Huyền Huyễn Phục Thiên Thị - Tịnh Vô Ngân

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 31: Nghĩa phụ

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: Truyện YY

    Thành Thanh Châu chính là đảo thành, tọa lạc giữa Đông Hải, bốn bề là biển.

    Lúc này, trên biển rộng mênh mông, có một con thuyền to lớn giương buồm tiến về phía thành Thanh Châu.

    Trên boong thuyền, có rất nhiều hình bóng, trong đó có đoàn người khoác áo giáp, là một đám kỵ sĩ, còn có ba bóng người đứng sát mép thuyền, một trung niên cùng với hai thanh niên nam nữ.

    Trung niên có tướng mạo uy nghiêm, khí thế phi phàm, bên cạnh ông ta là thanh niên tướng mạo anh tuấn, trong ánh mắt lộ ra vài phần tà khí, nữ tử có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng vóc người lại cực kỳ gợi cảm, làm người ta mê muội.

    "Đây chính là thành Thanh Châu?" Thanh niên nhìn về phía trước, bình thản nói.

    "Đúng, thành Thanh Châu là một đảo thành trong Đông Hải, đảo thành ở Đông Hải không ít nên cũng khó thấy được, có thể trước đây ngươi chưa nghe nói tới." Trung niên gật đầu nói.

    "Nếu người không nói, thực sự đúng là chưa hề nghe qua, chỉ là, nhân vật tuyệt thế như ông ấy thực sự xuất thân từ nơi xó xỉnh thế này?" Thanh niên lắc đầu nói, có vẻ không thể tin được, dù cho hắn từ trước đến nay kiêu căng, nhưng lúc nói đến “ông ấy”, trong lòng vẫn không thể nào kiềm nổi sự kích động.

    "Tin tức hẳn không sai, chúng ta có thể tìm được vài vết tích trong lịch sử phủ Đông Hải, chỉ là không biết ông ấy rốt cuộc có lưu lại thứ gì ở thành Thanh Châu hay không." Trung niên nói.

    "Hy vọng không uổng phí chuyến này." Thanh niên nở một nụ cười. Thực sự rất khó tưởng tượng, nhân vật nổi bật nhất Đông phương Thần Châu trăm ngàn năm qua lại đến từ một đảo thành.

    Diệp Thanh Đế - truyền thuyết của Đông phương Thần Châu và Đông Hoàng Đại Đế cùng nhau thống trị Đông phương Thần Châu ba trăm năm, mười lăm năm trước ông bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn là bí ẩn, không người nào dám điều tra nguyên nhân cuối cùng. Ba chữ Diệp Thanh Đế đã trở thành cấm kỵ, lại phát hiện được ông đã từng lưu lại một vài vết tích ở phủ Đông Hải, chứng minh ông đến từ phủ Đông Hải, hơn nữa phương hướng cuối cùng chính là thành Thanh Châu – một trong những đảo thành của Đông Hải.

    Thuyền chạy rất nhanh, dần dần tới gần bờ, thành Thanh Châu chầm chậm phóng to trong tầm mắt.

    Bên bờ biển, có rất nhiều nhân vật lớn đang cùng đợi, thành chủ, còn có các nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội, lộ vẻ cung kính khác thường.

    ...

    Thành Thanh Châu không biết những nhân vật lớn sắp đến, Diệp Phục Thiên cũng không biết.

    Đi trên con phố quen thuộc, Diệp phủ dần dần hiện ra trước mắt, bước đi của hắn ung dung, có chút nhớ nhà.

    "Phục Thiên đã về rồi kìa." Một đại nương bán bánh nướng trên phố hô lên.

    "Chào Xa đại nương." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng cười, gọi lớn về phía hai lão nhân gia đang đánh cờ gần đó: "Vương đại gia, Vân gia gia."

    "Tiểu tử ngoan, đứa trẻ nhà tiểu Lâm năm nay cũng mười lăm rồi, dáng dấp xinh xắn lắm đấy." Vương đại gia cười hì hì nói.

    "Lâm thúc, tiểu Thanh có ở nhà không?" Diệp Phục Thiên dừng lại hỏi chưởng quầy một tiệm rượu bên đường.

    "Không có không có, Phục Thiên, ngươi đã lâu không về nhà, mau mau về thăm đi." Chưởng quầy run run cười nói, hung hăng trợn mắt nhìn Vương đại gia.

    "Phục Thiên ca ca đã trở về?" Trong tiệm rượu truyền ra một tiếng nói trong trẻo.

    "Nha đầu chết tiệt mau trở về làm việc." Chưởng quầy thấp giọng mắng, Diệp Phục Thiên chớp mắt cười, tiếp tục đi về phía trước, khoát tay nói:

    "Tiểu Thanh, hôm nào ta tìm muội chơi nhé."

    Sau khi hắn rời đi, Vương đại gia nói với Lâm chưởng quầy: "Tiểu Lâm à, Phục Thiên là thiếu gia của Diệp gia, tìm nha đầu nhà ngươi chơi đùa, ngươi còn không vui sao?"

    "Đại gia, tên tiểu ma đầu đó không đứng đắn, con gái nhà ai chưa từng bị thằng nhóc ấy lừa bằng những lời lẽ đường mật, ta dám sao?" Vẻ mặt Lâm chưởng quầy đau khổ nói. Con gái nhà nào nhìn trúng tiểu ma đầu này, xác định chắc chắn xui xẻo.

    Diệp Phục Thiên không biết những lời bàn tán ấy, xuyên qua phố, thấy phía trước có một tòa phủ đệ độc lập, trên có khắc chữ "Diệp".

    Bên ngoài phủ có hai gã thủ vệ, bên cạnh có một hình bóng tóc hoa râm hơi khom lưng, ánh mắt đục ngầu nhìn ra bên ngoài phủ, lúc nhìn thấy Diệp Phục Thiên, ánh mắt đục ngầu đó mới có chút ánh sáng.

    "Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên còn chưa tới nơi đã lên tiếng gọi, chạy tới trước cổng phủ, nói:

    "Nghĩa phụ, tại sao người lại ở đây?"

    Vẻ ngoài của ông cũng không già, nhưng bởi vì tóc và dáng người khom khom khiến ông có vẻ già nua khác thường, ông nở nụ cười với Diệp Phục Thiên, nói: "Cuối năm, nghĩ con cũng sắp về nên ta ở đây đợi. Đúng rồi, tại sao không thấy Dư Sinh?"

    "Dư Sinh đến Thiên Yêu sơn rèn luyện rồi." Diệp Phục Thiên đi lên trước, đỡ cánh tay của lão nhân, nói:

    "Nghĩa phụ, tóc bạc người lại bạc thêm."

    "Không sao, không sao, thấy con trưởng thành là tốt rồi, đối với nghĩa phụ mà nói, đây chính là điều vinh hạnh nhất." Lão nhân tóc trắng lắc đầu cười nói.

    "Nghĩa phụ lại nói lung tung rồi." Diệp Phục Thiên nghe thấy nghĩa phụ nói “vinh hạnh”, không biết nói gì hơn.

    "Lung tung gì chứ, tương lai sẽ có một ngày con hiểu lời nghĩa phụ nói." Lão nhân cười nói:

    "Đi, về nhà thôi."

    "Vâng, về nhà." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng bước đi, tới một đình viện, thấy Diệp Bách Xuyên nói:

    "Tiểu tử thối còn biết trở về à, cuối năm lại chạy đi đâu gây họa cho con gái nhà người ta rồi?"

    Diệp Phục Thiên sầm mặt, cạn lời, nói: "Cha, con vừa trở về, có thể để con cảm nhận chút tình thương của cha không?"

    "Phục Thiên, đừng để ý tới cha con, để mẹ nhìn kỹ một chút nào." Một phu nhân đoan trang xinh đẹp đi đến, chính là mẹ của Diệp Phục Thiên – Diệp Nhu. Cha mẹ hắn cùng họ, nghe nói mẫu thân hắn là người khác xứ, quen biết lúc phụ thân ra ngoài rèn luyện, có hắn rồi mới trở về quê nhà.

    "Chà, không biết ai đó trúng số gì mà lại có thê tử hiền lành xinh đẹp thế này." Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bách Xuyên, nói.

    "Tiểu tử con muốn ăn đòn hả, con có bản lĩnh thì mang về một thê tử hiền lành xinh đẹp như thế cho lão tử xem xem." Diệp Bách Xuyên đi tới bên cạnh Diệp Nhu, đắc ý nói.

    "Là do con không muốn, nếu không... việc này đương nhiên dễ như trở bàn tay." Diệp Phục Thiên vô sỉ nói.

    "Ca, huynh lại khoác lác rồi." Bên ngoài, một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ hơn Diệp Phục Thiên một chút đi tới, cười hì hì nhìn Diệp Phục Thiên, bên cạnh còn có một phu nhân xinh đẹp. Đây là cô cô của Diệp Phục Thiên - Diệp Dung và con gái của bà là Diệp Tiểu Cầm, Diệp Tiểu Cầm theo họ mẹ.

    Phía sau bọn họ còn có hai bóng người, một trung niên dẫn theo một thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi, là thúc thúc của Diệp Phục Thiên - Diệp Đông Lưu và con của ông - Diệp Mặc.

    "Thúc, cô cô." Diệp Phục Thiên cất tiếng chào, sau đó cười hì hì nhìn thiếu nữ, nói: "Diệp Tiểu Cầm, muội ngứa hả?"

    Diệp Tiểu Cầm hoảng sợ núp phía sau Diệp Dung, nói: "Huynh lại muốn giở trò lưu manh, cữu cữu nhìn kìa."

    Đoàn người đều nở nụ cười, Diệp Mặc tiến lên trước, nói: "Phục Thiên ca, bá phụ nói bây giờ tu vi của huynh lợi hại, thật không?"

