Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 271: Ta sẽ tìm cách chữa trị
    ...

    ...

    “Ta xin lỗi”.

    Tại một góc khác của chốn rừng núi hoàng vu này, sau một đỗi lâu, rốt cuộc Na Trát cũng lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng nặng nề giữa mình và Vương Chi.

    Lời nàng vừa mới nói, câu xin lỗi ấy, nó hoàn toàn là thật tâm. Nàng cảm thấy áy áy sau những gì đã xảy ra với Tiểu Đinh Đang, với Lăng Mị.

    Nhưng hình như Vương Chi lại không mấy tin tưởng vào nó – sự thật tâm ấy lắm.

    Xoay lại nhìn nàng, hắn nói:

    “Sau hành động ác ý của mình ư?”.

    Thật sự không khó để Na Trát nghe ra một chút ác cảm mà Vương Chi vừa dành cho mình. Từ giọng nói, lẫn khuôn mặt, ánh mắt...

    Tuy nhiên, nàng không trách hắn. Nếu như chẳng bởi hành động tùy tiện của nàng thì Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị kia đã không bị đẩy vào tình huống nguy hiểm. Nhất là Lăng Mị. Ngọc tâm rạn nứt đến độ mà cả chính Na Trát nàng cũng cảm thấy phiền não.

    “Cốt Đãi”.

    Ngập ngừng trong giây lát, Na Trát thở ra một hơi, không phải mũi mà là bằng miệng, sau đó nói tiếp:

    “Ta không cố ý đưa hai người họ vào nguy hiểm”.

    “Không cố ý?”.

    Vương Chi chẳng buồn tin: “A di, không phải chính miệng ngươi nói là vứt bỏ bọn họ ở đây, địa bàn của Tiếu Diện Hổ? Không phải nói là giúp ta đoạn tuyệt quá khứ?”.

    “Và ngươi thật sự tin như vậy?”.

    Lần này thì Vương Chi không đáp ngay. Câu hỏi của Na Trát làm hắn hơi ngoài ý muốn.

    Trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, hắn hỏi:

    “Vậy ý a di ngươi thì đó chỉ là một câu nói đùa?”.

    “Không”. – Trái với tưởng tượng của Vương Chi, Na Trát lắc đầu phủ định: “Đó không phải những lời vui đùa mà hoàn toàn có chủ đích”.

    Vương Chi chẳng xen vào, đợi nghe nàng giải thích.

    “Ta vốn chưa từng nghĩ sẽ đem Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang thả về”.

    Na Trát giải bày: “Lăng Mị thì quá rõ, bản thân nàng chính là Diễm Tuyệt Tam Sinh – một trong hai loại bảo đỉnh bí ẩn và khó lường nhất trong thiên hạ, có được nàng là khao khát của vô số tu sĩ, dù là Đại hải cảnh cũng thèm đến nhỏ dãi... Nếu như thả nàng, rồi lại để một nam nhân nào khác chiếm hữu nàng, điều đó... Thật quá đáng tiếc”.

    “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Chẳng thà không gặp, hoặc là không biết thì thế nào cũng được. Nhưng Cốt Đãi, ta và ngươi đều nhận định nàng chính là người mang thể chất bảo đỉnh Diễm Tuyệt Tam Sinh, ngươi có thể cam lòng bỏ qua nhưng ta thì không thể chấp nhận điều đó...”.

    Những lời của Na Trát, Vương Chi vốn dĩ có thừa lý do để bác bỏ, thế nhưng hắn đã không làm thế. Bởi đơn giản là trong chuyện của Lăng Mị, nếu có thì người được lợi cũng chẳng phải Na Trát nàng.

    Vẫn bảo trì im lặng, hắn tiếp tục lắng nghe.

    “... Về phần Tiểu Đinh Đang...”.

    Dừng trong giây lát, trái với sự tường tận như khi đề cập tới Lăng Mị, Na Trát chỉ đưa ra một lời giải thích ngắn gọn, có phần mơ hồ: “Cứ coi như là ta vì yêu thích nó nên đã bắt đi”.

    ...

    Qua một đỗi trầm ngâm, để suy nghĩ, để phân định, Vương Chi rốt cuộc cũng lên tiếng:

    “A di, nói vậy việc ngươi thả Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị chỗ này, đặt họ vào hoàn cảnh hung hiểm là vì cái chủ đích gì kia ư?”.

    “Chỉ đúng một nửa”.

    Na Trát hồi đáp: “Ta đúng là đã thả bọn họ ở đây, tuy nhiên, ta chưa từng nghĩ là sẽ để họ bị nguy hiểm gì. Lâm vào tình cảnh như hiện tại thì lại càng không”.

    Nói đoạn, nàng chìa tay ra. Rất nhanh, từ trong lòng bàn tay nàng, một tia sáng màu đen dần hiện rõ.

    “Đây là một tia thần hồn của ta”.

    Nghe nàng nói thế, trong lòng Vương Chi không khỏi âm thầm nghi hoặc.

    Bình thường thần hồn không phải nên có màu trắng sao?

    Với một chút hiếu kỳ, hắn dùng thần thức kiểm tra...

    Vài giây sau...

    Đợi cho Vương Chi đã thu lại thần thức, lúc này Na Trát mới hỏi:

    “Thấy sao?”.

    “Một tia thần hồn này của ngươi... Là được lấy ra từ người Lăng Mị?”.

    “Phải”.

    Na Trát gật đầu xác nhận: “Trước khi đem thả Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang ở đây, ta đã âm thầm ký gửi tia thần hồn này trên người Lăng Mị, vốn là để phòng bất trắc. Không nghĩ...”.

    “Tuy không biết bằng cách nào nhưng một tia thần hồn này của ta đích thị là đã bị biến đổi. Rất nhiều. Nếu không nhờ vẫn còn lưu giữ một chút đặc tính thì e là ta còn chẳng thể nhận ra mà đem nó thu hồi”.

    Vương Chi một lần nữa lâm vào trầm mặc.

    Chẳng rõ qua bao lâu, có lẽ là tám, hoặc cũng có lẽ là chín giây, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Na Trát phía đối diện, trực tiếp hỏi:

    “A di, những gì ngươi nói, ta có thể tin chứ?”.

    “Mỗi một câu ngươi đều có thể tin”.

    “Được. Vậy ta sẽ tin ngươi”.

    ...

    Lời thừa Vương Chi cũng không muốn nói nhiều, hắn quay lại vấn đề trước đó:

    “Về ngọc tâm của Lăng Mị, thật sự là ngay đến một chân nhân như ngươi cũng không có biện pháp chữa trị triệt để sao?”.

    “Ta e trước mắt là không. Ta chưa Z3C4W53 từng gặp hay là nghe qua trường hợp nào như thế cả. Ngọc tâm của nàng thật sự quá cổ quái”.

    Đối với đáp án nhận được này Vương Chi cũng chẳng thấy ngoài ý muốn lắm. Ngay đến bản thân hắn – kẻ đang nắm giữ vô số tri thức trong đầu – còn như lọt vào sương mù nữa là.

