Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 226: Thu phục Mai Diễm Phương




    “Các ngươi… các ngươi thật ra là ai?!”.

    “Ngươi không cần phải hốt hoảng như thế…”.

    Vừa nói, Na Trát vừa đỡ Mai Diễm Phương dậy, dìu tới bên ghế.

    “… Chúng ta không có ý làm hại ngươi, yên tâm đi”.



    Lát sau.

    Kinh hãi qua đi, Mai Diễm Phương dần bình tĩnh lại. Nói thế nào cũng là cốc chủ một phương, tâm cảnh tất nhiên không thể quá kém được.

    Lần lượt liếc qua Vương Chi và Na Trát Sa Đài, nàng nói:

    “Gan các ngươi cũng thật lớn, dưới mắt một chân nhân lại dám làm càn như vầy…”.

    “Bộp! Bộp! Bộp!”.

    Na Trát nghe xong liền vỗ tay “tán thưởng”:

    “Mai Diễm Phương đúng không? Ngươi đúng là biết suy nghĩ đấy. Ừm, dù nó hơi ngu ngốc một chút”.

    Cũng chẳng cho đối phương cơ hội phản biện hay phủ định cái gì, nàng tiếp tục:

    “Việc tại Vạn Kiếm Môn có một chân nhân đang cư ngụ, chúng ta đương nhiên biết rõ. Nhưng, chúng ta vẫn đến, hơn nữa còn ra tay với ngươi… Ngươi nói xem, chúng ta có sợ tên chân nhân kia không?”.

    “Mai Diễm Phương”. – Lần này lên tiếng là Vương Chi – “Ta khuyên ngươi đừng ôm hy vọng hay định làm chuyện gì ngu ngốc. Nữ nhân quái dị đang đứng trước mặt ngươi là một chân nhân hàng thật giá thật đấy. Bàn về tu vi thì nàng ta còn cao hơn Hoàng Thiên Hóa kia hai cảnh giới”.

    H-Hai cảnh giới?

    Mặc dù không rõ Hoàng Thiên Hóa là Linh anh mấy trọng, thế nhưng dựa vào cách xưng hô lẫn thái độ của đám người Tứ Thiên Điện dành cho hắn thì Mai Diễm Phương cũng phần nào đoán ra được một hai. Đó rõ ràng là một đại nhân vật đích thực.

    Vậy mà tên Vương Chi kia vừa mới nói gì?

    Theo phản ứng tự nhiên, Mai Diễm Phương không tự chủ mà nhìn kỹ vị “nữ nhân quái dị” kia hơn.

    Và… càng nhìn thì nàng càng mờ mịt, bởi đơn giản là nàng chẳng hề cảm nhận được cái gì hết.

    “Ngươi nhìn chằm người khác như vậy sẽ rất dễ khiến họ bực mình đấy”. – Na Trát nói, giọng không lấy gì làm thân thiện.

    Thú thật là nàng đang cảm thấy hơi khó chịu. Có điều nguyên nhân không xuất phát từ Mai Diễm Phương mà là Vương Chi. “Nữ nhân quái dị”, đó là thứ đã làm tâm tình nàng bị ảnh hưởng.

    Cố ý lại như vô tình, nàng chỉ tay về phía Vương Chi, tự mình xác nhận:

    “Đúng như tên nam nhân bất thường này nói, ta đích thị là một tu sĩ Linh anh đệ bát trọng, cao hơn Hoàng Thiên Hóa kia hai trọng”.

    Mặc kệ Mai Diễm Phương có tin tưởng hay không, nàng trực tiếp đi thẳng vào đề:

    “Như lúc nãy ta đã nói, chúng ta không có ý hại ngươi. Nhưng, sự an toàn này chỉ được đảm bảo chừng nào ngươi làm theo những gì chúng ta yêu cầu. Mà yêu cầu đó thì ngươi đã được nghe rồi đấy: ký kết linh hồn khế ước”.

    Mai Diễm Phương nghe xong nhưng chẳng nói gì. Nàng đang hoang mang. Linh hồn khế ước, bốn chữ này thật là rất nặng…

    “Tiểu muội muội, ngươi có vẻ phân vân khó nghĩ”.

    Na Trát phủi nhẹ lòng bàn tay, tiến thêm hai bước về phía trước, trầm ngâm một lúc thì chợt nhận xét:

    “Ừm, nhan sắc cũng được”.

    Sau khi lén liếc qua Vương Chi, nàng nhếch môi cười tà:

    “Thôi được rồi, để ta giúp ngươi mau chóng đưa ra lựa chọn vậy”.

    Nói đoạn, nàng cúi xuống, đặt tay lên người Mai Diễm Phương.

    “Ngươi muốn làm gì?!”.

    “Đừng kinh hoảng, đừng kinh hoảng. Ta chỉ giúp ngươi cởi xuống y phục thôi mà”.

    Miệng bảo, tay làm, trong sự bất lực của Mai Diễm Phương, chẳng mấy chốc mà lớp áo ngoài của nàng đã được cởi bỏ. Dĩ nhiên là trong quá trình này, Mai Diễm Phương không thể nào im lặng cam chịu được. Nàng ta đã cầu xin, đã hô hoán, la hét… Những âm thanh của sự yếu đuối, lo lắng và sợ hãi…

    “Phốc”.

    Có vẻ không chịu được những tiếng ồn kia nữa, Na Trát nhanh tay điểm một chỉ lên người Mai Diễm Phương, đoạn lắc đầu mà rằng:

    “Tính tình đúng là không tốt… Kêu la cái gì? Chỉ cởi đồ thôi mà, ta cũng đâu có ăn ngươi được”.

    Dừng một chút, nàng nhìn qua Vương Chi, hồn nhiên bồi thêm một câu:

    “Nhưng mà hắn thì có a”.

    “Ưm… ưm… ưm…”.

    Coi như không nhìn thấy sự kháng nghị vô nghĩa của Mai Diễm Phương, Na Trát tiếp tục hù dọa:

    “Tiểu muội muội, tên nam nhân bất thường này rất có kinh nghiệm trong mấy chuyện cưỡng gian nữ nhân. Ừm, xinh đẹp như ngươi thì biết đâu sẽ bị hắn giày vò suốt ba ngày ba đêm cũng không chừng… Tiểu muội muội, ta đã bố trí một kết giới cách âm rất kiên cố rồi, lát nữa giải khai huyệt đạo, nếu muốn rên rỉ la hét gì đó mà nói… cứ tự nhiên a”.

    Dứt câu, những ngón tay Na Trát lại bắt đầu di chuyển, xem dáng vẻ thì đúng là thực sự muốn đem Mai Diễm Phương lột trần.

    Tiếc rằng… có người lại không muốn chứng kiến cảnh tượng kiều diễm sắp xảy ra ấy.

    Nắm lấy tay Na Trát, Vương Chi nghiêm túc nói:

    “A di, đừng đùa nữa”.

    “Ai bảo là ta đang đùa? Cái này gọi là tra tấn tinh thần, ngươi hiểu không?”.

    “Giao cho ta”.

