu cũng là chính đáng thôi. Anh đã vác cái danh rồi thì cũng phải giúp người ta làm chút chuyện chứ phải không nào? Hơn nữa, sân huấn luyện của Báo Săn lớn như vậy, hoàn toàn có thể phục vụ toàn quân, đúng không?

    Đổng Lâm đến từ Tổng bộ tham mưu nói.

    - Đúng vậy, bằng không cũng lãng phí. Tài nguyên tốt như vậy chúng ta lãng phí thì xót lắm. Hiện giờ đều kêu gọi tiết kiệm tài nguyên, tối đa hóa tài nguyên mới là mục đích của chúng ta.
    Trung tướng Trần Trường Minh nói.


    - Tối đa hóa tài nguyên, nhưng có vài thứ có tính đặc thù nhất định. Hai anh tuy là đại diện của quân đội, nhưng các anh cũng nên hiểu tính đặc thù của Tổ A chúng tôi.

    Sân huấn luyện của Báo Săn nếu như phổ thông hóa rồi thì còn gọi là sân huấn luyện của Tổ A được sao? Như thế làm sao có thể giữ được tính bí mật của Tổ A.

    Tổ A mất đi tính bí mật liền mất đi ý nghĩa của Tổ A. Như thế sẽ không thể nào đảm bảo được an toàn của quốc gia một cách hiệu quả.

    Đây là chuyện không có lợi cho đất nước cho nhân dân.
    Diệp Phàm hừ nói.

    - Lời Tổ trưởng Diệp nói thật khiến người nghe kinh sợ.
    Đồng Lâm hừ nói.

    - Khiến người nghe kinh sợ, đây căn bản không phải là muốn để người nghe kinh sợ. Ý của chúng tôi là căn bản không nên cho quân đội bình thường mượn sân huấn luyện của Báo Săn. Chỉ như vậy mới có thể khiến Tổ A giữ được tính bí mật một cách tốt nhất. Tính bí mật chính là vũ khí công kích sắc bén của Tổ A.
    Lâm Đống Quốc hừ lạnh, nói.

    - Đúng vậy, tôi biết kinh tế của Tổ có khó khắn, nhưng chúng ta có thể từng bước vượt qua, việc ký kết hợp đồng với quân khu Việt Châu như thế này căn bản chính là giải khát bằng rượu độc.Tuy rằng lấy được khoản tiền quyên tặng 150 triệu nhưng sự nghiệp của Tổ A đã bị tổn hại. Chuyện xảy ra trước mắt chính là giáo huấn bằng máu, chúng ta không thể lại tái phạm sai lầm kém cỏi như thế nữa.
    Thôi Kim Đồng cũng nói.

    - Sân huấn luyện lớn như vậy lại chỉ để Tổ A với số lượng cực ít sử dụng, tuyệt đối là một sự lãng phí rất lớn. Một sân huấn luyện cao cấp nhất thế giới được đầu tư hơn một chục tỷ không thể sử dụng như thế được. Nên để quân đội bình thường cùng sử dụng mới đúng.
    Đồng Lâm nói.

    - Nhà Trắng không lớn sao, vậy tại sao văn phòng của quân đội bình thường không được đặt tại Nhà Trắng. Đúng là buồn cười. Trung Viên Hải không lớn sao? Một số văn phòng của quân đội bình thường chật chội, sao không chuyển đến Trung Viên Hải thực hiện tối đa hóa tài nguyên? Suy nghĩ của hai đồng chí này đúng là vớ vẩn.
    Lâm Đống Quốc hừ lạnh nói.
     
    thailam0809 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)