Tiên Hiệp Nhất Thế Chi Tôn - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 167: Đột phá quá khứ

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    “Tề Thiên Đại Thánh cũng luyện Bát Cửu?” Mạnh Kỳ không ngờ Tôn Ngộ Không cũng là kết quả làm giảm cầu không của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

    Dương Tiễn khẽ gật đầu: “Trong thời kỳ Thái Cổ Hồng Hoang, sau khi chứng kiến Đạo Tôn làm giảm cầu không, thành tựu Đạo Quả chi cảnh, tổ sư bắt đầu tìm kiếm con đường tu đạo cho mình. Có hơi khác với con đường của Đạo Tôn, chém ra Thánh Phật, dùng Bồ Đề Cổ Phật dấn thân vào tịnh thổ, hoàn thiện Bát Cửu, đó chỉ là bắt đầu, sau đó tiến triển đầu tiên là thông qua Bồ Đề Cổ Phật truyền thụ Bát Cửu Huyền Công cho Tôn Ngộ Không, lần thứ hai là chém ra Đạo Nhất ấn, để lại cho ngươi, đó có lẽ cũng là cố gắng cuối cùng.”

    “So với Đạo Tôn để lại Thiên Đạo quái vật, Phật Tổ chém ra Kim Thiền tử, nhận Đại Thừa Phật pháp, làm chuyện kim thiền thoát xác, phương pháp của Nguyên Thủy lão sư có vẻ gián tiếp hơn.” Mạnh Kỳ theo lời miêu tả của Dương Tiễn, nhìn ra sự khác biệt bên trong.

    Kết quả làm giảm cầu không không phải là do tự bản thân mình chém ra sao?

    Dương Tiễn toát ra ý cười: “Đúng, mượn ‘đồ’ của Bỉ Ngạn giả khác để chịu tải tự làm giảm cầu không là để tránh đi những hậu quả xấu có thể xảy ra, hơn nữa chọn cái gì cũng không phải là tùy ý, mà đều là một trong những mấu chốt của kiếp số vào thời điểm đó. Giống như Tôn hầu tử là Ngũ Sắc thạch Yêu Hoàng để lại, ngươi là ‘ta khác’ mà Ma Phật trộm tàng tư, toàn bộ quá trình đều lấy dẫn đường làm chủ, tận lực giảm bớt quan hệ với bản tôn.”

    “Ra vậy.” Mạnh Kỳ thở dài.

    Cho dù thân thành Bỉ Ngạn, con đường cũng dài đằng đẵng.

    Cảm khái xong, hắn hỏi: “Ngươi có biết Nguyên Thủy lão sư giờ đang ở đâu không?”

    Muốn thành Bỉ Ngạn, một đại kiếp số chính là kẻ địch cản đường, nên biết tung tích và tình trạng của Nguyên Thủy Thiên Tôn là chuyện vô cùng quan trọng, phải biết để tính xem có thể đưa ông vào trong thế cục được hay không.

    Dương Tiễn cười khổ: “Tung tích của tổ sư, ngoài Đạo Đức tổ sư, trong thiên địa e là chỉ có một người biết được, lúc ngươi tính toán thiên ý vẫn nên để nó ở ngoài đi, đừng đưa nó vào. Nếu có hỗ trợ thì coi như được niềm vui ngoài ý muốn, dệt hoa trên gấm, nếu không có cũng không liên quan gì tới đại cục. Bên Linh Bảo tổ sư cũng vậy.”

    Y rõ ràng không muốn nói ngoài Đạo Đức Thiên Tôn thì người biết tung tích Nguyên Thủy Thiên Tôn là ai.

    “Quả nhiên.” Mạnh Kỳ khẽ gật đầu.

    Dương Tiễn chuyển đề tài: “Tiểu sư thúc, tuy ngươi đã dời ‘Quá khứ’ vào Cửu U, nhưng chung quy dấu vết lạc ấn vẫn còn ở trong Chân Thật giới, muốn đăng Bỉ Ngạn, chỉ ở Cửu U hồi tưởng quá khứ là không đủ, hơn nữa, muốn ở Cửu U thành Bỉ Ngạn là cơ hồ không có khả năng. Được ích lợi từ Cửu U, thì cũng phải chịu sự giới hạn của Cửu U, ngày xưa Ma Chủ đều lựa chọn rời khỏi nơi này, ở trong hư không tự mở Ma Giới.”

    “Việc này ta cũng hiểu, nhưng chỉ cần ta vừa về Chân Thật giới, là nhất định sẽ có Bỉ Ngạn giả ra tay. Thế cục hiện giờ trông thì cân bằng, nhưng thực ra không phải.” Mấy năm nay Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang đã thảo luận rất nhiều lần chuyện này, “Đạo Đức sư thúc đương nhiên sẽ đứng về phía ta, không có biến số. Thanh Đế thân tình với ta, sẽ bảo vệ ta không để ta bị Vô Sinh Lão Mẫu đuổi giết, nhưng không nhất định sẽ vui khi nhìn thấy ta đăng lâm Bỉ Ngạn. Tương tự là Yêu Hoàng, sẽ ra tay trợ ta, giúp ta trưởng thành, dùng ta để làm suy yếu Ma Phật, nhưng hơn phân nửa cũng không hi vọng ta tránh thoát được khổ hải.”

    “Đối với các Bỉ Ngạn giả, đại nhân vật, nếu không cần thiết, họ sẽ không để cho số lượng tăng thêm, nhất là Bỉ Ngạn, vì như vậy sẽ sinh ra rất nhiều biến số.”

    “Trong số những người phản đối, Vô Sinh Lão Mẫu là người có thù với ta nặng nhất. Bồ Đề Cổ Phật trước đây cũng có thù với ta, A Di Đà Phật cũng nhất định không đồng ý nhìn ta đăng lâm Bỉ Ngạn. Không cho tái tạo nhân đạo, phá hư Phật quốc dưới đất, ý chí đó của bọn họ rất kiên định, rõ ràng, nhất quyết, không có khả năng thay đổi.”

    Mạnh Kỳ nói rất bình thản, như đang nói chuyện của nhà người khác: “Cho nên, đối với ta, quan trọng nhất hiện giờ là từng bước súc thế, tạo ra biến cố để Thanh Đế và Yêu Hoàng vẫn giữ nguyên chủ kiến, nhưng chủ động muốn đi tìm một minh hữu Bỉ Ngạn mới. Đương nhiên, dù điều đó có xảy ra, thì cũng phải hành động cẩn thận. Sự cân bằng hiện giờ chỉ là miễn cưỡng, chỉ cần ta trở lại Chân Thật giới, lập tức sẽ dẫn tới Bỉ Ngạn va chạm với nhau, nhất định sẽ có kẻ lợi dụng thời cơ thả Ma Phật ra, xoay chuyển thế cục.”

    Phong ấn của Linh sơn đã ngày càng lỏng, khả năng tự thoát khốn của Ma Phật cũng chẳng còn bao lâu, cũng rất có khả năng đám Kim Hoàng bí quá hoá liều, tìm cách thả y ra trước.

    Dương Tiễn gật đầu, đồng tình với quan điểm của Mạnh Kỳ: “Nhưng muốn thành Bỉ Ngạn, tất phải quay về Chân Thật giới, tiểu sư thúc phải nhanh chóng tìm cách đi, nếu chậm sẽ bỏ qua cơ hội Di Lặc, Ma Phật cũng tự mình thoát khốn.”

    Y nhìn vừa rồi Lâm Tố Hà rời đi, nét mặt đăm chiêu.

    “Ừ.” Mạnh Kỳ bình thản đáp.

