Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 291: Trở về (1)
    ...

    ...

    “Sột soạt... Sột soạt...”.

    “Sột soạt...”.

    ...

    Là tiếng của những bước chân giẫm lên lá khô, dù không lớn nhưng cứ chốc chốc lại lặp đi lặp lại một lần, âm điệu đó, quả thực chẳng dễ nghe tí nào. Êm tai lại càng không. Thật ra thì nó gây hiệu ứng hoàn toàn trái ngược, ít nhất là đúng với Mộ Thiên Thù.

    “Này”.

    Không chịu thêm được nữa, Mộ Thiên Thù hướng hai người Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều đề nghị: “Hai vị muội muội, các ngươi có thể làm ơn đừng có đi qua đi lại trước mặt ta nữa được không? Các ngươi cứ bước qua bước lại, bước tới bước lui như vậy, bản thân các ngươi không phiền thì ta cũng thấy phiền a”.

    Bị phản ánh, gần như tức thì, Tiểu Kiều và Tiểu Đinh Đang đồng loạt dừng chân.

    Tiểu Kiều nói: “Thiên Thù tỷ, ta nhất thời không để ý. Xin lỗi ngươi”.

    Đối với thái độ này của nàng, Mộ Thiên Thù cảm thấy rất vừa ý, trong lòng thiện cảm cũng tăng lên không ít.

    Nếu là lúc khác, trong một hoàn cảnh khác, bản thân Mộ Thiên Thù chắc chắn sẽ không vì một chút thái độ ‘ngoan hiền’ này mà có thiện cảm với Tiểu Kiều. Thiện cảm của nàng cũng chẳng dễ dàng cho đi như vậy. Nói thế nào thì tu vi của đối phương mới chỉ là Linh châu đệ nhị trọng, trong khi đó, cảnh giới của Mộ Thiên Thù nàng đã là Linh châu đệ thất trọng, chênh nhau rất lớn, căn bản là không cần để mắt tới thái độ ‘hiền ngoan’ của đối phương. Trong tu đạo giới, cảnh giới ai cao thì kẻ ấy có đạo lý, yếu kính mạnh vốn NwQVZb0 dĩ là lẽ thường. Một điều hiển nhiên há lại cần bận tâm đến?

    Phải, theo lý sẽ là như thế. Tuy nhiên, trường hợp hiện tại lại có chút đặc biệt. Tiểu Kiều vẫn là Tiểu Kiều, nhưng Mộ Thiên Thù thì đã chẳng còn là Mộ Thiên Thù nữa rồi. Toàn bộ linh lực của nàng đều đã bị giam cầm, tu vi Linh châu đệ thất trọng bất quá không khác gì vật trang trí, so sánh mà nói... Một ngón tay của người ta cũng có thể búng chết nàng đấy.

    Lại nói, xét theo tình huống hiện giờ, Mộ Thiên Thù nàng chẳng hơn gì một tù binh đang chờ “phán xét”, còn Tiểu Kiều thì lại là người thân cận với kẻ sắp phán xét nàng, đáng ra đối phương không cần phải để nàng vào mắt mới đúng, đằng này...

    “Quả là một cô gái lương thiện”. – Đó là đánh giá của Mộ Thiên Thù dành cho Tiểu Kiều.

    Nàng cảm thấy Tiểu Kiều đích thị là một cô gái tốt. Nàng nhớ từ khi mình bị bắt giữ đến giờ thì đối phương vẫn chưa từng đối xử hay là có thái độ tệ bạc với nàng, trái lại, thời điểm nàng bị Vương Chi khiến cho hoảng loạn đối phương còn chạy tới an ủi nữa...

    “Bên cạnh một tên điên xấu xa lại có một cô gái tốt bụng theo hầu, thật là không thể hiểu nổi”.

    Khác hẳn với thiện cảm dành cho Tiểu Kiều, ấn tượng của Mộ Thiên Thù dành cho Vương Chi phải gọi là cực kỳ tệ. Nàng rất có ác cảm với hắn. Trong nhận định của nàng thì Vương Chi chính là một kẻ điên, hoặc chí ít thì cũng là đầu óc có vấn đề. Những hành động mà hắn làm, nàng chẳng thấy nó hợp lý chút nào cả. Toàn là kỳ kỳ quái quái, không thể hiểu được.

    Người khác nghĩ sao không biết chứ Mộ Thiên Thù thì chính là như vậy đấy. Đối với nàng thì Vương Chi tuyệt chẳng phải hạng tốt lành gì. Nếu có thể, nàng sẽ ngay lập tức bỏ chạy xa thật là xa, cả đời cũng không muốn nhìn thấy mặt Vương Chi thêm lần nào nữa...

    Ấy thế mà ở chỗ này, trước mặt nàng đây lại có kẻ chẳng những không muốn chạy đi mà còn thích đâm đầu vào cái tên Vương Chi kia mới lạ chứ. Không phải một mà đến tận hai người a.

    Tiểu Kiều thì cũng thôi, dẫu sao cũng đã ở bên cạnh Vương Chi lâu như vậy rồi; Thế nhưng còn cô bé Tiểu Đinh Đang kia, chẳng phải đã bị bỏ rơi hai mươi mấy năm ư, cớ gì lại vẫn một lòng một dạ với Vương Chi như thế chứ. Nhớ khi nãy cô bé còn ôm lấy Vương Chi khóc lấy khóc để a.

    Không hiểu được. Thật là không thể hiểu được. Mộ Thiên Thù có nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

    “Ài...”.

    Trong lòng thầm thở dài một hơi, Mộ Thiên Thù lần lượt nhìn qua Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều, giọng hơi bất đắc dĩ:

    “Công tử các ngươi đi rồi sẽ trở lại thôi, các ngươi nôn nóng như thế làm gì”.

    Khẽ lắc đầu, Mộ Thiên Thù quay mặt sang hướng khác, dùng hơi thốt ra một câu không tiếng mà chỉ mỗi nàng hiểu được:

    “Cầu cho hắn bị quỷ tha ma bắt luôn đi, đừng có trở về đây...”.

    Âm gió còn chưa kịp thốt ra hết thì Mộ Thiên Thù bỗng bất ngờ ngưng lại. Bộ dáng của nàng hiện giờ trông khá là hoạt kê: Hai mắt mở to, nét mặt cứng đờ, miệng đủ nhét vừa một quả trứng chim nho nhỏ, kích cỡ thì chắc là khoảng tầm đầu ngón chân cái...

    Tất nhiên chẳng phải tự dưng mà nàng lại “bày ra” bộ dáng hoạt kê như thế, hết thảy đều có nguyên do cả. Và cái nguyên do đó, nó bắt nguồn từ... Vương Chi.

    Không sai. Cái tên mà nàng thầm cầu mong cho bị quỷ tha ma bắt đi ấy, hắn đã trở về.

    “Công tử!”.

    “Vương Chi!”.

    Gần như cùng lúc, hai tiếng vui mừng reo lên. Khỏi phải nghĩ cũng biết chúng được thốt ra từ miệng của ai.

    Sau vài giây bất động, khi Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều chạy lại chỗ Vương Chi, lúc này Mộ Thiên Thù rốt cuộc cũng khôi phục năng lực hành động, chính thức thoát ra khỏi trạng thái hoạt kê của mình.

