Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 551: Quyết định.

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện








    Hội nghị thường vụ chính thức vào thứ tư. Trương Nhất Phàm yêu cầu Đoạn Chấn Lâm tham gia.

    Chủ đề chính vẫn là vấn đề cải cách chế độ biên chế của ngành giáo dục. Đoạn Chấn Lâm được phân quản lý mảng giáo dục nên Trương Nhất Phàm yêu cầu anh ta phải có mặt.

    Phương án mới đưa ra, các ủy viên thường vụ cầm tài liệu xem kỹ càng, rất nhiều người gật đầu. Phương án lần này đưa ra rõ ràng là nhân đạo hơn rất nhiều so với lần trước. Ít nhất thì viên chức trong ngành giáo dục có thể tự do lựa chọn không bị cưỡng chế chấp hành.

    Ninh Thành Cương đã có tính toán sẵn, Đoạn Chấn Lâm lần trước đã nói với anh, anh thấy là có thể thực hiện được.

    Vương Xán ở Ban Tuyên giáo nói:
    - Tôi thấy phương án này khá kỹ càng, trong đó có bóng dáng của chủ trương một nước hai chế độ của nước ta. Lúc trước tôi phản đối thực hiện một chế độ, giờ tốt rồi. Mọi người còn có cơ hội lựa chọn. Chính phủ giữ thể diện cho họ, họ có thể yên tâm làm tốt công việc của mình

    Đoạn Chấn Lâm nói:
    - Nếu không phải lúc đầu bọn họ phạm lỗi, thì chúng ta cũng không quan tâm đến vậy, giờ ngược lại chúng ta lại muốn bảo vệ những người phạm lỗi này. Chính phủ đúng là tính toán chu đáo quá.

    Nghe Đoạn Chấn Lâm nói vậy mọi người liền cười lớn.

    Quan Bảo Hoa hiện là Trưởng ban tổ chức cán bộ, những việc như thế này anh ta không lên tiếng phát biểu. Trừ khi Trương Nhất Phàm có yêu cầu anh mới tỏ rõ lập trường của mình. Lý Triều Huy ở Ban chỉ huy quân sự với đề nghị của Chính phủ và Thành ủy thì hoặc là bỏ phiếu trắng hoặc là xem tình hình mà làm, nói chung cũng không muốn đắc tội với ai.

    Đương nhiên, phần lớn tình huống anh ta vẫn nghiêng về Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm. An Bình là người tuyệt đối trung lập. Anh ta khá thẳng thắn, đích thực là một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

    Với phương án đưa ra ngày hôm nay, anh nói một bài:
    - Phương án đưa ra phù hợp với chính sách của nhà nước, tôi thấy khả thi. Chế độ hợp đồng với giáo viên có thể đánh vào tâm lý của những người thuộc biên chế kia. Giờ là thời kỳ kinh tế thị trường. Cán bộ nhà nước cũng phải đi theo hướng thị trường hóa, thế mới công bằng. Thế mới không đi ngược lại với sự phát triển của xã hội. Tôi ủng hộ phương án này.

    Những lời của An Bình rất có tính đại biểu. Hơn nữa ảnh hưởng của ông Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này ở thành phố Song Giang cũng không nhỏ. Vài vị ủy viên sau khi biểu thị thái độ xong, đến lượt Ninh Thành Cương nói, anh nói rất ngắn gọn:
    - Tôi ủng hộ quyết định của Thành ủy.

    Trương Nhất Phàm vẫn chưa bày tỏ thái độ gì, lẳng lặng nghe các vị ủy viên thường vụ phát biểu ý kiến. Giờ đến lượt hắn tổng kết, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt:
    - Nếu mọi người đã không có tranh luận gì thì cứ quyết định như vậy đi. Việc gửi công văn này đến các cơ quan có liên quan sẽ do Chủ tịch thành phố Đoạn Chấn Lâm giám sát thi hành. Cuộc họp kết thúc.

    Buổi họp hôm nay thuận lợi tới mức kinh người. Rất nhiều người suy nghĩ trong lòng tại sao Bí thư Ninh lại thay đổi thái độ đồng ý với phương này một cách vô điều kiện như vậy. Ông ta được gọi là lôi kéo hay đầu quân?

