Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 141: Cầu Qua Vô Định


    Suy tính của Ma Bôi, Vương Chi hiển nhiên chẳng thể nào biết được. Hiện giờ ý thức hắn đang ở một nơi khác. Một nơi rất xa lạ mà cũng rất quen thuộc.

    “Vô Định Chi Hà“.

    Nhìn dòng chữ trước mặt, Vương Chi vô thức lẩm bẩm: “Tại sao ta lại đến chỗ này nữa rồi?“.

    “Bởi vì ngươi lại chết lần nữa“.

    Không rõ tự lúc nào, người thanh niên đưa đò thuở trước đã hiện ra bên cạnh Vương Chi. Lời vừa rồi chính là được phát ra từ miệng y.

    Thoáng quan sát người thanh niên, Vương Chi không cho là đúng:

    “Lần trước ngươi cũng bảo ta đã chết, nhưng sự thật thì ta vẫn còn sống“.

    “Không“. - Thanh niên lắc đầu - “Ngươi lầm rồi. Lần trước ngươi đúng thật là đã chết. Bây giờ chẳng qua là ngươi lại chết thêm một lần nữa mà thôi“.

    “Vậy... ta có sống lại nữa không?“.

    “Vậy ngươi có muốn sống lại hay không?“.

    Vương Chi lâm vào trầm mặc...

    “Ta đoán là ngươi không biết“.

    Chỉ tay xuống con sông trắng xóa, thanh niên nói tiếp: “Hãy đi qua đó đi. Sang đến bờ bên kia thì tự khắc ngươi sẽ có được câu trả lời cho mình“.

    Theo hướng tay thanh niên, Vương Chi dõi mắt nhìn qua...

    Thu lại ánh mắt, hắn cau mày nghi hoặc:

    “Tại sao bây giờ lại không có thuyền?“.

    Cười nhẹ một tiếng, thanh niên bảo: “Bây giờ ngươi đã quá nặng, thuyền của ta không thể chở nổi“.

    “Vậy ta làm sao đi qua bên kia được?“.

    Lần này thanh niên không đáp mà hướng về dòng sông Vô Định, hô khẽ:

    “Sinh Linh Kiều, người nên tới đã tới, ngươi còn đợi gì nữa mà chưa chịu hiện lên?“.

    Tiếng hô của thanh niên vừa dứt thì thần kỳ thay, từ trong hư vô, một cây cầu màu trắng dần hiện rõ.

    “Đây là?“.

    Thấy Vương Chi nghi hoặc, thanh niên giải thích: “Nó gọi là Sinh Linh Kiều, được xây nên từ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín sinh linh bản nguyên“.

    “Thế nào là sinh linh bản nguyên?“.

    “Vạn vật sinh linh bắt nguồn từ Đạo, đến khi tan biến thì lại trở về với Đạo. Cái gọi sinh linh bản nguyên tức chỉ những linh hồn trở về với Đạo ấy“.

    “Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi hãy mau đi đi“.

    Chần chừ trong giây lát, cuối cùng Vương Chi cũng đặt chân lên Sinh Linh Kiều..
     
    rocklina, thesun0825, Buồn and 3 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 142: Tân Sinh


    “Thế này không được. Phải kiếm thứ gì đó cho ngươi lót dạ thôi“.

    “... Nhưng mà tình trạng của ngươi thế này...“.

    Nghĩ ngợi một lúc, cô gái rốt cuộc cũng tìm ra được giải pháp.

    Vươn tay cầm lên thanh kiếm đặt gần đấy, nàng đem nó rút ra, cứa nhẹ một đường nơi cổ tay cho máu chảy xuống chiếc bát đã được để sẵn bên dưới...

    Nhìn một phần tư chiếc bát đã chứa đầy máu của mình, bất giác, hai mắt cô gái bỗng ươn ướt. Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên mình chảy nhiều máu đến vậy, hơn nữa... lại còn là tự tay mình làm.

    “Tại sao ta lại ngu ngốc như vậy chứ...“.

    Nói đoạn, nàng quay sang Vương Chi hiện còn đang nằm bất tỉnh, mặt mày cau có mà trách cứ:

    “Đều tại ngươi hết đấy!“.

    Thoáng đem vết cắt nơi tay băng bó, nàng cầm bát đưa tới, tách miệng Vương Chi ra, chầm chậm đổ vào...

    “Sao ngươi lại như thế chứ!“.

    Nhìn máu của mình bj đẩy ra ngoài, cô gái bất mãn: “... Phung phí hết máu của người ta...“.

    Nhẹ cắn môi, cô gái lại lần nữa cầm bát đưa tới, nhưng lần này, thay vì tách miệng thì nàng lại bóp mũi Vương Chi kéo lên.

    “Ta xem ngươi còn không chịu nuốt xuống...“.

    ...