    “Giao cho ngươi?”. – Na Trát có chút nghi hoặc, hỏi lại – “Cởi y phục?”.

    “Ta không nói thế”.

    Gạt Na Trát sang một bên, Vương Chi tiến tới trước mặt Mai Diễm Phương, nói một cách rành mạch, dứt khoát:

    “Ngươi có hai lựa chọn. Một: ký kết linh hồn khế ước và được an toàn. Hai: từ chối và ngươi sẽ thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh…; tất nhiên, Hồng Diệp Cốc cũng sẽ bị huyết tẩy, gà chó không chừa. Ngươi có quyền nghi ngờ, nhưng sẽ không còn cơ hội để hối tiếc”.

    Bên cạnh, Na Trát nghe vậy thì bất mãn ra mặt:

    “Tiểu tử ngươi thật là chẳng thú vị”.



    Năm phút, đó là khoảng thời gian Vương Chi để cho Mai Diễm Phương suy nghĩ. Và… đúng như dự tính, nàng đã lựa chọn điều đầu tiên, với một vài điều kiện kèm theo. Chẳng hạn như được giữ thân trong sạch, không dùng đệ tử Hồng Diệp Cốc làm lô đỉnh, không theo con đường tà đạo…

    Thật ra ban đầu, khi nói ra những điều kiện đó, Mai Diễm Phương vốn chỉ mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi thôi. Dù sao sinh tử của nàng lẫn Hồng Diệp Cốc đều nằm trong tay đối phương, căn bản là không có tư cách để yêu cầu cái gì. Nhưng không ngờ, Vương Chi kia lại thật sự đồng ý tất cả. Việc duy nhất mà hắn muốn nàng làm chỉ đơn giản là thu thập tình báo của các đại tông môn ở đại lục Vân Lâm này, nhất là những thông tin từ phía Yêu Tông…

    Tuy trong lòng rất nghi hoặc, thế nhưng Mai Diễm Phương cũng chẳng dám hỏi nhiều. Vương Chi còn nói chuyện đươc chứ “nữ nhân quái dị” tự xưng chân nhân kia thì… nàng có chút sợ hãi.



    “Mai Diễm Phương, những gì ta vừa nói ngươi hiểu rõ rồi chứ?”.

    Ngẩng lên nhìn Vương Chi – người vừa lên tiếng, Mai Diễm Phương đáp, giọng có nét ưu thương nhàn nhạt:

    “Công tử, ta sẽ làm đúng những gì người căn dặn”.

    Thú thực là tâm trạng của Mai Diễm Phương hiện giờ không được tốt lắm. Nó rất phức tạp.

    Mới lúc nãy thôi nàng vẫn còn là cốc chủ một phương, nhân vật đứng đầu một phái, vậy mà giờ…

    Khế ước linh hồn đã ký, sinh tử từ nay đã chẳng còn do nàng quyết định nữa. Thậm chí cả tự do cũng…

    Nỗi lòng của Mai Diễm Phương, Vương Chi đương nhiên là thấu hiểu. Người… luôn khao khát tự do, chẳng ai lại muốn cuộc đời mình hoàn toàn bị quyết định bởi kẻ khác cả.

    Một cách đột ngột, hắn nói:

    “Một trăm năm”.

    Một trăm năm?

    Câu nói gãy gọn này, Mai Diễm Phương thật tình không thể hiểu được. Vẻ mặt mờ mịt, nàng hướng Vương Chi chờ giải đáp.

    Cũng chẳng để nàng phải nghi hoặc quá lâu, Vương Chi nói rõ:

    “Nếu ngươi làm tốt bổn phận của mình, một trăm năm sau ta sẽ đem khế ước giải trừ”.

    ...

    Có lẽ do bị bất ngờ nên Mai Diễm Phương nhất thời chưa kịp phản ứng. Phải mất vài giây nàng mới ngập ngừng lên tiếng:

    “Ta… có thể tin?”.

    Lời hứa hẹn của Vương Chi, nàng không tin tưởng lắm. Chuyện chủ nhân tự mình giải trừ khế ước… xưa nay rất hiếm khi xảy ra. Nàng sống tới từng tuổi này, thấy được vẫn chỉ là thu thêm; bỏ bớt ư, nàng chưa từng gặp.

    Đối với sự ngờ vực này của nàng, Vương Chi chỉ đơn giản đáp:

    “Một trăm năm sau, ngươi không còn tư cách để làm nô của ta nữa”.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 227: Mộng Đoạn khác




    Sau khi đã dặn dò ổn thỏa đâu đấy, Vương Chi và Na Trát Sa Đài nhanh chóng rời khỏi phòng Mai Diễm Phương, kế đó thì chia ra mỗi người một hướng.

    Ý định của hai người họ, hay nói đúng hơn là của Vương Chi, chẳng ai biết cụ thể nó là gì, thậm chí cả Na Trát cũng không rõ. Thu phục Mai Diễm Phương chỉ là việc mà nàng được nhờ cậy, và như những gì đã xảy ra, nàng đã giúp hắn hoàn thành, dù rằng có hơi bất mãn… hoặc nên gọi là buồn lòng.

    Khoảng cách, đó là điều mà nàng cảm nhận được…





    Đêm nay… là một đêm dài, với đầy những tâm sự…

    Và tất nhiên nó không phải chỉ của Na Trát, chỉ của Vương Chi. Đêm… chẳng của riêng ai.

    Vạn Kiếm Môn hiện giờ, tâm sự có ở khắp nơi. Những hoài nghi, những phiền muộn, những hoài niệm, khổ đau,…, mọi thứ cứ như một mớ bồng bông hỗn tạp vô hình bao phủ môn phái này.

    Tuy đến từ nhiều cá nhân nhưng hầu hết điểm xuất phát của chúng – những tâm sự ấy – đều bắt nguồn từ một người: Vương Chi. Hôm nay, tại Anh Tiên Đài, ấn tượng mà hắn để lại thật sự là rất lớn, thậm chí so với vị Hoàng Thiên Hóa kia còn muốn nổi bật hơn nhiều. Chân nhân đúng là hiếm gặp thật, thế nhưng một chút uy áp, một vài câu nói không thể làm nên một màn kịch – điều mà họ đã thấy từ Vương Chi.

    Vương Chi, sự có mặt của hắn, những bất ngờ mà hắn mang lại, nó không nghi ngờ gì là một màn kịch, một màn kịch vô cùng đặc sắc.

    Cảm xúc – đó chính là cái cốt lõi để Vương Chi trở nên khác biệt.

    Thứ mà Hoàng Thiên Hóa mang lại hầu như chỉ có một: sự kính sợ.

    Còn Vương Chi?

    Nhiều lắm. Ngạc nhiên, nghi hoặc, rung động… Và nhất là khoảnh khắc sau khi chiếc khăn che mặt của hắn rơi xuống kia… quả thực là quá nhiều cảm xúc.

    Lại nói, một vị chân nhân như Hoàng Thiên Hóa thì có bao nhiêu thứ để mọi người nghĩ tới đây?