    Có điều, khác với Tiểu Kiều và Tiểu Đinh Đang, nàng không thấy vui vẻ tí nào cả, thay vì chạy tới chào đón Vương Chi như bọn họ thì chân nàng lại thụt lùi và mặt thì cúi xuống, cố ý không nhìn.

    Nàng đang lảng tránh.

    Là vì chán ghét nên chẳng muốn nhìn?

    Thật ra thì không phải. Mặc dù trong lòng Mộ Thiên Thù rất có ác cảm với Vương Chi, tuy nhiên, cùng với chán ghét, căm hận thì sự sợ hãi mà hắn mang lại cũng luôn hiện hữu trong tâm trí nàng.

    Nàng rất sợ hắn. Nàng rất sợ chết.

    Vương Chi, hắn là kẻ có thể giết nàng. Thiết nghĩ sẽ chẳng tốn bao nhiêu thời gian lắm đâu. Sống chết của Mộ Thiên Thù nàng đều nằm trong một ý niệm của hắn. Mà... Với một kẻ đầu óc có vấn đề thì ý niệm sẽ rất dễ thay đổi a. Có trời mới biết khi nào hắn lại đột nhiên thấy nàng gai mắt mà ra tay lấy mạng.

    Tóm lại thì đối với Vương Chi, Mộ Thiên Thù chỉ muốn “kính nhi viễn chi”, từ xa mà ngưỡng vọng, tiếp cận mà nói... Hay là thôi đi. Đứng trước mặt hắn, tim nàng cứ đập thình thịch cả lên, nàng e mình còn chưa lấy lòng được thì đã bị hắn dọa cho chết rồi.

    Giữ khoảng cách, từ xa mà bày ra bộ dáng “kính ngưỡng”, đấy chính là lựa chọn của Mộ Thiên Thù, điều nàng cho là tốt nhất với mình.

    Chẳng may, đó chỉ là bản thân nàng “cho là”, về phần người khác thì lại không nghĩ vậy...

    “Mộ Thiên Thù”. – Bất chợt, một giọng nói truyền tới.

    Vừa nghe tên mình được người xướng lên, tâm tình Mộ Thiên Thù thế nào có thể nghĩ.

    Kinh hãi kèm một chút hoảng loạn, thật chẳng khác chú nai vàng nhìn thấy thợ săn là bao.

    “Ngươi đứng đó làm gì? Mau qua đây”. – Lần thứ hai, giọng nói kia lại cất lên.

    Chần chừ trong giây lát, rốt cuộc thì Mộ Thiên Thù cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, đưa chân cất bước.

    Nàng cũng không muốn khiến cho đối phương tức giận đấy.

    Đoạn đường rất ngắn nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì Mộ Thiên Thù đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều, trước mặt Na Trát cùng Vương Chi.

    “Hừm”.

    Khẽ hắng giọng, Na Trát – người đã hai lần lên tiếng trước đó – tiếp tục nói:

    “Thiên Thù, thái độ của ngươi như vậy là không được. Sau này ngươi sẽ giống như Tiểu Kiều, cùng là thị nữ thiếp thân của Cốt Đãi. Ngươi sao có thể chào đón công tử mình với bộ dáng đó chứ”.

    Chỉ qua Tiểu Kiều với gương mặt hồng hào e thẹn, nàng bảo:

    “Thấy Tiểu Kiều không? Ngươi cũng phải giống như vậy mới được, khi công tử trở về thì lập tức chạy đến, rồi thì chú ý xem trạng thái công tử mình có gì đó bất thường không, cần chăm sóc tịnh dưỡng gì hay không, rồi thì...”.

    Na Trát thật sự đã nói rất nhiều, đã giảng giải rất tường tận, đến độ khiến Vương Chi đứng bên cạnh cũng phải cau mày.

    Hơi bất đắc dĩ, hắn đành phải lên tiếng cắt ngang:

    “Hừm... A di, chúng ta còn phải nhanh chóng trở lại Vạn Kiếm Môn”.
     
    rocklina and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 292: Trở về (2)
    Vờ như không nghe thấy, Na Trát tiếp tục nói với Mộ Thiên Thù:

    “Chậc, giờ mới để ý, bộ y phục này của ngươi... Hình như là hơi lạ”.

    “Là... Là đồ của ta”.

    Liếc sang Tiểu Kiều – người vừa hồi âm, Na Trát chớp chớp đôi mắt, gật đầu tỏ vẻ hiểu được: “Ra là vậy”.

    Mắt thấy nàng lại sắp mở miệng nói nữa, Vương Chi buộc phải lên tiếng nhắc nhở:

    “A di...”.

    “Biết rồi”.

    Ném cho Vương Chi một cái nhìn bất mãn, Na Trát bảo: “Xong ngay đây”.

    Từ trong không gian giới chỉ của mình, nàng lần lượt lấy ra ba tấm linh phù màu đen, kế đấy thì hướng Tiểu Kiều đi tới.

    “Na Trát tỷ...”.

    “Chìa tay ra”.

    Trước yêu cầu của Na Trát, dù trong lòng nghi hoặc nhưng Tiểu Kiều vẫn ngoan ngoãn làm theo.

    “Tiểu Kiều, có biết ta sắp làm gì ngươi không?”.

    Đáp lại là một cái lắc đầu thành thật.

    “Hừm”.

    Nhẹ hắng giọng, Na Trát bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Ta chuẩn bị chặt tay ngươi a”.

    Nghe vậy, Tiểu Kiều tức thì biến sắc, cánh tay đang giơ ra cũng bất giác thu về.

    “Khì...”.

    Bật cười mấy tiếng, Na Trát chê bai: “Coi ngươi kìa, coi ngươi kìa. Mới hù dọa một chút mà mặt mày tái mét rồi... Cả nói đùa hay nói thật mà ngươi cũng không phân biệt được”.

    “Được rồi, làm chính sự”. – Chủ động cầm lấy tay Tiểu Kiều, nàng nói – “Tay của ngươi thì đúng là không cần, nhưng vài ba giọt máu thì nhất định phải có”.

    Máu?

    Giữa lúc Tiểu Kiều còn đang tự hỏi thì phía đối diện, ai kia đã hành động...

    “Hít...”.

    Bị “tấn công” bất ngờ, dưới cơn đau, Tiểu Kiều không nhịn được hít hà một hơi.

    Cúi xuống nhìn cổ tay hiện vẫn còn đang chảy máu của mình, trong dạ ngờ vực, nàng hỏi:

    “Na Trát tỷ, máu của ta...?”.

    “À, để dùng làm nguyên liệu”.

    Trong khi Tiểu Kiều còn chưa kịp hiểu thì Na Trát đã hoàn thành công việc.

    Chẳng chút chần chừ, nàng đưa tay hướng không trung phẩy nhẹ. Gần như lập tức, đám máu huyết lấy từ Tiểu Kiều cũng bay lên, xoay tròn...

    Vài giây sau...

    Từ trong tay Na Trát, ba tấm linh phù màu đen khi nãy nhanh chóng được đánh ra, đích đến thì chính là vòng tròn được tạo nên từ đám máu huyết nọ.

    “Dung Huyết!”.

    “Ong!”.

    “Ong!”.

    ...

    ...

    “Phù... Ù... Ù...”.

    Đem ba tấm linh phù hiện đã dung nhập máu huyết bên trong thu lại, Na Trát thở ra một ngụm trọc khí, mở miệng:

    “Tiểu Kiều, cầm lấy”.

