FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Chương 655: Ngươi... Ngươi đang nói ta ? (Thượng)

    Shared by: banlong.us



    Sau khi Phùng Hữu Đức trở lại đại điện không lâu, thân ảnh Vân Đạo Tử từ bên ngoài chạy vào. Trên đường đi hắn dùng tốc độ nhanh nhất, sợ Phùng Hữu Đức chờ lâu nên đã thi triển cả bí pháp tăng tốc độ lên không ít, chỉ trong chốc lát hắn đã tới bên ngoài đại điện. Sau khi hít sâu một hơi, Vân Đạo Tử sửa sang lại quần áo, tươi cười đi vào trong.

    Vừa mới vào Vân Đạo Tử đã nhìn thấy đường chủ Hàng Ma Đường Phùng Hữu Đức không có ngồi ngay ngắn trên ghế ngồi như lúc trước, mà vui vẻ đi tới đi lui trong đại điện. Có lẽ người khác không nhìn ra nhưng Vân Đạo Tử thân là tâm phúc của Phùng Hữu Đức đã nhận ra đường chủ đang có việc vui.

    - Vân Đạo Tử, bái kiến đường chủ!

    Vân Đạo Tử vội vàng lên tiếng.

    - Chúc mừng đường chủ, chúc mừng đường chủ, hôm nay đệ tử thấy toàn thân đường chủ tỏa ra hào quang màu đỏ vô cùng vô tận, nhất định là có đại hỉ sự!

    Vân Đạo Tử tươi cười a dua nịnh nọt.

    Phùng Hữu Đức nghe vậy cười ha hả, chỉ vào Vân Đạo Tử, lắc đầu cười nói.

    - Ngươi đấy, về sau ít nhìn mặt nói chuyện, tu hành nhiều một chút, đột phá Nguyên Anh không phải là không được.

    - Đệ tử...

    Vân Đạo Tử cười cười, biết rõ mình không có nhìn lầm, hiện tại Phùng Hữu Đức vô cùng vui vẻ, vì vậy hắn xoay người đang muốn tiếp tục thổi phồng vài câu. Phùng Hữu Đức phất tay áo lên, phấn chấn và chờ mong cắt lời Vân Đạo Tử, lập tức hỏi:

    - Được rồi, khoan hãy thổi phồng đã, ta hỏi ngươi, trong Hàng Ma Đường chúng ta có đệ tử nào tên Bạch Tiểu Thuần hay không?

    - Ah? Bạch Tiểu Thuần?

    Vân Đạo Tử sững sờ.

    - Có hay không!

    Phùng Hữu Đức nhìn thấy sắc mặt Vân Đạo Tử như vậy thì nhướng mày, giọng nói lớn hơn một chút.

    - Có... Chính là một đệ tử trong nhóm mới nhận cách đây không lâu.

    Vân Đạo Tử không biết vì sao Phùng Hữu Đức đột nhiên hỏi Bạch Tiểu Thuần, hiện tại hắn khẩn trương gật đầu.

    - Ta nghĩ ra hắn rồi, ngươi lập tức dẫn hắn... Không, mời hắn tới đây, nhớ rõ nhất định phải khách khí.

    Phùng Hữu Đức cười ha ha phân phó một câu. Hiện tại hắn đã nhớ Bạch Tiểu Thuần là ai. Nghĩ đến đối phương lúc trước có tốc độ vượt qua mình, khi ấy chỉ cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại hắn đã cải biến thái độ. Hắn thầm nghĩ Bạch Tiểu Thuần này là người được đại nhân vật chú ý, quả nhiên không giống người thường...

    - Ah?

    Vân Đạo Tử mở to mắt, đầu óc chấn động, sắc mặt biến hóa, thậm chí trên trán đổ mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy không đúng, nhất là Phùng Hữu Đức còn dùng từ "mời", Vân Đạo Tử quá hiểu ý nghĩa của những lời này nên càng khẩn trương.

    - Ân? Còn không đi?

    Phùng Hữu Đức thấy Vân Đạo Tử nghe nói tên Bạch Tiểu Thuần liền đổ mồ hôi, nội tâm cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt càng lăng lệ ác liệt.

    - Đường chủ... Bạch Tiểu Thuần này... Hắn... Hắn không có ở đây, hắn đi chấp hành nhiệm vụ.

    Vân Đạo Tử kiên trì nói ra, nội tâm thì chửi Lý Nguyên Thánh không ngừng. Trên thực tế, lần đầu tiên nhìn Bạch Tiểu Thuần hắn đã nhận ra, sở dĩ Bạch Tiểu Thuần bị chọn vào Hàng Ma Đường cũng là Vân Đạo Tử tốn hao một ít tâm tư.

    Dựa theo ước định giữa hắn và Lý Nguyên Thánh, chỉ cần đánh chết Bạch Tiểu Thuần thì hắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt, mà loại chuyện này Vân Đạo Tử cũng không phải lần đầu làm. Tại hắn xem ra chỉ là một đệ tử mà thôi, cho dù là hạt nhân thì như thế nào, ở trong Hàng Ma Đường này hắn muốn ai chết thì kẻ đó phải chết.

    Nhưng hiện tại trái tim Vân Đạo Tử run rẩy.

    - Nhiệm vụ?

    Phùng Hữu Đức sững sờ. Hắn nhìn Vân Đạo Tử, ánh mắt biến thành ác liệt như dao. Hắn thân là đường chủ Hàng Ma Đường, mặc dù ngày bình thường mặc kệ không quản lý nhưng hắn quá hiểu không ít chuyện xấu xa trong nơi này. Hắn biết rõ nhất định Bạch Tiểu Thuần đã đắc tội ai đó, bằng không Vân Đạo Tử cũng không có khả năng có sắc mặt như vậy.

    - Đi chấp hành nhiệm vụ gì?

    Lời nói của Phùng Hữu Đức không vui.

    - Vâng... Hắn đi chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt dâm tu Tả Hằng Phong...

    Vẻ mặt Vân Đạo Tử đau khổ nói ra.

    - Đi đâu chấp hành, nói chi tiết!

    Phùng Hữu Đức nheo mắt nhìn chằm chằm vào Vân Đạo Tử, giọng điệu càng ngày càng lạnh giá.

