Tiên Hiệp Phàm Tiên Chi Lữ - Khúc Khúc Nhi - Chương 126

  1. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 125: Khó Giải


    - Phụp !

    - Đội trưởng, anh... ?

    Hai thành viên trong tổ ba người không thể tin được nhìn qua. Đội trưởng của họ vừa dùng một con dao sắc đâm mạnh lên cánh tay. Máu tươi phụt ra ngay lập tức được anh ta dùng một cái bịch không biết lấy từ đâu ra hứng lại.

    Rất nhanh một bịch máu cỡ hai nắm tay được hứng đầy. Người được gọi đội trưởng khuôn mặt hơi tái đi. Anh ta không do dự quăng nó ra phía trước mâý con Đom Đóm Ma.

    - Ri ri…

    Năm con Đom Đóm Ma cảm nhận thấy mùi máu ngay lập tức bu lại dò xét. Sau đó chúng có vẻ phát hiện ra đúng thứ mình cần. Thân hình như trái cầu gai đầy lông rung rung.

    - Chụp chụp…

    Từ trên thân hình bọn Đom Đóm Ma năm cái vòi nhỏ xíu đâm ra xuyên qua cái bịch máu. Chúng thi nhau hút dưới cái nhìn kinh sợ của ba chiến sĩ.

    - Không cần lo, tôi còn một ít thuốc phục hôì. Lần sau sẽ tới phiên hai cậu.

    Một người chiến sĩ định mở miệng thì bị người Đội Trưởng ngăn lại. Cùng lúc anh ta lâý ra mấy viên thuốc màu xanh lá cây đưa lên miệng nuốt vào.

    - Đôị trưởng, lần sau tới lượt bọn tôi.

    Hai người thấy khuôn mặt anh ta đã có chút hồng hào trở lại thì cũng yên tâm.

    - Ri ri…

    Mấy con Đom Đóm Ma hút một lát đã hết bịch máu. Chúng bay lên lơ lửng trên đầu ba chiến sĩ đôi mắt sáng lên. Ánh sáng tỏa ra từ cơ thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn hôì nãy.

    Lúc này cả ba người mới nhìn rõ thật sự diện mạo của mấy con quái vật này. Chúng có thên hình thực tế không lớn lắm như một trái cầu bên ngoài phủ đầy lông. Hai con mắt như lươĩ dao phát ra ánh sáng vàng nhạt.

    Đặc biệt chú ý là nửa phần thân dưới lúc này đang nhấp nháy ánh sáng tím nhạt phủ sáng một khoảng mờ xung quanh.

    Nhưng điều khiến cả ba chiến sĩ là khi phần thân dưới sáng lên bọn họ nhìn rõ ràng thâý thân thể chúng trong suốt lạ lùng như một trái câù pha lê nêú không có lớp lông ghê rợn phủ bên ngoài. Thông qua đó bọn họ nhìn thấy bên trong cơ thể Đom Đóm Ma, phần phía dưới giờ tràn đầy một chất lỏng màu đỏ. Chất lỏng này đang ít dần đi.

    Cả ba chiến sĩ nhìn vào đó rôì nhìn qua bịch máu rỗng không trên mặt đất, đôi mắt sợ hãi chưa từng có.

    Phía phần dưới của con Đom Đóm Ma, thông qua ánh sáng nhấp nháy có thể nhìn thâý rất rõ một bầu chất lỏng đang dần vơi đi. Nó chắc chắn chính là máu của người đội trưởng kia mới được hút vào.

    - Đẩy nhanh tốc độ.

    Nhìn bâù máu đang dần vơi đi cùng đôi mắt tham lam của mấy con Đom Đóm Ma, người đội trưởng mặt cắt không còn giọt máu lên tiếng.

    Căn cứ theo Tu La nói chỉ có máu huyết mới khiến Đom Đóm Ma không tấn công bọn họ. Nhưng dựa vào quan sát có thể đoán ra khi bâù máu trong cơ thể chúng vơi hết. Rất có thể bọn chúng sẽ đòi ăn nữa.

    Còn việc giết mấy con này hay chạy trốn, bọn họ làm được. Nhưng đây mới là đoạn đâù của Mê Cung. Bọn họ cũng chưa nắm rõ đường đi. Làm vậy hiển nhiên không thông minh. Đây là kế hoạch cả ba đã bàn bạc. Chỉ có điêù không ngờ Đội Trưởng lại hi sinh máu huyết trước tiên chứ không phải một trong hai người họ theo kế hoạch đã bàn.

    - Ri ri…

    Ánh sáng lờ mờ dõi theo bước chân ba người chiến sĩ. Năm cái bóng đen bay lơ lửng theo sát bọn họ. Cả ba cùng cắn răng chạy đi thật nhanh.

    ….

    Ở một chỗ khác.

    Một đội chiến sĩ bảy người đang di chuyển rất nhanh. Mấy người này thực lực không mạnh lắm. Người mạnh nhất cũng cỡ cấp Tinh Vân bậc năm. Bọn họ vừa đi vừa thay phiên nhau duy trì ánh sáng.

    Do tu vi chiến lực không cao nên bọn họ phải liên hợp lại.

    Bỗng nhiên một đoàn bóng đen lao tới khiến cả đám khựng lại. Sau nháy mắt khuôn mặt ai nấy đêù biến đổi.

    - Đom Đóm Ma.

    - Nhanh !

    Bọn họ nhanh chóng phản ứng.

    - Bịch !

    Một chiếc túi được làm từ bộ trang phục chiến đấu được quăng ra. Hơi máu tanh phát ra nồng nặc.

    - Riiiii

    Đám Đom Đóm Ma đôi mắt phát sáng nhanh chóng bu lại.

    - Vù !

    Vừa nhìn thâý Đom Đóm Ma bu lại túi máu đã chuẩn bị trước đám chiến sĩ lập tức chạy trốn với tốc độ nhanh nhất. Hiển nhiên bọn họ đã lên kế hoạch từ trước. Hướng bảy người chạy cũng là hướng đi ngược lại con đường vưà qua.

    Những lôí đi phía trước chưa nằm trong tính toán rất nguy hiểm. Do vậy bảy người này đã dò xét sẵn một vài lối đi rôì định ra một tuyến đường cố định để rút lui. Kế hoạch kĩ lưỡng này là cách duy nhất có thể nghĩ ra.

    Túi máu kia cũng là tất cả mọi người cùng góp lại.

    Chạy được một lúc, cả đám chiến sĩ phải dừng lại. Trong lúc gấp gáp bọn họ chỉ có thể nhớ được một quãng như vậy. Khoảng chừng hai cây số lớn nhỏ.

    Tất cả bảy người lặng yên cảnh giác. Áp lực khiến họ không dám thở mạnh.

    Phải biết bọn họ chính là chạy trong bóng tối. Lại cần đảm bảo tính táo để không lạc lôí hay đi vòng. Áp lực khiến họ không dám thở mạnh.

    Người đi đầu quay ra xung quanh ra hiệu đã ổn. Mấy người kia thấy vậy cũng gật đâù an tâm.

    Bảy người nhanh chóng xếp lại đội hình trong tư thế sẵn sàng. Bây giờ bọn họ cần tchọn một lộ trình mới mới. Sắp xếp trước đó phải hủy bỏ. Không ai dám đi lại con đường cũ.

    Gió nhẹ thổi qua. Một người đứng giữa lấy tay đặt lên tường. Anh ta cần tính toán ra lối đi khác giúp cả đội. Sau đó mọi người sẽ thay nhau thắp sáng để cả đội có thể tiến lên.

    Nhưng khi tay anh ta chưa chạm vào bức tường thì ánh sáng tím đỏ lóe lên chiếu rõ lôí đi.

    - Riiiiii

    Trên đầu bảy người đàn Đom Đóm Ma hồi nãy đã đến từ lúc nào. Chúng lơ lửng, thân hình đưa qua đưa lại. Đôi mắt quỷ dị đầy tham lam. Bầu máu đang vơi đi hiện rõ mồn một.

    Phần thân dưới phát sáng nhấp nháy chiếu sáng những gương mặt tái mét. Rõ ràng đàn Đom Đóm Ma này đã nhiều hơn hồi nãy.

    - Xoạt !

    Một ánh đao lóe lên. Ba con Đom Đóm Ma cùng lúc bị chẻ làm hai. Thân hình chúng mất đi ánh sáng rơi xuống đất.

    - Xì xì .

    Thân thể của ba con Đom Đóm Ma biến thành một vũng máu có làn khói đen tỏa ra.

    - Ríttttttttttttttttttttttttt…

    Mấy con Đom Đóm Ma còn lại đôi mắt lạnh lẽo. Cái vòi của chúng thò ra. Một âm thanh cảnh báo ghê rợn vang vọng ra xung quanh.

    - Xoạt ! Xoạt ! Xoạt !...

    Liên tiếp ánh đao lóe lên trong ánh mắt sững sờ của bảy người chiến sĩ. Đàn Đom Đóm Ma theo chân họ bị diệt gọn. Tuy nhiên trong bọn họ không ai cảm thấy vui mừng vì điều này cả.

    Gió rít mạnh hơn. Trong cảm ứng của mọi người từng đàn khí tức khát máu đang bủa vây.

    - Chia nhau ra mà chạy đi.

    Thân hình vừa tiếp đất Công Nghiêm lập tức quát lên. Chính hắn vừa rồi đã giải quyết hết đám Đom Đóm Ma.

    - Chạy.

    Bảy người thấy vậy khẽ nhìn qua Công Nghiêm. Sau đó tất cả chuyển thân lao đi với tốc độ nhanh nhất. Họ cũng lưạ chọn các lối đi khác nhau.

    - Hê hê, Công Nghiêm. Cuối cùng cậu cũng chịu theo ý tôi.

    Một thân hình xuất hiện phía sau Công Nghiêm. Đó chính là Ngô Chính Nhân của trường Hoàng Liên. Hắn nhẹ nhàng đi ra như đang dạo chơi vậy. Theo sau hắn chính là Hùng Thanh em của Tiểu Sơn Tinh Hùng Sơn.

    - Hừ, chẳng hay ho gì khi dùng người khác làm mồi nhử. Tôi chỉ muốn tạo ra một cơ hội cho bọn họ thôi.

    Công Nghiêm nghe vậy lạnh nhạt nói. Hắn rất không thích tên họ Ngô này. Một kẻ luôn thích tính toán sao cho có lợi nhất. Tham vọng lại rất lớn. Một con buôn đúng nghĩa.

    - Ồ rất hay. Làm việc gì cũng luôn cần có một cái cớ tốt đẹp. Như vậy danh nghĩa cũng thuận hơn.

    -. Hừ...

    Công Nghiêm nghe hắn nói chỉ hừ lạnh. Nêú không phải cần tiết kiệm sức lực cho những thử thách tiếp theo hắn đã không tham gia nhập bọn. Nếu ở bên ngoài thật muốn đánh tên này một trận.