    "Đó là đương nhiên, ca ca của đệ hiện tại là võ pháp kiêm tu, tu vi sắp đến Vinh Diệu cảnh, được người của học cung Thanh Châu sùng bái như mây." Diệp Phục Thiên cười đùa với Diệp Mặc.

    Diệp Mặc đầy vẻ khinh bỉ nhìn Diệp Phục Thiên, nói: "Thiếu chút nữa là đệ tin rồi."

    "Ta cũng tin." Diệp Tiểu Cầm phụ họa nói.

    "Phục Thiên, chớ mạnh miệng, chừng nào có thể mang về nhà một thê tử xinh đẹp rồi muốn nói gì thì nói. Nha đầu Tình Tuyết của Phong gia nhìn kỹ rất xinh đẹp, thiên phú lại tốt, coi chừng bị người ta bắt cóc mất đó." Diệp Dung mỉm cười nói.

    "Tình Tuyết..." Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu. Chứng kiến vẻ mặt của hắn, mọi người có chút bừng tỉnh, tiểu tử này có vẻ đã lọt hố rồi, xem ra không theo đuổi được.

    "Được rồi được rồi, người một nhà khó có dịp quây quần, vừa ăn vừa nói chuyện." Diệp Nhu mỉm cười nói, mọi người nhao nhao gật đầu, trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, tiếng cười không ngừng, có vẻ rất ấm áp.

    Sau bữa cơm chiều, mọi người lần lượt rời đi, Diệp Phục Thiên hỏi phụ thân lấy một cây cổ cầm rồi trở về viện của mình. Sau đó không lâu, trong sân có tiếng đàn du dương vang lên, tĩnh mịch dưới ánh trăng.

    Ngày hôm sau, Dư Sinh trở về, võ đạo bước vào Vinh Diệu cảnh, Diệp Phục Thiên vô cùng vui mừng.

    Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của năm, màn đêm buông xuống, thành Thanh Châu đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, không ngừng có pháo hoa nở rộ trên bầu trời thành Thanh Châu.

    Diệp phủ, tiếng đàn du dương vang trong sân, một thiếu niên đang nho nhã đánh đàn, bên cạnh có một thiếu niên ngồi dưới đất tu hành, có điều vào lúc này, Dư Sinh lại mở mắt nhìn Diệp Phục Thiên.

    Tựa hồ cảm giác có gì đó không đúng, tiếng đàn chợt dừng, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, chẳng biết tại sao nỗi lòng có chút không yên.

    "Phục Thiên." Bên ngoài, lão giả tóc trắng đi đến, nói với Diệp Phục Thiên:

    "Khúc đàn này có thể tĩnh tâm, nhưng hình như con có tâm sự, lòng có chút rối loạn, đàn cũng loạn."

    "Con cũng không biết vì sao lại thế." Diệp Phục Thiên cười khổ nói.

    "Tiếng đàn lộ ra sự vui vẻ, lại có sự nhớ nhung và phiền muộn, con à, con thực sự đã trưởng thành rồi." Lão giả tóc trắng nhẹ giọng nói:

    "Là nha đầu nhà ai?"

    "Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua bên cạnh Dư Sinh, chỉ thấy Dư Sinh lắc đầu, hắn vẫn chưa nói cho phụ thân hắn biết chuyện của Diệp Phục Thiên.

    "Thì ra thật sự có nhớ nhung sao?" Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu:

    "Nghĩa phụ, có phải con không hành sự đàng hoàng, phụ sự kỳ vọng của người?"

    "Đứa trẻ ngốc, trong quá trình trưởng thành ắt phải trải qua việc này, xưa nay bao nhiêu nhân vật anh hùng, ai có thể tránh được nhi nữ tình trường." Lão giả tóc trắng đi tới bên cạnh Diệp Phục Thiên, ôn hòa nói:

    "Nghĩa phụ không phản đối con yêu đương, nhưng cô nương ấy phải xứng đáng với tình cảm của con, con phải nhớ kỹ, nữ nhân tương lai của con phải là mẫu nghi thiên hạ."

    Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn lão giả, hắn biết nghĩa phụ từ nhỏ đã gửi gắm vào mình kỳ vọng cực cao, thậm chí cao đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

    "Nghĩa phụ, con sợ tương lai con sẽ khiến người thất vọng." Diệp Phục Thiên nhẹ giọng nói.

    "Tin tưởng mình, tựa như nghĩa phụ tin tưởng con vậy." Lão nhân vỗ vỗ bả vai Diệp Phục Thiên, nói:

    "Đi thôi, người nhà con đang chờ con, Phong gia cũng tới."

    "Vâng, Dư Sinh, chúng ta đi cùng nhau." Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh bên cạnh.

    "Dư Sinh ở lại, ta có vài lời muốn nói với nó." Lão giả nói.

    "Được." Diệp Phục Thiên gật đầu rời khỏi tiểu viện. Sau khi hắn rời đi, bên ngoài viện có tiếng gió đóng cửa viện lại, lão nhân nhìn Dư Sinh, nói:

    "Cho ta xem mệnh hồn của con tu hành thế nào rồi."

    Dư Sinh đứng dậy, tâm niệm vừa động, ánh mắt của hắn đột nhiên phóng ra tia sáng vô cùng đáng sợ, trên người, một luồng khí tức đang lưu động, linh khí trong trời đất điên cuồng nổ tung, một lớp áo giáp khoác lên người, mệnh hồn xuất hiện, giờ khắc này Dư Sinh chẳng khác gì Ma thần.

    "Được rồi." Lão nhân gật đầu, Dư Sinh thu hồi mệnh hồn, ánh mắt khôi phục như thường.

    "Dư Sinh, con phải nhớ kỹ, con vĩnh viễn là lưỡi đao sắc bén hùng mạnh nhất và chiếc khiên vững chắc nhất bên cạnh Phục Thiên, tương lai sẽ có một ngày, sử sách khắc tên của con."

    Lão nhân nghiêm túc dặn dò, Dư Sinh mơ hồ nửa hiểu nửa không, nhưng hắn biết, hắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ thiếu niên kia, không chỉ bởi vì lời phụ thân nói.
     
    thanhson, inthenight and buinhi99 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 32: Tình yêu chớm nở

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: Truyện YY

    Tiệc rượu cuối năm, người của Diệp gia đều ở đây, cả nhà Phong Như Hải cũng tới. Mặc dù hai nhà thân quen, nhưng Phong Như Hải chưa bao giờ tới Diệp gia đón năm mới, đây là lần đầu tiên.

    "Phong bá phụ." Diệp Phục Thiên hướng về phía Phong Như Hải, cất tiếng chào, sau đó ngồi xuống giữa Diệp Tiểu Cầm và Diệp Mặc.

    "Qua đêm nay là mười sáu rồi, Phục Thiên ngày càng anh tuấn." Phong Như Hải nhìn thấy Diệp Phục Thiên, khen một tiếng. Nhờ tu hành, khí chất hôm nay của Diệp Phục Thiên càng thêm xuất chúng so với quá khứ, vóc người trở nên cân xứng đôi chút, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn đã có phong thái bất phàm.

    Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết nhìn về phía Diệp Phục Thiên, trong lòng vẫn không thể quên cảnh đó ở học cung Thanh Châu một tháng trước, thiếu niên đứng trong gió tuyết phong hoa tuyệt đại. Trước đây Diệp Phục Thiên thường xuyên đùa với nàng, nàng cảm giác Diệp Phục Thiên vẫn sẽ luôn quấn quýt bên cạnh nàng, nhưng bây giờ hắn gần như vậy, lại như rất xa.

    Nếu trước đây không xảy ra chuyện đó, có khi nào sẽ tốt hơn một chút không?

    "Tiểu tử này cũng di truyền từ ta ba phần mà thôi. Tình Tuyết bây giờ duyên dáng yêu kiều, dung nhan như vậy không biết có phải là ruột thịt của ngươi không nhỉ." Diệp Bách Xuyên nhìn Phong Như Hải nói, khiến Phong Như Hải hung hăng nhìn ông chằm chằm.

    "Mọi người đừng khen con cái của nhau nữa, nếu thích, chi bằng chúng ta định hôn sự đi." Cô cô Diệp Dung của Diệp Phục Thiên mỉm cười nói. Diệp Phục Thiên vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết hiện lên một chút bối rối, chứng kiến các ánh mắt đang nhìn về phía mình, nàng càng e thẹn cúi đầu thấp hơn.

    Phong Như Hải nhìn về phía Diệp Phục Thiên, chỉ thấy Diệp Dung lại nói: "Phong đại ca, huynh chớ nhìn nó, tiểu tử này đức hạnh gì ta còn không biết, chỉ cần Tình Tuyết nha đầu không có ý kiến, đêm nay nó có thể cười đến sáng đó."

    "Đúng vậy đúng vậy, ca ca của ta rất thích mỹ nữ." Diệp Tiểu Cầm cũng giúp đỡ mẹ nàng.

    "Ca, huynh gặp may rồi." Tiểu tử Diệp Mặc thấp giọng nói, Diệp Phục Thiên xấu hổ toát mồ hôi, chưa ai hỏi ý kiến của hắn mà?

    "Tình Tuyết nha đầu, con nghĩ thế nào?" Diệp Dung nhìn về phía thiếu nữ cúi đầu, chỉ thấy Phong Tình Tuyết ngẩng đầu, khuôn mặt ửng đỏ len lén liếc nhìn Diệp Phục Thiên, sau đó nàng nghĩ tới hình bóng đứng sánh vai cùng Diệp Phục Thiên trong gió tuyết hôm đó, trong lòng lại có chút mất mát, lắc đầu nói:

    "Con không xứng với Phục Thiên."

    Đây là cự tuyệt...

    Diệp Dung có chút xấu hổ, cười nói: "Không sao, không sao, các con còn nhỏ, về sau còn có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm."

