FULL  Đô Thị  Q.Trường Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 1292: Chia rẽ!


    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Vẫn uống trà như cũ.

    Tống Nguyên Thu bỗng nhiên mở miệng nói:
    - Trưởng ban thư ký, về tuyến truyền hình phát thanh này, có một số vấn đề tồn tại từ xưa đến nay, việc này tôi vẫn tương đối quen thuộc. Cái gọi là pháp luật không chịu trách nhiệm cho công chúng, chuyện này của Triệu An đi đến bước này, chưa hẳn không thể xoay chuyển.

    Trần Kinh ngạc nhiên hơi sửng sốt, cười cười khoát tay một cái nói:
    - Lão Tống, nếu tra ra vấn đề, cần xử lý phải xử lý. Hiện tại chúng ta có một số cán bộ làm việc, lo ngại quá nhiều, trước sợ sói, sau sợ hổ. Muốn làm chút chính sự, lại sợ đắc tội với người, nhìn trước ngó sau, kết quả chẳng làm được sự tình gì.

    Bầu không khí này tôi làm sao không nhìn thấy, lần này sự tình của Triệu An, là do chính bản thân anh ta đụng vào họng súng của Ủy ban Kỷ luật, cần nghiêm túc xử lý thì phải nghiêm túc xử lý, không thể nuông chiều.

    Trần Kinh nhẹ nhàng khoát tay, giống như phủi nhẹ bụi bậm trên người, hệ thống phát thanh truyền hình kia coi trời bằng vung, tự xưng Triệu An là vua một cõi, lúc này cũng giống như bụi bậm bình thường trở nên không đáng giá nhắc tới.

    Trong lòng Tống Nguyên Thu thầm hổ thẹn, đồng thời từ sâu trong đáy lòng bị dũng khí của Trần Kinh làm cho khuất phục.

    Thông qua Trần Kinh độc phê Biên Thạc Lâm, Tống Nguyên Thu cho rằng mình đã nhìn thấy tâm tư của Trần Kinh, Triệu An không phải là nhân vật bình thường, núi mà anh ta dựa là Lã Quân Niên.

    Lã Quân Niên hiện tại tuy rằng thối lui ra khỏi danh sách ủy viên thường vụ, nhưng đảm nhiệm nhân vật số một ở Hội đồng nhân dân, năng lượng vẫn không nhỏ.

    Mấy năm gần đây, quyền lợi của Hội đồng nhân dân không thể so sánh với trước kia.

    Nhất là bổ nhiệm cán bộ, không còn là chuyện đưa đẩy cho xong

    Hệ thống chính quyền bổ nhiệm cán bộ, nhất định phải nghiêm khắc trải qua hội nghị thường vụ của Hội đồng nhân dân thậm chí là toàn thể hội nghị.

    Đảng uỷ và Hội đồng nhân dân làm quan hệ không tốt, chính quyền và Hội đồng nhân dân làm quan hệ không tốt, thường sẽ xảy ra nhiều chuyện bất ngờ.

    Cán bộ mà Tổ chức xem trọng, nhưng đại biểu Hội đồng nhân dân thấy không tốt, đây chẳng phải là không hài hòa sao? Không chỉ một địa phương gây ra mà là phát sinh ra nhiều nơi.

    Mặt khác, các ban ngành hiện tại của Hội đồng nhân dân, cũng nắm giữ không ít dự án tài chính, cũng là một lực lượng hỗ trợ không nhỏ đối với sự phát triển của địa phương, tỉnh Sở Giang muốn phát triển tốt, bốn bộ máy phải quy thuận đó mới chính là điểm mấu chốt, Bí thư Ngũ Đại Minh của Tỉnh đối với thái độ của Hội đồng nhân dân nhất định phải lôi kéo là chính.

    Dưới tình huống như thế, Trần Kinh làm Trưởng ban thư ký đã không gắn kết mối quan hệ tốt với nhân vật số một của Hội đồng nhân, đây chẳng phải là biện pháp không khôn ngoan sao?

    Lời nói kia của Tống Nguyên Thu, kỳ thật là lời đề nghị, sự tình của hệ thống phát thanh truyền hình, Ủy ban Kỷ luật hơi ngó lơ, có thể bỏ qua là sẽ bỏ qua.

    Nhưng ông ta cuối cùng vẫn không thể hiểu cá tính của Trần Kinh.

    Ở Trần Kinh xem ra, đắc tội Lã Quân Niên sẽ không tốt, nhưng nguyên tắc vấn đề vẫn là nguyên tắc vấn đề.

    Nếu như Ủy ban Kỷ luật đã có động tác, hơn nữa còn bắt được vấn đề của Triệu An, vậy nên xử lý như thế nào thì xử lý thế ấy, pháp quy xây dựng đảng chung quy không phải trò đùa, cũng bởi vì sợ đắc tội Lã Quân Niên, mà phải thả lỏng nguyên tắc sao?

    Trong tự điển của Trần Kinh, không có khái niệm như vậy.

    - Lão Tống, lần này cán bộ Sở Thành cạnh tranh rất kịch liệt, anh vẫn tương đối có ưu thế trong việc cạnh tranh. Cá nhân tôi vẫn là hy vọng anh có thể nắm chắc cơ hội lần này. Trưởng ban Biên Kỳ sắp tới khảo sát Sở Thành, khi khảo sát khu Tây Thành, anh có thể nghĩ ra biện pháp.

    Tiếp xúc nhiều lãnh đạo một chút, thuận lợi tiến vào tầm mắt của lãnh đạo, anh là đồng chí lão thành rồi, những điều này không cần tôi nói nhiều?
    Trần Kinh thản nhiên nói.

    Tống Nguyên Thu sửng sốt, thần sắc trở nên có chút kích động, liên tục nói:
    - Cảm ơn sự chỉ điểm của Trưởng ban thư ký, tôi sẽ cố gắng nắm chắc cơ hội. Tuổi của tôi không tính là già, còn muốn làm chút chuyện cho Sở Thành.

    Trần Kinh cười ha ha, nói:
    - Hiện tại thiếu cán bộ có thể làm việc và biết làm việc, anh đều có đủ hai điều kiện, là có cơ hội lớn.

    Cùng Tống Nguyên Thu uống xong trà, thư ký Đường Chính Hoa đến nói Chủ tịch thành phố Liễu của Kinh Giang đến, Trần Kinh hơi nhíu mi, nói:
    - Tân Lâm? Anh ở nơi nào à?

    Đường Chính Hoa nói:
    - Anh ta vốn ở đặt bữa ăn Vĩnh Thuận Ngư, tôi nói cho anh ta biết ngài đang uống trà ở đây, nên anh ta đã chạy tới.

    Trần Kinh gật đầu nói:
    - Đã tới cũng tốt, hoàn cảnh nơi này không tệ, có thể ngắm cảnh Kinh Giang.

    Liễu Tân Lâm tới rất nhanh, mà Trần Kinh cũng không có chú ý đến anh ta tới.

    Trong lòng Trần Kinh đang suy nghĩ đến tất cả các khía cạnh của trong Tỉnh, chắc chắn sinh ra khúc mắc với Lã Quân Niên, đây là chuyện trong kế hoạch của Trần Kinh mà không ngờ tới.

    Lã Quân Niên Trần Kinh không xa lạ gì, người này không phải dễ đối phó như vậy, là một lưu manh.

    Trước kia khi Trần Kinh ở Kinh Giang, mà ngay cả Ngũ Đại Minh cũng không có nhiều biện pháp đối với ông ta, chỉ có thể thông qua biện pháp phân hoá lôi kéo để hãm chân. Bây giờ người ta ngỗi vững trên chiếc ghế nhân vật số một ở Hội đồng nhân dân, sẽ khác nhiều so với trước kia, cẩn thận mọi lúc ông ta có thể đâm dao.

    - Trưởng ban thư ký, ngài...
    Liễu Tân Lâm có chút không yên bất an, rốt cục không kìm nổi nhắc nhở Trần Kinh.

    Trần Kinh giật mình lấy lại tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tân Lâm nói:
    - Tân Lâm, đến đây? Vừa rồi tôi đang suy nghĩ nên có chút thất thần, như thế nào? Nghe nói công việc làm tốt lắm phải không?

    Liễu Tân Lâm ho khan một tiếng, nói:
    - Mọi thứ đều tốt, đều là dựa theo con đường của ngài đã định sẵn mà đi, trước mắt mọi thứ khá thuận lợi đấy.

    Trần Kinh thản nhiên hừ một tiếng, nói:
    - Anh đó, công tác rất chăm chỉ, phương diện cuộc sống cá nhân tinh lực cũng rất tràn đầy. Về vấn đề của anh, tôi không chỉ nghe nghe một người nói, dư luận của Kinh Giang làm cho nó lớn, khiến cho cuộc sống gia đình không hài hòa, ta xem ra anh là có chút váng đầu rồi, sớm hay muộn có một ngày, anh phải thua một mặt.

    Mặt của Liễu Tân Lâm bỗng đỏ bừng, đầu từ từ cuối xuống.

    Ở Kinh Giang anh ta và Lạc Hồng Diễm sống chung đụng như keo như sơn, Lạc Hồng Diễm đã ly dị chồng, ngày ngày quấn lấy anh ta, hai người có khi tay trong tay tình tứ, tạo ra không ít tin đồn.

    Vợ của Liễu Tân Lâm làm ở Cục dân chính, may mắn nghe một số tin đồn, tìm anh ta nói chuyện rất kịch liệt, còn uy hiếp anh ta viết thư báo cáo cấp trên, hậu phương của Liễu Tân Lâm cháy, có thể nói là mệt mỏi, gần đây đã hao tổn tinh thần tiều tụy.

    Hiện tại Trần Kinh lại một lần nữa nhắc đến vấn đề này, anh ta rất xấu hổ, gần như là không còn mặt mũi nào đối diện với Trần Kinh.