    Ngô Chính Nhân thâý thái độ Công Nghiêm phản pháo vẫn không tỏ vẻ bực tức. Với hắn kết quả, lợi ích mới hàng đầu. Mấy tên có chút tên tuổi này luôn cao ngạo là bình thường.

    Sói Cuồng ? Chơi trò lợi dụng với hắn. Cuối cùng vẫn là tứ chi phát triển mà thôi.

    Hùng Thanh phía sau thấy hai người như vậy cũng không có ý kiến. Mục đích của hắn là vượt qua thử thách. Còn danh nghĩa hay quan niệm gì đó hắn không quan tâm.

    - Riiiiiiii…

    Một lúc sau, một đàn bảy con Đom Đóm Ma bay đến đỉnh đâù ba người Công Nghiêm. Ánh sáng tỏa ra lập lòe.

    - Phía bắc theo hướng này có một chi đội nữa. Lần này đến phiên Hùng Thanh.

    Phải nhanh lên.

    Ngô Chính Nhân chạm tay lên tường đăm chiêu một lúc rồi nói ra. Hùng Thanh nghe vậy vừa chăm chú nhìn động tác chỉ đường của hắn vừa chạm tay lên tường. Bọn họ cần có những quy ước nhất định để có thể hiêủ ý nhau khi định ra phương hướng. Dù sao với bố trí của Mê Cung này chỉ có cách nhớ trong đầu thôi.

    Công Nghiêm cũng đặt tay lên tường rồi dựa theo ám hiệu của hai người kia xem xét. Hắn hoàn toàn không tin hai tên này.

    - Đi thôi.

    Sau khi dò xét thâý không có gì bất thường Công Nghiêm lên tiếng. Mục tiêu của bọn họ là một chi đội ngũ cũng đang bị Đom Đóm Ma bám theo. Kế hoạch của bọn họ là sẽ theo cách cũ giết chết những con Đom Đóm Ma này tạo ra điểm báo hiệu thu hút đàn Đom Đóm Ma. Nó được Ngô Chính Nhân đưa ra.

    Đoàn đội kia sau đó sẽ phải chia ra chạy. Càng nhiêù đội ngũ chia ra chạy như vậy sẽ tạo ra rất nhiều biến số. Lấy động chế động, bố cục cố định sẽ bị phá vỡ.

    Nhờ vào đó mới có thể tạo ra khe hở đột phá tiến lên được. Nếu không chỉ bị động tiến lên chỉ có chết hết. Tập hợp thành đội hay chia ra cũng vậy. Dù sao số lượng năm ngàn con Đom Đóm Ma quá khổng lồ.

    Thêm vào đó theo Công Nghiêm suy nghĩ, ít ra cho bọn họ chạy đi sẽ có người thoát được. Còn đỡ hơn là chết hết hay quẫn bách đến mức phải giết lẫn nhau. Do vậy hắn mới đồng ý vơí kế hoạch của Ngô Chính Nhân.

    Ngay cả mấy con Đom Đóm Ma trên đâù bọn họ cũng là để tiết kiệm sức lực. Đến lúc cần sẽ giết chết bọn chúng.

    ….

    - Bọn Đom Đóm Ma đang tràn qua. Hình như có người cố tình hấp dẫn chúng.

    Phạm Ngọc đang dò xét bỗng nhiên biến sắc. Trong cảm ứng của hắn những khí tức tà ác khổng lồ đang di chuyển rất nhanh lại phía bọn họ.

    Tuy đưa ra phỏng đoán như vậy nhưng hắn cũng không biết chính xác chuyện gì xảy ra. Ở trong tòa Mê Cung này dường như có lực lượng nào cản trở khiến hắn dù cố hết sức cũng không dò xét được khí tức của những chiến sĩ khác.

    Ngay cả bố trí tòa Mê Cung này cũng vậy. Phạm Ngọc thử bao nhiêu lần cũng không thể nhớ rõ ràng bố trí của nó. Tất cả đều là những hình ảnh lờ mờ. Hắn vẫn phải chạm tay vào tường để có thể dò xét rõ hơn.

    - Ừm.

    Trần Uy sau khi thử tập trung cảm nhận cũng nhận ra điêù bất thường. Bọn họ đã đi được một đoạn đường khá xa chừng trăm cây số. Bản thân hai người không biết được họ là đôị ngũ đi xa nhất đến lúc này.

    - Xem ra vẫn phải liều mạng thôi.

    Phạm Ngọc buông tay xuống nói. Hắn vẫn chưa tính toán được tuyến đường ra khỏi Mê Cung. Ở gần lối ra có gần trăm lối đi nhưng chúng đêù là ngõ cụt. Những lối nhìn như có thể đi thì lại vô cùng rắc rối. Quá nhiều biến số, khả năng.

    Tuy nhiên Phạm Ngọc tự tin chỉ cần có thêm thời gian hắn có thể tìm được lôí đi tốt nhất. Mâú chốt vẫn ở chỗ đám chiến sĩ và mấy con Đom Đóm Ma.

    - Tôi đã sẵn sàng.

    Trần Uy quyết tâm nói. Tuy hắn phải thắp sáng dẫn đường nhưng không hề thấy mệt mỏi. Trần Uy vốn nổi tiếng bền bỉ. Tất nhiên cũng do hắn hoàn toàn nhường phần tính toán dò xét cho Phạm Ngọc nên phần nào không tốn sức bằng.

    - Được. Hướng bên phải 45 độ. Có khoảng mười con Đom Đóm Ma chiến sĩ cấp bảy.

    Cả hai người nhanh chóng dựa theo chỉ dẫn của Phạm Ngọc lao đi.

    Khắp Mê Cung Bóng Tối ánh sáng lập lòe ma quái. Mùi máu tanh theo những cơn gió kỳ dị phát tán khắp nơi. Khí tức tử vong đã bắt đâù xuất hiện.
     
  2. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 126: Giết Chóc Bắt Đầu


    Thuật toán Pharaoh nghiên cứu tính toán các tập hợp không gian và tính liên thông, liên tục của chúng. Nó phát triển dưạ trên nền tảng giải tích không gian chính là một trong những thuật toán cơ bản trong các bộ môn khoa học thời đại Vũ trụ này. Nó có mặt ở tất cả các ngành khoa học. Cũng là thuật toán khó giải nhất và dường như phát triển vô hạn.

    Mà căn nguyên của Pharaoh là lý thuyết đồ thị, Tô pô học và các thuật toán Mê Cung từ thời cổ đại cách đây hơn mười ngàn năm.

    Dựa theo thuật toán Pharaoh rất nhanh có thể tìm được đường đi trong một Mê Cung bất kì kể cả các Mê Cung có vòng lặp. Tuy nhiên có một điêù kiện tiên quyết là khả năng tính toán của trí óc phải đủ mạnh để ghi nhớ hết các ngõ cụt, ngã rẽ, vòng lặp và các biến số nhất định.

    Minh Châu đang đặt tay phải lên tường, trong đầu cố gắng suy nghĩ tìm đường ra của tòa Mê Cung Bóng Tối này. Nàng cũng đang áp dụng một cách giải Mê Cung của thuật toán Pharaoh chính là dùng thuật topo không gian đa chiều.

    Ông ngoại vẫn bắt cô ta học mâý thứ topo này từ nhỏ. Ông nói tính toán cũng là một cách tu luyện tăng cường khả năng lĩnh ngộ. Cường giả về mặt này không thể kém được.

    Khi đó Minh Châu phải làm quen với các đồ thị phức tạp, các bố cục rắc rối. Cô phải vận dụng hết tinh lực tìm ra thật nhiều không gian topo liên thông. Đơn giản như từ một không gian hình dạng cố định, phải tìm ra cả trăm topo liên thông với nó.

    Trò giải Mê Cung cũng là một thứ ông ngoại ưa thích. Nào là Mê Cung Cổ Loa, Mê Cung Kim Tự Tháp, Khổng Minh Bát Quái Trận...đêù được ông ngoại nghiền ngẫm mỗi ngày trong mạng giả lập đa chiều. Minh Châu còn bị bắt hầu xem cả ngày.

    Cô gái nhỏ ham chơi khi ấy còn ấm ức vì ông nghiêm khắc quá. Nhưng quả thật rèn luyện tố chất tâm lý bằng cách đó rất tốt. Cũng không ngờ hôm nay nó quả thật có tác dụng.

    .Điều cần làm là duỗi thẳng các lối đi, tính toán các vòng lặp và ngõ cụt để tìm ra một lối đi duy nhất. Có thể hiểu lối đi duy nhất đó là thân cây nối từ đầu ra tới đầu vào còn các lối đi khác là các nhánh cây, cành lá.

    Tuy nhiên tòa Mê Cung này quả thật khó giải. Khoảng 3000 lối đi, với 1818 vòng lặp, 5000 ngã rẽ cùng rất nhiều đường cụt. Nó không đơn giản như một Mê Cung vẽ trên mặt phẳng. Cái cây kia cũng cần có đủ sức tưởng tượng cùng tính toán mới cố định hình dáng của nó trong đầu được. Do có các vòng lặp nên Nó cũng là một cái cây đa chiều. Độ khó cũng tăng lên nhiều lần.

    Dù thuật topo của nàng khá mạnh cũng chỉ mới phác họa ra khoảng hai phần ba cái cây với tám mươi phần trăm các lối đi.

    Nhưng điêù nàng cần cảnh giác là cả những vật cản khác nữa. Theo như vị Tu La kia nói còn có cả Đom Đóm Ma và những kí chủ của nó.

    Tuy nhiên đến giờ dù đã đi được một quãng đường rất xa, vượt qua phần Vương miện, tiếp cận phần đỉnh tam giác của Mê Cung hình Kim Cương này nhưng nàng ta vẫn chưa gặp phải.

    Đột nhiên Minh Châu dừng lại. Bàn tay đặt trên tường cũng buông xuống. Thân mình cô nàng ẩn vào bóng tối.

    “- Có di động ở ngã ba phía trước hai trăm mét. Bên trái cũng có. Bên phải thì rất nhiều khí tức kỳ dị. Xem ra là Đom Đóm Ma..."

    Minh Châu thầm nghĩ. Trong cảm tri của nàng trước mắt có rất nhiều dao động năng lượng khác lạ. Dựa theo khí tức sinh mạng đặc thù Minh Châu chắc chắn chúng không phải con người.

    Đừng nhìn nàng tiểu thư mà nhầm. Kiến thức cùng kinh nghiệm chiến đâú thực tế của Minh Châu vô cùng phong phú. Ông ngoại từng nói, sau này ông chết đi chỉ còn một mình cô nàng. Lúc đó Minh Châu sẽ thành đích ngắm của kẻ ác.