    Dương Tiễn nhìn hắn đầy thâm ý, cảm thấy lời lẽ hành động của hắn đều không có gì bất thường kì lạ, không có uể oải, không có thống khổ, không có u buồn, chỉ có chăng đôi mắt kia càng thêm u ám, nhưng càng như vậy, càng thấy rõ ngọn lửa thù hận được cất sâu trong lòng hắn, không bao giờ tắt.

    “Tiểu sư thúc, chờ ngươi có đột phá, chúng ta sẽ đi tìm Hắc Thiên Đế ‘Thuyết đạo luận pháp’, giúp đỡ Huyền Minh Quỷ Đế tạo nên chút sóng gió cho La Phong và Hắc Ngục.” Dương Tiễn vỗ vỗ đạo bào, chậm rì rì đứng lên, hóa thành một làn quang mang bay đi.

    Từ khi Cửu Loạn Thiên Tôn lấy được Ma Hoàng trảo, các tầng Ma Thần đều đã khuất phục, trừ các ngụy Bỉ Ngạn.

    Im lặng nhìn Dương Tiễn đi xa, Mạnh Kỳ nhắm hai mắt lại, đỉnh đầu Nê Hoàn mở ra, xông ra một quả cây trong suốt tỏa ánh sáng nhè nhẹ, xung quanh có một dòng sông hư ảo không trọn vẹn đang chảy xuôi.

    Quả cây bay ra, trường hà di chuyển theo, nối kết với dòng sông thời gian của Cửu U. Thân hình Mạnh Kỳ trở nên hư ảo, hình ảnh quá khứ cũng vậy, cùng nhau nối thành một đường trong dòng sông vận mệnh.

    Mạnh Kỳ mở mắt, tiếp tục đi ngược dòng lên trên. Trước mắt gợn sóng u ám, bốn phía như một con đường hầm đầy hoa văn thần bí, mơ hồ nhìn nhìn thấy cảnh tượng của Cửu U ở bên ngoài.

    Nghịch hành không biết bao lâu, hắn bỗng có cảm ứng. Đường hầm tan rã, thân ảnh xuất hiện ở nơi nào đó trong Cửu U, ở đó, mặt trời đen, ma vụ vân vân đều giống như đúc như những gì hàng ngày hắn thấy.

    Ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài Cửu U, Mạnh Kỳ nhìn thấy một con sư tử khổng lồ chiếm cứ hư không, nó có chín đầu, tiếng ngáy như sấm, chấn động thiên địa, vừa vặn ngăn chặn lối ra.

    Cửu Linh Nguyên Thánh?

    Kẻ trông coi Cửu U đại môn là Cửu Linh Nguyên Thánh?

    Mình đã hồi tưởng đến thời bắt đầu Cận Cổ, hay là vẫn còn đang ở trong thời Trung Cổ?

    Cửu Linh Nguyên Thánh tựa hồ nhận thấy có người nhìn. Nó ngừng ngáy, mở ra mười tám con mắt, mỗi con mắt đều sâu thẳm như đáy biển vạn trượng, băng lãnh tà dị đến cực điểm.

    Với cảnh giới của Cửu Linh Nguyên Thánh hiện giờ, thế mà vẫn không nhịn được rùng mình, tự nhiên thấy sợ.

    “Ngụy Bỉ Ngạn từ đâu tới thế? So với Hắc Thiên Đế, Huyền Minh Quỷ Đế và Cửu Loạn Thiên Tôn còn thấy đáng sợ hơn! Chẳng lẽ xuất từ tương lai?” Cửu Linh Nguyên Thánh ngưng trọng.

    ............

    Lâm Tố Hà thu hồi Tinh Hà vẫn tinh, giấu kỹ hộp ngọc, độn quang cắt qua chân trời, thẳng đến hòn đảo có truyền tống trận gần nhất.

    Đúng lúc này, trước mắt y sáng lên, một hòa thượng to béo tay nâng bình bát xuất hiện.

    Hòa thượng cười tủm tỉm nhìn Lâm Tố Hà:

    “Nam Mô A Di Đà Phật, hộp ngọc trong lòng thí chủ có duyên với phật ta!”
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 168: Ném đá dò đường

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nhìn hòa thượng, Lâm Tố Hà kinh hãi, mình bị cuốn vào chuyện gì thế này.

    Y cười gượng: “Đại sư nói không phải rồi. Nếu là có duyên, thì cần gì phải cưỡng cầu? Chẳng lẽ Phật môn tu là tâm cường đạo, pháp giết người?”

    Quanh người hòa thượng béo có những vòng tịnh quang lưu ly không ngừng đẩy ra, nét cười không giảm:

    “Thí chủ biết một không biết hai, vật ấy có liên quan tới Cửu U Ma Thần, quan hệ tới sự an nguy của thiên hạ. Nếu lão nạp đã gặp phải, dù có hi sinh thân này, cũng phải hộ đạo vệ pháp, mong thí chủ vì Chân Thật giới, vì thiên hạ thương sinh, giao vật đó cho lão nạp mang về tịnh thổ, để tránh làm độc hại sinh linh.”

    Lời lẽ thực là đại khí lẫm liệt, từ bi thương xót, làm Lâm Tố Hà sửng sốt.

    Cái hộp ngọc này là của Cửu U Ma Thần thật à......

    Chẳng lẽ bọn chúng thật có ý đồ xâm nhập Chân Thật giới?

    Không đúng, cái này là đưa tới Phù Tang cổ thụ giới vực mà, ở đó có Thanh Đế trấn áp, có Ma Thần nào gây ra được cái gì đâu!?

    Nhưng nếu Ma Thần nói dối y, không chừng một khi tới truyền tống trận, cái hộp ngọc này sẽ tự mở ra, phóng ra vật diệt thế gì đó, biến mình thành kẻ trợ Trụ làm ác, vậy mình cũng sẽ bị thế nhân phỉ nhổ......

    Thấy Lâm Tố Hà vẻ do dự, hòa thượng thò tay ra khẽ vẫy, những đốm sáng phật quang lấp lóe, ngưng tụ thành một phật chưởng khổng lồ trang nghiêm thanh tịnh, chộp tới cái hộp ngọc kia.

    Đúng lúc này, từ trên trời cao bỗng truyền đến một tiếng quát chói tai:

    “Đại Luân Kim Cương!”

    “Ai?” Hòa thượng to béo giật mình, theo bản năng đáp lời.

    Thân hình hòa thượng đột nhiên hóa thành ánh sáng, đầu hướng lên trên, càng ngày càng nhỏ, chui vào trong một cái hồ lô Tử Kim Hồng, sau đó bị một tờ giấy vàng đề “Thái Thượng lão quân lập tức tuân lệnh” dán lên.

    Trong nháy mắt, hồ lô Tử Kim Hồng biến mất, chỉ còn lại Lâm Tố Hà đang đứng ngớ ra, mọi chuyện xảy ra và kết thúc quá nhanh, như một giấc mộng.

    Y nghiến răng, sờ sờ cái hộp ngọc và Tinh Hà vẫn tinh trong lòng, nghĩ người ta đã có ân cứu mạng mình, thì cũng nên đưa tới Phù Tang cổ thụ giới vực xem sao. Thời buổi hiện giờ, các Bỉ Ngạn đại nhân vật đều sớm đã trở về, nếu thật xảy ra vấn đề gì, Ma Thần cũng tuyệt không phần thắng, dù sao trời sụp xuống cũng có người cao chống.

    Độn quang lại xuất hiện, xẹt qua mặt biển, bay về phía đảo.

    Trong tịnh thổ Phật quốc, Nhiên Đăng nhìn thấy một màn này, hai mươi bốn vầng phật quang viên mãn sau đầu khẽ lắc lư, khuấy lên gợn sóng.