    Trần Kinh nhìn chằm chằm Liễu Tân Lâm, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
    - Lạc Hồng Diễm không thích hợp ở Kinh Giang, tôi đã nói chuyện với Từ Binh, điều cô ta đi, Đoàn thanh niên của Tỉnh ủy không tệ, trước tiên đổi hoàn cảnh công tác cho cô, hy vọng cô có thể suy nghĩ chuyện đã quac

    Trần Kinh dừng một chút, nói:
    - Về phần anh, tôi hy vọng anh đừng vì cái nhỏ mà để mất cái lớn, vì cách mạng công tác hơn nửa đời người rồi, thật vất vả mới có được cơ hội của hiện tại, anh nếu như không quý trọng bản thân mình, tự chôn vùi, tương lbị tổn thất thiệt thòi là do anh tự chuốc lấy.

    Đều là người trẻ tuổi, có đôi khi ngươi phải bình tĩnh suy nghĩ một chút, người ta đi theo anh nhòm ngó xem anh là cái gì.

    Với tôi mà nói, nói chỉ có thể nói đến thế thôi, nói nhiều, có chút hơi quá, xem như quấy nhiễu đến sinh hoạt cá nhân của anh.

    Liễu Tân Lâm đỏ mặt, thật lâu sau, nói:
    - Trưởng ban thư ký, ngài phê bình rất đúng, là tôi có chút hồ đồ, gần đây sẽ suy nghĩ lại. Ngài yên tâm, tôi sẽ đích thân xử lý thỏa đáng chuyện này.

    Trần Kinh thản nhiên cười, có chút cụt hứng nói:
    - Chỉ hy vọng như thế. Đúng rồi, về vấn đề công tác của anh, anh có gì cân nhắc mới không?

    Liễu Tân Lâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Kinh, không rõ Trần Kinh vì sao bỗng nhiên nói những lời này.

    Trần Kinh nói:
    - Là như thế này, ở tỉnh đang nổi lên việc điều chỉnh bộ máy của thành phố, khu tự trị, trong lúc này sẽ có một số cơ hội, anh bây giờ ở Kinh Giang phát triển không tệ, tôi vốn không có ý định nói cho anh việc này. Nhưng cân nhắc đến vấn đề cá nhân của anh gay go, tôi vừa rồi đã cân nhắc một chút, cảm thấy anh tiếp tục lưu lại Kinh Giang nhất định sẽ không thích hợp.

    Mang theo vợ con đổi hoàn cảnh một chút, bắt đầu cuộc sống mới trong hoàn cảnh mới, đối với anh mà nói có thể lại càng dễ hiểu được sự tình, hôm nay cơ hội đã đến, tôi muốn xem ý của anh.

    Liễu Tân Lâm gần như không có chút gì do dự, nói:
    - Trưởng ban thư ký, tôi kiên quyết phục tùng sự bố trí của tổ chức. Ngài an bài tôi đi nơi nào, tôi liền đi nơi đó, tôi cam đoan không phụ lại sự kỳ vọng của ngài.

    Anh ta không phải đồ ngốc, Trần Kinh tại trường hợp này nói những lời như vậy với anh ta, đây cũng đồng nghĩa cơ hội hoàn toàn mới đã đến.

    Bây giờ đang ở Kinh Giang, anh ta tuy rằng vào ủy viên thường vụ, nhưng xếp hạng vẫn gần cuối, có chút thực quyền, nhưng suy xét từ góc độ phát triển cá nhân, con đường vẫn còn khá hẹp.

    Nếu vào lúc này có thể có cơ hội điều đến một địa phương khác để tiến một bước, với anh ta mà nói có thể là một cơ hội hoàn toàn mới.

    Liễu Tân Lâm gần đây đang tính toán chuyện này, công việc của anh ta xem như là có thành tích ở kinh Giang. nếu nắm chắc thật tốt, nếu trước khi đến tuổi lại có thể tiến thêm một bước, con đường làm quan cả đời này của anh ta, coi như là có thể hòa hợp viên mãn.

    Trần Kinh nâng chung trà lên trầm ngâm không nói, dường như cũng không có cảm nhận tâm tình của Liễu Tân Lâm đang kích động.

    Ánh mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ Sở Giang xanh biếc như bình, trên mặt sông có một số con sếu trắng, sức sống vô hạn, cảnh Sở Giang hiện tại rất đẹp.

    Còn đối với Liễu Tân Lâm mà nói, thời gian phảng phất bình thường, sự kích động trong lòng đan xen với sự khẩn trương đan, trên mặt tràn đầy nhiệt huyết.

    - Anh gần đây nên tìm hiểu nhiều về tình hình của Dung Châu, Dung Châu không được xem là thành phố lớn, nhưng vị trí địa lý đặc thù, rất tươi đẹp, là nơi đất thiên người tài. Sự tình cuối cùng ai cũng nói không biết, nhưng sớm làm chuẩn bị, phòng ngừa chu đáo, chung quy sẽ thêm một phần cơ hội
    Trần Kinh bỗng nhiên nói.

    Liễu Tân Lâm trong lòng cả kinh, vội vàng gật đầu nói:
    - Vâng, Trưởng ban thư ký, tôi sẽ tìm hiểu tỉ mỉ về Dung Châu. Dung Châu vùng giải phóng cách mạng cũ, nổi tiếng du lịch, là một nơi tốt.

    Trần Kinh quay đầu nhìn về phía anh ta, thản nhiên cười, nói:
    - Nhưng khó khăn cũng rất nhiều, hoàn cảnh nơi đây không thể bì với Kinh Giang, có thể phức tạp hơn nhiều...

    Dung Châu đương nhiên phức tạp, Bí thư Thành ủy Thiệu Vĩnh Cường mới nhậm chức ở Dung Châu là người tín cẩn của phái Lã, khi Lã Quân Năm trên vị trí Phó bí thư, là muốn đẩy anh ta thượng vị, nếu không phải Ngũ Đại Minh cố ý áp chế, Thiệu Vĩnh Cường sẽ không đợi đến hiện tại mới có cơ hội.

    Hiện tại tình thế bên trong Tỉnh âm thầm phát sinh biến hóa, Trần Kinh không thể suy xét hết mọi vấn đề.

    Để cho Liễu Tân Lâm đi Dung Châu, không gặp khó khăn nhiều, nhưng Liễu Tân Lâm tới rồi Dung Châu có thể làm được gì, đây là dấu chấm hỏi lớn.

    Đối với Trần Kinh mà nói, làm quyết định này không dễ dàng, nhưng cục diện bây giờ, hắn còn có quyết định nào tốt hơn sao?

    Liễu Tân Lâm nếu thật là một nhân tài, thực có năng lực độc chắn một mặt, đó chính là anh ta thực có tài. Nếu anh ta ở Dung Châu không được, Trần Kinh làm một bước này, coi như là cho anh ta cơ hội.
     
    cdtmta and vevolcorp like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 1293: Giao chiến với Lã Quân Niên.



    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Chương 1293: Giao chiến với Lã Quân Niên.

    Ủy ban Kỷ luật công bố, Phó cục trưởng cục thông tin tỉnh, đồng chí Triệu An vi phạm kỷ luật nghiêm trọng đang bị tổ chức điều tra. Bên ngoài đang đồn đại, Triệu An chủ yếu liên quan tới vấn đề kinh tế và vấn đề tác phong cá nhân.

    Cùng lúc đó, cán bộ thành phố cấp địa của tỉnh Sở Giang bắt đầu một vòng điều chỉnh mới.


    Lần này việc điều chỉnh cán bộ có rất nhiều điểm được chú ý, quy nạp đặc điểm toàn bộ cuộc điều chỉnh, có thể tổng kết thành tám chữ :Lấy ổn làm chính, trong ổn có biến.

    Trong đó ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Kinh Giang, Liễu Tân Lâm điều tới thành phố Dung Châu nhậm chức ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư, việc này rất thu hút sự chú ý.

    Mặt khác, phương diện Sở Thành, Phó chủ tịch thành phố có chân rết của Sở Thành, Tống Nguyên Thu đã giăng ra trùng vây trong cuộc cạnh tranh kịch liệt bộ máy chính quyền Sở Thành, thành công đảm nhiệm ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực thành phố, một bước nhảy trở thành phái thực quyền của chính đàn Sở Thành, cũng là người được chú ý.

    Cái gọi là người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề mới nhìn bản chất. Lần điều chỉnh này, trong chế độ mà nói, ảnh hưởng rất sâu xa.

    Bởi vì người có ý đồ thấy được thay đổi mới trong cơ cấu quyền lợi của tỉnh từ lần điều chỉnh bộ máy thành phố lần này.

    Trong đó thay đổi lớn nhất là sức nặng của quyền bính trên tay Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trần Kinh, khiến rất nhiều người đều mở rộng tầm mắt.

    Trong truyền thống của chính đàn Sở Giang, Trưởng ban thư ký luôn là một vị trí không hiển sơn lộ thủy. Trưởng ban thư ký nhiệm kỳ trước, Phùng Bác Dục luôn ở vào một vị trí rất lúng túng.

    Bên trong mười mấy ủy viên thường vụ, người này xếp hạng thấp nhất, lời nói cũng kém trọng lượng nhất, bình thường cũng khá khiêm tốn, không khiến nhiều người chú ý.

    Nhưng sau khi Trần Kinh thay thế Phùng Bác Dục, rõ ràng thể hiện ra phong cách khác Phùng Bác Dục.

    Sự vụ lớn nhỏ trong tỉnh, Trần Kinh tích cực tham dự, mệnh lệnh chính sách của Tỉnh ủy, Trần Kinh đều nắm chắc.

    Mặt khác, rất nhiều công tiếc liên quan tới phương lược chính sách quan trọng, ví như công tác tuyên truyền, công tác đảng quần chúng, tác dụng của Trần Kinh rất rõ ràng.

    Sau khi hắn đảm nhiệm Trưởng ban thư ký, chuyện đầu tiên chính là chuyện Đức Cao. Xử lý chuyện này khiến chính đàn Sở Thành có ấn tượng sâu đậm đối với Trưởng ban thư ký mới. Phong cách làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, dám làm dám chịu thể hiện rõ ràng qua chuyện này.

    Ngay sau đó sự rớt đài của Triệu An cục Phát thanh Truyền hình có quan hệ trực tiếp với Trần Kinh. Phòng đốc tra Tỉnh ủy đột kích hệ thống phát thanh truyền hình, điều tra ra một loạt vấn đề liên quan tới việc vi phạm pháp luật, sau đó mau chóng đưa tới ủy ban kỷ luật.

