Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 467: Tâm bệnh

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Xe chạy như bay trên đường cao tốc, Trương Nhất Phàm và Lâm Đông Hải ngồi trong xe không nói một lời nào.

    Còn khoảng 40 phút nữa thì đến Thành phố Tùng Hải, Trương Nhất Phàm trong lòng khá căng thẳng.

    Người lái xe chính là Trương Nhất Phàm, nghe nói Lâm Uyên bị bệnh hắn thấy trong lòng đầy cảm giác tội lỗi. Lâm Đông Hải lại đích thân đến Song Giang tìm mình, có vẻ như bệnh tình của Lâm Uyên rất nghiêm trọng.

    Cô ta làm gì mà ra nông nỗi này? Lâm Đông Hải cũng không nói rõ, Trương Nhất Phàm cũng chẳng hỏi kĩ, nhìn mặt ông ta cũng đoán ra được đây là việc khó nói.

    Lúc trước đồng ý với vợ chồng Lâm Đông Hải là sẽ chăm lo chu đáo cho cô em kết nghĩa này, đáng tiếc là khi rời Đông Lâm thì hắn không còn thấy Lâm Uyên. Cái này có thế coi là vô trách nhiệm không? Trương Nhất Phàm hoang mang.

    - Nhất Phàm, chạy chậm đi!
    Lâm Đông Hải ngồi phía sau thấy xe như bay lên. Tâm trạng Trương Nhất Phàm dường như còn sốt ruột hơn người làm cha như ông ta. Lâm Đông Hải ngồi phía sau thở dài thườn thượt.

    Thực ra Trương Nhất Phàm là nhân tài xuất sắc, nhưng đáng tiếc, ôi --- Từ trước tới nay trong lòng Lâm Đông Hải luôn coi Trương Nhất Phàm là cấp dưới. Cho nên đến bây giờ, ông ta chỉ gọi Trương Nhất Phàm là Nhất Phàm. Mà Trương Nhất Phàm cũng thích ông gọi như vậy, dù sao ra oai trước mặt bậc tiền bối cũng chẳng hay ho gì.

    Tâm trạng Trương Nhất Phàm lúc này thật căng thẳng, nghe việc Lâm Uyên lâm bệnh hắn liền gọi điện thoại cho vợ, nói là đi cùng với bí thư Lâm về Tùng Hải giải quyết việc, phải 1, 2 ngày sau mới quay về.

    Đổng Tiểu Phàm rất hiểu hắn, hiểu cả mối quan hệ giữa hắn và Lâm Đông Hải, liền đồng ý ngay:
    - Anh nhớ đi đường cẩn thận, đi xe buổi đêm không an toàn lắm đâu.

    Hai người đàn ông đều hút thuốc, trong xe đầy mùi khói thuốc, đi trên đường cao tốc lại không tiện mở cửa sổ nên trong xe khá ngột ngạt.

    Cuối cùng cũng đến Tùng Hải, hắn giảm tốc độ thằng hướng đến nhà Lâm Đông Hải.

    9h hơn rồi! nhà Lâm Đông Hải có vài người khách, Cù Tĩnh, Tô Thiện, 2 người bạn ngồi bên cạnh giường Lâm Uyên. Lâm Uyên sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, để nằm trên giường hơn tháng rồi.

    Ở Đông Lâm, lúc Trương Nhất Phàm rời đi, cô ta trở nên rầu rĩ. Lúc đầu Lâm Uyên chọn ở lại Đông Lâm là vì Trương Nhất Phàm, nhưng lúc Trương Nhất Phàm đi lại không đưa cô ta đi cùng, Lâm Uyên trong lòng rất đau khổ.

    Có một căn bệnh mang tên là tương tư, có một nỗi khổ mang tên là nhớ mong.

    Lâm Uyên từ đó dần dần thành ra như thế này. Nếu không phải vợ của Lâm Đông Hải đến Đông Lâm thăm cô thì cũng không biết được con mình trở nên gầy guộc như vậy, giống hệt như Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng.

    Đưa cô ta đến bệnh viện khám nhưng chẳng tìm ra bệnh. Hỏi cô ta sao ra nông nỗi này thì cô ta quyết không hé nửa lời.

