FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 311: Vết sẹo kia!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Trăng sáng treo cao, ánh trăng rơi khắp mặt đất, cả mặt đất phủ một tầng sáng trăng, lành lạnh dịu dàng.

    Dưới ánh trăng, trước linh trạch, Huyết Mai mảnh mai đứng đó, chiếc áo rộng thùng thình, nhưng vẫn nhìn ra được những đường cong ẩn hiện bên dưới.

    Giọng nói yếu ớt khàn khàn, rơi vào tai Bạch Tiểu Thuần, khiến hắn ngưa ngứa…

    Lần này Huyết Mai ra gặp hắn, không im thin thít mặc kệ cho hắn la gào như lần trước.

    “Lần trước ở động phủ của ngươi, ngươi không ra gặp ta, lần này ngươi muốn chạy cũng không thoát.”

    Cách nói cứ như vô cùng quen thuộc với mình này làm Huyết Mai nhìn hắn một hồi lâu, ánh mắt kì dị, một lúc lâu sau mới lại nói, giọng rất yếu ớt.

    “Đa tạ ân cứu mạng của Huyết Tử, lúc trước ngoài động phủ, vì Huyết Mai bị thương, lại mất đi tư cách Huyết Tử, trong lòng mờ mịt, không muốn gặp ai, xin hãy tha lỗi.” Huyết Mai nói xong, cúi đầu xin lỗi Bạch Tiểu Thuần, lộ ra một vết sẹo trên cánh tay, và đường cong cong ở eo, khiến Bạch Tiểu Thuần không dứt mắt ra được.

    “Tiểu Đỗ Đỗ, nàng đâu cần khách khí với ta như vậy, mau lấy mặt nạ xuống, đã lâu lắm rồi ta không thấy mặt nàng.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, vui vẻ đi tới.

    Huyết Mai sững người, không nghĩ Bạch Tiểu Thuần lại ăn nói như thế, càng không nghĩ hắn xấn tới, theo bản năng lùi lại mấy bước.

    “Xin Huyết Tử tự trọng, dù ngươi có ân cứu mạng với ta, nhưng không thể nhục nhã ta, ta là Huyết Mai, không phải Tiểu Đỗ Đỗ gì đó của ngươi.” Huyết Mai lùi lại, bước chân lảo đảo, đôi mắt ánh lên giận dữ.

    “Đừng có ồn ào!” Bạch Tiểu Thuần mất hứng, bước càng thêm nhanh, chỉ một bước, đã xuyên qua khoảng cách, hiện ngay trước mặt Huyết Mai.

    Nếu là lúc khác, với tu vi của Huyết Mai, hẳn đã cản được, nhưng bây giờ nàng trọng thương chưa lành, đâu còn là đối thủ của Bạch Tiểu Thuần, nên vèo một cái, Bạch Tiểu Thuần đã thò tay ra, tháo mặt nạ của nàng xuống!

    Gương mặt trắng bệch, xinh đẹp điềm đạm, dù đang giận dữ nhưng dáng vẻ quá yếu đuối, khiến nhìn giống như xấu hổ hơn.

    Nhan sắc tuy không kinh tâm động phách, nhưng cũng tuyệt đối là tuyệt sắc, không kém gì Tống Quân Uyển!

    Nhưng mà… Gương mặt này, không phải là Đỗ Lăng Phỉ!

    “Dạ Táng, ngươi thật quá đáng!!” Huyết Mai lùi nhanh, mặt càng trắng bệch, cả người run run, mắt lóe hàn mang.

    Bạch Tiểu Thuần biến sắc, cả người bừng lên sát khí, mắt đỏ lên.

    “Ngươi không phải là Tiểu Đỗ Đỗ, ngươi là ai??!” Bạch Tiểu Thuần rực sát cơ, hít thở dồn dập.

    Huyết Mai càng thêm khó hiểu, Bạch Tiểu Thuần này thực là kì quái, nàng đã bằng lòng gặp đối phương, cũng là bởi vì người ta có ân cứu mạng, nhưng người này rõ ràng lại kéo mặt nạ của nàng xuống, giờ lại còn nói năng điên khùng, khiến nàng cũng bốc lên sát khí.

    “Dạ Táng, ngươi điên rồi phải không, ta lập lại lần nữa, ta không phải là Tiểu Đỗ Đỗ gì hết, ta là Huyết Mai!”

    “Ngươi không phải là Huyết Mai!!” Bạch Tiểu Thuần rối loạn, nhìn Huyết Mai chằm chằm, hắn nhớ rất rõ gương mặt sau mặt nạ của Huyết Mai lúc ở trong cơ thể Huyết Tổ, đó là một gương mặt khác!

    “Tại sao ta lại không phải là Huyết Mai, ngươi có ý gì?” Huyết Mai lại lùi thêm mấy bước, Bạch Tiểu Thuần hiện giờ làm nàng cảm thấy rất nguy hiểm.

    “Ngươi rút cuộc là ai, tại sao lại mặc đồ của Huyết Mai, Huyết Mai ở đâu?” Bạch Tiểu Thuần gầm lên, thấy Huyết Mai lùi lại, hắn sốt ruột, chuyện hôm nay, nếu hắn không làm ra cho rõ, hắn không thể nào chịu được. Hắn vọt tới, chộp lấy cánh tay của Huyết Mai.

