Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
    Nguồn: Mê Truyện
    Shared: MTQ Banlong.us
    === oOo ===
    Chương 1185: Phong ba sắp đến!




    Chương 1185: Phong ba sắp đến!

    Sáng sớm hôm sau, trên đường đến huyện Vận, Trương Nhất Phàm nhận được tin báo từ thành viên của đội Tia chớp, Lưu Trung Thành bị người ta đánh dã man, rồi bỏ mặc lại ở bãi phế thải ngoại ô thành phố, hiện giờ đã được đưa đến bệnh viện song vẫn trong tình trạng hôn mê.

    Lưu Trung Thành chỉ là một thầy giáo trường làng hiền lành chân chất, ai lại nỡ đánh anh ta ra nông nỗi ấy chứ?

    Tố cáo?

    Trương Nhất Phàm lập tức nghĩ ngay đến hai chữ, tố cáo!

    Chắc chắn là đám người huyện Vận, họ không muốn có người lên trên tố cáo nên mới cho anh ta một bài học. Nghĩ đến đây, sắc mặt Trương Nhất Phàm tối sầm lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Đám người này cũng gan to bằng trời rồi, giờ còn không từ một thủ đoạn nào nữa!

    Còn việc gấp phải giải quyết nên hắn đành đến huyện Vận trước, làm xong việc sẽ tính tiếp.

    Trong khi Trương Nhất Phàm đang trên đường đến huyện Vận, thì ở bệnh viện, Lưu Trung Thành đã tỉnh lại, các đồng chí công an đang tiến hành lấy khẩu cung của anh ta.

    Lưu Trung Thành chỉ một mực lắc đầu, không chịu khai báo bất kỳ thông tin gì, đúng ra là anh ta cũng không dám nói.

    Bị đánh đến bất tỉnh, rồi bị vứt lại giữa bãi phế thải vùng ngoại ô, nhưng giờ lại không dám khai báo gì, điều này cho thấy, rõ ràng Lưu Trung Thành đã bị người ta uy hiếp. Tổ thụ lý vụ án lần này là cấp dưới của Củng Phàm Tân, trong tình thế cấp bách, hai đồng chí công an đành dọa Lưu Trung Thành mấy câu, một người hiền lành nhút nhát như vậy sao có thể chịu nổi vài câu dọa dẫm. Cuối cùng anh ta cũng phải kể lại đầu đuôi vụ việc.

    Vốn dĩ ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Trương, anh ta liền đi tìm nhà vệ sinh, hỏi một cô gái trẻ trong văn phòng mới biết dưới tầng có nhà vệ sinh công cộng. Giải quyết nhu cầu xong, vừa ra đến cửa anh ta liền chạm ngay phải một thanh niên đeo kính đen, tay cầm túitài liệu, y nói rằng Chủ tịch Trương kêu y tới và bảo Lưu Trung Thành đi theo y.

    Trong thành phố lớn thế này, Lưu Trung Thành nào dám đi đâu lung tung, liền theo gã thanh niên đó lên chiếc xe đỗ ở bên ngoài.

    Lưu Trung Thành căn bản cũng không biết xe chạy qua những chỗ nào, anh ta chỉ biết là đi rất xa, còn cụ thể là chỗ nào thì không dám hỏi. Sau đó chiếc xe dừng lại ở một nơi khá vắng vẻ.

    Gã thanh niên đeo kính đen bảo Lưu Trung Thành xuống xe, anh ta nhìn ngó xung quanh, chợt thấy hơi sợ. “Xuống xe”, gã thanh niên ra lệnh:
    - Sau này đừng có cái kiểu không có việc gì cũng đi tìm Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trương đâu có rỗi hơi đi lo mấy thứ vớ vẩn ấy. Chẳng lẽ một nhân vật lớn như thế mà mày muốn gặp là lại tùy tiện đi gặp hay sao?” Nói xong y liền lái xe đi thẳng.

    Lưu Trung Thành còn chưa kịp hiểu ra điều gì thì một chiếc xe thùng đã dừng ngay trước mặt anh ta, trên xe nhảy xuống năm sáu tên cầm dùi cui gậy gộc. Đám người đó vây lấy anh ta, vừa đánh vừa chửi. Nói gì đó đại loại như sau này mà còn mò đến tỉnh thành thì bọn chúng sẽ đánh gãy chân! Càng không được phép nhắc đến chuyện quyên tiền nữa!