    Về Tùng Hải được vài hôm thì Lâm Uyên ngã bệnh, nằm trên giường hơn nửa tháng, làm cho vợ chồng Lâm Đông Hải rất đau lòng. Lâm Uyên cả ngày không cười không nói, không ăn không uống chỉ dựa vào tiêm và truyền mà duy trì sức khỏe.

    Hai vợ chồng rất lo lắng, tưởng Lâm Uyên bị bùa chú gì mà không hé nửa lời. Về sau có vị bác sĩ giỏi nói là bệnh của Lâm Uyên chính là tâm bệnh.

    Biết được câu trả lời hai vợ chồng liền hiểu ra.

    Lúc vợ Lâm Đông Hải hỏi cô, Lâm Uyên chỉ khóc chứ không nói. Lâm Đông Hải tức ngất, nói sẽ đánh chết đứa con bất hiếu này! Nhưng nhìn Lâm Uyên như thế này sao ông có thể ra tay được?

    Đánh cô cũng không được mà không đánh thì không chịu được. Vì việc này Lâm Đông Hải thấy buồn rầu, chán nản.....

    Năm đó tại huyện Thông Thành cho dù bị Phong Quốc Phú ép tới không thở nổi ông ta cũng không lo âu như thế này. Giỏi việc nước nhưng không giỏi việc nhà, đây là đạo lí sao? Lâm Đông Hải lần đầu tiên bị việc trong nhà đánh bại.

    Cù Tĩnh và Tô Thiện ngồi bên giường không ngừng an ủi Lâm Uyên:
    - Con bé này, cậu đúng là người không nghĩa khí, không thể để như thế này được, tên khốn kiếp kia không quan tâm tới cô thì còn có chúng tôi đấy thôi. Chúng ta là những người bạn tốt nhất, nghe tôi đi, cô nhất định phải khỏe lại!

    - Lâm Uyên, bác Lâm đi tìm tên khôn kiếp kia rồi. Yên tâm đi, đợi hắn đến, chúng tôi sẽ giúp cô trả thù!
    Tô Thiện hùng hổ nói.

    - Ôi...
    Lâm Uyên đột nhiên khóc, rồi lẩm bẩm nói:
    - Anh ta sẽ không tới đâu.

    - Không được, hắn dám không tới sao, chúng tôi sẽ giết hắn, chặt đứt cái đó của hắn. Không được, sẽ phải tìm vài em cá sấu đến hành hạ hắn.
    Tô Thiện nhìn Cù Tĩnh nói:
    - Cù Tĩnh hay là cậu ra mặt đi!

    - Chết đi! Cậu mới là cá sấu ấy! Tiểu thư đây quốc sắc thiên hương, hứ!

    Hai cô gái pha trò cho Lâm Uyên vui, nhìn Lâm Uyên tiều tụy mấy tháng này, được hai người trêu đùa Lâm Uyên cuối cùng cũng nở nụ cười.

    Mẹ Lâm Uyên ở phòng khách, ngội một mình thở dài, không biết Trương Nhất Phàm có đến không! Có thể chỉ có hắn mới giúp Lâm Uyên nghĩ thông suốt, không thì con bé cứ như thế này thì ..... Đang than vãn thở dài thì tiếng chuông cửa vang lên.

    Mẹ Lâm Uyên chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Đông Hải và Trương Nhất Phàm đứng ngoài cửa, bà liến nói:
    - Nhất Phàm à----
    Câu sau còn chưa kịp thốt lên thì nước mắt bà đã lã chã rơi.

    Trương Nhất Phàm chào rồi hỏi:
    - Lâm Uyên đâu ạ?

    Lâm Đông Hải chỉ về căn phòng thứ ba. Trương Nhất Phàm liền chạy tới đẩy cửa, ba người trong phòng đều nhìn ra.

    Cù Tĩnh và Tô Thiên không thèm nhìn, hừ-- kẻ phụ lòng người đã tới.

    Hai người này làm Trương Nhất Phàm có phần xấu hổ, Tô Thiện đứng dậy đóng cửa rồi khóa trái lại. Xem ra phải giáo dục lại tư tưởng hắn thôi.