    Hắn thuộc về một tầng thứ khác. Một nơi quá cao, một khoảng cách quá lớn…



    So với Hoàng Thiên Hóa thì Vương Chi có nhiều thứ để mọi người quan tâm hơn. Ví như… quá khứ của hắn, mối quan hệ giữa hắn và Yêu Tông chẳng hạn. Lắm kẻ muốn biết tường tận lắm. Cần gì phải kể chi ai, ngay đến Hoàng Thiên Hóa còn như vậy nữa là.

    Những người khác xuất phát từ mục đích gì thì chưa rõ chứ riêng Hoàng Thiên Hóa, thôi thúc hắn chính là Lăng Tố. Có một vài thứ mà hắn cần phải xác định. Lúc này đây, hắn đang thực hiện điều đó.

    Nhìn Thanh Tùng Tử với bộ dáng cung kính trước mặt, hắn trực tiếp yêu cầu:

    “Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết về Vương Chi”.





    Trong khi đó, tại một nơi cách Vạn Kiếm Môn khá xa, có một cuộc đối thoại cũng đang diễn ra. Là hai nam nhân, một già một trẻ.

    Trẻ thì chính là Mộng Đoạn – nhân vật được chú ý nhiều nhất, trước khi Tông môn chi chiến chính thức diễn ra; còn già, hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Tả Vinh Thành – môn chủ Thanh Y Môn – người duy nhất ở Vân Lam đại lục hiện nay tấn cấp cường giả.

    Giữa ngọn núi hoang vu này, một trong hai người đang ngồi, và thật ngạc nhiên vì đó lại không phải Tả Vinh Thành mà là Mộng Đoạn. Càng ngạc nhiên hơn nữa là Tả Vinh Thành – vị cường giả duy nhất của Vân Lam đại lục, hắn chẳng những không có chút khó chịu nào, trái lại thái độ lại còn rất kính cẩn, cứ như thể đấy mới đúng là trật tự.

    Thân là môn chủ mà lại đứng trước đệ tử của môn phái mình tỏ ra cung kính như vậy, chuyện này quả hết sức kỳ quái.

    “Có vấn đề”.

    Đó là điều mà bất cứ người ngoài nào khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều sẽ nhận định. Nó quá hiển nhiên. Tất cả hẳn sẽ rất nghi hoặc và… muốn biết.

    Tiếc là chẳng một ai nhìn thấy.



    Mộng Đoạn bây giờ rất khác, dù là y phục hay khí chất vô hình phát ra. Khăn che mặt của hắn hiện đã được tháo xuống, dĩ nhiên, khuôn mặt bí ẩn kia cũng đã hoàn toàn lộ rõ.

    Đó là một khuôn mặt rất bình thường và có phần lãnh đạm. Ngoài ra thì… chẳng còn gì nữa…

    Trong bộ bạch y thanh nhã, hắn tùy ý cầm lên bình rượu đặt ngay trước mặt, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.

    Uống xong, hắn lại rót thêm một ly nữa.

    Rồi… lại một ly nữa.



    Cuối cùng thì không biết là sau bao nhiêu lần rót và bao nhiều lần kề môi uống cạn, Mộng Đoạn rốt cuộc cũng dừng lại. Rượu đã hết.

    Trong cái nhếch môi khó hiểu, hắn đứng lên, đưa chiếc bình về phía trước, bất ngờ buông tay.

    “Xoảng!”.

    Kế đấy, hắn cũng làm tương tự với chiếc ly còn lại.

    “Xoảng!”.



    “Những thứ phàm tục chính là như thế này, thật dễ vỡ”.

    Khe khẽ thở dài, hắn quay sang Tả Vinh Thành vẫn đang đứng im lặng từ nãy giờ, hỏi:

    “Tả trưởng lão, ông nói thử xem, liệu trên thế gian này có thứ tầm thường nào là không thể vỡ không?”.

    Nghĩ ngợi một lúc, Tả Vinh Thành đáp:

    “Linh tử, một thứ như vậy, thuộc hạ nghĩ là nó không tồn tại”.

    “Nếu ngươi nói vậy… thì chắc là vậy”.

    “Được rồi. Chúng ta nói chính sự đi”.

    Thần sắc trở nên nghiêm túc, Mộng Đoạn chuyển chủ đề: “Đã cho người truyền tin về tổng giáo rồi chứ?”.

    “Ngay khi ngài bảo thì đã lập tức sai người truyền đi”.

    “Tốt lắm”.

    Nói xong, Mộng Đoạn bỗng lâm vào trầm mặc, nét suy tư hiện rõ.

    Thấy vậy, Tả Vinh Thành đứng kế bên mới nghi hoặc:

    “Linh tử, ngài đang lo lắng chuyện gì sao?”.

    “Không có. Thật ra thì ta đang tính toán”.

    “Thuộc hạ có thể hỏi là vấn đề gì không ạ?”.

    “Ngươi vừa hỏi ta đấy thôi”.

    “Thuộc hạ…”.

    “Không cần giải thích”. Mộng Đoạn đưa tay ngăn lại, thản nhiên bảo: “Tự cắt lưỡi mình xuống đi”.

    Nghe tới đó, Tả Vinh Thành lập tức biến sắc. Hắn không ngờ chỉ một câu nói bình thường như vậy mà lại khiến cho vị Linh tử này…

    Liệu đây có phải chỉ là một lời nói đùa? Thế nhưng theo những gì hắn biết thì vị Linh tử này không biết nói đùa.

    Tâm như chìm vào đáy cốc, Tả Vinh Thành đang định cầu xin tha thứ thì giọng Mộng Đoạn lại vang lên:

    “Tả trưởng lão, xem ngươi kìa, ta chỉ là nói đùa thôi, ngươi sao lại khẩn trương như vậy”.

    Đ-Đùa?

    Tả Vinh Thành ngỡ là mình nghe lầm. Hắn thật không dám tin.

    Từ lúc nào mà Mộng Linh tử cũng biết đùa rồi?

    “Chắc là ba ngày”.

    Giữa lúc Tả Vinh Thành còn chưa hết ngạc nhiên thì Mộng Đoạn nói tiếp:

    “Từ Cổ La Giới muốn đến Vân Lam đại lục này thì cần qua mấy giới diện khác nữa, ta nghĩ nhanh nhất cũng phải mất ba ngày thì người ở tổng giáo mới tới đây được”.

    “Ài… Cửu Âm Giáo chúng ta giàu có như vậy, tại sao không xây luôn một tòa truyền tống cách giới thật lớn để có thể truyền thẳng từ tổng giáo tới đại lục Vân Lam này luôn chứ. Thật là…”.

    Liếc qua Tả Vinh Thành, hắn hỏi:

    “Tả trưởng lão, ngươi thấy ta nói có đúng không?”.

    “Linh tử…”. – Dáng vẻ ngập ngừng, Tả Vinh Thành đáp với giọng yếu ớt – “… Truyền tống trận cách giới… rất tốn kém”.

    “Tốn kém?”.

    Mộng Đoạn lắc đầu không tán đồng: “So với bảo khố của Cửu Âm Giáo chúng ta thì cũng như bứt một cộng lông trên mình con trâu thôi… Thế mới nói người càng già thì tầm nhìn càng hạn hẹp mà…”.

    Cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt Tả Vinh Thành, Mộng Đoạn ra vẻ hiểu được. Hắn tiến lại gần, vừa vỗ nhẹ lên vai đối phương vừa nói:

    “Tả trưởng lão, không sao. Tư tưởng con người có thể từ từ thay đổi”.

    “À phải rồi…”. – Thu tay về, nhanh như cái cách mình đưa ra, Mộng Đoạn lại lần nữa chuyển hướng câu chuyện – “Ta nghe nói khoảng mười ngày trước người của phân đường Sa La Giới có đến đây, là việc gì vậy?”.

    “Hồi Linh tử, thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, bọn họ chỉ đến để truyền đạt một số chỉ thị từ tổng giáo ban xuống. Nội dung là như vầy…”.



    Gần nửa giờ sau.

    Tả Vinh Thành hiện đã rời khỏi, trên đỉnh núi hoang vu hiện chỉ còn mỗi mình Mộng Đoạn đang đứng nhìn trời.

    Qua một đỗi lâu, từ trong im lặng, hắn chợt thở dài cảm khái:

    “Mộng Đoạn à Mộng Đoạn, ngẫm kỹ thì cuộc đời ngươi cũng thật đáng thương. Ta chỉ là giúp ngươi ra đi sớm một chút thôi, mong là ngươi sẽ không oán hận ta”.

    “À, suýt nữa thì quên. Ngươi dù muốn cũng chẳng thể oán được. Đây vốn dĩ là thế giới không có luân hồi a…”.

    Chuyển mắt nhìn về hướng Vạn Kiếm Môn, “Mộng Đoạn” mỉm cười, một nụ cười ấm như gió xuân.

    “Lăng Tố, Lăng Mị, quá khứ sắp hiện hồn về đòi nợ các ngươi rồi…”.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 228: Tiếp tục đại hội




    Sáng hôm sau.

    Khi mặt trời lên được chừng ba sải tay, người của tám đại tông môn, Tứ Thiên Điện và cả Hoàng Thiên Hóa đều một lần nữa tề tựu về Anh Tiên Đài. Tất nhiên đó không phải là một đống đổ nát; hoàn toàn trái ngược, nhìn nó khá là khang trang, mới mẻ, và độ bền thì khỏi phải nói, gấp mấy lần cái đã bị phá hủy hôm qua.

    Tuy nói Vạn Kiếm Môn là đại tông môn của Vân Lam đại lục, bảo khố tồn trữ không ít đồ tốt, thế nhưng chỉ trong một đêm mà xây dựng lại được Anh Tiên Đài phẩm cấp như hiện tại thì… cũng đáng khen ngợi lắm. Chưa vội đề cập tới vật liệu làm sàn đấu, chỉ tính riêng số trận pháp gia cố thôi, giá trị e là bằng cả một thân gia của tu sĩ Linh châu đệ bát trọng chứ chẳng đùa. Xem ra lần này Vạn Kiếm Môn đúng là chịu bỏ vốn. Hẳn là bọn họ sợ Anh Tiên Đài của mình lại bị kẻ nào đó cao hứng mà đem hủy nát như hôm qua.

    Thật ra nói thế cũng không phải vô lý. Cứ nhìn Anh Tiên Đài hiện giờ thì biết, vững chắc, kiên cố…, thiết nghĩ ngay đến tu sĩ Linh châu đệ bát trọng có dốc toàn lực đánh tới kiệt sức tắt thở mà chết cũng chẳng phá nổi.

    Mà Linh châu đệ bát trọng ư? Tu sĩ cấp bậc này dù có đào bới, moi móc toàn bộ Vạn Kiếm Môn cũng chỉ tìm được hai người thôi đấy.

    Không ai nghĩ trong số những tuyển thủ tham gia thi đấu sẽ có người là cao thủ Linh châu đệ bát trọng cả. Đó là một chuyện hoang đường.

    Và… nó đúng. Thực tế thì làm gì có tuyển thủ nào như thế. Mộng Đoạn, Tiểu Bá Vương, Mai Tiểu Đóa, Công Tôn Tiểu Điệp hay thậm chí là Vương Chi, hết thảy đều mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng.

    Tuy nhiên, đó… là tu vi. Thực lực thì lại thuộc về một vấn đề khác. Những người kia sao còn chưa rõ chứ riêng Vương Chi thì… nếu muốn, hắn hoàn toàn có đủ khả năng một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài tiếp a.



    Hôm nay, Vương Chi có vẻ đã kiểm soát được bản thân khá tốt, ít nhất so với hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm. Dẫu sao thì cũng đã phát tiết một trận, tâm tình vơi đi âu cũng là điều dễ hiểu.

    Vốn dĩ thần sắc của hắn còn có thể tốt hơn bây giờ, nếu như không có sự xuất hiện của một người. Một cô gái, vừa lạ lại vừa quen.

    Nàng còn rất trẻ, khoảng mười chín hai mươi là cùng, mặc bộ y phục màu lam nhạt đang ngồi ở giữa Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị.

    Thú thật là khi bắt gặp thân ảnh cô gái này, Vương Chi đã bị bất ngờ, cảm thấy rất ngoài ý muốn. Hắn nghi hoặc. Lý do thì chỉ có một: dung mạo của nàng gần như giống hệt Lăng Mị.

    “Là con của Lăng Mị sao?”.

    Câu hỏi ấy đã hiện lên một cách vô thức trong đầu Vương Chi. Và sau đó hắn vẫn giữ nó như vậy. Người hắn liên hệ là Lăng Mị mà không phải Lăng Tố. Có thể là vì hai người họ quá giống nhau, hoặc… cũng có thể là bởi một nguyên nhân khác mà hắn đang cố tình lảng tránh trong tiềm thức.

    Nhưng dù có là gì đi nữa thì sự thật là nó vẫn khiến hắn bị dao động. Hai mươi lăm năm, mọi thứ dường như đã đổi thay quá nhiều. Còn hắn? Hắn cứ mãi đắm chìm trong quá khứ khổ đau của mình. Hắn không kịp nhận ra…

    Rằng… hắn đã bị thời gian bỏ lại quá xa.

    ...

    Giữa lúc Vương Chi đang âm thầm nghi hoặc về thân phận của Tâm Lan thì bên này, nàng cũng dành cho hắn một sự hoài nghi tương tự.

    Từ miệng Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, chuyện xảy ra hôm qua nàng đều đã biết cả. Nhưng nàng không hiểu được.

    Tại sao Vương Chi lại không chịu nhìn nhận thân phận của mình?

    Là vì Hồng Diệp Cốc? Hay do bản thân hắn?

