HOT  Tiên Hiệp Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2) - Vong Ngữ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 5: Đại La chi tranh!
    Chương 1197: Chớp mắt vạn năm

    Dịch: Độc Hành
    Biên: Độc Hành
    Đề tự: Chưởng Thiên
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Năm tháng dài dằng dặc, chớp mắt lại qua hơn chín vạn năm.

    Trong không gian Hoa Chi, tất cả cảnh vật như bị đọng lại, không sinh ra biến hóa chút nào.

    Hàn Lập vẫn như cũ khoanh chân ngồi trong không gian Linh Vực của mình. Lúc này mặt mũi hắn phủ đầy râu ria màu đen, trong đôi mắt không hề bận tâm, lộ ra vẻ tang thương không gì sánh được.

    Không gian Linh Vực giam cầm nghiêm trọng vượt xa hắn tưởng tượng lúc trước. Hai vạn năm trước, toàn bộ năm loại cụ tượng Thời Gian Pháp Tắc đã biến thành tạo vật, Linh Vực của hắn cũng triệt để tiến vào Tạo Vật cảnh.

    Trong đó Chân Ngôn Bảo Luân và Đông Ất Thần Mộc càng biến thành thực hóa, đạt đến cấp Thiên Nhân cảnh.

    Chỉ là loại trạng thái không cân bằng này đến nay khó phá được, không gian Linh Vực của hắn dị thường, cũng không cách nào giải trừ.

    "Thành bại là ở lần này, phải xem ngươi rồi." Hàn Lập hơi ngẩng đầu lên, hai mắt ngưng tụ, trong miệng than nhẹ một tiếng.

    Vừa dứt lời, một tay hắn giương lên, trước người sáng lên một vệt kim quang, Liên hoa bảo đăng liền bắn ra, trực tiếp vượt qua Chân Ngôn Bảo Luân, đi tới không gian Linh Vực trên đầu.

    Đèn này không phải vật gì khác, chính là Tuế Nguyệt Thần Đăng mà Hàn Lập trải qua thiên tân vạn khổ, đoạt được trong Tuế Nguyệt tháp.

    Ở nơi đó, vô số ngôi sao rải trên Đoạn Thời Lưu Hỏa, chớp sáng lóe ra điểm điểm quang mang.

    Theo Tuế Nguyệt Thần Đăng treo ở không trung, trong nháy mắt vô số tinh hỏa như được nhen lửa, vô số tinh thần quang mang bắt đầu co nhanh vào, cuối cùng ngưng ở một chỗ, hóa thành một ngọn lửa màu vàng bay xuống, rơi vào trong cây thần đăng.

    "Phụt" một tiếng vang nhỏ.

    Trong nháy mắt trên Tuế Nguyệt Thần Đăng sáng lên kim quang loá mắt, trên thân đèn loé sáng vô số phù văn, một đoàn tiếp theo một đoàn bắn ra, vượt lên không trung, biến mất trong màn sáng Linh Vực.

    Ngay sau đó, toàn bộ thần đăng cũng theo đó bắt đầu trở nên hư hóa, toàn thân nó bỗng nhiên sáng lên, hóa thành vô số quang điện như đom đóm, bay lên phía không trung, đi theo những phù văn rơi vào trong màn sáng kia.

    Hàn Lập đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên vòng trăng tròn cô độc treo trên đỉnh đầu, ngàn vạn tinh quang tô điểm, đẹp làm cho người hoa mắt.

    Trong lòng hắn khẽ động, công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết toàn lực vận chuyển trong cơ thể, tâm thần phân ra ngàn vạn điểm câu thông với Linh Vực của mình, dụng tâm cảm thụ mỗi một chỗ biến hoá trong Linh vực.

    Cát vàng ngưng tụ thành núi non chập chùng không ngừng, Đông Ất Thần Mộc phía dưới rừng cây bao trùm, đã phủ lên một tầng xanh tươi, khắp nơi đều sinh cơ bừng bừng.

    Dòng sông thời gian kia vẫn như cũ chỉ có quang mang hư ảo, chảy xuôi giữa dãy núi tựa như trôi nổi ở đó, nhìn không quá rõ ràng, nhưng cũng dần dần gắn bó, tương dung với khí tức ngọn núi.

    Trong lòng Hàn Lập biết, chờ đến lúc tìm đủ vật chứa Thời gian pháp tắc Thủy thuộc tính và Thổ thuộc tính, dung luyện chúng vào trong không gian Linh Vực, là có thể làm cho toàn bộ Ngũ Hành trong không gian Linh Vực thông suốt, đạt tới cảnh giới tương sinh trung dung.

    Khi đó không gian Linh Vực của hắn, mới thật sự là đúng tên gọi Thiên Nhân cảnh.

    "Tới đi, để cho ta xem ngươi ngoan cố thế nào." Trong lòng Hàn Lập gào rít giận dữ một tiếng, hai tay bỗng nhiên vung lên.

    Chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn, vầng trăng tròn kia lập tức đại phóng kim quang, tuôn xuống vạn đạo quang mang, mặt đất dưới thân cũng theo đó không ngừng run rẩy, trong Đông Ất Thần Mộc vô số cành cây dây leo sinh trưởng tươi tốt, bộ rễ kéo dài xuống dưới lòng đất.

    Chỉ là phạm vi kim quang tuôn tới, bất quá chỉ trong phạm vi Linh Vực, ra bên ngoài liền không cách nào bảo trì uy năng, tự động tiêu tán giữa thiên địa.

    Mà bộ rễ Lưỡng Sinh Thụ cũng chỉ có thể chạm tới biên giới phạm vi Linh Vực, thoáng chui ra mặt đất phía ngoài, liền giống như linh lực biến mất, bắt đầu khô cạn héo rút.

    Đối với hai loại tình huống này, Hàn Lập đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc, bởi vì lúc trước hắn đã thử qua nhiều lần.

    Hắn nghĩ, nếu có thể đột phá đến Linh Vực bên ngoài, phá đi vùng không gian phát sinh dị biến Quang Âm Thiên Tuyền đại trận này, như vậy có khả năng sẽ phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt này.

    Mà Thời Gian Pháp Tắc chi lực lại không ẩn chứa công kích cường đại, căn bản không thể xuyên thấu phong toả không gian Linh Vực, năm loại cụ tượng Thời Gian Pháp Tắc Hàn Lập cũng đều đã tương dung với Linh Vực, cho nên hắn cũng chỉ có thể mượn nhờ lực lượng Linh Vực của bản thân.

    Chỉ là Chân Ngôn Bảo Luân và Đông Ất Thần Mộc vốn cũng không tăng trưởng sức công phá, cho nên Hàn Lập mới tốn đại lượng thời gian hoàn thành tạo vật Đoạn Thời Lưu Hỏa, tiếp theo dung nhập uy lực tuyệt luân của Tuế Nguyệt Thần Đăng vào trong đó.

    "Rơi cho ta . . ." Hàn Lập quát lớn một tiếng.

    Chỉ thấy ánh lửa lóe lên đầy trời, vô số tinh hỏa thoát ly màn sáng, rơi xuống phía dưới.

    Trong trận trận tiếng rít, Đoạn Thời Lưu Hỏa biến thành tinh hỏa không ngừng phồng lớn lên, hóa thành từng đoàn từng đoàn hoả diễm cự cầu to lớn vô cùng, như hỏa vũ lưu tinh rơi xuống.

    "Ầm ầm. . ."

    Một trận thanh âm nổ đùng kịch liệt vang lên, không gian Linh Vực Hàn Lập lập tức hỗn loạn một mảnh.

    Huyễn Thần Sa Lựu ngưng tụ thành dãy núi lập tức núi đá băng liệt, phá toái không chịu nổi, hóa thành một mảnh bụi bặm màu vàng óng tràn ngập ra.

    Màn sáng ngay rìa không gian Linh Vực trong chớp mắt liền bị công phá, mặt đất phía dưới cũng theo đó bị nguồn lực lượng cường đại này đánh tan, mảng lớn thổ địa cuồn cuộn lên, một mực cuốn tới hướng trúc lâu.

    Nguyên bản nơi đó bố trí một chỗ trụ cột trận, lập tức bị phá hư, toàn bộ Quang Âm Thiên Tuyền đại trận lóe lên quang mang, ngừng vận chuyển.

    Ngay sau đó, Hàn Lập liền nhìn Chân Ngôn Bảo Luân với hình dáng trăng tròn trên đỉnh đầu, phù văn trên Quân Thiên Nhật Quỹ lóe lên một cái, lập tức tắt đi. Trên đó tuôn ra Thời Gian Pháp Tắc chi lực, cũng theo đó giảm nhanh xuống.

    Không gian Linh Vực bỗng nhiên lóe lên, lần nữa khuếch trương lớn ra, bao toàn bộ không gian Hoa Chi vào một lần nữa.

    Hàn Lập cảm thấy quanh thân buông lỏng, cỗ ba động cấm chế cổ quái bao phủ bốn phía kia, rốt cuộc biến mất không thấy.

    Trong lòng của hắn đầu tiên là vui mừng, tiếp theo có chút hối hận.

    Nếu không phải lúc trước hắn bế quan tham lam nhất thời, thúc giục không gian Linh Vực để tạo vật, nên để xảy ra chuyện bị vây ở trong Linh Vực không thể thoát ra, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội giải cứu Kim Đồng.

    "Trước mắt chỉ sợ Tiểu Bạch cũng đã bị Bạch Trạch triệu hồi rồi!" Hàn Lập thở dài một tiếng, nói.

    Nói xong, hắn vung tay lên thu hồi Linh Vực, đi về hướng trúc lâu bên kia, bắt đầu thu thập những vật bố trí Quang Âm Thiên Tuyền đại trận.

    Hắn đi vào trước rừng trúc, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, xoay người nhặt lên một viên Tiên nguyên thạch ngay vị trí trụ cột trận.

    "Sao lại như vậy?" Sau một phen dò xét, Hàn Lập không khỏi có chút kinh ngạc.

    Chỉ thấy khối Tiên Nguyên thạch kia mặc dù linh quang ảm đạm, cũng không biến thành màu xám trắng, có thể thấy trên đó vẫn còn sót lại một ít tiên linh lực.

    Hàn Lập còn đang nghi hoặc, thì đại môn trúc lâu bỗng nhiên mở ra, Tiểu Bạch đột nhiên từ trong cửa vọt ra.

    "Chủ nhân, người đã xảy ra chuyện gì, ở trong không gian Hoa Chi không chịu đi ra, còn khoá cửa lại, ta muốn tiến vào cũng không được?" Tiểu Bạch vừa nhìn thấy Hàn Lập, liền phàn nàn một mạch.

