Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 186: Quá khứ - Hiện tại – Tương lai
    “Tiếc rằng người tính không bằng trời tính. Năm đó, mặc dù ta đại nạn không chết nhưng thần hồn lại bị thương vô cùng nghiêm trọng, phải mất hơn bốn mươi năm bế quan điều trị mới vượt qua được nguy cơ tan vỡ… Ngay khi vừa tìm lại sự sống, ta lập tức trở về Vân Lam đại lục này, tìm đến gia đình đã gửi gắm ngươi…”.

    Nói tới đây, gương mặt Na Trát Sa Đài bỗng trở nên lạnh lẽo đi hẳn:

    “… Chỉ có điều… bọn họ đã không còn ở đó nữa. Tuy rằng trong cơ thể ngươi có huyết mạch của ta, nhưng là ngoài huyết mạch thì còn có Thiên Tàm Thủy nữa. Như lúc nãy ta đã nói, Thiên Tàm Thủy có công dụng che giấu khí tức cực kỳ hiệu quả, dù là với tu vi của ta cũng chẳng cách nào cảm nhận được. Thậm chí kể cả trước đó, khi đem huyết mạch của ngươi phong ấn, ta có cố tình để lại linh hồn ấn ký của mình thì cũng chỉ có thể nhận dạng được bằng cách sử dụng miếng ngọc được tạo thành từ một phần mười số Thiên Tàm Thủy đã giúp ngươi giải khai một tầng phong ấn kia thôi”.

    “Để tìm ngươi, ta chỉ còn cách lân la dò hỏi những người dân sinh sống trong ngôi làng của gia đình nọ. Sau gần một tháng tìm kiếm, rốt cuộc ta cũng gặp được bọn họ. Tình cảnh của bọn họ khi đó rất tốt, đã là đại phú hộ giàu có quyền uy… Phải, nhờ số tài bảo của ta nên bọn họ đã có được cuộc sống sung sướng như vậy. Ấy thế mà… đứa trẻ ta nhờ bọn họ nuôi dưỡng thì lại…”

    “Lũ cặn bã đó đã đan tâm đem nó vứt đi! Thật khốn nạn!... Lúc đó ta đã vô cùng tức giận. Không nói hai lời, ta lập tức đem cả nhà lũ khốn đó giết sạch! Một mạng không chừa!”.

    Hít sâu một hơi, Na Trát Sa Đài nhìn sang nam tử, dịu giọng lại:

    “Tiểu Cốt Đãi, ngươi không biết a di đã lo lắng đến thế nào đâu. Lúc đó ngươi chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh, huyết mạch ma tộc bị phong ấn, thể trạng lại yếu đuối như vậy, rủi mà ngươi có bất trắc gì… ta thật không biết phải giao phó thế nào với mẫu thân ngươi…”.





    Cuộc đối thoại giữa Na Trát Sa Đài và nam tử cứ thế tiếp tục diễn ra. Chuyện của quá khứ, việc của tương lai, những thứ phải nhớ, những điều phải làm, từng cái từng cái đều được Na Trát Sa Đài nói một cách hết sức chi tiết. Nhất là khi đề cập tới thực lực của nam tử hiện giờ, trong lòng nàng không khỏi có chút vui mừng kích động.

    “… Tiểu Cốt Đãi, với tư chất kém cỏi của ngươi năm xưa, thật sự có nằm mơ ta cũng chẳng tài nào tưởng tượng nổi ngươi sẽ có được thành tựu như hôm nay. Hỏa chủng thất lạc, hơn nữa lại còn lớn lên tại một nơi nghèo tài nguyên như đại lục Vân Lam này, thế mà ngươi vẫn trưởng thành được như vầy… a di thật rất vui mừng…”.

    Sau khi nói xong mấy lời đó thì Na Trát Sa Đài nhanh chóng quay mặt đi, khóe mắt ươn ướt thấy rõ…

    Biết nam tử vẫn bình an, lại còn có thực lực vượt xa tu sĩ đồng cấp, Na Trát Sa Đài dĩ nhiên là rất vui mừng. Thế nhưng so với mừng vui thì cõi lòng nàng còn có một cảm xúc khác đang trỗi lên mạnh mẽ hơn nhiều: xót xa.

    Trên đời này làm gì có thứ lợi ích nào nhận được mà không phải trả giá. Đối với một đứa trẻ bị người ta đem vứt bỏ, để bình an lớn lên cũng đã là một chuyện rất may mắn rồi; còn như trở thành tu sĩ, đặt chân lên con đường tu tiên luyện đạo, thoát khỏi Phàm thai, vượt qua Khai nhãn, đột phá Tích thủy, Linh Tuyền, thành tựu Linh châu…, đây đã không thể gọi là may mắn nữa rồi. Một kẻ có căn cơ xuất chúng còn chưa chắc đi đến được mức này chứ đừng nói một người tư chất kém cỏi như nam tử. Cơ duyên, vận khí, chắc chắn là có, hơn nữa còn phải rất lớn.

    Nhưng như vậy là đủ sao?

    Tuyệt đối chưa. Na Trát Sa Đài dám khẳng định như vậy. Để có thể dùng một cơ thể yếu đuối tu luyện đến Linh châu đệ ngũ trọng như hôm nay, tiểu Cốt Đãi của nàng chắc chắn đã phải đánh đổi rất nhiều. Kể đâu cho xa, chỉ riêng thứ công pháp khủng bố mà hắn đang tu luyện kia cũng đã đủ nói lên tất thảy rồi. Một loại công pháp áp chế được cả huyết mạch hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, hơn nữa còn khiến hắn đánh mất lý trí, dù là người từng trải vô số mưa gió như Na Trát Sa Đài nàng cũng không khỏi âm thầm rung động…

    Chứng kiến nam tử mạnh mẽ, Na Trát vừa mừng vừa xót. Giá như nàng có thể tìm lại hắn sớm hơn, có thể chăm lo cho hắn, sớm tối bầu bạn với hắn… như thế thật tốt biết bao.

    Nhưng tất cả vẫn chỉ là nếu, sự thực thì nàng đã trễ. Quá lâu.

    Hơn bốn mươi chín năm đã trôi qua rồi… Na Trát nàng đã phụ sự kỳ vọng của tỷ tỷ suốt bốn mươi chín năm rồi…



    Cố làm cho tâm tình bình tĩnh, lúc này Na Trát Sa Đài mới quay mặt lại, nhu hòa nhìn nam tử.

    “Tiểu Cốt Đãi, cuộc sống những năm qua của ngươi thế nào, hãy kể cho a di nghe đi”.

    Nghe nàng nói như vậy, nam tử thoáng liếc sang, kế đó thì bỗng cúi đầu trầm mặc.

    Hắn… thật không biết nên kể thế nào, nên kể từ đâu.

    Hơn bốn mươi chín năm, cuộc đời của hắn, hôm nay nhìn lại cứ như một giấc mộng.

    Hắn có một mẫu thân là đại tu sĩ, thật là hắn không hề nghĩ đến. Trong người hắn mang dòng máu của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La – một trong hai đại tộc hùng mạnh nhất tại Thiên Nguyệt Ma Giới, nó sao mà cao quý quá…

    Ấy thế mà ngay khi chỉ còn là một đứa trẻ sơ sinh, kẻ cao quý đó lại phải chịu chia lìa với mẫu thân, phải cùng tứ a di của mình sống trong cảnh trốn chui trốn lủi…, sau bao hung hiểm, đến cuối cùng lại còn bị người ta đan tâm vứt bỏ…

    Nghĩ lại thì hắn còn nợ Thanh Tùng Tử một phần nhân tình. Nếu không nhờ có ông ấy thương tình cưu mang thì có lẽ mạng hắn từ lâu đã chẳng còn nữa rồi.

