Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 191: Anh Tiên Đài – Tông môn chi chiến
    Tĩnh mịch và trầm lặng. Cây và gió. Đất và trời… Chẳng có nơi nào của Vạn Kiếm Môn lại tẻ nhạt như ở đây – hậu sơn này. Nhưng… chỉ gần đây thôi. Bình thường thì nó không thế này đâu. Còn nhớ mới vài ngày trước hậu sơn này vẫn còn rôm rả tiếng cười nói của các đệ tử, của những bằng hữu, của những cặp tình nhân… Mọi thứ thay đổi kể từ khi những môn phái thuộc tám đại tông môn khác tới đây.

    Nhưng cũng nhờ vậy mà hôm nay, trong cái đêm lạnh lẽo này, Vương Chi lại được thả hồn theo mây, gửi tâm tư theo gió, bằng điệu nhạc buồn, bằng lời ca sầu muộn…

    Hắn lại đàn, hắn lại hát, dù những tiếng ca đêm nay rất khẽ. Có lẽ vì hắn chẳng muốn ai nghe, chẳng muốn ai biết…

    Đương nhiên nếu có thì nó cũng chỉ là mong muốn của riêng hắn, đối với người khác thì không có ý nghĩa gì cả. Chẳng ai có nghĩa vụ phải nghe theo mong muốn của hắn. Đơn giản là bởi họ cũng có những mong muốn của riêng mình. Ví như Tâm Lan hiện giờ vậy, nàng đang có một mong muốn, đó là xoa dịu tâm tình, và trùng hợp thay, lời ca tiếng nhạc của Vương Chi lại khiến cõi lòng nàng được bình lặng.

    Sự hiện diện của Tâm Lan, Vương Chi hẳn là biết được, bởi vì bản thân nàng vốn không hề che giấu khí tức. Nếu là bình thường, tại một lúc khác, có lẽ Vương Chi sẽ ngưng đàn, dừng hát. Nơi này là địa phận của Vạn Kiếm Môn, giết người chắc chắn là không thể, nhưng nếu chỉ đứng dậy rời đi thì chẳng phải việc gì khó khăn lắm.

    Ấy vậy mà hắn lại không làm thế. Hắn vẫn tiếp tục với những nốt nhạc thăng trầm của mình, thậm chí ngay đến tiếng ca cũng còn đang ngân lên khe khẽ.

    Hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt, lẫn khác thường... của Vương Chi hắn… và của cả Tâm Lan.

    Tại hậu sơn vắng vẻ, giữa trời đêm lạnh lẽo này, hai con người xa lạ chưa một lần gặp mặt ấy đã cùng nhau đứng cùng một nơi, nghe cùng một điệu nhạc, tuy không phải kẻ hát người đàn nhưng lại thấu hiểu nhau đến lạ. Mà không, thật ra thì chỉ có mỗi mình Tâm Lan mới là người thấu hiểu. Từ trong tiếng đàn, giọng hát, nàng nhìn ra được sự ưu thương, tiếc nuối, xót xa, oán hận,… Nếu không phải tận mắt thấy, tận tai nghe thì nàng thật chẳng mấy tin tưởng rằng trên đời lại có một khúc nhạc chất chứa nhiều nỗi niềm đến thế.

    Người đang hát kia, phải chăng cõi lòng hắn cũng như vậy?

    Hắn đã từng trải qua một chuyện tình rất bi thương sao?

    Bất giác, trong lòng Tâm Lan vô thức mà đem điệu nhạc và lời ca kia lưu lại. Về phần người đang hát nọ, chẳng rõ vì sao mà nàng cũng khắc ghi luôn thân ảnh ấy, dù thấy được chỉ là một bóng lưng đơn độc…

    “Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền

    Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

    Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…

    … nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu…

    …”.





    Vài ngày sau.

    Vạn Kiếm Môn, Anh Tiên Đài.

    Nếu như hỏi tại Vạn Kiếm Môn nơi nào là vắng vẻ và hiếm người lui tới nhất thì khẳng định là Anh Tiên Đài này. Bình thường chẳng ai tới đây cả, mà dù có muốn thì cũng không thể tới. Nơi này là cấm địa của Vạn Kiếm Môn.

    Thế nhưng hôm nay lại khác hẳn, người chẳng những đến mà còn đến rất nhiều, hơn nữa còn không phải chỉ có mỗi mình Vạn Kiếm Môn. Thần Đao Môn, Yêu Tông, Bách Hải Đường, Hồng Diệp Cốc, Minh Đạo Các, Thanh Y Lâu, Nhạc Hàn Sơn, bảy đại tông môn còn lại, toàn bộ đều có mặt.

    Nó rõ ràng là một sự bất thường, nhưng đầy hợp lý. Cứ cách hai mươi năm một lần Anh Tiên Đài đều sẽ náo nhiệt như thế. Đơn giản là vào ngày này, Tông môn chi chiến sẽ được tổ chức tại đây.



    Lúc này, dù trời vẫn còn sớm nhưng người của tám đại tông môn đều đã tập trung đông đủ, thiếu… chỉ còn ba người. Là ba đại nhân vật đến từ Tứ Thiên Điện.

    Thật ra thì không phải lần Tông môn chi chiến nào người của Tứ Thiên Điện đều sẽ tới dự. Dẫu sao bọn họ cũng là thế lực cao cấp, cường giả đông đúc, đừng nói chỉ là một vài trận chiến của đám tu sĩ Linh châu cảnh, dù cho cả cái đai lục Vân Lam này có bị xáo trộn lên cũng chẳng đáng để bọn họ bận tâm tới.

    Cái gọi đại tông môn, Vân Lam đại lục, trong con mắt của Tứ Thiên Điện, bất quá chỉ như con sâu cái kiến mà thôi. Sở dĩ bọn họ chịu lặn lội từ Đại Việt Giới xa xôi đến nơi này hoàn toàn là bởi một người, một người xuất thân từ chính Vân Lam đại lục này.



    Lại qua thêm nửa giờ.

    Người nên đến rốt cuộc cũng đến.

    Vẫn như cũ, đi trước là hai lão nhân có tu vi Thiên hà đệ thất trọng, theo sau thì chính là sư muội của họ - cô gái họ Cố kia. Hôm nay bề ngoài của nàng có hơi khác một chút. Đang khoác trên người nàng là một bộ y phục màu xanh có hoa văn bắt mắt, trên đầu thì cài trâm ngọc với phần tóc mái vén cao, hoàn toàn khác hẳn với kiểu buông xõa tùy ý như khi vừa mới tới Vân Lam đại lục.

    Tất nhiên, thu hút ánh mắt người khác nhất vẫn là dáng người của nàng. Nó thật sự là quá đẹp, quá hoàn mỹ, đến nỗi khiến cho một số kẻ không kiềm được phải lưu lại ánh mắt lâu hơn trên thân thể nàng.

    Trong số những kẻ bị thu hút đó có cả tu sĩ của Yêu Tông. Và trong số những tu sĩ Yêu Tông này thì có một người là bị hấp dẫn hơn tất thảy: Lăng Mị. Từ khi cô gái họ Cố kia xuất hiện thì ánh mắt của nàng vẫn luôn chăm chú dõi theo đối phương.

    “Người gì đâu mà có dáng đẹp đến thế không biết, so với ta còn muốn đẹp hơn nữa”.

    Nghe nàng lẩm bẩm như vậy, đang ngồi bên cạnh, Tiểu Đinh Đang liền hỏi:

    “Lăng Mị, ngươi ganh tị hả?”.

    “Tiểu Đinh Đang, ngươi đang nói cái gì đó? Lăng Mị ta đường đường là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tu đạo giới đệ nhất tiên tử, sao có khả năng đi ganh tị với một nữ nhân khác được chứ”.