    Biểu hiện của Ninh Thành Cương hôm nay có ý hướng về phía Bí thư Trương. Rất nhiều người nghĩ như vậy. Trương Nhất Phàm buồn bực trong lòng, Tần Xuyên và Diệp Á Bình còn liếc mắt trao đổi với nhau, Bí thư Ninh thay đổi tâm tính à?

    Ninh Thành Cương mặc dù tạm thời giữ chức Chủ tịch thành phố nhưng vẫn chưa chính thức hoặc y vẫn cần có được một số ủng hộ.

    Trương Nhất Phàm về đến phòng làm việc, cảm thấy hội nghị hôm nay thuận lợi quá mức. Đối với người cứng đầu như cành ô liu Ninh Thành Cương đang nghiêng về phía mình làm hắn có hơi chút ngạc nhiên.

    Ninh Thành Cương là một người không dễ chịu thua, bản thân mình cũng phải đề phòng. Mục tiêu tiếp theo của Trương Nhất Phàm vốn là anh ta. Chẳng ngờ Phương Nghĩa Kiệt tự kết liễu đời mình làm cắt mất tiền đồ rộng lớn của y.

    Nghe nói Phương Cảnh Văn vì chuyện này ốm liệt giường một trận, giờ đang nằm điều trị trong bệnh viện số một của tỉnh. Vận số của nhà họ Phương đã hết? Trương Nhất Phàm tự nhiên nghĩ đến câu nói mang tính chất mê tín này liền cười một cách kỳ quái.

    Nhà họ Lý trong cuộc đấu tranh lần trước đã trở nên suy sụp ghê gớm. Phương gia liệu có phải là vì sự sa đọa của Phương Nghĩa Kiệt cũng dần suy sụp? Nếu thực là như vậy, Trương gia lại có thành tựu xuất sắc.

    Chỉ là, hai đại gia đình như Lý gia và Phương gia, con lừa gầy có chết cũng to hơn ngựa. Không thể dễ dàng bị sụp đổ đến vậy được. Cuộc tranh giành ở tỉnh Tương này chỉ tổn thương gân cốt tí thôi.

    Ông già nhà họ Lý vì để bảo toàn thực lực, không ngờ lại lui về tuyến hai, không thể nói là không tính toán chu tất.

    Trương Nhất Phàm đang nghĩ thì Tần Xuyên và Diệp Á Bình đến:
    - Bí thư Trương, buổi tối cùng dùng bữa nhé. Lâu lắm rồi chúng ta không ăn cùng nhau rồi.

    Hai người đến cùng một lúc chắc là có ý gì đó. Trương Nhất Phàm nhìn hai người:
    - Cũng được, để tôi kêu cả bà xã cùng đi nhé.

    - Thế thì càng vui, Chúng tôi không dám mời chị nhà.
    Tần Xuyên cười cười nói:
    - Vậy tôi đi trước nhé.

    Xem chừng Diệp Á Bình còn điều muốn nói nên Trương Nhất Phàm ra hiệu cho cô ngồi xuống.

    - Hai người có âm mưu gì thế?
    Trương Nhất Phàm nói đùa một câu trước mặt Diệp Á Bình, giờ Diệp Á Bình và Tần Xuyên đã là hai trợ thủ đắc lực của hắn, một nam một nữ cũng là một văn một võ.

    Diệp Á Bình có chút ngượng ngùng cười nói:
    - Thực ra hôm nay là sinh nhất tôi, tôi hơi ngại nói ra nên mời Trưởng ban thư ký Tần nói giúp, chủ yếu là sợ không mời được lãnh đạo thôi.

    Trương Nhất Phàm chỉ vào cô nói:
    - Cô, cô. Được lắm Diệp Á Bình.

    Diệp Á Bình hơi ngượng ngùng. Trương Nhất Phàm nói:
    - Được, tối nay nhất định sẽ đi.

    Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Nhất Phàm hỏi:
    - Vụ án Ngô Dũng tiến triển đến đâu rồi?

    - Chúng tôi điều tra đến chiếc xe Santana rơi từ vách đá xuống, nó được mua ở một gara xe cũ, nhưng mua bằng chứng minh thư giả, lại còn chưa sang tên. Trước khi xảy ra chuyện phanh xe rất có khả năng đã có người động vào mới dẫn đến việc Ngô Dũng khi đến sườn dốc, mất phanh rồi lật xuống hồ nước.