    Yêu Tông… Thiên Đan Phong… Lăng Mị… sư phụ… Tiểu Đinh Đang… Trung Liên Tiên Tử… những ký ức bỗng chốc ùa về trong tâm trí nam tử. Quen thuộc mà lại như xa lạ… như xa lạ…



    Thở ra một hơi nặng nề, nam tử lại một lần nữa đem ký ức chôn xuống đáy lòng, hướng Na Trát Sa Đài nói:

    “Ta của trước kia từ lâu vốn đã không còn nữa. Còn ta của hiện tại…”.

    Dừng trong chốc lát, nam tử tiếp tục, giọng lạc đi hẳn: “Ngoài máu tanh và giết chóc thì chẳng còn gì để mà kể nữa cả”.

    Im lặng nhìn nam tử hồi lâu, Na Trát Sa Đài cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu không trọn: “Phải, đúng là không có gì để kể…”.

    Nói đoạn, môi nàng bỗng nở một nụ cười, sắc mặt tươi tắn lên thấy rõ.

    “Tiểu Cốt Đãi, hiện tại ngươi có dự định gì không?”.

    “Hiện giờ ta đang là đệ tử của một đại tông môn ở Vân Lam đại lục, hơn nữa vài ngày tới còn sẽ tham gia một đại hội gọi là Tông môn chi chiến. Theo những gì ta được biết thì trong Tông môn chi chiến lần này, ngoài người của tám đại tông môn và những thế lực nhất lưu khác thì còn có sự hiện diện của mấy nhân vật tới từ Tứ Thiên Điện của Đại Việt Giới…”.

    “Dừng một chút”.

    Bất ngờ bị cắt ngang, nam tử không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Theo phản ứng tự nhiên, hắn đưa mắt ngó sang tứ a di của mình.

    “Cốt Đãi, ngươi xác định thật sự là người của Tứ Thiên Điện ở Đại Đồng Giới?”.

    “Chắc chắn không lầm”.

    Nhận ra khuôn mặt khác thường của Na Trát Sa Đài, nam tử dò xét:

    “Tứ a di, ngươi biết Tứ Thiên Điện sao?”.

    “Không biết. Ta chưa từng đến Đại Đồng Giới”.

    Dường như không muốn nam tử hỏi han gì thêm, nàng nói tiếp:

    “Dự định của ngươi có liên quan tới Tứ Thiên Điện phải không?”.

    Tuy nhìn ra được tứ a di của mình đối với Tứ Thiên Điện có gì đó khác lạ, thế nhưng nếu nàng đã không muốn nói thì nam tử cũng chẳng truy hỏi làm gì.

    Tạm đem nghi hoặc ném ra sau đầu, hắn đáp:

    “A di nói đúng, ta đích thực là có ý định với Tứ Thiên Điện. Ta… muốn gia nhập thế lực này”.

    “Không được!”.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 187: Sơ đấu Mai Tiểu Đóa
    “Cốt Đãi, ngươi tuyệt đối không thể gia nhập Tứ Thiên Điện!”.

    Không thể?

    Nam tử cảm thấy khá là khó hiểu về sự phản đối này. Nhất là khi nhìn vào vẻ mặt kiên quyết kia của Na Trát Sa Đài, trong lòng hắn lại càng thêm ngờ vực.

    “Tứ a di, tại sao ta lại không thể gia nhập Tứ Thiên Điện?”.

    Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy đối phương hồi âm, nam tử suy đoán:

    “Chẳng lẽ Tứ Thiên Điện có dính líu tới hắn?”.

    “Không phải, Tứ Thiên Điện và tên tiểu nhân kia không có quan hệ gì cả”.

    “Vậy tại sao ngươi…?”.

    “Cốt Đãi, ta có lý do của mình. Ngươi nghe ta, đừng gia nhập Tứ Thiên Điện, đừng tới Đại Việt Giới…”.

    “Ta sẽ làm theo lời ngươi”.

    Nghe nam tử nói vậy, trong lòng Na Trát Sa Đài rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiếc rằng trạng thái ấy chưa duy trì được bao lâu thì…

    “… Nhưng chỉ khi ngươi có lý do chính đáng”.

    Tâm tình vốn chỉ vừa buông lỏng được một chút, Na Trát Sa Đài lại lần nữa bị làm cho khẩn trương.

    “Cốt Đãi ngươi… lần này hãy nghe ta có được không. Tứ Thiên Điện kia thật sự không phải là nơi tốt lành gì đâu. Nếu chỉ vì muốn tu luyện thì a di có thể trợ giúp ngươi. Bằng vào số tài bảo của ta và mẫu thân ngươi năm đó lưu lại, ta dám bảo đảm chỉ cần vài trăm năm là ngươi có thể đột phá Linh anh cảnh, tiến vào hàng ngũ chân nhân...”.

    “A di, mục đích ta gia nhập Tứ Thiên Điện cũng không phải chỉ đơn thuần là vì muốn tu luyện mà còn…”.

    Nói tới đây, nam tử đột nhiên dừng lại.

    Thần niệm khẽ động, từ trong không gian giới chỉ, hắn lấy ra một tấm ngọc bài màu đỏ. Sau khi truyền vào một chút linh lực, từ trong ngọc bài, một giọng nói vang lên:

    “Vương sư đệ, cốc chủ cho tìm ngươi. Lập tức đến Vạn Kiếm Môn nghe chỉ thị…”.

    Đem ngọc bài thu lại, nam tử thoáng liếc sang Tiểu Kiều hiện đang còn hôn mê, mắt ánh lên chút nhu hòa hiếm thấy.

    “Giúp ta chăm sóc nàng”.





    Nửa giờ sau.

    Vạn Kiếm Môn, trong một căn phòng.

    Năm, đó là số người đang hiện diện. Lại nói, trong năm người đang có mặt này thì có hai người là nổi bật hơn cả. Là hai cô gái.

    Gương mặt bọn họ khá giống nhau, từ đôi mắt, mày cong cho đến làn môi, khóe miệng, thiết nghĩ cũng có tới tám phần tương tự. Một trong số đó cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị là Mai Diễm Phương – cốc chủ Hồng Diệp Cốc. Về cô gái còn lại, tuy tiếng tăm không thể bì được với người trước nhưng trong tám đại tông môn cũng là danh nổi như cồn, chính là Mai Tiểu Đóa – người đã dùng tu vi Linh châu đệ tam trọng tiến vào tốp ba người mạnh nhất trong cuộc chiến tông môn lần trước.

    Ngồi trên chiếc ghế được tách riêng, Mai Diễm Phương thoáng liếc qua một vòng, chân mày đột nhiên cau lại.

    “Các ngươi có ai biết Vương Tân hiện đang ở đâu không?”.

    Trừ Mai Tiểu Đóa, ba người còn lại, sau một hồi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một người đứng lên nói:

    “Bẩm cốc chủ, Vương sư đệ xưa nay hành tung bí ẩn, đệ tử chỉ biết là hiện đệ ấy đang ở gần Vạn Kiếm Môn, còn về vị trí cụ thể thì đệ tử cũng chẳng rõ”.

    Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Mai Diễm Phương tỏ ra rất không hài lòng:

    “Nam Cung Tiểu Nhạc, ngươi và hắn đều là đệ tử của lục trưởng lão, thân là sư huynh, vậy mà lại không nắm được hành tung của hắn sao?”.