    Trưa hôm sau.

    Vương Chi vẫn nằm đấy, trên chiếc giường tre đơn sơ, và toàn thân thì... bất động.

    “Sai lại như vậy nhỉ? Rõ ràng cơ thể cũng không có bị thương tổn gì mà. Theo lý thì hắn phải tỉnh lại rồi mới đúng“.

    “Để nấu thêm than thuốc nữa xem sao“.

    ...

    Lúc này màn đêm đã buông xuống. Bên trong căn nhà nhỏ, Vương Chi thì vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường, còn cô gái kia thì... đang ngồi cạnh hắn. Thật sự thì tâm tình của nàng hiện không được tốt lắm. Từ sáng đến giờ nàng đã cho kẻ nằm trên giường kia uống liền ba thang thuốc quý, ấy thế mà hắn... hắn vẫn còn nằm lì chưa chịu tỉnh dậy.

    Nàng đã kiểm tra rất kỹ, tình trạng của đối phương đã tốt rồi, theo lý thì nên mở mắt ra từ sớm rồi mới đúng, đằng này... đến một chút phản ứng cũng chẳng có!

    “Rốt cuộc thì ngươi còn tính ngủ tới khi nào chứ, báo hại người ta tiêu tốn hết mấy thang thuốc quý...“.

    “Ngươi có biết là người ta phải vất vả lắm mới hái được chúng không? Vốn là tính đem bán đi kiếm tiền mua y phục mới...“.
     
    rocklina, thesun0825, Buồn and 3 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 143: Linh hồn bất tán
    Câu hỏi đặt ra là: Sau khi hấp thu vô số ký ức của mười vạn sinh linh bản nguyên thì Vương Chi bây giờ đã biến thành cái dạng gì?

    Không biết được. Tuy nhiên, có một điều hoàn toàn chắc chắn là: Hắn đã không còn là Vương Chi trước kia nữa. Cả thể xác lẫn linh hồn.

    ...

    "Ưm".

    Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống căn nhà nhỏ, cô gái cựa mình thức giấc.

    Đưa tay che miệng ngáp một hơi rõ dài, nàng dụi mắt mấy cái rồi đem chăn gối xếp gọn, nhanh chóng đứng dậy.

    "A a a!".

    Một tiếng la thất thanh đột ngột vang lên. Là của cô gái nọ. Nàng vừa bị người ta hù dọa, hung thủ thì chẳng phải ai khác, chính là Vương Chi. Hắn đang ngồi lù lù một đống ngay trên giường.

    Ba năm qua... suốt ba năm qua nàng chỉ có nhìn thấy hắn nằm, đừng nói ngồi, ngay cả mở miệng hoặc là nháy mắt, nhích ngón tay cũng chưa từng a. Nếu không phải mũi hắn còn thở, tim hắn còn đập thì nàng đã cho rằng hắn thật sự chết rồi kia.

    Trong ba năm dài, đã không biết bao nhiêu lần nàng chờ đợi, nàng hy vọng hắn sẽ tỉnh lại, thế nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn nằm bất động mãi. Dần dà, hy vọng của nàng triệt để bị dập tắt, sự chờ đợi của nàng cũng chẳng còn nữa. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại... lại ngồi lù lù ngay trước mặt nàng...

    "Hức... ức...".

    Bất giác, hốc mắt cô gái đỏ hoe. Rõ ràng là nàng đang rất xúc động.

    Sao không xúc động cho được chứ, nói thế nào thì nàng cũng từng mỏi mòn chờ đợi giây phút này mà. Mặc dù nàng và hắn chỉ là bèo nước gặp gỡ nhưng đã cùng nhau sớm hôm gắn bó suốt ba năm ròng, tình cảm cũng là nên có đấy.

    "Tên lười biếng ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại rồi".

    Lấy tay lau vội khóe mắt, cô gái tiến lại giường. Có điều còn chưa quá hai bước chân thì cả người nàng đã lập tức khựng lại. Một lần nữa nàng bị Vương Chi hù dọa. Hắn... vừa mở mắt ra. Tuy nhiên, thay vì đôi mắt chứa đầy sự tang thương khi vừa tỉnh dậy thì lúc này nó lại chứa đầy... máu. Đôi mắt hắn đỏ thẫm như máu. Nó khiến cô gái cảm thấy sợ hãi. Rất sợ. Bất giác, chân nàng thụt lùi ra sau...

    Nhưng... vô dụng. Nàng không thể lui. Cả người nàng đang bị kéo về phía chiếc giường.

    "Không!".

    Trong cơn hoảng loạn, cô gái kêu lên thất thanh. Và đó cũng là tiếng kêu cuối cùng của nàng. Bởi vì hiện tại nàng đã không thể kêu được nữa. Cổ nàng đã bị Vương Chi bóp nghẹt. Nhưng đấy vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, chờ đợi nàng còn có một chuyện kinh khủng hơn nhiều.