    “Xem ra cũng chỉ có thể từ từ tìm cách”.

    Nếu nói trong lòng hắn chẳng có chút sầu lo nào thì khẳng định là nói dối. Hoàn toàn ngược lại, hắn không những lo mà còn nhiều nữa là khác. Mặc dù lúc nãy đã tạm thời chiếu theo pháp quyết của Lung Linh Đồng Ngọc Công để tạo nên một ấn pháp đem vết nứt trên ngọc tâm của Lăng Mị phong ấn lại, thế nhưng theo tính toán của hắn thì cũng sẽ không duy trì được bao lâu. Cái thứ lực lượng có thể biến đổi cả thần hồn của tu sĩ Linh anh đệ bát trọng, há lại có thể xem nhẹ. Huống hồ hắn còn chưa biết trong tương lai, vết nứt kia liệu có lan rộng ra nữa hay không.

    Lùi một bước, cứ cho là vết nứt ấy vẫn giữ nguyên, nhưng những quang điểm thì sao? Lực lượng kỳ lạ kia thì sao? Và cả bản thân ngọc tâm của Lăng Mị nữa, ai dám chắc là nó sẽ không có gì thay đổi, sẽ gây ra ảnh hưởng gì với cơ thể Lăng Mị?

    Một thứ khó lường thì thật khó để tiên liệu được.

    Phong ấn tạo nên từ Linh Lung Đồng Ngọc Công, thú thực là Vương Chi hắn không quá trông chờ. Dẫu có là công pháp trứ danh ở cõi Phù Thiên bao la thì thế nào, hắn cũng chỉ mới học được một chút da lông mà thôi. Với tu vi Linh châu đệ ngũ trọng hiện tại của mình, hắn có thể phát huy được bao nhiêu phần uy năng của công pháp chứ.

    Muốn đảm bảo cho Lăng Mị, ít nhất cần có thêm vài phương án nữa. Ngoài ra cũng cần đến sự trợ giúp của một tu sĩ có tu vi cao thâm...

    Trong lòng đã có chủ ý, Vương Chi nhìn sang Na Trát.

    Có điều, khi hắn còn chưa kịp mở miệng nhờ vả thì bên kia Na Trát đã lên tiếng:

    “Ta sẽ thi pháp tạo thêm mấy tầng phong ấn trên ngọc tâm của Lăng Mị”.

    Vì Na Trát đã mở lời trước nên lời sắp định nói ra, Vương Chi cũng đành thu hồi lại. Thay vào đó, bám theo câu nói vừa rồi của nàng, hắn dò hỏi:

    “Cụ thể thế nào?”.

    “Giống như ngươi”.

    Thần sắc hơi đổi, Vương Chi xác nhận lại: “A di, ý ngươi là sẽ sử dụng chân nguyên?”.

    Na Trát gật đầu, đáp gọn: “Ba thành”.

    Lần này thì Vương Chi thật sự đã bị làm cho kinh ngạc. Hắn không nghĩ con số lại lớn như vậy.

    Ba thành chân nguyên của tu sĩ Linh anh cảnh, đây tuyệt đối không phải số lượng có thể dễ dàng mang ra dùng đâu.

    “A di, nếu thật sự không quá cần thiết thì...”.

    Đưa tay làm động tác ngăn lại, Na Trát nhẹ lắc đầu, bảo:

    “Ngọc tâm của Lăng Mị cổ quái thế nào ta nghĩ là ngươi cũng hiểu rõ. Ta sợ nếu chỉ dùng những phong ấn thông thường thì chẳng những không thể duy trì được bao lâu mà còn vô tình gây ra ảnh hưởng xấu cho nàng”.

    Dừng trong giây lát, nàng nói tiếp: “Cốt Đãi, không phải vì vậy mà ngươi đã sử dụng chân nguyên của mình đấy ư? Ấn pháp của ngươi ta đã xem qua rồi, nó quả chẳng hề đơn giản một chút nào... Ta cũng sẽ làm giống ngươi, sử dụng ba thành chân nguyên để tạo nên một tầng phong ấn đặc biệt, có như vậy thì mới hạn chế tối đa những rủi ro cho Lăng Mị...”.

    Chợt cười nhẹ, giọng Na Trát đột nhiên nhỏ đi hẳn:

    “Dù sao thì mọi chuyện cũng đều do ta mà ra. Ta nên chịu trách nhiệm...”.

    Nói xong, nàng xoay người, theo đường cũ quay về.

    “Cốt Đãi, ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm cách chữa trị triệt để cho Lăng Mị”.

    Dõi theo bóng lưng của nàng, Vương Chi muốn gọi lại, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn chỉ có thể im lặng... Công Hội Mạo Hiểm phía trước quảng trường thượng diện, đã bị người
     
    rocklina and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 272: Ngươi không xứng
    ...

    ...

    Liên tiếp thở ra mấy hơi dài phiền muộn, Vương Chi ngẩng đầu nhìn trời, lòng nặng trĩu ưu tư.

    “Thiên... Tại sao lại là ta chứ?”.

    “Nếu đã lựa chọn ta, vậy cớ gì còn lưu giữ một phần của ta?”.

    ...

    “Hai mươi lăm năm lại chỉ như một giấc mộng... Chỉ như một giấc mộng...”.

    ...

    Nhắm nghiền hai mắt, Vương Chi nhếch môi, nở một nụ cười đắng chát, đầy thương cảm.

    “Rốt cuộc thì đây là điều Vương Chi ta muốn, hay cũng chỉ là an bài của ngươi? Một chút tâm nguyện này... Sao lại khó khăn như vậy...”.

    ...

    ...

    Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy lúc này Vương Chi đã không còn than trách những lời khó hiểu như khi nãy nữa.

    Một cách chậm rãi, hắn mở mắt ra.

    “Do trời cũng được, bởi ta cũng tốt, dù thế nào thì ta cũng phải hoàn thành tâm nguyện này”.

    Hơn hai mươi năm dằn vặt khổ đau, hắn không muốn mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Thậm chí nếu nó có là sai lầm thì hắn cũng sẽ sai đến cùng.

    ...

    Lát sau.

    Nghĩ tới gì đấy, Vương Chi đột nhiên thò tay vào ngực, lấy ra một vật màu đen.

    Chính là chiếc hộp mà Tiểu Đinh Đang trong lúc mơ mơ hồ hồ đã đưa cho hắn.

    Ngắm nhìn nó một lúc, sau cùng thì hắn cũng quyết định đem nắp hộp mở ra.

    Bên trong chỉ có duy nhất một vật, hơn nữa lại chẳng phải là thứ quý giá gì, bất quá là một cuộn giấy nhỏ được buộc cẩn thận bằng một sợi dây màu vàng.

    “Đây là thứ mà nó muốn tặng ta sao?”.

    Vương Chi chần chừ trong phút chốc rồi cũng nhẹ nhàng đem sợi dây nọ tháo xuống, từ từ mở cuộn giấy ra...

    Bên trong... Một chữ cũng không có. Nó là một bức tranh. Rất tệ.