    Lâm Uyên nằm trên giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện ngay trước cửa, trong nháy mắt nước mắt cô ầng ậc trào ra như suối.

    Trương Nhất Phàm đi đến bên giường, cầm lấy tay Lâm Uyên:
    - Lâm Uyên, sao em lại thành ra thế này?

    - Anh còn hỏi ư!
    Tô Thiện tức giận nói.

    Cù Tĩnh cũng tiếp lời, hai người đứng nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.

    Lâm Uyên nằm trên giường, khuôn mặt gày gò, đôi mắt vô hồn thật khiến cho người ta cảm thấy sự mỏng manh tiều tụy. Ở tuổi này đáng nhẽ ra ai ai cũng muốn gặp gỡ yêu đương tìm hiểu, thế mà cô lại tự biến mình thành kẻ khiến người ta chỉ thấy xót thương, đau lòng.

    Lệ tuôn dài hai hàng trên khuôn mặt, chất chứa bao nhiêu nỗi nhớ thương, Lâm Uyên khóc, khóc mỗi lúc một to hơn.

    Cô ta thậm chí đến tên của Trương Nhất Phàm cũng không nói ra được. Lúc Trương Nhất Phàm cầm lấy tay, cô dùng hết sức lực còn lại lao vào lòng của Trương Nhất Phàm.

    Lúc này cô thật là hạnh phúc.

    Ôm thân hình gầy yếu, Trương Nhất Phàm cảm thấy như mình bị đâm vài nhát dao, trong lòng đau đớn khôn xiết. Hắn đã hiểu, hiểu tất cả.

    Tất cả đều là do hắn, nếu không Lâm Uyên sẽ không như ngày hôm nay. Hắn thấy hắn như kẻ có tội, một kẻ vô lương tâm.

    Tưởng rằng xa cách Lâm Uyên một thời gian, cô ấy có thể nghĩ lại, thay đổi chính bản thân của mình, thích ứng với cuộc sống mới, trở lại là con người hoạt bát, nhí nhảnh trước kia của cô.

    Nhưng hắn đã nhầm, nhầm một cách tai hại.

    Nếu Lâm Uyên không lâm bệnh nặng Lâm Đông Hải không thể nào vác mặt tới Song Giang tìm Trương Nhất Phàm. Dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, tự mình lại đi thích một người đã có gia đình.

    Đúng như Lâm Đông Hải nói có giết hắn cũng không hết sự bực tức. Nhưng dù sao vẫn là con người, không thế chấm dứt tình thân. Trong chốn quan trường Lâm Đông Hải nghiêm túc như thế nào nhưng trước tình cảm của con gái ông cũng không thể tuyệt tình được.

    Làm cha làm mẹ chẳng ai có thể giương mắt nhìn đứa con mình dứt ruột đẻ ra phải chịu đau khổ.

    Nỗi dày vò này làm hao mòn ý chí, làm người ta suy yếu đến suốt đời.

    - Anh Nhất Phàm, cuối cùng đã đến thăm em rồi.
    Lâm Uyên nói nhỏ nhẹ như gió, nếu không chú ý sẽ không nghe được gì. Tuy giọng cô yếu nhưng trong đó vẫn toát ra vẻ vui mừng.

    Trương Nhất Phàm ôm chặt cô:
    - Lâm Uyên, em sẽ không sao cả, không sao cả, chúng ta đến bệnh viện đi.

    Lâm Uyên lẩm bẩm nói:
    - Anh đến là tốt rồi, em tưởng anh không còn để ý đến em nữa.
    Lâm Uyên đưa tay vuốt nhẹ khắp khuôn mặt Trương Nhất Phàm, trên mặt lộ rõ vể vui mừng, chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận.

    - Đến bệnh viện, mau đến bệnh viện đi-----

    Trương Nhất Phàm hối thúc, bế Lâm Uyên chạy ra ngoài, Lâm Đông Hải nghe thấy tiếng liền chạy mở cửa. Trương Nhất Phàm bế Lâm Uyên chạy nhanh như bay, Tô Thiện với Cù Tĩnh chạy theo sau.

