Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Phù Thiên Ký
    Chương 166: Tông môn chi khế
    Thoáng nhìn qua Công Tôn Quy và Mai Diễm Phương hiện vẫn còn đang dùng uy áp so kè nhau, tu sĩ già yếu vuốt nhẹ chòm râu bạc, mỉm cười mà rằng:

    “Hình như lão phu đã bỏ lỡ một màn thú vị rồi”.

    “Tả đạo hữu”. – Cao Tất Hàn chủ động tiến lại gần tu sĩ già yếu nọ, giải thích ngắn gọn - “Vừa rồi Công Tôn đạo hữu và Hỏa Y Tiên Tử có chút mâu thuẫn nhỏ, thành ra… kết quả thì như đạo hữu đang thấy”.

    “Ra là vậy”.

    Tu sĩ già yếu, cũng tức lâu chủ của Thanh Y Lâu – Tả Vinh Thành – gật nhẹ, tỏ vẻ hiểu được. Hắn cũng không trách cứ hay cảm thấy khó chịu gì với cách xưng hô của Cao Tất Hàn cả. Tuy nói hắn hiện đã là một cường giả Thiên hà cảnh, so với Linh châu cảnh đệ cửu trọng của Cao Tất Hàn thì cao hơn một tầng thứ, theo lý thì đối phương phải gọi hắn một tiếng “tiền bối” mới đúng, thế nhưng nếu xét về thân phận thì hắn lại chẳng hơn đối phương ở chỗ nào hết, cả hai đều là nhân vật đứng đầu một đại tông môn, xưng hô ngang bằng cũng là phải đấy.

    Lại lần nữa chuyển mắt sang hai người Công Tôn Quy và Mai Diễm Phương, Tả Vinh Thành khuyên nhủ:

    “Hỏa Y Tiên Tử, Công Tôn đạo hữu, chẳng biết hai vị có thể nể mặt lão phu mà mỗi người nhường một bước hay không? Nếu mâu thuẫn của hai vị thật sự cần phải giải quyết thì có thể đợi đến khi cuộc chiến tông môn kết thúc cũng chưa muộn. Dẫu sao thì đây cũng là Vạn Kiếm Môn – địa bàn của Cao đạo hữu, động tay động chân… thật là không hay lắm”.

    Như chỉ chờ có thế, Công Tôn Quy liền làm ra bộ mặt miễn cưỡng, rất “hiểu” lý lẽ mà nói:

    “Tả Vinh Thành nói phải”.

    Liếc qua Mai Diễm Phương, hắn bảo:

    “Bông hoa lửa, ngươi nghe cho rõ đây, hôm nay ta nể mặt Tả Vinh Thành và Cao Tất Hàn không chấp nhặt với ngươi”.

    Nói đoạn, hắn đem khí của mình thu lại, ấy vậy mà miệng vẫn không kiềm được bổ sung thêm một câu:

    “Hừ, ta đây là đại nam nhân, không thèm chấp nhặt nữ nhân”.

    Thế là ngay lập tức, một giọng đanh đá đáp trả:

    “Ta đây là đại nữ nhân, không thèm chấp nhặt với thứ nam nhân nhỏ mọn”.

    “Hừ”.

    “Hừ”.



    Sau một hồi phong ba, mọi việc cuối cùng cũng lắng xuống. Công Tôn Quy lẫn Mai Diễm Phương hiện đều đã yên vị trên ghế của mình. Mặc dù chẳng thèm nhìn nhau nhưng bọn họ cũng không cố tình gây thêm phiền toái gì nữa, đối với hội nghị cũng coi như là êm thắm.

    “Chư vị đạo hữu”. – Ở ghế gia chủ, Cao Tất Hàn cất giọng điềm đạm – “Hiện giờ mọi người đều đã có mặt đông đủ, để tránh lãng phí thời gian thì Cao mỗ cũng không dài dòng nữa”.

    Nói đoạn, Cao Tất Hàn lấy ra một tấm thiếp, ném nhẹ lên không.

    Tức thì, chẳng cần ai tác động, tấm thiếp nọ bất ngờ lóe sáng, từ kích thước chỉ bằng lòng bàn tay ban đầu, nó bỗng hóa thành một tấm đại thiếp to như cánh cửa lớn, liên tục phát ra linh quang nhè nhẹ.

    Tạm rời mắt khỏi đại thiếp kia, Cao Tất Hàn quay sang Tả Vinh Thành, chủ động giải thích:

    “Tả đạo hữu, đây chính là Tông môn chi khế”.

    Nhận được cái gật đầu của Tả Vinh Thành, Cao Tất Hàn không nói thêm gì nữa, quét mắt một lượt, bảo:

    “Chư vị đạo hữu, khế ước đã ra, xin mời”.



    Đợi một lúc vẫn chưa thấy ai phản ứng gì, Công Tôn Quy chà chà hàm râu đặc dị của mình, nói:

    “Nếu các ngươi e ngại vậy thì để ta xuất đầu đi”.

    Dứt câu, nét mặt Công Tôn Quy nghiêm lại, giơ tay hướng về tấm đại thiếp, dùng linh lực viết xuống dòng chữ:

    “Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch”.

    Ong!

    Chữ vừa hạ xong, một tiếng ngân khe khẽ liền vang lên, kế đấy thì dòng chữ bỗng đại phóng linh quang, vô cùng rực rỡ…

    Nhìn lên tấm đại thiếp hiện đã in chữ kia, gương mặt ai nấy cũng đều biến đổi. Có kinh ngạc, có ngỡ ngàng, có lo lắng… Thậm chí kể cả người có tu vi cao nhất trong phòng là Tả Vinh Thành cũng phải động dung biến sắc.

    “Công Tôn đạo hữu”.

    Sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc thì Thanh Tùng Tử là người đầu tiên lên tiếng:

    “Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch, đây quả là đại bút”.

    “Đích thực là đại bút”. – Bàn Long Chân Tử Lý Minh Kỳ tán đồng.

    Ngó qua Công Tôn Quy hiện đang mỉm cười tự đắc, Lý Minh Kỳ thăm dò: “Xem ra Công Tôn đạo hữu rất tự tin trong lần Tông môn chi chiến này thì phải?”.

    “Lý Minh Kỳ, ngươi hiểu lầm rồi”. – Công Tôn Quy phủ nhận – “Thật ra thì ta cũng đâu có tự tin gì, xuống đại bút chẳng qua là vì dạo này Thần Đao Môn làm ăn phát đạt, linh thạch dư thừa quá, không biết làm gì nên mang ra cá cược vậy mà”.

    Phía đối diện, Mai Diễm Phương nghe vậy thì không chịu nổi lên tiếng: “Công Tôn Quy, gió to quá coi chừng đau lưỡi chết đấy”.