    Một tiếng ho đột ngột vang lên từ đằng sau cửa, chỉ một tiếng ho, nhưng làm tai Bạch Tiểu Thuần rung lên ông ông.

    Hắn lảo đảo, tay định chộp cánh tay Huyết Mai bị trượt đi, Huyết Mai né sang bên, tay bấm pháp quyết, một bông hoa mai hư ảo xuất hiện, nàng đã vô cùng giận dữ.

    Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch, sau lưng Huyết Mai xuất hiện một người.

    Trung niên nam tử này, ánh mắt sắc bén, cả người như thanh kiếm sắc tuốt ra khỏi vỏ, uy áp của ông ta khiến Bạch Tiểu Thuần không thể bước thêm chút nào.

    “Vô Cực Tử lão tổ!” Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, bình thường lúc khác, gặp lão tổ Nguyên Anh hắn sẽ sợ, nhưng bây giờ thì không.

    Vô Cực Tử nghiêm nghị, từng bước một đi tới, vỗ vai Huyết Mai, Huyết Mai vẻ không muốn, nhưng cũng không dám bộc sát khí trước mặt cha nữa.

    “Cha.” Huyết Mai hít sâu, đè khí huyết xuống, đóa hoa mai đỏ tươi tiêu tán.

    “Vô Cực Tử lão tổ, con gái của ngươi này không phải là Huyết Mai!” Bạch Tiểu Thuần hít sâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vô Cực Tử, dù đối phương không ngừng tỏa ra uy áp như sóng dữ, nhưng hắn không hề lùi bước.

    Vô Cực Tử lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, không nói gì, nhưng uy áp ông ta tỏa ra càng thêm mãnh liệt, Bạch Tiểu Thuần run run, bùng ra huyết khí, huyết khí này vốn thuộc về Huyết Tổ, nay dung hợp với hắn, giúp hắn chống lại Vô Cực Tử đang giận dữ!

    Huyết Mai nhìn mà hết hồn, nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn sang phụ thân, thấy mắt Vô Cực Tử lộ ra kỳ mang, nàng rất hiểu phụ thân của mình, biết lúc mắt phụ thân lộ ra quang mang như vậy, nghĩ là ông ta đánh giá rất cao người ông ta đang nhìn.

    “Lão phu chỉ có một đứa con gái, chính là nó!” Vô Cực Tử hất tay áo, khí thế biến mất, nhàn nhạt mở miệng.

    Bạch Tiểu Thuần giật thót, hắn không cam lòng, cố vớt vát.

    “Ta đã nhìn thấy mặt của Huyết Mai, không phải là cô ấy!”

    “Ngươi nhìn kỹ mặt của ta với mặt của nó đi.” Vô Cực Tử bình tĩnh đáp trả, giọng uy nghiêm.

    Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nhìn mặt Huyết Mai, rồi nhìn Vô Cực Tử, càng nhìn, hắn càng rối loạn, ánh mắt mờ mịt.

    Dung mạo Vô Cực Tử và Huyết Mai giông giống nhau, người thường nhìn không thấy rõ, nhưng là tu sĩ, ánh mắt nhạy cảm, liếc mắt mà nhìn ra ngay hai người này là cha con!

    Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới tướng mạo của Đỗ Lăng Phỉ, nhận ra không hề giống Vô Cực Tử chút nào!

    “Hôm đó ta không để ý, vậy người ta thấy… Là ai?” Bạch Tiểu Thuần lảo đảo lùi lại, đầu óc hỗn loạn…

    Nếu Huyết Mai là người trước mặt, vậy người hôm đó thấy trong trái tim… sao lại là Đỗ Lăng Phỉ, vậy Đỗ Lăng Phỉ… Rút cuộc là ai?!

    Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nghĩ lại từng chút một quá trình trong Huyết Tử thí luyện, càng nghĩ, hắn càng chấn động, hai mắt trợn to, hắn nhớ tới ngay lúc truyền tống, trên mu bàn tay Huyết Mai có một vết thương, dưới mặt nạ có máu tươi, hình như bị thương!

    Nhưng khi xuất hiện sau thông đạo, thì mu bàn tay không còn vết thương nào, máu tươi trên mặt nạ cũng không còn, tất cả thương thế đều đã biến mất!

    Lúc đó Bạch Tiểu Thuần tưởng đối phương có cách chữa thương đặc biệt, nên không chú ý, bây giờ nhớ lại… rõ là… không đúng!!

    Bạch Tiểu Thuần ngẩng lên nhìn mu bàn tay Huyết Mai, cả người run run, vì hắn nhìn thấy ở đó rành rành có một vết sẹo!

    Vết sẹo ấy, làm Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh hãi!

    Vô Cực Tử nghiêm túc lên tiếng:

    “Xem ra, ngươi đã nhìn thấy người thần bí kia…”​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 17 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 312: Việc đệ tử nên làm thì phải làm!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Bạch Tiểu Thuần đã hiểu, vết sẹo kia đã nói rõ tất cả, người hắn gặp trong Huyết Tử thí luyện không phải là Huyết Mai.