    “Cốc chủ, Vương Tân xưa nay tính tình độc lai độc vãng, hơn nữa cũng đã ba năm chưa trở về Hồng Diệp Cốc, vì vậy cho nên…”.

    Đưa tay ngăn lại, Mai Diễm Phương có chút mất kiên nhẫn:

    “Trả lời dứt khoát cho ta. Tên Vương Tân kia khi nào mới đến?”.

    “Bẩm cốc chủ, lúc nãy đệ tử đã thông qua ngọc phù thông báo cho Vương Tân sư đệ, chắc là đệ ấy sẽ tới đây nhanh thôi”.

    “Chắc là? Hừ, thứ ta muốn nghe không phải một lời suy đoán. Nam Cung Tiểu Nhạc, đưa ngọc phù mà ngươi dùng để liên lạc với hắn đây”.

    Trong lòng âm thầm kêu khổ, Nam Cung Tiểu Nhạc bất đắc dĩ đem tấm ngọc phù lấy ra, cũng chẳng dám chần chừ mà cung kính mang đến cho vị cốc chủ của mình.

    Nhưng khi hắn còn chưa đi được mấy bước thì Mai Diễm Phương bỗng bất ngờ đổi ý:

    “Không cần nữa. Ngươi trở lại chỗ ngồi đi”.

    Đây là làm sao? Tâm tư của cốc chủ xoay chuyển cũng quá mau lẹ đi.

    Ngạc nhiên quy ngạc nhiên, Nam Cung Tiểu Nhạc đương nhiên chẳng dám có ý kiến gì. Dù cho có thì hắn cũng không ngu gì nói ra a. Tính tình của vị cốc chủ kia… thật sự là không được tốt lắm.

    Nam Cung Tiểu Nhạc là vậy, hắn cho rằng Mai Diễm Phương đổi ý là do tâm tư xoay chuyển. Mà chẳng riêng gì hắn, hai người đang ngồi cạnh hắn là Nguyễn Chiến Thiên và Trầm Thiến cũng có cùng nhận định, duy chỉ mỗi mình Mai Tiểu Đóa là nghĩ khác.

    Giống như Mai Diễm Phương hiện giờ, ánh mắt nàng như cố ý lại như vô tình liếc về phía cửa phòng.



    Lát sau, từ bên ngoài, một giọng nam nhân trầm ổn tryền vào:

    “Đệ tử Vương Tân xin được phép vào trong”.

    “Tiến vào đi”.

    Cửa mở, một thân ảnh dần hiện rõ.

    Thần sắc nhợt nhạt, người đầy thương tích và khí tức thì mạnh yếu luân chuyển, đó là những gì vừa đập vào mắt đám người có mặt trong phòng.

    Chứng kiến bộ dạng của người vừa đi vào, vốn đang bực bội, Mai Diễm Phương cũng bất giác buông bỏ ý định đem đối phương dạy dỗ.

    Tuy vậy, giọng điệu của nàng vẫn còn mang chút khó chịu:

    “Ngươi chính là Vương Tân?”.

    Nghe hỏi, Vương Tân, cũng tức nam tử, hay nên gọi là Cốt Đãi Sa Đài, hoặc… Vương Chi cũng không lấy làm lạ. Tính ra thì từ khi hắn trở thành đệ tử của Hồng Diệp Cốc thì hôm nay vẫn là lần đầu tiên được diện kiến vị cốc chủ này.

    Tỏ ra cung kính, hắn hồi đáp:

    “Bẩm cốc chủ, chính là đệ tử”.

    Ngay khi vừa nói xong, một luồng thần thức bất ngờ quét qua người hắn.

    Là của Mai Diễm Phương. Nàng đang thăm dò.

    Sau một đỗi im lặng tra xét, rốt cuộc Mai Diễm Phương cũng đem thần thức thu lại.

    “Thương tích của ngươi hẳn là chỉ vừa bị chưa lâu?”.

    “Hai ngày trước đệ tử có chạm trán với một nhóm tu sĩ tà đạo, trong lúc giao chiến đã bị chúng đả thương”. – Vẻ mặt chân thành, Vương Chi giải thích ngắn gọn.

    “Tà tu?”.

    Ánh mắt hơi đổi, Mai Diễm Phương truy hỏi:

    “Có biết bọn chúng là người của thế lực nào không?”.

    Đáp lại nàng là một cái lắc đầu của Vương Chi: “Sau khi giết hết bọn chúng đệ tử đã tra xét qua nhưng không tìm thấy vật chứng minh thân phận nào cả. Đệ tử nghĩ bọn họ hẳn chỉ là một đám tán tu, chặn giết đệ tử chẳng qua là vì muốn cướp đoạt tài bảo mà thôi”.

    “Có khả năng là vậy”.

    Tạm đem chuyện tà tu này gác lại, Mai Diễm Phương hướng Vương Chi bảo:

    “Ngồi xuống trước đi”.

    Đợi cho đối phương đã yên vị, lúc này nàng mới nói:

    “Vương Tân, dưới sự bảo đảm của lục trưởng lão, ta đã đưa ngươi vào danh sách tham dự cuộc chiến tông môn lần này, thế nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, hôm nay, trước mặt những đệ tử dự thi khác, ta muốn kiểm chứng lại một chút thực lực của ngươi. Ngươi không có ý kiến gì chứ?”.

    “Không có”.

    “Tốt”.

    Chuyển ánh mắt sang Mai Tiểu Đóa vẫn luôn im lặng từ nãy giờ, Mai Diễm Phương bảo:

    “Tiểu Đóa, ngươi thử hắn một chút”.

    Như nghĩ tới gì đó, nàng bổ sung: “Nhẹ tay một chút”.

    “Biết”.

    Đáp một tiếng ngắn gọn, Mai Tiểu Đóa từ từ đứng dậy, bước ra.

    Nhìn qua Vương Chi – đối thủ của mình, nàng lạnh nhạt bảo:

    “Đánh đi”.

    “Sư tỷ, đắc…”.

    Chữ “tội” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng Vương Chi thì ngay tức thì, một bàn chân đánh thẳng vào ngực hắn.

    Vậy mà lại bảo ta đánh đi?

    Cảm thấy mình bị Mai Tiểu Đóa lừa gạt, trong lòng Vương Chi bất giác sinh ra một chút buồn bực. Tuy nhiên, ngoài mặt thì hắn lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ đơn giản đưa tay đón đỡ.

    “Ba!”.

    Sau cú va chạm, hoàn toàn không một chút trì trệ, cả người Vương Chi bị đánh bay.

    Này…

    Vương Chi nhanh chóng đứng dậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn Mai Tiểu Đóa. Cú đá vừa rồi… thật sự là mạnh đến bất thường.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 188: Sơ đấu Mai Tiểu Đóa (2)
    “Yếu”.

    Yếu sao? Xem ra cô gái này đúng là đang khinh thị ta.

    Nghĩ vậy, Vương Chi cũng không còn giữ ý định nhẹ nhàng mà đánh nữa. Lại nói, dù hắn có muốn nhẹ nhàng thì người ta cũng vẫn sẽ mạnh tay như thường đấy. Minh chứng là ngay lúc này, đối phương đã lại giáng xuống đầu hắn một cước uy lực khủng khiếp, trộm nghĩ nếu là một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường gặp phải cũng chỉ có thể nhượng bộ thoái lui.

    Đáng tiếc Vương Chi lại không phải tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường. Tu vi của hắn chính thị là Linh châu đệ ngũ trọng. Còn thực lực của hắn… dù là tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng bình thường hắn cũng đủ sức để chiến một trận!