    Vương Chi lại hành động. Hắn há miệng và... cắn chặt lấy cổ nàng!

    "Ừng ực... ừng ực...".

    "Ừng ực... ừng ực...".

    Theo những giọt máu tinh khôi bị lấy đi, hai mắt cô gái bắt đầu mờ dần...

    Từ vùng vẫy, những nấm đấm của nàng mỗi lúc một nhẹ hẳn, đến cuối cùng thì hoàn toàn buông lỏng, rồi... rũ xuống.

    Mắt nàng đã lịm. Máu nàng đã cạn. Và nàng thì... đã chết.

    ...

    Nửa giờ sau.

    Hai mắt Vương Chi từ từ hé mở. Hiện ra trước mặt hắn là một bộ thi thể, đích thị là của cô gái nọ - chủ nhân căn nhà nhỏ này. Tình trạng của nàng rất thảm: da trắng bệch, thân thể teo lại, trong người không một giọt máu đông...

    Nếu là người bình thường, chắc chắn Vương Chi sẽ dồn ánh mắt của mình vào thi thể trước mặt; nhưng hắn không phải người bình thường, giờ phút này hắn đã tiến vào Phàm thai cảnh trung kỳ, đã chính thức lấy lại thân phận tu sĩ, bởi vậy mà lực chú ý của hắn đang tập trung ở một thứ khác: một linh hồn.

    Đó là một thiếu nữ tuổi độ hai mốt hai hai có đôi mắt to tròn nhìn rất khả ái. Không cần đoán, nàng chính là cô gái bị cắn chết kia.

    Theo lẽ thường, người sau khi chết thì linh hồn chỉ có thể tồn tại ở dương gian trong giây lát rồi sẽ lập tức tiến vào Địa ngục dưới sự dẫn dắt của một lực lượng vô hình trong cõi vô minh. Tất nhiên nếu là tu sĩ có pháp lực cao cường thì thời gian linh hồn tồn tại sẽ lâu hơn, nhiều ít là tùy vào đạo hạnh. Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là: Cô gái kia không phải tu sĩ. Nàng chỉ là một phàm nhân bình thường nơi thế tục, nói gì đạo hạnh, đến một chút pháp thuật nàng còn chẳng biết nữa là. Ấy vậy mà linh hồn nàng lại đang hiện hữu ngay trong căn nhà này, bất kể thời điểm nàng chết đã trôi qua hơn nửa giờ rồi.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Linh hồn của nàng có điều cổ quái!

    Theo như vô số tri thức mà Vương Chi đã tiếp nhận từ những sinh linh bản nguyên thì rất có khả năng nàng chính là... Âm Linh Chi Hồn.

    Để xác nhận suy đoán của mình, Vương Chi giơ tay chỉ về phía linh hồn trước mặt, bắn ra một đạo huyết quang.

    Nhìn đạo huyết quang đang lao về phía mình, linh hồn cô gái lúc này mới kinh hoảng xoay người bỏ chạy. Từ nãy giờ nàng cứ đinh ninh rằng Vương Chi không nhìn thấy mình. Nàng không biết hắn là tu sĩ cho nên mới thương cảm ngồi khóc... Nhưng hiện tại thì nàng đã biết. Chỉ là... muộn rồi!

    "A a!".

    Hoàn toàn chẳng có một tí phản kháng, linh hồn cô gái lập tức bị Vương Chi bắt lại.

    "Thả ta ra! Van ngươi hãy thả ta ra! Đừng có giết ta!".

    Mặc cho nàng kêu la, Vương Chi vẫn một mực giữ chặt, miệng bảo:

    "Còn la nữa ta sẽ ăn ngươi...".

    "Á đừng! Đừng có ăn ta! Đừng có giết ta!...".

    Nhìn thấy cô gái chẳng những không im lặng mà còn hét toáng lên, khuôn mặt Vương Chi nhất thời trầm xuống. Thế là ngón tay hắn cong lại, đặt tới trước trán nàng, búng mạnh.

    "Phốc".

    "A a...".

    Còn chưa kịp la xong, tiếng cô gái bỗng tắt lịm, cả linh hồn lập tức cứng đờ. Nàng vừa bị ai kia thi pháp.

    Buông nàng xuống đất, Vương Chi nói: "Cái gì mà đừng có giết ngươi? Ngươi vốn dĩ đã chết rồi".

    Thần sắc lạnh lùng, hắn tiếp tục:

    "Tuy nhiên, nếu ngươi muốn thì ta có thể đánh cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh".

    "Bây giờ ta sẽ thả ngươi ra, nhưng nếu ngươi còn dám bỏ chạy hay kêu la thì đừng trách ta!".