    "Ây da, bay mất rồi." Diệp Tiểu Cầm kề sát bên tai Diệp Phục Thiên, thấp giọng nói.

    "Ca, hãy nén đau buồn." Diệp Mặc thấp giọng nói hùa theo.

    "Phục Thiên về sau còn phải cố gắng thật nhiều, đừng để Tình Tuyết nhìn không thuận mắt." Thúc thúc của Diệp Phục Thiên - Diệp Đông Lưu cũng nói, đều cho rằng Diệp Phục Thiên bị từ chối thảm hại. Diệp Phục Thiên không có gì để nói, chỉ gật đầu không ngừng, cũng không nói chuyện, tùy mọi người muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

    Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, một thị vệ Diệp phủ đi tới, cung kính nói: "Lão gia, bên ngoài có người tìm thiếu gia."

    "Tìm ta?" Diệp Phục Thiên hơi nghi hoặc.

    "Con đi xem đi." Diệp Bách Xuyên nói.

    "Vâng." Diệp Phục Thiên gật đầu, theo thị vệ cùng đi ra ngoài. Sau khi hắn rời đi, Diệp Dung nói:

    "Tình Tuyết, Phục Thiên và con lớn lên cùng nhau từ nhỏ, con cho nó thêm chút thời gian, cho nó thêm một cơ hội nhé."

    Phong Tình Tuyết có chút xấu hổ, có chút ngạc nhiên không biết ai tìm Diệp Phục Thiên.

    Diệp Phục Thiên đi tới bên ngoài Diệp phủ, nhìn thấy bên ngoài có hình bóng xinh đẹp yên tĩnh đứng đó, không khỏi chớp mắt vài cái, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, nói: "Nhớ ta à?"

    Hoa Giải Ngữ trừng mắt liếc hắn, nói: "Phụ thân nói đêm nay thành Thanh Châu sẽ rất náo nhiệt, để ta ra ngoài giải sầu một chút, vừa hay nhìn thấy Diệp phủ, định hỏi một chút có phải là nhà của ngươi hay không, không ngờ lại trùng hợp như vậy."

    "Ừ, đúng là trùng hợp thật." Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt, như cười như không nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng ấm áp, yêu tinh này cũng cứng miệng gớm.

    "Ta tản bộ cùng nàng cho khuây khỏa nhé?" Diệp Phục Thiên cười nói.

    "Đã đến cửa nhà ngươi rồi, không mời ta đi vào ngồi một lát sao?" Hoa Giải Ngữ hơi nghiêng đầu mỉm cười nói, tư thế dí dỏm hòa tan lòng người.

    "À..." Diệp Phục Thiên có chút được yêu thương mà lo sợ, đêm giao thừa đưa nữ tử đến nhà mình, đây là ra mắt trưởng bối à?

    "Ngươi không muốn ư?" Hoa Giải Ngữ thấy Diệp Phục Thiên đờ ra, cười tủm tỉm nói.

    "Sao lại thế, vợ xấu xí sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng, sợ gì." Diệp Phục Thiên nở nụ cười, Hoa Giải Ngữ lại trừng mắt nhìn, vợ xấu xí? Nàng cười tủm tỉm đi lên phía trước, đôi tay mảnh khảnh như ngọc vươn ra.

    "Quân tử động khẩu không động thủ." Diệp Phục Thiên cảm giác thắt lưng lạnh lẽo, xoay người chuồn luôn.

    "Ngươi nói ai xấu hả..." Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm đuổi kịp.

    "Được rồi được rồi, vợ xinh đẹp là được chứ gì." Diệp Phục Thiên cười lớn.

    "Diệp Phục Thiên..." Giọng nói của hai người càng ngày càng xa, thủ vệ bên ngoài Diệp phủ nhìn nhau, một người sùng bái nói:

    "Thiếu gia lợi hại thật."

    "Quá lợi hại." Người còn lại cũng vô cùng sùng bái nói, nữ tử xinh đẹp như tiên lại chủ động yêu cầu gặp gia trưởng?

    Người không phong lưu uổng thiếu niên, nam nhân nên giống thiếu gia, phải vô sỉ một tí mới lừa được tiên tử vào nhà.

    Hai người sóng vai đi đến phòng khách, Hoa Giải Ngữ hỏi Diệp Phục Thiên: "Hôm nay nhà các người tổ chức tiệc rượu cuối năm, gia tộc tụ hội sao?"

    "Ừ, gia yến." Diệp Phục Thiên gật đầu, hai người nhanh chóng đi đến bữa tiệc. Mọi người trong tiệc rượu thấy Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ kề vai đến, chớp mắt trở nên yên tĩnh lại, ngây ra như phỗng.

    "Tiểu tỷ tỷ xinh quá đi..." Tiểu tử Diệp Mặc kia thì thầm một tiếng.

    Diệp Dung lướt mắt nhìn Hoa Giải Ngữ, rồi lại nhìn Phong Tình Tuyết, ơ... tình địch.

    Phong Tình Tuyết đương nhiên cũng nhìn thấy Hoa Giải Ngữ, có thế nào nàng cũng không ngờ tới việc lại gặp Hoa Giải Ngữ trong nhà Diệp Phục Thiên, còn là trong một ngày như thế này. Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên ý buồn sâu sắc, không khỏi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt gấu váy.

    "Phục Thiên, không giới thiệu hả?" Diệp Dung cười nói.

    "Hoa Giải Ngữ." Diệp Phục Thiên giới thiệu: "Nàng ấy là... nữ nhi của lão sư ta."

    "Nữ nhi của lão sư?" Mọi người cười nhìn hắn, lộ ra ánh mắt “đã hiểu”. Khuôn mặt Hoa Giải Ngữ hơi nóng lên, mơ hồ có chút bối rối nhưng không hề mâu thuẫn, ngược lại có chút mừng vui.

    "Còn đứng đó làm gì, không mau qua đây ngồi." Diệp Bách Xuyên phản ứng kịp, đương nhiên ông biết Hoa Giải Ngữ. Lần trước thi Hương, ông đã hơi nghi hoặc về mối quan hệ của hai người, không ngờ tiểu tử này lợi hại như vậy, quả nhiên con giỏi hơn cha.

    Tiểu tử Diệp Mặc nhảy lên nhường vị trí, Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ ngồi chung. Nghe xong lời giới thiệu của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ ngọt ngào lễ phép chào Diệp Bách Xuyên bọn họ: "Bá phụ, bá mẫu, cô cô, thúc thúc..."

    Diệp Phục Thiên nghĩ thầm, yêu tinh này chưa từng ngọt ngào với mình như vậy.

    "Ca, sao huynh lừa được người ta đến đây vậy?" Diệp Tiểu Cầm bên cạnh Diệp Phục Thiên thấp giọng nói.

    "Nhờ nhan sắc, hiểu chưa?" Diệp Phục Thiên cười cười nhìn Diệp Tiểu Cầm, Diệp Tiểu Cầm khinh bỉ liếc hắn. Tuy Diệp Phục Thiên cũng tuấn tú, nhưng nhan sắc Hoa Giải Ngữ bên cạnh đúng là nghịch thiên, nàng chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy.

    Hoa Giải Ngữ yên lặng ngồi ở đó, nhưng bầu không khí vẫn hơi tế nhị, không bao lâu sau, Phong Tình Tuyết thấp giọng nói: "Cha, con ăn xong rồi, chúng ta về trước đi."

    "Được." Phong Như Hải gật đầu, sau đó đoàn người cáo từ. Diệp Dung chú ý tới ánh mắt vẫn luôn tránh né của Phong Tình Tuyết, lập tức hiểu rõ, hóa ra không phải là cự tuyệt.

    "Cha, mẹ, con và Giải Ngữ cũng đi ra ngoài tản bộ một lát." Diệp Phục Thiên cũng nói.

    "Đi đi, ở bên ngoài nhớ chăm sóc Giải Ngữ thật tốt." Diệp Bách Xuyên gật đầu nói.

    "Con biết rồi." Diệp Phục Thiên đáp, sau đó rời khỏi Diệp phủ cùng Hoa Giải Ngữ.

    Bầu trời thành Thanh Châu hôm nay đầy pháo hoa tuyệt đẹp, nhất là khu vực hồ Thanh Châu, rất nhiều người chèo thuyền trên hồ, hoặc người nhà, hoặc người yêu, cũng có người đứng trong tửu lâu hai bên bờ hồ thưởng thức cảnh đẹp.

    "Đẹp quá." Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên tản bộ tới nơi này, nhìn cảnh đẹp hai bên bờ và giữa hồ Thanh Châu, trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Giải Ngữ lộ ra tâm trạng vui sướng.

    "Phong cảnh tuy đẹp, không bằng người đẹp." Diệp Phục Thiên nhẹ giọng nói. Hoa Giải Ngữ trừng mắt nhìn hắn, nội tâm lại vô cùng vui vẻ, niềm vui này trước đây chưa bao giờ có.

    Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi chớm biết yêu mơ hồ cảm giác được, đây có lẽ là cảm giác của tình yêu.

    Hoa Giải Ngữ đi dạo xung quanh, có người đoán đố đèn, có người biểu diễn ảo thuật, Diệp Phục Thiên vẫn theo sau lưng, ngắm nhìn nụ cười khuynh thành trên khuôn mặt thiếu nữ, ưu phiền mấy ngày nay chớp mắt hóa hư không. Cuối cùng hắn cũng xác định được nguyên nhân vì sao mấy ngày nay lòng hắn không yên. Ba tháng sớm chiều ở chung, vui cười giận mắng, thì ra tình cảm đã nảy sinh trong lòng, chỉ là không biết mà thôi.

    Bên hồ Thanh Châu, Hoa Giải Ngữ thấy rất nhiều du khách thả đèn ước nguyện xuống hồ, nàng cũng học theo, trong tay cầm đèn ước nguyện đặt xuống hồ, đôi mắt đẹp nhắm lại, ước tâm nguyện của mình.

