Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 547 – Ghen tuông cuồng loạn.

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện








    Tống Vũ Hà tâm tư rất loạn, rất mâu thuẫn.

    Nhưng khi cô đến phòng trà, vẫn rất trấn tĩnh.

    Tại nơi im ắng này, vẻ mặt Tống Vũ Hà bình tĩnh, không ai nhìn ra ở trong lòng cô vừa đấu tranh kịch liệt.


    Phòng trà là phòng trà tốt nhất, trà cũng là trà An Khê Thiết Quan Âm ngon nhất.

    Công nghệ chế biến Thiết Quan Âm vô cùng phức tạp, chế thành lá trà dây kết chặt, màu ô nhuận sa lục. Thiết Quan Âm ngon, trong quá trình chế biến nhân cà-phê-in tùy vào hơi nước bốc lên còn có thể ngưng tụ thành một tầng sương trắng, sau khi ngâm, có hương hoa lan tự nhiên, dư vị nồng khiết. Phải dùng đến kĩ xảo công phu thưởng trà, đầu tiên ngửi mùi hương, sau mới nếm vị, bỗng cảm thấy mùi vị tươi mới trong miệng, dư vị không phải bàn cãi. Những năm gần đây, sau khi phát hiện ra trà Ô long có công dụng dưỡng thể làm đẹp, trà Thiết quan âm càng thịnh hành ở Nhật Bản và Đồng Nam Á.

    Trà Ô Long là đặc chủng danh trà của nước ta, khoa học hiện đại trong ngoài nước chứng minh, trà Ô Long ngoài giống như các loại trà giúp ích cho suy nghĩ, giảm mệt nhọc, lợi tiểu, giải nhiệt, sát trung giảm nhiệt, giải độc phòng bệnh, giảm ngấy, giảm béo làm đẹp và bảo vệ sức khỏe ra, còn phòng ung thư, hạ huyết áp, chống lão hóa. Các công hiệu đặc thù khác: mà Thiết Quân Âm là trà tinh chế, bởi vậy, Tống Vũ Hà liền yêu thích loại trà Thiết Quan Âm nghe nói có thể giảm béo thẩm mĩ bảo vệ sức khỏe này.

    Ở cầu thang, một bóng người đi lên, Tống Vũ Hà liếc mắt một cái, thu lại ánh nhìn,vẫn làm như mình đang thưởng trà.

    Người đó sau khi lên lầu, nhìn không chớp mắt, trực tiếp ngồi xuống cạnh Tống Vũ Hà, hai người cách không xa, dựa lưng vào nhau:
    - Em thật biết tìm chỗ!

    Người mới đến châm thuốc, nhân viên phục vụ lập tức chào đón:
    - Thưa ngài, ngài dùng loại trà gì?

    -Tùy!

    Anh ta không phải đến uống trà, anh ta chỉ đến chứng thực mấy câu,liền chọn trà bất kì.

    Nhân viên phục vụ có chút khó xử,ở đây mười đại danh trà Trung Quốc đều có, trà bản địa đặc sắc cũng không ít, đối phương cố tình bảo chọn bất kì. Đang muốn nói tiếp vài câu, khách không vui, nhíu mày, có vẻ có chút không kiên nhẫn.

    May mắn nhân viên phục vụ này cũng thông minh, lập tức cầm vở lui xuống, khách nhả khói, liếc mắt ra ngoài cửa sổ.


    Tống Vũ Hà thản nhiên nói:
    - Anh luôn luôn theo dõi tôi?

    - Không phải theo dõi, mà là bảo vệ. Nếu không phải tôi, cô vừa rồi đã chết một lần rồi.

    Tống Vũ Hà nâng tách trà lên, động tác trở nên vô cùng tao nhã, vào lúc này còn có thể có nhã hứng như thế này. Tống Vũ Hà trong nháy mắt hiểu ra.

    - Nói như vậy, tôi nên cảm ơn anh!
    Nghĩ đến nguy hiểm vừa rồi, nếu bị xe bus tông phải, chết là cái chắc. BMW tuy rằng là hàng nhập khẩu, tuyệt đối không được để cái thứ khổng lồ như vậy nhẹ nhàng “hôn”.