    Trong thâm tâm Minh Châu vốn rất cứng cỏi. Từ khi không còn cha mẹ cô đã quyết liệt như vậy.

    - Vù !

    Thân hình Minh Châu lướt nhanh, ánh mắt loé lên tia sắc lạnh. Cô nàng chọn một lối đi theo tính toán là an toàn nhất.

    - Riiiiii...

    Mười con Đom Đóm Ma phát ra tiếng kêu khi thấy Minh Châu xuất hiện. Đôi mắt của chúng xếch lên vẻ tham lam. Thân hình tròn vo đong đưa. Ánh sáng lập loè để lộ bầu máu đang sắp cạn.

    - Ký chủ.

    Minh Châu thoáng ngừng lại do dự. Trước mặt mười con Đom Đóm Ma tuy ghê rợn nhưng khí tức rõ ràng không mạnh lắm. Cô ta có thể giết gọn. Tuy nhiên đi theo bọn chúng là một sinh vật hình người nhìn không rõ diện mạo.

    Dáng đi của nó cứng ngắc trông giống zombie trong các bộ phim kinh dị thời cổ. Khí tức trên thân ký chủ cỡ cấp Tinh Vân bậc tám. Cộng thêm với mấy con Đom Đóm Ma khiến Minh Châu cần thận trọng.

    Nhìn thấy Minh Châu, ký chủ cũng dừng lại dò xét.

    Nguyễn Lâm là một chiến sĩ anh tài của trường trung học chiến sĩ Hoa Lư phía Bắc. Trường Hoa Lư tuy không thuộc top các trường đứng đầu nhưng vẫn là một trường đào tạo chiến sĩ có tên tuổi. Đặc điểm của trường Hoa Lư là các chiến sĩ của họ luôn đi theo trường phái toàn vẹn. Bất kể là bạo công, khống thủ hay các loại hình thám báo, mẫn sát họ đều kiêm chức. Một chiến sĩ Hoa Lư luôn là một người đồng đội tin cậy, giỏi ứng biến trận thế.

    Như Nguyễn Lâm tu vi chỉ có tinh vân bậc tám, cũng chưa tính là thiên tài nhưng về các mặt hắn khá toàn diện.

    Tuy nhiên Nguyễn Lâm lúc này lại đang hối hận cùng sợ hãi. Sau khi đội của hắn bị tập kích, một mình hắn tách ra. Khả năng tính toán của Nguyễn Lâm cũng rất tốt nhưng hắn vô tình trúng phải một cái bẫy. Không biết người nào đó cố tình cho đàn Đom Đóm Ma bao vây tất cả lối đi của hắn.

    Dù cho Nguyễn Lâm đã cố tránh thoát và cũng giết được một vài con Đom Đom Ma nhưng cuối cùng hắn cũng bị bủa vây vào đường cùng đành phải giao máu huyết ra cho bọn chúng.

    Nghĩ đến đây Nguyễn Lâm cảm thấy rợn cả người. Từ lúc di chuyển đến giờ hắn đã hai lần phải tiếp máu cho lũ quái vật này. Mà bản thân hắn để ý. Khoảng cách giữa các lần được rút lại. Lần sau nhanh hơn lần trước. Trà tấn về thể xác và tinh thần đã làm hắn thật sự kiệt quệ, gần như hỏng mất rồi.

    Mà toà Mê Cung này hắn vẫn chưa tìm ra lối đi thích hợp. Thuật toán Pharaoh hắn cũng biết. Trong đó thuật topo cũng là một trò bọn hắn hay rèn luyện. Tuy nhiên hắn cũng mới tính ra được một nửa các lối đi, vòng lặp và đường cụt trong này.

    - Sinh vật lạ hình người.

    Khi thấy một khí tức mạnh mẽ xuất hiện, Nguyễn Lâm nghi hoặc dò xét. Trong này theo như vị Tu La kia nói không phải chỉ có Đom đóm Ma kia sao ? Tự dưng lại xuất hiện sinh vật hình người mang theo mùi vị nguy hiểm đến vậy. Nguyễn Lâm cũng không thấy rõ hình dáng của nó. Trước mắt hắn rất mơ hồ. Như một cái bóng nhưng lại có dao động sinh mạng cho thấy đó là vật sống.

    - Vù !

    Nguyễn Lâm chưa kịp suy tính thì lưỡi đao sắc bén đã tiến lại. Hắn hoảng hồn đưa vũ khí lên trước ngực cản lại.

    - Đinh.

    - Bịch Bịch Bịch.

    Tiếng vũ khí chạm nhau, thân hình của Nguyễn Lâm lùi lại phía sau, khuôn mặt sợ hãi. Chỉ qua một đòn hắn lập tức đoán được thực lực của đối phương. Sinh vật này tu vi chắc chắn cao hơn hắn nhiều. Rất có thể đã đạt cấp Nguyên Tinh. Đao của đối phương hắn nhìn không rõ. Nhất là trong hoàn cảnh bóng tối nhá nhem như vậy.

    - Viu.

    - Phụp !

    Đao của đối phương như đoạt mạng lại tới. Lần này dù có chuẩn bị nhưng Nguyễn Lâm vẫn trúng chiêu. Hắn chỉ đỡ được một đao. Mà đối phương chắc chắn sử dụng song đao.

    - Riiiii....

    Máu tươi tuôn ra từ cánh tay Nguyễn Lâm khiến mấy con Đom Đóm Ma thích thú kêu lên. Chúng chẳng trợ giúp gì mà cứ lờ lửng trên cao quan sát. Trong mắt chúng hai con mồi đang đánh nhau sống chết thất thú vị.

    - Chết đi !

    Nguyễn Lâm cắn răng điều động thần lực đốt cháy toàn thân. Hắn không thể bị động để đối phương có cơ hội làm thịt mình. Chiến lực của hắn đang giảm sút. Để càng lâu càng bất lợi. Vì vậy hắn không do dự dự thiêu đốt một phần tu vi hòng đánh gục sinh vật kia.

    Minh Châu chỉ thấy quanh thân ký chủ bỗng nhiên bùng phát thứ gì đó. Khí tức của nó cũng trở nên dần mạnh mẽ. Tuy nhiên co không hề hốt hoảng. Hai tay đao dựa theo Song Điệp Quyết đánh ra một chiêu vòng cung đẹp mắt.

    - Choang !

    Đòn đánh của Nguyễn Lâm bị chặn lại khiến hắn sợ hãi. Trong đôi mắt hiện lên tia tính toán. Kẻ địch quá mạnh, đấu tiếp chỉ có chết. Hắn cần tìm cách khác.

    - Vèo.

    Suy nghĩ rất nhanh Nguyễn Lâm theo bản năng làm ra phản ứng. Hắn quay đầu dựa theo một lối đi đã tính toán chạy thật nhanh. Hắn cần dẫn dắt sinh vật nguy hiểm này sang một đội ngũ khác để họ làm vật thế. Điều này hắn đã suy tính thật lâu trước đó.

    Trên đường đi, Nguyễn Lâm đã chứng kiến tận mắt cảnh bầy Đom Đóm Ma bao vậy hút máu một chiến sĩ. Người này bị thương trầm trọng nên không còn sức phản kháng. Bọn Đom Đóm Ma thỏa sức hút no nê.

    Cũng nhờ đó bản thân Nguyễn Lâm tiết kiệm được một lần hiến máu. Do thế hắn mới hình thành ý nghĩ này. Tuy vậy điều đó rất ác độc. Không đến lúc cùng đường không ai muốn cả.

    Thân pháp như gió nhưng không hề tạo ra động tĩnh lớn.

    - Chạy ?

    Thấy ký chủ quay đầu chạy Minh Châu hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên cô nàng nhanh chóng thay đổi nét mặt. Hướng chạy của ký chủ chính là hướng đi mà cô đã tính ra.

    Dao động của ký chủ dù không lớn nhưng rõ ràng đã hấp dẫn những đám Đom Đóm Ma và ký chủ khác. Rất nhiều dao động đang hướng về phía này.

    - Phải giết nó.

    Thân hình của Minh Châu nhanh chóng tăng tốc đuổi theo. Sát khí trong mắt lộ rõ.

    ....

    - Ngọc, có gì đó không ổn ?

    Trần Uy đang dò đường dừng lại lên tiếng.

    Phạm Ngọc nghe vậy chỉ gật đầu. Hắn đã phát hiện ra. Bọn họ đang ở trong một vòng vây của đám Đom Đóm Ma. Chúng đang tràn về phía bọn họ. Không những vậy Phạm Ngọc còn nhạy cảm phát hiện ra một thứ khác.

    Khí tức tử vong. Dù nó rất mờ nhạt nhưng với sự nhạy cảm của mình, hắn vẫn nhận ra được.

    Xem ra đã có người phải hi sinh. Không biết là do Đom Đóm Ma hay do người khác giết. Tình hình đã đến lúc nghiêm trọng.

    - Nhìn kìa.

    Trần Uy run rẩy kêu lên. Phạm Ngọc theo thanh âm nhìn lại.

    Phía xa cách hai người khoảng trăm mét có hai thân hình đang gục xuống.

    - Vù !

    Cả hai người Phạm Ngọc nhanh chóng lao qua.

    - Không còn mạch đập. Tim đã bị chấn nát. Họ chết rồi.

    Trần Uy đặt tay lên cổ một trong hai thân hình.

    - Không có dấu vết bị thương bên ngoài. Xem ra là thần lực trùng kích vào. Một đòn thật ác độc.

    Phạm Ngọc thấy Trần Uy nói cũng thử đặt tay dò xét. Chiến sĩ trẻ này vẻ mặt vẫn mang nét tự nhiên cho thấy chết bất đắc kì tử. Chắc chắn do một kẻ có tu vi cao hơn đánh lén bất ngờ không cho anh ta chút cơ hội phản kháng nào.

    - Bọn họ là bị giết làm mồi nhử. Không ổn. Đám Đom Đóm Ma đang vây lại đây.

    Trần Uy hốt hoảng kêu lên.

    - Riiiiiii...

    - Riiiiii....

    Trần Uy vừa lên tiếng xong thì phía trước đã xuất hiện những viên cầu màu đen lơ lửng. Đôi mắt chúng như dải bóng đèn được bật sáng nhìn chằm chằm vào hai người và hai cái xác. Âm thanh khát máu vang lên.

    - Giết chúng.

    Trần Uy buông cánh tay đang đặt trên tường xuống nghiêm giọng nói. Hắn đã tức giận thật sự. Dù trước mắt có tới mấy chục con Đom Đóm Ma cũng không khiến Trần Uy lựa chọn trốn tránh.

    - Được.

    Phạm Ngọc cũng không nói nhiều. Hai thanh mác xuất hiện trong tay. Đối với đám sinh vật thị huyết này Phạm Đại Tôn rất ghê tởm.

    - Riaaaaa...

