Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 584: Chuyện cũ Vân Lam (1)
    Cái nhìn nọ, nó chẳng có xấu hổ, duy nhất hiện hữu chỉ mỗi tức giận mà thôi. Lại nói, sự giận dữ của Âm Cơ, dám cá là nó phải lớn lắm. Cặp mắt nàng, chúng đã biểu lộ tất cả, trừng lên thấy rõ.

    Không phải mới đây mà Âm Cơ đã tỉnh dậy từ sớm rồi, thậm chí còn trước cả thời điểm Lạc Lâm bắt đầu tiếp cận nàng kia. Giả đò không nghe, vờ như chẳng biết, hết thảy đều là có dụng ý cả. Âm Cơ nàng vốn là đang tập trung suy tính kế hoạch đào thoát...

    Nhưng...

    Suy làm sao, tính nỗi gì khi mà... khi mà mấy quả tuyết lê của nàng cứ liên tục bị người ta xoa nắn, nhào nặn?

    Một hai lần thì thôi cũng được đi, Âm Cơ nàng có thể cố gắng nhẫn nhịn, đằng này...

    Càng xoa càng mạnh tay, càng nắn lại càng thô bạo, Âm Cơ nàng chịu thế nào cho được. Nên biết đối với nữ nhân Di Thù tộc các nàng, mấy quả tuyết lê chính là vị trí rất nhạy cảm, so với những nữ nhân khác thì độ nhạy cảm chí ít cũng cao hơn gấp ba lần đấy!

    Thú thực, ban đầu Âm Cơ nàng không nghĩ mình sẽ bị Lạc Lâm đối xử như thế này đâu. Nàng tưởng rằng Lạc Lâm chỉ bởi hiếu kì hay cái gì đó đại loại nên mới động chạm vào ngực mình thôi. Nói sao thì đối phương cũng là nữ nhân, hơn nữa dung nhan còn rất đỗi mê hoặc lòng người, lý gì lại có ý đồ bất chính với nàng được...

    Âm Cơ, nàng đã cho là như vậy, hoặc cũng có thể nàng đã muốn tin là như vậy. Tuy nhiên, với những gì diễn ra sau đấy, khi mà mấy quả tuyết lê của nàng đã bị nhào nặn đến đỏ hồng hết cả lên thì dẫu muốn nàng cũng chẳng thể tin tưởng được nữa. Sự "an toàn" của nàng, nó đang bị đe dọa nghiêm trọng. Vị siêu cấp mỹ nữ ngồi bên cạnh nàng đây rõ ràng không chỉ đơn thuần bởi hiếu kì mà đưa tay động chạm. Đôi ma trảo của đối phương, chúng càng lúc càng gia tăng lực đạo, động tác trở nên thô bạo tới nỗi khiến nàng cảm thấy như sắp ngạt thở. Theo nhiều nghĩa.

    Cái này nói lên điều gì?

    Đây nào phải hiếu kì dò xét, rành rành là quấy rối, là sàm sỡ!

    "Biến thái", "yêu nhân", đó là những danh từ vừa mới hiện lên trong đầu Âm Cơ, đối tượng được gán thì hiển nhiên là vị siêu cấp mỹ nữ đang ngồi ngay sát bên nàng. Phải, Âm Cơ đã cho rằng vị mỹ nữ này, đối phương thực chất là hạng cực phẩm trong truyền thuyết, những kẻ có ham muốn đặc biệt khác người.

    Tất nhiên, Âm Cơ đã sai. Thực tế chuyện đã không như nàng nghĩ. Lạc Lâm bất quá mới chỉ là một tiểu cô nương với tuổi đời còn chưa tròn mười một, làm sao lại có thể là một tên "biến thái", một gã "yêu nhân" được. Mọi thứ chẳng qua là bởi rảnh rỗi nên sinh nông nổi, một mình buồn chán mà bày trò đùa nghịch, vừa rồi quá thô bạo tất thảy đều do Lạc Lâm bất giác nghĩ đến sự hững hờ của Thi Quỷ mà thôi.

    Nhưng dù là vậy, dù sự thô bạo kia có thật vô tình thì lúc này nó cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Hành vi quấy rối của Lạc Lâm là thật, động tác xoa nắn cũng là thật. Nàng đã làm ra một chuyện "biến thái" vậy nên bị người nhận định là kẻ biến thái xét ra thực chẳng oan. Sự căm tức mà Âm Cơ dành cho nàng, nó rất phải đạo. Đừng nói trừng mắt, thậm chí dù Âm Cơ có đứng dậy vung tay đánh nàng đi nữa thì cũng hợp lẽ thôi.

    Tiếc rằng...

    Âm Cơ, nàng đánh không được. Dù muốn cách mấy cũng đánh không được.

    Đánh? Ngay đến một ngón tay Âm Cơ nàng còn chẳng nhích nổi đây này!

    Linh lực lẫn huyệt đạo của nàng hiện đều đã bị Nghinh Tử phong bế rồi a!

    Thế đấy, Âm Cơ nàng đã mất đi năng lực hành động, bị bất lực rồi. Hiện tại, điều duy nhất nàng còn có thể làm ra được là mở to mắt để biểu thị cơn giận trong lòng cũng như truyền đạt ý niệm phản đối hành vi sàm sỡ của Lạc Lâm mà thôi.

    Chỉ là... nó sẽ hữu dụng sao?

    Câu trả lời rất nhanh đã được đưa ra.


    Ngay sát bên, sau một đỗi ngồi im bất động, Lạc Lâm cuối cùng cũng lấy lại sự bình tĩnh cần thiết. Những ngón tay đặt trên mấy quả tuyết lê nhẹ nhàng thu hồi, bằng dáng vẻ tự nhiên nhất có thể, nàng nói với Âm Cơ:

    "Ngươi đang bị thương nặng, không cần phải tỉnh dậy sớm như vậy đâu. Hay là ngươi cứ ngủ thêm chút nữa đi...".

    Ngủ?

    Nằm bên dưới, Âm Cơ nghe tới đó thì lập tức phản ứng, bằng âm điệu. Từ trong chiếc miệng đóng kín của nàng, những tiếng "ưm ưm" liên tục cất lên, một cách yếu ớt.

    Đấy là sự phản đối, chẳng có gì phải bàn cãi về điều đó cả. Nó quá hiển nhiên rồi. Vậy mà, chính cái điều "hiển nhiên" ấy, khi truyền tới tai Lạc Lâm thì lại "bỗng trở thành" một dấu hiệu cực kỳ phức tạp khiến nàng không thể hiểu được. Chính vì thế, nàng hỏi:

    "Ngươi đang muốn nói cái gì vậy? Rất đồng tình đúng không?".

    "Ưm ưm... ưm...".

    "Chậc, ngươi cứ ưm ưm như này thật khó cho ta...".

    Ra vẻ suy tư trong chốc lát, Lạc Lâm lúc này mới lại cất tiếng:

    "Được rồi, hay là như vầy đi: Bây giờ ta sẽ hỏi lại lần nữa, nếu đồng ý thì cứ mở mắt giống hiện tại, bằng nếu không phản đối thì ngươi hãy nhắm mắt".

    "Hừm...".

    Khẽ hắng giọng, nàng bắt đầu hỏi: "Bởi do thương tích của ngươi rất nặng, ta thấy ngươi nên nghỉ ngơi mới là tốt nhất, ngươi đồng ý hay là không đồng ý?".

    ...

    Vài giây sau.

