Dị Năng  Hài  Đô Thị Quan Bảng - Chương 5330 (Free 1674) - Ẩn Vi Giả

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quan Bảng
    Tác giả: Ẩn Vi Giả
    Chương 559: Nếu lòng nở hoa, thế gian ắt tươi đẹp.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Đả tự bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 559: Nếu lòng nở hoa, thế gian ắt tươi đẹp.

    Huyện Hình Đường, sân thể dục nhất trung Hình Đường.

    Bây giờ là xế chiều, rất nhiều đứa trẻ tinh lực tràn đầy nhân lúc này chạy nhảy trên sân, có đứa đá cầu, có đứa đánh bóng rổ, dưới ánh sáng trời chiều chiếu rọi xuống, hiện ra ra hình ảnh đẹp mắt.

    Ở trên khán đài, Đường Kha ngồi yên lặng, đắm chìm trong trời chiều, trên mặt toát ra vẻ lãnh đạm.

    Xã hội hiện tại ngày càng lưu hành hiện tượng trưởng thành sớm, mỹ nhân đẹp từ bé giống như Đường Kha, từ sau khi bước vào nhất trung Hình Đường không thể không có tiếng tăm gì. Hiện giờ nàng đã là hoa khôi của trường sơ trung, loại khí chất trong sáng của nàng, thật sự khiến cho rất nhiều cậu bé nhìn thấy đều cảm thấy rung động. Chẳng qua Đường Kha ngoại trừ nói chuyện với bọn họ, tất cả thời gian còn lại đều tập trung vào học tập.

    Chỉ có điều thỉnh thoảng mới có thể giống như vậy, ngây ngốc ngồi ở trên khán đài sân thể dục, nhìn tình cảnh trước mắt ngẩn người.

    Từng cơn gió nhẹ thổi qua, kéo sợi tóc bên tai Đường Kha bay múa.

    Những người quen biết với Đường Kha đều biết, Đường Kha hiện giờ và trước thật sự rất khác biệt. Kể từ khi cha nàng chết, Đường Kha giống như thoáng cái từ trạng thái lạc quan hào phóng trước kia, biến thành như bây giờ, phong tỏa tất cả trái tim của mình. Cho dù là bọn họ, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy khóe miệng Đường Kha lộ ra nụ cười.

    - Thúc thúc, hiện tại thúc đang làm gì? Chẳng lẽ thúc thật sự không nhớ Kha nhi sao? Nếu ngay cả thúc cũng không cần Kha nhi, Kha nhi thật sự không biết nên tiếp tục sống thế nào.

    Đường Kha lẩm bẩm tự nói.

    Tô Mộc đã trở thành lý do Đường Kha tiếp tục sống sót, tiếp tục phấn đấu trên đời này!

    - Kha nhi!

    Khi Đường Kha đang ở bên này buồn bã tự oán, thân ảnh Quan Ngư chợt xuất hiện bên cạnh nàng, rất nhẹ nhàng ngồi xuống, bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa theo động tác của nàng, họa xuất một đường vòng cung duyên dáng trên không trung. Nếu như nói Đường Kha là hoa khôi của trường sơ trung học đệ nhất, như vậy Quan Ngư chính là hoa khôi của trung học đệ nhị, hoa khôi của cả trường nhất trung Hình Đường. Từ ngày Quan Ngư bước chân vào trường nhất trung, nàng đã trở thành một cô gái xinh đẹp nhất.

    Phải biết rằng cho dù là các giáo viên ở trường cũng rất yêu quý Quan Ngư, ánh mắt nhìn nàng đều không khỏi thích thú. Bọn họ thật sự rất thương yêu Quan Ngư, thương yêu trí thông minh của cô học sinh khiến bọn họ kinh ngạc.

    Bởi vì Quan Ngư và Đường Kha cùng xuất hiện, khiến những nam sinh đang đá cầu phía dưới, liền giống như bị đánh thuốc kích thích, càng liều mạng chơi cầu, không ai muốn mất mặt trước mặt hai người đẹp.