    Đám Đom Đóm Ma thấy vậy rú lên tức giận. Ánh sáng trên người chúng sáng rực màu tím quỷ dị. Chúng đồng loạt lao lên.

    - Bát Long Cảnh !

    - Nghênh Phong Đón Tuyết!

    Hai người Trần Uy và Phạm Ngọc đều thi triển ra những chiêu số sở trường của mình.

    Phía Phạm Ngọc tám con rồng quấn quanh thân. Cửu Long Quyết của hắn đã tiến lên một tầng mới. Chỉ còn thiếu một ý cảnh nữa của Giao Long Quyền là sẽ hoàn thành tầng đầu của bí quyết này.

    Bên phía Trần Uy, quyền pháp Lão Mai Quyền cũng đã được hắn chuyển thành ý cảnh dung nhập vào trong chiến kĩ. Học ý trước học hình chính là yếu quyết võ học phương Nam. Khác với Hình Ý quyền phương Bắc chú trọng tính công sát sắc bén, võ học phương Nam chú trọng tính chuyển biến linh nhuyễn.

    Như hai người bọn họ giờ có thể dùng võ học với bất kì thứ vũ khí nào hoặc tay không. Quyền đã đạt đến quyền linh chỉ coi ý không nhìn hình là vậy.

    Gió Tuyết cùng khi thế của tám con rồng gào thét lao về phía đám Đom Đóm Ma.

    - Ầm !

    - Bụp Bụp Bụp !

    Tiếng nổ lớn vang lên. Đòn thế của hai người như sao chổi quét dọn tinh không. Mấy con Đom Đóm Ma bị trúng chiêu nổ mạnh. Máu tươi kèm theo chất dịch văng ra tung toé. Cơ thể chúng nhanh chóng bốc hơi.

    Tuy vậy hai người Phạm Ngọc cũng phải lui lại. Từ trên thân bọn Đom Đóm Ma một lực lượng có tính mài mòn mạnh thông qua tiếp xúc đang ăn lấy thần lực của họ.

    - Ra a a a....!!

    Những con còn lại may mắn tránh khỏi đòn thế của hai người Phạm Ngọc rít lên giận dữ. Âm thanh của chúng đơn giản nhưng ghê rợn vô cùng. Những đôi mắt lập loè lửa đỏ.

    - Vù, Vù, Vù !

    Đám Đom Đóm Ma rít lên xong lập tức thành lập trận hình. Thân thể tròn vo của chúng đi chuyển theo những quỹ tích rất khó nắm bắt. Một thứ lực lượng quái lạ trên than chúng tràn ra. Khí thế tám con còn lại vậy mà lien kết chồng chất lên nhau.

    - Véo véo véo.

    Tiếng xé gió vang lên. Trong đôi mắt ngưng trọng của hai người Phạm Ngọc và Trần Uy xuất hiện hơn hai chục con Đom Đóm Ma nữa. Khí thế trên than bọn chúng sắc bén chứ không vật vờ như trước nữa.

    - Bọn chúng chơi thật rồi.

    Phạm Ngọc nhếch môi cười.

    - Cậu tính toán được đường ra chưa ?

    Trần Uy hỏi.

    - Còn thiếu chút nữa. Tôi cần thêm thời gian.

    Phạm Ngọc nhanh gọn đáp. Trong lòng hắn đã có một ý tưởng cho việc này.

    - Được. Giải quyết nhanh.

    Trần Uy cũng đáp lại ngắn ngọn. Sau đó thần lực quanh thân thể hắn bùng phát. Gió tuyết ù ùn nổi lên.

    - Gaoooooooo!

    Phạm Ngọc vận lực, Bát Long Cảnh hừng hực thiêu đốt. Hai thanh mác màu đen của hắn cũng vì vậy mà sáng lên như hai thanh hoàng kim rực rỡ.
     
  3. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 127: Vạn Ảnh U Hồn !