    Hành động rất nhanh chóng, sự việc gọn gàng, rất nhanh toàn bộ hệ thống phát thanh truyền hình tiến hành vận động chỉnh đốn tác phong rầm rộ vì vụ án của Triệu An. Một số lượng lớn cán bộ vì thế đã rớt mũ quan.

    Trần Kinh đưa tay hướng về phía hệ thống phát thanh truyền hình, bị người có ý đồ lý giải là hắn đang cướp đoạt tài nguyên chính trị của Lã Quân Niên để lại.

    Lã Quân Niên đến hội đồng nhân dân nhậm chức, mãn nguyện thỏa thuê. Bắt đầu làm rất nhiều hành động mới, công khai nhiều biện pháp mới.

    Nhưng dường như Trần Kinh đang dùng phương thức này để cho toàn bộ nhân dân tỉnh thấy, thời đại Lã Quân Niên ở chính đàn Sở Giang càng lúc càng xa rồi, Trần Kinh dám trực tiếp bắt Triệu An, có lẽ tiếp theo, hắn cũng có dũng cảm trực tiếp đối thoại mặt đối mặt với Lã Quân Niên.

    Người từng chứng kiến phong cách chấp chính dũng mãnh của Trần Kinh ở Sở Giang, không hoài nghi nhiều về điểm này.

    Hơn nữa, có người còn ngửi ra tầng sâu ý tứ từ hành động này của Trần Kinh. Trần Kinh dường như đang dùng phương thức này thể hiện bản thân trước đám quan lớn mới ở Sở Giang, thể hiện quyền uy tuyệt đối của bí thư Ngũ ở tỉnh Sở Giang.

    Phải biết rằng lần này chủ tịch tỉnh là cử từ trung ương xuống, phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Thiên Thạch mặc dù là lão nhân ở Sở Giang, nhưng ông ta cũng ra ngoài làm việc vài năm. Tôn Thiên Thạch xuất hiện ở Sở Giang với thân phận phó bí thư Tỉnh ủy, ông ta cũng là quan lớn mới thực sự.

    Thông qua những lý giải này, rất nhiều người cũng dần hiểu được ý đồ của việc Ngũ Đại Minh nỗ lực đẩy Trần Kinh vào giữ chức Trưởng ban thư ký.

    ở thời đại của Ngũ Đại Minh, quyền bính của Trưởng ban thư ký Trần Kinh không thể vẫn như thường. Uy phong của “Trần Diêm Vương” trong thời gian rất dài tới chắc sẽ trở thành chủ lưu của chính đàn Sở Giang.

    Có lẽ, sau thời đại của Ngũ Đại Minh, Trần Kinh vẫn sẽ tiếp tục ở lại Sở Giang, nói không chừng còn mở ra thời đại thống trị của chính mình

    Nói như vậy có chút mơ hồ, nhưng cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

    Vì lần điều chỉnh bộ máy cấp địa lần này, Tống Nguyên Thu đột kích, nghe nói trước khi điều chỉnh, ông ta nhiều lần bí mật gặp Trần Kinh. Trần Kinh thậm chí còn từng sắp xếp Tống Nguyên Thu gặp riêng Ngũ Đại Minh.

    Ngoài ra, phó chủ tịch thành phố Kinh Giang, Liễu Tân Lâm quật khởi, trở thành nhân vật số ba của Dung Châu, điều này dường như càng có thể nói rõ vấn đề.

    Cán bộ hệ Kinh Giang, Đơn Gia Cường đã trở thành nhân vật số một chính quyền Đức Cao.

    Hiện tại Liễu Tân Lâm đã tiến vào Dung Châu đảm nhiệm nhân vật số ba, bọn họ đều được coi là dòng chính của Trần Kinh.

    Trần Kinh có thể có năng lượng khiến cán bộ Kinh Giang không ngừng quật khởi, điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ bên trong cơ cấu quyền lợi của Tỉnh ủy, trưởng ban thư ký Trần Kinh tuyệt đối có đặc thù.



    Triệu An xảy ra vấn đề, vấn đề của Triệu An đánh trúng eo lưng của Lã Quân Niên, Lã Quân Niên rất không vui.

    Nhưng Trần Kinh làm Trưởng ban thư ký, công tác liên lạc của Mặt trận Tổ quốc hắn bụng làm dạ chịu. Sự hiệp đồng chặt chẽ của bốn bộ máy, trưởng ban thư ký ở giữa liên lạc, ý nghĩa vô cùng trọng đại.

    Không bao lâu sau khi Triệu An xảy ra vấn đề, Trần Kinh đã tìm được cơ hội gặp mặt với Lã Quân Niên.

    Địa điểm gặp là câu lạc bộ golf Đông Đường. lã Quân Niên cùng đám bạn doanh nghiệp đánh golf ở đây.

    Lần này Trần Kinh gặp Lã Quân Niên là có sứ mệnh, bộ máy thành phố cấp địa điều chỉnh. Hội đồng nhân dân cấp thành phố phải nắm chắc khơi thông, dù sao cán bộ hệ thống chính quyền, lưu trình của hội đồng nhân dân là rất mấu chốt.

    Bằng không tổ chức bổ nhiệm rồi, Hội đồng nhân dân không thông qua bổ nhiệm, sẽ khiến người ta chê cười, Tỉnh ủy sẽ làm cho cười cho thiên hạ.

    Sắp tới điều chỉnh bộ máy tỉnh, trong đó còn liên quan tới điều chỉnh nhân vật số một. Trước đó phải kết nối với Hội đồng nhân dân, đây là lệ thường. Vốn Trần Kinh chỉ cần kết nối với văn phòng Hội đồng nhân dân, nhưng do có sự việc Triệu An, Trần Kinh nhất định phải gặp Lã Quân Niên một lần.

    Tuy hai người đã sứt mẻ tình cảm, nhưng trong chuyện chính trị. Lợi ích thỏa hiệp lã vĩnh viễn. Trần Kinh phải làm rõ một vài sự việc, coi như đánh ra mấy cây bài.

    Ở câu lạc bộ Đông Đường, Trần Kinh không dẫn theo thư ký, đơn giản gọn nhẹ.

    Lã Quân Niên thì rất phô trương. Ông ta mặc quần áo đánh golf, đeo kính râm, bên cạnh rất nhiều người, vỗ tay ủng hộ, số lượng nịnh nọt cũng không ít.

    Trần Kinh mỉm cười đứng bên cạnh, trước hết nhìn hắn là chủ nhiệm văn phòng Hội đồng nhân dân Tiếu Khắc Toàn. Tiếu Khắc Toàn ngẩn người, vội vàng ghé sát vào Lã Quân Niên, nói nhỏ vài câu vào tai.

    Mặt Lã Quân Niên không chút thay đổi, vẫn lấy tay che trán, nhìn chằm chằm điểm bóng rơi phía xa, dường như rất tập trung, căn bản khong chú ý việc Trần Kinh tới.

    Nhưng ông ta không để ý, rất nhanh những người khác đều chú ý.

    Lã Quân Niên có thể tự cao tự đại trước mặt Trần Kinh, những người khác có can đảm và tư cách này sao?

    Nhất thời sự ồn áo náo nhiệt ở sân bóng giảm đi. Đối thủ chơi golf với Lã Quân Niên cũng phân tâm, rõ ràng còn có người tới chỗ Trần Kinh chào hỏi.

    Lã Quân Niên còn muốn làm ra vẻ thờ ơ, lạnh lùng, bên cạnh cũng chẳng ai phối hợp với ông ta, ông ta còn làm sao được?

    Nụ cười trên mặt Trần Kinh rất tươi, nhìn qua có vẻ khiêm tốn, hắn tới cạnh Lã Quân Niên, cười nói:
    - Chủ nhiệm Lã, ngài đúng là càng già càng dẻo dai, đường bóng này bắt được cả chim

    lã Quân Niên hơi quay đầu, liếc xéo Trần Kinh, thật lâu sau thản nhiên nói:
    - Bí thư Trần đại giá quan lâm, cũng là tới đánh golf sao?

    Trần Kinh vẫn cười tươi nói:
    - Trước mặt ngài, tôi đâu dám múa rìu qua mắt thợ, đánh golf tôi là gà mờ, bình thường cũng học rất ít, không trèo cao tới nơi này được.

    Lã Quân Niên nhẹ nhàng hừ hừ nói:
    - Cậu có chút khiêm tốn, đều nói cậu là tài tử Sở Giang, có gì mà cậu không biết?

    Ông ta đưa gậy golf cho đứa bé nhặt bóng, cầm khăn lau mồ hôi, nói:
    - Nghỉ một chút đã, đánh hai ba lỗ rồi, mấy vị Chủ tịch cũng mệt cả rồi.

    Lã Quân Niên nói phải nghỉ, người khác đương nhiên rất thức thời, đều biết nghỉ là giả, Trưởng ban thư ký Trần đến mới là thật.

    Cảnh thượng đoàn người vây quanh Lã Quân Niên, nhân viên phục vụ tới đưa trà và đồ uống đã chuẩn bị cho Lã Quân Niên, cố ý đặt một cái ghế bên cạnh bàn trà.

    Còn những người khác như thể đã thống nhất, đều tránh mặt.

    Trần Kinh lo việc nghĩa không chểnh mảng, đi tới đối diện Lã Quân Niên, ngồi xuống ghé, nhân viên phục vụ chăm chút lấy một tách Nghi hồng cho hắn.

    Nhìn thấy chén hồng trà, Lã Quân Niên nhíu mày.

    Rất hiển nhiên, đây là sư phục vụ rất nhân tính hóa, nhiều người như vậy, chỉ có đồ uống của Trần Kinh là hồng trà, điều này chứng tỏ cái gì?

    Từ một chi tiết nhỏ, đã nói lên vị trí hiện tại của Trần Kinh. Ngay cả một nhân viên phục vụ nhỏ của câu lạc bộ cũng biết điều hòa thân phân của hắn, nhưng thứ bên trong thì rất sâu, rất có ý vị sâu xa.