    Chần chừ tiếp nhận linh phù, Tiểu Kiều thắc mắc:

    “Na Trát tỷ, cái này...?”.

    “Đồ tốt đấy”.

    Na Trát căn dặn: “Đây là ba tấm linh phù cao cấp, mỗi tấm có thể dùng được mười lần, uy lực đủ để diệt sát tu sĩ dưới Thiên hà cảnh. Ngươi hãy giữ lấy phòng bất trắc. Vừa rồi ta có thi triển chút ít thủ đoạn nên ngoài ngươi ra thì không ai có thể sử dụng được đâu”.

    Lần lượt nhìn qua Na Trát rồi Vương Chi, Tiểu Kiều ngập ngừng lên tiếng:

    “Na Trát tỷ, công tử... Tại sao... Tại sao lại đưa mấy tấm linh phù này cho ta?”.

    “Tiểu Kiều”.

    Lần này hồi đáp là Vương Chi: “Ta và a di có chút việc cần giải quyết nên sẽ rời đi một lúc”.

    “Vương Chi. Ngươi... Ngươi định đi đâu?”.

    Ngó sang Tiểu Đinh Đang với nét mặt khẩn trương bên cạnh, Vương Chi cười nhẹ trấn an:

    “Không xa đâu. Yên tâm, ta sẽ quay lại sớm thôi”.

    “Ngươi... Nói thật không?”. – Tiểu Đinh Đang như vẫn chưa tin, hỏi lại.

    “Thật”. – Vương Chi gật đầu khẳng định – “Trong hôm nay ta sẽ quay lại”.

    ...

    ...

    Tiểu Đinh Đang, Tiểu Kiều, cả hai đứng im lặng dõi mắt nhìn theo bóng dáng Na Trát, Vương Chi cùng Tâm Lan trong lòng hắn, tận đến khi chúng hoàn toàn tan biến...

    Từ trong thâm tâm, gần như cùng lúc, hai giọng nói cất lên:

    “Vương Chi, ta sẽ chờ ngươi”.

    “Công tử, ta sẽ chờ ngươi”.

    ...

    ...

    Vạn Kiếm Môn.

    Anh Tiên Đài.

    Hôm nay, tại chỗ này đã có một diện mạo hoàn toàn mới. Một cái đài để thi đấu và chín tảng đá dùng làm nơi đặt chân khác.

    Căn bản thì chỗ này đã chẳng còn là Anh Tiên Đài nữa rồi, dù cho vẫn là vị trí cũ đi nữa.

    Thật ra thì diện mạo của hôm nay, chỉ có chín tảng đá lớn lơ lửng trên không là của Vạn Kiếm Môn lắp vào thôi, về phần đài thi đấu, nó thuộc về một vị chủ nhân khác.

    Không phải môn phái nào thuộc tám đại tông môn. Đài thi đấu đang hiện hữu ấy, nó là vật sở hữu của Cố Hồng Nhan – tam công chúa của Đông Thanh Điện – một trong bốn đại điện của Tứ Thiên Điện.

    Dĩ nhiên, sửa chữa hay thay thế vốn là nghĩa vụ của Vạn Kiếm Môn, chẳng can hệ gì đến Cố Hồng Nhan hay là Tứ Thiên Điện cả. Thậm chí người đã ra tay hủy nát Anh Tiên Đài hôm qua là Vương Chi, hắn cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì hết. Đơn giản là bởi trong đại hội Tông môn chi chiến này, ngay từ đầu đã không hề có quy định hạn chế chiến lực cũng như truy cứu hành động làm tổn hao tài sản nào đối với tuyển thủ tham gia thi đấu.

    Đùa gì vậy?

    Đại diện cho tông môn thi đấu, đã hạn chế tuổi dưới năm mươi rồi, nếu mà còn hạn chế chiến lực nữa thì còn đánh đấm làm gì?

    Truy cứu hành động làm tổn hao tài sản ư? Dám cá là sẽ bị tu sĩ thiên hạ cười cho thúi mặt đấy.

    Anh Tiên Đài bị hủy nát, trong chuyện này chẳng ai phải chịu trách nhiệm cả. Nếu thật sự cần tu bổ, sửa chữa hoặc là thay thế cái mới mà nói, như vậy thì đứng ra nhận lấy 9z3sMCI cũng chỉ có Vạn Kiếm Môn. Dẫu sao thì đại hội năm nay cũng là do bọn họ chủ trì, họ không làm thì còn ai làm đây?

    Theo lý thì chuyện sẽ diễn ra như thế. Tuy nhiên, thực tế lại khác đi đôi chút. Chẳng rõ là xuất phát từ nguyên nhân gì mà Cố Hồng Nhan lại nhận lấy “trách nhiệm”, tự mình đem Phong Vũ Kỳ Bàn – một kiện thánh khí của bản thân ra làm đài thi đấu tạm thời.

    Lại nói, Phong Vũ Kỳ Bàn này quả không hổ danh với hai chữ “thánh khí”, độ cứng rắn của nó phải gọi là kinh khủng, thậm chí hiện giờ, sau khi đã trải qua hết vòng đấu thứ ba, bất kể những đòn đánh với lực lượng kinh nhân của đám người Công Tôn Tiểu Điệp, Cao Bá, Mộng Đoạn thì nó vẫn cứ trơ trơ ra đấy, ngay đến một vết xước nho nhỏ cũng chẳng hề lưu lại.

    Khỏi cần đoán cũng biết đó không phải là một kiện thánh khí bình thường.

    “Công chúa đúng là công chúa, tùy tiện xuất ra một kiện pháp khí thì đã lợi hại như vậy...”.

    Lưng tựa ghế, Công Tôn Quy nhìn xuống đài thi đấu do Phong Vũ Kỳ Bàn hóa thành bên dưới mà liên tục cảm thán:

    “... Thật không biết được chế ra từ tài liệu gì, độ cứng rắn như thế... Đúng là quá lợi hại... Quá lợi hại...”.

    Đang ngồi kế bên, Công Tôn Tiểu Điệp nghe phụ thân mình cứ liên tục cảm thán mãi thì bất giác đâm ra bực bội.

    “Soạt” một tiếng, hắn đem chiếc quạt vốn đang phe phẩy xếp lại, giọng khó chịu:

    “Lão rùa đen, ông thôi lải nhải đi được không. Có lợi hại thì cũng là đồ của người ta, ông ngồi đây ca ngợi thì ích gì”.

    “Thì bởi là đồ của người ta nên ta mới ngồi đây ca ngợi, chứ nếu nó mà là đồ của ta thì ta cảm thán nỗi gì”.

    Công Tôn Quy liên tiếp chỉ xuống mấy vị trí trên Phong Vũ Kỳ Bàn bên dưới, nói: “Chỗ đó, chỗ đó, với chỗ đó, cả chỗ đó nữa, ngươi nhìn ra không? Toàn bộ đều có trận pháp cực kỳ lợi hại a. Mặc dù chưa hiểu hết nhưng theo ta đoán thì chúng rất có thể đều là sát trận. Ngươi đừng nghĩ bàn cờ này chỉ có mỗi năng lực phòng ngự khủng bố đơn giản như vậy, một khi thực sự khởi động những trận pháp bên trên thì uy lực không phải chuyện đùa đâu...”.

    “Lão rùa đen, một kẻ mù tịt về trận pháp như ông mà lại có thể nhìn ra trên bàn cờ đó có pháp trận, hơn nữa còn đoán nó là sát trận lợi hại, thật khâm phục nha”.