    Trương Nhất Phàm nghĩ một lúc:
    - Tên Ngô Dũng này chắc chắn là có người tiếp tay cho y, và còn cho y một khoản tiền để y chạy trốn. Nhưng y không nghĩ rằng người ta thực ra là muốn giết y bịt đầu mối. Là chết thay mà thôi. Cục trưởng Diệp này, vụ này các cô phải nhanh chóng phá án, tội của Ngô Dũng không đến mức phải chết, nhất định phải điều tra ra kẻ đứng sau điều khiển.

    Diệp Á Bình đáp:
    - Rõ!

    Ra khỏi cửa, Diệp Á Bình liền thở dài. Kẻ đứng sau vụ này là ai trong lòng mọi người đều biết, chỉ là phương pháp của đối thủ quá cao siêu đến mức không tìm ra chứng cớ. Rất kỳ lạ là chiếc xe này lại không có trong bản ghi chép ra vào thành phố. Căn cứ vào lộ trình mà Ngô Dũng đi thì phải có bị ghi hình lại mới đúng.

    Đi từ tòa nhà Thành ủy ra, Diệp Á Bình lên xe, trong đầu cô chợt lóe ra một ý tưởng:
    - Chẳng lẽ có người đỗ xe sẵn ở ngoại thành, rồi từ ngoại thành đi luôn. Chỉ có khả năng này thì mới không bị ghi hình lại ở các máy quay.

    Diệp Á Bình lập tức về Cục, bảo Hà Kiện tìm tất cả những ghi hình hôm xảy ra vụ Ngô Dũng. Rất tiếc anh ta lại không tìm ra bất kỳ một ghi chép nào cho thấy xe của Ninh Thành Cương có ra khỏi thành phố hôm đó.

    Nếu không phải là Ninh Thành Cương thì có thể là ai được?

    Người vô hình thứ ba này đã trở thành đối tượng làm đau đầu Diệp Á Bình.

    Hôm nay là sinh nhật Diệp Á Bình, Trương Nhất Phàm tan sở xong lập tức về nhà, thấy vợ yêu vẫn chưa về liền gọi điện:
    - Tiểu Phàm, em vẫn chưa hết giờ làm à?

    Đổng Tiểu Phàm làu bàu nói:
    - Tăng ca đây nè, anh lại không đến đón người ta.

    - Em cũng có xe còn gì?

    - Nếu anh đến đón em, chỉ cần lái một chiếc, một chiếc bỏ đấy, em ngồi xe anh về nhà.

    - Hộ giàu mới nổi điển hình đây.
    Trương Nhất Phàm cười mắng :
    - Tối nay là sinh nhật Cục Trưởng Diệp của Cục Công an. Cô muốn vợ chồng mình cùng đi ăn cơm.

    Đây là lần thứ ba Diệp Á Bình mời Trương Nhất Phàm ăn cơm, đương nhiên chủ yếu là để gia tăng quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.

    Đổng Tiểu Phàm bĩu môi:
    - Để xem đã chưa chắc đã kịp, nếu anh đến đón em không chừng có thể về sớm một chút.

    Không còn gì để nói. Trương Nhất Phàm biết cô đang làm nũng với mình, đành nói:
    - Đành vậy, em nhanh lên đấy, anh đến đón.

    Vừa ngồi vào xe thì chuông điện thoại reo lên, Trương Nhất Phàm cầm máy lên nhìn:
    - A lô, người bận rộn như Thẩm Kế Văn cậu sao lại có thời gian rảnh tìm tôi thế này?

    Thẩm Kế Văn cười nói:
    - Tôi đến thành phố Song Giang rồi, chủ nhà như cậu hẳn là nên mời tôi một bữa chứ nhỉ?

    - Đương nhiên rồi, nói đi. Lần này đến Song Giang có việc gì?

    - Ông già lên cơn giận nên tôi phải đến đây lánh nạn.

    - Sao thế?
    Trong ký ức của Trương Nhất Phàm thì tính tình Thẩm lão gia khá tốt mà đến mức làm cho Thẩm Kế Văn sợ đến mức không dám về nhà thì không phải là chuyện nhỏ đâu.

    - Chính là vì con nhỏ Thẩm Uyển Vân chứ ai nữa, nó làm cho ông cụ tức điên lên thế là ông ấy mắng khắp lượt bọn trẻ như tôi, tôi sợ quá nên chỉ còn cách chạy tới đây lánh nạn.