    Nhưng khi nó nhìn thấy Hàn Lập mặt mũi tràn đầy râu ria tang thương, lông mày không khỏi nhíu chặt.

    "Ngươi. . . Ngươi sao còn chưa về Man Hoang?" Hàn Lập nghi ngờ hỏi.

    "Vừa mới qua không bao nhiêu năm, tại sao phải về Man Hoang chứ? Chủ nhân người không sao chứ. . . Đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao ngay cả cửa không gian Hoa Chi cũng khoá lại?" Tiểu Bạch cũng đã nhận ra có điều khác thường, hỏi.

    Trong con mắt của nó chứa vẻ cảnh giác, còn tưởng Hàn Lập bế quan tẩu hỏa nhập ma, bị hỏng thần trí.

    Hàn Lập nghe Tiểu Bạch nói, chau mày, trong lòng ẩn ẩn suy đoán, liền kể một lượt sự tình bế quan lúc trước cho Tiểu Bạch nghe.

    "Hai ngàn năm, lại thêm hai ngàn năm, sau lại tới hơn chín vạn năm, như vậy không sai biệt lắm đến hơn mười vạn năm, theo như trước kia người nói thì không khớp với chênh lệch thời gian của Quang Âm Thiên Tuyền đại trận a . . ." Tiểu Bạch nắm chặt mấy ngón tay, nói.

    "Bên ngoài đã trải qua bao nhiêu năm?" Hàn Lập nhướng mày, hỏi.

    "Trước sau không đến năm mươi năm." Tiểu Bạch vươn một bàn tay, đáp.

    "Năm mươi năm. . ." Hàn Lập nghe lời ấy, lập tức ngẩn người tại chỗ, thật lâu không dám tin.

    Tiểu Bạch thấy tình cảnh này, càng tin rằng mình phán đoán đúng, cảm thấy Hàn Lập nhất định là tẩu hỏa nhập ma hư hỏng đầu óc rồi.

    Nhưng lúc này, nó đột nhiên chú ý tới khí tức biến hoá trên thân Hàn Lập, hai mắt đột nhiên sáng lên, kinh hỉ kêu lên:

    "Chủ nhân, ngươi đến Đại La cảnh rồi?"

    "Trách không được trong Tiên Nguyên thạch còn có tiên linh lực, như vậy đã rõ rồi . . ." Hàn Lập bất thình lình bị nó la lên giật cả mình, lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu, phối hợp nói ra.

    "Người đang nói cái gì? Ta nghe người nói càng hồ đồ rồi." Tiểu Bạch nghi ngờ nói.

    "Quang Âm Thiên Tuyền đại trận thay đổi chênh lệch thời gian không hơn trăm lần, cho nên bốn ngàn năm trước khi Linh Vực phát sinh dị biến, ngoại giới chỉ trải qua bốn mươi năm. Nhưng sau khi dị biến phát sinh, chẳng biết tại sao, hiệu suất đại trận chuyển đổi chênh lệch thời gian đề cao thật lớn, lại biến thành vạn lần. Cuối cùng trong mười năm kia, ta ở trong trận trải qua gần mười vạn năm." Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, giải thích.

    Tiểu Bạch bị những con số chuyển đổi trong lời Hàn Lập làm cho đầu óc muốn ngất đi, bất quá nó nghe cũng hiểu một chuyện, đó là Hàn Lập trong mười năm, đã tu được mười vạn năm, trong lòng tất nhiên kinh hãi không thôi.

    "Quang Âm Thiên Tuyền đại trận này lại có uy năng như thế?" Tiểu Bạch cả kinh kêu lên.

    "Lần này cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới có thành tựu, mà chính ta cũng bị giam cầm ở trong đó, xém chút không đi ra được." Hàn Lập sau khi kinh hỉ, nghĩ lại mà sợ, chậm rãi nói ra.

    "Phúc hoạ thường đi chung với nhau, chỉ cần kết cục tốt là tốt rồi." Tiểu Bạch cười nói.

    Hàn Lập nghe vậy, nhẹ gật đầu, không nói gì nữa, trong lòng lại tính toán ngày sau nếu có thể phục chế loại chênh lệch thời gian này, vậy chính là chuyện ngàn vạn tốt đối với tu luyện à.

    "Đúng rồi, Tinh Viêm đồng tử đâu?" Hàn Lập hỏi.

    "Còn ở bên ngoài cảnh giới, ta thấy cấm chế không gian Hoa Chi giải trừ, liền tiến vào nhìn xem." Tiểu Bạch nói.

    "Hại các ngươi lo lắng rồi." Hàn Lập khẽ thở dài, cười nói.

    "Hắc hắc, tiến giai Đại La cảnh cảm giác thế nào?" Tiểu Bạch cười hỏi.

    "Lúc trước tu hành có chút đường rẽ, Linh Vực còn chưa vững chắc. Nếu còn thời gian, ngươi giúp ta hộ pháp một chút, để cho ta cũng cố thêm tu vi." Hàn Lập nói.

    "Không vấn đề! Vậy ta ra ngoài nói cho tiểu gia hỏa kia một tiếng, hắn cũng rất lo lắng cho người đấy." Tiểu Bạch nói ra.

    "Được." Hàn Lập gật đầu cười.

    Sau khi Tiểu Bạch rời đi, tâm niệm Hàn Lập vừa động, một màn sáng màu vàng nhạt lập tức khuếch trương ra, bao toàn bộ không gian Hoa Chi vào.

    Mà theo cổ tay hắn vặn chuyển, búng tay một cái, trong Linh Vực lập tức vật đổi cảnh dời, nguyệt xuất tinh lạc, sơn hà tụ hãm, bóng cây chập chờn, trong toàn bộ Linh Vực, khí tức Thời Gian Pháp Tắc lập tức trở nên nồng đậm đến cực điểm.

    Hàn Lập đi lại ở giữa, cơ hồ không tốn thời gian, chỉ cần một ý niệm trong đầu, liền có thể chuyển đổi núi sông, thuấn gian di động.

    Hắn lại thử một chút, càng thêm quen thuộc với Linh Vực của mình, trong lòng nghĩ đến chuyến đi đến Cửu Nguyên quan phía trước, càng tự tin thêm mấy phần.


     
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 5: Đại La chi tranh!
    Chương 1198: Vạn Bảo Tiết

    Dịch: Độc Hành
    Biên: Độc Hành
    Đề tự: Chưởng Thiên
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thời gian nhoáng một cái lại qua mười mấy năm.

    Đại Kim Nguyên Tiên Vực, Lưu Kim thành.

    Lưu Kim thành thuộc tây bắc Đại Kim Nguyên Tiên Vực, là một trong những toà đại thành ở Đại Kim Nguyên Tiên Vực, nổi danh cùng với Cửu Nguyên thành do Cửu Nguyên quan quản hạt, còn có Bách Tạo thành do Bách Tạo sơn, hay Kim Nguyên thành do Kim Nguyên Tiên Cung sở hữu.

    Khác với ba tòa thành kia có thế lực sở hữu, phía sau Lưu Kim thành cũng không có thế lực to lớn nào thống trị, là một nơi tương đối tự do.

    Trong thành này tụ tập đông đảo thế lực cỡ trung tiểu ở Đại Kim Nguyên Tiên Vực. Họ không muốn bị Cửu Nguyên quan, Bách Tạo sơn, Kim Nguyên Tiên Cung lấn ép, nên thành lập một liên minh tên là Nhật Nguyệt minh.

    Chiến lực đỉnh tiêm Nhật Nguyệt minh mặc dù không bằng Cửu Nguyên quan, Kim Nguyên Tiên Cung, nhưng tiềm lực cực lớn, nhất là thiện đãi một ít thế lực cỡ trung tiểu và tán tu, dẫn tới càng ngày càng nhiều thế lực cỡ trung tiểu gia nhập vào trong đó, ẩn ẩn tạo thành thế chân vạc cùng tam đại thế lực kia.

    Trong thành, trong nhã gian của một tòa tửu lâu hoa lệ cao chín tầng, ba bóng người tĩnh tọa uống rượu, một người trong đó chính là Hàn Lập.

    Hai người khác là một thiếu nữ váy đen và một thiếu niên áo trắng, chính là Đề Hồn và Tiểu Bạch, đương nhiên cả hai đều đã huyễn hóa dung mạo khác.

    Hàn Lập sau khi xuất quan, thời hạn trăm năm mặc dù chưa tới, bất quá hắn có một số việc, nên sớm tới Đại Kim Nguyên Tiên Vực.

    Bây giờ hắn đã tiến giai Đại La, thực lực tăng mạnh, làm việc cũng tự tin hơn rất nhiều, không còn sợ đầu sợ đuôi như lúc trước nữa.

    Vừa đúng lúc này, Đề Hồn rốt cuộc thức tỉnh, mà cũng thuận lợi tiến cấp tới Đại La cảnh, làm hắn rất là mừng rỡ.

    "Không ngờ Đại Kim Nguyên Tiên Vực còn có một chỗ như vậy, đã không có người của Cửu Nguyên quan, cũng không có người Kim Nguyên Tiên Cung, có thể tạm thời thư giãn một chút." Tiểu Bạch bưng một chén rượu ngon màu xanh biếc, mở lớn miệng uống, tựa hồ rất ưa thích mùi vị này.

    "Không nên chủ quan, Lưu Kim thành này tuy do Nhật Nguyệt minh quản hạt, nhưng ai biết được, Cửu Nguyên quan và Kim Nguyên Tiên Cung có sắp xếp tai mắt ở đây hay không, vẫn nên cẩn thận một chút." Hàn Lập lắc đầu nói.

    "Có Đề Hồn tỷ tỷ ở đây, không có gì phải lo lắng, nàng có thể cảm giác được ác ý của địch nhân, ai cũng đừng mơ tưởng giấu giếm được nàng." Mặt mày Tiểu Bạch hớn hở nói.

    Hàn Lập nghe vậy liếc Đề Hồn một cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

    Đề Hồn lần này tiến giai Đại La, không chỉ thực lực đại tiến, phương diện thần hồn cảm ứng lại tiến thêm một bậc, đã có thể cảm giác được ác ý của địch nhân, dùng để cảm ứng địch nhân, không gì thích hợp bằng.

    Hàn Lập tự mình thử một cái, cho dù lấy thần thức cường đại của hắn, cũng không gạt được cảm giác của Đề Hồn.

    Đương nhiên, nếu hắn dùng Thời Gian Pháp Tắc chi lực bảo vệ quanh thân, ngược lại có thể che đậy Đề Hồn cảm giác. Bất quá bất luận kẻ nào dùng lực lượng pháp tắc bảo vệ toàn thân tới gần Hàn Lập, tương đương với viết chữ không hảo ý lên mặt, cũng không cần cảm giác nữa.