    “Tô Mạnh muốn đưa cái gì đến Phù Tang cổ thụ giới vực?” Lão lẩm bẩm, hỏi Ma Phật A Nan.

    Cái hộp ngọc kia ắt hẳn có liên quan tới tàn lưu Đông Hoàng, lại được Tô Mạnh là ngụy Bỉ Ngạn luyện chế, đã là một kiện dị bảo, khiến ngay chính lão cũng khó mà nhìn trộm xuyên qua nó được. Bỉ Ngạn đại nhân vật e là cũng không nhìn thấy nổi vật ở bên trong.

    A Nan khẽ cười: “Đưa cái gì không quan trọng, quan trọng là bản thân cái chuyện ‘Đưa’ này.”

    “Ý gì?”

    A Nan nhàn nhã: “Nếu thật sự quan trọng, hộp ngọc vừa được phàm nhân kia mang ra Cửu U, Thanh Đế sẽ lập tức ra tay tiếp ứng. Đương nhiên, cũng sẽ có Bỉ Ngạn giả cản trở, nhưng tới giờ Thanh Đế vẫn ổn tọa trong Đông Phương lưu ly thế giới, không làm gì cả, nên nhìn là hiểu rồi.”

    “Không chừng là Tô Mạnh thử.” Nhiên Đăng đoán.

    “Đúng, hắn giở kế ‘Ném đá dò đường’, muốn xem điểm mấu chốt của các Bỉ Ngạn giả. Nếu lần này thành công, tất sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba và nhiều lần nữa.” A Nan chẳng chút tức giận, cười tủm tỉm giải thích, “Tô Mạnh muốn chứng Bỉ Ngạn, nhất định phải trở lại trong Chân Thật giới, chuyển quá khứ đã dời tới Cửu U trở về, phải đi ngược lên đầu dòng sông thời gian, nhìn trộm dòng chảy tương lai của nó, để đặt căn cơ.”

    “Nhưng nếu hắn trở về, Vô Sinh Lão Mẫu nhất định sẽ ra tay, khi đó sẽ tạo cơ hội cho ta. Tới lúc đó, sẽ có những kẻ muốn diệt trừ Tô Mạnh như ngươi đi thả ta ra.”

    Nhiên Đăng gật đầu: “Đạo hữu ngươi làm việc rất tuyệt, luôn làm cái đích cho mọi người chỉ trích, không chỉ Tiếp Dẫn Phật Tổ và Bồ Đề Cổ Phật đều không nguyện ý nhìn thấy ngươi thoát khốn, mà ngay cả Kim Hoàng cũng không cho, nên Tô Mạnh mới muốn thử là điểm mấu chốt này? Hắn muốn xem xem hắn làm tới mức nào, thì các Bỉ Ngạn giả sẽ ngầm đồng ý hoặc tỏ thái độ cho phép ngươi được thoát?”

    “Chính là ý này.” A Nan vỗ tay cười, “Tuy Tô Mạnh muốn tránh thoát khổ hải, thì phải trở lại trong Chân Thật giới, nhưng không hẳn phải là bản tôn tự mình trở về, chỉ cần chém ra ‘Quá khứ chi thân’, hoặc chém ra nửa hư ảo Đạo Quả ngưng tụ đối ứng, sau đó đưa chúng ra khỏi Cửu U, nhờ người hỗ trợ, thì cũng có thể hoàn thành, chỉ là trắc trở thêm chút mà thôi, khó kiểm soát được nguy hiểm. Đương nhiên, Tô Mạnh không có khả năng đưa thẳng chúng tới Phù Tang cổ thụ giới vực, vì như vậy cũng sẽ dẫn tới Vô Sinh Lão Mẫu trực tiếp can thiệp vào.”

    “Hắn sẽ chia việc này thành nhiều phần, hư hư thực thực, thật thật giả giả, thông qua nhiều đợt hộp ngọc đưa thử tới Phù Tang cổ thụ giới vực, để kiểm tra giới hạn khoan nhượng của các Bỉ Ngạn giả, xem xem đến mức nào bọn họ sẽ tự mình ra tay, đồng thời vừa tăng cường mối quan hệ liên minh với Thanh Đế, vừa từng bước bố trí kế hoạch cho mình trở về. Có điều, nhiều bố trí hẳn là được đặt ở trong hộp ngọc.”

    Nhiên Đăng Cổ Phật im lặng nghe, không nói xen vào, xem như đã hiểu cách Tô Mạnh muốn làm, hắn đang đi một con đường rất nguy hiểm.

    Nếu đương kim thế gian không có Ma Phật, các Bỉ Ngạn giả sẽ không hề cố kỵ ra tay, không cần phải lo dẫn phát biến số, vậy thì Tô Mạnh sẽ không thể nào có được cơ hội trở về Chân Thật giới, nhưng hiện thực không phải như thế. Các Bỉ Ngạn giả phải suy xét đến việc nếu họ tự mình ra tay, sẽ dẫn tới trận chiến lan rộng ra toàn diện, Ma Phật sẽ có khả năng chạy thoát, mang tới biến số khó lường. Chính vì điều này, Tô Mạnh mới có cơ hội chơi trò “Ném đá dò đường”, nhưng hắn làm như vậy rất dễ dàng dẫn lửa tự thiêu thân, nếu thật sự để Ma Phật được thả, vậy chính là đả kích trí mạng đối với hắn.

    “Hèn gì Di Lặc chỉ cho Đại Luân Kim Cương ngăn cản......” Nhiên Đăng thở dài, nếu có thể không thông qua các Bỉ Ngạn đại nhân vật mà giải quyết được việc này thì không gì có thể tốt hơn, “Con đường sắp tới của vị thí chủ kia sẽ không ít tranh đấu gay gắt a......”

    Lão ngẩng đầu lên, nhìn A Nan: “Nếu việc này chuyển biến thành các Bỉ Ngạn giả toàn diện đối kháng, ta phải làm gì mới giúp được ngươi thoát khốn?”

    Nhiên Đăng đã hạ quyết tâm, hồi trước để vuột cơ hội mấy lần đã khiến lão hiểu ra một đạo lý: cần ra tay không ra tay, sẽ phải chịu hậu quả!

    “Trợ ta thoát khốn?” A Nan nhìn lão như nhìn đồ điên, “Ta tạm thời còn chưa muốn thoát khốn.”

    Nhiên Đăng im lặng rất lâu sau mới mở miệng: “Đạo hữu, trước ngươi chẳng phải vẫn luôn dụ dỗ ta giúp ngươi thoát khốn sao?”

    “Trước khác nay khác.” Ma Phật A Nan cười nhạo, “Nếu ta mượn chuyện này thoát khốn, hi vọng của Tô Mạnh sẽ hoàn toàn bị dập tắt, hắn sẽ không dám rời ở Cửu U. Mà nếu hắn ở Cửu U, hắn là ngụy Bỉ Ngạn, lại có Tuyệt Đao và Nhân Hoàng kiếm, ta làm sao mà giết được hắn? Chẳng lẽ tới lúc đó trừng mắt nhìn kỷ nguyên đi tới chung kết hay sao? Như thế, sẽ rất có khả năng cả hai sẽ cùng ở trong chung kết mà hôi phi yên diệt, đồng quy vu tận, phù hợp với ý muốn của hắn.”

    Giọng A Nan trở nên âm lãnh:

    “Ta muốn để cho hắn có hi vọng, khiến hắn rời khỏi Cửu U, trùng kích Bỉ Ngạn.”

    Nhiên Đăng giờ đã hiểu, chắp tay khẽ niệm:

    “Nam Mô A Di Đà Phật.”

    ............

    Cửu Linh Nguyên Thánh còn đang suy nghĩ, thì bên tai nghe thấy một lời dặn, ánh mắt trở nên nghi hoặc.

