Phong Ngự - Lại Điểu (New: Q3 - C5)

  1. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 2
    Chương 143: Biến hóa của Ngân Giáp

    Dịch giả: cangtran93
    Biên tập: cangtran93
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách






    Lần trước khi Phong Nhược xuất hiện bên trong Ngũ Hành thạch mỏ này, cho dù ở đây bị số lượng lớn thi quỷ thú chiếm cứ, nhưng ít ra vẫn còn có một tia sinh khí. Nhưng hiện tại, tòa Ngũ Hành thạch mỏ này chính thức đã trở thành một nơi tử địa.

    Cơ hồ tất cả Ngũ Hành Thạch, cho dù thuộc loại thấp kém nhất, cũng đều bị vơ vét không còn một thứ gì.
    Phong Nhược thao túng Huyền Hỏa Phân Thân lao thẳng đi bay khắp quặng mỏ, kể cả những quặng mỏ sản xuất ra Ngũ Hành Thạch nhiều nhất cũng đến một lần. Kết quả là không có bất kỳ ngoại lệ, tòa Ngũ Hành thạch mỏ này đã thực sự khô kiệt rồi.

    “Kỳ quái? Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?”

    Trong thâm tâm, Phong Nhược cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì coi như là các tu đạo giả gây ra việc này, cũng không có khả năng đem đi toàn bộ những viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp kia, trừ phi là có nguyên nhân đặc biệt nào đó.
    Nghĩ tới đây, Phong Nhược bỗng nhiên nhớ ra con Thi Vương mà hắn chưa có gặp mặt. Hôm nay quặng mỏ này đã sớm trống rỗng, chẳng những không thấy con Thi Vương kia, mà một con thi quỷ thú cũng chẳng còn bóng dáng. Phong Nhược thậm chí còn lao ra ngoài Ngũ Hành thạch mỏ, bên ngoài núi đá đi dạo ở đó hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng không thu hoạch được manh mối gì.

    “Xem ra việc Ngũ Hành thạch mỏ sở dĩ khô kiệt, hơn phân nữa là có mối liên hệ gì đó với con Thi Vương kia!”

    Sau khi kết luận như vậy, Phong Nhược cũng chẳng ở lại làm gì, liền trực tiếp trở về động phủ dưới đất. Nơi ấy mặc dù cũng là một chỗ tu luyện không tệ, nhưng hắn cũng không có khả năng ở luôn tại nơi đó, bởi vì như vậy không phù hợp với đường lối tu luyện của hắn.

    Trở lại bên trong động phủ, Phong Nhược nhanh chóng trở lại bản thể, sau khi bên từ bên trong Dược Viên hái xuống hơn mười gốc linh dược, lúc ấy mới phát động cơ quan, đem động phủ nơi này khôi phục bộ dáng như ban đầu.

    Sau đó, Phong Nhược liền mang theo Bạch Mao Quỷ Bức cùng Ngân Giáp Thiên Chu trở về thủy đàm bên kia động quật.

    Điều đáng kinh ngạc chính là, Ngân Giáp Thiên Chu mới trước đây không lâu đã tiến giai cấp sáu, nhờ thôn phệ một lượng lớn huyết nhục của một con Huyết Sư mà từ đó phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Không còn là một con nhện ngoan hiền dễ bảo nữa, nó đã trở thành một quái vật vô cùng hung dữ và tàn bạo.

    To lớn hơn gấp năm lần, cao gần ba trượng, tám chân của nó so với thân thể nhìn thì rất là mảnh khảnh, nhưng so với eo lưng của Phong Nhược còn lớn hơn nhiều. Hơn nữa trước đùi cũng đã biến hóa rất nhiều, không còn những chiếc gai tuy nhọn hoắt nhưng nhỏ bé và yếu ớt nữa mà đã chuyển hóa thành những mũi dùi cực kì hưng ác dài chừng một xích, chĩa ra mấy mũi nhọn hình tam giác. Tuy xem có vẻ chưa quá sắc bén, nhưng lực sát thương khi va chạm đã tăng tiến đến mức cực kì kinh khủng.

    Bởi vì nếu như nói gai nhọn chỉ có thể dùng để cắt thì hiện tại những chiếc gai của Ngân Giáp Thiên Chu chẳng phải là cặn bã sao.

    Trừ cái đó ra, Ngân Giáp Thiên Chu toàn thân còn bao trùm một tầng áo giáp màu vàng nhạt, năng lực phòng ngự của nó có lẽ kém hơn so với cự thuẫn trong tay Phong Nhược, nhưng nếu những tu đạo giả bình thường mà muốn dùng ngự kiếm thuật để phá vỡ phòng ngự của thì chẳng khác nào nằm mơ nói mộng.

    Cho nên Ngân Giáp Thiên Chu bây giờ so với Bạch Mao Quỷ Bức còn uy phong hơn nhiều(ngưu bức), đừng xem Bạch Mao Quỷ Bức tiến giai sớm hơn, nhưng Phong Nhược tin tưởng, nếu như cho hai đứa nó tỷ thí, chỉ cần Bạch Mao Quỷ Bức không trốn thì chỉ cần mấy hơn thở là sẽ bị đánh te tua, điều này chỉ cần nhìn thái độ nơm nớp lo sợ của Bạch Mao Quỷ Bức là có thể hiểu ra.

    Bởi lẽ hiện tại Ngân Giáp Thiên Chu chẳng những có lực phòng ngự kinh người mà công kích cũng cực kì hung mãnh, tốc độ cơ hồ chỉ có thể dùng từ tia chớp để hình dung, nhất là siêu cấp tơ nhện to bằng ngón cái từ miệng nó phun ra, nếu trong vòng 200 trượng mà bị dính phải thì cực kì khó giải quyết.

    Mà tơ nhện này cũng tiến hóa thành màu vàng nhạt, Phong Nhược đã thử qua, trừ phi hắn vận dụng Tru Ma Kiếm. Nếu không cho dù có sử dụng Mị Ảnh Kiếm thì cũng phải toàn lực chém năm sáu lần mới có thể thoát ra.
    Cho nên Phong Nhược rất là hoài nghi, phải chăng huyết nhục của Huyết Hống đã làm thay đổi phương hướng tiến hóa của Ngân Giáp Thiên Chu.

    Đương nhiên, chuyện này đối với Phong Nhược mà nói, đúng là may mắn. Ít nhất là, cự thuẫn đạt hơn hai ngàn cân của hắn cũng đã có địa phương để gửi rồi. Bởi lẽ mang trên lưng sẽ làm cho Bạch Mao Quỷ Bức điểm không chịu nổi, nhưng nếu đặt trên lưng của Ngân Giáp Thiên Chu thì lại không hề có áp lực.

    Sau khi tới động quật này, Phong Nhược dự định sẽ đem những viên cự thạch màu đen còn sot lại cắt thành những khối nhỏ, rồi toàn bộ thu về. Thứ này nhìn thì đen đủi nhưng thật ra lại có thể tinh luyện ra Ám Thanh Huyền Thiết trân quý, hắn cũng không biết vị tu đạo giả vô danh kia đến tột cùng là từ nơi nào có thể thu thập đến, tự nhiên là sẽ không dám lãng phí mà bỏ lại đây.

    Sau đó, Phong Nhược lại đem những ngọn cỏ non xung quanh nham bích gần đó thu lại làm giống. Hôm nay danh tự và công dụng của loại cỏ non này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.

    Vật ấy có tên là Hỏa Long Thảo, là vật mà vị tu đạo giả vô danh kia cấy ghép từ địa phương khác mà có được, chủ yếu là để làm thức ăn cho Huyết Sư, đó cũng là lý do vì sao ngày đó Huyết Sư kia không muốn làm hư hại những ngọn Hỏa Long Thảo này.

    Hỏa Long Thảo này cũng là một trong những linh thảo hỏa thuộc tính hiếm thấy của tu tiên giới. Bất quá thứ này đối với Phong Nhược mà nói thì tạm thời cũng không có ích gì, bởi vì so với các loại linh thảo quý hiếm dưới lòng đất kia thì Hỏa Long Thảo này có chút trở thành thứ bỏ đi rồi.

    Cho nên Phong Nhược có ý định lấy thêm một ít để đem ra ngoài bán, dù sao hắn hiện giờ cũng có chút xấu hổ vì túi tiền đã rỗng tuếch. Đương nhiên, quan trọng nhất là Hỏa Long Thảo ở đây còn rất nhiều, có bán đi một ít cũng chẳng có vấn đề gì cả.

    Xử lý vấn đề này xong, Phong Nhược lúc này mới leo lên lưng Bạch Mao Quỷ Bức , sau đó hạ lệnh xuất phát. Về phần Ngân Giáp Thiên Chu thì đuổi theo ở phía sau.

    Lúc vừa xuất phát, Phong Nhược có chút lo lắng Ngân Giáp Thiên Chu sẽ không theo kịp, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra chính mình dường như vẫn đánh giá thấp Ngân Giáp Thiên Chu đã trải qua quá tình biến dị trên diện rộng.

    Con nhện này quả thực chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung, tốc độ của nó đúng là không kém hơn Bạch Mao Quỷ Bức một chút nào. Tại địa hình có nhiều khe hở ngang dọc như thế này, quả thực so với Bạch Mao Quỷ Bức còn muốn linh hoạt đa dạng hơn.
    Hơn nữa nó tùy thời có thể phun ra tơ nhện cực kì cứng cỏi, sau đó mượn sức đàn hồi của tơ nhên này mà bật đi, lập tức có thể vượt qua 500 trượng hoặc thậm chí còn xa hơn. Nếu không phải cần Bạch Mao Quỷ Bức dẫn đường, nó chỉ sợ đã sớm bỏ xa.



    Đối mặt với loại khí thế bá đạo vậy, Bạch Mao Quỷ Bức vốn vẫn tự cho rằng mình là lão đại cũng rất tự giác lựa chọn nhượng bộ, điểm này làm cho Phong Nhược cảm thấy rất là buồn cười.

    Rất nhanh, bọn Phong Nhược rất nhanh đã rời khỏi Ngũ Hành Thạch mỏ. Nói thật, sau khi kiến thức thực lực hung hãn của Ngân Giáp Thiên Chu, hắn rất hy vọng có thể gặp lại con Thi Vương lúc trước một lần xem thế nào.

