Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 394: Không cho gặp
    “Đưa đây”.

    Tiếp lấy đống sổ sách, Thác Bất Thế thoáng xem qua rồi bảo với Man Tác:

    “Về nói cho Đột Ti là ta sẽ sớm xử lý, kêu nàng cứ tạm thời đóng cửa đấu trường một thời gian”.

    “Vâng, tướng quân”.

    Mắt thấy Thác Bất Thế không có ý nói thêm, Man Tác lúc này mới lên tiếng cáo lui:

    “Nếu tướng quân không còn gì căn dặn thì tì nữ xin phép”.

    “Ừm, ngươi cứ về đi”.

    Sau khi Man Tác cùng các tì nữ khác của đấu trường rời đi, Thác Bất Thế liền tìm đến một chiếc ghế trong phòng, tùy tiện ngồi xuống rồi từ trong đống sổ sách lúc nãy lấy ra một cuốn ngọc giản màu trắng được đánh dấu biểu thị tài liệu quan trọng, bắt đầu đọc...

    Mới đầu, Thác Bất Thế thật sự đã rất chăm chú, nhưng là không bao lâu sau thì sự chăm chú của hắn đã bị gián đoạn, hoặc có lẽ nên nói là bị cắt đứt hoàn toàn. Lý do là bởi hiện tại hắn đã đem ngọc giản cùng tất cả những sổ sách do Man Tác đem tới thu hết lại.

    Trong mắt thoáng qua vài tia nghi hoặc, Thác Bất Thế nhanh chóng rời khỏi ghế, đi thẳng ra bên ngoài. Vừa rồi hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của một người. Là nữ nhi của hắn: Thác Đán.

    Tất nhiên, với tu vi Linh anh đệ tứ trọng của mình, Thác Bất Thế chắc chắn sẽ không thể lầm lẫn được. Thác Đán, cô bé quả đúng là đã có mặt ở đây, bên trong phủ thành chủ và hiện đang hướng về phía Lạc Hoa Viên đi đến.

    Mục đích của Thác Đán là gì thiết nghĩ chẳng cần đoán cũng biết được. Khẳng định là vì Lạc Lâm mà tới.

    Thực tế thì đúng là như vậy, không sai tí nào cả. Sau khi biết tin tức của Lạc Lâm từ mẫu thân mình, qua một hồi khóc lóc nức nở, cô bé đã lập tức chạy sang đây. Cô bé muốn tận mắt nhìn Lạc Lâm, nhìn người bằng hữu tốt nhất của mình. Nếu có thể, cô bé cũng muốn được ở bên chăm sóc, hay làm một điều gì đó dù ít ỏi...

    Khác với lần trước khi hay tin Lạc Lâm bị người “mưu sát” từ tì nữ Bô Bô, lần này Thác Đán lại không quá gấp gáp nữa. Những bước chân của cô bé, chúng càng đi thì lại càng chậm, nhất là hiện giờ, khi Lạc Hoa Viên đã cận kề trước mắt.

    Thú thực thì... Cô bé đang sợ. Cô bé sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được khi nhìn thấy, sợ phải chứng kiến tình trạng của Lạc Lâm...

    Phân vân, do dự, thậm chí đã muốn quay đầu, nhưng rồi rốt cuộc Thác Đán cũng thực hiện được ý định ban đầu. Cô bé đã tới nơi, đã đứng trước cổng Lạc Hoa Viên.

    Theo lời mẫu thân, cô bé biết là Lạc Lâm hiện đang ở trong đó, cùng với đại công chúa.

    Nhìn vào vườn hoa, Thác Đán hít một hơi thật sâu, cúi đầu, dùng linh lực đưa giọng nói đi thẳng vào trong:

    “Thác Đán xin cầu kiến đại công chúa”.

    Đợi một lúc vẫn chưa thấy đáp lại, Thác Đán lần nữa lên tiếng, và lần này thì giọng đã to rõ hơn hẳn:

    “Thác Đán xin cầu kiến đại công chúa”.

    Hồi đáp... Vẫn là im lặng.

    “Đại công chúa, cầu xin người hãy cho phép Thác Đán vào! Thác Đán muốn gặp Lạc Lâm!”.

    “Đại công chúa!”.

    Đầu gối khụy xuống, Thác Đán quỳ trên đất, tiếp tục khẩn cầu: “Xin người hãy cho Thác Đán gặp Lạc Lâm! Chỉ một chút thôi cũng được, cầu xin người!”.

    “Đại công chúa...”.

    “Về đi”.

    Cuối cùng thì bên trong cũng đã có hồi âm. Vừa lên tiếng hiển nhiên là Lạc Mai Tiên.

    Tiếc rằng... Câu trả lời lại không phải những gì mà Thác Đán mong đợi.

    Về?

    Thác Đán làm sao có thể trở về khi mà bóng dáng của Lạc Lâm cô bé còn chưa nhìn thấy.

    “Đại công chúa!”. - Thác Đán dập đầu - “Xin hãy cho Thác Đán gặp Lạc Lâm!”.

    “Ta bảo ngươi hãy về đi”.

    “Đại công chúa...”.

    “Mau trở về đi”.

    Lần này giọng Lạc Mai Tiên đã trở nên lạnh lẽo. Thậm chí bên trong còn ẩn chứa một lực lượng vô hình, và nó đã vừa công kích người nghe là Thác Đán.

    Dưới đòn công kích vô hình của một vị chân nhân Linh anh cảnh, tu vi Linh châu cảnh như Thác Đán dĩ nhiên chẳng thể nào tránh né được. Gần như lập tức, cô bé đã bị tổn thương. Nơi khóe miệng cô bé, một dòng máu đã vừa chảy ra.

    Đó là một lời cảnh cáo. Thác Đán biết là như vậy. Theo tình cảnh bây giờ, rời đi không nghi ngờ là lựa chọn sáng suốt nhất dành cho cô bé. Ấy thế mà không, cô bé chọn điều ngược lại.

    Từ trên đất, Thác Đán gượng người dậy, thoáng bình ổn khí huyết đang nhộn nhạo trong người, kế đấy thì tiếp tục dập đầu:

    “Đại công chúa... Xin hãy cho Thác Đán gặp Lạc Lâm!”.

    Ngẫm cũng thật kỳ quái. Còn nhớ lúc nãy, thời điểm trên đường đi đến Lạc Hoa Viên, Thác Đán rõ ràng đã có lúc phân vân do dự, thậm chí còn có ý nghĩ quay đầu, vậy mà bây giờ, dù bị Lạc Mai Tiên liên tục từ chối, cảnh cáo thế nhưng vẫn cứ khăng khăng nhất quyết đòi gặp Lạc Lâm bằng được.

    Mâu thuẫn?

    Hẳn là có một ít. Tình cảm của con người vẫn luôn là phức tạp như vậy. Những cảm xúc đôi khi mơ hồ, những ý nghĩ đôi khi chập chờn vô định, nhưng cũng có lúc nó bỗng trở nên thật rõ ràng, rành mạch, dù rằng khoảng cách thời gian trước sau chỉ chênh nhau một chút.

    Bởi vì một tác động mạnh nào đó ư?