    Hai mươi lăm năm trước, vị sư huynh này đã rời bỏ Yêu Tông một cách khó hiểu; và bây giờ, khi một lần nữa xuất hiện thì lại làm dấy lên muôn nỗi hoài nghi…

    Vương Chi, trước hôm nay, Tâm Lan đích thị là chưa từng gặp, tuy nhiên, nghe thì nhiều lắm. Hầu hết đều bắt nguồn từ Tiểu Đinh Đang, cô bé rất hay nhắc đến hắn. Mặc dù lúc nào cô bé cũng bảo là mình rất ghét Vương Chi, luôn miệng mắng hắn xấu xa, độc ác, thế nhưng Tâm Lan biết trong lòng cô bé không hề nghĩ như vậy. Cô bé đã luôn mong nhớ hắn.

    Một người có thể khiến cho Tiểu Đinh Đang tỷ nhung nhớ như vậy, chắc hẳn y phải rất tốt.

    Đó đã từng là suy nghĩ của Tâm Lan. Đối với Vương Chi, nàng đã từng rất có hảo cảm. Phải, đã từng.

    Nhưng còn bây giờ, hảo cảm ấy gần như đã tan biến mất rồi. Nhất là khi nàng nhìn vào khuôn mặt của Tiểu Đinh Đang lúc này. Ngoài sự ưu thương ra thì nàng chẳng còn thấy thứ gì khác nữa.

    Nàng biết, vị tiểu tỷ của mình đang rất đau lòng.

    Mong nhớ, đợi chờ suốt hai mươi lăm năm để cuối cùng nhận được lại là sự lạnh lùng xa cách, thử hỏi sao có thể không đau lòng được đây?

    Vương Chi kia, hắn tại sao lại trở nên như vậy? Hoàn toàn chẳng giống một chút nào trong tưởng tượng của nàng hết.

    Lẽ nào thật sự như lời a di nàng vừa nói, trí nhớ của hắn đã xảy ra vấn đề?

    “Ta nhất định phải trực tiếp gặp hắn…”.



    Vương Chi hay là Tâm Lan, ai nấy đều đang có dự định của mình, cũng như nhiều người ở đây.

    Lăng Mị, Lăng Tố, Hoàng Thiên Hóa, Mai Diễm Phương, Cố Hồng Nhan,…, rất nhiều. Có giống, cũng có khác, nhưng dù nó là gì thì thời điểm tiến hành đều không phải lúc này.

    Hiện tại chỉ có một điều duy nhất sẽ diễn ra: những trận đấu, cuộc chiến tông môn. Nó đã bị tạm hoãn và bây giờ sẽ được tiếp tục.

    Đứng trên sàn đấu mới, sau một vài câu mang tính hình thức, Lôi Thiên Hà dõng dạc đọc to:

    “Vòng đấu thứ hai, trận thứ hai: Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn đấu Dương Cung của Minh Đạo Các. Mời thượng đài”.



    Mắt thấy Dương Cung của Minh Đạo Các đã nhảy xuống đài mà nhi tử của mình còn đứng thẫn thờ kế bên, Công Tôn Quy liền giục:

    “Tiểu Điệp, người ta đang đợi ngươi đấy”.

    “Biết”. – Công Tôn Tiểu Điệp đáp một cách hờ hững.

    “Vậy sao ngươi còn đứng đây?”.

    “Thì giờ ta xuống dưới không được sao”.

    Nói đoạn, Công Tôn Tiểu Điệp bước nhanh tới trước, thả người rơi xuống, miệng không quên để lại một câu:

    “Lão rùa đen nhiều chuyện”.

    “Chuyện gì thế nhỉ?”. – Đưa tay mân mê hàm râu, Công Tôn Quy một mình lẩm bẩm – “Ta nhớ mình đâu có đá động gì tới nó… Chắc là có tâm sự…”.

    Đúng như những gì Công Tôn Quy nghĩ, trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp đích thị là đang có tâm sự. Mà thật ra thì tâm sự của hắn đã xuất hiện từ hôm qua rồi. Tại thời thân phận của Vương Chi bại lộ thì nó đã có. Và không may là nó chẳng phải loại vui vẻ gì.

    Đáng lý ra thì Công Tôn Tiểu Điệp rất mong chờ Tông môn chi chiến năm nay. Hắn rất tự tin vào thực lực của bản thân, trong nhận định của hắn, ngoài Tiểu Bá Vương, Mai Tiểu Đóa và thêm cái tên Mộng Đoạn kia còn có chút cân lượng ra thì những người khác chẳng là gì cả. Nhưng đó là trước hôm qua, trước khi Tông môn chi chiến chính thức diễn ra, bây giờ ư, lòng tự tin của hắn đã bay theo mây theo gió tự lúc nào rồi.

    Mộng Đoạn và Tiểu Bá Vương thực sự mạnh tới đâu thì Công Tôn Tiểu Điệp hắn chưa xác định được nhưng còn Mai Tiểu Đóa, ngay cả Trần Tiểu Ly dùng bí pháp gia tăng tu vi lên hơn hai cảnh giới còn bị đánh đến tàn phế a. Theo như suy đoán của hắn thì thực lực chân chính của Mai Tiểu Đóa kia ít nhất cũng đủ để đánh với cao thủ Linh châu đệ thất trọng một trận. Mà mức thực lực này ư? Ngang tầm với Công Tôn hắn đấy.

    Mai Tiểu Đóa rất mạnh, còn hơn cả suy đoán của Công Tôn Tiểu Điệp. Hắn không ngờ chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi mà nàng lại trưởng thành đến tình trạng này… Nhưng, đây vẫn chưa phải là điều làm cho Công Tôn hắn phiền muộn, trái lại, khi phát hiện ra thì trong lòng hắn còn có chút chờ mong là đằng khác. Chiến đấu với một đối thủ xứng tầm là chuyện rất có ý nghĩa, rất thú vị.

    Phiền muộn của hắn chỉ thực sự bắt đầu khi Vương Chi kia lộ mặt.

    Hủy nát Anh Tiên Đài Công Tôn Tiểu Điệp hắn không phải không làm được, nhưng một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài thì… hắn không có khả năng.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 229: Cam bại
    “Quái vật”, đó là hình tượng của Vương Chi trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp. Ngoài nó ra thì hắn chẳng còn biết phải dùng hình ảnh hay ngôn từ nào để so sánh ví von nữa cả. Trong đời mình, Công Tôn hắn chưa từng gặp phải kẻ nào đáng sợ như vậy. Nhất là khi nhớ lại trận chiến vì tranh Xuy Thủy Kiếm kia…

    Hơn hai mươi năm trước hắn đã bại một lần, dưới tay của Tiểu Bá Vương. Lúc đó hắn cảm thấy ngỡ ngàng, bất cam, oán hận… Hắn lao đầu vào tu luyện, điên cuồng tu luyện để một ngày có thể tái đấu, đường đường chính chính trả lại cho Tiểu Bá Vương sự thất bại mà đối phương ban tặng. Nhưng còn đối với Vương Chi, kẻ thứ hai lấy tu vi cùng cấp đánh bại mình, Công Tôn Tiểu Điệp hắn lại chẳng có những cảm xúc kia. Không có ngỡ ngàng, không có bất cam, oán hận thì lại càng không. Có, duy nhất chỉ là kinh sợ.

    Tu luyện ư? Tái đấu ư?