    "Được rồi." Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ mở ra, nói với Diệp Phục Thiên bên cạnh.

    "Nàng ước gì vậy?" Diệp Phục Thiên hỏi.

    "Không nói cho ngươi biết." Hoa Giải Ngữ cười nói, đôi mắt đẹp của nàng nhìn lên khoảng trời bao la đầy pháo hoa nở rộ, nhẹ giọng nói:

    "Bây giờ có phải chúng ta đã xác định quan hệ hay không?"

    "Hả..." Diệp Phục Thiên sửng sốt, ánh mắt có chút cổ quái nhìn Hoa Giải Ngữ.

    "Xác định, quan hệ thế nào?" Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt.

    Hoa Giải Ngữ vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nhìn Diệp Phục Thiên, nhưng sau một khắc, Diệp Phục Thiên lại có cảm giác một bờ vai mềm mại đụng vào cánh tay hắn, như đang tìm gì đó.

    Diệp Phục Thiên đưa tay qua, nắm lấy tay ngọc thon thon, khóe môi thiếu niên nở rộ một nụ cười xán lạn.

    Cảm giác lòng bàn tay truyền tới sự mềm mại, hắn vân vê, khuôn mặt Hoa Giải Ngữ ửng đỏ như ráng mây chiều, nhẹ giọng nói: "Chính là, quan hệ thế này."

    Diệp Phục Thiên hơi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời cùng Hoa Giải Ngữ. Hai người sóng vai đứng bên hồ nước, nắm tay như cặp đôi yêu nhau thực sự.

    Thì ra, yêu tinh cũng ngốc như vậy, đáng yêu như vậy!

    Thời gian như dừng lại, im lặng là vàng, mặc dù Diệp Phục Thiên không trả lời, nhưng trên dung nhan khuynh thành của Hoa Giải Ngữ toát ra nụ cười đẹp nhất, xán lạn hơn cả pháo hoa.​
     
    thanhson, inthenight and buinhi99 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 33: Ly biệt

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: Truyện YY

    Bên bờ hồ Thanh Châu có tửu lâu nổi tiếng nhất thành, quang cảnh trước hồ thu vào tầm mắt như tranh vẽ.

    Lúc này, ở một vị trí gần cửa sổ cực tốt trong một tửu lâu nọ, có một đám người đang ngắm cảnh.

    Điều bất ngờ là Mộ Dung Thu cũng ở trong đó, có điều hắn chỉ là người tiếp khách, thân phận của tất cả những người đang ngồi quanh bàn đều cao hơn hắn.

    Như thanh niên đang ngồi ở vị trí thượng vị, là nhân vật lớn đến từ phủ Đông Hải, bên cạnh hắn là công tử của Thành chủ thành Thanh Châu - Vệ Phong.

    "Mộ Dung Thu, Thiên Yêu sơn có tin tức gì không?" Thanh niên đến từ phủ Đông Hải hỏi Mộ Dung Thu.

    "Người của chúng ta đang mở đường ở Thiên Yêu sơn, buổi chiều hôm nay đã truyền về tin tức, có một khu vực thần bí, khả năng đang cất giấu thứ gì đó." Mộ Dung Thu cung kính đáp lại.

    "Cứ tiếp tục như vậy, e rằng người ta mang tới đều phải chôn thân ở Thiên Yêu sơn, mọi người hãy đưa thêm người qua." Hạ Phàm quét mắt về phía Mộ Dung Thu, nói.

    "Trở về ta sẽ nói với phụ thân ngay." Mộ Dung Thu và Vệ Phong đều gật đầu đáp.

    "Ừ." Hạ Phàm gật đầu, hướng về phía Mộ Dung Thu: "Hy vọng ngươi không làm sai điều gì."

    "Cung chủ Thổ Hành cung chính là sư đệ của cha ta, chuyện đó ta cũng đã tự mình trải nghiệm, không có khả năng mắc lỗi, Thiên Yêu sơn quả thực đã xuất hiện rồng." Mộ Dung Thu khẳng định nói.

    "Tốt." Ánh mắt Hạ Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ở nơi pháo hoa xán lạn, bên hồ có hai bóng người rất nổi bật, chỉ vì nữ tử ấy thật sự quá đẹp, hắn chỉ tay về hướng bên kia, hỏi:

    "Bọn họ là ai?"

    Mộ Dung Thu nhìn về phía bên kia, khi thấy rõ bóng dáng của hai người, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

    "Hoa Giải Ngữ, con gái của đệ nhất cường giả thành Thanh Châu - Hoa Phong Lưu, Diệp Phục Thiên, trước đây là đệ tử học cung Thanh Châu, vì phản bội mà bị đuổi, là đệ tử của Hoa Phong Lưu." Mộ Dung Thu nói.

    "Hoa Phong Lưu?" Ánh mắt của vị trung niên bên cạnh Hạ Phàm sáng lên: "Cầm Ma Hoa Phong Lưu?"

    "Cha ta đã điều tra, ở thành Đông Hải, Hoa Phong Lưu quả thực có danh xưng Cầm Ma." Mộ Dung Thu gật đầu.

    "Vậy thì, đó là con gái của Hoa Phong Lưu và nàng ấy rồi." Đôi mắt trung niên lộ vẻ suy tư.

    "Là vị bị Họa Thánh phế bỏ?" Hạ Phàm lộ ra thần sắc hứng thú, không ngờ ở nơi đây lại có thể gặp được nhân vật từng danh chấn một phương ở thành Đông Hải.

    "Đúng." Trung niên bên cạnh gật đầu: "Cô bé này cũng coi như là người nhà, tốt nhất người không nên có ý nghĩ gì đó, nếu không... xảy ra chuyện sẽ rất phiền phức."

    Ông biết vị thiếu gia này là ai, vì vậy tận lực nhắc nhở hắn.

    "Ta tự có chừng mực, xuống dưới chào hỏi chút đi." Hạ Phàm cười cười rồi đứng dậy rời khỏi tửu lâu, trung niên đi theo phía sau hắn. Đoàn người ra khỏi tửu lâu, hướng về phía Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.

    Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ đang an tĩnh hưởng thụ bức tranh xinh đẹp, bỗng cảm giác được điều gì đó, cùng nhau quay đầu, chứng kiến đoàn người đi về hướng bọn họ. Thấy Mộ Dung Thu trong đám người, trong đôi mắt của Diệp Phục Thiên hiện lên một vẻ hoang mang kỳ lạ.

    "Giải Ngữ tiểu thư, tại hạ Hạ Phàm, phủ Đông Hải." Hạ Phàm đi tới trước mặt Hoa Giải Ngữ, ánh mắt tà ý không chút che giấu sự tán thưởng, bàn về dung nhan, thiếu nữ trước mắt vượt lên tất cả những nữ nhân hắn đã từng gặp trong quá khứ.

    "Có chuyện gì sao?" Giọng nói Hoa Giải Ngữ có chút lãnh đạm.

    "Ngưỡng mộ phong thái Cầm Ma từ lâu, chỉ tiếc chưa bao giờ có duyên gặp mặt, bây giờ có thể gặp Giải Ngữ tiểu thư ở nơi này, ta rất lấy làm vinh hạnh, vì vậy đành đến quấy rầy, không biết Giải Ngữ tiểu thư có nể mặt ta, cùng đến tửu lâu ngồi một lát không?" Hạ Phàm nở nụ cười ôn hòa, Diệp Phục Thiên lại nhíu mày, Hạ Phàm quả thực xem hắn như không tồn tại.

    "Không đi." Hoa Giải Ngữ cười nói, nụ cười lộ ra cảm giác xa cách.

    Người bên cạnh Hạ Phàm đều nhíu mày, thực sự không hề giữ chút thể diện nào.

    "Quấy rầy rồi." Hạ Phàm im lặng trong khoảnh khắc rồi vừa cười vừa nói, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Trong giây phút hắn xoay người, ý cười trong đôi mắt lập tức biến mất, thay vào đó là lãnh ý đáng sợ.

    "Thực sự mất hứng quá đi." Diệp Phục Thiên có chút buồn bực nói, vươn tay, tựa hồ muốn nắm thứ gì đó.

    "Muốn làm gì đó?" Hoa Giải Ngữ né tay, cười tủm tỉm nhìn Diệp Phục Thiên.

    "Xác định quan hệ rồi mà?" Diệp Phục Thiên vô tội nói.

    "Đúng vậy, không phải đã xác định rõ quan hệ sao?" Nụ cười Hoa Giải Ngữ mang theo vài phần nghịch ngợm.

    "Yêu tinh, tại sao nàng có thể như vậy?" Diệp Phục Thiên tủi thân nói, xác định quan hệ xong là không thể đụng chạm nữa hả?

    "Ta thế nào?" Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:

    "Nếu xác định quan hệ, về sau không cho phép gây họa cho nữ nhân khác, còn nữa, bất luận ta ở đâu, đều phải tới tìm ta."

    "Không được, quan hệ không thích hợp." Diệp Phục Thiên có cảm giác bị lừa gạt.

    "Chàng thử xem, phụ thân nói chàng không thành thật, để ta về nhà sớm, ta phải đi đây." Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên không rời, trong đôi mắt xinh đẹp mơ hồ có chút không nỡ, ngày mai sẽ phải chia lìa thì sao, nếu hắn không gặp được nàng, hắn có trách nàng không?

    Diệp Phục Thiên ấm ức nhìn nàng. Thấy biểu cảm của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ không đành lòng, đưa bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc ra trước mặt Diệp Phục Thiên.

    Nhưng, Diệp Phục Thiên không nắm, vẫn nhìn nàng, nói: "Phải rời đi sao?"

    Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ khẽ ngưng chớp, từ “rời đi” trong miệng Diệp Phục Thiên hiển nhiên không chỉ là tạm biệt ở thời khắc này.