    Mẹ Lâm Uyên kéo Lâm Đông Hải:
    - Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi!

    Thật ra, hôm trước Lâm Uyên mới từ bệnh viện về, bệnh viện đã nói như vậy, thì cứ để nằm ở nhà, hàng ngày đều có y tá bệnh viện đến theo dõi chăm sóc. Hơn nữa Lâm Uyên cũng muốn về nhà vì cô không chịu được không khí ngột ngạt trong bệnh viện.

    Đến bệnh viện Lâm Uyên liền được đưa vào phòng cấp cứu.

    Vài người đứng đợi ngoài cửa, Cù Tĩnh và Tô Thiện nhìn hắn hằm hằm, một người thì đằng đằng sát khí còn người kia thì như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lâm Đông Hải cùng vợ ngồi ghế ngay cạnh phòng cấp cứu.

    Mẹ Lâm Uyên vừa khóc vừa nói Lâm Uyên là đứa con ngoan sao lại thành ra thế này chứ? Lâm Đông Hải mắng một câu:
    - Tất cả là do bà chiều nó quá! Giờ khóc nỗi gì!

    Trương Nhất Phàm cố an ủi:
    - Chú thím Lâm, hai người yên tâm, Lâm Uyên sẽ không sao đâu.

    Viện trưởng vội tới:
    - Chủ tịch Lâm à! Thật xin lỗi, tôi đến muộn! Mọi người đừng vội để tôi vào khám ngay bây giờ.

    Không đợi Lâm Đông Hải lên tiếng viện trưởng đã chạy vào phòng cấp cứu.

    Hai mươi phút sau, Viện trưởng cùng một bác sĩ nữa đi ra:
    - Chủ tịch Lâm, cô nhà không sao đâu chỉ do quá xúc động nên bị ngất thôi. Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến tính mạng đâu, tuy nhiên.....

    Viện trưởng nhìn mắt Trương Nhất Phàm:
    - Vị này là bạn trai của cô nhà sao?
    Viện trưởng nói tiếp:
    - Cơ thể cô ấy đang rất suy nhược, mọi người phải chú ý chăm sóc thêm. Nếu cứ để như thế này thì không qua nổi vài tháng nữa! Quan trọng là giải quyết được tâm bệnh của cô ấy, tâm bệnh phải dùng tâm chữa, chỉ cần cô ấy muốn ăn cơm thì bệnh sẽ khỏi thôi.

    Viện trưởng vỗ vai Trương Nhất Phàm:
    - Làm công tác tư tưởng nhiều vào! Dỗ dành cô ấy vào.

    Viện trưởng biết rất rõ bệnh của Lâm Uyên, nên ông mới nhìn Trương Nhất Phàm như vậy. Làm cho con gái của bí thư tương tư ra thế này thì người này quả không tầm thường chút nào! Do đó ông mới nói thêm vài câu cho Trương Nhất Phàm chú ý thêm.

    Người mắc căn bệnh này là do yêu quá đâm mù quáng, hơn nữa rất dễ ngày càng lún sâu vào si mê, tư tưởng cố chấp, bảo thủ, không thể thoát ra được, loại người này rất dễ sa vào con đường tội lỗi.

    Lâm Uyên được đưa chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Vợ chồng Lâm Đông Hải được viện trưởng mời lên văn phòng ngồi. Trương Nhất Phàm cùng Cù Tĩnh, Tô Thiện ở lại trong phòng cùng Lâm Uyên.

    Tô Thiện đóng cửa lại, giận dữ nhìn Trương Nhất Phàm:
    - Trương Nhất Phàm, anh tới đây, chúng tôi có chuyện muốn nói!


     
  2. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 468: Cứ để thuận theo tự nhiên vậy!

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Nhìn điệu bộ hai cô như muốn giáo huấn người ta!

    Trương Nhất Phàm còn chưa kịp đứng lên thì bị Tô Thiện túm lấy tay, lôi ra chỗ cửa sổ phòng bệnh. Cô ả chống nạnh, vênh mặt trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm.

    - Anh rất quá đáng, anh biết không?
    Cù Tĩnh kéo cô ả lại:
    - Tiểu Thiện, đừng như vậy.