    Trần Kinh bưng tách hồng trà, nhẹ nhàng uống một ngụm nói:
    - Chủ nhiệm Lã, hôm nay tôi tới chủ yếu để báo cáo với ngài hai vấn đề. Một là vấn đề liên quan tới nơi nghỉ ngơi của cán bộ Hội đồng nhân dân sau nghỉ hưu, Tỉnh ủy đã phê rồi, chọn ở Ngọc Sơn, quy cách giống biệt thự Ngọc Sơn, hôm nay tôi mang đến phương án cụ thể, lát nữa mời ngài xem qua.

    Ngoài ra, vấn đề dự toán kinh phí của hội đồng nhân dân, ý bí thư là muốn tăng thêm một phần so với tiêu chuẩn năm ngoái, các ngài có một phương án đưa lên Tỉnh ủy, bí thư cũng đã phê chuẩn. buổi sáng tôi đã đưa tới văn phòng Chủ tịch tình, chắc sẽ rất nhanh được phê chuẩn.

    Lã Quân Niên dường như có chút thất thần. Trần Kinh nhắc tới hai vấn đề này, ánh mắt ông ta nhìn hắn chăm chú, thật lâu sau, gật đầu nói:
    - Rất tốt, trưởng ban thư ký Trần đã mất công. Tôi thay mặt toàn thể đồng nghiệp cảm ơn cậu.

    Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
    - Chủ nhiệm, nói cảm ơn thì khách sáo quá. Đây là trách nhiệm của tôi, tôi nên làm mà. Ngoài ra có chút vấn đề liên quan tới công tác cụ thể, vấn đề liên quan khá rườm rà, tôi không báo cáo từng cái một cho anh, sau này tôi sẽ liên lạc với lão Tiếu.

    Lã Quân Niên hơi sửng sốt, nói:
    - Chỉ có hai vấn đề? Vì hai vấn đề này mà cậu đích thân tới?

    Nụ cười trên mặt Trần Kinh tan ra, nói;
    - Chỉ hai vấn đề này, yêu cầu của bí thư đối với chúng ta, đề xuất phàm là vấn đề của hội đồng nhân dân, mặt trận tổ quốc, đều là đại sự, đều phải nghiêm túc làm. Tôi không dám qua loa, cho nên liên quan tới vấn đề lớn, tôi đều phải đích thân báo cáo cho ngài.

    Lã Quân Niên hai mắt như điện, nhìn chằm chằm Trần Kinh, thật lâu sau, ông ta chợt cười to, trong nụ cười ẩn chứa điều không nói ra được...
     
    cdtmta and vevolcorp like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 1294: Cảm tạ sự tràn trề của xuân tình



    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Chương 1294: Cảm tạ sự tràn trề của xuân tình

    Lã Quân Niên bật cười, là bởi vì ông ta giận quá thành cười..

    Trần Kinh không có ý giải thích, lập tức tặng cho Lã Quân Niên hai phần :Lễ”, đây là ý gì?

    Rất hiển nhiên, Trần Kinh ở án của Triệu An không hề giải thích, hoặc là nói hắn cho rằng không cần phải giải thích. Có cái gì phải giải thích hay sao? Chuyện đó làm thì cũng đã làm rồi, Triệu An gặp chuyện không may là quả báo của ông ta, có thể trách ai được?

    Trần Kinh không hề có ý vươn tay vào lĩnh vực phát thanh truyền hình, hắn chỉ có ám thị cái gọi là “Trước lễ sau binh”.

    Ám chỉ của Trần Kinh kỳ thật rất rõ ràng. Lã Quân Niên chủ tịch Hội đồng nhân dân đã có yêu cầu, ở tỉnh sẽ nghĩ biện pháp thỏa đáng, sẽ ủng hộ toàn diện Hội đồng nhân dân trong công việc.

    Mặt khác, Hội đồng nhân dân cũng phải phối hợp tốt với Đảng ủy và chính quyền, tôn trọng lẫn nhau, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, mới có đoàn kết phát triển tốt cục diện.

    Nhưng Lã Quân Niên...

    Cơn tức giận trong lòng Lã Quân Niên rất lớn, trong lòng ông ta nghĩ Trần Kinh có thể tính là cái thá gì? Khi nào đến lượt hắn có tư cách ở trước mặt mình nói chuyện khiêu chiến chứ?

    Chỉ là một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mà thôi, thực cho là tự mình có thể nắm giữ cao thấp lớn nhỏ sự việc của toàn Tỉnh hay sao?

    Đừng nói là Trần Kinh, cho dù là Ngũ Đại Minh, ông ta cũng phải kiêng dè đôi chút, hệ thống phát thanh truyền hình Lã Quân Niên đã kinh doanh nhiều năm như vậy, rất thâm căn cố đế.

    Trần Kinh muốn động là động, nói muốn chặn một phần tử, là có thể tùy tiện tập kích, trực tiếp đem hạ một cán bộ lãnh đạo quan trọng như Triệu An xuống, Trần Kinh là đang dở trò gì chứ?

    Lã Quân Niên cười rất thoải mái, trong tiếng cười ẩn chứa có sự tức giận vô tận.

    Nụ cười của Trần Kinh không giảm, nhìn Lã Quân Niên vẫn như trước, bộ dáng thái độ giống như thấp kém, rất khiêm tốn.

    Nhưng trong lòng hắn lại có chút thất vọng.

    Lã Quân Niên bành trướng có chút lợi hại, đã không tra hệ thống phát thanh truyền hình thì thôi, khi kiểm tra chỗ nào cũng có vấn đề. Trần Kinh để Biên Thạc Lâm dẫn đến mấy nhân viên cảnh sát, là có thể tiêu diệt được Triệu An, có thể tưởng tượng nơi này vấn đề nghiêm trọng đến cỡ nào rồi.

    Nhưng Lã Quân Niên không hề có chút ý thức được điểm này, ông ta còn cảm thấy phẫn nộ bản thân như là miếng pho mát bị người ta động đến, đấy là tâm tính đúng đắn của một người cán bộ lãnh đạo?

    Khi Lã Quân Niên cười, trong lòng Trần Kinh đã hiểu, mâu thuẫn vạch ra cuối cùng là không thể thỏa hiệp, về sau bên Hội đồng nhân dân sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái quấn lấy thân.

    Nghĩ lại cũng đúng, Trưởng ban thư ký chính là chức vụ phiền phức, Trần Kinh người đầy rận đâu sợ bị cắn, hắn cũng không muốn gây phiền phức, nhưng nếu phiền phức đến hắn cũng chẳng sợ gì, năm đó Từ Tự Thanh là một cái đại phiền toái, hiện tại lại đụng phải Lã Quân Niên, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.

    Lã Quân Niên sau khi cười to, híp mắt nhìn Trần Kinh, nói:
    -Trưởng ban thư ký Trần, rất tốt! Công việc của cậu làm hết chức trách, tôi rất xem trọng cậu!

    Trần Kinh thản nhiên gật đầu nói:
    -Cảm ơn ngài, chủ nhiệm Lã. Ngài nhất định là động lực lớn nhất đối với tôi, tôi nhất định tiếp tục nỗ lực làm việc, không phụ lòng kỳ vọng của ngài!

    Lần gặp gỡ này của hai bên có thể nói là tan rã trong không vui, nhưng trước khi chia tay hai người đều cười rất tươi.

    Rất nhiều người xung quanh nhìn thấy hai vị đại lão nhiệt tình bắt tay từ biệt, đến lúc đi, Lã Quân Niên còn thân thiết vỗ bả vai Trần Kinh.

    Chỉ có điều người xung quanh không hề biết, chạm trán như thế này, có lẽ về sau sẽ không thường gặp.

    Chính đàn Sở Giang từ nay về sau sẽ thêm một đôi địch nhân, Lã Quân Niên không thể chấp nhận nỗi khổ tâm là Trần Kinh, mà đối với Trần Kinh mà nói, vì lợi ích toàn cục hắn cũng không có ý nhân nhượng .

    Sự việc đã đến nước này, dựa vào tính cách của hắn, làm gì có chuyện lùi bước chứ?

    Trần Kinh rời đi, lặng yên không một tiếng động, Lã Quân Niên tươi cười nhạt dần đi, tiếp đó cũng chẳng đánh golf nữa, chào hỏi một đám, đen mặt rời khỏi hội sở.

    ...

    Khách sạn Âu Lãng, Trần Kinh vừa nhận được điện thoại của Việt Dương, Kim Lộ vừa ở nước Mỹ sinh rồi, một đứa bé trai, nặng ba cân rưỡi, mẹ tròn con vuông.

    Đây đối với Trần Kinh là một đại hỷ.

    Hắn và Kim Lộ kết giao nhiều năm, đảo mắt đều đã đến bốn mươi tuổi rồi, Kim Lộ ở độ tuổi này có thể sinh hạ một đứa trẻ, cuối cùng cũng có kết tinh vĩ đại cho cảm tình nhiều năm của hai người.

    Hơi có chút tiếc nuối chính là, đứa nhỏ lại sinh ra ở Mỹ, lọt lòng đã là công dân Mỹ. Con của mình lại thành quốc tịch ngoại quốc, đúng là vẫn còn cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên.

    Tuy nhiên điểm này cũng rất dễ dàng thoải mái, nhân sinh, một đời lại một đời, suy nghĩ sẽ không giống nhau, bây giờ là một thế giới hiện đại, chuyện của đời sau, Trần Kinh làm sao mà lo lắng hết?

    Mà hôm nay ở phòng ăn thượng hạng, là Miêu Đan Phương thế nào cũng phải đãi khách.

    Ở phòng ăn Trần Kinh không chỉ gặp được Miêu Đan Phương, hơn nữa còn gặp được Cao Hà.

    Tuổi tác của Cao Hà không nhỏ rồi, ngoài bốn mươi rồi, nhưng vẫn phong tình như trước, trên mặt trang điểm tinh xảo không có lấy một tia nếp nhăn. Mà Miêu Đan Phương càng trẻ hơn, cách ăn mặc cũng thời thượng hơn, cả hai người phụ nữ đều cố ý ăn mặc trang điểm, có chút ý ganh đua sắc đẹp.

    Cao Hà nhìn thấy Trần Kinh, trên mặt liền xuất hiện hai đám mây đỏ, rất nhiệt tình mời trần Kinh ngồi vào chỗ, bản lĩnh ăn chơi hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

    Còn Miêu Đan Phương thì kín đáo một chút, nhưng một đôi mắt to linh động, cũng không có rời bỏ khỏi hai má Trần Kinh.

