Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 509: Lại thêm một mạng
    Mang theo tâm tình phức tạp, Lạc Lâm ngẩng đầu nhìn lên...

    Khựng!

    Chưa nhìn chưa biết, vừa nhìn Lạc Lâm liền hoa dung Ewo186W thất sắc, thần tình đại biến.

    Một lần nữa, nàng bị rung động. Thi Quỷ, hắn lại vừa làm ra một cảnh tượng rung động lòng người.

    Trên kia, Thi Quỷ như cũ vẫn ngự giữa không trung, nhưng thay vì đạp không như ban nãy thì giờ phút này đây hai chân hắn lại đang giẫm lên một vật thể, một hình hài hẳn hoi.

    Là thi thể của Khang Hải!

    Thi Quỷ, hắn đang đứng trên xác người!

    Nhưng, chuyện nào đâu chỉ có bấy nhiêu. Cái xác mà Thi Quỷ giẫm lên kia, từ bên trong nó, máu huyết đang liên tục chảy ra, nhưng thay vì xuống dưới thì chúng lại thi nhau đổ dồn về phía chân hắn, ngược hướng đi lên rồi hòa tan vào da thịt...

    Chẳng nghi ngờ gì nữa, Thi Quỷ rõ ràng là đang hấp thu tinh huyết của Khang Hải.

    Có điều, cái cách mà hắn hấp thu tinh huyết này, nó cũng không khỏi quá rợn người rồi. Nhất là khi kết hợp với bộ dạng của hắn hiện giờ.

    Nơi mắt hắn, huyết quang đã sáng rực; Trên đầu hắn, tóc dài đang dựng đứng; Trên mình hắn, hắc y không gió tự bay; Còn quanh thân hắn, một cỗ khí tức tanh nồng mỗi lúc một lan tràn...

    Thời khắc này, với hình ảnh đạp thi hấp huyết kia, Thi Quỷ trông hệt như một vị ác ma lâm thế, cực kỳ khủng bố.

    ...

    Lạc Lâm là vậy, đã bị Thi Quỷ làm cho rung động một lần nữa. Trong khi đó, xét đến những người khác...

    Đầu tiên là tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ của mình, tình trạng của bọn họ lúc này, thiết nghĩ chẳng cần nói thêm làm gì, cũng giống như Lạc Lâm đều đã bị làm rung động lần nữa.

    Tiếp đến, về phần ba tên thủ lĩnh đạo tặc là Khang Dã, Thiên Nguyên và Ban Đạt, hai người sau thế nào còn chưa rõ chứ kẻ trước thì đã điên tiết lên rồi.

    Làm sao không điên lên cho được chứ? Khang Hải - đệ đệ hắn - chẳng những bị người giết chết mà bây giờ đến cả thi thể cũng bị đối phương đem ra giẫm đạp, hấp huyết, ngay trước mặt hắn...

    Khang Dã, hắn có thể không điên lên được sao?

    Hắn đã!

    “Buông đệ đệ ta ra!”.

    Mắt long sòng sọc, trong cơn giận dữ tột cùng, Khang Dã hét lên, tay xách đại phủ hướng Thi Quỷ xông vào.

    “Khang Dã!”. - Mắt thấy Khang Dã đánh mất bình tĩnh, Thiên Nguyên vội kêu lên hòng ngăn lại.

    Tiếc rằng đã muộn. Khang Dã đã lao lên.

    Chẳng còn cách nào, Thiên Nguyên đành phải quyết định lao theo.

    “Ban Đạt, cùng lên!”.

    ...

    “Keng... G... G...!”.

    Lời Thiên Nguyên bên kia còn chưa kịp dứt thì bên này Khang Dã đã tiếp cận được Thi Quỷ. Âm thanh vừa rồi là phát ra từ sự sự va chạm giữa cự phủ trong tay hắn và lớp lam băng mới được dựng lên của Thi Quỷ.

    Kết quả thì vẫn như cũ, giống như thời điểm Khang Hải trước đó, một phủ uy lực của Khang Dã đã không thể làm được gì lam băng do Thi Quỷ tạo ra. Nếu có gì khác là lúc này, thay vì ngưng lại, thay vì gián đoạn như Khang Hải thì Khang Dã đã lại ngay lập tức phát động công kích.

    “Buông đệ đệ ta ra!”.

    Đau thương, phẫn nộ, cự phủ trong tay Khang Dã tiếp tục được vung lên.

    “Keng! Keng!”.

    “Keng! Keng! Keng!...”.

    Có một điều không thể không nói, đó là lớp lam băng đang bao bọc quanh người Thi Quỷ đây, trình độ cứng rắn của nó đã đạt tới một mức đáng kinh ngạc. Chí ít là đối với tu vi Linh châu đệ cửu trọng của hắn.

    Chẳng phải pháp báo, chẳng phải linh y, thánh giáp gì, bất quá chỉ là thần thông hộ thể mà khả năng phòng ngự lại có thể mạnh mẽ đến nhường ấy, tin tưởng trong hàng ngũ tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng, muốn moi ra được một hai tên như Thi Quỷ cũng không dễ. Trừ phi là tộc nhân của những chủng tộc đại ác ma có thiên phú phòng ngự cao thì may ra mới tìm thấy...

    Chính vì lẽ đó, chính vì lam băng do Thi Quỷ tạo ra quá kiên cố nên giờ phút này đây Khang Dã mới lại càng thêm bi, càng thêm phẫn.

    Bằng tất cả lực lượng, Khang Dã hắn đã liên tục vung cự phủ, hết chém rồi bổ, hết bổ rồi chém hòng đoạt lại thi thể đệ đệ rồi đem Thi Quỷ giết chết để báo thù...

    Nhưng bất kể Khang Dã hắn có chém thế nào, có bổ ra sao thì vô ích vẫn hoàn vô ích. Trước mặt hắn, lam băng như cũ vẫn còn sừng sững y nguyên, nói gì vỡ, thậm chí ngay đến một vết nứt nó còn chẳng có.

    Mắt nhìn thi thể đệ đệ đang dần bị teo hóp bên trong lớp lam băng, Khang Dã thương tâm hét lớn:

    “Lão đại giúp ta!”.

    Chứng kiến bộ dạng phẫn uất bi thương của Khang Dã, Thiên Nguyên biết đã đến lúc mình cần thể hiện.

    Tâm niệm khẽ động, hắn bất ngờ há miệng. Từ bên trong, một thanh tiểu kiếm màu đen bay ra, kế đấy, chưa đầy một cái nháy mắt thì liền hóa thành một đại kiếm dài hơn năm thước, bề ngang rộng cả gang tay.

    Cắn nhẹ đầu lưỡi, Thiên Nguyên phun ra một ngụm tinh huyết, đem dung nhập vào bên trong hắc sắc đại kiếm nọ.

    Ngay lập tức, kiếm quang đại phóng!

    “Khang Dã, Ban Đạt! Tránh qua một bên!”.

    Như cũng biết chuyện gì sắp xảy ra, Ban Đạt một lời không nói vội vàng lùi lại phía sau. Về phần Khang Dã thì cũng là như thế, dù đang rất bi phẫn nhưng vẫn nhanh chóng thoái lui.