    Sau đó nó biến mất.

    Đường hầm thời không lại hiện ra, Mạnh Kỳ tiếp tục hồi tưởng về thời đại cổ xưa hơn, cảnh tượng xung quanh không ngừng lấp lóe biến hóa, chính là hình ảnh của Cửu U trong các thời kì khác nhau.

    Đột nhiên, đường hầm bị ngoại lực ảnh hưởng, lại một lần tan rã, hắn xuất hiện ngay bên cạnh mặt trời đen nóng rực, trên cao, một đạo u quang rơi nhanh hạ xuống, nơi nó đi qua, vạn vật tịch liêu, sinh cơ toàn diệt, ở bên ngoài Cửu U, một con Phượng Hoàng mĩ lệ giang cánh, trên lưng có một cái Hoàng Kim bảo tháp ba mươi ba tầng, buông xuống đạo đạo Huyền Hoàng chi khí, ngoài ra còn có Thái Cực Đạo Đức đồ quyển, Thánh Đức chi thư, Âm Đức kỳ phiên và Phúc Đức cổ đỉnh, rải xuống vô số dị thải.

    “Yêu Thánh và Thiên Sát đạo nhân chi chiến?” Mạnh Kỳ đại khái đã nhận ra mình đã về tới thời đại Thần Thoại.

    Hắn vừa nghĩ thế, thì đôi mắt Phượng Hoàng và đôi mắt trong kiếm quang đều quay qua nhìn hắn, nhìn vị cường giả mới vừa xuất hiện.
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 169: Các thi thần thông

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cảm nhận được Yêu Thánh nhìn qua, Mạnh Kỳ định chạy tới gần Cửu U, thì cả người phát lạnh, trong đầu hiện ra cảnh Dao trì nước vàng nhộn nhạo và đôi mắt hờ hững ở trong điện nhìn xuống.

    Vô Sinh Lão Mẫu!

    Dao Trì Kim Mẫu!

    Đúng là âm hồn khó tan. Hẳn là từ tiết điểm ban đầu tới thời Thần Thoại, bà ta vẫn luôn không ngừng chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hắn, không ngừng nghỉ phút nào! Mạnh Kỳ khẽ ngẩng đầu.

    Bốn mắt giao nhau, bầu trời Cửu U trở nên tối sầm, trời cao sụp xuống, hóa thành hỗn động, thôn phệ tất cả chung quanh.

    Hai người vừa chạm mắt, từ trong đầu Mạnh Kỳ lại bay ra cái quả cây trong suốt phiếm ba quang kia, xung quanh là dòng sông thời gian hư ảo vẫn còn chưa hoàn chỉnh, quấy rối thời không, hình thành đường hầm, khiến hắn biến mất tại chỗ.

    Yêu Thánh và Thiên Sát đạo nhân đều chỉ còn lại lạc ấn, không có linh tính thật, nhìn thấy Mạnh Kỳ rời đi, thì cũng thôi, tiếp tục đánh nhau.

    ............

    Lâm Tố Hà đầy lo lắng đi tới đảo, nơi này có truyền tống trận liên thông trung thổ, nối kết đông tây, là nơi tập trung và phân bố hàng hóa của thời Vạn Giới thương thành, đến nay đã phát triển thành một phường thị phồn hoa lừng danh khắp chốn, giao dịch đủ loại đồ vật, kỳ trân dị bảo phong phú.

    Nhưng Lâm Tố Hà không có tâm tư đi du lịch, y hạ xuống, tới truyền tống điện, bước vào trận pháp tới ngoài Phù Tang cổ thụ.

    Bốn phía quang mang vọt lên, bảo vệ thân thần cho y.

    “Hô, cuối cùng cũng an ổn.” Lâm Tố Hà sờ hộp ngọc trong lòng, thở hắt ra. Chỉ chút nữa thôi là mình hoàn thành nhiệm vụ!

    Truyền tống trận đã khởi động yên ổn, không bị cản trở gì, nếu vạn sự đại cát, đến hòn đảo bên ngoài Phù Tang cổ thụ giới vực, tới gần Thanh Đế đàn tràng, ai còn dám chặn đường cướp bóc!?

    Hộp ngọc tới giờ cũng chưa xảy ra dị biến gì, khiến y cũng nhẹ cả lòng.

    Đúng lúc này, trong bóng tối trước mặt bỗng có một ánh sáng lóe lên, khẽ đung đưa, chiếu sáng hư vô.

    Một đóa lửa ấm áp an tường như ngọn đèn mẹ thắp hàng đêm, chiếu ra đường về nhà cho các khách tha hương, Lâm Tố Hà cảm nhận được hướng truyền tống đã thay đổi, hướng về phía ngọn đèn lưu ly kia!

    Đó là nơi an bình ban đầu!

    Là nơi cuối cùng quay về, là khát vọng quay về nhà ở đáy lòng mỗi con người!

    Hư vô co lại, ánh đèn đã tới gần trước mắt, Lâm Tố Hà biết ngay không tốt. Nhưng với thực lực của y hiện giờ cũng không có khả năng phản kháng.

    “Là Du Tử đăng của La giáo trong truyền thuyết?” Đồng tử Lâm Tố Hà co lại, trong lòng vô cùng sợ hãi.

    Mình cuối cùng bị cuốn vào chuyện gì thế này, sao lại “may mắn” tới mức được “Du Tử đăng” triệu hoán?

    Trong lúc còn đang mờ mịt, trong hư vô trên đầu y đột nhiên rơi xuống một vật, sáng chói, trắng ởn, như chậm mà lại cực nhanh, đập về phía Du Tử đăng.

    Lâm Tố Hà mơ hồ nhìn ra được đó là một cái vòng mẻ, hoa văn toàn ẩn, phản phác quy chân, khí tức cổ xưa, vừa có tiên ý Đạo môn vừa có thiện cảnh Phật gia.

    Cái vòng tới gần, Du Tử đăng lập tức rực lên sáng bừng, hoàn toàn chiếu khắp hư ám. Chiếu thấu tam giới thập phương, chư thiên vũ trụ, tận lực chống đỡ ánh sáng chói mắt đang tới gần.

    Nhưng xoẹt một tiếng, cái vòng kia đã như một vòng viên quang ấn xuống, lồng Du Tử đăng vào bên trong.

    Ánh đèn đung đưa, tạo nên gợn sóng, nhưng không làm sao thoát được ra ngoài, không còn ảnh hưởng gì được tới bóng tối xung quanh, xung quanh Lâm Tố Hà lại trở về hư vô như cũ.

    “Bảo bối gì vậy nhỉ? Trấn áp được cả Du Tử đăng!?” Tim y đập thình thịch như nổi trống, tới giờ mới biết thế nào là cường giả.

    Lúc này, phía trước lại có một vầng trăng tròn trịa mọc lên, ánh trăng rải xuống, trắng ngà mà trong suốt, dẫn hướng đi chính xác cho Lâm Tố Hà truyền tống.

    Ở giữa vầng trăng có một Bồ Tát ngồi xếp bằng, thân ảnh ấy khiến người ta không tự chủ được trở nên yên tĩnh và an nhạc.

    “Nguyệt Quang Bồ Tát!” Là tu sĩ thất hải hai mươi tám giới, Lâm Tố Hà làm sao không nhận ra vị này chính là Đông Phương lưu ly tịnh thổ Đại Bồ Tát, trong lòng vừa vui vừa sợ, không thể tin được vào hai mắt mình.

    Đây chính là kẻ đại thần thông đã tu luyện Báo Thân đến cảnh giới Tạo Hóa!