    Cao Hà nói:
    -Bí thư Trần, chuyện của Đan Phương thực cảm ơn ngài rồi. Tôi ở Lĩnh Nam nhận được điện thoại, hồn phách bị dọa cho mất hết rồi, Đan Phương mấy năm nay đến Sở Giang làm vốn dĩ không hề có lãi, hôm nay lại chọc vào đại phiền phức, nếu xử lý không tốt, sự nghiệp của mỗi người đều xong đời

    Vào lúc đang bận rộn, chỉ có thể gọi điện tìm ngài, đã gây phiền phức cho ngài rồi!

    Cô ta lấy tay huých Miêu Đan Phương:
    -Đan Phương, vẫn còn chưa cảm ơn Bí thư Trần?

    Miêu Đan Phương hai gò má ửng hồng, vội nói:
    -Cảm ơn Bí thư Trần, lần này ngài giúp đỡ, đáng tiếc tôi không có gì để tạ ơn. Tôi...tôi vô cùng áy náy!

    Can Hà nhìn thấy bộ dạng của Miêu Đan Phương, trong lòng không kìm nổi lên tâm tư, buột miệng nói:
    -Đan Phương, thực sự là không có gì để tạ ơn, thì lấy thân báo đáp vậy! Bí thư Trần phong độ, lại là người tài hoa ở Sở Giang, là nam nhân trong mộng của rất nhiều cô gái đấy!

    Mặt Miêu Đan Phương càng đỏ, cúi đầu không dám tiếp lời, Trần Kinh cũng hơi sửng sốt, cảm giác có chút ăn không tiêu.

    Cao Hà người phụ nữ này, trời sinh chính là phóng khoáng, toàn thân có một cỗ lãng du, có những lúc nói chuyện làm cho người ta trở tay không kịp, dù là Trần Kinh là người trải qua rất nhiều trận chiến , cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

    Trần Kinh khoát tay nói:
    -Cao Tổng, cô đừng trêu Tiểu Miêu nữa. Chuyện này cô ấy đã bị đả kích cũng khá lớn, đương nhiên chủ yếu vẫn là phong khí của Sở Giang không được, nếu tôi đã biết chuyện này rồi, có thể thuận lợi giải quyết vấn đề, có thể nói là cấp cho bạn cũ có một đáp án rồi!

    Đúng rồi, Công việc của Minh Hòa bọn họ có thuận lợi không?

    Cao Hà nghiêm mặt, đảo mắt nói:
    -Anh nói anh tôi à, anh ấy mọi thứ đều ổn, chức vụ có tăng lên rồi, có danh hiệu Phó chủ tịch thành phố rồi. Nhưng công việc có vẻ rảnh rỗi hơn một tý, tư tưởng cá nhân anh tôi vẫn tương đối già, mấy năm trôi qua rất thanh liêm, tôi ở bên cạnh đều không thể nhìn được.

    Lần này cháu trai ra nước ngoài học, thiếu chút nữa phân kỳ thi lấy học bổng, anh ấy không dám tiễn đứa nhỏ ra ngoài, tôi đáp ứng cho tiền anh ấy cũng không cần, khiến trong nhà có rất nhiều mâu thuẫn!

    Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói:
    -Tôi thấy Minh Hoa cũng không tệ, có bộ dáng làm cán bộ. Trẻ con không nhất thiết phải xuất ngoại, dân tộc Trung Hoa chúng ta không phải như cũ vẫn có nhân tài xuất hiện hay sao? Theo tôi xem ra Khổng Mạnh dạy giỗ không hề kém nền giáo dục phương Tây là bao nhiêu.

    Mấu chốt chính là đứa nhỏ có tiềm lực hay không, bản thân có chí hướng hay không...

    Cao Hà nhẹ nhàng thè lưỡi, bỗng nhiên ý thức được ngồi trước mặt mình là Bí thư Trần, ở trước mặt Bí thư Trần nói anh mình ngốc, không biết kiếm tiền, vậy không phải bị phê bình?

    Tuy nhiên Cao Hà thích Trần Kinh đúng là điểm này. Cán bộ trẻ tuổi hiện nay, có mấy người có tâm tính giống như bí thư Trần?

    Trần Kinh làm việc, trong và ngoài,cũng không phải là bảo thủ cứng nhắc, nhưng nội tâm luôn luôn nguyên tắc, thuộc hạ dưới tay đều là nhân tài, nhưng vẫn có thể khống chế trong lòng bàn tay, đấy mới là bản lĩnh, năng lực.

    Cùng so sánh với Trần Kinh, cái gọi là Chủ tịch , căn bản là không có giá trị nhắc tới.

    Người trong nội tâm sâu kín của Cao Hà chính là Vệ Hoa.

    Theo Vệ Hoa chìm nổi, cô liền nhìn thấy Trần Kinh không giống với người bình thường.

    Cao Hà sở dĩ có tình cảm với Vệ Hoa, mới đầu còn không phải bị trí tuệ và sự hài hước của Vệ Hoa thuyết phục? Vệ Hoa có chức vụ cao, có vài phần khí phách, nhìn qua cũng có khí khái của một người đàn ông.

    Nhưng sự thực chứng minh, Vệ Hoa là một kẻ bại, là một kẻ bại từ đầu đến cuối.

    Lúc trước Trần Kinh có dìu dắt anh ta, nhưng Vệ Hoa đối với Trần Kinh không hề sự cảm kích, khi Trần Kinh rời Lĩnh Nam, thậm chí Vệ Hoa đã công kích Trần Kinh một lần.

    Đáng tiếc, kẻ bại chính là kẻ bại, hoài bão của Vệ Hoa quyết định thành tựu của anh ta, cuối cùng anh ta ở chính đàn Lĩnh Nam bị gạt ra ngoài triệt để, trở thành đá kê chân, trở thành hạt bụi không được chú ý.

    Thông qua sự tình của Vệ Hoa, Cao Hà đã tiếp xúc Trần Kinh, nhận thức người nam nhân có khí chất này, sau đó bị đắm chìm, biến thành một kẻ yêu đơn phương, thầm yêu trộm nhớ.

    Người phụ nữ như Cao Hà, bên người không hề thiếu nam nhân theo đuổi, nếu nói người đàn ông theo đuổi cô, đến bây giờ vẫn có thể hợp thành một hàng dài.

    Nhưng Cao Hà có ánh mắt của mình, bí mật trong lòng cô, bị lời nói của Miêu Đan Phương, hồn phách của cô cũng bị người ta bán đứng rồi.

    Ba mươi như Sói, bốn mươi như Hổ, Cao Hà cũng không hề yếu, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa tìm nam nhân, bởi vì cô đã có một đối tượng mà cô điên cuồng ảo tưởng,trong lòng cô đã đơn phương thầm yêu trộm nhớ.

    Trên bàn cơm không có rượu, là có chút tiếc nuối, bởi vì Trần Kinh hiện tại không uống rượu.

    Miêu Đan Phương và Cao Hà hai người luân phiên dùng trà kính Trần Kinh vài chén, sự rèn luyện chủ trì bữa tiệc của Miêu Đan Phương không phải là ngồi không rồi.

    Cô vẫn tìm được thời cơ thỏa đáng tìm những chủ đề thích hợp, tán gẫu với Trần Kinh về Lĩnh Nam, mỗi điểm tìm thấy, đều là do cô tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu rồi.

    Mỗi điểm cơ bản đều là những điểm hứng thú của Trần Kinh, cho nên không khí ăn cơm rất hòa hợp.

    Miêu Đan Phương cũng biết chuyện lần này, chính mình mang đến cho Trần Kinh không ít phiền phức, bởi vì đều nghe nói bối cảnh của Phó Cục Trưởng rất lợi hại.

    Nhưng Trần Kinh từ đầu đến cuối không coscó lôi cái đề tài này ra, Miêu Đan Phương mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cô có thể nói cái gì?

    Cô lại có thể có cái gì báo đáp Trần Kinh hay sao? Cho dù là lấy thân báo đáp, Trần Kinh có thể chấp nhận cô sao?
     
    cdtmta and vevolcorp like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 1295: Chọc râu.




    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Chương 1295: Chọc râu.

    Tỉnh ủy mới cho in “một số quy định về đẩy mạnh xây dựng tác phong cán bộ toàn tỉnh”, “quy định” phát về các thành phố, khu tự trị, phải lần lượt truyền đạt xuống các cấp dưới, quán triệt chấp hành.

    Mấy ngày nay Trần Kinh đều bận rộn về các nơi giám sát, kiểm tra tình hình chấp hành công tác của các địa khu.

    Giống thường ngày, Trần Kinh lại đi lên cầu thang tới phòng làm việc.

    Tại tòa nhà Uỷ viên thường vụ, ở nơi cách xa văn phòng của Tôn Thiên Thạch, chợt nghe thấy tiếng bí thư Tôn Thiên Thạch đang tức giận trong phòng.

    Ông ta khẽ nhíu mày, người đi tới là thư ký của Tôn Thiên Thạch, Thanh Mậu Dương mặt mày đau khổ, xấu hổ.

    Anh ta nhìn thấy Trần Kinh, như gặp được cứu tinh, lập tức chạy tới nói:
    - Trưởng ban thư ký…

    Trần Kinh gật gật đầu nói:
    - Cậu ra ngoài trước đi, đợi mấy phút nữa hãy vào.

    Trần Kinh chậm rãi đẩy cửa văn phòng Tôn Thiên Thạch, Tôn Thiên Thạch vẫn mắng to, nói gì mà công tác cơ quan Tỉnh ủy hỏng bét, không có mấy người làm được việc, vừng đậu lẫn lộn, giao việc xuống cũng làm không tốt.

    Trần Kinh mỉm cười đi vào. Tôn Thiên Thạch liếc nhìn hắn sửng sốt, sắc mặt hơi lạnh, sau một lúc lâu hừ nói:
    - Trưởng ban thư ký đến à?

    Trần Kinh cười cười nói:
    - Bí thư Tôn, là Mậu Dương chọc giận anh à?