    Bị chính con trai mình vạch trần, Công Tôn Quy cười giả lả mấy tiếng, kế đấy thì hắng giọng:

    “Hừm hừm... Tiểu Điệp, ngươi cần gì phải như vậy chứ”.

    Không thấy đối phương hồi âm, Công Tôn Quy đành đưa tay vuốt chòm râu cho đỡ mất tự nhiên, ra dáng người hiểu biết buông ra một câu:

    “Tiểu Điệp à, thật ra vừa rồi phụ thân đây chỉ là muốn thử ngươi thôi... Nhưng mà... Cái Phong Vũ Kỳ Bàn này quả thực là rất lợi hại. Chỉ tính riêng độ cứng rắn thôi thì cũng đã rất khủng bố rồi. Ta dám cá dù cho cái tên điên kia có muốn cũng tuyệt không thể đem nó hủy đi nữa đâu”.

    Tên điên?

    Nghe đến hai chữ đó, trong mắt Công Tôn Tiểu Điệp chợt ánh lên một chút khác lạ.

    “Lão rùa đen ông tự dưng nhắc đến hắn làm gì? Hôm nay hắn cũng đâu có xuất hiện”.

    “Cũng chẳng có gì, chỉ là không có hắn trong lòng lại cảm thấy đại hội này trở nên thiếu thiếu thôi”.
     
    rocklina and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 293: Trở về (3)
    ...

    Thật ra thì không phải chỉ mình Công Tôn Quy, rất nhiều người còn lại ở đây cũng đều đang có cùng cảm giác giống như thế.

    Sau hai màn hủy nát Anh Tiên Đài kia, ấn tượng mà Vương Chi để lại trong lòng mọi người thực sự là rất sâu đậm. Đặc biệt là hôm qua, lần “hủy diệt” thứ hai kia, cảnh tượng phải gọi là rúng động nhân tâm. Bị phá tan đâu chỉ mỗi Anh Tiên Đài, đến chín tảng đá lơ lửng giữa không trung vốn là nơi đặt chân của tám đại tông môn và Tứ Thiên Điện cũng đều bị hủy thành mảnh vụn. Đáng nói hơn nữa là một trong chín tảng đá ấy lại còn là nơi an tọa của Hoàng Thiên Hóa – một vị chân nhân hàng thật giá thật...

    Vương Chi, hắn đã làm ra một hành động đủ gọi là điên cuồng. Và cũng chính bởi hành động điên cuồng đó mà thay vì cái tên Vương Tân hoặc Vương Chi thì có nhiều người lại âm thầm gọi hắn bằng hai chữ “tên điên” – cách mà vừa rồi Công Tôn Quy đã gọi.

    Xét rõ ra thì ở đây, có một số người không đánh giá cao “trí tuệ” của Vương Chi lắm. Trái lại, họ cho rằng hắn thật ngu ngốc khi dám đối chọi với Hoàng Thiên Hóa, theo khía cạnh nào đấy...

    Dẫu vậy, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự mong chờ của họ dành cho Vương Chi. Hay... Đúng hơn là những gì hắn sẽ làm.

    Bọn họ muốn lại nhìn thấy “sự ngu ngốc” của hắn.

    Người... Vẫn thường là những kẻ như thế.

    Đáng tiếc... Tất cả đều phải thất vọng. Đơn giản là vì hôm nay Vương Chi đã không xuất hiện.

    Tất nhiên là chẳng có mấy người ngạc nhiên, trái lại, họ thấy nó rất bình thường. Nói thế nào thì hiện tại Vương Chi đã là phu quân của Cố Hồng Nhan, một trong những vương tử của Tứ Thiên Điện, tham gia đại hội mà nói... Không cần thiết lắm.

    ...

    “Có lẽ hắn sẽ không đến nữa”. – Ngồi trên ghế, mắt nhìn Phong Vũ Kỳ Bàn trống không bên dưới, Lăng Tố thầm nghĩ.

    Đáng ra hôm nay nàng đã không định tới, thế nhưng cuối cùng lại vẫn ngồi ở đây, ngay chỗ này.

    Nàng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, đang muốn làm gì.

    Đêm qua, người cần gặp nàng đã gặp, lời không muốn nghe nàng cũng đã nghe. Chuyện lẽ ra nên kết thúc cớ gì tâm còn lưu giữ?

    Vương Chi, hắn đã nói rõ ràng như thế, rằng hắn và nàng chỉ là hai kẻ xa lạ còn vương đầy duyên nợ...

    “Rốt cuộc thì vẫn chỉ là hai kẻ xa lạ...”.

    ...

    “Tố Tố”. – Giữa lúc Lăng Tố đang hồi tưởng thì một giọng nói truyền vào tai.

    Là Hoàng Thiên Hóa. Hắn hiện đang ngồi kế bên nàng.

    Đợi nàng ngẩng đầu nhìn sang, hắn ra vẻ quan tâm, nói: “Tố Tố, hôm nay trông sắc mặt muội không tốt lắm”.

    “Ta vẫn ổn”. – Lăng Tố nhẹ đáp – “Huynh nghĩ nhiều rồi”.

    “Ừ. Nếu muội không sao thì tốt”.

    ...

    “À, phải rồi, sao hôm nay không thấy Lăng Ba và Tâm Lan đến nhỉ?”. – Nhìn trái phải một lúc, Hoàng Thiên Hóa chợt hỏi.

    Lăng Tố đương nhiên biết hắn chỉ là muốn nói chuyện với mình, thế nhưng tâm trạng hiện giờ của nàng thật sự rất tệ, căn bản là chẳng thích chuyện trò, tán gẫu gì.

    Nàng đáp một cách qua loa: “Tối qua tỷ tỷ có nói là sẽ không xem nữa. Hẳn là đã dẫn Tâm Lan và Tiểu Đinh Đang đi đâu đó rồi”.

    ...

    Câu trả lời vừa rồi của Lăng Tố, dù là thật lòng hay chỉ vì ứng phó nhất thời thì nội dung đều hoàn toàn sai lệch với thực tế.

    Dĩ nhiên là như vậy. Lăng Mị, Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang, ba người bọn họ vốn đã bị Na Trát bắt đi từ đêm qua rồi, và hiện giờ thì đang ở tại một ngọn núi vô danh nào đó khá là xa Vạn Kiếm Môn.

    Lăng Tố chắc chắn là không biết điều ấy. Hoàng Thiên Hóa hẳn cũng là như vậy. Dù sao thần thức của hắn đâu phải lúc nào cũng được thả ra bên ngoài.

    Thiết nghĩ lúc này chỉ có duy nhất một người là biết được mọi chuyện.

    Người đó là Mai Diễm Phương.

    Cũng chẳng phải bởi bản thân nàng có thần thông quảng đại gì, sở dĩ biết được chỉ đơn giản vì nàng được chọn để cho biết thôi.

    Đêm qua, sau khi đem đám người Lăng Mị, Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang thu vào Túi Càn Khôn thì Na Trát đã tìm đến Mai Diễm Phương để ra một chỉ thị. Nội dung đại khái là chờ sau khi đại hội kết thúc thì tìm cách tung ra tin tức, rằng ba người Lăng Mị đã bị bắt cóc, thủ phạm chính là Vương Chi.