    Không nhất thiết. Ví như trường hợp của Thác Đán hiện tại, từ nãy tới giờ, ngoài lời từ chối cùng sự cảnh cáo của Lạc Mai Tiên ra thì làm gì còn có sự tác động nào nữa chứ. Trở nên kiên định, cố chấp cốt yếu vẫn là do bản thân Thác Đán. Ngay từ đầu ý định vốn đã có trong lòng cô bé, chỉ là lúc này nó không bị trộn lẫn và rõ ràng hơn mà thôi.

    Nhưng dù là vậy, dù cho Thác Đán có nhận ra mong muốn thật sự của mình và trở nên kiên định, hoặc có lẽ là cố chấp, thế thì lại thế nào?

    Quyết định sau cùng vẫn là nằm ở Lạc Mai Tiên. Và không may cho Thác Đán, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy rằng Lạc Mai Tiên sẽ đổi ý. Trái lại, hàn ý càng thể hiện rõ hơn trong giọng điệu của nàng:

    “Ta bảo... Về đi”.

    Giống như vừa rồi, kèm trong câu nói của Lạc Mai Tiên là một làn sóng vô hình trực tiếp hướng Thác Đán đánh thẳng tới. Khác chăng là so với lần trước thì lần này lực lượng đã được đề thăng lên... Gấp mười lần!

    Một lần đã đủ làm cho khí huyết trong người Thác Đán nhộn nhạo, nay tăng lên gấp mười, cô bé có khả năng chịu được sao?

    Chắc chắn không thể. Cô bé sẽ bị trọng thương, hoặc thậm chí là chết. Dù chưa rõ vì sao Lạc Mai Tiên lại ra tay nặng như vậy, tuy nhiên, mạng sống của cô bé rõ ràng là đang bị đe dọa.

    Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, chẳng những lực lượng mà tốc độ đòn công kích của Lạc Mai Tiên cũng đã được đề thăng lên rất nhiều. Trong nháy mắt nó đã tiếp cận Thác Đán...

    Và kết quả...

    Cô bé vẫn bình an vô sự.

    Không phải vì Lạc Mai Tiên đổi ý thu hồi lực lượng mà có người đã ra tay ngăn cản.

    Đang đứng chắn trước người Thác Đán hiện giờ là một trung niên vạm vỡ với hàm râu quai nón phủ kín từ tai xuống cằm cùng mái tóc màu hồng cực kỳ bắt mắt. Đích thị là Thác Bất Thế. Khỏi phải nghĩ, vừa rồi tất nhiên là do hắn đã hóa giải đòn công kích của Lạc Mai Tiên.

    Lại nói, Thác Bất Thế cũng không phải mới tới đây, thật ra thì hắn đã có mặt ở nơi này từ nãy giờ rồi, ngay phía sau Thác Đán thôi. Không lộ diện chẳng qua là bởi cố tình, về phần dụng ý là gì thì chẳng biết được. Nhưng khẳng định không phải vì muốn che giấu Lạc Mai Tiên. Cùng là chân nhân Linh anh đệ tứ trọng, muốn qua mặt ở khoảng cách này là chuyện viễn vong. Hắn không có thủ đoạn nào lợi hại như thế cả.

    Tạm bỏ qua dụng ý ẩn náu, sự có mặt của Thác Bất Thế chắc chắn là đã chẳng vô ích. Rất cần là đằng khác.

    Hai tay ôm quyền, Thác Bất Thế hướng bên trong Lạc Hoa Viên cúi đầu, nói:

    “Nữ nhi không hiểu chuyện nên đã phiền hà đại công chúa, mong người hãy bỏ quá cho”.

    “Đưa nó về đi”.

    “Vâng, đại công chúa”.

    Quay sang nhìn Thác Đán, Thác Bất Thế trong lòng thở dài, cúi người đỡ cô bé dậy, đoạn bảo:

    “Thác Đán, mau đi thôi”.

    “Nhưng phụ thân...”.

    “Thác Đán!”.

    Thần sắc nghiêm nghị, Thác Bất Thế lắc đầu: “Trước cứ về đi”.

    Nói xong, hắn dùng sức kéo Thác Đán rời đi...

    ...
     
    rocklina and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 395: Xử Trí Vương Chi (1)
    ...

    Trong khi đó, giữa Lạc Hoa Viên, bên trong căn nhà màu trắng nhỏ xinh.

    Căn nhà hôm nay vẫn giống như đêm qua, bao trùm bởi ưu thương trĩu nặng. Và Lạc Mai Tiên, người đã làm nó trở nên như thế, nàng hiện đang ngồi lặng lẽ trên ghế, bên cạnh chiếc giường - nơi mà Lạc Lâm đang nằm.

    Hôm nay, Lạc Lâm lại lớn thêm một chút nữa rồi. Tay, chân, mắt, mũi,..., so với thời điểm trước khi hôn mê thì hình hài đã khác đi rất nhiều. Nhất là mái tóc, vốn ban đầu là kim sắc uốn cong thì nay đã hoàn toàn biến thành lục nhạt thẳng mướt mượt mà kéo dài đến tận gót chân...

    Lúc này, Lạc Mai Tiên chính là đang chải chuốt những sợi tóc suông mượt ấy. Theo từng động tác của nàng, chiếc lược gỗ màu trắng ngà điểm chút ngân sắc trong tay cũng liên tục hạ xuống rồi lại đưa lên. Hết một lược lại đến một lược, mười lần như một, tất cả đều rất nhẹ nhàng, chậm rãi...

    “Lạc Lâm à, hình như trước kia tỷ rất ít khi chải tóc cho muội đúng không?”.

    Tự hỏi rồi Lạc Mai Tiên cũng tự mình trả lời: “Nhưng... Muội cũng đừng trách tỷ. Không phải do tỷ không thích, đơn giản chỉ vì tỷ muốn muội học cách tự chăm sóc bản thân thôi”.

    Nắm lên một lọn tóc khác, Lạc Mai Tiên tiếp tục chải xuôi, vừa chải vừa lẩm bẩm:

    “Lúc tỷ còn nhỏ, mẫu hậu cũng thường chải tóc cho tỷ. Cũng là ôn nhu dịu dàng như vậy...”.

    “Muội nhất định rất ganh tị với tỷ đúng không?”.

    “Hẳn là vậy rồi. Khi muội tỉnh dậy từ trong khối băng lạnh lẽo kia thì mẫu hậu đã chẳng còn nữa. Người đã mất rồi. Muội chưa bao giờ được gọi hai tiếng ‘mẫu hậu’, cũng chưa bao giờ được nghe hai tiếng ‘Lâm nhi’ từ người... Muội thật sự phải nên ganh tị...”.

    “Nhưng Lạc Lâm à, không có nhiều đâu. Những ngày tháng êm đềm của tỷ chỉ thoáng qua trong chốc lát thì đã trôi đi. Tỷ càng lớn thì tiếng cười lại càng ít đi, nụ cười mỗi lúc lại thêm phần giả tạo. Âm mưu, tranh đấu, xâu xé lẫn nhau... Có lúc tỷ đã hoài nghi về mọi thứ, đề phòng với tất cả mọi người, thậm chí kể cả mẫu hậu. Lòng người... Thật sự là rất bạc bẽo”.