    Tô Thiện đẩy cô ra:
    - Cù Tĩnh, cậu đừng như vậy, nếu không phải anh ta thì Lâm Uyên sao thành ra ngày hôm nay? Suýt chút nữa thì mất mạng.
    Tô Thiện tức khí, nhất quyết muốn làm rõ luôn mọi việc.

    Trương Nhất Phàm nói:
    - Lâm Uyên là em nuôi tôi, việc của cô ấy tôi sẽ có trách nhiệm.

    - Trách nhiệm cái con khỉ? Nếu không phải anh bỏ mặc người ta ở lại đây, chỉ lo thân mình, hơn một năm nay không đến thăm cô ấy, cô ấy có thể mắc bệnh tương tư được sao?
    Tô Thiện chống nạnh, bộ ngực phập phồng, trông rất có khí thế.

    Lâm Uyên nằm trên giường nghe thấy Tô Thiện nói thế liền nói:
    - Tiểu Thiện—khụ, khụ---khụ---

    Cũ Tĩnh chạy tới, vỗi vỗ lưng cô. Rồi đưa nước cho cô uống:
    - Cậu đừng lo lắng, không sao đâu, tính Tô Thiện vốn vậy mà.

    Trương Nhất Phàm muốn đi ra nhưng Tô Thiện cố kéo hắn lại:
    - Việc còn chưa nói rõ thì không được đi. Trương Nhất Phàm, tôi hỏi anh, anh định thế nào với Lâm Uyên?

    Cô ả chống nạnh, ngăn không cho Trương Nhất Phàm đi. Trương Nhất Phàm kéo cô ta ra:
    - Đừng có quấy rối, Tô Thiện, cô làm loạn chưa đủ sao?

    Tô Thiện không nhượng bộ, cô ả ưỡn ngực, hầm hầm nói:
    - Anh đừng có trốn tránh, anh không phải là đàn ông, Lâm Uyên yêu anh, anh biết không? Trương Nhất Phàm, anh không thể trốn tránh sự thật, nếu không thì về sau Lâm Uyên vẫn cứ bộ dạng này, cả đời cô ấy không thể thiếu anh được.

    - Cô nói linh tinh gì thế?
    Trương Nhất Phàm thật muốn cho cô ả một trận lắm rồi, nhưng trước mặt Lâm Uyên sao có thể nói như thế được? Việc này của Lâm Uyên chẳng qua là do vẫn chưa nghĩ thông suốt thôi, Cái cô ả Tô Thiện này!

    - Nói tôi xem nào, tên xấu xa này?
    Tô Thiện nóng nảy, vồ tới cắn vào tay Trương Nhất Phàm một phát. Trương Nhất Phàm kêu lên đau đớn, đẩy mạnh cô ả ra. Không ngờ lại chạm vào đúng ngực Tô Thiện, Tô Thiện tức giận chửi bới:
    - Tên khốn nạn!

    Cù Tĩnh chạy tới kéo cô ả ra, nhưng Tô Thiện không chịu, nhất định phải bắt Trương Nhất Phàm làm rõ ràng chuyện này.

    - Tô Thiện đừng làm loạn nữa.
    Cù Tĩnh vừa kéo Tô Thiện ra ngoài, vừa xin lỗi Trương Nhất Phàm :
    - Anh đừng để ý, tính cô ấy vốn vậy, cô ấy chỉ quá đau lòng thay cho Lâm Uyên!

    Cù Tĩnh kéo Tô Thiện ra ngoài, Trương Nhất Phàm ngồi bên cạnh giường:
    - Lâm Uyên.

    Vừa gọi một tiếng, mắt Lâm Uyên đã rơi lệ, cô nhìn Trương Nhất Phàm, không kìm lại nổi nên đã khóc:
    - Anh Nhất Phàm, em vô dụng đã làm phiền đến anh, anh về đi em không sao đâu. Sẽ khỏi lại nhanh thôi!

    Trương Nhất Phàm lấy giấy lau nước mắt cho Lâm Uyên:
    - Đừng khóc nữa, qua vài ngày nữa anh sẽ đưa em đến Song Giang chữa trị. Là anh không tốt, không nên bỏ mặc em ở lại đây.