    Đông Phương lưu ly thế giới không đâu không ở, Phù Tang cổ thụ giới vực hiển hóa ở chỗ cuối Đông Hải, bởi vậy những người tôn sùng và thờ phụng Thanh Đế, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, Dược Sư Vương Phật và những đại năng liên quan, như tọa kị của Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn Cửu Linh Nguyên Thánh, hầu cận của Dược Sư Vương Phật Nguyệt Quang Bồ Tát họ cũng thờ phụng luôn, rất nhiều hòn đảo phường thị đều có thể nhìn thấy miếu thờ, tuy thần tượng và bản tôn đương nhiên có khác biệt, phàm nhân không thể nào vẽ ra được dung mạo của tiên phật, nhưng hình tượng đại khái thì cũng không sai!

    Bên tai nghe thấy âm thanh niệm phật, u ám xung quanh rút đi, Lâm Tố Hà lại thấy yên lòng, có Nguyệt Quang Bồ Tát dẫn đường, mọi việc coi như đã gần hoàn thành.

    Thật sự là chưa bao giờ dám tưởng tượng mình lại có được một lần trải qua kích thích như thế này!

    Bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng gió, ở trong bóng tối chỉ có ánh trăng, ở trong yên tĩnh còn sót lại phật hiệu, lại nghe được tiếng gió!

    Tiếng gió hô hào, thiên toàn địa chuyển, Lâm Tố Hà cảm nhận được mình đang nhanh chóng thu nhỏ lại, Càn Khôn hình như xuất hiện thay đổi.

    Nguyệt Quang Bồ Tát và thanh huy phật hiệu đều tiêu biến!

    “Rống!”

    Y nghe thấy một tiếng rống đinh tai nhức óc, như có cửu trọng cộng minh, một trận cuồng phong khác từ phía sau xoắn tới, kéo y ra khỏi trói buộc, ném về phía ánh trăng sáng ngời lại vừa mới hiện ra, ném về phía Nguyệt Quang Bồ Tát.

    Ngạc nhiên nhìn lại, Lâm Tố Hà nhìn thấy ở hai đầu u ám có hai thân ảnh, một người quỷ khí dày đặc, đế quan cổn bào, tay áo giương lên, như muốn bao phủ tất cả, một bên là một con sư tử khổng lồ như tinh hà, có chín cái đầu, đang há cái miệng khổng lồ, phun ra nuốt vào Càn Khôn, mỗi bên chiếm một nửa hư vô, nơi va chạm như có dòng nước xiết.

    “Cửu Linh Nguyên Thánh!” Lâm Tố Hà lông tơ dựng đứng, không biết là kích động, hay là kinh hãi.

    Người bên kia hẳn là đang thi triển đại thần thông danh chấn thiên hạ của La giáo: Tụ Lý Càn Khôn?

    Thân ảnh hạ xuống, y thấy mình đã đi tới một phương tịnh thổ, nhìn thấy Nguyệt Quang Bồ Tát, trong lòng cũng bình tĩnh lại, thò tay vào trong lòng, định lấy hộp ngọc ra dâng.

    Nhưng thò tay vào, trong lòng lại trống trơn, cái hộp ngọc đã biến mất!

    Lâm Tố Hà kinh hãi, trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn ký ức, đó là lúc y tiến vào truyền tống điện, giao phí xong, có gặp một hòa thượng tuấn lãng mặc tăng bào cổ, làn da đạm kim, mi tâm có một chữ phật. Hòa thượng mỉm cười với y, lập tức có muôn vàn đạo lý vạn chủng thể ngộ chui vào đầu y, khiến y tự nhiên chỉ trong phút chốc đã hiểu ra rất nhiều võ đạo chí lý, đến sau khi bước vào truyền tống trận, chạm vào hộp ngọc trong lòng, thì đã không còn tìm thấy nó nữa!

    Chính là hòa thượng tuấn lãng đó đã lấy cái hộp ngọc đi?

    Trong thành thị phồn hoa, Thế Gian Tự Tại Vương Phật mắt khép hờ rút tay ra khỏi vùng thượng du của dòng sông thời gian, trong bàn tay có một cái hộp ngọc màu xanh đậm.

    Y nhoẻn miệng cười, không chút do dự mở cái hộp ngọc ra, muốn xem trong đó là cái gì.

    Nắp ngọc mở ra, lộ ra vật bên trong, là một khối huyết nhục màu đỏ thẫm đang không ngừng mấp máy!

    Mỗi mạch máu từng giọt máu tựa hồ đều tự có linh tính của mình!

    Nắp đậy vừa mở, khối huyết nhục xông ra, đón gió trở nên to hơn, bọc cả cái đầu của Thế Gian Tự Tại Vương Phật vào trong!

    “Tô Mạnh!”

    Thế Gian Tự Tại Vương Phật phát ra một tiếng rên đau đớn.

    ............

    Xuyên qua thời gian lâu dài, ở mỗi một đoạn năm tháng của Cửu U đều lưu lại thân ảnh xong, Mạnh Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy mình đã tới cực hạn, vì thế rời khỏi đường hầm thời không đầy hoa văn.

    Bốn phía là trọc khí sương mù, ma ý cuồn cuộn, Cửu U vừa mới sơ hình, ở trong bóng tối, ý chí của Cửu Loạn Thiên Tôn, Hắc Thiên Đế, Huyền Minh Quỷ Đế và Dương Tiễn như những đốm lửa, chiếu sáng xung quanh.

    Bọn nó cũng đã hồi tưởng đến giai đoạn lúc Cửu U ban sơ, mới sinh ra!

    Mạnh Kỳ không nói gì, mà là ngẩng đầu nhìn ngoài Cửu U, thanh khí nổi lên, thấy Tiên Giới ẩn hiện, bên trong là địa hỏa thủy phong điên cuồng tứ lược.

    Trong địa hỏa phong thủy, có một đóa khánh vân hỗn độn, buông xuống đạo đạo u quang, bên trong lơ lửng sen vàng, kim đăng, chuỗi ngọc vân vân.

    Nguyên Thủy Thiên Tôn!

    Đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ nhìn thấy nó một cách rõ ràng, mặc dù chỉ là lạc ấn.
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 170: "Viết" lịch sử

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cách tứ lược địa hỏa thủy phong, Mạnh Kỳ chỉ nhìn thấy được mơ hồ đóa khánh vân kia và kim đăng, chuỗi ngọc vân vân, còn lại thì đều bị che lấp.

    Lúc hắn thu mắt về, mơ hồ cảm giác Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc qua nhìn hắn, ánh mắt không vui không buồn.

    Chờ một hồi thật lâu sau, không thấy có gì xảy ra, Mạnh Kỳ bèn khắc lạc ấn vào nơi này, hoàn thành chuyến đi hồi tưởng thời gian lần này, đẩy dấu vết tồn tại của mình ở trong Cửu U về quá khứ đến lúc mới sáng lập, trở thành một trong những người chứng kiến toàn bộ lịch sử hình thành của Cửu U!

    Đương nhiên, ý thức của hắn không giống được Bỉ Ngạn thật sự, hắn là ở ngoài dòng sông thời gian, chỉ có thể cùng đồng thời tồn tại ở quá khứ trong thời gian cực ngắn, chỉ lưu lại được lạc ấn khi chuyển thời gian trong lịch sử, không gây ảnh hưởng được gì khi thực chiến.

    Mạnh Kỳ tiếp tục cho ý thức rà theo lịch sử của Cửu U.

    Theo lời của Tiểu Tang trước khi rời đi, nếu có thể hồi tưởng quá khứ, nhất định phải tới gặp “Nó”!