    Rời khỏi những ngọn núi đá về sau, Phong Nhược tựu nhảy lên lưng của Ngân Giáp Thiên Chu, làm cho Bạch Mao Quỷ Bức rất là bất mãn a. Không có biện pháp, cái đầu của Ngân Giáp Thiên Chu hiện tại quá lớn, nếu nếu như mỗi người có thể thu người vào một tí thì cho dù có chở trên mười lăm người cũng không có vấn đề gì.

    Chỉ định hướng về phía Tử Nguyệt Thành, Ngân Giáp Thiên Chu một đường hướng phía trước chạy như điên. Lúc trước dưới khe hở dưới mặt đất nham Phong Nhược vẫn không có quá nhiều kinh ngạc, nhưng hiện tại hắn thật sự có chút chịu phục rồi, bởi vì Ngân Giáp Thiên Chu khả năng chạy trốn trên mặt đất thật sự quá kinh khủng a. Quả thực là là chơi trò tim đập, đoán chừng Bạch Mao Quỷ Bức nếu hiểu được cái gì gọi là hổ thẹn, thì nhất định bị mặc cảm ghê gớm.

    Dọc theo con đường này, chẳng quản phía trước là núi cao hay là thâm cốc, chẳng cần biết là sông lớn hay là khe nước ngầm, dưới chân Ngân Giáp Thiên Chu cái gì cũng không phải, chỉ là một căn tơ nhện. Như một thần kỹ- nó chỉ cần tìm một điểm là có thể lập tức đạn bắn đi ra, sau đó tiếp tục lại bắn ra. Dường như Phong Nhược đang lướt đi trong một thế giới kỳ lạ, đến hắn cũng không thể tưởng tượng được rằng, có một tọa kỵ trên lục địa có tốc độ có thể siêu việt Bạch Mao Quỷ Bức.

    Ngay lúc Phong Nhược đang hưởng thụ sự thống khoái như gió bay điện chớp này, xa xa bên trong thâm cốc bỗng nhiên truyền đến một hồi âm thanh gào thét nghe vô cùng cổ quái

    “Ồ? Ngân Giáp, mau dừng lại!”

    Phong Nhược ra lệnh một cách vội vàng, âm thanh này hắn cảm thấy không chút xa lạ, bởi lẽ rõ ràng đó là âm thanh của Thi Vương ngày đó tại Ngũ Hành thạch mỏ bên trong.

    Nếu đổi lại là lúc trước, không chừng Phong Nhược không nói hai lời tựu sẽ quay đầu bỏ chạy. Nhưng hiện giờ, hắn không ngại tiến lên chiến đấu một lần. Bởi vì trong cơ thể Thi Vương có mười phần tồn tại Ngũ Hành Thạch thượng phẩm.

    Ngũ Hành Thạch thượng phẩm cùng Ngũ Hành Thạch trung phẩm, tuy chỉ hơn kém nhau một cái cấp bậc, nhưng chênh lệch thực sự thì khó mà có thể tưởng tượng nổi.

    Bởi vì cho dù là tại Ngũ Hành Giới, bên trong Ngũ Hành Thạch mỏ cũng chỉ có thể xuất ra Ngũ Hành Thạch trung phẩm , tỷ lệ xuất hiên Ngũ Hành Thạch thượng phẩm tựu ít đến thương cảm, chỉ có thể giết lũ Thi Vương, hoặc những con ma linh thú đẳng cấp cao mới có khả năng tìm ra nổi.

    Hơi do dự một chút, Phong Nhược liền ra lệnh cho Ngân Giáp Thiên Chu hướng về phía tòa thâm cốc kia mà phóng như điện chớp.

    Theo cự ly không ngừng tiếp cận, những tiếng gào thét chói tai liên tiếp truyền đến từ con Thi Vương, rất hiển nhiên, Thi Vương tựa hồ đang chiến đấu với ai đó.

    Dùng tốc độ của Ngân Giáp Thiên Chu, chỉ trong chốc lát là có thể chạy tới bên ngoài thâm cốc, mà lúc này Phong Nhược mới phát hiện, cả tòa thâm cốc này đã bị một cỗ khói đen dày đặc vậy xung quanh, loại khói đen này thoạt nhìn dường cùng loại với khói đen bên trong U Minh Lâm ở Thương Ngô giới.

    m thanh chiến đấu không ngừng truyền ra ngoài khói đen, tựa hồ có vị tu đạo giả nào đang hiện diện ở chỗ này.

    “Bạch Mao, ngươi bay lên không trung cảnh giới cho ta, nhớ kỹ, cho phép ngươi từ xa tiến hành công kích nhưng không thể được chủ quan khinh địch nghe chưa…” Phong Nhược sau khi hạ lệnh với Bạch Mao Quỷ Bức, sau đó lại thúc dục Ngân Giáp Thiên Chu trực tiếp xông vào bên trong khói đen.

    Chỉ là vừa tiến vào bên trong, Phong Nhược rất nhanh phát hiện khói đen này tựa hồ có năng lực ăn mòn rất manh, không chỉ nguy hiểm với phàm nhân, cho dù là Luyện Khí Kỳ tu đạo giả cũng không thể cầm cự lâu được.

    Bât quá Phong Nhược tự nhiên sẽ không coi thứ khói đen này vào đâu, về phần Ngân Giáp Thiên Chu, với năng lực phòng ngự siêu cường thì lại càng không bị ảnh hưởng.

    Xông về phía trước mấy ngàn trượng về sau, Phong Nhược cùng Ngân Giáp Thiên Chu cũng đã chay đến trung tâm tòa thâm cốc, nhưng lúc này phía trước lại truyền đến những tiếng gào thét liên tục, sau đó ít nhất hơn một ngàn con thi quỷ thú mãnh liệt xông về phía trước mà tấn công.

    “ Hắc hắc! Tới tốt lắm!”

    Nếu như trước kia, Phong Nhược có lẽ còn có một chút cố kỵ, nhưng hiện tại có Ngân Giáp Thiên Chu, một cái siêu cường đại sát khí ở đây, hắn căn bản không cần phải lo lắng cái gì, trực tiếp đối với Ngân Giáp Thiên Chu hạ mệnh lệnh công kích.

    Ngay cả cự thuẫn hắn cũng chẳng cần lấy ra, chỉ triệu hồi Mị Ảnh Kiếm hướng phía trước mà chém giết, mà theo sát phía sau Ngân Giáp Thiên Chu to lớn như một ngọn núi nhấp nhô cũng đồng dạng “ầm ầm” xông về phía trước Phong Nhược, căn bản nó cũng chẳng cần phải làm cái gì, với thân thể khổng lồ của mình, cùng với tám chân như cái thùng nước, tùy tiện vẽ ra một cái là lũ thi quỷ thú ngã rạp một mảng lớn, trên cơ bản những nơi mà nó đi qua, lập tức hình thành những thông đạo rộng đến năm sáu trượng.

    “Đừng ham chiến, để ta tiến lên trước”.


     
  2. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 2
    Chương 144: Thi Vương

    Dịch giả: x_chien
    Biên tập: x_chien
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách






    Theo Ngân Giáp Thiên Thù một đường đột phá về phía trước, thế nhưng hắc vụ lại càng ngày càng dày đặc, thậm chí đã đạt tới tình trạng sền sệt, tuy nhiên Phong Nhược vẫn còn có thể dựa vào chiến giáp trên người ma thú chống cự được, chỉ là tầm mắt bị ảnh hưởng thật lớn.

    Bất đắc dĩ Phong Nhược đành buông tha việc dùng Mị Ảnh kiếm xoắn giết những Thi Quỷ Thú kia mà là đem trăm trượng phạm vi xoay quay, bởi vì có Mị Ảnh kiếm tạo ra cuồng phong khó khăn lắm mới có thể đem hắc vụ trong phạm vi trăm trượng thổi tan

    Đến tận bây giờ Phong Nhược mới phát hiện ra Thi Quỷ Thú ở nơi đây dường như vô cùng vô tận, phảng phất chỉ có một phần nhỏ hôm nay đến đây ngăn cản mình, còn lại toàn bộ đều ở phía trước vây công người tu đạo không biết tên.

    Chẳng qua trong lòng Phong Nhược rất trấn định, cũng không có lập tức xuất động huyền hỏa phân thân cùng với Tru Ma Kiếm, thậm chí cả Lưu Vân Kiế cũng không có xuất động, hắn chỉ lặng lặng đứng trên lưng Ngân Giáp Thiên Thù yên lặng mà quan sát hết thảy, bởi vì ở đây có rất nhiều Thi Quỷ nên hắn có chút hoài nghi là nơi này có Ma Nhân tồn tại, hơn nữa còn có cái con Thi Vương kia nữa nên hắn nhất định phải giữ lại đòn sát thủ lớn nhất phòng hờ.

    Đương nhiên Phuong Nhược làm như vậy cũng có phần nắm chắc, nương theo Ngân Giáp Thiên Thù xông tới phía quỷ Bức lồng trắng trên bầu trời đang phát ra Hàn Băng Tiễn, những con Thi Quỷ Thú này hắn cũng không để trong lòng, con Quỷ Bức lông trắng mặc dù không có biến thái như Ngân Giáp Thiên Thù nhưng dù sao cũng là linh thú cấp 6, nó phóng xuất ra Hàn Băng Tiễn cũng đặc biệt hung mãnh!

    Một đường đi tới không hề trì trệ, Phong Nhược sau vài ba lần nhấp nhô đã vọt tới phía chiến trường trung tâm, tại đây do khí tràng song phương bố trí cũng không có quá nhiều hắc vụ cho nên ngược lại có thể thấy được quang cảnh rất rõ ràng!

    Nhưng sau khi Phong Nhược nhìn rõ tình thế ở chiến trường nơi này lại không khỏi sững sờ một phen, lúc trước hắn còn tưởng rằng ở đây có một tiểu đội Thú Ma Doanh bị vây vì đến săn giết cái con Thi Vương kia, chẳng qua hắn lại không nghĩ tới chính là bên trong chiến trường lại chỉ có một người, một cô gái mặc áo lam che mặt, tu vi nàng là Kim Đan sơ kì chả trách có thể đối diện solo với con Thi Vương kia.