    Lâm Uyên mắt ầng ậc nước, lí nhí nói:
    - Anh Nhất Phàm, anh thật sự ghét em đến như vậy sao?

    - Đâu có, ngốc ạ, anh làm sao có thể ghét em được? Em là người em tốt nhất của anh.
    Lúc Trương Nhất Phàm nói, cảm thấy có chút chột dạ. Người em gái tốt nhất của mình thế mà lại để cô ấy ở lại Đông Lâm hơn năm giời mà không thèm để ý đến cô.

    Haiz—Ai có thể ngờ sẽ ra như thế này? Xem ra trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề.

    Lâm Uyên lắc đầu:
    - Em không muốn làm em gái anh, em yêu anh! Anh biết điều này đúng không.

    - Lâm Uyên...
    Trương Nhất Phàm vừa định nói thì Lâm Uyên đã ngả đầu vào hắn:
    - Không cần phải nói gì nữa, nếu anh thật sự không ghét em, tại sao lúc đầu đối xử tốt với em như vậy? Bây giờ em đã yêu anh, không thể thoát ra được thì anh lại bỏ mặc em. Em rất đau lòng, anh biết không? Những tháng ngày không có anh bên cạnh, em thấy mình không thể tiếp tục sống được nữa, nhưng em lại không dám nói với bố mẹ, anh xem nên làm như thế nào?

    - Em biết là anh tốt với em, nhưng em không thể kiềm chế chính mình. Lúc anh vừa mới đi, em đã nghĩ phải quên anh đi, phải quên anh đi, thế là em lao đầu vào công việc. Nhưng khi dừng lại thì em không thể thôi nhớ đến anh. Em thật sự không thể từ bỏ, em sắp phát điên rồi! Ôiiiiiiiii..”.

    - Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Đều do anh không tốt!
    Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng vuốt lưng cô, an ủi Lâm Uyên.

    - Nhiệm vụ của em bây giờ là phải nghỉ ngơi, để cơ thể hồi phục, đợi lúc em khỏi, anh sẽ điều em đến Song Giang, được chưa?
    Trương Nhất Phàm chỉ biết an ủi cô như vậy.

    Lâm Uyên gật đầu, với dáng vẻ nghe lời.

    Có người gõ cửa, Trương Nhất Phàm đỡ Lâm Uyên nằm xuống giường, vợ chồng Lâm Đông Hải đi vào, Trương Nhất Phàm nói:
    - Cháu ra ngoài hút điếu thuốc!

    Hắn ta để hai vợ chồng có thời gian bên con gái, lúc ra khỏi cửa, Cù Tĩnh với Tô Thiện đang ngồi trên ghế ở dọc hành lang. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Cù Tĩnh liền vẫy tay.

    Thực ra Cù Tĩnh cũng giống Tô Thiện trong lòng rất tức giận, chẳng qua cô ta biết địa vị của Trương Nhất Phàm nên không dám làm loạn.

    Trương Nhất Phàm lấy ra bao thuốc, chuẩn bị châm thuốc, Tô Thiện liền từ sau giật lấy chiếc bật lửa.

    Lúc Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, Tô Thiện liền bật lửa châm cho Trương Nhất Phàm:
    - Xin lỗi! Lúc nãy tôi đã quá nóng.

    Trương Nhất Phàm châm lửa, Tô Thiện lại nói:
    - Coi như chúng ta hòa nhé, anh vừa rồi cũng đụng chạm tôi còn gì.

    Trương Nhất Phàm ngạc nhiên đến nỗi làm rơi cả điếu thuốc, chiếc bật lửa trên tay vẫn đang cháy.

    Tô Thiện trừng mắt:
    - Làm gì thế? Tôi nói không đúng sao.
    Cô ả cầm điếu thuốc lên nhét vào miệng Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm không hút, cầm điếu thuốc ngồi bên cạnh Cù Tĩnh.

    Tô Thiện liền đi tới:
    - Thực ra chuyện này không trách chúng tôi được, tại con bé Lâm Uyên ương bướng kia, không giống tôi vô lo vô nghĩ, dù làm chuyện đó cũng chẳng vấn đề gì, cho nên việc lúc nãy anh không cần xin lỗi. Nhưng cô ấy là người để bụng đó.