    - Người thứ bảy rồi !
    Phạm Ngọc và Trần Uy dừng lại trước một đường vòng. Trước mặt họ lại là cảnh tượng một chiến sĩ bị chết. Thân hình anh ta đổ gục xuống. Bọn Đom Đóm Ma đang bu vào hút hết máu huyết.
    - Đi mau.
    Hai người vội vàng di chuyển theo một hướng khác. Bọn Đom Đóm Ma ngày càng vây cứng lại. Dù cả hai cũng đã đi hơn nửa quãng đường nhưng đúng chỗ này mới là cửa ải khó khăn. Mật độ Đom Đóm Ma dày đặc như được xếp sẵn thử thách họ vậy.
    Hai người trải qua chiến đấu cũng rất mệt rồi nhưng lại không dám ngừng lại. Nguy hiểm lúc nào cũng cận kề.
    - Phía trước có ba con. Chuẩn bị.
    Phạm Ngọc nói khẽ. Thần lực điều động quanh thân.
    - Riiiii, Riiiii...
    Năm con Đom Đóm Ma đang đi chuyển theo hướng máu huyết phát ra bỗng ngừng lại. Một con tiến lên phía trước. Phần thân dưới như cái bình máu loé lên ánh sáng. Trải qua hút máu huyết, thân thể chúng đã biến lớn lên. Khí tức trên thân cũng mạnh mẽ. Đã tương đương với chiến sĩ cấp chín rồi.
    Hai con mắt Đom Đóm Ma mở ra dò xét.
    - Phùng !
    Bỗng xuất hiện trước mắt chúng là tám con rồng màu vàng lửa ập tới.
    - Bụp !
    Thân hình con Đom Đóm Ma vỡ nát bét. Máu me và chất dịch văng tung toé.
    - Khoan đã.
    Phạm Ngọc đang đi dừng lại.
    Trần Uy bên cạnh thấy vậy không hiểu. Hắn quay qua xung quanh dò xét. Không có nguy hiểm gì cả.
    - Vừa rồi, chỗ người vừa chết đó, anh có thấy điều gì khác lạ không ?
    Phạm Ngọc hỏi. Ánh mắt hắn loé lên tia sáng như nghĩ ra thứ gì đó.
    Trần Uy thấy vậy sau một lúc nhớ lại lắc đầu. Anh ta chưa thấy có chỗ nào đặc biệt cả. Vẫn chỉ là một cái xác không biết do ai giết hại thôi. Bọn họ đã gặp không phải một lần.
    - Người vừa rồi chết nhưng không có dấu vết đao động thần lực chứng tỏ không phải do chiến đấu với các chiến sĩ khác. Hẳn là do mất máu quá nhiều nên không đủ sức cầm cự với bọn Đom Đóm Ma. Trong bảy người chúng ta gặp có ba người như vậy. Cái lạ là họ đều chết ngay tại một vòng lặp. Mà tọa độ của vòng lặp này sẽ dẫn tới một ngõ cụt. Mấy người còn lại cũng có tọa độ tương ứng với nhau. Không thể trùng hợp như vậy được.
    Phạm Ngọc vừa suy tính vừa nói. Dựa trên một thời gian quan sát, hắn cảm thấy đàn Đom Đóm Ma đi chuyển không phải ngẫu nhiên mà theo một quy luật nào đó. Chúng như những mắt xích trong một trật thế được lập trình sẵn.
    - Ý cậu là, Đom Đóm Ma cũng chính là một trận thế khác ?
    Trần Uy nghe Phạm Ngọc nói ngay lập tức hiểu ra. Nếu vậy, khó khăn thêm gấp bội.
    - Ngoài ra trên một xác chết tôi còn thấy có khí tức quen thuộc của Công Chính. Trên xác của một người thuộc trường Hưng Đạo Vương đó. Tôi càng chắc chắn hơn khi có rất nhiều Đom Đóm Ma bị giết ngay tại đó. Chúng đều bị một chiêu khí tượng mạnh mẽ đánh chết. Khí tức của đòn này thuộc về Nam Bắc Hải Vân.
    - Cái gì? Thảo nào, cậu dò xét cái xác lâu hơn thường lệ, tôi cũng thấy ngờ ngợ.
    Trần Uy ngẫm nghĩ cảm thấy bừng tỉnh. Thông thường nếu muốn tấn công một người khác để làm mồi dụ lũ Đom Đóm Ma thì sẽ chọn chỗ yên tĩnh. Không ai phí sức giết cả mấy con Đom Đóm Ma. Làm thế chỉ báo động bọn chúng đến nhiều hơn.
    Nhưng tại chỗ thi thể của một chiến sĩ trường Hưng Đạo Vương bọn họ rõ ràng thấy xác chết của rất nhiều Đom Đóm Ma bị giết cùng một lúc. Điều đó cho thấy tu vi của kẻ này rất ới có thể ra tay như vậy.
    Bọn họ đã cùng chiến đấu với trường Nam Bắc Hải Vân nên quen thuộc phần nào khí tức chiêu số của họ. Chiến đấu đã qua đi nhưng khí trường còn lưu lại. Đó chính là dấu hiệu đặc trưng của cấp Nguyên Tinh. Ở Nam Bắc Hải Vân người có cấp độ đó chỉ có thể là Công Chính.
    "Cũng may nhờ cậu ta có linh hồn mạnh mẽ nên cảm giác ra được." Trần Uy thầm nghĩ.
    Cả hai lâm vào trầm lặng. Nếu đúng là năm người kia thì vô cùng gay go. Thực lực bọn họ mạnh mẽ vô cùng.
    - Nếu gặp phải bọn họ và bắt buộc phải đánh thì sao?
    Phạm Ngọc ngước qua Trần Uy. Hắn còn không nói cho tên này biết ngoài khí tức quen thuộc của Công Chính ra còn có của một người khác nữa. Đó chính là Minh Châu. Cô gái này cũng đã giết chết một người chiến sĩ khác. Hơn thế cô ta ra tay rất nhanh gọn hoàn toàn nghiền áp. Với tính cách của Minh Châu trừ phi cô ta không biết mới làm vậy.
    Hắn cũng băn khoăn về điều này.
    - Chiến thôi.
    Tràn Uy bình tĩnh đáp. Đến lúc này rồi không còn cách nào khác. Còn mạng mới quan trọng.
    - Vù !!!
    Tiếng gió nổi lên khiến cả hai người lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác.
    - Thì ra là hai anh tài của trường Thăng Long. Song Hùng gì đó sao lại trốn ở đây không biết.
    Giọng nói mỉa mai vang lên, Ngô Chính Nhân xuất hiện cùng với Hùng Thanh.
    - Hừ. Liên quan gì đến mày ?
    Trần Uy nghe vậy thì hừ lạnh. Hắn ghét nhất là mấy tên công tử con nhà giàu hay nhạo báng người khác này. Nhất là tên này từng xích mích với họ.
    - Haha, vốn không liên quan nhưng bây giờ lại liên quan. Chúng ta không phải đang cùng ở trong này hay sao. Hơn thế mấy thứ trên đầu bọn tao đang cần hai đứa bay giúp đây.
    Ngô Chính Nhân cười lớn đáp lại. Ý tứ rõ ràng khiêu khích. Khí thế trên thân hắn tỏa ra mạnh mẽ.
    Lúc này Phạm Ngọc và Trần Uy mới để ý thấy trên đầu hai kẻ này có tám con Đom Đóm Ma vừa xuất hiện. Bầu máu dưới thân bọn chúng đã sắp cạn. Điều này cho thấy chúng cần hút tiếp máu huyết mới.
    - Mày được lắm.
    Trần Uy và Phạm Ngọc thấy vậy đã hiểu ra. Hai tên này chính là muốn dùng bọn họ tiếp máu ấy con Đom Đóm Ma kia để đi tiếp. Xem thái độ của bọn chúng thì khong phải lần đầu.
    - Ha...
    - Chết đi!
    Ngô Chính Nhân chưa cười hết tiếng thì thân hình đã loé lên. Ánh đao loang loáng bổ về phía đầu Trần Uy.
    - Hèn hạ.
    Trằn Uy trong lòng hét lên, đôi tay không hề chậm trễ xử ra chiêu số của bản thân. Bên cạnh Phạm Ngọc cũng phải đón nhận đòn tấn công của Hùng Thanh.
    - Sơn Tinh Đảo Hải ! Dời non lấp bể!
    Hùng Thanh hét lớn, khí tượng Sơn Tinh quyền trầm trọng áp về phía Phạm Ngọc. Giống như anh của hắn Tiểu Sơn Tinh Hùng Sơn, hắn cũng tu luyện Sơn Tinh quyền.
    Phạm Ngọc phía đối diện cảm nhận được áp lực. Tên Hùng Thanh này tu vi cao hơn hắn. Khí tượng của đối phương tạo ra một trường lực nặng nề như một toà núi lớn.
    - Cửu Long cảnh !
    Hét lớn một tiếng, Khí thế Phạm Ngọc cũng dâng cao. Toàn thân hắn chìm trong chín con rồng gào thét. Phát hiện đối phương tu vi cao hơn, khí thế ác liệt Phạm Ngọc phải dùng chiêu mạnh nhất hiện tại của Cửu Long quyết.
    - Ầm !
    Chiêu thức và chạm cả hai đều chật vật lui lại. Hùng Thanh kinh ngạc nhìn qua. Hai người vậy mà cân bằng.
    Phạm Ngọc cũng có điều ngạc nhiên. Tu vi chiến lực của đối phương mạnh hơn hắn nhưng chiêu Sơn Tinh quyền, dời non lấp bể này xem ra cũng ăn thua thiệt với Bát Long Cảnh.
    Phải biết rồng vốn ngự trị biển cả, Long Vương chấn nhiếp Bá Kình. Tuy Cửu Long quyết không đi theo đường lối phô bày khí tượng mà chú trọng ngưng đọng ý cảnh thần lực khi ra chiêu nhưng khí thế không hề thua kém. Hơn nữa Bát Long cảnh thủy ý mười phần, bàng bạc huyền diệu, ý cảnh vô tình đối lập với Sơn Tinh quyền.
    Thuỷ Tinh chính là đối địch với Sơn Tinh. Hải Thuỷ cuồng bạo chính là tinh tuý trong võ học của Thuỷ Tinh Vương. Tuy võ học Thuỷ Tinh Vương chính tông đã mất dấu vết từ lâu nhưng trong các võ học đời sau chắc chắn hàm chứa ít nhiều tinh hoa của nó.
    Trong Cửu Long quyết, Giao Long quyền cũng mang ý cảnh đó.
    - Xẹt !
    Hùng Thanh phía xa bỗng nhiên bất ngờ phóng ra thứ gì đó. Phạm Ngọc thấy thế sừng sốt nhưng rất nhanh xoay người né tránh.
    - Choang.
    Tiếng kim loại va vào vách tường vang lên. Một con dao nhỏ vỡ vụn vì phản chấn quá mạnh rơi xuống.
    - Thằng khốn !
    Phạm Ngọc nhìn xuống ngực thấy có vết chém tức giận chửi lên. Hắn cũng dần quen thuộc với ngôn từ phàm tục. Tên Hùng Thanh này mới dùng đao đánh lén hắn. Thật hèn hạ. Cũng may hắn kịp thời phản ứng.
    - Sơn Tinh quyền, Sơn Nộ Địa Chấn !
    Hùng Thanh mặt không biểu tình tiếp tục ra chiêu. Lần này khí thế của hắn tăng gấp bội. Quanh thân hắn còn lờ mờ hiện lên một toà núi lớn rung động đập về phía Phạm Ngọc.
    - Không được để chảy máu.
    Phạm Ngọc hét lên cảnh tỉnh. Hắn phát hiện ra ý đồ của hai tên này. Bọn họ muốn làm cho hắn và Trần Uy chảy máu. Khi đó mấy con Đom Đóm Ma sẽ tham gia trận chiến. Như vậy tình thế càng thêm bất lợi.
    Trần Uy bên kia nghe vậy cũng phát hiện ra vấn đề. Hắn gấp gáp chuyển biến chiêu số. Lão Mai quyền của hắn phòng thủ càng thêm nghiêm mật.
    - Hừ, chết đi.
    Ngô Chính Nhân thấy vậy đôi mắt lạnh đi. Tu vi trên thân bộc phát dữ dội. Chiêu thức chưa ra mà khí trường khủng bố đã ép tới Phạm Ngọc và Trần Uy.
    - Uỳnh !
    Một chiêu của Ngô Chính Thanh đánh trúng khiến Trần Uy loạng choạng lui lại. Khoé miệng hắn đã rớm máu. Thần lực hư thoát mảng lớn. Trên trang phục chiến đấu của hắn có và nhiều vết đao chém rách nhưng không có máu chảy ra. Trần Uy đã dùng thần lực chặn lại. Tuy như vậy sẽ tạo ra chấn thương về sau nhưng lúc này bắt buộc phải thế.
    Trần Uy tu vi đã là cấp Tinh Vân bậc bảy rồi nhưng đối phương cao hơn hắn nhiều. Ít nhất cũng bậc chín. Không ngoại trừ kẻ này đã đạt đến cực hạn của cấp Tinh Vân.
    Tuy Trần Uy đi theo trường phái phòng ngự, Lão Mai quyền cũng am hiểu mượn lực nhưng chênh lệch vẫn khá lớn.
    Trần Uy nhìn ngang qua. Bên kia Phạm Ngọc cùng Hùng Thanh cũng đang chiến đấu dữ dội.
    - Ầm.
    Phạm Ngọc bị một chiêu đánh bay ra. Hắn mượn thế đáp xuống cạnh Trần Uy. Hai người hình thành khí thế liên thủ.
    - Anh lo được không?
    Phạm Ngọc lo lắng hỏi. Khí thế Trần Uy đang giảm mạnh. Phải biết rằng từ đầu tới giờ Trần Uy chịu trách nhiệm chiếu sáng để bọn họ di chuyển. Thần lực cùng lực lượng linh hồn tiêu hao không nhỏ.
    Bản thân Phạm Ngọc cũng bắt đầu có dấu hiệu đi xuống. Tuy hắn vẫn còn lực lượng chưa dùng tới. Nhưng hắn cũng khó lo được cho Trần Uy.
    - Tôi có thể tăng lên trong vòng năm phút. Quan trọng là cậu tìm được lối ra.
    Trận Uy nói. Tay hắn vô tình chạm vào chiếc vòng ở cổ tay có vẻ luyến tiếc. Hắn vẫn không muốn dùng thứ đó.
    - Được, để tôi lo. Anh giữ chân chúng một phút thôi.
    Phạm Ngọc trong đầu xẹt qua suy nghĩ. Xem ra chỉ có dựa vào cách đó mới tìm được lối ra. Tuy ảnh hưởng không nhỏ nhưng không còn cách nào khác. Điều này hắn cũng đã nói với Trần Uy trước đó rồi.
    - Giết bọn chúng mau !
    Ngô Chính Nhân khẽ lau vết máu ở miệng lạnh giọng quát. Mục đích đánh bất ngờ chiếm tiện nghi nhờ mấy con Đom Đóm Ma không thành khiến hắn nổi giận.
    Hai người Trần Uy và Phạm Ngọc tu vi kém hắn và Hùng Thanh nhưng lại cứng rắn chống đỡ khiến một kẻ tự phụ như hắn không chấp nhận được.
    Bản thân hắn dã tâm lớn, luôn hướng tới vị trí cao nhất. Thậm chí còn cao hơn mấy tên chiến sĩ Ngôi Sao kia. Đây là một cơ hội lớn, hắn không thể lãng phí. Bất kỳ cản trở nào cũng phải bị tiêu diệt.
    - Vạn ảnh u hồn !
    Phạm Ngọc khẽ quát. Ngay lập tức từ thân thể hắn bộc phát ra lực lượng nào đó quỷ dị. Đồng thời cơ thể hắn loạng choạng lui lại, khuôn mặt tái nhợt.
    Ngô Chính Nhân và Hùng Thanh ở đối diện chỉ cảm thấy thứ gì đó âm u xẹt qua cơ thể. Ngay cả Trần Uy cũng phải rùng mình.
    - Uuuuuuuuuuuu...
    Cả toà Mê Cung Bóng Tối tràn ngập không khí kỳ dị. Như có thứ gì đó đang di chuyển mạnh mẽ tới mọi ngóc ngách.

