FULL  LS Q.Sự  Q.Trường Như Ý Tiểu Lang Quân - Full - Vinh Tiểu Vinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 4: Vụ án khó giải quyết
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    "Tiểu thư, buổi sáng cô gia không cứng được!"

    Giọng của Tình Nhi lanh lảnh ngân vang, Đường Ninh cảm thấy nàng kêu một tiếng này, cả Chung phủ đều có thể nghe thấy.

    Thực ra Đường Ninh có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, chỉ là do hắn mới tới thế giới này, chưa thích ứng được, hôm qua lại mất ngủ đến quá nửa đêm, nên buổi sáng mới khó rời giường được.

    Bị Tình Nhi hô lớn một câu như vậy, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

    "Buổi sáng không chịu rời giường" và "Buổi sáng không cứng nổi" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

    Đây là vũ nhục nhân cách, không có bất kỳ nam nhân nào có thể chịu đựng.

    Nhịn không được cũng phải nhịn, hắn cũng không thể tự mình chứng minh với Tình Nhi.

    Hắn nhanh chóng rời giường, rồi dùng tốc độ ánh sáng để rửa mặt, sau đó cùng Chung Ý đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu trên danh nghĩa.

    Cha vợ hôm qua hắn đã gặp qua, còn mẹ vợ mới gặp lần đầu, Đường Ninh lại có cảm giác như tân nương tử gặp cha mẹ chồng.

    Tướng mạo nhạc phụ tiện nghi uy nghiêm, nhạc mẫu lại khác, nàng tạo cho người khác một cảm giác rất dịu dàng ôn nhu, gặp được nàng Đường Ninh mới biết khí chất trên người Chung Ý từ đâu mà có.

    Về phần Chung Ý, thê tử trên danh nghĩa của hắn giống như là một đầm nước trong lành, đối với hắn không nhiệt tình, nhưng cũng không quá xa cách.

    Đường Ninh cũng không thèm để ý chuyện này, bọn hắn đúng thực sự là "Người của hai thế giới", bây giờ điều hắn muốn không phải là làm thế nào để bồi dưỡng tình cảm với nàng, để quan hệ vợ chồng hòa hợp, mà là làm cách gì để trở về.

    Hắn bắt đầu đọc tất cả thư tịch mà hắn có thể nhìn thấy, muốn tìm được một chút dấu vết.

    Hắn mỗi ngày đều đi tới thư phòng của Chung Ý mượn thư tịch để đọc, ngày thứ hai sẽ trả lại về, thuận tiện lại mượn đợt mới.

    Hắn tự giam mình trong phòng, cả ngày đọc sách, trừ ăn cơm, đi ngủ, đi vệ sinh, còn lại hắn đều không đi ra ngoài.

    Thế là, trong suy nghĩ của hạ nhân Chung gia, hình tượng vị cô gia mới này, cũng dần dần từ mơ hồ đến rõ ràng.

    Đây là một mọt sách chân chính, từ trước tới nay bọn hắn chưa từng gặp qua con mọt sách"Ngốc". như thế

    Tiểu thư xinh đẹp như vậy, lại là tài nữ xa gần nghe tiếng ở Linh Châu thành, có chỗ nào không dễ nhìn bằng đống sách kia?

    Đường Yêu Yêu đứng trong sân, nhìn cửa phòng đóng chặt, quay đầu hỏi: "Nửa tháng này, hắn vẫn luôn như vậy à?"

    Chung Ý khẽ gật đầu, nói ra: " Sách trong thư phòng của ta, hắn đều đã xem hết."

    Đường Yêu Yêu gãi đầu, đột nhiên quay sang nhìn Chung Ý, hạ giọng nói: "Một con mọt sách học vẹt như vậy, có lẽ sẽ khó thi đậu, trong số những tài tử mà ngươi quen biết, đều không có dạng này..."

    "Đúng vậy, nhất định là thế." Không đợi Chung Ý trả lời, Đường Yêu Yêu đã tự an ủi mình nói.