    Vì có liên quan đến Phó Chủ tịch Trương nên đám công an liền báo cáo việc này lên cấp trên.

    Củng Phàm Tân nhận được tin liền đích thân đến bệnh viện, hỏi lại Lưu Trung Thành:
    - Anh chắc chắn đối phương đã nói như vậy?

    Lưu Trung Thành căn bản không biết phù hiệu trên trang phục của người này có ý nghĩa gì, trong mắt anh ta thì tất cả đám cảnh sát công an đều như nhau. Anh ta chỉ gật đầu.
    - Đối phương thật sự đã nói như vậy, nên tôi mới theo gã đó lên xe. Ai biết lên xe rồi anh ta bảo tôi sau này không được đến tìm Chủ tịch Trương nữa, Chủ tịch Trương bộn bề nhiều việc, không có thời gian lo mấy chuyện vớ vẩn của tôi. Sau đó lại xuất hiện thêm một đám người đánh tôi một trận. Lúc tôi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

    Củng Phàm Tân giận dữ nói:
    - Sao anh có thể như vậy được? Nếu Chủ tịch Trương bảo anh chờ ở cửa, thì sao lại để người khác đưa anh đi chứ? Anh cứ đứng ở cửa là được, chạy lung tung làm gì?

    - Tại tôi buồn đi vệ sinh quá.

    - Thôi được rồi!
    Củng Phàm Tân vỗ vỗ vào giường bệnh.
    - Việc này chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, giờ anh miêu tả lại thật chi tiết hình dạng của gã đã dẫn anh đi cho các đồng chí công an!

    Ra khỏi phòng bệnh, y liền châm thuốc hút, suy nghĩ xem việc này liệu có liên quan đến Trương Nhất Phàm hay không.

    Ngẫm lại thì vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, e là có người vu oan cho Chủ tịch Trương! Củng Phàm Tân thấy cũng có thể xảy ra khả năng này lắm. Biết đâu có người muốn bôi nhọ thanh danh của Trương Nhất Phàm, nhưng nếu như vậy thì y thật không hiểu được kẻ nào lại dám làm những chuyện thế này?

    Với thân phận Phó Chủ tịch thường trực tỉnh của hắn, nếu không muốn lo việc này, thì chỉ cần không liên lạc lại với Lưu Trung Thành là được, hoặc không thì một cuộc điện thoại bảo đám cấp dưới làm cho thỏa đáng là xong. Song hắn lại bảo Lưu Trung Thành chờ ở bên ngoài văn phòng thì tất nhiên là có dụng ý của hắn.

    Củng Phàm Tân gọi một cuộc điện thoại rồi quay vào phòng bệnh, nói với hai công an đang ghi chép biên bản:
    - Lập tức đi xem xét camera giám sát trong tòa nhà Ủy ban nhân dân xem có thể nhận diện gã thanh niên đeo kính râm kia không.

    Hai người đó liền đáp:
    - Đã xem rồi ạ, riêng ở nhà vệ sinh thì họ không lắp đặt camera. Chúng tôi hỏi Chủ nhiệm văn phòng thì họ nói nhà vệ sinh là nơi mang tính riêng tư, nên không lắp camera.

    - Vậy đã tra ra xe của đối phương chưa?

    - Vẫn chưa, theo người bị hại kể lại thì anh ta không biết nhiều về ô tô, chỉ nhớ là chiếc xe đó màu đen. Còn biển số, kiểu dáng, anh ta chẳng biết gì cả. Hơn nữa xe ra vào Ủy ban nhân dân tỉnh nhiều vô kể, xe gì cũng có.

    - Mẹ kiếp! Vậy điều tra kỹ toàn bộ xe ra vào!

    Vừa về đến phòng làm việc thì Dư Khang Kiện đến tìm. Dư Khang Kiện là Cục trưởng Công an thành phố kiêm Phó Giám đốc sở Công an tỉnh. Hai tay ông ta chắp sau lưng, ung dung bước vào, Củng Phàm Tân vừa nhìn thấy liền lập tức đứng dậy chào:
    - Phó Giám đốc Dư! Chú đến đấy ạ.