    ...

    Theo những lần chải chuốt, hết lọn tóc này đến lọn tóc khác, ký ức cũng dần được sống lại qua lời hồi tưởng của Lạc Mai Tiên. Từng hình ảnh, từng câu chuyện, chúng hiện lên ngày càng rõ rệt, âm điệu cũng ngày càng trở nên chân thật, dù rằng thực tế trước sau nó vẫn đều như vậy.

    Đây có lẽ là một trong những lần hiếm hoi Lạc Mai Tiên kể lể chuyện quá khứ, bộc bạch tâm tư, hơn nữa còn là nhiều đến mức này. Tiếc rằng.. Lại chẳng ai nghe được.

    Lạc Lâm thì không nói làm gì, thần hồn cô bé hiện đang được trấn giữ bởi Định Phong Minh Châu, mọi tri giác đều đã mất hết, căn bản là chẳng thể nào nghe được nữa. Duy nhất ở gần đây và có khả năng nghe tường tận cũng chỉ có một người, đó là Nghinh Tử.

    Thế nhưng nàng sẽ chú tâm nghe sao?

    Hẳn là không. Nàng hiện đang ngồi lặng lẽ trên cành cây bên ngoài, ngay cổng vào Lạc Hoa Viên. Và bộ dáng thì giống với mọi khi, tựa như người chết.

    Lời kể của Lạc Mai Tiên có rõ ràng đến đâu, chân thực tới mức nào, thiết nghĩ với Nghinh Tử nàng cũng chỉ tựa như tiếng gió thoảng qua tai, dù nghe được cũng bằng không mà thôi.

    ...

    Thời gian trôi dần, sau một đỗi lâu, những âm điệu đều đều của Lạc Mai Tiên cuối cùng đã chấm dứt. Nàng không kể nữa.

    Đem lọn tóc cuối cùng nhẹ nhàng đặt xuống, nàng cất chiếc lược đi, im lặng một lúc lâu thì nhích mình rời khỏi ghế, hướng bên ngoài bước đi.

    ...

    Lát sau, thân ảnh Lạc Mai Tiên rất nhanh đã xuất hiện tại tòa chính điện. Thời điểm nàng vừa tiến vào thì từ bên trong, hai tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ đã lập tức bước lại khom người thi lễ:

    “Đại công chúa”.

    Lời của Xuân Hương, Hạ Vũ vừa dứt thì một giọng trầm ổn đã lại nối tiếp vang lên: “Đại công chúa”.

    Là Thu Phong hay là Đông Mai?

    Cả hai đều không phải. Người vừa lên tiếng là Độc Cửu. Hắn cũng đang có mặt tại đại sảnh của chính điện.

    “Thưa công chúa, Độc Cửu đại nhân đã đợi người một lúc rồi ạ”.

    Ngó qua Hạ Vũ - người mới vừa báo lại, Lạc Mai Tiên nâng tay phẩy nhẹ, bảo:

    “Ở đây không có chuyện của các ngươi, đi làm việc đi”.

    Nhận được chỉ thị, Xuân Hương, Hạ Vũ đồng loạt cúi đầu:

    “Nô tì cáo lui”.

    “Nô tì cáo lui”.

    Trong lúc hai tì nữ lui vào bên trong, Lạc Mai Tiên cũng chậm rãi tiến lại hàng ghế vẫn luôn được đặt cố định ở đại sảnh, tùy tiện ngồi xuống một trong số chúng rồi nói với Độc Cửu:

    “Ngươi ngồi đi”.

    “Đại công chúa xin cứ để ta tự nhiên”.

    “Vậy thì tùy ngươi”.

    Mắt thấy Độc Cửu dường như có điều khó nói, Lạc Mai Tiên chủ động lên tiếng:

    “Độc Cửu, ngươi muốn tìm ta tại sao lại không đến Lạc Hoa Viên?”.

    “Thật ra ta cũng đã định tới đó nếu như Hạ Vũ không cho ta biết là hôm nay người sẽ đến đây”.

    Thoáng hồi tưởng, Lạc Mai Tiên nhẹ gật đầu: “Đúng là đêm qua ta có bảo với bọn họ như vậy”.

    Ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại hỏi: “Vậy nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?”.

    “Đại công chúa, thời gian trước người có đề cập đến chuyện che giấu khí tức nhân loại của kẻ kia...”.

    Chẳng rõ từ khi nào trong tay đã có thêm một lọ đan dược, Độc Cửu đem nó đưa qua, nói tiếp: “Đây là Minh Ẩn Đại Hoàn Đan, nó có thể giúp cho người phục dụng ẩn đi khí tức đặc trưng của thân thể, dưới Linh anh đệ tứ trọng tuyệt đối sẽ không cách nào khám phá ra được”.

    Lạc Mai Tiên đưa tay tiếp lấy lọ Minh Ẩn Đại Hoàn Đan nọ, gương mặt không khỏi hiện lên vài tia khác lạ.

    Trước đó nàng quả thực đã mở lời nhờ cậy và Độc Cửu cũng đã nói sẽ đem lọ đan dược này qua cho nàng, chỉ là sau đấy, do tình trạng của Lạc Lâm nên mọi chuyện đã bị trì hoãn, không nghĩ hôm nay Độc Cửu lại cầm tới...

    “Cũng tốt”.

    Im lặng trong chốc lát, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng mở miệng: “Thủ đoạn che giấu khí tức của ta dù sao cũng không được ổn lắm, có đan dược của ngươi thì hẳn sẽ chẳng cần phải lo lắng nữa rồi”.

    Đem lọ Minh Ẩn Đại Hoàn Đan cất đi, nàng chuyển ánh mắt lên người Độc Cửu, giọng đều đều như cũ:

    “Độc Cửu, ngươi hẳn không phải chỉ đến để đưa đan dược. Có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng đi”.

    Âm thầm hít nhẹ một hơi, Độc Cửu thoáng chần chừ rồi cũng lên tiếng:

    “Đại công chúa, người định sẽ xử trí tên nhân loại kia thế nào?”.

    Lạc Mai Tiên nghe xong nhưng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, xem bộ dáng thì có lẽ đã đoán được Độc Cửu sẽ đề cập đến vấn đề này. Sau vài giây trầm mặc, thay vì một câu trả lời trực tiếp thì nàng hồi đáp một cách gợi mở:

    “Hắn đã tổn thương muội muội ta... Và khiến nó... Rơi vào tình trạng như hôm nay”.

    “Đại công chúa”. - Mặt đối mặt, Độc Cửu nhìn thẳng vào Lạc Mai Tiên, hỏi rõ - “Người... Sẽ giết hắn sao?”.

    Mày cau lại, thần sắc dần trở nên khó coi, Lạc Mai Tiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta không thể giết hắn sao?”.

    Mặc dù cảm nhận được một chút bất thiện trong ánh mắt cùng giọng điệu của Lạc Mai Tiên nhưng Độc Cửu dường như vẫn chẳng hề có ý buông bỏ.