    “Ngày đó, Mai nhi sau khi đi vào trong thông đạo thì lập tức bị bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, thấy mình đang bị truyền tống ra ngoài, cũng chính là lúc ngươi trở thành Huyết Tử.” Vô Cực Tử chậm rãi nói.

    “Nó không nhớ được chút gì những chuyện xảy ra từ lúc vào trong thông đạo, trong lòng mờ mịt, và khủng hoảng, vội chạy tới tìm lão phu kể lại mọi việc, lão phu cũng giật mình, toàn lực điều tra, nhưng tìm tòi khắp nơi cũng không thu hoạch được gì, ngươi đã gặp được người kia, vậy hãy nói cho lão phu biết, người đó là ai?”

    Bạch Tiểu Thuần mở to miệng muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra tên của Đỗ Lăng Phỉ, vì hắn chợt nhận ra, chính bản thân hắn cũng không biết Đỗ Lăng Phỉ là ai, thậm chí hắn còn không biết cái tên Đỗ Lăng Phỉ kia là tên thật hay tên giả…

    Sau một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, cúi đầu chào Vô Cực Tử và Huyết Mai, quay người yên lặng rời đi, Huyết Mai thở dài, nàng nhìn ra Bạch Tiểu Thuần và người đã đánh tráo thành mình trong thông đạo có quan hệ không bình thường, nhìn ra Bạch Tiểu Thuần khổ sở.

    Vô Cực Tử nhìn theo Bạch Tiểu Thuần, lão không thể cản, vì thân phận của Bạch Tiểu Thuần hiện giờ rất đặc biệt, nếu hắn không muốn nói, Vô Cực Tử cũng không bắt buộc được.

    Bạch Tiểu Thuần tìm đại một chỗ dừng lại, nghĩ lại từng lần hắn và Đỗ Lăng Phỉ gặp nhau, cuối cùng thở dài.

    “Đỗ Lăng Phỉ, ngươi rút cuộc là ai…”

    Một tháng nhanh chóng trôi qua, trong một tháng này, hai tông Linh Huyết và Huyền Khê Tông, Đan Khê Tông từ từ dung hợp vào với nhau, lấy Huyền Khê Hùng Thành làm sơn môn tạm thời, nhiều tu sĩ của hai tông Linh Huyết đã trở thành bằng hữu.

    Tuy vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp, xung đột vẫn thường xuyên xảy ra, nhưng về tổng thể thì đã tốt hơn trước rất nhiều.

    Hình như mọi người đều biết tự kềm chế xung động bản thân, vì chiến tranh vẫn còn chưa kết thúc, dưới hạ du không còn đối thủ, nhưng đối thủ thật sự lại là ở trung du!

    Chỉ có trở thành trung du tông môn, thì chiến tranh mới thực sự kết thúc!

    Thế nên hai tông rất nỗ lực hợp tác với nhau, vì hai phe đều biết, hợp tác mới và có lợi, phân ra thì cả hai đều sẽ đều vong!

    Lão tổ Xích Hồn của Huyền Khê Tông tận lực phối hợp, hy vọng trong tông môn tương lai giữ lại được Huyền Khê Nhất Mạch.

    Huyền Khê Tông cũng thành tâm thành ý, họ biết mình đã thua, nếu Linh Huyết hai tông tạo thành tông môn mới có thể vào chủ trung du, thì Huyền Khê Tông gia nhập vào đó, cũng tương đương là trở thành trung du tông môn, ở đó tài nguyên vô hạn, có hy vọng đột phá, khiến Huyền Khê Tông cũng góp sức vun vào.

    Đan Khê Tông cũng tương tự.

    Những chuyện này, Bạch Tiểu Thuần không quan tâm, đã có lão tổ hai tông Linh Huyết lo. Hắn bế quan một tháng, thành công ném chuyện Đỗ Lăng Phỉ sang một bên, vừa xuất quan, đã bị lão tổ đời đầu của Linh Khê Tông ban pháp chỉ gọi vào trong đại điện của Hùng Thành.

    Bạch Tiểu Thuần chẳng muốn đi, nhưng đành phải tới. Trên đường, tu sĩ nào gặp hắn, cũng rối rít chào, khiến hắn vui vẻ hơn không ít.

    “Sư điệt các ngươi đã khổ cực!”

    “Làm rất tốt, cố gắng lên!”

    “Ta rất coi trọng các ngươi a!” Bạch Tiểu Thuần phất tay, trong lòng vui vẻ. Tới đại điện, đệ tử bốn tông bảo vệ ngoài cửa thấy hắn, đều cúi đầu chào, hô to thiếu tổ, khiến hắn như muốn thăng tiên.

    “Cố gắng lên, sớm muộn gì có một ngày, các ngươi cũng sẽ trở thành thiếu tổ!” Bạch Tiểu Thuần liền ra vẻ trưởng bối, chắp tay sau lưng, mỉm cười đi vào trong đại điện.

    Bên trong đại điện, uy áp rất nặng, không gian bốn phía vặn vẹo, trên đại điện, là một đám lão tổ đang ngồi!

    Linh Khê Tông ngoài Thiết Mộc Chân còn đang ở bên ngoài, tứ đại Nguyên Anh lão tổ đều có đủ, Huyết Khê Tông cũng vậy, ngoài Tống gia lão tổ, sáu người còn lại đều có mặt.