    Theo lẽ thường, loại mọt sách chỉ biết đọc sách này, sẽ không có tiền đồ tốt đẹp gì, cũng không tính là nàng khiến hắn bị chậm trễ ------ kiểu tự an ủi mình này có thể khiến lòng nàng có thể dễ chịu hơn một chút.

    Tình Nhi nhìn vào phòng một chút, dáng vẻ kính nể nói: "Cũng không phải vậy, trước kia cô gia nhất định là luôn cố gắng đọc sách như vậy, nếu như không phải mất trí nhớ, nói không chừng sau này còn có thể trúng Trạng Nguyên đấy..."

    Đường Yêu Yêu nghe vậy sắc mặt lập tức trắng nhợt, cảm giác như ngực bị trúng một mũi tên.

    Nói như vậy, là do nàng đã làm một Trạng Nguyên tương lai trễ nải?

    Nàng vuốt vuốt mi tâm, lại hỏi: "Những ngày gần đây, hắn có chỗ kỳ quái nào không?"

    Tình Nhi nghĩ một chút rồi nói: "Có đôi khi cô gia sẽ đột nhiên bật cười, có đôi khi lại chau mày nhăn mặt, còn thường xuyên nói một mình, đúng rồi, ngày nào cô gia cũng sẽ đi ra ngoài, nói chuyện phiếm với một đám ăn mày..."

    Sắc mặt Đường Yêu Yêu trắng bệch, thế này làm gì chỉ có chứng mất hồn chứ, rõ ràng còn bị điên...

    Trong phòng, Đường Ninh đứng lên, thở dài một hơi.

    Đời trước không biết hắn đã tạo nghiệt gì, mà đời này lão thiên lại chơi đùa hắn như vậy.

    Hắn chỉ mới lên xe buýt ngủ một giấc, thế mà không hiểu vì sao lại đến nơi này, hắn nghĩ là đến buổi sáng một ngày nào khi tỉnh ngủ, hắn sẽ lại trở về.

    Sự thật chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều.

    Nửa tháng thời gian trôi qua, một tia hi vọng trong lòng của hắn cũng đã biến mất hầu như không còn.

    Hắn không phải một người dễ dàng từ bỏ, nhưng đối mặt với chuyện xuyên không huyền bí quỷ dị này, hắn vẫn thấy tuyệt vọng và vô lực.

    Đến đâu hay đến đó, có lẽ sau này sẽ có biện pháp gì đó, còn hiện tại hắn chỉ có thể lựa chọn kĩ càng để có thể sống sót.

    Thế nhưng lại có một vấn đề.

    Khoa cử, hắn không biết, kinh thương, hắn không có tiền vốn, suy nghĩ kỹ một chút, hình như hắn cũng không có tài năng gì. Rời khỏi cửa lớn Chung phủ, bữa tiếp theo ăn cái gì cũng là vấn đề, giống như cũng chỉ có thể mặt dày ăn bám ở đây, mới có thể miễn cưỡng duy trì được sinh hoạt...

    Về phần những ký ức kiếp trước trong đầu hắn kia, lúc nhàn rỗi xem mấy bộ phim để giết thời gian, ngoài ra cũng không có tác dụng gì.

    Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này cách giờ cơm trưa còn có một đoạn thời gian nữa, hắn ra khỏi Chung phủ, dạo qua một vòng trên đường, bỏ ra gần nửa canh giờ, sau đó mới quay về Chung phủ.

    Ngày nào hắn cũng sẽ đi tới ngõ nhỏ mà ngày đó tỉnh lại, không phải hắn muốn tìm hiểu về tin tức liên quan tới thân phận của hắn, mà là tìm tiểu khất cái ngày đó.

    Nếu như không có tiểu khất kia, không có ngụm nước kia, có bánh bao nhân cải trắng kia, chỉ sợ hiện tại hắn đã xuyên qua lần thứ hai.

    Nhưng từ ngày hôm đó, hắn vẫn không tìm được tên khất cái kia.

