Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 469: Gặp lại người xưa!

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Ở lại Tùng Hải một ngày, sau nhiều lần thương lượng với vợ chồng Lâm Đông Hải, Trương Nhất Phàm đưa Lâm Uyên về thành phố Song Giang điều trị. Cù Tĩnh và Tô Thiện không yên tâm, cũng đi cùng Lâm Uyên.

    Trương Nhất Phàm chỉ có thể tạm thời lo chỗ điều trị cho Lâm Uyên tại bệnh viện trung tâm thành phố, còn việc chăm sóc cô là do Cù Tĩnh và Tô Thiện đảm nhiệm. Ngoài ra Trương Nhất Phàm cũng đặt phòng khách sạn cho hai cô ở đây.

    Cù Tĩnh mặc dù đang làm ở huyện Sa nhưng rất ít đi làm. Còn Tô Thiện? Nghe nói gia thế cô ta không tồi, là người Hàng Châu. Trước đó vài ngày nhận được điện của Cù Tĩnh, cô ta lập tức bay tới đây.

    Chỉ có Bạch Khẩn gần đây bận bịu việc công ty nên Cù Tĩnh không cho cô ấy biết chuyện này. Bạch Khẩn và anh trai Bạch Thanh Tùng quản lý nhà máy chế thuốc ở Trường Bạch Sơn. Việc kinh doanh vừa vào quỹ đạo, ngày nào cũng rất bận rộn.

    Trong thời gian dài như vậy, Liễu Hải chỉ gặp được cô ấy có hai lần.

    Bốn người này coi nhau như chị em ruột thịt, tuy rằng đã ra trường, mỗi người một nơi, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc. Chuyện của Lâm Uyên, bọn họ đều rất rõ. Hồi trước ở trong trường, ba người họ đã sớm nhận ra Lâm Uyên đã phải lòng tên đáng ghét điển trai đào hoa này.

    Nhưng sự việc thành ra thế này, trong lòng hai người bọn họ đều rất buồn. Bởi vậy Tô Thiện rất thích chọc tức Trương Nhất Phàm, nói hắn không có nghĩa khí, bạc tình bạc nghĩa làm tổn thương Lâm Uyên.

    Trương Nhất Phàm cũng chẳng buồn giải thích rõ cho cô ta làm gì. Cứ phớt lờ cô ta đi nhưng cô gái này thật thất thường, thỉnh thoảng lại quay sang phồng má trợn mắt với hắn, dù sao cũng là vì khó chịu với hắn.

    Bố trí chỗ ăn ở cho các cô ổn thỏa, Trương Nhất Phàm trở về khách sạn, thấy Đổng Tiểu Phàm đã gọi người tới chuyển hết đồ đi rồi. Gọi điện cho cô, Đổng Tiểu Phàm nói với hắn là đã chuyển vào ở nhà mới.

    Trương Nhất Phàm cười, Đổng Tiểu Phàm vẫn chưa sửa được tính mau mau chóng chóng. Mình về muộn có một ngày thôi mà? Việc gì mà cô ấy vội vàng chuyển đến đó ở vậy.

    Tới căn nhà mới ở tòa nhà thành ủy, Thu Phi Tuyết mở cửa, Trương Nhất Phàm nhìn vào căn nhà, lại có thêm rất nhiều đồ mới, chắc hôm qua bọn họ đã bận bịu đi sắm sửa cả ngày thì phòng ốc mới được trang trí hoàn thiện như thế.

    Tiểu Thiên Vũ đang ngủ, ngáy khò khò, hệt như chú lợn con.

    Đổng Tiểu Phàm từ trong phòng đi ra cười:
    - Anh xem có được không?
    Trương Nhất Phàm nhìn xung quanh, rồi vào trong phòng ngủ.

    Chiếc giường thật là to!

    Trường Nhất Phàm ngồi lên, nhảy nhảy hai cái :
    - Giường này được đấy, không có tiếng động.
    Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái:
    - Chỉ có nghĩ mấy thứ ấy?

    Trương Nhất Phàm ôm chặt lấy cô, Đổng Tiểu Phàm đánh liên tục vào tay hắn:
    - Bỏ cái tay ra, cửa chưa đóng đấy.