    “Đại công chúa”. - Hắn nhắc nhở - “Tên nhân loại kia rất có thể chính là chìa khóa phá giải bí ẩn về sự biến đổi của không gian pháp tắc tại Đà Lan Giới chúng ta, thậm chí nói không chừng còn hơn cả như vậy nữa...”.

    “Vậy nên ý ngươi là ta không thể giết hắn, dù cho... Muội muội ta có thật sự... Chết?”.

    “Về chuyện của tiểu công chúa ta thật sự không hề mong muốn. Đại công chúa người cũng biết xưa nay ta đều luôn rất yêu quý tiểu công chúa mà... Chỉ là... Ngoài tiểu công chúa thì Đà Lan Giới còn có vô số người nữa. Nếu như có thể phá giải bí ẩn về sự biến đổi của thiên địa pháp tắc, hoặc ít nhất là tìm ra cách tác động lên không gian pháp tắc, như vậy nó sẽ đưa đến một cuộc đại biến đổi và làm thay đổi toàn bộ Đại La, thay đổi toàn bộ Hồng Uy Thiên Quốc, Thiên Âm Đại Lục và thậm chí là cả Đà Lan Giới này...”.
     
    rocklina and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 396: Xử Trí Vương Chi (2)
    Lạc Mai Tiên nghe xong hết thảy thì lần nữa lâm vào trầm mặc. Nghĩ ngợi hồi lâu mới hé môi cất tiếng:

    “Hình như ta đã quá ích kỷ, hoặc có lẽ chuyện của Lạc Lâm đã khiến ta trở nên mù quáng”.

    “Đại công chúa...”.

    Đưa tay ngăn lại, Lạc Mai Tiên thở nhẹ một hơi:

    “Độc Cửu, ngươi nói không sai. Ta không thể chỉ vì một chút thù hận mà dập tắt hy vọng lóe lên sau trăm vạn năm của thế giới này được”.

    Ngước mắt lên nhìn Độc Cửu, nàng chốt hạ: “Độc Cửu, ngươi yên tâm, ta sẽ có chừng mực. Ta bảo đảm tên nhân loại kia sẽ không chết. Mạng của hắn, thần hồn của hắn, tất cả nhất định đều sẽ được bảo toàn”.

    “Đại công chúa, Độc Cửu ta cũng không phải cố ý muốn ngăn cản hay gì, chỉ là ta...”.

    “Được rồi, ngươi không cần nói, ta hiểu mà”.

    Thoáng chần chừ, Độc Cửu đột nhiên kiến nghị: “Thật ra tình trạng tiểu công chúa cũng không phải hoàn toàn vô vọng. Nếu như người đem tên nhân loại kia giao cho hoàng đế hoặc là Thiên Lạc Thiên, tin tưởng họ sẽ chịu ra tay chữa trị”.

    Nét mặt hơi đổi, Lạc Mai Tiên trầm ngâm chốc lát thì nói:

    “Có lẽ ta nên làm vậy”.

    Nói xong, nàng nâng tay nhẹ xoa trán, đoạn bảo: “Ta cảm thấy hơi mệt một chút, nếu không còn chuyện gì thì ngươi hãy về đi”.

    “Đại công chúa, mong người hãy bảo trọng thân thể”.

    “Ta biết rồi. Ngươi về đi”.

    ...

    Rất nhanh, bóng dáng Độc Cửu đã hoàn toàn khuất hẳn. Chính lúc này, vốn từ vẻ u buồn, thần sắc Lạc Mai Tiên đã lập tức thay đổi, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.

    “Hoàng đế, Thiên Lạc Thiên...”. - Môi nàng nhếch lên đầy khinh miệt - “Ta tại sao phải giao một tên nhân loại mà rất có thể hắn đang nắm giữ những bí mật sẽ làm cải biến toàn bộ thế giới này cho bọn họ chứ?... Bây giờ muội muội ta đang chết dần chết mòn, bọn họ tại sao lại không một kẻ nào chịu ra tay cứu nó?”.

    Mắt nhìn ra cửa, theo hướng Độc Cửu đã rời đi, nàng nói tiếp: “Độc Cửu, thật sự thì phải cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở ta. Ngươi nói không sai, tên nhân loại kia chính là một báu vật vô cùng giá trị. Đối với Thiên Lạc Thiên, đối với vị phụ hoàng lạnh lùng tại đế đô ấy, chắc chắn bọn họ sẽ rất muốn có được”.

    “Thế nhưng... Ta sẽ không giao hắn cho bọn họ đâu”.

    Lạc Mai Tiên nàng không tin tưởng Thiên Lạc Thiên cũng như vị phụ hoàng kia của mình. Chẳng có gì đảm bảo rằng bọn họ sẽ vì sự cống hiến của nàng mà ra tay cứu chữa cho Lạc Lâm hết, kể cả khi bọn họ hứa hẹn như thế đi chăng nữa. Với những kẻ luôn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như bọn họ thì bội tín cũng là chuyện bình thường thôi. Còn Lạc Mai Tiên nàng, trong mắt họ nàng bất quá cũng chỉ là một thành viên đã bị loại ra khỏi hoàng gia, là một kẻ thừa thãi bị lưu đày, vậy thì việc gì họ phải coi trọng nàng, coi trọng hứa hẹn với nàng? E là bọn họ sẽ rất thản nhiên lấy đi tên nhân loại kia mà không buồn trả cho nàng một thứ gì chứ đừng nói sẽ bỏ ra một cái giá đắt để cứu chữa cho Lạc Lâm...

    Có thể Lạc Mai Tiên nàng đã nghĩ nhiều, có thể nàng đã quá ác cảm với Thiên Lạc Thiên và phụ hoàng mình sau những năm tháng trong quá khứ cũng như sau chuyến đi đến đế đô vừa rồi, nhưng dẫu có là gì đi nữa thì nàng vẫn sẽ không đem tên nhân loại kia giao cho bọn họ.

    Tuy nhiên, như thế cũng không có nghĩa rằng nàng từ bỏ cơ hội cứu chữa cho Lạc Lâm. Cô bé là muội muội, là người thân thuộc duy nhất và thật sự của nàng, bằng mọi giá nàng sẽ cứu lấy cô bé. Dù chỉ là một chút hy vọng mong manh thì nàng cũng phải thử.

    Đúng là tại Hồng Uy Thiên Quốc, ngoài hoàng đế và Thiên Lạc Thiên ra thì chẳng còn ai đủ khả năng để cứu chữa cho Lạc Lâm nữa, thế nhưng... Hồng Uy Thiên Quốc cũng không phải tất cả! Đà Lan Giới này rất rộng lớn! Trên Thiên Âm Đại Lục không chỉ có một vị chủ nhân!

    Ngoài Hồng Uy thì phương bắc còn có một Nhược Lan Đế Quốc hùng mạnh chẳng kém!

    Đúng vậy! Ý định của Lạc Mai Tiên chính là sẽ dùng tên nhân loại trong tay nàng để giao dịch với Nhược Lan Đế Quốc!

    Điên rồ ư?