    Hắn hỏi đám ăn mày trong ngõ hẻm kia, mới biết được không phải ngày nào hắn cũng đến, Linh Châu rất lớn, đám ăn mày đều có địa bàn riêng, nhưng không phải tên ăn mày nào cũng có địa bàn của mình, ăn mày không có địa bàn, sẽ đi khắp nơi trong Linh Châu, ngày đó cũng là lần thứ nhất bọn hắn nhìn thấy tiểu khất cái kia.

    Đường Ninh thở dài, mặc dù hắn chỉ cho hắn một ngụm nước, một cái bánh bao, nhưng đối với hắn đó lại là ân cứu mạng...

    Tình Nhi đi đến ngoài phòng, hô lớn: "Cô gia, ăn cơm thôi!"

    Tiếng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe, Đường Ninh lại có chút dị ứng, nghe được sẽ nổi da gà.

    Cô gia Chung phủ là một con mọt sách, hơn nữa buổi sáng không cứng nổi ------ mỗi lần nghĩ đến ánh mắt hạ nhân Chung phủ nhìn hắn, Đường Ninh đều muốn đè Tình Nhi lên giường, rồi đánh sưng mông nàng.

    Mặc dù hắn cùng Chung Ý là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, Đường Ninh ở một tiểu viện tử riêng của mình, Chung Ý cũng có phòng của mình, tới tận bây giờ hai người đều chia phòng ngủ ------ rõ ràng đã chứng minh được suy đoán thứ hai.

    Đường Ninh hiểu rất rõ, hắn chỉ là một lá chắn, hai người không hề cử hành qua hôn lễ, nhưng có hôn thư, cha vợ là huyện lệnh, lấy tên Đường Ninh để xử lý một thân phận cho hắn, thuận tiện đi nha môn đăng ký kết hôn, chỉ cần phân phó hai câu.

    Hắn cũng chẳng oán trách gì chuyện này, tất cả đều theo nhu cầu mà thôi, Chung gia cần người cô gia là hắn để chặn miệng vị thứ sử đại nhân kia, hắn vừa tới thế giới này, cũng cần một thời gian để thích ứng, nếu như không phải vị nhạc phụ tiện nghi này giúp hắn xử lý chứng minh thân phận, hắn sợ là đến ba ngày cũng khôngsống nổi.

    Từ tính cách của Chung Ý cũng có thể nhận ra, gia giáo của Chung gia rất tốt, lúc ăn cơm, bình thường đều sẽ không nói gì, Đường Ninh cũng yên lặng ăn cơm, chờ đến khi Chung Ý ăn xong sẽ cùng nàng rời khỏi bàn ăn, sau đó tất cả về phòng...

    Hôm nay trong bữa cơm, cha vợ có chút không tập trung, nhiều lần đũa đưa đến bên miệng lại dừng lại, đồ ăn trên đũa rơi mất cũng không phát hiện được.

    Cuối cùng mẹ vợ ngồi đối diện hắn không nhịn được nữa, nhẹ giọng hỏi hắn: "Lão gia, có phải Đổng thứ sử lại làm khó dễ ngươi hay không?"

    Chung Minh Lễ không gật đầu, cũng không lắc đầu, nói: "Hai ngày này có một vụ án tương đối khó giải quyết, nếu xử lý không tốt, sợ là Đổng thứ sử sẽ nhân cơ hội này..."

    Dường như hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, hắn để đũa xuống, nhìn Đường Ninh rồi nói: " Thư biện trong nha môn bị bệnh, ngày mai không thể lên công đường, ngày mai nếu ngươi không có việc gì, thì tới thay hắn ghi chép tình tiết vụ án một buổi đi."

    Sau nửa tháng ở trong Chung phủ, lần thứ nhất Đường Ninh bị bắt đi làm tráng đinh.

    Thư biện trong nha môn bị bệnh, việc Đường Ninh cần phải làm là ngày mai khi thăng đường, tạm thay vị trí của người đó.