    Nói xong, Vương Chi khẽ động thần niệm, giơ tay điểm ra một chỉ.

    Ngay tức khắc, linh hồn cô gái liền khôi phục tự do, có điều lần này nàng không trốn chạy hay la hét gì nữa mà chỉ đứng cúi đầu im lặng. Nàng thật rất sợ Vương Chi sẽ lại đem mình giết thêm một lần nữa.

    Giờ phút này trong lòng nàng đang rất phức tạp. Có một chút hối hận, một chút oán trách, một chút đau lòng...

    Nàng hối hận vì đã cứu Vương Chi. Nàng oán trách là bởi hắn nhẫn tâm giết chết nàng. Còn đau lòng thì là tại... Nàng cũng chẳng biết nữa.

    Tại sao nàng lại đau lòng chứ? Bị người ta cắn chết rồi mà còn đau lòng...

    "Hức... hức...".

    Đứng đối diện, Vương Chi thấy nàng bỗng dưng thút thít tiếng ngắn tiếng dài thì cau mày:

    "Ta còn chưa làm gì ngươi, ngươi khóc lóc cái gì?".

    Chưa làm gì?

    Rõ ràng đã cắn chết người ta rồi mà còn bảo là chưa làm gì?

    Thương tâm càng thêm thương tâm, từ thút thít, cô gái khóc to lên:

    "Hu hu hu... hu hu... hu hu...".

    Hết la giờ lại đến khóc?

    Có chút buồn bực, Vương Chi nói lớn: "Nín!".

    "Hức... hức...".

    "Nghe ta hỏi đây, ngươi tên gì?".

    "Tiểu... Tiểu Kiều".

    "Họ?".

    "Không".

    "Không Tiểu Kiều? Tên thật quái dị".

    Nghe Vương Chi nói thế, cô gái lập tức ngẩng mặt lên, vội đính chính:

    "Không phải Không Tiểu Kiều".

    "Không phải? Vừa rồi chính miệng ngươi đã tự nói. Ngươi là đang đùa giỡn ta?".

    Nhìn vẻ mặt "hung ác" của đối phương, cô gái nhất thời hoảng sợ:

    "Ta... ta không có! Tên ta là Tiểu Kiều, chỉ có Tiểu Kiều thôi, không có họ".

    "Không có họ?".

    "Ta bị cha mẹ bỏ rơi".

    Thần sắc hơi đổi, Vương Chi dịu giọng lại: "Kể ta nghe cuộc sống những năm qua của ngươi đi"
     
    rocklina, thesun0825, Buồn and 2 others like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 144: Huyết chú
    ...

    ...

    Qua một hồi trầm mặc, trước ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Kiều, Vương Chi cắn nhẹ đầu lưỡi, trích ra một ngụm bổn mạng tinh huyết tạo thành pháp ấn. Sau khi pháp ấn hình thành, từ mi tâm hắn, một tia phân hồn bay ra, dung nhập vào trong. Kế đấy, cũng chẳng thèm hỏi ý Tiểu Kiều, hắn đem một tia thần hồn của nàng rút ra, dẫn luôn vào pháp ấn rồi đánh lên người nàng.

    Sờ tới sờ lui cái trán nhỏ của mình mấy lượt, Tiểu Kiều e dè lên tiếng:

    "Ngươi... ngươi vừa làm gì ta vậy?".

    "Huyết thệ".

    Dáng vẻ trang trọng, Vương Chi nhìn thẳng vào mắt nàng, cất giọng tang thương:

    "Tiểu Kiều chi nữ, kể từ thời khắc này ngươi đã hoàn toàn thuộc về ta. Từng sợi tóc mảnh cho tới giọt máu cuối cùng, cả thể xác lẫn linh hồn, hết thảy đều vì ta mà gìn giữ, vì ta mà dâng hiến. Không đổi không thay. Không tiếc không hối. Đời đời kiếp kiếp. Vĩnh bất vong tình".

    Lời Vương Chi vừa dứt thì kỳ lạ thay, đôi mắt Tiểu Kiều đột nhiên trợn trừng, con ngơi vốn đen tuyền lập tức chuyển sang đỏ thẫm, hệt như Vương Chi hiện giờ. Nếu như lúc này Ma Bôi vẫn còn tồn tại thì chắc chắn nó sẽ nhận ra ngay việc gì đã xảy ra. Những lời kia của Vương Chi cũng không phải là tùy tiện mà nói, nó là một huyết chú. Một lời nguyền cực kỳ đáng sợ. Kẻ bị hạ lời nguyền này, đừng nói là chết, cho dù có luân hồi chuyển thế trăm ngàn lần đi nữa thì cũng vẫn bị trói buộc như cũ. Trừ phi là người hạ chú tự mình hóa giải, bằng không lời nguyền ấy sẽ tồn tại mãi mãi.