    - Đi... Động phủ Địa Sát lão quái, Tả Hằng Phong là đệ tử mới thu của lão quái này...

    Hiện tại Vân Đạo Tử cực kỳ buồn bực, đáy lòng càng hận Lý Nguyên Thánh tới cực điểm, đồng thời cũng cảm thấy ủy khuất. Nghĩ thầm Bạch Tiểu Thuần đã có quan hệ cứng như vậy, lại được đường chủ chú ý, tại sao không nói sớm...

    - Cái gì!

    Khóe mắt Phùng Hữu Đức như muốn nứt ra. Hắn phất tay áo một cái, lập tức cuồng phong nổ vang, đồ vật trong đại điện nổ nát. Càng như vậy Vân Đạo Tử càng run rẩy, uy áp bao phủ đại điện.

    - Ngươi bảo Bạch Tiểu Thuần đi động phủ tu sĩ Nguyên Anh đánh chết đệ tử của hắn?

    Phùng Hữu Đức tức giận ngập trời.

    - Nhanh chóng bảo hắn trở về, hắn không cần chấp hành bất cứ nhiệm vụ gì cả!

    Phùng Hữu Đức nổi giận gầm lên một tiếng, tu vi Nguyên Anh bộc phát và giọng nói như sấm sét truyền khắp cả Hàng Ma Đường.

    - Đã... Không kịp, hắn đã đi mười ngày rồi, dựa theo thời gian đã sớm đến... Hơn nữa ta... Ta đưa ngọc giản cho hắn có gian lận, ra khỏi tông môn không dùng được...

    Vân Đạo Tử bị lửa giận của Phùng Hữu Đức dọa run rẩy, hắn sợ hãi quỳ xuống nói ra.

    - Ngươi... Ngươi...

    Phùng Hữu Đức cảm giác trái tim của mình rét lạnh, tâm thần như bị sét đánh trúng, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân. Địa Sát lão quái chính là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lại tụ tập không ít tán tu, nhất là người này có ham mê đặc thù. Vừa nghĩ tới ham mê của đối phương, nội tâm Phùng Hữu Đức khẩn trương. Nghĩ tới nếu như trước khi Thông Thiên sứ giả triệu kiến cũng thì thôi, nhưng nếu sau khi triệu kiến mà Bạch Tiểu Thuần lại chết thảm ở ngoài, hậu quả của việc này khó đoán được.

    Vừa nghĩ đại nhân vật có thể làm lão tổ Bán Thần lễ kính ba phần, Phùng Hữu Đức đã sợ hãi không nhỏ, đôi mắt hắn đỏ lên, sắc mặt không ngừng biến hóa và hét lớn.

    - Ngươi làm chuyện tốt!

    Cơn giận xông não, Phùng Hữu Đức tức quá tát một cái, trực tiếp đánh Vân Đạo Tử bay ra khỏi đại điện, mà thân thể của hắn cũng biến mất, sau khi đứng trên quảng trường liền quát lớn khắp Hàng Ma Đường.

    - Tất cả đệ tử Hàng Ma Đường tập kết trong mười hô hấp.

    - Mở chiến thuyền Hàng Ma cho ta!

    - Truyền Tống Trận đi Vĩnh Động Châu cũng mở toàn diện, mở phạm vi lớn nhất! Lập tức! ! !

    Phùng Hữu Đức nổi giận rống to, cả Hàng Ma Đường cũng phải rung động. Người nghe được lời này đều khiếp sợ, không dám chậm trễ chút nào. Chỉ trong nháy mắt hơn vạn tu sĩ Hàng Ma Đường đã xuất hiện trên không trung, bọn họ lập tức bái kiến Phùng Hữu Đức.

    Cùng lúc đó từng chiếc từng chiếc chiến thuyền lớn vạn trượng đều hoạt động, chúng bay lên giữa không trung. Mười chiếc chiến thuyền này đen kịt, ai nhìn cũng phải sợ hãi.

    Còn chưa chấm dứt, Truyền Tống Trận đi Vĩnh Động Châu cũng vận hành toàn diện, tiếng nổ vang không dứt bên tai. Động tĩnh của Hàng Ma Đường đã làm các đường khác chú ý, thậm chí ngay cả chưởng môn Không vực đang ở trên ngọn núi bảy màu cũng giật mình.

    ---------------
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 17 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Chương 656: Ngươi... Ngươi đang nói ta ? (Hạ)

    Shared by: banlong.us



    Còn không chờ bọn họ chú ý, Phùng Hữu Đức đã mang hơn vạn tu sĩ Hàng Ma Đường tiến vào chiến thuyền, dù vận hành Truyền Tống Trận tiêu hao cực lớn cũng phải truyền tống chiến thuyền rời đi.

    Tiếng nổ vang ngập trời, hào quang Truyền Tống Trận rực rỡ. Bởi vì nhân số truyền tống quá nhiều cho nên tu sĩ ba cầu vồng khác cũng chú ý, cả đám vô cùng giật mình.

    - Cầu vồng Không vực xảy ra chuyện gì?

    - Đây... Đây là Không vực Hàng Ma Đường? Truyền tống quy mô lớn như thế, chẳng lẽ là đi diệt môn?

    Vào lúc mọi người nghị luận, cả Không vực xôn xao không nhỏ..., Lý Nguyên Thánh đứng trong đám người cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, nội tâm của hắn có chút bất an.

    Lúc Hàng Ma Đường xuất động truyền tống Vĩnh Động Châu, Bạch Tiểu Thuần trong Vĩnh Động Châu đang muốn buông tha làm nhiệm vụ và bay nhanh về phía Truyền Tống Trận.

    Dựa vào tốc độ toàn lực của hắn, dự tính chỉ ba ngày là tới nơi. Hiện tại đáy lòng Bạch Tiểu Thuần đang thở dài, hắn không biết mình buông tha nhiệm vụ quay về sẽ phải chịu trừng phạt gì.

    - Dù có trừng phạt cũng không có khả năng muốn mạng nhỏ của ta.

    Bạch Tiểu Thuần động viên chính mình. Đang đau khổ phi hành, bỗng nhiên hắn dừng bước nhìn nơi xa, lập tức nhìn thấy ở đó có ba đạo hào quang đang bay tới.