    Khung cảnh hiện lên trong tranh là một thảm cỏ xanh... Một tàng cây... Người há miếng hát ngâm... Kẻ ngã nghiêng cất bước...

    “Đây là...”.

    Mặc dù nét vẽ nguệch ngoạc xấu xí, màu sắc tô vào cũng lem luốn khó nhìn nhưng chẳng hiểu tại sao chỉ mới vừa xem thì Vương Chi hắn liền có thể nhận ra ngay.

    “Động Lăng Ba... Tán cây cũ năm nào...”.

    Những ngón tay mân mê từng nét vẽ... Từng ngọn cỏ to... Từng cành cây nhỏ... Cả cái đầu tròn tròn, đôi chân xiêu vẹo... Vương Chi, hắn đang nhìn quá khứ, đang nghe tiếng gió thổi mang theo âm điệu của ngày xưa ấy...

    “Đinh đinh đang đang... Đinh đinh đang đang...”.

    “Hóa ra Vương Chi đã từng như thế... Hóa ra đã từng có một Vương Chi như thế...”.

    ...

    “Rắn con, cảm ơn ngươi. Vì mọi thứ... Vì tất cả...”.

    “... Và... Cũng xin lỗi ngươi, rắn con. Ta... Đã chẳng bao giờ còn có thể quay lại được nữa rồi...”.

    ...

    Sau bấy nhiêu thì Vương Chi không nói thêm gì nữa. Hắn đứng đấy, ngắm bức tranh trong im lặng, đến mắt cũng chẳng hề chớp lấy một lần, giống như đã hóa thành một pho tượng. Thay đổi duy nhất có lẽ chỉ còn lại khuôn mặt hắn. Nơi ấy, khóe môi thỉnh thoảng lại kéo ra... Thu lại... Nhếch lên... Hạ xuống...

    Nhưng rồi tất cả cũng kết thúc – những cảm xúc biểu lộ qua bờ môi kia. Chẳng còn gì lưu giữ nữa...

    Đang cầm bức tranh, Vương Chi đem một trong hai cánh tay thu về, trong khi tay còn lại thì đưa ra trước, tiếp đó thì...

    “Phựt”.

    Một ngọn lửa đột ngột cháy lên, nuốt lấy bức tranh.

    Thảm cỏ, tán cây, người ngồi, kẻ bước... Từng nét vẽ, từng màu sắc... Toàn bộ đều chìm trong lửa... Rồi dần tan biến.

    Chẳng mấy chốc, mọi thứ còn lại chỉ là tàn tro.

    Tranh... Đã không còn nữa.

    ...

    “Phù... Ù...”.

    Thổi nhẹ lòng bàn tay, Vương Chi chợt cất tiếng:

    “Ngươi có sở thích đứng sau lưng nhìn người khác sao?”.

    Gần như tức thì, từ phía sau, Tâm Lan – đối tượng trong lời nói của hắn – bắt đầu di chuyển. Xem dáng vẻ thì dường như nàng đã ở đây được một lúc.

    Đoạn đường không dài nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì nàng đã tiến đến kế bên Vương Chi. Ngay khi vừa tiếp cận, chẳng nói chẳng rằng, nàng bất ngờ giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

    Và...

    Tiếc thay, âm thanh trong tưởng tượng kia đã không vang lên như mong đợi. Tâm Lan, cánh tay của nàng đã vừa bị Vương Chi bắt gọn. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, một cánh tay khác đã lại vung lên.

    Giống như cũ, nó tiếp tục bị bắt giữ.

    Trong tình trạng cả hai tay đều bị khóa chặt, Tâm Lan nói, vẻ tức giận hiện rõ ra mặt:

    “Buông ra!”.

    Mắt thấy Vương Chi không đáp, tay cũng chẳng chịu buông, trong lòng Tâm Lan vốn đã giận lại càng thêm giận.

    Nàng cắn chặt răng, ra sức vùng vẫy.

    Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Với sức của một kẻ đang bị giam cầm linh lực như nàng thì làm sao thắng được Vương Chi.

    “Buông ta ra!”.

    “Buông ngươi?”.

    Vương Chi nhếch môi xem thường: “Tay là tự ngươi đưa đến, tại sao ta phải trả về?”.

    Nói đoạn, một cách bất chợt, hắn gia tăng lực đạo lên hai cánh tay, đem cô gái trước mặt mình kéo vào lòng.

    Trước hành động khiếm nhã này của hắn, trong lòng Tâm Lan không khỏi có chút kinh hoảng.

    “Buông ra! Mau buông ra!”.

    Những tiếng kêu la cùng sự giãy giụa cực lực của Tâm Lan, vốn tưởng chừng như vô dụng nhưng không ngờ lại phát huy hiệu quả. Hai tay nàng rốt cuộc đã được tự do.

    Có điều... Cũng chỉ là tay.

    Vương Chi, hắn vẫn chưa chịu thả nàng. Sau khi buông tay nàng ra thì một trong hai cánh tay hắn đã nhanh chóng luồn qua eo, đem nàng ôm chặt. Tư thế so với trước thì càng thêm thân mật.

    “Ngươi...!”.

    Hai mắt mở to, cả người Tâm Lan nhất thời khựng lại.

    Tuy nhiên rất nhanh, một giây còn chưa qua hết, nàng đã lập tức phản ứng.

    Nàng nói, thần sắc khẩn trương thấy rõ:

    “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?! Mau buông ta ra!...”.

    “Cũng biết sợ sao?”.

    Mặc cho ai kia vùng vẫy, Vương Chi nhất mực không buông.

    “Vừa rồi chẳng phải ngươi rất hung dữ ư?”.

    Giọng trở nên nghiêm túc, hắn truy hỏi: “Sao khi nãy lại muốn tát vào mặt ta?”.

    Cũng không rõ nghĩ tới điều gì, Tâm Lan đột nhiên thôi vùng vẫy. Sau một thoáng im lặng, khi tâm tình đã bình ổn đôi chút, lúc này nàng mới lên tiếng:

    “Một kẻ vô tình vô nghĩa, hắn có đáng nhận một cái tát không?”.

    Thấy Vương Chi chẳng nói gì, Tâm Lan tiếp tục:

    “Tuy ta không biết Đinh Đang tỷ đã vẽ bức tranh kia khi nào, đã giữ nó bao lâu, nhưng có một điều mà ta tuyệt đối khẳng định: Bức tranh kia rất quan trọng đối với tỷ ấy. Nó quan trọng đến mức dù ta có nài nỉ cỡ nào thì tỷ ấy cũng nhất quyết không chịu cho ta cầm dù chỉ một giây ngắn ngủi. Ta còn nhớ rất rõ khi đó tỷ ấy đã nói rằng: ‘Đây là của Vương Chi, ta chỉ cho một mình hắn động vào thôi’... Tỷ ấy... Đã nói như vậy đấy...”.

    “Vậy mà Vương Chi ngươi, ngươi lại đan tâm đem bức tranh kia – thứ mà Đinh Đang tỷ nâng niu gìn giữ – thiêu rụi... Thứ ngươi đốt không phải chỉ là một bức tranh mà còn là cả tâm tấm lòng của tỷ ấy ngươi có biết không hả?!”.