    Ít nhất thì Lạc Mai Tiên thấy nó vẫn tốt hơn là đem giao cho Thiên Lạc Thiên hoặc là vị phụ hoàng vô tình vô nghĩa kia của mình.

    Hồng Uy Thiên Quốc, sau chuyến đi đến đế đô vừa rồi thì lòng trung thành của nàng đối với quốc gia này đã triệt để khô cạn rồi.

    Nó huy hoàng hay lụi bại, phát triển hay suy đồi, tương lai của nó thế nào Lạc Mai Tiên nàng cũng không cần phải bận tâm nữa!

    “Phụ hoàng à phụ hoàng, nếu các người đã vô tình thì cũng đừng trách Lạc Mai Tiên ta vô nghĩa...”.

    Nói xong, Lạc Mai Tiên liền đứng dậy, xoay người đi thẳng vào trong...

    ...

    Đường không dài trong khi bước chân lại di chuyển khá nhanh nên chẳng mấy chốc mà Lạc Mai Tiên đã đến nơi.

    “Đông”, đấy là căn phòng nàng đang đứng, đồng thời cũng chính là nơi đêm qua nàng đã kéo lê Vương Chi tới.

    Nhẹ phẩy tay đem cửa phòng đóng lại, Lạc Mai Tiên tiếp tục di chuyển về phía cuối phòng, góc bên phải, sau kệ sách.

    Đứng trước vách tường lạnh lẽo, chỉ thấy tay nàng cầm một vật gì đấy đặt lên, kế đó thì vách tường bỗng tách về hai phía tạo thành một lối vào rộng rãi.

    Sau lối vào này có một cầu thang khá dài đi xuống bên dưới, đếm sơ cũng đến hơn hai trăm bậc có lẻ. Tính ra thì cũng không ngắn ngủi gì lắm.

    Dẫu vậy, Lạc Mai Tiên dường như chẳng mấy bận tâm. Đôi chân nàng vẫn đang đều đặn cất bước, trên từng bậc thang, tốc độ so với thời điểm từ đại sảnh đến chính điện thì chậm hơn thấy rõ.

    Nhưng dù nàng có di chuyển thế nào, chậm rãi hay là mau chóng thì cuối cùng vẫn sẽ tới được mật thất, nơi mà Vương Chi hiện đang bị giam cầm.

    Đối với sự viếng thăm này của Lạc Mai Tiên, khỏi nghĩ cũng biết Vương Chi sẽ có phản ứng thế nào. Dám cá là hắn lại hốt hoảng lẩn trốn như lần ở ngục giam bên dưới vườn hoa Huyết Diễm đêm qua.

    Và thực tế thì mọi chuyện đã diễn ra như vậy, thậm chí mức độ còn hơn thế nữa. Ngay khi vừa nhìn thấy thân ảnh Lạc Mai Tiên, Vương Chi đã lập tức kêu lên đầy sợ hãi, kế đấy thì vội vã phóng tới góc tường bên trong - nơi xa nhất với cửa mật thất - rồi tận lực thu mình nép sát vào, bộ dạng thật chẳng khác nào một con chuột nhắt thảm hại đang bị mèo săn đuổi cả.

    Không may thay, sự thật thì hắn vẫn là người. Và Lạc Mai Tiên, nàng đáng sợ hơn một con mèo nhiều lắm. Rất rất nhiều.

    Mèo săn đuổi chuột chỉ vì nó muốn giết chết và ăn thịt, nhưng còn Lạc Mai Tiên, nàng giam cầm Vương Chi ở mật thất này đâu phải để biến hắn thành thức ăn hay một bộ thi thể. Nàng mang hắn tới đây là để phóng tay hành hạ, đọa đày hắn. Như cái cách mà đêm qua nàng đã làm vậy.

    Chỉ có điều... Hôm nay thì không. Lần viếng thăm này của nàng xuất phát từ một nguyên do khác.

    “Ngươi không cần tỏ ra hoảng hốt như thế”.

    Lạc Mai Tiên dừng ngay tại cửa mật thất, nhìn Vương Chi bảo: “Hôm nay ta đến cũng chẳng phải để tra tấn đánh đập gì ngươi”.

    “Ngoan nào, lại đây”.

    Mặc dù giọng điệu hiện giờ của Lạc Mai Tiên rất dịu dàng, rất ôn nhu, nhưng thiết nghĩ lọt vào tai Vương Chi thì nó cũng giống như âm thanh của ma quỷ vậy thôi. Dĩ nhiên đó là nếu hắn vẫn còn nhận thức được ma quỷ là gì.

    Đấy không phải nhận định suông mà có căn cứ hẳn hoi. Minh chứng là bộ dáng của Vương Chi lúc này, Lạc Mai Tiên càng nói thì thân thể hắn càng run rẩy, đầu càng cúi thấp, tay càng bịt chặt lấy tai mình..., tất cả đều nói lên rằng: Sự sợ hãi của hắn đang tăng dần.

    Những lời dịu dàng, ôn nhu của Lạc Mai Tiên, chúng đã phản tác dụng, hoàn toàn đi ngược lại với những gì nàng muốn thấy. Tuy vốn cũng chẳng trông đợi cái gì nhưng thú thực điều đó vẫn khiến nàng khó chịu.

    Thần sắc trở nên bất thiện, nàng tiến lại gần Vương Chi...

    Và rồi sau một động tác vươn tay, Vương Chi đã bị nàng bắt lấy.

    Một tay giữ chặt trong khi tay còn lại thì nắm lấy trủy thủ sắc lẹm, nàng hướng Vương Chi đâm xuống!
     
    rocklina and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 397: Biến đổi... Lạ thường
    “Phốc!”.

    Không có ngoài ý muốn hay là bất ngờ nào cả, trủy thủ đã cắm ngập vào thân thể Vương Chi, cụ thể thì chính là tay hắn, ngay dưới bả vai một chút.

    Nhưng là, chuyện vẫn chưa kết thúc ở đấy. Sau khi đâm xuyên qua cánh tay Vương Chi, trủy thủ bỗng nhiên biến đổi, loáng một cái thì kích cỡ đã dài ra gấp đôi.

    Nắm chặt trủy thủ, Lạc Mai Tiên xoay chuyển cổ tay, có điều thay vì chậm rãi như lúc trước, thời điểm khoét mắt Vương Chi thì lần này động tác của nàng nhanh hơn rất nhiều. Dù vậy, thiết nghĩ Vương Chi cũng chẳng cần phải cảm kích hay là biết ơn làm gì, đơn giản là bởi kết quả sau cùng mà hắn nhận được vẫn y hệt như cũ. Một phần thân thể hắn lại bị lấy đi.

    Cánh tay trái của hắn... Nó đã vừa bị cắt xuống rồi.

    ...

    “Tách tách... Tách tách...”.

    “... Tách tách... Tách tách...”.

    Là máu. Máu của Vương Chi. Chúng đang không ngừng chảy xuống từ vết cắt ở tay hắn. Và nó... Làm hắn đau đớn.

    “A a a a... A a!!”.

    “Grào o o o...!!”.

    “A a a a... Grừ ừ ừ...!!”.

    ...