    Lần này, Tiểu Đinh Đang chưa vội hồi âm. Cô bé di chuyển ánh mắt, hết nhìn Lăng Mị rồi lại nhìn xuống cô gái họ Cố kia, sau đó mới kết luận:

    “Lăng Mị, cô gái dưới kia đúng là xấu hơn ngươi”.

    Nghe thế, Lăng Mị âm thầm đắc ý: “Cái này là tất nhiên, Lăng tỷ tỷ của ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ…”.

    “Nhưng dáng người của ngươi xấu hơn cô gái dưới kia”.

    Đờ ra một đỗi, cuối cùng Lăng Mị cũng bình tĩnh mà đem mấy chữ còn trong miệng nuốt trở vào lại.

    “Hừm hừm”.

    Hắng giọng hai tiếng, nàng ra vẻ hiểu biết giảng dạy: “Tiểu Đinh Đang, ngươi còn nhỏ, nhận thức về cái đẹp còn sai lệch… Lăng tỷ tỷ của ngươi làm sao có thể thua kém cô gái kia được”.

    Như muốn chứng minh, nàng chỉ vào những vị trí nhạy cảm của mình, nói:

    “Đây, ngươi nhìn xem. Ngực này, eo này, cả mông nữa này, chỗ nào của Lăng tỷ tỷ ngươi lại không đẹp, cô gái kia sao mà so bì được”.

    “Hừm hừm”.

    Lần này, người hắng giọng dĩ nhiên chẳng phải Lăng Mị, chủ nhân của tiếng hắng này là… Thanh Tùng Tử.

    “Ngũ trưởng lão, muội có thể đàng hoàng một chút được không?”.

    “Tông chủ sư huynh, bộ ta có làm gì không đàng hoàng sao?”. – Mặt mày nghi hoặc, Lăng Mị hỏi lại.

    “Hừ, ngươi đúng thật không biết xấu hổ là gì”.

    Liếc qua nhị trưởng lão Thái Thiếu Phần – người vừa phê phán mình, Lăng Mị giở giọng trêu ngươi:

    “Ồ, Thái Thái, ngươi cần gì phải như vậy. Ta hiểu mà”.

    Hiểu?

    Nghe câu nói ẩn ý nọ, lại nhìn vào gương mặt vô lại của Lăng Mị, Thái Thiếu Phần chẳng cần đoán cũng biết là nàng đang châm chọc mình.

    “Lăng Mị, ngươi nói vậy là có ý gì?”.

    “Người thông minh tự hiểu a”.

    “Lăng Mị ngươi…”.

    “Hừm hừm”.

    Cố tình cắt ngang, Thanh Tùng Tử nhắc nhở: “Chú ý một chút, người của Tứ Thiên Điện đã yên vị rồi”.

    Nghe vậy, Lăng Mị và Thái Thiếu Phần tạm gác cuộc khẩu chiến lại, đồng loạt hướng mắt nhìn về phiến đá lơ lửng với ba bộ ba bàn ghế đã được để sẵn phía đông.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 192: Vương Tuyết Nghi thượng đài
    Tại Anh Tiên Đài này, mọi người cũng không phải ngồi cùng một chỗ với nhau. Mỗi đại tông môn đều có vị trí riêng của mình, giống như chỗ của Tứ Thiên Điện hiện giờ vậy, không phải thềm cao hay phòng ốc gì cả, toàn bộ đều là những phiến đá lơ lửng giữa trời.

    Gần với chỗ của Tứ Thiên Điện nhất là Vạn Kiếm Môn – môn phái chủ trì đại hội lần này.

    Trên ghế chủ tọa, Cao Tất Hàn đứng dậy, hướng về ba đại nhân vật của Tứ Thiên Điện nở nụ cười thiện chí:

    “Hai vị tiền bối, Cố tiên tử, không biết mấy ngày qua ba vị có nghỉ ngơi tốt không?”.

    “Chúng ta đến đây không phải để nghỉ ngơi”.

    Lên tiếng là lão nhân gầy. Thoáng liếc qua Anh Tiên Đài một vòng, hắn bỗng hỏi:

    “Cao Tất Hàn, người của tám đại tông môn đã đến đủ cả rồi chứ?”.

    “Hồi tiền bối, tất cả đều đã có mặt đông đủ”.

    “Ừm”.

    Nhẹ gật đầu, lão nhân gầy đem thần thức thả ra.

    Tầm chục giây sau…

    Lão nhân gầy thu lại thần thức, nhưng chưa vội nói gì mà quay sang nhìn lão nhân béo bên cạnh.

    Sau một hồi trao đổi, lúc này lão nhân gầy mới nhận xét:

    “Thế hệ trẻ thời này của các ngươi rất khá”.

    Vừa nghe lão nhân gầy nói vậy, nét mặt Cao Tất Hàn lập tức giãn ra, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

    Phải biết là trước đây, suốt cả chín lần Tứ Thiên Điện đến, chưa một lần nào họ mở miệng khen ngợi hết. Tuy chỉ là một câu đơn giản như vậy nhưng hy vọng đã được mở ra.

    Sáu trăm năm, rốt cuộc hôm nay Vân Lam đại lục đã xuất hiện người có hy vọng tiến vào Tứ Thiên Điện tu luyện rồi.

    “Tuy nhiên…”.

    Trong lúc Cao Tất Hàn còn đang nghĩ ngợi thì một giọng nói truyền đến, là của lão nhân béo.

    “… tu vi vẫn chưa nói lên được gì, để tiến vào Tứ Thiên Điện thì bọn họ phải chứng minh được mình có đủ năng lực”.

    “Tiền bối, vãn bối hiểu được”.

    “Ừm… Nếu có người đạt đủ tiêu chuẩn thì chúng ta sẽ lập tức đưa đến Tứ Thiên Điện, còn như chỉ là hạng vô năng…”.

    Mặc dù lão nhân béo chưa nói hết câu nhưng Cao Tất Hàn sao lại không hiểu được. Tứ Thiên Điện… bọn họ không cần kẻ vô năng.





    Cuộc trò chuyện rất nhanh đã kết thúc. Và chính tại thời điểm nó kết thúc thì một thứ khác đã lập tức được bắt đầu: Tông môn chi chiến.

    Từ chỗ của Vạn Kiếm Môn, một thân ảnh bay xuống Anh Tiên Đài, đích thị là Lôi Thiên Hà – ngũ trưỡng lão của Vạn Kiếm Môn.

    Đầu tiên, hắn hướng về phía vị trí của Tứ Thiên Điện, nhẹ cúi đầu rồi mới lần lượt nhìn sang các đại tông môn còn lại, cất giọng:

    “Như thường lệ, hai mươi năm một lần, Tông môn chi chiến hôm nay lại được tổ chức tại đây, Anh Tiên Đài này. Quy tắc, luật lệ thiết nghĩ mọi người đều đã nắm rõ, Lôi mỗ sẽ không nhiều lời vô ích. Bây giờ, với chức trách trọng tài, Lôi mỗ xin được phép đọc tên tuyển thủ sẽ thi đấu”.

    Nói đoạn, Lôi Thiên Hà lấy ra một bảng danh sách, đọc to:

    “Trận chiến đầu tiên: Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông đấu với Trầm Thiến của Hồng Diệp Cốc. Xin mời thượng đài”.

    Lời của Lôi Thiên Hà vừa dứt, từ phía Yêu Tông và Hồng Diệp Cốc, hai thân ảnh lần lượt từ chỗ của mình bay xuống đài.

    Vương Tuyết Nghi hôm nay đã khác trước rất nhiều. Vẻ non nớt từ lâu đã biến mất, người cao hơn và dung mạo cũng đẹp hơn. Từ một thiếu nữ mười lăm mười sáu, hôm nay nàng đã trở thành một đại mỹ nhân khiến bao người mê đắm…

    Thay đổi đương nhiên không chỉ có tướng mạo bên ngoài, tu vi của nàng cũng đã tăng lên đáng kể. Nếu hai mươi lăm năm trước nàng chỉ là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh thì hôm nay, tu vi của nàng đã là Linh châu đệ tứ trọng.