    Càng nói, Tâm Lan càng trở nên kích động, một chút lo lắng cũng bay mất tự khi nào chẳng rõ.

    “... Tấm lòng của tỷ ấy, phàm là kẻ có mắt đều nhìn ra được, nhưng còn Vương Chi ngươi? Ngươi thấy... Hay là không thấy? Tại sao ngươi lại có thể vô tình đến thế? Ở Anh Tiên Đài, trước mặt bao nhiêu người ngươi chối bỏ đã đành, vậy mà hôm nay, cả bức tranh tỷ ấy gìn giữ ngươi cũng đem thiêu rụi...”.

    “... Đính Đang tỷ đã yêu quý ngươi nhiều như vậy, đã thương nhớ ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ một chút ngươi cũng không cảm nhận được sao?! Chẳng lẽ ngươi cứ nhất định phải chà đạp tình cảm của tỷ ấy, chà đạp tấm lòng của tỷ ấy thì mới vui ư?!”.

    “Vương Chi! Không phải tỷ ấy mà là ngươi! Ngươi không xứng với tỷ ấy! Ngươi không xứng!!”.

    ...

    “Không xứng sao?”.

    Đợi cho Tâm Lan phát tiết xong, lúc này Vương Chi mới mở miệng:

    “Ngươi nói đúng. Vương Chi ta quả thực là không xứng với nó. Nó có quyền trách ta, có quyền oán ta, thậm chí có thể căm hận ta. Chẳng có gì là quá đáng cả”.

    Giọng lạnh đi thấy rõ, hắn nhìn thẳng Tâm Lan, hỏi:

    “Nhưng còn ngươi, ngươi có tư cách gì để trách móc ta? Có tư cách gì đứng ở trước mặt ta mà nói tình nghĩa, mà phán đúng sai?”.

    Mắt hiện hung quang, hắn ghì chặt, miệng kề sát miệng:

    “Ngươi... Không xứng”.
     
    rocklina and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 273: Nụ hôn rướm máu
    “Ư...”.

    Có lẽ bởi do lực đạo trên cánh tay Vương Chi quá lớn mà ngay khi vừa bị siết, Tâm Lan đã phải buột miệng bật thốt, mày nhăn trông thấy.

    Thế là hai tay nàng lại lần nữa vùng vẫy cố thoát ra, dù lý trí đã mách bảo đó là điều không thể.

    “Buông!...”.

    So với lần trước, thời điểm Vương Chi giữ chặt hai tay nàng thì lần này, mọi cố gắng đều là vô nghĩa. Kết quả của sự phản kháng, vùng vẫy chẳng hơn gì một con số không tròn trĩnh. Vương Chi, hắn không những không buông ra mà càng ghì chặt hông nàng hơn. Hắn ép nàng rất sát, sát tới nổi làm nàng muốn thở cũng cảm thấy khó khăn...

    Bụng dính bụng, ngực liền ngực, đó là tình cảnh của nàng và hắn hiện giờ. Chẳng còn tí khoảng cách nào nữa. Nhưng... Việc nào đâu chỉ có thế, ngoài bụng cùng ngực ra thì cả Tâm Lan nàng và Vương Chi hắn, mỗi người đều còn có một cái đầu!

    Đáng nói hơn nữa là lúc này, hắn lại còn nghiêng đầu về trước... Mặc dù đã cố tránh đi nhưng với tấm lưng đang bị ghì chặt thì nàng có bao nhiêu không gian để né tránh chứ.

    Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên Tâm Lan nàng cùng nam nhân gần gũi thế này...

    Mà không, đâu chỉ nam nhân, cả nữ nhân nàng cũng chưa từng gần gũi thế này. Thậm chí ngay đến Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, hai trong ba người thân cận nhất của nàng, dù có ôm ấp thì mức độ... Cũng xa xa không bằng đấy!

    “Ôm” tới tình trạng làm ngực người ta biến dạng không thể thở nổi đã đành, vậy mà miệng còn kề sát mặt...

    Vừa giận vừa thẹn, Tâm Lan càng ra sức giãy giụa...

    “Mau buông ta ra!”.

    “Mau buông...”.

    Câu thứ hai còn chưa kịp nói hết thì Tâm Lan đã bị buộc phải dừng lại. Một tình huống hết sức ngoài mong đợi đã phát sinh. Và kẻ tạo ra tình huống này chẳng phải ai khác, chính là Vương Chi. Hắn đã vừa che kín môi nàng lại. Có điều, không phải bằng tay mà là... Bằng miệng.

    Hắn... Cưỡng hôn nàng.

    Suy nghĩ trong đầu Tâm Lan gần như tức thời bị ngưng trệ hẳn. Tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng. Dù khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hai giây chưa đến nhưng ảnh hưởng mà nó đang gây ra cũng như sẽ để lại, chắc chắn là rất lớn.

    Tuy là tu sĩ nhưng Tâm Lan nàng cũng là một thiếu nữ với tuổi đời còn chưa quá đôi mươi, bỗng dưng bị một nam nhân ôm hôn thế này, thế nào có thể không bị kinh động được đây?

    Huống hồ đây lại còn là nụ hôn đầu tiên của nàng...

    “Ưm... Ưm... Ư...”.

    Ngay khi lấy lại phản ứng, Tâm Lan liền ra sức vùng vẫy, đôi tay nhỏ nhắn liên tục huơ loạn trên người Vương Chi.

    Nhưng vô dụng. Bất kể nàng có đánh thế nào, có vùng vẫy ra sao thì Vương Chi vẫn không chịu buông ra. Trong vòng tay siết chặt của hắn, bờ môi nàng, mỗi một phân, mỗi một li đều bị chiếm đoạt...

    Bây giờ, lúc này đây, điều duy nhất mà nàng còn làm được là cắn răng thật chặt, cố giữ vững phòng tuyến cuối cùng. Nàng không thể để Vương Chi tiến thêm nữa... Tuyệt đối không thể...

    Thật không may thay, sự quyết tâm cùng nỗ lực ấy của nàng lại chỉ thuộc về mình nàng, của riêng nàng.

    Vương Chi ư?

    Hắn chẳng có quyết tâm nào cả. Hành động của hắn chỉ đơn thuần là tùy tiện, một sự bộc phát nhất thời mà sau đó thì không hề có ý định sẽ đem nó kiểm soát hay là kiềm chế.

    Thật ra thì đối với chính bản thân mình, Vương Chi cũng chẳng rõ tại sao mình lại bỗng dưng có hành vi bất thường này. Hắn đang làm một việc mà hắn chưa từng làm với bất kỳ ai khác, trừ Lăng Tố.

    Hôn? Lại còn là cưỡng hôn?

    Nếu Tiểu Kiều có mặt ở đây thì không biết cô gái nhỏ này sẽ có cảm tưởng ra làm sao. Có khi lại đứng chết trân cũng nên. Phải biết là suốt quãng thời gian cùng nhau gắn bó, hơn hai mươi năm qua, nàng chưa từng thấy công tử của mình thân mật với nữ nhân a. Chủ động ôm chặt, rồi lại cưỡng hôn... Dù có trí tưởng tượng phong phú hơn nữa thì nàng cũng không cách nào hình dung ra được đấy!