    Tuy nhiên,Tống Vũ Hà không có sự vui mừng của người vừa sống lại, trên mặt cô khôi phục lại ngày vẻ lạnh lùng cũ.

    Sống chết có số, phú quý ở trời, giờ phút này, cái chết đối với cô không quan trọng, nhất là vừa rồi, dường như có mùi vị có lẽ cố ý tìm đến cái chết. Có lẽ, cái chết của Hồ Lôi khiến cô cảm thấy có chút mất mát.

    Tống Vũ Hà nói không nên lời, cảm giác của mình với Hồ Lôi như thế nàongười chứ! Một người bạn gặp 6 năm trước,vậy mà bây giờ bỗng dưng chết thảm trong tay chồng mình, cô sinh ra chán ghét chồng.

    Có lẽ, cô vẫn yêu Hồ Lôi nhiều hơn một chút, lúc này đây gặp lại, chỉ có điều quá là kinh điển. Nhưng trong thời điểm ngoạn mục nhất, Phương Nghĩa Kiệt đã phá tan giấc mộng của cô.

    Người đàn ông nói:
    - Hồ Lôi là huynh đệ của tôi, chuyện của gã chưa được giải quyết, thì cô không được chết, tôi cũng không thể để cô chết, nếu không tôi sẽ có lỗi với gã.

    Nghe vậy, Tống Vũ Hà rất muốn cười khinh miệt, nhưng cô không cười nổi, bởi vì lời đối phương nhắc đến một người, đó là Hồ Lôi. Tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay, đều do Hồ Lôi mà nên cả.

    Mặt Tống Vũ Hà lạnh lùng diễm lệ, lơ đãng rút ra vài cái sáp, bưng chén trà. Hồ Lôi, Hồ Lôi rốt cuộc thế nào?

    Sau lưng cái thanh âm kia lạnh lùng vang lên:
    - Cho dù gã có thể phục hồi lại hay không, nhất định có người phải chịu trách nhiệm việc này!

    Nghe thấy Hồ Lôi không chết, Tống Vũ Hà thở hắt ra, khóe mắt đột nhiên nước mắt nhiều hơn. Cô cố sức không để nước mắt chảy ra. Không ngờ Hồ Lôi vẫn chưa chết, anh ấy còn sống!

    Tống Vũ Hà rất vất vả mới bình tâm trở lại, lại nổi lên gợn sóng. Hít một hơi thật sâu, lại làm bản thân trở nên bình tĩnh.

    -Tôi thật không hiểu, sao gã lại có thể dễ dàng tha thứ những vết thương cô gây ra cho gã, lẽ nào cô không áy náy sao? Án đâm xe lần trước, thật sự rất ngốc, nhưng gã không để tôi tới tìm cô, không ngờ lần này các người lại càng quá quắt hơn đến thế.

    - Anh không cần nói nữa, đây là chuyện giữa tôi và anh ta, chính chúng tôi sẽ giải quyết êm thấm.
    Tống Vũ Hà ngắt lời, bình tĩnh một hồi, cô lạnh lùng nói:
    - Gọi anh ta đến đi,anh không làm chủ được!

    - Lúc nào,địa điểm?

    - Buối tối bảy giờ, vẫn là nơi này.

    Trà đến, loại trà xanh thượng hạng, nhân viên phục vụ lễ phép nói:
    -Thưa ngài, trà của ngài.

    - Để lại mà uống!
    Khách ném xuống một trăm tệ, đứng dậy bước đi.

    Tống Vũ Hà nhìn bóng dáng anh ta chậm rãi biến mất, tiếp tục thưởng thức tách trà Thiết Quan Âm trong tay.

    Giờ cơm trưa vừa qua, Liễu Hải gõ cửa tiến vào văn phòng Bí thư Thành ủy.

    Thư ký Bí thư Thành ủy biết thói quen này, mỗi khi Liễu Hải xuất hiện,anh ta liền biết chủ động lảng tránh. Có thể trực tiếp vào văn phòng Bí thư Trương, chỉ có hai ba người. Đại đội trưởng Trị an trẻ tuổi này, bản thân không nên trêu vào.