    Công Tôn hắn cầu mong cách cái tên quái vật kia càng xa càng tốt a!

    Nghĩ đi, khi ngươi dốc toàn bộ thực lực ra để đánh nhưng lại chẳng làm gì được đối thủ, để rồi sau đó, lúc đối thủ chỉ tùy tiện xuất ra một hư ảnh liền bóp nát đòn công kích mạnh nhất của ngươi, đáng nói nhất là ngươi lại còn không biết đối phương đã xuất ra bao nhiêu lực lượng của bản thân, như vậy ngươi có bị đả kích không, có bị kinh sợ không?

    Thất bại có thể thôi thúc ngươi nỗ lực phấn đấu, nhưng thất bại quá lớn thì lại dễ dàng khiến ngươi hoàn toàn gục ngã. Mặc dù Công Tôn Tiểu Điệp chẳng phải hạng người tâm chí kém cỏi hay là kẻ hèn nhát gì, tuy nhiên, với những gì đã trải nghiệm trong trận chiến với Vương Chi cũng như mớ kiến thức bao năm tích lũy của mình, hắn cảm nhận được chênh lệch. Một khoảng cách rất lớn. Trực giác mách bảo hắn tốt nhất là nên tránh xa Vương Chi kia ra.

    Có thể một ngày nào đó hắn sẽ san bằng khoảng cách, tự mình tìm Vương Chi để đòi lại món nợ của kẻ chiến bại. Thế nhưng… đó không phải là bây giờ!

    Tại đại hội này, tại Tông môn chi chiến này, Công Tôn Tiểu Điệp thật sự là rất rất không muốn Vương Chi xuất hiện. Mà không, vốn dĩ hắn đã không hề nghĩ rằng đối phương sẽ xuất hiện.

    Nhưng thực tế nó đã xảy ra – cái điều mà hắn không nghĩ tới ấy. Tâm tình của Công Tôn Tiểu Điệp thế nào chẳng cần nói cũng hiểu.

    Tông môn chi chiến này… thú thật là đã trở nên vô vị với hắn. Thay vì chờ mong thì hắn chỉ muốn nó kết thúc thật nhanh đi. Quán quân đã gần như là xác định rồi thì còn đánh đấm cái nỗi gì?

    Tranh á quân như lời lão rùa đen bảo ư?

    Thật vớ vẩn. Nếu như không phải vì còn muốn thể hiện một chút cho người Tứ Thiên Điện xem thì Công Tôn Tiểu Điệp hắn đã bỏ về từ lâu rồi.

    Mang theo nỗi lòng phiền muộn, Công Tôn Tiểu Điệp đem kiếm lấy ra. Tuy nhiên lần này, thay vì một thanh như ở vòng đấu trước thì hắn lại gọi luôn ba thanh. Thanh thứ nhất là Huyết Long Kiếm đã từng dùng để đánh bại Lâm Đại Vỹ; thanh thứ hai thì dài tầm bốn thước, màu đen tuyền; cuối cùng là một thanh kiếm màu trắng, dài gần bốn thước rưỡi, cả ba đều có linh quang không ngừng lưu chuyển, vừa nhìn đã biết chẳng phải phàm vật.

    Tùy tiện treo kiếm lơ lửng trước mặt, hắn nhìn qua Dương Cung phía đối diện, hỏi:

    “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”.

    Cảm nhận được sự khinh thường của Công Tôn Tiểu Điệp, trong lòng Dương Cung không khỏi nảy sinh một tia khó chịu. Tuy rằng tu vi của đối phương cao hơn hắn một cảnh giới nhưng thái độ như vậy… thật đúng là khiến người ngứa mắt.

    Giọng lạnh nhạt thấy rõ, Dương Cung hồi đáp:

    “Cứ tới đi”.

    “Được thôi”.

    Đối với sự bất mãn của Dương Cung, Công Tôn Tiểu Điệp quả thực chẳng ưa gì lắm. Tu đạo giới là nơi nào chứ? Chính là cường giả vi tôn. Có thực lực thì sao cũng được, bằng như yếu đuối mà còn thái độ này nọ thì…

    Đáng đánh!

    Nhếch môi cười ngọt ngào, hắn chậm rãi nâng cánh tay thon thả còn hơn cả nữ nhân của mình lên, đột ngột duỗi thẳng những ngón tay, hô khẽ:

    “Đi”.

    Ngay lập tức, ba thanh kiếm với ba màu sắc phóng thẳng về phía Dương Cung.

    Tất nhiên, Dương Cung sẽ chẳng đứng yên mà nhìn. Dù cho có thật sự đánh không lại đi nữa thì hắn cũng phải mang toàn bộ bản lĩnh xuất ra, càng nhiều càng tốt. Biết đâu có khi lại được mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện nhìn trúng, một bước lên trời thì sao. Tuy rằng khả năng rất thấp nhưng ai nói trước được điều gì. Huống hồ để trở thành người của Tứ Thiên Điện, tiêu chuẩn ra làm sao cũng chẳng có ai biết kia mà. Ai… cũng có quyền hy vọng.

    Và… thành hay không thì lại là chuyện khác.

    Đối với trường hợp của Dương Cung, hắn có được người của Tứ Thiên Điện nhìn trúng hay không thì chưa biết, thế nhưng có một điều chắc chắn là… hắn sắp bại. Vừa rồi, hắn muốn và thật sự thì đã di chuyển tránh đi ba mũi kiếm của Công Tôn Tiểu Điệp. Không may thay, bản lĩnh của hắn quá kém, và kết quả thì… một trong ba thanh kiếm đã lưu lại cho hắn một nhát cắt ở hông, khá sâu. Cứ nhìn máu đang chảy ra thì biết.

    “Ta tưởng là ngươi nói đã chuẩn bị xong rồi?”.

    Tạm ngừng tấn công, Công Tôn Tiểu Điệp lắc đầu than khẽ:

    “Người với người thật là khác xa nhau…”.

    Hắn cũng không phải đang châm chọc cái gì, mấy lời vừa rồi đều là phát ra từ nội tâm. Thật ra hắn có so sánh một chút, hình mẫu thì chính là Vương Chi – con quái vật trong nhận thức của hắn.

    Hắn cũng chẳng biết vì sao lại như vậy, chỉ là… nó cứ tự nhiên hiện ra. Cảm giác giống như muốn tìm kiếm cái gì đó, một thứ có thể đánh vỡ hình tượng, hoặc gọi là ám ảnh, sự sợ hãi cũng được…

    Đáng tiếc… hắn không tìm thấy. Thứ duy nhất Dương Cung mang lại cho hắn chỉ có một: thất vọng.

    “Chúng ta kết thúc thôi”.

    Lời vừa dứt, Công Tôn Tiểu Điệp chỉ ngón tay về trước, hô nhẹ:

    “Biến”.

    Sau tiếng hô của hắn, trong nháy mắt, Huyết Long Kiếm cùng hai thanh hắc bạch song kiếm tức thì biến đổi.

    “Rống!”.

    “Rống!”.

    “Rống!”.