    “Bông hoa lửa, lưỡi của Công Tôn Quy ta cứng lắm, nói gì gió, đến bão còn chẳng làm gì nổi ta nữa là”.

    “Chưa thấy ai mặt dày mày dạn như ngươi”.

    ”Còn đỡ hơn hạng mặt mỏng mông cong a”.

    Ngay tức thì, một đôi mắt trừng lên. Là của Mai Diễm Phương.

    Mang theo mấy phần lửa giận, nàng hỏi cho ra lẽ: “Công Tôn Quy, ngươi vừa bảo ai mặt mỏng mông cong?!”.

    “Ta cũng đâu có nói bông hoa lửa ngươi, ngươi phản ứng làm gì?”. – Công Tôn Quy rất vô tội nói.

    Dĩ nhiên, Mai Diễm Phương làm sao tin tưởng được. Nàng truy tới cùng: “Không nói ta? Được. Vậy thì người mà ngươi ám chỉ là ai? Hả?”.

    Là ai a?

    Công Tôn Quy đảo mắt một vòng, bất ngờ chỉ sang người ngồi kế bên mình, bảo: “Ta nói hắn a”.

    ...

    Mai Diễm Phương im lặng.

    Cả căn phòng im lặng. Triệt để im lặng.

    Thật sự thì chẳng ai có thể tưởng tượng nổi người mà Công Tôn Quy lấy ra làm khiên chắn lại là… lại là… tam trưởng lão của Thần Đao Môn hắn – Trần Nghị.

    Cái này… mặt mỏng mông cong… Trần Nghị…

    Ông trời ơi! Quá… quá kinh khủng đi!

    Trần Nghị kia mặc dù không phải hạng anh tuấn trẻ trung, hào hoa phong nhã gì, thế nhưng cũng là đấng nam nhân đường đường chính chính đầu đội trời chân đạp đất a. Ấy vậy mà… vậy mà hắn lại bị gán cho cái mác “mặt mỏng mông cong”…

    Rốt cuộc thì mặt hắn mỏng ở đâu? Mông hắn cong chỗ nào chứ?

    Trần Nghị đúng là khóc không ra nước mắt. Nhất là khi đối diện với những cái nhìn đầy ẩn ý của đám tu sĩ trong phòng, hắn… hắn thật là muốn tìm một cái lỗ chui xuống dưới ngay a!

    Gương mặt nhăn nhó, ánh mắt khẩn cầu, Trần Nghị nhìn sang kẻ vừa hắt nước bẩn lên người mình…

    Trái với bộ dáng đáng thương của Trần Nghị, Công Tôn Quy lại rất thản nhiên làm ngơ, đưa tay nâng tách trà trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ.

    “Ái chà chà… trà Ô Long này thật là khiến tinh thần thoải mái a”.



    “Khục khục…”.

    Cao Tất Hàn ho khẽ mấy tiếng, kéo mọi người trở lại chính sự:

    “Chư vị đạo hữu, hiện Công Tôn đạo hữu đã định ra mức cược là mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch, không biết chư vị có ai bỏ cược hay không?”.

    Đợi một lúc vẫn chưa thấy ai lên tiếng, Cao Tất Hàn tiếp tục:

    “Nếu đã không có ai từ bỏ thì xin mời chư vị đạo hữu ký vào Tông môn chi khế”.

    Lời Cao Tất Hàn vừa dứt thì một giọng dễ nghe cất lên:

    “Ta tới trước”.

    Nói xong, chẳng chút chần chừ, Mai Diễm Phương nâng tay cắn nhẹ, trích ra một giọt máu đánh lên tấm đại thiếp trước mặt.

    Ong!

    Hệt như khi Công Tôn Quy viết xuống dòng chữ “Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch”, lần này đại thiếp lại rung lên, có điều thay vì chữ thì một đóa hoa đỏ rực được khắc xuống.

    Chứng kiến hết thảy, phía bên kia, Công Tôn Quy âm thầm tán thưởng: “Xem ra mặt mỏng mông cong ngươi cũng có chút đảm lượng”
     
    rocklina, Buồn and AnhKien like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Phù Thiên Ký
    Chương 167: Đề danh
    Sau khi Mai Diễm Phương hạ xuống ấn ký của mình, các tu sĩ đại diện cho mấy đại tông môn còn lại cũng lần lượt thực hiện hành động tương tự. Đầu tiên là Tả Vinh Thành với một ấn ký hình lầu ngọc bảy tầng, kế đấy là Bách Lý Tiểu Băng với ấn ký hoa tiêu bốn cánh, rồi Thanh Tùng Tử với ấn ký lục sắc linh trùng,…, chẳng mấy chốc mà tấm đại thiếp đã được khắc xong sáu đại ấn ký của Hồng Diệp Cốc, Thanh Y Lâu, Bách Hải Đường, Yêu Tông, Nhạc Hàn Sơn và Minh Đạo Các.

    Về phía hai đại tông môn còn lại là Vạn Kiếm Môn và Thần Đao Môn, bọn họ hiển nhiên cũng không thể không hạ xuống ấn ký của mình được, sở dĩ từ nãy giờ vẫn chưa hạ là vì đang chờ đợi những đại tông môn khác đấy thôi. Dẫu sao thì bọn họ, một bên là gia chủ, một bên lại là người khởi cược, hạ ấn sau cùng cũng là việc dễ hiểu.

    Thoáng nhìn qua Công Tôn Quy, Cao Tất Hàn cười nhẹ:

    “Công Tôn đạo hữu, Cao mỗ xin đi trước”.

    Chẳng chần chừ thêm nữa, cũng giống như những người trước đó, Cao Tất Hàn nhanh chóng trích huyết, đánh lên đại thiếp.

    Ong!

    Một thanh bạch sắc tiểu kiếm tức thì được khắc xuống.

    “Vậy thì đến lượt ta”.

    Đem tay chà xát mấy cái, Công Tôn Quy cắn nhẹ đầu ngón tay, trích ra một… mớ huyết. Phải, không phải một giọt như những người khác mà là một mớ, ước tính không ít hơn mấy chục giọt cộng lại.

    Tại sao lại như vậy? Lẽ nào người khởi cược thì bắt buộc phải trích máu nhiều hơn ư?

    Thật ra thì chẳng có quy định nào như thế hết, Công Tôn Quy làm vậy chỉ đơn giản là theo ý của bản thân hắn mà thôi. Còn nếu như hỏi mục đích của hành động khác người này là gì thì câu trả lời của hắn sẽ là: Để bản thân được nổi bật hơn.