    - Thẩm Uyển Vân? Cậu có tin tức của cô ấy rồi à?
    Trương Nhất Phàm vội vã nên đã nói năng thiếu suy nghĩ:


    Thẩm Uyển Vân là em cũng cha khác mẹ với Thẩm Kế Văn. Từ lúc Thẩm Uyển Vân ra nước ngoài, Trương Nhất Phàm chẳng có tin tức gì của cô cả, đột nhiên nghe Thẩm Kế Văn nhắc đến cô nên lòng rối bời.

    Cô ấy ở nơi đất khách quê người vẫn ổn chứ?

    Thẩm Kế Văn cười thầm nói:
    - Đến nơi rồi nói nhé, tôi sắp đến thành phố Song Giang rồi.

    Trương Nhất Phàm hít một hơi dài, xem ra bữa cơm của Diệp Á Bình không tham gia được rồi, làm sao đây?



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  2. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 552: Anh giành cả quyền mời khách của tôi sao?

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện








    Không thể tham gia được cả hai. Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Tần Xuyên:
    - Buổi tiệc của Cục trưởng Diệp tối nay diễn ra ở đâu ấy nhỉ?

    - Cũng không phải là tiệc gì đâu ạ, chỉ là vài người chúng ta thôi.
    Tần Xuyên nói với Trương Nhất Phàm có Quan Bảo Hoa, Đoạn Chấn Lâm thêm Vu Quan và Đổng Tiểu Phàm tổng cộng có sáu bảy người gì đó.

    Sinh nhật cục trưởng rất nhiều cấp dưới muốn nhân cơ hội này nịnh bợ lấy lòng, hơn nữa Diệp Á Bình lại được lãnh đạo coi trọng, tiền đồ của cô là vô cùng rộng mở.

    Rất nhiều người đã hẹn trước, buổi tối sẽ tổ chức vài bài để Cục trưởng Diệp và mọi người trong cục cùng nhau vui vẻ, nhưng Diệp Á Bình đã từ chối, bảo để lần sau, tối nay tôi bận rồi.

    Quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới cố nhiên phải duy trì nhưng Diệp Á Bình không muốn nhân cơ hội này kiếm ít tiền. Cô suy nghĩ xem hôm nào rảnh sẽ mời vài cấp dưới thân thân đi tụ tập.

    Được biết Diệp Á Bình đặt là nhà hàng làng chài Bắc Hải, hắn liền bảo Tần Xuyên:
    - Cậu đặt cho tôi một phòng cạnh phòng đó nhé.

    Tần Xuyên cũng không hỏi mà trả lời:
    - Vâng ạ.

    Đến lúc Trương Nhất Phàm đến Cục Tài chính thì Hướng Dương ở Cục Tài chính là một ông trung niên tầm hơn 40 tuổi, khi Trương Nhất Phàm đi lên lầu thì thấy ông ta đang mắng một phó cục.

    Người phó cục này bị mắng cho run rẩy không nói được câu nào, ủ rũ đứng đó, mặt tái xanh. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm lên lầu. Hướng Dương liền thay đổi sắc mặt:
    - Bí thư Trương, sao ngài lại tự mình đến tận đây thế này?

    Trương Nhất Phàm nhìn qua người cục phó bị mắng kia một cái rồi thản nhiên nói:
    - À, tôi đến đón Tiểu Phàm.


    - Ồ, Cục trưởng Đổng hình như có việc nên mới phải tăng ca, thật là ngại quá làm ngài phải đến tận đây.

    Văn phòng của Đổng Tiểu Phàm trên tầng ba, Hướng Dương mặt mày niềm nở nói:
    - Hay là đến phòng tôi uống ché trà đã?

    Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
    - Thôi, tôi còn có việc, để lần sau nhé.

    Mặt Hướng Dương có chút thất vọng, hơi khom người nói:
    - Vậy để tôi dẫn đường cho ngài

    Sau đó Hướng Dương đi trước dẫn đường cho Bí thư Trương.

    Tên cục phó bị mắng ở phía sau dùng ánh mắt khinh bỉ và chửi thầm:
    - Quân nịnh bợ, bố mày sớm muộn gì cũng kéo mày xuống thôi.

    Hướng Dương đưa Trương Nhất Phàm đến văn phòng của Đổng Tiểu Phàm:
    - Bí thư Trương, mời đi bên này.
    Dáng vẻ này trông có vẻ giống với những tên công công trong phim làm Trương Nhất Phàm cảm thấy không thoải mái.