    Với mức tu vi này, xét ra thì cũng chẳng có gì nổi bật nếu đem so với các tuyển thủ có mặt hôm nay. Tuy nhiên, ở một khía cạnh khác, nàng hoàn toàn chiếm ưu thế: tuổi tác. Năm nay nàng chỉ mới có hơn bốn mươi tuổi mà thôi.

    Trong khi các tuyển thủ khác?

    Thấp nhất là Mai Tiểu Đóa cũng đã bốn mươi sáu rồi.

    Điều này có ý nghĩa gì?

    Tư chất tu đạo của nàng rất cao. Nên nhớ phàm là người có thể dự thi hôm nay đều là những đệ tử xuất chúng nhất của môn phái cả. Nếu như trước bốn mươi sáu tuổi mà nàng có thể đột phá Linh châu đệ ngũ trọng thì chắc chắn sẽ trở thành người có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong thế hệ trẻ của Vân Lam đại lục.

    Có điều đó là giả thuyết và là chuyện của sau này, hiện tại thì nàng vẫn chỉ là một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng mà thôi. Lại nói, các tuyển thủ dự thi hôm nay, tu vi thấp nhất cũng là Linh châu đệ tứ trọng đấy.

    Tuổi nhỏ đúng là ưu thế nhưng cũng là bất lợi đối với Vương Tuyết Nghi. Liệu nàng có thể giống như Mai Tiểu Đóa năm xưa, lấy yếu thắng mạnh, một tiếng hót vang động Vân Lam?

    Kẻ khác sao thì không biết chứ riêng một người thì tuyệt đối chẳng muốn điều đó xảy ra tí nào cả. Một người rất căm ghét, hay nói đúng hơn là oán hận đối với Vương Tuyết Nghi: Tiểu Đinh Đang.

    Hơn ba mươi năm trước, khi Tiểu Đinh Đang vẫn còn là một con tiểu Tuyết Linh Xà nhỏ bé thì đã phải tận mắt chứng kiến mẹ mình bị giết chết, hung thủ chẳng phải ai khác, chính là Vương Tuyết Nghi. Nếu như không nhờ có Vương Chi tốt bụng che chắn cho thì chắc chắn mạng cô bé cũng đã tiêu tùng dưới tay nàng luôn rồi.

    “Hừ, ta mong ngươi bị đánh cho què chân, què tay, phải lếch lên lếch xuống, lếch tới lếch lui, khóc lóc van xin…”. – Nhìn chằm chằm vào thân ảnh Vương Tuyết Nghi dưới đài, Tiểu Đinh Đang ác độc nguyền rủa.

    Cũng chẳng thể trách cô bé được. Mặc dù yêu thú không quá nặng thân tình như nhân loại, nhưng nói thế nào thì sát mẫu chi cừu cũng là đại cừu, thấy cừu nhân nhởn nhơ trước mặt mà bình thản được thì thật chẳng đáng phận làm con. Xà loại dẫu có là loài máu lạnh vô tình thì cũng có ngoại lệ mà.

    “Trầm Thiến, mau đánh bại nàng ta đi. Đánh chết luôn đi…”.

    Giữa lúc Tiểu Đinh Đang đang tích cực nguyền rủa lẫn mong mỏi bên trên thì bên dưới, trận đấu đã được bắt đầu. Chủ động công kích là Trầm Thiến.

    Như một tia chớp, nàng lao thẳng về phía Vương Tuyết Nghi, song đao nơi tay liên tiếp chém xuống.

    “Keng! Keng!”.

    “Keng!”.



    Sau hơn chục đường đao thăm dò, khuôn mặt Trầm Thiến dần ngưng trọng. Mặc dù từ nãy giờ Vương Tuyết Nghi kia còn chưa phản kích nhưng rõ ràng là đối phương đã hóa giải đao pháp của nàng rất dễ dàng.

    Cô gái này cũng không phải đơn giản!

    Lực lượng đề thăng, Trầm Thiến lại lần nữa áp sát.

    Tu La Đao Pháp: Đoạn Lương Đao!

    “Ầm!”.

    Trúng chưa?

    Trong khi Trầm Thiến khẩn trương tìm kiếm thì sau lưng nàng, thân ảnh vốn vừa biến mất của Vương Tuyết Nghi bỗng nhiên xuất hiện.

    Nguy!

    Cảm nhận được khí tức của đối phương, Trầm Thiến tức tốc xoay người vung đao đón đỡ.

    “Keng!”.

    Một kiếm.

    Cả người Trầm Thiến liền bị đẩy lui ba bước.

    Nhưng đó vẫn chưa phải tất cả. Sau đòn phản công nọ, Vương Tuyết Nghi lại tiếp tục vung kiếm.

    Phong Lôi Kiếm Pháp: Kiếm Bạt Thiên Sơn!

    Chứng kiến đường kiếm nặng nề trầm trọng kia, gương mặt Trầm Thiến tức thì đại biến.

    Linh lực cấp tốc vận chuyển, nàng xuất ra toàn bộ thực lực còn ẩn giấu. Trong tay nàng, song đao vung lên.

    Tu La Đao Pháp: Phá Sơn Đao!

    “Ầm!”.

    Sau tiếng nổ lớn, dưới ảnh hưởng của dư lực, cả Vương Tuyết Nghi lẫn Trầm Thiến đều bị ép lui lại một đoạn.



    Nhìn nhau một lúc, Vương Tuyết Nghi bất ngờ mở miệng:

    “Kết thúc thôi”.

    Kết thúc?

    Cho rằng đối phương sắp xuất sử thủ đoạn lợi hại nào đó, Trầm Thiến không khỏi âm thầm cảnh giác lên.

    “Xem ra cô gái gọi Vương Tuyết Nghi kia không muốn chơi đùa nữa rồi”. – Trên phiến đá, lão nhân gầy nhỏ giọng lên tiếng.

    Bên cạnh, lão nhân béo vô vị lắc đầu: “Một trận đấu nhàm chán”.



    “Ong!”.

    Bất thình lình, thanh kiếm trên tay Vương Tuyết Nghi bỗng rung lên. Một luồng khí tức hung bạo nhanh chóng phát ra.

    “Xem ra đã đến lúc dùng nó rồi”.

    Khuông mặt ngưng trọng thấy rõ, Trầm Thiến nhẹ nhàng di chuyển song đao…

    Trong khi đó, phía đối diện, đang ngự giữa không trung, Vương Tuyết nghi hạ kiếm.

    Phong Lôi Kiếm Pháp: Kiếm Đoạn Sơn Hà!

    Chính lúc này, đao của Trầm Thiến cũng vung lên.

    Tu La Đao Pháp: Huyết Nguyệt Đao!

    Trên kiếm ảnh như cuồng phong gào thét, dưới song đao tựa huyết nguyệt u linh, chẳng mấy chốc, hai bên va vào nhau.

    “Oành!”.





    Gió đã ngừng thổi. Trăng đã tiêu tán. Còn lại trên Anh Tiên Đài chỉ là hai cô gái.

    “Soạt”.

    Vương Tuyết Nghi đem kiếm thu lại, cũng chẳng buồn nhìn đối thủ của mình mà bay thẳng về chỗ của Yêu Tông.

    Đúng vào lúc nàng vừa rời khỏi, Trầm Thiến vốn đang đứng bất động bỗng bất ngờ phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống sàn.

    “Năng lực khống chế thật lợi hại”. – Tại vị trí của Yêu Tông, Mai Diễm Phương nhỏ giọng nhận xét.

    Kế đấy, nàng quay sang một đệ tử bảo:

    “Nam Cung Tiểu Nhạc, xuống mang Trầm Thiến lên đây”.

    “Vâng, cốc chủ”.





    “Kết quả trận chiến đầu tiên: Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông thắng”.