    Bây giờ, trước mặt các đệ tử khác cùng vị cốc chủ Hỏa Y Tiên Tử Mai Diễm Phương kia, hắn đương nhiên sẽ không xuất sử quá nhiều thủ đoạn, tuy nhiên, nếu dùng ít quá thì cũng chẳng thích hợp tí nào, trái lại còn khiến bản thân bị xem nhẹ, mà điều này thì đi ngược lại với mục đích của hắn.

    Người ta chẳng phải là muốn xem qua tư cách của hắn sao?

    Vậy thì… cho nàng nhìn một chút đi.

    “Ba!”.

    Lại là một cú va chạm, giữa tay và chân, giữa Vương Chi và Mai Tiểu Đóa.

    Có điều, nếu vừa rồi Vương Chi đã lập tức bị đánh bay thì lần này, một tấc hắn cũng không nhích!

    Kết quả này ngay lập tức khiến cho mọi người chú ý. Chỉ là… nó chẳng làm cho Mai Tiểu Đóa bận tâm lắm.

    “Tiếp”.

    Vẫn cái giọng êm tai nhưng gãy gọn đó.

    Mai Tiểu Đóa thu chân, nhưng là ngay tức khắc, chân bên kia đã lại quét tới và uy lực của nó thì… mạnh hơn vừa rồi gấp bội!

    “Ba!”.

    Tiếp tục thêm một cú đá nữa.

    “Ba!”.

    Lại thêm một cước.

    “Ba!”.



    “Ba!”.

    “Ba!”.



    Liên tiếp là những cái chân lướt tới, quét ngang rồi lại bổ dọc, toàn bộ đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất: đầu của Vương Chi.

    Những cú đá kia, chúng thật sự là rất mạnh. Không chỉ đơn thuần là linh lực mà còn đến từ một loại lực lượng khác nữa: lực lượng của nhục thân. Mai Tiểu Đóa… cơ thể nàng ta thật chẳng khác gì một yêu thú cao cấp cả, cứng rắn và mạnh mẽ tới nỗi làm cho đối thủ của nàng là Vương Chi cũng phải âm thầm hít hà mấy ngụm.

    Đương nhiên là không phải vì hắn sợ. Hắn chỉ là… tê. Hai cánh tay hắn, tại những vị trí tiếp xúc với đôi chân của Mai Tiểu Đóa, chúng đang khá là ê ẩm đấy. Thậm chí hiện giờ, người hắn cũng đã bị đối phương ép lui cả một đoạn dài rồi.

    “Cô gái này đến cùng là nhân loại hay vẫn là yêu thú chứ”.

    Ngón tay liên tục co duỗi để xoa dịu “nỗi đau”, Vương Chi không tự chủ mà quan sát kỹ Mai Tiểu Đóa hơn.

    Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt non nớt, tay chân thon thả,… Mai Tiểu Đóa này so với Tiểu Kiều cũng có nét tương tự đấy. Khí chất của cả hai đều ẩn hiện sự thanh thuần trong sáng…

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Kiều của hắn là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, rất hiền lành, dễ mến, ghét bạo lực, trong khi cô gái này thì sao?

    Tay đích xác là chưa biết chứ còn chân thì… cứng hơn cả sắt thép nữa a. Hơn nữa xem bộ dáng của nàng thì mười phần đến chín, khẳng định chẳng phải hạng người yêu hòa bình gì lắm.

    Trong khi Vương Chi đang ngầm đánh giá bên kia thì bên này, Mai Tiểu Đóa cũng đang âm thầm quan sát hắn.

    Thật lòng mà nói thì những cú đá vừa rồi của nàng cũng chưa phải là toàn lực, bất quá chỉ mới năm thành mà thôi. Nhưng dù là vậy thì đối với một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng cũng đã đủ chật vật rồi. Nên nhớ là từ nãy giờ, đối phương còn chưa xuất ra pháp khí hay thuật pháp nào cả. Tay không đối chiến, đón đỡ hơn hai mươi cú đá liên tiếp của nàng mà vẫn còn đứng vững, đáng nói là lại còn đang trong tình trạng bị thương. Mặc dù thương tích có vẻ chẳng nghiêm trọng nhưng thân thể hẳn là cũng có ít nhiều ảnh hưởng…

    “Ta sẽ mạnh hơn”.

    Mặc kệ Vương Chi có hiểu được câu nói đã bị lược bỏ một vài từ quan trọng của mình hay không, Mai Tiểu Đóa tiếp lời:

    “Ngươi cẩn thận”.

    Lời vừa dứt, thân ảnh nàng lập tức tiêu thất.

    Thật nhanh!

    Vốn đã cảnh giác sẵn, bằng vào linh giác nhạy bén của mình, Vương Chi nhanh chóng phát hiện ra tung tích của đối phương.

    Bên trái!

    Không chút chần chừ, hắn xoay người giơ tay đón đỡ.

    “Ba!”.

    Chẳng để cho Vương Chi có thời gian thu tay, một cái chân nữa đã lại đá tới.

    “Ba!”.

    Lui lại mấy bước, Vương Chi thoáng liếc qua chỗ vừa va chạm trên tay mình, không kiềm được mà ngấm ngầm cảm thán:

    “Sức mạnh thật khủng khiếp”.

    Chẳng phải nghĩ ngợi gì nữa, Mai Tiểu Đóa kia rõ ràng đã gia tăng lực lượng.

    “Sư tỷ, đã vậy ta cũng không khách sáo nữa”.

    Lời vừa ra hết thì một chuyện bất ngờ xảy ra.

    Từ người Vương Chí, một cỗ khí tức băng hàn bộc phát.

    “Tới rồi”. – Đang ngồi quan chiến, Nam Cung Tiểu Nhạc mở miệng nói khẽ.

    Hơn ai hết, hắn đối với luồng khí tức băng hàn kia vô cùng quen thuộc. Ba năm trước, nó chính là sự mở màn cho thất bại của hắn.

    Trong trận chiến năm đó, từ sự khinh thị và lòng ghen ghét ban đầu, Nam Cung Tiểu Nhạc hắn đã buộc phải khuất phục một cách triệt để.

    Một chiêu.

    Chỉ một chiêu thì hắn đã hoàn toàn bị đánh bại, dù rằng hắn và đối phương đều là tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng… Vị Vương Tân sư đệ kia của hắn… thực sự rất mạnh.

    “Ba năm phiêu bạt… không biết bây giờ hắn đã đạt đến trình độ nào rồi”.

    Trong dạ tò mò cộng thêm ý nghĩ dò xét, Nam Cung Tiểu Nhạc tập trung sự chú ý vào thân ảnh Vương Chi.

    Tuy nhiên, ngoài Nam Cung Tiểu Nhạc thì lúc này, một đôi mắt khác cũng đang có cùng điểm đến. Là của Mai Diễm Phương.

    Dưới sự chăm chú của bọn họ, cố ý mà như vô tình, từ tay Vương Chi, một chưởng lạnh lẽo đầy uy lực xuất ra đón đỡ bàn chân đang đánh tới của Mai Tiểu Đóa.

    “Ba!”.

    “Rầm!”.



    Im lặng.

    Nguyễn Chiến Thiên, Trầm Thiến, Nam Cung Tiểu Nhạc và thậm chí là cả… Mai Diễm Phương, toàn bộ đều bị làm cho kinh ngạc.

    Vừa rồi là chuyện gì?

    Mai Tiểu Đóa bị đánh bay? Bởi Vương Tân?

    Việc này thật khó tin.