    "Ta tu luyện là phương diện thần hồn pháp tắc, phương diện này cảm giác tự nhiên linh mẫn một chút, bất quá các ngươi cũng đừng quá mức tín nhiệm năng lực này, người tu luyện Thần Hồn Pháp Tắc khác, đều có phương pháp ẩn nấp ba động thần hồn, chưa hẳn không thể tránh né cảm giác của ta." Đề Hồn nói ra.

    "Lại còn có chuyện này?" Tiểu Bạch nghe vậy khẽ giật mình.

    "Người tu luyện Thần Hồn Pháp Tắc ít ỏi cỡ nào, khả năng chúng ta gặp phải cũng không lớn. Mà nếu có người tu luyện Thần Hồn Pháp Tắc tới gần, Đề Hồn ngươi hẳn là có thể cảm giác được, đến lúc đó cẩn thận hơn một chút là được. Có ngươi tại đây, an toàn của chúng ta khẳng định không thành vấn đề." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, ngược lại tỏ vẻ hoàn toàn tự tin với Đề Hồn

    "Không sai, ta tin tưởng Đề Hồn tỷ tỷ." Trên mặt Tiểu Bạch cũng lộ ra vẻ tươi cười.

    "Tốt, vậy ta vất vả chút, tra xét rõ tình huống chung quanh." Đề Hồn mở to mắt nhìn hai người một cái, khóe miệng lại lộ ra vẻ tươi cười.

    Hàn Lập cười cười, ánh mắt từ gian phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày cau lại.

    Đi vào Lưu Kim thành một đoạn thời gian, hắn thông qua đủ loại con đường trong thành, ý đồ nghe ngóng tin tức Cửu Nguyên quan và Kim Đồng.

    Đáng tiếc Đại Kim Nguyên Tiên Vực bây giờ rung chuyển không thôi, thế lực Cửu Nguyên quan co vào, càng thêm nghiêm lệnh trong môn, bất luận Hàn Lập nghe ngóng thế nào, cũng không nghe được bao nhiêu tin tức Cửu Nguyên quan, chớ nói chi là tin tức Kim Đồng.

    "Chủ nhân, người đừng lo lắng nữa, giờ còn cách Bồ Đề yến kia một thời gian dài nữa, lão đại tạm thời sẽ an toàn." Tiểu Bạch nói ra.

    Hàn Lập nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Vào thời khắc này, một hồi tiếng chuông vang từ đằng xa truyền đến, khuếch tán ra xa xa.

    Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, nhìn lại hướng nơi phát ra âm thanh, ánh mắt rơi vào trên một cửa hàng lớn ở trên đường phố xa xa.

    Cửa hàng này chiếm trọn vẹn hơn mười dặm dọc đường đi, toàn thân dùng một loại vật liệu màu xanh da trời tạo thành, còn chớp động lên vô số điểm sáng bàng bạc như ngôi sao, phi thường đại khí.

    Hai bên đại môn cửa hàng đặt một pho tượng Kỳ Lân chạm ngọc, bên cạnh pho tượng còn đứng liên tiếp mấy hộ vệ mặc mã giáp màu xanh da trời, tản mát ra khí tức cường đại, vậy mà đều là thể tu, thực lực bất phàm, đều đả thông trên trăm huyền khiếu.

    Trên mã giáp màu xanh da trời của những người này ẩn ẩn bảo quang, thình lình đều là Tiên khí nhập phẩm, chứng tỏ nơi đây bất phàm.

    Phía trên đại môn cửa hàng, treo một tấm biển lớn, trên đó viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa "Nhật Nguyệt các", lộ ra một cỗ bá khí phô thiên cái địa, hiển nhiên người viết tu vi cực cao.

    Giờ phút này từng đạo độn quang từ không trung các nơi bay vụt đến, rơi vào trước đại môn Nhật Nguyệt các, hiện ra từng thân ảnh tu sĩ, đi bộ tiến vào bên trong.

    Những tu sĩ này có tu vi bất phàm, Thái Ất cảnh chỗ nào cũng có, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn, nghị luận ầm ĩ.

    "Lần này là một vạn năm một lần Vạn Bảo Tiết mở ra, nghe nói trên đấu giá Nhật Nguyệt các xuất hiện rất nhiều kỳ trân ngày thường khó gặp."

    "Nhật Nguyệt các gần đây càng thêm náo nhiệt, nghe nói bọn họ dự định, Vạn Bảo Tiết lần này, tranh một chút đầu sóng ngọn gió với Bách Tạo Sơn, khẳng định chuẩn bị bảo vật không ít, vốn liếng chúng ta có hạn, cũng tham dự không nổi, bất quá mở mang kiến thức một chút cũng tốt."

    "Lần này ta mang theo tất cả gia sản, hy vọng có thể mua sắm một hai loại đan dược tiến giai, có thể đột phá cảnh giới."

    "Ta dự định mua sắm một kiện Tiên khí tiện tay, sau đó sẽ đi Man Hoang giới vực săn giết hung thú!"

    Nơi xa etrên tửu lâu, Hàn Lập cũng đứng lên.

    "Đấu giá hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi."

    Tiểu Bạch nghe vậy lập tức nhảy lên một cái, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

    "Tiểu Bạch, ngươi mặc dù dùng mặt nạ Luân Hồi điện che giấu khí tức, nhưng thân ngươi phụ Chân Linh huyết mạch tiền bối Mặc Nhãn Tỳ Hưu, mặt nạ Luân Hồi điện chưa hẳn có thể che giấu. Trên đại hội đấu giá có nhiều người phức tạp, ngươi vẫn không nên lộ diện thì tốt hơn." Hàn Lập đột nhiên nói với Tiểu Bạch, sau đó không đợi nó đáp lời, phất tay phát ra một cỗ kim quang quấn lấy nó, thu Tiểu Bạch với mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên vào trong không gian Hoa Chi.

    "Đi thôi." Làm xong những thứ này, Hàn Lập nói với Đề Hồn một tiếng, cất bước đi xuống dưới lầu.

    "Vâng." Đề Hồn nở nụ cười xinh đẹp, đi theo.

    Lần này Hàn Lập đến Lưu Kim thành, ngoại tìm hiểu tin tức Cửu Nguyên quan, còn vì cuộc bán đấu giá này.

    Bách Tạo sơn thân là tông môn luyện khí đỉnh cấp Chân Tiên giới, vì danh dự và địa vị bản thân, mỗi vạn năm sẽ liên hợp tất cả chi nhánh ở Đại Kim Nguyên Tiên Vực tổ chức một lần khánh điển, cơ bản đều dùng phương thức bán đấu giá, người Đại Kim Nguyên Tiên Vực gọi thịnh hội này là Vạn Bảo Tiết.

    Mà các thế lực thương hội khác ở Đại Kim Nguyên Tiên Vực cũng thừa dịp này, cử hành các cuộc đấu giá, tranh một chút đầu sóng ngọn gió, hoặc là thừa cơ vớt chút chất béo.

    Nhật Nguyệt minh là một thế lực liên minh không kém nhiều so với Bách Tạo sơn, cũng là thương hội kinh doanh khổng lồ, đương nhiên sẽ không thờ ơ.

    Những năm này thế lực Nhật Nguyệt minh càng thêm lớn mạnh, trên Vạn Bảo Tiết cùng tranh đấu càng ngày càng kịch liệt với Bách Tạo Sơn.

    Mà Đại Kim Nguyên Tiên Vực là một trong ba mươi sáu đại tiên vực ở Chân Tiên giới, lại có thế lực tông môn đỉnh cấp Cửu Nguyên quan, Bách Tạo sơn bực này, nhất là Bách Tạo sơn lại là luyện khí cự phách, cho nên mỗi thời mỗi khắc đều có vô số tài liệu quý hiếm từ các Tiên vực đại trung tiểu chảy đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực.

    Vậy nên mỗi lần trên Vạn Bảo Tiết xuất hiện tài liệu, đều là kỳ trân trong kỳ trân.

    Hàn Lập lúc trước vừa mới rời khỏi Bát Hoang sơn, đang sầu khổ làm thế nào mới có thể tìm được một kiện Thời Gian Pháp Tắc cuối cùng, để « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » cân bằng đạt tới viên mãn, may nhờ từ Luân Hồi điện tìm được sự tình Vạn Bảo Tiết, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

    Lúc đầu hắn dự định không tiếc đại giới, thu mua trên Vạn Bảo Tiết một kiện đồ vật Thời Gian Pháp Tắc cuối cùng này, không ngờ vậy mà đạt được món bảo vật kia từ trong tay Giao Tam.

    Bất quá đối với Vạn Bảo Tiết, Hàn Lập vẫn tràn đầy chờ mong.

    Dù sao sau đó, hắn chẳng mấy chốc sẽ đi Cửu Nguyên quan, trước lúc đi hắn cần tận lực đề thăng một chút thực lực.

    Mà không riêng gì chính hắn, lần này Đề Hồn tiến giai Đại La, trong tay cũng không có kiện Tiên khí tiện tay nào, tốt nhất cũng thừa dịp này mua lấy một hai kiện.

    Chỉ là Bách Tạo sơn, Cửu Nguyên quan và Thiên Đình quan hệ chặt chẽ, tại bản bộ Bách Tạo sơn cử hành Vạn Bảo đại hội, mặc dù trọng thể nhất, nhưng Hàn Lập cũng không dám đi, cho nên mới đi vào Lưu Kim thành, đấu giá hội nơi này cũng không kém bao nhiêu so với bản bộ Bách Tạo sơn.

    Hàn Lập và Đề Hồn tiến nhập Nhật Nguyệt các, vì không muốn để người chú ý, hai người đều áp chế tu vi đến Thái Ất cảnh hậu kỳ, nhưng cũng không ép thấp hơn.

    Tham gia đại hội đấu giá, quá mức điệu thấp cũng sẽ có rất nhiều điều không hay.

    "Hai vị tiền bối, hoan nghênh đến Nhật Nguyệt các chúng ta tham gia đại hội đấu giá lần này, vãn bối Lam Mi, chính là đệ tử chấp sự Nhật Nguyệt các, chuyên tới để dẫn đường hai vị tiền bối." Một thiếu nữ mỹ mạo mặc quần dài màu lam, lông mày cũng hiện ra màu xanh da trời, tu vi đạt đến Kim Tiên hậu kỳ, lập tức tiến lên nghênh đón.

    "Đi trước dẫn đường đi." Hàn Lập từ tốn nói.

    "Hai vị tiền bối đều là tồn tại đỉnh phong trong Thái Ất Ngọc Tiên, có tư cách đến phòng khách quý, xin mời đi theo ta." Thiếu nữ mày lam vừa nói, đi trước dẫn đường.