    Tôn Thiên Thạch sắc mặt đổi, nói:
    - Trưởng ban thư ký, anh nói Đàm Mậu Dương này, cậu ta làm việc kiểu gì? Lần này tôi tới Hoành Châu định ba giờ chiều xuất phát, nhưng cậu ta dám sắp xếp muộn hơn một tiếng, đây chẳng phải làm lỡ thời gian sao?

    Còn nữa, nhật trình công tác toàn làm sai, có lúc cùng một khoảng thời gian, sắp xếp mấy công tác, lần trước tôi đi thị sát tập đoàn Vạn Hải, đồng thời phải cắt băng bên Hoa Sơn, mấy nhật trình trùng lặp, coi tôi là Tôn Ngộ Không à? Có thuật phân thân sao?

    Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.

    Tôn Thiên Thạch hôm nay là mượn chuyện để nói mình.

    Tôn Thiên Thạch này ở Tỉnh ủy là người hay gây chuyện với hắn nhất. Đầu tiên ông ta mở cuộc họp gì mà Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc định kỳ chia sẻ tâm sự, trên thực tế chính là bộ hợp tung liên hoành. Tay giơ ra dài, muốn độc quyền, dệt mạng lưới quan hệ tứ phía, khiến nhật trình bình thường cũng khó mà sắp xếp được.

    Không chỉ vậy, Tôn Thiên Thạch trời sinh thích hoành tráng, có lúc một vài hoạt động sắp xếp xuất hiện theo bình thường, nếu không phải chê bai quy cách thấp, thì cũng giận người phía dưới làm việc không đắc lực, không hợp đồng phối hợp tới nơi tới chốn, dù sao luôn là tìm cớ tới cùng.

    Trần Kinh có lúc cũng phát bực, Tôn Thiên Thạch dù sao cũng là phó bí thư

    Sắp xếp hoạt động quan trọng, hoạt động lớn, cắt băng khánh thành doanh nghiệp quy mô lớn, hội nghị quy cách cao, những cái này đều là nhân vật số một tham dự.

    Quan trường nước cộng hòa ai không có tâm thế muốn làm nhân vật số một?

    Hội nghị lớn thực sự, thị sát cắt băng doanh nghiệp quy mô lớn, nhân vật số một không đến, sao có thể thể hiện Tỉnh ủy và chính quyền thành phố coi trọng công tác của họ?

    Nhưng Tôn Thiên Thạch dường như không hiểu đạo lý này. Địa phương nào cũng muốn tiếp cận, nơi ông ta không nên xuất hiện, ông ta cố tình lộ diện, trường hợp không nên xuất hiện, ông ta phải nghĩ cách cướp lấy cơ hội.

    Dường như trong tin tức của đài truyền hình mỗi ngày, ông ta thiếu mấy cảnh thì phải đòi mạng người ta rồi, quay về thể nào cũng làm ầm lên.

    Tình huống như vậy không chỉ có thư ký Đàm Mậu Dương khó làm, Trưởng ban thư ký Trần Kinh cũng khó làm.

    Trước kia Đàm Mậu Dương cũng thích làm ầm lên theo Tôn Thiên Thạch, đi sát đít sau Tôn Thiên Thạch, quên hết tất cả, tự cho là Tôn Thiên Thạch, anh ta có thể vểnh đuôi lên rồi.

    Có một lần Đơn Kiến Hoa oán giận chạy đến văn phòng Trần Kinh, vào cửa liền nói:
    - Trưởng ban thư ký, kỳ thật lần trước anh phê bình rất đúng, công tác phòng chúng ta nên chỉnh đốn tác phong. Có đồng chí cá biệt công tác bên cạnh lãnh đạo, liền cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, đòi điều kiện này điều kiện kia với văn phòng.

    Nếu thư ký của phòng thư ký chúng ta đều như vậy, cơ quan Tỉnh ủy trong tương lai chẳng phải thành đụn cát hay sao?

    Đơn Kiến Hoa khi đó đưa ra một phương án nghiêm túc với Trần Kinh, Trần Kinh tuyệt bút vung lên, ký đồng ý.

    Đơn Kiến Hoa liền tăng thêm một phó phòng của phòng tổng hợp hai. Thực hiện quản chế một chút phạm vi thực thi của hành vi của Tôn Thiên Thạch

    Mà Trần Kinh cũng gặp riêng Đàm Mậu Dương một lần, không nói nhiều, nhưng mỗi câu của Trần Kinh đều rất hàm súc.

    Đàm Mậu Dương cũng là thư ký lâu năm, anh ta nhận thức tốt, hơn nữa sau khi Trần Kinh chủ quản cơ quan Tỉnh ủy, chuyện nào làm cũng gọn gàng, đủ để làm chấn động tất cả mọi người trong cơ quan.

    Đè được sự huênh hoang của Đàm Mậu Dương lại, Trần Kinh liền làm một bản ước pháp ba chương cho Đàm Mậu Dương.

    Nhật trình mỗi ngày của Tôn Thiên Thạch đều do Trần Kinh đích thân sắp xếp. Buổi sáng Đàm Mậu Dương qua tìm Đường Chính Hoa lấy tờ đó in ra, sau đó phía sau Trần Kinh ký tên mình.

    Bởi vậy, động tác của Tôn Thiên Thạch cơ bản coi như quy phạm hóa rồi, ông ta muốn cáu kỉnh, thì cũng phải tìm Trần Kinh mà gây chuyện.

    Tờ nhật trình như vậy, ông ta gây chuyện một lần, Trần Kinh lại sửa một lần.

    Ông ta không làm ồn, thì chấp hành theo nhật trình. Tôn Thiên Thạch đường đường là phó bí thư Tỉnh ủy, cũng là người có mặt mũi, cũng không thể ngày nào cũng đi tìm Trần Kinh thắc mắc.

    Cho nên chiêu thức này của Trần Kinh, xem như chọc trúng điểm yếu của Tôn Thiên Thạch, khiến ông ta có nỗi khổ mà không dám nói, gần đây Tôn Thiên Thạch cũng kiềm chế rất nhiều.

    Hôm nay đoán chừng áp lực lâu ngày, phải bùng nổ ra tất cả.

    Đối mặt với lửa giận của Tôn Thiên Thạch, nụ cười trên mặt Trần Kinh dần giảm đi, nói:
    - Công tác của Mậu Dương lại không tỉ mỉ như vậy? Nên phê bình nghiêm khắc. Hay như vậy, bí thư Thiên Thạch, đồng chí Mậu Dương này tôi thấy tính các có chút yếu, đảm nhiệm thư ký lãnh đạo có chút ngựa con kéo xe to.

    Hiện tại phòng thư ký Tỉnh ủy có rất nhiều thư ký trẻ nòng cốt, ngài xem có nên điều chỉnh cương vị của Mậu Dương chút không, ngài chọn người khác làm thư kí.

    Tôn Thiên Thạch hừ nói:
    - Thay đổi người? cậu có thể bảo đảm người thay đổi sẽ thích hợp, nhất định có thể phụ trách công tác một cách tích cực không?

    Trần Kinh rất mạnh mẽ nói:
    - Đương nhiên, vì chọn thư ký thích hợp là công tác bản chức của tôi. Nếu phòng thư ký không thích hợp, có thể thông báo tuyển dụng công khai trong cán bộ toàn tỉnh, toàn tỉnh có bao nhiêu nhân tài ưu tú? Chỉ cần tập trung tìm, sẽ tìm được người vừa ý ngài.

    Tôn Thiên Thạch bị những lời này của Trần Kinh làm cho có chút chán ngán.

    Lời của Trần Kinh sai sao? Toàn tỉnh có bao nhiêu người, cho Tôn Thiên Thạch tùy ý chọn, nếu không chọn được người thích hợp, vậy không thể nói Sở Giang nhân tài có vấn đề, căn bản vẫn đề là ở Tôn Thiên Thạch.

    Trần Kinh nói, không hề có vẻ chống đối lãnh đạo. nhưng cẩn thận suy ngẫm, ẩn bên trong lời nói là thái độ rất cứng rắn.

    Tôn Thiên Thạch là giận Đàm Mậu Dương?

    Một thư ký nho nhỏ, coi là gì? Ngay cả một thư ký mà Tôn Thiên Thạch cũng không khống chế được, ông ta còn đảm nhiệm phó bí thư Tỉnh ủy làm gì?

    Tôn Thiên Thạch nhìn chằm chằm Trần Kinh thật lâu, nhẹ nhàng khoát tay nói:
    - Thôi bỏ đi, Mậu Dương tuổi còn trẻ, cũng nghe lời. thì vẫn có ưu điểm nhất định, cán bộ trẻ vẫn phải cổ vũ là chính, lúc này đổi cậu ta, cậu ta phải chịu gánh nặng tinh thần nghiêm trọng, không có lợi cho sự phát triển về sau của cậu ta.

    Tôn Thiên Thạch không ngốc, bình thường Đàm Mậu Dương đối với ông ta không tệ, chỉ là quyền của cậu ta có hạn, có một số việc bất lực.

    Thật sự phải đổi thư ký, đổi một thân tín của Trần Kinh tới, về mặt công tác lại khống chế mình nhiều hơn, Tôn Thiên Thạch sao có thể chống đỡ được, không phải càng khiến mình ngột ngạt hơn sao?

    Tôn Thiên Thạch nói vậy, Trần Kinh nhân tiện nói:
    - Bí thư Thiên Thạch, ngài lòng dạ rộng lớn, suy xét chu đáo, quan tâm cán bộ trẻ tuổi. lần này khóa học thanh niên xuất sắc của trường Đảng sắp tựu trường, bí thư đích thân ký tên phê chỉ thị.

    Cán bộ trẻ tuổi tuyển chọn đều là cán bộ có tiềm lực phát triển nhất trực thuộc cơ quan tỉnh, thành phố, khu tự trị.

    Buổi lễ tựu trường này rất có ý nghĩa, bí thư có ý sắp xếp ngài tham dự, ngài xem…

    Tôn Thiên Thạch ngẩn người, gật đầu nói:
    - Được, tôi đi xem, xem xem không khí mới của trường Đảng chúng ta, xem phong thái cán bộ trẻ Sở Giang chúng ta. Trường giang sóng sau đè sóng trước, thiên hạ tương lai là của thanh niên, khóa học thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy mở ra rất hợp lý, bí thư có con mắt nhìn xa, tôi vô cùng ủng hộ.