    Người chính giữa là một thanh niên, thanh niên này rất tuấn lãng, trong tay còn cầm một cây quạt, mặc trường bào đỏ thẫm, vừa nhìn đã thấy không tầm thường. Hai mắt hắn ảm đạm không có nhiều sắc thái giống như tửu sắc đã lấy sạch tất cả.

    Hai người bên cạnh hắn đều có tu vi Kết Đan trung kỳ, sắc mặt lạnh lùng đi theo thanh niên.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn qua ba người này, bọn họ cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, tất cả đều sững sờ. Nơi đây rất hoang vu, rất khó xuất hiện thân ảnh tu sĩ, hai bên đối diện, Bạch Tiểu Thuần lập tức cảnh giác, nhất là hắn nhìn thấy tên thanh niên kia liền chấn động.

    Người này chính là Tả Hằng Phong trong ngọc giản nhiệm vụ, hắn từ bức họa trong ngọc giản đã nhận ra ngay.

    - Không ngờ gặp được... Quả nhiên nhiệm vụ có vấn đề, tu sĩ Trúc Cơ lại có hai tu sĩ Kết Đan đi theo hộ vệ. Đáng chết, ta thân là thiếu tổ Nghịch Hà Tông, lúc đi ra ngoài còn không có đãi ngộ này!

    Nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên, chỉ trong nháy mắt đã giả bộ không nhận ra đối phương, lập tức rời đi.

    Tuy hắn muốn rời đi nhưng lúc Tả Hằng Phong nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì hai mắt sáng ngời, hắn vô ý thức mở cây quạt ra phe phẩy vài cái, khóe miệng còn cười dâm đãng.

    - Đã lâu không gặp được tu sĩ trắng như vậy, làn da đẹp như thế, dáng người không mập không gầy để ta tán thưởng không thôi, trên mặt còn mang theo nét thanh thuần... Nếu như có thêm nữ trang chắc chắn là tuyệt thế giai nhân.

    Tiếng cười của Tả Hằng Phong vang vọng núi rừng, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần sáng hơn trước.

    Nghe Tả Hằng Phong nói thế, lúc đầu Bạch Tiểu Thuần còn chưa kịp phản ứng nhưng sau đó đã cảm thấy không đúng. Hắn quay đầu lại thấy Tả Hằng Phong đang dùng ánh mắt nóng bỏng quan sát mình, liền cảm thấy da đầu run lên.

    - Ngươi... Ngươi đang nói ta?

    Bạch Tiểu Thuần có chút mộng, ẩn ẩn cảm giác dưới ánh mắt đối phương chính mình giống như không có mặc quần áo vậy, cảm thấy là lạ.

    - Hai vị trưởng lão, bắt người này lại, đây chính là thọ lễ ta muốn tặng cho sư tôn!

    Tả Hằng Phong liếm liếm bờ môi, sau khi cười ha hả liền chỉ vào Bạch Tiểu Thuần nói.

    Hai lão giả Kết Đan trung kỳ nhíu mày, bọn họ nhận ra tu vi Bạch Tiểu Thuần. Nếu là lúc khác bọn họ sẽ né tránh, hiện tại Tả Hằng Phong nói muốn dùng người này làm thọ lễ, hai người bèn nhìn kỹ Bạch Tiểu Thuần một lúc. Không thừa nhận cũng không được, người này thật sự phù hợp khẩu vị của Địa Sát lão quái.

    Vì vậy hai người nhìn nhau, trong mắt tỏa ra hàn quang.

    - Tiểu bảo bối, đừng có gấp, chúng ta có thời gian nói chuyện với nhau.

    Tả Hằng Phong kích động, trong mắt tỏa ra hào quang lóng lánh, thậm chí trên mặt còn hơi ửng hồng.

    Hiện tại Bạch Tiểu Thuần mới kịp phản ứng, lập tức nổi giận gào to một tiếng.

    - Ta là nam!!!

    - Ta biết rõ, trong chốc lát ca ca sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt, tuyệt sắc như thế quả là hiếm thấy trong nơi hoang vu này nha.

    Tả Hằng Phong cười hắc hắc. Hai lão giả Kết Đan bên cạnh hắn lao tới gần Bạch Tiểu Thuần.

    Hai lão giả Kết Đan này có tu vi không tầm thường, càng am hiểu liên thủ chiến đấu, hai người này một trái một phải lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

    Không chờ tới gần, lão giả bên trái bấm niệm pháp quyết. Trong tay hắn sinh ra rất nhiều hắc khí hình thành một con Hắc Long. Toàn thân Hắc Long do hắc khí tạo thành nhưng lại sinh ra từng đạo khí tức mục nát, những nơi đi qua ăn mòn cả hư vô.

    Gió tanh từ người Hắc Long càn quét qua cành lá rừng cây bên dưới. Trong khoảnh khắc, cây cối nhanh chóng héo rũ và biến thành tro bụi, cảnh tượng này làm Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ. Cùng lúc đó lão giả Kết Đan bên phải vô cùng hung tàn, dưới chân người này xuất hiện nhiều đóa hoa sen màu đỏ, những hoa sen này không ngừng biến ảo tạo thành trận pháp bao phủ tứ phương, giống như muốn phong tỏa chung quanh.

    Thời điểm trận pháp này hình thành, đôi mắt lão giả bên phải xuất hiện từng đạo ấn ký phù văn vô cùng khó hiểu, hai mắt chớp động bao phủ hư vô, trong nháy mắt cảm giác áp lực bao phủ toàn bộ không gian.

    - Nhất tử hóa khí hủ, nhất thân luyện trận thân...

    Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, nội tâm cũng phiền muộn. Hắn vốn không muốn hoàn thành nhiệm vụ nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp được đối phương. Vốn dựa theo suy nghĩ của hắn, hắn giả bộ không nhìn thấy là được, hắn cũng không muốn gây chuyện. Nhưng tên Tả Hằng Phong này quá hung hăng càn quấy, thậm chí còn sinh ra ác ý với mình.

