FULL  Hài  Đô Thị Phòng Thuật - Bào Bàn

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Phòng Thuật
    Tác giả: Bào Bàn
    Chương 2: Trung Thông môn điếm (*)


    Nguồn:Vipvandan.vn

    "Reng reng reng. . ."

    Một hồi chuông điện thoại reo, khiến cho Trương Vĩ giật nảy mình, cầm điện thoại di động của mình từ đầu giường lên, nhìn thoáng qua màn hình, hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, cưỡng bách cho đầu óc thanh tỉnh hơn một chút. Người gọi điện thoại đến không phải là ai khác, mà chính là điếm trưởng Từ Minh trong Công ty Môi giới Bất động sản của Trương Vĩ.

    Từ Minh năm nay 33 tuổi, dáng người thấp nhỏ, gầy yếu, làn da hơi vàng, đầu tóc đen nhánh ngắn và dày trông vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn. Tuy rằng vóc dáng và hình tượng kém kém một chút, hoặc có thể nói là tướng mạo xấu xí, nhưng về mặt công tác nghiệp vụ cùng với phương diện đối nhân xử thế đều có năng lực rất mạnh. Trương Vĩ tuy rằng đi theo anh ta thời gian không lâu, nhưng lại học được ở anh ta rất nhiều thứ.

    - Uy, Từ ca.

    Trương Vĩ hắng giọng, ấn nút trả lời, đưa điện thoại đến bên tai, nói.

    - Ừ, là tôi đây.

    Trong điện thoại truyền ra một giọng nam trầm thấp, mang một chút khẩu âm của miền nam, hỏi:

    - Vừa rồi Kiến Phát về tiệm nói cậu tỉnh rồi, do đó tôi gọi hỏi thăm một chút xem cậu có khỏe lên rồi hay chưa?

    - Khỏe nhiều rồi, đa tạ Từ ca quan tâm, để cho ngài phí tâm rồi.

    Trương Vĩ ngượng ngập cười đáp.

    - Nói cái gì đó? Mọi người đều là đồng nghiệp, quan tâm lẫn nhau không phải là chuyện nên làm sao?

    Từ Minh giả vờ cả giận nói, dường như bởi vì Trương Vĩ khách khí, mà trở nên có chút mất hứng.

    - Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi! Không cần phải đi làm vội, tôi xin với tổng công ty cho cậu nghỉ hai ngày rồi, chờ cậu dưỡng thân cho khỏe rồi đi làm trở lại.

    - Không cần đâu, Từ ca.

    Trương Vĩ cảm kích nói:

    - Thân thể của em khỏe nhiều rồi, ở nhà nhàn rỗi cũng không làm gì, dạo chơi một thời gian dài quá sẽ cảm thấy phiền, chi bằng sớm đi làm một chút cho khỏe hơn không?

    - Vậy cũng được, bản thân mình tự chú ý thân thể nhiều một chút, đừng có để mệt nhọc quá.

    Từ Minh bảo.

    - Dạ.

    Trương Vĩ đáp ứng.

    - Vậy trước hết như vậy đi, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, tôi cúp máy trước đây.

    Từ Minh sau khi nói xong, ngắt điện thoại di động, lập tức trong điện thoại vang lên âm điệu 'Tút tút tút' liên tục.

    Sau khi để điện thoại xuống, trong lòng Trương Vĩ cảm nhận được một sự ấm áp. Tuy rằng cú điện thoại này của Từ Minh có lẽ chỉ xuất phát từ mặt lễ tiết, thậm chí có một chút hiềm nghi mua chuộc lòng người, nhưng mà làm việc cùng loại đồng nghiệp, cấp trên có lễ có nghĩa này, sẽ làm cho ta còn có động lực đi làm, hoàn cảnh công tác cũng tăng thêm chút hài lòng vui vẻ.

    Nửa giờ sau, Trương Vĩ thanh toán xong phí với phòng khám, sờ vào ví tiền càng mỏng manh hơn, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ. Tuy rằng hắn cũng muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, nhưng áp lực sinh tồn khiến cho hắn không thể không nhanh chóng đi làm việc.