    Sau khi ăn xong cơm tối, Chung Ý cầm theo một chồng hồ sơ, đặt trên bàn trong phòng hắn, nhẹ giọng nói ra: "Đây là một chút hồ sơ tình tiết vụ án lức trước, chàng xem trước một chút, ngày mai dựa vào đó để viết là xong."

    Đường Ninh mở một quyển hồ sơ để xem qua, phát hiện chuyện hắn cần làm cũng không cần kỹ thuật gì, chính ghi chép lại căn cứ mấu chốt và tiến triển vụ án, chỉ cần biết viết chữ, sẽ không có vấn đề quá lớn.

    Cũng may mặc dù hắn không có ký ức của thân thể này, nhưng chuyện đi học viết chữ, lại giống như là trời sinh đã biết, hắn chỉ có thể nghĩ rằng đây là do một phần ký ức của thân thể này.

    Sau khi để đống hồ sơ xuống, Chung Ý vẫn chưa đi, nàng suy nghĩ một lát, ánh mắt nhìn Đường Ninh, nói: "Cám ơn chàng."

    Đường Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng "Hả?"

    "Nếu không phải chàng, ta đã phải gả cho công tử nhà Đổng thứ sử." Chung Ý nhìn hắn, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Rất xin lỗi vì đã khiến chàng bị thương như vậy, chờ đến khi chàng khôi phục ký ức, nếu chàng muốn rời đi, ta sẽ để cha ta thả chàng đi."

    Nàng nói xong lập tức quay người rời khỏi phòng, Đường Ninh đi qua, đóng cửa phòng lại, trên mặt xuất hiện nụ cười.

    Vị Chung cô nương này, cũng không tệ lắm...

    ...

    Vĩnh Yên huyện nha.

    Đùng!

    Chung huyện lệnh đập đường mộc, lớn tiếng nói: "Thăng đường!"

    "Uy... Võ..."

    Nha dịch đứng hai bên trong tay cầm gậy công sai, gõ gậy theo quy luật xuống mặt đất, không khí trong công đường lập tức biến thành cấp bách.

    Chung huyện lệnh tiếp tục lên tiếng: "Mang phạm nhân lên!"

    Đường Ninh ngồi ở một chỗ không đáng chú ý bên trái đại đường huyện nha, thầm nghĩ hóa ra mấy cảnh thăng đường trong kịch truyền hình kia lại là thật, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, hắn sẽ dùng thân phận này, ngồi ở công đường cổ đại để thẩm án.

    Phạm nhân rất nhanh đã bị dẫn đi lên, nhiệm vụ của Đường Ninh là ghi chép lại quá trình thẩm án, trên lý thuyết là không thể mất tập trung.

    Nhưng hắn cũng không sốt ruột, mặc dù lão thiên gia không cho hắn một hệ thống nghịch thiên hay bàn tay vàng gì, nhưng cũng không keo kiệt đến mức một chút kỹ năng cũng không cho hắn.

    Những biến hóa trên người hắn kia, không chỉ xuất phát từ mấy bộ nhìn trong trí nhớ, mà chỉ cần là hắn tận mắt thấy, chính tai nghe được, đều có thể ghi vào trong đầu.

    Đây không chỉ đơn giản là đã gặp qua mà không quên được, đây chính là camera thịt người.

    Tuyệt đối là 360 độ không góc chết, full HD không che.

    Trong góc công đường, Đường Ninh nghĩ đến chuyện khác, trên chủ vị sắc mặt Chung Minh Lễ uy nghiêm, nhìn người đang quỳ ở phía dưới, trầm giọng hỏi: "Phạm nhân Từ Kiệt, ngươi có biết tội của ngươi không?"
     
    zHiePz thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 5: Lôi đình phá án
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Mặc dù kiếp trước Đường Ninh đã xem không ít kiểu phim tra án như « Thiếu Niên Bao Thanh Thiên », « Đại Tống Đề Hình Quan », « Thám tử lừng danh Địch Nhân Kiệt », « Thi Công Kỳ Án », nhưng tự mình trải qua nội dung cốt truyện trong kịch truyền hình, thì đây là lần thứ nhất trong hai đời.