    "Lần này Nhật Nguyệt các đấu giá hội, có bảo vật nào xuất hiện, ngươi có danh sách không? Để ta dự trù một ít Tiên Nguyên thạch trong tay." Hàn Lập vừa đi vừa hỏi.

    "Xin mời hai vị tiền bối xem qua." Lam Mi lấy ra hai tấm ngọc giản màu xanh lam, chia ra đưa cho Hàn Lập và Đề Hồn.

    "Bình thường đấu giá hội sẽ giữ kín danh sách vật phẩm bán đấu giá, như vậy có thể làm cho khách nhân hiếu kỳ, thứ hai là có thể lợi dụng cảm giác thần bí này, kiếm nhiều thêm một chút lợi nhuận. Nhật Nguyệt các đấu giá lại khác với nơi khác, vậy mà chịu để cho khách nhân biết." Sắc mặt Hàn Lập hơi ngạc nhiên tiếp nhận ngọc giản, khẽ cười nói.

    Hắn vừa mới hỏi, bất quá là thuận miệng thôi, không ngờ vậy mà có thật.

    "Những quy định này đều là Minh chủ Nhật Nguyệt minh ta tự mình đặt ra, lão nhân gia ngài nói làm ăn quý ở thẳng thắn, không cần cố lộng huyền hư. Nhật Nguyệt minh ta có thể phát triển tới hôm nay là dựa vào chính cách đối xử thẳng thắng với mọi người. Phần danh sách này, xem như một phần lễ vật gặp mặt của Nhật Nguyện các đối với mỗi một vị khách nhân quang lâm bổn các." Lam Mi lúc nói về Minh chủ Nhật Nguyệt minh, giữa thần sắc lộ ra vẻ ngưỡng mộ, khẽ cười nói.
     
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 5: Đại La chi tranh!
    Chương 1199: Không kịp nhìn

    Dịch: Đậu Đỏ
    Biên: Độc Hành
    Đề tự: Chưởng Thiên
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Kiến thức quý minh chủ thật sự cao minh." Hàn Lập nhíu mày lại, gật đầu nói.

    Trong lúc nói chuyện, thần thức của hắn đã chui vào bên trong ngọc giản, sắc mặt hơi động một chút.

    Trong ngọc giản hiện ra hơn vạn loại vật phẩm đấu giá, còn có giá cả khởi điểm các loại, cực kỳ rõ ràng minh bạch, có thể nói liếc qua là hiểu ngay.

    Chỉ là trình tự bán đấu giá lại không ghi rõ, bất quá điều này cũng không khó lý giải, nếu như khách nhân biết chi tiết rõ ràng sự tình đấu giá, ngược lại thiếu một chút thú vị.

    Với năng lực ghi nhớ của Hàn Lập bây giờ, rất nhanh đã xem hết những vật phẩm đấu giá này, ghi vào trong đầu, trong lòng hắn cũng đại khái nắm rõ một chút về những vật đấu giá.

    "Không biết hai vị tiền bối đến từ phương nào? Lần này muốn mua bảo vật gì? Là để chuẩn bị cho tiến giai Đại La sao?" Lam Mi lại hỏi.

    "Hai người chúng ta đều là tán tu, từ trước đến nay không có chỗ ở cố định, lần này tới tham gia đại hội đấu giá Nhật Nguyệt Các, cũng không mua thứ gì đặc biệt, trước nhìn qua một chút đã." Hàn Lập cười ha hả.

    "Thì ra là thế, Nhật Nguyệt Các chúng ta cực kỳ coi trọng đại hội đấu giá này, chuẩn bị rất nhiều các loại Trân phẩm, Tiên khí, đan dược, tài liệu, công pháp, cái gì cần có đều có, hai vị tiền bối có thể tùy ý thưởng thức, thấy cái gì vừa ý thì tham gia đấu giá." Lam Mi cũng không có truy hỏi, tự nhiên cười nói.

    Hàn Lập gật đầu nhẹ, lại hỏi thăm một chút sự tình có liên quan tới đại hội đấu giá. Lam Mi ăn nói khéo léo, giải đáp tường tận từng cái, làm cho Hàn Lập khá hài lòng.

    Đề Hồn bên cạnh nhìn thấy Hàn Lập và Lam Mi cười cười nói nói, không nhịn được cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, hờn dỗi không để ý tới hai người, nhắm mắt dò xét miếng ngọc giản kia.

    Chỉ chốc lát, Lam Mi dẫn theo Hàn Lập và Đề Hồn đi vào trong một căn phòng đơn lẻ.

    Diện tích gian phòng không lớn, chỉ lớn cỡ hai ba trượng, đặt một cái ghế dài hình chữ nhật và một cái bàn đá màu trắng, trên bàn bày ra linh trà, tiên quả các loại, đều là thứ bất phàm.

    Nơi đây bố trí mặc dù đơn giản, nhưng cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ gọn gàng, trong không khí còn nhộn nhạo một cỗ hương khí thanh u, không biết là loại hương liệu nào, nghe thấy trong lòng thật yên tĩnh.

    Bốn phía gian phòng khép kín, chỉ thấy chính diện có một cửa sổ dùng vật liệu trong suốt chế thành, có thể nhìn thấy được phía trước có một quảng trường khổng lồ, lớn chừng hai ba mươi dặm, trên quảng trường xếp đặt vô số chỗ ngồi, vào lúc này cơ bản đã đầy chỗ ngồi, đều đang đợi đại hội đấu giá bắt đầu.

    Mà vị trí ghế khách quý giống như bọn Hàn Lập thì có hình dạng quạt, lơ lửng ở giữa không trung quảng trường.

    "Tốt rồi, nơi này không cần ngươi trông coi nữa, đi xuống trước đi." Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạchh ngọc sách. Hàn Lập gật gật đầu, khá hài lòng với tình huống nơi này, sau đó nói với Lam Mi.

    "Vâng, hai vị tiền bối nếu như cần triệu hoán tại hạ, gõ vang chuông nhỏ này là được." Lam Mi đáp ứng một tiếng, lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu đồng thau để lên bàn, sau đó lui xuống.

    Chờ sau khi nàng này rời đi, hai tay áo Hàn Lập lắc một cái, một màn sáng màu xanh bao phủ cả phòng lại.

    "Đề Hồn, sao nãy giờ không nói gì vậy?" Hắn quay đầu nhìn về phía Đề Hồn, hỏi.

    "Chủ nhân ngươi và tiểu cô nương kia nói chuyện hợp ý như vậy, tiểu tỳ nào dám xen vào." Đề Hồn mở to mắt, cũng không nhìn Hàn Lập, xụ mặt ra nói.

    "Nào có cái gì hợp ý hay không hợp ý, bất quá là nghe ngóng một chút từ nữ tử kia về thủ tục đấu giá hội mà thôi." Hàn Lập nhịn không được cười nói.

    Đề Hồn nghe vậy sắc mặt hơi nguội, nhưng vẫn khẽ hừ một tiếng.

    "Tốt rồi, đấu giá hội sắp bắt đầu rồi, đừng có đùa như trẻ con nữa. Ngươi xem ngọc giản lâu như vậy, có nhìn trúng kiện bảo vật nào không?" Hàn Lập hỏi.

    "Ta nhìn trúng hai kiện Tiên khí, chỉ là giá khởi điểm đều không ít, muốn mua được đoán chừng sẽ tốn hao không ít Tiên Nguyên thạch." Đề Hồn nghe nói lời này, bất chấp cáu kỉnh, chỉ trên ngọc giản hai kiện Tiên khí cho Hàn Lập xem, đồng thời mặt lộ vẻ chần chờ nói.

    "Hai kiện Tiên khí này quả thực rất thích hợp với ngươi, về phần Tiên Nguyên thạch, không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm." Thần thức Hàn Lập dò xét hai kiện Tiên khí mà Đề Hồn chỉ, cùng với giá khởi điểm kèm theo phía sau, lông mày không khỏi hơi nhíu, nhưng lập tức giãn ra, cười một cái nói.

    Lúc trước hắn luân phiên thúc giục Quang Âm Thiên Tuyền đại trận tu luyện, tiêu hao gần hai ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, trên người bây giờ chỉ còn lại năm ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, hai kiện Tiên khí này mặc dù có giá trị không nhỏ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng pháp tắc tương đối cao, đoán chừng người cạnh tranh sẽ không nhiều, thu được cũng không thành vấn đề.

    Hắn tiến cấp tới Đại La cảnh, trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục đột phá nữa, cho nên tạm thời cũng không cần đến không gian chênh lệch thời gian, có thể đem những Tiên Nguyên thạch này ra sử dụng.

    "Đa tạ chủ nhân!" Đề Hồn nghe vậy, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

    "Chi chi chi. . ." Vào thời khắc này, tiếng kêu vang lên liên tục ở trong đầu Hàn Lập, chính là Tinh Viêm đồng tử trong không gian Hoa Chi.

    Mặc dù tiếng kêu không thành câu, bất quá Hàn Lập hiểu ý tứ Tinh Viêm đồng tử, nó cần một ít hỏa nguyên chi lực, bổ sung tiêu hao trước đó.

    "Không thành vấn đề." Thần niệm Hàn Lập truyền âm một câu, làm yên lòng Tinh Viêm đồng tử.

    Trên danh sách đấu giá có không ít tài liệu ẩn chứa Hỏa nguyên lực dồi dào, mà giá cả đều không đắt, mua một ít là được.

    Tiểu Bạch ở trong không gian Hoa Chi kêu gào ầm ĩ, nhưng nó không yêu cầu Hàn Lập mua cho bảo vật gì, mà là ầm ĩ muốn đi ra quan sát đấu giá hội.

    Hàn Lập bất đắc dĩ, đành phải đưa một sợi thần thức xâm nhập vào không gian Hoa Chi, chiếu ảnh ra tình cảnh màn đấu giá hội phía ngoài.

    Vào thời khắc này, ba tiếng chuông "Keng" "Keng" "Keng" cực lớn vang lên, đấu giá hội chính thức bắt đầu.

    Giữa quảng trường, trên đài đấu giá, hồng quang lóe lên, một vị lão giả mập mạp tai to mặt lớn thình lình xuất hiện.

    Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, lão giả mập mạp này có bề ngoài xấu xí, lại là một vị tu sĩ cường đại Đại La trung kỳ, đảm nhiệm đấu giá quan nhưng cũng trấn ép được tình cảnh.