    Ba tiếng vang dội, ba long ảnh nhanh chóng hiện ra. Kế đấy, từ trên cao, chúng đồng loạt nhìn xuống Dương Cung bên dưới, giương nanh múa vuốt…

    Nhìn ba long ảnh khủng bố kia, tâm Dương Cung như chìm vào đáy cốc, thậm chí đến cả dũng khí cũng chẳng biết đã tiêu thất tự bao giờ. Nhớ ở vòng đấu trước, chỉ với một long ảnh màu đỏ thôi cũng đã đủ đánh gục Lâm Đại Vỹ của Minh Đạo Các hắn rồi, bây giờ còn mọc ra thêm hai con nữa… Dù cho thực lực Dương Cung hắn có cao hơn Lâm Đại Vỹ thì cũng không có khả năng chống đỡ nổi a…

    Đến với trận đấu này, hắn chủ yếu chỉ là muốn thể hiện một chút. Nhưng thực tế, Công Tôn Tiểu Điệp nói cho hắn biết rằng: hắn chẳng có cái gì để thể hiện cả.

    Thần sắc nhợt nhạt, Dương Cung hít sâu một hơi, khó khăn hướng Công Tôn Tiểu Điệp bên kia mở miệng:

    “Ta… chịu thua”.

    Hiện tại thì Dương Cung đã hiểu, người đang đứng trước mặt có đủ tư cách để xem thường hắn, và hắn, đối với sự xem thường ấy, vốn dĩ là không có tư cách để tỏ thái độ cái gì…

    “Tầm thường”.

    Đó là đánh giá mà Công Tôn Tiểu Điệp mới thầm gán cho Dương Cung.

    Bại, không đáng sợ. Nhưng cam chịu thất bại như Dương Cung hiện giờ… Đó chỉ là kẻ tầm thường, cả đời e là chẳng thể tiến xa được.

    Công Tôn Tiểu Điệp hắn cũng từng bại, cũng từng kinh sợ, thậm chí đến giờ phút này nó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí. Thế nhưng hắn khác với Dương Cung, hắn… không cam chịu.

    Cường giả không phải tự nhiên mà sinh ra. Mọi thứ đều có lý do của nó.



    Thất vọng lại càng thêm thất vọng, Công Tôn Tiểu Điệp vừa nghe Lôi Thiên Hà tuyên bố kết quả trận đấu xong thì liền rời khỏi sàn đấu, trở về chỗ của Thần Đao Môn.

    “Tiểu Điệp”.

    Ngay khi hắn vừa đặt chân xuống, Công Tôn Quy lập tức hỏi:

    “Ngươi ổn đấy chứ?”.

    “Ông thấy ta có chỗ nào không ổn sao?”.

    “Phong cách chiến đấu của ngươi hôm nay hơi khác với bình thường”.

    “Đổi tính được không?”.

    “Hừm hừm”.

    Khẽ hắng giọng, Công Tôn Quy biết điều không hỏi thêm nữa, chỉ gật gù đồng thuận:

    “Được. Tất nhiên là được…”.

    P/s: Đại biến sắp xảy ra.
     
    rocklina and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 230: Bộc lộ tu vi




    “Vòng đấu thứ hai, trận thứ ba: Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông đấu Mộng Đoạn của Thanh Y Môn. Mời thượng đài”.

    Nghe xong lời Lôi Thiên Hà, Thái Thiếu Phần thoáng nhìn qua Vương Tuyết Nghi, dặn khẽ:

    “Cẩn thận một chút”.

    “Đệ tử biết”. – Giọng dịu dàng, Vương Tuyết Nghi gật nhẹ.

    Mỉm cười đáp lại, Thái Thiếu Phần bảo: “Xuống dưới đi”.

    “Vâng”.

    Ngay khi Vương Tuyết Nghi vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Thái Thiếu Phần liền tắt lịm, thay vào đó là một vẻ trầm lặng lo âu. Thật lòng mà nói thì đối với trận đấu này, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận thất bại, điều mà nàng nghĩ Thanh Tùng Tử và những người khác cũng thừa trí thông minh để hiểu được.

    Tư liệu về Mộng Đoạn nàng đã xem qua, thực lực của hắn, chiến tích của hắn… so với đệ tử Vương Tuyết Nghi kia của nàng thì quả thực chênh nhau không phải một hai. Một chiến thắng, nàng chẳng trông đợi gì mấy, điều mà nàng hy vọng là đệ tử của mình được mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện kia nhìn trúng.

    Tuy nói tư chất của Vương Tuyết Nghi rất cao, xét cả Vân Lam đại lục cũng là số một số hai nhưng Tứ Thiên Điện nào phải hạng tông môn như Yêu Tông, như Vạn Kiếm Môn hay là Hồng Diệp Cốc, bọn họ là đại tông môn đích thực, một con quái vật khổng lồ của Đại Việt Giới.

    Vân Lam đại lục? Tám đại tông môn? Nếu muốn, Tứ Thiên Điện chỉ cần thổi một cái cũng đủ để quét sạch tất cả rồi.

    Có thể ở đây, tại đại lục Vân Lam này, Vương Tuyết Nghi được xem là thiên tài ngàn năm có một, nhưng nó không có nghĩa rằng ở Đại Việt Giới cũng sẽ như vậy. Đại Việt Giới kia chẳng những rộng lớn mà còn cao cấp hơn nơi này rất rất nhiều. Còn Tứ Thiên Điện, không ngoa mà nói thì bọn họ chính là một trong những thế lực chi phối Đại Việt Giới.

    Từ một vài nguồn tin, Thái Thiếu Phần biết được bên trong Tứ Thiên Điện, hầu hết đệ tử của họ đều là những người được tuyển chọn kỹ càng, hạng cỡ Mai Tiểu Đóa, Công Tôn Tiểu Điệp, Tiểu Bá Vương – những kẻ đã bước vào cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng khi chưa đầy năm mươi tuổi – cũng chẳng hiếm lạ.

    Lại nói, trong những lần tuyển chọn đó, số người như thế nghe đâu cũng từng bị loại không ít. Tiêu chuẩn để trở thành đệ tử của Tứ Thiên Điện rất cao.

    Mặc dù Vương Tuyết Nghi có tư chất kinh người, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi đã tiến vào Linh châu đệ tứ trọng, tốc độ tu luyện có thể xem là khó ai bì kịp, tương lai rất có khả năng sẽ trở thành cường giả một phương, thế nhưng… sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như không được Tứ Thiên Điện công nhận.

    Tất cả đều phải xem biểu hiện của bản thân nàng.



    Giống như tất cả những tuyển thủ khác, Vương Tuyết Nghi hiểu rõ mình phải làm gì. Biểu hiện, phải, chắc chắn nàng nên làm thế. Nhưng như thế không có nghĩa rằng nàng nên đem toàn bộ thực lực xuất ra… khi không cần thiết. Biết đâu như thế lại bị xem là ngu ngốc cũng không chừng. Chẳng ai rõ tiêu chuẩn tuyển chọn đệ tử cụ thể của Tứ Thiên Điện là gì, vậy nên nàng không muốn làm ra những chuyện thừa thải.