    "Yêu nhau rồi không từ mà biệt, sau đó bắt đầu con đường đi tìm tình yêu dài dằng dặc, kịch bản cẩu huyết như vậy lại đặt trên người ta, nàng không cảm thấy như vậy đối với ta rất không công bằng và tàn nhẫn sao?" Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ nói, mấy tháng ở bên, sao hắn lại không biết tính cách yêu tinh thế nào. Cho dù có thích hắn, há lại chủ động như thế, hơn nữa với mấy câu nói kia, sao Diệp Phục Thiên lại không rõ chuyện gì xảy ra.

    Trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Giải Ngữ có một sự thương cảm, chỉ thấy nàng cúi đầu, đôi mắt có chút ửng đỏ, lại không biết nên giải thích thế nào.

    "Vậy chàng muốn ta thế nào đây?" Giọng nói của Hoa Giải Ngữ hạ thấp, ngẩng đầu, đôi mắt đẹp không hề tránh né, nhìn thẳng Diệp Phục Thiên.

    Nhìn dung nhan hoàn mỹ không khuyết điểm trước mắ, cùng với ánh mắt động lòng người, trái tim Diệp Phục Thiên chớp mắt hòa tan, buồn bực nói: "Cẩu huyết thì cẩu huyết vậy, ai bảo ta thích yêu tinh mất rồi."

    Lực sát thương của mỹ nữ mạnh thế đó…

    Hoa Giải Ngữ nghe được lời của Diệp Phục Thiên, đột nhiên cười, trong lòng rất hạnh phúc. Nàng nhìn Diệp Phục Thiên, có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta sẽ bồi thường cho chàng, hay là, đêm nay ta không đi, ở bên chàng nhé?"

    "A... Có phải hơi nhanh không?" Mắt Diệp Phục Thiên chớp sáng, đêm nay, cùng hắn?

    Chứng kiến biểu cảm bỉ ổi của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ hung hăng đạp Diệp Phục Thiên một cước: "Chàng nghĩ gì thế, không phải ta có ý này."

    "Vậy thì là ý gì?" Diệp Phục Thiên nháy mắt.

    "Chàng... Ta hối hận rồi." Hoa Giải Ngữ xoay người, cánh tay lại bị Diệp Phục Thiên nắm được, chỉ thấy Diệp Phục Thiên dịu dàng nói:

    "Ta đưa nàng về."

    "Ừm." Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, lúc này đây, nàng không có ý né tránh, tùy ý để Diệp Phục Thiên nắm.

    "Chúng ta ngồi thuyền đi." Diệp Phục Thiên nói, Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hai người ngồi xuống một thuyền hoa, xuôi theo hồ Thanh Châu.

    Trong hồ Thanh Châu có rất nhiều thuyền hoa, nước hồ sóng gợn lăn tăn, pháo hoa đầy trời vẫn tiếp tục nở rộ, ngồi bên thiếu nữ nơi đầu thuyền, như người trong tranh vẽ, cảnh tượng đó nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ của du khách.

    Lúc này, phía đối diện có một con thuyền đi đến, đầu thuyền có vài bóng người đang đứng, trong đó có hai người nhìn thấy Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, hơi sửng sốt.

    "Tần tướng quân, sư tỷ." Diệp Phục Thiên gọi một tiếng.

    Tần soái ăn vận đơn giản như người bình thường cùng người nhà đón năm mới, nhìn thấy cảnh và người như tranh vẽ, ông giơ ngón tay cái hướng về phía Diệp Phục Thiên.

    "Rất lãng mạn." Tần Y lại cười nói.

    Diệp Phục Thiên run run cười, như đang làm chuyện gì xấu vậy, thuyền lướt qua nhau, bên cạnh có âm thanh nói: "Vóc dáng của sư tỷ thật đẹp."

    "Ừ." Diệp Phục Thiên theo bản năng gật đầu, sau đó phát hiện không đúng, liền thấy Hoa Giải Ngữ đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

    "Nhưng ta thích yêu tinh hơn." Diệp Phục Thiên lập tức nói.

    "Hừ." Hoa Giải Ngữ giả vờ tức giận hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, sau đó, nàng cảm giác được bàn tay đang hướng về phía eo nàng, nhẹ nhàng vòng quanh, thân thể Hoa Giải Ngữ run lên, cũng mặc cho Diệp Phục Thiên, cơ thể hơi nghiêng, đầu dựa vào vai Diệp Phục Thiên.

    Giờ khắc này, yên lặng mà tuyệt đẹp, khoảng cách giữa hai trái tim như đang kề sát bên nhau.

    Trở lại biệt viện học cung Thanh Châu lúc đêm đã khuya, so với thành Thanh Châu phồn hoa, học cung có vẻ rất vắng vẻ, Hoa Phong Lưu đã đi vào giấc ngủ.

    An tĩnh bước vào phòng, Hoa Giải Ngữ phát hiện Diệp Phục Thiên lại cùng mình tiến vào khuê phòng, khuôn mặt nàng không khỏi ửng đỏ.

    "Muộn thế này, nàng sẽ không đuổi ta đi chứ, buổi tối không an toàn." Hoa Giải Ngữ còn chưa nói gì, Diệp Phục Thiên đã giành mở miệng trước, thấy Hoa Giải Ngữ nhìn hắn chằm chằm, lại nói:

    "Nàng nhẫn tâm sao?"

    "Gian phòng của chàng đó." Hoa Giải Ngữ nhìn tên vô sỉ này.

    "Ngày mai nàng phải rời đi, ta còn muốn nhìn nàng thêm nữa, nếu không... không biết khi nào mới có thể nhìn thấy nàng." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói, mặc dù biết là lời ngon ngọt, nhưng Hoa Giải Ngữ có chút mềm lòng, trừng mắt liếc hắn, hôm nay coi như bồi thường cho hắn.

    Nàng đi tới bên giường, cởi áo khoác, lộ ra đường cong hoàn mỹ, mắt Diệp Phục Thiên sáng rực lên vài phần, sau đó thấy Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Dáng người đẹp không?"

    "Hoàn mỹ." Diệp Phục Thiên cảm thấy hơi nóng.

    Hoa Giải Ngữ cười đắc ý, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn, mặt ửng đỏ.

    "Tiểu yêu tinh thật là, cứ thích giày vò người ta." Diệp Phục Thiên buồn bực, nữ nhân quả nhiên thù dai...

    "Nàng nằm như vậy ta không thấy nàng." Diệp Phục Thiên lại lên tiếng, Hoa Giải Ngữ không để ý tới hắn, nhưng sau một lát, vẫn chậm rãi quay lại đối diện hắn, nói:

    "Ở đây, không được phép lại gần nữa."

    Nói rồi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

    Diệp Phục Thiên an tĩnh thưởng thức dung nhan hoàn mỹ gần trong gang tấc, cảm giác được sự ấm áp nhẹ nhàng.

    Dường như trôi qua thật lâu, lúc Hoa Giải Ngữ mở mắt, phát hiện Diệp Phục Thiên vẫn nhìn nàng, không khỏi nhẹ giọng nói: "Ta không ngủ được."

    "Ta đi đánh đàn cho nàng nghe nhé." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói rồi ngồi dậy, một lát sau, bên ngoài có tiếng đàn vang lên.

    An bình, hòa hợp.

    Khúc đàn du dương uyển chuyển, lại tựa như ẩn chứa ái tình mông lung, như có nỗi niềm ly biệt thương cảm.

    Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ nhắm lại, dần dần ngủ, nhưng trong lúc vô tình, hai hàng lệ trong suốt từ đôi mắt xinh đẹp chảy xuống, nhưng biểu cảm trên dung nhan hoàn mỹ vẫn ẩn chứa ý cười.

    Thì ra, đây chính là tư vị tình yêu sao?

    Sự ấm áp của mối tình đầu, sự rung động lúc nắm tay, sự đau lòng lúc ly biệt đánh thẳng vào nội tâm.

    ...

    Lịch Thần Châu năm thứ một vạn, sáng sớm ngày đầu tiên.

    Một con đại bàng đen đáp xuống học cung Thanh Châu, đợi bên ngoài biệt viện của Hoa Phong Lưu. Trong biệt viện, Hoa Giải Ngữ sửa soạn đơn giản, mặc váy dài màu xanh nhạt, như tiên tử hạ phàm, khuôn mặt của nàng luôn mang theo nụ cười, xinh đẹp không thể tả.

    Đi tới cửa viện, nàng ngoái đầu nhìn lại cười, chỉ thấy thiếu niên vẫn đang đánh đàn, ánh mắt trong suốt nhìn hình bóng của nàng, hai người nhìn nhau cười, nỗi lòng không thể nói bằng lời.

    Không có lời thề, không có hứa hẹn sông cạn đá mòn, chỉ có nụ cười, sau đó thiếu nữ tiêu sái đi đến bên cạnh đại bàng đen, cưỡi gió bay lên, hóa thành điểm đen biến mất nơi chân trời.

    Tiếng đàn của thiếu niên vẫn vang vọng, bên cạnh là hình bóng bạch y anh tuấn an tĩnh đứng đó, như một bức tranh​
     
    thanhson and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 34: Nguy cơ của thành thanh châu

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: Truyện YY

    Tiếng đàn sầu muộn hồi lâu mới dừng lại, Diệp Phục Thiên thở dài một tiếng như rất thương cảm, yêu tinh đi rồi, thật sự cảm thấy trống trải.

    "Chớ giả bộ, thành Thanh Châu vốn thuộc về phủ Đông Hải, thành Đông Hải lại là phủ thành của phủ Đông Hải, vượt biển là có thể đến, ta không tin con không biết." Hoa Phong Lưu nhìn đệ tử bên cạnh, nói:

    "Con vốn nghĩ bước vào Vinh Diệu cảnh mới rời đi, với tốc độ tu hành của con, tối đa mấy tháng mà thôi, đừng nói với ta rằng trong lòng con không có ý nghĩ gì."