    Câu trả lời đã được xác nhận. Âm Cơ, nàng mở mắt, so với trước càng muốn lớn hơn một chút. Tương tự, sự tức giận của nàng cũng là như thế, tăng lên đáng kể.

    Tại sao ư?

    Chẳng phải đó là điều đương nhiên. Âm Cơ nàng vốn dĩ làm gì có quyền lựa chọn chứ.

    Quy ước mà Lạc Lâm đưa ra thế nào?

    "Nếu đồng ý thì cứ mở mắt giống hiện tại, bằng nếu không phản đối thì ngươi hãy nhắm mắt", hai lựa chọn được nêu ra, chúng rõ ràng chỉ là một thôi a!

    Mở mắt cũng là đồng thuận mà nhắm mắt cũng là đồng thuận...

    Con mẹ nó quá thối rồi! Thật là quá thối rồi!

    Thời khắc này đây Âm Cơ thực chỉ muốn giơ chân đá cho Lạc Lâm mấy phát rồi lột hết quần áo đối phương ra giày vò cho hả giận. Và chắc chắn là nàng sẽ không dừng lại ở mỗi bộ ngực, nơi mấy quả tuyết lê đang nằm thôi. Âm Cơ nàng sẽ làm nhiều hơn thế, gấp năm, gấp mười lần những gì mà nàng đã phải chịu đựng...

    Đáng tiếc... Đáng tiếc tất cả vẫn chỉ là muốn trong khi thực tế...

    Bất lực vẫn hoàn bất lực.

    ...

    Càng nghĩ lại càng nghẹn khuất, càng nhìn thì lại càng tức giận, mà càng tức giận thì hai mắt Âm Cơ lại càng mở to ra, tới độ tưởng chừng như sắp nổ tung luôn vậy.

    Nhưng... đấy là vấn đề của Âm Cơ nàng, Lạc Lâm - kẻ đã chọc giận nàng - nào có bận tâm gì đến.

    Bằng vẻ mặt ngây thơ thánh thiện, Lạc Lâm "tốt bụng" khuyên bảo:

    "Vị tỷ tỷ này, ngươi không nên mở mắt to như thế, sẽ tổn hại sức khỏe đôi mắt lắm. Nào, để ta giúp ngươi".

    Nói đoạn, nàng đưa tay ra, đặt bàn tay lên mắt Âm Cơ, từ từ vuốt xuống...

    "Sao ngươi lại mở ra nữa rồi? Chậc, phải nhắm lại đi chứ...".

    Và như thế, Lạc Lâm lại tiếp tục đặt tay lên mặt Âm Cơ lần nữa.

    ...

    "Ài... Ta biết nhan sắc của mình rất là kiều diễm mị nhân, thế nhưng tỷ tỷ ngươi cũng đừng nên cố chấp như vầy chứ. Đang bị thương nặng mà mở to mắt sẽ tổn hại sức khỏe lắm...".

    Trong khi nói, Lạc Lâm tạm để mặc Âm Cơ, lấy từ bên trong không gian giới chỉ ra một số đồ vật. Tính ra thì cũng chẳng phải loại trân quý, đặc sắc gì, bất quá mấy cây bút, vài ba hũ mực mà nàng vẫn hay dùng để viết vẽ linh tinh thôi.

    "Ừm, nhiêu đây chắc là được rồi".

    Sau khi đặt toàn bộ bút, mực xuống đất, Lạc Lâm lúc này mới ngó sang Âm Cơ hiện vẫn còn đang nằm trừng mắt, tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.

    "Ài... Thôi đành vậy, tỷ tỷ ngươi đã không tình nguyện thì để ta giúp cho".

    Dứt câu, nàng hợp ngón trỏ và ngón giữa ở bàn tay phải lại, điểm lên trán Âm Cơ một chỉ. Thoáng chốc, hai mắt Âm Cơ từ từ khép chặt...

    Cùng lúc, ở phía sau thạch động, trong một thạch thất tạm bợ đã được bố trí kết giới ngăn cách, một đôi mắt khác đang dần hé mở. Chủ nhân đích thị Tiểu Kiều.
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 585: Chuyện cũ Vân Lam (2)
    ...

    "Buông ra! Mau buông ta ra!".

    Trái với mong đợi của Thi Quỷ, Tiểu Kiều vừa mới hồi tỉnh thì liền hét toáng lên, hai tay theo đó cũng vung loạn xạ đánh về phía hắn. Những cú vung tay phần nhiều theo bản năng nọ, chúng không chỉ nhanh mà còn rất mạnh, lực đạo bên trong ước đoán có thể dễ dàng đánh bay một tên cao thủ Linh châu cảnh sơ kỳ chứ chẳng ít.

    Tiểu Kiều, nàng rõ ràng là đang rất kích động. Coi bộ lúc còn chưa được giải cứu, trước khi ngất đi nàng đã bị đối xử khá tệ. Ngẫm lại thì vệt máu khô nơi khóe miệng cùng những vết thâm tím mà Thi Quỷ đã nhìn thấy trên khuôn mặt nàng, chúng hẳn là hình phạt cho sự phản kháng, bất tuân...

    Thác Ban, Diệp Lang Khải, bọn chúng nhất định đã có những lời nói cùng cử chỉ hết sức khiếm nhã đối với nàng. Thi Quỷ, hắn cho là như vậy. Bộ dạng sợ sệt của nàng hiện giờ chính là minh chứng tốt nhất.

    Cõi lòng sinh ra vài tia áy náy, Thi Quỷ đứng ở gần vách đá, vị trí mà hắn đã thoái lui do màn vung tay loạn xạ trước đó, nhìn Tiểu Kiều còn đang sợ hãi nép ở góc tường đối diện, cất giọng ôn hòa:

    "Đừng sợ, là ta đây...".

    "Đừng có qua đây!". - Lời Thi Quỷ còn chưa kịp ra hết thì đã bị tiếng của Tiểu Kiều cắt ngang - "Tránh ra! Đừng có động vào ta! Tránh ra...".

    ...

    Sau vài giây đứng im, sau một đỗi lặng thầm quan sát Tiểu Kiều trong tư thế chẳng dám đối diện cùng mình, Thi Quỷ lần nữa cất tiếng, giọng điệu càng dịu dàng hơn so với trước:

    "Tiểu Kiều, ngay đến công tử của mình ngươi cũng không nhận ra sao".

    Công tử?

    Phía bên kia, Tiểu Kiều nghe được hai chữ nọ thì tâm trí bất giác nghĩ đến, hai mắt dần có thần hơn...

    Ngó thấy nàng đã chú ý, Thi Quỷ liền nói tiếp: "Tiểu Kiều, hãy nhìn kỹ lại xem. Là ta, công tử của ngươi đây".

    ...

    Sau câu nói ấy, ở Tiểu Kiều đã có sự thay đổi rõ rệt. Ánh mắt nàng, nó đã hoàn toàn chuyển hướng, từ cái nhìn khẩn trương lo sợ dần chuyển thành trực diện, ngờ vực.

    Khuôn mặt kia, dáng hình ấy, nó thực rất đỗi thân quen. Thậm chí... giọng nói dường như cũng là quen thuộc như thế...

    Nhưng... cũng không phải như thế. Cùng với sự thân thuộc, ở nam nhân trước mặt này, nàng cảm nhận được có quá nhiều thứ sai biệt. Bất kể là thần thái hay là khí tức, so với hình bóng năm nào thì đều khác hẳn...

    ...