    Ngoài ra, còn có bốn lão tổ của Huyền Khê Tông, ba lão tổ của Đan Khê Tông, tổng cộng mười bảy tu sĩ Nguyên Anh ngồi một đống ở đó.

    Bạch Tiểu Thuần vừa tiến vào, mười bảy ánh mắt đều tập trung vào hắn, Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông bình tĩnh, Huyền Khê Tông thì là phức tạp, nhất là Xích Hồn Lão Tổ, lão cảm thấy rất là vô lực.

    Ba người của Đan Khê Tông thì kì dị, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy hứng thú.

    Vì thế cục của tu chân giới đông mạch hạ du hôm nay đã thay đổi hoàn toàn, chỉ vì một mình Bạch Tiểu Thuần!

    Bị mười bảy Nguyên Anh nhìn, Bạch Tiểu Thuần run run, hít sâu, nghĩ chắc chắn hôm nay sẽ bị bao nhiêu người tính sổ, mặt tái nhợt, mở to mắt, khẩn trương nhìn những lão tổ.

    “Các vị lão tổ, chào buổi sáng…” Bạch Tiểu Thuần cẩn thận chào.

    “Bạch Tiểu Thuần, có một việc, cần…” lão tổ đời thứ nhất Linh Khê Tông lên tiếng trước nhất.

    Bạch Tiểu Thuần run run, biết những lão gia hỏa này tìm mình nhất định không có chuyện gì tốt, bày ra loại khí thế này, chẳng lẽ muốn mình đi làm chuyện gì nguy hiểm lắm hay sao… hắn biến sắc, tim đập thình thịch.

    Hắn rất muốn không để cho đối phương nói xong, nếu không mình muốn từ chối cũng rất khó khăn, nên nghiến răng, không đợi Linh Khê Tông lão tổ nói xong, hắn đã ôm ngực, kêu lên đau đớn, phun ra một búng máu tươi, lảo đảo lùi lại mấy bước, khàn khàn mở miệng.

    “Chư vị lão tổ, một trận chiến vừa qua, ta thương thế rất nặng, vết thương cũ chưa hết vết thương mới lại tăng, ta muốn bế quan để chữa thương… Cho nên, ta không quấy rầy các vị nữa.” Bạch Tiểu Thuần nói xong, vội vàng lùi nhanh.

    Nhưng hắn chưa lùi được mấy bước, lão tổ đời đầu của Linh Khê Tông đã trừng mắt.

    “Đứng lại!”

    Bạch Tiểu Thuần bước chân {ngừng lại:một trận}, vẻ mặt buồn rười rượi, lại cưỡng ép tràn ra một ít máu tươi, đáng thương nhìn Nhất Đại Lão Tổ.

    “Lão tổ, ta thật sự bị thương rất nặng, hơn nữa ta quá nổi tiếng, đi ra ngoài, có rất nhiều người muốn giết ta… Các đệ tử khác cũng đã có ý kiến rồi, nên cho họ có cơ hội, ta không thể tiếp tục xuất chiến nữa…”

    Lão tổ đời đầu của Linh Khê Tông thấy đau cả đầu, dở khóc dở cười, những lão tổ khác cũng phì cười, họ đã được nghe nói cái tính cách này của Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng giờ cũng đã được thấy.

    Huyết Khê Tông thì sửng sốt, nhất là Vô Cực Tử, thực là không thể tưởng tượng nổi, Huyết Khê Tông Thủy Tổ kinh ngạc, bọn hắn còn như thế, nói chi Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông, Xích Hồn Lão Tổ mở to mắt, vẻ mặt không thể nào tin được, kỳ lạ thực, lão thực sự không thể tin Bạch Tiểu Thuần này và người lão nhìn thấy ở chiến trường là và một người.

    Lão nghĩ chắc mình đã bị ảo giác, hoặc… Bạch Tiểu Thuần đã bị người khác đánh tráo.

    Ba lão tổ của Đan Khê Tông ngây người nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong đầu ông ông, người thế này… mà lại làm thay đổi bố cục đông mạch hạ du Tu Chân Giới… như thế này làm sao chịu nổi a…

    “Không phải là bảo ngươi xuất chiến!” lão tổ đời đầu Linh Khê Tông lắc đầu.

    “Không phải bảo ngươi đi xuất chiến, mà là sau khi chúng ta bàn bạc, chuẩn bị làm theo lời ngươi, thành lập một tông môn mới, đang định hỏi chút ý của ngươi xem nên đặt tên là gì.” lão tổ đời đầu Linh Khê Tông lắc đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần.

    “A? Tên của tông môn… à, các ngươi thấy Bất Tử Tông thế nào? Hoặc Trường Sinh tông? Không được không được, chúng ta là muốn lên trung du, phải có chữ Hà (sông)… Nếu không, hay Nghịch Hà Tông? Hoặc Ô Quy Hà Tông, Ô Quy Hà Tông cái tên này hay này, ngụ ý sâu xa, ta nghĩ, con rùa…” Bạch Tiểu Thuần nói hết tên này tới tên khác, hắn còn chưa nói xong, mọi người đều trừng mắt, lão tổ đầu tiên của Linh Khê Tông vội ngắt ngang lời hắn.