    - Vừa rồi tôi và Tống Vũ Bình đã gặp mặt, cô ta đồng ý ở buổi tối bảy giờ, gặp tại phòng trà Lục Đảo.

    Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
    - Được rồi. Mấy tên đồng lõa tra ra chưa?

    Liễu Hải lắc đầu:
    - Không chừng đã rời thành phố Song Giang.

    Căn cứ vào tình hình hiện trường, ít nhất có ba đến bốn người cùng nhau bắt cóc Hồ Lôi. Nhưng cục Công an chỉ bằng hiện trường vài cái dấu chân, rất khó tra được tư liệu của những kẻ này, càng không nói đến bắt người.

    Camera bãi đỗ xe nhà khách Thiên Luân bị người cố tình phá hư, bởi vậy, cảnh sát hết đường xoay sở.

    Tống Vũ Hà về đến nhà, Phương Nghĩa Kiệt đang chuẩn bị đi làm, nhìn thấy Tống Vũ Hà đẩy cừa tiến vào, y liền dứt khoát ngồi xuống. Tống Vũ Hà sửa thái độ buổi sáng, rất bình tĩnh ngồi trên sô pha.

    Bốn mắt nhìn nhau,trong ánh mắt hai người lóe lên tia lửa khác thường.

    Yên tĩnh, khiến không gian này có vẻ có chút cổ quái. Chỗ này nguyên là nhà của hai người, giờ thì không, chỉ là một căn phòng bày trí hoa lệ. Tất cả, theo tâm hồn hai người rời bỏ,đ ã tan thành mảnh vụn.

    Phương Nghĩa Kiệt không hiểu, không ngờ vào lúc này, còn thấy Tống Vũ Hà vô cùng bình tĩnh, ánh mắt khoan thai. Hai người đều trầm mặc thật lâu, Tống Vũ Hà nói:
    - Chúng ta ly hôn đi. Tôi nghĩ kĩ rồi, không cần vì loại lợi ích nực cười này mà tiếp tục nữa. Chuyện tình cảm, chúng ta cũng chẳng ai nợ ai.

    Phương Nghĩa Kiệt cũng không phải một kẻ an phận, y ở bên ngoài cũng có người khác, nhưng Tống Vũ Hà không nói.

    Đối với loại đàn ông này, gặp dịp thì chơi nhiều lắm, hơn nữa rất nhiều người còn có vợ hai vợ ba, Tống Vũ Hà không phải không biết.

    Nghe xong lời Tống Vũ Hà, Phương Nghĩa Kiệt cười lạnh một tiếng:
    - Nếu cô có thể không vì lợi ích gia tộc, cô ly hôn đi!
    Phương Nghĩa Kiệt nhìn Tống Vũ Hà:
    - Tống Vũ Hà,tôi thật không hiểu, cô vì cái thằng kia, muốn ly hôn với tôi?


    - Anh không phải người? Là súc sinh, thật quá tàn nhẫn, lại có thể làm ra chuyện như thế. Hồ Lôi giờ chết rồi, anh vui đi!

    - Vui, tôi sao lại không vui? Gã lấy trộm người đàn bà của tôi, coi như là tôi giết gã cũng không đủ, huống chi, tôi để lại cho hắn một đường sống. Tuy nhiên, cho dù gã không chết, cũng sống người không ra người, ngợm không ra ngợm. Ha ha...
    Phương Nghĩa Kiệt đắc ý cười ha hả.

    - Tống Vũ Hà, cô có muốn biết không, tôi đã tra tấn gã như thế nào. Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô!
    Phương Nghĩa Kiệt cười rộ lên rất đáng sợ, gương mặt kia làm người ta khiếp sợ.

    Tống Vũ Hà hôm nay im lặng lạ thường, lạnh lùng nhìn sắc mặt y cười nghiêng ngả, Phương Nghĩa Kiệt đắc ý nói:
    - Tống Vũ Hà,đừng tưởng rằng mình rất thông minh. Cô cùng với thằng kia, ông đây vốn không biết. Đều là mày,con đàn bà này.