    Cù Tĩnh nói tiếp:
    - Chúng tôi nghe nói Lâm Uyên đã tự sát một lần, uống thuốc ngủ đó, cũng may cô ấy mệnh lớn nên đã thoát được. Bác sĩ cũng nói, không tháo gỡ được nỗi khúc mắc trong lòng cô ấy thì đến thần tiên cũng không chữa được. Anh hãy dỗ dành cô ấy, làm cô ấy vui, tâm trạng thư thái ra chút, thời gian dài biết đâu cô ấy lại suy nghĩ lại.

    - Thay đổi cái gì? Nếu thay đổi được thì đã thay đổi lâu rồi. Sao lại còn tự sát? Tuyệt thực làm cho cơ thể suy nhược?
    Tô Thiện cướp lời:
    - Không phải anh nhận cô ấy làm em gái nuôi sao? Tôi nghĩ anh nên đón nhận cô ấy, đằng nào làm quan làm gì có ai tốt đẹp cả đâu. Có vợ rồi nhưng bên ngoài có một đám người tình.
    Tô Thiện nhìn sắc mặt Trương Nhất Phàm biến sắc liền nói tiếp:
    - Tôi không ám chỉ anh đâu!

    Cù Tĩnh kéo cô lại:
    - Nói nhỏ thôi.

    Tô Thiện chống lại:
    - Cái gì đây?
    Cô ả nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm:
    - Thực ra không thể trách Lâm Uyên được, ai bảo anh đẹp trai đáng yêu thế kia. Nếu tôi mà là Lâm Uyên thì cũng yêu anh. Ai bảo anh lúc quan tâm đến người ta chẳng hề nghĩ tới hậu quả. Lúc trước chăm sóc kĩ như vậy, anh phải biết rằng con gái rất thích được quan tâm, rất dễ động lòng. Dù biết rằng yêu anh là sai nhưng cô ấy cũng không từ bỏ.

    Tô Thiện giật nhẹ tay Trương Nhất Phàm:
    - Tính tôi hay nói thẳng, nếu anh không chịu nổi những lời sỉ vả, thì hãy từ đây nhảy xuống đi? Đây là tầng 4.

    Thời gian cũng không còn sớm, Đã 1h sáng, vợ chồng Lâm Đông Hải từ phòng bệnh đi ra:
    - Nhất Phàm, cậu đi về nghỉ ngơi đi! Khiến cậu phải đi từ xa đến đây, thật xin lỗi quá!

    Trương Nhất Phàm đương nhiên là không muốn về, muốn ở lại khuyên bảo con người cứng đầu kia. Đích thân đi từ xa tới đây là vì gì? Chẳng phải là vì đến cứu Lâm Uyên sao.

    - Bí thư Lâm, mọi người về trước đi! Cháu cùng hai cô này ở lại trông Lâm Uyên.

    Lâm Đông Hải vẫn còn điều muốn nói nhưng Trương Nhất Phàm ngắt lời:
    - Giữa chúng ta không cần phải khách khí, đây cũng là việc của cháu. Hơn nữa chuyện của Lâm Uyên, cháu cũng có trách nhiệm, mọi người coi như để cháu chuộc tội đi!

    Vợ chồng Lâm Đông Hải ngại ngùng. Nhưng không thể để nhiều người ở đây. Có thể chỉ có Trương Nhất Phàm mới giải quyết được việc này. Lâm Đông Hải cũng không nói nữa nắm lấy tay của Trương Nhất Phàm thủ thỉ nói:
    - Vất vả cho cậu rồi!

    Hai vợ chồng trên đường đi về, Lâm Đông Hải yên lặng không nói gì, bà vợ thấy vậy liền hỏi:
    - Ông nói thử xem chuyện này xử lí ra sao đây?

    Lâm Đông Hải cũng chẳng hé nửa lời, bà vợ thấy vậy liền đẩy ông:
    - Nói ra một câu đi xem nào!