    Tất nhiên, ngoài bọn họ thì chính bản thân Mai Tiểu Đóa cũng có cùng cảm xúc như vậy. Nếu nhớ không lầm thì từ ngày bước vào con đường tu tiên luyện đạo tới giờ, ngoài mẫu thân thì đây là lần đầu tiên nàng bị người ta dùng một quyền đánh bay.

    Không pháp khí, không phù lục, thần thông,…, tất cả chỉ là một quyền.

    Phủi nhẹ y phục, ánh mắt Mai Tiểu Đóa không tự chủ mà nhìn kỹ Vương Chi hơn. Mà không, chính xác hơn thì nên nói là nhìn kỹ cánh tay Vương Chi.

    Hoàn toàn khác hẳn ban nãy, cánh tay kia đã biến đổi. Đừng hiểu lầm, nó không phải là những móng vuốt sắc nhọn như khi Vương Chi kích phát huyết mạch ma tộc của mình đâu, thay đổi chỉ là lớp da bên ngoài thôi. Từ vai trái trở xuống, toàn bộ đã kết băng…

    Vẫn giữ nguyên ánh mắt trên cánh tay băng nọ, Mai Tiểu Đóa nhận xét:

    “Mạnh”.

    “Nhưng… ta mạnh hơn”.

    Nói đoạn, nàng khẽ động thần niệm.

    Gần như tức thì, lấy cơ thể nàng làm trung tâm, một cỗ khí tức mạnh mẽ bất ngờ bộc phát, so với Vương Chi khi nãy thì còn muốn mạnh hơn gấp ba lần.

    “Linh châu đệ ngũ trọng!”.

    Vừa thốt lên là Trầm Thiến. Nàng hiện đã bật người đứng dậy.

    Trước nay nàng cứ nghĩ rằng tu vi của Mai Tiểu Đóa chỉ là Linh châu đệ tứ trọng, ấy vậy mà sự thực thì…

    Tính ra thì đối phương còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi…

    Tâm tình của Trầm Thiến quả thật là bị đả kích không nhẹ.

    Tất nhiên bị đả kích cũng chẳng phải mỗi mình nàng, Nguyễn Chiến Thiên và Nam Cung Tiểu Nhạc cũng là như thế. Tuy biết là Mai Tiểu Đóa rất mạnh, nhưng Linh châu đệ ngũ trọng thì… bọn họ không nghĩ sẽ nhanh đến vậy.

    Mai Tiểu Đóa năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ? Tính ra thì so với kẻ được đồn đại gần đây là Mộng Đoạn thì còn muốn lợi hại hơn nhiều a.

    Bị chú mục thì mặc kệ, từ đầu tới cuối Mai Tiểu Đóa đều chẳng buồn bận tâm. Thứ mà nàng cần phải để ý không phải đám người Nguyễn Chiến Thiên, Trầm Thiến hay Nam Cung Tiểu Nhạc mà là… Vương Tân – đối thủ của nàng.

    Cánh tay băng của hắn… khiến nàng cảm thấy khá thú vị.

    Đúng vậy, chỉ đơn giản là vì thú vị thôi.

    “Biến hình luôn đi”. – Từ chiếc miệng xinh xắn nhỏ nhắn, lại một câu gãy gọn được thốt ra.

    Phải, nó rất gọn. Gọn đến mức mà sau khi nghe xong thì phải mất một lúc Vương Chi mới hiểu được.

    “Sư tỷ, ý ngươi là bảo ta biến hết toàn thân thành như vầy”. – Vừa nói Vương Chi vừa chỉ vào cánh tay trái của mình.

    Quả nhiên Mai Tiểu Đóa liền gật đầu:

    “Ừ”.

    Nhận được lời xác nhận của nàng, Vương Chi thật là chẳng biết phải nói gì.

    Muốn biến hình cũng phải cần đủ năng lực mà, đâu phải cứ muốn là biến được. Tuy thực tế đúng là hắn có đủ khả năng tạo ra một lớp băng rắn chắc bao bọc toàn thân, thế nhưng đó là khi hắn phải dốc hết toàn bộ thực lực mới làm nổi. Lại nói, tầng thứ ba của Linh Lung Đồng Ngọc Công đâu phải cứ thích là mang ra thể hiện, để thi triển thì đòi hỏi hao tốn rất nhiều khí lực đấy.

    “Biến hình” luôn bây giờ? Chỉ để đấu một trận với vị tiểu sư tỷ này của mình?

    “Sư tỷ”. – Ra vẻ tiếc nuối, Vương Chi nói – “Thực lực của ta không đủ để biến toàn bộ cơ thể thành băng nhân. Tuy nhiên… nếu chỉ là thêm một cánh tay thì ta có thể làm được”.

    Nói đoạn, Vương Chi âm thầm vận hành tâm pháp của Linh Lung Đồng Ngọc Công, đưa linh lực dồn vào cánh tay phải của mình.

    Rất nhanh, một tầng băng lập tức bao bọc toàn bộ cánh tay hắn.

    Cùng với sự biến đổi ấy, nhiệt độ trong phòng cũng mau chóng giảm xuống…

    “Sư tỷ, xin nương…”.

    “Soạt!”.

    “Rầm!”.

    ...

    “Khục khục…”.

    Từ trên sàn nhà, Vương Chi lồm cồm bò dậy, ném ngay cho Mai Tiểu Đóa một cái nhìn khác lạ.

    Cô gái này đúng là thích cắt lời người khác a. Muốn gì thì cũng phải để hắn nói hết câu đã chứ!
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 189: Gạt người
    Trong lòng bực bội, Vương Chi thầm nhũ: “Xem ra phải cho nàng ta nếm chút đau khổ mới được”.

    Nghĩ liền làm, như một tia chớp, Vương Chi lao người đi.

    Tốc độ của hắn lúc này phải nói là cực kỳ nhanh, thậm chí khiến cho đám người Trầm Thiến, Nguyễn Chiến Thiên, Nam Cung Tiểu Nhạc có muốn xem thì ánh mắt cũng chẳng theo kịp. Tốc độ kia đã vượt qua cực hạn mà một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường có thể thi triển rồi.

    Giữa lúc đám người Nam Cung Tiểu Nhạc còn chưa thể xác định được vị trí của Vương Chi thì thân ảnh hắn đã hiện ra trước mặt Mai Tiểu Đóa, kế đấy là một cước được tung ra.

    “Ba!”.

    “Rầm!”.

    Lại một lần nữa, Mai Tiểu Đóa bị đánh bay!

    Không rõ từ khi nào đám người Nam Cung Tiểu Nhạc đã bật dậy khỏi ghế. Bộ dáng hiện tại của họ nhìn là là khôi hài. Từ nam tới nữ, ai nấy cũng đều há hốc, trợn trừng và toàn thân thì ngây ra như phỗng.

    Công bằng mà nói thì cũng khó trách được bọn họ. Những gì vừa xảy ra thật sự là quá ngoài ý muốn rồi.

    Vương Tân đánh bay Mai Tiểu Đóa? Dù rằng hiện giờ Mai Tiểu Đóa đã bộc lộ tu vi Linh châu đệ ngũ trọng của mình?

    Lẽ nào Vương Tân cũng là tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng sao?

    Bất giác, đám người Nam Cung Tiểu Nhạc không kiềm được mà thả ra thần thức.