    Hắn kêu la. Hắn gào thét. Có lúc giống người. Có khi lại giống thú. Những âm thanh phát ra từ miệng hắn, chúng cứ liên tục chuyển đổi, trộn lẫn như thế. Thật chẳng rõ đến cùng thì hắn phản ứng theo kiểu của giống loài nào, là thú loại hay vẫn là nhân loại nữa.

    Tuy nhiên, dù hắn có là gì thì đấy cũng là chuyện của hắn, và Lạc Mai Tiên, nàng không cần mà thực tế thì nàng cũng không bận tâm lắm.

    Đau đớn, thống khổ, thảm hại, đó là tất cả những gì nàng thấy ở Vương Chi lúc này. Dù mục đích tới đây của nàng vốn không vì hành hạ, tra tấn hắn, thế nhưng khi thấy hắn lăn lộn, nghe hắn kêu gào, trong lòng nàng bất giác lại sinh ra mấy phần vui vẻ.

    Có thể là bởi lòng căm thù, hoặc cũng có thể là một điều gì đó khác, ai biết được...

    Nhưng dẫu thế nào thì... Nàng vẫn cảm thấy vui vẻ. Khẳng định là vậy. Tiếng cười của nàng đã nói lên tất cả.

    Những tiếng cười ấy, chúng không lớn, chỉ vừa đủ để nghe ra rành mạch, tuy nhiên, sự truyền cảm và gợi mở thì đi xa hơn nhiều lắm. Rất êm ái, rất ngọt ngào...

    ...

    Sau khoảnh khắc vui cười ngắn ngủi, Lạc Mai Tiên lúc này đã im lặng. Nàng cúi xuống, thoáng nhìn cánh tay còn đang nhiễu đầy máu tươi của Vương Chi, khẽ động thần niệm.

    Gần như lập tức, ở tay bên kia của nàng, một chiếc hộp liền hiện ra.

    Hộp này màu đỏ, làm từ gỗ, quanh thân có điêu khắc một ít hoa văn uốn lượn, trông khá đẹp mắt. Nhưng hình dáng không phải thứ nổi bật ở đây, khiến người chú ý hơn cả là linh khí đang lưu chuyển xung quanh nó. Chúng cực kỳ tinh thuần, thậm chí còn vượt qua linh khí ẩn chứa trong một viên cực phẩm linh thạch nữa.

    Chiếc hộp này tuyệt đối chẳng phải vật tầm thường. Tuy chưa biết chất liệu là gì nhưng với linh khí lưu chuyển nồng đậm như vậy, khẳng định giá trị sẽ không thấp hơn thánh phẩm.

    “Tiện nghi cho ngươi đấy”. - Liếc qua Vương Chi còn đang nằm trên nền đá, Lạc Mai Tiên nói.

    Nhưng rồi sau đó, nàng lại sửa lời: “À không, phải nên nói là tiện nghi cho cánh tay của ngươi mới đúng”.

    Nói đoạn, nàng đem chiếc hộp bằng gỗ đỏ kia mở ra, kế đấy thì đặt cánh tay Vương Chi vào trong.

    Làm xong hết thảy, Lạc Mai Tiên mang hộp cất đi, ngó sang Vương Chi, bảo:

    “Đừng lo, lát nữa sẽ có người đến băng bó chữa trị cho ngươi thôi”.

    Chữ cuối cùng vừa ra hết cũng là lúc Lạc Mai Tiên xoay người rời đi. Cánh cửa mật thất lại một lần nữa đóng lại.

    ...

    “Hừ hừ...”.

    “... Hừ hừ...”.

    Còn lại một mình trong mật thất trống trải, Vương Chi nằm co mình trên nền đá, tay phải giữ lấy vết cắt trên tay trái, tiếng rên rỉ cứ chốc lại khe khẽ cất lên.

    Cùng với hình ảnh, những âm thanh khiến người nhìn, khiến người nghe mà sinh lòng ái ngại, thương cảm ấy thì trên người Vương Chi, một sự thay đổi cũng đang bắt đầu diễn ra. Và nó đến từ con mắt còn lại của hắn.

    Kể từ sau khi tỉnh dậy ở bãi tha ma nọ, chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà đôi mắt hắn, cả con ngơi lẫn tròng mắt, toàn bộ đều biến thành màu đỏ như máu. Tình trạng ấy đã duy trì từ đó đến nay, dù nhiều ngày đã trôi qua nhưng nó vẫn mãi như vậy. Có điều, như đã nói, hiện tại mọi thứ lại đang bắt đầu thay đổi. Cái màu đỏ tươi ghê rợn ám ảnh kia, nó đang dần phai nhạt. Dù khá chậm nhưng đích thị là nó đã mờ đi...

    Sự biến đổi màu mắt này, đến cùng là có ý nghĩa gì?

    Phải chăng có liên quan tới việc thần trí bất ổn những ngày qua của Vương Chi?

    ...

    ...

    Thời gian lặng lẽ trôi xuôi, theo đó, những tia nắng cũng phai nhạt dần, đến cuối cùng thì hoàn toàn tắt lịm. Ngày đã hết.

    Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng... Đêm đã xuống, bóng tối đã lên ngôi.

    Đêm nay trời không có trăng cũng chẳng thấy sao, bao trùm lên mọi thứ là một màu đen kéo dài đến vô tận. Nó tăm tối đến nỗi dù đưa bàn tay của mình ra trước mặt cũng không thể nhìn rõ được dù chỉ một ngón.

    Ấy thế mà chính trong không gian tối đen như mực này, có một người lại đang âm thầm rảo bước. Là Lạc Mai Tiên. Nàng đi rất nhanh, từ Lạc Hoa Viên đến tòa chính điện, chỉ trong chốc lát thì vị trí đã được hoán đổi.

    Có một điều không thể không nói, đó là thái độ của Lạc Mai Tlên rất lạ. Ngay khi vừa bước vào đại sảnh chính điện, trong lúc đám tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đã bị nàng cắt ngang bằng một yêu cầu, và nó là duy nhất: Rượu. Nàng bảo bốn người bọn họ lập tức đi mang sáu bình rượu đến cho nàng. Nếu như chỉ là những loại bình thường thì cũng thôi, đằng này... Thứ mà nàng yêu cầu lại là Hàn Hoa Tửu.

    Hàn Hoa Tửu, người khác có thể không rõ chứ đám tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ thì rất tường tận. Đấy chính là một loại rượu cực mạnh, nếu tu vi không đủ cao mà dám uống vào nhất định sẽ gánh lấy hậu quả ngay. Bằng như cảnh giới chân nhân Linh anh đệ tứ trọng của Lạc Mai Tiên, sử dụng một hai bình đương nhiên sẽ chẳng ảnh hưởng xấu gì, thế nhưng nếu là sáu bình thì...

    “Sao?”.

    Mắt thấy đám tì nữ Xuân Hương, Hạ Vũ tỏ ra chần chừ, Lạc Mai Tiên lạnh giọng: “Ta nói chưa rõ ư?”.

    “Không có, thưa đại công chúa”. - Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trong đám tì nữ, Hạ Vũ bước ra nói - “Chúng nô tì đã nghe rõ”.