    Giữa lúc Tiểu Kiều còn đang âm thầm tự hỏi, chưa biết phải xử sự ra sao thì tiếng Thi Quỷ đã truyền đến.


    "Tiểu Kiều". - Vẫn giọng điệu ôn nhu như trước, Thi Quỷ nói - "Ta và ngươi có mối liên hệ thần hồn, hãy tập trung cảm nhận".

    Chắc chắn đấy là một gợi ý mà Tiểu Kiều đang tìm kiếm. Bằng chứng là ngay khi vừa mới nghe xong thì đôi mắt nàng đã sáng lên thấy rõ. Chẳng tốn quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi, Tiểu Kiều nhanh chóng làm theo lời Thi Quỷ, tập trung tự mình tra xét, cảm nhận.

    Lát sau.

    Giống với Âm Cơ ban nãy, hai mắt Tiểu Kiều hiện đang mở rất to, khác chăng là chứa đựng ở bên trong, thay vì giận dữ thì hiện hữu ra đây lại phức tạp hơn rất nhiều. Tới độ khiến tâm trí nàng tưởng chừng như đã trống rỗng...

    Nhưng, dẫu là vậy, dẫu cho suy nghĩ đã đình trệ thì cảm xúc của nàng vẫn được bộc lộ một cách vẹn nguyên nhất. Trên khuôn mặt thanh thuần của thiếu nữ, từ trong đôi mắt, hai dòng lệ đang lặng lẽ trào tuôn, cánh môi hé mở mấp máy mãi chẳng thành câu...

    Nào có buồn đau, nước mắt cớ chi lại chảy?

    Muôn vạn tiếng lòng, bao ngày ấp ủ cớ gì không thể thốt ra?

    Tiểu Kiều, nàng thật sự là không biết. Suy nghĩ của nàng, nó gần như đã hoàn toàn ngưng trệ kể từ thời điểm nàng thông qua mối liên hệ thần hồn mà xác nhận được thân phận của Thi Quỷ rồi. Nam nhân đang đứng trước mặt nàng đây, y đúng thật là...

    Mang theo những giọt nước mắt cùng biết bao lời còn giữ trong làn môi khóe miệng ấy, Tiểu Kiều nhấc chân, từng bước tiến về phía Thi Quỷ.

    Một bước... Hai bước... Ba bước...

    Cứ thế, Tiểu Kiều, nàng đi từng bước từng bước một, rất chậm, y như chính cái xúc cảm nghẹn ngào của nàng hiện giờ.

    Tuy nhiên, mọi thứ chỉ là khởi đầu. Những bước chân chậm chạp kia của nàng, chúng đã vừa mới thay đổi. Từ đi, bất thình lình nàng bỗng gia tăng cước bộ, lao mình về phía Thi Quỷ, dang tay ôm chầm lấy hắn. Cũng chính lúc này, từ trong miệng nàng, những âm điệu cuối cùng đã cất lên. Nàng đã bật khóc.

    "Oa hu hu... hu hu...".

    "... oa hu hu... hu hu...".

    ...

    Tiếng khóc của Tiểu Kiều, nó thật là lớn lắm. Dĩ nhiên đấy không phải do thói quen, bản năng hay gì. Tiểu Kiều nàng không phải người có kiểu khóc to như vậy. Mọi khi nếu có khóc thì nàng đều chỉ thút thít, cùng lắm là "hức hức" một hồi, rất nhỏ. Sở dĩ tình trạng như bây giờ hết thảy đều bởi do cảm xúc trong nàng bị dồn nén quá lâu mà thôi.

    Từ nãy giờ ư?

    Không. Tiếng khóc vỡ òa của nàng, nó chẳng phải mới đây. Những giọt nước mắt đang trào tuôn này, nó là sự tích góp của hai năm trời ly biệt, trong từng tháng, từng ngày chia xa...

    Hai mươi mấy năm trường sớm tối bên nhau, Tiểu Kiều nàng đã quen được cùng ai kia sánh bước, được tự tay chăm sóc cho người, cách chia mà nói... nàng thực là chưa từng nghĩ đến, cũng chưa bao giờ mong nó sẽ xảy ra. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, một ý niệm.

    Nhưng trời mấy khi chiều lòng người. Điều nàng không mong muốn ấy, nó đã xảy ra. Nàng và hắn, cả hai đã mỗi kẻ một phương, chẳng biết nơi nào, chẳng rõ tại đâu.

    Nhớ nhung, lo lắng, sợ hãi,..., chúng đã luôn đồng hành cùng nàng trong suốt hai năm qua. Mười ngày như một, trăm ngày như nhất, tâm trí nàng đều luôn nghĩ tới hắn - công tử của nàng. Càng lúc lại càng tăng thêm...

    Tiếng khóc vỡ òa hôm nay, khuôn mặt đẫm lệ lúc này, chúng là tâm can của một thiếu nữ, vì bao nỗi nhớ thương, vì trăm ngàn lo sợ và còn hơn thế nữa: vì yêu.

    Phải, nàng yêu hắn. Hai năm trước có thể nàng vẫn chưa biết, còn chưa hay, nhưng hiện tại, trải qua hai năm cách chia với bao nỗi gian truân thì nàng đã hoàn toàn chắc chắn về tình cảm của mình. Hôm nay, nó không chỉ đơn thuần là cuộc sum vầy giữa một tì nữ và công tử của mình mà còn là buổi đoàn tụ giữa một thiếu nữ và nam nhân nàng yêu.

    Tình cảm đậm sâu như thế, nhớ thương đong đầy như vậy, Tiểu Kiều nàng còn có thể kìm nén được sao?

    Nàng không thể nữa.

    Trong khi đó, Thi Quỷ - nam nhân chiếm trọn cả trái tim nàng ấy, hắn đang nghĩ gì? Cảm xúc của hắn lại là gì?

    Khó mà nói rõ. Dù vậy, thiết nghĩ hắn ít nhiều cũng có tình cảm với nàng, và nó hẳn đã vượt xa cái danh phận công tử - tì nữ giữa đôi bên.

    Chẳng phải nhận định suông mà đấy là sự thật, có căn cứ hẳn hoi. Không tính đến màn chém giết điên cuồng với đám người Diệp Lang Khải, Thác Ban trước đó, riêng chỉ biểu hiện lúc này thôi thì cũng đã quá đủ để nói lên tất cả rồi. Trong cái ôm chầm của Tiểu Kiều, Thi Quỷ, hắn đã rất xúc động. Bằng chứng là trên má trái hắn, những giọt nước đã lăn dài...

    Thi Quỷ, hắn đang rơi lệ. Chẳng gào thét hay máu me tanh nồng mà chỉ đơn giản là những giọt nước mằn mặn tuôn chảy trong âm thầm thế thôi. Phải, chỉ là một chút như thế thôi...

    Nhưng, một chút kia, nó sao mà khiến người xót xa. Nhìn vào ánh mắt đờ đẫn cùng gương mặt thất thần nọ, thật khó để nói rằng cảm xúc của hắn chưa đủ để bật ra thành tiếng. Thi Quỷ, hắn không phải không khóc được mà là tiếng khóc của hắn, nó dường như đã bị lạc mất giữa dòng đời quá đỗi nghiệt cay rồi.

    Hôm nay, Vương Chi đã biến thành Thi Quỷ, nhiều thứ đã thay và nhiều điều đã đổi. Trong hắn giờ đây, hầu như mọi khoảng trống đều được khỏa lấp bởi thù hận, cũng đồng thời là nỗi khổ đau. Quá khứ, nó chưa một ngày được ngủ yên...