    Rốt cục sắc mặt Tôn Thiên Thạch khá hơn, trường Đảng gần đây là một điểm nóng, cán bộ thanh niên cũng là điểm nóng. Trần Kinh sắp xếp nhật trình này cho ông ta, khiến ông ta thấy rất vinh dự.

    Phàm là cán bộ lãnh đạo, không có ai không thích người khác nói mình coi trọng bồi dưỡng cán bộ, coi trọng cán bộ trẻ.

    Điều này về ý nghĩa nào đó, đây là một loại thể hiện hình tượng chính diện của lãnh đạo, danh tiếng của lãnh đạo từ đâu đến? bồi dưỡng cán bộ trẻ, cho cán bộ trẻ cơ hội,tôn trọng đồng chí lão thành, tạo lợi ích thực tế cho đồng chí lão thành. Mặt khác, tác phong chính phái thanh liêm, cuộc sống mộc mạc, giản dị, bình dị dễ gần, đây đều là những điểm thể hiện danh tiếng của cán bộ.

    Đi ra từ văn phòng Tôn Thiên Thạch, Đàm Mậu Dương đứng bên ngoài cúi đầu, rất oan uổng.

    Thấy Trần Kinh, anh ta tiến tới đỏ mặt nói:
    - Trưởng ban thư ký, phó bí thư Tôn đúng là yêu cầu rất cao với thư ký, tôi cảm thấy năng lực có hạn, ngài xem.

    Trần Kinh mặt tối sầm, lạnh lùng nói:
    - Cậu muốn làm gì? Hình như muốn quẳng gánh đúng không? Đây là thái độ gì? Lãnh đạo phê bình cậu, chính là quan tâm cậu, phải ngẫm nghĩ lại, tránh về sau phạm sai lầm giống thế, đây mới là thái độ đúng đắn.

    Đàm Mậu Dương ngẩn người, gật gật đầu, do dự một lúc lâu, nói:
    - Trưởng ban thư ký, phó trưởng ban thư ký Tiếu hôm nay lại sắp xếp trùng nhật trình. Ba giờ chiều bí thư vốn định đi Hoành Châu, nhưng ba giờ chiều lại có một hội nghị liên hiệp công thương, ngài xem…

    Trần Kinh thản nhiên khoát tay, nói:
    - Mấy việc này cậu cứ thương lượng với trưởng ban ký ký Tiếu, mẫu chốt vẫn là xem ý của bí thư Thiên Thạch. Chúng ta là phục vụ công tác, đối tượng phục vụ là lãnh đạo, ý của lãnh đạo là trung tâm, điểm này phải rõ ràng, không được qua loa.

    Đàm Mậu Dịch như hiểu như không gật đầu, Trần Kinh nhẹ vỗ vai anh ta, nói:
    - Chăm chỉ làm việc, bỏ đi chút gánh nặng tư tưởng, từ từ mài giũa, dần dần sẽ tốt lên…

    Đàm Mậu Dương có chút thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ), kích động nói:
    - Cảm ơn trưởng ban thư ký cổ vũ, tôi nhất định cố gắng công tác, thái độ chính trực, không phụ lòng tín nhiệm của ngài.

    Trần Kinh khẽ cười xoay người đi ra, không liếc lại nhìn anh ta cái nào.

    Tôn Thiên Thạch vẫn có những tính toán, phó ban thư ký Tiếu Trường Lâm là trưởng ban thư ký chuyên trách của ông ta. Xem ra ông ta đã bỏ nhiều tâm sức cho người nfay, lôi kéo được cũng không tệ, âm thầm khiêu chiến với mình à, có chút thú vị đây…
     
    cdtmta and vevolcorp like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 1296: Cách giải quyết nghi hoặc của người đứng đầu!



    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Chiếc xe đi chầm chậm vào khu biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.

    Thư kí Đường Chính Hoa quay đầu lại, phát hiện Trần Kinh đã nằm ngủ ở ghế sau xe.

    Tài xế tiểu Thang có chút khó xử, anh ta nhìn Đường Chính Hoa xin ý kiến, Đường Chính Hoa lắc đầu, xua tay với ý là cứ đợi một lúc đã.

    Xe dừng giữa trời mưa, bên ngoài xe mưa rơi tí tách lên cửa sổ, ở ngoài nhìn vào thì rất giống khung cảnh trong truyện cổ tích.

    Trần Kinh ngủ rất say, dạo này hắn không được nghỉ ngơi nhiều, vì công việc của Tỉnh ủy quá nhiều, hơn nữa lại có rất nhiều công việc rắc rối.
    Đầu tiên là phía bên Hội đồng nhân dân đã ra tay, lần điều chỉnh ban ngành trực thuộc tỉnh này, có ba Giám đốc Sở mới bổ nhiệm nhưng không được Hội đồng nhân dân phê duyệt thông qua, Hội đồng nhân dân không thông qua, thì không thể chính thức nhận chức được, mấy vị lãnh đạo chỉ có thể tạm thời đại diện cho quyền lợi của người đứng đầu.

    Các sở văn phòng trực thuộc tỉnh đều là những bộ phận quan trọng, tình hình nội bộ một số sở văn phòng vẫn còn rất phức tạp. Người đứng đầu lên nhận chức danh không chính ngôn không thuận, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới công việc của bọn họ, công việc thì không thể triển khai, bọn họ bị bó buộc là việc hiển nhiên.

    Lã Quân Niên hiện giờ có vẻ rất quyết tâm, ông ta thậm chí không chỉ thầm phê bình Trần Kinh trong một hội nghị.
    Trong hội nghị nội bộ Hội đồng nhân dân, ông ta thậm chí đã từng nói, hiện giờ công việc của Hội đồng nhân dân Sở Giang, là phải nghiêm túc làm công tác giám sát. Chính đàn Sở Giang hiện giờ đang có rất nhiều thay đổi, một số cán bộ trẻ tuổi, tuổi đời còn rất trẻ, địa vị đã rất cao, nhưng tính khí thì không hề nhỏ chút nào.

    Không tôn trọng những đồng chí lão thành, không tôn trọng truyền thống cũ, công việc thì lúc nào cũng làm khác người, lấy lòng mọi người, tác phong làm việc rất khe khắt thô bạo, lúc nào cũng coi mình là người đứng đầu thiên hạ.

    Những cán bộ như vậy lại được đảm nhiệm cương vị lãnh đạo quan trọng của Sở Giang, nhân dân Sở Giang phải cảnh giác, tuyệt đối không được xem thường.

    Rõ ràng, Lã Quân Niên đang chĩa thẳng vào Trần Kinh.
    Hơn nữa trong nhiều hội nghị ông ta đều nói những lời như vậy, càng ngày càng thể hiện rõ mâu thuẫn giữa ông ta và Trần Kinh, chính đàn cấp cao của Sở Giang người người đều biết.

    Lã Quân Niên tức giận, vì vậy Tôn Thiên Thạch cũng gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối.

    Tôn Thiên Thạch là cán bộ xuất thân từ Hoành Châu, hoạt động ở Hoành Châu nhiều năm như vậy, ông ta cũng đã tích lũy được nhiều điều.

    Lần này ông ta thị sát Hoành Châu, ở bên đó tổ chức lễ đón tiếp rất long trọng, không những cán bộ cấp cao của Thành ủy Hoành Châu và Ủy ban Hoành Châu, thì các tầng lớp trong xã hội Hoành Châu cũng đều rất hưởng ứng việc này. Ở Hoành Châu ông ta đã tổ chức rất nhiều cuộc hội đàm hội nghị về việc xây dựng Hoành Châu phát triển.

    Nhắc đến kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, phải quy hoạch mở rộng quy mô của khu kinh tế. Chủ yếu là giải quyết nhu cầu luân chuyển vốn đầu tư giữa các doanh nghiệp trong việc nâng cấp cơ cấu của các doanh nghiệp của Lĩnh Nam. Ngoài ra, Hoành Châu là vùng đồng bằng, giao thông chằng chịt, lấy Hoành Châu làm trung tâm, từ đó tạo nên khu kinh tế Sở Nam, điều kiện cần đã có, thêm vào đó vốn cũng đã đầy đủ, nên Tỉnh ủy sẽ hết sức ủng hộ.

    Kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, trong các hội nghị của Tỉnh ủy chưa từng nhắc tới, đây là một kế hoạch hoàn toàn mới, Tôn Thiên Thạch đột nhiên nói ra những lời như vậy, khiến cho Tỉnh ủy rất bị động, hiện giờ đã có phóng viên tìm hiểu chứng thực về việc này, Trần Kinh làm sao trả lời bọn họ đây?
    Nói là không có kế hoạch này, không phải là trực tiếp nói lên quan hệ giữa hắn và Tôn Thiên Thạch không tốt sao, có phải chức Trưởng ban thư kí Trần Kinh đã làm quá kém sao?

    Nếu nói có việc này, nếu năm nay Tỉnh ủy quy hoạch công việc, thì mới có thể ủng hộ cái kế hoạch khu kinh tế mới đó chứ?

    Vì chuyện này, Trần Kinh đã tức giận với Trưởng ban thư kí Mao Quân Kiện phía Ủy ban.

    Mao Quân Kiện nổi tiếng là người tính tình ôn hòa, nhưng ông ta cũng không nhịn được, liền than phiền với Trần Kinh: -Công việc của Trưởng ban thư kí chúng ta hiện giờ khó làm rồi, không thể đoán được suy nghĩ của lãnh đạo, lúc nào cũng bị động, một số công việc chúng ta làm không được nữa!

    Mao Quân Kiện than phiền như vậy, chắc chắn không phải là vô cớ rồi, trong lòng Chủ tịch tỉnh Thu Tự Trung chắc chắn là đã có cách nghĩ riêng của mình, nếu không thì Mao Quân Kiện dám than phiền như vậy sao?

    Nhưng cuối cùng, quả bóng vẫn được đẩy sang tay Trần Kinh, vì vậy hắn chỉ còn cách đi tới biệt thự khu suối nước nóng ngay lập tức.