    Nước nâu vàng cuồn cuộn chảy, tràn đầy tử vong và trầm luân chi ý, không đếm được bao nhiêu oan hồn ác quỷ phập phù trôi nổi bên trong, muốn lôi kéo mọi vật đi ngang qua đây, để xóa đi ký ức và linh tính của chúng, để cùng vĩnh viễn ở trong Hoàng Tuyền, không được giải thoát.

    Đoạn bờ sông này hai bên không có bờ cát, hai bên là sơn mạch nối liền, địa thế hiểm trở. Một tăng nhân cao sáu trượng, làn da xanh xao vàng vọt, nét mặt từ bi, mắt đầy trí tuệ đang từng bước đi trên vách đá, chấp nhận cương phong muốn cạo cả xương, không gian rét lạnh và đọa lạc chi ý mà đi, bước chân không hề dừng lại, cũng không có chút vẻ khổ sở nào.

    Mạnh Kỳ hiển hóa ra ngay bên cạnh y, im lặng đi theo vài bước, sau đó mở miệng:

    “Thế tôn.”

    Tăng nhân này chính là Phật Tổ ngày xưa đo đạc Cửu U Linh sơn, chủ nhân của Sa Bà thế giới, một trong hai siêu thoát giả duy nhất!

    Sau khi Bỉ Ngạn vẫn lạc, ở trong quá khứ chỉ còn lại lạc ấn mà thôi. Nếu theo tiến trình lịch sử, đi theo chứng kiến cảnh Phật Tổ chứng Đạo Quả thì sao? Có gì khác biệt xảy ra không?

    Đây chính là lý do khiến Cố Tiểu Tang bảo Mạnh Kỳ nhất định phải tới gặp lạc ấn của Phật Tổ một lần, xem xem có thể từ cái này nhìn ra được bí mật gì đó, dùng đến khi đăng lâm Bỉ Ngạn hay không!

    Phật Tổ tay chắp chữ thập, không vì Mạnh Kỳ gọi mà nét mặt thay đổi hay dừng bước chân, như tâm ngoại vô vật, thân ngoại càng thêm vô vật, nói ngắn gọn chính là làm như không thấy, có tai như điếc.

    Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, áo bào bị cuồng phong thổi bay phất phới, tiếp tục đi theo Linh sơn Phật Tổ:

    “Ta từng đến Linh sơn, theo dòng sông Lăng Vân độ đi xuống, đi tới sau núi, nhìn thấy cái xác còn lại sau khi kim thiền thoát xác, tiến vào nơi phong ấn Vô Thượng chân phật......”

    Hắn cứ từ từ mà nói, kể lại mấy lần mình đến Linh sơn, giống như đang thỉnh giáo Phật Tổ.

    Nhưng Phật Tổ vẫn không hề có phản ứng.

    Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn ông, không nói gì nữa, biến mất ở nơi đây.

    Cương phong tứ lược, Hoàng Tuyền hất sóng, Phật Tổ từng bước một đi về phía trước, như muốn đi qua vạn cổ thời gian.

    Đột nhiên, sau đầu ông hiện ra một cái khe. Nó nhanh chóng mở rộng, không ngừng kéo dài. Từ bên trong đi ra một người. Vẫn cao sáu trượng, xanh xao vàng vọt, vẻ mặt từ bi, mắt chứa trí tuệ, song người này hơi dừng lại, quay đầu nhìn Mạnh Kỳ biến mất, miệng há ra, lộ ra bốn mươi cái răng Phật!

    Thân ảnh cũ hóa thành những đốm sáng, rơi xuống Hoàng Tuyền, giây lát vô tung.

    ............

    Ý chí chuyển dời, Mạnh Kỳ vẫn chưa trở về tiết điểm hiện tại, mà quay trở lại gần hai trăm năm trước, xuất hiện ở cạnh một khe nứt Cửu U nối tới Chân Thật giới.

    Bên ngoài khe, một ngọn núi sừng sững, nguy nga mà âm trầm, chính là Thiên Trụ sơn ở Tây Ngưu Hạ Châu của Tây Du thế giới, đàn tràng của Bất Tử Yêu Thần!

    Xuyên qua khe hở, có thể mơ hồ nhìn thấy ngôi mộ ở bên trong núi, bên trong có những ngọn đèn Trường Minh, nhưng mà không có quan tài, chỉ có một cái băng sàng màu đen, trên đó là Bất Tử Yêu Thần.

    Đối diện nó là một nam tử oai hùng, thân hình ngang nhiên, da phiếm đạm kim, Mạnh Kỳ cảm thấy rất là quen thuộc.

    Hình như chính là “Bất Diệt Đạo Thể” hóa thân, hậu nhân Ngũ Trang quan mà năm đó khi hắn tới bái phỏng Bất Tử Yêu Thần để hỏi!

    “Ta nên xưng hô ngài là Phổ Hiền Bồ Tát, hay là Quan Âm Bồ Tát?” Hoá thân hỏi.

    Bất Tử Yêu Thần chợt quay đầu nhìn khe nứt Cửu U ở dưới Thiên Trụ sơn, trầm giọng:

    “Là vị Ma Thần nào giá lâm? Sao lại làm chuyện nghe lén này?”

    Mạnh Kỳ thở dài, không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Lúc Yêu Thần chạy ra khỏi Linh sơn, có phải gặp cái gì không, cho nên mới không dám rời khỏi giới này, quay về tịnh thổ?”

    “Bất Diệt Đạo Thể” hóa thân bị bất ngờ đứng ngẩn ra, bởi vì quá khứ đều đã bị chuyển dời vào trong Cửu U, ở đây chỉ là lạc ấn.

    Bất Tử Yêu Thần trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Ta không nhớ rõ, là vị Ma Thần nào vậy?”

    “Vị nào ư?” Mạnh Kỳ khẽ cười, “Chẳng phải chính là vị ngay trước mặt ngươi à?”

    “Ngươi......” Bất Tử Yêu Thần dao động, có phần kinh hãi, chợt hiểu ra, “Thì ra đây không phải là tiết điểm hiện tại. Ngươi đã chứng được Bỉ Ngạn, hồi tưởng về đây. Không đúng, ngươi là ngụy Bỉ Ngạn, dựa vào Bát Cửu Huyền Công thành tựu ngụy Bỉ Ngạn.”

    “Nếu biết ta đã thành tựu ngụy Bỉ Ngạn, lại là Ngọc Hư đích truyền, Yêu Thần còn có cái gì không thể nói?” Mạnh Kỳ bình tĩnh.

    Bất Tử Yêu Thần trầm ngâm, nghi hoặc: “Vì sao không tới hỏi ở tiết điểm hiện tại? Chẳng lẽ tới lúc đó ta đã vẫn lạc rồi?”

    “Không phải.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều, “Trong tương lai ngươi sẽ hiểu là vì sao.”

    Bất Tử Yêu Thần thở phào, sau đó thở dài một tiếng: “Lúc ta tìm được một đường sinh cơ, chạy ra Linh sơn, phát hiện ra hai chuyện. Một là ngay lúc Vạn Phật đồng trụy, ở phía sau Linh sơn có dao động rất mạnh, ý vô cùng mừng rỡ, khí tức hết sức giống với khí tức của Phật Tổ......”

    “Là Vô Thượng chân phật, kết quả làm giảm cầu không của Phật Tổ, ta trong tương lai đã từng chiến một trận với nó.” Mạnh Kỳ không chút gợn sóng.

    “Vô Thượng chân phật......” Bất Tử Yêu Thần thì thào, “Thì ra là vậy.”

    Tạm dừng mấy hơi, nó tiếp tục: “Lúc Vạn Phật đồng trụy, Bồ Đề Cổ Phật ra tay chặn Yêu Thánh, không sớm cũng không muộn, mà đúng ngay lúc đó, làm không ai cản được A Nan nghịch chuyển đại trận, cũng khiến Yêu Thánh không kịp đi cứu những Đại Thánh còn lại, như muốn khiến Ngũ Đức chi thân của Yêu Thánh bị Cửu U ô uế, sau đó là A Di Đà Phật hàng lâm.”