    - Còn nói gì nữa đây, nếu không phải chuyện này do bà mở đầu, Lâm Uyên sao có thể thành ra như thế này?
    Lâm Đông Hải tức tối nói, lúc trước chẳng phải là bà muốn gán Lâm Uyên cho Trương Nhất Phàm sao.

    Không ngờ con bé ngốc này đã quá nặng lòng rồi, khó trách…

    Vợ Lâm Đông Hải nhớ lại vẻ mặt lúc trước của Lâm Uyên, khi cô đề cập đến vấn đề này là lúc nói chuyện riêng với Lâm Đông Hải. Về sau có một lần Trương Nhất Phàm đến, đích thân cô đã lao xuống phòng bếp rửa rau, bà nói thêm một câu.

    Hỏi con gái thấy con người Trương Nhất Phàm như thế nào? Lâm Uyên cũng không phải đứa ngốc, con gái hai mươi tuổi đương nhiên hiểu được ý của mẹ. Ngay lúc đó Lâm Uyên không để ý, cảm thấy như thế đó.

    Về sau Trương Nhất Phàm hết lần này đến lần khác tặng quà cho cô, hỏi han ân cần, quan tâm chu đáo, hễ có chuyện gì thì hắn ta lại chạy đến trường học thay mặt bố mẹ chịu trách nhiệm.

    Có một lần Trương Nhất Phàm đến thăm Lâm Uyên, đưa cô đến quán ăn cạnh trường ăn cơm, không ngờ khi đi trên đường, Lâm Uyên đến ngày đèn đỏ. Vẫn là Trương Nhất Phàm mặt dày chạy đi mua băng vệ sinh cho cô.

    Có thể ngay tại thời điểm đó, thấy hắn ta như vậy, cô đã động lòng trước Trương Nhất Phàm.

    Cứ mỗi lần về nhà, nhìn thấy Trương Nhất Phàm, cô tỏ ra rất điềm tĩnh không có chút sơ hở nào, nhưng thực ra trong lòng cô đã bắt đầu gieo mầm hạt giống tình yêu. Hơn nữa khi hạt giống ấy nảy mầm, càng ngày càng bám chặt gốc rễ trong lòng.

    Yêu một người là không có lí do nào cả, cũng không vì đạo lí nào cả, tình cảm của Lâm Uyên dành cho Trương Nhất Phàm, tuyệt đối không phải là thứ cảm xúc chớp nhoáng hời hợt. Nhưng có điều dường như Trương Nhất Phàm chẳng hề hay biết tình cảm đó của Lâm Uyên.

    Lúc hắn ta tặng Lâm Uyên dàn máy tính, Lâm Uyên rất vui mừng, chủ động hôn Trương Nhất Phàm một cái. Thực ra lúc này, Lâm Uyên đã ngầm bày tỏ tình cảm của mình, nhưng tiếc rằng Trương Nhất Phàm lại chẳng hề nhận ra.

    Về sau Trương Nhất Phàm kết hôn, vợ của anh ta quá hoàn hảo, hệt như tiên nữ giáng trần, khiến Lâm Uyên chịu sự đả kích rất lớn. Cứ tường rằng mình có thể từ bỏ, có thể làm lại từ đầu nhưng cô phát hiện ra, dù mình có nỗ lực thế nào thì cũng phí công mà thôi.

    Cô đã yêu Trương Nhất Phàm lâu rồi, bị trúng độc tình rồi, chất độc giờ đã ngấm tận trong xương tủy không thể cứu vãn được nữa. Vì thế cô dần dần trở thành một Lâm muội muội trước mặt thì tươi cười nhưng sau lưng lại nhỏ lệ.

    Hai vợ chồng vừa về đến nhà, Lâm Đông Hải liền lôi thuốc ra hút.

    Sắp 12h rồi, mà hai người mãi không ngủ được, Bà vợ không dám nói gì chỉ sợ bị mắng.

    Phải một lúc lâu sau, Lâm Đông Hải liền lúc hút liên tục 3 điếu thuốc xong mới cất lời:
    - Cứ để theo tự nhiên đi! Ngủ thôi!

    Đây là quyết định rất khó khăn của Lâm Đông Hải, bà vợ nhìn mặt ông ta buồn rười rượi, không thể không thấy đau lòng.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)