    Đây là một án kiện liên quan đến mạng người, từ xưa đến nay, bản án dính đến mạng người, đều là đại án.

    Mà chính vì vụ án này nên nhạc phụ tiện nghi của mình mới gặp phải phiền toái.

    Đêm qua Đường Ninh đã xem tất cả hồ sơ, tình tiết vụ án cũng không phức tạp, cũng không có chi tiết ly kỳ khúc chiết gì.

    Người chết là một viên ngoại có chút gia sản ở ngoài thành, một tháng trước, được phát hiện là đã chết trong nhà của mình.

    Sau nhiều ngày bộ khoái điều tra, cuối cùng đối tượng bị nghi ngờ lại khóa chặt trên người con rể của Triệu viên ngoại.

    Dưới gối Triệu viên ngoại không có con, chỉ có một nữ nhi của vong thê, nếu Triệu viên ngoại chết đi, gia sản tự nhiên sẽ thuộc về nữ nhi nữ tế, dựa theo lẽ thường, người con rể của Triệu viên ngoại gọi là Từ Kiệt này có đủ động cơ để giết người, nhưng vấn đề là đêm hôm Triệu viên ngoại chết đó, Từ Kiệt có chứng cữ hoàn mỹ chứng minh mình không ở nhà.

    Đêm hôm đó hắn và bằng hữu uống rượu, đến khuya mới trở về.

    Vụ án tra tới chỗ này, dựa theo lệ cũ trong dĩ vãng, chỉ cần nghiêm hình bức cung Từ Kiệt kia một phen, với thủ đoạn tra tấn ở thời đại này, trừ phi là người có tâm trí cực kỳ kiên định, nếu như Triệu viên ngoại thật sự là hắn giết, không bao lâu phạm nhân sẽ không chịu được mà cung khai.

    Mà đây cũng chính là chỗ phiền phức của vị nhạc phụ tiện nghi.

    Từ khi hắn gả nữ nhi cho người khác đã đắc tội với thứ sử Linh Châu, đối phương đã coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ đợi để bắt được nhược điểm của hắn.

    Vụ án này xảy ra ở Vĩnh Yên huyện, là đại án liên quan đến mạng người, thứ sử đại nhân ra nghiêm lệnh cho huyện lệnh Vĩnh Yên huyện phải phá án trong kỳ hạn, chuyện này cũng không có gì đáng trách.

    Nhưng hai năm này triều đình luôn sửa trị ác quan, nghiêm cấm huyện nha địa phương lạm dụng trọng hình, vu oan giá hoạ, một khi bị phát hiện, tuyệt đối sẽ không tha thứ.

    Bởi vậy, trong khi thẩm vấn đại án, sẽ có bách tính địa phương đứng bên ngoài công đường xem, một khi thấy quan viên dùng tới trọng hình, trước mắt bao người, trái với lệnh cấm của triều đình, thứ sử Linh Châu sẽ có đầy đủ lý do để động tới hắn.

    Nhưng nếu không dùng trọng hình, tìm không thấy chứng cứ, phạm nhân chắc chắn sẽ không nhận tội, địa bàn quản lý xảy ra án mạng, lại chậm chạp không bắt được hung thủ, thứ sử Linh Châu cũng có lý do xử lý hắn.

    Vị nhạc phụ tiện nghi của mình này, thật sự là tác nghiệt a...

    Đường Ninh thở dài, trong lòng thầm mặc niệm một câu cho nhạc phụ tiện nghi, nâng bút bắt đầu ghi chép.

    Trên công đường, sắc mặt Chung Minh Lễ âm trầm, nhìn nam tử đang quỳ ở dưới, hỏi: "Từ Kiệt, ngươi nói đêm hôm đó ngươi cùng bằng hữu uống rượu, đêm hôm đó trừ hai người các ngươi ra có còn nhân chứng khác?"