    “Hèn gì lúc đó Tề Thiên Đại Thánh lại kêu lên một tiếng lão sư, hèn gì ngươi không dám quay lại Phật môn tịnh thổ.” Mạnh Kỳ thổn thức.

    Thấy Bất Tử Yêu Thần không còn tiết lộ thêm gì nữa, thân ảnh hắn lóe lên, lưu lại lạc ấn ở đây, sau đó trở về tiết điểm hiện tại.

    ............

    Mạnh Kỳ mở mắt, cùng lúc đó, trong Tây Du thế giới, Bất Tử Yêu Thần bỗng nhiên run rẩy, trong đầu chợt hiện ra một đoạn kí ức vốn dĩ không hề tồn tại trong quá khứ.

    Thân ảnh nấp trong khe nứt Cửu U hiện ra rõ rành rành, đoạn nói chuyện kia vang vọng trong đầu óc, nó nhớ lại dấu vết tương ứng của Mạnh Kỳ lưu lại năm đó.

    “Tương lai sẽ hiểu là vì sao......” Bất Tử Yêu Thần lẩm bẩm.

    ............

    “Tô Mạnh!”

    Thế Gian Tự Tại Vương Phật rên lên đau đớn, chữ phật trên mi tâm rực sáng ngời, những chữ vạn tỏa ra lưu ly tịnh quang, suy diễn ra từng thức Như Lai thần chưởng, cố gắng chống đỡ sự ăn mòn của khối huyết nhục. Y nhảy một cái, xông vào trong Tây phương thế giới cực lạc.

    Nhưng y còn chưa vào tới, khối huyết nhục kia đã tự rơi xuống, không còn sinh cơ và linh tính, mục nát thành bùn.

    “Đây là huyết nhục của Tô Mạnh, là thu hoạch của hắn sau khi đã đồng hóa tàn dư của Đông Hoàng......” Thế Gian Tự Tại Vương Phật không còn vẻ chật vật vừa rồi.

    Dưới tình huống có Bỉ Ngạn giả áp thế, dựa vào một khối huyết nhục đương nhiên không thể đủ sức làm cho y bị thương. Thật là ghê tởm, chỉ là để tiện sau này tiếp tục ném đá dò đường.

    Trên Phù Tang cổ thụ, Thanh Đế nhìn một màn này, thở dài.

    Lời Tô Mạnh muốn đưa đến cho ông, ông đã hiểu.

    Hắn là muốn thông qua việc này để trình bày thế cục hiện thời ra cho ông thấy: Khi đối mặt với liên minh của Phật môn và Vô Sinh Lão Mẫu, lập trường của Yêu Hoàng thì không kiên định, ông và Đạo Đức Thiên Tôn sẽ ở vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối, nhất là khi ông là người thành tựu Bỉ Ngạn muộn nhất, thế lực của ông còn chưa trưởng thành, chỉ sử dụng được Cửu Linh Nguyên Thánh và Nguyệt Quang Bồ Tát mà thôi.

    Ý ngầm cũng rất là rõ ràng: ông đang rất cần có một minh hữu, một minh hữu là Bỉ Ngạn, đại diện cho thế lực Ngọc Hư cung!
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 171: Mạnh Kỳ báo thù, từ sáng đến tối

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trên đỉnh núi, Mạnh Kỳ mở to mắt, ngồi im rất lâu, như đang nhớ lại thu hoạch mình vừa lấy được.

    Hắn dựng một ngón tay, cách không vạch một cái, chém một nhát kiếm khí hỗn độn lên trời cao.

    Theo ước định với Dương Tiễn, sau khi củng cố cảnh giới, hai người sẽ liên thủ gây chuyện với Hắc Thiên Đế, đây là một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật, ngụy Bỉ Ngạn!

    Kiếm khí cuồn cuộn, tự thành hình xoắn ốc, quấy đảo thời không xung quanh, xé rách tất cả vật cản, hóa mọi thứ thành u ám, mọi thứ như ngừng lại.

    Ở tầng nào đó của Cửu U, nơi đàn tràng của Hắc Thiên Đế, trong không trung Tà thần bay lượn, mặt đất ma vật hoành hành, trong sơn mạch đầy là âm quỷ, tất cả đều đột nhiên khựng lại bất động, mọi thứ trở nên yên tĩnh, chỉ có làn kiếm quang cắt qua phía chân trời kia là động, từ đâu đó bay tới, chém về phía thần sơn chống trời.

    Những tầng cấm pháp nhộn nhạo, đối chọi gay gắt với kiếm khí, nhưng làn kiếm khí u ám hỗn độn đã bao dung tất cả, ngay cả thời gian cũng không ngoại lệ. Những gợn sóng cuộn lại, tầng tầng dồn về phía kiếm khí, cấm pháp xuất hiện rất nhiều lỗ hổng.

    Một tiếng than nhẹ vang lên, một bàn tay lộ ra, hấp thu những tia sáng, gập ngón bắn ra, điểm vào giữa kiếm khí, không chệch chút nào.

    Cùng lúc đó, một bàn tay phủ xuống, hất lên sóng máu cuồn cuộn, nhuộm đỏ khắp trường không, điên cuồng dâng trào về phía Hắc Thiên Đế đàn tràng, như muốn ăn mòn tất cả mọi thứ, mang theo vài phần Vô Cực Hỗn Độn chi ý.

    “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân” Dương Tiễn cũng ra tay!

    Đúng lúc này, chỗ cao vỡ ra một lỗ hổng to, rơi xuống sáu đạo kiếm khí, một đạo sắc màu vàng nâu, tràn đầy trầm luân tử ý. Một đạo xích mang như máu, mang theo ăn mòn và đoạt lấy. Một đạo tựa như ảo mộng, không giống chân thật. Một đạo đỏ sậm gần đen, tràn ngập nồng đậm sát lục và chiến ý, chỉ nhìn từ xa cũng đủ làm thể xác và tinh thần run rẩy, không dám đối đầu trực diện. Một đạo thâm trầm gần như không, diệt thiên diệt địa diệt thần diệt nhân, chính là ý tứ đại hủy diệt. Một đạo tối đen vặn vẹo, mấp máy như rắn, mang theo yêu dị đọa lạc, sương mù tà ác.

    Sáu đạo kiếm khí cong vẹo khấp khểnh nối thành trận pháp, tràn ngập ra ma ý vô thượng không kém gì ở Cửu U, bao phủ lên huyết hải, đủ mọi sắc màu tung tóe.

    Lục Hoàng Thiên Uyên kiếm, Vô Thượng Ma Khu đại thần thông!

    Ma Quân ẩn sâu trong Cửu U nhiều năm bổ ra một kích mạnh nhất mà mình tự ngộ ra được!

    Trải qua hơn trăm năm, cuối cùng nó cũng chữa được cánh tay, trở về trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn trở thành một trong những ngụy Bỉ Ngạn ít ỏi của Cửu U. Chỉ vì trước kia tồn tại khá lâu trong Chân Thật giới, nên giờ ở Cửu U hồi tưởng có chút gian nan, còn xa chưa đến được lúc thiên địa sáng lập, Thất Sát đạo nhân cũng tương tự.