    Ngó thấy đồng bọn của mình đã lui lại, Thiên Nguyên lúc này mới thúc động linh lực, hai tay cầm lấy hắc sắc đại kiếm giơ lên cao.

    “Thiên Nguyên Bá Kiếm!”.

    Theo tiếng hô lớn của Thiên Nguyên, một đạo kiếm ảnh khủng bố màu đen tức thì giáng xuống. Mục tiêu thì chính là lớp lam băng đang che chắn Thi Quỷ.

    “Oành... Oành... H... H...!”.

    Một tiếng nổ dài lập tức vang lên.

    Và...

    “Crắc... Rắc...”.

    “... Crắc...”.

    ... Lam băng nứt vỡ.

    Tầng phòng hộ của Thi Quỷ, nó đã bị một kiếm của Thiên Nguyên phá rồi!

    Vậy còn bản thân Thi Quỷ?

    Tất nhiên là hắn vẫn còn nguyên vẹn. Một chiêu Thiên Nguyên Bá Kiếm kia bất quá cũng mới chỉ làm lớp lam băng bao bọc hắn vỡ vụn thôi, lực lượng của nó chưa thể xâm nhập được vào bên trong.

    Lùi một bước, cứ cho là nó thật sự xâm nhập đi, vậy thì lại thế nào?

    Thi Quỷ há lại chỉ có mỗi một thần thông?

    ...

    “Thiên Nguyên Bá Kiếm...”.

    Hiện ra tại một vị trí khác, Thi Quỷ đưa mắt nhìn về Thiên Nguyên phía bên kia, nhận xét: “Thần thông cũng không tồi”.

    Lời ra bấy nhiêu thì Thi Quỷ chẳng nói thêm gì nữa, thậm chí đến mắt cũng là như vậy, chẳng buồn nhìn thêm.

    Thay vì nhìn, thay vì nói thì hắn lại làm ra một hành động: Đem thi thể Khang Hải hiện chỉ còn da bọc xương giơ lên cao, để rồi sau đó thì ném thẳng về phía Khang Dã vốn đang hướng bên này lao tới.

    “Khang Hải!”.

    Thấy thi thể đệ đệ bị người ném qua, Khang Dã không kịp nghĩ nhiều vội vàng đưa tay tiếp lấy.

    Chính lúc này, dị biến phát sinh.

    Từ bên trong thi thể chỉ còn da bọc xương của Khang Hải, một tia sáng màu đỏ chợt lóe lên rồi bắn thẳng vào đầu Khang Dã, hoàn toàn chẳng chừa cho hắn một giây nào để làm ra phản ứng.

    “Phốc!”.

    Một lần nữa, đầu của một cường giả Thiên hà cảnh đã bị xuyên thủng.

    ...

    “H-Huyết Ma Chỉ...”.

    Bên dưới, trong kết giới, Lạc Lâm chứng kiến tia sáng màu đỏ vừa phóng lên cao nọ thì lắp bắp thốt ra.

    Với số kiến thức mà mình đã được truyền thụ, Lạc Lâm nàng dám cá nó chính là Huyết Ma Chỉ.

    Dĩ nhiên, Huyết Ma Chỉ mà nàng vừa nhìn thấy này, nó hoàn toàn khác hẳn với Huyết Ma Chỉ do nàng từng thi triển. Không chỉ độ mạnh yếu hay lực lượng ẩn chứa bên trong mà còn về cách thức thi triển, phát động nữa.

    Huyết Ma Chỉ vừa được Thi Quỷ sử dụng, nó đã không được phóng xuất trực tiếp từ ngón tay mà là dùng thủ đoạn đặc biệt tạm thời nén lại để rồi sau đó sẽ thông qua thần niệm đem kích phát.

    Huyết Ma Chỉ này, nó đã thuộc về một đẳng cấp khác. Theo mô tả của Huyết Ma Kinh thì đây được gọi là đột phá thần thông.

    Đúng, chính là đột phá thần thông.

    “Tiểu Quỷ hắn... Hắn sao lại lợi hại như vậy...”.

    ...

    Trong khi ấy, ở phía bên trên.

    Ngay tại vị trí của Khang Dã hiện đã có thêm hai người khác, là Thiên Nguyên, Ban Đạt. Bọn họ đang khẩn trương kiểm tra tình trạng của Khang Dã.

    Và kết quả thì...

    Theo chân Khang Hải, Khang Dã hiện đã vong mạng.
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 510: Băng ngưng tái hiện
    "Chết rồi".

    Thấp giọng buông ra hai chữ, Thiên Nguyên thu tay, chuyển mình nhìn sang phía đối diện, nơi Thi Quỷ đang đứng.

    Hít nhẹ một hơi, hắn thoáng điều chỉnh tâm tình rồi mới cất tiếng:

    "Các hạ thần thông mạnh mẽ, thủ đoạn kinh nhân, tin tưởng cũng chẳng phải hạng vô danh. Xin hỏi xưng hô thế nào?".

    "Bây giờ mới hỏi, ngươi không cảm thấy như thế là quá muộn sao?".

    Giọng hờ hững, Thi Quỷ nói tiếp: "Có điều, ngươi hỏi sớm hay hỏi muộn thì cũng giống nhau cả thôi. Tên của ta, ngươi biết hay là không biết lại có gì khác biệt".

    "Các hạ nói vậy là ý gì?".

    "Ý gì?".

    Thi Quỷ cười nhạt lắc đầu, bảo với Thiên Nguyên: "Ta thấy ngươi cũng đâu phải kẻ ngốc, cớ gì lại hỏi ta như vậy? Ý tứ của ta ngươi hẳn phải rõ ràng rồi chứ".

    Tâm tình vốn đã trầm trọng sau cái chết của Khang Hải và Khang Dã, nay thấy Thi Quỷ thong dong bình thản đối đáp thì dạ Thiên Nguyên lại càng trầm đi.

    Chẳng vòng vo thêm nữa, Thiên Nguyên trực tiếp hỏi thẳng:

    "Các hạ, bọn ta và ngươi có thù oán?".

    Trong số các khả năng, Thiên Nguyên cảm thấy đây là lý do thích hợp nhất. Dẫu sao thì trước nay mấy huynh đệ bọn hắn giết người cũng rất nhiều, cừu nhân không ít, bị người tìm tới âu cũng hợp lẽ.

    Tuy nhiên, lần này Thiên Nguyên hắn đã sai.

    Phía đối diện, Thi Quỷ lại một lần nữa lắc đầu: "Không thù không oán".

    Nhận được câu trả lời của Thi Quỷ, Thiên Nguyên không khỏi hơi ngoài ý muốn. Thoáng nghĩ ngợi, hắn hỏi tiếp:

    "Nói vậy thì mục đích của các hạ là vì tài bảo mà đến?".

    "Ngươi lại sai rồi".

    Thi Quỷ đưa mắt quan sát một vòng, kế đấy thì nói: "Tài bảo của các ngươi rất nhiều sao? Ta đoán cũng có chừng mực thôi".