    Đây là lần đầu tiên Phong Nhươcj ở khoảng cách gần như vậy nhìn thấy cái con được gọi là Thi Vương, chẳng qua lại cùng trong tưởng tượng của hắn bất đồng, con Thi Vương này không hể mang bộ dạng giống thi thể, nhìn lên phía trên thì trông càng giống một ngọn núi nhỏ màu đen, hình thể nếu so với con Huyết Hống thì không kém bao nhiêu nhưng làm cho người ta khiếp sợ chính là, phương thức chiến đấu của Thi Vương không giống như những ma linh thú khác, chỉ sử dụng nanh vuốt theo bản năng, cũng không đơn giản chỉ là dựa vào thần thông vốn có của bản thân mà nó rõ ràng lại có thể sử dụng vũ khí !

    Vũ khí của Thi Vương thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt tựa hồ chỉ là một gốc Cự Mộc to lớn đen sì, nhưng trên thực tế cái gốc Cự Mộc đó trình độ cứng rắn lại đặc biệt đáng sợ, ít nhất phi kiếm của người tu đạo kia chỉ công kích lên đó chỉ có thể chặt bỏ một ít mảnh gỗ, nếu như dựa theo loại tốc độ này chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng không thể chém hết.

    Hôm nay trên chiến trường người tu đạo kia dường như đang lâm vào hoàn cảnh xấu, bởi vì con Thi Vương kia phòng ngự thật sự quá kinh người, cho dù là dùng phi kiếm công kích cũng chỉ có thể tạo ra một lỗ thủng nhỏ mà thôi, nhưng mà đối với thể hình khổng lồ của Thi Vương căn bản chính là gãi ngứa!

    Phong Nhược nhìn trong chốc lat về sau đang muốn chuẩn bị gia nhập chiến đấu thì cô gái che mặt kia bông nhiên lên tiếng nói: "Lui ra phía sau không nên tới gần bên trong hai trăm trượng, nếu như không muốn chết thì mau lập tức rời đi"

    Cô gái này âm thanh cực kì dễ nghe cho dù là ở bên trong sơn cốc dày đặc âm hàn quỷ dị này mị lực cũng không hề giảm bớt, chẳng qua Phong Nhược nghe được âm thanh này lại cảm thấy có chút quen thuộc, tựa hồ đã từng ở nơi nào đó nghe qua nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không nghĩ ra được!


    Chần chừ trong chốc lát thời gian bất chợt con Thi Vương như ngọn núi nhỏ kia đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, cái gốc Cự Mộc dài hơn hai mươi trượng trong tay đột nhiên mạnh mẽ vung lên hướng về phía Phong Nhược ném tới, lần này quả nhiên vừa mãnh liệt vừa nhanh thậm chí mang theo một tiếng gió gào thét cực mạnh!

    Phong Nhược muốn trốn đã không còn kịp cho nên hắn cũng chỉ có thể thuận tay bắt lấy cự thuẫn ở trên lưng Ngân Giáp Thiên Thù che chắn trước mặt!

    "Oanh!"

    Trong một khoảnh khắc Phong Nhược giống như bị một tòa núi lớn đạp trúng, chỉ là lần này chấn động khiến toàn thân khí huyết sôi trào cả người hắn lẫn Ngân Giáp Thiên Thù phía dưới đều bị đánh bay vài chục trượng, mà chính hắn ngay lập tức liền phun ra hai ngụm máu tươi mới miễn cưỡng đem khí huyết bốc lên đè xuống.

    Chẳng qua trong lòng Phong Nhược mừng rỡ vạn phần, bởi vì Thi Vương kia thực lực ít nhất đã tương đương với Kim Đan kì cao thủ, một kích toàn lực hôm nay chỉ sợ không kém chút nào so với phi kiếm công kích nhưng lại rõ ràng lại bị hắn dùng cự thuẫn ngăn cản, mặc dù cũng nhờ có Ngân Giáp Thiên Thù hỗ trợ nhưng dù sao cũng đã chứng minh sách lược của hắn lúc trước là chính xác, nếu như không có cái cự thuẫn này chỉ sợ lần này hắn sẽ bị thương nặng!

    "Ồ!?"

    Cô gái che mặt kia hiển nhiên không thể ngờ được Phong Nhược lại có thể ở dưới cự mộc oanh kích mà sống sót, chẳng qua nàng cũng không nói gì thêm chỉ toàn lực phát động công kích, trong nhất thời làm cho Thi Vương kia trên người gánh thêm vài vết thương nặng

    "Rống!"

    Con Thi Vương kia sau một hồi gào thét cũng không biết nó vận dụng thủ đoạn gì, lại có thể làm cho cái gốc Cự Mộc đen sì kia một lần nữa hướng về phía nó bay đi.

    "Ngân giáp!"

    Phong Nhược làm thế nào có thể cho phép cái gốc Cự Mộc khủng bố kia trở lại trong tay Thi Vương, vạn nhất tên to con kia lại ném ra một lần hắn lại phải ói máu một lần?

    Ngân Giáp Thiên Thù phản ứng so với Phong Nhược còn nhanh hơn, hắn vừa mới nói ra khỏi miệng thì một đạo tơ nhện to bằng ngón tay cái đã đem cái gốc Cự Mộc đen sì đang phi hành trên không trung cuốn lấy gắt gao!

    Mà cùng lúc đó Phong Nhược cũng cầm cái cự thuẫn kia nhảy lên trên không áp vào hắc sắc Cự Mộc triệt để nện nó xuống mặt đất!

    "Rống"

    Hành động này của Phong Nhược hiển nhiên làm cho con Thi Vương kia cực kì giận dữ gào thét liên tục muốn xông tới, nhưng lập tức lại bị cô gái che mặt kia phóng xuất kiếm quang đầy trời cản lại!

    Chẳng qua thực lực Thi Vương này cũng không phải bình thường, chả biết vạn dụng thủ đoạn gì vậy mà lại có thể để cho cái Cự Mộc đen sì kia từ dưới đất mạnh mẽ chui ra, còn may Phong Nhược phản ứng kịp thời mượn nhờ giày chiến Đạp Vân đột nhiên nhảy lên cao bảy tám trượng sau đó dùng tấm chắn một lần nữa nện Cự Mộc xuống dưới mặt đất.

    Lần này Phong Nhược cũng không dám quá sơ ý, trực tiếp dùng cự thuẫn đem Cự Mộc màu đen một mực ngăn chặn, chẳng qua Thi Vương kia hiển nhiên đối với gốc Cự Mộc màu đen này cực kì coi trọng liên tiếp có ý đồ muốn trùng kích đi ra lại điều khiển vô số Thi Quỷ Thú liều chết vây công tới!

    Chẳng qua Phong Nhược làm sao có thể cho nó cơ hội, chỉ là động tác gắt gao ngăn chặn cái Cự Mộc màu đen đang muốn ngo nghoe động đậy, bên cạnh Ngân Giáp Thiên Thù toàn lực đối phó những trùng kích của Thi Quỷ Thú, ngẫu nhiên có cá lọt lưới cũng bị Quỷ Bức lông trắng trên bầu trời giải quyết hết.

    Đã mất đi Cự Mộc màu đen, sức chiên đấu của Thi Vương hiển nhiên không chỉ giảm xuống một bậc, chỉ trong khoảnh khắc đã bị cô gái che mặt kia giết cho máu chảy như suối thậm chí một con mắt đã bị chọc mù.

    Bất quá loại thương thế này hiển nhiên làm cho Thi Vương kia lâm vào trạng thái cuồng bạo toàn thân trên dưới bốc lên một luồng huyết quang, huyết quang này chẳng những phòng ngự kinh người đồng thời còn có hiệu quả phản ngược đòn tấn công, cô gái che mặt kia phi kiếm tuy sắc bén nhưng lúc này cũng chỉ có thể phá từng chút huyết quang một!

    Nhưng làm cho người ta kinh hãi chính là theo từng con Thi Quỷ Thú xung quanh vọt tới cái vòng huyết quang kia mà mất mạng lập tức toàn thân sẽ hóa thành một luồng huyết vụ làm cho cái huyết quang kia tăng cường một phần!

    Cho nên chỉ là một lúc sau phi kiếm che mặt của cô gái kia không còn có thể tấn công, mà chính nàng sẽ là người bị bức phải lui từng bước về phía sau!

    Về phần con Thi Vương kia thì tưng bước từng bước một ầm ầm mà hướng Phong Nhược bên này tới gần!

    "Không được con Thi Vương này đã nắm giữ huyết tế thần thông chúng ta không phá được phòng ngự của nó, ngươi rút lui trước ta thay ngươi yểm hộ!"

    Mắt thấy rốt cuộc không thể nào ngăn cản con Thi Vương kia cô gái che mặt vội vàng nói.

    "Hắc, như vậy sao được? Ngươi là phụ nữ có lẽ phải là ta thay ngươi yểm hộ mới đúng!"

    Phong Nhược cũng không quá khẩn trương, trước kia hắn cho rằng chỉ cần mình ngăn chặn cái Cự Mộc màu đen là cô gái che mặt có thể rất nhẹ nhàng tiêu diệt con Thi Vương kia, cho nên hắn cũng không cần phải vận dụng Huyền Hỏa Phân Thân cùng Tru Ma kiếm, chỉ là không nghĩ tới Thi Vương này lại có được huyết tế thần thông quỷ dị như thế!

    Đối với Phong Nhược cô gái che mặt kia chỉ là hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì thêm, chỉ là toàn lực điều khiển phi kiếm ở dằng trước mặt Thi Vương kia bố trí một lưới ánh sáng hoa mỹ, tuy nhiên không thể tạo thành tổn thương với con Thi Vương kia nhưng lại có thể hữu hiệu trì trệ bước tiến của nó.

    Mà lúc này Phong Nhược mệnh lệnh Ngân Giáp Thiên Thù dẫm trên mặt cự thuẫn, chính hắn rất nhanh mà đem ý thức chuyển dới đến Huyền Hỏa Phân Thân bên trong, đông thời điều khiển Tru Ma Kiếm phá không mà ra!

    Chẳng qua vì phòng ngừa cô gái áo đen che mặt kia nhìn ra Tru Ma Kiếm Phong Nhược cố ý dùng Huyền Hỏa Phân Thân đem hắn bao bọc vây quanh, sau đó gào thét một tiếng đem bản thể mình xung quanh xoay trong một vòng dùng cái liệt hỏa hừng hực kia đem Thi Quỷ Thú xung quanh quét sạch không còn rồi mới hướng phía huyết quang càng lúc càng thịnh của Thi Vương trúng kích tới.