     
  4. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 128: Lực Lương Kỳ Lạ


    Vạn Ảnh Phân Hồn, pháp thuật đỉnh cấp của Đại Thiên Giới. Môn pháp thuật này chính là lợi dụng lực lượng linh hồn phân ra làm vạn phân hồn.
    Vạn Ảnh Phân Hồn chia ra làm ba tầng : U hồn, Phân Hồn, Chân Hồn. Mỗi tầng lại chia thành các bậc thang nhỏ hơn.
    Sở dĩ môn pháp thuật này nổi tiếng bởi nó đến từ một cái tên bất thế kinh thiên, Vạn Ảnh Thần Tôn. Người này dựa vào nó một đường tu luyện lên cấp Thần Tôn. Theo truyền thuyết Vạn Ảnh Thần Tôn đã tu luyện đến tầng mạnh nhất của Vạn Ảnh Phân Hồn, có được chín ngàn chín trăm chín mươi chín Chân Hồn.
    Linh hồn chính là căn nguyên của Tiên Nhân nên có thể thấy Vạn Ảnh Thần Tôn mạnh mẽ cỡ nào.
    Chân Hồn của hắn còn có thể huyễn hoá thực thể, công kích trực tiếp Tiên Nguyên Linh Hồn của kẻ địch, rất khó phòng bị. Nó cũng mang lại khả năng gần như bất tử của hắn nên hắn còn được gọi là Bất Tử Tôn.
    Trong hàng ngũ Thần Tôn, Vạn Ảnh cũng được coi là đỉnh phong, gần với Hư Vô.
    Tuy nhiên công pháp này rất khó tu luyện. Nhập môn phải nếm nỗi đau phân tách linh hồn. Từ một thành hai, hai thành bốn...Cứ duy trì như vậy liên tục cho đến khi Phân Hồn tăng lên đến một vạn. Mỗi tầng lại có các bậc thang nhỏ cần vượt qua. Có thể nói là gian nan đày đọa. Nỗi thống khổ đó ngay cả những kẻ nghịch tu Tà Ma Quỷ tâm linh vốn cực đoan cũng không chịu nổi.
    Trong ghi chép khắp các học viện trên Đại Thiên Giới, ngoài Vạn Ảnh Thần Tôn ra chưa có ai tu luyện đến tầng thứ ba cả. Tầng thứ hai Vạn Ảnh Phân Hồn, người tu luyện thành cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
    Hai tầng đầu U Hồn và Phân Hồn lại không có tính công kích chỉ có tính phụ trợ. Do vậy theo năm tháng, vô số kẻ thất bại đúc kết đến nay, người tu luyện nó cũng không nhiều.
    Phạm Ngọc cũng do linh hồn vốn cường đại, tâm trí bướng bỉnh nên mới tu luyện đó. Tuy vậy hắn cũng mới dừng lại ở tầng thứ nhất, Vạn Ảnh U Hồn. U hồn của hắn phản ra cũng mới được chín ngàn chưa tính là đại thành tầng này. Cũng phải mất gần mười ngàn năm hắn mới tu luyện được đến thế. Có thể thấy công pháp này khó nhai như thế nào.
    Đây cũng là công pháp tiên nhân duy nhất hiện tại hắn có thể thi triển.
    Vạn Ảnh U Hồn, phân linh hồn ra làm u hồn. Trong nháy mắt có được vạn con mắt, vạn tâm linh để cảm nhận thiên địa xung quanh. U hồn không có thực thể và tính công kích nhưng tính xuyên thấu mạnh mẽ.
    - Vù vù.
    U hồn của Phạm Ngọc xâm nhập tất cả các lối đi trong Mê Cung Bóng Tối. Sau đó rất nhanh chúng tụ lại. Những luồng tin tức tràn vào tâm thần của Phạm Ngọc. Hắn nhanh chóng tính toán.
    - Tìm ra rồi.
    Phạm Ngọc thở phào nói ra. Một lộ tuyến hình thành trong đầu. Cũng may Vạn Ảnh U Hồn hắn có thể sử dụng được vì thật ra Phạm Ngọc không chắc chắn lắm.
    Trong các cách phá giải tìm lối ra trong một mê cung thì có một phương pháp vô cùng đơn giản. Đó là chọn đường ngẫu nhiên. Theo cách này cứ ngẫu nhiên đi thử hết các lối đi. Nếu Mê Cung có lối ra thì nó chắc chắn phải tìm được theo cách này. Tuy nhiên để làm việc này là rất tốn thời gian và hầu như nó là một giải pháp ngu ngốc nhất trong các trò chơi Mê Cung.
    Cũng chỉ có Phạm Đại Tôn nhờ có Vạn Ảnh U Hồn mới làm được.
    - Phụt !
    Trần Uy giữa không trung phun ra một ngụm máu. Hắn tiếp đất rất khổ sở. Quanh thân Trần Uy đã có vài chỗ bị thương.
    Tu vi của hắn vốn yếu hơn nay lại phải đánh với cả Ngô Chính Nhân và Hùng Thanh nên hiển nhiên chịu thiệt.
    - Hừ, hóa ra là bọn chợ đen, để xem mày chống được bao lâu.
    Ngô Chính Nhân gạt tia máu sở miệng hừ lạnh. Ánh mắt hắn đảo qua chiếc vòng tay của Trần Uy lên tiếng mỉa mai.
    - Hả, Bọn dã man đó à.
    Hùng Thanh bên cạnh nghe vậy cũng như hiểu ra. Hắn cũng nhìn sang. Chiếc vòng tay của Trần Uy được làm từ những viên tinh thể đủ loại màu sắc. Nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng bọn họ lại biết đó là thứ gì.
    Ma tuý tinh thể chính là một chất cấm loại A ngày nay. Nó có tác dụng tăng lên tinh thần trong chốc lát. Tuy nhiên tác dụng phụ rất lớn. Thậm chí có thể tử vong do dùng quá liều. Nhưng nhiều người vẫn không tiếc mạng sử dụng nó.
    Mà nơi còn lưu hành buôn bán thứ này chỉ có một, đó là thế lực tại các khu chợ đen giữa các đại thành lớn.
    Xã hội hiện tại tuy mặt ngoài không có sự phân biệt quá lớn nhưng bên trong đó vẫn chia làm hai nhiều thái cực. Điều này là chân lý thời đại nào cũng có. Dù sao không phải ai cũng có xuất phát điểm, uy tín và năng lực giống nhau. Tài nguyên phân phối luôn có hạn. Thời nay, sức mạnh lên ngôi, tuy các hội đồng điều hành đã mất nhiều công sức dàn xếp nhưng phân hoá vẫn luôn tồn tại.
    Vẫn có những nơi được coi là thấp kém về giai vị. Các khu chợ đen chính là những nơi như vậy. Nơi đó hoàn cảnh vô cùng khốc liệt, môi trường sống bị ô nhiễm do hậu quả của các cuộc khai phá công nghiệp quá đà trong quá khứ. Các khu Chợ đen là nơi liều mạng, người ăn thịt người.
    Người sống ở đây đều quen sử dụng Ma tuý tinh thể. Dân chợ đen cũng tập hợp thành các thế lực lớn. Tổ chức lớn nhất của họ chính là Ám Minh Tập Đoàn của Ricardo Avira. Một tập đoàn dựa vào sát phạt quật khởi đứng lên vị trí hàng đầu Liên Minh Địa Cầu.
    - Hừ, được lắm.
    Phát hiện ra vẻ khinh thường của đối thủ, Trần Uy nổi giận. Thế giới này luôn tồn tại những kẻ kiêu ngạo vì có xuất thân ưu biệt hơn người khác. Trần Uy ghét nhất là những kẻ như vậy. Hắn quả thực muốn xông lên đập bọn chúng một trận.
    Chiếc vòng ma tuý tinh thể này chính là tài sản duy nhất cha mẹ hắn để lại. Một món quà thực tế nhất của họ.
    - Anh Uy, tôi tìm lối ra được rồi.
    Phạm Ngọc đến bên nói khẽ. Hắn phát ra sóng âm rất nhỏ để chỉ mình Trần Uy nghe được. Một phương pháp truyền âm phổ biến.
    Trần Uy thấy vậy đôi mắt sáng lên. Nhiệm vụ ưu tiên trước mắt là vượt qua cái Mê Cung chết tiệt này. Còn hai thằng kia, đập sau cũng được.
    - Như vậy được không?
    Thấy Phạm Ngọc truyền mật âm, Trần Uy tỏ vẻ lo lắng. Hắn vẫn còn có thể bảo trì trạng thái khoảng hai phút nữa. Nếu uống thêm một viên ma tuý tinh thể hắn có thể duy trì lâu hơn nhưng hậu quả nghiêm trọng vô cùng sẽ khó mà đi tiếp.
    Còn Phạm Ngọc tu vi lại thua kém. Bọn họ hai chọi hai sẽ gặp bất lợi lớn. Dù sao còn bọn Đom Đóm Ma rình rập bên ngoài nữa.
    Tình thế nghiêm trọng vô cùng.
    Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh. Vừa lúc Phạm Ngọc và Trần Uy bàn bạc thì Ngô Chính Nhân và Hùng Thanh cùng đánh tới. Bọn Đom Đóm Ma cũng được hai tên này vứt ột bịch máu dự trữ để làm mồi.
    - Xà Tinh Nuốt Trăng !
    Ngô Chính Nhân hét lớn. Thân thể hắn phát ra khí thế hùng hậu. Hư ảnh Xà Tinh khổng lồ âm u hiện lên đánh úp về phía Trần Uy. Xà Tinh quyền được hắn vận dụng tinh tế. Điều này khiến Trần Uy phía đôi diện khuôn mặt ngưng trọng lên.
    - Sơn Đảo !
    Hùng Thanh cũng lập tức xuất chiêu về phía Phạm Ngọc. Chiêu thức của hắn hết sức trầm trọng. Hiển nhiên hắn toàn lực xuất thủ chứ không có ý khinh thường.
    Phạm Ngọc cắn răng vận chuyển thần lực. Vừa rồi sử dụng một tia Tiên Nguyên thi triển Vạn Ảnh U Hồn hắn bị thương không nhẹ. Đó là do phản phệ của vùng thời không này bài xích lực lượng bên ngoài mang lại.
    - Uỳnh !
    Chín con rồng hội tụ đối kháng với toà núi lớn đè xuống. Thần lực toàn thân Phạm Ngọc điên cuồng thoát ra. Tu vi chiến lực của đối phương cao hơn hắn. Chín con rồng nhanh chóng bị đánh tan dù Phạm Ngọc đã hết sức chống đỡ.
    Hùng Thanh thấy thế cười lạnh. Quyền chiêu biến đổi tăng mạnh lực lượng đánh xuống. Một chiêu này xuất ra toàn lực.
    - Lão Mai Quyền.
    Giây phút quyền của Hùng Thanh đánh xuống. Phạm Ngọc nhanh chóng biến chiêu. Cửu Long quyết thu lại. Lão Mai quyền xuất ra. Nó cũng là một trong ba môn Võ Ta mà Phạm Ngọc học được trước khi có Cửu Long Quyết.
    Lực lượng trầm trọng của Sơn Tinh Quyền đánh xuống. Phạm Ngọc thân thể lảo đảo rút lui. Đầu óc hắn ong ong. Lục phủ ngũ tạng cũng cảm giác chấn động mạnh. Phạm Ngọc nén để không phun ra máu của mình.
    Dù Lão Mai Quyền của hắn thiên về phòng thủ, lấy mềm mại hoá giải cứng rắn nhưng thực lực của đối phương cao hơn khiến hắn chịu thiệt.
    Hùng Thanh đối diện cũng kinh ngạc không kém. Một chiêu vừa rồi của hắng cực mạnh. Đồng cấp độ cũng khó mà ngăn cản chứ đừng nói kẻ tu vi yếu hơn. Vậy mà tên kia không bị thương nặng như hắn nghĩ.
    Hắn nào đâu biết Phạm Ngọc có thân thể Sinh Linh Ngọc, không dễ bị tổn thương. Tất nhiên nếu cấp độ chênh lệch lớn hơn thì lại khác.
    - Tiếp chiêu !
    Bị một kẻ tu vi yếu hơn ngăn cản, Hùng Thanh trước giờ vốn kiêu ngạo nổi giận. Một chiêu trầm trọng không kém được xuất ra. So thần lực bền bỉ thì khó ai ngoài anh trai Hùng Sơn bằng được hắn.
    Hình ảnh một cường giả như thiên thần vác trên vai một ngọn núi xuất hiện. Sơn Tinh lấy núi chặn sông. Đây chính là một chiêu cực mạnh và cũng rất khó trong Sơn Tinh quyền. Không ngờ Hùng Thanh cũng thi triển được.
    - Hừ.
    Khí thế của đối phương mãnh liệt ép tới khiến Phạm Ngọc nổi giận. Bản thân hắn vốn cuồng ngạo chưa hề chịu kém bao giờ. Phạm Ngọc đột nhiên thu về khí thế. Hắn quyết định thử dùng nó.
    - Hả???
    Phạm Ngọc thu lại khí thế khiến Hùng Thanh kinh ngạc. Ở bên cạnh đang chiến đấu ác liệt Trần Uy thấy vậy cũng biến sắc. Tên này điên rồi sao.
    Ngõ Chính Nhân thấy vậy khoé miệng nổi lên tia coi thường. Một đòn này của Hùng Thanh ngay cả hắn cũng cần dùng toàn lực đón đỡ. Đúng là ngu ngốc.
    Hùng Thanh tuy kinh ngạc nhưng không hề chậm trễ. Chứng kiến thái độ bất cần của đối thủ hắn càng thêm tức giận. Chiêu thức vì thế tăng mạnh thêm. Hắn muốn đè bẹp tên kiêu ngạo này.
    - Tĩnh lặng, quỷ mị, bất tận.
    Trong lòng Phạm Ngọc bỗng dâng lên cảm giác như vậy. Hắn thu lại thần lực toàn thân là có chủ ý. Lực lượng kỳ dị mà hắn có được lúc làm thử thách linh hồn thất bại đang tràn ngập bản thân. Dù Phạm Ngọc cố sức dung hợp nó với lực lượng của mình nhưng tốc độ vô cùng chậm.
    Tuy nhiên Phạm Ngọc chắc chắn lực lượng này vô cung mạnh mẽ. Nó thậm chí bất chấp Trận Khoá hút lấy tiên nguyên linh hồn của hắn. Lực lượng như thế không mạnh bất khả tư nghị.
    Hắn quyết định sử dụng nó.
    - Chết đi.
    Ý nghĩ xẹt qua rất nhanh, chiêu thức của Hùng Thanh đã tới trước mặt. Thấy Phạm Ngọc còn ngây ra Hùng Thanh tâm niệm khẽ chuyển, ánh mắt trở nên hung ác.
    Hư ảnh Sơn Tinh đem quả núi quật xuống.
    Phạm Ngọc chỉ bình thản ngẩng đầu lên. Cánh tay hắn đưa lên, năm ngón tay xoè ra.
    - Bộp.
    Cảnh tượng bùng nổ tan xương nát thịt không xuất hiện. Thay vào đó là Hùng Thanh như bị đóng trên không. Nắm đấm của hắn chạm vào lòng bàn tay của Phạm Ngọc như bị hút vào đó.
    - A.....
    Tích tắc sau Hùng Thanh run rẩy, đôi mắt đầy hoảng sợ la lên. Hắn chật vật lui lại phía sau, cánh tay ra đòn rủ xuống, sắc mặt như người chết.
    - Thật mạnh...
    Phạm Ngọc vừa ra chiêu xong cung không kìm được thốt lên. Cánh tay của hắn run lên không ngừng. Phạm Đại Tôn vừa cảm nhận được thứ khiến hắn chấn động vô cùng. Ngay cả tia máu màu xanh ngọc kì dị ở khéo miệng hắn cũng không kịp lau đi.