    Y đột nhiên vồ lại, đẩy ngã Tống Vũ Hà trên ghế sô pha, vạch quần áo của cô, và thô bạo kéo áo lót, hai bầu ngực đầy đặn trắng ngần lộ ra. Liễu Hải đang cầm kính viễn vọng ở trên lầu đối diện để quan sát nhíu mày, dời mắt đi.

    Phương Nghĩa Kiệt kẻ điên này, hai người họ dường như náo loạn.

    Tống Vũ Hà nằm đó, vẫn không nhúc nhích, Phương Nghĩa Kiệt hung hăng bóp cô một cái:
    - Mày nhìn đi, xem việc tốt chúng mày đã làm, mẹ nó, con đàn bà của bố mày để cho người khác chơi.

    Dưới ngực trái,rõ ràng có một vết mờ. Không, hẳn là vết sẹo.

    Đó là thời điểm điên cuồng của cô và Hồ Lôi, ý loạn tình mê còn lưu lại.Chẳng qua bây giờ chỉ còn chút dấu vết mỏng manh, không nhìn kĩ thì không thấy.

    Tống Vũ Hà hiểu ra, hóa ra đây là dấu vết bán đứng mình. Chết tiệt, người cô đột nhiên tê liệt ngã xuống đó. Ý trời! Chẳng lẽ đây là ý trời? Lẽ nào đây là sự trừng phạt ông trời dành cho mình?

    Phương Nghĩa Kiệt nắm bắt được nét mặt cô:
    - Nếu tao không phát hiện ra bí mật này, bố mày còn bị đôi nam nữ chó chết chúng mày lừa. Cho nên tao lên kế hoạch,c ố ý giữ mày ở nhà, hơn nữa nửa tháng không chạm vào mày.Tao biết mày là loại không chịu nổi cô đơn, nhất định sẽ ra ngoài. Ừ,bố mày đang chờ mày!

    - Không nghĩ tới mày quả nhiên trúng kế, sau khi tao ra ngoài liền cùng thằng kia lêu lổng, Tống Vũ Hà, ngày đó mày tới phòng thằng kia, bố mày ở ngay tại đối diện nhìn! Nhìn chúng mày điên cuồng.

    - Cho nên tao thề, nhất định phải hạ gục thằng chó đó, băm thây nó thành vạn đoạn. Nghiền xương thành tro giải mối hận trong lòng tao. Không, không! Sau tao lại phát hiện, giết nó so với việc tra tấn nó có khi càng sung sướng, càng giải hận. Haha...

    Phương Nghĩa Kiệt đứng lên, cười to một trận như kẻ điên:
    - Mày tuyệt đối không ngờ,l ão tình nhân mất tích vài ngày, đã bị nhốt trong một căn nhà bỏ hoang mục nát ở vùng ngoại ô. Mày tuyệt đối không thể tưởng được, ở đây nó bị tao tra tấn chết đi sống lại, tao dùng roi da, dùng châm đồng, dùng thiết sa, dùng thủy tinh...Tao dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ đến,cứ như vậy tra tấn lão tình nhân của mày, mày đau lòng chứ gì!Tống Vũ Hà——

    Phương Nghĩa Kiệt càng nói càng kích động, càng nói sắc mặt càng nanh ác. Y như một ác ma, một kẻ điên, giống một mãnh thú, âm trầm đáng sợ.

    Tống Vũ Hà nhìn y, càng ngày càng cảm thấy xa lạ, dường như Phương Nghĩa Kiệt trước mắt chính là ác ma đến từ địa ngực, giương nanh múa vuốt, mặt mũi hung tợn.

    Phương Nghĩa Kiệt nhìn chắm chằm Tống Vũ Hà lõa lồ, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh:
    - Tao muốn giết nó, nhưng tao không giết, tao muốn nó còn sống, sống trong đau khổ. Còn mày nữa, một con đàn bà hạ tiện, bọn nam nữ chó chết chúng mày .