    Dư Khang Kiện mỉm cười.
    - Tiểu Củng à, cậu xưng hô như vậy rất có hàm ý đấy. Có phải cậu mong tôi nhanh chóng rời khỏi vị trí này rồi lên tỉnh phải không?

    Củng Phàm Tân liền cười đáp lại:
    - Giám đốc Dư thật hài hước. Có điều, cháu thật sự hy vọng chú nhanh chóng thực hiện được mong ước, mau mau thăng quan tiến chức ạ!

    Củng Phàm Tân quả là biết ăn nói, nhanh chóng thực hiện mong ước, y không nói thẳng ra là Dư Khanh Kiện sẽ được lên làm Giám đốc, vì nếu để Giám đốc Thương nghe được thì thật không hay. Y còn chưa định “về vườn” vào lúc này.

    Dư Khang Kiện có hai chức vụ, Củng Phàm Tân thì vẫn luôn gọi ông ta là Giám đốc sở, ông ta thật sự rất vui, có chút cảm giác thành tựu, miệng cứ cười đến không ngậm lại được. Vợ Củng Phàm Tân bây giờ lại là “con dâu hụt” của ông ta, vì Hồ Lôi phá hoại nên việc không thành, có điều, gần đây Củng Phàm Tân leo lên khá nhanh, nên Dư Khang Kiện cũng thầm cảnh giác.

    Thằng nhóc này tốt nhất đừng có leo lên đầu mình, đó có thể nói là chuyện cực kỳ đáng giận.

    Củng Phàm Tân chìa bao thuốc về phía Dư Khang Kiện, ông ta liền rút ra một điếu.
    - Cục phó Củng, nghe nói có người đi tố cáo liền bị người ta đánh trọng thương, giờ vẫn phải nằm trong bệnh viện, vụ này do ai tiếp nhận thế?

    Củng Phàm Tân giật mình, việc nhỏ như vậy mà Dư Khang Kiện cũng muốn nhúng tay vào sao? Tin tức của ông ta cũng nhanh thật đấy!

    Nhìn nụ cười lấp lửng trên mặt Dư Khang Kiện, Củng Phàm Tân càng tỏ ra cảnh giác.
    - À, cháu đã bảo đám cấp dưới điều tra rồi ạ, vẫn chưa có kết quả cụ thể.

    Việc có liên quan đến Chủ tịch Trương, dĩ nhiên Củng Phàm Tân phải chú ý, song việc Dư Khang Kiện cũng có hứng thú với vụ án này khiến y cảm thấy khá khó hiểu. Dư Khang Kiện cười nói:
    - Không có gì, tôi nghe nói người đi tố cáo lần này đã gặp Phó Chủ tịch Trương, nên hy vọng anh ta không có quan hệ gì với Chủ tịch Trương thì tốt hơn. Cậu cũng biết đấy, cán bộ như chúng ta lúc nào cũng phải chú ý giữ gìn thanh danh của người làm lãnh đạo.

    Củng Phàm Tân có chút giật mình.
    - Cháu nghĩ việc này chắc không liên quan gì đến Phó Chủ tịch Trương đâu. Một thầy giáo đi tố cáo thì có khả năng lôi kéo quan hệ với ai được ạ?

    - Không liên quan thì tốt, nếu quả thực có gì thì cậu biết nên làm thế nào rồi đấy, bất luận thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ thanh danh của người làm lãnh đạo.

    Củng Phàm Tân cảm thấy trong lời nói của ông ta có gì đó khác lạ, bảo vệ thanh danh người làm lãnh đạo ư, chả lẽ ở bên ngoài thanh danh của Chủ tịch Trương có vấn đề gì sao? Dư Khang Kiện rít một hơi thuốc rồi tỏ ra thái độ của bậc tiền bối và cũng là cấp trên nói với Củng Phàm Tân:
    - Tiểu Củng à, chúng ta là cấp dưới, có một số việc phải tự biết đường mà biến tấu, hai chữ biến tấu này rất quan trọng đấy. Bất kể sự việc lần này và người đi tố cáo ấy có liên quan gì với Phó Chủ tịch Trương không thì chúng ta cũng vẫn phải biến nó thành không liên quan. Cậu hiểu ý tôi chứ?