     
  5. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 129: Một Đường Vượt Qua


    - Cái gì ???
    Ngô Chính Nhân đang ép bức Trần Uy cung không tin được la lên. Hắn nhanh chóng đẩy Trần Uy ra rồi lui về phía Hùng Thanh.
    - Cậu không sao chứ?
    Trần Uy cũng đến chỗ Phạm Ngọc hỏi. Nhìn hắn có chút chật vật. Ngô Chính Nhân mạnh mẽ khỏi phải bàn. Dù Trần Uy có dùng ma tuý tinh thể gì đó tăng lên cũng chỉ gắng chống chọi. Phần thiệt thòi vẫn thuộc về hắn.
    - A, Tôi không sao. Cám ơn anh.
    Phạm Ngọc được hỏi thì giật mình. Hắn còn đang bần thần suy nghĩ một chiêu trước đó. Thật không ngờ có thứ lực lượng quỷ dị như vậy.
    - Cậu bị phế rồi.
    Ngô Chính Nhân sau khi xem xét thì lạnh lùng nói. Đôi mắt hắn nhìn Phạm Ngọc đầy tia rét lạnh cùng ngưng trọng.
    Vừa rồi hắn đã dùng thần lực xem xét, thân thể của Hùng Thanh không bị sao nhưng thần lực toàn thân hư thoát. Đặc biệt khí tức tu vi đặc trưng đang mất đi. Tu vi của Hùng Thanh lúc này đang giảm qua từng giây. Dấu hiệu đó cho thấy Tinh Hải đã bị tổn thương nghiêm trọng. Kết quả so chiêu nằm ngoài dự đoán khiến một kẻ luôn thích nắm mọi thứ trong tay như hắn cảm thấy bất phẫn.
    - Cái gì??? Anh nói sao....???
    Hùng Thanh nằm đó phun ra một ngụm máu. Kết luận của Ngô Chính Nhân như tiếng sét ngang tai. Hắn bàng hoàng trong phút chốc thân thể như cứng lại. Hùng Thanh sau đó vận dụng thần lực kiểm tra toàn than. Sau một lúc hắn ngẩng mặt lên ngơ ngác cùng hoảng hốt.
    Hùng Thanh hắn bốn tuổi bắt đầu rèn luyện theo con đường chiến sĩ. Tu vi hắn tiến cấp chiến sĩ cực hạn năm mười năm tuổi. Sau đó là giây phút đột phá cấp Tinh Vân chiến tướng vinh quang. Hắn mười chín tuổi cũng đã có tu vi Tinh Vân bậc tám. Thành tựu đó tuy không bằng người anh trai thiên tài Hùng Sơn nhưng cũng rất đáng tự hào.
    Thậm chí cũng vì điều đó mà Ngô Chính Nhân tiếp cận hắn. Tập đoàn họ Ngô ra sức tài bồi cung cấp tài nguyên. Hùng Thanh hắn không có trí tuệ siêu phàm nhưng cũng không phải thằng ngu. Hắn biết với thương nhân chỉ có lợi ích. Bọn họ coi trọng hắn vì tài năng và cả chiếc cầu nối với Tiểu Sơn Tinh lừng lẫy anh trai hắn nữa.
    Có được hậu thuẫn như vậy, hắn cùng anh trai có thể làm nên một phen sự nghiệp vang dội. Trong đầu Hùng Thanh không ít lần hiện ra viễn cảnh như thế.
    Nhưng tất cả giờ đã chấm hết.
    - Phạm Ngọc, mày được lắm....anh Nhân, giết nó cho em.
    Hùng Thanh gằn lên từng chữ. Ánh mắt nhìn về phía Phạm Ngọc như một con dã thú điên cuồng. Vẻ ngạo mạn khi nãy đã thay thế bằng oán khí bao trùm.
    Ngô Chính Nhân nghe vậy khoé mắt khẽ giật. Hùng Thanh tu vi đã bị phế. Đối với hắn như vậy thì không còn giá trị lợi dụng gì. Nhưng anh trai hắn Hùng Sơn lại không thể bỏ qua.
    Từ lâu, Tập đoàn họ Ngô nhà hắn đã thuộc về một Liên Minh bí mật. Mục đích của Liên Minh này là gì hắn chưa có tư cách biết nhưng tài lực của bọn họ rất khổng lồ. Nhà họ Ngô so với bọn họ chỉ như phú hộ nhà quê so với siêu cấp đại gia vậy. Bọn họ đầu tư vào rất nhiều con bài chiến lược trên toàn Nam Thuỷ. Hùng Sơn chính là một con bài trọng tâm trong đó mà Ngô Chính Nhân được đích thân cha hắn ủy thác nhiệm vụ tiếp cận.
    Nếu hắn không giết Phạm Ngọc thì với tính cách của anh em Hùng Sơn việc đầu tư đó sẽ đổ bể. Mà làm hỏng chuyện này hậu quả rất lớn. Liên Minh bí mật kia quản lý theo kiểu tổ chức quân đội, vô cùng nghiêm khắc. Họ sẵn sàng trừng phạt nặng, thậm chí cắt đứt các chân rết hay khai tử bằng vũ lực.
    Thế nhưng Phạm Ngọc ra một đòn kia khiến hắn kiêng kị. Không biết tên này dùng cách nào mà phế đi một cường giả tu vi cao hơn hắn. Tu vi cùng chiến lực của Hùng Thanh không phải trò đùa. Ngay cả Ngô Chính Nhân hắn muốn thắng cũng phải trầy chật.
    Bản tính thương nhân nên hắn không muốn làm chuyện không nắm chắc. Nhất là chuyện này rủi ro rất cao.
    - Anh Nhân...Giết nó. Nếu không đề nghị đó...
    Hùng Thanh khó chịu lên tiếng. Hắn uống vào một viên thuốc phục hồi nén cơ thể đã khá hơn. Tuy nhiên tu vi thì đang trôi qua từng giây. Hùng Thanh biết Ngô Chính Nhân đang cân nhắc lợi ích nên nhắc nhở.
    Tên con buôn này hàng ngày tươi cười nhiệt tình nhưng lúc có chuyện thì đem hắn ra cân đong. Ánh mắt Hùng Thanh vì vậy xẹt qua tia chán ghét.
    - Hừ, Hùng Thanh, cậu không cần phải uy hiếp tôi. Ở trong này chuyện đó không có ý nghĩa gì cả. Cậu nên tự lo đi. Tạm biệt.
    Ngô Chính Nhân nhận ra thái độ của Hùng Thanh thì đã có quyết định. Hắn tuy bản chất con buôn nhưng cũng là kẻ kiêu ngạo không thích bị ép bức. Trước tình thế nguy hiểm trong này thì còn nói gì đến đầu tư. Mạng sống vẫn quan trong nhất.
    - Phạm Ngọc, mày nhớ lấy...
    Ngô Chính Nhân nói xong dứt khoát rời khỏi ngay. Trước khi đi hắn không quên đe dọa Phạm Ngọc cùng Trần Uy. Ánh mắt hắn nhìn hai người khiến ai bên ngoài nhìn vào cũng phải rùng mình. Nó còn độc ác hơn so với Hùng Thanh khi nãy.
    - Không thể nào??? Ngô Chính Nhân??? Mày...!!Thằng chó....!!!
    Hùng Thanh gào lên. Hắn không thể tin được khi Ngô Chính Nhân rời đi. Nỗi phần uất lớn lao dâng lên trong đôi mắt đỏ như máu. Sự không cam lòng, cảm giác bị phản bội cùng nỗi hận vô biên thiêu đốt tâm tưởng của hắn. Đồng thời sự sợ hãi cũng bao trùm. Với thương thế như vậy, tu vi đã bị phế, hắn ở đây một mình chỉ có chết.
    Hai người Phạm Ngọc cùng Trần Uy cũng bất ngờ về kết quả này. Ánh mắt nhìn về phía Hùng Thanh có chút ái ngại. Đồng thời cả hai cũng suy tính bước tiếp theo.
    Vài phút sau.
    - Haha, hai thằng chúng mày còn chần chừ gì nữa. Giết tao đi. Chúng mày yên tâm, Ngô Chính Nhân, thằng con buôn đểu cáng đó sẽ nói tin này cho anh trai tao. Khi đó Anh trai tao cũng sẽ không tha cho tụi bay.
    Hùng Thanh cười lớn. Biểu tình của hắn lúc này rất điên dại. Bản chất kiêu ngạo nên hắn không cầu tình hai người bọn họ mang mình theo. Mà có mang theo thì cũng vậy. Hắn không muốn trở thành bình máu đi động.
    - Để hắn tự lo liệu đi.
    Phạm Ngọc nhìn qua Hùng Thanh rồi nhìn qua Trần Uy nói. Đối với mấy chuyện này Phạm Đại Tôn thấy nhiều rồi. Chỉ khác là tên này kiên cường và cứng rắn hơn. Nếu rơi phải trường hợp này thì đa phần Tiên nhân sẽ bỏ qua mặt mũi ra sức van nài đối thủ.