    Chưa tra xét thì thôi, vừa tra xét xong thì cả bọn liền đồng loạt thất vọng. Tu vi của Vương Tân kia vẫn chỉ là Linh châu đệ tứ trọng mà thôi. Điều này cũng đồng nghĩa rằng hắn đã thật sự đánh lui Mai Tiểu Đóa bằng chính cái thực lực của kẻ thấp hơn đối phương một cảnh giới. Tuy đây chỉ là một tiểu cảnh giới nhưng dù là như vậy cũng đủ để khiến người rung động rồi. Từ xưa giờ bọn họ chỉ có nghe nói Mai Tiểu Đóa vượt cấp đả bại đối thủ chứ chưa từng nghe được điều ngược lại đấy. Mặc dù Vương Tân còn chưa đả bại Mai Tiểu Đóa nhưng là cũng đã đánh cho nàng bay thẳng vào tường a.

    Nếu như vài phút trước Nguyễn Chiến Thiên và Trầm Thiến còn mang lòng đố kỵ, không phục về sự có mặt của hai chữ Vương Tân trong danh sách tham gia Tông môn chi chiến thì bây giờ, bọn họ đã đem nó xóa đi.

    Vương Tân… hoàn toàn có đủ tư cách đứng trong hàng ngũ với họ.



    “Ngươi gạt ta”.

    Sau hồi lâu trầm mặc, Mai Tiểu Đóa nhìn thẳng Vương Chi, buông ra một câu.

    Trước lời buộc tội của nàng, Vương Chi không khỏi âm thầm kỳ quái.

    “Sư tỷ, ta gạt ngươi cái gì?”.

    “Ngươi giả heo”. – Mai Tiểu Đóa nói ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi.

    Ý của nàng, Vương Chi đương nhiên hiểu được. Nhưng chính vì hiểu rõ mà hắn lại càng thêm lấy làm kỳ.

    Lẽ nào khi đánh nhau còn phải khai báo thực lực chân chính của mình ra? Lại nói, từ nãy giờ hắn cũng không có nói hắn chỉ có một ít lực lượng của mức Linh châu đệ tứ trọng a.

    “Hừm”.

    Khẽ hắng giọng, Vương Chi lơ đễnh cho qua.

    “Sư tỷ, ngươi có muốn tiếp tục không?”.

    Ngay tức thì, một đôi mắt lườm qua.

    Mai Tiểu Đóa nắm chặt tay, vẹt ngang mũi, có chút bực bội nói:

    “Ta sẽ đánh ngươi”.

    Lời vừa dứt, nàng đưa chân giẫm mạnh xuống sàn nhà.

    “Crắc… rắc…”.

    Cái này…

    Chứng kiến cả căn phòng bị rung lên dữ dội, Vương Chi không khỏi âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

    Lực lượng nhục thân thật khủng bố!

    Nàng ta chỉ đơn giản là giẫm đạp bình thường, một chút linh lực cũng chưa xuất động đấy!

    “Đúng là yêu thú hình người mà”.

    Cảm thán quy cảm thán, Vương Chi vẫn không chậm trễ chút nào, nhanh chóng dồn linh lực vào hai cánh tay băng của mình. Hắn dám khẳng định những đòn đánh tiếp theo của Mai Tiểu Đóa tuyệt đối sẽ chẳng hề nhẹ nhàng gì.

    “Gạt người, cẩn thận”.

    Gạt người?

    Bỗng dưng lại có thêm một cái tên mới, trong lòng Vương Chi nhất thời nảy sinh một chút cảm giác là lạ, nhất là khi cái tên kia lại còn đi kèm với một lời nhắc nhở tốt bụng.

    Nở một nụ cười đáp lại nàng, hắn cất tiếng:

    “Sư tỷ, cảm ơn”.

    Nếu như lúc này Tiểu Kiều đang có mặt ở đây thì khẳng định nàng sẽ phải mở to mắt ra mà nhìn. Đơn giản là bởi vì Vương Chi đã vừa làm ra một chuyện khó tin.

    Hắn cười. Không phải nhếch môi hay ẩn hiện mà là một nụ cười thật sự!

    Lẽ nào khi đóng vai Vương Tân thì hắn sẽ phải như vậy sao? Hay là… trong hắn đang có một sự đổi thay nào đó.

    Ngoài bản thân Vương Chi thì chẳng ai biết được cả. Tiếc rằng hắn lại không hề có ý nói ra.

    Thứ mà bây giờ hắn có chỉ là… những cú đấm.

    Trận chiến giữa hắn và Mai Tiểu Đóa đã lại lần nữa bắt đầu.

    “Ba!”.

    “Ba!”.

    “Ba!”.



    Với thực lực mạnh mẽ của Mai Tiểu Đóa, hơn nữa lại còn cố tâm muốn “đánh” cho Vương Chi một trận vì cái tội “lừa gạt”, không có gì khó hiểu khi mà hiện giờ Vương Chi lại liên tiếp bị dồn vào chân tường. Từ đông sang tây, từ nam sang bắc, toàn bộ bốn phía của căn phòng đều có dấu chân hắn lưu lại. Hết thảy đều là nhờ Mai Tiểu Đóa ban cho.

    Tất nhiên nếu muốn thì bất cứ lúc nào Vương Chi cũng đều có thể phản kích, đả bại lại càng là dễ như trở bàn tay. Nhưng như vậy thì sẽ đi ngược với mục đích của hắn…

    Sau tất cả, hắn chỉ có thể “xảo diệu” né tránh và thỉnh thoảng tung ra những cú đấm với lực lượng vừa đủ để buộc đối thủ của mình phải dè chừng, thế là hết.

    Vương Chi hắn… thực sự là có khổ mà không thể nói ra.

    Vậy còn Mai Tiểu Đóa?

    Thật trùng hợp làm sao, nàng cũng có lời không thể nói ra. Tuy nhiên, khác với ai kia cố tình giả trang yếu ớt, Mai Tiểu Đóa nàng lại là có lực lượng nhưng chẳng cách nào dùng được, dù rằng nàng rất muốn.

    “Ba!”.

    Tạm thời đẩy lui Vương Chi, Mai Tiểu Đóa bỗng nhiên rời mắt khỏi đối phương, hướng về phía… Mai Diễm Phương.

    Đáp lại cái nhìn của nàng, Mai Diễm Phương khe khẽ lắc đầu.

    Bị từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Tiểu Đóa nhăn lại thấy rõ. Nàng đang cảm thấy rất bực bội.

    Mà bực bội thì sao? Tất nhiên là phải giải tỏa. Không may thay, đối tượng duy nhất của nàng hiện giờ lại chỉ có mỗi mình Vương Chi.

    “Hừ”.

    Hờn giỗi với Mai Diễm Phương xong, Mai Tiểu Đóa quay lại nhìn Vương Chi, không nói hai lời, lập tức lao thẳng tới.

    “Ba!”.

    “Ba!”.

    “Ba!”.



    Ba trăm sáu mươi lăm đòn, đó là những gì Vương Chi vừa nếm phải trong thời gian… một cái nháy mắt!

    Tốc độ này…

    Vương Chi thật là có chút không kịp thích ứng. Nhất là cước sau cùng kia, uy lực so với bất kỳ đòn đánh nào từ nãy giờ đều mạnh hơn gấp mấy lần.

    Và thế là một kết quả tất yếu dành cho tên Vương Tân có tu vi Linh châu đệ tứ trọng đã xảy ra: bị đánh bay.

    Nhưng thậm chí có là vậy thì vẫn chưa đủ để làm tiêu tan sự bực bội trong lòng Mai Tiểu Đóa.

    Chẳng để cho ai kia kịp đứng lên, nàng đã lại lần nữa công kích. Có điều lần này, thay vì tay hay chân thì nàng lại sử dụng một thứ khác.