    “Vậy gọi là Nghịch Hà Tông đi, vào ngày đại điển, cũng sẽ chính thức sắc phong ngươi là Nghịch Hà Tông thiếu tổ, tuyên cáo thiên hạ, lần này bảo ngươi tới đây, ngoài việc hỏi tên tông môn, còn muốn hỏi ý kiến của ngươi về việc làm thiếu tổ!” lão tổ Linh Khê Tông vội nói một lèo, sợ tiếp tục nữa, Bạch Tiểu Thuần lại tuôn ra đủ cái tên nghe không ngửi được…

    “Chính thức sắc phong ta làm thiếu tổ?” Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, đến lúc này mới hoàn toàn yên tâm, chắc chắn mình không phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gì, thở ra cái phào, dáng vẻ từ khẩn trương biến thành nghiêm nghị, máu tươi ở khóe miệng biến mất, cả người uy nghiêm hẳn lên, hóa thân làm anh hùng.

    “Việc đệ tử đáng làm thì phải làm!” Bạch Tiểu Thuần trầm giọng, mặt đầy anh dũng, không biết sợ gì, mắt sáng rực có thần.​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 17 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 313: Thành lập Nghịch Hà Tông

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Sự thay đổi này làm tất cả lão tổ trong đại điện đều phải trợn trừng mắt lần nữa, nhất là Huyền Khê Tông Xích Hồn lão tổ, lão phải đưa tay lên dụi mắt, mặt ngơ ra.

    Đan Khê Tông, Huyết Khê Tông, cũng đều ngây người.

    Các lão tổ Linh Khê Tông cười khổ, lúng túng, lão tổ đời đầu Linh Khê Tông trợn mắt với Bạch Tiểu Thuần, xoa trán bất mãn nói.

    “Theo ta thấy, việc này suy nghĩ thêm đi vậy…”

    “Lão tổ, ta cảm thấy, không có ai thích hợp làm Nghịch Hà Tông thiếu tổ hơn ta, chuyện này, không cần phải suy nghĩ thêm gì nữa, ta… Đồng ý!” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, tràn đầy khí thế, vô cùng kiêu dũng!

    “Danh tiếng của ngươi quá lớn, có lẽ nên để cho đệ tử khác một ít cơ hội…” Huyết Khê Tông Thủy Tổ ho một cái, xen vào.

    “Lão tổ, danh khí đại biểu cho trách nhiệm, danh khí lớn, nghĩa là trách nhiệm rất nặng, Bạch Tiểu Thuần ta bảo vệ tông môn, làm sao lại có thể để cho những đồng môn khác phải hi sinh thay mình, gánh chịu chính là trách nhiệm của ta, việc này là không công bằng với họ… Bạch Tiểu Thuần ta làm không được, tuyệt đối làm không được, nếu vận mệnh lựa chọn ta, nếu tông môn lựa chọn ta, Bạch Tiểu Thuần ta dù xông pha khói lửa, tuyệt không nhíu mày!” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ, ngẩng cao đầu đầy chính khí.

    “Nhưng ngươi đang bị thương nặng, thân là thiếu tổ, ngày sau coi chừng sẽ còn bị thương nhiều hơn nữa.” Xích Hồn lão tổ cố khuyên can.

    Bạch Tiểu Thuần sững người, nghĩ ngợi cẩn thận, trong lòng xoắn xuýt, sau đó nghiến răng, cố nở một nụ cười tiêu sái.

    “Đời làm tu sĩ, ai không đổ máu? Bạch Tiểu Thuần ta chỉ hy vọng, cả đời đều bảo vệ được tông môn, ta nguyện dùng máu của cả đời mình để đổi hy vọng này trở thành sự thật, bởi vì ta là… Nghịch Hà Tông, thiếu tổ!” Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ kì vọng với tông môn, và cố chấp với tương lai, khiến các lão tổ đều phải nhìn lại.

    Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy bản chất con người thật của hắn, e là một màn này sẽ làm mọi người tưởng hắn là một kẻ trung nghĩa vô song tuyệt thế!

    Cả đại điện trầm mặc, trưởng bối bốn tông đều thần sắc cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần, sau nửa ngày, lão tổ đầu tiên Linh Khê Tông phì cười.

    “Được rồi, một tháng sau, sẽ cử hành đại điển, thông cáo đông mạch hạ du Tu Chân Giới… Nghịch Hà Tông, chính thức thành lập, đồng thời chúng ta cũng sẽ nộp lên trên chiến thiếp, thỉnh Tinh Không Đạo Cực Tông… cho chúng ta khiêu chiến với Không Hà Viện!”

    “Trận chiến này, Bạch mỗ chờ mong đã lâu!” Bạch Tiểu Thuần tiếp tục ra vẻ, sau đó thỏa thuê mãn nguyện nhanh chóng rời khỏi đại điện.

    Đến khi về tới chỗ ở, hắn mới dẹp đi khí thế, hít sâu, cả người kích động và phấn khởi.

    “Đám lão già kia, thực làm ta sợ muốn chết, còn tưởng bắt ta đi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm gì chứ, sớm nói muốn sắc phong ta làm thiếu tổ là được rồi.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý, đầu lắc lư.