    Đá chân một cái cửa đã đóng, Trương Nhất Phàm cười rồi đẩy cô lên giường:
    - Mọi người chuyển đến như thế nào? Đồ đạc cũng không ít? Lại thêm chiếc giường này, ai giúp em mua vậy?

    Đổng Tiểu Phàm hứ lên một tiếng:
    - Em đẹp như thế này, lại phải sợ không tìm được người giúp sao? Chỉ cần ra đường hô một tiếng bao nhiêu người đứng xếp hàng, có chuyển ít đồ thế này thì tính làm gì?

    - Đúng vậy, đó là sức quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành của vợ anh mà.
    Tay Trương Nhất Phàm đã luồn vào chỗ sờ yêu thích. Đổng Tiểu Phàm vội vàng:
    - Nhẹ thôi, không sữa ra hết bây giờ.

    Trương Nhất Phàm thấy rất kỳ lạ, người Đổng Tiểu Phàm không béo mà sữa lúc nào cũng rất nhiều. Bình thường nếu không cẩn thận làm mạnh tay quá sẽ làm vùng trước ngực cô ướt sũng.

    Hai người nằm như vậy trên giường, nhìn lên tường nhà. Đổng Tiểu Phàm hỏi:
    - Nhà Bí thư Lâm xảy ra chuyện gì à?

    Trương Nhất Phàm cũng không giấu cô:
    - Sức khỏe Lâm Uyên không tốt, anh đã đưa cô ấy đến bệnh viện nhân thành phố Song Giang chữa trị.

    - Có phải cái cô Lâm Uyên thích anh hả?
    Câu nói đột nhiên thốt ra của Đổng Tiểu Phàm khiến Trương Nhất Phàm giật mình.

    Giác quan gì vậy? Sao việc gì cũng có thế nhìn ra? Có chắc cô ấy chưa từng gặp Lâm Uyên không? Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật đáng sợ. Trương Nhất Phàm chỉ biết cười cười cho qua:
    - Nói gì vậy? Người ta là con gái độc nhất của Bí thư Lâm.

    Đổng Tiểu Phàm không nói nữa, nằm ngửa mặt trên giường, nắm lấy tay Trương Nhất Phàm nhìn trên trần nhà:
    - Em thấy rằng, con người ta không nên kết hôn. Một khi đã kết hôn, thì tất cả đều hết.

    Trương Nhất Phàm lật người lại nằm đè lên Đổng Tiểu Phàm:
    - Ý của em là sao? Hối hận rồi hả? Hồi trước không biết ai khóc lóc đòi cưới anh nhỉ?

    Đổng Tiểu Phàm mất hứng, đột nhiên nhấc chân lên đá trúng giữa hai chân Trương Nhất Phàm.

    - A----
    Trương Nhất Phàm mặt mày nhăn nhó, lăn qua lăn lại. Cú đá của Đổng Tiểu Phàm không phải là mạnh nhưng cũng không nhẹ. Rồi thêm đột nhiên đá trong lúc hắn ta không hề phòng bị. Không biết hai quả cà đã vỡ chưa không biết.

    Nhìn mặt đau khổ của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm ngồi xuống:
    - Đều do kẻ đáng ghét như anh, lúc trước đã lừa người ta. Ngủ với người ta rồi sờ soạng lung tung. Con gái cần sự an ủi chứ không phải thừa cơ đục nước thả câu.

    Trương Nhất Phàm ôm chặt phía dưới rồi ngồi xuống:
    - Em làm gì thế? Định mưu sát chồng à?

    Đổng Tiểu Phàm từ giường đứng dậy, cầm lược chải đầu, rồi nói với Trương Nhất Phàm:
    - Đi đi, đi thăm Lâm Uyên.

    - Không cần đâu? Anh vừa mới từ đó về.

    Đổng Tiểu Phàm không quan tâm, lấy chiếc áo khoác đen lên mặc rồi ngắm trong gương:
    - Bí thư Lâm hồi trước tốt với anh như vậy, mà anh lại làm tổn thương con gái ông ấy, đi thôi, em giúp anh đi chuộc tội!

    Trương Nhất Phàm định tìm lí dó cự tuyệt, điện thoại rung lên, Hồ Lộ trong điện thoại nói:
    - Anh Phàm, em đến Song Giang rồi, tối đi ăn cơm đi.