    Vung tay phủi áo, hắn tiếp tục: "Ta đúng là cũng đang định kiếm ít tiền, thế nhưng kiếm tiền bất quá là tiện tay thu lấy. Mục đích chính của ta chỉ có một, đó là giết người".

    Mắt thấy Thiên Nguyên còn đang định nói gì nữa, Thi Quỷ khoát tay ngăn lại:

    "Không cần nói. Ta bảo rồi, các ngươi biết hay là không biết thì cũng đều giống nhau cả thôi".

    ...

    Trầm mặc suy tính hồi lâu, Thiên Nguyên âm trầm nói ra:

    "Xem ra các hạ đây là muốn truy cùng giết tận... Có điều...".

    "Soạt!".

    Lời còn chưa ra hết thì bất thình lình, Thiên Nguyên xuất thủ.

    Trong cái lơ đễnh đưa ngang, từ bên trong tay áo hắn, một thanh phi kiếm màu xanh phóng ra, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía Thi Quỷ.

    Chưa hết, cùng với phi kiếm bất ngờ xuất ra kia, Thiên Nguyên hắn còn bày ra thêm một thủ đoạn khác nữa. Bằng động tác vô cùng mau lẹ, hắn đem chiếc túi bên hông tháo xuống rồi lập tức dùng thần niệm khu sử.

    Từ bên trong túi, một đám ma trùng bay ra.

    Đám ma trùng này, số lượng tính ra chẳng nhiều, hai mươi con bất quá. Tuy nhiên, số lượng không phải điều đáng chú ý ở đây, chất lượng mới là vấn đề cần lưu tâm. Hai mươi con ma trùng kia, toàn bộ đều có thực lực trên Linh châu đệ bát trọng! Một con trong số đó thậm chí đã đạt đến Thiên hà đệ nhị trọng!

    Chẳng nghi ngờ gì nữa, lần này Thiên Nguyên đích thị là đã dốc hết vốn liếng rồi.

    Đường đường là một cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, đối phó với một tiểu bối Linh châu đệ cửu trọng vậy mà lại phải xuất sử toàn bộ thực lực, thoạt nghe thì có vẻ khoa trương. Khẳng định nhiều người sẽ cho rằng như vậy.

    Thế nhưng... nó thật là khoa trương sao?

    Không. Không hề khoa trương một chút nào cả!

    Thiên Nguyên dám cá là như thế. Hắn tin tưởng mình đang phải đối đầu với một đối thủ khó nhằn. Một kẻ có năng lực vượt cấp giết người. Khang Hải và Khang Dã, hai đồng bọn của hắn chính là minh chứng tốt nhất. Hai người bọn họ đã bị đối phương giết một cách rất chóng vánh...

    Càng đáng nói hơn nữa là, thời điểm đối phương giết người, và thậm chí là tính đến tận giờ phút này, đối phương rõ ràng vẫn chỉ đang ở trạng QvlnIA0 thái bình thường, hoàn toàn chưa biến về chân diện ma nhân!

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Từ lúc bắt đầu tới giờ, đối phương còn chưa có sử dụng đến thiên phú thần thông, còn chưa có dùng đến bao nhiêu lực lượng huyết mạch!

    Trong khi đó, lực lượng huyết mạch cùng thiên phú thần thông của đại ác ma lại là cỡ nào đáng sợ?

    Thiên Nguyên thật tình là chẳng muốn đối mặt một chút nào hết. Chính vì vậy, hắn phải tốc chiến tốc thắng, dùng thủ đoạn lôi đình để khiến đối phương không kịp trở tay...

    Suy tính của Thiên Nguyên chính là như thế đấy.

    Rất thận trọng. Rất hợp lý. Tiếc rằng... hợp lý cũng vô dụng. Đơn giản là vì Thi Quỷ vốn chưa từng có ý định sẽ dùng tới lực lượng huyết mạch hay thiên phú thần thông cái gì cả.

    Thi Quỷ, hắn vốn dĩ là không cần phải dùng!

    Cứ nhìn hắn mà xem, mặc dù đang đối mặt với thủ đoạn lôi đình của Thiên Nguyên nhưng thần sắc hắn lại có chỗ nào là khẩn trương? Một chút lo lắng còn chẳng tìm ra được.

    Ánh mắt, nét mặt, dáng vẻ,..., hết thảy đều đưa đến một kết luận: Thi Quỷ, hắn dư sức giải quyết thủ đoạn lôi đình của Thiên Nguyên mà không cần dùng tới lực lượng huyết mạch hoặc là thiên phú thần thông.

    Và bây giờ, hắn đã vừa mới hành động để chứng minh cho điều đó.

    Hết sức mau lẹ, Thi Quỷ nâng cánh tay phải lên, xòe rộng bàn tay. Tiếp đấy, từ lòng bàn tay hắn, một tia sáng màu lam bay ra, vừa đúng lúc phi kiếm cùng đám ma trùng của Thiên Nguyên lao đến.

    Ngay tức khắc, một cuộc đối đầu diễn ra.

    Cuộc đối đầu này, không thể không nói là nó khá chênh lệch, nếu không muốn nói là quá chênh lệch. Một bên là hai mươi ma trùng hung hãn với thực lực thấp nhất cũng là Linh châu đệ bát trọng, hơn nữa còn có thêm một thanh phi kiếm cấp bậc trung phẩm thánh khí; trong khi ấy, một bên còn lại, có, duy nhất chỉ là một tia lam quang mỏng manh bé nhỏ thân cô thế cô...

    Cuộc đối đầu này, khí thế đôi bên thật sự là quá bất đồng, quá tương phản rồi. Và với sự tương phản, bất đồng này, thiết nghĩ rất nhanh thôi kết quả sẽ có, thắng bại sẽ rõ và kế đó thì mọi thứ... sẽ chấm dứt.

    Thực tế, chuyện đúng là đã diễn ra y như vậy, mặc dù cái "mọi thứ" kia còn chưa tới nhưng kết quả của cuộc đối đầu giữa tia lam quang của Thi Quỷ và đám ma trùng, phi kiếm của Thiên Nguyên đã có.

    Tia lam quang nọ, nó hiện đã chẳng còn nữa.

    Nhưng, một thứ khác đã được thay vào. Băng. Một lớp băng kéo dài mười thước, cách ngay phía trước Thi Quỷ tầm độ một sải tay.

    Không nghi ngờ gì nữa, tia lam quang, lớp lam băng, đây rõ ràng là một thần thông quen thuộc của Thi Quỷ, thần thông mà hắn đã từng nỗ lực điên cuồng tu tập tại Tử Trúc Lâm: Băng Ngưng.

    Hiện tại, Băng Ngưng vừa được Thi Quỷ xuất ra, xét về kích thước thì quả kém hơn trước kia không ít, chỉ có đúng mười thước mà thôi, so với cực hạn bốn mươi thước mà hắn đã đạt được thì thua xa.

    Vậy, Băng Ngưng bây giờ, phạm vi bao phủ đã giảm đi ba mươi thước?

    Thật ra con số chính xác phải là bảy mươi thước. Bốn mươi thước đúng là cực hạn, nhưng chỉ là ở cảnh giới Linh châu đệ bát trọng mà thôi. Còn nay, với tu vi Linh châu đệ cửu trọng của Thi Quỷ thì tám mươi thước Băng Ngưng mới là cực hạn.