    Đấy, nhiệm vụ của Mai Diễm Phương nàng là như thế. Đơn giản nhưng không kém phiền toái. Đáng nói nhất là nàng lại không thể không làm...

    Tính mạng của nàng dù sao cũng đang nằm trong tay hai người kia a.

    “Chỉ cầu mong cho hắn rời đi thật xa đi...”. – Nhìn trời xanh vô định, Mai Diễm Phương âm thầm thở ra một hơi phiền muộn.

    Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Cô”.

    Là Mai Tiểu Đóa.

    Vẫn phong cách ngắn gọn như cũ, nàng hỏi: “Vương Chi không tới?”.

    Mặc dù câu nói “trống không” là vậy nhưng Mai Diễm Phương cũng chẳng tỏ ra bất mãn cái gì. Nếu có thì cũng chỉ ngầm cảm thán trong lòng một chút thôi.

    Thú thật thì thỉnh thoảng nàng cũng rất bất đắc dĩ với phong cách nói chuyện của đứa cháu gái này. Nếu có khiếm khuyết gì cũng thôi, đằng này... Rõ ràng là miệng lưỡi bình thường, giọng cũng êm ái dễ nghe, vậy mà lại cứ thích lược bỏ ngôn từ...

    “Hừm”.

    Tay đặt lên miệng, Mai Diễm Phương nhẹ hắng giọng một tiếng, gật đầu bảo:

    “Có lẽ hắn sẽ không tham gia đại hội nữa đâu”.

    “Tại sao?”. – Mai Tiểu Đóa truy hỏi.

    Lần này, Mai Diễm Phương không trả lời ngay, thay vào đó, nàng chăm chú quan sát Mai Tiểu Đóa từ trên xuống dưới một lúc rồi mới lên tiếng:

    “Tiểu Đóa, ngươi có vẻ quan tâm đến hắn thì phải?”.

    “Không có”. – Gần như lập tức, Mai Tiểu Đóa lắc đầu phủ nhận.

    Tuy vậy, chỉ vài giây sau thì miệng nàng lại hé ra: “Cô, Vương Chi, hắn ở Tứ Thiên Điện?”.

    Thoáng nghĩ ngợi, Mai Diễm Phương đáp: “Chắc là thế. Dù sao bây giờ hắn cũng đã là vương tử của Tứ Thiên Điện, là phu quân trên danh nghĩa của tam công chúa Đông Thanh Điện...”.

    Đó rõ ràng là một lời nói dối. Bản thân Mai Diễm Phương vốn thừa biết rằng Vương Chi đã sớm rời đi, căn bản là chẳng còn ở nơi nào trong Vạn Kiếm Môn này. Dù chưa hiểu tại sao nàng lại làm vậy, nhưng với mối quan hệ ruột rà quyến thuộc cùng Mai Tiểu Đóa, thiết nghĩ nàng sẽ không có ý xấu hay là sẽ gây thương tổn gì cho đối phương.

    Mắt thấy đứa cháu gái của mình dường như lại định nói thêm gì nữa, Mai Diễm Phương liền đi trước một bước, cướp lời:

    “Được rồi, Tiểu Đóa. Lôi trưởng lão hiện đã xuống dưới rồi, ngươi hãy thay Vương Chi bốc thăm đi. Za2iGq2 Tuy chỉ là hình thức nhưng cũng không thể bỏ qua. Nói không chừng lát nữa hắn lại đột nhiên xuất hiện cũng có khi”.

    “Cô...”.

    “Yên tâm, quy định đại hội vốn không yêu cầu nhất định phải là tuyển thủ tự mình bốc thăm, chỉ cần là tuyển thủ cùng tông môn thì đều có thể bốc thay... Ngươi xem, người của mấy môn phái khác đều đã xuống hết rồi, ngươi cũng mau chóng xuống đi thôi...”.

    Đợi cho Mai Tiểu Đóa hạ đài, lúc này Mai Diễm Phương mới lắc đầu, mặt mày phiền muộn:

    “Vương Chi à Vương Chi, cầu mong ngươi hãy đi thật xa đi, tốt nhất là đừng bao giờ trở về nữa”.

    ...

    ...

    Dưới Phong Vũ Kỳ Bàn.

    Sau khi vòng đấu thứ ba kết thúc, chín thì đã loại bốn, theo như danh sách trên tay Lôi Thiên Hà hiện giờ, năm cái tên còn lại sẽ đi tiếp vào vòng đấu thứ tư là: Vương Tân của Hồng Diệp Cốc, Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn, Cao Bá và Hoa Tiểu Mễ của Vạn Kiếm Môn, cuối cùng là Mộng Đoạn của Thanh Y Môn.

    Đối với năm cái tên này, ngoài Hoa Tiểu Mễ thì bốn người còn lại có thể nói đều rất mạnh. Tất nhiên Vương Chi chắc chắn là kẻ nổi bật nhất trong số đó.

    Tu vi mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng lại có thực lực vượt qua cả cao thủ Linh châu đệ cửu trọng, tiếp cận cấp bậc cường giả, trong nhân loại, cùng trang lứa xét ra cũng chẳng có mấy người so được.

    Như đã nói, ở đây có không ít người muốn tiếp tục được nhìn thấy một màn kinh tâm động phách nữa từ hắn. Nhất là những môn phái đã bị loại khỏi cuộc chiến tông môn.

    Chỉ tiếc... Bọn họ phải thất vọng.

    Nếu như lúc nãy còn có kẻ trông chờ thì hiện tại, khi chứng kiến người bước lên đài bốc thăm là Mai Tiểu Đóa thì hầu hết đều sự mong đợi đều đã triệt để bị dập tắt.

    Vương Chi, hắn thật sự sẽ không xuất chiến nữa.
     
    rocklina and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 294: Trung liên, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi
    ...

    Nhân số ít ỏi nên rất nhanh lượt bốc thăm đã kết thúc. Vẫn theo quy tắc cũ, trong năm thẻ thì có bốn cái là ghi số thứ tự, một cái còn lại thì để trống và người bốc được nó sẽ trực tiếp tiến thẳng vào vòng trong mà không cần phải thi đấu.

    Hai cặp đấu đã được xác định là: Vương Tân của Hồng Diệp Cốc đấu với Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn; Hoa Tiểu Mễ của Vạn Kiếm Môn đấu với Mộng Đoạn của Thanh Y Môn.

    Và bây giờ...

    “Vòng đấu thứ tư, trận thứ nhất: Vương Tân của Hồng Diệp Cốc đấu Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn. Xin mời tuyển thủ thượng đài”.

    Sau khi lời của Lôi Thiên Hà vừa dứt chưa bao lâu thì từ phía trên, Công Tôn Tiểu Điệp thả người bay xuống, tư thế phải gọi là phiêu dật xuất trần, anh tuấn tiêu sái, nhất là kết hợp với chiếc quạt trong tay hắn, có thể nói là... “Cực soái”.

    Có điều, tất cả chỉ là dáng vẻ bên ngoài thôi, chứ còn thực tế, trong lòng hắn chẳng hề “soái” tí nào.

    “May mà tên điên đó không muốn đánh nữa”. – Đấy chính là mấy lời “thật lòng” của hắn.

    Thú thật thì đối với Vương Chi, Công Tôn Tiểu Điệp rất là e ngại. Không phải sau khi chứng kiến đối phương hủy nát Anh Tiên Đài mà bắt đầu từ lúc tranh đoạt “Xuy Thủy Kiếm” kia.