    Tốc độ của Tru Ma Kiếm cho dù là Huyền Hỏa Phân Thân của Phong Nhược cũng không thể hoàn toàn nắm giữ thì uy lực của nó cũng không thể coi thường, chỗ phòng cái vòng huyết quang của con Thi Vương căn bản không cách nào hình thành phòng ngự lập tức bị phá vỡ!

    Nhưng là điều kế tiếp khiến Phong Nhược không ngờ tới, Tru Ma Kiếm vậy mà bản năng lại thả ra ít nhất mấy trăm đạo Lôi Điện màu vàng trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Thi Vương, trong khoảnh khắc con Thi Vương nhìn như ngọn núi nhỏ đã bị đánh thành tro bụi.

    "Tru Ma Kiếm? Đó là Tru Ma Kiếm!"

    Cô gái che mặt kia tựa hồ là cực kì kinh ngạc mà hô lên, chẳng qua Phong Nhược lúc này cũng bất chấp gì khác trực tiếp đem Huyền Hỏa Phân Thân thu về, về phần Tru Ma Kiếm bị nhận ra cũng không sao cả, nếu như con mụ này dám động tay chân đoạt hàng hắn cũng không phải ăn chay.

    Chẳng qua vượt qua dự kiến của Phong Nhược cô gái che mặt tựa hồ cũng lâm vào trầm mặc, chỉ là lẳng lặng đứng yên tại chỗ không biết suy nghĩ cái gì.

    Phong Nhược cũng chả có tâm tư nào đi phỏng đoán, thu hồi cự thuẫn rồi vội vàng chạy đến cái chỗ Thi Vương bị đánh thành tro bụi, quả nhiên có một làn ánh sáng màu vàng phát ra xung quanh, là một hạt châu cỡ nắm tay trẻ con phiêu phù ở chỗ đó rõ ràng là một khỏa Thượng phẩm ngũ hành thạch kim thuộc tính.

    "Hắc hắc! Lần này kiếm lợi lớn rồi, dĩ nhiên là kim thuộc tính"

    Phong Nhược không hề khách khí trực tiếp đem khỏa Ngũ hành thạch thượng phẩm giá trị liên thành cầm lên.


     
  3. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 2
    Chương 145: Ngũ Hành Mộc

    Dịch giả: cangtran_93
    Biên tập: cangtran_93
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách






    “Này ! Đừng ngẩn ra như vậy chứ, nếu ngươi còn không mau đi đi thì sẽ bị lũ thi quỷ thú này bao vây rồi giết chết đó”

    Mặc dù đối với cô gái che mặt, Phong Nhược vẫn có ý đề phòng, nhưng hắn vẫn huy vũ cự thuẫn đánh bay toàn bộ lũ thi quỷ thú xung quanh nàng .

    Đến lúc này, cô gái che mặt kia mới trong trạng thái ngốc trệ mà tỉnh lại, nàng cũng không nói gì thêm, càng không vì Phong Nhược độc chiếm khối thượng phẩm Ngũ Hành Thạch mà có ý kiến, chỉ thi triển phi kiếm chém giết không ngừng , nhìn bộ dáng chán ghét của nàng xem ra nếu không tiêu diệt toàn bộ lũ thi quỷ thú nơi đây thì quyết chẳng ra về.

    Không có biện pháp, Phong Nhược cũng đành phải phụng bồi đến cùng, bởi vì trước đó nàng đã chừa lại cho hắn một lối ra, chỉ với một điểm này thôi, Phong Nhược cũng không thể bỏ mặc nàng chiến đấu một mình được.

    Cũng may lúc này Thi Vương đã không còn nên lũ thi quỷ thú bình thường số lượng tuy rất đông nhưng cũng không thể gây ra nổi bao nhiêu sóng gió, một bên Ngân Giáp Thiên Chu cùng Bạch Mao Quỷ Bức phối hợp xoắn giết, bên kia Phong Nhược cùng cô gái che mặt cũng hô ứng lẫn nhau.

    Xoắn giết hơn nửa canh giờ, lũ thi quỷ thú trong thâm cốc mới bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng lúc này, Phong Nhược cũng đã mệt đến đứt hơi, không có cách nào khác, đem cự thuẫn kia vung vẩy đúng là rất sướng tay, nhưng nếu đánh quá lâu thì không thể nào đủ sức được.

    “Ta là đệ tử Trấn Thiên Tông, thuộc Kiếm Tâm Viện, tên gọi là Phong Nhược, xin hỏi các hạ có phải từ Tử Nguyệt Thành mà đến?” Một bên dựa vào cự thuẫn, Phong Nhược vừa cười vừa chào hỏi, trải qua hơn nửa canh giờ xoắn giết, sự đề phòng của hắn với cô gái này đã giảm đi rất nhiều, bởi vì vừa rồi hắn cố ý để lộ rất nhiều sơ hở, nếu cô gái che mặt này thật sự muốn sát nhân đoạt bảo thì không thể tìm ra cơ hội tốt hơn.

    Cô gái che mặt tựa hồ không có nghe được lời nói của Phong Nhược ,từ trong túi trữ vật nàng lấy ra một giọt chất lỏng màu lam, sau đó theo ngón tay nhỏ nhắn kia chỉ một cái, lập tức chất lỏng màu lam này bay từ từ trong không khí, đến khi tiếp xúc với những phần tay chân bị cụt của lũ thi quỷ thú liền nhanh chóng đem những thứ đó tan rã hoàn toàn.

    Chỉ trong thời gian nủa chén trà nóng, bên trong tòa thâm cốc này, toàn bộ chân tay, huyết nhục của lũ thi quỷ thú đã bị tan rã không còn một mống, ngay cả hắc vụ trong không khí cũng đã phai nhạt hơn nhiều.

    Tựa hồ thấy được sự kinh ngạc trong mắt Phong Nhược, cô gái che mặt lúc này mới thản nhiên: “Đây là Vô Hình Khinh Thủy, là thứ tốt nhất để xử lý thi thể của bọn thi quỷ thú này, thứ này có bán tại Tử Nguyệt Thành của Ngũ Hành Giới, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ của Ngũ Hành Giới sao? Một khi có cơ hội toàn diệt thi quỷ thú, nhất định phải toàn diệt, đến hài cốt của chúng cũng không còn, nếu không chúng vẫn có thể bị bọn Ma Nhân phục sinh lại.”

    “Ách, đã tạ đã cho biết.” Phong Nhược cũng không giận mà cười, quả thật hắn không ngờ được còn có chuyện này.

    Cô gái che mặt nhìn Phong Nhược với ánh mắt kì lạ, sau đó lại chỉ tay về phía Cự Mộc đang nằm dưới đất không xa mà nói: “Đó là Ngũ Hành Mộc, là thứ mà Thi Vương kia sau khi hấp thu rất nhiều Ngũ Hành Thạch mới được ngưng kết thành, rất là trân quý, giá trị của nó so với viên thượng phẩm Ngũ Hành Thạch ngươi vừa lấy còn cao hơn nhiều, ngươi cũng thu lại luôn đi.”

    Nghe được lời này, Phong Nhược không khỏi sững sờ, lúc trước hắn đã chiếm đoạt khỏa thượng phẩm Ngũ Hành Thạch rồi, nay lại còn không biết xấu hổ độc chiếm cả khối Ngũ Hành Mộc này hay sao, cho nên không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ các hạ không cần gì cả sao?”

    “Ta? Ngươi còn nhớ đến ta à?” Cô gái che mặt kia rất tức giận nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, không phải muốn chiếm hết tất cả à? Ta dứt khoát thành toàn cho ngươi luôn đấy.”

    Nói xong lời này, cô gái che mặt cũng không chú ý đến Phong Nhược nữa, trực tiếp ngự kiếm hướng bên ngoài thâm cốc mà bay đi.

    “Ách, chuyện này…”

    Phong Nhược há hốc, hắn thật sự không nghĩ tới nàng này lại hào phóng như vậy, thật sự nếu như nàng tính toán chi li lời lỗ, hắn thực sự không để ý, nhưng tình huống hiện tại làm cho nội tâm của hắn có chút xấu hổ.

    “Được. Ngươi không cần thì ta cần.”

    Hung hăng nói một tiêng sau, Phong Nhược lệnh cho Ngân Giáp Thiên Chu kéo khối Ngũ Hành Mộc đang lún trong đất kia ra, trước đó hắn còn cảm thấy thứ này không có gì đặc biệt, hiện tại khi quan sát tỉ mỉ mới biết được thứ này khủng bố như thế nào, trong lòng của hắn lần lượt xuất hiện những sự sợ hãi và thán phục.

    Cẩn thận xem xét một hồi, Phong Nhược mới xác định cô gái che mặt nói không sai, bởi vì vật này tuy tên gọi là Ngũ Hành Mộc, nhưng căn bản là không có quan hệ gì tới cây cối, nhìn bên ngoài cứng rắn vô cùng, toàn thân lại ngăm đen, khi đánh vào phát ra âm thanh như kim loại, và không nghi ngờ gì nữa, vật này là đồ tốt, dù dùng để luyện chế pháp khí hay kiếm khí gì cũng là nguyên liệu cực phẩm, trách không được đến Thi Vương cũng thích thứ này mà đem ra làm vũ khí.

    Nhưng sau đó, Phong Nhược lại gặp chút khó khăn, bởi khối Ngũ Hành Mộc này chí ít cũng nặng đến bảy tám ngàn cân, làm cách nào đem về đây? Chẳng lẽ cũng gọi Ngân Giáp Thiên Chu vác lên lưng nó? Điều này thật có chút khoa trương, bởi thứ này dài hơn hai mươi trượng, dù Ngân Giáp Thiên Chu không quan tâm đến sức nặng ấy, thì với độ dài như vậy khi di chuyển khẳng định phiền toái không ngừng.