    Dư Khang Kiện nhìn y, trên mặt còn mang theo một vẻ kỳ bí, Củng Phàm Tân bỗng chốc như được khai sáng.
    - Ồ, cảm ơn Phó Giám đốc Dư đã chỉ bảo. Cháu biết nên làm gì rồi ạ.

    Dư Khang Kiện liền cười rồi đứng dậy.
    - Thôi, tôi đi đây, cậu làm việc đi nhé.

    Củng Phàm Tân cũng đứng dậy tiễn ông ta ra cửa.
    - Chào Phó Giám đốc Dư.

    Dư Khang Kiện vừa ra khỏi cửa liền nở một nụ cười. Vô cùngkì lạ.

    Củng Phàm Tân cảm thấy, vẫn nên gọi điện thoại thông báo việc này cho Trương Nhất Phàm thì hơn, dù sao họ cũng là bạn học cũ. Mà lúc này Trương Nhất Phàm cũng đang nói chuyện điện thoại.
    - Việc này, bảo bọn họ đừng hành động gì vội, cứ để bên công an xử lý. Mọi người chỉ cần đảm bảo hoàn thành công tác là được rồi, có gì thay đổi tôi sẽ thông báo lại sau!
    Điện thoại vừa cúp, Củng Phàm Tân liền gọi tới, y kể lại một lượt tình hình diễn ra ở bệnh viện. Trương Nhất Phàm nghe xong liền bình thản đáp:
    - Tôi biết rồi, nhớ cho người bảo vệ an toàn cho người bị hại đấy.

    Trương Nhất Phàm ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài rồi thở dài, xem ra lại sắp có một cơn phong ba nữa rồi!
     
    haihoq thích bài này.
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
    Nguồn: Mê Truyện
    Shared: MTQ Banlong.us
    === oOo ===
    Chương 1186: Cuộc chạm trán bất ngờ




    Chương 1186: Cuộc chạm trán bất ngờ



    Đúng như Trương Nhất Phàm suy đoán, sự việc lần này thể nào cũng trở thành cái cớ cho một số kẻ tung tin đồn thất thiệt.

    Có điều hắn cũng đâu có rảnh để quan tâm đến những tin đồn vớ vẩn ấy, người thông minh sẽ không nghe lời đồn đại. Trương Nhất Phàm tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm nên hắn vẫn bình tĩnh đến huyện Vận giải quyết công việc.

    Đằng Phi và Trương Tuyết Phong đã chờ hắn ở huyện Vận, biết ông chủ chỉ dẫn theo hai vệ sĩ đi cùng, nên họ lập tức lái xe đi đón.

    Trương Nhất Phàm vừa xuống xe liền hỏi:
    - Tình hình sao rồi?

    Đằng Phi báo cáo sơ qua kết quả điều tra hai ngày vừa qua. Anh ta nói xong, Trương Tuyết Phong liền lên tiếng:
    - Có cần...

    Còn chưa nói hết câu, Trương Nhất Phàm đã xua tay.
    - Có chút việc thế này, không cần thiết! Tôi đã đến tận đây rồi thì sẽ tốc chiến tốc thắng thôi! Giờ đi ăn cơm đã, sau đấy Đằng Phi, cậu đi thông báo cho Huyện ủy huyện Vận.

    Lời hắn nói ra mạnh mẽ quyết đoán, khiến hai người họ đều thấy phấn chấn tinh thần.
    - Vâng ạ!

    Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào thành phố, Trương Tuyết Phong thầm nghĩ xem, nên đi đâu ăn cơm đây? Anh ta biết ông chủ không thích phô trương, nhưng cũng không thể quá xuề xòa. Xe chạy đến đường Dục Tài liền trông thấy một nhà hàng không lớn lắm.

    - Nhà hàng này thế nào?
    Trương Tuyết Phong hỏi.

    Đằng Phi nhìn qua rồi đáp:
    - Cũng được, để tôi hỏi ông chủ xem.

    Nhưng Trương Nhất Phàm cũng đã xuống xe rồi, Đằng Phi thấy vậy lập tức đi lên phía trước dẫn đường.