    Tất nhiên, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Để đổi lấy sự tận tụy muôn đời vạn kiếp của người bị nguyền thì kẻ hạ chú phải trả một cái giá vô cùng đắt. Ngay khi huyết chú vừa hạ xong, hắn sẽ lập tức bị mất đi sáu mươi năm thọ nguyên, một con số chẳng hề nhỏ tí nào. Nhưng đó vẫn chỉ là mới bắt đầu, cái giá thật sự còn nằm ở phía sau. Cứ mỗi ba mươi năm, kẻ hạ chú bắt buộc phải giúp người bị nguyền thực hiện một lần song tu quán đỉnh, nếu không hắn sẽ bị huyết chú phản phệ và dày vò cho đến chết. Thoạt nghe tưởng chừng nó chẳng khó khăn gì mấy, dù sao thì song tu cũng là việc có thể dễ dàng tiến hành. Tuy nhiên, sự thật thì nó nào có đơn giản như vậy. Trong quá trình song tu, kẻ hạ chú không những phải truyền sang cho người bị hạ một phần tu vi mà còn phải chia sẻ cho đối phương cả thọ nguyên của mình nữa. Sáu mươi năm, đó là cái giá.

    Tính đi, vừa hạ chú xong thì liền mất đi sáu mươi năm thọ nguyên, tiếp đấy, cứ cách mỗi ba mươi năm lại mất thêm sáu mươi năm thọ nguyên nữa, cái giá này lẽ nào chưa đủ để gọi là đắt? Thiết nghĩ nếu không phải bậc đại năng có tuổi thọ dồi dào cỡ Đại hải cảnh trở lên thì chẳng ai lại đi thực hiện loại huyết chú kinh khủng như thế cả.

    Vậy cớ gì Vương Chi - một kẻ chỉ vừa mới bước vào Phàm thai cảnh trung kỳ - lại đi hạ xuống lời nguyền đáng sợ đó? Như vậy có quá điên rồ không?

    Thật ra thì không. Vương Chi chẳng những không điên mà còn rất tỉnh táo.

    Hiện tại thì đúng thật là tu vi của hắn rất thấp, so với con kiến cũng chẳng hơn là mấy, thế nhưng là... hắn tin. Hắn tin nhất định có một ngày hắn sẽ đặt chân vào cảnh giới Đại hải, đặt chân vào hàng ngũ đại tu sĩ. Tạo hóa đã cho hắn sống lại, đã tặng cho hắn mười vạn sinh linh bản nguyên, nếu còn không tu thành Đại hải thì thật cũng nên chết luôn đi là vừa.

    Mặc dù bây giờ thọ mệnh của hắn chỉ vẻn vẹn còn đúng ba năm, nhưng vậy thì thế nào? Đối với hắn chỉ bấy nhiêu là đủ rồi. Tại sao lại hạ huyết chú bây giờ mà không đợi thêm một thời gian nữa, sau khi thọ nguyên đã tăng lên?

    Có gì khác nhau chứ?

    Hung hiểm?

    Tu đạo vốn dĩ chưa từng có an toàn. Đừng nói việc sớm hạ chú sẽ giúp linh hồn Tiểu Kiều được củng cố, cho dù không có hắn cũng vẫn phóng tay làm. Một con kiến thì dù có ba năm hay là trăm năm thọ nguyên, nó cũng vẫn là con kiến thôi.

    Hôm nay hắn vì Tiểu Kiều mà bỏ ra sáu mươi năm thọ nguyên, sau này hắn sẽ lại tiếp tục vì nàng mà bỏ ra thêm vô số thọ nguyên nữa, tất cả... tất cả đều rất đáng.

    Bởi nàng là Âm Linh Chi Hồn?

    Không. Nàng không phải Âm Linh Chi Hồn mà là... Tiên Linh Chi Hồn - một dạng linh hồn cực kỳ hiếm gặp mà đến cả tiên nhân cũng mơ ước có được.

    "Khổng Tước ơi Khổng Tước, ta nghĩ có nằm mơ chắc ngươi cũng chẳng ngờ tới đi...".

    ...

    Một giờ sau.

    "Ưm...".

    Từ trong hôn mê, Tiểu Kiều từ từ mở mắt.

    Hiện ra trước mặt nàng là một khung cảnh rất đỗi quen thuộc: một con suối lớn, một tảng đá to, vài cây cổ thụ,... Thứ duy nhất mà nàng lạ lẫm là một thân ảnh nhỏ. Y mặc một bộ trường bào màu xám cũ kỹ, mái tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo, lưng khòm, mắt híp,..., rõ ràng là một ông lão.

    "Ngươi tỉnh rồi?". - Ông lão nọ nhìn Tiểu Kiều, cất tiếng.