    "Đại Kim Nguyên Tiên Vực ta, Vạn Bảo Tiết vạn năm một lần, hôm nay chính thức bắt đầu! Hoan nghênh chư vị đạo hữu nể mặt đến Nhật Nguyệt Các, hi vọng các vị có thể thu được vật mình muốn, thắng lợi trở về. Tốt rồi, lão phu cũng không nói thêm gì thừa thãi nữa, lập tức bắt đầu đấu giá kiện bảo vật thứ nhất, chư vị mời xem." Lão giả mập mạp chắp tay, mấy tên lực sĩ mặc áo mã giáp màu lam giơ lên một cái hộp ngọc bước lên bàn đấu giá.

    Trong hộp ngọc đặt một khối tinh thạch màu vàng to như cái thớt, vô số hào quang màu vàng đất xoay tròn chớp động xung quanh, còn có một cỗ ba động Thổ Chi Pháp Tắc hùng hậu không gì sánh được từ phía trên mãnh liệt tỏa ra.

    Trọng lực xung quanh bàn đấu giá cũng bị ảnh hưởng từ tinh thạch này, nặng gấp mấy ngàn lần, mấy lực sĩ kia nâng hộp ngọc lên đều lộ ra vẻ phi thường cố hết sức.

    "Chư vị mời xem, khối Thổ Hoàng Tinh này đến từ Mậu Thổ Tiên Vực, sinh ra ở chỗ sâu vô tận dưới lòng đất, trăm triệu năm hấp thụ tinh hoa đại địa mà thành, chất liệu cứng rắn không gì sánh được, lại thêm ẩn chứa Nguyên Từ Trọng Lực Pháp Tắc cực kì dồi dào, luyện chế tứ phẩm Tiên khí Thổ thuộc tính cũng dư xài. Bảo vật này giá quy định năm trăm vạn Tiên Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn." Lão giả mập mạp dùng một loại ngữ khí thật thà nói ra, không khoe khoang gì món bảo vật này, thế nhưng lại cho người ta một loại cảm giác càng thêm đáng tin cậy.

    Lão giả vừa dứt lời, trong hội trường liền xôn xao nghị luận, nhấc lên làn sóng âm thanh cực lớn, không ít người mặt lộ vẻ kích động.

    Hàn Lập nhìn thấy Thổ Hoàng Tinh trên đài, ánh mắt cũng không nhịn được sáng lên.

    Hắn mặc dù đã thấy vật này ở trên ngọc giản kia, nhưng lại rung động khi nhìn thấy vật thật ở ngoài.

    Trong rất nhiều tài liệu Thổ Chi Pháp Tắc, Thổ Hoàng Tinh được xem như cấp cao nhất, cũng không kém Thiên Kim Toản chứa Kim Chi Pháp Tắc, là bảo vật ước mong trong mắt tất cả tu sĩ tu luyện Thổ Chi Pháp Tắc.

    Hơn nữa, khối Thổ Hoàng Tinh trước mắt này vậy mà có thể dùng để luyện chế tứ phẩm Tiên khí.

    Ở trong phẩm cấp Tiên khí, tứ phẩm chính là một đường ranh giới.

    Ngũ phẩm Tiên khí mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, bình thường đại năng đạt tới Đại La cảnh, tốn chút công phu hoặc tiền vốn là sẽ có được một kiện. Dù sao chỉ cần tài liệu luyện chế Tiên khí không kém, sau này lại tốn thời gian tế luyện ôn dưỡng từ từ, cũng có thể dựa vào công phu mài nước, tăng phẩm cấp Tiên khí lên tới cấp năm.

    Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập là như thế, bằng vào căn cơ không kém của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, lại nhờ Ngũ Quang Lôi Hải chi lực cùng phương pháp tế luyện trong « Ngũ Lôi Chính Pháp Chân Kinh », nhất cử mà thành.

    Nhưng mà tứ phẩm Tiên khí thì lại khác, muốn luyện chế một kiện tứ phẩm Tiên khí, ngoài vật liệu phẩm chất, còn có yêu cầu kỹ thuật luyện khí cực kỳ hà khắc, thậm chí đến mức độ nghịch thiên, nghe nói sau khi luyện thành, còn có thêm chuyện bảo kiếp.

    Tình huống cụ thể, hắn cũng không quá rõ ràng.

    Bất quá một khi luyện thành, uy năng tứ phẩm Tiên khí đủ hủy thiên diệt địa, không phải ngũ phẩm Tiên khí có thể so sánh.

    Trong Chân Tiên giới số lượng tứ phẩm Tiên khí cực ít, cho dù là tu sĩ Đại La, cũng rất ít người có.

    Khối Thổ Hoàng Tinh này, vậy mà có thể luyện chế tứ phẩm Tiên khí, phẩm chất ở trong tài liệu đồng loại xem như cực cao, giá trị to lớn như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

    Hàn Lập nhìn Thổ Hoàng Tinh trên đài, ánh mắt chớp động không thôi.

    Quả nhiên không hổ là Vạn Bảo Tiết, kiện bảo vật đấu giá đầu tiên đã trân quý như thế.

    Khối Thổ Hoàng Tinh này tuy tốt, bất quá hắn cũng không cần, sẽ không đấu giá.

    Mặc dù Hàn Lập không cần, nhưng tu sĩ hội trường phía dưới mong muốn bảo vật này rất nhiều, từng người một hăng hái đấu giá, những người trong ghế khách quý kia cũng tham dự không ít.

    Trong nháy mắt giá tiền đã hơn một ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, cuối cùng bị một vị tu sĩ ở ghế khách quý dùng một ngàn hai trăm vạn Tiên Nguyên thạch thu lấy.

    "Kiện bảo bối dưới đây, chính là một viên Hỏa chi đạo đan, cấp bậc ngũ phẩm . . ." Lão giả mập mạp tiếp tục giới thiệu kiện đấu giá thứ hai.

    Vạn Bảo Tiết danh bất hư truyền, lần lượt từng đồ vật kỳ trân hiếm thấy xuất hiện, khiến cho mọi người có chút không kịp nhìn, không ngừng khiến cho bầu không khí từng đợt từng đợt đẩy lên cao trào.

    Mặc dù giá bán đấu giá cao, nhưng có thể mua được đồ vật cần thiết cho chính mình, rất nhiều tu sĩ vẫn cam tâm tình nguyện, dù sao những bảo vật này đều có thể ngộ nhưng không thể cầu, bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này không biết bao nhiêu ngày tháng mới có thể gặp lại.

    Trong nháy mắt, đã qua hơn nửa ngày, nhưng Hàn Lập vẫn ngồi ngay ngắn chỗ cũ, không xuất thủ.

    "Món bảo vật dưới đây, là một kiện ngũ phẩm Tiên khí, tên gọi U Minh Quỷ Trảo, chính là dùng móng vuốt của một con U Minh Quỷ Thú Đại La cảnh ở Minh Hải Tiên Vực, hỗn hợp vô số hung hồn, mười tám loại quỷ huyết, ba mươi sáu loại quỷ khí, đồng thời nung khô ở trong U Minh Chi Hỏa trăm vạn năm, cuối cùng mới luyện chế thành, ẩn chứa thuộc tính Âm Quỷ pháp tắc vô cùng cường đại, có lực lượng xuyên thủng cực mạnh cùng công hiệu ăn mòn." Trên đài đấu giá, lão giả mập mạp lần nữa lấy ra một kiện bảo vật, đó là một móng vuốt màu đen lớn hơn một trượng.

    Cự trảo màu đen này bất ngờ có chín ngón tay, giữa khe hở các ngón tay phủ đầy màng thịt, vô số hắc khí vờn quanh ở trên, phát ra từng trận thanh âm quỷ khóc cường đại, phảng phất giống như Ác Ma Chi Thủ.
     
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 5: Đại La chi tranh!
    Chương 1200: Đấu giá

    Dịch: Độc Hành
    Biên: Độc Hành
    Đề tự: Chưởng Thiên
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hàn Lập nhìn thấy cự trảo màu đen, con mắt sáng lên, ngồi ngay ngắn lại.

    Đề Hồn bên cạnh chăm chú nhìn cự trảo màu đen kia, hai con ngươi nổi lên trận trận dị sắc, thân thể mềm mại cũng kéo căng ra một chút.

    U Minh Quỷ Trảo này, chính là một trong hai kiện Tiên khí mà Đề Hồn muốn.

    Những người khác trong hội trường cũng phát ra một trận kinh hô tán thưởng, nghị luận không thôi.

    Lúc này lão giả mập mạp kia bấm niệm pháp quyết một cái, một đạo pháp quyết lóe lên rồi chui vào trong cự trảo màu đen biến mất. Mặt ngoài Tiên khí này lượn lờ hắc quang, chằng chịt phù văn màu đen bay cuộn ra, nhất thời lấy bảo vật này làm trung tâm, bộc phát ra một cỗ âm phong cường đại.

    Mặc dù gần bàn đấu giá có bày ra cấm chế, nhưng một cỗ âm hàn chi lực thấu xương trong nháy mắt quét ra toàn bộ hội trường, làm những người có tu vi hơi thấp phải run rẩy.

    Theo trong miệng lão giả lẩm bẩm, cự trảo màu đen bỗng nhiên biến lớn, to bằng một gian nhà, chộp vào một tòa cự thạch màu đen cao mấy chục trượng nằm bên cạnh bàn đấu giá, tản mát ra dày đặc ánh kim loại nồng đậm.

    Căn cứ lệ cũ Nhật Nguyệt các, phàm là bán đấu giá Tiên khí công kích, đều phải thử biểu diễn một chút, để cho khách nhân có thể cảm thụ rõ ràng uy năng Tiên khí, cự thạch màu đen kia chính là dùng cho chuyện này, nó được dùng thủ pháp đặc biệt tế luyện thành, cực kỳ kiên cố.

    Lúc trước đã có vài kiện Tiên khí bán đấu giá đã thử diễn qua uy năng trên cự thạch này, giờ phút này trên cự thạch màu đen mấp mô, bất quá tổng thể coi như hoàn chỉnh.

    "Phốc phốc" một tiếng vang nhỏ, phảng phất đao nung đỏ trảm trên mỡ bò!

    Cự thạch màu đen tuỳ tiện vỡ vụn thành mười mấy đoạn, mà vết cắt lại hiện ra xu thế hoà tan ăn mòn, tản mát ra trận trận khói xanh.

    Mọi người dưới đài hít sâu một hơi.

    Trong mắt Đề Hồn đại phóng dị sắc, cơ hồ mặt mày hớn hở lên.

    Lông mày Hàn Lập nhíu một cái, U Minh Quỷ Trảo này có lực công kích cường đại như thế, có thể nói là Tiên khí cường đại nhất từ lúc đại hội đấu giá bắt đầu đến nay.

    Dựa theo mấy món Tiên khí bán đấu giá trước đó, giá cả U Minh Quỷ Trảo chỉ sợ cao trên trời.