    Trương Nhất Phàm nói với hai vệ sĩ phía sau:
    - Cùng ăn cơm luôn đi!

    Trương Tuyết Phong gật đầu với hai vệ sĩ tỏ ý cho phép họ, anh ta hiểu ý của ông chủ, ở đây không nên quá chú trọng lễ tiết, tránh để người khác nghi ngờ. Họ cùng nhau đi vào nhà hàng, Đằng Phi gọi nhân viên yêu cầu đặt phòng riêng.

    Những vệ sĩ này cũng là thành viên của đội Tia chớp, hai người họ nằm trong số bốn người Trương Tuyết Phong dẫn theo.

    Năm người gọi khoảng bảy tám món ăn, song không có ý định uống rượu.

    Ở Hồ Nam, huyện Vận không thể gọi là phát triển, song cũng không đến nỗi quá lạc hậu.

    Nơi này luôn nằm trong nhóm đô thị có mức phát triển trung bình, nên điều kiện ở đây cũng tạm ổn. Trương Nhất Phàm vừa ăn cơm vừa nghe Đằng Phi và Trương Tuyết Phong báo cáo tình hình. Nghe xong, Trương Nhất Phàm quay sang nói với Trương Tuyết Phong:
    - Ăn cơm xong, cậu dẫn theo người đến thôn gần trường tiểu học Long Đàm, đưa hai vợ chồng Vương Quế Chi đến đây.

    - Ha ha ...
    Đang nói chuyện thì chợt từ phòng bên cạnh vọng sang một tràng cười đùa ầm ĩ, khiến người ta vô cùng khó chịu. Trương Nhất Phàm hơi nhíu mày, tỏ ra có chút bực mình. Trương Tuyết Phong đứng dậy, định sang nhắc nhở đám người đó thì thấy Trương Nhất Phàm lắc đầu.
    - Ngồi xuống đi!

    - Thôi mà, tôi thật sự không uống được nữa đâu, hai người tha cho tôi đi!
    Tiếng một cô gái vang lên.

    - Hiệu trưởng Long, anh xem!
    Liền sau đó là giọng đàn ông thô lỗ, có vẻ là hạng có tiền có quyền cất lên:
    - Đây là nhiệm vụ chính trị đấy, sao có thể cho qua được.

    Câu nói này thu hút sự chú ý của Đằng Phi và Trương Tuyết Phong, Hiệu trưởng Long? Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên ngay sau đó nghe thấy tiếng của Hiệu trưởng Long.
    - Tiểu Chu à, cô uống nốt cốc này đi, rồi muốn làm gì thì làm! Ban nãy cô cũng nghe thấy rồi đấy, cô và Chủ nhiệm Chu dù sao cũng là người ở đây, cốc này không uống là không nể mặt rồi, hơn nữa đây còn nhiệm vụ chính trị đấy, mà biết nhiệm vụ chính trị là gì rồi chứ?

    - Chủ nhiệm Chu, vậy một cốc này nữa thôi đấy, cốc cuối cùng đấy, quả thực tôi không uống được nữa đâu.

    - Ừ được, uống hết cốc này rồi cô ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, tôi với Hiệu trưởng Long còn có chuyện cần bàn.

    Sau đó là những tiếng ừng ực ừng ực, có lẽ cô gái đó đang uống bia. Một lát sau, cửa phòng bên đó liền mở ra, rồi có tiếng người đi ra ngoài. Đằng Phi hạ giọng nói:
    - Hắn là Hiệu trưởng Long, hiệu trưởng trường tiểu học Long Đàm ạ.

    Trương Nhất Phàm gật đầu.
    - Chúng ta ăn cơm đi.

    Phòng bên cạnh lại vang lên tiếng người nói chuyện.
    - Hiệu trưởng Long, anh nói có người từ trên tỉnh đến à? Ai thế?

    - Tôi không rõ, là hai tên trẻ tuổi, một họ Đằng, một họ Trương, lai lịch cũng không rõ ràng.

    - Lạ thật, hôm qua có phóng viên tới, nói là ở báo tỉnh, khó khăn lắm mới đuổi đi được, giờ lại mọc ra hai tên này nữa, có phải chúng cùng một hội không?