    Sớm ý thức được mình đã vừa mắc sai lầm, Đông Mai bên cạnh cũng cúi đầu lên tiếng: “Đại công chúa, chúng nô tì sẽ lập tức đi lấy ngay”.

    “Mau đi”.

    Dừng một chút, Lạc Mai Tiên bổ sung: “Mang tất cả đến ‘Thu’... Không, hãy mang đến ‘Đông’ phòng cho ta”.

    ...

    Lát sau, tại “Đông” phòng.

    Thêm một lần nữa Lạc Mai Tiên lại tiến vào căn phòng lạnh lẽo này. Nhưng khác với hai lần trước đấy, đêm nay nó không chỉ đơn thuần là đường đi nữa, thay vào đó, nó còn trở thành nơi để nàng buông thả bản thân, theo đúng nghĩa.

    Đêm nay, tại nơi này, chẳng còn đại công chúa nghiêm nghị, mạnh mẽ và giỏi giang nào nữa hết. Có, duy nhất chỉ là một nữ nhân yếu đuối đang chìm trong men cay đắng mà thôi.

    Lạc Mai Tiên, nàng ngồi trong phòng, uống từ bình này sang bình khác, và dĩ nhiên tất cả chúng đều là Hàn Hoa Tửu - loại linh tửu cực mạnh có thể dễ dàng làm say một vị chân nhân Linh anh cảnh.

    Một bình rồi lại một bình, nàng cứ liên tục nâng lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên, theo những lần như vậy, rượu vơi đi mỗi lúc một nhiều, và bản thân nàng, nàng cũng mỗi lúc mỗi say thêm...

    Cuối cùng, không biết là sau bao nhiêu lần nâng lên hạ xuống và sau bao nhiêu lần uống cạn, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng dừng lại. Lúc này, nàng đã say lắm rồi. Tâm trí nàng đã trở nên mơ hồ còn thân thể nàng thì dường như đã mềm đi thấy rõ.

    “Hưm hưm...”.

    “... Hưm hưm...”.

    “Ha ha ha...”.

    “Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!...”.

    Thế rồi... Nàng cười. Những tiếng cười mà chẳng nghe ra được dù chỉ là một chút vui vẻ. Đấy có chăng là đau đớn, là xót xa, là uất hận... Đến mức đủ khiến người ta ám ảnh.

    Và càng ám ảnh hơn nữa khi mà sau những tiếng cười ấy, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.

    Lạc Mai Tiên, đến cùng là nàng đang cười hay là đang khóc đây?

    Mà dù nàng đang khóc hay nàng đang cười thì lại thế nào chứ? Chẳng phải đều là nỗi đau thôi sao?

    Nếu đã giống nhau thì cần gì phải phân biệt.
     
    rocklina and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 398: Người say kể chuyện
    ...

    Cứ như vậy, trong những âm điệu mà không rõ là đang cười hay khóc ấy, Lạc Mai Tiên tự biến mình thành một kẻ yếu đuối và thảm hại hơn bao giờ hết.

    Để rồi sau đó, với bộ dạng ngả nghiêng xiêu vẹo kia của mình, nàng tiến đến cuối phòng, đem bức tường mở ra rồi theo những bậc thang tiến xuống bên dưới.

    So với hai lần trước thì lần này tốc độ của nàng còn chậm hơn nữa. Cùng một quãng đường nhưng thời gian để đi hết lại chênh nhau rất nhiều, ít nhất cũng gấp đôi có lẻ. Nhưng dù vậy thì cuối cùng nàng cũng vẫn tới đích.

    Đêm nay có lẽ là một đêm kỳ lạ, hơn mọi khi. Không chỉ Lạc Mai Tiên mà cả Vương Chi cũng trở nên bất thường đi hẳn. Nếu hai lần trước, thời điểm Lạc Mai Tiên xuất hiện thì hắn sẽ hốt hoảng lẩn trốn thì đêm nay lại không, hắn chẳng trốn tránh nữa. Thậm chí kể cả khi Lạc Mai Tiên đã tiến vào bên trong mật thất.

    Hắn bất tỉnh? Hay là đã ngủ say?

    Cả hai đều không phải. Vương Chi, hắn vẫn thức, hắn vẫn còn rất tỉnh táo.

    Vậy thì vì cái gì?

    Thật khó để biết chính xác được khi mà hắn vẫn còn đang im lặng ngồi thu mình trong góc tường.

    Vương Chi lúc này thật sự là rất kỳ lạ.

    Cũng chẳng rõ Lạc Mai Tiên có nhận ra điều đó hay không, chỉ thấy sau khi tiến vào bên trong mật thất, đi thêm vài bước nữa thì nàng đã lập tức ngồi bệch xuống, tựa lưng vào vách tường, một lời không ra khỏi miệng.

    Nhưng khoảnh khắc ấy đã chẳng kéo dài quá lâu. Qua một hồi im lặng, Lạc Mai Tiên cuối cùng cũng có phản ứng. Sau một tiếng cười khẽ, nàng bắt đầu nói, giọng vương theo chút men cay:

    “Thật ra... Trước kia ta đã không hề thực sự yêu thương muội muội mình”.

    Dừng trong giây lát, nàng tiếp tục: “Bởi vì ta không có thời gian... Cũng không có khoảng trống để dành cho nó... Mẫu hậu ta... Cũng là như vậy...”.

    “Mỗi ngày... Ta nếu không cắm đầu vào tu luyện để cố gắng đề cao thực lực thì cũng là xử lý chính sự, bày mưu tính kế, toan tính hại người... Hầu hết là đối thủ, là kẻ địch, nhưng đôi khi... Lại chính là thủ hạ của mình, những người mà ta đã từng rất tín nhiệm”.

    “Bọn họ phản bội ta. Những kẻ mà ta đã từng rất tín nhiệm ấy, chúng muốn lấy mạng ta, muốn cắt đầu ta xuống”.

    Ánh mắt mơ màng, Lạc Mai Tiên ngước mặt lên, nhìn qua Vương Chi đang ngồi bất động gần đó, hỏi:

    “Ngươi biết tại sao không?”.

    Bật cười một tiếng, nàng tự trả lời: “Bởi vì cái đầu ta rất có giá trị. Chỉ cần cắt xuống... Sau đó đem dâng cho những đối thủ, những kẻ địch của ta thì bọn chúng sẽ được trọng thưởng, sẽ được thăng quan tiến chức rất rất nhiều...”.

    “Lợi ích, nó luôn và thật sự vô cùng cám dỗ. Nó khiến người xâu xé người, nó biến trung nghĩa thành bội tín bội nghĩa, đổi chân thành ra dối gian xảo trá, thay thân tình bằng gươm đao, kế hiểm... Lợi ích, nó quả là rất đáng sợ”.

    “Ngươi biết trong những năm tháng ta còn nắm giữ quyền lực, còn ở tại đế đô thì ai là kẻ muốn ta chết nhất không?”.

    “Những thuộc hạ bội tín bội nghĩa của ta? Không. Bọn chúng chỉ là công cụ thôi... Hoàng thúc, hoàng cô, hoàng cữu, hoàng huynh, hoàng đệ, hoàng tỷ, hoàng muội của ta, đấy mới là những chủ mưu phía sau. Đám người bọn họ... Bọn họ thật sự là rất muốn ta chết”.