    Tiên Nguyên thạch trên người hắn hiện chỉ có năm ngàn vạn, đoạt được bảo vật này không thành vấn đề, nhưng nếu tiếp tục đấu giá, sợ rằng sẽ khó khăn.

    "Lão phu tu luyện không phải Âm Quỷ pháp tắc, cho nên chỉ có thể phát huy ra uy năng bảo vật này chưa tới một thành, U Minh Quỷ Trảo này nếu có pháp tắc tương ứng phối hợp, uy lực to lớn, không thể tưởng tượng. Tốt, lời khoe khoang ta cũng không muốn nói nhiều, chư vị phía dưới bắt đầu đấu giá đi, giá khởi điểm tám trăm vạn Tiên Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi vạn." Lão giả mập mạp tuyên bố đấu giá bắt đầu.

    "Tám trăm sáu mươi vạn!"

    "Chín trăm hai mươi vạn!"

    "Một ngàn vạn!"

    . . .

    Có lẽ vừa rồi U Minh Quỷ Trảo thử diễn hiệu quả quá tốt, mặc dù người tu luyện Âm Quỷ pháp tắc không nhiều, dưới đài người cạnh tranh vẫn rất nhiều, Hàn Lập còn chưa kịp ra giá, giá cả đã đề cao đến một ngàn vạn Tiên Nguyên thạch.

    Hắn không lập tức tham dự vào, hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, thêm hắn vào cũng không nhiều, thiếu hắn cũng không ít.

    Bảo vật này nếu tình thế bắt buộc, cuối cùng tranh đoạt cũng sẽ giống như vậy.

    Còn Đề Hồn bên cạnh nhìn Hàn Lập một chút, muốn nói lại thôi.

    Sau một lát, khi giá cả tăng cao đến một ngàn năm trăm vạn Tiên Nguyên thạch, người đấu giá đã rải rác.

    "Một ngàn sáu trăm vạn!" Hàn Lập chỉ vào một khối ngọc bài màu lam trên bàn trong gian phòng, ở phía trên hiện ra một tầng linh quang màu lam, báo ra một cái giá.

    "Một ngàn sáu trăm năm mươi vạn!" Trong một gian phòng khách quý cách Hàn Lập không xa truyền ra một thanh âm già nua.

    Hàn Lập quay đầu nhìn qua, trong mắt nổi lên một tầng quang mang tím đen.

    Trong phòng khách quý của đối phương mặc dù có bày ra cấm chế cao minh, nhưng lại ngăn không được Cửu U Ma Đồng của hắn.

    Hàn Lập trước đó trong Tu La Huyết Môn cơ hồ đả thông hầu hết huyền khiếu trong thể nội, một ít huyền khiếu phần mắt cũng đã dung hợp quán thông, thêm nữa hắn nhất cử tu thành Thiên Sát Trấn Ngục Công, được ma khí quán thông, Cửu U Ma Đồng cũng theo đó tiến nhanh.

    Sau khi Cửu U Ma Đồng sơ thành, đồng tử sẽ nở rộ tử quang, tu luyện càng sâu, tử quang càng mạnh.

    Nhưng đồng thuật này tu luyện tới cảnh giới cao thâm, tử quang ngược lại sẽ dần dần rút đi, chuyển thành màu đen, chờ đến lúc màu đồng tử biến thành đen nhánh, chính là ma công viên mãn, nhìn rõ Cửu U.

    Thời khắc này, Cửu U Ma Đồng của Hàn Lập đã cách cảnh giới này không xa.

    Ngồi trong phòng đối diện là một lão giả áo xám, toàn thân khí âm hàn cuồn cuộn, rõ ràng là một vị tu sĩ Đại La sơ kỳ, trong tay cầm một cây quyền trượng màu trắng, tựa hồ là xương người chế thành, có chút quỷ dị.

    Lão giả áo xám cũng không phát giác Cửu U Ma Đồng dò xét, giờ phút này thần sắc trên mặt có chút khẩn trương, tựa hồ cái giá tiền này đã là cực hạn của lão.

    "Chủ nhân, trong ba động thần hồn của người kia hiện ra vẻ nôn nóng, cảm giác khẩn trương, xem ra lão không còn nhiều Tiên Nguyên thạch." Hai mắt Đề Hồn nhắm nghiền, trên thân hiện ra một tầng u quang màu đen, nhẹ nhàng nhảy lên, mở miệng nói.

    Hàn Lập kinh ngạc nhìn Đề Hồn một chút, lần nữa ra giá.

    "Một ngàn tám trăm vạn!" Hắn tăng lên thêm từ một ngàn năm trăm vạn Tiên Nguyên thạch.

    Lão giả áo xám kia khẽ nhăn mặt một cái, thở dài ra một hơi, hai tay buông xuống, hiển nhiên từ bỏ tranh đoạt.

    Những người khác trong hội trường cũng đều không tiếp tục ra giá, nhất thời im lặng.

    U Minh Quỷ Trảo này mặc dù tốt, bất quá giá này đã cao hơn giá trị rồi.

    Hàn Lập thấy vậy, mỉm cười, trên mặt Đề Hồn bên cạnh cũng hiện ra vẻ tươi cười xán lạn.

    Lão giả mập mạp thấy U Minh Quỷ Trảo bán với giá cao như thế, trong lòng cũng rất hài lòng, đang muốn tiến hành hỏi giá lần cuối.

    "Một ngàn chín trăm vạn!" Nhưng ngay giờ phút này, một thanh âm băng lãnh vang lên, lại đến từ một gian phòng khách quý khác ở xa xa.

    Sắc mặt Đề Hồn trầm xuống, cắn răng lại.

    Lông mày Hàn Lập cũng nhíu một cái, nhìn lại phòng khách kia, quang mang tím đen trong mắt lưu chuyển, lập tức xuyên thấu vách tường sương mù cách trở kia, nhìn thấy tình huống bên trong.

    Trong phòng ngồi sáu người, tất cả đều mặc áo bào đen, trên đầu trùm mũ, che khuất cả khuôn mặt.

    Trên áo bào đen kia lưu động ánh sáng màu đen như nước, vậy mà ngăn trở Cửu U Ma Đồng của Hàn Lập, không biết là bảo vật gì.

    Sáu người đều lẳng lặng ngồi đó, không biết người nào là người ra giá.

    "Ừm. . ." Ngay lúc này trong sáu người, một bóng người màu đen có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn khẽ ngẩng đầu, tựa hồ đã nhận ra Hàn Lập dò xét, vung tay lên.

    Lập tức trong phòng khách quý kia dâng lên một tầng sương mù màu đỏ nồng đậm, triệt để ngăn cách Cửu U Ma Đồng của Hàn Lập.

    "Hai ngàn vạn!" Sắc mặt Hàn Lập cũng trầm xuống, nhưng ngay sau đó khôi phục như thường, lập tức mở miệng ra giá.

    Đồng thời, hắn nháy mắt với Đề Hồn ra dấu.

    Đề Hồn minh bạch, lần nữa nhắm mắt lại, trên thân nổi lên một tầng quang mang tối tăm, dò xét ba động thần hồn người bên kia.

    "Không được, người ra giá kia cũng tu luyện Thần Hồn pháp tắc, am hiểu ẩn nấp, ta cảm giác không được ba động thần hồn đối phương." Nhưng rất nhanh nàng mở to mắt, chán nản nói ra.

    Hàn Lập nghe lời này, trong lòng cảm giác nặng nề.

    "Hai ngàn hai trăm vạn!" Thanh âm băng lãnh kia tựa hồ có vẻ không kiên nhẫn, bỗng nhiên nâng giá hai trăm vạn, muốn Hàn Lập buông tay.

    "Chủ nhân, quá mắc, nếu không thì thôi đi." Đề Hồn hơi chần chờ, dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo Hàn Lập một cái, thấp giọng khuyên can.

    Chỉ là trong lời nói nàng do dự không bỏ, cho dù ai cũng có thể nghe hiểu được.

    "Hai ngàn năm trăm vạn!" Hàn Lập cho Đề Hồn một ánh mắt yên tâm, lần nữa báo giá, không mảy may nhường.

    Trong hội trường vang lên một trận xôn xao, nhao nhao nhìn sang sương phòng Hàn Lập.

    Hàn Lập đã sớm thiết hạ màn sáng cấm chế trong phòng, che phủ người chung quanh dò xét.

    "Hai ngàn bảy trăm vạn!" Thanh âm băng lãnh im lặng một chút, một lần nữa nâng giá.

    "Ba ngàn vạn!" Mặt Hàn Lập không biểu tình, bỗng nhiên báo ra một giá cao làm cho tất cả mọi người ở đây có chút khó tin.

    Giờ phút này trong lòng hắn kỳ thật cũng đang thịt đau, tiêu ba ngàn vạn Tiên Nguyên thạch mua sắm U Minh Quỷ Trảo này, cũng quá cao, nhưng trước đó đã cam đoan với Đề Hồn, bất luận thế nào cũng phải lấy hai kiện Tiên khí này tới tay.

    Huống chi, U Minh Quỷ Trảo này đúng là Tiên khí tốt khó gặp, lại phi thường phù hợp với pháp tắc của Đề Hồn, cũng không tính là ăn thiệt thòi.

    Trong phòng đối phương, một bóng người cao gầy bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt âm lãnh giống như kền kền, nhìn qua sương phòng Hàn Lập.

    Trong mắt người này chớp động quang mang lạnh lùng, sau một lát hừ một tiếng, cuối cùng không ra giá nữa.

    Trên đài đấu giá, lão giả mập mạp mặt mày hồng hào hỏi thăm giá ba lần, cuối cùng tuyên bố U Minh Quỷ Trảo thuộc về Hàn Lập.

    Trong lòng Hàn Lập thở ra một hơi, nhưng lập tức nhớ lại trên thân còn sót lại hai ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, lông mày hơi nhíu lại.

    Đề Hồn xem trọng một kiện Tiên khí khác, cũng không kém U Minh Quỷ Trảo, chỉ sợ giá cả cũng sẽ không thấp, hơn nữa còn có vật mà Tinh Viêm đồng tử muốn, chừng đó Tiên Nguyên thạch chỉ sợ không đủ.

    Đuôi lông mày hắn khẽ động, mặt lộ vẻ do dự.

    Rất nhanh, đại hội đấu giá liền phái người đưa U Minh Quỷ Trảo kia tới, người tới chính là Lam Mi kia.

    Hàn Lập thanh toán xong Tiên Nguyên thạch, Đề Hồn lập tức vui mừng khấp khởi phất tay phát ra một cỗ hắc quang, quấn lấy U Minh Quỷ Trảo, thu vào thể nội tế luyện.