    Nó quá không bình thường rồi!

    Ấy vậy mà cái chuyện quá không bình thường kia lại thật sự đã xảy ra. Hơn nữa nó còn đang tiếp diễn...

    Vương Chi, tay hắn vẫn ghì chặt cơ thể Tâm Lan, miệng hắn vẫn bám riết bờ môi nàng, bất kể cho nàng có trốn tránh thế nào. V6LkBgi Nàng nghiêng qua phải thì hắn theo qua phải, nàng nghiêng qua trái thì hắn theo qua trái, nàng ngã ra sau thì hắn rướn về trước, căn bản là chạy không thoát.

    Trong sự bủa vây, công kích dồn dập ấy, Tâm Lan thật sự đã bị làm cho choáng ngợp. Ngoài ý nghĩ phải đem Vương Chi đẩy ra thì trong đầu nàng gần như trống rỗng. Cơ thể nàng gần như chỉ còn biết tự vệ theo bản năng. Vùng vẫy, giãy giụa, vung tay loạn xạ... Chính là hình thức phản kháng của nàng. Và... Tất thảy chúng đều vô dụng. So với Vương Chi thì Tâm Lan nàng quá nhỏ bé, quá yếu ớt. Đừng nói hiện tại đã bị giam cầm linh lực, cho dù có thể điều động thì lại thế nào, chỉ e còn chưa kịp xuất ra thần thông gì thì đã bị người ta khống chế rồi. Muốn thoát ra căn bản là không có khả năng.

    Cứ như vậy, trong tư thế dính chặt, Tâm Lan không ngừng bị Vương Chi khinh nhờn. Bờ môi nàng hiện đã hoàn toàn thuộc về hắn, triệt để bị hắn chiếm giữ. Theo thời gian, cái hôn của hắn mỗi lúc một quá đáng, chẳng những môi mà lưỡi cũng bắt đầu hoạt động. Nàng có thể cảm nhận được nó đang lướt trên cánh môi mình, cố xâm nhập vào trong...

    Tất nhiên, Tâm Lan không thể nào thỏa hiệp được. Tình cảnh hiện tại đã là quá sức tưởng tượng rồi, nếu còn đi xa hơn nữa...

    Tuyệt đối không được!

    Với bản năng tự vệ của nữ nhân, môi vốn đã kín nay Tâm Lan lại càng đem nó đóng chặt hơn.

    Nàng quyết không để cho đầu lưỡi kẻ nào đó tiến được vào trong. Bằng mọi giá nàng nhất định phải đóng chặt... Sẽ không...

    “Ư!”.

    Ý niệm còn chưa đi hết thì Tâm Lan đã buộc phải cắt đứt. Toàn bộ câu chữ lập tức không cánh mà bay.

    Nàng cảm thấy đau. Môi nàng vừa bị người ta cắn. Rất mạnh. Đến độ khiến cho máu cũng chảy ra ngoài...

    Thế nhưng đó không phải điểm trọng yếu, vấn đề nằm ở chỗ... Tại thời điểm cánh môi bị cắn mạnh ấy, miệng nàng, trong vô thức nó đã hé ra.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Nàng đã vừa mở cửa cho giặc!

    Đó là một lỗi lầm cực kỳ nghiêm trọng. Và cái giá phải trả là... Phòng tuyến cuối cùng đã lập tức sụp đổ.

    Không chỉ môi mà cả bên trong khoang miệng nàng hiện đều đã bị Vương Chi xâm chiếm. Lưỡi hắn, thứ mà từ nãy giờ vẫn không ngừng lướt qua lại trên cánh môi nàng, nó hiện đã tiến vào, tìm đến lưỡi nàng mà quấn lấy...

    ...

    Nếu như lúc nãy, khi bị Vương Chi bất ngờ cưỡng hôn, Tâm Lan đã khựng người bất động thì bây giờ, việc đó lại tái diễn một lần nữa. Vô vàn những kiến thức, hình ảnh và những phán đoán, nhận định, suy nghĩ,..., toàn bộ, tất cả đều biến thành con số không. Tròn trĩnh và trống rỗng.

    Thần trí nàng có lẽ đã tạm ngưng hoạt động mất rồi.

    Ấy vậy mà... Chẳng hiểu sao cảm giác lại vẫn tồn tại, hơn nữa còn nhạy bén lên rất nhiều. Tâm Lan thấy như thế.

    Cái thứ đang quấn lấy lưỡi mình kia, nàng cảm nhận được rất rõ. Tư vị ấy... Nó thật kỳ lạ... Nàng thậm chí còn không có một cái tên cụ thể để gọi nó...

    ...

    Khoan đã!

    Sau vài giây đứng chết trân, thần trí Tâm Lan rốt cuộc cũng hoạt động trở lại. Ý thức được bản thân đang bị xâm phạm nghiêm trọng, nàng điên cuồng giãy giụa, trạng thái so với cá bị mắc câu thật cũng không khác là bao.

    Có điều, nói đi thì cũng nên nói lại, cá một khi đã mắc câu thì liệu có mấy con thoát được đây?

    Lùi một bước, cứ cho là thoát được, vậy thì miệng cũng sẽ phải mang thương tích đấy.

    Tâm Lan, nàng sẽ có kết cục thế nào?

    Là con cá bị bắt giữ chờ làm thịt hay con cá thoát đi với một vết thương trên miệng?

    Hết thảy... Đều do Vương Chi.
     
    rocklina and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 274: Nụ hôn rướm máu (2)
    “Ưm... Ư... Ưm...”.

    “... Ưm...”.

    ...

    Lưng bị ghì, miệng bị lấp, Tâm Lan chỉ còn biết giãy giũa trong vô vọng với những âm thanh mà ngay đến một chữ người ta cũng chẳng thể nghe được.

    Nàng muốn đẩy Vương Chi ra nhưng tay lại không đủ sức. Cả người nàng, toàn thân nàng đều bị hắn giữ chặt. Cái ôm của hắn, nụ hôn của hắn, toàn bộ đều là cưỡng đoạt, hết thảy đều là xâm phạm... Và Tâm Lan nàng, nàng chính là nạn nhân của hắn.

    Nhưng tại sao lại là nàng chứ?

    Có tưởng tượng thế nào thì nàng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình bị một nam nhân siết chặt rồi cưỡng hôn như vầy. Hơn nữa đối tượng lại còn là tên nam nhân mà nàng sinh lòng chán ghét...

    Nụ hôn này, nàng không mong đợi một chút nào cả. Nó quá ư... Quá ư kinh tởm rồi. Phải, thật quá kinh tởm...

    Nàng muốn đôi môi kia lập tức tách khỏi môi nàng. Nàng muốn chiếc lưỡi đang huơ loạn trong miệng kia phải ra ngoài ngay tức khắc!

    Chính vào lúc tâm tình chuyển đổi này, một ý nghĩ bỗng bất ngờ lóe lên trong đầu Tâm Lan.