    Đây chính là tuổi thanh xuân!

    - Quan Ngư tỷ.

    Trong nháy mắt Quan Ngư xuất hiện, Đường Kha liền cất dấu tâm sự của mình.

    Hiện tại quan hệ giữa Quan Ngư và Đường Kha rất mật thiết. Bởi vì hai người đều quen biết Tô Mộc, hiện tại đã biến thành bằng hữu không có gì giấu nhau. Nhưng Đường Kha vẫn theo thói quen phong bế tâm sự, không phải nàng không tin Quan Ngư, mà không biết nên nói ra tâm tình bây giờ như thế nào.

    - Làm sao một mình ngồi ở đây? Ăn cơm chưa? Khẳng định là chưa, chị cũng biết em lại nhớ tới những chuyện không vui, cho nên chị đã mua cơm cho em rồi, hai chúng ta cùng ăn đi.

    Quan Ngư vừa nói vừa đưa tới một hộp cơm cười nói.

    - Quan Ngư tỷ, chị ăn đi, em không đói bụng.

    Đường Kha nói.

    - Không đói bụng cũng phải ăn. Buổi tối còn phải đi học mà đúng không. Trưa nay em cũng không ăn. Nếu em cứ như vậy sẽ không trụ được. Kha nhi nhà chúng ta đã thon thả rồi, không cần dựa vào phương thức như thế giảm cân nữa, nào, nghe lời chị, ăn nhiều một chút.

    Quan Ngư vừa nói vừa nhét hộp cơm vào trong tay Đường Kha, ánh mắt chớp động, khiến cho Đường Kha không cách nào cự tuyệt.

    - Kha nhi, biết không? Chúng ta ở chung với nhau một thời gian dài rồi. Chị luôn xem em là muội muội của chị. Chị không có muội muội, cho nên khi gặp em chị đã cảm thấy rất thân thiết. Nhưng chị cũng biết, bây giờ tâm tình của em rất không bình thường, vô cùng bị đè nén. Không nên như vậy, bây giờ em còn nhỏ, nếu vẫn tiếp tục như vậy, sau này sẽ gặp vấn đề trong học tập và cuộc sống. Nếu như em đồng ý, hãy tâm sự với tỷ tỷ? Tỷ tỷ bảo đảm, tuyệt đối chỉ làm người lắng nghe tốt nhất, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài một câu. Em có tin tưởng tỷ tỷ không?

    Quan Ngư nhìn Đường Kha bắt đầu ăn cơm mỉm cười hỏi.

    Tí tách!

    Khi những lời nói dịu dàng của Quan Ngư vang lên, nước mắt Đường Kha vẫn chịu đựng không còn cách nào khống chế, lặng lẽ rơi xuống. Đường Kha dùng sức cắn môi, nhưng phát hiện mình càng như vậy, tâm tình trong lòng càng giống như sơn băng địa liệt, không còn biện pháp ức chế, muốn ầm ầm nổ tung.

    - Quan Ngư tỷ!

    Đường Kha đặt hộp cơm sang bên cạnh, xoay người nhào vào trong ngực Quan Ngư khóc rống lên.

    - Kha nhi, đừng khóc, nói đi, nói tất cả ủy khuất trong lòng em ra đi, nói ra là tốt, tỷ tỷ ở đây, không có chuyện gì đâu.

    Quan Ngư vuốt ve bả vai non nớt của Đường Kha ôn nhu nói.

    Đường Kha cứ như vậy khóc rống một trận, giống như muốn phát tiết tất cả bi tình trong lòng, vất vả lắm mới xem như bình tĩnh lại, nhận lấy khăn tay Quan Ngư đưa tới, lau nước mắt, giọng nói buồn bả.