    Tống Vũ Hà hiểu hết rồi, chỉ có điều cô tuyệt đối không nghĩ tới, một Phương Nghĩa Kiệt cùng với mình sáu năm đằng đẵng, không ngờ có một bộ mặt mất trí đáng thương, thật là làm lòng người lạnh ngắt. Nhưng Tống Vũ Hà hôm nay bĩnh tĩnh lạ thường, cô ta nhìn Phương Nghĩa Kiệt:
    - Kì thật là anh sợ hãi, cố ý dẫn tôi đi tìm anh ấy, anh sợ anh ấy sau khi chết, về sau cho mang đến phiền toái cho anh.

    - Sai! Chuyện tao cố ý dẫn mày đi không sai, bởi vì tao muốn cho mày thấy bộ dạng sống không bằng chết của nó, cho mày cả đời sống trong thống khổ. Tao nói rồi, tao muốn trả thù đôi gain phu dâm phụ chó chết chúng mày, khiến nó cũng như mày, sống không bằng chết!

    - Ngươi sẽ gặp báo ứng! Phương Nghĩa Kiệt —— ngươi căn bản không phải nhân, mà là cầm thú! Là ma là quỷ —



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 548 – Phương Nghĩa Kiệt bị bắt!

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện








    Trương Nhất Phàm sau khi hết giờ làm, về nhà, nói với Đổng Tiểu Phàm:
    - Tối nay anh đi có việc, mọi người không phải đợi anh đâu.

    Đổng Tiểu Phàm đi tới, kéo áo hắn:
    - Anh cẩn thận nhé. Về sớm một chút.


    Mẹ ôm tiểu Thiên Vũ lại:
    - Việc của anh ba con và Hồ Lôi sao rồi? Có kết quả chưa?


    - Mẹ, đang điều tra mà, mẹ đừng lo, con biết cách xử trí.

    Bà mẹ thầm lắc đầu:
    - Cái thằng Hồ Lôi này rốt cuộc là đắc tội với ai mà phải chịu tội lớn như vậy.

    Trương Nhất Phàm ra khỏi nhà liền gọi ngay cho Liễu Hồng:
    - Được rồi, tôi tự đến phòng trà trước, cô tiếp tục theo dõi nhé.

    Khi tới phòng trà, trên tầng rất đông người. Vào lúc ăn cơm thế này, sao tất cả lại đến uống trà nhỉ? Trương Nhất Phàm tìm thấy một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Gọi một bình chà Long Tỉnh Tây Hồ.

    Sắp bảy giờ rồi, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, suy nghĩ về tâm tư của Tống Vũ Hà. Theo những gì mà Liễu Hồng theo dõi mấy ngày nay thì ít nhất cũng phát hiện ra mâu thuẫn giữa Tống Vũ Hà và Phương Nghĩa Kiệt.

    Bảy giờ kém năm, một vài khách lục tục kéo tới phòng trà, Trương Nhất Phàm thấy một chiếc BMW đỏ dừng ở cửa, Tống Vũ Hà bước xuống xe.

    Cuối cùng cũng tới, ánh mắt Trương Nhất Phàm nhìn Liễu Hải đang ở cách đó không xa, hướng ra cửa sổ gật gật đầu. Lúc này, Tống Vũ Hà đã tới cửa, Liễu Hải liền chốn sang một bên, ẩn vào dòng người.

    Rầm——bịch——đột nhiên, một tiếng kêu lớn phát ra từ trên nóc phòng trà, ầm ầm rơi xuống.

    Liễu Hải trong đám người nhìn thấy cảnh này, hô to chạy vội đến:
    - Không được

    "A —— "

    Từ cửa vọng đến hai tiếng kêu thảm thiết, một cái thùng cũ nát nặng trịch, rắn chắc đập vào người Tống Vũ Hà và một nhân viên lễ tân đang đứng ở cửa.

    Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng kêu, chỉ thấy trước mắt tối sầm, một vật rất lớn bay trên nóc nhà xuống. Đợi hắn phản ứng lại được thì tất cả đã quá muộn rồi.

    Hắn chạy như bay xuống lầu, Tống Vũ Hà và cô nhân viên lễ tân nằm trong vũng máu, thấy Trương Nhất Phàm đến, Tống Vũ Hà giơ tay lên một cách khó khăn. Còn cô nhân viên lễ tân kia thì đã bỏ mạng ngay tại chỗ rồi.