    - Không biết được, tôi không trông thấy con bé phóng viên ấy, chỉ thấy chúng nó đi cùng Vương Quế Chi thôi.
    Hiệu trưởng Long trả lời.

    Chủ nhiệm Chu lại nói tiếp:
    - Việc quyên tiền lần này, anh cũng đóng góp không ít công sức, chúng tôi sẽ trích ra 30% trong đó gửi cho trường các anh để làm tiền thưởng.

    - Cảm ơn Chủ nhiệm Chu, nào, uống rượu, uống rượu đi!

    Hai người cụng chén rồi lại nghe tiếng Chủ nhiệm Chu cất lên:
    - Việc này anh tự tính toán đi, đừng nói cho ai biết. Những chỗ khác chúng tôi cũng đều làm như vậy cả thôi.

    Hiệu trưởng Long uống hết chén rượu rồi nói:
    - Chủ nhiệm Chu, thế đứa bé kia thì phải làm sao đây?

    Chủ nhiệm Chu nói:
    - Đứa bé nào? Thế anh đẩy nó xuống à? Hay là chuyện đấy xảy ra trong trường học?

    - Đâu có, làm gì có chuyện ấy.

    - Thì thế, đừng có mà không có chuyện gì lại rước nợ vào thân. Tôi nói cho anh biết nhé, xã hội bây giờ chính là như vậy đấy, anh nhường một bước, thì người ta sẽ tiến lên cả thước. Anh mà mềm lòng đáp ứng điều kiện của họ, thì họ sẽ bám lấy anh như đỉa ấy. Còn nếu anh tỏ ra không quan tâm thì sẽ chẳng việc mẹ gì hết!

    - Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!
    Hiệu trưởng Long gật đầu lia lịa.

    Chủ nhiệm Chu lại uống thêm một ngụm rượu.
    - Có vấn đề gì thì cấp trên sẽ phải lo, anh chỉ là một hiệu trưởng của một trường nho nhỏ thì sợ cái gì? Cứ về làm tốt công tác của mình đi. Vấn đề này dừng ở đây được rồi, chúng nó kì kèo chán rồi tự nhiên sẽ biết đường mà bỏ thôi.

    - Vâng! Vậy còn tiểu Chu?

    - Tiểu Chu hả, tôi thấy con bé cũng được, thế này đi, anh nói trước với nó một tiếng, bảo nó tối nay đến chỗ tôi, tôi dẫn nó đi xã giao một chút.
    Chủ nhiệm Chu vỗ bụng rồi ợ lên một tiếng.

    Hiệu trưởng Long lau mồ hôi, đành phải nhận lời lão, vậy để tôi đi nói chuyện với cô ấy.

    Nói rồi Hiệu trưởng Long đi ra ngoài.

    Chủ nhiệm Chu vẫn ngồi trong phòng gọi lớn:
    - Phục vụ đâu, tính tiền!

    Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi vào.
    - Chủ nhiệm Chu, của ngài hết 868 tệ ạ. Chúng tôi đã giảm cho ngài 15% rồi ạ.

    Chủ nhiệm Chu liếc nhìn cô nhân viên đó.
    - Cô mới tới à? Gọi bà chủ của các cô ra đây.

    - Vâng ạ!
    Cô nhân viên đó cầm hóa đơn đi ra, lát sau, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào phòng.
    - Ôi, Chủ nhiệm Chu, ngọn gió nào đã đưa anh đến đây thế này.

    - Thôi ngay đi, tôi biết cô cố ý tránh mặt tôi, tôi còn có việc, không nói nhiều với cô, ghi sổ đi!

    Bà chủ nghe vậy có vẻ không vui, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười lấy lòng.
    - Chủ nhiệm Chu, anh xem, lần này có thể trả tiền mặt được không ạ, chỗ chúng tôi làm ăn nhỏ, thực sự không quay vòng được vốn ạ.

    Chủ nhiệm Chu, trong miệng ngậm cây tăm, nói:
    - Cô có ý gì? Chẳng lẽ giờ tôi còn không có quyền được ghi sổ nữa hay sao?

    - Đâu có, đâu có ạ, chúng tôi thực sự đang khó khăn lắm ạ, vốn quay vòng của nhà hàng quả thật là...