    Cứ nhìn vào ấn ký hình con rùa đen to tướng của Công Tôn Quy hắn hiện đang sáng lấp lánh trên tấm đại thiếp kia mà xem, cái gì mà bông hoa lửa, hoa tiêu bốn cánh, lục sắc linh trùng, bạch sắc tiểu kiếm, lầu ngọc bảy tầng,…, tất cả đều chỉ là đom đóm nếu như đem so với con rùa đen của hắn a.

    Thật là nổi bật, quá nổi bật.

    Càng nhìn tấm đại thiếp trước mặt, trong lòng Công Tôn Quy càng thấy thoải mái nói không nên lời. Con rùa đen trên kia… sao mà uy phong thế cơ chứ.

    “Màu mè”.

    Chứng kiến kẻ nào đó vừa ngắm nhìn ấn ký của mình vừa tủm tỉm cười tươi, Mai Diễm Phương không kiềm được hừ nhẹ. Khuôn mặt tên kia… sao mà đáng ghét quá không biết. Nếu mà có cơ hội, nàng chắc chắc là sẽ chẳng chút do dự đem nó đánh thành đầu heo ngay.

    “Cao đạo hữu”. – Chuyển mắt sang Cao Tất Hàn, nàng giục – “Chúng ta tiếp tục đi”.

    Có lẽ thấu hiểu được nỗi lòng của nàng, Cao Tất Hàn nhanh chóng đem tấm đại thiếp nọ thu hồi. Tiếp đấy, hắn lấy ra một tấm thiếp khác. Thay vì màu trắng như cái vừa cất đi thì tấm thiếp này lại là màu đen, mặt ngoài có hoa văn uốn lượn, dưới là mây, giữa là kiếm, trên là trời, khá là sống động.

    Y như lúc nãy, sau khi được Cao Tất Hàn ném lên không, tấm thiếp tức thì đại phóng hào quang, biến to như cánh cửa.

    “Tả đạo hữu”. – Mỉm cười nhìn Tả Vinh Thành, Cao Tất Hàn thông tin – “Trước mặt chính là Tông môn chi anh, dùng để đề lên tên họ của những tuyển thủ sẽ tham dự cuộc chiến tông môn sắp tới. Mỗi môn phái được phép đề lên tối đa là năm người, hạn chế duy nhất là tuổi chưa quá năm mươi, sau khi viết xong thì không thể sửa đổi. Căn cứ vào bảng danh sách này, chúng ta sẽ chia ngẫu nhiên thành bốn bảng đấu, về phần quy tắc cụ thể lát nữa sẽ có người mang đến tận tay cho đạo hữu”.

    “Lão phu hiểu, chư vị đạo hữu cứ tự nhiên đi”.

    “Vậy lần này để Lý mỗ tới trước đi”.

    Nói đoạn, Lý Minh Kỳ nâng nhẹ cánh tay, cách không hạ bút.

    Những cái tên lần lượt hiện ra…

    “Dương Cung, Tô Hạo, Lâm Đại Vỹ, Trần Tiểu Ly, Lê Canh Tân”.

    “Trần Tiểu Ly”. – Nhìn vào tấm thiếp, Bách Lý Tiểu Băng hỏi – “Lý đạo hữu, đây chẳng phải là đệ tử chân truyền của đạo hữu – người được ca tụng là kỳ tài ngàn năm khó gặp của tu đạo giới sao?”.

    “Tiên Tử đã quá lời”. – Lý Minh Kỳ không cho là đúng – “Đồ nhi bất quá chỉ là có chút ngộ tính, nào phải cái gì kỳ tài ngàn năm khó gặp”.

    “Lý đạo hữu lại khiêm tốn rồi”.

    Nở một nụ cười đầy ẩn ý, Bách Lý Tiểu Băng tiếp lời:

    “Minh Đạo Các đã xuất đầu vậy tiếp theo hãy để Bách Hải Đường ta đi”.

    Những ngón tay mềm mại nâng lên… Trên tấm thiếp, lại thêm năm cái tên nữa xuất hiện.

    “Vương Lâm, Lê Phong, Hoa Phi Yến, Triệu Minh Thành, Khương Linh”.



    Qua một lúc vẫn chưa thấy có ai thêm vào đại thiếp một cái tên nào nữa, Cao Tất Hàn nhắc nhở:

    “Chư vị đạo hữu, hiện Minh Đạo Các và Bách Hải Đường đều đã đề tên tuyển thủ, để tránh chậm trễ thời gian, mong chư vị cũng mau chóng đưa ra danh sách”.



    “Để Hồng Diệp Cốc ta viết tiếp đi”.

    Trong lòng đã định sẵn, Mai Diễm Phương lập tức hạ bút.

    “Nam Cung Tiểu Nhạc, Vương Tân, Nguyễn Chiến Thiên, Trầm Thiến, Mai Tiểu Đóa”.

    Giống như Minh Đạo Các và Bách Hải Đường, số tuyển thủ sẽ tham dự Tông môn chi chiến của Hồng Diệp Cốc vẫn là năm người. Có điều, nếu như lúc nãy, khi hai đại tông môn kia chẳng gây được bao nhiêu chú ý cho mọi người thì lúc này đây, toàn bộ ánh mắt đều đang hướng về bảng danh sách của Hồng Diệp Cốc. Mà không, chính xác thì chỉ có một người, một cái tên: Mai Tiểu Đóa.

    “Quả nhiên là Mai Tiểu Đóa”.

    Nét mặt nghiêm nghị, Thanh Tùng Tử là người đầu tiên nói ra suy nghĩ:

    “Trong cuộc chiến tông môn lần trước, khi cô gái này lấy tu vi Linh châu đệ tam trọng mà lần lượt đả bại những tuyển thủ khác, cuối cùng còn tiến thẳng vào tốp ba người mạnh nhất, lúc đó, ta thật sự là đã bị làm cho kinh ngạc”.

    “Thanh Tùng Tử, kinh ngạc cũng đâu phải chỉ có mỗi mình đạo hữu, Lý Minh Kỳ ta cũng nào có hơn gì”.

    “Cô gái kia quả đúng là rất lợi hại”. – Cao Tất Hàn hồi tưởng – “Còn nhớ tại vòng đấu cuối cùng, chính nàng đã dùng mười chiêu đả bại Lâm Thanh Phong – người vốn được xem là nhân tài hiếm có của Thần Đao Môn ta, bất kể khi ấy tu vi của nàng chỉ mới là Linh châu đệ tam trọng còn Thanh Phong thì đã là Linh châu đệ tứ trọng”.

    Vốn đang ngồi thưởng thức trà, Công Tôn Quy nghe hắn nói thế thì bĩu môi bảo:

    “Cao Tất Hàn, đệ tử của ngươi bị người ta đánh bại, ngươi còn không biết xấu hổ hay sao mà đem ra khoe khoang hả?”.

    Xấu hổ?