    Chiến lực khủng bố của đối phương khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

    Vốn dĩ đối với trận đấu này, khi đối thủ là Vương Chi, Công Tôn Tiểu Điệp lẽ ra sẽ rất “khó xử”.

    Tuy nhiên... Hiện tại hắn cần gì phải e ngại chứ?

    Cái tên điên kia không có tới a.

    “Soạt”.

    Chiếc quạt trong tay xòe rộng, Công Tôn Tiểu Điệp phẩy nhẹ lên xuống, sức gió vừa đủ làm lay mấy sợi tóc trên mặt, thần thái tiêu sái lạ thường, chẳng giống bộ dạng nên có ở một kẻ tham chiến tí nào.

    Mà thật sự thì hắn vốn cũng đâu coi đây là một trận chiến. Hắn xem nó là một khoảng thời gian chờ đợi, và điều hắn chờ là chiến thắng.

    Mặc dù không vẻ vang gì, thế nhưng chí ít so với thua một cách thảm hại thì vẫn khá hơn nhiều lắm.

    “Coi bộ ông trời đối với Công Tôn ta cũng không tệ”.

    ...

    Lát sau...

    Rốt cuộc thì thời gian chờ đợi của Công Tôn Tiểu Điệp cũng đã hết.

    Một lần nữa, thân ảnh Lôi Thiên Hà hiện ra trên Phong Vũ Kỳ Bàn.

    Cố ý lại như vô tình, ánh mắt hắn dừng ở chỗ Hồng Diệp Cốc vài giây, kế đó thì thu về, nói:

    “Thời gian chờ đợi đã hết nhưng tuyển thủ Vương Tân của Hồng Diệp Cốc hiện vẫn chưa thượng đài, vậy nên theo quy định của đại hội, với tư cách là trọng tài, ta tuyên bố: Người thắng cuộc trong trận đấu đầu tiên ở vòng đấu thứ tư này là Công Tôn...”.

    Hai chữ “Tiểu Điệp” phía sau còn chưa kịp thốt ra thì Lôi Thiên Hà đã phải dừng lại. Hắn vừa phát giác ra một điều bất thường: Các vị tông chủ, môn chủ đều chẳng còn ai để ý tới hắn, thay vào đó thì tất cả đang cùng hướng mắt về một hướng.

    Trong dạ ngờ vực, hắn xoay đầu nhìn theo họ...

    Cũng không mất bao nhiêu thời gian, Lôi Thiên Hà rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên do. Hắn đã biết thứ bọn họ đang nhìn là gì.

    Một đạo hồng quang. Nó hiện đang hướng về chỗ này bay đến, tốc độ phải gọi là cực nhanh, so ra chẳng kém cao thủ Linh châu đệ bát trọng toàn lực phi hành là bao.

    “Soạt”.

    “Soạt”.

    “Soạt”.

    ...

    Chẳng rõ từ đâu, hơn mười thân ảnh đột ngột xuất hiện chặn lại đạo hồng quang đang bay tới nọ.

    Thì ra là đám trưởng lão của Vạn Kiếm Môn.

    Trước trận thế tùy thời lao lên tấn công của bọn họ, đạo hồng quang kia rốt cuộc cũng dừng lại, quang hoa nhanh chóng tán đi...

    Nhìn chân diện vừa lộ rõ, một trong số các trưởng lão Vạn Kiếm Môn bước ra, thần sắc ngạc nhiên lên tiếng:

    “Các hạ là Vương Chi?”.

    “Là ta”. – Bên kia, Vương Chi hờ hững đáp lại.

    Sau khi dùng ánh mắt trao đổi với những người khác, vị trưởng lão vừa rồi chợt di chuyển, nhường đường cho Vương Chi.

    “Vừa rồi không biết là Vương đạo hữu, xin chớ trách. Xin mời đạo hữu tiến vào trong”.

    Đối với thái độ của bọn họ, Vương Chi cũng chẳng lấy gì làm ngoài ý muốn, chỉ tùy tiện gật đầu rồi lại tiếp tục bay vào địa phận của Vạn Kiếm Môn.

    Đúng vậy, chính là bay, không phải đi.

    Đây quả thực là một hành động khoa trương, theo khía cạnh nào đó. Và sự khoa trương càng tăng thêm nữa khi mà Vương Chi đã không dừng lại, kể cả thời điểm hắn tiến vào phạm vi Anh Tiên Đài.

    Với tư cách một đệ tử của Hồng Diệp Cốc, một tuyển thủ tham gia Tông môn chi chiến, đáng lý Vương Chi sẽ không được phép làm ra hành động như vừa rồi. Giữa lúc đại hội đang diễn ra lại ngang nhiên bay vào như vậy, thật là một sự xúc phạm đối với các vị tông chủ, môn chủ đang ngồi đây.

    Có điều, hiện tại Vương Chi lại không phải chỉ đơn thuần là một đệ tử, một tuyển thủ tham gia thi đấu mà còn mang một thân phận đặc thù khác nữa: Vương tử của Tứ Thiên Điện.

    Với thân phận này, đừng nói mấy vị tông chủ, môn chủ gì kia, cho dù có là hai cường giả Thiên hà đệ thất trọng như Tu Thiện và Tu Chiến cũng phải kính hắn ba phần.

    Vậy nên dù hắn có ngang nhiên bay vào đây thì thiết nghĩ tám đại tông môn cũng không có người nào dám trách tội hắn. Cho dù có đi nữa thì tuyệt đối cũng chẳng phải bọn họ.

    “Hừ. Rắn mọc bốn chân thì đã nghĩ mình là rồng”. – Vừa lên tiếng là Hoàng Thiên Hóa.

    Xem ra đối với Vương Chi, ác cảm trong lòng hắn chỉ có tăng không giảm.

    ...

    Đứng trên Phong Vũ Kỳ Bàn, Vương Chi hoàn toàn nghe rõ, cũng thừa hiểu hàm ý châm chọc của Hoàng Thiên Hóa dành cho mình, tuy nhiên, hắn thật sự là chẳng chút để tâm đến nó.

    Lúc này, đối tượng mà hắn muốn nói và muốn nghe là một người khác, không phải Hoàng Thiên Hóa.

    Bảo trì trầm mặc, Vương Chi chậm rãi bước đi, tiến đến giữa Phong Vũ Kỳ Bàn...

    Mắt thấy thân ảnh Vương Chi cách mình mỗi lúc một gần, trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp bất giác khẩn trương lên hẳn, thậm chí đến chiếc quạt cũng chẳng biết đã xếp lại từ bao giờ...

    “Cái tên điên này sao bỗng dưng lại chạy tới đây làm gì? Lẽ nào lại muốn hủy thêm một cái Anh Tiên Đài nữa mới chịu dừng”.

    Công Tôn Tiểu Điệp cho rằng Vương Chi đến đây là để tham chiến – chuyện “khó xử” nhất với hắn lúc này.

    Đối thủ của hắn trong trận đấu này chính là Vương Chi a.

    Lúc nãy Lôi Thiên Hà vẫn chưa tuyên bố xong, như vậy tức là Công Tôn Tiểu Điệp hắn còn chưa phải là người chiến thắng. Hay nói ZpwJmKI cách khác thì trận đấu có khả năng là sẽ tiếp tục được tiến hành. Mà điều đó thì... Hắn không hề mong muốn một chút nào cả.