    Chuyện này làm Bạch Tiểu Thuần mất hứng. Nhất là Tả Hằng Phong nói chuyện khiến toàn thân Bạch Tiểu Thuần nổi da gà. Hắn rất tức giận nhưng khi nghĩ tới cái giá khi bắt đối phương liền cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Bất cấp tất cả hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt bắn ra hàn quang mãnh liệt, sát khí bộc phát. Lúc hai tên tu sĩ Kết Đan tới gần, Bạch Tiểu Thuần không có lui bước ra sau, ngược lại xông về phía trước một bước.

    Trong nháy mắt bước ra ấy, hắn vận chuyển Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết trong người, hàn khí bộc phát bốn phía, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, càng biến không gian nơi đây thành mùa đông, bông tuyết cũng xuất hiện. Chẳng những bao phủ hai tên tu sĩ Kết Đan, còn cuốn Tả Hằng Phong vào bên trong làm đối phương biến sắc.

    - Công pháp hàn đạo!

    Ánh mắt hai lão giả Kết Đan co rút lại, bị hàn khí bao phủ làm cho bọn họ khiếp sợ. Có thể tu hành hàn khí tới mức cải biến thiên địa trong phạm vi nhất định, rất hiếm tu sĩ Kết Đan làm được.

    Lúc hàn khí bao phủ các nơi, trong phạm vi này trừ Bạch Tiểu Thuần ra thì tốc độ của những người khác rất chậm, bị ảnh hưởng không nhỏ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/17
    buinhi99, quangvd, Henesys and 13 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Chương 657: Tiểu Thuần giận dữ

    Shared by: banlong.us



    Kể ra thì rất dài dòng, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt, khi Bạch Tiểu Thuần bước tới, hàn khí tràn ngập chung quanh, Hắc Long của lão giả bên trái đã tới gần cách hắn một trượng.

    Nhưng một trượng này nó làm thế nào cũng không thể đi tới được! Bắt đầu từ đầu của nó hàn băng tỏa ra khắp nơi, trong chớp mắt con Hắc Long đã bị đóng băng triệt để hóa thành Băng Long.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn cũng không thèm nhìn, hắn bước tới phía trước một bước, lúc xuất hiện đã đứng bên cạnh lão giả bên trái. Hắn nâng tay phải lên đấm xuống một quyền cực mạnh.

    Oanh, sắc mặt lão giả không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng chảy máu tươi, thân thể không ngừng lui ra sau và kinh hô không thành tiếng.

    - Thuấn di!

    Chẳng những hắn hoảng sợ, lão giả bên phải cũng hít khí lạnh, sắc mặt rung động không nhỏ.

    Vào lúc hắn lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng lao tới truy kích lão giả bên trái. Hắn lại nâng tay phải lên thi triển Toái Hầu Tỏa, trong tay xuất hiện lực hút, tốc độ của hắn nhanh như chớp tới gần đói phương.

    Đối mặt với nguy cơ sinh tử khủng khiếp, lão giả hô hấp dồn dập. Lão không kịp suy nghĩ nhiều, trong lúc nguy cấp bấm niệm pháp quyết, lập tức kích phát hắc khí bàng bạc. Hắc khí bao phủ chung quanh, hắn hét lớn một tiếng xông tới tiếp cận Bạch Tiểu Thuần, muốn dùng toàn bộ tu vi đánh giết kẻ thù.

    Lão giả Kết Đan trung kỳ bên cạnh vô cùng lo lắng. Hắn biết bọn họ đã trêu chọc một kẻ khủng bố, cũng biết một khi đồng bạn tử vong thì hắn cũng không trụ được bao lâu. Hai mắt biến thành đỏ thẫm, phù văn trong mắt hắn sáng tới mức tận cùng, thậm chí trên thân thể của hắn cũng có phù văn chạy quanh ép hàn khí ra ngoài. Hắn muốn lao tới ngăn cản Bạch Tiểu Thuần.

    Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa ra hào quang lóng lánh, hắn hừ lạnh một tiếng, tốc độ không những không chậm lại, sau lưng còn xuất hiện một đôi cánh. Hắn thi triển Hám Sơn Chàng, trong tích tắc tốc độ bạo tăng sinh ra âm bạo thật lớn, hắn muốn nhanh chóng ngăn cản lão giả bên phải, trực tiếp đụng vào người lão giả hắc khí bên trái.

    Hắc khí có tác dụng ăn mòn nhưng khi chạm vào thân thể Bạch Tiểu Thuần lại phát ra âm thanh xì xì, không thể ăn mòn được bao nhiêu. Thậm chí còn chưa ăn mòn xong, tay phải Bạch Tiểu Thuần đã lấy tốc độ nhanh như tia chớp xuất hiện trên cổ đối thủ.

    - Ngươi...

    Lão giả mở to mắt, hắn không dám tin nhìn Bạch Tiểu Thuần. Còn không chờ hắn nói xong, tay phải Bạch Tiểu Thuần đã dùng sức bóp mạnh một cái. Lão giả kêu thảm thiết, thân thể nhanh chóng lui ra phía sau. Cổ của hắn vặn vẹo, máu tươi trào ra khỏi miệng như suối, dựa vào sinh mệnh lực khổng lồ của tu sĩ Kết Đan hắn mới sống tới giờ. Trong lúc lui ra sau hắn vẫn không dám tin, nhưng không chờ hắn lui ra xa, Bạch Tiểu Thuần lại nâng ngón tay phải lên.

    Trong tay hắn xuất hiện Nghịch Long Giác đâm thẳng về phía trước, nó như tia chớp vạch phá không trung đâm thẳng vào mi tâm lão giả, lập tức đâm xuyên qua đầu.

    Oanh!

    Lão giả mở to mắt, thân thể rơi xuống như diều đứt dây. Cho tới lúc chết hắn vẫn không dám tin mình sẽ chết, càng không ngờ mình lại chết vì sai lầm nhỏ như vậy. lúc giao thủ bị đối thủ thuấn di chiếm cứ ưu thế, lại bị nghiền ép vài lần sau đó chết đi.

    Vào lúc hắn chết lão giả Kết Đan toàn thân đầy phù văn kia khiếp sợ, trái tim đập dồn dập. Hắn hít khí lạnh, phù văn toàn thân bay ra khỏi thân thể xông về phía Bạch Tiểu Thuần, không chờ hắn tới gần đã sụp đổ toàn bộ.