    Tám mươi thước nhưng nay đối phó kẻ địch, đánh ra lại chỉ có mười thước, thoạt nghe đúng là khó hiểu, tuy nhiên, với những người đã từng kiến thức qua, ví như Nghinh Tử thì khẳng định sẽ cảm thấy rất đỗi bình thường.

    Mười thước Băng Ngưng này của Thi Quỷ không chỉ đơn giản là mười thước Băng Ngưng chiếu theo pháp quyết trong Linh Lung Đồng Ngọc Công mà thi triển nữa. Nó đã có điểm sai biệt.

    Mười thước Băng Ngưng này, nó là thành quả sau hàng ngàn lần thử nghiệm của Thi Quỷ theo nguyên lý tập trung sức mạnh, tức đem lực lượng của tám mươi thước gom vào, tụ lại chỉ trong mười thước. Nói cách khác, mười thước Băng Ngưng đang thấy đây, lực lượng ẩn chứa trong nó đúng bằng con số bên trong tám mươi thước khi thi triển theo cách thông thường.

    Băng Ngưng vừa được Thi Quỷ đánh ra, nó chẳng hề yếu đi so với mức cực hạn một chút nào cả, hoàn toàn ngược lại, với sự tập trung lực lượng, nó hiện đã trở nên rất mạnh. Còn chuyện mạnh tới đâu thì... thực tế chính là câu trả lời tốt nhất.
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 511: Toàn bộ khiếp sợ
    Trước mắt Thi Quỷ, phi kiếm cùng đám ma trùng của Thiên Nguyên, tất cả hiện đều đã dừng lại rồi. Chúng đã bị đóng băng bên trong mười thước Băng Ngưng. Thậm chí kể cả con ma trùng có tu vi Thiên hà đệ nhị trọng cũng không ngoại lệ. Giống như những đồng loại khác của mình, toàn thân nó đã bị lam băng đông cứng, đừng nói bay, ngay đến một cái nhích chân nó còn chẳng làm nổi.

    Đấy... chính là kết quả.

    Một cuộc đối đầu quá ư chênh lệch, nhưng thay vì tia lam quang, cũng tức Băng Ngưng của Thi Quỷ thì chính đám ma trùng hung hãn cùng phi kiếm cấp bậc thánh khí trung phẩm của Thiên Nguyên mới là bên yếu kém.

    Thế mới biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, đôi khi hùng hổ khí thế chưa hẳn đã giỏi, đã hay. Thâm tàng mới thực sự là đáng sợ.

    Và thực tế thì có người đã khiếp sợ rồi.

    Ai ư?

    Tất cả. Toàn bộ.

    Lạc Lâm khiếp sợ. Tên cao đẳng ma tộc khiếp sợ. Các huynh đệ của hắn cũng là như thế, khiếp sợ. Thậm chí ngay đến thủ lĩnh của bọn họ, nhị động chủ Ban Đạt như cũ cũng là khiếp sợ.

    Riêng phần Thiên Nguyên - chủ nhân của đám ma trùng cùng phi kiếm, giờ phút này hắn... cũng là khiếp sợ.

    Hắn đã sợ. Thật sự sợ. Còn sợ trước cả những người khác nữa. Theo mặt nào đó thì chính bản thân hắn đã dẫn dắt nỗi sợ của mọi người trỗi lên.

    Trừ bỏ Ban Đạt có chút hiểu biết ra thì Lạc Lâm, tên cao đẳng ma tộc cùng đám người còn lại, đối với màn giao tranh vừa rồi giữa Thiên Nguyên và Thi Quỷ, cụ thể hơn thì là giữa đám ma trùng, phi kiếm và Băng Ngưng, thực sự là bọn họ chả nhìn ra được bao nhiêu hết. Bọn họ chỉ biết là sau màn giao tranh, người chiếm ưu thế là Thi Quỷ mà thôi. Chứ còn chi tiết cụ thể, thủ đoạn đôi bên ra sao, mạnh yếu thế nào, bọn họ thực sự là không biết.

    Biết làm sao được chứ? Đám người bọn họ và Thi Quỷ, Thiên Nguyên vốn là chẳng cùng một cấp bậc đấy!

    Tuy rằng vừa rồi cũng có nhìn thấy đám ma trùng, phi kiếm do Thiên Nguyên xuất ra bị Băng Ngưng của Thi Quỷ cầm cố nhưng trong lòng họ bất quá chỉ là rung lên một chút. Hầu hết bọn họ đều nghĩ đấy mới chỉ là màn khởi động thôi. Ấy vậy mà...

    Không phải. Nó không phải khởi động mà là một màn giao tranh quyết định!

    Bằng chứng là ngay sau đó, khi mà kết quả đã có thì Thiên Nguyên kia, hắn đã... co giò bỏ chạy!

    Một chữ cũng chẳng lưu lại a!

    Chính lúc này thì mọi người mới vỡ lẽ. Theo đó, sự rung động mới chuyển thành khiếp sợ. Và người mà bọn họ khiếp sợ không ai khác chính là Thi Quỷ.

    Chỉ một đòn... chỉ duy nhất một đòn liền khiến cường giả Thiên hà đệ nhị trọng phải tức tốc co giò bỏ chạy, chiến lực mạnh mẽ bậc này, thử hỏi làm sao bọn họ không khiếp sợ cho được?

    Càng đáng nói hơn nữa là, Thi Quỷ, kẻ đã dùng duy nhất một đòn dọa chạy cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, tu vi của hắn mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng! Là Linh châu đệ cửu trọng đấy!

    Bình thường, một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng có thể bảo toàn mạng sống trước một cường giả Thiên hà đệ nhất trọng thôi thì cũng đã là rất giỏi rồi, bằng nếu đánh thắng hoặc thậm chí là giết chết, như vậy bổn sự phải nói là rất lớn.

    Còn với trường hợp hiện giờ, khi mà Thi Quỷ dùng chính tu vi Linh châu đệ cửu trọng một đòn dọa chạy cường giả Thiên hà đệ nhị trọng...

    Thú thực là chẳng còn biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả nữa.

    "Quái vật"? Hẳn là có thể dùng đi.

    ...

    Thế đấy, chỉ với duy nhất một chiêu Băng Ngưng Thi Quỷ đã liền khiến cho tất thảy phải khiếp sợ. Thiên Nguyên, Ban Đạt, tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ và cả người cùng chiến tuyến là Lạc Lâm nữa.

    Và khi đã khiếp sợ thì sao?

    Tất nhiên là phải chạy. Nối gót Thiên Nguyên, Ban Đạt, tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ của hắn, toàn bộ đều đang lũ lượt co giò tháo chạy. Bằng tốc độ nhanh nhất mà bọn họ có.

    Bọn họ vẫn chưa muốn chết đấy!

    Tiếc rằng... chuyện lại không do bọn họ. Muốn hay không muốn, bất kể là loại nào thì kết quả cũng chỉ có một.

    Chết!