    Tuy rằng Công Tôn hắn không yếu nhưng Vương Chi kia cũng là một kẻ mạnh, rất rất mạnh. Đánh với đối phương mà nói...

    Thua chắc!

    ...

    “Ài...”.

    Sau một hồi suy tính thiệt hơn, cuối cùng thì Công Tôn Tiểu Điệp cũng đưa ra quyết định.

    Đánh.

    Thua cũng phải đánh.

    Mặc dù tướng mạo có chút “xinh đẹp” nhưng nói thế nào thì Công Tôn hắn cũng là một đại nam nhân chân chính, há có thể chưa đánh mà hàng được?

    Thua cũng phải đáng mặt nam nhân!

    “Lôi trưởng lão”. – Hướng Lôi Thiên Hà, Công Tôn Tiểu Điệp nói – “Hiện giờ Vương Chi đã đến, xin hãy để chúng ta bắt đầu trận đấu”.

    “Tốt”. – Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, Lôi Thiên Hà lập tức gật đầu.

    Trông theo thân ảnh vừa rời đi của đối phương, trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp không kiềm được mắng to một câu:

    “Đồ lão già chết giẫm!”.

    Bực bội quy bực bội, rốt cuộc thì Công Tôn Tiểu Điệp cũng chỉ còn biết phóng lao theo lao, cùng Vương Chi đánh xuống một trận.

    Hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn Vương Chi vừa mới tiến đến giữa Phong Vũ Kỳ Bàn, nói lớn:

    “Hãy đánh một trận hoành tráng đi!”.

    ...

    ...

    Đợi một lúc vẫn chưa thấy Vương Chi làm ra phản ứng gì, trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp không khỏi âm thầm nghi hoặc:

    “Tên điên này đến cùng là có muốn đánh hay không đây?”.

    ...

    Bên kia, sau một đỗi trầm mặc, Vương Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về chỗ của Yêu Tông, mắt dừng trên mặt Lăng Tố, cất tiếng:

    “Trung Liên, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi”.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 295: Không phải con ngươi
    ...

    ...

    “Trung Liên, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi”, chỉ với một câu nói đơn giản như vậy nhưng Vương Chi đã khiến cho hầu hết mọi người ở đây ít nhiều đều có chút ngoài ý muốn.

    Bọn họ vốn chỉ cho rằng hắn đến nơi này là để tiếp tục tham gia Tông môn chi chiến, nhưng với tình huống hiện giờ, xem bộ dáng thì dường như là không phải.

    Trong dạ nghi hoặc, những người ngoài cuộc chẳng ai bảo ai, tất cả đều lựa chọn im lặng, tiếp tục theo dõi...

    “Hắn lại tính làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa đây?”.

    Chỗ Tứ Thiên Điện, thần sắc của Cố Hồng Nhan lúc này không tốt gì mấy, ngược lại còn có chút khó coi. Bằng chứng là đôi chân mày của nàng hiện cũng đã bất giác mà cau lại.

    Thú thật thì trong lòng nàng đang khá là khó chịu.

    Tuy đối với quan hệ giữa Hoàng Thiên Hóa và Lăng Tố của Yêu Tông, Cố Hồng Nhan còn chưa tường tận nhưng với những gì quan sát được, nàng không nghĩ đó chỉ đơn giản là một mối sơ giao bình thường. Trực giác mách bảo cho nàng biết giữa hai người bọn họ có điều mờ ám. Nhất là cái cách mà Hoàng Thiên Hóa đối xử với Lăng Tố kia. Nó quá thân mật...

    Vương Chi, hắn nghĩ gì lại đứng giữa chỗ này, trước mặt bao nhiêu người hướng Lăng Tố nói ra mấy lời đó chứ?

    Cố Hồng Nhan có dự cảm xấu cho chuyện này. Nàng không khỏi thay hắn mà lo lắng. Dĩ nhiên không phải bản thân Lăng Tố hay là Yêu Tông, khiến nàng lo là Hoàng Thiên Hóa kia. Với mối quan hệ “mờ ám” của y và Lăng Tố, nếu có phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn thì nàng cũng chẳng ngạc nhiên lắm đâu.

    Mặc dù hiện giờ Vương Chi đã được xem như là một trong những vương tử của Tứ Thiên Điện nhưng thân phận so ra vẫn kém xa Hoàng Thiên Hóa, đối chọi căn bản là một việc làm ngu ngốc.

    Bình thường, Hoàng Thiên Hóa có thể không tìm đến hắn gây phiền toái, dù sao vương tử của Tứ Thiên Điện cũng có chút cân lượng, chẳng phải muốn kiếm chuyện liền kiếm chuyện được. Tuy nhiên, bằng như ngược lại, người chủ động kiếm chuyện là tên vương tử này thì sao?

    Hoàng Thiên Hóa há lại là kẻ ăn chay mà để một tên tiểu tử Linh châu cảnh chạy tới trước mặt mình khua môi múa mép, hoa tay múa chân?

    Giết, Hoàng Thiên Hóa đúng là không dám thật; Thế nhưng, nếu là dạy dỗ một chút thì khẳng định hắn sẽ phóng tay làm ngay, thậm chí tình huống cho phép mà nói... Đánh trọng thương cũng không phải không thể.

    Đối phương là e ngại Tứ Thiên Điện chứ không phải một tên vương tử ngu xuẩn tìm tới kiếm chuyện!

    Lại nói, Tứ Thiên Điện há sẽ vì một tên vương tử ngu xuẩn mà truy cứu Hoàng Thiên Hóa sao? Trừ phi là tên vương tử này bị đánh chết hẳn đi!

    Cố Hồng Nhan càng nghĩ thì trong dạ lại càng không yên.

    Chỉ vì một câu nói của Vương Chi dành cho Lăng Tố lại làm nàng lo lắng như thế, thoạt nghe đúng là hơi quá.

    Có điều... Đó là sự thật. Cố Hồng Nhan cảm thấy rất bất an. Sự xuất hiện đột ngột cùng câu nói của Vương Chi khiến nàng có dự cảm xấu về những gì sắp xảy ra.

    Đó là trực giác của nữ nhân. Và dù có tin hay không thì nàng cũng phải làm gì đó để mọi chuyện dừng lại.

    Hiện tại Vương Chi chính là con cờ quan trọng để nàng nâng cao địa vị tại Tứ Thiên Điện, giúp nàng tiến gần hơn đến ngôi vị Thánh nữ. Với mức cược cùng hy vọng đã đặt lên người hắn, nàng tuyệt đối không thể để xảy ra bất trắc gì được. Nhất là khi chiến trường kia đã sắp diễn ra...

    Mang tâm lý phòng ngừa, Cố Hồng Nhan đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nhìn Vương Chi bên dưới, dịu dàng cất tiếng:

    “Vương Chi, chàng muốn đến sao lại không báo ta một tiếng vậy?”.

    Đợi Vương Chi xoay đầu ngó qua, nàng nói tiếp:

    “Nếu chàng đã đến đây rồi thì hãy tham chiến đi. Đối thủ của chàng chính là Công Tôn Tiểu Điệp. Nếu không phải việc gì quan trọng thì thiết nghĩ chàng nên để sau hẳn nói”.

    Theo ý tứ của nàng thì rõ ràng là không muốn Vương Chi tiếp tục nói thêm gì nữa với Lăng Tố.