    Tiếng nổ bùng lên, lực lượng cực lớn tỏa ra chung quanh, lão giả Kết Đan bay ngược ra sau. Nội tâm của hắn run rẩy, trong mắt mang theo sợ hãi. Hắn vỗ một chưởng vào người Tả Hằng Phong đang bị hàn khí định trụ giữa không trung.

    Phanh!

    Toàn thân Tả Hằng Phong chấn động phun máu tươi, hai mắt của hắn không còn vẻ nóng bỏng mà bị sợ hãi thay thế, hắn bị lão giả kéo bay ra xa.

    Tất cả động tác cực nhanh, có thể nói là vô cùng hoàn hảo.

    - Muốn đi?

    Bạch Tiểu Thuần quay người lại, con mắt thứ ba trên mi tâm xuất hiện, bắn ra hào quang màu tím.

    Trong nháy mắt, tia sáng bao phủ thân thể lão giả Kết Đan, hắn lập tức dừng bước, thân thể không bị khống chế lui ra sau.

    Lão giả Kết Đan vô cùng tuyệt vọng, hắn cắn răng gào thét thê lương:

    - Thiếu chủ đi mau, người này... Không phải Kết Đan tầm thường!

    Khóe miệng Tả Hằng Phong chảy máu tươi, hắn hóa thành hào quang bay ra xa xa. Hiện tại hắn vô cùng sợ hãi, nội tâm rất hối hận. Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới tùy ý gặp được một tu sĩ dễ khi dễ lại biến thành một con ác lang thực thụ.

    - Đáng chết, đáng chết...

    Tả Hằng Phong run rẩy, hắn không tiếc sử dụng pháp thuật hao phí thọ nguyên bay đi, pháp thuật này chính là huyết độn.

    Thời điểm Tả Hằng Phong dùng huyết độn bay ra xa, sau lưng hắn có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tiếng kêu này im lặng rất nhanh, lúc nó truyền vào tai Tả Hằng Phong càng làm hắn sợ hãi.

    Lão giả Kết Đan thứ hai sau lưng hắn bị Bạch Tiểu Thuần dùng Thông Thiên Pháp Nhãn trói buộc thân thể. Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên đánh ra một đạo hàn khí khủng khiếp chui vào trong cơ thể đối phương, lập tức đem lão giả đóng băng lại. Tiếp đó, hắn lại điểm thêm một cái nữa, tượng băng biến thành bụi bay đi.

    - Còn ngươi nữa, là ngươi ép ta!

    Bạch Tiểu Thuần tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tả Hằng Phong xa xa. Hắn nghĩ tới nụ cười và lời nói dâm đãng của đối phương đã cảm thấy gió lạnh bao phủ tâm thần, chân phải đạp mạnh vào hư không một cái, thân thể hắn nhanh chóng lao thẳng về phía trước. Bạch Tiểu Thuần mượn lực lao đi, sau lưng xuất hiện đôi cánh, hắn càng thi triển Hám Sơn Chàng gia tốc lướt đi, cho dù Tả Hằng Phong dùng huyết độn cũng không thể thoát khỏi Bạch Tiểu Thuần truy sát.

    Vào lúc hắn tới gần hàn khí liền bạo phát. Thân thể Tả Hằng Phong run rẩy, hàn khí bao phủ làm hai chân hắn đông cứng, tốc độ cũng giảm dần.

    Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên, hàn khí bay về phía Tả Hằng Phong rồi nhanh chóng hóa thành băng nhọn đâm tới.

    - Ngươi dám giết ta, sư phụ ta...

    Tả Hằng Phong kêu lên thê lương thảm thiết, hắn vừa nói như thế đã bị băng nhọn đâm xuyên qua thân thể, hình thần câu diệt.

    - Hừ, sư phụ ngươi thì như thế nào ? Lần này không giết ngươi, vạn nhất ngươi phát triển thành một tên biến thái quay ngược về tìm ta báo thù thì sao ? Cho dù không đánh lại ta, ngươi đi tìm bằng hữu của ta trả thù thì thế nào?

    Bạch Tiểu Thuần cắn răng lên tiếng, lúc này hắn đã cảm giác buồn nôn không chịu nổi. Hắn nói thầm vài câu thì tiểu ô quy ló đầu ra khỏi túi trữ vật.

    - Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của Quy gia ta, những gia hỏa có bối cảnh trước khi chết đều hô lên như thế, sau đó bối cảnh của bọn chúng sẽ xuất hiện...

    Tiểu ô quy lắc đầu nói một câu đầy ngạo nghễ, da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần gào lên một tiếng.

    ---------------
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 17 others like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Chương 658: Tông môn quá tốt với ta

    Shared by: banlong.us



    - Câm miệng!

    Bạch Tiểu Thuần đã khẩn trương. Hắn chột dạ nhìn chung quanh, cảm thấy bất an và định rời đi, nhưng lúc này ở xa xa có tiếng gào như thiên lôi nổ vang, sóng âm khủng bố càn quét các nơi.

    - Là ai giết ái đồ của ta!

    Tiếng nói này lớn tới mức hình thành phong bạo, làm cho thiên địa biến sắc, phong vân đảo ngược, ngay cả rừng rậm dưới chân cũng rung động không thôi.

    Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, hắn rên một tiếng.

    - Đều tại ngươi, là miệng của ngươi quá tiện!

    Bạch Tiểu Thuần đau khổ. Tiếng rống này khủng bố như thế, có thể nghĩ đối phương không hẳn là Kết Đan mà vô cùng có khả năng là Nguyên Anh.

    Vừa nghĩ tới đối phương là tu sĩ Nguyên Anh, tóc gáy Bạch Tiểu Thuần đã dựng thẳng. Hắn liều mạng dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía Truyền Tống Trận.

    - Dám bỏ qua sự tồn tại của lão phu, dám ở trước cửa động phủ đánh chết ái đồ của lão phu, ngươi muốn chết!

    Tiếng gầm mang theo tức giận ngập trời vang lên lần nữa, khoảng cách cũng gần Bạch Tiểu Thuần hơn.