    Thế là gần như tức thời, nàng hành động. Chiếc miệng thơm tho vốn đang hé mở của nàng đột nhiên đóng chặt. Nàng... Vừa cắn Vương Chi. Mà không, chính xác thì phải nói là nàng vừa cắn lưỡi Vương Chi mới đúng.

    Thiết nghĩ đó là một hành động đáp trả xứng đáng. Còn nhớ khi nãy, chính Vương Chi cũng đã làm ra một hành động tương tự đấy.

    Hắn cắn 748vkAE vào môi nàng còn nàng thì cắn vào lưỡi hắn, xem như cũng là công bằng đi.

    Nếu có thời gian để nghĩ ngợi thì Tâm Lan hẳn sẽ thấy mình thật ngốc. Lẽ ra nàng nên cắn trả Vương Chi sớm hơn mới phải. Bởi vì như vậy thì nàng đã có thể tự thoát ra được, chí ít miệng nàng cũng sẽ không bị người ta chiếm giữ từ nãy đến giờ.

    Đó là một khoảng thời gian khá lâu, Tâm Lan biết là như vậy. Nụ hôn kia kéo dài tới mức làm nàng bị ngợp...

    Trong những tiếng thở gấp không đều, Tâm Lan nhanh chóng lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách với Vương Chi.

    Tay chỉ lên người hắn, nàng cất tiếng:

    “Ngươi... Ta... Ngươi...”.

    Mắt thấy mãi một lúc mà nàng vẫn chưa thể thốt ra được một câu trọn vẹn, bên kia, Vương Chi chợt bật cười: “Ha ha...”.

    Tiếng cười của hắn nghe có chút kỳ lạ, chẳng giống như là đang vui mừng hoặc thỏa mãn.

    Là bỡn cợt ư?

    Dường như cũng không phải.

    Giữa lúc Tâm Lan còn chưa hiểu được hàm ý của nụ cười kia là gì thì phía đối diện, Vương Chi đã có động thái tiếp theo.

    Hắn nâng cánh tay trái lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa đồng thời lướt nhẹ bờ môi, kế đấy thì đưa ra trước mặt, thoáng nhìn qua vết máu vừa dính vào rồi nhìn sang Tâm Lan, hỏi:

    “Tiểu nương tử, đây là máu của ta hay là máu của ngươi nhỉ?”.

    Tâm Lan vốn dĩ đã rất tức giận, giờ nghe hắn nói những lời cợt nhã như vậy, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên dữ dội.

    “Ngươi... Đồ hạ lưu đê tiện!!”.

    “... Nhưng mà...”. – Vờ như chưa hề nghe thấy, Vương Chi ra vẻ hồi tưởng, rồi thì mỉm cười thỏa mãn – “... Bờ môi, chiếc lưỡi, ôn hương nhuyễn ngọc... Tư vị thật là không tệ”.

    Lần này thì Tâm Lan đúng là đã bị chọc cho tức điên lên.

    Từ nhỏ đến lớn nàng đã bao giờ phải chịu cảnh này chứ?

    Bị một nam nhân cưỡng hôn, hôn xong rồi lại còn nhìn thẳng vào nàng bảo là tư vị không tệ...

    Tâm Lan, nàng rất rất tức, phi thường tức. Thậm chí giờ phút này nàng còn chẳng thể thở được...

    Một lần nữa, nàng chỉ ngón tay vào mặt Vương Chi...

    Tuy nhiên, thay vì một câu mắng chửi như trước thì lần này nàng lại không nói năng gì. Một chữ cũng không.

    Nàng không thốt ra được, bất kể môi đã hé mở và lời đã nằm ngay cửa miệng. Cơn giận đã khiến nàng bị nghẹn...

    Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ bình thản cùng nụ cười ẩn hiện như có như không của Vương Chi, khuôn mặt Tâm Lan hiện giờ trông chẳng khác gì một lò lửa. Đỏ hồng và nóng rực. Khỏi cần nghĩ cũng biết là nàng đang tức giận cỡ nào. Thiết nghĩ nếu có đủ bản lãnh thì chắc chắn nàng sẽ rất sẵn lòng đem Vương Chi – kẻ đã chọc giận mình – đưa về thế giới bên kia ngay. Khẳng định sẽ là như thế.

    Tiếc rằng tất cả vẫn chỉ là nếu. Một giả định xa rời thực tế. Nói gì giết, e là đến một vết xướt nho nhỏ trên người hắn nàng cũng không đủ khả năng để gây ra...

    Sự thật chính là vậy đấy. Thường luôn khác xa mong muốn. Thậm chí có đôi khi còn đưa người ta vào tuyệt vọng.

    Giống như tình cảnh của Tâm Lan lúc này, nó làm nàng cảm thấy rất bất lực. Không giết nổi, cũng không đánh được, duy nhất có thể làm là sỉ vả, là mắng chửi để phát tiết một chút lửa giận trong lòng. Ấy thế mà...

    Ngay một chữ nàng cũng chẳng thể thốt ra khỏi miệng!

    Không phải không muốn mà là không thể!

    Giận càng thêm giận, nghẹn càng thêm nghẹn. Tâm Lan, nàng đứng đấy, tay run run chỉ vào mặt Vương Chi, môi mấp máy mãi mà không thành... Để rồi cuối cùng, khi đã vượt quá giới hạn, từ trong miệng nàng...

    “Phụt...”.

    ... Máu phun ra...

    Thoáng chốc, bầu không khí tức thì bị nhiễm đỏ. Cả cái vị mằn mặn, tanh nồng kia cũng theo đó mà lan tỏa...

    Chứng kiến hết thảy, thần sắc Vương Chi nhất thời biến đổi. Trong vô thức, nụ cười như có như không trên mặt cũng tan biến tự lúc nào chẳng rõ.

    Thực lòng thì hắn không nghĩ phản ứng của nàng lại lớn đến thế này.

    Tức tới nỗi hộc máu sao?

    Chỉ vì bị cưỡng hôn?

    Lẽ nào...

    Nhanh chóng giấu đi một tia áy náy trong đáy mắt, Vương Chi hỏi, giọng chẳng rõ buồn vui:

    “Là nụ hôn đầu tiên của ngươi sao?”.

    Phía đối diện, Tâm Lan nghe xong nhưng không nói gì. Hồi đáp chỉ là một cái nhìn sắc lạnh.

    “Rất căm hận?”.

    Dừng trong giây lát, Vương Chi nói tiếp: “Chẳng là gì cả đâu”.

    Chẳng là gì?

    Tâm Lan cảm thấy những lời đó sao mà trơ trẽn, sao mà vô sỉ.

    Chẳng là gì... Phải rồi. Người bị cưỡng hôn là nàng, bị tổn thương là nàng kia mà...

    Vương Chi hắn ư?

    Không hơn gì một tên trộm, một tên cướp!

    Và bây giờ hắn đang làm gì đây? Biện minh hay là cố tô vẽ?

    Tâm Lan siết chặt tay, cắn chặt răng nghe tiếp.