    Lúc này đã qua buổi trưa, Trương Vĩ đầu đội nắng chang chang, nhẹ nhàng thành thạo đi tới Trung Thông môn điếm, đi vào cửa của môn điếm liền thấy nhân viên của môn điếm nhóm đều chúi đầu nhìn vào máy vi tính, viết bút ký, liền lộ ra một nụ cười, còn chưa kịp chào hỏi mọi người, chợt nghe được thanh âm của một cô gái:

    - Ôi!!!, Trương đại anh hùng của chúng ta không phải là bị đánh đến nổi chấn thương sọ não rồi sao? Vì sao không ở nhà nghỉ ngơi cho thật khỏe, mà ngày hôm nay đã chạy tới đây đi làm rồi? Người không biết chuyện còn tưởng rằng điếm trưởng của chúng ta ngược đãi anh nữa chứ? Ha ha ha.

    Một giọng nói nũng nịu ngọt ngào vang lên , lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cô gái này ước chừng hơn 20 tuổi, đầy vẻ thành thục và phong vận, làn da trắng như tuyết, chính là nhân viên môi giới kinh doanh cao cấp trong điếm - Vương Mẫn.

    Tuy lời nói của Vương Mẫn hình như là đang đùa, nhưng Trương Vĩ dù sao cũng cảm giác là trong lời nói của cô ta còn có ý khác. Hắn đưa mắt nhìn về phía Vương Mẫn, khi ánh mắt chạm đến hai mắt của Vương Mẫn, đồng tử (con ngươi) trong mắt Trương Vĩ co rụt lại, hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy được trong cặp mắt Vương Mẫn xuất hiện một loạt chữ màu vàng, nội dung viết:

    "Anh chàng này là tên hay nhìn lén, đánh chết anh luôn cũng được, tránh đi gây phiền phức cho người khác."

    "Vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, là thương thế của mình còn chưa khỏi hẳn, hay là bởi vì mình thật sự có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của người khác?"

    Trương Vĩ ngẩn ra, thầm nhũ trong lòng.

    Vương Mẫn cùng Trương Vĩ quan hệ bề ngoài cũng tốt, hai người cũng không xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng Trương Vĩ trong một lần vô tình nhìn thấy được sự tình không nên thấy, xem như trong lúc đó đã vô ý đắc tội Vương Mẫn, cho nên đối với việc Vương Mẫn cừu thị bản thân mình hắn cũng có thể hiểu. Chỉ có điều Vương Mẫn tâm cơ có vẻ nặng, cũng không có minh xác làm khó gì Trương Vĩ, chỉ trong lúc đùa bỡn lén làm một số động tác nhỏ, lần này không ngờ bị Trương Vĩ nhìn thấy ý nghĩ thật từ trong mắt.

    Trương Vĩ mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt liên tiếp xuất hiện hàng chữ màu vàng, tuyệt đối không cách nào dùng từ ảo giác để giải thích nữa. Hơn nữa hàng chữ màu vàng cũng đúng lúc thể hiện suy nghĩ chân thật trong lòng của người đó, khiến cho Trương Vĩ loáng thoáng khẳng định tuyệt đối bản thân mình có thể đã gặp vận may lớn có được 'Độc Tâm Thuật " trong truyền thuyết rồi. Để chứng minh phỏng đoán của bản thân, Trương Vĩ quyết định có cơ hội sẽ thử một lần nữa.

    - Cậu sao giờ đã tới đây rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ về nhà nghỉ ngơi chứ?

    Vương Kiến Phát thấy bản thân mình chân trước vừa rời khỏi phòng khám, Trương Vĩ đã theo sau lưng trở lại đây rồi, hỏi có chút ân cần.

    - Không sao, tôi đã khỏe rồi.

    Trương Vĩ lên tiếng, nỗ lực nháy mắt nháy mồm ra hiệu đối với Vương Kiến Phát, khẽ nói:

    - Phòng Hữu Hệ Thống của tôi, anh giúp đăng nhập vào rồi hay chưa?

    - Ừ, đã sớm đăng rồi.