    Ngay tại thời điểm Phong Nhược đang phát sầu, hắn chợi phát hiện Ngân Giáp Thiên Chu cùng Bạch Mao Quỷ Bức cứ đảo mắt quanh khối Ngũ Hành Mộc này suốt, kẻ ngốc cũng đoán ra, chúng đã vừa ý thứ này rồi, bởi thứ này là do Ngũ Hành Thạch ngưng luyện mà thành, so với Ngũ Hành Thạch bình thường chúng ăn vặt còn tốt hơn gấp bội, mà chỉ vì hắn chưa hạ lệnh nên hai tên này còn chưa xuống tay đó thôi.

    “Hắc hắc, Ngân Giáp, Bạch Mao, thứ này ta ban thưởng cho hai ngươi đó.” Phong Nhược rất hào phóng nói, dù sao thứ này đối với hắn mà nói cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cho dù đem ra ngoài bán cũng không bằng làm thức ăn vặt cho bọn Ngân Giáp Thiên Chu, chỉ cần thực lực của chúng có thể tăng cường, hắn tại Ngũ Hành Giới này cũng an toàn hơn chút ít.

    Sau đó, Phong Nhược lôi thanh Tru Ma Kiếm ra, chẻ khối Ngũ Hành Mộc thành hai đoạn, cuối cùng mới bảo Ngân Giáp Thiên Chu nhả tơ nhện ra rồi cột trên lưng nó, nhờ vậy mới trông gọn gàng hơn rất nhiều.

    “Haha, đi thôi!” Phong Nhược cũng mang theo cự thuẫn mà nhảy lên, hiện tại hắn mới phát hiện hắn còn đánh giá thấp Ngân Giáp Thiên Chu sau khi biến dị, nếu vẫn là Ngân Giáp Thiên Chu như trước kia, chất trên lưng hơn một vạn cân thì thật sự nửa bước khó đi, về phần Bạch Mao Quỷ Bức thì không cần phải nói đến nữa.

    Nhưng hiện tại, tính cả hai đoạn Ngũ Hành Mộc, cùng Phong Nhược và cự thuẫn kia, lại còn cả Bạch Mao Quỷ Bức tổng khối lượng hơn một vạn ba ngàn cân thế mà đối với Ngân Giáp Thiên Chu dường như cũng chỉ là chút sức nặng, căn bản là không có gì khác biệt. Điều đó cho thấy nó mạnh lên thế nào.

    Khi bọn Phong Nhược rời khỏi thâm cốc, mới phát hiện cô gái che mặt vừa ly khai trước đây không lâu cũng không có rời đi, nàng chỉ đứng lẳng lặng trên một khối đá, cũng không biết là nghĩ về điều gì?

    Lệnh bảo Ngân Giáp Thiên Chu dừng bước, Phong Nhược lúc này mới hỏi to: “Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào? Có phải định về Tử Nguyệt Thành chăng? Nếu vậy chúng ta có thể cùng đi một đoạn.”

    “Ah?”

    Cô gái che mặt kia tựa hồ không đếm xỉa gì tới Phong Nhược mà ánh mắt lại đặt trên người Ngân Giáp Thiên Chu, thật lâu sau, nàng mới cười khẽ một tiếng, cũng không có trả lời câu hỏi của Phong Nhược mà lại nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Ngươi đem tất cả chất lên lưng của con Tri Chu này, mà không sợ nó bị đè bẹp hả? Còn nữa, mang trên mình tấm chắn đó ngươi không thấy xấu hổ muốn chết hay sao, thật kém cỏi, không làm cho nó đẹp hơn được chút nào à?”

    Tuy nói như vậy, cô gái che mặt cũng không có khách khi, chỉ nhẹ nhàng nhún một cái, liền đáp xuống lưng của Ngân Giáp Thiên Chu, ngay lập tức, Phong Nhược ngửi thấy một mùi thơm tràn ngập nơi chóp mũi.

    “Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì? Còn nữa, chúng ta trước kia có quen biết nhau sao?”

    Đối với sự trêu chọc của cô gái che mặt, Phong Nhược cũng không để ý, ngược lại hắn càng hiếu kỳ, bởi vì hắn vừa hỏi hai lần, nhưng lần nào nàng cũng không trả lời hắn.

    “Ta nếu như không nói, ngươi định như thế nào? Đuổi ta xuống dưới? Hay bắt ta lại để tra khảo sao?” Trong ánh mắt của cô gái che mặt hiện ra một tia giảo hoạt.

    “Được rồi! Không muốn nói cũng không cần nói! Ta thật sự chưa hẳn đã muốn biết đâu.”

    Phong Nhược giả bộ lơ đễnh, kỳ thật hắn cảm thấy cô gái che mặt này làm cho hắn cảm thấy rất quen, nhưng nàng lại vận dụng thủ đoạn nào đó khiến hắn không nhận ra được.

    “Nếu như ta là ngươi, chắn chắn lúc này ta sẽ không trở về Tử Nguyệt Thành!” Lúc này cô gái che mặt kia bỗng nói.

    “Ah, xin chỉ giáo cho?”

    “Nghe lời ta đi, ít nhất trong thời gian ngắn ngươi đừng có quay lại Tử Nguyệt Thanh, nếu không ngươi sẽ gặp phiền toái rất lớn!” Cô gái che mặt hừ lạnh.

    “Hắc, như vậy quả thực ngươi nhận ra ta! Bất quá có phiền toái hay không ta thật sự không quan tâm, nếu không ngươi nói xem chờ đợi ta là cái đại phiền toái gì?” Phong Nhược cười cười nói, hiện tại hắn dám khẳng định nàng ta đã nhận ra mình.

    Nhưng đối với suy đoán của Phong Nhược, cô gái che mặt kia không phủ nhận, lại càng không thừa nhận, trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi nếu như không vội quay về Tử Nguyệt Thành, có thể hay không giúp ta tìm một con Kim Dực Ma Điểu?”

    “Kim Dực Ma Điểu? Đó là vật gì?”

    Phong Nhược sững sờ, hắn chỉ từng nghe qua Thiết Dực Ma Điểu, nhưng chưa từng biết đến Kim Dực Ma Điểu là gì?

    “Kim Dực Ma Điểu không phải là vật gì, mà là vương giả bên trong bầy Thiết Dực Ma Điểu, thực lực thấp nhất cũng là bát cấp, có con thậm chí đạt tới cửu cấp, xem như Thi Vương hoặc một số ma linh thú cường đại khác cũng chỉ là thức ăn của nó thôi. Địa phương nó xuất hiện, tất sẽ có ngàn vạn thiết dực ma điểu hộ vệ xung quanh, cho nên chỉ bằng một mình, ta không có cách nào tiếp cận nó!”

    “Bát cấp, thậm chí cửu cấp? Đây chẳng phải đã tiếp cận Hóa Hình Kỳ rồi sao? Ngươi đang nói đùa phải không? Đừng nói là ngươi, cho dù cả hai chúng ta hợp lại cũng đừng mơ tiếp cận nó a.”

    Phong Nhược lập tức bị nàng dọa cho hoảng sợ, hắn thật sự không nghĩ tới cô gái che mặt này lại nói một câu dọa chết người như vậy, hơn nữa khẩu vị cũng cực lớn, ma linh thú thực lực cấp tám cấp chín, lại còn là vương giả thống lĩnh ngàn vạn đầu thiết dực ma điểu. Hình như đầu nàng ta không có phát sốt a, chỉ sợ Linh Anh Kỳ cao thủ mới có thể làm nổi việc này.

    “Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa a?” Cô gái che mặt rất nghiêm túc mà nhìn Phong Nhược.

    “Ta không đi, ta không định chết sớm như vậy, về phần ngươi muốn đi chịu chết, ta cũng không có cách nào!” Phong Nhược lắc đầu nói, hắn tất nhiên hiểu chuyện này mình làm không nổi.

    “Ta đương nhiên không muốn đi chịu chết, cũng sẽ không khiến ngươi đi chịu chết, Kim Dực Ma Điểu kia cũng không cần ngươi phải ra tay, chỉ cần theo dõi nó giúp ta là được. Về phần thù lao, ta có thể hỗ trợ ngươi đem cái cự thuẫn xấu xí không chịu nổi kia luyện chế lại lần nữa, mặt khác, ta còn có thể thuận tay đem phiền phức của ngươi hóa giải mất, thế nào?”


     
  4. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 2
    Chương 146: Cứ điểm tạm thời

    Dịch giả: hhmnthvn
    Biên tập: hhmnthvn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách






    Nghe xong lời nói của cô gái che mặt , trong lòng Phong Nhược khẽ động , đương nhiên là hắn không hề quan tâm đến cái gọi là phiền toái kia , nhưng nếu như có thể đem cái cự thuẫn này luyện chế lại một lần nữa, thì đã là không tệ rồi

    Phải biết rằng cái mặt cự thuẫn này của hắn tuy thoạt nhìn thì uy phong thật đấy , nhưng thực tế còn chả được tính là Pháp khí cấp thấp nữa là , hơn nữa thứ nó sử dụng lại là nội lực , như vậy cái cự thuẫn này chả khác nào là phàm khí , nếu gặp phải ma ma linh thú hoặc là Thi Vương gì gì đó thì cũng thôi, nó còn có thể dựa vào lực phòng ngự siêu cường để ngăn cản!

    Thế nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng , đó chính là không bền, bởi vì hắn chẳng thể nào vận chuyện pháp lực truyền vào trong cự thuẫn nên hắn không thể không tiêu hao rất nhiều pháp lực cho nó.

    Hơn nữa còn một điều nữa , đó chính là cái cự thuẫn này căn bản không thể ngăn cản được sự tấn công của người tu đạo !

    Vốn Phong Nhược định sau này có cơ hội thì tìm một cao thủ luyện khí để giúp hắn luyện lại một lần nữa, chứ nếu trông chờ cho đến khi trình độ luyện khí của hắn đề cao thì chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới làm được đây ?

    Thế nhưng ý động cũng chỉ là ý động, Phong Nhược không đáp ứng ngay lập tức , mà chậm rãi nói: "Điều kiện thứ nhất thì cũng thôi đi , về điều kiện thứ hai, ngươi không thấy nó có chút gượng ép sao? Ngươi nói ta có phiền toái ta thì có phiền toái à? Hơn nữa ta còn là kẻ rất thích phiền toái đấy , cho nên ngươi xem có nên cho thêm vài chỗ tốt nữa không nhỉ!"