    Ngự giữa tầng không, con mắt đỏ thẫm như máu của "Quỷ" đã lại vừa sáng rực lên.

    Theo đó, gương mặt Thi Quỷ cũng tức thì biến đổi.

    Vẻ lạnh nhạt xen lẫn một chút kiêu ngạo cùng xem thường hiện đã được thay bằng một thần thái khác. Rất dữ tợn. Đến mức khiến cho người nhìn vào liền có cảm tưởng y như rằng Thi Quỷ hắn đang muốn lao lên đem mình ăn tươi nuốt sống vậy.

    Thi Quỷ bây giờ... thật sự là rất đáng sợ.

    Với bộ dạng khiến nhân tâm khiếp đảm ấy, hắn lớn giọng gằn lên:

    "Muốn chạy? Các ngươi đừng hòng có ai thoát được!".

    Ngay khi lời vừa dứt thì cũng là lúc hắn lao người đi.

    Trái với tưởng tượng, thay vì Thiên Nguyên hay Ban Đạt thì mục tiêu đầu tiên của hắn vậy mà lại là tên cao đẳng ma tộc cùng đám huynh đệ của đối phương.

    Do sự chênh lệch quá lớn về tốc độ độn quang nên loáng cái thì Thi Quỷ đã tiếp cận được mục tiêu. Kế đấy, trong sự kinh hoảng tột cùng của đám đạo tặc, hắn nâng tay lên, xòe rộng...

    Gần như tức khắc, Băng Ngưng tái hiện!

    Nhưng, không phải một mà đến tận hai cái!

    Lại nói, hai Băng Ngưng vừa mới được thi triển ra này, phạm vi tác động của chúng đã chẳng còn là mười thước như thời điểm giao đấu với Thiên Nguyên nữa. Tám mươi thước, đấy là phạm vi của hiện tại, cho mỗi cái, tức một trăm sáu mươi thước cho vị chi tổng số.

    Xét ra không có gì khó hiểu. Đám đạo tặc trước mắt, tu vi cao nhất là tên cao đẳng ma tộc, bất quá cũng mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng, thực lực nhường ấy, Thi Quỷ hắn cần gì phải tốn công đem Băng Ngưng tụ lại.

    Trong tình huống bây giờ, khi mà đám đạo tặc đã bắt đầu phân tán mỗi người một hướng, khoảng cách đã kéo ra đến hơn trăm thước thì sử dụng Băng Ngưng cực hạn tám mươi thước mới là thích hợp nhất.

    Còn về phần kết quả... thiết nghĩ chẳng cần phải nói ra thì tất cả đều hiểu được.

    Hệt như ma trùng và phi kiếm trước đó, đám đạo tặc hiện đã bị đông cứng lại. Một tên cũng không thoát được.

    "Cá nhỏ đã xong, giờ thì đến cá lớn...".

    Đem ánh mắt đang đặt trên đám đạo tặc thu hồi, Thi Quỷ chuyển hướng nhìn về nơi khác. Mắt lóe hung quang tức tốc truy đuổi.

    ...

    Lát sau.

    Vị trí hiện giờ vẫn là một ngọn núi, tuy nhiên núi này đã chẳng còn là Đàm Nghi Sơn nữa. Nơi đây so với Đàm Nghi Sơn thì khoảng cách ước tính cũng đã hơn ba mươi dặm có lẻ.

    Thi Quỷ, hắn đã vừa hiện thân tại chỗ này.

    Dĩ nhiên, có mặt ở đây không chỉ mỗi mình hắn. Ngoài hắn ra thì vẫn còn một người khác nữa. Đối phương cũng chẳng đứng nơi nào xa xôi, ngay trước mặt, cách Thi Quỷ hắn khoảng tầm ba mươi thước thôi.

    "Các hạ, ta cùng các hạ không thù không oán, các hạ truy cùng giết tận như vậy...".

    "Dừng!".

    Khóa chặt Ban Đạt - người vừa lên tiếng, Thi Quỷ cười lạnh: "Không thù không oán? Không thù không oán thì không thể giết người?".

    "Ngươi vừa nói chuyện nực cười gì đây? Hạng như ngươi, trước nay cướp của giết người há lại ít? Có biết bao nhiêu kẻ đã cầu xin ngươi tha mạng? Nhưng sau đó thì sao? Ngươi chịu buông tha ư?".

    Trước những câu hỏi dồn dập của Thi Quỷ, Ban Đạt dù nghe rõ ràng rành mạch nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể biện minh được gì. Hắn thừa biết biện minh bây giờ đã không còn nghĩa lý gì nữa cả. Lời của hắn, đối phương khẳng định là sẽ không nghe...

    Thầm cắn răng, Ban Đạt quyết đoán tháo xuống toàn bộ không gian giới chỉ lẫn túi trữ vật trên người, hướng Thi Quỷ nói:

    "Các hạ, đây là tất cả tài bảo mà bao năm qua ta kiếm được, xin dâng cho các hạ, mong các hạ buông tha cho một lần".

    "Muốn ta buông tha cho ngươi?".

    Thi Quỷ hồi âm, giọng vẫn lạnh lùng như cũ: "Ta thấy tai ngươi hẳn là có vấn đề. Ban nãy, ta nhớ là mình đã có nói rất rõ ràng rành mạch với tên đồng bọn của ngươi rồi mà. Tiền đúng là ta cũng muốn kiếm, nhưng chỉ là tiện tay làm. Mục đích của ta vốn vẫn chỉ có một... chính là giết người!".

    Lời dứt, Thi Quỷ liền lập tức chỉ tay về phía trước, cũng đồng thời là vị trí mà Ban Đạt đang đứng.

    Nguy!

    Thừa biết chuyện gì sắp xảy ra, Ban Đạt không nói hai lời tức thì quay đầu bỏ chạy.

    "Ngươi chạy đi đâu!".

    Khí QBS3oMz tức bạo phát, huyết đồng đại thịnh, bên này Thi Quỷ hô lớn:

    "Huyết Ma Truy Hồn Chỉ!".

    "Chíu!".

    Một tia sáng màu đỏ bay ra.
     
    rocklina thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 512: Mang xác truy đuổi
    Nếu như giờ phút này Lạc Lâm có mặt ở đây thì dám cá là nàng sẽ lại phải một lần nữa trợn mắt há mồm vì rung động. Nguyên do là bởi thần thông mà Thi Quỷ vừa mới xuất ra: Huyết Ma Truy Hồn Chỉ kia.

    Huyết Ma Truy Hồn Chỉ, bản chất của nó như cũ vẫn là Huyết Ma Chỉ - một trong những thủ đoạn cơ bản nhất của Huyết Ma Kinh, hay đúng hơn là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công. Tuy nhiên, "chỉ" này đã thuộc về một tầng thứ khác, so với "chỉ" mà Thi Quỷ đã nén lại rồi âm thầm cất giấu bên trong thi thể Khang Hải còn muốn lợi hại hơn một bậc.

    Huyết Ma Truy Hồn Chỉ, nó là một sự đột phá sau đột phá. Nói dễ hiểu hơn một chút thì Huyết Ma Truy Hồn Chỉ này, nó là bản nâng cấp, thành quả sau lần đột phá thứ hai của Huyết Ma Chỉ.