    "Lam Mi, nơi các ngươi có thu mua bảo vật không?" Hàn Lập mặc kệ Đề Hồn, hỏi Lam Mi kia.

    "Tất nhiên là có, không biết tiền bối muốn bán vật gì?" Ánh mắt Lam Mi vui mừng, lập tức đáp.

    Hàn Lập vung tay lên, bên cạnh nhiều ra mười mấy khối tinh thạch màu lam to bằng đầu người, bên trong chớp động quang mang lôi điện doạ người.

    Một cỗ Lôi Điện Pháp Tắc vô cùng mãnh liệt từ trên những tinh thạch màu lam này bộc phát ra. Toàn thân Lam Mi lập tức run rẩy không thôi, sắc mặt càng trắng bệch.

    Hàn Lập thấy cảnh này, phất tay phát ra một cỗ lôi quang màu vàng bao lại những tinh thạch này, che lại hơn phân nửa Lôi Điện Pháp Tắc.

    Lúc này thân thể Lam Mi mới đứng vững, nhẹ nhàng thở ra, cảm tạ Hàn Lập một tiếng.

    "Đây là Kinh Lôi Thạch!" Nàng nhìn kỹ những tinh thạch màu lam này, lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng tới gần hai bước cẩn thận xem xét.

    "Lam Mi cô nương hảo nhãn lực, không sai, những thứ này chính là Kinh Lôi Thạch, không biết các ngươi ra giá bao nhiêu?" Thần sắc Hàn Lập như thường hỏi.

    Kinh Lôi Thạch chính là vật liệu chứa Lôi Điện Pháp Tắc, cực kỳ cao đẳng, mặc dù còn kém Thổ Hoàng Tinh, Thiên Kim Toản, nhưng cũng chênh lệch không xa.

    Những Kinh Lôi Thạch này, là hắn ở khu vực trung tâm của Ngũ Quang Lôi Vực thu lấy tinh hoa lôi điện, lúc tế luyện Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ngẫu nhiên phát hiện, giá trị cực cao.

    "Những Kinh Lôi Thạch này phẩm chất cực cao, mỗi một khối đoán chừng trên trăm vạn Tiên Nguyên thạch, giao dịch lớn như vậy, tiểu nữ không làm chủ được, tiền bối chờ một lát, ta đi mời chấp sự trưởng lão tới." Lam Mi xin lỗi một tiếng, vội vàng bước nhanh ra ngoài.

    Hàn Lập cũng không vội, tự mình nhìn lại quảng trường phía dưới.

    Đại hội đấu giá đã lần nữa bắt đầu, bất quá vật bán đấu giá cũng không phải là thứ hắn muốn.

    Hắn nhìn qua, liền dời ánh mắt đi, nhìn lại phía phòng khách trước đó, ý niệm trong đầu chuyển động.

    Sáu người trong phòng khách kia toàn thân bảo bọc áo đen, một bộ dạng lén lén lút lút.

    Nếu chỉ là tán tu, cũng không cần che giấu như vậy, chẳng lẽ sáu người kia là người Cửu Nguyên quan, Bách Tạo sơn hoặc là Kim Nguyên Tiên Cung? Không biết đến Lưu Kim thành làm gì?

    Trong đầu Hàn Lập đột nhiên không khỏi toát ra một ý niệm, những người kia tới đây, không phải là có liên quan đến mình chứ?

    Vừa nghĩ đến đây, chân mày hắn cau lại.
     
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 5: Đại La chi tranh!
    Chương 1201: Lộ ra manh mối

    Dịch: Đậu Đỏ
    Biên: Độc Hành
    Đề tự: Chưởng Thiên
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Chủ nhân, dòng suy nghĩ của người không yên, đã xảy ra chuyện gì?" Đề Hồn mở mắt nhìn lại, hỏi.

    "Đề Hồn, ngươi chú ý sáu người chỗ phòng khách quý kia, tốt nhất hãy nghĩ biện pháp dò xét thân phận của bọn chúng một chút, thêm mục đích tới đây là gì." Hàn Lập truyền âm nói ra.

    Đề Hồn mặc dù không rõ dụng ý Hàn Lập, vẫn gật đầu, thường xuyên chú ý tới chỗ kia.

    Ngay lúc này, cửa phòng khẽ động, một nữ đạo sĩ mặc đạo bào xanh biếc, đi theo Lam Mi đến.

    Nữ đạo sĩ này rõ ràng là một vị Đại La cảnh, nhìn có chút trẻ tuổi, hai gò má hồng nhuận phơn phớt giống như hoa sen, trong lúc đi lại tỏa hương khí bốn phía, tựa hồ cũng không phải là tu sĩ Nhân tộc, mà là thảo mộc yêu tinh hoá hình.

    "Thạch đạo hữu hữu lễ, thiếp thân là chấp sự trưởng lão của Nhật Nguyệt Các, đạo hữu gọi ta Hà Hoa Tiên Nương là được." Nữ đạo sĩ liếc mắt Kinh Lôi Thạch bên cạnh một chút, ánh mắt hơi sáng lên, nhưng rất nhanh liền thu tầm mắt lại, nhìn Hàn Lập cười khẽ nói.

    "Hà Hoa tiên tử không cần phải khách khí, những Kinh Lôi Thạch này của ta, Nhật Nguyệt các thu mua được không?" Hàn Lập nhàn nhạt gật đầu, hỏi.

    "Thạch đạo hữu nói đùa, đừng nói mười mấy khối Kinh Lôi Thạch này, dù là hơn ngàn khối vạn khối, Nhật Nguyệt Các ta cũng thu được." Hà Hoa Tiên Nương vén một ít tóc rủ xuống thái dương, cười nhạt nói ra.

    "Nội tình Nhật Nguyệt Các quả nhiên thâm hậu, vậy thì mời Hà Hoa tiên tử cho cái giá a." Hai hàng lông mày Hàn Lập nhếch lên, cười nói.

    Ánh mắt Hà Hoa Tiên Nương đảo qua trên mười mấy khối Kinh Lôi Thạch, rất nhanh thu tầm mắt lại.

    "Thạch đạo hữu, phẩm chất mười mấy khối Kinh Lôi Thạch này bất phàm, trọng lượng cũng không nhỏ, như vậy đi, mỗi khối Kinh Lôi Thạch xem như một trăm năm mươi vạn Tiên Nguyên thạch, mười ba khối nơi này của ngươi, hết thảy một ngàn chín trăm vạn Tiên Nguyên thạch, lấy số nguyên đi, hai mươi triệu Tiên Nguyên thạch, như thế nào?" Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạchh ngọc sách. Hà Hoa Tiên Nương kiểm kê rõ ràng, vẻ mặt tươi cười nói.

    Hàn Lập sớm đã nghe qua giá cả Kinh Lôi Thạch, vốn cho là có thể bán được một ngàn rưỡi vạn cũng không tệ rồi, bây giờ lại bán được hai ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, hắn tự nhiên không có ý kiến gì.

    "Hà Hoa tiên tử làm ăn sảng khoái, trong tay Thạch mỗ còn có một số vật liệu muốn bán nữa." Một tay Hàn Lập phất lên, lại lấy ra một đống vật liệu, đó là rất nhiều vật liệu trước kia thanh lý trong Hoa Chi không gian, còn lại một ít vật phẩm không tốt bán ra.

    Hắn đặt bán những thứ này ở trên Luân Hồi điện, nhưng những năm qua cũng không bán được bao nhiêu, dứt khoát hôm nay đồng loạt xử lý.

    "Thạch đạo hữu, những vật này ngược lại có chút lộn xộn, bất quá trong đó cũng có mấy món không tệ. Như vậy đi, ta thu toàn bộ hết, bốn trăm vạn Tiên Nguyên thạch, như thế nào?" Ánh mắt Liên Hoa Tiên Nương quét qua, lập tức nói ra.

    Hàn Lập cũng không trả giá, nhẹ gật đầu.

    Có lẽ hắn ăn một chút thiệt thòi nhỏ, bất quá có thể duy nhất một lần bán ra hết cũng đỡ phiền lòng.

    Một phen mua bán xong, trên thân Hàn Lập lại có thêm hơn hai ngàn bốn trăm vạn Tiên Nguyên thạch, cơ hồ kiếm lại số vừa mới tiêu hết, tâm tình cũng cực kì vui sướng.

    Liên Hoa Tiên Nương sau khi mua bán xong, cũng không ở lại đây lâu, rất nhanh dẫn Lam Mi cáo từ rời đi.

    "Chủ nhân." Hai người Liên Hoa Tiên Nương vừa đi, Đề Hồn lập tức nói với Hàn Lập.

    "Phát hiện cái gì hả?" Hàn Lập truyền âm hỏi.

    "Những người kia trong khoảng thời gian này không có nói chuyện, ta không thám thính được tin tức gì, bất quá thân phận một người trong số sáu người kia, ta đã biết rõ, ngươi cũng biết." Đề Hồn nói ra.

    "A, là ai?" Hàn Lập hỏi.

    "Chính là Lam Nhan mà lúc trước chúng ta gặp ở trong Tuế Nguyệt Tiên Phủ." Đề Hồn đáp.

    "Lam Nhan? Ngươi chắc chắn chứ?" Hàn Lập khẽ giật mình, lập tức truy vấn.

    "Sẽ không sai, lúc trước ta chỉ lo dò xét ba động thần hồn người đấu giá kia, không bận tâm những người khác, ta vừa mới tra xét kỹ lưỡng năm người khác một chút, thần hồn ba động của một người trong đó khẳng định là Lam Nhan không thể nghi ngờ." Thần sắc Đề Hồn tỏ vẻ chắc chắn.

    Hàn Lập biết cảm giác thần hồn của Đề Hồn linh mẫn không gì sánh được, sẽ không sai, lập tức chậm rãi gật đầu.

    Lam Nhan chính là người Cửu Nguyên quan, năm người khác tám chín phần mười cũng là thủ hạ Cửu Nguyên quan, chỉ là bọn người Lam Nhan tới nơi này làm gì?

    "Ngươi tiếp tục dò xét động tĩnh những người kia, có bất kỳ phát hiện gì liền báo cho ta biết." Hàn Lập hơi im lặng, sau đó dặn dò Đề Hồn.

    "Chủ nhân yên tâm, cấm chế của bọn chúng trong phòng kia không ngăn được cảm giác của ta." Đề Hồn bảo đảm nói.

    Hàn Lập giao những người kia cho Đề Hồn, tiếp tục quan sát đấu giá phía dưới.

    Thời gian nhanh chóng trôi qua, đấu giá rất nhanh lại qua mười vòng.