    Không để lãng phí thời gian, Lôi Thiên Hà nói tiếp:

    “Bây giờ sẽ đến trận chiến thứ hai: Cao Bá của Vạn Kiếm Môn đấu Vương Lâm của Bách Hải Đường. Xin mời thượng đài”.

    “Soạt”.



    “Quả nhiên là Linh châu đệ ngũ trọng”.

    Nhìn xuống thân ảnh cao lớn bên dưới, Bách Lý Tiểu Băng không khỏi âm thầm phiền muộn.

    Mà thật ra thì phiền muộn của nàng không phải đến bây giờ mới có, từ khi mới tới đây thì nó đã nảy sinh rồi. Nguyên nhân rất đơn giản nhưng cân lượng lại khá nặng: nàng phát hiện trong số ba mươi sáu tuyển thủ tham gia thi đấu thì có tận bốn người đã tiến vào Linh châu đệ ngũ trọng. Ngoài Mộng Đoạn và Công Tôn Tiểu Điệp đã biết trước của Thanh Y Lâu và Thần Đao Môn thì còn có thêm hai người khác nữa là: Mai Tiểu Đóa của Hồng Diệp Cốc và Cao Bá hay còn gọi Tiểu Bá Vương của Vạn Kiếm Môn, cũng chính là kẻ hiện đang đứng bên dưới kia.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 193: Dùng ty phá kiếm
    Tại đại lục Vân Lam, trước năm mươi tuổi có thể bước vào Linh châu đệ ngũ trọng, đừng nói thời nay, dù là ngàn năm trước cũng là ít đến thương cảm. Ấy thế mà hôm nay, trong lần Tông môn chi chiến này lại xuất ra đến tận bốn người. Cái này… cũng không khỏi khiến người cảm thấy bất thường đấy.

    Bốn người… đúng là nhiều thật. Thế nhưng là… vì sao trong số đó lại chẳng có ai là đệ tử của Bách Hải Đường chứ?

    Phiền muộn quy phiền muộn, thân là đường chủ của Bách Hải Đường, Bách Lý Tiểu Băng đương nhiên sẽ không biểu lộ cái gì. Nàng chỉ đơn giản hướng đệ tử của mình dặn dò:

    “Vương Lâm, đừng khiến Bách Hải Đường mất mặt”.

    “Đệ tử hiểu”.

    “Xuống dưới đi”.



    “Cao huynh, nghe danh đã lâu”.

    “Ta rất nổi tiếng sao?”. – Tiểu Bá Vương có chút nghi hoặc hỏi lại. Hơn mười năm nay hắn vẫn luôn một mực bế quan tu luyện, đối với chuyện bên ngoài thật sự là không tường tận được bao nhiêu.

    Hiểu được nghi hoặc của hắn, Vương Lâm cười nói:

    “Mười ba năm trước, Cao huynh lấy tu vi Linh châu đệ tam trọng một mình quét sạch Hồng Liên Giáo, danh tiếng đã truyền khắp cả đại lục. Thú thật Vương mỗ đối với Cao huynh đây rất là nể phục”.

    “Ra là vì chuyện đó”.

    Tỏ vẻ đã hiểu, Tiểu Bá Vương bảo: “Vương Lâm, mặc dù ngươi có nể phục ta thì ta cũng sẽ không nương tay đâu đấy”.

    “Đây là điều đương nhiên. Vương mỗ cũng rất muốn được nhìn thấy thực lực chân chính của người được xưng tụng là Vân Lam đệ nhất nhân dưới Linh châu đệ tứ trọng của mười ba năm trước là thế nào”.

    “Vậy thì ta không khách sáo”.

    Nói đoạn, Tiểu Bá Vương khẽ động thần niệm.

    Ngay lập tức, một thanh đại đao xuất hiện.

    “Thượng phẩm linh khí”.

    Quan sát thanh đao nọ một lúc, Vương Lâm không kiềm được cảm khái: “Đúng là bảo đao hiếm có, sợ là trong hàng thượng phẩm linh khí cũng xếp vào hai mươi hạng đầu”.

    “Vậy Vương mỗ cũng xin bêu xấu”.

    Lời vừa dứt, trên tay Vương Lâm liền hiện ra một thanh kiếm. Kiếm này dài bốn thước ba tấc, màu đen, có vài chỗ đã rỉ sét, nhìn qua chẳng có gì bắt mắt.

    “Kiếm của ngươi cũng rất tốt”.

    Không nhiều lời nữa, Tiểu Bá Vương huơ đại đao.

    “Tới đi”.



    “Tên tiểu tử này rất mạnh”.

    Ngồi trên ghế, vị trí phía bắc, Công Tôn Quy không kiềm được thốt khẽ. Kế đấy, như chợt nghĩ tới điều gì, hắn liếc sang Công Tôn TIểu Điệp ở ghế kế bên, hỏi:

    “Tiểu Điệp, lần trước ngươi không tham gia Tông môn chi chiến là do tiểu tử này đúng không?”.

    “Không sai”. – Thần sắc nghiêm túc, Công Tôn Tiểu Điệp đáp.

    Hơn hai mươi năm trước, hắn và Tiểu Bá Vương của Vạn Kiếm Môn kia đã chạm trán một lần. Khi đó, tu vi của cả hai đều chỉ mới là Linh châu đệ nhị trọng. Vốn ban đầu hắn đã chẳng thèm để đối phương vào mắt, nhưng sau vài chiêu, lòng khinh thị của hắn đã triệt để tan biến. Đơn giản là bởi Tiểu Bá Vương… thật sự rất mạnh. Với hắn thì trận chiến kia là một kỷ niệm vô cùng khó phai, đến độ mà cả đời hắn e là cũng chẳng thể quên được.

    Lần đầu tiên… lần đầu tiên Công Tôn Tiểu Điệp bại trước một tu sĩ cùng cấp. Cảm giác của hắn lúc đó phải nói là hết sức phức tạp. Ngỡ ngàng, bất cam, tức giận,…, đủ loại tâm tình lần lượt trỗi lên trong lòng.

    Từ nhỏ đến lớn hắn luôn tự phụ vào tư chất tuyệt đỉnh của mình, đối với những người đồng trang lứa thật là rất xem nhẹ. Đó chắc chắn là một sai lầm, một sai lầm mà hắn đã phải trả giá. Trận chiến kia, Tiểu Bá Vương đã cho hắn biết thế nào mới gọi là mạnh, thế nào mới gọi là cường. So với đối phương, Công Tôn Tiểu Điệp hắn hoàn toàn không có đủ tư cách để sánh cùng. Hắn… thua một cách triệt để.

    Một thất bại cay đắng.

    Chẳng cần nghĩ cũng biết, Công Tôn Tiểu Điệp tất nhiên là chẳng thể nào cam tâm được. Sau trận chiến ấy, hắn đã nỗ lực tu luyện, ngày rồi đêm, đêm rồi ngày, tất cả chỉ vì muốn đòi lại món nợ từ Tiểu Bá Vương. Phải, hắn cho đó là một món nợ.

    Đáng tiếc, trong cuộc chiến tông môn lần trước, khi mà hắn đã sẵn sàng cho cuộc tái đấu thì Tiểu Bá Vương kia không hiểu vì nguyên nhân gì lại vắng mặt. Hết sức thất vọng, thế là hắn cũng bỏ về luôn…

    “Tiểu Điệp ngươi thì ngon rồi”.

    Giọng buồn bực thấy rõ, Công Tôn Quy lên tiếng:

    “Ngươi thích thì đến, không thích thì về, chỉ tội cho lão cha ngươi bị thua hết cả một mớ tài bảo…”.

    “Lão rùa đen, ông đừng có trang đáng thương. Tài bảo kia cũng đâu phải lấy từ túi của ông, toàn bộ đều xuất ra từ ngân khố tông môn kia mà”. – Không cho là đúng, Công Tôn Tiểu Điệp phản bác.