    Là do hắn không muốn? Hay vì muốn cũng chẳng thể bình yên?

    Tường tận thiết nghĩ chỉ có mỗi bản thân hắn mà thôi. Cũng giống như cái nhìn đẫm lệ xa xăm hiện giờ vậy, là dành cho ai, người ở quá khứ hay chuyện của tương lai, không một ai có thể biết rõ ràng, trừ hắn.
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 586: Chuyện Cũ Vân Lam (3)
    ...

    ...

    Thiên địa vốn dĩ bất nhân, vô tình đã định. Chẳng màng chi, chẳng tưởng gì. Vô hỉ, vô nộ, vô ái, vô ố, vô ai, vô cụ, vô dục, mọi thứ đều chỉ là không.

    Thế nhưng tại sao?

    Tại sao con người - một trong những sinh linh giữa thiên địa - thì lại mang đầy đủ cái gọi là thất tình kia?

    Biết vui mừng, biết giận dữ, biết yêu thương, ham muốn, buồn đau... Những thứ tình ấy, thiên địa chẳng vương mang cớ gì để người phải chất chứa?

    Một món quà, hay chỉ đơn giản là...

    ...

    Mỗi người hẳn đều có cách nhìn nhận của riêng mình, sự khác nhau trong những cái giống nhau. Người khác thế nào chưa rõ chứ còn riêng Thi Quỷ, chữ "tình" đối với hắn mà nói, càng chất chứa nhiều thì chỉ càng thêm khổ đau mà thôi.

    Hôm nay hắn đâu còn là một thiếu niên đơn thuần chân chất nữa. Những năm tháng ở Yêu Tông, tại Thiên Đan Phong đã lùi lại quá xa rồi. Giờ đây, ý nghĩ ngây ngô, hành vi ngốc nghếch, nhiệt huyết thanh xuân, rung động đầu đời,..., tất cả... tất cả đều chỉ còn là quá khứ.

    Ký ức, nó thật đẹp đẽ biết bao.

    Nhưng... qua cả rồi.

    Chút tươi đẹp năm nào đã chóng nhạt phai. Hiện tại, lửa thanh xuân sớm đã hóa tro tàn, cháy lên lại là thâm thù huyết hỏa. Yêu thương, luyến tiếc, ước mong, chí hướng..., nay chính là cừu hận.

    ...

    Thiên địa vô tình như thế đấy, thời gian lạnh lùng như thế đấy, cứ hững hờ trôi qua và cuốn đi hết thảy những gì trong sáng nhất, những thứ đã từng là đẹp đẽ nhất...

    Dĩ nhiên, bị cuốn trôi không chỉ có niềm vui, hạnh phúc mà phai nhạt còn có nỗi đau và sầu hận nữa. Tương lai, một ngày nào đó, giống như thanh xuân nhiệt huyết, thâm thù huyết hỏa trong lòng Thi Quỷ rồi cũng tắt lịm thôi. Khi ấy, hắn sẽ được bình yên...

    Tiếc thay đấy là chuyện ở mai sau, phải rất lâu nữa, còn hiện tại...

    Lúc này, những giọt nước mắt đã sớm được lau khô, tương tự, cái nhìn đờ đẫn xa xăm cũng là như vậy, đã chấm dứt. Thi Quỷ, hắn lại quay về làm Thi Quỷ, khác lạ bất quá một chút thật dạ ôn nhu.

    Động tác dịu dàng, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của thiếu nữ trong lòng, vừa vuốt vừa nói:

    "Không sao nữa rồi. Kể từ giờ ta sẽ luôn bảo vệ cho ngươi, không để ngươi bị người ức hiếp nữa đâu...".

    "Híc híc... híc...".

    "Công tử... híc híc...". - Hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào, Tiểu Kiều khẽ gọi, hai tiếng như vậy rồi thôi, lệ lại tiếp tục tuôn rơi.


    ...

    Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nước mắt Tiểu Kiều cuối cùng đã ngừng chảy, tiếng thút thít cũng ngưng hẳn. Một cách chầm chậm, nàng nới lỏng cánh tay, dần tách mình ra khỏi người Thi Quỷ.

    Sau một đỗi im lặng ngẩng đầu quan sát, nàng chợt hỏi: "Công tử, tại sao người lại dùng miếng vải che mắt vậy?".

    Mới đầu, Tiểu Kiều đúng là không để ý lắm tới miếng vải che này. Tâm trí của nàng, nó chẳng nghĩ được nhiều đến thế. Nàng đã quá xúc động. Nhưng là bây giờ, khi mà cảm xúc đã phần nào lắng xuống, nghi hoặc không thể không nảy sinh trong nàng. Miếng vải che kia, nó thật làm cho công tử nàng trở nên lạ lẫm đi rất nhiều. Nàng đang muốn biết lý do cho sự khác lạ này là gì.

    May thay, nàng đã chẳng phải chờ đợi quá lâu. Ở chiều đối diện, sau vài giây im lặng thì rốt cuộc Thi Quỷ cũng hồi đáp.

    "Mắt phải ta...". - Hắn nói, giọng bình thản - "Nó đã không còn nữa".

    ...

    Ngưng trệ, lại một lần nữa ngưng trệ. Tiểu Kiều, nàng đứng ngay đấy, toàn thân bất động, khuôn mặt cứng đờ, chết lặng.

    Có điều, cũng bất quá năm bảy nhịp thở thì liền kết thúc, lặng im nhanh chóng được thay bằng những âm điệu, thấp bé và vô nghĩa.

    "C... C... Cô... C...".

    "Công tử", chỉ hai tiếng khởi đầu đơn giản như vậy thôi nhưng Tiểu Kiều dẫu làm sao cũng chẳng thể thốt ra được một cách trọn vẹn. Bờ môi cứ mấp máy thế, đôi mắt cứ rưng rưng thế, trong cái lạnh lẽo toát ra từ con tim và máu thịt, nàng giơ cánh tay lên, run run chạm vào khuôn mặt Thi Quỷ, từng chút di chuyển hướng về nơi mắt...

    Chính tại thời điểm những ngón tay thon của nàng sắp tiếp cận miếng vải che mắt nọ thì một bàn tay khác đã đưa lên giữ lấy.

    Thi Quỷ, hắn có vẻ không muốn nàng tiếp tục. Cái lắc đầu vừa mới chính là minh chứng rõ ràng nhất.

    Nếu là trước đây, nếu là lúc khác, tin tưởng Tiểu Kiều hẳn sẽ dừng lại. Dẫu sao thì nàng đã luôn là một cô gái hiền lành, một tì nữ nhu thuận, chưa bao giờ có ý nghĩ chống đối với công tử của mình cả. Tuy nhiên, hiện tại thì không như vậy. Chẳng những không dừng mà nàng còn tăng thêm lực đạo, những ngón tay vẫn tiếp tục đưa về phía trước.

    ...

    Khi mà Thi Quỷ đã buông tay, khi mà miếng vải che mắt nọ đã được kéo lên, chính lúc này, Tiểu Kiều, nàng lại khóc. Đôi mắt rưng rưng giờ lệ đã trào tuôn.

    Cùng với cái lắc đầu chầm chậm xót đau, nàng thều thào trong nước mắt: "Không... Không... Không thể nào...".

    "... Không thể nào...".

    ...