    Vương Kiến Phát gật đầu to vẻ đó là chuyện đương nhiên. Giúp đồng nghiệp đến muộn đăng nhập vào Phòng Hữu xem như là một loại lệ thường vậy.

    Phòng Hữu Hệ Thống là hệ thống phần mềm mà các công ty môi giới thường dùng, có thể thực hiện nối mạng toàn bộ công ty, mỗi sáng sớm đi tới môn điếm chuyện đầu tiên cần làm chính là đăng nhập vào Phòng Hữu, hệ thống sẽ tự động ghi chép giờ làm việc của mình, xem như một chứng cớ để tổng công ty tính toán tra xét việc chấm công của nhân viên môi giới. Nếu như không đăng nhập vào Phòng Hữu trước 9 giờ sáng, như vậy sẽ bị cho rằng là đến muộn hoặc là nghỉ làm. Nhưng mà Phòng Hữu Hệ Thống không chỉ có chức năng ghi chép chấm công, còn có thể ghi chép, tra hỏi, theo vào phòng nguyên (nguồn cung nhà hoặc phòng cho thuê) cùng với tư liệu của khách hàng, tiến tới đạt đến mục đích toàn bộ công ty cùng cộng hưởng tài nguyên.

    Sáng sớm, Trương Vĩ không tới văn phòng, mà trực tiếp liền tìm đến Công ty Thiên Thiên phân tích đúng sai với người ta, sau đó lại bị Vương Chấn đánh choáng luôn, cho nên căn bản cũng không tới kịp để đăng nhập vào Phòng Hữu.

    Sau khi Trương Vĩ mở máy vi tính của bản thân mình ra, đi tới chỗ ngồi cuối cùng, đó là chỗ trợ lý bình thường ngồi làm việc, bởi vì hôm nay là thứ bảy cho nên không tới làm, mà bên cạnh trợ lý có đặt trứ một máy chấm công bằng vân tay, hình dáng có chút tương tự với điện thoại kiểu để bàn. Trương Vĩ ấn vân tay ngón giữa của mình lên mảnh thủy tinh của bộ phận thu nhận tín hiệu, màu xanh biếc biểu hiện mã số nhân viên trên màn ảnh, kèm theo một giọng nhắc:

    - Đa tạ.

    'Cám ơn nhiều' đại biểu cho vân tay chính xác đồng thời đã đăng ký, nếu như vân tay không chính xác hoặc là không có ghi chép, sẽ kèm theo một câu nói

    "Thỉnh ấn ngón tay lần nữa!"

    Nói như vậy là phải lại đè ấn ngón tay lần nữa, cho đến khi máy chấm công bằng vân tay nói 'Cám ơn nhiều' xong, thì mới coi là chính xác, ghi chép tin tức chấm công cho nhân viên đó.

    Trương Vĩ ấn dấu vân tay xong, mới vừa ngồi xuống vị trí của mình, chợt nghe bên cạnh có giọng một cô gái hỏi:

    - Trương Vĩ, sao rồi? Tổn thương đã dưỡng khỏe rồi chưa?

    - Đa tạ Lý tỷ quan tâm, không có gì đáng ngại nữa rồi.

    Trương Vĩ phất phất tay cánh tay, cười đáp.

    Người được Trương Vĩ gọi là Lý tỷ tên là Lý Lâm, tuổi khoảng 25~26 tuổi, tóc cắt ngắn ngang mang tai, mang một cái kính đen, vóc người thon nhỏ, nhan sắc trung bình khá, mặc bộ đồ công sở nữ, có vẻ vô cùng giỏi giang.

    - Vậy được, lúc anh vào phòng khám, làm chúng ta sợ muốn chết.

    Lý Lâm tỏ lộ gương mặt vẫn còn lo sợ.

    Thấy bộ dạng ân cần của Lý Lâm như vậy, khiến cho trong lòng Trương Vĩ có chút cảm động.