    - Ok! Để tôi gọi thêm Tần Xuyên và Liễu Hải.

    Trương Nhất Phàm ngắt điện thoại:
    - Thấy chưa, không có thời gian rồi, để hôm khác đi.

    Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái:
    - Chột dạ chứ gì?
    Sau đó lắc đầu đi ra ngoài.

    Tối đến, Trương Nhất Phàm gọi Tần Xuyên với Liễu Hải cùng đến nhà hàng Hồ Nam ăn cơm. Hồ Lôi đến muộn một chút, gã đem xe để ở trước cửa, chuẩn bị xuống xe. Một phụ nữ tầm 30 tuổi, tóc búi cao, dáng vẻ tao nhã, trang điểm rất sành điệu từ chiếc BMW màu đỏ bên cạnh bước xuống.

    Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Hồ Lôi liền ngây người ra, thậm chí còn quên đóng cửa xe, ngơ ngác nhìn theo cô ta. Người phụ nữ đóng cửa xe rồi quay lại thì nhìn thấy Hồ Lôi.

    Hai người nhìn nhau ước chừng mấy chục giây, người phụ nữ không nói gì quay người bước vào trong nhà hàng.

    - Vũ Hà!
    Hồ Lôi gọi rồi đuổi theo sau.

    Tống Vũ Hà sửng sốt, cũng không quay lại mà tiếp tục bước đi.

    Hồ Lôi nhìn theo bóng dáng của cô ta, trong lòng ảo não, sao cô ta không để ý đến mình? Gã vừa đi vừa nói thầm.
    - Tống Vũ Hà tại sao lại xuất hiện ở Song Giang, thế giới này thật quá nhỏ bé!

    - Ai ui---
    Hồ Lôi đi không chú ý, va vào một nhân viên mặc áo sườn xám. Bàn chân của cô nhân viên bị anh ta giẫm lên, kêu đau không tả.

    - Cô không sao chứ!
    Lúc Hồ Lôi đỡ nhân viên vẫn cố gắng dõi theo Tống Vũ Hà, ở đâu cũng có bóng hình của cô ấy?

    Buông người nhân viên ra, Hồ Lôi buồn bực đi vào phòng ăn mà Trương Nhất Phàm đã đặt.

    Lúc ăn cơm cùng bọn Trương Nhất Phàm, tâm trí Hồ Lôi chẳng lúc nào yên, trong lòng chỉ nghĩ về Tống Vũ Hà. Vài năm không gặp, cô ấy càng ngày càng xinh đẹp.

    Hồ Lôi định đầu tư ở Song Giang, thành phố Song Giang đang trong giai đoạn phát triển, cơ hội này không thể bỏ lỡ. Không ngờ lại gặp Tống Vũ Hà ở đây, làm lúc ăn cơm Hồ Lôi khá trầm lặng.

    Mấy người trong phòng riêng ăn xong cơm, Hồ Lôi chủ động cáo lui tối nay mệt nên không đi tăng hai được, muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi.

    Đề nghị của Hồ Lôi làm ba người bọn họ rất ngạc nhiên. Cái thằng này thay tâm đổi tính từ lúc nào vậy?

    Tuy nhiên bọn Trương Nhất Phàm cũng không thích món đó lắm, vì thế rất nhanh ai về nhà nấy.

    Lúc ra về, Hồ Lôi tiễn Trương Nhất Phàm tới tận cửa, đột nhiên nói muốn đi vào nhà vệ sinh. Nhìn Trương Nhất Phàm đã lên xe để Liễu Hải đưa về nhà, Hồ Lôi mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, trốn trong xe của mình.

    Chiếc BMW màu đỏ của Tống Vũ Hà ở ngay bên cạnh, Hồ Lôi hạ thấp ghế xuống, kiên nhẫn chờ đợi.

    Lúc 10h30 Tống Vũ Hà xuất hiện, đứng chia tay vài người ở cửa, Hồ Lôi ở trong xe dõi theo cô ta lên xe, khi chiếc xe màu đỏ nổ máy đi, anh ta cũng đi theo.

    Đến đoạn đường không có người, Hồ Lôi bất ngờ nhấn ga, vượt lên chặn đầu xe Tống Vũ Hà.