    Hai năm qua, Tiểu Kiều nàng vẫn luôn bất an, lo sợ. Cho bản thân thì ít mà cho công tử thì nhiều. Hơn ai hết, nàng biết công tử của mình đang tu luyện loại công pháp đáng sợ ra sao, thường xuyên phải đối mặt với hung hiểm bậc nào. Dẫu xa cách, trong âm thầm, nàng đã luôn cầu nguyện cho người được bình an, ngờ đâu...

    Hôm nay gặp lại, người xưa đã khác. Thần thái, khí tức và thậm chí cả...

    "A-Ai?".

    Nghẹn ngào nhưng cũng đầy kiên định, bằng đôi mắt đã chuyển sang màu bạc, Tiểu Kiều ngước mặt nhìn lên, hỏi: "Là ai?... Là ai?... Rốt cuộc... là ai?".

    Chứa đựng trong giọng điệu của Tiểu Kiều là hận ý. Không phải một chút, không phải vài phần mà là ngập trời oán hận.

    Là ai? Kẻ đã làm công tử của nàng thành ra như vầy, rốt cuộc là ai?

    Rốt cuộc là ai?!

    Ong!

    Ong!

    Có lẽ bởi do quá kích động nên Tiểu Kiều đã mất đi tự chủ. Bên trong thể nội nàng, linh lực bỗng chốc điên cuồng vận chuyển. Theo đó, từ trên người nàng, một vầng hào quang cũng dần hiện ra. Mỗi lúc một rõ.

    ...

    Cùng lúc, phía ngoài thạch thất.

    Từ trong nhập định, Nghinh Tử đã vừa mở mắt ra. Chẳng phải tự ý mà là bị kinh động. Tác nhân chính thị Tiểu Kiều.

    Cỗ khí tức Nghinh Tử vừa mới cảm nhận được kia, nó khiến linh hồn nàng phải run lên.

    Thân là chân nhân, tu vi đã đạt tới cảnh giới thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng vậy mà lại bị khí tức của một tiểu bối Linh châu cảnh sơ kỳ làm cho rùng mình khiếp đảm, thoạt nghe quả thật như đùa. Tuy nhiên, "chuyện đùa" này, nó lại là thiên chân vạn xác. Khó tin nhưng đúng là sự thật. Trong một khoảnh khắc, thần hồn nàng đã bị chấn nhiếp.

    Lại nói, kinh sợ không chỉ mỗi nàng, hai người ở gần nàng cũng là như thế, thần hồn đều run lên trong thoáng chốc. Âm Cơ vốn bất động nên phản ứng bất quá một cái ngưng thần hoảng hốt, đáng nói hơn cả là Lạc Lâm, trong ba người thì bị tác động nhiều nhất chính là nàng. Ngay tại thời điểm cỗ khí tức quái lạ từ người Tiểu Kiều phát ra, nàng đã sợ hãi la lên, cây bút đang cầm nơi tay cũng bất giác đánh rơi xuống đất.

    Bởi do nàng quá nhát gan ư?

    Hoàn toàn không phải. Nguyên nhân nằm ở cỗ khí tức kia. So với khí tức thường thấy của tu sĩ thì nó khác lắm. Ẩn chứa bên trong có một thứ gì đó rất đặc biệt. Một thứ gì đó tác động mạnh mẽ đến thần hồn người khác...

    ...

    "Phù... ù...".

    Qua một đỗi, Lạc Lâm dần lấy lại bình tĩnh, thở ra một hơi, đưa mắt nhìn vào bên trong, hướng thạch thất nơi Thi Quỷ và Tiểu Kiều đang còn tại.

    Cỗ khí tức khiến nàng hốt hoảng vừa rồi chính là được phát ra từ đấy.

    "Nó không giống của Tiểu Quỷ sư phụ... Lẽ nào là Tiểu Kiều kia...".

    "Hừ, đúng là đáng ghét mà".

    ...
     
    rocklina thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 587: Chuyện cũ Vân Lam (4)
    ...

    Bên trong thạch thất.

    Hiện tại, cỗ khí tức có phần quái lạ nọ đã tiêu thất; đôi mắt Tiểu Kiều cũng là như thế, ngân quang đã tán. Thần hồn nàng, nó đã dần ổn định trở lại. Tuy vậy, cảm xúc trong nàng thì vẫn còn rất dạt dào. Minh chứng là nước mắt của nàng, nó vẫn đang lã chã tuôn rơi...

    Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu so với ban nãy thì tình trạng bây giờ của nàng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Chí ít Tiên Linh Chi Quang vừa mới sơ hiện đã hoàn toàn biến mất.

    Tất nhiên, sự lắng dịu này, nó chẳng phải do bản thân Tiểu Kiều, tự nàng nguyện ý. Giúp nàng trấn tĩnh là một người khác: Thi Quỷ.

    ...

    "Công tử... híc... híc...".

    Trong tiếng khóc thương tâm của Tiểu Kiều, Thi Quỷ đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa nói:

    "Chỉ là một con mắt thôi, không sao đâu. Ta là tu sĩ kia mà, mất đi một con mắt bất quá dung mạo xấu đi một chút thôi...".

    "Tiểu Kiều, ngươi sẽ không vì ta trở nên thiếu khuyết mà không nhìn ta là công tử chứ?".

    "Không...".

    Tiểu Kiều lập tức lắc đầu mấy lượt, giọng đầy kiên định: "Công tử... Công tử luôn là công tử của Tiểu Kiều... Trước đây, bây giờ hay là sau này thì đều như vậy. Vĩnh viễn... vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi...".

    "Vậy là được rồi".

    Thi Quỷ tiếp lời: "Tiểu Kiều, nếu vẫn còn xem ta là công tử của ngươi thì hãy nghe lời ta, đừng khóc nữa. Con mắt đã mất của ta... tạm thời đừng nhắc, cũng không cần phải bận lòng...".

    "Nhưng... Nhưng công tử...".

    Chẳng muốn cứ thế mà gác lại, Tiểu Kiều cắn nhẹ bờ môi, cố hỏi: "Công tử, xin người hãy nói cho Tiểu Kiều biết. Rốt cuộc là ai?".

    Như sợ lại bị từ chối, nàng nói thêm: "Tiểu Kiều hứa với người sẽ không làm chuyện dại dột. Tiểu Kiều chỉ muốn biết. Công tử, hãy cho Tiểu Kiều biết...".

    Thấy nàng kiên định như vậy, trong lòng Thi Quỷ bất giác sinh ra vài tia khác lạ.

    Đừng hiểu lầm, hắn chẳng cảm động gì lắm đâu. Cảm xúc của hắn, nó có phần phức tạp. Hắn thừa biết là chuyện gì đang xảy ra: Tiểu Kiều, nàng hiện không phải là nàng. Hoặc cũng có thể nói rằng: nàng vốn đã không phải là nàng.

    Tâm tư, tình cảm của nàng, hết thảy đều đã bị "dẫn lối" cả rồi.

    Cách đây hai mươi bốn năm, tại căn nhà nhỏ đơn sơ gần nơi tiểu trấn vô danh nọ, ngày mà Thi Quỷ hắn hồi tỉnh, chính hôm đó, hắn đã đem cô gái thiện lương Tiểu Kiều kia giết đi rồi. Đúng là thần hồn nàng vẫn chưa tán, đành là ký ức nàng còn vẹn nguyên, thế nhưng kể từ hôm đó trở đi thì nàng đã bị hạ xuống một lời nguyền kinh khủng nhất.