    Trương Vĩ mặc dù đến Công ty Trung Thông làm trong một khoản thời gian không dài, nhưng điếm trưởng Từ Minh, Lý Lâm cùng Vương Kiến Phát đều đối với hắn rất tốt. Trương Vĩ đối công ty cũng rất có tình cảm, sở dĩ quyết định trong tháng này nhất định phải ký được một hợp đồng, tuyệt đối không thể bị công ty cho nghỉ việc.

    ----------oOo----------

    Chú thích:

    (*) Môn điếm: tiệm, cửa hàng, cửa hiệu. Ở đây mang ý nghĩa là “văn phòng chi nhánh của một công ty môi giới bất động sản” ở một khu vực nào đó. Ở Việt Nam có thể gọi là “sàn giao dịch bất động sản”, “văn phòng môi giới nhà đất”, “công ty môi giới”... Để tiện, ở đây người dịch sử dụng “Trung Thông môn điếm” để chỉ văn phòng môi giới và giao dịch bất động sản của công ty Trung Thông tại khu vực mà Trung Vĩ đang làm. Công ty Trung Thông là công ty lớn, có nhiều chi nhánh văn phòng ở khắp nơi. Muốn biết cụ thể hệ thống tổ chức của công ty này, xin theo dõi câu chuyện phát triển ở các chương sau sẽ rõ.​
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Phòng Thuật
    Tác giả: Bào Bàn
    Chương 3: Chuẩn bị công tác


    Nguồn:Vipvandan.vn

    - Bốp bốp bốp. . .

    Trưởng phòng Từ Minh nghiêm chỉnh bước ra từ phòng làm việc, vỗ tay một cái, phấn chấn nói:

    - Mọi người dừng tay một chút, tôi có lời muốn nói.

    - Còn nhớ rõ sự tình mà tôi nói với mọi người mấy ngày hôm trước không? Công ty chúng ta có một khách hàng VIP muốn tìm một cửa tiệm dùng để làm cửa hàng ăn uống, diện tích 300 - 500 mét vuông, mỗi tháng tiền thuê khoảng mười vạn nhân dân tệ (NDT), lưu lượng người qua lại phải lớn.

    Từ Minh thấy Trương Vĩ vừa trở về đến nơi, gật gật đầu rồi tiếp tục nói.

    - Vị khách hàng này tuyệt đối đáng tin cậy, hơn nữa bởi vì là khách hàng do công ty giới thiệu, cho nên người nào tìm được nguồn cung nhà một khi ký được hợp đồng rồi, tất cả công lao đều thuộc về người đó, nghe rõ chưa?

    Từ Minh hô hào.

    Dựa vào tiền hoa hồng thuê phòng một tháng mà tính, khoảng mười vạn NDT một hợp đồng là con số không nhỏ, cứ trích 30% phần trăm mà tính toán, nếu như thực hiện thành công cái hợp đồng này ít nhất có thể có được ba vạn NDT, đối với một nhân viên môi giới mới mà nói mỗi tháng lương căn bản không thể vượt quá hơn 1000 NDT, khiến cho mọi người không thể không hưng phấn.

    - Từ ca, anh đã giao việc thì làm sao chúng tôi có thể không nghe! Nguồn cung nhà đã sớm tìm xong rồi, mấu chốt là khách hàng khi nào sẽ đến đây!

    Nghe được lời Từ Minh, nhân viên môi giới Quách Bân lộ ra vẻ hưng phấn trên mặt, tranh hỏi trước.

    Quách Bân là một nhân viên môi giới bình thường, nhỏ hơn Trương Vĩ một tuổi, có thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn xuất sắc, điểm trừ duy nhất chính là tại thời khắc mấu chốt lại hay nói lắp.

    Quách Bân thích xuất hiện với diện mạo bộ dạng lão thành, có lẽ là bởi vì tuổi tác tương đương nên cũng thường đốp chát vài câu cùng Trương Vĩ, cho nên đối với việc Trương Vĩ bị thương cũng không thèm hỏi tới, thậm chí khi nhìn còn có chút hả hê, bất quá lòng dạ của hắn cũng không thực xấu xa lắm.