    Cao Tất Hàn lắc đầu cười nhẹ. Nếu là bình thường, tất nhiên hắn sẽ không tự mình nhắc lại chuyện kia làm chi, dẫu sao thì nó cũng chẳng phải việc vẻ vang gì lắm. Sở dĩ đề cập là bởi hai mươi năm trước, ngoài Lâm Thanh Phong thì Vạn Kiếm Môn hắn còn có một đệ tử nữa lọt vào vòng chung kết, đáng nói hơn là đệ tử này lại còn đoạt được vị trí số một của Tông môn chi chiến, vậy cớ gì mà hắn phải cảm thấy xấu hổ đây?

    “Công Tôn Quy”.

    Lần này, lên tiếng không phải Cao Tất Hàn mà là vị cốc chủ kiều diễm của Hồng Diệp Cốc: Mai Diễm Phương.

    Với thái độ châm chọc, nàng nói:

    “Hai mươi năm trước, Lâm Thanh Phong đúng thật là đã bị Mai Tiểu Đóa đánh bại, thế nhưng nếu ngươi bảo Cao đạo hữu nên cảm thấy xấu hổ thì e là không thỏa đáng. Nói thế nào thì năm đó, chễm chệ ở ngôi vị đầu vẫn là đệ tử của Vạn Kiếm Môn a. Còn Thần Đao Môn ngươi ư…”.

    Nói đến đó, Mai Diễm Phương liền nhếch môi, tiếp đấy thì im lặng chẳng thêm lời nào nữa. Hàm ý ra sao, thiết nghĩ không cần nói cũng hiểu.

    Phải, ai cũng đều hiểu.

    Công Tôn Quy ư?

    Hắn chẳng những hiểu mà còn rất rõ là đằng khác. Người ta là đang nhằm vào hắn mà, không hiểu sao được. Hắn là con rùa đen chứ có phải con heo đen hay con bò đen đâu mà không hiểu.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Phù Thiên Ký
    Chương 168: Nhất danh
    Nhưng… hiểu rồi thì sao chứ? Châm chọc lại ư?

    Hai mươi năm trước Hồng Diệp Cốc người ta cũng có một đệ tử lọt vào tốp ba người mạnh nhất đấy. Trong khi Thần Đao Môn hắn đâu này?

    Vòng chung kết còn chẳng thấy mặt mũi đâu!

    “Hừ, bông hoa lửa, ngươi đợi rồi xem. Con bướm nhỏ của ta nhất định sẽ đánh cho Mai Tiểu Đóa của ngươi phải kêu cha gọi mẹ”.

    “Mỏi mắt mong chờ a”.



    Minh Đạo Các, Bách Hải Đường, và giờ là Hồng Diệp Cốc, trong số tám thì hiện đã có ba đại tông môn đề tên những người sẽ tham gia cuộc chiến tông môn lên tấm thiếp. Tất nhiên, ngoài bọn họ thì năm đại tông môn còn lại cũng phải đưa ra danh sách của mình. Đây là việc công khai và bắt buộc, không có môn phái nào là ngoại lệ cả.

    Cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, phía Nhạc Hàn Sơn hạ xuống năm cái tên.

    “Lương Minh Tuyền, Trần Ân, Đoàn Diên Khánh, Bắc Hải Kỳ, Đường Tâm”.

    Kế đấy, Yêu Tông cũng nối gót đề danh. Theo động tác của Thanh Tùng Tử, tiếp tục là năm cái tên hiện lên.

    “Lâm Thế Danh, Chu Đống, Vương Tuyết Nghi, Mã Điềm, Tần Lệ”.



    Nhận thấy phía Thần Đao Môn và Thanh Y Lâu vẫn chưa ai có ý động thủ, Cao Tất Hàn chủ động xuất đầu.

    “Lần này tới lượt Cao mỗ vậy”.

    “Lã Kim Bằng, Đồng Thanh Sang, Tiết Đình Quý, Hoa Tiểu Mễ, Cao Bá”, đó chính là những tuyển thủ của Vạn Kiếm Môn.

    Liếc sang Tả Vinh Thành và Công Tôn Quy, Cao Tất Hàn nhắc:

    “Tả đạo hữu, Công Tôn đạo hữu, mời hai vị đề danh”.

    “Hừm”.

    Hắng nhẹ một tiếng, Công Tôn Quy nở ra một nụ cười thân thiện, hướng Tả Vinh Thành đề nghị:

    “Có câu kính lão đắc thọ, Tả đạo hữu, xin mời”.

    Ngoài mặt niềm nở chân thành là vậy, thế nhưng thật sự thì tất cả chỉ là biểu hiện giả tạo của Công Tôn Quy mà thôi. Cái gì mà kính lão đắc thọ, đến tổ tiên hắn còn lôi lên kéo xuống thì huống hồ là một ngoại nhân như họ Tả kia. Sở dĩ đưa đẩy nhún nhường, hết thảy đều là có mục đích cả. Còn nhớ khi nãy, họ Tả kia chính là người đã xuất hiện sau cùng a. Phải biết Công Tôn Quy hắn mới là nhân vật quan trọng nhất, xuất hiện sau cùng phải là hắn mới đúng chứ.

    Lần trước không được thì lần này… hắn phải là người sau cùng. Đúng vậy, phải là sau cùng…

    Tâm tư của Công Tôn Quy là vậy, riêng Tả Vinh Thành nghĩ sao thì chưa rõ, chỉ thấy sau khi nghe xong lời đề nghị của đối phương thì thần sắc hắn cũng chẳng có bao nhiêu biến đổi.

    Gương mặt bình thản, hắn nói: “Vậy thì lão phu không khách sáo”.

    Nói đoạn, hắn nâng cánh tay gầy gò lên, hướng về tấm đại thiếp viết xuống.

    “Mộng Đoạn”.



    Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy tấm đại thiếp hiện thêm chữ nào nữa, vốn đang chăm chú ngước nhìn, Công Tôn Quy không khỏi âm thầm nghi hoặc.

    Theo thông lệ trước giờ, tại mỗi lần Tông môn chi chiến, bao giờ số tuyển thủ của mỗi môn phái cũng đều là năm người, chưa từng có nhiều hoặc ít hơn. Tuy nói quy định chỉ hạn chế tối đa chứ không giới hạn tối thiểu, thế nhưng giao lưu cọ xát vốn chẳng phải việc gì xấu, giảm nhân số… thiết nghĩ là mất nhiều hơn được. Từ xưa đến nay, giữa các đại tông môn đều có quy tắc ngầm là không cho phép tuyển thủ ra tay phế bỏ hoặc giết chết những người tham gia thi đấu khác, thế nên tổn thất nhân tài là việc chưa khi nào xảy ra.