    "Tiểu Kiều chi nữ, kể từ thời khắc này ngươi đã hoàn toàn thuộc về ta. Từng sợi tóc mảnh cho tới giọt máu cuối cùng, cả thể xác lẫn linh hồn, hết thảy đều vì ta mà gìn giữ, vì ta mà dâng hiến. Không đổi không thay. Không tiếc không hối. Đời đời kiếp kiếp. Vĩnh bất vong tình".

    Hai mươi bốn năm trước, chính miệng Thi Quỷ hắn đã đọc lên những lời tàn nhẫn ấy. Huyết chú nọ, nó không chỉ tước đoạt đi tự do. Thứ bị lấy mất còn nhiều hơn thế nữa. Mọi thứ. Tất cả.

    Tiểu Kiều, nàng vốn đã chẳng phải nàng. Sự quan tâm lo lắng hôm nay, dạ xót đau lúc này, chúng là của Tiểu Kiều, nhưng là một Tiểu Kiều khác. Một Tiểu Kiều mà cả thân xác lẫn linh hồn đều bị trói buộc, dẫn lối...

    Yêu, Thi Quỷ biết đấy là yêu. Nhưng... là ai yêu?

    Tình căn trong Tiểu Kiều nàng, nó dẫu có thâm sâu bao nhiêu thì cũng không hơn gì trống rỗng...

    ...

    Tạm gác đi chút phức tạp trong lòng, Thi Quỷ thở nhẹ, nói:

    "Thôi được rồi. Nếu như ngươi đã kiên quyết như vậy thì ta sẽ cho ngươi biết".

    Tay phải giơ cao rồi đặt lên miếng vải che mắt, hắn tiếp tục: "Hai năm trước, sau trận chiến ở Vân Lam, ta đã bị đưa tới thế giới này. Khi đó tình trạng của ta rất tệ, cả thần trí cũng hoàn toàn mất kiểm soát. Trong lúc không giữ được mình, ta đã suýt đem một tiểu cô nương giết chết, vậy nên sau đấy thì bị tỷ tỷ tiểu cô nương nọ báo thù. Con mắt này của ta... mất đi thật cũng chẳng oan".

    "Công tử...".

    "Tiểu Kiều, cũng không phải việc gì to tát, đừng quan trọng quá".

    "Nhưng...".

    Ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng thốt nên câu: "Công tử, người không oán hận một chút nào sao?".

    "Hận?".

    Thi Quỷ thành thật lắc đầu: "Ta không hận, mà cũng chẳng cần phải hận".

    ...

    Qua chừng sáu hay bảy giây im lặng, Thi Quỷ chủ động lên tiếng:

    "Chuyện của ta sau này sẽ từ từ nói cho ngươi rõ, còn bây giờ... Tiểu Kiều, hãy kể ta nghe những gì ngươi đã trải qua. Hai năm qua ngươi đã sống thế nào? Tại sao lại lưu lạc tới Đà Lan Giới này? Còn Lăng Mị, Tiểu Đinh Đang và cả Mộ Thiên Thù kia nữa, bọn họ hiện giờ đang ở đâu?".

    "Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị tỷ...".

    Lời ra tới đấy thì giọng Tiểu Kiều chợt nghẹn đi, mắt chưa kịp ráo lệ đã lại rơi.

    "Híc híc... híc...".

    Kế bên, Thi Quỷ chứng kiến biểu hiện của nàng như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Dường như đã có chuyện chẳng lành xảy ra rồi.

    "Tiểu Kiều, bình tĩnh nói cho ta biết. Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, hai người họ đã xảy ra chuyện gì?".

    "Híc... híc...".

    Đưa tay gạt đi nước mắt, Tiểu Kiều cố kìm giữ, bắt đầu kể lại:

    "Hai năm trước, sau khi công tử cùng Na Trát tỷ rời đi, qua thêm một đỗi lâu nữa thì Lăng Mị tỷ đột nhiên tỉnh lại, tỉnh xong liền cất tiếng gọi tên công tử, giọng rất là hốt hoảng. Tiếp đấy, tỷ ấy bất ngờ hộc máu rồi ngất xỉu, không còn tỉnh lại nữa...".

    "Lăng Mị tỷ đã hôn mê suốt như thế, sau vụ nổ kinh thiên tàn phá Trung Châu hôm đó cho đến tận khi bị người ta bắt đi...".

    "Bắt đi?".

    Lo lắng đã biến thành sự thật, thần sắc Thi Quỷ lại càng trở nên khó coi hơn trước: "Tiểu Kiều, nói rõ. Chuyện đầu đuôi thế nào? Ai đã bắt nàng?".

    Hít sâu một hơi để thêm phần trấn tĩnh, Tiểu Kiều kể tiếp: "Sau vụ nổ kinh thiên nọ, có rất nhiều thế lực từ bên ngoài đã tìm đến Trung Châu để tra xét. Nghe theo Mộ Thiên Thù, trong tình cảnh Lăng Mị tỷ còn chưa hồi tỉnh, bốn người chúng ta đã tạm thời ẩn náu thâm sơn...".

    "Nhưng mà... Mỗi khi có cơ hội thì Tiểu Kiều đều ra ngoài dò la tung tích của công tử. Mấy lần đụng phải kẻ xấu, may nhờ ba tấm linh phù Na Trát tỷ đưa cho nên ta đều qua khỏi".

    "Trong khoảng thời gian dò la ấy, tin tức về công tử, ta dẫu cố gắng ra sao thì đều vô ích, từ đầu tới cuối vẫn không thể có được chút manh mối nào, ngoại trừ sự việc ở Yêu Tông của công tử...".

    "Chuyện Yêu Tông...".

    Thoáng hồi tưởng, Thi Quỷ truy hỏi: "Yêu Tông đã xảy ra chuyện gì?".

    "Là Cửu Âm Giáo. Bọn họ nói Yêu Tông đã bao che cho Tố Thanh và Tố Mị, cũng chính là Lăng Mị và Lăng Tố tỷ - người vốn là kẻ bị Cửu Âm Giáo họ truy sát. Lấy cớ đó, bọn họ đã tiến hành tra xét, buộc tội rồi ra tay thanh trừ. Nghe nói... Nghe nói tông chủ của Yêu Tông là Thanh Tùng Tử, đại trưởng lão Liệt Long Tử, tam trưởng lão Lục Tốn và một số đại nhân vật khác đã bị giết chết. Về phần những người sống sót, sau khi Cửu Âm Giáo bỏ đi, trước nguy cơ bị các đại tông môn khác xâm chiếm, Yêu Tông dưới sự dẫn dắt của nhị trưởng lão Thái Hằng Tiên Tử Thái Thiếu Phần đã đầu nhập vào Tả Vinh Thành, trở thành môn nhân của Thanh Y Môn...".

    ...

    "Yêu Tông... không còn nữa rồi sao?".

    Trong cõi lòng, Thi Quỷ đã vừa mới thốt lên một câu như vậy.

    Nói thế nào thì hắn cũng từng là đệ tử của Yêu Tông, từ nhỏ đến lớn đều sống tại môn phái này. Nay nó đã tiêu vong, thâm tâm hắn há lại chẳng có chút niềm thương cảm?

    "Công tử".

    Giữa lúc Thi Quỷ còn đang trầm tư nghĩ ngợi thì bên kia, tiếng Tiểu Kiều truyền tới: "Thật ra... Thật ra Thanh Y Môn không phải là Thanh Y Môn đâu. Bọn họ cũng là người của Cửu Âm Giáo...".