    “Oán hận của ngươi, vết thương trong lòng ngươi, điều mà ta vừa gây ra cho ngươi, nó chẳng đáng là gì so với những gì mẫu thân ngươi đã làm với ta đâu”.

    Nghe đến mấy chữ sau cùng, trong mắt Tâm Lan không khỏi lóe lên một tia khác lạ.

    Vương Chi, hắn mới vừa nhắc đến mẫu thân nàng?

    “Ngươi... Nói như vậy là có ý gì?”. – Tạm gạt đi một chút tự ái cá nhân, nàng truy hỏi.

    Trên thế gian này, mẫu thân chính là người nàng yêu quý nhất. Nàng tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ kẻ nào bôi nhọ người. Nàng muốn nghe Vương Chi giải thích rõ ràng, dù có thể hắn không thích như vậy đi nữa.

    Tất nhiên, nếu như hắn không nguyện ý thì nàng cũng chẳng làm được gì. Xét cho cùng thì nàng hiện bất quá chỉ là một tù binh của hắn mà thôi.

    Có điều, biết thì biết vậy, nhưng nàng vẫn muốn hỏi.

    Và... Khá may mắn, có vẻ như nàng đã hỏi đúng lúc.

    Bên kia, Vương Chi đã lại lên tiếng:

    “Lúc nãy, ngươi bảo rằng ta chà đạp tình cảm của Tiểu Đinh Đang, chà đạp tấm lòng của nó, đúng chứ?”.

    Dù rất không thích nhưng Tâm Lan vẫn đáp lại:

    “Chẳng lẽ ta nói sai”.

    “Không”. – Vương Chi lắc đầu – “Lời của ngươi không hề sai. Chỉ là...”.

    Giọng đột nhiên hạ thấp, hắn lặp lại câu nói lúc trước: “Ngươi... Không xứng”.

    “Không xứng?”.

    Tâm Lan cười khinh miệt: “Ngươi bảo là ta không xứng thay tỷ ấy phê bình ngươi, không có tư cách để vì tỷ ấy đánh giá ngươi? Thật nực cười...”.

    “Tiểu Đinh Đang là tỷ của ta, chúng ta đã ở cùng nhau suốt bao nhiêu năm qua, tình cảm còn hơn tỷ muội ruột... Ta không xứng, không có tư cách? Vậy thì ai? Một kẻ giống như ngươi, đã bỏ rơi tỷ ấy ở lại Thiên Đan Phong, lặng lẽ rời đi? Vương Chi, ngươi đừng ảo tưởng nữa!”.

    “Ngươi sai rồi”.

    Dành cho Tâm Lan một ánh mắt thương hại, Vương Chi nói: “Ảo tưởng không phải ta. Ta biết mình đang làm gì, cũng nhận thức rõ những gì mình nói... Kẻ u mê... Chính là ngươi”.
     
    rocklina and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 275: Nụ hôn rướm máu (3)
    Mắt thấy đối phương định phản bác, hắn đưa tay ngăn lại:

    “Nghe ta nói hết”.

    Và như vậy, trong sự phối hợp tạm thời của Tâm Lan, Vương Chi tiếp tục câu chuyện:

    “Khi nãy, lúc ta vừa nhắc đến Trung Liên thì ngươi liền phản ứng, lập tức truy hỏi ta... Dựa vào bộ dáng của ngươi, ta đoán ngươi hẳn phải rất yêu quý mẫu thân mình. Trong lòng ngươi, hình ảnh của mẫu thân 7XJ4hXt khẳng định là đẹp đẽ lắm”.

    Tâm Lan không nói gì, coi như đồng ý.

    Môi nhếch khẽ nhưng mắt lại nồng đậm ưu thương, Vương Chi chợt hỏi:

    “Nàng ta, mẫu thân ngươi có từng kể cho ngươi về ta không?”.

    Âm thầm quan sát kỹ khuôn mặt Tâm Lan trong giây lát, sau đó thì hắn tự mình đưa ra nhận định:

    “Xem ra là chưa từng”.

    Dừng một chút, hắn nói tiếp:

    “Cũng phải thôi, làm sao nàng ta có thể kể cho ngươi được chứ”.

    “Tâm Lan, ngươi nghe cho kỹ đây, dù ta có thật sự chà đạp tình cảm, chà đạp tấm lòng của Tiểu Đinh Đang thì ngươi cũng không có tư cách để phê phán ta. Bởi vì hơn ai hết, chính mẫu thân ngươi cũng chỉ là hạng người như thế. Nếu bàn về cái gọi là vô tình vô nghĩa thì mẫu thân ngươi còn giỏi hơn ta gấp chục lần!”.

    “Vương Chi!”. – Chẳng thể kìm được nữa, Tâm Lan nói, giọng gần như hét – “Ngươi không được phép bôi nhọ mẫu thân ta!”.

    “Ta không bôi nhọ mà đó là sự thật!”.

    “Ngươi nói dối! Mẫu thân ta tuyệt đối không phải là hạng người đó!”.

    “Tri nhân tri diện bất tri tâm! Dù ngươi có là con gái nàng ta thì lại thế nào? Ngươi cho là mình có thể hiểu hết ư? Ngu xuẩn!”.

    “Vương Chi ngươi...!”.

    Dường như bị cơn tức làm cho nghẹn, Tâm Lan nhất thời không thể phản bác được.

    Nhưng rất nhanh, sau khi thở mạnh mấy hơi thì nàng đã lại lên tiếng:

    “Được. Ngươi nói mẫu thân ta là hạng người vô tình vô nghĩa đúng không? Vậy ta hỏi ngươi, mẫu thân ta đã vô tình như thế nào, vô nghĩa ra sao? Người đã chà đạp tình cảm của ai? Đã chà đạp tấm lòng của ai?”.

    Rõ ràng là đang chất vấn. Vương Chi hiểu như vậy. Hắn thậm chí còn biết nó xuất phát từ cái gì nữa cơ.

    Tâm Lan, nhất định là nàng rất yêu quý mẫu thân mình.

    Ánh mắt kiên định, niềm tin mù quáng... Trông nàng bây giờ, bất giác trong lòng hắn lại nhớ đến mình của trước kia.

    ... Hai mươi lăm năm trước, khi chuyện thương tâm ấy còn chưa xảy ra, nếu như có kẻ nào đứng trước mặt hắn mà nói những điều không tốt về Lăng Tố, chắc chắn là hắn sẽ phản bác ngay. Hắn sẽ nhất quyết không tin tưởng, khăng khăng cho đó là những lời bôi nhọ, cố tình phỉ báng...

    Con người chính là như vậy, luôn có xu hướng suy nghĩ tích cực đối với những thứ mà mình yêu quý, trân trọng... Cũng như sẽ luôn cố gắng để bảo vệ nó. Từ trong tiềm thức, nó không ngừng được tô điểm để trở nên lung linh...

    Tuy nhiên, cái gì cũng đều có giá của mình. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Đặt bao nhiêu lòng tin, bị bội tín cũng sẽ nhận lấy bấy nhiêu thương đau.

    Đến một lúc nào đấy, những lớp son rồi cũng trôi đi. Là ngọc hay sỏi, tất cả đều sẽ được phơi bày.