    - Thôi, thôi! Gọi Hiệu trưởng Long ở ngoài kia vào đây, bảo anh ta thanh toán đi!

    Cả đám người ở phòng bên cạnh đều cảm thấy nực cười. Cái loại người chó gì thế này?

    Trương Nhất Phàm ra hiệu cho Trương Tuyết Phong, nếu đã gặp ở đây thì bắt đầu luôn từ gã đi.

    Trương Tuyết Phong đi ra ngoài, vừa đúng lúc Hiệu trưởng Long đang tiến về phía này. Lúc nhìn thấy Trương Tuyết Phong, mặt gã liền giật giật mấy cái.

    - Hiệu trưởng Long, còn nhớ tôi không?

    Hiệu trưởng Long giật mình, hôm nay đen quá, thế nào mà lại đụng phải tên này. Gã liền cười gượng đáp:
    - Nhớ chứ, nhớ chứ.

    Trương Tuyết Phong đứng trước cửa nói:
    - Ông vào đây đi, có người đang chờ ông thanh toán cho đấy.

    Hiệu trưởng Long càng sa sầm mặt mũi, lúng túng bước vào bên trong, Chủ nhiệm Chu thấy Trương Tuyết Phong đi theo gã thì ngạc nhiên hỏi:
    - Ai vậy?

    Trương Tuyết Phong lên tiếng:
    - Tôi là ai không quan trọng, ông là Chủ nhiệm Chu phải không, mời ông đi theo tôi qua bên này.

    Chủ nhiệm Chu khinh thường cười khẩy.
    - Anh bảo tôi qua thì tôi qua chắc, hừ ——

    Trương Tuyết Phong nói tiếp:
    - Vâng, tôi không có tư cách, vậy Chủ tịch Trương mời ông qua đó, như vậy đã đủ tư cách chưa?

    - Trương ——
    Nghe thấy ba chữ “Chủ tịch Trương”, Hiệu trưởng Long đứng không vững liền ngồi phịch xuống đất. Chủ tịch Trương đến sao?

    Hiệu trưởng Long mặt mày tái nhợt, song gã vẫn cố giữ chút thể diện, Chủ tịch Trương sao lại đến huyện Vận được chứ, gã chỉ vào Trương Tuyết Phong.
    - Cậu nói vớ nói vẩn cái gì vậy, Chủ tịch Trương bận như thế, làm sao có thời gian đến huyện Vận này được.
    Hơn nữa, cho dù Chủ tịch Trương có muốn đích thân đến thì cũng phải để lãnh đạo huyện Vận đi đón chứ. Gần đây có thấy động tĩnh gì đâu, Chủ tịch Trương chắc chắn không thể có mặt ở đây được. Vậy nên, gã cho rằng Trương Tuyết Phong đang nói dối, chắc hẳn thằng này chính là một trong hai đứa đến trường tiểu học Long Đàm đây.

    - Đi thôi!

    Chủ nhiệm Chu thấy Trương Tuyết Phong đi về phía mình, lão sợ hãi nói:
    - Anh đừng có lại gần tôi, tôi báo cảnh sát đấy.

    Trương Tuyết Phong chẳng buồn quan tâm, bước tới túm cổ áo lão, song không ngờ lão già này lại béo đến thế, thịt nặng mỡ dày, chiếc áo không đỡ nổi trọng lượng của lão, nên roạt —— rách rồi!

    Trương Tuyết Phong tóm cánh tay lão, lôi thẳng qua phòng bên.
    - Chủ tịch Trương, người đến rồi ạ!

    Bên đó, bọn họ cũng đã ăn uống xong xuôi, đang ở tư thế ngồi chờ Chủ nhiệm Chu của cục Giáo dục. Chủ nhiệm Chu ngẩng đầu lên nhìn, lão đã từng thấy Chủ tịch Trương và dáng vẻ uy nghiêm của hắn trên tivi, lúc nhận ra người ngồi trước mặt là Trương Nhất Phàm, người lão run lẩy bẩy chẳng khác gì người ta sàng gạo.

    - Chủ... Chủ... Chủ tịch... tịch Trương ——
     
    haihoq thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)