    Nghe được giọng nói quen thuộc kia, theo bản năng, Tiểu Kiều vội lùi ra sau, miệng lắp bắp:

    "Ngươi... ngươi... ngươi...".

    "Không cần phải ngạc nhiên, ta chỉ là đã già đi một chút thôi".

    Một chút? Cái này là một chút sao? Tiểu Kiều thấy không thích hợp lắm.

    Mặc kệ bộ dáng mờ mịt của nàng, Vương Chi xoay lưng lại, tiếp tục đứng nhìn thứ trước mặt.

    Là hai ngôi mộ.

    Có chút tò mò, ở phía sau, Tiểu Kiều len lén ngó lên.

    "Tiểu Kiều chi mộ".

    "Thì ra hắn lập mộ cho ta".

    Tạm gác một chút cảm giác là lạ trong lòng, nàng chuyển ánh mắt sang ngôi mộ còn lại.

    "Vương Chi chi mộ".

    Nhìn cái tên lạ lẫm kia, Tiểu Kiều không khỏi âm thầm nghi hoặc: "Đó là mộ của ai nhỉ? Hình như cũng vừa mới được đắp giống của ta. Chẳng lẽ trong lúc ta bất tỉnh hắn đã lại cắn chết người nào nữa...".

    Giữa lúc nàng còn đang tự hỏi thì giọng Vương Chi truyền đến:

    "Về nhà thôi".

    ...

    ...

    Năm tháng lại tiếp tục qua đi. Hết xuân đến hạ, hết hạ đến thu, hết thu đến đông, hết đông rồi lại đến xuân. Thời gian cứ thế hờ hững trôi nhanh. Không đợi chờ. Không lưu luyến... Chớp mắt, hai mươi mốt năm đã qua hết...

    Yêu Tông.

    Thiên Đan Phong.

    Bên dưới tán cây năm nào Vương Chi vẫn thường ngồi, một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi đang tựa lưng một mình, miệng không ngừng lẩm bẩm.

    "... Lăng Mị thật xấu xa, lúc nào cũng bắt ta chữa bệnh cho nàng hết".

    "Nàng thì lớn như thế, ta thì nhỏ như vầy, đáng lý ra nàng phải chăm sóc cho ta mới đúng chứ, đằng này... hết bắt ta nấu ăn lại sai ta phơi thuốc, rồi canh lò, rồi rửa lô,...".

    "... Chỉ cho có cái lục lạc nhỏ nhỏ bé bé thôi mà, làm gì lại đọa đày ta như bò đọa cỏ vậy? Cứ dài ra một chút là cắn, mọc ra một xíu là ăn, đến nỗi mà ta cũng chẳng lớn lên được luôn...".

    Như thấy than thở vẫn chưa đủ, tiểu cô nương kia thò tay vào áo lấy ra hai hình nhân lớn cỡ ba ngón tay, cao khoảng một gang, bên trên khắc hai dòng chữ: cái thứ nhất là "Lăng Mị", cái thứ hai thì là "Vương Chi".

    Đem hình nhân có chữ "Lăng Mị" đặt xuống thảm cỏ, tiểu cô nương cởi giày ra, cầm lên rồi đập xuống.

    "Lăng Mị, ta đánh ngươi này! Cho ngươi chết này! Chết này!".

    "Bắt nạt ta này! Sai bảo ta này! Chết này! Chết này!".
     
    rocklina, thesun0825 and mhoang1191 like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 145: Thanh Y Môn
    Sau một hồi đánh đập chán chê, tiểu cô nương rốt cuộc cũng chịu dừng tay. Vừa nhét hình nhân Lăng Mị vào áo, cô bé vừa hậm hực:

    "Hừ! Ngươi cứ đợi đấy! Ta mà lớn lên được thì nhất định sẽ cho ngươi biết tay!".

    Nói đoạn, cô bé liếc sang nhìn hình nhân còn lại, oán trách:

    "Còn Vương Chi ngươi nữa, ngươi cũng rất là xấu xa có biết không?".

    "Lúc còn chưa biến thành người thì cứ xách cổ người ta lên hoài à, ngươi không biết như vậy gọi là ngược đãi yêu thú sao? Thân thể người ta vốn là nhỏ bé mong manh, ngươi phải dịu dàng từ tốn chứ?".

    "Nếu chỉ bấy nhiêu thì thôi cũng kệ, ta là yêu thú rộng lượng, có thể không tính toán với ngươi. Nhưng là tại sao ngươi lại bỏ ta ở đây rồi một mình rời đi hả?!".

    Càng nghĩ tiểu cô nương lại càng bực bội, thế là một lần nữa, cô bé đưa tay cầm lấy chiếc giày...

    Trong lúc cô bé còn đang chần chừ thì một giọng nữ nhân đột ngột cất lên:

    "Sao không đập xuống?".