    - Quan Ngư tỷ, em nhớ cha em, không biết tại sao, mấy ngày qua em rất nhớ cha. Mỗi lúc trời tối em vừa nhắm mắt lại, lại nhìn thấy cha, thấy cha giống như vẫn còn sống, ngồi bên giường của em, kể chuyện cho em nghe. Chị biết không? Cha em là người không đọc sách nhiều, biết cũng rất ít chuyện, nhưng em vẫn thích nghe cha em kể. Nghe cha kể chuyện Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, nghe cha kể trong núi có tiên nữ hạ phàm...

    - Trước kia em từng rất ghét nghe cha kể những chuyện cũ rích đó, mỗi lần nghe cha kể, em liền lấy tay che lỗ tai không muốn nghe. Những lúc đó, cha không hề tức giận, chỉ mỉm cười nhìn em, nụ cười thật thà, chân thành trên khuôn mặt sạm đen, đến bây giờ vẫn còn mới mẻ trong ký ức của em.

    - Em không phải không muốn ăn cơm, chỉ là hiện tại em nhớ tới món mì cha em đã nấu cho em, đó là món mì ngon nhất thế giới em từng ăn. Trước kia em rất thích ăn mì, nhưng hiện tại em phát hiện em không thể ăn. Bởi vì chỉ cần ăn một sợi mì, em liền bất giác nhớ đến món mì cha em nấu cho em.

    Quan Ngư ngồi bên cạnh, yên lặng lắng nghe. Khi nàng thấy nước mắt Đường Kha một lần nữa tuôn ra, vành mắt Quan Ngư cũng bắt đầu hoen đỏ. Nhưng so với Đường Kha, Quan Ngư rõ ràng kiên cường hơn nhiều. Quan Ngư từng trải qua rất nhiều chuyện trong cuộc sống, nên nàng kiên cường hơn cả những người bạn cùng trang lứa, chớ nói chi là so sánh với Đường Kha.

    - Kha nhi, con người ai cũng có người thân, những người đó sẽ để lại cho ta những ký ức trọn đời khó quên. Nhưng chị nghĩ, không có người nào mong muốn để con của mình mãi mãi chìm đắm trong những kỷ niệm bi thương như vậy.

    Quan Ngư nhẹ nhàng nói:

    - Chuyện của em chị cũng đã biết, nhưng chuyện của chị, có lẽ em chưa từng nghe nói, thật ra chị cũng không khác gì em, em là mất mẹ từ nhỏ, chị là mất cha từ nhỏ. Xác thực mà nói, hoàn cảnh của chị còn thê thảm hơn em, bởi vì tối thiểu em còn nhìn thấy mẫu thân của mình, có ảnh chụp của bà. Còn chị thì sao? Từ khi chị biết chuyện, mẹ chị đã nói cha chị chết rồi, trong nhà cũng không có một tấm hình của cha, ngay cả hình dạng của cha như thế nào, chị cũng không rõ ràng lắm.

    Trước kia lúc đi học, những đứa trẻ khác đều có cha đưa đón, còn chị thì sao? Chị chỉ một mình từ trường về nhà, chị không có cha, nhưng cũng không có nghĩa chị muốn vì vậy mà vĩnh viễn sống trong chán chường, sống một cuộc sống vô nghĩa. Chị không ngốc hơn người khác, cơ thể chị không thiếu hụt bộ phận nào so với người khác, tại sao chị phải đối đãi với mình như vậy? Tại sao chị không để sống một cuộc đời vui vẻ? Chị tin rằng người cha chị chưa bao giờ gặp mặt cũng muốn thấy chị sống vui vẻ như vậy.

    Trước kia nhớ tới những điều này, Quan Ngư sẽ cảm giác thế giới không công bằng, nhưng hiện tại tâm tình của nàng đã không còn giống như trước. Công bằng hay không công bằng đối với Quan Ngư mà nói đã không có bất cứ ý nghĩa gì, trước kia nàng chỉ có một mơ ước, đó chính là để cho mẫu thân sống những ngày thật tốt.

    Còn hiện tại lại có thêm một điều, đó chính là không để cho Tô Mộc thất vọng.

    Chỉ cần có hai mục tiêu này, Quan Ngư sẽ không cảm thấy bi thương, tâm tình sẽ vui vẻ, bởi vì đây là tín ngưỡng tinh thần của nàng.