    Nam tử kia quỳ dưới công đường, vẻ mặt sầu khổ, cao giọng nói: "Bẩm đại nhân, hôm đó tiểu nhân ở nhà Vương Nhị uống rượu, ngoại trừ Vương Nhị thì không có những người khác."

    Chung Minh Lễ nhìn xem một người khác quỳ gối bên cạnh Từ Kiệt, hỏi: "Vương Nhị, Từ Kiệt nói đêm ngày 15, hai người các ngươi ở trong nhà ngươi uống rượu, đến tận giờ Tý mới rời khỏi, có việc này không?"

    Không đợi Vương Nhị trả lời, hắn đã lập tức lên giọng, nói: "Ngươi nghĩ kỹ hãy nói, đại án liên quan tới mạng người đấy, nếu dám bao che phạm nhân, sẽ xử cùng tội!"

    Thân thể Vương Nhị Quỳ trên mặt đất thoáng run rẩy một chút, nhìn Từ Kiệt bên cạnh một chút, run giọng nói: "Bẩm đại nhân, lời tiểu nhân nói, câu nào cũng là thật, mong đại nhân minh xét!"

    "Tốt, vậy ngươi nói cho bản quan biết, ngày đó các ngươi uống rượu gì, nhắm rượu bằng món gì!"

    "Rượu là rượu đế tự nhà mình nấu, còn món nhắm rượu chính là hai lượng thịt đầu heo..."

    ...

    Trong góc, Đường Ninh nhìn hai người đang quỳ gối dưới công đường, khẽ lắc đầu.

    Đêm qua hắn đã xem qua tất cả hồ sơ, vấn đề này cha vợ đã hỏi vô số lần, nhưng hai người Từ Vương này, hiển nhiên trước đó đã thông cung, căn bản sẽ không hỏi ra cái gì.

    Hoặc là Từ Kiệt bị oan uổng, nếu là như vậy, vụ án này sẽ càng khó giải quyết.

    Hắn để bút xuống, vuốt vuốt bụng, cảm thấy có chút đói.

    Hôm nay đã thẩm vấn tới một canh giờ, mà một chút tiến triển cũng không có, giờ cơm cũng qua luôn...

    Hắn không vuốt còn được, vừa vuốt một phát này, bụng hắn lập tức sôi lên tiếng "Ùng ục ục".

    Vụ án vốn đã rơi vào tình cảnh thắt nút, sắc mặt huyện lệnh đại nhân trầm như nước, những người khác cũng nơm nớp lo sợ, không dám ho he gì, tiếng sôi bụng của Đường Ninh đặc biệt rõ ràng.

    Ánh mắt Chung Minh Lễ nhìn về phía Đường Ninh, nhìn thẳng vào hai mắt Đường Ninh.

    Từ khi trải qua cảm giác đói khát đến cực điểm lần trước, Đường Ninh luôn vô cùng sợ đói, hắn có chút bận tâm nếu nhạc phụ đại nhân tiếp tục kéo dài như thế, có thể sẽ không ăn cơm trưa hay không?

    Vụ án lại một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, trong lòng Chung Minh Lễ vốn đã phiền muộn, buổi sáng không biết đã ăn phải đồ hỏng gì, trong bụng cũng sôi sung sục, nhìn Đường Ninh một chút, nói: "Bản quan ra ngoài một chút, vừa rồi có chỗ nào chưa kịp ghi chép, bây giờ ngươi có thể hỏi lại hai người bọn họ."

    Nói xong, hắn lập tức ôm bụng vội vàng rời đi.

    Lúc nào Đường Ninh cũng có thể xem lại trí nhớ, cũng không muốn hỏi gì, nhưng vẫn cầm giấy bút, đi từ trong góc tới.

    Nha dịch đứng hai bên nhìn Đường Ninh đi ra, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

    Vị cô gia mọt sách này trong nhà Chung huyện lệnh, bọn hắn đều có nghe tiếng, nghe nói hắn là người cứng nhắc, chỉ biết học vẹt, cả ngày luôn tự giam mình trong phòng, đối với mỹ nhân như Chung tiểu thư cũng làm như không thấy...