    “Ta là môn chủ Thần Đao Môn, ngân khố của Thần Đao Môn thì đương nhiên cũng là tài sản của ta a”.

    “Ồ, tài sản của ông hả?”.

    Công Tôn Tiểu Điệp căng nhẹ chiếc quạt, vừa phe phẩy vừa bảo:

    “Câu nói này ta phải đem về thuật lại cho nhị cô cô nghe mới được. Ài, thật không rõ nếu để cô cô biết hai mươi năm trước kẻ đã lấy Quỷ Diện Khiếu Thiên Thuẫn rồi đem đi gán nợ là lão rùa đen ông thì người sẽ có phản ứng thế nào đây”.

    “Hừm hừm”.

    Khẽ hắng giọng, Công Tôn Quy chẳng biết lôi từ đâu ra một khuôn mặt tươi tắn, cười giả lả:

    “Ha ha, Tiểu Điệp à, chúng ta đều là người lớn, ai lại chơi như vậy chứ…”.

    “Ta thích chơi như vậy đấy”.

    Cái này…

    Mặt nhăn lại thấy rõ, Công Tôn Quy xuống nước: “Tiểu Điệp, con chơi cha là nhà tan nát a. Ngươi cũng biết nhị cô cô của ngươi đáng sợ cỡ nào mà. Dù ta có là thân ca ca của nàng thì nàng cũng không nể nang chút nào hết đấy…”.



    “Keng!”.

    Trong lúc phụ tử Công Tôn Quy đang “bàn chuyện gia đình” thì ngay bên dưới, trận đấu giữa Tiểu Bá Vương và Vương Lâm đã bắt đầu.

    “Keng!”.

    “Keng!”.



    Liên tiếp là những đường đao, lưỡi kiếm ngang dọc, mức độ so với trận đầu tiên của Trầm Thiến và Vương Tuyết Nghi trước đó còn muốn ác liệt hơn ba phần.

    Tuy đều là kẻ yếu thế nhưng khác với Trầm Thiến, ngay khi vừa xuất kiếm thì Vương Lâm đã dùng toàn bộ thực lực chân chính của mình. Đối với hạng nhân vật như Tiểu Bá Vương, hắn quả chẳng dám sơ suất một chút nào cả.

    Thú thật thì trong trận chiến này, hắn không hề hy vọng một chiến thắng, điều hắn nghĩ chỉ đơn thuần là cố gắng cầm cự, cố gắng đem tất cả chiến lực của mình phát huy một cách tốt nhất…

    Hắn rất muốn biết… rốt cuộc người được ca tụng là Vân Lam đệ nhất nhân dưới Linh châu đệ tứ trọng của mười ba năm trước đến cùng là mạnh tới cỡ nào.

    “Keng!”.

    Sau một cú va chạm nảy lửa, Vương Lâm lợi dụng dư lực bật người về phía sau, kế đó thì đem kiếm chiêu biến đổi. Từ tay hắn, không một dấu hiệu báo trước, thanh kiếm vốn luôn dính liền tay từ nãy giờ bỗng bất ngờ xuất ra, lao thẳng về phía Tiểu Bá Vương.

    “Tới đi”.

    Chẳng hề nao núng, Tiểu Bá Vương đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Trong những cuộc khổ luyện của hắn, hung hiểm mà hắn từng đối mặt vượt xa thế này nhiều. Đừng nói chỉ là một kiếm, dù là mười kiếm hắn cũng tự tin phá được!

    “Xem đao!”.

    Mắt thấy kiếm của Vương Lâm đã cận kề, lúc này Tiểu Bá Vương rốt cuộc cũng vung đại đao lên.

    Chỉ là… ngay khi đao của hắn vừa chém ra thì dị biến đã phát sinh.

    Kiếm của Vương Lâm tách ra. Từ một đã biến thành hai!

    Đây rõ ràng là một thanh song kiếm!

    Hiện tại, với tình huống đầy bất ngờ này, Tiểu Bá Vương đã lâm vào hiểm cảnh.

    Đao của hắn còn chưa kịp thu lại!

    Tiểu Bá Vương sẽ xoay chuyển thế nào đây?

    Trước sự chú mục của hàng trăm ánh mắt, Tiểu Bá Vương lập tức đưa ra câu trả lời. Một trong hai cánh tay đang cầm đại đao của hắn bỗng bất ngờ thu lại, kế đấy thì dịch chuyển lên trên, đem thanh kiếm vừa tách ra kia nắm chặt.

    “Ong!”.

    “Ya a a!”.

    Sau tiếng hét lớn của hắn, thanh kiếm còn lại cũng nhanh chóng bị chấn bay.

    “Tách tách…”.

    Thoáng liếc qua thanh kiếm đã nhuốm đầy máu trong tay mình, Tiểu Bá Vương hờ hững đánh giá:

    “Kiếm rất sắc”.

    Nói xong, hắn đem kiếm ném về phía Vương Lâm, đoạn nhắc nhở:

    “Cẩn thận”.



    “Vừ vù vù…”.

    “Tới rồi”.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 194: Huyết Long Kiếm đấu Long Tượng Thiên Công
    Cảm nhận được khí tức trên thanh đao của Tiểu Bá Vương đã biến đổi, Vương Lâm nào dám chần chừ, vội đem toàn bộ thủ đoạn lấy ra.

    “Phốc!”.

    Phun ra hai ngụm tinh huyết, hắn kết một pháp quyết kỳ lạ, hô khẽ:

    “Biến”.

    “Ong!”.

    Ngay khi tiếng hô vừa dứt, trước mặt hắn, hai thanh kiếm vốn đang lơ lửng giữa không trung bỗng bất ngờ đại phóng linh quang, tiếp đó thì hóa thành hai con bạch giao với đôi mắt đỏ ngầu hung lệ.

    Cũng chính lúc này, đại đao của Tiểu Bá Vương chém ra.

    Một đao ảnh to lớn lao tới!

    “Đi!”.

    “Rống!”.

    “Rống!”.

    Chẳng chút trì trệ, đao ảnh và giao long chạm nhau.

    Trái với tưởng tượng, hoàn toàn không có một âm thanh nào vang lên cả. Nếu có thì cũng chỉ là một đường đao đang lao thẳng tới chỗ của Vương Lâm mà thôi.

    Đúng vậy. Là đao ảnh của Tiểu Bá Vương. Nó đã đến. Nó đã xuyên qua người hai con giao long kia!

    Mà không, thật ra thì không phải hai mà là ba. Ngoài hai con bạch giao thì chính bản thân Vương Lâm cũng vừa bị đao ảnh xuyên qua.



    “Bịch”.

    Qua vài giây bất động, cả người Vương Lâm ngã xuống.

    Hắn đã bại. Triệt để.

    “Phi Yến, xuống mang hắn lên đi”.

    “Vâng”.

    Chuyển ánh mắt lên người Tiểu Bá Vương, Bách Lý Tiểu Băng âm thầm cảm khái:

    “Vạn Kiếm Môn đã xuất ra một con quái vật rồi”.



    Chỗ của Thần Đao Môn.

    “Tiểu Điệp, thấy thế nào?”.

    “Rất mạnh”.

    “So với ngươi thì sao?”.

    “Phải đánh mới biết. Hắn vẫn còn ẩn giấu rất nhiều”.



    Yêu Tông.

    “Hắn lợi hại thật”.

    Liếc qua Tiểu Đinh Đang – người vừa lên tiếng, Lăng Mị bĩu môi:

    “Ngươi chỉ là một tên Linh châu cảnh hạ đẳng, biết cái gì mà lợi với hại chứ”.

    “Ta cảm nhận được”.

    “Hắn cũng không phải yêu thú, ngươi cảm cái gì?”.

    Trong lòng bất mãn, Tiểu Đinh Đang chẳng thèm nói chuyện với Lăng Mị nữa.