    Từ trong thân thể nàng, một luồng ánh sáng lóe lên, kế đấy thì một hư ảnh lao ra.

    Cái này…

    Ngay khi vừa trông thấy hư ảnh kia, vốn đang ngồi trên ghế, Mai Diễm Phương lập tức bật người dậy, hô lớn:

    “Tiểu Đóa dừng lại!”.

    Đáng tiếc, tất cả đã muộn. Hư ảnh kia đã vừa há miệng.

    “Hống!”.

    Một tiếng kinh thiên vang vọng.

    Không có thêm sự công kích nào nữa cả. Mà thật ra thì cũng chẳng cần công kích thêm làm gì. Đơn giản là bởi vì hiện giờ tên Vương Tân nào kia đã nằm bất động rồi. Sóng âm đã chấn ngất hắn.

    Lại nói, ngoài hắn ra thì ba người Trầm Thiến, Nguyễn Chiến Thiên và Nam Cung Tiểu Nhạc cũng đều đã không còn ở đây nữa. Có lẽ là đã bị thổi bay, hoặc có thể đã bỏ chạy…

    Ngoài bản thân Mai Tiểu Đóa thì chỉ còn lại duy nhất mỗi mình Mai Diễm Phương là đứng vững. Có điều… thần sắc của vị cốc chủ này hiện giờ trông khá là hoạt kê.

    Nàng bị bất ngờ a. Chuyện vừa phát sinh đã vượt ra khỏi dự liệu ban đầu của nàng rồi. Thú thật là nàng hoàn toàn không nghĩ đến Mai Tiểu Đóa lại mang thứ sức mạnh kia ra dùng.

    “Xem ra chỉ phong ấn linh lực của nó là không đủ rồi. Phải về bảo nhị đệ dạy lại cho mình biện pháp kiềm chế thứ sức mạnh kia của nó mới được”.

    Ý định của Mai Diễm Phương là vậy, và dĩ nhiên là nàng sẽ phải thực hiện nó một cách âm thầm…

    Tạm gác chuyện của Mai Tiểu Đóa lại, nàng đưa mắt nhìn về thân ảnh hiện đang nằm bất tỉnh ở phía xa xa, khóe môi bất giác nhếch lên.

    “Tiểu tử ngươi cũng giỏi lắm, vậy mà lại là Linh châu đệ ngũ trọng”.



    “Soạt soạt…”.

    Bước lại gần Vương Chi, Mai Tiểu Đóa – hung thủ đã ra tay đánh ngất hắn – nói:

    “Gạt người, là lỗi của ngươi”.

    Lỗi của ta?

    Đang nằm “bất tỉnh”, Vương Chi suýt chút nữa thì không kiềm được mà phát sinh phản ứng. Hắn rất muốn hỏi đối phương đến cùng là cái “lỗi” kia là từ đâu mà tới a.

    Tiếc cho hắn, tất cả vẫn chỉ là mong muốn và nó không thể được thực hiện vào lúc này được. Hắn… vẫn còn đang “bất tỉnh” đấy. Việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là… tiếp tục lắng nghe.

    “Gạt người, nhất định ta sẽ tìm ngươi”.

    Tìm ta? Tìm ta làm gì? Lẽ nào nàng đánh còn chưa đủ?

    Thắc mắc của Vương Chi, Mai Tiểu Đóa không biết, vậy nên giải thích là một chuyện viễn vong. Sau những lời khó hiểu kia thì nàng chẳng nói thêm gì nữa cả. Thay vì nói thì nàng lại hành động. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vừa đặt lên trán hắn.

    Mềm mại, âm ấm, đó là những gì Vương Chi vừa cảm nhận được. Có điều ngay lập tức, chúng đã được thay thế bằng một cảm giác mạnh mẽ hơn rất rất nhiều: lạnh. Hắn cảm thấy cái đầu mình như đang bị người ta đóng băng.

    Mai Tiểu Đóa kia muốn làm gì đây?

    Tuy rằng khả năng vị sư tỷ này gây bất lợi cho hắn gần như là bằng không, thế nhưng cẩn tắc vô ưu, cảnh giác vẫn là nên làm.

    Một cách lặng lẽ, Vương Chi âm thầm điều động linh lực…
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 190: Cõi lòng gợn sóng




    Từ nơi nào chẳng rõ, một nhóm người chạy tới, nhân số đếm sơ cũng gần hai chục; trong đó, cầm đầu là một lão nhân râu tóc bạc phơ, tu vi Linh châu đệ bát trọng.

    Thoáng nhìn qua căn phòng đã bị phá tan tành đến tình trạng mái đổ tường xiêu, bàn ghế gãy vụn, lão nhân lập tức hướng Mai Diễm Phương hỏi:

    “Hỏa Y Tiên Tử, chuyện này…?”.

    “Hừm hừm”.

    Mai Diễm Phương có chút áy náy:

    “Lôi đạo hữu, vừa rồi giáo huấn mấy đệ tử, ta hơi lỡ tay một chút”.

    Một chút?

    Lão nhân lại lần nữa liếc mắt nhìn quanh…

    Tường xiêu mái đổ, vật dụng trong phòng đến một chiếc tách nhỏ cũng không còn, thế này… mà là một chút thôi sao?

    “Lôi đạo hữu, đạo hữu dẫn theo nhiều người như vậy… chắc không phải là muốn hỏi tội ta đấy chứ?”.

    “Tiên tử hiểu lầm”. – Lão nhân vội lắc đầu – “Vừa rồi nghe có tiếng rống to, Lôi mỗ tưởng có điều bất ổn nên mới mang người chạy qua xem thử”.

    “Ra vậy”.

    Mai Diễm Phương nhẹ gật đầu, kế đó thì nói:

    “Mặc dù là vô tình nhưng nơi này đích thực là bị chính tay ta làm hủy… Lôi đạo hữu, không biết quý môn cần nhiều ít linh thạch để tu sửa?”.

    “Tiên tử quá lời. Tiên tử là khách quý của bản môn, chỉ là một gian phòng mà thôi, tiên tử không cần phải bận lòng”.

    Nói đoạn, lão nhân quay sang một tu sĩ khác trong nhóm, bảo:

    “Cao trưởng lão, phiền ngươi mau chóng sắp xếp một chỗ ở khác cho Hỏa Y Tiên Tử cùng các đệ tử của Hồng Diệp Cốc”.

    “Vâng”.

    “Tiên tử, xin mời theo Cao mỗ”.





    Lúc này ngày đã sang đêm, sao đã hiện và trăng thì… đã lên cao.

    Trong căn phòng nhỏ, Vương Chi tựa mình bên khung cửa, ánh mắt xa xăm nhìn trời đêm vô định…

    Tâm tình của hắn hiện đang rất tệ. Hắn… đang hồi niệm. Về chuyện của quá khứ. Về người của năm cũ…

    “Hơn hai mươi lăm năm rồi… Trung Liên Tiên Tử, vì sao năm đó ngươi lại không tự tay giết ta? Trong những ngày ta lê lếch giữa nhân thế bạc bẽo, ngươi có phải cũng đang dõi theo không?”.

    “Trung Liên, ngươi có vui không?”.

    Nở một nụ cười đắng chát, Vương Chi đưa tay khép lại cửa sổ, xoay người bước ra khỏi phòng.





    Cùng lúc, tại dãy phòng phía nam của Vạn Kiếm Môn.

    Một căn phòng vừa hé mở.