    “Làm thiếu tổ, rất là nổi tiếng, nhất định sẽ oanh động bát phương, hặc hặc, đến lúc đó khẩu hiệu cũng phải thay đổi một chút, không thể là Trung Phong Huyết Tử, pháp lực vô biên, Linh Khê Thiên Mạch, uy chấn bát phương, có lẽ đổi thành… Nghịch Hà thiếu tổ, vô địch thiên hạ!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ, càng thêm hưng phấn.

    “Về phần an toàn… Hừ hừ, thân là thiếu tổ, là an toàn nhất rồi, tuyệt đối không tự mình đi ra ngoài, mỗi lần đi ra ngoài, đều phải bắt cực nhiều người đi theo để bảo vệ ta.” Bạch Tiểu Thuần vui thích, cực kỳ chờ mong đại điển một tháng sau.

    Rất nhanh, chuyện Nghịch Hà Tông thành lập đã lan truyền khắp nơi, trở thành chủ đề được bàn tán tới nhiều nhất, làm cả đông mạch hạ du Tu Chân Giới đều oanh động!

    Những tông môn nhỏ, các gia tộc tu chân, kể cả tán tu đều giật mình, đối với họ, tứ đại tông mỗi cái đã là một con quái vật khổng lồ, thế mà bây giờ, tứ đại tông lại còn nhất thống!

    Thực lực như vậy, chính là tông môn mạnh nhất trong lịch sử đông mạch hạ du, nhất là… có một tin tức, càng làm cho người ta run rẩy, cuồng nhiệt, và kích động!

    Tin tức này chính là… mục tiêu của Nghịch Hà Tông, không chỉ là nhất thống, mà còn muốn giết lên trung du, thay chỗ Không Hà Viện, trở thành tông môn trung mạch!

    Tin tức này, làm cho người ta điên cuồng, bởi vì… điều này có nghĩa nếu như Nghịch Hà Tông thành công, thì khu vực hạ du sẽ có bốn danh ngạch tông môn bị trống!

    Nghịch Hà Tông khát khao trở thành tông môn trung du bao nhiêu, thì những tông môn mạt du và gia tộc tu chân khát khao trở thành tông môn hạ du bấy nhiêu!

    Đủ loại phân tranh, giao dịch âm thầm điên cuồng diễn ra, trung tâm của nó là đại điển lập tông của Nghịch Hà Tông một tháng sau!

    Nghịch Hà Tông chưa xác định vị trí tông môn chính thức, khu vực hiểm yếu nơi cửa ải này chỉ là sơn môn tạm thời, sơn môn thích hợp cho nó chỉ có… ở chỗ của Không Hà Viện!

    Tuy là sơn môn tạm thời, nhưng Hùng Thành hôm nay đã được sửa sang lại hoành tráng, khí thế như cầu vồng.

    Các tông môn hạ du và gia tộc tu chân ào ạt kéo tới Hùng Thành, tất cả những ai có thực lực đều chạy tới.

    Thế nên vào ngày đại điển, lượng người kéo tới đạt tới số lượng kinh khủng, Hùng Thành to như thế cũng không chứa nổi, họ ở đầy bên ngoài, vây quanh hùng thành.

    Ngày hôm nay, tu sĩ Nghịch Hà Tông xuất hiện khắp nơi, mặc đạo bào chỉnh tề, khí thế mạnh mẽ, tất cả bảo bối đều xuất ra hết, mười bảy lão tổ lơ lửng trên không, bên dưới là hơn trăm Kim Đan truyền thừa!

    Dưới nữa là mấy trăm Thái Thượng Trưởng Lão, tiếp theo là một biển tu sĩ Trúc Cơ đông nghìn nghịt, uy áp bấy nhiêu con người tạo ra khiến người tới xem lễ đều phải run rẩy.

    “Thiên địa làm chứng, hôm nay lập thề, Nghịch Hà Tông thành lập!” một giọng nói tang thương từ trên cao vọng xuống, vang vọng khắp bốn phương, ai cũng nghe thấy.

    “Linh Khê Tông từ nay bỏ tên riêng, tự nguyện gia nhập Nghịch Hà Tông!”

    “Huyết Khê Tông từ nay bỏ tên riêng, tự nguyện gia nhập Nghịch Hà Tông!”

    “Huyền Khê Tông…”

    “Đan Khê Tông…”

    Bạch Tiểu Thuần kích động, đứng giữa không trung nhìn lên trên, rồi nhìn xuống dưới, trong lòng chấn động.

    Bỗng dị biến xuất hiện!

    Một luồng quang mang xuất hiện giữa trời, màu vàng lóng lánh, tạo thành một vòng xoáy xé mở hư không, tạo thành một lỗ hổng to cả mấy vạn trượng!

    Một luồng uy áp cực mạnh áp xuống, tất cả mọi người đều bị áp chế, chỉ như đom đóm bên cạnh vầng trăng!

    Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

    Trong lỗ hổng cực to ấy, một con mắt từ từ xuất hiện.

    Con mắt rất to, cứ như cả thế giới này đã trở thành một cái bình nhỏ, và người bên ngoài bình đang ghé một con mắt nhìn vào trong bình!