    Vậy tại sao Tả Vinh Thành lại chỉ đề danh duy nhất một cái tên? Rốt cuộc thì hắn đang có dự tính gì?

    Công Tôn Quy thật là không hiểu được.

    Mà thật ra thì không hiểu cũng chẳng riêng gì Công Tôn Quy, những người khác cũng đang rất nghi hoặc về sự ngoại lệ đầu tiên này của Tả Vinh Thành.

    Sau tất cả, Mai Diễm Phương là người đầu tiên nói ra nghi vấn:

    “Tả đạo hữu, không phải đạo hữu chỉ đề mỗi cái tên này thôi đấy chứ?”.

    Hướng nàng gật nhẹ, Tả Vinh Thành đáp: “Thanh Y Lâu của lão phu nhân tài thưa thớt, ngoài Mộng Đoạn thì chẳng còn đệ tử nào đáng gọi là giỏi giang hơn người nữa cả. Để tránh tới lúc thi đấu lại bị xấu mặt, lão phu chỉ đành viết xuống con số tối thiểu vậy”.

    Thoạt nghe qua thì lời giải thích của hắn cũng khá là hợp lý, tuy nhiên, với những người từng trải như Mai Diễm Phương, Cao Tất Hàn, Công Tôn Quy, Thanh Tùng Tử,…, tin được bao nhiêu thì e là chỉ bọn họ mới rõ. Phàm là có thể cai quản một đại tông môn thì làm gì có kẻ nào lại đơn giản được.

    Ra vẻ hiểu được, Công Tôn Quy tạm đem nghi hoặc ném ra sau đầu, chà xát hàm râu đặc dị, nhận xét:

    “Mộng Đoạn… Đoạn Mộng, cái tên vừa nghe đã biết không phải hạng nhân vật tầm thường rồi”.

    Dừng trong giây lát, hắn nói tiếp: “Chắc là lúc nhỏ tiểu tử này khi ngủ thường hay gặp ác mộng lắm nên cha mẹ hắn mới đặt cho cái tên bất thường kia đi”.

    Bỏ qua nhũng cái nhìn khác lạ của một vài người, Công Tôn Quy hướng mắt nhìn lên tấm đại thiếp hiện đã chi chít chữ trước mặt, đề cao giọng:

    “Sau cùng ta tới đây”.

    Năm cái tên lần lượt hiện lên.

    “Công Tôn Ngạn, A Đại Nhi, Hàn Tương Tử, Trương Đan Phong, Công Tôn Tiểu Điệp”.



    Đem đại thiếp thu hồi, Cao Tất Hàn tiếp tục chủ trì hội nghị:

    “Hiện Tông môn chi khế và Tông môn chi danh đều đã được viết xong, bây giờ chúng ta sẽ phân chia bảng đấu…”.





    Cùng lúc đó, tại một hạp cốc cách Ngọc Hà trấn chừng độ hai mươi dặm về phía bắc.

    Cốc này tên gọi Ác La, diện tích không lớn lắm, được cái cảnh vật khá đẹp, hơn nữa lại còn rất yên tĩnh, trộm nghĩ nếu dùng làm nơi ẩn cư thì quả là chẳng còn gì bằng.

    Trong cốc hiện giờ đang có hai người. Là một đôi nam nữ. Nam thì lạnh lùng xa cách, nữ lại linh động đáng yêu, nhìn thế nào cũng thấy bọn họ đầy tương phản, cả dáng vẻ lẫn khí chất, thực sự là chẳng có tí hòa hợp nào cả. Đôi nam nữ này cũng không phải ai xa lạ, chính là nam tử và Tiểu Kiều vừa từ Ngọc Hà trấn đến.

    Bọn họ tìm tới Ác La Tiểu Cốc này với mục đích gì?

    Câu trả lời là: Không để làm gì cả. Việc bọn họ có mặt ở đây chỉ đơn giản là một sự ngẫu nhiên vậy thôi. Phải, chỉ là một sự ngẫu nhiên hệt như vô vàn sự ngẫu nhiên từ trước đến nay của họ.

    Bọn họ, mà đúng hơn thì là nam tử, thứ mà hắn tìm kiếm ở vô vàn sự “ngẫu nhiên” kia chẳng gì hơn ngoài hai chữ: “yên tĩnh”. Hắn thích sự yên tĩnh, những nơi thầm lặng, những chốn không người…

    Đối với hắn thì sự phồn hoa và náo nhiệt ngoài kia chỉ khiến hắn càng đơn độc hơn mà thôi. Hắn cảm thấy rất lạc lõng, rất trống trải, mặc dù vây quanh hắn còn có hàng ngàn, hàng vạn con người khác nữa…

    Tại sao?

    Là thế gian không dung nạp hắn hay bởi từ lâu hắn đã tự tách mình ra khỏi thế gian?

    Hắn… chẳng rõ nữa. Chỉ là thế gian trong mắt hắn đã trở nên vô vị và nhàm chán. Ngoài Tiểu Kiều thì không một ai, không một điều gì của hiện tại có thể làm hắn thích thú được. Người khiến hắn vướng bận là của quá khứ, việc làm hắn lưu tâm là ở tương lai. Cuộc sống của hắn chỉ có tương lai và quá khứ. Còn hiện tại… trống trải và nhàm chán…



    “Tiểu Kiều, lấy bàn”.

    “Vâng”.

    Thần niệm khẽ động, từ trong không gian giới chỉ, Tiểu Kiều lấy ra một cái bàn đá tinh xảo chẳng biết có được từ khi nào, kế đấy mới hỏi:

    “Công tử, đặt nó ở đâu đây?”.

    Chỉ tay về một vườn hoa khoe sắc vàng rực rỡ cạnh đó, nam tử bảo:

    “Để ở kia đi”.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Phù Thiên Ký
    Chương 169: Hồi niệm
    Thế là chẳng mấy chốc, ngay giữa vườn hoa đã có thêm một cái bàn, một chiếc ghế, một cây đàn và… một người đánh đàn.

    Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nam tử cũng nhẹ nâng ngón tay thon dài đặt lên dây đàn…

    “Nàng là trăng sáng, ta là thuyền nhỏ

    Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

    Tạo hóa trớ trêu, một phút lầm lỡ…

    … khiến xui ta cùng nàng nên duyên nợ

    Ôi duyên nợ…

    … là duyên nợ?

    Ôi duyên nợ…

    … là nợ hay duyên?

    Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền

    Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

    Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…

    … nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu

    Ái ân xưa…

    … ai cam ai nguyện?

    Oán thù nay…

    … ai nguyện ai cam?

    Oán thù nay…

    … ai nguyện ai cam?

    Oán thù này…

    … ai nguyện ai cam?

    …”.