    "Cái gì? Ngươi đừng có mà lòng tham không đáy, ngươi phải biết rằng, cái tấm chấn xấu xí của ngươi chỉ được cái tài liệu đạt tới cực phẩm , còn nếu muốn luyện chế nó thành một kiện phòng ngự pháp khí thượng phẩm đâu có dễ dàng gì, ít nhất ta cũng phải góp vào hơn mười loại tại liệu quý hiếm vô cùng cực khổ mới thu thập được đấy , nếu đổi lại là những người khác thì ta đã mặc kệ họ rồi! Còn nữa , ngươi chẳng qua cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì mà cò kè mặc cả với ta đây?" Giọng lưỡi của cô gái che mặt cũng đầy bén nhọn không chút nhượng bộ!

    "Đúng vậy a! Nói rất hay, chẳng qua ta chỉ là con sâu con kiến Trúc Cơ trung kỳ thôi, thế ngươi để mắt tới ta làm gì?Ngươi có thể tìm cao thủ khác hỗ trợ a, cần gì làm khó tên gia hỏa nhát gan như chuột, tầm nhìn hạn hẹp, không biết tốt xấu như ta làm gì? Đừng có mà đem bản thân chọc tức rồi tính lên trên đầu của ta! Ngân Giáp chúng ta đi!"

    Phong Nhược cười hắc hắc, mặc dù đối phương là nữ nhân , nhưng cái chuyện đi tìm kim dực ma điểu nguy hiểm như vậy thì tốt nhất phải ép thêm vài chỗ tốt nữa mới được!

    "Chẳng lẽ ngươi không có chút phong độ nào sao ? Những kẻ có lòng tham không đáy chính là kẻ đáng hận nhất đấy!"

    "Ha ha! Đạo hữu, ngươi đang khen ta sao ? Còn nữa, phong độ là cái gì? Có thể mài ra mà ăn sao?" Phong Nhược ha ha cười lớn, mắt thấy lông mày cô gái che mặt kia dựng đứng lên ,muốn phát tác, thì bỗng nhiên hắn lại nói: "Đương nhiên, nếu như ngươi có thể dùng bộ thận thật nói chuyện và cho ta biết tên ,thì ta có thể cân nhắc một chút , ngươi cũng biết đấy , thói đời của Tu Tiên giới luôn ngày sau tệ hơn ngày trước , lòng người còn cách một lớp da bụng ai biết thật giả tốt xấu đây? Ít nhất phải có một điểm nào đó chứ , dù sao ngươi cũng phải cho ta một lí do để tin tưởng ngươi chứ?"

    Nghe thấy Phong Nhược nói vậy , cô gái che mặt kia khinh thường hừ một tiếng :"Nói có vẻ lắm , ta làm sao biết ngươi không thèm muốn sắc đẹp của ta chứ , ngươi cho ta một lý do để tin tưởng ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta!"

    "Dừng! Thèm muốn sắc đẹp của ngươi?" Phong Nhược trợn trắng mắt "Được rồi! Lần này tạm thời tiện nghi cho ngươi, thế nhưng phải nhớ kỹ thứ ta muốn là phòng ngự pháp khí thượng phẩm , hơn nữa lực phòng ngự không được thấp hơn trước , đồng thời không được cắt xén nguyên vật liệu , không những thế ngươi còn phải luyện chế theo hình dáng mà ta muốn!"

    "Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu? Ai mà thèm chứ ! Cứ vậy đi , nhưng nói trước , trước khi tìm ra tung tích kim dực ma điểu thì tất cả hành động của ngươi đều phải theo sự chỉ huy của ta !" Ánh mắt của cô gái che mặt hơi lóe lên , dường như đang cười thầm trong bụng, sau đó lấy từ trong đai lưng trữ vật trong ra một cái chuông nhỏ xinh xắn hơi giống cái la bàn , sau khi quan sát cẩn thận , nàng mới chỉ tay về một hướng rồi nói: "..., trước tiên cứ tiến về hướng kia tám ngàn ba trăm hai mươi mốt dặm đã!"

    "Cái đó là cái gì thế? La bàn sao?" Khi nhìn thấy cái thứ đồ giống la bàn kia , Phong Nhược cảm thấy rất tò mò, bởi vì theo hắn được biết, trong tu tiên giới , la bàn thường chuyên môn dùng để thăm dò các loại mạch khoáng hay linh mạch , nhưng thứ đồ trong tay cô gái bịt mặt cũng rất đặc biệt , không ngờ có thể tính toán chính xác vị trí của Địa Uyên !

    "La bàn?" Cô gái che mặt kia sững cả người , rồi không nhịn được mà "Khanh khách" cười, "Đây là lần đầu tiên ngươi tới Ngũ Hành Giới sao?Không ngờ lại cô văn quả lậu đến trình độ như vậy ! Được rồi! Ta thua ngươi rồi, cái này là Pháp khí địa tinh bàn chuyện dùng để tìm đường ở Ngũ Hành Giới ,cái này có bán tại Vạn Bảo Các trong Tử Nguyệt Thành ah! Nhưng có một điều làm ta rất ngạc nhiên , chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ tới Vạn Bảo Các sao? Nếu không có cái Pháp khí dò đường này , một khi bị lạc đường trong Ngũ Hành Giới ,mà vận khí không tốt , nói không chừng phải lạc tới mấy trăm năm ấy chứ!"

    "Địa tinh bàn?" Phong Nhược bĩu môi, nhưng không hề lên tiếng, cái gọi là Vạn Bảo Các đương nhiên là hắn chưa từng đi tới , ngày trước , khi bọn họ mới từ Thú Ma Doanh chạy tới Tử Nguyệt Thành, mông còn chưa kịp nóng đã bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, rồi sau đó khi tiến vào động phủ dưới mặt đất hắn và đám Chu Vũ lại lạc mất nhau , cho tới tận bây giờ !

    Theo phương hướng mà cô gái che mặt kia chỉ , Phong Nhược thúc dục Ngân Giáp Thiên Chu tiến về phía trước , vốn hắn còn có chút lo lắng tốc độ của Ngân Giáp Thiên Chu sẽ bị ảnh hưởng do sức nặng đè lên gia tăng , nhưng sau đó hắn nhanh chóng bỏ qua sự lo lắng này , xem ra cái sức nặng hơn một vạn cân đối với Ngân Giáp Thiên Chu chẳng ăn thua gì.

    Tốc độ của nó vẫn nhanh như chớp ,làm cho cô gái che mặt kia phải sợ hãi mà thán phục một phen, may mà nàng không mở miệng đòi mua như Diệp ( Bồng ? ) !

    Cứ như vậy , một đường chạy tới mấy canh giờ , đến khi đến địa điểm mà cô gái che mặt kia nói tới , Phong Nhược mới phát hiện ra thì ra chỗ này là một cứ điểm tạm thời do ngươi tu đạo bố trí.

    "Không phải chúng ta đi tìm tung tích của kim dực ma điểu sao?Sao lại tới nơi này làm gì?" Phong Nhược không nhịn được hỏi .

    "Ngay cả điều này ngươi cũng không biết à ? Đây là điểm tiếp tế duy nhất trước khi tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên đấy, chúng ta cứ ở lại đây vài ngày , vừa vặn tranh thủ đem cái tấm chắn xấu xí của ngươi luyện chế lại một lần, nếu ngươi có ý kiến thì cũng được a, chúng ta trực tiếp tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên thôi!" Cô gái che mặt kia làm ra cái bộ dạng không sao cả.

    "Ách, vậy được rồi!" Nghe thấy cô gái che mặt muốn luyện chế tấm chắn sớm một chút , Phong Nhược cũng cảm thấy hơi xấu hổ, vốn hắn tưởng rằng phải hoàn thành xong nhiệm vụ cô gái kia mới luyện chế cho hắn , nhưng từ câu nói vừa nãy của nàng thì xem ra mình đã lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng người quân tử rồi.

    "Như vậy thì được rồi ! Cứ như lúc trước chúng ta đã nói chuyện đấy,trước khi tìm thấy tung tích về kim dực ma điểu , tất cả mọi hành động đều phải nghe theo lệnh của ta , còn nữa, chỗ cứ điểm tiếp tế này thường xuyên có vài cao thủ qua lại , nên ít khi có biến xẩy ra , đã hiểu chưa ?" Cô gái che mặt kia nói xong, lại hướng về phía Phong Nhược mở trừng hai mắt đầy ranh mãnh , "Trước mặt mọi người ngươi cứ gọi ta là sư tỷ là được rồi , ừ, chúng ta đều là đệ tử của Trấn Thiên Tông , cứ như vậy đi!"

    Không đợi Phong Nhược lên tiếng phản đối, cô gái che mặt kia liền trực tiếp nhảy xuống Ngân Giáp Thiên Chu , bước về phía cứ điểm trước mắt!

    "Ách. . ."

    Phong Nhược giật mình, nhưng cũng đành thúc dục Ngân Giáp Thiên Chu theo sau, đồng thời vừa đánh giá xung quanh ,địa điểm xây dựng tòa cứ điểm tiếp tế này là trong một tòa núi nhỏ có rặng núi bao quanh ,thoạt nhìn quanh cảnh có vẻ không ổn , toàn bộ tòa cứ điểm căn bản chẳng còn có nổi một kiến trúc còn nguyên , chứ nói gì đến trận pháp phòng ngự, thứ duy nhất bắt mắt người ta là một gốc cây đại thụ bị chặt đi một nửa, phía trên có viết mấy chữ to đỏ thắm xiêu xiêu vẹo vẹo

    Chắc chắn đây là số thứ tự của cứ điểm tạm thời này rồi.

    Từ cây đại thụ nhìn lên có thể thấy bẩy tám đống lửa đang hừng hực thiêu đốt, bên cạnh mỗi đống lửa đều có một số người tu đạo đang vây quanh , nếu tính toàn bộ những người có mặt trên sườn núi thì chí ít cũng phải hơn một trăm người ấy chứ , thế những những người tu đạo này đều giống nhau ở điểm là cực kỳ lợi hại, Phong Nhược chỉ mới nhìn qua , đã thấy người tu đạo có tu vi Kim Đan kỳ cũng phải gần hơn hai mươi người, thậm chí có mấy người còn có khí thế có thể sánh ngang với Mộ Phi Tuyết nữa ấy chứ , còn về phần những người còn lại , đều thuần một sắc Trúc Cơ hậu kỳ , tất cả mọi người đều là cao thủ có cấp bậc như Chu Vũ .