    - Anh điên à!
    Tống Vũ Hà chửi một câu, nhận ra đó là Hồ Lôi, mặt liền biến sắc:
    - Anh muốn gì?

    Hồ Lôi bước đến, ghé vào cửa kính của cô rồi nói:
    - Tại sao lại lờ tôi đi? Đừng tuyệt tình như vậy chứ!

    Tống Vũ Hà lạnh lùng đáp:
    - Hồ Lôi, chú ý đến thể diện đi.

    - Chị Vũ Hà, lúc điên cuồng sao chị không chú ý đến thể diện? Mau nói cho tôi biết, mấy năm gần đây chị đi đâu?
    Hồ Lôi châm điếu thuốc đứng bên cạnh xe.

    Tống Vũ Hà vội vàng:
    - Nếu cậu không đi tôi sẽ báo cảnh sát đó.

    - Chị báo cảnh sát đi? Chỉ cần chị dám, nếu như chị không nói cho tôi biết, tôi cứ đi theo chị.
    Bị Hồ Lôi trêu ngươi, Tống Vũ Hà chẳng có cách nào để chống cự lại gã cả.

    Trên đường này, nếu chằng may bị ai nhận ra mình là vợ Chủ tịch thành phố thì còn mặt mũi nào nữa? Vì thế cô ta vội vàng nói:
    - Cậu đi trước đi, một lát nữa tôi sẽ tìm cậu.

    - Được!
    Hồ Lôi lôi điện thoại từ trong túi áo ra:
    - Cho tôi số điện thoại của chị.

    Tống Vũ Hà nói cho gã biết số điện thoại, Hồ Lôi gọi thử, được rồi. Gã mới phất tay:
    - Tôi ở khách sạn Thiên Luân.
    Nói xong gã nhìn đồng hồ:
    - Bây giờ là 10 giờ 47 phút, tôi đợi chị đến 12 giờ, quá giờ không gặp.

    Hồ Lôi huýt sáo, lên xe đi thẳng.

    Tống Vũ Hà tức giận đạp mấy cái, nghiến răng, khởi động xe đi.

    Hồ Lôi về tới khách sạn, nằm trên ghế sô pha xem ti vi, vừa hút thuốc vừa nghĩ tới bộ dạng bực tức của Tống Vũ Hà.

    Đã lâu chưa gặp Tống Vũ Hà, Hồ Lôi nhắm mắt nhớ lại thời điểm sáu năm trước, quả là một quãng thời gian tuyệt đẹp.

    6 năm trước Hồ Lôi đi du lịch Thượng Hải, trong quán bar vô tình gặp Tống Vũ Hà say rượu. Lúc đó Tống Vũ Hà 26 tuổi vẫn chưa kết hôn, dáng vẻ xinh đẹp. Lúc đó Hồ Lôi vừa nhìn đã thấy thích cô gái xinh đẹp này.

    Trong đêm đó đã xẩy ra một chuyện động lòng người.

    Bộ dạng say xỉn của Tống Vũ Hà khiến cho Hồ Lôi mê muội. Bắt đầu từ đêm hôm đó gã luôn nhớ tới người chị hơn hắn 2,3 tuổi. Không ngờ sáu năm sau gã lại gặp Tống Vũ Hà ở thành phố Song Giang này.

    Kì thực sau 6 năm, Tống Vũ Hà không thay đổi gì, chỉ có điều trông chín chắn hơn trước, lại càng thêm phần cuốn hút. Hồ Lôi vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay cô ta.

    Nhưng suýt chút nữa Tống Vũ Hà đã quên gã. Hai người vô tình gặp nhau, sau 6 năm không gặp, Tống Vũ Hà bây giờ đã là phu nhân của chủ tịch thành phố, đương nhiên cô ta chẳng muốn nhắc lại chuyện cũ làm gì.

    Hồ Lôi nằm trên sôpha hút thuốc vô cùng thích thú nằm đợi Tống Vũ Hà đến, Chuông cửa reo lên, lúc Hồ Lôi ra mở cửa, đứng bên ngoài là hai cảnh sát:
    - Xin lỗi, chúng tôi là công an, phiền anh đi theo chúng tôi.


     
  2. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 470: Gặp lại sau sáu năm!