    Bạch Tiểu Thuần khẩn trương quay đầu nhìn lại, liền thấy trong thiên địa xa xa có một đám mây đen nhỏ dài mấy ngàn trượng. Mây đen này có tiếng gào thét dữ dội, trong ấy là vô số oan hồn không ngừng gào thét, thậm chí chúng còn cắn xé lẫn nhau vô cùng đáng sợ.

    Tại đó có một lão giả mặc áo đen đang đứng, đây chính là lão quái Địa Sát sư tôn Tả Hằng Phong. Hắn chắp tay sau lưng, đôi mắt như điện mang theo tức giận. Cách mấy ngàn trượng hai bên chạm mắt với nhau, đầu óc của Bạch Tiểu Thuần liền chấn động dữ dội.

    - Thật sự là Nguyên Anh!

    Bạch Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng, thật sự muốn khóc. Hắn vừa nghĩ tới đối phương vừa nói mình giết ái đồ của hắn ngay trước cửa động phủ, nội tâm Bạch Tiểu Thuần liền vô cùng ủy khuất.

    - Ta đã đi rồi, là hắn gây chuyện với ta!

    - Còn Tinh Không Đạo Cực Tông nữa, giao cho ta nhiệm vụ giết Trúc Cơ hậu kỳ nhưng lại không có nói cho ta biết sư tôn của thằng buồn nôn ấy là Nguyên Anh ah!

    Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng ủy khuất. Hiện tại hắn vận dụng Bất Tử Trường Sinh Công và khuếch tán cả hàn khí, dùng phương pháp thuấn di bỏ chạy, nhưng hắn vẫn bị mây đen sau lưng đuổi theo thật nhanh.

    - Chết đi cho ta!

    Trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Thuần có tiếng gầm giận dữ vang lên, trong mây đen có một bàn tay to giáng xuống, nó lớn hơn trăm trượng nện thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

    Khí thế kinh người, uy áp ngập trời, càng có lực lượng phong ấn thiên địa, đại địa run rẩy, cỏ cây héo rũ trong nháy mắt, lực lượng sinh cơ trong người Bạch Tiểu Thuần không ngừng bị rút ra.

    Bàn tay này lập tức liền nện xuống !

    Vào lúc nguy cơ trước mắt Bạch Tiểu Thuần hét lớn, hắn lập tức kích hoạt Cửu Châu Đồ trong người. Cửu Châu Đồ lập tức xuất hiện bao phủ Bạch Tiểu Thuần, lực lượng truyền tống sinh ra đem Bạch Tiểu Thuần dời đi nơi khác.

    Trong nháy mắt bàn tay lớn kia nện xuống, thân thể Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên biến mất, lúc xuất hiện đã ở cách đó vài chục dặm. Sắc mặt hắn tái nhợt, không kịp quay đầu lại liền bỏ chạy ra xa với tốc độ nhanh nhất.

    - Ngươi trốn không thoát, sau khi lão phu bắt được ngươi, ta sẽ lột da ngươi, dùng mỡ đốt đèn trời!

    Lão quái Địa Sát ở phía sau nhíu mày, hắn lại đuổi theo. Mây đen nhanh chóng xuất hiện phía trên Bạch Tiểu Thuần che khuất ánh sáng, tay phải lão quái Địa Sát bấm niệm pháp quyết chỉ xuống dưới một cái.

    Lập tức cả mặt đất nổ vang, phạm vi ngàn trượng chung quanh Bạch Tiểu Thuần không còn cỏ cây nào tồn tại, chúng bị héo rũ và hóa thành hắc khí bay lên không trung. Chớp mắt, trong phạm vi ngàn trượng như bị phong ấn, Bạch Tiểu Thuần bị vây trong phạm vi ngàn trượng này.

    Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa dữ dội, bàn tay màu đen kia lần thứ hai bay thẳng lên tầng mây, đánh thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hét lớn sau đó lại thi triển Cửu Châu Đồ.

    Hắn lập tức biến mất nhưng không xuất hiện bên ngoài phạm vi ngàn trượng, mà là bên trong bình chướng do hắc khí tạo thành, thân ảnh của hắn bị ép thuấn di trong phạm vi này.

    Lúc hắn mới xuất hiện bàn tay lớn kia đã tới, nội tâm Bạch Tiểu Thuần sinh ra cảm giác tuyệt vọng. Hắn bị Nguyên Anh đuổi giết không thể đào tẩu, trong lúc nguy cơ to lớn Bạch Tiểu Thuần rống to.

    - Ngươi dám giết ta, bối cảnh của ta rất lớn, ngươi dám động tới ta là ngươi chết chắc rồi!

    Bạch Tiểu Thuần nói xong, lão quái Địa Sát hừ lạnh, bàn tay màu đen chụp xuống nhanh hơn.

    - Cho dù xuất Quy Văn Oa ra cũng vô dụng ah...

    Bạch Tiểu Thuần rơi nước mắt, hắn cảm thấy Tả Hằng Phong vừa nói những lời này liền có sư phụ tới, nhưng hắn nói những lời này lại không có ai tới cứu...

    Vào lúc nguy cơ trước mắt, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ thẫm, hắn đang chuẩn bị liều mạng thì đột nhiên...

    - Lão quái Địa Sát, ngươi dám!

    Lúc này có tiếng gào thét mang theo tức giận vang vọng thiên địa.

    Giọng nói này xuất hiện làm bàn tay màu đen dừng lại một chút, lão quái Địa Sát ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn mang theo rung động không nhỏ.

    Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt, hắn nhanh chóng nhìn ra phương xa. Lập tức nhìn thấy trong thiên địa xa xa dường như có thiên quân vạn mã lao tới, thiên địa biến sắc, phong vân đảo ngược, ẩn ẩn có thể nhìn thấy mười chiếc chiến thuyền đang dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nơi này.

    Trên chiến thuyền có hơn vạn tu sĩ, tu vi chấn động rất khủng khiếp, cả thiên địa sinh ra gợn sóng giống như sóng biển chập chờn.

    Phía trước mười chiến thuyền kia ngưng tụ hào quang chói mắt tập trung lão quái Địa Sát, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hào quang ấy nổ mạnh ngập trời, âm thanh to lớn đinh tai nhức óc, thậm chí cả mặt đất cũng chấn động rồi bay thẳng tới nơi này.