    Đường Kha ngồi bên cạnh, nghe Quan Ngư nói, nhìn khuôn mặt của nàng, cảm thụ được trên người Quan Ngư toát ra khí chất ung dung nhàn nhã, tâm tình buồn bực cũng bắt đầu nhạt bớt. Trận khóc rống vừa rồi đã làm cho tâm tình buồn bực của nàng phát tiết được rất nhiều, hiện tại lại có Quan Ngư an ủi, tâm tình đã bình tĩnh lại, hơn nữa Đường Kha cũng biết, thì ra Quan Ngư tỷ mà mình luôn xem là thần tượng cũng có hoàn cảnh bi thảm như vậy.

    Quan Ngư tỷ là thần tượng của mình, Quan Ngư tỷ có thể vượt qua, tôi cũng có thể vượt qua!

    Nghĩ tới đây, Đường Kha liền lau nước mắt trên mặt, bưng hộp cơm bên cạnh:

    - Quan Ngư tỷ, em không sao rồi, em nghĩ thông suốt rồi, em nghĩ cha em cũng không muốn thấy em như vậy.

    - Kha nhi, trước kia biểu hiện của em vô cùng trấn định, tại sao hôm nay có thể như vậy?

    Quan Ngư thấy tâm tình của Đường Kha đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười hỏi. Bất cứ chuyện gì phát sinh cũng sẽ không vô duyên vô cớ, Đường Kha như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

    - Bởi vì, bởi vì...

    Đường Kha chần chờ nói.

    - Bởi vì sao?

    Quan Ngư hiếu kỳ nói.

    - Bởi vì hôm nay...

    Khi Đường Kha sắp nói ra, trước mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời, khi nàng nhìn thấy bất chợt ở trước mắt xuất hiện một bó hoa tươi và bánh ngọt, khi nàng nhìn thấy Tô Mộc yên lặng đứng trên bãi tập, mỉm cười nhìn nàng, nàng cười.

    Nụ cười này như pháo hoa rực rỡ!

    Nụ cười này như lòng nở hoa!

    Nụ cười này quyến rũ thế gian!
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Quan Bảng
    Tác giả: Ẩn Vi Giả
    Chương 560: Đại thúc, có cần hung tàn như vậy hay không?

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Đả tự bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 560: Đại thúc, có cần hung tàn như vậy hay không?

    - Cha mẹ nó, người kia là ai? Từ nơi nào nhô ra vậy?

    - Không phải chứ? Hoa tươi, bánh ngọt, thế này là thế nào? Chẳng lẻ hôm nay là sinh nhật của ai sao?

    - Không phải chứ, nữ thần của ta, rốt cuộc là người nào?

    Tô Mộc xuất hiện, giống như bạch mã vương tử đứng phía trước khán đài, nhìn Đường Kha và Quan Ngư, trên mặt hiện lên nụ cười, cả sân tập vừa rồi còn xôn xao thoáng cái trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về phía nơi này, nhất là những nam sinh kia, tất cả đều gắt gao tập trung vào Tô Mộc, suy đoán vị đại thúc này rốt cuộc là như thế nào?

    Hắn muốn hẹn người nào sao?

    Hoa khôi của trung học đệ nhất Đường Kha! Hay là hoa khôi trung học đệ nhị Quan Ngư!

    Chỉ có điều bất kể là ai, bọn họ cũng không thể chịu được. Không có chuyện gì có lực tác động hơn màn trước mắt này. Nếu Quan Ngư hoặc Đường Kha thật sự tới đây, đón lấy đồ của Tô Mộc, vậy bọn họ chẳng phải là tan nát cõi lòng? Bọn họ bán mạng chơi bóng như vậy, không phải là vì có thể tranh thủ một nụ cười của mỹ nhân sao? Không được tàn nhẫn như vậy chứ? Đại thúc, xin ngài, làm ơn tránh xa một chút!