    Nghe được giọng nói kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương tức thì biến đổi. Tuy nhiên rất nhanh, cô bé đã đem nó giấu đi. Nặn ra một nụ cười khả ái, cô bé quay mặt lại, mở miệng:

    "Lăng Mị tỷ, tỷ đến hồi nào vậy?".

    Đối diện, Lăng Mị cũng tươi cười đáp lại:

    "Từ khi kẻ nào đó bắt đầu xách giày đập lên mặt ta a".

    Tròng mắt khẽ đảo, cô bé thay "kẻ nào đó" nói hộ:

    "Lăng Mị tỷ, ta nghĩ hẳn là hiểu lầm thôi. Ừm, chắc tại người ta muốn giúp tỷ đập tan xúi quẩy hay gì đó ấy mà".

    "Ồ, sao ta lại không biết trên đời còn có loại yêu thuật này nhỉ?".

    "Tu đạo giới có nhiều loại pháp thuật như vậy, tỷ làm sao mà biết hết được chứ".

    Cô bé cười giả lả, nhanh chóng chuyển chủ đề:

    "Lăng Mị tỷ, tỷ kiếm ta có chuyện gì vậy?".

    "À, cũng không có gì, chỉ là bệnh cũ sắp tái phát cho nên...".

    Chẳng đợi Lăng Mị nói xong, "Soạt" một tiếng, cô bé lập tức xoay đầu bỏ chạy.

    Thấy thế, Lăng Mị không khỏi bất mãn: "Chạy cái gì chứ? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi".

    Hừ nhẹ một tiếng, nàng hóa thành một đạo linh quang đuổi theo.

    ...

    Vài phút sau.

    "Lăng Mị tỷ, ngươi nắm áo người ta làm gì? Mau thả ta xuống đi!".

    "Tiểu Đinh Đang, thả xuống ngươi lại chạy mất thì làm sao. Không được đâu".

    "Vậy chứ tỷ bắt ta lại làm cái gì?".

    "Thì chữa bệnh cho ta chứ làm gì".

    Nghe đối phương đáp tỉnh bơ như vậy, Tiểu Đinh Đang bất lực la lên:

    "Nhưng ta không có muốn a!".

    "Không sao. Ta muốn là được rồi".

    "Ta không muốn! Ta không muốn! Vương Chi! Mau tới cứu ta đi!".

    Cũng chẳng biết có phải vì trời cao thương xót hay không mà cuối cùng lời cầu cứu của cô bé cũng được đáp ứng. Từ đằng xa, một đạo linh quang đang phá không bay tới với tốc độ cực nhanh.

    Người đến là một thanh niên, bề ngoài tuổi tầm hai bảy hai tám, thân khoác trường bào màu trắng, tướng mạo anh tuấn, khí chất bất phàm, đích thị không phải Vương Chi.

    Nhẹ khom người, thanh niên hướng Lăng Mị cung kính nói:

    "Đệ tử tham kiến trưởng lão".

    "Thế Danh, ngươi không ở Bách Linh Phong mà chạy tới chỗ ta làm gì?". - Nhìn thanh niên, Lăng Mị nghi hoặc hỏi.

    "Hồi trưởng lão, gia sư sai đệ tử đến đây mời người, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc".

    Nghe vậy, ánh mắt Lăng Mị chợt lóe lên. Nàng hỏi dồn:

    "Thế Danh, là chuyện quan trọng gì? Có phải sư phụ ngươi bị bệnh sắp chết rồi không? Huynh ấy sai ngươi đến tìm ta là muốn ta qua tiếp nhận di chúc đúng không? Ngươi có nghe huynh ấy bảo là sẽ truyền ngôi vị tông chủ lại cho ta không?".

    Trước những câu hỏi dồn dập của nàng, bên cạnh, Lâm Thế Danh vừa nghe mà lòng toát cả mồ hôi. Hắn nhớ là sư phụ của mình vẫn còn rất khỏe mạnh a. Thần sắc hơi tái, hắn hướng Lăng Mị hồi đáp:

    "Bẩm trưởng lão, thật ra thì sức khỏe của sư phụ đệ tử...".

    "Không cần nói thêm nữa, ta biết hết rồi. Để tránh làm chậm trễ việc tiếp nhận... ý ta là việc chuẩn bị hậu sự cho sư huynh, bây giờ ta sẽ lập tức qua đo ngay".

    Nghe nàng nói thế, vốn đang im lặng lắng nghe từ nãy giờ, Tiểu Đinh Đang không khỏi âm thầm vui vẻ.

    Thoát được một kiếp rồi a.

    Có điều rất nhanh, cô bé nhận ra rằng mình đã vui mừng quá sớm. Đơn giản là bởi Lăng Mị chẳng những không thả mà còn... lấy một sợi dây đem cô bé trói lại rồi treo lủng lẳng lên một cành cây.