    Giữa vườn hoa thắm, trong tiếng nhạc thăng trầm, một giọng hát chất chứa ưu thương vang vọng khắp Ác La Tiểu Cốc. Điệu khúc kia, bài ca ấy cứ lặp đi lặp lại, một lần rồi lại một lần, cứ như thể sẽ chẳng bao giờ ngừng, chẳng bao giờ dứt…

    Tuy đơn điệu là vậy, thế nhưng đới với người duy nhất đang ngồi lắng nghe là Tiểu Kiều thì nó lại rất hay, rất truyền cảm, mặc dù… cũng rất buồn. Hơn hai mươi năm qua, từ khi Trần Nô gia gia mất, công tử chỉ gảy đúng mỗi khúc nhạc kia, chỉ hát đúng mỗi bài hát nọ, dẫu rằng người có thể làm được nhiều hơn thế. Tiểu Kiều không biết tại sao lại như vậy.

    Là vì công tử chỉ yêu thích duy nhất khúc Thương Tâm Vẫn ấy thôi?

    Nhưng sao nhất định phải là Thương Tâm Vẫn?

    “Hẳn là trong quá khứ, công tử cũng đã từng trải qua một chuyện tình khắc cốt ghi tâm giống như Trần Nô gia gia”.

    Tiểu Kiều nghĩ vậy. Thú thật thì thỉnh thoảng nàng cũng rất tò mò về quá khứ của công tử mình. Còn nhớ hai mươi lăm năm trước, tại trấn nhỏ vô danh kia, lần đầu tiên nàng gặp người là lúc người đang trong tình trạng hôn mê, toàn thân không một tí sức lực. Vì thương tình, nàng đã cõng người về nhà, sau đó thì cẩn thận chăm sóc, nấu cháo cho người ăn, nấu thuốc để người uống… Hơn ba năm ròng, nàng và người đã cùng nhau trải qua những tháng ngày bình dị, trong một căn nhà nhỏ, dưới một mái tranh xiêu… Mặc dù suốt quãng thời gian ấy, người chưa một lần mở mắt nhìn nàng, chưa một lần mở miệng nói với nàng một câu, nhưng kỳ lạ làm sao, nàng đã không còn cảm thấy đơn độc nữa.

    Tiểu Kiều nàng vốn dĩ chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, lúc nhỏ may mắn được một vị y sư thương tình nhận nuôi, rồi dạy cho ít chữ, truyền cho ít võ nghệ, kiến thức y dược… Nhưng là chẳng được bao lâu thì vị y sư kia cũng qua đời. Tất cả những gì mà nàng còn lại chỉ là một chút kiến thứ, một ít chữ nghĩa và… một cái tên. Tiểu Kiều, đó cũng là tên mà vị y sư kia đã đặt cho nàng.

    Rất nhiều năm, hết xuân hạ lại tới thu đông, từ rừng hoang cốc vắng cho đến trấn nhỏ vô danh, trong mưu sinh, cô bé Tiểu Kiều cũng mỗi ngày một lớn, đến cuối cùng thì… đã trở thành một thiếu nữ lung linh khả ái…

    Giống như những cô gái cùng trang lứa khác, nàng cũng biết mơ mộng, biết chờ mong, biết ghét… và biết yêu. Thật sự thì trước khi gặp công tử, đối với nam nhân, nàng chưa hề có tình cảm với ai cả.

    Còn sau khi gặp công tử ư?

    Mặc dù so với tất thảy những nam nhân trước đó mà nàng từng biết thì tướng mạo của công tử đẹp hơn nhiều, thế nhưng… Tiểu Kiều nàng cũng đâu phải hạng nữ nhân ham mê sắc đẹp.

    Vừa thấy đã yêu ư?

    Không có chuyện đó đâu!

    Ban đầu, khi mang ai đó về, nàng vốn định sau khi ai đó bình phục thì sẽ lập tức “mời” đi ngay. Nói thế nào thì bản thân nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ kia mà, sao có thể để một nam nhân xa lạ ở trong nhà mình mãi được.

    Đúng vậy, ý định của nàng là thế đấy. Chỉ tiếc rằng… ai đó cứ mãi nằm lì chẳng chịu dậy, khiến cho nàng có muốn mời đi cũng không được. Thế là một ngày rồi lại một ngày, nàng trông ngóng, nàng mong đợi, hết ngó qua rồi đến ngó lại, hết ngó tới rồi lại ngó lui, chỉ chực chờ cho ai đó hồi tỉnh… Riết mãi nàng cũng chẳng còn muốn mời người ta đi nữa. Mà không, nói đúng hơn phải là… nàng chẳng muốn người ta đi nữa.

    Ba năm dài, ai đó đã trở nên thân thuộc với nàng rồi. Mắt nàng đã quen nhìn, tay nàng đã quen chạm…Từ gương mặt, mái tóc cho đến bờ môi, sống mũi, những ngón tay thon,…, tất cả… tất cả mọi thứ nàng đều biết rất rõ. Mỗi ngày được nhìn, được chăm sóc cho ai đó, trong lòng nàng cũng bớt trống trải hơn, bớt cô đơn hơn… Ai đó… thật sự đã trở thành một phần trong cuộc sống buồn tẻ của nàng… là niềm vui nho nhỏ của nàng… Mong ước duy nhất khi ấy của nàng chỉ có một: Thấy ai đó mở mắt ra nhìn nàng, mở miệng nói chuyện với nàng.

    Thế rồi một ngày, rốt cuộc thì điều nàng ước mong cũng trở thành sự thật. Ai đó đã tỉnh lại.

    Cảm giác kia, nàng còn nhớ rất rõ. Nàng vui lắm. Vui đến phát khóc… Ấy vậy mà… người ta lại nỡ đem niềm vui của nàng bóp nát đi… bằng một đôi mắt đỏ rực như máu. Chỉ một nhát cắn mạnh vào cổ, mạng sống của nàng đã lập tức bị tước đoạt. Thú thật là lúc đó nàng đã vô cùng thương tâm. Nghĩ mà xem, cứu người, chăm sóc cho người suốt tận ba năm trời để rồi cuối cùng lại bị người giết chết, có thể không thương tâm được sao?

    Oán trách?

    Tất nhiên cũng có.

    Còn hận?

    Hình như… chỉ một chút xíu xiu thôi.

    Thương tâm, oán trách, đó là toàn bộ cảm xúc của Tiểu Kiều dành cho công tử mình lúc đó. Và… chỉ lúc đó thôi. Bây giờ thì nàng chẳng còn trách móc hay đau lòng gì nữa. Bởi vì nàng biết thật ra công tử cũng không phải cố tâm giết nàng. Sở dĩ hôm ấy người làm như vậy, hết thảy đều là bắt nguồn từ hậu quả của việc tu luyện xảy ra sai lầm cả. Hiện tại nghĩ lại, nàng chẳng những không buồn, không tiếc mà còn… có chút vui vẻ.