    Ẩn giấu phần lớn thực lực, Vương Tuyết Nghi khẳng định sẽ làm vậy, nếu đối thủ hiện tại của nàng không phải là Mộng Đoạn.

    Chạm trán với hắn, nàng có muốn cũng chẳng cách nào ẩn giấu được nữa. Hắn quá mạnh để dùng tu vi Linh châu đệ tứ trọng mà vẫn thắng được. Vừa rồi nàng đã thử rồi, giới hạn sức mạnh của mình ở mức Linh châu đệ tứ trọng cực hạn, và kết quả thì… bị đối phương đánh bay chỉ với duy nhất một đường kiếm.

    Rất ngoài ý muốn. Vương Tuyết Nghi không nghĩ chỉ vừa mới bắt đầu mà đối phương đã xuất ra lực lượng mạnh như vậy.

    “Xem ra là muốn tốc chiến tốc thắng”.

    Đinh ninh với nhận định ấy, Vương Tuyết Nghi cũng không ẩn giấu tu vi nữa, lập tức bộc lộ cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng của mình.

    Khỏi phải nói, ngoại trừ người của Tứ Thiên Điện, Hoàng Thiên Hóa và Tả Vinh Thành đã biết trước ra thì toàn bộ đều bị làm cho kinh ngạc. Hệt như lúc Vương Chi bộc lộ tu vi trong trận chiến với Lâm Thế Danh của Yêu Tông vậy.

    “Lại là Linh châu đệ ngũ trọng…”.

    Chỗ của Thần Đao Môn, Công Tôn Quy cau mày, vừa đếm ngón tay vừa nói:

    “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Tông môn chi chiến năm nay bị cái khỉ gì không biết. Mọi năm muốn nhìn thấy một tên còn chẳng được, thế mà giờ lại lòi ra một lúc sáu tên…”.

    Đảo mắt một vòng, hắn hạ thấp giọng: “Đáng nói là mình lại còn không phát hiện ra nữa chứ…”.

    Nói thế nào thì hắn cũng là cao thủ Linh châu đệ cửu trọng, bị mấy tiểu bối qua mặt như vậy… nếu mà không buồn bực thì cũng nên hổ thẹn a.

    Tất nhiên bất ngờ cũng chẳng phải mỗi mình Công Tôn Quy, ở đây, nhiều người khác cũng đang thấy rất ngoài ý muốn.

    Trong số đó, tâm tình phức tạp nhất có lẽ chính là Thái Thiếu Phần.

    Thú thực thì nàng vừa bị đả kích không nhẹ. Nàng thân là sư phụ của Vương Tuyết Nghi, ấy vậy mà đệ tử mình đã đột phá Linh châu đệ ngũ trọng từ lúc nào cũng không rõ…

    Nên phản ứng thế nào đây? Vui mừng chăng?

    Thái Thiếu Phần thật là vui không nổi. Thay vào đó thì nàng đang rất nghi hoặc. Dựa vào khí tức mạnh mẽ và ổn định mà Vương Tuyết Nghi phát ra hiện giờ thì rõ ràng đối phương đã bước vào cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng lâu rồi. Nhưng nếu vậy thì tại sao lại không cho nàng hay? Thái Thiếu Phần nàng là sư phụ kia mà.

    “Rốt cuộc là trong đầu nó đang nghĩ cái gì chứ…”.

    “Nhị trưởng lão”.

    Nghe tiếng Thanh Tùng Tử gọi mình, từ trong suy tư, Thái Thiếu Phần quay đầu lại.

    “Muội cũng thật là, Tuyết Nghi nó đã đột phá Linh châu đệ ngũ trọng, tại sao lại không nói cho ta một tiếng chứ”.

    Nói?

    Nét mặt khó coi, Thái Thiếu Phần lắc đầu, giọng pha chút bực bội:

    “Tông chủ sư huynh, việc nó đột phá Linh châu đệ ngũ trọng… ta thật không biết”.

    “Nhị trưởng lão, cả muội cũng không biết?”. – Ánh mắt khác lạ, Thanh Tùng Tử hỏi lại.

    Hồi đáp hắn là một cái gật đầu xác nhận của Thái Thiếu Phần.

    Kế đấy, tạm thời bỏ qua sự ngờ vực của Thanh Tùng Tử, nàng xoay đầu nhìn xuống thân ảnh Vương Tuyết Nghi bên dưới, vẻ phức tạp hiện rõ trong đáy mắt.

    “Tuyết Nghi à Tuyết Nghi, từ bao giờ ngươi lại trở nên như vầy hả…”.



    Sau màn bộc lộ tu vi vừa rồi, Vương Tuyết Nghi không nghi ngờ gì đã tự làm mình trở nên nổi bật, mức độ tuy chưa thể sánh với Vương Chi nhưng cũng đủ để làm người ta khắc sâu ấn tượng.

    Chưa đầy bốn mươi mốt tuổi mà đã bước vào Linh châu đệ ngũ trọng, tốc độ tu luyện cỡ này, so với Mai Tiểu Đóa còn khủng bố hơn. Và thực tế thì đã có một số người âm thầm đánh giá nàng cao hơn Mai Tiểu Đóa một bậc.

    Tiếc rằng “một số người” nọ lại không phải mấy đại nhân vật của Tứ Thiên Điện.

    Tu Thiện, Tu Chiến hay là Cố Hồng Nhan, cho tới giờ phút này thì cả ba đều có chung một nhận định: Mai Tiểu Đóa hơn hẳn Vương Tuyết Nghi. Tốc độ tu luyện nhanh không nhất định thành tựu sẽ tiến xa, thế nhưng kẻ mang Thiên Sinh Đấu Hồn thì chắc chắn tương lai sẽ trở thành một chân nhân, dĩ nhiên với điều kiện không bị chết yểu hoặc xảy ra bất trắc gì đó.

    Mai Tiểu Đóa, từ sau trận đấu với Trần Tiểu Ly ở vòng trước thì nàng đã chính thức lọt vào tầm mắt của ba đại nhân vật Tứ Thiên Điện. Hay nói cách khác, nàng đã có tên trong danh sách tuyển chọn đệ tử của Tứ Thiên Điện rồi.

    Tất nhiên là chuyện này vẫn chưa được công bố. Tu Thiện, Tu Chiến và Cố Hồng Nhan không có nghĩa vụ này. Công việc của bọn họ là quan sát, đánh giá và lựa chọn. Kết quả chỉ được nói ra khi đại hội chính thức khép lại. Dù sao thì cho tới thời khắc cuối cùng, thời gian vẫn còn rất nhiều.

    Lại nói, được Tứ Thiên Điện nhìn trúng cũng không phải chỉ có duy nhất Mai Tiểu Đóa, Vương Chi cũng đã nằm trong danh sách tuyển chọn. Với những gì đã biểu hiện thì hắn hoàn toàn đủ tư cách.

    Còn Vương Tuyết Nghi ư?

    Vẫn phải xem biểu hiện của nàng.

    Cái mà Tứ Thiên Điện muốn thấy… chính là biểu hiện!
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)