    Nhưng có một số việc phát sinh chính là tàn nhẫn như vậy, ngươi càng không muốn nó phát sinh, nó lại xuất hiện sờ sờ trước mắt ngươi.

    - Thúc thúc!

    Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Đường Kha từ trên khán đài chạy xuống, tựa hồ không dừng lại xuất hiện trước mặt Tô Mộc. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, nhưng vẻ mặt tràn đầy kích động.

    - Kha nhi, cầm lấy, thích không?

    Tô Mộc cười nói.

    - Thích, chỉ cần là thúc thúc đưa tôi đều thích.

    Đường Kha đưa tay nhận lấy bó hoa tươi, đưa lên mũi ngửi, nhất thời một mùi thơm ngát xông vào trong mũi.

    Xong rồi, thật sự xong đời rồi!

    Tại sao có thể như vậy? Tại sao tiểu mỹ nhân trong sáng chấn động lòng người lại đi cùng vị đại thúc này, còn không chút do dự nhận lấy hoa của vị đại thúc này. Đường Kha à, nếu như nàng thích hoa, tôi tình nguyện ngày ngày đến tặng cho nàng, mau trả lại cho hắn đi.

    Các nam sinh trung học đệ nhất đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng!

    Nhưng màn này thật ra khiến những nam sinh của trung học đệ nhị cảm thấy có chút may mắn. May là người này đến đây tìm Đường Kha. Nếu ngay cả Quan Ngư cũng bị chinh phục..., vậy bọn họ chẳng phải là không có cơ hội.

    Chỉ có điều ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, một màn phát sinh trước mắt, liền giống như một kích trọng chùy hung hăng nện vào lồng ngực của bọn hắn.

    Không được, chuyện này sao có thể. Quan Ngư, nàng là hoa khôi của trung học đệ nhị chúng ta, nàng tuyệt đối không thể sa chân vào đó.

    Đại thúc, ngươi rốt cuộc là từ đâu nhô ra... tại sao có thể thoáng cái hái được hai đóa hoa khôi của trường chúng ta, ngươi cũng quá hung tàn đi? Đại thúc, ngươi là thần tượng của tôi!

    - Tô đại ca, tại sao anh lại ở chỗ này?

    Quan Ngư cười dịu dàng đi tới hỏi.

    - Tôi làm sao không thể ở đây. Nói thật tôi thiếu chút nữa quên mất, nhưng cũng may vẫn nhớ ra, tôi nhớ hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa Đường Kha nhà chúng ta. Thế nào? Kha nhi, tôi không tới trễ chứ?

    Tô Mộc cười nói.

    Đường Kha mới vừa rồi còn đang khóc, thề nói không đổ lệ nữa. Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười của Tô Mộc, cảm thụ được sự ấm áp từ trên người hắn toát ra, nước mắt lại thi nhau chảy xuống. Sau đó nàng chợt nhào vào lòng Tô Mộc, khóc rống lên.

    - Tôi nói này Kha nhi, đừng khóc nữa. Nếu khóc thành con mèo, cẩn thận sau này không có ai muốn lấy cháu đâu. Nếu thật sự không ai thèm lấy, tôi phải làm sao bây giờ.

    Tô Mộc cười nói.

    Thì ra hôm nay là sinh nhật của Kha nhi!

    Quan Ngư đứng bên cạnh, giờ mới hiểu tại sao hôm nay Đường Kha lại xúc động như vậy, thì ra hôm nay là sinh nhật nàng, trước kia hàng năm vào ngày này, cha của Đường Kha đều sẽ tự mình xuống bếp làm món mì cho nàng. Nhưng bắt đầu từ sinh nhật này, Đường Kha không còn được đãi ngộ như vậy. Xúc cảnh sinh tình, Đường Kha mới ngồi trên khán đài, buồn bã khóc rống như vậy.

    Nếu không ai muốn lấy tôi, vậy tôi sẽ đi theo thúc thúc cả đời!