    Bị người ta cắn chết thế mà vẫn vui vẻ được, nói ra quả cũng hơi kỳ quái, thế nhưng đích xác là vậy đấy. Nàng vui vì công tử còn sống. Phải, nhờ uống cạn những giọt máu tinh khôi của nàng nên công tử mới có thể vượt qua được làn ranh sinh tử kia. Là Tiểu Kiều nàng đã cứu mạng công tử. Điều đó… khiến nàng rất vui, dẫu cho phải đánh đổi bằng chính mạng sống của nàng đi chăng nữa.

    Là vì yêu ư?

    Nàng không biết. Nàng đã yêu ai bao giờ đâu. Chỉ là… nàng không hối hận. Chưa từng hối hận…



    Ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú của nam tử bên cây đàn, bất giác, khóe môi Tiểu Kiều nở ra một nụ cười hạnh phúc.

    “Được ở cạnh công tử như vầy… thật tốt”.

    Đó là tâm tư và mong muốn của Tiểu Kiều, và… hiện tại thì vẫn chỉ của riêng nàng thôi. Về phần người đang gảy đàn kia, điều hắn trông đợi không giống thế. Mong muốn của hắn… chẳng dành cho nàng.

    Lòng hắn hướng về đâu ư?

    Không rõ. Nhưng ít nhất thì lúc này, hắn biết lòng mình đang ở nơi nào.

    Là đàn, là nhạc, là một khúc thương tâm cay đắng…

    Hệt như nỗi lòng thổn thức đắng cay, tay lướt nhẹ, miệng ngân khẽ, hắn đàn… hắn hát…

    “…

    Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền

    Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

    Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…

    … nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu

    …”.

    Tiếng đàn đã ngưng. Lời ca cũng dứt.

    Đang chăm chú lắng nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kiều không khỏi biến đổi. Vừa rồi công tử đã dừng lại rất đột ngột, điều mà trước nay chưa từng xảy ra.

    Có điều bất ổn!

    “Công tử…”.

    “Thu lại bàn ghế đi”.

    Nói đoạn, nam tử đem cây đàn cất đi, hướng mắt nhìn về phía nam.

    Cũng chẳng lâu lắm, từ nơi đó, hai đạo lưu quang một trước một sau lần lượt bay tới.

    “Đạo hữu, xin hãy cứu tiểu nữ!”.

    Âm thanh còn chưa kịp dứt thì từ trên không, một cô gái đáp xuống trước mặt nam tử.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Phù Thiên Ký
    Chương 170: Cứu người
    Cô gái này rất lạ, hoàn toàn khác biệt so với tất cả những nữ nhân trước đây nam tử từng gặp. Tính cách ra sao thì chưa rõ chứ hình dáng bên ngoài thì quả chẳng giống ai.

    Y phục nàng mặc, trên là một chiếc áo cụt tay màu cam bó sát vừa tầm thắt lưng với phần cổ khoét sâu, dưới là một chiếc váy xếp tầng sặc sỡ đính đầy lông vũ và những chiếc vẩy bạc lấp lánh…

    Đích thị là cô gái mà Tiểu Kiều đã đụng phải trên con đường lớn tại khu bắc của trấn Ngọc Hà. Có điều, thay vì bộ dáng bình thản của trước đó thì bây giờ, trông nàng khá là chật vật. Tóc rối tung, quần áo xộc xệch, nét mặt khẩn trương, vẻ lo âu hiện rõ trong ánh mắt…

    “Đạo hữu”. – Giọng gấp gáp, nàng nói với nam tử - “Xin đạo hữu làm ơn cứu tiểu nữ!”.

    Ngay khi lời nàng vừa dứt thì phía sau, đạo lưu quang còn lại cũng nhanh chóng đáp xuống.

    Mới đến là một nam tu sĩ bề ngoài tuổi độ bốn mươi, hơi mập, nhìn chung thì tướng mạo cũng không có gì nổi bật.

    Sau khi đã quan sát nam tử một đỗi, lúc này tu sĩ kia mới mở miệng:

    “Đạo hữu, nàng ta là người của Thiên Âm Giáo Phương mỗ, hy vọng đạo hữu sẽ không xen vào chuyện này”.

    “Nói dối!”.

    Cô gái nọ lập tức kể rõ nguồn cơn: “Đạo hữu, xin đừng tin lời bịa đặt của hắn. Tiểu nữ vốn là tán tu, làm sao lại có thể là người của Thiên Âm Giáo được. Sở dĩ hắn đuổi theo tiểu nữ chẳng qua là vì muốn bắt về làm lô đỉnh để thái bổ mà thôi”.

    Ánh mắt đầy vẻ lo lắng, nàng khẩn cầu: “Đạo hữu, cầu xin người hãy cứu tiểu nữ”.

    Nam tử nghe xong nhưng chẳng nói gì, chỉ đơn giản liếc mắt nhìn sang nam tu sĩ bên kia.

    Trông thấy cái nhìn ẩn ý nọ, tu sĩ họ Phương liền nói:

    “Đạo hữu đây tướng mạo bất phàm, thiết nghĩ không phải hạng người dễ dàng bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ kia qua mặt”.

    Nở một nụ cười thiện chí, hắn tiếp tục:

    “Nàng ta đích thị là người của Thiên Âm Giáo, hơn nữa lại còn là sủng thiếp của đại trưởng lão. Mặc dù chẳng rõ vì nguyên cớ gì mà nàng lại bỏ trốn, thế nhưng tìm kiếm và mang nàng về là bổn phận của Phương mỗ, mong rằng đạo hữu đừng làm khó”.

    “Đạo hữu, xin đừng tin lời hắn! Tiểu nữ thật sự không phải là sủng thiếp gì kia…”.

    Mặc cho cô gái giải thích, lần này tu sĩ họ Phương chẳng mở miệng ngăn cản hay nói thêm câu nào nữa. Những thứ cần nói hắn đã nói đủ rồi.

    Trong tu đạo giới của Vân Lam đại lục, nổi danh nhất thì đương nhiên là Vạn Kiếm Môn, Yêu Tông, Thần Đao Môn, Hồng Diệp Cốc, Minh Đạo Các, Nhạc Hàn Sơn, Bách Hải Đường, Thanh Y Lâu, tám đại tông môn. Tuy nhiên, đại lục rộng lớn, kẻ tu đạo nhiều không đếm xuể, ngoài tám đại tông môn thì vẫn còn không ít thế lực mạnh mẽ khác. Thiên Âm Giáo chính là một trong số đó.