    "Ủa..." Diệp Phục Thiên chớp mắt, nhìn Hoa Phong Lưu, nói:

    "Lão sư, nếu người đã biết, có thể chừa cho con chút mặt mũi không, người vạch trần con như vậy sẽ khiến con có vẻ không thành thật."

    "Tối hôm qua đã lừa đến mức nào rồi?" Hoa Phong Lưu như cười như không nhìn Diệp Phục Thiên.

    Diệp Phục Thiên sầm mặt, cảm giác áp lực thật lớn, rốt cuộc đã hiểu điểm khác biệt giữa lão sư và “nhạc phụ”, tốc độ biến sắc quả thực không nên quá nhanh.

    Thấy Diệp Phục Thiên lúng túng, Hoa Phong Lưu cười cười, nói: "Được rồi, về sau cứ an tâm ở đây tu hành cho đến khi đạt đến Vinh Diệu cảnh."

    "Vâng, nhạc phụ đại nhân." Diệp Phục Thiên nháy mắt hiểu ra... Đây là thay yêu tinh trông coi hắn, xem ra nếu không tu hành đến Vinh Diệu cảnh, tự do sẽ bị mất, thật thê thảm.

    "Miệng lưỡi trơn tru đấy." Hoa Phong Lưu cười nhìn hắn, nói:

    "Mấy ngày này vừa lúc ta học được khúc đàn này, ta tự mình dạy con."

    "Vâng." Diệp Phục Thiên gật đầu, lời nhạc phụ đại nhân nói, nào dám không nghe.

    Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đệ tử học cung Thanh Châu lần lượt quay lại học cung tu hành, Dư Sinh cũng tìm tới nơi đây. Có lúc Diệp Phục Thiên sẽ cùng Dư Sinh vào Thiên Yêu sơn rèn luyện, có lúc sẽ ở trong biệt viện tu hành, hoặc luyện đàn.

    Ngày này, Diệp Phục Thiên ngồi trong đình đài nhắm mắt tu hành, đột nhiên lòng có xúc cảm, tâm niệm khẽ động, linh khí thuộc tính Hỏa trong trời đất như hóa thành thực chất, nở rộ ánh sáng màu đỏ.

    Mặt trời chiếu rọi trên cơ thể, Diệp Phục Thiên vận Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, nhận ra linh khí trong trời đất bàng bạc, sau đó, hỏa diệm vô tận vọt tới đã không còn là linh khí thuộc tính Hỏa, mà là một thế giới hỏa diệm vờn quanh cơ thể Diệp Phục Thiên.

    "Linh khí hóa thực." Cách đó không xa, Hoa Phong Lưu vừa lúc đi tới bên này, chứng kiến cảnh tượng biến hóa của Diệp Phục Thiên, không khỏi lộ ra một nụ cười.

    Diệp Phục Thiên mở mắt, thấp giọng cười nói: "Pháp sư Vinh Diệu cảnh."

    "Lão sư." Thấy Hoa Phong Lưu đi tới, Diệp Phục Thiên cười nói.

    "Kế tiếp sẽ chờ con đột phá cảnh võ đạo." Hoa Phong Lưu cười nói, sau đó đưa một phong thư cho Diệp Phục Thiên:

    "Giải Ngữ gửi thư cho con."

    "Thư yêu tinh viết?" Diệp Phục Thiên sáng mắt lên, nhận thư, sau đó mở ra.

    Trên thư viết: "Tên háo sắc, lúc ta không có mặt không cho phép nói lời ngon ngọt với những nữ nhân khác, lần này vội vã rời đi, ta biết là ấm ức cho chàng, nhưng ta đồng ý với chàng, khi chàng đến thành Đông Hải, ta có thể bồi thường khiến chàng mãn nguyện."

    "Bồi thường khiến chàng mãn nguyện?" Đôi mắt Diệp Phục Thiên lóe sáng, trong đầu hiện lên dung nhan hoàn mỹ của yêu tinh cùng với một đêm nóng bỏng đó, thầm nghĩ hay là mình xuất phát luôn nhỉ?

    Yêu tinh này rất hiểu mình, cám dỗ này quả thực không thể nhẫn nhịn!

    "Hồi âm thế nào?" Hoa Phong Lưu cười nhìn Diệp Phục Thiên.

    "Lão sư, người sẽ không xem lén chứ?" Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hoa Phong Lưu, không khỏi trừng mắt nói, bì thư có ghi phải do Diệp Phục Thiên tự mở.

    "E hèm, sao con có thể nghĩ lão sư như vậy?" Hoa Phong Lưu nghiêm trang nói.

    Diệp Phục Thiên hoài nghi nhìn ông, trong ánh mắt tràn đầy sự không tín nhiệm.

    "Chim gửi thư vẫn còn ở đây, nếu con không có gì để nói thì ta có thể thả đi." Hoa Phong Lưu nói sang chuyện khác, Diệp Phục Thiên có chút buồn bực, quả thực, quá vô sỉ...

    "Có hồi âm, yêu tinh, chờ ta, lão sư người giúp con gửi đi nhé." Diệp Phục Thiên rất thản nhiên nói, có nhạc phụ đại nhân trông coi, hắn nào dám đáp bậy, nếu bộc bạch quá lố…

    "Được." Hoa Phong Lưu cười rời đi, hình tượng sừng sững trong lòng Diệp Phục Thiên bất giác sụp xuống.

    "Đùng, đùng..." Bên ngoài có chấn động kịch liệt truyền đến, Diệp Phục Thiên chỉ cảm thấy mặt đất cũng hơi rung động. Sau một lát, hắn thấy có một hình bóng chạy như điên tới, một tiếng vang thật lớn, chân Dư Sinh đạp xuống đất, mặt đất xuất hiện một vết nứt.

    "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Phục Thiên thấy Dư Sinh như vậy, đương nhiên biết sự việc xảy ra có nguyên nhân.

    "Có thú triều." Dư Sinh hướng về phía Diệp Phục Thiên nói.

    Ánh mắt Diệp Phục Thiên đột nhiên trở nên sắc bén, sử sách ghi chép, trong lịch sử thành Thanh Châu phát sinh không ít đợt thú triều, mỗi một đợt thú triều mang lại cho thành Thanh Châu tai họa ngập đầu, không biết bao nhiêu người bỏ mạng. Cho đến ba trăm năm trước thiên hạ nhất thống, học cung Thanh Châu xây dựng dưới chân Thiên Yêu sơn cũng chính là để phòng bị yêu thú, nhưng may mắn chính là, ba trăm năm qua, thành Thanh Châu chưa từng xảy ra thú triều, thậm chí rất nhiều người cũng dần dần quên đi.

    Thân hình Hoa Phong Lưu lóe lên, cũng hướng về phía bên này, ánh mắt nhìn Dư Sinh: "Dư Sinh, con chắc chắn?"

    "Vâng." Dư Sinh nghiêm túc gật đầu nói:

    "Hơn nữa, có thể là do người làm, con thấy có cường giả sai khiến yêu thú."

    "Người làm?" Sắc mặt Hoa Phong Lưu và Diệp Phục Thiên đều cực kỳ khó coi, nếu là người làm, vậy thì đó quả là tội ác tày trời, nếu bầy thú Thiên Yêu sơn bạo động xuất sơn, không biết sẽ có bao nhiêu người chết thảm.

    "Ta thông báo cho học cung Thanh Châu, Phục Thiên, con đi tìm con gái của Tần Soái." Hoa Phong Lưu nói.

    Diệp Phục Thiên gật đầu, trong tay Tần tướng quân nắm giữ quân đoàn Hắc Kỳ Lân, là thần bảo vệ thành Thanh Châu, chống lại ngoại lai xâm lấn, nhưng nếu là thú triều bạo phát, tất nhiên phải mượn lực lượng quân đoàn Hắc Kỳ Lân.

    Còn Thành chủ ngược lại chẳng phải bền chắc, Thành chủ chính là người bên ngoài đến, nhận lệnh từ phủ Đông Hải, không phải gốc gác ở thành Thanh Châu, lúc nào cũng có thể rời đi.

    Thân hình Hoa Phong Lưu lóe lên, trực tiếp rời khỏi.

    "Chúng ta đi thôi." Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh, hai người rời khỏi biệt viện, đi đến nơi của kỵ sĩ đoàn thành Thanh Châu.

    Đệ tử chính thức và đệ tử ngoại môn ở khu vực khác nhau, Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung cũng có nơi tu hành độc lập riêng.

    Kỵ sĩ đoàn Võ Đạo cung cư ngụ ở sườn núi, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đi tới nơi này lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Trong những đệ tử chính thức, hai người bọn họ cực kỳ nổi danh, dù sao lúc học cung Hắc Diễm tới, học cung Thanh Châu có quá nhiều người chính mắt thấy trận chiến ấy.

    "Mọi người có chuyện gì sao?" Có người nhìn thấy hai người, hỏi.

    "Ta tìm Tần Y sư tỷ, sư huynh có biết tỷ ấy ở đâu không?" Diệp Phục Thiên hỏi.

    "Có việc gấp ư?" Người nọ nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nói:

    "Dù sao ngươi coi như đã rời khỏi học cung Thanh Châu, theo quy củ thì không thể vào bên trong."

    "Vô cùng gấp." Diệp Phục Thiên nói.

    Người nọ thấy Diệp Phục Thiên hết sức nghiêm túc không hề giống nói xạo, nhân tiện nói: "Tần Y đang luyện cưỡi ngựa bắn cung ở thao trường, ngươi đi tìm nàng đi."