    - Khách hàng sẽ tới ngay, các bạn nhanh chóng hẹn chủ nhà để đến xem phòng, nếu có thể thì xem tất cả phòng đã hẹn trong sáng hôm nay.

    Từ Minh nói một cách trịnh trọng

    Nghe nói là người thân của lãnh đạo cao tầng trong công ty , mọi người có vẻ đánh giá cao hơn một chút đối với vị khách chưa từng gặp mặt này, nên không đợi Từ Minh thúc giục lần nữa, tất cả đều cầm máy vi tính xách tay của mình lên đối chiếu tin tức chủ nhà phía trên bấm máy gọi điện thoại, lập tức, toàn bộ văn phòng vang lên hàng loạt tiếng bấm máy gọi điện thoại.

    - Xin chào, Điền tỷ phải không! Em là tiểu Quách bên Công ty Bất động sản Trung Thông, hai ngày trước em có gọi điện thoại cho chị..

    - Ngài khỏe chứ, là Trương tiên sinh phải không! Em là Vương Mẫn bên Công ty Trung Thông, ngài vẫn còn cho thuê cửa hàng phải không?

    ...

    - Thời gian sắp đến rồi, mọi người qua đây, đem các tư liệu về các cửa hàng tìm được báo cáo để tôi tổng kết lại một chút.

    Nửa tiếng đồng hồ sau, Từ Minh vừa nói vừa nhìn đồng hồ:

    Cách thức của nghề môi giới bất động sản rất thâm sâu, từ bắt đầu tiếp đãi khách hàng đến tiễn khách rời khỏi, mỗi một bước đều có bí quyết cũng như huyền cơ ở trong đó. Ví dụ như lấy việc dẫn khách đi xem nhà mà nói cũng có học vấn rất sâu, nếu như giảng giải hết tất cả mọi thứ một lúc đều nói không xong, chỉ có thể là nhờ vào kinh nghiệm phong phú của nhân viên môi giới đối với tính tình mỗi khách hàng, thấu hiểu mỗi nhu cầu để đưa ra phán đoán chính xác nhất .

    Từ Minh ngồi ở hàng cuối cùng, còn mọi người ngồi vây quanh bên cạnh, tùng người bắt đầu báo cáo tài liệu của các nguồn cung nhà, các nhân viên môi giới đều tiếp nhận thông tin, bên cạnh đó cũng phải ghi nhận vào hệ thống dữ liệu nguồn cung nhà của công ti, để nếu như những đồng nghiệp khác có khách hàng, là có thể ngay lập tức tiến hành phối hợp, sau khi ký hợp đồng thành công sẽ ghi nhận lại thành quả của những người có công lao..

    Để xúc tiến ký kết một hợp đồng phải dựa trên nhiều phương diện: nguồn cung nhà, khách hàng, chìa khóa; thiếu một thứ cũng không được. Vậy nên ở đây để tính công trạng của một hợp đồng cũng phải dựa theo tỷ lệ phân chia làm chia ba phần, nguồn cung nhà chiếm 20%, chìa khóa chiếm 20%, khách hàng chiếm 60%.

    Nhưng mà, mỗi người cũng phải hiểu, công lao của nguồn cung nhà chỉ có thể chiếm 20% tổng công trạng, còn dư lại đều phải phân cho đồng nghiệp cung cấp khách hàng cùng chìa khóa (của nhà cho thuê hoặc bán để mở cửa dẫn đi xem nhà). Nếu không có thu giữ chìa khóa, công trạng của chìa khóa sẽ được gộp vào chung với công trạng khách hàng. Vậy thế nên rất nhiều người có thể có được lợi ích tối đa, do có được tin tức nguồn cung nhà có một không hai, không ghi vào Hệ thống dữ liệu của công ti mà tự mình dẫn khách hàng đi xem nhà, như vậy một khi ký thành hợp đồng người đó sẽ nhận được toàn bộ công trạng.

    Vì thế cho nên, một khi đã có khách hàng tốt, Phòng Hữu Hệ Thống của công ti lại không tìm được nguồn cung nhà thích hợp, họ sẽ hỏi thăm những đồng nghiệp, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có một số nguồn cung nhà độc nhất, đây cũng là một quy tắc ngầm của nghề môi giới bất động sản. Bởi vậy tuy rằng công ty đã có văn bản rõ ràng quy định, nhưng cũng không cách nào cấm tiệt những trường hợp đó.