    Từ bên trong, một thân ảnh yêu kiều bước ra. Nàng khoác trên mình một bộ y phục màu đen, khá là kín kẽ, dung nhan thì không phải nói, đẹp đến mê hồn. Nếu như lúc này Vương Chi đang có mặt ở đây thì khẳng định hắn sẽ lập tức nhận ra ngay. Lăng Mị, đó chính là tên của cô gái này.

    “A di”.

    Vừa thấy Lăng Mị đi ra, một giọng nói dịu dàng liền cất lên. Là của Tâm Lan.

    “Suỵt”.

    Đưa tay làm động tác im lặng, Lăng Mị kéo Tâm Lan ra nơi khác.



    “A di, Đinh Đang tỷ?”.

    “Ài…”.

    Thở dài một hơi, Lăng Mị tỏ ra bất đắc dĩ:

    “Đều là tại ta”.

    Nàng kể rõ: “Hôm nay, trong lúc vô tình ta nhìn thấy nó ngồi thẫn thờ một mình, đoán chắc là nó lại đang nhớ tới tên tiểu tử Vương Chi kia. Thấy không đành, ta liền thi triển dịch dung thuật biến ra bộ dạng của hắn…”.

    “… Ài, ai mà ngờ sự thương nhớ của nó lại nhiều đến vậy, ngay khi vừa thấy ta thì nó liền chạy tới ôm chầm lấy rồi khóc bù lu bù loa lên… làm ta có muốn không diễn tiếp cũng không được a”.

    “A di, sau đó có phải người bị Đinh Đang tỷ phát giác không?”.

    “Bị ngươi đoán trúng rồi”.

    Lắc đầu cảm khái, Lăng Mị nói: “Thật ra cũng không phải do tài năng diễn xuất của ta kém cỏi đâu, sở dĩ bị nó nhận ra là bởi vì… mùi của ta khác với tên tiểu tử Vương Chi kia”.

    “Mùi?”.

    “Ừ, là mùi. Tiểu Đinh Đang, nó rất quen thuộc với mùi máu của tên tiểu tử kia”.

    Tâm Lan nghe vậy thì liền hiểu được. Chuyện Tiểu Đinh Đang vẫn thường dùng máu của Vương Chi làm thức ăn nàng cũng đã từng được nghe qua rồi.

    Thật ra ấn tượng của nàng đối với vị Vương sư huynh kia cũng rất tốt, bất kể đôi bên còn chưa một lần gặp mặt đi chăng nữa.

    Có thể khiến cho Đinh Đang tỷ thương nhớ như vậy… hẳn y cũng không phải người xấu.

    Nhưng là tại sao y lại rời bỏ Yêu Tông, rời bỏ Đinh Đang tỷ?

    “A di, người thực sự không biết lý do khiến cho năm đó Vương sư huynh rời đi sao?”.

    “Lý do?”. – Lăng Mị tỏ ra bực bội – “Còn lý do nào nữa chứ. Như lời đồn trong môn phái đấy thôi, năm đó tiểu tử kia vì sợ hãi do phải đại diện Thiên Đan Phong tham gia Ngũ phong chi chiến nên mới âm thầm trốn đi a”.

    “A di thực là tin như vậy?”.

    Cũng chẳng rõ vì sao, sắc mặt Lăng Mị bỗng đột nhiên trầm xuống hẳn.

    Im lặng hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, nhưng thay vì giọng bực bội ban nãy thì lúc này nó lại như mang theo chút gì đó buồn bã:

    “Tiểu tử kia là đệ tử của ta, tính tình thế nào ta hiểu rõ. Tuy hắn tham tiền như mạng, hơn nữa còn không phải là người can đảm nghĩa khí gì lắm, thế nhưng chuyện vì vài ba trận chiến mà co giò bỏ chạy khỏi tông môn thì tuyệt đối không thể nào. Ừm, chắc chắn là như vậy…”.

    “Thì ra a di cũng…”.

    “Làm sao tiểu tử đó có thể bỏ chạy đước chứ”.

    Cắt ngang những lời Tâm Lan định nói, Lăng Mị bất ngờ cao giọng:

    “Với bản tính không biết xấu hổ cùng da mặt như tường đồng vách sắt của hắn, dù cho bị cả môn phái cười chê đi nữa thì khẳng định hắn cũng chẳng buồn bận tâm đến đâu. Trừ phi là có người động tới linh thạch, tài bảo của hắn, bằng không đừng hòng có thể lay chuyển nổi…”.



    Nghe Lăng Mị kể ra một thôi một hồi, dù là người xa lạ như Tâm Lan cũng bất giác mà nảy sinh đồng cảm với Vương Chi.

    Có thể làm đệ tử của a di nàng, hơn nữa lại còn cùng a di gắn bó bốn năm năm trời, vị Vương Chi sư huynh kia nhất định đã phải chịu đựng rất nhiều a.

    “Tâm Lan, ngươi có phải đang hoài nghi những lời ta nói không?”. – Chợt nhận ra sự khác thường của Tâm Lan, Lăng Mị hỏi ngay.

    Có lẽ vì bị hỏi bất ngờ, Tâm Lan buột miệng đáp vội:

    “A di, con chỉ là đang tự hỏi không biết liệu Vương sư huynh có gặp bất trắc gì…”.

    Tới đó thì nàng ngưng lại, chẳng thêm một từ nào nữa. Nàng… đã vừa nói những điều không nên nói rồi.

    Năm đó, vị Vương sư huynh kia đã bỏ đi một cách khó hiểu, thậm chí đến cả người thân cận và gắn bó nhất là Đinh Đang tỷ cũng chẳng mang theo cùng. Tính đến nay thì cũng đã hơn hai mươi lăm năm rồi, vậy mà y vẫn chưa một lần trở lại…

    Liệu y có thật sự vẫn còn trên đời này không?

    Câu hỏi ấy, Tâm Lan tin không chỉ mình nàng nghĩ tới. Đinh Đang tỷ, Lăng Mị a di, bọn họ nhất định cũng đã từng hỏi, hơn nữa khẳng định còn là rất nhiều lần. Không nói ra chẳng qua là vì… che giấu thôi.

    Nếu mà được thì chắc chắn Tâm Lan sẽ lập tức đem mấy lời vừa rồi của mình nuốt trở vào ngay. Nàng thật sự không muốn khơi dậy nỗi buồn và nỗi lo sợ của a di mình. Tuy ngoài miệng a di lúc nào cũng tỏ vẻ chán ghét và bực bội đối với Vương Chi sư huynh nhưng nàng biết rõ trong lòng người rất yêu quý vị đệ tử duy nhất ấy của mình…

    “A di, con xin lỗi”.

    Sau tất cả thì đó là toàn bộ những gì Tâm Lan có thể làm lúc này, dù rằng điều nàng muốn nhiều hơn thế…

    Phải, một câu xin lỗi thì làm sao đủ để trả mọi thứ về với bình yên chứ.

    Đúng như Tâm Lan nghĩ, sau khi nghe xong, tâm trạng Lăng Mị cũng chẳng thể tốt lên được chút nào hết.

    Cười một cách khó coi, nàng lắc đầu bảo:

    “Ngươi xin lỗi cái gì chứ, điều ngươi nói cũng đâu có sai”.

    “A di, con…”.

    “Ta cảm thấy hơi mệt. Ta về phòng nghỉ một lúc”.



    Dõi mắt nhìn theo bóng lưng đang dần khuất hẳn, trong lòng Tâm Lan bất giác bỗng trở nên vô cùng khó chịu.

    Thở ra một hơi phiền muộn, nàng xoay người hướng về hậu sơn bước đi. Nàng cần một chút không gian để giúp cho cõi lòng bình ổn lại…

    P/s: Lã...
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)