    Theo như ghi chép bên trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì đột phá thần thông tuyệt không phải chuyện đơn giản. Ngược lại và ngược lại, nó là một vấn đề hết sức khó khăn, phức tạp.

    Mặc dù theo lý thuyết thì đúng là bất kỳ thần thông nào của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công đều có thể đột phá lên cấp bậc cao hơn, thế nhưng lý thuyết là một chuyện còn thực tế lại là một chuyện khác. Muốn đi từ lý thuyết đến thực tiễn là cả một quá trình, một quãng đường rất dài.

    Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công là công pháp hạng nào? Thần thông của nó há lại là thứ nói đột phá liền đột phá được?

    Để đột phá những thần thông của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, điều kiện đầu tiên và tiên quyết là cần phải đột phá tầng thứ công pháp mà thần thông ấy được bao hàm. Lấy ví dụ: Huyết Ma Chỉ là thần thông có thể tu tập ở cảnh giới thứ nhất của công pháp, tức Nhất Thiên Cảnh, như vậy, nếu muốn đem Huyết Ma Chỉ đột phá lên nữa thì yêu cầu bắt buộc người tu luyện phải bước vào cảnh giới thứ hai của công pháp, tức Nhị Thiên Cảnh cái đã.

    Tất nhiên, đột phá công pháp vẫn mới chỉ là điều kiện cần chứ chưa phải đủ. Muốn nâng cấp thần thông, ngoài đột phá công pháp lên tầng thứ cao hơn thì còn đòi hỏi ở người tu luyện một vài yếu tố khác nữa. Thứ nhất, người tu luyện phải hoàn toàn nắm giữ được thần thông ở đẳng cấp hiện tại, đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực. Tiếp đó, người tu luyện phải dựa vào tư chất, ngộ tính của mình mà suy diễn, cho tới khi thấu triệt cốt lõi vấn đề, tìm ra được cánh cửa để bước vào...

    Tóm lại, muốn đột phá thần thông của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công là một việc cực kỳ khó khăn, thậm chí còn nhọc nhằn và hao tốn thời gian hơn cả đột phá chính tầng thứ công pháp nữa. Đơn cử như một thần thông căn bản là Huyết Ma Chỉ thôi, để có thể đi từ trình độ lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực đến bước đột phá, người tu luyện đôi khi phải mất vài chục năm trời cũng là bình thường...

    Ấy thế mà Thi Quỷ, hắn đã mất bao lâu?

    Thời điểm trước khi lưu lạc đến Đà Lan Giới, Huyết Ma Chỉ của hắn bất quá vẫn mới chỉ ở mức thấp nhất mà thôi. Như vậy cũng tức là hắn chỉ mới đột phá gần đây, trong hai năm sống tại Đà Lan Giới này.

    Thế nhưng trong khoảng thời gian hai năm này, có tới gần một năm rưỡi là hắn lao đầu vào tu luyện Linh Lung Đồng Ngọc Công rồi. Nói cách khác, thời gian hắn đá động đến Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công tính ra cũng chỉ khoảng chừng sáu tháng. Mà trong sáu tháng này, Thi Quỷ hắn lại còn bỏ ra thời gian để nghiên cứu, tìm hiểu về hồn tâm, về sự tác động của Tiên Linh Chi Huyết, về kẻ ba phần giống người bảy phần giống thú bên trong hắn nữa...

    Vậy, thời gian còn lại mà hắn dành cho tu luyện thần thông là bao nhiêu?

    Ba tháng? Hay là bốn tháng?

    Bình thường, người ta muốn đột phá thì cần đến hàng chục năm, còn Thi Quỷ hắn lại chỉ dùng mấy tháng thời gian. Đáng nói hơn nữa là sau mấy tháng này, thần thông của hắn chẳng những tăng cấp một lần mà tới tận hai lần!

    Vài tháng liền đột phá thần thông hai lần? Tiến độ bậc này... nó cũng không khỏi quá thần tốc đi.

    Lạc Lâm, nếu nàng chứng kiến, nếu nàng biết được rằng Thi Quỷ đã tu luyện Huyết Ma Chỉ tới cấp thứ ba - Huyết Ma Truy Hồn Chỉ - thì nhất định là sẽ rất rung động. Chắc chắn là như vậy.

    Đáng tiếc, hiện giờ nàng lại không có ở đây. Người duy nhất có mặt và tận mắt nhìn thấy Huyết Ma Truy Hồn Chỉ cũng chỉ có mỗi mình Ban Đạt. Nhưng dám cá là trong lòng hắn chẳng rung động hay thán phục gì đâu. Ngự trị ở hắn... thiết nghĩ hẳn là sợ hãi. Tột cùng. Và dĩ nhiên là tính ở vài giây trước thôi. Còn hiện tại...

    Ban Đạt, hắn đã không còn sợ nữa rồi. Một xác chết thì còn biết gì nữa mà sợ.

    Phải, Ban Đạt, hắn đã chết rồi. Chính là bị Huyết Ma Truy Hồn Chỉ giết chết. Một chút trì trệ cũng chẳng thể làm ra nổi thì đã bị chỉ pháp xuyên tâm.

    ...

    "Sột soạt...".

    Hắc y phần phật, Thi Quỷ từ trên không trung đáp xuống đất, chân từng bước tiến lại gần thi thể Ban Đạt, nhanh chóng đem hết túi trữ vật, không gian giới chỉ, Linh châu bên trong thể nội cùng tất cả đồ vật giá trị trên mình đối phương thu lấy, vừa thu vừa nói:

    "Giết người đoạt bảo đúng là một việc làm cám dỗ nhân tâm".

    Nói xong, thu xong, lúc này Thi Quỷ mới đem thi thể Ban Đạt dựng dậy.

    Đặt bàn tay phải lên đầu tử thi, hắn ngước mặt lên trời, nhìn về phương nam mà hung ác thốt ra:

    "Kẻ ta muốn giết thì đừng hòng thoát được!".

    Dứt câu, một giây chẳng nán thêm, Thi Quỷ lập tức hóa thành một đạo huyết quang hướng thẳng phương nam truy đuổi. Đối tượng mà hắn truy đuổi thì hiển nhiên là Thiên Nguyên rồi. Con cá lớn nhất này, Thi Quỷ hắn sao có thể để lọt lưới được chứ.

    Có hai điểm không thể không đề cập trong quá trình truy đuổi này của Thi Quỷ. Thứ nhất, hắn đã chẳng truy một mình mà còn mang theo cả thi thể Ban Đạt nữa. Thứ hai, cũng lại liên quan đến Ban Đạt. Giống hệt Khang Hải trước đó, máu huyết từ bên trong thi thể Ban Đạt cũng đang chảy ra ngoài, ngược hướng lên đầu theo tay Thi Quỷ hắn để rồi bị hắn hấp thụ...

    Cánh tượng nắm xác người, vừa truy vừa hấp thu tinh huyết này, so với Sej0y4m hình ảnh đạp thi hấp huyết trước đó thì sợ rằng cũng không thua kém bao nhiêu. Khá là rùng rợn...