    Tốc độ của chúng cực nhanh giống như con thoi vượt qua hư vô, lập tức tới trước mặt lão quái Địa Sát. Sắc mặt lão quái Địa Sát biến hóa dữ dội, hắn vung tay áo lên, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng rút lui.

    Vào lúc hắn lui ra sau tiếng nổ liền vang vọng thiên địa, bàn tay màu đen bị cột sáng xé rách, ngay cả mây đen trên bầu trời cũng biến mất. Cho dù lão quái Địa Sát có thể chống cự hào quang cũng phải lui ra xa hơn ngàn trượng, sắc mặt không ngừng biến hóa, mười cột sáng bắn ra mười lỗ thủng lớn trên mặt đất.

    Mặt đất chấn động không ngừng, Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh. Lúc này trên mười chiến thuyền có một thân ảnh bay ra, người còn chưa tới nhưng giọng nói đã truyền ra khắp bốn phương.

    - Lão quái Địa Sát, ngươi dám làm tổn thương đệ tử Hàng Ma Đường của ta sao?

    Người này chính là đường chủ Hàng Ma Đường Phùng Hữu Đức. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nơi này, bay thẳng tới trước mặt lão quái Địa Sát, nâng tay phải lên và vỗ mạnh về phía trước.

    - Phùng Hữu Đức, ngươi có điên hay không?

    Sắc mặt lão quái Địa Sát biến hóa, thân thể lui ra sau lần nữa. Hắn gào to nhưng nội tâm sợ hãi và mờ mịt. Hắn thầm nghĩ mình không có trêu chọc Không vực Hàng Ma Đường ah, vì sao lại xuất động đại quy mô nhắm vào mình chứ?

    ---------------
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 17 others like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,522
    Chương 659: Hàng Ma Đường là nhà của ngươi. (Thượng)

    Shared by: banlong.us



    Hắn nói xong lời này, hào quang trên mười chiến thuyền lại bộc phát lần nữa, trực tiếp quét ngang bầu trời bắn thẳng vào lão quái Địa Sát. Tiếng nổ mạnh ngập trời, Địa Sát phun máu tươi, kêu lên thảm thiết. Hắn lui ra sau tóc tai bù xù, toàn thân chật vật, thậm chí một tay đã biến mất, hắn mang theo tức giận và ủy khuất quát Phùng Hữu Đức:

    - Mười chiếc Diệt Anh Chu... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi điên rồi! Vì giết ta các ngươi làm ra tràng diện lớn như thế, xuất động mười chiếc Diệt Anh Chu tốn hao tài nguyên khổng lồ, đáng giá sao?

    Lão quái Địa Sát run như cầy sấy rống to. Hắn không tiếc trả giá thi triển bí thuật bỏ chạy, nội tâm cũng đã tuyệt vọng, hắn cảm thấy hôm nay mình sẽ chết. Cho dù thế nào hắn cũng không tin được Tinh Không Đạo Cực Tông vì giết mình lại trả giá lớn như thế.

    - Chết dưới mười chiếc Diệt Anh Chu, ta xem như nhận mệnh.

    Địa Sát tuyệt vọng nhưng ý cầu sinh lại bộc phát, lúc bỏ chạy hắn bỗng cảm thấy không đúng, Phùng Hữu Đức không có đuổi theo!

    Địa Sát mừng như điên, kích động tăng tốc độ bỏ chạy, hắn không muốn chịu chết ở đây.

    Bạch Tiểu Thuần hiện tại ngơ ngác nhìn, hắn nhìn mười chiến thuyền kinh người, nhìn đường chủ Hàng Ma Đường thần uy cái thế đứng giữa không trung, cảm động không nhỏ.

    - Tông môn đối với ta thật tốt...

    Vành mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ lên, hắn cảm giác lúc trước mình hoài nghi tông môn là không đúng, kích động vội vàng ôm quyền cúi đầu với đường chủ Hàng Ma Đường.

    - Đệ tử...

    - Bạch Tiểu Thuần ngươi không sao chứ?

    Bạch Tiểu Thuần chưa nói xong, Phùng Hữu Đức khẩn trương hỏi thăm.

    Bạch Tiểu Thuần càng cảm động. Hắn cảm động vì tông môn quá tốt với mình, nhất là đường chủ Hàng Ma Đường. Đối phương không chỉ tự mình xuất hiện, còn mang theo hơn một vạn người, cộng thêm mười chiến thuyền cực kỳ bất phàm kia nữa.

    Thậm chí đường chủ còn nhớ rõ tên của mình, tất cả những chuyện này làm Bạch Tiểu Thuần cảm khái. Mặc dù hắn không hiểu vì sao hơn vạn tu sĩ khi nhìn mình còn mang theo khó hiểu và ngạc nhiên, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

    - Đệ tử Bạch Tiểu Thuần không có việc gì!

    Phùng Hữu Đức thở sâu, nở nụ cười rất vui vẻ.

    - Có bị thương hay không?

    Nói xong hắn nhìn kỹ Bạch Tiểu Thuần, xác định trên người hắn không có thương thế gì, lại lấy đan dược trong túi trữ vật đưa đối phương.

    - Sau khi trở về ăn đi, có tổn thương gì khác cứ nói với ta, Hàng Ma Đường không thể để đệ tử đổ máu vô ích!

    Ánh mắt Phùng Hữu Đức mang theo vẻ thưởng thức, vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

    - Dùng tu vi Kết Đan có thể kiên trì trong tay Nguyên Anh lâu như vậy, Bạch Tiểu Thuần, ngươi đã lập đại công cho Hàng Ma Đường rồi!

    Phùng Hữu Đức cười to. Lúc hắn nói câu này hơn vạn tu sĩ nhìn nhau, bọn họ không biết Bạch Tiểu Thuần đã lập công lao gì, trong lòng bọn họ suy đoán vỡ đầu cũng không nghĩ ra, cảm thấy Phùng Hữu Đức quá nâng đỡ Bạch Tiểu Thuần.