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Ngày hôm sau, Hồ Lôi gọi điện tới văn phòng Trương Nhất Phàm, báo là đã bị công an địa phương bắt.

    Trương Nhất Phàm cười vỡ bụng, cái tên khốn khiếp này chắc hôm qua lại giở trò quái quỷ gì đây? Hắn gọi điện cho Liễu Hải, bảo cậu ta đi bảo lãnh Hồ Lôi.

    Liễu Hải đến đồn công an Nam Thành, chửi mấy tên công an một trận, làm cái trò gì vậy? Dám bắt người tùy tiện, các người đúng là ăn gan hùm rồi?

    Trước đó, Liễu Hải cũng đã có chút tiếng tăm ở thành phố Song Giang này. Những thành tích rất nổi bật của anh ta như nhiều lần lập công trong việc dẹp xã hội đen, truy quét ma túy, đến việc phá án chiếm đoạt tài sản, cướp giật, trộm cắp đều được nhiều người biết đến.

    Người ở đồn công an nào dám không nể mặt gã? Hơn nữa kẻ thông minh một chút đều biết anh ta là người của Trương Nhất Phàm, bởi thế mà ngay đến đồn trưởng cũng chẳng dám ho he gì. Liễu Hải đưa người đi, lúc ngồi trên xe hỏi Hồ Lôi:
    - Làm cái gì mà tối qua không gọi điện thoại, để phải ngồi ở đấy cả đêm?

    - Đừng nói nữa, lũ chó Nhật ấy, lấy điện thoại của tôi, không cho tôi gọi điện. Nghĩ tôi ngu à!

    Sau khi được bảo lãnh, Hồ Lôi nói:
    - Không cần lo cho tôi, mẹ nó, thù này tôi quyết phải trả.

    - Cậu định làm gì?
    Liễu Hải có chút lo lắng, tuy rằng thành phố Song Giang phần lớn đã được chỉnh đốn, nhưng bọn xã hội đen ở đây vẫn còn rất nhiều.

    Hồ Lôi khoát tay:
    - Khỏi phải lo cho tôi, tôi đã ở thành phố Song Giang một thời gian rồi, anh cứ lo việc của anh đi!

    Sau khi Liễu Hải đi, Hồ Lôi trở về khách sạn, gọi điện thoại cho Tống Vũ Hà. Tống Vũ Hà đang có cuộc họp, cô ta để chế độ im lặng, Hồ Lôi gọi liên tục nên cô ta tắt luôn máy.

    Được! Dám không nhận điện thoại của tôi à. Hồ Lôi không cam tâm, lẽ nào cô ta rời khỏi thành phố Song Giang rồi? Bao nhiêu năm nay, Hồ Lôi không biết được thân thế cô ta, Tống Vũ Hà cũng thế. Lúc trước chẳng qua là qua đêm với nhau thôi! Ai ngờ sáu năm sau lại gặp lại?

    Mấy cuộc điện thoại gọi tới trong cuộc họp làm Tống Vũ Hà thấy sốt ruột. Sau khi kết thúc cuộc họp, cô ta nghĩ mãi, cái tên Hồ Lôi khốn khiếp này chắc chắn là đã được thả ra rồi.

    Tống Vũ Hà nghĩ đi nghĩ lại, cô ta đường đường là một quan chức chính quyền, không thể lúc nào cũng tắt điện thoại được. Do dự một hồi, cô ta quyết định gọi cho gã. Hồ Lôi đang nằm ở trong phòng, trong lòng đầy bực bội, nghe thấy tiếng điện thoại thì lập tức bắt máy.

    Tống Vũ Hà nói:
    - Tối qua tôi tới tìm anh nhưng anh không ở đó. Điện thoại cũng tắt, đừng có trách tôi.

    Hừ! Cô toàn nói xạo thôi! Việc tối hôm qua không phải do cô làm thì còn ai vào đây nữa? Hồ Lôi để chân lên bàn uống nước, chẳng thèm vạch trần việc làm của cô ta nữa:
    - Hừ, tối qua có việc gấp, vậy bây giờ cô qua đi!

    - Bây giờ á!
    Tống Vũ Hà có chút do dự, giải quyết thế nào với tên phiền nhiễu này bây giờ? Đến người sở cảnh sát còn không xử được hắn. Cô ta cứ nghĩ mãi, rốt cuộc cái tên Hồ Lôi này là ai?