    Lại có lời đồn rằng sở dĩ cô gia Chung gia lãnh đạm với Chung tiểu thư như vậy, là bởi vì buổi sáng không cứng nổi...

    Đường Ninh một tay cầm sổ ghi chép, một tay cầm bút, đi tới trước mặt Từ Kiệt.

    "Đêm 15 tháng trước, ngươi uống rượu ở nhà Vương Nhị?" Hắn lật sổ hỏi.

    "Vâng, đêm đó tiểu nhân cùng Vương Nhị uống rượu, giờ Tý mới rời khỏi." Từ Kiệt gật đầu nói.

    "Uống rượu gì, ăn đồ gì?"

    "Uống rượu đế do nhà Vương Nhị nấu, nhắm hai lượng thịt đầu heo..."

    Đường Ninh cầm giấy bút để ghi chép, nha dịch chung quanh buồn bực ngán ngẩm lắc đầu, vấn đáp kiểu này, bọn hắn đã nghe vô số lần.

    Đường Ninh nhìn Từ Kiệt, tiếp tục hỏi: "Thịt đầu heo ăn ngon không?"

    Từ Kiệt giật mình, lại gật đầu: "Ngon, rất ngon..."

    "Mua ở đâu?" Đường Ninh lại hỏi.

    "Nhà Trịnh đồ tể ở hẻm Đông."

    "Giá bán thịt của nhà Trịnh đồ tể có hợp lý không?"

    "Hợp, hợp lý..."

    "Bình thường Trịnh đồ tể có lừa dối người mua hay không?"

    "Không, không có..."

    "Ngươi biết Trịnh đồ tể có cái ngoại hiệu là Trấn Quan Tây không?"

    "Không biết."

    "Trịnh Đồ Hộ biết ngươi giết Triệu viên ngoại chứ?"

    "Không biết..." Từ Kiệt trả lời theo bản năng, sau đó cả người lập tức đổ đầy mồ hôi, vội nói: "Đại nhân, tiểu nhân không giết người!"

    "Chớ khẩn trương, trước tiên cứ lau mồ hôi đi, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút." Đường Ninh cười cười, khép lại sổ.

    Hắn quay người đi hai bước, lại đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, đêm 15 đó, lúc ngươi rời khỏi nhà Vương Nhị, mặt trăng nhất định rất tròn, bên ngoài nhất định rất sáng?"

    Từ Kiệt vừa nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy thế đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, tiểu nhân nhớ rất rõ ràng, mặt trăng đêm hôm đó rất lớn rất tròn, bên ngoài rất sáng..."

    "Ngươi đang nói láo!"

    Ngữ khí Đường Ninh đột nhiên thay đổi, chỉ vào hắn, nghiêm nghị nói: "Đêm 15 tháng trước rõ ràng là trời đầy mây, ngươi nhìn thấy mặt trăng vừa lớn vừa tròn ở nơi nào!"

    Sắc mặt thư biên tuổi trẻ này từ lạnh nhạt biến thành lạnh lùng khiến Từ Kiệt ngơ ngẩn tại chỗ.

    Đường Ninh nhìn Từ Kiệt, giọng nói lại nâng cao: "Tại sao ngươi lại nói láo, nói, đêm hôm đó rốt cuộc ngươi đang làm gì, Triệu viên ngoại có phải là bị ngươi giết hay không!"

    Thân thể Từ Kiệt run lên, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, vội vàng sửa lời: "Đại nhân, là tiểu nhân nhớ lầm, đêm hôm đó tiểu nhân uống say, không nhớ rõ ràng, hiện tại mới nhớ tới, đêm hôm đó không có trăng sáng..."

    Đường Ninh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra: "Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói một chút..., kỳ thật đêm hôm đó thật sự có trăng."

    Từ Kiệt run một cái, trên trán cũng chảy ra mồ hôi lạnh, lại một lần nữa sửa lời nói: "Đại nhân, đêm hôm đó tiểu nhân uống say, không nhớ rõ có mặt trăng hay không..."