    Trong lòng Đường Kha âm thầm nghĩ tới, nhưng không tiếp tục khóc nữa, dù sao nơi này cũng là sân tập của trường học, nếu nàng còn tiếp tục khóc, Đường Kha cũng không còn thể diện nhìn mọi người. Hơn nữa vừa rồi nàng đã chân chính phát tiết, hiện tại chẳng qua là trong lòng cảm động, cho nên mới toát ra cảm xúc như vậy.

    Đường Kha thật sự không ngờ Tô Mộc lại nhớ sinh nhật của mình!

    Nàng càng không ngờ Tô Mộc có thể từ xa chạy tới đây như vậy!

    Phải biết rằng khoảng cách giữa thành phố Cổ Lan và thành phố Thanh Lâm không phải là gần!

    - Thúc thúc, thúc không cần đi làm sao? Làm sao thúc lại đến đây?

    Đường Kha lau nước mắt hỏi.

    - Yên tâm đi, thúc thúc chắc chắn không trốn việc. Lần này thúc thúc tới đây là muốn tổ chức sinh nhật cho Kha nhi nhà chúng ta, đi thôi, thúc thúc đã đặt phòng ở Nhã Trúc, tối nay ta muốn Kha nhi nhà chúng ta trở thành cô bé xinh đẹp nhất.

    Tô Mộc vui vẻ cười nói.

    Thân thế của Đường Kha thật sự đáng thương, hơn nữa Tô Mộc đã hứa với Đường Ổn, sẽ chăm sóc Đường Kha, hắn sẽ không quên, đây là trách nhiệm thuộc về hắn, cũng là trách nhiệm Tô Mộc nguyện ý gánh vác. Khi ở phòng làm việc quản ủy hội nhìn lịch bàn, hắn mới phát hiện hôm nay là sinh nhật của Đường Kha, cho nên hắn mới nhanh chóng trở về. Chiếc xe thể thao là của Chu Từ, bánh ngọt và bó hoa tươi đều là của Chu Từ chuẩn bị.

    Cho nên Tô Mộc mới có thể nhanh chóng chạy tới đây.

    May là tất cả đều không trễ nãi!

    - Quan Ngư, đi thôi.

    Tô Mộc nói.

    - Ừ!

    Quan Ngư vui vẻ gật đầu.

    Cho nên ở nhất trung Hình Đường liền xuất hiện một màn khiến cho tất cả nam sinh đều thực sự tức giận, hai bên trái phải Tô Mộc là hai vị hoa khôi của trường Quan Ngư và Đường Kha, ba người cứ như vậy vui vẻ cười nói rời đi.

    - Không ngờ, hai vị hoa khôi của trường lại là người như vậy!

    - Giả bộ gì chứ! Hoa khôi của trường là hạng người gì? Cậu biết các nàng là hạng người gì sao?

    - Đúng đấy, đánh chết hắn, dám vũ nhục nữ thần của ta!

    - Xin cậu, người kia tuyệt đối không đơn giản, tôi nhớ ra rồi, hắn là phó Huyện trưởng huyện Hình Đường chúng ta trước kia, tên gì đó!

    ...

    Trong trường học xuất hiện hình ảnh gì, Tô Mộc không có tâm tình để ý. Hơn nữa lần này Tô Mộc tới đây rất lặng lẽ, không muốn nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, cho nên sau khi đưa Đường Kha và Quan Ngư vào xe, liền trực tiếp lái xe. Nếu tiếp tục còn ở lại, hắn tin tưởng rất nhanh sẽ có người nhận ra mình. Đến lúc đó, sợ rằng mọi chuyện sẽ phiền toái.

    - Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ...

    Ở căn phòng xa hoa nhất của Nhã Trúc, Tô Mộc và Quan Ngư hát chúc mừng sinh nhật Đường Kha, Đường Kha giống như một tiểu công chúa, hưởng thụ bầu không khí tốt đẹp, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.