    "Tiểu Kiều". - Thi Quỷ ngẩng đầu lên, hỏi lại - "Làm sao ngươi biết Thanh Y Môn là tay chân của Cửu Âm Giáo?".
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 588: Chuyện cũ Vân Lam (5)
    "Ta... Là chính mắt ta nhìn thấy, tai ta nghe thấy".

    Tiểu Kiều nói rõ hơn: "Trong thời gian ta bị người của Cửu Âm Giáo bắt giữ, ta đã tận mắt chứng kiến môn chủ Thanh Y Môn là Tả Vinh Thành cúi đầu tự xưng thuộc hạ trước mặt họ. Toàn bộ Thanh Y Môn trên dưới thực chất đều là tay sai của Cửu Âm Giáo cả".

    ...

    "Thì ra là vậy".

    Trầm tư trong chốc lát, Thi Quỷ lúc này mới lên tiếng: "Tiểu Kiều, Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, hai người họ... có phải cũng giống như ngươi, đã bị người của Cửu Âm Giáo bắt đi?".

    "Không có".

    Trái với suy đoán của Thi Quỷ, Tiểu Kiều lắc đầu phủ định: "Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị tỷ và cả Mộ Thiên Thù tỷ nữa, ba người họ không có bị Cửu Âm Giáo bắt đi mà là bị Đả Cửu Chân Nhân bắt đi".

    "Đả Cửu Chân Nhân?".

    Biết công tử mình có điều nghi hoặc, Tiểu Kiều vội giải thích ngọn ngành: "Khoảng một tháng sau vụ nổ kinh thiên chấn động Trung Châu nọ, bốn người chúng ta đã bị người của Cửu Âm Giáo phát hiện. Hôm đó xuất thủ truy bắt chúng ta là hai đại nhân vật của Cửu Âm Giáo, một người tên Bạch Bắc - nhị trưởng lão Cửu Âm Giáo, người còn lại thì chính là Mộng Đoạn".

    "Công tử, Mộng Đoạn, hắn vốn không phải cái gì đệ tử của Tả Vinh Thành như lời đồn đại đâu, thực chất hắn chính là một trong chín Linh tử của Cửu Âm Giáo, địa vị cực kỳ cao. Sở dĩ hắn đến Vân Lam đại lục, ẩn nấp dưới bóng Thanh Y Môn hết thảy đều có âm mưu cả. Mục đích của hắn là muốn thông qua Tông môn chi chiến để trà trộn vào Tứ Thiên Điện...".

    "Hôm đó đối mặt với bọn họ, nhất là Bạch Bắc kia, tu vị của hắn vốn dĩ đã đạt đến Linh anh đệ lục trọng, bốn người chúng ta căn bản là không có khả năng đối phó được. Ba tấm linh phù Na Trát tỷ đưa cho, chúng chẳng thể làm gì được Bạch Bắc hết. Lúc ấy, ta cứ tưởng tất cả mọi người đều sẽ bị Cửu Âm Giáo bắt giữ thì bất ngờ có một người nhảy ra can thiệp".

    "Chính là Đả Cửu Chân Nhân kia?".

    "Đúng vậy".

    Tiểu Kiều gật đầu xác nhận: "Ngay khi vừa xuất hiện thì hắn đã tự xưng như thế. Hắn bảo với Bạch Bắc là hắn đang thiếu... đang thiếu mấy lô đỉnh, muốn Bạch Bắc nhường bốn người chúng ta cho hắn. Bạch Bắc nghe xong rất tức giận, lập tức động thủ giao chiến...".

    "Nhưng mà Bạch Bắc đánh không lại. Đả Cửu Chân Nhân kia rất mạnh, chỉ một lát liền khiến cho Bạch Bắc bị thương nặng. Chính tại thời khắc nguy nan, Mộng Đoạn chợt bất ngờ tung ra mấy tấm phù lục rồi nhân lúc Đả Cửu Chân Nhân bị linh phù vây khốn đã đem ta bắt đi. Sau này nghe hắn nói lại thì Bạch Bắc đã bị giết, về phần Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị tỷ và Mộ Thiên Thù tỷ thì đều đã bị Đả Cửu Chân Nhân mang đi...".

    ...

    Trầm mặc hồi lâu, Thi Quỷ rốt cuộc cũng mở lời. Gương mặt có đôi phần lạnh lẽo, hắn hỏi:

    "Tiểu Kiều, Mộng Đoạn kia vì sao lại bắt ngươi?".

    Đối với hành động ấy của đối phương, Thi Quỷ rất là ngờ vực. Xét theo tình cảnh lúc ấy, khi mà đến cả Bạch Bắc có tu vị Linh anh đệ lục trọng kia còn bị Đả Cửu Chân Nhân nọ đánh trọng thương, theo lý đối phương phải nhanh chân tẩu thoát mới đúng. Đằng này...

    Tung ra mấy tấm phù lục vây hãm rồi đem Tiểu Kiều bắt đi...

    Mộng Đoạn thực sự tin tưởng vào năng lực bản thân tới như vậy sao?

    Lùi một bước, cứ cho là hắn thực có bổn sự đi, nhưng hà tất phải mạo hiểm vì Tiểu Kiều?

    Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị, Mộ Thiên Thù, tại sao mục tiêu lại không phải một trong ba người họ?

    Lẽ nào...

    "Công tử, người có điều còn chưa biết".

    Như cũng thấu hiểu nỗi ngờ vực trong lòng Thi Quỷ, Tiểu Kiều hồi đáp ngay: "Mộng Đoạn hắn... hắn rất không đơn giản. Theo như hắn nói thì ngay khi vừa nhìn thấy ta thì hắn đã biết ta là Tiên Linh Chi Hồn rồi...".


    Quả nhiên!

    Một chút hoài nghi đã biến thành sự thật, lòng Thi Quỷ nhất thời trỗi lên nỗi bất an mãnh liệt.

    Tiên Linh Chi Hồn của Tiểu Kiều há phải đâu dễ gặp, xét trong cả thiên địa toàn cõi Phù Thiên bao la ngoài kia, đếm được bất quá cũng trên đầu ngón tay mà thôi chứ huống hồ đây lại chỉ là một ngụy thế giới trong số vô vàn ngụy thế giới khác.

    Một kẻ xuất thân từ đây lại có thể nhìn ra được Tiểu Kiều là Tiên Linh Chi Hồn... Mộng Đoạn kia xem ra thật rất không bình thường...

    ...

    "Tiểu Kiều". - Tâm tình thoáng điều chỉnh đôi chút, Thi Quỷ tiếp tục dò hỏi - "Sau khi Mộng Đoạn bắt ngươi đi, hắn đối xử với ngươi thế nào? Có đề cập thêm gì về Tiên Linh Chi Hồn của ngươi hoặc những thứ gì khác lạ hay không?".

    Tiểu Kiều trầm ngâm một lúc thì đáp: "Mộng Đoạn... hắn không có làm gì ta cả, trừ việc luôn giữ ta ở bên cạnh ra thì mọi thứ đều để ta được tự do hành động... Ừm, thỉnh thoảng hắn còn chỉ điểm cho ta tu luyện nữa. Giống như công tử, kiến thức của hắn rất là phong phú, hầu như mọi phương diện hắn đều am tường. Công pháp hắn tu luyện cũng rất cỗ quái, chiến lực cực kỳ mạnh, chuyện vượt hai ba tiểu cảnh giới giết người với hắn là hết sức bình thường...".

    ...