    - Đừng có do dự nữa, qua đây đi! Nếu không qua thì tôi sẽ đến chỗ cô đấy.
    Hồ Lôi cũng chẳng phải kẻ khờ, gã biết thừa Tống Vũ Hà ở đâu.

    Không ngờ Tống Vũ Hà lại nhanh chóng quyết định:
    - Anh ở đâu, tôi sẽ đến!

    - Chỗ cũ, khách sạn Thiên Luận.

    Ở thành phố Song Giang, khách sạn Thiên Luận không phải là khách sạn tốt nhất, vẫn còn thua khách sạn Hải Thiên, vì thế nên Tống Vũ Hà mới đoán là Hồ Lôi không phải kẻ có thế lực gì. Nhưng cô ta không ngờ rằng, Hồ Lôi chỉ phải ở lại sở cảnh sát một đêm, 24 tiếng sau đã được thả.

    Bởi vậy mà cô ta không thể không cân nhắc, Tống Vũ Hà cũng hiểu, đến chỗ Hồ Lôi chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả. Chuyện lên giường với nhau sáu năm trước, vốn dĩ sau đó ai đi đường nấy, không ngờ lại gặp Hồ Lôi ở đây.

    Tống Vũ Hà nghĩ, còn lâu mới hết giờ làm việc nên vội vàng rời khỏi văn phòng.

    Hồ Lôi thực ra chỉ muốn trêu đùa Tống Vũ Hà một chút, sau từng ấy năm tự nhiên gặp lại, chả trách gã thấy trong lòng thổn thức, bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về, chứ gã chẳng hề muốn làm phiền cô ta. Nhưng chẳng ngờ lại bị cô ta gọi công an tới bắt nên gã cũng thấy bực tức trong lòng.

    Ngẫm lại, một Hồ Lôi đường đường chính chính như gã lại phải chịu uất ức như vậy sao? Ý nghĩ sẽ trả thù chợt nảy ra, tối qua bị giam một đêm ở sở cảnh sát, đến giờ vẫn chưa tắm rửa gì mà vẫn ngồi đây tức khí mãi.

    Ôi mẹ ơi, bị đàn bà nó chơi cho một vố. Lúc này Hồ Lôi cứ nghĩ mãi, người đàn bà Tống Vũ Hà này, không thể là người thành phố Song Giang được? xem ra cô ta cũng có thế lực ở thành phố Song Giang này. Đến người ở sở cảnh sát còn phải nghe lời cô ta.

    Chỉ có điều, những người đàn bà như vậy, càng khiến gã sinh lòng ham muốn.

    Đang nghĩ lan man thì chuông cửa vang lên.

    Hồ Lôi uể oải ra mở cửa, Tống Vũ Hà quả nhiên xuất hiện trước cửa.

    Ồ! Có cần thiết không? Thực ra nếu tối qua Tống Vũ Hà nói chuyện tử tế với Hồ Lôi, thì Hồ Lôi cũng chẳng ép cô ta làm như vậy. Nhưng Tống Vũ Hà lại gọi cảnh sát tới, khiến ông đây tức giận à, thù này nhất định phải trả.

    Tống Vũ Hà vừa bước vào, Hồ Lôi lập tức đóng cửa lại.:
    - Chị Vũ Hà, chị định làm gì vậy? Đưa công an tới để đối phó với tôi? Thật không biết đúng sai gì?

    Tống Vũ Hà ngồi ở sô pha:
    - Hồ Lôi, đừng đùa quá đáng, đã là chuyện quá khứ rồi, còn bới móc lên làm gì nữa?

    - Ai muốn nhắc chuyện đó với chị, chúng ta chẳng qua là vô tình gặp nhau, chẳng nhẽ chị vẫn còn lưu luyến sao?
    Hồ Lôi ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng chẳng khác gì lần gặp gỡ buổi tối sáu năm về trước của cô ta, gã ngồi xuống, châm thuốc, khoác vai Tống Vũ Hà.