    Bàn về danh tiếng, Thiên Âm Giáo tất nhiên chẳng thể bì được với tám đại tông môn, nhưng nếu xét về bề dày lịch sử thì giáo phái này còn ra đời trước cả phân nửa đại tông môn hiện nay. Nó đã được thành lập từ rất lâu, ít nhất cũng năm ngàn năm có lẻ. Suốt cả quãng thời gian dài đăng đẵng ấy, cùng với sự đổi thay của thời cuộc, nó cũng không ngừng biến động. Có lúc thăng, lúc trầm, khi huy hoàng, khi bại suy… Mặc dù mạnh yếu từng thời khác nhau, thế nhưng có một điều là chưa từng thay đổi: nó vẫn tồn tại.

    Tính đến nay, sau hơn năm ngàn năm mưa gió, bất kể gần như toàn bộ những môn phái cùng thời đều đã lụi tàn, Thiên Âm Giáo vẫn đứng sừng sững ngay tại Trung Châu này. Trộm nghĩ đối với một thế lực như vậy, sợ rằng lực lượng ẩn giấu cũng không thua kém cái gọi tám đại tông môn là bao.

    Đại đa số tu sĩ của Vân Lam đại lục đều nhận định rằng Thiên Âm Giáo rất mạnh, thậm chí có người còn gọi nó là Vân Lam đệ nhất giáo, danh vọng hiện nay có thể nói là như mặt trời ban trưa, người người đều biết.

    Nghĩ mà xem, với một môn phái như vậy, thử hỏi có bao nhiêu kẻ dám trêu chọc vào chứ?

    Trừ phi nam tử trước mặt là một vị thiếu chủ hay nhi tử của đại nhân vật nào đó thuộc một trong tám đại tông môn, bằng không thì mười phần chắc chín, đối phương khẳng định sẽ bàng quan đứng nhìn.

    Nhưng nam tử kia là hạng thân phận đó sao?

    Họ Phương tu sĩ nhìn thế nào cũng thấy không giống đấy. Lại nói, mọi chuyện làm sao có thể trùng hợp đến thế, đại nhân vật đâu phải muốn gặp là gặp được, huống hồ lại còn là tại một nơi bình thường như Ác La Tiểu Cốc này.

    “Không phải tán tu thì cùng lắm là một đệ tử của môn phái nhất lưu mà thôi”.

    Nghĩ vậy, tu sĩ họ Phương im lặng chờ đợi.

    Cũng chẳng lâu lắm, nam tử cho hắn câu trả lời.

    “Tự chọn đi”. – Giọng hờ hững, nam tử bảo – “Hoặc tự mình phế bỏ tu vi, hoặc là ta sẽ giết chết ngươi”.

    Sững sờ.

    Tu sĩ họ Phương không tài nào tưởng tượng nổi câu trả lời của nam tử lại là thế này. Đây… đâu phải những gì hắn chờ đợi.

    Hắn vừa nghe cái gì?

    Nam tử kia chẳng những không thèm nể mặt mà còn đòi giết Phương Hàn hắn?

    Nếu tu vi của đối phương cao xa thì không nói làm gì, đằng này… chỉ ngang bằng hắn – đều là Linh châu đệ tứ trọng thôi a.

    “Đạo hữu”. – Cố kiềm chế lửa giận trong lòng, tu sĩ họ Phương dò xét – “Dù cho đạo hữu có là đại nhân vật của tám đại tông môn cũng không nên khinh người như vậy. Nói thế nào thì tại Trung Châu này, Thiên Âm Giáo ta cũng là tông môn đệ nhị, thực lực chỉ xếp sau mỗi Vạn Kiếm Môn…”.

    Hệt như đang xem một tên ngốc, nam tử lơ đễnh hồi đáp:

    “Ngươi không cần phải thăm dò ta. Ta chỉ là ta, chẳng có tông môn nào cả”.

    Không phải người của tám đại tông môn?

    Không phải người của tám đại tông môn mà lại dám khinh thị Phương Hàn hắn như vậy?

    Tán tu thời nay đều là những kẻ không biết trời cao đất rộng thế này ư? Hay trước mặt hắn thiên chân vạn xác là một tên đầu óc có vấn đề, hoặc là bị thiếu kiến thức trầm trọng đến nỗi chẳng biết tám đại tông môn, chẳng biết Thiên Âm Giáo là cái gì?

    Giữa lúc Phương Hàn còn đang tự hỏi thì bên kia, giọng nam tử lại vang lên:

    “Ta không thích phải chờ đợi. Nếu ngươi đã không chọn được vậy thì để ta chọn giúp ngươi”.

    Lời vừa dứt, thân ảnh nam tử lập tức tan biến.

    Nguy hiểm!

    Khuôn mặt nhất thời đại biến, Phương Hàn vội vã rời khỏi vị trí đang đứng.

    Nhìn lại nam tử hiện đã thay thế chỗ của mình, trong lòng Phương Hàn liền trầm trọng hẳn. Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh. May mà sở trường của hắn là thân pháp, bằng không e là vừa nãy hắn đã phải nhận lấy một đòn công kích rồi.

    Đối lập với thần sắc khẩn trương của Phương Hàn, nam tử lại hết sức bình thản. Giọng hời hợt, hắn nhận xét:

    “Phản ứng của ngươi cũng không tệ… Thế này đi. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội”.

    Chỉ tay về phía cô gái trong bộ quần áo lạ lùng nọ, hắn bảo:

    “Nếu ngươi có thể chạm vào nàng thì ta chẳng những sẽ tha mạng mà còn để ngươi mang nàng rời đi”.

    “Đạo hữu!”.

    Mặc kệ cho ai kia không tình nguyện, nam tử liếc sang Phương Hàn.

    “Được rồi, ngươi có thể bắt đầu”.

    Câu nói của nam tử còn chưa dứt hẳn thì phía đối diện, Phương Hàn đã động. Có điều, mục tiêu của hắn lại không phải cô gái nọ mà là… chính nam tử.

    Hắn muốn băm vằm cái tên đã luôn khinh thị mình từ nãy giờ. Tốc độ nhanh thì sao? Phương Hàn hắn vẫn còn chưa xuất toàn lực kia mà!

    Cùng là Linh châu đệ tứ trọng, ai mạnh ai yếu phải thử mới biết!

    “Soạt”.

    “Soạt soạt soạt…”.

    Thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, Phương Hàn di chuyển theo một quỹ đạo hết sức kỳ lạ. Nhưng chính từ trong quỹ đạo kỳ lạ này, hành tung của hắn lại trở nên rất khó nắm bắt; bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng như đang có sự hiện diện của hắn, quả thực có muốn cũng chẳng biết nên đánh vào đâu.

    “Xẹt!”.

    Trong khi nam tử còn chưa phản ứng lại thì bất thình lình, từ sau lưng hắn, một thanh tiểu kiếm đâm tới.
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)