    "Phân trần mập mờ, lặp đi lặp lại, ấp a ấp úng, nhất định là ngươi có chuyện giấu diếm, trong lòng ngươi đang chột dạ?"

    "Tiểu, tiểu nhân không chột dạ."

    "Không chột dạ thì ngươi run cái gì, sao phải chảy mồ hôi..., nhìn thần sắc ngươi tiều tụy như vậy, những ngày này có lẽ đã mơ tới Triệu viên ngoại không ít lần?"

    "Không có..." Mồ hôi Từ Kiệt rơi như mưa, đôi môi run run, nói không thành lời.

    Ngữ khí Đường Ninh lại thay đổi, quát to: "Thành thật khai báo, đêm hôm đó rốt cuộc là ngươi đang làm gì!"

    Nột tiếng hét lớn này, ngay cả nha dịch trên công đường cũng giật nảy mình.

    Từ Kiệt đã sợ vỡ mật, kinh hoảng nói: "Đại nhân, tiểu nhân, tiểu nhân đêm hôm đó thật sự ở nhà Vương Nhị..."

    "Còn dám giảo biện!"

    Đường Ninh ngắt lời hắn, phất tay: "Ta không hỏi buổi tối hôm đó ngươi giết Triệu viên ngoại, ta hỏi ngươi giết hắn lúc trước buổi tối hôm đó!"

    "Giết hắn lúc trước buổi tối hôm đó ta..."

    Lời nói vừa rồi trăm ngàn sơ hở, thư biện tuổi trẻ hùng hổ dọa người, trên trán Từ Kiệt mồ hôi rơi như mưa, trong lòng gần như sụp đổ, hô hấp dồn dập, vội vàng giải thích...

    Hắn giải thích được một nửa, thân thể bỗng nhiên run lên, tiếng nói đột nhiên im bặt.

    ...

    Chung Minh Lễ từ nhà xí trở về, thân thể đã thoải mái không ít, nhưng trong lòng vẫn vô cùng phiền muộn.

    Nếu hôm nay vụ án này vẫn không có kết quả, không biết Đổng thứ sử bên kia sẽ làm khó hắn như thế nào. Một lần nữa hắn ngồi trở lại chủ vị, mới phát hiện trên công đường hoàn toàn yên tĩnh, hắn nhìn Đường Ninh ở phía dưới, nghi ngờ nói: "Sao không hỏi?"

    Đường Ninh quay đầu lại, khẽ chắp tay nói: "Đại nhân, ta đã hỏi xong."

    Soạt!

    Hắn vừa dứt lời, trên công đường vốn vô cùng yên lặng, lập tức biến thành xôn xao ồn ào!

    Một nha dịch nhìn phạm nhân đã xụi lơ trên mặt đất, dùng bả vai đụng vào đồng bạn bên cạnh, hỏi: "Vừa rồi có phải hắn đã nhận tội rồi đúng không?"

    Đồng bạn bên cạnh hắn còn đang cố gắng nhớ lại đêm 15 tháng trước có mặt trăng hay không, nghe vậy nghi ngờ nói: "Ngươi nói cái gì?"

    Tên nha dịch kia nhìn dân chúng vây xem bên ngoài đang ồn ào bàn luận, liền biết chính mình vừa nãy không nghe lầm.

    Vụ án đã giày vò bọn hắn gần một tháng này, cô gia Chung gia chỉ đứng ra hỏi dăm ba câu, thế mà lại phá được rồi?

    Đây là cô gia mọt sách của Chung gia kia sao?

    Hắn nhìn người trẻ tuổi đang đứng trong nội đường kia.

    Dưới công đường, tất cả mọi người cũng đều không nhịn được nhìn qua.

    Đường Ninh đứng giữa công đường, thở dài nhẹ nhõm ------ vụ án này phá xong, hẳn là hắn có thể trở về ăn cơm rồi?
     
    zHiePz thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)