    - Chị Vũ Hà, chị kết hôn rồi, tôi thì cũng đã có gia đình, nhưng chẳng thành vấn đề. Chúng ta chẳng qua là tình cờ gặp gỡ, há chi phải đối xử với tôi như vậy? Một ngày ái ân bằng trăm năm vợ chồng! Chúng ta chẳng phải đã ngủ với nhau, chị nói một câu xem, Hồ Lôi tôi cũng chẳng muốn đôi co với chị, hà tất phải giở thủ đoạn như vậy.

    Tống Vũ Hà gạt tay Hồ Lôi khỏi người, lấy chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví ra:
    - Ở đây có 200000 tệ, anh cầm lấy rồi đi đi! Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, anh cũng chưa từng gặp tôi, tôi cũng chưa từng gặp anh!

    - Thôi đi ---
    Hồ Lôi cười, nhìn chiếc thẻ:
    - Chị có ý gì? Định dùng 200000 tệ để bịp miệng tôi? Chị nghĩ tôi là thằng vô công rồi nghề à? Thôi ngay! Tôi nói cho chị biết, tôi từ trước đến nay không màng đến chuyện tiền bạc, trước thế nào thì nay cũng vậy. Tiền đối với tôi chỉ là muỗi, vung tay là có!

    Hồ Lôi lấy ví ra, trong ví kẹp đầy mười mấy cái thẻ, đủ loại ngân hàng.

    - Vậy anh muốn thế nào?
    Tống Vũ Hà phát hiện ra mình lại sai lầm rồi, đúng là sai lầm nối tiếp sai lầm. Cái tên Hồ Lôi này rốt cuộc là thế nào? Bản thân là phu nhân của Chủ tịch thành phố, không thể tùy tiện làm những việc không ra thể thống gì như trước đây, nhưng Hồ Lôi nếu mà đem chuyện trước đây truyền đi, thì mình chỉ còn cách đổi tình để bịp miệng gã? Tống Vũ Hà tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất bên trong lại đang xao động.

    Hồ Lôi lại khoác vai cô ta:
    - Tôi chỉ muốn chị bù đắp tổn thất tối qua cho tôi.
    Hồ Lôi áp sát mặt rồi hôn lên vành tai cô ta một cái.

    Tống Vũ Hà bật dậy:
    - Không được! Tôi là người đã có gia đình. Mong anh hãy tôn trọng.

    - Bây giờ nói thì cũng đã muộn rồi, nếu như tối qua chị nói lý với tôi thì còn được!
    Thấy Tống Vũ Hà bước tới cửa, Hồ Lôi nói:
    - Chị Vũ Hà, bước ra khỏi cánh cửa này, chị cũng chẳng có đường thoát thân đâu. Hãy suy nghĩ kỹ đi.

    Tống Vũ Hà như bị đóng đinh, đứng bất động ở cửa.

    Hồ Lôi tiến lại, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô ta:
    - Là chị ép tôi, vốn dĩ tôi rất có nguyên tắc. Bây giờ thì không thể giúp chị được nữa rồi!
    Hồ Lôi càng sát lại, cắn vành tai cô ta.

    Tống Vũ Hà toàn thân run rẩy, chỉ nghe thấy tiếng Hồ Lôi thì thầm bên tai:
    - Đừng như vậy, chỉ lần này thôi, bước ra khỏi cánh cửa này, chị vẫn là chị mà tôi vẫn là tôi, chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau nữa.

    - Tôi có thể tin anh sao?
    Tống Vũ Hà giữ chặt đôi tay đang sờ soạng của Hồ Lôi, quay lại hỏi.

    Hồ Lôi gật đầu:
    - Chị không tin tôi thì tin ai? Chị Vũ Hà, chúng ta vẫn là bạn tốt mà.
    Hồ Lôi vốn là tay cao thủ sát gái, gã rất hiểu tâm lý phụ nữ. Thấy Tống Vũ Hà cứ mãi do dự, gã biết là cô ta lo lắng mình sẽ công khai chuyện quá khứ. Nắm được điểm yếu của Tống Vũ Hà sẽ dễ dàng khống chế được cô ta.

    Tống Vũ Hà thở dài:
    - Hồ Lôi, mong anh giữ lời, chỉ một lần này thôi.

    - Ừm! Chỉ lần này thôi. Sau này trừ phi chị tìm tôi, không thì tôi chắc chắn sẽ không làm phiền chị nữa.
    Lời nói chắc như đinh đóng cột của Hồ Lôi khiến Tống Vũ Hà do dự, từ từ buông tay, Hồ Lôi được nước lấn tới, ôm trọn bầu vú căng tròn của cô ta.