    Cũng không biết nghĩ gì, cô bé bỗng liếc sang Vương Tuyết Nghi ở phía bên kia, môi bất giác bặm chặt.





    Dưới đài, thân ảnh Lôi Thiên Hà một lần nữa đáp xuống.

    Vẫn cái giọng đều đều, hắn công bố:

    “Trận chiến thứ hai: Cao Bá của Vạn Kiếm Môn thắng”.

    “Tiếp theo, trận thứ ba: Lâm Đại Vỹ của Minh Đạo Các đấu Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn. Mời thượng đài”.



    “Đến phiên ta rồi”.

    Xếp lại quạt, Công Tôn Tiểu Điệp phi thân bay xuống đài, động tác phải gọi là vô cùng nhẹ nhàng phiêu dật.

    Trong khi đó, hoàn toàn đối lập, Lâm Đại Vỹ - đối thủ của hắn – lại như một tảng đá thô kệch nặng nề nhảy xuống.

    Không sai. Đích xác đúng là Lâm Đại Vỹ đã nhảy. Theo kiểu một gã phàm nhân nhảy từ trên cây xuống đất, chẳng một chút linh lực thân pháp nào cả.

    Giọng ồm ồm, Lâm Đại Vỹ nâng hai cánh tay to lớn của mình đặt ngang ngực, hướng Công Tôn Tiểu Điệp nở một nụ cười hiền lành:

    “Tiểu… Tiểu… Tiểu Điệp… chào… chào… chào ngươi. Ta… ta… ta… ta là… là… là… Lâm Đại… Đại… Vỹ”.

    “Ừ, chào ngươi”.

    “Tiểu… Tiểu… Tiểu Điệp… trước… trước… trước khi đánh… ta… ta… ta có… có… một… một… một chuyện… muốn… muốn hỏi”.

    Liếc nhìn dáng vẻ thật thà của Lâm Đại Vỹ, Công Tôn Tiểu Điệp cố kiềm nén cảm giác khó chịu trong lòng, kiên nhẫn bảo:

    “Ngươi hỏi đi”.

    “Ừ. Ta… ta… ta hỏi… hỏi đây”.

    “Tiểu… Tiểu… Tiểu Điệp… ngươi… ngươi… ngươi…”.



    “Ê, Tiểu Đinh Đang, cái tên Lâm Đại Vỹ bên dưới thật giống ngươi a”. – Chứng kiến Lâm Đại Vỹ nói mãi chẳng xong một câu, Lăng Mị thú vị ngó qua Tiểu Đinh Đang bên cạnh, chợt nói.

    Trước sự so sánh bất ngờ này, Tiểu Đinh Đang chưa hiểu kịp, thành thật nói ra suy nghĩ:

    “Ta nhỏ như vầy, hắn to như thế, sao mà giống được”.

    “Giống, rất giống a”.

    Lăng Mị gợi ý: “Tiểu Đinh Đang, còn nhớ thời điểm ngươi mới hóa thành nhân hình chứ?”.

    Hóa thành nhân hình?

    Tiểu Đinh Đang thoáng hồi tưởng lại…

    Cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, hai mắt cô bé lóe lên một tia khác lạ.

    Phải, cô bé đã hiểu được ý tứ của Lăng Mị kia.

    “Lăng Mị, ngươi sao có thể so sánh như vậy được. Khi đó ta còn nhỏ, chỉ vừa mới biến thành người mà. Còn tên to con Vỹ Vỹ kia, hắn lớn thế còn gì…”.

    “Ta có so sánh gì đâu, chỉ là có chút tiếc nuối thôi a”.

    “Lăng Mị, không phải là ngươi mong muốn cho ta nói cà lăm như vậy suốt đấy chứ?”.

    Lảng tránh ánh mắt của Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị cười giả lả: “Ha ha, bầu trời hôm nay thật là xanh tươi nha…”.



    Trái hẳn với thần sắc tươi cười thư thái của Lăng Mị, hiện giờ khuôn mặt của Công Tôn Tiểu Điệp đang khá là khó coi. Toàn bộ nguyên nhân đều bắt nguồn từ chính đối thủ của hắn – Lâm Đại Vỹ.

    Tên kia vừa hỏi cái gì?

    “Tiểu Điệp, ngươi là nam hay là nữ vậy?”.

    Mắt của tên kia dù có bị bù lệch ăn mất thì cái đầu cũng phải còn nguyên vẹn chứ. Từ xưa đến nay, nếu có thì người ta cũng chỉ nói là Công Tôn Tiểu Điệp xinh đẹp hơn cả nữ nhân chứ chẳng ai bảo Công Tôn Tiểu Điệp là nữ nhân!

    Tiểu Điệp, lại còn nữ nhân?

    Có kẻ nào không biết Công Tôn Tiểu Điệp hắn trước giờ đều rất ghét bị đem so sánh ví von với nữ nhân, vậy mà tên kia…

    Nở một nụ cười tươi hơn hoa, Công Tôn Tiểu Điệp lên tiếng:

    “Lâm Đại Vỹ đúng không? Ngươi rất ấn tượng. Ừm, ta rất có thiện cảm với ngươi”.

    “Ta… ta… ta cũng… cũng vậy”.

    “Ồ, vậy thì còn gì bằng. Ha ha ha…”.

    “Soạt!”.

    Tiếng cười còn chưa dứt thì cả người Công Tôn Tiểu Điệp đã áp sát Lâm Đại Vỹ, tay hóa chưởng đánh tới.

    “Ba!”.

    Ngưng.

    Tay của Công Tôn Tiểu Điệp đã bị chặn!

    Này…

    Công Tôn Tiểu Điệp thật sự là có chút ngạc nhiên. Hắn không nghĩ cái tên thô kệch Lâm Đại Vỹ này lại phản ứng mau lẹ đến vậy. Với tốc độ vừa rồi của hắn, tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng căn bản là rất khó theo kịp, thế mà…

    “Xem ra ngươi cũng có chút thực lực”.

    “Ta… ta… cũng… cũng…”.

    Chẳng buồn nghe hết câu, Công Tôn Tiểu Điệp xoay tay, thu người. Kế đấy, hắn lấy ra một thanh kiếm có phong cách cổ xưa, đỏ rực.

    “Huyết Long Kiếm…”.

    “Trảm!”.

    “Rống!”.

    “Kiếm ảnh hóa long!”. – Đang quan chiến, ánh mắt Lý Minh Kỳ bất giác ngưng trọng.

    Từ đường kiếm kia của Công Tôn Tiểu Điệp, hắn đã nhìn ra được một vài thứ.

    “Xem ra quái vật cũng không chỉ có mỗi mình Vạn Kiếm Môn mới có”.



    “Rống!”.

    “Chịu thua đi”.

    Lần lượt nhìn qua Công Tôn Tiểu Điệp cùng long ảnh trên không, Lâm Đại Vỹ lắc đầu.

    Hắn rõ ràng là không hề có ý định đầu hàng, bất kể long ảnh kia có đem tới cảm giác nguy cơ mãnh liệt đi chăng nữa.

    Nâng khí của mình lên mức cao nhất, hắn bất ngờ biến to gấp đôi, đem hai tay nắm chặt chụm lại, khom người hét lớn.

    “A a a a a a a…!”.

    “Long Tượng Thiên Công”.

    Ngự tại hướng nam, Mai Diễm Phương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì ra hắn chính là truyền nhân của Linh Thanh muội”.

    Thoáng liếc qua hư ảnh mờ ảo đang bao bọc Lâm Đại Vỹ bên dưới, nàng chợt lắc đầu:

    “Đáng tiếc Long Tượng vẫn chưa thành hình”.



    “Ta tới đây”.

    Tay chậm rãi chỉ về phía Lâm Đại Vỹ phía đối diện, Công Tôn Tiểu Điệp hô khẽ:

    “Đi”.

    “Rống!”.