    Lúc này, Hướng Dương đứng thẳng người:
    - Cục trưởng Tiểu Phàm cô xem ai đến này?

    Đổng Tiểu Phàm đang bận kiểm tra báo cáo trong thời gian gần đây. Cửa đột nhiên mở ra, thấy Hướng Dương đưa ông xã vào, liền cười cười bỏ công việc trong tay xuống nói:
    - Cục trưởng Hướng, vất vả cho anh rồi.

    - Đâu có đâu có. Có thể phục vụ cho lãnh đạo là vinh hạnh của tôi, cũng là vinh hạnh của Hướng mỗ này. Không biết Bí thư Trương có rảnh không, nể mặt tôi, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm? Chọn ngày không bằng gặp ngày mà?

    Trương Nhất Phàm cười nhạt:
    - Không được rồi, bên tôi hôm nay có việc, đã hẹn trước rồi, không thể từ chối được.

    - Ngài xem, Bí thư Trương đúng là người bận rộn, vậy để lần sau, lần sau. Đã quyết định vậy rồi nhé. Ngài không được từ chối nữa đâu đấy.
    Hướng Dương cười cười:
    - Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa.

    Thấy Hướng Dương đi khuất, Trương Nhất Phàm mới tiến lại gần Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm cũng đứng lên, kéo áo Trương Nhất Phàm, đang định xà vào lòng ông xã để nhõng nhẽo thì ngoài cửa có tiếng bước chân, cốc cốc – có người gõ cửa, Đổng Tiểu Phàm lùi lại phía sau một bước:
    - Vào đi!

    Hướng Dương bưng hai chén trà vừa pha xong vào:
    - Bí thư Trương, Cục trưởng Tiểu Phàm, mời dùng trà.

    - Ồ___
    Đợi Hướng Dương đi khỏi lần hai, Trương Nhất Phàm thở dài, khả năng nịnh bợ của đồng chí Hướng Dương này có thể xếp hạng nhất được.

    Nghĩ đến cái uy phong khi răn dạy cấp dưới vừa nãy của ông ta, Trương Nhất Phàm nghĩ mà thấy buồn cười.

    Không nói đến ông ta nữa, mà nên quan tâm đến vợ mình mới đúng.:
    - Em còn bao lâu nữa thì xong?

    Đổng Tiểu Phàm cầm đống báo cáo:
    - Anh đến thì em làm nhanh đây. Đợi em một chút.

    Trương Nhất Phàm lắc đầu, bưng chén trà ngồi xuồng:
    - Logic gì thế? Anh đâu có giúp gì được?

    Đổng Tiểu Phàm mỉm cười nói:
    - Có anh ở bên cạnh làm em yên tâm.

    Câu này làm Trương Nhất Phàm khá buồn rầu, té ra cô ấy không yên tâm về mình. Mình uống trà thôi vậy. Đổng Tiểu Phàm nhìn báo cáo, nói:
    - Anh không biết chứ, ở cục em có một nữ Phó cục trưởng, vừa ly hôn hôm qua.

    Cục tài chính vốn có một phó cục trưởng là nữ nhưng sau khi Đổng Tiểu Phàm đến thì trong Cục không biết xử lý ra sao về cấp bậc của cô. Cứ thêm một phó cục nữa đi. Thế là liền có hai phó cục trưởng là nữ.

    Ở các cơ quan, trong rất nhiều trường hợp thì phó cục nữ chỉ để là chức vụ chứ chẳng có thực quyền gì cả nên phó cục còn lại đương nhiên là cũng không có quyền gì. Nghe nói ký một đơn hàng năm trăm tệ trở lên cũng phải lên lầu báo cáo với cục trưởng.

    Bản lĩnh lớn nhất của Hướng Dương là độc quyền, mấy người phó cục phía dưới bị ông ta quản rất chặt. Là một người nắm giữ vị trí quan trọng trong Cục Tài chính nên ở phương diện này ông ta nắm rất chắc.

    Trương Nhất Phàm hiểu nguyên nhân tại sao hôm nay Đổng Tiểu Phàm lại làm nũng như vậy, ôi, phụ nữ. Thật không hiểu trong lòng họ đang nghĩ gì.