    Mọi chuyện... Để sau hẳn nói.

    Là góp ý, hay là yêu cầu?

    Bất kể có là gì đi nữa thì nó đều chẳng quan trọng. Đơn giản là vì Vương Chi sẽ không để ý.

    Hắn cần hỏi, và nhất định phải hỏi.

    Lần nữa chuyển dời ánh mắt lên mặt Lăng Tố, hẳn nói:

    “Trung Liên, ta hỏi ngươi. Tâm Lan... Nó có phải là con ta không?”.

    Một câu hỏi mà câu trả lời hắn đã biết trước. Thế nhưng hắn vẫn muốn hỏi. Hắn muốn nghe chính miệng Lăng Tố thừa nhận. Hắn muốn... Nhìn ra chút gì đó từ nàng...

    Và thực tế thì... Có lẽ hắn đã nhìn ra “một chút gì đó”.

    Ngay khi câu nói kia vừa dứt thì nét mặt Lăng Tố đã biến đổi, dù sau đấy nó nhanh chóng được giấu đi nhưng Vương Chi vẫn kịp nhìn ra được. Hắn vẫn luôn chú ý đến.

    Bất giác, một thứ cảm xúc không tên chợt trỗi lên trong lòng hắn.

    Mà đâu chỉ hắn, hầu hết những người có mặt ở đây, trong lòng bọn họ cũng đang có một vài cảm xúc khác lạ.

    Chỉ là nguyên nhân thì không giống. Thứ khơi dậy cảm xúc của bọn họ không bắt nguồn từ sự thay đổi trên gương mặt của Lăng Tố mà nó đến từ chính Vương Chi hắn, hay nói đúng hơn là đến từ câu nói vừa rồi của hắn.

    Với những ai chưa biết thân phận Tâm Lan còn đỡ, riêng những người đã biết, nó quả thực làm bọn họ kinh ngạc.

    Tương tự như Hồng Diệp Cốc, mấy đại tông môn khác cũng thu được không ít tình báo về Yêu Tông. Thông tin về Lăng Tố và Tâm Lan chẳng phải là bí mật gì, tất cả gần như đều đã nắm được.

    Tuy nói là chưa hoàn toàn xác nhận nhưng ai cũng đều nhận định rằng Tâm Lan kia chính là con gái của Lăng Tố - thập tam trưởng lão hiện thời của Yêu Tông.

    Vương Chi, hắn vừa mới hỏi gì? Tâm Lan có phải là con của hắn không?

    Như vậy khác nào nói quan hệ giữa hắn và vị thập tam trưởng lão của Yêu Tông kia là...

    “Xem ra lại có trò hay để xem rồi”.

    Mang theo tâm lý tò mò cùng một ít hứng thú, người của các đại tông môn tiếp tục ngồi im theo dõi kỳ biến...

    Trái ngược với bọn họ, tâm trạng của Hoàng Thiên Hóa hiện giờ không được tốt lắm. Nếu trước đó hắn chỉ là có chút hoài nghi thì lúc này, tất cả đã trở thành sự thật. Một sự thật mà hắn không cách nào chấp nhận được.

    Chỉ bằng câu nói vừa rồi của Vương Chi thôi cũng đã đủ để hắn xác minh một vài thứ. Và bây giờ, hắn nghĩ là có vài thứ khác nữa mà hắn cần tiếp tục xác minh.

    Nét mặt âm trầm, hắn từ từ đứng dậy trong khi ánh mắt thì vẫn luôn nhìn chằm Vương Chi bên dưới...

    “Vương Chi”.

    Vừa lên tiếng là Cố Hồng Nhan. Từ nãy giờ nàng vẫn luôn chú ý tới động thái của Hoàng Thiên Hóa, vậy nên ngay khi nhận ra sự khác thường của hắn thì nàng lập tức đi trước một bước, nhanh chân đáp xuống Phong Vũ Kỳ Bàn.

    Tiến tới trước mặt Vương Chi, với thần sắc chẳng lấy gì làm vui vẻ, nàng mở miệng:

    “Chàng nói hàm hồ cái gì vậy, hãy mau...”.

    “Không phải việc của ngươi”.

    Bị người cắt ngang, hơn nữa còn là thẳng thừng như vậy, Cố Hồng Nhan nhất thời khựng người trong giây lát. Thú thật là nàng đã bị sự “cự tuyệt” của Vương Chi làm cho bất ngờ.

    Không phải việc của ngươi?

    Đây là lần đầu tiên có một tên nam tu sĩ Linh châu cảnh dám đứng trước mặt nàng mà nói ra mấy lời đó, bằng cái giọng điệu đó đấy.

    Cố đè nén cỗ lửa giận trong lòng, Cố Hồng Nhan chẳng muốn nhiều lời nữa, lập tức nắm lấy tay Vương Chi, bảo:

    “Vương Chi, chúng ta aJHGvmE cần phải nói chuyện”.

    Nói xong, không cần biết đối phương có nguyện ý hay không, nàng dùng sức kéo đi.

    Nhưng...

    Không được. Vương Chi đã ghì lại.

    Tuy nhiên, tất cả mới chỉ là khởi đầu, sự ngạc nhiên, hoặc cũng có thể gọi là tức giận mà Vương Chi dành cho nàng còn ở phía sau.

    Trước ánh mắt khó tin pha chút giận dữ của nàng, Vương Chi đặt cánh tay còn lại của mình lên tay nàng, kế đó thì... Đem nó lấy ra.

    “Cố Hồng Nhan, ta nhắc lại: Đây không phải việc của ngươi”.

    Ngước lên nhìn Lăng Tố hiện vẫn bảo trì trầm mặc, lần thứ ba hắn lên tiếng, với âm lượng được đề thăng thấy rõ:

    “Trung Liên, hãy trả lời ta! Tâm Lan nó có phải con ta hay không?”.

    “Vương Chi...”.

    “Cố Hồng Nhan”. – Lần này người cắt ngang lời Cố Hồng Nhan là Hoàng Thiên Hóa.

    Với gương mặt chẳng rõ buồn vui, hắn nói tiếp: “Nếu như vị phu quân này của ngươi đã có điều nghi hoặc thì tại sao không để hắn được giải đáp rõ ràng”.

    Mặc kệ thần tình phức tạp của đối phương, hắn cúi xuống nhìn Lăng Tố, hỏi: “Tố Tố, muội không định trả lời hắn sao?”.

    ...

    Qua vài giây im lặng, bàn tay vốn đang nắm lại của Lăng Tố cũng từ từ buông lỏng...

    Chậm rãi đứng lên, với gương mặt hững hờ lãnh đạm, nàng nhìn xuống Vương Chi bên dưới, nói rành mạch:

    “Tâm Lan, nó không phải con ngươi”.

    P/s: Sắp bước vào cột mốc thứ hai trong quá trình chuyển biến tâm lý nhân vật, cần phải sắp xếp lại vài chi tiết quan trọng, không dám viết qua loa. Vậy nên mình sẽ tạm nghỉ 2 ngày để chuẩn bị cho những diễn biến tiếp theo.

    P/s 2: Tâm trạng hiện cũng không được ổn lắm, viết ra lại sợ không tốt. Thôi thì nhân đây bế quan đột phá tâm cảnh luôn vậy.

    Chương thiếu tháng này không bù được thì sẽ cộng dồn tháng sau. (Tính tới hôm nay là 4 chương.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)