    Bạch Tiểu Thuần kinh hãi ngừng thở.

    Con mắt lạnh lùng lướt qua một vòng, một giọng nói ù ù từ trong lỗ hổng vọng ra.

    “Nghịch Hà Tông tiếp chỉ!”​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 17 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 314: Tông môn còn, ta còn

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Các lão tổ kích động nhìn nhau, Huyết Khê Tông Thủy Tổ hít sâu, ôm quyền cúi xuống.

    “Chúng ta tiếp chỉ!”

    “Thỉnh cầu xin chiến của các ngươi, Tinh Không Đạo Cực Tông đồng ý, cho phép Nghịch Hà Tông diệt Không Hà Viện, thay vào chỗ đó.” âm thanh ù ù nói xong, một luồng kim quang từ trong lỗ hổng bay ra, thẳng tới trước mặt Huyết Khê Tông Thủy Tổ, hiện nguyên hình là một cái ngọc giản màu vàng!

    Lỗ hổng trên bầu trời biến mất, Huyết Khê Tông Thủy Tổ cầm ngọc giản vàng, giơ lên cao!

    Tu sĩ Nghịch Hà Tông đồng loạt hô vang!

    “Nghịch Hà tất thắng!”

    “Nghịch Hà tất thắng!”

    “Nghịch Hà tất thắng!!!”

    Sự mài giũa tốt nhất, chính là từ… Chiến tranh!

    Chỉ có chiến tranh huấn luyện, mới có thể khiến bốn tông môn thật sự dung hợp vào nhau, tiến hành lột xác, trở nên huy hoàng hơn!

    “Bạch Tiểu Thuần, tiến lên nghe phong!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ ngẩng đầu, đảo mắt một vòng, gọi Bạch Tiểu Thuần!

    Bạch Tiểu Thuần giật mình, cả người nhiệt huyết sôi trào, hít sâu một hơi ổn định tâm tình, bước tới trước mặt mười bảy Nguyên Anh lão tổ.

    “Đệ tử Bạch Tiểu Thuần, bái kiến chư vị lão tổ!” Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu, thần sắc nghiêm nghị, tràn đầy khí thế.

    Bạch Tiểu Thuần hiện giờ không có chút xíu vẻ nhát gian nào, không còn tí tẹo điểm bất hảo nào, mà trở thành một hình ảnh vững vàng, trầm tĩnh, cao lớn!

    Những người chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều hiện vẻ kính sợ, họ đã sớm nghe nói cái tên Bạch Tiểu Thuần, nghe nói hắn chính người làm thay đổi cục diện của cả đông mạch hạ du Tu Chân Giới!

    Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là một đấng thiên kiêu!

    “Hắn chính là Bạch Tiểu Thuần?! Quả thực là con cưng của trời!”

    “Ta từng nghe được ít tin đồn về Bạch Tiểu Thuần, nghe nói người này sáng suốt thần võ, trời sinh bất phàm, sáng chói như sao! Nhưng cũng có không ít người nói người này nhát gan sợ chết, hèn hạ vô sỉ…”

    “Người như vậy, khó tránh khỏi bị người đố kị, bây giờ nghĩ lại, có lẽ những tin xấu ta nghe về người này đều là tin xạo.”

    Trong khi đó, nhưng người biết Bạch Tiểu Thuần thì đều trợn mắt, cứ tưởng mình nhìn nhầm người. Trương Đại Bàn thở phì, Hầu Vân Phi cười lắc đầu, đám Hứa Bảo Tài thì đầy cảm xúc, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quả là đã luyện chiêu này tới lô hỏa thuần thanh.

    Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý, trong đầu chỉ nghĩ tới cảnh mình khoe khoang thế nào sau khi trở thành thiếu tổ, trong lòng rất là chờ đợi, nhưng hoàn toàn không hề để lộ ra ngoài, sắc mặt nghiêm nghị, như một chiến sĩ thiết huyết trời sinh, lạnh lùng đứng đó, bày ra khí thế Dạ Táng, dẫn tới vô số lời hò reo khen ngợi, cũng làm cho mười bảy lão tổ phải lộ vẻ cổ quái, trong lòng thầm thở phào, vốn họ đều sợ điển lễ hôm nay Bạch Tiểu Thuần lại để lộ ra bản tính ngày đó từng thấy trong đại điện…

    “Bạch Tiểu Thuần, trở thành thiếu tổ Nghịch Hà Tông, có nghĩa phải gánh vác gian khổ và trách nhiệm, từ nay trở đi, ngươi luôn phải lấy tông môn làm tôn chỉ, tính mạng của ngươi, vinh quang của ngươi, tất cả những gì ngươi có… đều liên quan trực tiếp với tông môn!”

    “Tông môn quang vinh, ngươi cũng quang vinh, tông môn nhục, ngươi cũng nhục!”

    “Dù có đi đến đâu, dù tới thời gian nào, tất cả những gì thuộc về ngươi, cũng sẽ và tồn và vong với tông môn!”

    “Nếu có một ngày, tông môn không còn, ngươi sẽ phải xây dựng lại tông môn, nếu có một ngày, tông môn không còn huy hoàng, ngươi cũng phải tiếp tục gánh trách nhiệm, bảo vệ tông môn, không được tách rời tông môn, không được làm lạc bản tâm!”