    - Cha, cha nhìn thấy không? Con không có một mình, bên cạnh con vẫn có thúc thúc, thúc thúc đã trở về tổ chức sinh nhật cho con! Bên cạnh con còn có Quan Ngư tỷ, nàng phụ đạo cho con không nói, khi con không vui, còn có thể an ủi con. Cha, cha ở bên kia cứ yên tâm, con sẽ sống thật tốt. Vì cha, vì thúc thúc, vì Quan Ngư tỷ, con sẽ không suy nghĩ lung tung giống lúc trước nữa.

    Bữa cơm này thực sự rất thoải mái!

    Sau khi Tô Mộc hỏi thăm Đường Kha chuyện bài vở, lại bắt đầu hỏi thăm Quan Ngư. Sau khi nhận được đáp án của Quan Ngư, nụ cười của Tô Mộc càng tỏ ra hài lòng. Hắn biết Quan Ngư tuyệt đối sẽ không làm mình thất vọng, sau khi dặn dò mấy câu, Tô Mộc còn nói, mấy ngày nữa sẽ tới kinh thành, hỏi Quan Ngư có muốn trở về hay không. Quan Ngư nói không có, Tô Mộc liền không tiếp tục bàn luận đề tài này nữa.

    Hiện tại việc trọng yếu nhất của Quan Ngư chính là thi tốt nghiệp trung học, chỉ cần có thể thi tốt, còn lại mọi việc đều có thể tạm thời bỏ qua.

    Sau khi ăn xong cơm, Đường Kha liền lấy miếng bánh ngọt còn lại, nói muốn trở lại ký túc xá, chia cho các bạn cùng phòng ăn. Tô Mộc nhìn trên mặt Đường Kha lộ ra nụ cười, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt không ít. Đường Kha có thể nghĩ như vậy, chứng minh nàng thật sự không có chuyện gì rồi, là thật sự muốn bước tiếp rồi, như vậy rất tốt, đây cũng là chuyện tốt. Nếu Đường Kha không sống cuộc sống như vậy, Tô Mộc mới nhức đầu.

    Sau khi Tô Mộc đưa hai người trở về, liền không có gấp gáp rời khỏi huyện Hình Đường, mà lái xe tới một quán trà, bởi vì trên đường đi hắn đã hẹn gặp mặt Từ Tranh Thành và Từ Viêm ở đó.

    - Cha, cha nói lần này lãnh đạo trở về lại hẹn gặp chúng ta là muốn làm gì?

    Từ Viêm cười hỏi, ngồi trên ghế, dáng vẻ cợt nhả.

    - Liên quan đến con.

    Từ Tranh Thành suy đoán.

    - Con cũng đoán thế, lần trước khi con gặp lãnh đạo, đã đề cập với hắn, có lẽ lần này trở về cũng vì chuyện của con.

    Từ Viêm nói.

    - Từ Viêm, con nhớ kỹ cho ta, sau này phải theo sát bước đi của Tô Mộc, hắn là phúc tinh của con. Cha không còn trẻ, không còn nhiều cơ hội thăng tiến. Nhưng con thì khác, con còn trẻ, chỉ cần con đi theo Tô Mộc, tuyệt đối sẽ phát triển tốt hơn cha.

    Từ Tranh Thành trầm giọng nói.

    - Con hiểu!

    Từ Viêm gật đầu nói.

    - Con hiểu là tốt rồi, bất cứ lúc nào làm chuyện gì cũng phải phục tùng ý chí của Tô Mộc, con phải nhớ kỹ, hiện tại trên gáy con đã đóng dấu chữ Tô, nếu rời bỏ Tô Mộc, hoặc làm ra một số chuyện khiến hắn khó xử, con sẽ không có cách nào lăn lộn tiếp nữa.

    Từ Tranh Thành nhấn mạnh nói.

    - Con biết.

    Từ Viêm hiện tại đã có chút nghiêm trang.

    Đúng lúc này, điện thoại của Từ Viêm lặng lẽ vang, hắn chợt đứng lên:

    - Cha, lãnh đạo đến rồi!

    Hắn vừa dứt lời không bao lâu, thân ảnh của Tô Mộc đã xuất hiện trong phòng.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)