    - Còn Hùng Sơn thì sao ?
    Trần Uy hỏi. Mối lo này cũng khá lớn.
    - Đành chịu. Cùng lắm thì một trận chiến thôi. Anh không sao chứ. Nếu được anh cho hắn mấy viên ma tuý tinh thể đi.
    Phạm Ngọc tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn giờ đắc tội cả Long gia, giờ thêm họ Ngô, rồi Tiểu Sơn Tinh nữa.
    - Tôi không sao.
    Trần Uy tỏ ra mình vẫn tốt. Tuy nhiên khí tức trên thân hắn rõ ràng có dấu hiệu tán loạn. Hắn đang cố chịu đựng. Đây là hậu quả của việc dùng ma tuý tinh thể.
    - Cầm lấy!
    Tràn Uy dứt khoát tháo vòng tay ra. Hắn tách ra từ nó mấy hạt tinh thể rồi ném cho Hùng Thanh. Tên này đưa tay chụp lấy.
    - Chúng ta đi thôi. Hướng này.
    Phạm Ngọc phất tay. Thân hình dẫn đầu lao đi. Trần Uy cũng nối bước theo không chậm trễ. Cả hai người nhanh chóng biến mất tại một đường rẽ.
    Còn lại Hùng Thanh ánh mắt phức tạp nhìn qua mấy viên ma tuý tinh thể. Tổng cộng có năm viên. Thứ này có thể tăng lên tu vi nhưng không được dùng nhiều quá. Như hắn lúc này dùng sẽ có nguy hiểm.
    - Ực.
    Hùng Thanh đôi mắt hiện lên tia tàn nhẫn. Hắn cầm cả năm viên ma tuý tinh thể bỏ vào miệng nuốt xuống. Khí tức tu vi đang yếu đi ngay lập tức có dấu hiệu tăng lên. Tuy nhiên Hùng Thanh biết đây chỉ là nhất thời. Hắn bị phế là điều không thay đổi. Nhưng lúc này hắn nào có tâm tình so đo nữa. Giữ được mạng hay không mới là vấn đề.
    ......
    - Cậu ta khó mà qua được?
    Đang di chuyển Trần Uy quay qua nói với Phạm Ngọc. Bản thân hắn là người dùng ma tuý tinh thể nên biết hiệu quả của thứ này. Trần Uy mới dùng có hai viên nhưng thân thể đang phải chịu nỗi thống khổ khá lớn. Cũng may nó còn trong giới hạn chịu đựng của hắn.
    Còn Hùng Thanh kia tu vi đã bị phế bỏ nên nguy hiểm vô cùng.
    - Tuỳ số mệnh thôi.
    Phạm Ngọc lạnh nhạt trả lời. Số mệnh là thứ khó lường. Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều tồn tại một tia may mắn. May rủi cách nhau rất mong manh. Ngay cả lúc tuyệt vọng nhất cũng khó nói. Điều này thì Phạm Đại Tôn trải qua sinh tử nhiều rồi nên nắm rõ.
    - Uh. Cậu nói cũng đúng.
    Trần Uy gật đầu đồng ý.
    Cả hai vừa nói vừa đi chuyển thật nhanh. Phạm Ngọc thay thế Trần Uy làm người thắp sáng và dẫn đường. Do đã biết được lối ra nên bọn họ một mạch đi theo lộ tuyến đã định. Tốc độ cả hai đều tăng lên đều đặn tránh dị biến phát sinh.
    - Cẩn thận, phía trước có một đám Đom Đóm Ma. Mười con.
    Phạm Ngọc đang đi phát ra cảnh báo.
    - Riiiii....
    Mười con Đom Đóm Ma đang lơ lửng trên không trung bỗng nhiên mở mắt kêu lên. Ánh sáng trên người chúng rọi xuống hai người Phạm Ngọc đang đi chuyển.
    - Cửu Long Cảnh!
    Phạm Ngọc không do dự xuất chiêu. Thần lực quanh thân hắn tuôn trào. Bọn họ cần nhanh chóng giải quyết chướng ngại vật này. Trần Uy ở bên cạnh cũng từ thời tham gia. Không thể cho bọn Đom Đóm Ma này cơ hội.
    Chín con rồng gào thét lao đến bọn Đom Đóm Ma. Lực lượng quyền ý dạt dào chấn nhiếp tâm thần. Cửu Long Quyết khi hoàn thành tiếp nhập ý cảnh của Giao Long Quyền đã như có một loại viên mãn trọn vẹn nào đó. Tuy trải qua trận chiến vừa rồi Phạm Ngọc cung ăn thiệt thòi bị thương không nhẹ nhưng đối phó mười còn Đom Đóm Ma thì vẫn dư sức.
    - Raaaaa...
    Mười con quái vật thấy vậy rít lên. Chúng nhanh chóng tản ra nhằm tránh thoát chiêu của Phạm Ngọc. Thân hình của Đom Đóm Ma nhỏ và linh hoạt rất khó tấn công. Tuy nhiên chiêu thức của Phạm Ngọc lại mang tính bao trùm. Nó như một viên pháo hoa từ một điểm nổ rộng ra vậy.
    - Rrrrrrrrr....
    Liên tiếp có bảy con Đom Đóm Ma bị trúng chiêu. Thân hình chúng bị bóp nát nổ tung trong không trung.
    - Xẹt, xẹt, xẹt .
    Ba con Đom Đóm Ma còn lại chưa kịp định hình thì lưỡi mác sắc bén của Trần Uy từ phía sau đã cắt qua. Thân hình chúng như quả cầu bị chém nổ.
    - Vù !
    Giết xong bọn Đom Đóm Ma, Phạm Ngọc không chút ngừng lại lao lên phía trước. Theo ghi nhớ cùng cảm tri của hắn qua khu vực này sẽ tiếp cận một lằn ranh giới. Ở đó sẽ là phần mép lưới mà bầy Đom Đóm Ma giăng ra dựa theo bố cục nào đó. Vượt qua nó bọn họ sẽ đi tới phần an toàn để tiến về lối ra như đã định.
    - Ngừng lại.
    Phạm Ngọc đang chạy bỗng dừng lại. Hắn buông bàn tay trên tường. Ánh sáng lui đi. Bóng tối lập tức bao trùm. Trần Uy ngay lập tức làm theo. Cả hai đang đứng ở một lối rẽ.
    - Hít....
    Phạm Ngọc và Trần Uy cùng thò đầu ra xem xét. Sau đó cả hai cùng hít sâu vào một hơi, toàn thân gai ốc nổi lên.
    Phía trước bọn họ là một lối đi dài và rộng lớn. Nó có vẻ là phần tiếp giáp với phần vương miện của toà Mê Cung tiết diện kim cương này. Theo phân tích của Phạm Ngọc đây đúng là phần mép lưới Đom Đóm Ma.
    Điều khiến cả hai người Phạm Ngọc sợ hãi là số lượng Đom Đóm Ma tụ tập ở đây. Tuy không nhìn rõ nhưng hắn có thể phán đoán ra mật độ và số lượng đáng sợ của bọn chúng. Có khoảng hơn một ngàn con Đom Đóm Ma đang chen chúc.
    Chúng tĩnh lặng trong không trung, khí tức âm u quỷ dị tạo ra cảm giác uy hiếp khủng bố. Thi thoảng có cơn gió thổi qua. Một vài con Đom Đóm Ma sẽ trôi theo gió tách đàn bay tán loạn về tứ phía như rắc hoa. Xem ra cái lưới bọn chúng giăng ra theo cách này.
    - Thật khó giải.
    Phạm Ngọc sau khi tinh toán các cách vẫn cảm thấy khó giải. Tu vi của hắn cùng Trần Uy cũng không đủ cho đám này nhai nuốt chứ đừng nói chiến đấu. Chưa kể còn có thể có nhiều hơn. Phạm Ngọc tin chỉ cần một sơ sẩy nhỏ bọn họ sẽ không qua được.
    - Làm sao đây.
    Đối mặt với số lượng đông như vậy khiến ngay cả người điềm tĩnh như Trần Uy cũng bất an.
    - Uỳnh !
    Bỗng nhiên có tiếng nổ lớn vang lên. Một quả cầu lửa lao đến đụng phải vách tường. Phạm Ngọc và Trần Uy cùng biến sắc. Không biết kẻ ngu ngốc nào. Chiến đấu ngang nhiên trong chỗ nguy hiểm này.
    - Ri, Ri, Ri, Ri, Ri....
    Như có hơn một ngàn chiếc bóng đèn được bật lên, bầy Đom Đóm Ma cùng lúc mở bừng mắt. Chúng đảo ánh mắt tà ác nháo nhác tìm kiếm hai bên. Hơn một ngàn ánh mắt chiếu về một chỗ. Ánh sáng chiếu rọi ra xung quanh khiến da đầu bọn Phạm Ngọc tê dại.


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)