    Những năm cuối Thượng Cổ, Ma Quân với thiên tư kì tài của mình, tham chiếu [ Ma Hoàng điển ], chuyển hóa các thần thông và võ đạo từ huyết mạch của các tà ma tà thần thành công pháp, các tộc đều có thể tu luyện, cuối cùng ngưng tụ thành Ma Thần chi khu, giống như “Lục Diệt Diêm Ma thân” và “Hoàng Tuyền chân thân”. Bản thân y vì đề phòng Ma Hoàng trảo ăn mòn và khống chế, và vì chí cao xa hơn, nên mới dùng những bảo vật khác nhau, phân liệt nhục thân, những bộ phận khác nhau thì tu luyện công pháp khác nhau, thành tựu Ma Thần chi khu khác nhau, cuối cùng mới kết hợp thành một thể, trở thành Ma Hoàng “Vô Thượng Ma Khu”, chính là ma khu có thể lấy thân mình thay Cửu U, vô cùng khủng bố!

    Bộ ma khu này cũng đến từ huyết mạch thần thông võ đạo, một trong số đó là “Lục Hoàng Thiên Uyên kiếm”!

    Ma Quân ra tay giúp đỡ Hắc Thiên Đế không phải vì y đã đầu nhập vào Phật môn, mà là vì một suy nghĩ rất đơn giản. Rằng nếu hôm nay không ra tay tương trợ, mà đứng nhìn Tô Mạnh và Dương Tiễn liên thủ đánh bại Hắc Thiên Đế, trục xuất nó ra khỏi Cửu U, thì tương lai không chừng chính y cũng sẽ bị rơi vào tình huống tương tự, chưa chắc gì thoát khỏi.

    Cửu Loạn Thiên Tôn hỗn loạn điên cuồng, không thể nhờ cậy, Huyền Minh Quỷ Đế bị Trấn Nguyên tử kềm chế ở La Phong và Hắc Ngục, khó có thể ra tay, những ngụy Bỉ Ngạn còn lại nếu không biết hợp tác với nhau, sẽ bị hai cường giả của Ngọc Hư tiêu diệt từng người một!

    Môi hở răng lạnh, không thể không giúp!

    Kiếm khí tung hoành, huyết hải dâng lên, nhuộm đỏ dòng sông thời gian hư ảo, nhìn trộm được khá nhiều tương lai, tìm sơ hở của kiếm trận.

    Thời gian Ma Quân ở Cửu U là có hạn, hồi tưởng rất là gian nan, nhưng không có khoảng thời gian khi còn nhỏ yếu. Nên Dương Tiễn phải bắt đầu từ “Tương lai”, huyết hải như có linh tính, mang theo Hỗn Độn, từ những kẽ hở của kiếm trận biến hóa lặng lẽ thẩm thấu ra, như đã sớm biết những chỗ đó sẽ sinh ra sơ hở.

    Kiếm quang đủ màu quay quanh, Ma Quân dùng hết toàn lực, mới làm giảm được tốc độ Dương Tiễn đánh xuống. Ở bên kia, u quang lấp lóe, một làn kiếm khí vô thanh vô tức đánh tới, chém thẳng vào Mạnh Kỳ.

    Nơi kiếm khí đi qua, tinh tú lụi tắt, nứt thành vô số mảnh nhỏ, đất đai núi non khô thành sa mạc, tà thần tà ma thi nhau ngã nhào ra đất.

    Sát sinh đệ nhất, Minh Hải kiếm!

    Thất Sát đạo nhân từ xa chém ra một kiếm, giúp đỡ Hắc Thiên Đế.

    Mạnh Kỳ thò tay ra, lòng bàn tay u ám, những tia tử điện nhảy lên, cuối cùng quy về một điểm.

    U quang kiếm khí như có thỏa thuận với hắn, “Chủ động” chui vào một điểm kia, không còn động tĩnh, nhưng đạo kiếm khí hỗn độn của hắn cũng bị Hắc Thiên Đế đánh tan.

    Không kinh không giận, Nê Hoàn đỉnh đầu Mạnh Kỳ mở ra, xông ra ba thân ảnh, một thân ảnh quỷ khí dày đặc, làn da xanh nhạt, tràn đầy không ma chi ý, do Bát Cửu hóa thân tự biến hóa ra, có thực lực ngụy Bỉ Ngạn!

    Hai thân ảnh còn lại, một tiểu sa di tuấn tú tiêu sái và một kiếm khách lãnh ngạo nội liễm, một người xách Tuyệt Đao tử điện như rồng, một người lưng đeo Nhân Hoàng kiếm màu vàng lấp lóe, đều dùng tuyệt thế thần binh để chống lại ngụy Bỉ Ngạn và năng lực làm suy yếu Cửu U.

    Bản tôn Mạnh Kỳ trở nên sâu thẳm, không phân thiện ác, thiện ác một thể, đỉnh đầu có Hỗn Độn khánh vân bao phủ, trên đó đèn lưu ly sáng ngời, xung quanh thủy quang nhộn nhạo, vẫn là thực lực ngụy Bỉ Ngạn.

    Ba thân ảnh tỏa ra, cùng với bản tôn chia làm bốn hướng, bao vây Hắc Thiên Đế, Cái Thế Ma Quân, Thất Sát đạo nhân và Dương Tiễn vào trong.

    Kiếm khách rút kiếm ra, ánh sáng dâng trào như sóng, vương đạo chi thế áp chế Cửu U ô uế, tự tạo ra một biển nguyên khí riêng cho mình. Tiểu sa di tuấn tú mỉm cười ném Tuyệt Đao ra, tử điện vọt lên, xuyên thẳng qua bầu trời, sau đó ầm ầm rơi xuống, chiếu khắp những tầng hư không, suy diễn kết cấu từ điểm đến tuyến, từ tuyến đến mặt hư không.

    Bát Cửu hóa thân biến thành Quỷ Đế điểm tay một cái, một vầng sáng màu âm lục bay ra, ngưng tụ không tán. Bản tôn Mạnh Kỳ hai ngón dựng song song thành kiếm, chém ra một làn kiếm quang hỗn độn như sóng nước, nhanh chậm tùy tâm, động tĩnh như ý, mênh mang còn hơn gió.

    “Tô Mạnh đã trở nên quá đáng sợ......” Vừa thấy cảnh này, Ma Quân và Thất Sát đạo nhân đều trở nên ngưng trọng, ánh mắt co lại, đang định thu hồi kiếm khí của mình về thì bốn đạo kiếm quang đã hợp lại, lập ra Tru Tiên kiếm trận, tạo nên một cơn cuồng phong khủng bố, bao phủ lên cả đám. Dương Tiễn thì đã biết trước, độn thoát ra ngoài.

    Có hai thanh thần binh tuyệt thế cấp Bỉ Ngạn đã hoàn toàn thức tỉnh, lại có Nhất Khí Hóa Tam Thanh và Bát Cửu có khả năng tác chiến trong mọi thời tiết mọi địa hình, Mạnh Kỳ chẳng khác gì bốn đại ngụy Bỉ Ngạn cùng nhau lập ra Tru Tiên kiếm trận, tái hiện sự khủng bố của Thái Cổ đệ nhất sát trận!

    Hắn muốn dùng sức của một mình mình đánh với ba lão gia hỏa!

    Lợi dụng thời cơ này, thân ảnh Dương Tiễn lóe lên, hàng lâm tới La Phong, bàn tay ấn xuống, huyết hải dâng trào, bao phủ về hướng “Hoàng Tuyền” mà Chân Không gia hương quán thông tới được.

    Mục đích thật sự của y và Mạnh Kỳ không phải là Hắc Thiên Đế, mà là muốn chém đứt bàn tay của Lão Mẫu thò vào Cửu U!

    Vì hai người chưa xác định được thái độ của Cái Thế Ma Quân và Thất Sát đạo nhân, nên mới giả vờ vây công Hắc Thiên Đế, để tạm thời vây cả bọn vào trong Tru Tiên kiếm trận!
     
    banhdacua25 and minh luan like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)