    Quả nhiên, Vương Mẫn, Quách Bân, Trương Vĩ mỗi người đều báo cáo các tin tức nguồn cung nhà, song những tin tức nguồn cung nhà này phần lớn đều không tìm được trong Phòng Hữu Hệ Thống, nhưng mà Trương Vĩ đã sớm chuẩn bị trong máy vi tính xách tay, lần lượt ghi lại những tin tức về nguồn cung nhà này, để sau này khi hắn có những khách hàng thích hợp thì sẽ sử dụng.

    - Mọi người hãy suy nghĩ xem còn bỏ sót cửa tiệm thích hợp nào hay không, tốt nhất là ngày hôm nay đều có thể hẹn chủ nhà để xem nhà.

    Từ Minh, khép máy vi tính xách tay lại, quét mắt nhìn mọi người hỏi sau khi nghe tất cả báo cáo

    - Không có.

    Mọi người hoặc là trả lời hoặc là lắc đầu, cũng không ai đưa ra nguồn cung nhà nào mới

    - Được rồi, mọi người đều tự ghi vào hệ thống nguồn cung nhàmà mình báo cáo , nên nhớ phân công trạng là dựa theo nguồn cung nhà đã lưu trên hệ thống, nếu như bị người khác giành trước ghi tin tức nguồn cung nhà của mình, hợp đồng ký xong sẽ phân công trạng, anh đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp, vậy nên sau này tìm được nguồn cung rồi thì ngay lập tức phải ghi vào hệ thống, nếu không một khi bị công ty kiểm tra thí điểm ra ai dám giấu phòng nguyên (nguồn cung nhà), lập tức sẽ bị công ty khai trừ, có nhớ hay không?

    Từ Minh nghiêm mặt, nói một cách nghiêm túc.

    - Vâng

    - Đã rõ Từ ca.

    Tuy rằng trong lòng mọi người đều có tính toán riêng, nhưng ở mặt ngoài ai nấy đều gật đầu hưởng ứng.

    - Tôi đã sắp xếp việc tiếp đãi khách hàng, dẫn khách xem không nên mang nhiều người, tôi, Quách Bân, Vương Mẫn, Trương Vĩ phụ trách dẫn khách hàng xem nhà, Lý Lâm, Vương Kiến Phát hai người ở lại trông tiệm.

    Từ Minh đánh giá mọi người, nói.

    - Tôi phân công nhiệm vụ như vậy, mọi người có vấn đề gì không?

    - Không thành vấn đề, em hoàn toàn ủng hộ.

    Quách Bân vỗ bộ ngực nói, có thể cùng khách hàng xem nhà, với hắn tự nhiên là một chuyện tốt đẹp không còn gì bằng.

    - Không thành vấn đề.

    Vương Kiến Phát cũng lên tiếng, dù sao hắn cũng không có cung cấp nguồn cung nhà, cho dù đi theo cũng là nóng lòng suông mà thôi, ở lại văn phòng nói không chừng còn có thể nhận được khách hàng mới.

    - Lý Lâm, em là nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm rồi, tôi không có ở đây mọi việc nhờ em trông chừng một chút.

    Từ Minh chỉ chỉ Lý Lâm, dặn dò.

    - Từ ca, anh nói gì vậy chứ? Cái gì gọi là nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm vậy. Tôi già chỗ nào?

    Nghe được lời Từ Minh, Lý Lâm đem mắt đưa ngang một cái, bỉu môi bất mãn nói.

    - Đúng đấy, Lý Lâm còn trẻ trung phong nhã hào hoa, làm sao có thể nói già chứ! Từ ca anh nên kiểm nghiệm lại một chút.

    Vương Mẫn che miệng khẽ cười nói

    - Cô là nhân viên môi giới cao cấp, không phải nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm, được chưa?