    Với việc mang theo thi thể rồi hấp thu tinh huyết như thế kia có ảnh hưởng gì đến quá trình truy đuổi của Thi Quỷ hay không thì chưa biết, nhưng có một điều có thể tuyệt đối khẳng định, đó là tốc độ độn quang của Thi Quỷ vẫn cực nhanh, so với tiêu chuẩn bình thường của một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng thì vượt xa không biết bao nhiêu lần. Thậm chí so với cường giả Thiên hà đệ nhị trọng cũng là nhanh hơn một bậc.

    Lực lượng kinh nhân, tốc độ khiếp người, hết thảy đều cho thấy Thi Quỷ hôm nay đã "lột xác". Hắn đã bước vào một tầng thứ khác.

    Ngẫm lại, thời điểm hai năm trước, lúc ấy hắn dù sử dụng Tam Thiên Cảnh, huyết mạch hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, dốc hết toàn bộ vốn liếng thì cùng lắm cũng chỉ đủ sức để bảo vệ mình trước một cường giả Thiên hà đệ nhất trọng mà thôi. Bằng như phải chạm trán với cường giả Thiên hà đệ nhị trọng... quả thực khó mà đấu nổi. Còn bây giờ, Thiên hà đệ nhất hắn tùy tiện vung tay liền diệt sát, Thiên hà đệ nhị một đòn liền dọa cho đối phương phải chạy trối chết, chiến lực bậc này...

    Thi Quỷ, hắn thực sự là đã "lột xác" rồi.

    ...

    Khoảng mười phút sau.

    Ở vị trí cách Đàm Nghi Sơn tầm độ hơn ba trăm dặm, tại một đỉnh núi vô danh, một đạo lưu quang đã vừa mới bay qua.

    Ẩn trong đạo lưu quang này cũng không ai xa lạ, đích thị Thiên Nguyên.

    Thần sắc của hắn lúc này chẳng tốt gì mấy, thay vì hồng hào thì hiện đã tái nhợt. Xem ra vì muốn đề thăng tốc độ mà hắn đã phải tổn hao rất nhiều linh lực. Thậm chí chỉ e chân nguyên cũng đã bị sử dụng không ít.

    Thiên Nguyên, coi bộ là đã bị dọa không nhẹ.
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 513: Bảo phù đấu thần ma chi ảnh
    Bẩn thân đường đường là cường giả Thiên hà đệ nhị trọng vậy mà lại bị một tên tiểu bối Linh châu đệ cửu trọng dọa cho phải quay đầu bỏ chạy, còn là thục mạng trối chết, nói ra thật đúng không khỏi khiến người cười chê. Nhưng, Thiên Nguyên tin là sẽ chẳng còn ai dám chê cười mình nữa nếu như bọn họ đích thân trải nghiệm hoặc là tận mắt chứng kiến thần thông của kẻ mà mình đang phải đối đầu.

    Độc nhãn nam nhân kia, đối phương quả thực là rất khủng bố.

    Phi kiếm uy lực, ma trùng hung hãn, Thiên Nguyên hắn đã xuất ra thủ đoạn lôi đình như thế, mạnh mẽ như thế, ấy vậy mà...

    Một chiêu... Chỉ duy nhất một chiêu, chỉ duy nhất một lần nâng tay thì độc nhãn nam nhân kia đã đem cái "thủ đoạn lôi đình" của hắn hóa giải...

    Mà không. Không phải hóa giải mà là giam cầm! Tuyệt đối giam cầm!

    Phi kiếm của hắn, ma trùng của hắn, tất cả... tất cả đều bị đông cứng trong nháy mắt. Thậm chí ngay đến con ma trùng thủ lĩnh tu vi Thiên hà đệ nhị trọng kia cũng đều là như vậy, triệt để bị đông cứng.

    Trong đời Thiên Nguyên, thần thông lợi hại hắn đã kiến thức qua không ít, nhưng từ một tên Linh châu cảnh xuất ra như độc nhãn nam nhân kia thì... đích thị là chưa từng nhìn thấy...

    Phi kiếm, ma trùng, thủ đoạn mà Thiên Nguyên hắn cho là lôi đình hóa ra lại chỉ như trò trẻ con dễ dàng bị người ta phá bỏ.

    Đánh? Thiên Nguyên hắn còn đánh cái gì nữa đây?

    Muốn đánh thì chí ít cũng phải nắm chắc được vài phần thắng chứ, bằng như trong cuộc đối đầu ban nãy... Phần thắng Thiên Nguyên hắn nắm được là bao nhiêu? Một phần còn chưa tới!

    Nên nhớ là kẻ địch của hắn - tên độc nhãn nam nhân kia - vẫn còn chưa có biến về chân diện ma nhân đấy!

    Chỉ trạng thái bình thường thì đã đáng sợ như thế, nếu mà biến về chân diện, vậy thì chiến lực lại còn khủng bố tới cỡ nào nữa?

    Thiên Nguyên thật là không dám nghĩ.

    Độc nhãn nam nhân kia, đối phương quá mạnh để có thể đương đầu, vì vậy, Thiên Nguyên chỉ còn một lựa chọn duy nhất, cũng là sáng suốt nhất: chạy.

    Và thực tế thì Thiên Nguyên hắn đã. Chẳng những chạy mà hắn còn chạy rất nhanh, chạy bằng tất cả khả năng có được. Bộ dạng suy yếu nhợt nhạt của hắn lúc này chính là minh chứng tốt nhất cho sự đề thăng tốc độ lên mức tối đa của mình.

    Vậy hắn sẽ dừng lại nghỉ ngơi sao?

    Sẽ, tuy nhiên chưa phải bây giờ, chưa phải lúc này. Khoảng cách hơn ba trăm dặm, bấy nhiêu vẫn chưa đủ để đảm bảo an toàn cho hắn. Thiên Nguyên hắn phải tiếp tục chạy xa hơn nữa, xa nhất có thể.

    Đối với tên độc nhãn nam nhân kia, Thiên Nguyên hắn muốn tránh càng xa càng tốt!

    Chỉ là... hắn tránh được ư?

    Từ chỗ diệt sát Ban Đạt, hiện tại thì huyết quang đã áp sát phía sau Thiên Nguyên rồi.

    Thi Quỷ, hắn đã tới.

    ...

    Bao bọc trong huyết quang đỏ rực, Thi Quỷ cười gằn nói lớn:

    "Ngươi đừng mong có thể thoát được!".

    Vốn đang cực độ khẩn trương vì sự tiếp cận của kẻ địch, nay nghe được âm thanh lạnh lẽo của đối phương vang lên từ phía sau thì dạ Thiên Nguyên liền nhảy lên.

    "Chết tiệt!".

    Mắng to một tiếng, Thiên Nguyên lập tức thúc động thần niệm, cắn răng ném ra một món đồ vật.

    Đó là một tấm phù lục màu đen, dài tầm gang tay, bên trên vẽ đầy những văn tự tối nghĩa.

    Phừng!

    Phù lục vừa ra, một ngọn lửa tức thì cháy lên.

    Kế đấy, một thân ảnh to lớn mau chóng được huyễn hóa thành.