    Nhất là một ít đệ tử lâu năm của Hàng Ma Đường, bọn họ quá hiểu Phùng Hữu Đức, sau khi nhìn thấy cảnh này liền âm thầm phỏng đoán. Bọn họ chưa từng thấy Phùng Hữu Đức tốt với đệ tử như vậy... Phải biết rằng ngày bình thường Phùng Hữu Đức nhìn như mặt mũi hiền lành, nhưng trên thực tế lại bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hơi không vui sẽ làm cho người ta sợ hãi không nhỏ.

    Thậm chí trong Hàng Ma Đường có đệ tử âm thầm gọi Phùng Hữu Đức là Phùng Diêm Vương.

    Nhưng hiện tại ánh mắt Phùng Diêm Vương nhìn Bạch Tiểu Thuần lại rất hiền lành, cảnh này làm tâm thần nhiều người rung động. Liên tưởng tới việc Phùng Diêm Vương triệu hoán tất cả mọi người, thậm chí không tiếc điều động mười chiếc Diệt Anh Chu, hiển nhiên mục đích chính là đi cứu... Bạch Tiểu Thuần.

    - Bạch Tiểu Thuần này... Hắn là ai? Có địa vị gì?

    - Bạch Tiểu Thuần có quan hệ gì với đường chủ?

    Các suy đoán không ngừng xuất hiện trong đầu mọi người, Vân Đạo Tử đứng trong đám người nhưng cảm thấy toàn thân rét lạnh, không ngừng hít khí lạnh, nội tâm kêu khổ và sợ hãi đến mức tận cùng. Hắn càng hận Lý Nguyên Thánh xui khiến mình hại Bạch Tiểu Thuần tới tận xương.

    - Lý Nguyên Thánh đáng chết, ngươi muốn hại chết ta mà!

    Bạch Tiểu Thuần nghe Phùng Hữu Đức nói như thế liền sững sờ không nhỏ. Hắn ngạc nhiên, nghe đường chủ Hàng Ma Đường nói mình đã lập đại công, liền ưỡn ngực lên, làm ra bộ dáng hung hãn không sợ chết, lớn tiếng nói:

    - Chút thương thế này có là gì, chẳng qua đệ tử diệt sát hơn hai mươi tên Kim Đan, lại chém giết hơn trăm cường giả Trúc Cơ, cuối cùng lại triền đấu với lão quái Nguyên Anh kia một phen mà thôi. Bạch Tiểu Thuần thề sống chết thủ hộ Hàng Ma Đường, đầu rơi máu chảy vì Hàng Ma Đường, nghĩa bất dung từ, lập công lao không đáng nhắc tới.

    Hắn nói như vậy làm đám tu sĩ Hàng Ma Đường trố mắt ra nhìn, muốn cười nhưng lại cố nén cười, sắc mặt rất cổ quái, ngay cả Phùng Hữu Đức cũng phải ho khan một tiếng. Lúc trước hắn nói thế là muốn chiếu cố Bạch Tiểu Thuần mà thôi, tận lực nói như vậy để tránh sau này có người mượn cớ, lại thuận tiện ban thưởng nhiều điểm cống hiến.

    Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại nói khoa trương như vậy làm Phùng Hữu Đức cảm thấy xấu hổ. Bạch Tiểu Thuần còn muốn nói gì đó đã bị hắn cắt lời:

    - Được rồi, chúng ta quay về tông rồi nói sau.

    Phùng Hữu Đức hất tay áo lên, mang theo vạn người và mười chiến thuyền bay về Truyền Tống Trận.

    Đám người nhanh chóng thông qua Truyền Tống Trận trở lại cầu vồng Không vực trong Tinh Không Đạo Cực Tông. Lần này xuất kích đã truyền cái tên Bạch Tiểu Thuần ra khắp Hàng Ma Đường, tất cả đệ tử Hàng Ma Đường đều có ấn tượng cực sâu. Nhất là thái độ của Phùng Hữu Đức với Bạch Tiểu Thuần càng khiến người khác sợ hãi.

    Vào lúc mọi người sợ hãi, trong đại điện Hàng Ma Đường, Phùng Hữu Đức triệu kiến Bạch Tiểu Thuần. Vân Đạo Tử thân là tâm phúc của Phùng Hữu Đức bất an đi bên cạnh, nhìn Phùng Hữu Đức bộ dáng hiền lành, tươi cười ôn hòa, càng cổ vũ, tán thưởng Bạch Tiểu Thuần không dứt.

    Phùng Hữu Đức càng như vậy, Vân Đạo Tử là tâm phúc nhiều năm của hắn càng biết rõ nặng nhẹ. Vân Đạo Tử càng run rẩy, nội tâm kêu khổ, hắn biết rõ lần này mình chọc vào đại họa rồi.

    - Tiểu Thuần, hiện tại ngươi làm rất tốt, ngươi đã lập công lao tuyệt thế, lão phu làm chủ, ngươi được miễn làm tất cả nhiệm vụ trong Hàng Ma Đường, ngươi cứ yên tâm tu hành ở đây!

    Trong mắt Phùng Hữu Đức mang theo thưởng thức càng đậm, hắn cười nói với Bạch Tiểu Thuần.

    Từ lúc trở về tới bây giờ Bạch Tiểu Thuần vẫn đắm chìm trong cảm động, hiện tại nghe Phùng Hữu Đức nói thế liền chấn động, hắn vô cùng ngạc nhiên nhìn Phùng Hữu Đức:

    - Đường chủ, ngươi tốt với ta quá!

    Bạch Tiểu Thuần cảm động lên tiếng.

    - Đâu chỉ là quá tốt, đây chính là chuyện chưa từng có!

    Vân Đạo Tử đứng bên cạnh nghe Phùng Hữu Đức nói chuyện với Bạch Tiểu Thuần, dù cười cười nhưng nội tâm lại sợ hãi không nhỏ.

    - Ha ha, đây là ngươi nên được, về sau Hàng Ma Đường này chính là nhà của ngươi, ở chỗ này ngươi không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Không nên lo lắng, chỉ cần tu luyện tranh thủ sớm ngày đột phá bước vào Nguyên Anh là được!

    Phùng Hữu Đức cười nói, giọng nói của hắn rất nhu hòa.

    ---------------
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 17 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)