    Một đồng nghiệp vừa ly hôn dẫn tới mối nguy hiểm, làm Đổng Tiểu Phàm bình thường xem nhẹ mọi thứ, không có yêu cầu gì lại trở nên tâm trạng, lại bắt mình đến đây tăng ca cùng cô ấy.

    Tầm khoảng ba mươi phút sau thì Đổng Tiểu Phàm gập giấy tờ lại, thu dọn đồ đạc trên bàn, nở nụ cười mãn nguyện nói:
    - Xong rồi, chúng ta về thôi.

    Nụ cười này của Đổng Tiểu Phàm quét sạch đi những phiền não của Trương Nhất Phàm. Tiểu phú bà đúng là tiểu phú bà, sức hấp dẫn và địa vị của cô là không gì lay chuyển nổi. Trương Nhất Phàm đã từng nghĩ như vậy. Không cần biết sau này ra sao, bên cạnh mình có bao nhiêu phụ nữ đi nữa thì Đổng Tiểu Phàm luôn là Đổng Tiểu Phàm, địa vị của cô là không gì có thể thay thế được.

    Nếu là ngày thường, Đổng Tiểu Phàm chắc chắn sẽ nắm tay hắn. Nhưng đây là văn phòng, có rất nhiều ánh mắt , hai người đi xuống lầu.

    - Em về nhà thay đồ đã?

    - Không kịp đâu, đến giờ này rồi, không nên để mọi người phải đợi lâu.
    Trương Nhất Phàm nổ máy:
    - Em chuẩn bị một món quà đi hôm nay là sinh nhật Cục trưởng Diệp

    - Bao nhiêu?

    - Em tự xem rồi đưa đi. Việc nhà em là người quyết định.
    Trương Nhất Phàm nhìn cô cười, không biết từ lúc nào hắn rất thích cái điệu bộ thắt dây an toàn khi ngồi trên xe của cô.

    Thượng đế tạo ra phụ nữ, lại cho họ một cấu tạo cơ thể tuyệt vời, thân hình phụ nữ, trời sinh chính là cảnh đẹp nhất trên thế giới này. Dây an toàn thắt chéo vai vừa đẹp thắt ngang đôi gò bồn đào của cô, tạo ra một phong cảnh lay động lòng người.

    Trương Nhất Phàm biết được số đo của cô, nên khi nhìn đến đây liền nghĩ ngay tới bộ dạng cô khi không mặc gì, trong lòng có chút xao động.

    Đổng Tiểu Phàm phát hiện ra ánh mắt khả nghi của hắn, trừng mắt nhìn hắn:
    - Đừng có háo sắc thế, anh vẫn nhìn chưa đủ à?

    - Chưa đủ. Cả đời cũng không đủ. Anh còn mong đến kiếp sau vẫn được nhìn tiếp cơ.
    Trương Nhất Phàm cười cười rồi vòng ra đường lớn.

    Đổng Tiểu Phàm đỏ mặt nói với hắn:
    - Đừng có mà lẻo mép!

    Đến cổng nhà hàng làng chài Bắc Hải, Thẩm Kế Văn quát lên trong điện thoại:
    - Tôi đến rồi, cậu đang ở đâu?

    - Nhà hàng làng chài Bắc Hải đợi cậu. Lập tức tới đây.

    - Rõ, mười phút nữa tôi đến.
    Thẩm Kế Văn cười hì hì, cũng không biết vì sao mà anh ta lại vui đến thế.

    Vừa xuống xe, Đổng Tiểu Phàm đánh giá bản thân:
    - Em thế này được không đấy?

    - Đi thôi. Từ lúc nào em trở nên không tự tin thế hả?
    Trương Nhất Phàm nhìn cô cười đau khổ. Đưa khóa xe cho nhân viên phục vụ, hai người đi vào nhà hàng Bắc Hải.

    - Hôn nhân đúng là không có cảm giác an toàn gì cả.
    Đổng Tiểu Phàm vẫn nghĩ về việc của người đồng nghiệp nữ trong cục. Trương Nhất Phàm vừa vào sảnh đã thấy Tần Xuyên và Diệp Bình đợi sẵn dưới lầu rồi.

    Trong phòng còn có Quan Bảo Hoa, Đoạn Chấn Lâm và Vu Quan. Những người này đều là những nhân vật có trọng lượng ở thành phố Song Giang này. Trương Nhất Phàm vốn không thích quá phô trương, nên lần nào cũng không cho phép bọn họ xếp hàng ở cửa nghênh đón.