    Nhận được lệnh, long ảnh lập tức lao thẳng xuống.

    “Lên!”.

    Cùng lúc, dưới sự thao túng của Lâm Đại Vỹ, hư ảnh long tượng chưa thành hình cũng nhanh chóng phóng ra.

    “Rít…!”.

    “… rít…!”.

    “Rống!”.

    Một giây, đó là tất cả những gì Lâm Đại Vỹ có thể làm được.

    Long tượng của hắn… tan rồi.

    Nhưng là… hắn vẫn chưa muốn bỏ cuộc!

    “A a a a a a…!”.

    Lại là một tiếng thét dài, nhưng lần này, thay vì Long Tượng Thiên Công hay một loại thần thông nào khác thì hắn lại... dùng tay đón đỡ!

    “Cái tên tiểu tử này điên rồi!”. – Chứng kiến hành động của Lâm Đại Vỹ bên dưới, Lý Minh Kỳ không kiềm được thốt lên.

    Tuy rằng long ảnh do Công Tôn Tiểu Điệp đánh ra đã bị tiêu hao một phần lực lượng, thế nhưng đó cũng không phải thứ mà tên tiểu tử kia có thể dùng tay không tiếp được đấy!



    Chuyện xảy ra quả đúng như những gì Lý Minh Kỳ nghĩ, dù đã rất cố gắng, đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng Lâm Đại Vỹ vẫn chỉ có thể trụ được thêm nửa giây thì liền bị long ảnh của Công Tôn Tiểu Điệp đánh bay…

    Khóe miệng rỉ máu, Lâm Đại Vỹ khó khăn mở miệng:

    “Lợi… hại”.

    “Bịch”.

    “Tô Hạo, mang tên ngốc đó lên đây”.

    “Vâng, các chủ”.



    Vừa nhìn thấy Công Tôn Tiểu Điệp trở lại, Công Tôn Quy liền trách:

    “Tiểu Điệp à, ngươi ra tay hơi nặng rồi”.

    Thần tình hờ hững, Công Tôn Tiểu Điệp không cho là phải: “Ta còn chưa dùng tới một nửa thực lực”.

    “Nhưng mà người ta yếu hơn một nửa thực lực của ngươi a”.

    “Vậy lần sau có gặp hắn thì ta sẽ nhẹ tay lại”.

    Nghe con trai mình nói vậy, Công Tôn Quy bất giác liếc mắt nhìn về chỗ đám người Tứ Thiên Điện, thầm nghĩ: “Biết đâu lần sau ngươi đã chẳng cần phải đánh nữa…”.



    Trận chiến thứ ba cứ như vậy khép lại, thắng cuộc thì hiển nhiên là Thần Đao Môn.

    Và bây giờ, trận chiến thứ tư đã được bắt đầu. Người xuất chiến bên phía Nhạc Hàn Sơn là Đường Tâm, tu vi Linh châu đệ tứ trọng đại viên mãn; còn bên phía Thanh Y Lâu thì không cần đoán cũng biết, chính là tuyển thủ duy nhất của họ: Mộng Đoạn.

    Cho đến trước hôm nay thì cái tên Mộng Đoạn kia đã được nhắc đến và bàn tán rất nhiều. Phần vì tu vi Linh châu đệ ngũ trọng của hắn, phần khác thì là vì thủ đoạn tàn nhẫn cũng như hành tung bí ẩn của hắn.

    Mộng Đoạn kia… hắn thực là rất bí ẩn. Thậm chí cho đến giờ phút này, diện mạo của hắn vẫn còn là ẩn số đối với người của bảy đại tông môn còn lại ngoài Thanh Y Lâu. Lý do cũng chẳng có gì, tất cả chỉ vì một chiếc mặt nạ mà hắn luôn đeo. Hệt như thông tin mà Yêu Tông, Thần Đao Môn, Vạn Kiếm Môn, Nhạc Hàn Sơn, Minh Đạo Các, Bách Hải Đường và Hồng Diệp Cốc thu thập trước đó, tu vi của Mộng Đoạn đích xác đã là Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa dựa vào khí tức phát ra thì dường như còn sắp đột phá…

    Trước năm mươi tuổi có thể tu luyện đến cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng thì được mọi người công nhận là thiên tài. Vậy nếu trong vòng hai năm tới Mộng Đoạn lại tiến thêm một bước, tiến vào cảnh giới Linh châu đệ lục trọng thì sao?

    Năm nay hắn… chỉ mới có bốn mươi tám tuổi.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 195: Đường kếm của Mộng Đoạn
    “Cố sư muội, thấy sao?”.

    Nghe lão nhân béo hỏi xong, cô gái họ Cố chưa vội hồi âm mà quan sát Mộng Đoạn thêm một lúc rồi mới nhận xét:

    “Trong vòng một năm hắn chắc chắn sẽ đột phá Linh châu đệ lục trọng”.

    “Ta cũng có cùng suy nghĩ”. – Bên cạnh, lão nhân gầy cũng gật gù tán đồng.

    “Nếu vậy…”. – Cố ý kéo dài, lão nhân béo hỏi tiếp – “… sư đệ nói thử Mộng Đoạn so với Cao Bá của Vạn Kiếm Môn và Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn thì thế nào?”.

    Nghĩ ngợi một chút, lão nhân gầy đáp:

    “Căn cứ vào khí tức lẫn lượng linh lực thì Mộng Đoạn hơn một bậc, tuy nhiên… về phần ai mạnh ai yếu thì phải đánh qua mới biết. Linh lực cũng không phải thứ duy nhất quyết định thực lực”.

    “Hai vị sư huynh”.

    Cô gái họ Cố đột nhiên xen vào: “Vậy còn hai kẻ kia?”.

    Hai kẻ kia?

    Hai lão nhân nhanh chóng hiểu ra.

    “Sư muội là muốn nói tới Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông và tiểu tử đang trùm khăn che mặt của Hồng Diệp Cốc?”.

    Thấy cô gái họ Cố gật đầu xác nhận, lão nhân béo nói tiếp:

    “Hai kẻ này cũng rất khá. Chưa vội bàn đến chiến lực, chỉ riêng thủ đoạn che giấu khí tức thôi cũng đã đủ khiến người kinh ngạc rồi. Thú thật thì so với Công Tôn Tiểu Điệp, Cao Bá và Mộng Đoạn, ta cảm thấy hai kẻ này thú vị hơn một chút”.

    Một chút ư?

    Cô gái họ Cố không nói gì, chỉ gật đầu cười nhẹ. Đối với hai kẻ kia, nàng cũng cảm thấy có chút thú vị. Linh châu đệ ngũ trọng mà lại có thể qua mặt được Cố Hồng Nhan nàng, dù là Đại Việt Giới cũng chưa thấy ai đấy.

    Về phần Vương Tuyết Nghi thì lúc nãy thượng đài nàng đã nhìn qua, mạnh yếu ra sao cũng cảm nhận được ít nhiều; hiện chỉ còn lại tên trùm khăn che mặt kia của Hồng Diệp Cốc là chưa biết hư thực thế nào…

    “Hy vọng ngươi không phải loại thùng rỗng kêu to”.



    Trong khi đó, dưới đài.

    Lúc này bộ dáng của Đường Tâm phải nói là hết sức chật vật. Tay, chân, lưng, bụng, mỗi chỗ đều có máu tươi không ngừng chảy ra.

    Hắn đã bị thương, ra tay thì dĩ nhiên là Mộng Đoạn.

    Tuy rằng trước đó đã nghe nhiều về Mộng Đoạn, hơn nữa trong lòng cũng nhận định rằng đối phương rất mạnh, thế nhưng đến tình trạng khiến hắn chẳng có tí lực phản kháng như hiện giờ thì…

    Lẽ nào đây mới đúng là thực lực chân chính của Linh châu đệ ngũ trọng sao?