    "Đa tạ." Diệp Phục Thiên nói, sau đó đi nhanh về phía trước, có điều vào lúc này, có mấy bóng người đi tới chắn trước mặt bọn họ. Mạc Lam Sơn lạnh như băng nhìn Diệp Phục Thiên, nói:

    "Hai người này đã rời khỏi học cung Thanh Châu, ai cho ngươi để chúng đi?"

    "Sư huynh." Người kia có chút xấu hổ.

    "Các người có thể đi rồi." Mạc Lam Sơn nhìn về phía hai người Diệp Phục Thiên, nói.

    "Ta tìm Tần Y có việc gấp, thành Thanh Châu có thể sẽ phát sinh thú triều." Diệp Phục Thiên nhớ rõ Mạc Lam Sơn, lúc hắn mới vừa thức tỉnh mệnh hồn, người này đến mời Dư Sinh gia nhập vào kỵ sĩ đoàn, sỉ nhục mình một trận. Một sư huynh Thuật Pháp cung nhắc nhở hắn, Mạc Lam Sơn thích Tần Y, bây giờ thấy hắn đến tìm Tần Y, e là trong lòng Mạc Lam Sơn rất khó chịu.

    "Thành Thanh Châu hơn ba trăm năm chưa từng xảy ra thú triều, sao có thể đột nhiên xuất hiện mà không có một chút dấu hiệu, hơn nữa mặc dù thực sự xuất hiện, cũng không tới phiên ngươi phát hiện trước, nếu ngươi muốn gặp Tần Y, hãy tìm một cái cớ tốt hơn!" Mạc Lam Sơn lạnh băng đáp lại, hắn nói xấu Diệp Phục Thiên với Tần Y biết bao nhiêu lần, nhưng sau cùng sự thật cứ như vả vào mặt, thậm chí bởi vì chuyện này, Tần Y có chút ý kiến với hắn.

    Càng không thể chịu đựng được là, Diệp Phục Thiên từng hai lần đùa bỡn Tần Y, thậm chí còn ôm...

    "Ta không rảnh tranh luận với ngươi, tránh ra." Diệp Phục Thiên hiếm khi nghiêm túc, Dư Sinh đã khẳng định kiên quyết như vậy chắc chắn không sai, nếu quả thật thú triều đột kích không có phòng bị, không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng.

    Mạc Lam Sơn bị Diệp Phục Thiên quát lớn như vậy, sắc mặt cũng cực kỳ lạnh lẽo, thầm nghĩ bởi vì trước đây Diệp Phục Thiên bị hắn sỉ nhục nên ghi hận trong lòng, muốn làm hắn khó chịu.

    "Ta nghe nói Hoa Giải Ngữ đã rời khỏi thành Thanh Châu, quả nhiên, mặc dù biểu hiện thiên phú ưu tú, nhưng chung quy có chút chênh lệch thì không cách nào bù đắp, cho nên, ngươi lại dời mục tiêu sao?" Mạc Lam Sơn châm chọc, cho rằng Diệp Phục Thiên không đuổi kịp Hoa Giải Ngữ, lại bắt đầu chú ý đến Tần Y.

    "Đùng!" Dư Sinh tiến lên một bước, một luồng khí tức cuồng bạo vờn quanh thân. Người bên cạnh Mạc Lam Sơn đều nhíu mày, khí tức khí tức trên người cũng phóng ra, một người trong đó lạnh lùng nói:

    "Mọi người tốt nhất hãy phân rõ đây là nơi nào, rồi mới quyết định có động thủ hay không."

    Diệp Phục Thiên nhìn Mạc Lam Sơn không chớp, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lùng băng giá.

    "Dư Sinh, có thể giải quyết không?" Diệp Phục Thiên nói.

    "Không thành vấn đề." Dư Sinh gật đầu.

    "Đánh!"

    Diệp Phục Thiên chỉ đáp lại một chữ.

    Tiếng nói vừa vang lên, sức mạnh tràn đầy tính bạo phát của Dư Sinh lập tức xông ra ngoài!​
     
    thanhson and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 35: Diệp Thanh Đế

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: Truyện YY

    Lúc Dư Sinh bước ra, ánh sáng vàng óng bao phủ thân thể như phủ thêm một lớp áo giáp hoàng kim.

    Ánh mắt đám người Mạc Lam Sơn đều có vẻ rất nặng nề, tay bọn họ cầm trường thương, lần lượt lao về phía Dư Sinh.

    Dư Sinh đấm ra một quyền, không khí phát sinh tiếng nổ rền vang, quả đấm của hắn cũng là màu vàng trực tiếp đâm về phía trường thương. Trường thương đâm vào nắm đấm của Dư Sinh phát sinh âm thanh “rắc rắc”, trực tiếp gãy đôi, có thể tưởng tượng được nắm đấm bằng da bằng thịt ấy ẩn chứa sức mạnh khủng bố cỡ nào.

    Diệp Phục Thiên tiếp tục đi về phía trước, lúc này không rảnh lãng phí thời gian với những kẻ ở đây.

    Nhưng Mạc Lam Sơn tựa hồ không muốn buông tha, hắn né Dư Sinh, trường thương lóe lên tia lạnh nhắm đến hướng Diệp Phục Thiên.

    Bước chân của Diệp Phục Thiên vẫn không hề dừng lại, thân thể chậm rãi bước nhanh, hai tay vươn ra. Trong chớp mắt, ánh sáng tia sét đáng sợ lóng lánh vây quanh thân thể.

    Cùng với lúc bàn tay hắn vung ra, sấm sét bão táp kinh người bay thẳng đến Mạc Lam Sơn.

    "Pháp thuật ly thể, pháp sư Vinh Diệu." Kỵ sĩ đoàn quan sát trận chiến run rẩy trong lòng, tốc độ tu hành quá mức yêu nghiệt mà!

    Pháp sư chiến đấu với kỵ sĩ luôn có ưu thế tự nhiên, tuy Mạc Lam Sơn là kỵ sĩ Vinh Diệu ba sao nhưng cũng không thể khinh địch, nhất là khi người hắn đối mặt là Diệp Phục Thiên.

    Trường thương lưu chuyển chiến ý đáng sợ, hóa thành ánh sáng trắng, sau đó trường thương của hắn chuyển động, chiến ý bao phủ toàn thân. Sấm chớp mưa bão pháp thuật oanh sát tới, nhưng thương pháp phòng ngự của Mạc Lam Sơn không lọt một hạt mưa.

    Bước chân của Diệp Phục Thiên vẫn không dừng lại, không ngừng tới gần Mạc Lam Sơn. Thân là một pháp sư, lúc chiến đấu vốn dĩ phải giữ một khoảng cách với kỵ sĩ, nhưng hắn vẫn không để ý tới điểm này, có thể thấy được Diệp Phục Thiên tự tin thế nào.

    "Cuồng vọng!" Mạc Lam Sơn khó chịu, sau đó hắn chứng kiến tay Diệp Phục Thiên chém xuống, gần như đồng thời, sức mạnh sấm sét đáng sợ hóa thành một tia chớp sáng chém vào lớp phòng ngự của hắn, trực tiếp phá vỡ từ trung tâm.

    Pháp thuật, Thiên Lôi Trảm, tuy là pháp thuật của Thức Tỉnh cảnh, nhưng Diệp Phục Thiên thi triển với cảnh giới hiện nay, hội tụ sức mạnh sấm sét cường đại bạo phát, uy lực của nó vẫn là Vinh Diệu cảnh. Huống chi, Diệp Phục Thiên là pháp sư thiên mệnh, năng lực cảm nhận cũng siêu việt hơn người thường, uy lực pháp thuật phóng ra vốn mạnh hơn người cùng cảnh giới.

    Tia chớp hủy diệt liên tục chém xuống, trường thương trong tay Mạc Lam Sơn run run, huyễn hóa ra một ảo ảnh, chấn động trong sấm sét pháp thuật phía trước.

    Ngay trong khoảnh khắc đó, Diệp Phục Thiên như hóa thành ngọn lửa, ánh lửa trên người hắn điên cuồng tuôn ra, bao phủ về phía Mạc Lam Sơn, pháp thuật Phần Tịch tiêu hao lượng lớn linh khí hỏa diệm nhưng lực hủy diệt cũng cực kỳ đáng sợ, thuộc về pháp thuật cận thân.

    Sắc mặt Mạc Lam Sơn đại biến, điên cuồng kích phát linh khí trời đất bên trong cơ thể hóa thành tầng phòng ngự, như phủ thêm một lớp áo giáp ngăn cản pháp thuật Phần Tịch ăn mòn. Diệp Phục Thiên công kích nhanh đến nỗi hắn không kịp ứng phó, đây chính là sự đáng sợ của pháp sư sở hữu hai thuộc tính, có thể liên tục thi triển pháp thuật khác thuộc tính trong thời gian cực ngắn.

    "Oành!" Một chưởng hung hăng đánh vào lớp phòng ngự yếu ớt trên đầu, Mạc Lam Sơn trực tiếp ngã xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa, một cảnh đầy máu me bạo lực.

    Diệp Phục Thiên trực tiếp vượt qua Mạc Lam Sơn, tiếp tục tiến lên, căn bản chẳng muốn liếc hắn một cái.

    Người xem cuộc chiến đều mặc niệm cho Mạc Lam Sơn, tuy Diệp Phục Thiên không hề nói một lời sỉ nhục nào, nhưng hành động không thèm để ý càng làm cho người ta khó chịu.

    Pháp sư, quả nhiên vẫn mạnh hơn người tu hành võ đạo, đương nhiên, bản thân Diệp Phục Thiên cũng không phải pháp sư bình thường.

    Ở một diễn biến khác của cuộc chiến, Dư Sinh với sức một mình nháy mắt tiêu diệt mấy người tu hành võ đạo cảnh giới cao, bọn họ cảm giác có chút lộn xộn, Dư Sinh không sử dụng sử dụng sức mạnh pháp thuật, hoàn toàn là võ lực thuần túy.