    - Xe cứu thương, xe cứu thương!
    Trương Nhất Phàm hét to, chủ phòng trà vội vàng chạy đến, thấy thảm kịch ở cửa, ngồi phịch xuống đất.

    Giám đốc phòng trà ngay lập tức gọi 120, Liễu Hải phi như bay đến, chạy về hướng cầu thang.

    Trên đỉnh phòng trà, chẳng còn ai, Liễu Hải nhìn xung quanh, phát hiện trên nóc nhà đối diện, có bóng người. Anh ta lập tức gọi điện thoại, thông báo đội trinh sát cấp tốc tới.

    Lại một vụ thảm án, xảy ra ngay trước mắt mình, Trương Nhất Phàm có phần căm uất. Trong lúc này, các vị khách cùng nhân viên phòng trà, ba chân bốn cằng vác mấy cái tủ đổ nát ra.

    Trương Nhất Phàm nói với Tống Vũ Hà:
    - Cô cố chịu nhé, nhất định phải cố lên, xe cứu thương sắp đến rồi.

    Tống Vũ Hà cười đau khổ, khuôn mặt diễm lệ vốn lạnh lùng trở nên tái nhợt:
    - Bí thư …Trương, không …cần nữa…tôi…là…người…người...ngườ i tội có…có… tội...
    Cô vươn tay, chỉ cái túi hiệu LV của mình,
    - Trong... trong... này có…có...

    Trương Nhất Phàm hiểu ý, nhanh chóng mở cái túi của cô:
    - Cô muốn tìm gì?

    - Bút... bút... ghi âm... bút...

    Tống Vũ Hà nói càng ngày càng khó, Trương Nhất Phàm lấy ra một cái bút ghi âm:
    - Phải cái này không?

    Khuôn mặt Tống Vũ Hà nỏ nụ cười yếu ớt, đột nhiên, tay vung lên rồi buông xuống, Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy sự run rẩy của cô. Cơ thể Tống Vũ Hà mềm nhũn, không còn chút sức lực.

    -Tống Vũ Hà, Tống Vũ Hà!

    Trương Nhất Phàm hét to vài tiếng, lúc này xe cứu thương vừa đến, vài người ba chân bốn cẳng nâng cơ thể mềm ấm lên. Trương Nhất Phàm rống lên một câu:
    - Lúc này mới đến thì làm chó gì, người đều chết rồi!

    Trong đó có người nhận ra Trương Nhất Phàm, lập tức lái xe đến bệnh viện.

    Bệnh viện báo tin không cứu sống được Tống Vũ Hà và cô nhân viên lễ tân, Trương Nhất Phàm cầm cái bút ghi âm, phát đi phát lại đoạn hội thoại kia.

    - Cô tuyệt đối không ngờ rằng, lão tình nhân mất tích vài ngày của cô, đã bị nhốt trong một căn nhà bỏ hoang mục nát ở vùng ngoại ô. Cô tuyệt đối không thể tưởng được, ở đây gã bị tôi tra tấn chết đi sống lại, tôi dùng roi da, dùng châm đồng, dùng thiết sa, dùng thủy tinh...Tôi dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ đến, cứ như vậy tra tấn lão tình nhân của cô, cô đau lòng chứ gì! Tống Vũ Hà ——

    Giọng nói nanh ác này, chính xác là kiệt tác của Phương Nghĩa Kiệt, chỉ là y tuyệt đối không ngờ rằng, Tống Vũ Hà lại ghi âm lại. Có câu nói, ông trời muốn diệt ai đó, trước tiên phải khiến cho kẻ đó điên cuồng, Phương Nghĩa Kiệt đã đến mức điên cuồng, sự tàn nhẫn của hắn làm người ta căm phẫn, làm người ta rợn tóc gáy.


    Diệp Á Bình cũng im lặng nghe đoạn ghi âm này, Trương Nhất Phàm giao cái bút cho cô ta. Dựa vào đoạn ghi âm, Phương Nghĩa Kiệt xong đời rồi.