    Sau đó kéo mặt cô ta lại, hôn tới tấp.

    Lúc bắt đầu Tống Vũ Hà rất bị động, đứng bất động một chỗ, mặc cho Hồ Lôi sờ soạng khắp cơ thể. Tuy nhiên tên Hồ Lôi này đúng là cao thủ tình trường, kỹ thuật quả cao siêu, chẳng lâu sau, Tống Vũ Hà đã bị gã làm cho hưng phấn, chủ động làm tình.

    Trên sàn nhà, vứt la liệt quần áo cả nam lẫn nữ.

    Hồ Lôi bế Tống Vũ Hà vào phòng tắm, hai người dường như sống lại cảm giác năm đó.

    Sau khi từ phòng tắm đi ra, một cuộc giao hoan đầy cuồng nhiệt đã diễn ra trên giường.

    Hồ Lôi phát huy rất nhuần nhuyễn những tuyệt chiêu mà gã đã khổ luyện bao nhiêu năm nay, làm Tống Vũ Hà như lạc vào cõi mê! Trong căn phòng ánh sáng rực rỡ, thân thể Tống Vũ Hà hiện lên trắng ngần.

    Bà mẹ một con đã ba hai ba ba tuổi Tống Vũ Hà vô cùng thành thục, lại rất phong tình. Đặc biệt là khi đã trút bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, cô ta càng thêm cuồng nhiệt.

    Đàn bà ba mươi tuổi đều có điểm chung đó là phong tình và đầy quyến rũ, đó chính là điểm đặc biệt ở tuổi này. Tống Vũ Hà trên giường với lúc bình thường quả là hai con người khác hoàn toàn.

    Sau khi xong việc, hai người nằm bất động trên giường mồ hôi đầm đìa. Hồ Lôi xoa xoa cặp vú cô ta, cười đầy đắc ý:
    - Chị Vũ Hà, một việc tốt đẹp như vậy, tại sao chị có thể quên được? Tôi dám khẳng định rằng, cả cuộc đời chị, chắc chắn không được mấy lần cuồng nhiệt thế này!

    Tống Vũ Hà sau cuộc giao hoan cuồng nhiệt mặt đỏ bừng bừng, cơ thể cô ta vẫn hệt như thiếu nữ tuổi mười tám đôi mươi, chẳng qua chỉ thêm phần dịu dàng hơn trước. Cô ta không thể phủ nhận, lúc ở cùng cái tên khốn khiếp Hồ Lôi này, cảm giác thật kích thích, thật dễ chịu hơn so với bình thường, lời của Hồ Lôi quả đã đánh trúng tim đen của cô.

    Tống Vũ Hà nằm ở đó, nói:
    - Anh đã nói rồi đấy, sau này không tới tìm tôi nữa, trừ phi là tôi tìm tới anh.

    Hồ Lôi lật người lại, cắn rồi liếm mút đầu ngực cô ta, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lên:
    - Nói thật chứ, tôi rất hận chị, nhất là hôm qua lúc bị chị cho leo cây, nhưng giờ thì chẳng còn ghét nổi nữa rồi.

    Tống Vũ Hà ngồi dậy, nhặt quần áo dưới đất mặc vào, vừa mặc áo lót vừa nói:
    - Mong anh nói phải giữ lấy lời!
    Mặc áo lót và quần lót xong, cô ta nhìn Hồ Lôi một cái.

    - Đưa đây!

    - Cái gì?

    - Di động!
    Hồ Lôi ném di động về phía cô ta, Tống Vũ Hà mở lịch sử điện thoại, xóa số điện thoại của mình.

    Hồ Lôi thấy vậy, lẩm bẩm một câu:
    - Không đến mức đấy chứ! Không có duyên vợ chồng thì cũng có thể làm bạn tốt mà!

    Tống Vũ Hà khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng như trước, đi thẳng một mạch không ngoái đầu lại.

    Hồ Lôi nhìn theo bóng dáng cô ta:
    - Đàn bà đúng là dễ thay đổi, ôi!, cái thói đời này, quay đi quay lại đã như người dưng rồi!


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)