    Tận mắt thấy cảnh tượng như vậy , trong lòng Phong Nhược cũng có chút bất định, lúc này hắn đã hơi hiểu ra , ắt hẳn cái gọi là Tử Nguyệt Hoang Nguyên kia có rất nhiều nguy hiểm , chứ nếu không tại đây chẳng thể tụ tập nhiều cao thủ tu đạo đến vậy đâu.

    Khác hẳn Phong Nhược đang tâm tình bất định , cô gái che mặt kia vẫn cứ nhàn nhã đi đằng trước cứ như đang đi tản bộ vậy , trực tiếp đi lên sườn núi!

    Khi hai người Phong Nhược vừa đến cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít người , thế nhưng hầu hết ánh mắt của bọn họ đều tập trung lên người con Ngân Giáp Thiên Chu , hơn nữa còn đưa tới một hồi thảo luận !

    "Ha ha! Tiểu tử này thật thú vị nha , chẳng lẽ sợ con Tri Chu kia chạy nhanh quá ao ? Không ngờ lại cột lên người nó hai cái cọc gỗ , còn nữa, rốt cuộc cái vật kia là gì ? Chẳng lẽ là tấm chắn sao?"

    "Ngu ngốc ! Ánh mắt của ngươi quá kém ah! Đó là Thi Vương ngưng luyện ra Ngũ Hành mộc, có bản lĩnh thì ngươi cũng đi kiếm hai cái cộc gỗ như thế xem ah!"

    "Ngũ Hành mộc? Chậc chậc! Nhìn không ra ah, không ngờ thực lực của hai người này lại mạnh như vậy, cái con Thi Vương đã ngưng luyện ra Ngũ Hành mộc kia cũng rất khó đối phó đấy!"

    "Này! Tiểu tử kia, kia hai cây Ngũ Hành mộc kia có bán hay không? Giá cả tùy ngươi đưa ra!"

    "·. . . · "

    Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi , toàn bộ sườn núi hỗn loạn hẳn , thế nhưng dường như cô gái che mặt kia đã sớm biết đến điều này , nàng chẳng quan tâm mà chỉ tiếp tục đi tới , còn Phong Nhược vốn chẳng biết tí gì về nơi đóng quân tạm thời này lên đương nhiên là không để ý tới rồi.

    Cho đến khi đi lên trên sườn núi , thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện giống như là bóng ma vậy , toàn thân cao thấp bóng đen ấy đều được bao phủ trong làn áo đen, cho nên không thể nhìn ra hắn là nam hay nữ nữa , thật là bí ẩn mà!

    "Hai người, ở lại năm ngày!"

    Cô gái che mặt kia dường như rất quen thuộc với nơi này , liền nói .

    "Được rồi ! Dựa theo quy củ, mỗi người hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch, hoặc có thể thay thế bằng tài liệu có giá trị tương đương!" Thanh âm của Hắc bào nhân kia rất mơ hồ, giọng nói của hắn giống như từ phía xa truyền lại vậy , nghe cực kỳ quái dị.

    Nhưng cái này vẫn chưa tính là cái gì , chính thức làm cho Phong Nhược giật mình chính là, phí tổn này cũng quá đắt đỏ đi a? Không ngờ lại cần đến thượng phẩm Ngũ Hành thạch để tính phí , phải biết rằng hiện tại hắn trong tay cũng chỉ có một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch mà khó khăn lắm mới kiếm được , hơn nữa, nhìn cái sườn núi đổ vỡ này có chút đáng giá gì đâu ah!


     
  5. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 2
    Chương 147: Thân phận

    Dịch giả: hhmnthvn
    Biên tập: hhmnthvn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách






    Trong lòng cảm thấy như vậy thì không đáng . . Cho nên Phong Nhược vội vàng hướng về phía cô gái che mặt kia la lên: "Này!! Ách... sư tỷ a, chúng ta đi chỗ khác cũng được!" (kiết thế gái nào theo =)))

    "Hừ! Đừng nói chuyện!"

    Ai ngờ cô gái che mặt kia lập tức quay người lại , đối diện với Phong Nhược rồi thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy từ trong dây lưng trữ vật ra hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch rồi ném luôn lên người Hắc bào nhân kia, nhưng điều quỷ dị nhất là , hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch này lập tức biến mất không chút tăm tích , đồng thời Hắc bào nhân kia cũng giống hệt như trước , biến mất tăm mà không hề có một chút dấu hiệu nào!

    Cảnh tượng này khiến cho Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ một lúc lâu mà hắn vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra!

    "Được rồi! Cứ vậy đi!"

    Cô gái che mặt kia nhẹ nhàng phủi tay, mang Phong Nhược tiến vào một khoảng đất trống tương đối rộng rãi,tiện tay lấy ra hai chiếc ghế tựa tinh xảo , rồi ngồi lên.

    "Có phải ngươi cảm thấy rất nghi hoặc không ,thật ra điều này cũng hết sức đơn giản, muốn tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên trước tiên phải đi qua cứ điểm tạm thời này , còn về chuyện hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch kia , thực chất đó chính là khoản tiền lộ phí , ta nói như vậy , ngươi đã hiểu chưa?"

    Cô gái che mặt kia vừa nói, vừa liên tục lấy từ trong dây lưng trữ vật ra vài vật nhỏ.

    "Vẫn không hiểu!" Phong Nhược trả lời dứt khoát , quả thật hắn không hiểu nào hiểu nổi Hắc bào nhân với khoản mua lộ phí thì có quan hệ gì với nhau ? Chẳng lẽ bọn họ khống chế thông đạo ra vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên sao? Điều này thật là vớ vẩn, bởi vì Ngũ Hành Giới rộng lớn như vậy, muốn đi chỗ nào thì đi chứ!

    Đối với phản ứng của Phong Nhược , cô gái che mặt kia lại không hề cảm thấy kinh ngạc , mà chỉ thản nhiên nói: "Người áo đen kỳ quái mà ngươi vừa mới nhìn thấy chính là dân bản địa của Ngũ Hành Giới , đừng nói là những tu đạo giả chúng ta , mà ngay cả mấy tên Ma Nhân cũng phải liên hệ với bọn họ , bởi vì bên trong Ngũ Hành Giới có rất nhiều nơi đặc thù đều có mặt bọn họ , nói thí dụ như Tử Nguyệt Hoang Nguyên này chẳng hạn . Nếu như ngươi không nộp lộ phí, thì chắc chắn ngươi sẽ bị bọn họ công kích , ngươi cũng thấy đấy, bọn họ có năng lực đặc thù, đó chính là có thể ẩn nấp tung tích ở bất cứ đâu , có thể nói nếu như để bọn họ coi là địch thì sẽ bị bám chặt như giòi trong xương . . . Chẳng ai biết lúc nào bọn họ sẽ đánh lén, trừ phi ngươi chẳng bao giờ bước chân vào Ngũ Hành Giới nữa!"

    "Chính vì như vậy,bất kể là người tu đạo chúng ta hay là Ma Nhân đều không so đo quá mức với bọn họ , hơn nữa mỗi lần mỗi người chỉ cần giao nạp một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là một số tài liệu hi hữu là có thể ở lại trong Tử Nguyệt Hoang Nguyên bao lâu tùy thích , đương nhiên nếu như ngươi tiến vào một lần nữa thì vẫn phải giao lộ phí rồi ! Ngoài ra, tại căn cứ điểm tạm thời này ngươi còn có thể . . . ."

    "Thì ra là như vậy!" Phong Nhược bừng tỉnh đại ngộ , tính đi tính lại , nếu là như vậy thì ngược lại ,hoàn toàn đáng giá.

    "Hơn nữa giao nộp lộ phí còn có một chỗ tốt khác , đó chính là mỗi cách một mùa trăng, những quái nhân áo đen này bán ra một số đặc sản trong tộc họ ở một địa điểm cố định , đến lúc đó chỉ cần ngươi có đủ thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là tài liệu trân quý nào đó ,thì có thể tiến hành giao dịch cùng với bọn họ!"

    "Đặc sản? Đặc sản gì?" Phong Nhược không khỏi tò mò , trước đó hắn vẫn còn rất nghi hoặc, không hiểu tại sao cái cứ điểm tạm thời đổ nát này lại tập trung nhiều cao thủ như vậy , thì ra nguyên nhân là như thế.

    "Đương nhiên là đồ tốt rồi, nếu không ngươi cho rằng cái đám người kia , ánh mắt người nào cũng đầy mong đợi tới đây làm gì ?" Cô gái che mặt kia nhìn Phong Nhược rồi tiếp tục nói: "Trong đó có một tài liệu luyện chế phi kiếm đó là Hắc Diệu Thạch , tài liệu này còn cứng rắn hơn so với tinh huyền thiết , hơn nữa điều quan trọng nhất là , tài liệu này có tính dẻo rất cao , cho nên nó cũng là tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp khí phòng ngự ,trong tình huống bình thường , cứ một khối Hắc Diệu Thạch đã được tinh luyện nhỏ cỡ mắt rồng có thể đổi ngang với một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch có thuộc tính bình thường!"

    "Không thể nào! Mắc như vậy sao?"

    Phong Nhược líu cả lưỡi , mặc dù vẫn nói ở Ngũ Hành Giới, thượng phẩm Ngũ Hành thạch cũng chẳng được tính là vật phẩm gì quá kỳ lạ hay quý hiếm , nhưng dù sao cũng phải săn giết Thi Vương hoặc ma linh thú có đẳng cấp cao khác mới có thể kiếm được , nói ví dụ như Thi Vương chẳng hạn, sau khi dùng thần thông huyết tế , thì ngay cả cô gái che mặt này cũng không thể đánh chết nó được , nếu không phải hắn mượn lực lượng của Tru Ma Kiếm thì kết quả sẽ nghiêm trọng vô cùng!

    "Thật ra Hắc Diệu Thạch cũng không được tính là rất quý , bởi đám Hắc bào quái nhân còn có một loại đặc sản khiến cho mọi người phải động tâm , đó chính là Tiên Thiên Kim Sát đã trải trải qua rèn luyện!"

    "Tiên Thiên Kim Sát!"