    Nếu không bị người ta nhìn thấy lại nói là cán bộ nhà nước hủ bại, nên bản thân Bí thư thành ủy như hắn phải chú ý hơn, thêm nữa, lúc đi ăn Trương Nhất Phàm thường không đi xe công.

    Giờ là thời đại phát triển rực rỡ của các phương tiện thông tin đại chúng, các sự việc được nêu trên mạng rất nhiều, không biết chừng một ngày nào đó liền bị cư dân mạng tố cáo, các vụ cán bộ nhà nước lợi dụng công quỹ đi ăn chơi đã bị nêu ra không ít. Hơn nữa những người bị nhìn thấy thường hay đi cùng nhau, chắc rằng lại có người nói bậy bạ sau lưng.

    Vợ chồng Trương Nhất Phàm vừa xuất hiện thì mọi người lập tức đứng dậy:
    - Bí thư Trương, Cục trưởng Đổng.

    - Ngồi đi, đừng nghiêm túc thế, đi ăn cơm nên mọi người cứ thoải mái đi nhé.

    Đổng Tiểu Phàm nhẹ nhàng đưa cho Diệp Á Bình một cái phong bao lì xì nói:
    - Chị Diệp, sinh nhật vui vẻ nhé.

    Diệp Á Bình có chút ngượng ngùng, đẩy lại nói:
    - Bí thư Trương vừa nói là không nên quá khách sáo, cũng là mọi người cũng nhau ăn bữa cơm, chị có thể đến dự là đã nể mặt tôi lắm rối. Chúng ta đều là phụ nữ, vừa rồi chị gọi tôi là chị Diệp, tôi làm sao dám chứ, Cục trưởng Đổng. Ngồi đi, ngồi đi. Lì xì này tuyệt đối là không thể nhận được.

    Đổng Tiểu Phàm nhét bao lì xì vào trong túi cô:
    - Chị Diệp, chị hơn tuổi em, em gọi chị là chị Diệp là theo lẽ thường mà, đừng có cục này cục kia nữa, nghe không quen tí nào cả. Ngoài công việc ra chúng ta gọi nhau là chị em nhé. Từ sau chị gọi em là Tiểu Phàm là được.

    Diệp Á Bình nhìn Trương Nhất Phàm:
    - Thế làm sao mà được?

    Trương Nhất Phàm nói:
    - Nghe lời cô ấy đi không sai đâu. Chẳng lẽ cô định kháng chỉ? Ở nhà tôi đều phải nghe cô ấy đấy.

    - Ha ha ……
    Mọi người cười ầm lên. Câu này đúng là hay. Tôi đường đường một Bí thư thành ủy mà còn phải nghe lời bà xã, cô là cấp dưới của tôi, dám không phục tùng mệnh lệnh sao?

    - Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi. Gọi em là em Tiểu Phàm vậy.
    Diệp Á Bình rất vui vẻ, phu nhân Bí thư thường ngày không thích giao tiếp với bên ngoài lắm không ngờ lại xưng hô với mình là chị em. Luôn trong tư thế hiên ngang oai hùng như Diệp Á Bình cũng để lộ ra chút nữ tính, làm Vu Quan nhìn thấy có chút ngứa ngáy.

    Trương Nhất Phàm nâng cốc lên:
    - Nào, chúng ta cũng chúc mừng sinh nhật Cục trưởng Diệp, chúc cô tiền đồ sáng lạng.

    Mọi người nâng cốc lên chạm một cái.

    Điện thoại Trương Nhất Phàm reo lên, Thẩm Kế Văn đến.

    Hắn cầm điện thoại nói với Đổng Tiểu Phàm:
    - Thẩm Kế Văn đến rồi, anh đi đón cậu ta, ở đây giao cho em nhé.

    Đi đến cửa, hắn nói vọng vào:
    - Các cậu cứ uống đi nhé, tôi ra ngoài một lát, có một người bạn đến, bữa cơm hôm nay tôi mời, do vợ tôi thanh toán. Các cậu đừng ai có ý định giành với tôi.

    Diệp Á Bình buồn rầu:
    - Bí thư Trương không thể chuyên chế như thế được. Hôm nay là sinh nhật tôi hay sinh nhật anh mà tước đoạt cả quyền mời khách của tôi. Tôi phản đối.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)