    Thân ảnh này cao gần hai mươi thước, có bốn chân, mười sáu con mắt, tai to, miệng rộng, răng như dao nhọn, hình dạng rất ư khủng bố.

    Tuy nhiên, thứ khiến người chú ý nhất không phải hình dạng, lực lượng mới là điều làm người phải lưu tâm ở hung thú vừa mới hiện thân này. Thiên hà đệ nhị trọng, đấy chính là cấp bậc của nó.

    "Bảo phù sao...".

    Phía bên này, Thi Quỷ trông thấy hư ảnh hung thú nọ thì liền thu lại huyết quang, miệng hé môi cất tiếng.

    Với tri thức của hắn, để nhìn ra lai lịch của hung thú, hay đúng hơn là phù lục kia vốn cũng chẳng có gì khó khăn. Rất dễ dàng là khác.

    Theo cấp bậc hung thú huyễn hóa thành thì phù lục kia khẳng định là một tấm thánh phù. Có điều, nó không phải thánh phù bình thường chỉ sử dụng được một lần mà là một bảo phù - loại phù lục có thể tái sử dụng nhiều lần.

    "Một tên Thiên hà đệ nhị trọng như ngươi mà có thể sở hữu được bảo phù thánh cấp, đúng là không tệ".

    Từ trên hư ảnh hung thú, Thi Quỷ chuyển mắt sang nhìn Thiên Nguyên, nói tiếp: "... Có được bảo phù này, thật chẳng rõ là vì ngươi may mắn hay là do giết người mà đoạt...".

    "Các hạ".

    Mặt mày trầm trọng, Thiên Nguyên nói ra: "Chúng ta xưa không oán, nay không thù, các hạ cớ gì phải đuổi cùng giết tận như vậy?".

    "Lại là câu này".

    Thi Quỷ nghe Thiên Nguyên nói xong thì liền cau mày, vẻ khó chịu hiện rõ ra mặt: "Vừa rồi tên đồng bọn kia của ngươi cũng là hỏi ta như thế. Ta thật không hiểu tại sao các ngươi lại cứ thích nói ra một câu mà chính bản thân mình đã từng nhiều lần nghe và nhiều lần gạt bỏ, phủ nhận như vậy".

    Dừng một chút, hắn tiếp tục: "Không oán không thù... Không oán không thù thì không được giết người? Nực cười! Có bao nhiêu bản lãnh xuất ra hết đi!".

    "Ngươi...!".

    Thiên Nguyên thốt ra được một chữ thì liền dừng lại. Tuy nhiên, sự gián đoạn này cũng không lâu lắm, hai giây bất quá đã được nối liền, nhưng ý tứ thì đã khác đi:

    "Được. Được. Nếu ngươi đã nhất quyết đuổi cùng giết tận như vậy... thì để lão phu tiễn ngươi xuống địa ngục!".

    Lời còn chưa kịp ra hết thì từ trong tay áo Thiên Nguyên, một tấm phù lục khác đã bay ra, tiếp đấy liền hóa thành một ngọn giáo hướng Thi Quỷ lao đi.

    Tốc độ cực nhanh!

    Có điều, Thi Quỷ còn nhanh hơn.

    Bằng động tác vô cùng mau lẹ, Thi Quỷ đưa hai tay ra, đồng thời xoay cả trên lẫn dưới mỗi cái nửa vòng. Theo đó, tại khoảng không giữa hai tay hắn lập tức hiện ra một vòng xoáy đỏ rực với vô số những điểm sáng li ti…

    Đúng lúc này, ngọn giáo vừa được huyễn hóa từ phù lục đâm tới!

    Một cuộc chạm trán lập tức xảy ra!

    Và...

    Im lìm. Chẳng có tiếng động to lớn nào vang lên như tưởng tượng hết. Dẫu vậy, dư âm mà nó để lại... còn hơn cả một tiếng nổ kinh thiên nữa.

    Màn chạm trán kia, nó đã khiến người phải rung động. Và người đó tất nhiên không thể nào là Thi Quỷ. Thiên Nguyên, hắn mới là kẻ phải rung động.

    Sao không rung động cho được chứ? Tấm phù lục thánh cấp huyễn hóa thành ngọn giáo do hắn đánh ra hiện đã biến mất rồi! Chính là vừa bị vòng xoáy đỏ rực giữa hai tay Thi Quỷ nuốt lấy!

    Vòng xoáy màu đỏ kia, đến cùng thì nó là loại thần thông gì mà kỳ dị như vậy, lại có thể trực tiếp đem một tấm phù lục thánh cấp nuốt chửng?

    Thiên Nguyên thật là không hiểu được. Hắn không tài nào hiểu nổi...

    Nếu là đang trong một trường hợp khác, một hoàn cảnh khác, khi là kẻ đứng ngoài cuộc thì có lẽ hắn sẽ rất cảm thán, rất kính nể thần thông của Thi Quỷ, bằng như bây giờ, với thân phận người trong cuộc, kẻ bị truy sát...

    Thiên Nguyên hắn chỉ có rung động, ngự trị ở hắn là nỗi sợ. Trong mắt hắn Thi Quỷ bây giờ đã quá cao lớn, hệt như một ngọn núi đang đè nặng cõi lòng hắn...

    Tâm lý cầu sinh, hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, đánh lên hư ảnh hung thú, truyền đạt thần niệm sai khiến nó lao về phía Thi Quỷ trong khi bản thân thì tiếp tục thúc động linh lực, thiêu đốt chân nguyên... Để rồi sau đó thì toàn lực... bỏ chạy.

    Một lần nữa, Thiên Nguyên lại chạy. Xem ra ngay từ đầu lời nói muốn tiễn đưa Thi Quỷ xuống địa ngục cùng việc xuất sử hai tấm phù lục thánh cấp của hắn, đa phần hẳn chỉ là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Thi Quỷ để bản thân có thể dễ dàng đào tẩu.

    ...

    "Grào... ào... ào...!".

    Thiên Nguyên StToD8k vừa độn quang đi bên kia thì bên này, hư ảnh hung thú do bảo phù huyễn hóa ra liền rống lên một tiếng vang trời, giương nanh múa vuốt chụp xuống Thi Quỷ.

    "Muốn chết!".

    Phía bên dưới, Thi Quỷ chứng kiến hung thú to lớn muốn đem mình chụp lấy thì há miệng quát lớn. Cùng với tiếng quát ấy, hai tay giữ lấy vòng xoáy đỏ rực của hắn cũng lập tức di chuyển hướng thẳng lên trời.

    Từ trong vòng xoáy, một thân ảnh to lớn lao ra.

    Nó có hai chân, bốn cánh tay, ba con mắt và một chiếc sừng, bộ dạng có thể nói là hết sức kỳ dị.

    Rõ ràng là một tôn Ma thần.

    Không nghi ngờ gì nữa, chiêu thức đang được Thi Quỷ thi triển đây, nó đích thị là thần thông xuất hiện ở Nhị Thiên Cảnh của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công: Đảo Chuyển Càn Khôn - Thần Ma Chi Ảnh!
     
    rocklina thích bài này.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)