    Hít sâu một hơi, Đường Tâm thoáng điều chỉnh tâm tình, trước ánh mắt nghi hoặc của Mộng Đoạn tự mình cắt một đường thật sâu trên cổ tay.

    Hắn đây là đang định làm gì, lẽ nào thấy máu của mình chảy còn ít quá nên cắt thêm sao?

    Ừm… thực tế thì cũng chẳng khác nhiều lắm. Đường Tâm… hắn đúng là đang cần đến máu của mình. Càng nhiều càng tốt.

    Vừa đem máu tụ lại hắn vừa kết ấn, miệng hô từng chữ một:

    “Bát… Cực… Hồng… Đồ”.

    “Ong!”.

    Chữ cuối cùng vừa ra, trước ngực hắn, toàn bộ máu huyết tức thì tiêu thất, thay vào đó, một đồ án mau chóng hình thành, linh quang đỏ rực.

    “Ong!”.

    Không im lặng đứng nhìn nữa, Mộng Đoạn cũng bắt đầu thi triển thần thông của mình.

    Hắn đưa thanh trường kiếm dài gần năm thước ra trước, dựng thẳng, thân kiếm áp mi tâm.

    “Khai”.

    Chỉ một chữ ngắn gọn, kiếm của hắn tức thì phát sinh dị biến. Khí tức của nó đã thay đổi. Nếu như từ nãy giờ nó chỉ là một con sói thì bây giờ, nó chính là một con hổ. Một con hổ với những chiếc nanh sắc vương đầy máu tanh.

    “Tới đi”. – Giọng lạnh lùng, Mộng Đoạn hướng Đường Tâm bên kia bảo.

    “Như ngươi muốn”.

    Bàn tay xòe rộng, Đường Tâm mang theo Bát Cực Hồng Đồ lao thẳng về phía đối phương.

    Ngay khi còn cách Mộng Đoạn chừng năm bước chân, hắn bất ngờ phóng người lên, giơ tay đánh xuống.

    “Bát Cực Chưởng!”.

    Chính tại khoảnh khắc hung hiểm này, Mộng Đoạn lần nữa hé môi…

    “Ầm!”.





    “Đường Tâm bại rồi”.

    “Lăng Mị, người ta còn chưa đánh xong mà thắng bại cái gì”.

    “Cốc”.

    “Ai ui”.

    Xoa xoa cái trán vừa bị gõ, Tiểu Đinh Đang bực bội:

    “Lăng Mị, làm gì mà ngươi lại gõ trán ta hả?!”.

    “Thích đấy được không?”.

    “Lăng Mị ngươi…”.

    Chẳng để cho Tiểu Đinh Đang kịp nói thêm, Lăng Mị cắt ngang: “Tiểu Đinh Đang, ta nói ngươi đấy, bình thường kêu luyện công thì trốn lên trốn xuống, rồi cả mấy cuốn ngọc giản tâm đắc ném cho ngươi cũng chẳng chịu đọc, bây giờ đã biến thành một kẻ thiếu kiến thức mà còn không biết nữa”.

    “Ngươi chỉ là một tên Linh châu cảnh hạ đẳng, trong khi dưới kia người ta thấp nhất cũng là Linh châu trung đẳng đệ tứ trọng, ngươi hiểu cái gì mà dám phủ định lời của ta hả?”.

    Hừ! Rõ ràng là xem thường ta.

    Trong lòng không phục, Tiểu Đinh Đang phản bác: “Bọn họ đánh nhau chứ có phải thi đối đáp đâu mà không hiểu. Vừa rồi tên Mộng Đoạn kia bị trúng Bát Cực Chưởng rồi, dù hắn có tu vi cao hơn thì cũng đã bị thương, ưu thế rõ ràng là đang thuộc về Đường Tâm a”.

    “Thế sao?”.

    Lăng Mị bĩu môi, chỉ xuống đài bảo:

    “Vậy người nhìn kỹ lại xem”.

    Theo ngón tay của nàng, Tiểu Đinh Đang ghé mắt nhìn xuống.

    Chưa nhìn chưa tỏ, vừa nhìn Tiểu Đinh Đang liền bị làm cho kinh ngạc. Tình cảnh dưới Anh Tiên Đài đã hoàn toàn thay đổi.

    Mộng Đoạn vẫn ung dung đứng đấy, cả người lông tóc không chút tổn hại nào. Còn Đường Tâm – người mà cô bé cho là đã chiếm ưu thế - lại đang… cũng đứng nhưng là đứng hộc máu. Chúng đang không ngừng theo miệng hắn chảy ra.

    “N-Này… này…”.

    Mấp máy cả buổi mà Tiểu Đinh Đang vẫn chẳng thể thốt ra được câu nào. Cô bé không hiểu chút xíu nào hết.

    Không phải vừa rồi Bát Cực Chưởng của Đường Tâm đã đánh xuống rồi sao? Khi đó Mộng Đoạn kia rõ ràng còn chưa phản ứng kịp mà…

    Hiểu được nghi hoặc của cô bé, Lăng Mị hào phóng giải thích:

    “Tiểu Đinh Đang, Mộng Đoạn kia không phải là không phản ứng kịp đâu. Thật ra vừa rồi hắn đã di chuyển, chỉ có điều do tốc độ quá nhanh nên khiến cho một tên Linh châu cảnh hạ đẳng như ngươi lầm tưởng là hắn vẫn đứng yên thôi”.

    “Ngã người, nâng kiếm, tính toán và điều chỉnh cường độ linh lực, Mộng Đoạn đều đã làm, hơn nữa còn là cực kỳ chuẩn xác. Nói ngươi hay, kiếm khí của hắn rất đáng sợ, căn bản không phải Bát Cực Chưởng của Đường Tâm có khả năng đối chọi. Nếu như hắn không kịp thời giảm đi hai thành tám linh lực thì e là bây giờ Đường Tâm đã bị cắt ra làm đôi rồi”.

    “Lăng Mị, làm sao ngươi biết chính xác là hắn đã giảm đi hai thành tám linh lực? Không phải ngươi thấy ta thiếu hiểu biết nên nói càn nói đại đấy chứ?”.

    “Cốc”.

    “Ai ui…”.



    “Tiếp theo là trận chiến thứ năm: Tần Lệ của Yêu Tông đấu Vương Tân của Hồng Diệp Cốc. Mời thượng đài”.

    Lôi Thiên Hà vừa nói xong thì chỗ của Yêu Tông, nhị trưởng lão Thái Thiếu Phần cũng hướng đệ tử mình dặn dò:

    “Lệ nhi, đừng khiến sư phụ thất vọng”.

    “Sư phụ yên tâm, trong vòng mười chiêu đệ tử nhất định sẽ đem Vương Tân kia đả bại”.

    “Tốt, xuống dưới đi”.

    “Đệ tử xin phép”.

    Ngay khi Tần Lệ vừa bay xuống thì một giọng châm chọc cất lên:

    “Tiểu Đinh Đang, ngươi có thấy trời vừa nổi gió không? May mà tu vi của ta cao cường chứ không thôi là đã bị thổi bay khỏi ghế rồi a”.

    Lần này, chẳng hiểu sao Tiểu Đinh Đang bỗng thông minh lên hẳn. Cô bé phối hợp gật mạnh liên tiếp hai cái, nói:

    “Lăng Mị tỷ, ngươi nói đúng a. Nhờ có ngươi che chắn chứ nếu không ta cũng bị cái con gió kia cuốn đi mất rồi”.

    “Tiểu Đinh Đang, ngươi thấy chúng ta có nên nghĩ ra một cái tên để đặt cho con gió này không?”.

    “Vậy ngươi thấy cái tên này thế nào... Ừm, gọi là con gió ‘Mười chiêu đánh bại’ có được không?”.

    “Mười chiêu đánh bại? Tiểu Đinh Đang, ta không ngờ ít học như ngươi mà cũng nghĩ ra được cái tên hay như vậy…”.
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)