    Khoảng nửa tiếng đồng hồ, Trần Kinh đột nhiên tỉnh dậy, Đường Chính Hoa vội quay đầu lại nói: -Trưởng ban thư kí, chúng ta đến nơi rồi.

    Trần Kinh gật đầu, cười nói:
    -Cậu xem tôi, một lúc đã ngủ ngay rồi. Xuống xe thôi!

    Đường Chính Hoa cầm ô trên tay, Trần Kinh liền gạt ô ra, chạy nhanh vào khu biệt thự.

    Ngũ Đại Minh ngồi trong phòng sách, trên bàn có một bức thư pháp: "Trường học Tổ Vũ".

    Trần Kinh bước vào cửa, đúng lúc đó Ngũ Đại Minh cũng ngẩng đầu lên, Trần Kinh liền nói: -Bí thư, bút pháp của anh ngày càng có lực cứng cáp hơn, nét bút rất mạnh mẽ, rất có phong thái!

    Ngũ Đại Minh cười nhạt, nói:
    -Người khác nhìn vào không phải nhìn chữ, Tổ Vũ cậu biết chứ? Là một huyện ở Hoành Châu, cũng là nơi tôi đã từng công tác. Viết chữ kỉ niệm là chuyện rắc rối nhất. Cậu không đồng ý với người ta, thì trở thành quên nguồn cội, mình từ vùng đất đấy ra, người dưới có yêu cầu, cậu từ chối không khéo, thì sẽ để lại ấn tượng thế nào cho người ta chứ?

    Nhận viết chữ kỉ niệm, thì có thể mọi người sẽ theo vậy mà làm, ai cũng đến xin chữ làm kỉ niệm, đều muốn tạo mối quan hệ, vậy còn có thể bảo đảm thái độ công bằng trong công việc nữa không?

    Trần Kinh liên tục gật đầu, hắn chỉ quan tâm tới hai chữ "Hoành Châu" trong lời của Ngũ Đại Minh.

    Trần Kinh mới đột nhiên nghĩ ra, Ngũ Đại Minh cũng đã từng làm việc ở Hoành Châu, hơn nữa là làm Chủ tịch thành phố Hoành Châu.

    Lần này Tôn Thiên Thạch nhắc tới kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, thái độ của Ngũ Đại Minh là thế nào?

    Ngồi đối diện với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh có chút xấu hổ.

    Vụ việc của Hội đồng nhân dân, rắc rối là do hắn gây ra, mà hiện giờ tạo lên ảnh hưởng xấu, trực tiếp ảnh hưởng tới Ngũ Đại Minh.

    Vấn đề Tôn Thiên Thạch, tuy không thể trách Trần Kinh, nhưng Trần Kinh là Trưởng ban thư kí, không thể phối hợp làm việc tốt với Phó bí thư, không trao đổi làm việc cùng với Phó bí thư, chẳng nhẽ hắn không có trách nhiệm sao?
    Trần Kinh có chút do dự, nói: -Bí thư, hôm nay đã thuận lợi khai giảng lớp thanh niên, không khí cũng rất tốt, Phó bí thư Thiên Thạch đã tham dự lễ khai giảng. Ông ta đã phát biểu một bài diễn văn quan trọng, đưa ra hàng loạt những quan điểm mới, tư tưởng mới về việc đào tạo vào giáo dục cán bộ. Tư liệu cụ thể của bài diễn văn tôi đã chỉnh lý một bản, tôi cũng đưa cho anh một bản!

    Ngũ Đại Minh chỉ tay lên bàn, nói: -Đặt đó đi, lát nữa tôi sẽ đọc. Trần Kinh, đồng chí Thiên Thạch là một đồng chí có năng lực, từ ngày ông ta tới nhận chức, công việc rất suôn sẻ. Lần này tới Hoành Châu, lại nhận được sự đón tiếp nhiệt tình từ phía Hoành Châu.

    Đây là một chuyện tốt, tôi nghe nói hiện giờ mọi người còn rất nghi ngờ về kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, tôi cho rằng không cần thiết.
    Sự phát triển của Sở Nam, vẫn luôn là vấn đề mà chúng ta quan tâm, bọn họ có sự nhiệt tình, có điều kiện phát triển, sự tích cực này cần được cổ vũ. Hôm nay tôi và Chủ tịch Thu Tự Trung đã thương lượng với nhau, có thể tổ chức một tổ lãnh đạo khu kinh tế Sở Nam, đồng chí Thiên Thạch đảm nhiệm chức tổ trưởng, phụ trách việc bố trí và quy hoạch tổng thể, đồng chí Thiên Thạch vốn được phân công liên hệ với Hoành Châu, đồng chí Kí Ngôn được phân công liên lạc với Nguyên Thủy, đều là Sở Nam cả mà!

    Trước kia ở ban ngành Kinh Giang, cậu đã đưa ra giải pháp để cán bộ thể hiện được năng lực của mình, tôi rất thích cách làm đó, hiện giờ Tỉnh ủy cũng sẽ dùng giải pháp đó.

    Ông ta dừng lại một lúc, lai nói: -Trần Kinh, lát nữa cậu hãy viết một bản thảo về chức năng cụ thể của tổ công tác, sau đó đưa cho tôi xem qua. Chúng ta sẽ nghiên cứu nó trong hội nghị thường ủy tuần sau, số người của tổ công tác cũng sẽ được xác định, vì sự phát triển của Sở Nam, chúng ta cũng có thể đặt nền móng cho một vị lãnh đạo.

    Trần Kinh ngơ ngác, trước khi hắn tới trong đầu hắn cũng luôn nghĩ về chuyện này, nhưng hiện giờ dù sao hắn cũng không phải là người đứng đầu, không thể hiểu người đứng đầu sẽ giải quyết vấn đề thế nào.

    Hiện giờ Ngũ Đại Minh nói như vậy, hắn nghĩ lại, dường như hắn đã hiểu được ý sâu xa của Ngũ Đại Minh.

    Vấn đề Tôn Thiên Thạch, ngăn cản không bằng mặc kệ, ông ta có suy nghĩ, đề ra kế hoạch khu kinh tế mới Sở Nam, vậy cứ để ông ta dẫn đầu trong việc thực hiện.
    Một khi tổ công tác được thành lập, việc liên hệ của Tỉnh ủy do ông ta phụ trách, chính sách, vốn đầu tư, dự án tất cả những vấn đề này đều do ông ta giải quyết.

    Nếu Tôn Thiên Thạch thật lòng vì sự phát triển của Sở Nam, thì ông ta sẽ có cơ hội thể hiện tài năng lãnh đạo của mình, có thể làm cho Sở Nam phát triển, thì có lợi rất lớn đối với sự phát triển của toàn Sở Giang, đây không phải là một chuyện vui lớn sao?

    Người đứng đầu suy nghĩ vấn đề có tầm nhìn xa trông rộng, khả năng tổng hợp rất tốt, luôn luôn nhìn vào toàn cục, cũng may Ngũ Đại Minh là một người rộng lượng, nếu không thì việc này sẽ không diễn ra thế này.

    Hình như ông ta cảm nhận được sự lúng túng và khó xử của Trần Kinh, Ngũ Đại Minh đứng dậy, cầm bức thư pháp đã khô mực đưa cho Trần Kinh, nói: -Cái này cậu cầm lấy, cán bộ phía Hoành Châu liên lạc với cậu, thì cậu hãy đưa cho họ!

    Ông ta vươn vai, nói: -Mấy ngày nay tôi chỉ ở trong biệt thự, da ẩm ướt quá, bệnh cũ lại tái phát rồi. Đúng rồi, hôm nay cậu đừng vội về, ở lại đây ăn cơm tối với tôi. Đợi lát nữa Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Mã Bách Khôn cũng sẽ tới đây, ông ta muốn ăn ếch đá, vừa may mấy ngày trước phía Đức Cao có tặng tôi một ít, tôi đã bảo nhà bếp chế biến rồi, cậu cũng ở lại thử đi!

    Lông mày Trần Kinh chợt nhíu lại khi đột nhiên nghĩ tới Mã Bách Khôn người này.
    Cái tên Mã Bách Khôn hắn đã rất quen, trước đây ông ta là người đứng đầu Sở tài chính tỉnh, lúc Trần Kinh vẫn còn làm Trưởng phòng phòng nhân sự Ban Tổ Chức, đó là thời kì Mã Bách Khôn đang phát triển rất thuận lợi, danh tiếng vang khắp nơi.

    Sau đó ông ta được đề bạt làm Phó chủ tịch nhưng không được thăng chức, nên cuối cùng chỉ có thể sang bên Hội đồng nhân dân làm Phó chủ nhiệm phụ trách việc dưỡng lão, danh tiếng tất nhiên không còn nổi như trước nữa.

    Trần Kinh vẫn còn nhớ rõ, Ngũ Đại Minh và Mã Bách Khôn dường như không thân thiết với nhau lắm, sao hôm nay ông ta lại tới đây, lại còn ăn cơm ở đây nữa?

    Nhưng ngay lập tức, hắn bình thường trở lại.
    Làm chính trị thì làm gì có ai mãi mãi là đối thủ của nhau!

    Mã Bách Khôn không phải là một người an phận, oán hận mấy năm nay rất nhiều, nhiệm kì trước ông ta tranh cử chức Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, nhưng bị Đường Kiến Bình cướp mất.

    Nhiệm kì này thì ông ta lại bị Lã Quân Niên hớt tay trên, bất luận là Lã Quân Niên hay Đường Kiến Bình thì tư cách của bọn họ đều lâu năm hơn ông ta, ông ta có thể làm gì chứ?

    Mới nghĩ tới đây, Trần Kinh có chút khó xử, đối đầu với Lã Quân Niên, cuối cùng Ngũ Đại Minh lại là người đứng ra giải quyết, mà xem tình thế này, Ngũ Đại Minh cũng dần mất sự nhẫn nại với Lã Quân Niên rồi.
    Trong đầu Trần Kinh đột nhiên có rất nhiều suy nghĩ, Ngũ Đại Minh đưa ra ý đó, Trần Kinh cũng phải nhanh chóng chuẩn bị, vào thời điểm quan trọng hắn cũng phải thể hiện mình, hắn cũng là một người trong cuộc, không có quyền đứng ngoài nhìn
     
    cdtmta and vevolcorp like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)