    Hai người này, quái vật!

    Diệp Phục Thiên đi tới thao trường, nhìn thấy Tần Y đang cưỡi hắc kỳ lân luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, Tần Y buộc tóc lên cao cùng với trang phục gọn nhẹ lúc này có tư thế hiên ngang, y phục ôm sát người làm nổi bật dáng vóc mê người, giờ khắc này Diệp Phục Thiên lại không có tâm trạng thưởng thức, lên tiếng gọi: "Tần sư tỷ."

    Tần Y nghe được tiếng gọi, quay lại nhìn Diệp Phục Thiên, lộ ra thần sắc nghi hoặc, lập tức điều khiển hắc kỳ lân chạy về phía Diệp Phục Thiên, từ rất xa Tần Y đã hỏi: "Sao lại tới đây?"

    "Thiên Yêu sơn rất có khả năng sắp sửa bạo phát thú triều, sư tỷ hãy nhanh chóng thông báo cho Tần tướng quân!" Diệp Phục Thiên nói.

    Đôi mắt đẹp của Tần Y sửng sốt, lập tức biến sắc, hai chân kẹp bụng hắc kỳ lân, lập tức phóng như bay, lúc đi ngang qua Diệp Phục Thiên, Tần Y hét: "Nhảy lên, vừa đi vừa nói!"

    Diệp Phục Thiên sáng mắt lên, lập tức không do dự, thân thể tung về phía hắc kỳ lân đang phóng ra, thả người vững vàng rơi xuống sau lưng Tần Y.

    "Chuyện gì xảy ra?" Tần Y có chút lo lắng, thú triều tuyệt đối là tai họa.

    "Dư Sinh vẫn luôn lịch luyện ở Thiên Yêu sơn, gặp thú triều." Diệp Phục Thiên trả lời.

    Vẻ mặt Tần Y nghiêm túc, nói: "Ôm lấy ta."

    "A…" Diệp Phục Thiên sửng sốt một chút, sau đó cảm giác thân thể mất cân bằng, hắc kỳ lân trực tiếp bay lên trời. Hai tay Diệp Phục Thiên chỉ có thể ôm Tần Y phía trước, không khỏi cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ:

    "Yêu tinh, thực sự không phải ta cố ý đâu..."

    Nhiều người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên thấy cảnh đó đều không thốt nên lời, tên vô sỉ khốn kiếp này lại được nữ nhân yêu thích? Đầu tiên là Hoa Giải Ngữ, Hoa Giải Ngữ đi, bây giờ lại chạy tới làm phiền nữ thần Tần Y của bọn họ?

    "Khốn kiếp!" Mạc Lam Sơn mới vừa hoàn hồn đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.

    "Bụp!" Chẳng biết lúc nào Dư Sinh lại quay về nện một chưởng lên mặt hắn, Mạc Lam Sơn đáng thương lại một lần nữa ngã sấp trên mặt đất.

    Sau khi đánh ngã Mạc Lam Sơn, Dư Sinh nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên theo mỹ nhân rời đi trên không trung, rồi một mình trở về theo đường cũ, trong lòng oán trách, đúng là xấu xa thật!

    Trên bầu trời thành Thanh Châu, hắc kỳ lân bay về hướng nào đó, tốc độ cực nhanh, gió thổi phần phật táp vào mặt, động tác của hai người hơi ám muội, có điều lúc này họ không thèm để ý những việc này, chỉ muốn nhanh lên một chút đến nơi cần đến.

    Có điều bọn họ còn chưa tới, đã thấy bầu trời xa xăm hoàn toàn đen sì, một đám hắc kỳ lân che khuất bầu trời mà đến. Thấy cảnh đó, mắt Diệp Phục Thiên sáng lên, chẳng lẽ, Tần Soái tướng quân đã nhận được tin tức?

    Rất nhanh, song phương gặp nhau trên không trung, người cầm đầu nhìn thấy Tần Y, hơi nghi hoặc, gọi: "Tiểu thư."

    "Mọi người đây là?" Tần Y cũng nghi hoặc.

    "Thành Thanh Châu sắp bạo phát thú triều, chúng ta đang chạy tới Thiên Yêu sơn." Người nọ nói.

    "Ta cũng chính là vì chuyện này mà đến, xem ra phụ thân đã biết rồi, ông ấy ở đâu?" Tần Y hỏi.

    "Ở bờ hồ Thanh Châu, xử lý chút chuyện, chúng ta chạy tới trước."

    "Ừ, mọi người mau đi đi, ta đi tìm phụ thân." Tần Y gật đầu, sau đó song phương mỗi người đi về phía trước, rất nhiều kỵ sĩ quân đoàn Hắc Kỳ Lân đều liếc nhìn Diệp Phục Thiên sau lưng Tần Y.

    Bờ hồ Thanh Châu, bên ngoài một tửu lâu, quân đoàn Hắc Kỳ Lân vây quanh, chớp mắt rất nhiều dân chúng hiếu kỳ tụ tập, Tần Soái tướng quân đích thân dẫn người bao vây tửu lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Lúc Diệp Phục Thiên và Tần Y đến, đương nhiên thấy được tình huống của bên này. Bọn họ đi đến sau lưng Tần Soái, không có ý quấy rầy, chắc hẳn lúc này Tần Soái có chuyện phải xử lý.

    Trong tửu lâu, có một nhóm người chậm rãi đi ra, người cầm đầu là một thanh niên, lúc thấy đám người kia, Diệp Phục Thiên chau mày, hắn đã gặp những người ở đây vào đêm giao thừa hôm đó, người cầm đầu chính là Hạ Phàm của phủ Đông Hải.

    "Tần tướng quân muốn vào uống vài chén?" Hạ Phàm mỉm cười nhìn Tần Soái, trong ánh mắt lộ ra ý lười biếng, thái độ ngả ngớn.

    "Là người của ngươi làm?" Tần Soái lạnh băng hỏi.

    "Ta không rõ Tần tướng quân đang nói gì." Hạ Phàm đùa bỡn chén rượu trong tay, không nhìn Tần Soái.

    "Yêu thú Thiên Yêu sơn bạo động, vì lòng tham của ngươi, ngươi sẵn lòng đẩy cả thành Thanh Châu vào nguy hiểm?" Tần Soái tiếp tục chất vấn.

    "Ta đã nói rồi, không rõ ngươi đang nói gì, còn nữa, hãy chú ý thái độ ngươi nói chuyện với ta." Hạ Phàm híp mắt, thái độ cao ngạo không gì sánh được, dường như căn bản không để vào mắt thần bảo vệ thành Thanh Châu.

    Lúc câu nói của Hạ Phàm thốt ra, bên cạnh hắn có mấy thân hình đi về phía trước một bước, lập tức trời đất nổi lên uy lực cực mạnh.

    "Phủ Thành chủ và Mộ Dung thương hội lại cùng nhau nhúng tay vào." Tần Soái nhìn về phía Vệ Phong và Mộ Dung Thu, ánh mắt sắc bén khiến hai người cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tần Soái.

    Ánh mắt của Tần Soái lại trở về trên người Hạ Phàm, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn lợi dụng thành Thanh Châu để mở đường cho dã tâm của ngươi? Ta đã phái người đi khắp phủ Đông Hải phát tán tin tức, thành Thanh Châu có dấu tích của người đó."

    Dứt lời, Tần Soái xoay người rời đi, sắc mặt Hạ Phàm chớp mắt trở nên cực kỳ khó coi, nhìn chòng chọc vào bóng lưng Tần Soái, trong đôi mắt có sát niệm.

    Tần Soái cũng dám phá hư chuyện của hắn? Sau khi tìm được bí mật của Thiên Yêu sơn, hắn phái người trở về phủ Đông Hải, phụ thân bí mật phái cao thủ đến đây chính là vì không để người khác chú ý, vậy mà Tần Soái lại phát tán tin tức, tạo nên sự chấn động của các thế lực khắp nơi.

    Chỉ là, Tần Soái đã sớm biết bí mật của Thiên Yêu sơn?

    Tần Soái dẫn đầu quân đoàn Hắc Kỳ Lân trực tiếp bay lên trời, Tần Y mang theo Diệp Phục Thiên theo sát phía sau, đi tới bên cạnh Tần Soái.

    "Cha, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Tần Y hỏi: "Những người kia là ai?"

    "Nha đầu, thành Thanh Châu gặp nạn, cũng không biết sẽ phát sinh điều gì." Tần Soái nhìn về phía Tần Y nói:

    "Thành Thanh Châu là một phần của phủ Đông Hải, vừa rồi kẻ đó tên là Hạ Phàm, đến từ phủ Đông Hải, chính là công tử Phủ chủ của phủ Đông Hải. Hắn tới thành Thanh Châu, ta vẫn luôn chú ý hắn, biết hắn phái người thâm nhập Thiên Yêu sơn tìm kiếm bí mật, không ngờ, thực sự hắn đã tìm được."

    "Thiên Yêu sơn, bí mật?" Tần Y càng nghi ngờ thêm.

    "Rất nhiều năm trước khi con còn chưa sinh ra, sư phụ của ta vẫn muốn diệt trừ đại yêu Thiên Yêu sơn, chấm dứt hậu hoạn, từng dẫn người thâm nhập vào đó, phải trả giá vô cùng thê thảm. Sau đó, phát hiện nhiệm vụ này không thể hoàn thành, tuy nhiên, ông ấy tìm được một vết tích ở Thiên Yêu sơn." Tần Soái lộ ra ánh mắt hoài niệm, ánh nhìn mờ mịt, đến nay ông vẫn không quên được cảnh tượng chấn động năm đó.

    "Nơi đó có gì?" Tần Y hỏi.

    "Diệp Thanh Đế." Tần Soái nhìn Tần Y, thốt ra một cái tên cấm kỵ!​
     
    thanhson and inthenight like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)