    "Một kiện bảo vật dưới đây, là một thú hạch Tam Túc Kim Ô Thái Ất đỉnh phong, ẩn chứa lực lượng hỏa diễm vô cùng vô tận, có thể dùng để luyện chế Tiên khí, cũng có thể dùng để tu luyện tăng lên Hỏa Diễm nguyên khí. Bảo vật này giá quy định ba trăm vạn Tiên Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn." Lão giả mập mạp lại tuyên bố một kiện vật đấu giá, đó là một viên thú hạch to bằng cái miệng chén có màu đỏ vàng, tản mát ra hào quang chói sáng giống như mặt trời.

    Nhãn tình Hàn Lập sáng lên, vật này đúng là vật lúc trước hắn nhìn trúng, dự định mua cho Tinh Viêm đồng tử khôi phục.

    Thú hạch Tam Túc Kim Ô này mặc dù cũng coi là trân phẩm, nhưng so với những bảo vật khác, thì kém rất nhiều, có vẻ hơi bình thường, cho nên người ghế khách quý cơ bản không ai xuất thủ, tham dự cạnh tranh phần lớn là người trong hội trường phía dưới.

    Hàn Lập hơi tăng cao giá tiền một chút, dễ dàng đè xuống những người phía dưới kia, lấy năm trăm vạn Tiên Nguyên thạch mua vật này, xong hắn ném vào không gian Hoa Chi.

    Ánh lửa trên thân thể Tinh Viêm đồng tử chớp động, hóa thành hình thái Tinh Viêm Hỏa Điểu, một ngụm nuốt viên thú hạch này vào, vui mừng kêu lên vài tiếng, sau đó bay vào chỗ sâu trong không gian Hoa Chi, luyện hóa thú hạch.

    Giờ phút này, trên đài đấu giá lại lần nữa mang lên bảo vật đấu giá tiếp theo, đó là một hộp ngọc dài màu đen, phía trên dán đầy phù lục, phong ấn cực kỳ kín, nhưng vẫn có một cỗ âm hàn quỷ lực từ trong hộp ngọc thẩm thấu ra.

    Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, ngồi ngay ngắn lại, mặt Đề Hồn bên cạnh cũng lộ sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn về hộp ngọc phía trên đài.

    Lão giả mập mạp nói lẩm bẩm, bấm niệm pháp quyết phá vỡ phong ấn trên hộp ngọc, mở nó ra, lộ ra một kiện sáo ngắn đen nhánh bên trong. Kích thước cây sáo cũng không hoàn toàn đều đặn, nhìn tựa hồ giống như là dùng một đoạn xương đùi chế thành, một đầu còn có một cái đầu lâu, trông cực kỳ tà dị.

    Một cỗ âm hàn quỷ lực cường đại ở trên bộc phát ra, trong quỷ lực còn kèm theo tiếng gầm rú ô ô quái dị, khiến cho người ta nghe vào, trong đầu như là có một cái cưa đang cưa nghiền nát, cắt chém thần hồn, khổ sở gần như thổ huyết.

    Lão giả mập mạp vội vàng vung tay lên, trên đài đấu giá dâng lên một mảnh bạch quang, hình thành một màn sáng màu trắng bao cây sáo ngắn màu đen lại, mọi người dưới đài lúc này mới dễ chịu một chút.

    "Món bảo vật tiếp theo này tên là Tán Hồn Quỷ Địch, cũng là chí bảo Quỷ Đạo, chính là Nê Lê thượng nhân tổ sư Vạn Quỷ Tông ở Minh Hải Tiên Vực tự tay luyện chế tứ phẩm Tiên khí, chỉ là bất quá năm đó một trận chiến ở U Minh Hải, Nê Lê thượng nhân bại dưới tay Thái Bạch Kiếm Tông Mộ Dung tiên tử, Tán Hồn Quỷ Địch cũng bị tổn thương, rơi xuống ngũ phẩm, nhưng uy năng vẫn vượt xa ngũ phẩm Tiên khí bình thường. Chư vị cũng vừa mới nhìn thấy, cây sáo này uy năng quá cường đại, mà hiệu quả chủ yếu chính là công phạt thần hồn, biểu diễn ở ngay đây thì không ổn, sẽ bắt đầu đấu giá cái này, giá quy định một ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi vạn." Lão giả mập mạp giới thiệu sáo ngắn màu đen này, sau đó tuyên bố đấu giá bắt đầu.

    Trong lòng Hàn Lập đầu tiên là vui mừng, nhưng lập tức lại nhăn mày lại.

    Sáo đen ngắn này chính là kiện Tiên khí thứ hai Đề Hồn xem trọng, bất quá trên miếng ngọc giản kia chỉ nói là cây sáo này là Tiên khí công kích thần hồn, không ngờ vậy mà còn có lai lịch quá lớn, trước kia lại là tứ phẩm Tiên khí.

    Nếu vậy, giá tiền bảo vật này sợ rằng sẽ đắt hơn U Minh Quỷ Trảo nhiều lắm, trên người hắn bây giờ mặc dù có trên dưới bốn ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, cũng chưa chắc đấu giá được.

    Thời điểm Hàn Lập suy xét, đấu giá đã bắt đầu, chỉ mới qua mấy lượt, giá tiền cũng đã tăng tới hai ngàn vạn.

    "Hai ngàn năm trăm vạn!" Ý niệm trong lòng Hàn Lập chuyển động, đưa tay ra một cái giá cao, một lần đề cao năm trăm vạn.

    Tiên Nguyên thạch trên người hắn không quá sung túc, chỉ có thể lớn tiếng doạ người, hy vọng có thể dọa lùi những người đấu giá khác.

    Quả nhiên, Hàn Lập lần này nâng giá, toàn bộ hội trường yên tĩnh lại, không ít người mặt lộ vẻ khiếp sợ, không tiếp tục ra giá.

    "Hai ngàn tám trăm vạn!" Một thanh âm băng lãnh vang lên, bất ngờ chính là người trước đó cùng hắn tranh đoạt U Minh Quỷ Trảo kia.

    Hàn Lập nhíu mày, đang muốn ra giá đè xuống.

    "Ba ngàn vạn!" Một thanh âm lãnh ngạo khác vang lên, lại là từ trong một gian phòng khách quý khác truyền ra.

    Hàn Lập nhìn qua, ngồi bên trong là một nam tử trẻ tuổi mặc áo lam, khí độ bất phàm.

    "Ba ngàn ba trăm vạn!" Hàn Lập đưa tay hô.

    "Ba ngàn bốn trăm vạn!" Nam tử áo lam nhíu mày, nhìn thoáng qua chỗ ngồi Hàn Lập, trầm giọng nói ra.

    "Ba ngàn sáu trăm vạn!" Thanh âm lạnh như băng kia vang lên lần nữa, dáng vẻ tình thế bắt buộc.

    Mà thân thể nam tử áo lam kia lắc một cái, không còn lên tiếng.

    "Bốn ngàn vạn!" Hàn Lập quả quyết quát.

    Đám người hội trường xôn xao, tất cả đều nhìn về phía chỗ khách quý nơi Hàn Lập, trong miệng bàn tán ầm ĩ.

    Trước đó Hàn Lập lấy ba ngàn vạn Tiên Nguyên thạch đấu giá được U Minh Quỷ Trảo, trong ký ức mọi người vẫn còn mới mẻ, giờ phút này theo như lời bàn tán đều là hiếu kỳ thân phận Hàn Lập, cùng sợ hãi thán phục tài lực phong phú của hắn.

    Hàn Lập không để ý đến đám người hội trường, con mắt âm thầm nhìn về phía chỗ ngồi khách quý bọn người Lam Nhan.

    Phòng khách kia nhất thời không có động tĩnh, làm trong lòng hắn chậm rãi buông lỏng.

    "Bốn ngàn rưỡi vạn!" Nhưng ngay lúc giờ phút này, thanh âm băng lãnh kia đột ngột vang lên lần nữa.

    Hàn Lập thở dài một hơi, sắc mặt gượng cười, quay qua Đề Hồn nói ra:

    "Đề Hồn, tài lực đối phương trên cơ ta, Tán Hồn Quỷ Địch này xem ra không lấy được rồi."

    Nào biết giờ phút này hai con ngươi Đề Hồn khép hờ, đối với lời nói Hàn Lập phảng phất như không nghe thấy.

    Hàn Lập cảm giác hơi kỳ quái, nhưng cũng không quấy rầy.

    Lúc này trong hội trường lại không có người ra giá, lão giả mập mạp kia theo thường lệ hỏi thăm ba tiếng, rồi tuyên bố người sở hữu Tán Hồn Quỷ Địch.

    Vào thời khắc này, Đề Hồn mở to mắt, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng nói ra: "Chủ nhân, những người kia vừa mới nói chuyện một hồi, ta dò xét được một tin tức trọng yếu."

    "Tin tức gì?" Hàn Lập đang muốn nói với Đề Hồn về sự tình Tán Hồn Quỷ Địch bị người khác thu lấy mất, nghe lời này, vội dừng lại, hỏi.

    "Ta thuật lại không rõ lắm, chủ nhân người tự mình xem đi." Đề Hồn bấm niệm pháp quyết một chút, một sợi hắc quang chui vào mi tâm Hàn Lập.

    Trong đầu Hàn Lập hiện ra một đoàn hắc quang, sau đó nhẹ nhàng bạo liệt ra, hóa thành một hình ảnh, chính là tình huống trong phòng khách kia.

    "Tài lực Kim tiền bối thật sự phong phú, một số lớn Tiên Nguyên thạch như thế nói cầm ra liền cầm ra ngay." Một người áo đen lấy lòng nói ra.

    "Chỉ là một chút Tiên Nguyên thạch, không cần phải nói." Thân ảnh cao gầy kia có chút đắc ý nói.

    "Tốt, đồ vật nên mua cũng mua được rồi, đã chậm trễ lâu rồi, tranh thủ làm chuyện chính sự cho tốt đi, nếu để Phệ Kim Tiên kia lại chạy thoát, chúng ta cũng đừng mơ tưởng có quả ngon để ăn." Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn khác lạnh giọng mở miệng, chính là nữ tử, chẳng biết tại sao thanh âm có chút mơ hồ không rõ.

    "Đúng, đúng. . ." Những người khác có chút e ngại thân ảnh nhỏ nhắn này, vội vàng liên thanh đáp ứng.

    Hình ảnh hơi ngắn ngủi, đến đoạn này chớp động hai lần, biến mất không còn tăm tích.

    Tròng mắt Hàn Lập hơi híp lại, quang mang kỳ lạ trong mắt chớp động.

    Người Cửu Nguyên quan, ý đồ bắt Phệ Kim Tiên, chẳng lẽ là Kim Đồng từ trong Cửu Nguyên quan trốn thoát ra?
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)