    Trương Nhất Phàm đứng bật dậy,
    - Cục trưởng Diệp!

    Diệp Á Bình đứng bật dậy như phản xạ có điều kiện:
    - Có!

    - Lập tức phái người theo dõi Phương Nghĩa Kiệt, cô đi với tôi lên tỉnh ngay trong đêm nay.

    - Rõ!
    Giọng Diệp Á Bình rất vang, cô gọi cho Liễu Hải, vội vã đưa chỉ thị xuống, tuyệt đối không thể để Phương Nghĩa Kiệt rời khỏi thành phố Song Giang.

    Sau đó hai người đi cả đêm lên tỉnh, Phương Nghĩa Kiệt là Chủ tịch thành phố, bản thân Trương Nhất Phàm cũng không có quyền xử lý y, xảy ra chuyện lớn thế này bắt buộc phải xin chỉ thị của tỉnh.

    Trên xe, Trương Nhất Phàm gọi thẳng cho Thẩm Hoành Quốc, rồi lại gọi cho bố hắn.

    Trương Kính Hiên nghe xong, cực kỳ khiếp sợ. Lập tức báo cáo với ông già, ở thủ đô cũng trở nên căng thẳng.

    Trương Nhất Phàm chạy tới chỗ Thẩm Hoành Quốc, hai người lại cùng nhau tới nhà Bí thư tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc. Trương Nhất Phàm đưa tập tài liệu mà Sở Công an thành phố thu thập được cùng cái bút ghi âm của Diệp Á Bình ra.

    Sắc mặt Tạ Kiến Quốc trở nên rất khó coi, ông ta chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại cho tới khi đoạn ghi âm phát hết, ông ta mới quyết định:
    - Lập tức bắt Phương Nghĩa Kiệt. Bí thư Thẩm, anh bố trí một chút, lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp ngay trong đêm.

    Liễu Hải và mọi người nhận lệnh, lập tức mang hơn chục người, chặn Phương Nghĩa Kiệt đang đi ra từ bệnh viện.

    - Phương Nghĩa Kiệt, anh có liên quan đến vụ mưu sát, anh chính thức bị bắt!

    Vài người vây quanh, Phương Nghĩa Kiệt cười lạnh nhạt nói:
    - Ồ, chứng cớ đâu, lệnh bắt đâu?

    Phương Nghĩa Kiệt đương nhiên biết trình tự xử án, Liễu Hải hiển nhiên không đưa lệnh bắt ra được, vì Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình còn ở trên tỉnh, bọn họ chỉ truyền khẩu lệnh đến.

    Tuy nhiên, có lời của Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc, Liễu Hải lại không sợ nữa, không nói hai lời, kêu vài người còng tay Phương Nghĩa Kiệt lại. Mẹ nó, còn yêu cầu xem lệnh bắt với ông mày à, ông mày hận là không thể đem mày ra mà rút gân lột da.

    Trên tỉnh, vài lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủy, đang dự họp hội nghị khẩn cấp, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, áp tải Phương Nghĩa Kiệt về tỉnh ngay trong đêm.

    Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình vội vàng về thành phố Song Giang, lúc này, người của công an tỉnh cũng đi cùng hai người đến thành phố Song Giang. Đêm hôm đó, Phương Nghĩa Kiệt đã bị áp tải về tỉnh.

    Chủ tịch thành phố Song Giang Phương Nghĩa Kiệt với các tội danh bị tình nghi giết người, bắt cóc, giam giữ người phi pháp bị sở Công an tỉnh phê chuẩn bắt giam. Tin tức này sáng hôm sau, lập tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Rất nhiều toàn soạn ở thành phố Song Giang và tỉnh, đài truyền hình đều công bố việc này.

    Người nhà họ Tống đến, họ nhìn thấy Tống Vũ Hà đã chết xác đang để trong nhà xác của bệnh viện.

    Từ đó, quan hệ hai nhà Tống phương rạn nứt.

    Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc, ra thông báo, việc này không được công bố rộng rãi, không được tiết lộ nội tình, không công khai thẩm vấn. Phương Cảnh Văn khi nghe tin này, thiếu chút nữa tức đến hộc máu mồm. Phương Nghĩa Kiệt là con trai cả của ông ta, cũng là người kế nhiệm có thành tựu nhất từ trước đến nay của Phương gia.

    Do đêm đó, khi Tạ Kiến Quốc triệu tập hội nghị khẩn cấp, cũng không thông báo cho Phương Cảnh Văn, hơn nữa do Phương Cảnh Văn là quan hệ bố con nên phải tránh.

    Ở thủ đô cũng dậy lên một trận rối loạn nho nhỏ. Bên họ Lý có người thông cảm, có người cười nhạt. Lúc Lý gia gặp rủi ro, Phương gia không đưa tay tương trợ, bởi vậy, bọn họ vui sướng nhìn xem trò vui này sẽ kết thúc thế nào.

    Ông cụ bên họ Phương lo lắng muốn chết, nhận điện thoại xong liền nhập viện.

    Phương Nghĩa Kiệt làm gì thế không biết, không ngờ lại đi theo vết xe đổ của Lý Tông Huy. Phương lão gia huyết áp tăng, giận quá. Phương gia và Trương gia nhiều lần đụng độ, chưa từng chiếm thế thượng phong, Phương lão nhân giận quá không thở nổi ngất xỉu.

    Thôi, thôi!

    Quyết định tạm thời của tỉnh ủy là Ninh Thành Cương tạm thời giữ chức Quyền Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Thành ủy sẽ do An Bình Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm nhiệm.

    Tin này đến tai Hồ Chí Minh ở Thượng Hải, ông ta tức quá gọi điện cho Trương Kính Hiên. Việc này không thế cho qua như vậy được nhất định phải khiến Phương Nghĩa Kiệt nợ máu phải trả bằng máu.

    Hồ Lôi hiện tại thành như vậy, Phương Nghĩa Kiệt ngồi vài năm tù lại được thả ra, tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

    Trương Kính Hiên biết tính tình Hồ Chí Minh, nhưng ông là ủy viên Trung Ương, không thể đổ thêm dầu vào lửa, chỉ dùng lời khuyên bảo, an ủi Hồ Chí Minh.

    Đổng Tiểu Phàm gọi cho Băng Băng, nói mình đã liên lạc được với mẹ ở Mỹ rồi, đem Hồ Lôi sang đó trị liệu. Hồ gia không có bà con họ hàng, bạn bè ở nước ngoài, Hồ Chí Minh nghe được tin tức này liền đồng ý với ý tưởng này ngay.

    Trải qua một thời gian cố gắng cứu chữa, Hỗ Lôi đã tỉnh, nhưng để anh ta có thể hoàn toàn khôi phục như bình thường, chỉ sợ phải đợi rất lâu. Hơn nữa, tiến độ hồi phục của anh ta phụ thuộc vào trình độ và kỹ thuật chữa bệnh.

    Mỹ là một quốc gia tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay, tuy Hồ Chí Minh rất hận người dân nước này, nhưng vì sự bình phục của con trai, liền vui vẻ chấp nhận.

    Trước hôm Hồ Lôi xuất phát, Trương Nhất Phàm thu xếp thời gian chạy đến Thượng Hải, lần này thấy Hồ Lôi đã khá hơn nhiều rồi. Nhớ tới lúc nhìn thấy anh bên sông ngay cả một người đàn ông như Trương Nhất Phàm cũng muốn khóc.

    Hồ Lôi nằm trên giường bệnh, toàn thân bọc vải trắng như xác ướp, trừ mắt mũi mồm ra, ko thấy tí da thịt nào lộ ra ngoài.

    Bác sỹ nói da anh ta là một vấn đề lớn, có thể hồi phục bình thường hay không, bệnh viện không chắc chắn 100%. Nhưng giờ thì tốt rồi, Đổng Tiểu Phàm liên hệ được với bệnh viện tốt nhất nước Mỹ, nghe nói có thể giải quyết vấn đề của Hồ Lôi.

    Trương Nhất Phàm nắm tay anh ta, Hồ Lôi bèn nháy nháy mắt, chắc là đang cười.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)