    Nếu là ngọc quý thì đương nhiên rất tốt, chẳng có gì phải lo lắng hay phiền muộn. Tiếc thay... Thế gian vốn thừa sỏi nhưng lại thiếu ngọc. Thường thấy... Chỉ là sỏi đá.

    Và khi nhận ra điều đó, rằng trong suốt những năm tháng qua, thứ mà mình nâng niu gìn giữ, cố gắng bảo vệ lại chỉ là một viên sỏi xù xì, một viên đá xấu xí, cảm giác sẽ như thế nào đây?

    Vương Chi hắn đã từng trải qua cảm giác ấy. Mà không, nó thậm chí còn tệ hơn thế nữa.

    Hắn nhận ra mọi thứ trong cơn đau xé lòng, khi mà đan điền bị người ta hủy nát, khi mà gân cốt bị người ta cắt đoạn...

    Chính mắt hắn thấy, chính tai hắn nghe, và con tim hắn... Thì cảm nhận. Từng hình ảnh... Từng câu nói...

    Tất cả... Tất cả sụp đổ trong nháy mắt. Ngay đến một lựa chọn hắn cũng chẳng có. Không khoảng trống, không lối thoát... Từ trên đỉnh quang minh hắn bị người đẩy xuống vực sâu tăm tối.

    Rồi trong không gian tối tăm ấy, hắn bò lên... Nhưng than ôi, hắn đã không bao giờ còn có thể là hắn nữa...

    ...

    Có lẽ vì quá nhập tâm hồi tưởng quá khứ mà trong vô thức, khóe mắt Vương Chi bỗng trở nên ươn ướt. Tuy nhiên rất nhanh, trước khi Tâm Lan có thể phát hiện thì hắn đã quay mặt đi, thoát ra khỏi tầm nhìn của nàng. Hắn không muốn để nàng nhìn thấy vẻ yếu đuối ấy của mình. Nhất là khi nàng lại còn là con gái của “cố nhân”.

    Ý nghĩ của Vương Chi là vậy. Nhưng không may thay, nó đã bị Tâm Lan hiểu lầm. Cái “ngoảnh mặt quay lưng” nọ khiến nàng cho rằng hắn đang lảng tránh, chẳng thể trả lời câu hỏi của mình.

    “Thế nào?”.

    Trong tư thế của kẻ thắng, nàng nói, giọng pha chút khinh bỉ: “Tại sao ngươi lại không nói gì? Ngươi quên? Hay là vì chưa kịp chuẩn bị?”.

    “Vương Chi, phê phán ngươi là ta, đừng có lôi mẫu thân ta vào! Hành động của ngươi thật ấu trĩ và đáng khinh!”.

    Ngay khi lời nàng vừa dứt thì bên kia, Vương Chi cũng xoay người lại.

    Hắn nhấc chân lên, bước về phía nàng...

    Nhưng là... Nàng không tránh, cũng không lùi. Thay vì di chuyển thì nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần tình kiên định nhìn chằm Vương Chi.

    Mãi tới khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn chưa đầy một gang tay...

    “Sao hả?”.

    Tâm Lan khẽ nhếch cằm, hỏi: “Ngươi lại muốn cưỡng hôn ta lần nữa?”.

    Mặc dù trông bộ dáng của nàng khá là tự nhiên, chẳng có vẻ gì là khẩn trương hay lo lắng, thế nhưng không khó để Vương Chi nhìn ra, rằng đó chỉ là sự gắng gượng.

    Tâm Lan, nàng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, cố che đi nỗi sợ trong lòng mà thôi.

    Cứ nhìn vào những ngón tay đang nắm chặt tà áo của nàng liền biết, rõ ràng là trong lòng nàng đang sợ hãi.

    Thầm hô thú vị, Vương Chi đem mấy lời định nói thu lại, rất phối hợp mà cúi đầu xuống, nói:

    “Ngươi thật là không sợ?”.

    Những ngón tay càng thêm siết chặt, Tâm Lan cố đè nén ý nghĩ lùi bước, đáp:

    “Sợ? Hạng người như ngươi?... Vương Chi, nói cho ngươi hay, đối với ngươi ta chỉ có chán ghét cùng thương... Ưm...”.

    Vậy là xong. Chữ “hại” nàng còn chưa kịp nói ra thì miệng đã lại lần nữa bị Vương Chi lấp kín. Lần này hắn hành động rất nhanh, hoàn toàn không cho nàng có thời gian để thiết lập phòng tuyến.

    Nhân lúc miệng nàng còn chưa kịp khép thì hắn đã đưa lưỡi tiến vào bên trong. Đáng nói hơn nữa là cùng với cái hôn, một trong hai cánh tay hắn cũng đưa lên giữ chặt lấy cằm ngăn không để nàng có cơ hội làm ra bất cứ hành động phản kháng nào.

    Đáng thương cho Tâm Lan, lưng bị ghì, cằm bị giữ, nàng chẳng còn biết phải chống trả ra sao, thoát khỏi cách nào, chỉ đành bị động để hắn xâm phạm, chiếm đoạt... Sau một hồi giãy giụa trong vô vọng thì nàng đã triệt để buông xuôi. Tay nàng đã hạ xuống, đầu nàng đã thôi trốn chạy, thậm chí ngay đến miệng nàng cũng chẳng còn cố đem nó đóng lại nữa.

    Nếu đã không thể thì cố gắng để làm gì chứ. Càng ra sức vùng vẫy thì chỉ càng khiến Vương Chi thêm đắc ý vui mừng mà thôi. Còn Tâm Lan nàng, nàng sẽ biến thành một nữ nhân yếu đuối, thảm hại trong mắt hắn, bị hắn xem thường...

    Đó là những gì vừa thoáng qua trong đầu Tâm Lan. Nàng đã nghĩ như vậy đấy.

    Thế là trong âm thầm, một sự chuyển biến nhanh chóng diễn ra...

    Và rồi chẳng mấy chốc, một ý nghĩ khác hiện lên: “Nếu hắn muốn hôn thì ta sẽ để hắn hôn cho thỏa...”.

    Với một chút điên cuồng, Tâm Lan không để mình bị động thêm phút giây nào nữa. Nàng bắt đầu phản kích. Bằng cách... Hôn trả.

    Rất dứt khoát, nàng vòng hai tay qua cổ Vương Chi, đem nó ghì xuống. Kế đó, thay vì lẩn trốn, nàng đưa lưỡi nghênh đón, quấn lấy lưỡi hắn, quấn quýt cùng nhau.

    Vụng về nhưng cuồng nhiệt, Tâm Lan, nàng gần như đã hoàn toàn đem bản thân buông thả.

    Có lẽ giờ phút này đây nàng đã không còn là chính mình nữa. Không còn là Tâm Lan của mười chín năm qua nữa.

    P/s: Tan ca sớm, ăn cơm trưa xong liền bắt đầu gõ tới giờ mà chỉ được nhiêu đây. Hơn 8 tiếng a... Mấy chương này thật quá khó viết.
     
    rocklina and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)