    ...

    Sau một đỗi lâu, Lạc Mai Tiên mới lại lần nữa lên tiếng:

    “Hoàng gia... Nó là như vậy đấy. Thân tình còn nhạt hơn nước lã...”.

    “Thật ra... Thật ra ta từng ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra trong hoàng tộc. Cảm thấy có buồn cười không?”.

    “Nhưng mà ngươi biết đấy, ta đâu có được lựa chọn. Thế nên sau đó ta đã chấp nhận số mệnh của mình, không ngừng tranh đấu, chém giết... Thân tình, trong lòng ta cứ mỗi lúc một nhạt dần, nhạt dần rồi mờ hẳn đi... Đến mức mà có lúc ta ngỡ rằng mình đã quên mất...”.

    “Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ? Khi ấy ta là như vậy, một kẻ đã gần như bỏ quên thân tình. Ngươi nói xem, một kẻ như vậy sẽ quan tâm nhiều đến muội muội của mình sao?... Khì... Lạc Mai Tiên ta thậm chí còn chẳng có thời gian cho việc đó”.

    ...

    Khẽ nhích người điều chỉnh tư thế, Lạc Mai Tiên ngồi sát vào tường hơn một chút, nhẹ đưa tay sửa lại mái tóc mất trật tự của mình, hồi lâu mới mở miệng:

    “Trước kia thật sự là như thế, rất xa lạ... Nhưng sau đấy, thời điểm ta mất đi quyền lực, trở thành phế tử, ta đã dần thay đổi. Nhất là khi mẫu hậu qua đời... Giận dữ, căm hận, bất cam rồi đến thất vọng, chán chường... Ta nghĩ là mình đã sụp đổ...”.

    “Ta nhớ vào đêm đó, cái đêm mà tâm trí ta đã gần như phát điên ấy, ta một mình lặng lẽ tìm tới nơi mà ta chưa bao giờ tới và cũng không nghĩ rằng mình sẽ tới. Ngươi biết là đâu không?”.

    Một lần nữa, Lạc Mai Tiên tự hỏi rồi cũng tự mình trả lời: “Là một mật thất. Rất lạnh lẽo. Và nằm ở bên trong chính là muội muội ta. Chỉ một mình nó... Ta không biết tại sao mình lại vào đó. Nhưng ta nhớ là mình đã ngồi bên cạnh nhìn nó nằm im trong khối băng... Rồi bật khóc. Đêm ấy ta khóc rất nhiều. Cảm xúc của ta cũng rất phức tạp, thậm chí ta còn chẳng thể định nghĩa rõ ràng được...”.

    “... Thế rồi khi ta ngừng khóc, sau đêm ấy, mỗi ngày ta đều vào mật thất lạnh lẽo kia để thăm nó, trò chuyện với nó, dù rằng ta vốn thừa hiểu là nó sẽ không thể nào nghe hay là cảm nhận được”.

    “Là gì chứ? Thân tình sống lại sao? Hẳn là vậy... Mỗi ngày trôi qua, sau mỗi lần nhìn muội muội nằm trong khối băng lạnh thì ta lại càng yêu thương nó hơn, đồng thời cũng tự trách mình nhiều hơn”.

    “Ta đã từng có một mẫu hậu yêu thương mình, bản thân ta cũng đã từng có lúc yêu quý muội muội mình. Ta đã từng xem đấy là một gia đình, ba người chúng ta... Nhưng rồi tham vọng và nhân tâm đã lại khiến hai chữ thân tình lu mờ đi trong ta. Và... Ta trách mình vì điều đó. Vì thế cho nên ta đã tự hứa với mình rằng, sau này ta tuyệt đối phải chăm sóc cho muội muội thật tốt, tuyệt đối phải bù đắp cho nó, phải để nó sống một cuộc đời vui vẻ, tràn ngập những tiếng cười không một chút giả tạo nào...”.

    ...

    Trong men cay, trong những hồi tưởng, một câu rồi lại một câu, hết một chuyện lại đến một chuyện, Lạc Mai Tiên đem quá khứ, dốc tâm tư của mình ra kể. Về bản thân mình, về mẫu hậu mình, về muội muội mình và những thứ khác nữa, nàng đã kể rất nhiều.

    Là cho Vương Chi nghe ư?

    Không. Nàng vốn thừa biết thần trí Vương Chi có vấn đề, căn bản là chẳng thể hiểu được những lời của mình.

    Lạc Mai Tiên, nàng không kể cho ai nghe cả. Nàng chỉ đơn giản là cần trải nỗi lòng, cần vơi nhẹ tâm tư vậy thôi.

    Và thực tế, việc ngồi kể chuyện quá khứ kia của nàng đã chẳng hề vô ích. Sau cả canh giờ một mình lẩm bẩm thì tâm tình của nàng đã có chuyển biến, tuy không nhiều nhưng cũng tốt lên đôi chút.

    Lại nói, ngoài tâm tình ra thì trạng thái cơ thể của nàng cũng là tương tự, cơn say đã phần nào giảm bớt. Nàng đã tỉnh táo hơn.

    Tay đặt lên tường, Lạc Mai Tiên chậm rãi chuyển mình đứng dậy, hướng về chỗ Vương Chi bước tới.

    “Cộp cộp... Cộp cộp...”.

    Khoảng cách ngắn ngủi nên rất nhanh thì nàng đã tiến đến bên cạnh Vương Chi, sát ngay trước mặt hắn.

    Từ trên nhìn xuống một lúc, Lạc Mai Tiên mở đầu bằng một câu hỏi:

    “Hôm nay tại sao ngươi lại không lẩn trốn nữa?”.

    “Hay là... Ngươi lại điên hơn nữa rồi? Không còn biết sợ là gì?”.

    “Khì...”.

    Cười khinh miệt, Lạc Mai Tiên lắc đầu: “Cũng chẳng sao. Cũng chẳng sao... Ta không cần thấy và cũng không cần nghe nữa, những màn lăn lộn quằn quại kêu gào ấy...”.

    “Tên nhân loại khốn kiếp ngươi...”.

    Tới đó thì Lạc Mai Tiên đột nhiên dừng lại, nét mặt lẫn ánh mắt đều tăng thêm mấy phần bất thiện.

    “Không đúng. Ngươi vốn đâu phải nhân loại. Ngươi... Chỉ là một tên Dị Chủng ti tiện... Và đáng chết”.

    Nói đến những chữ sau cùng thì giọng nàng đã trở nên rất âm trầm, sát ý cũng hoàn toàn lộ rõ.

    Chẳng rõ tự bao giờ trong tay đã lại xuất hiện thanh trủy thủ sắc lẹm quen thuộc, nàng cầm nó giơ lên, một cách chậm rãi và cuối cùng thì dừng lại trên đỉnh đầu Vương Chi một đoạn tầm vài gang tay.

    Những ngón tay thon siết chặt, nàng hướng trủy thủ đâm xuống!
     
    rocklina and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)