    "Tiểu Đinh Đang, ngươi cứ ở trên này chơi, ta đi sẽ về ngay thôi".

    ...

    Lát sau, tại Bách Linh Phong, một đạo hắc quang phá không bay đến với tốc độ làm người líu lưỡi. Trong nháy mắt, đạo linh quang kia đã đáp xuống, một thân ảnh kiều diễm hiện ra.

    "Tham kiến ngũ trưởng lão".

    "Tham kiến ngũ trưởng lão".

    ...

    Lăng Mị rất không kiên nhẫn khoát tay, bảo với các đệ tử của Bách Linh Phong:

    "Được rồi được rồi! Tránh ra để ta vào coi!".

    ...

    Khi Lăng Mị vừa đặt chân vào đại sảnh, một giọng nghi hoặc lập tức cất lên:

    "Ngũ trưởng lão, hình như lần này muội đến hơi sớm...".

    Cố nặn ra một vẻ mặt thương tâm nhất có thể, Lăng Mị buồn bã mà nói:

    "Chưởng môn sư huynh, chuyện quan trọng như vậy, thân làm sư muội, ta sao có thể không tới được".

    Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút bất thường nhưng Thanh Tùng Tử vẫn gật đầu tỏ ra hài lòng:

    "Ngũ trưởng lão, muội biết phân nặng nhẹ như vậy là tốt. Lúc nãy ta còn sợ là muội lại bịa ra lý do nào đó mà vắng mặt như lần trước nữa...".

    "Sư huynh sao lại nghĩ ta như thế chứ?... Huynh thừa biết là xưa nay ta đều rất quý mến sư huynh mà".

    Sau vài giây im lặng, Lăng Mị lần nữa lên tiếng:

    "Ừm... sư huynh, nếu huynh cảm thấy không còn trụ được lâu nữa thì đưa cho ta cất giữ luôn bây giờ đi, kẻo sau này lại mất công bị mọi người tranh giành".

    Đưa?

    Ánh mắt mờ mịt, Thanh Tùng Tử hỏi lại:

    "Ngũ trưởng lão, ý muội ta không hiểu lắm".

    "Sư huynh, huynh như vậy còn tiếc nuối làm gì, mau đưa ta đi".

    "Nhưng mà đưa cái gì mới được chứ?".

    "Thì lệnh bài tông chủ chứ còn cái gì nữa".

    "Nhưng ta tại sao phải đưa cho muội?".

    "Chẳng phải huynh sắp chết nên gọi ta đến để truyền lại ngôi vị tông chủ sao?".

    Khóe môi bất giác co giật mấy cái, Thanh Tùng Tử hít sâu một hơi, cố để tâm tình bình ổn lại rồi mới hỏi:

    "Ai nói với muội là ta sắp chết?".

    "Thì đệ tử chân truyền của huynh chứ ai".

    "Muội nói là Thế Danh?".

    "Ừ". - Lăng Mị rất thản nhiên đổ tội - "Chính hắn đấy".

    Thế là trong cơn tức giận, Thanh Tùng Tử nhanh chân bước ra ngoài.

    ...

    Gần mười phút sau.

    Thân ảnh Thanh Tung Tử một lần nữa xuất hiện tại đại sảnh.

    Vừa rồi ông đã đến gặp đệ tử mình và đã được kể rõ đầu đuôi. Hóa ra toàn bộ mọi chuyện đều là do vị sư muội tính tình cổ quái của ông tự suy diễn mà nên cả. Thật không biết là nàng phải khao khát chức vị tông chủ kia đến cỡ nào mới có thể tưởng tượng thành ra như vậy.

    Trong lòng buồn bực, Thanh Tùng Tử đi thẳng đến chiếc ghế dành sẵn cho mình, vừa đi vừa nói:

    "Ngũ trưởng lão, muội ngồi xuống đó cho ta".

    "Sư huynh, mặt mày huynh sao lại cau có thế chứ? Không truyền ngôi vị tông chủ cho ta thì thôi, ta cũng có ép buộc huynh đâu".

    "Hừ! Muội mà còn dám nhắc đến chuyện truyền ngôi vị thì trong mười năm tới đừng hòng nhận được một viên linh thạch nào!".

    Vừa mới ngồi xuống ghế, Lăng Mị lập tức bật dậy:

    "Sư huynh, ngươi không thể làm thế a! Tại sao lại cắt bổng lộc của ta? Huynh có biết là Thiên Đan Phong của ta rất nghèo không? Bao nhiêu năm qua ta phải ngày ngày miệt mài luyện chế đan dược cho tông môn, gian khổ biết là bao nhiêu, nào là Nguyên Đan, Đại Nguyên Đan, Thanh Nguyên Đan,..."
     
    rocklina, thesun0825, Buồn and 2 others like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)