    "Tiểu Kiều ngươi trông khá có thiện cảm với Mộng Đoạn". - Sau một đỗi, khi Tiểu Kiều đã nói xong, Thi Quỷ chợt nhận xét.

    Trước lời nhận xét này của hắn, Tiểu Kiều vội vàng phản ứng. Nét mặt khẩn trương thấy rõ, nàng liên tiếp lắc đầu: "Không có! Công tử, ta... ta thật không có...".

    "Công tử, trong lòng Tiểu Kiều chỉ nghĩ đến người thôi. Nếu... Nếu công tử không tin ta có thể phát thệ".

    Nói liền làm, lời vừa ra hết thì Tiểu Kiều liền đưa tay lên, chỉ là còn chưa kịp thề thốt thì đã bị người ngăn lại.

    "Đừng thề. Ta tin ngươi".

    Đem cánh tay thiếu nữ buông ra, Thi Quỷ bảo: "Ta cũng chỉ là tùy tiện nói thế thôi, ngươi không cần phải quá để ý. Được rồi, giờ hãy tiếp tục. Như ngươi thuật lại, Mộng Đoạn kia tuy chẳng thi triển thủ đoạn gì lên người ngươi nhưng về bản chất thì vẫn luôn nắm giữ ngươi trong lòng bàn tay. Có thể ngay trước mặt một vị chân nhân mà đem ngươi cướp đi, bấy nhiêu cũng đủ chứng tỏ hắn bản lãnh nhường nào. Với một kẻ thừa bổn sự, lại biết rõ lai lịch Tiên Linh Chi Hồn của ngươi như hắn, theo lý thì ngươi không có khả năng thoát khỏi hắn mới đúng. Thế nhưng bây giờ ngươi lại xuất hiện tại ma giới, nếu chẳng lầm thì hẳn chỉ một mình...".

    "Về chuyện này, thật ra nó là ngoài ý muốn".

    Tiểu Kiều nhớ lại: "Cách đây không lâu, tại Đại Việt Giới, Mộng Đoạn có lấy được một tấm bản đồ, nội dung bên trong ghi lại vị trí một động phủ cổ tu sĩ. Lần theo đó, hắn đã đem ta đi tầm bảo, một đường từ Việt Thành thẳng tới Băng Xuyên Chi Địa. Thời điểm ở động phủ cổ tu sĩ nọ, do kích động cấm chế, ta và hắn đã bị chia ra mỗi người một phương. Sau đấy, tại nơi bị truyền tống đến, ta có đụng phải một bộ xương...".

    Hít vào một hơi, Tiểu Kiều nói tiếp: "Công tử không biết đâu, bộ xương kia đáng sợ lắm, mặc dù đã bị trận pháp giết chết nhưng thần hồn còn chưa có tiêu tán. Lúc ta bị truyền tống tới, thần hồn nọ đã xâm nhập vào thức hải, hòng muốn đoạt xá ta. May mà ta không bị gì...".

    "Sau đó thế nào?".

    "Sau đó... Sau đó ta hôn mê một thời gian, chừng khi tỉnh lại thì trong đầu bỗng có thêm một ít tin tức, hơn nữa...".

    Lấy ngón tay chỉ vào trán mình, Tiểu Kiều nhanh chóng tiếp lời: "Ở chỗ này, ngay tại mi tâm ta có thêm một dấu ấn, gọi là Đà Lan Ấn".

    "Đà Lan Ấn?".

    Nghe được danh tự nọ, Thi Quỷ nhất thời không khỏi lưu tâm. Hai chữ "Đà Lan" kia, nó cũng chính là tên gọi của thế giới này.

    Đà Lan Giới, Đà Lan Ấn, liệu đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

    Đáp án rất nhanh liền có.

    Phía đối diện, tiếng Tiểu Kiều lần nữa cất lên: "Chẳng rõ tại sao nhưng đối với pháp ấn này ta lại nắm bắt khá tường tận, dù rằng trước đây ta chưa bao giờ nghe qua. Không chỉ danh tự mà cả pháp quyết vận hành, toàn bộ ta đều biết hết".

    "Lúc đó, ta nhất thời... nhất thời không kịp nghĩ, đã chiếu theo pháp quyết thực thi, kết quả đem Đà Lan Ấn kích phát, mở ra một cánh cổng không gian. Sau khi ta bước qua thì liền bị truyền tống tới nơi này...".

    "Tiểu Kiều, ngươi vừa nói là Đà Lan Ấn có thể mở ra thông đạo không gian? Chính nó đã đưa ngươi tới đây?".

    Nhìn khuôn mặt không giấu được vẻ kích động của Thi Quỷ, Tiểu Kiều nhẹ gật đầu: "Đúng là nó có thể mở ra thông đạo không gian".

    "Vậy... bây giờ ngươi có thể lại đem pháp ấn kích phát, lần nữa mở ra thông đạo không gian hay không?".

    "Cái này... Bây giờ sợ là không được. Theo như tin tức ta có thì Đà Lan Ấn sau khi kích phát, phải qua mười năm nữa mới có thể sử dụng lại được".

    "Mười năm sao...".

    Chút kích động mới hiện đã liền tan biến, Thi Quỷ âm thầm hít vào một hơi, lâm vào trầm mặc.

    Hụt hẫng? Tất nhiên là có. Nói sao thì suốt hai năm nay, Thi Quỷ hắn đã luôn đau đáu về vấn đề ấy kia mà.

    Đà Lan Giới không như những giới diện khác, thiên địa pháp tắc, đặc biệt là không gian pháp tắc đã xảy ra biến đổi, căn bản chẳng cách nào liên hệ với bên ngoài được. Nơi này... chính là một giới diện bị cô lập. Nó đã hoàn tách tách biệt với phần còn lại của thế giới.

    Lẽ ra, từ Đà Lan Giới đi ra bên ngoài hay từ bên ngoài đi vào đây, dù là theo chiều hướng nào thì cũng đều không thể thông qua truyền tống được. Thế nhưng phương thức mà Tiểu Kiều di chuyển, nó rõ ràng lại là truyền tống...

    Không gian pháp tắc nhất thời biến đổi sao?

    Căn nguyên hẳn phải xuất phát từ Đà Lan Ấn kia mới đúng.

    "Xem ra không gian nơi đây cũng không phải không thể truyền tống, chỉ là có kèm theo điều kiện...".

    ...

    "Tiểu Kiều". - Qua hồi lâu im lặng, Thi Quỷ chợt tiến thêm một bước, đặt bàn tay lên trán Tiểu Kiều, bảo - "Hãy buông bỏ phòng bị".

    Ngầm hiểu ý, Tiểu Kiều y lời làm theo.

    ...

    Lát sau.

    Thi Quỷ đem tay thu về, lòng càng trĩu nặng hoài nghi. Vừa rồi hắn đã tỉ mỉ tiến hành tra xét, thế nhưng chẳng thể phát hiện ra được tí khác thường nào cả.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Pháp ấn kia quả thực vô cùng cao minh.

    "Coi bộ đúng như ta nghĩ, cái gọi Đà Lan Ấn này thực chất chính là một tòa truyền tống trận cách giới hết sức ưu việt".

    "Một tòa truyền tống trận lại có thể gói gọn bên trong một pháp ấn, thủ đoạn bậc này, e nếu không phải đại tu sĩ thì khó mà làm ra nổi".

    "Đà Lan Ấn, tu sĩ Đại hải... Đến cùng là có liên hệ gì với Đà Lan Giới này đây?".
     
    rocklina thích bài này.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)