    Từ Minh méo một bên, bĩu môi, vừa nói vừa chớp mắt.

    - Cái này cũng được, còn dám treo một cái chữ 'Lão' nữa, tôi cho anh thử một chút.

    Lý Lâm phất phất tay quả đấm của mình, tỏ vẻ hung tợn uy hiếp.

    Vương ca tuổi tác đã lớn, chức vị cao, nghiệp vụ năng lực mạnh, lại có thể hoà mình cùng nhân viên, sở dĩ ở cửa tiệm này anh ta có uy vọng rất cao, mọi người mặc dù là nói giỡn cũng sẽ có chừng mực, chỉ có Lý Lâm là tính tình tùy tiện, từ trước đến nay là có sao nói vậy, đối với Từ ca không sợ hãi chút nào.

    Đùa một chút thôi, Từ Minh giải tán mọi người, ai cũng bắt đầu bận rộn công việc riêng của mỗi người hoặc là cùng đợi khách hàng đến. . .

    - Tiểu thư, cô khỏe không? Xin hỏi cô là muốn thuê, hay là muốn mua nhà?

    Một giờ sau, có một cô gái đi vào Trung Thông môn điếm, Quách Bân ngồi ở trong dãy thứ nhất hai mắt tỏa sáng, vội vàng đứng lên, nghênh đón tiếp hỏi.

    Cô gái hơn 20 tuổi, vóc người cao gầy, trên người mặc một chiếc áo T-shirt màu hồng, phía dưới mặc quần jean bó sát có vẻ dáng người yểu điệu, vóc dáng hấp dẫn vô cùng, coi lại dung mạo kiều diễm hơn người, tóc xoăn cuộn sóng ở đầu vai, gò má trắng trẻo, lông mày cong cong, ánh mắt trong suốt, mũi quỳnh thanh tú, gò má phấn nộn lại trên thêm hai lúm đồng tiền trên má, khiến cho người nhìn đều bị nhan sắc của nàng làm cho mê đắm .

    - Ngài khỏe chứ, tôi tên là Mộ Dung Huyên, xin hỏi điếm trưởng Từ Minh ở chỗ này phải không?

    Mỹ nữ cười chuyên nghiệp, nói một cách thản nhiên.

    - Mộ Dung tiểu thư cô khỏe chứ, tôi là điếm trưởng Từ Minh của Trung Thông môn điếm, vừa rồi có cùng cô nói chuyện điện thoại, không nghĩ là cô lại đến nhanh như vậy.

    Từ Minh đứng dậy, cũng nghênh đón, cười nói.

    - Điếm trưởng Từ Minh, không iết anh có hẹn cửa hàng cho thuê nào chưa?

    Mộ Dung huyên mắt đẹp quét qua, hỏi nhẹ nhàng.

    - Nhà cô muốn tôi đã hẹn sẵn, có thể đến xem bất kỳ lúc nào. Cô đi đường xa, có muốn nghỉ ngơi một chút ở đây không?

    Từ Minh hỏi.

    - Không cần, hay là đến xem nhà trước đi.

    Mộ Dung Huyên phất phất tay nói.

    - Được, vậy đi xem phòng ốc trước vậy

    Từ Minh không cao, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Anh ta cảm nhận được cô gái Mộ Dung này tuy nói chuyện khách khí, nhưng đó chỉ là biểu hiện ngoài mặt, còn bên trong lại cao ngạo, cho nên chỉ có thể trò chuyện mà không thể thân cận, người như thế kết giao chỉ cần tập trung giải quyết việc công là được, cố ý kết giao ngược lại sẽ làm cho đối phương phản cảm.

    Chú thích:

    Trích phần trăm cho nhân viên môi giới là tính trên cơ sở tiền phí môi giới (hoa hồng), chứ không phải nhằm vào giá trị của toàn bộ bất động sản bán ra. Ví dụ, phí môi giới thường tính từ 0,5%-2% giá trị căn nhà mua bán, nhân viên môi giới sẽ hưởng từ 10%-60% phí môi giới này tùy công lao đóng góp vào thương vụ mua bán/thuê mướn nhà.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)