    Nghe thấy mấy chữ này , quả thực Phong Nhược phải trợn mắt há hốc mồm, hắn là kẻ có Tiên Thiên Mộc Sát , đương nhiên biết rõ cái gọi là Tiên Thiên Kim Sát khủng bố đến mức nào rồi . Nhưng đúng là hắn không thể ngờ được , những hắc bào nhân thoạt nhìn quái dị như vậy lại nắm giữ Tiên Thiên Kim Sát trong tay!

    "Ừ? Xem ra ngươi cũng không cô văn quả lậu lắm a , cũng biết tới Tiên Thiên Kim Sát cơ đấy, thế nhưng mà cái Tiên Thiên Kim Sát mà chúng ta có thể mua này cũng không phải là đồ tốt nhất , hơn nữa mỗi lần giao dịch, những tên hắc bào nhân quái đản ấy chỉ xuất ra ba giọt Tiên Thiên Kim Sát đã qua rèn luyện , đến lúc đó chẳng những cao thủ trong tu chân giới chúng ta chen chúc tới, mà ngay cả Ma Nhân cũng sẽ phái cao thủ tiến đến tranh đoạt!"

    Cô gái che mặt kia lạnh nhạt nói, dường như nàng đã sớm biết về chuyện này rồi!

    "Ma Nhân! Không thể nào? Sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây?"

    Quả thực Phong Nhược cảm thấy đầu của mình không đủ dùng nữa rồi, không phải người ta vẫn bảo tu đạo giả nhân loại và Ma Nhân nằm ở hai phía đối lập hay sao , sao bây giờ thoạt nghe có vẻ chung sống hòa bình thế nhỉ?

    "Có một số việc, không hề đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu , tuy tu đạo giả chúng ta luôn coi những tên ma nhân kia là kẻ thù truyền kiếp. . . Nhưng trong vùng đất mà đám quái nhân áo đen quản lý cả hai phe đều phải dùng thái độ nước giếng không phạm nước sông. . . Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra , xung quanh đây không hề có quỷ thú sao? . . . " Dường như cô gái che mặt rất hưởng thụ cái vẻ mặt đầy kinh ngạc của Phong Nhược , hơi đắc ý giải thích nói.

    Nói đến đây , bỗng nàng liếc nhìn cự thuẫn sau lưng Phong Nhược một cái , rồi cổ quái nói :"... lại nói tiếp , thật ra ta cũng hơi ghen tức với ngươi ah! Không ngờ lại dùng Hắc Diệu Thạch đã qua tinh luyện làm thành cái tấm chắn vụng về này, quả thực là phá của mà! , .

    "Hắc Diệu Thạch? Ngươi nói nó là Hắc Diệu Thạch sao?." Phong Nhược cũng bị câu nói của nàng làm cho hoảng sợ, hiện tại hắn còn đang buồn rầu vì túi tiền hắn đang trống rỗng , nhưng xem ra lúc này mà mang cái cự thuẫn này đi bán khéo có đủ tiền cho hắn tiêu xài tới mấy trăm năm ấy chứ!

    Đúng lúc này hắn nhớ ra hiệp nghị lúc trước của hắn với cô gái che mặt này , chỉ sợ rằng lúc đó nàng cũng đã nhận ra cự thuẫn này là do Hắc Diệu Thạch chế tạo mà thành a, thảo nào nàng chủ động nói là giúp hắn luyện chế lại một lần ,nếu cứ dựa theo lời nàng đã nói một khỏa Hắc Diệu Thạch to cỡ quả long nhãn có thể đổi lấy một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch mà tính toán ,thì cho dù có trộm mất của hắn hơn mười khối hắn cũng chẳng thể biết ah!

    "Ngươi khẩn trương cái gì? Ta chẳng thèm đoạt của ngươi đâu , còn nữa, đầu óc ngươi đừng có suy nghĩ lung tung , bản nhân chẳng thèm làm mấy chuyện hèn hạ đó, còn nếu như ngươi không muốn, thì có thể tìm người mà ngươi có thể tín nhiệm được mà hỗ trợ luyện chế ah! , .

    "Hắc! Nói đến cái Tiên Thiên Kim Sát a, những quái nhân hắc bào kia làm cách nào để lấy được nó ?." Phong Nhược cũng cảm thấy hơi xấu hổ sờ sờ cằm, rồi vội vàng nói lảng sang chuyện khác, thật ra hắn cũng không hề quan tâm chuyện cho cô gái che mặt một ít Hắc Diệu Thạch, mà điều làm hắn lo lắng chính là sợ pháp khí phòng ngự bị bớt xén nguyên vật liệu sẽ khiến tính năng của nó hạ thấp!

    Hắn có rất nhiều Hắc Diệu Thạch , hơn nữa tất cả các bức tường bên trong động phủ dưới mặt đất kể cả bên trong nhà đá, đều là dùng Hắc Diệu Thạch xây dựng mà thành đó a! Có trời mới biết được cái tên tu đạo giả Vô Danh kia lấy ở đâu ra, chẳng biết có phải hắn dọn hết cả hang ổ của đám quái nhân áo đen không nhỉ?

    "Hừ! Ai biết được, nhưng tốt nhất là ngươi đừng có mơ mộng làm gì , bởi vì ngay cả khi ngươi có Tiên Thiên Kim Sát ngươi cũng chẳng thể hưởng thụ nổi, Tiên Thiên Kim Sát cũng đáng sợ như Tiên Thiên Mộc Sát , ba giọt mà đám quái nhân áo đen lấy ra đã được trải qua quá trình ngưng luyện đặc thù , nhưng sau khi giao dịch phải lập tức rèn luyện lên bề mặt phi kiếm hoặc pháp bảo , sau khi trải qua quá trình rèn luyện này, độ sắc bén của phi kiếm sẽ tăng lên rất nhiều lần, nói thí dụ như Tru Ma Kiếm chẳng hạn , nó cũng đã từng rèn luyện qua ba giọt Tiên Thiên Mộc Sát, cho nên mới có khả năng vô kiên bất tồi như vậy! , . . ."

    Nói đến đây , cô gái che mặt kia nhìn chằm chằm vào Phong Nhược không nháy mắt lấy một cái , bên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng có mang theo cảm xúc phức tạp khó nói lên lời.

    "Này , uy uy! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy ah!." Phong Nhược cảm thấy hơi sợ hãi trước ánh mắt của nàng , hiện tại hắn cũng đã hơi hiểu ra, nữ nhân này đã sớm đã biết rõ trên người hắn có Tru Ma Kiếm , nhưng nàng không hề công khai cướp đoạt , cũng không tính kế hại hắn để cướp , hết lần này tới lần khác cứ mỗi lần nói đến Tru Ma Kiếm là trong giọng nói của nàng lại có một cảm giác là lạ.

    Nghĩ đến đây , trong lòng Phong Nhược bỗng lóe lên một tia linh quang , chẳng lẽ cô gái này và Tru Ma Kiếm có quan hệ sâu xa gì đó hay sao? Hoặc có thể có quan hệ với Khuynh Vân chủ nhân của Tru Ma Kiếm hay sao?

    Đột nhiên trong lòng Phong Nhược bỗng nhảy dựng , lập tức đoán được thân phận của cô gái che mặt này.

    "Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Cửu Thần Cung MM~~, ."

    "Ngươi dám nói ra tên của ta , ta sẽ giết chết ngươi! . . . ," cô gái che mặt kia nghiến răng nghiến lợi khẽ quát lên.

    "Ách được rồi, thật ra ta cái gì cũng không biết! . . .

    Phong Nhược cười hắc hắc, nói thật, hắn cũng khó có thể tin nổi rằng , cái nữ nhân đang cười cười nói nói với hắn lại chính là Khuynh Lan Hiên , nhân tài tuổi trẻ nổi tiếng nhất Cửu Thần Cung , vốn lúc trước hắn cũng đã cảm thấy thanh âm của nàng hơi quen thuộc, nhưng khẳng định là Khuynh Lan Hiên đã dùng bí pháp nào đó đem thân hình của mình hoàn toàn biến đổi, kết quả làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra được.

    "Hừ! Ngươi biết là tốt rồi, ta gạt tất cả mọi người chạy đến đây chơi đùa, nếu như ta mà bị người ta phát hiện ra,thì ngươi cứ yên tâm đi ,chắc chắn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt ! . . . ," tuy giọng nói vẫn cường ngạnh như cũ , nhưng từ lời nói của Khuynh Lan Hiên cũng cho thấy nàng đã thừa nhận thân phận của mình rồi.

    "Hiện tại, nói thật ra xem , ngươi kiếm được đám Hắc Diệu Thạch này ở đâu? Còn nữa, ngươi ăn trộm Tru Ma Kiếm từ đâu?" , .

    "Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngươi cho rằng nơi này là địa bàn của ngươi à? Ta có nghĩa vụ phải nói với ngươi sao?" Phong Nhược dùng giọng mũi hừ một tiếng, sau đó rất đắc ý tựa lưng vào ghế dựa , lúc này đã biết rõ thân phận của Khuynh Lan Hiên làm cho hắn cảm thấy yên tâm nhiều lắm.

    "Hừ! Phong Nhược, ngươi đừng có mà chơi trò xỏ lá,vừa rồi ta nói với ngươi nhiều như vậy , chẳng lẽ ngươi keo kiệt vậy sao? Đừng tưởng rằng ta không có cách nào để thu thập ngươi! . . . , Khuynh Lan Hiên trừng mắt, nhưng lại hạ giọng uy hiếp nói.

    "Hắc hắc! Có bản lĩnh thì ngươi tới thu thập ta à! . . . ."

    Phong Nhược mặt mày hớn hở nói, dù sao Khuynh Lan Hiên cũng là một trong hai đại mỹ nữ của Cửu Thần Cung , ngày thường thuộc vào dạng tồn tại chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa , hôm nay có được cơ hội hiếm có này , chỉ cần hơi đùa giỡn được một chút thôi cũng là một loại hưởng thụ khó mà có được ah!

    Huống chi, Phong Nhược còn đang cảm thấy rất hoài nghi , không biết Khuynh Vân chủ nhân Tru Ma Kiếm đã chết thật hay chưa , Mộ Phi Tuyết chưa từng gặp mặt 'lão tía' này thì cũng thôi, nhưng vì sao Khuynh Lan Hiên cũng có cái bộ dáng như vậy nhỉ?


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)