    “Bạch Tiểu Thuần, ngươi… đã sẵn sàng để gánh vác trách nhiệm này hay chưa, trả lời ta!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ nghiêm túc chưa từng có, giọng nói vang vang bốn phía.

    Bạch Tiểu Thuần run lên, đứng lặng.

    Hắn chợt phát hiện, cái thân phận thiếu tổ này, không chỉ đồng nghĩa với phong quang, mà còn đồng nghĩa với trách nhiệm nặng nề, hắn với Nghịch Hà Tông, cả đời này… cũng không thể dứt bỏ lẫn nhau.

    Nơi đây… sẽ trở thành nhà của hắn, là trong lòng của hắn, là nơi quý giá nhất của cả đời hắn, Bạch Tiểu Thuần thấy hoảng hốt, hắn suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới Đông Lâm sơn mạch ở dưới Mạo Nhi Sơn, nhớ tới hương thân trong thôn, nhớ tới cha mẹ trước khi qua đời cầm lấy tay mình, nhớ những lần mình đốt cây nhang, nhớ những thứ hắn đã có ở Linh Khê Tông ở Huyết Khê Tông.

    Hắn theo bản năng quay đầu lại, nhìn Lý Thanh Hậu, Lý Thanh Hậu đang tràn đầy tự hào, ông thấy kiêu ngạo vì mình đã đưa Bạch Tiểu Thuần lên núi, thằng bé cuối cùng cũng đã trưởng thành, vươn tới một tầm cao thế này, thấy Bạch Tiểu Thuần nhìn mình, Lý Thanh Hậu cười.

    Nhìn Lý Thanh Hậu cười, Bạch Tiểu Thuần hít sâu, mắt trở nên kiên định, ôm quyền với Huyết Khê Tông Thủy Tổ.

    “Ta… đã chuẩn bị xong.” Năm chữ, hắn nói rất chậm, bởi vì năm chữ này rất nặng, nói xong năm chữ này, hắn không hề cảm thấy phong quang, mà cảm thấy trên vai của mình nặng oằn trách nhiệm!

    Huyết Khê Tông Thủy Tổ nhìn Bạch Tiểu Thuần, với tuổi của lão, với tu vi của lão, nhìn ra giờ khắc này Bạch Tiểu Thuần, câu trả lời của hắn là phát ra từ trong lòng thật sự, lão gật đầu, nhìn lão tổ đầu tiên của Linh Khê Tông, hai người nhìn nhau, quyết đoán và kiên định.

    “Kể từ hôm nay, sắc phong Bạch Tiểu Thuần, làm thiếu tổ Nghịch Hà Tông!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ không còn do dự, tất cả tu sĩ Nghịch Hà Tông đều ôm quyền, cúi đầu nghiêm túc chào Bạch Tiểu Thuần.

    “Bái kiến thiếu tổ!”

    Cái cúi đầu này, không chỉ có đệ tử nội ngoại môn, mà đệ tử Trúc Cơ, tu sĩ Kim Đan đều cúi xuống, thân phận thiếu tổ, chính là chỉ đứng sau lão tổ, còn đứng trên cả truyền thừa!

    Đám Tống Khuyết lúc này cũng phải cúi đầu, Thượng Quan Thiên Hữu nắm chặt nắm đấm, trong lòng cay đắng, cũng phải cúi xuống.

    Người đến xem lễ cũng lên tiếng chào.

    “Bái kiến Nghịch Hà Tông thiếu tổ!”

    Thanh âm to rền, vang dội, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, cúi đầu nhìn, có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, nhưng lại nói không nên lời.

    Cuối cùng, tất cả suy nghĩ đều hóa thành một câu, mà cả đời hắn cũng sẽ không bao giờ quên được.

    “Tông môn còn, ta còn!”

    Những lời này, hắn chỉ nói thầm trong lòng, nhưng nét mặt, thần sắc của hắn, các lão tổ đều nhìn thấy, khiến họ người thì cảm khái, kẻ nhớ lại hồi ức, kẻ đầy vẻ cổ vũ.

    Ở một nơi trong hùng thành, con khỉ ngẩng đầu nhìn lên cảnh trên trời, cười hòa ái.

    “Bạch tiểu tử, tông môn… Nhất định không phụ ngươi!” con khỉ thì thào, bên cạnh nó, một con thỏ cũng đang nằm mở to mắt nhìn lên trời.​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 17 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 315: Bí mật của hai tông

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Đại điển lập tông của Nghịch Hà Tông kết thúc, trở thành chủ đề nói chuyện của mọi người trong đông mạch hạ du Tu Chân Giới, hôm nào cũng có người nhắc đến.

    Pháp chỉ của Tinh Không Đạo Cực Tông, việc sắc phong Bạch Tiểu Thuần, sự mạnh mẽ của Nghịch Hà Tông đều làm cho mọi người không ai quên được.

    Tinh Không Đạo Cực Tông cho phép Nghịch Hà Tông khiêu chiến, có nghĩa đã mở ra một trận chiến mới, trận chiến này, Nghịch Hà Tông vô cùng coi trọng, ai nấy đều chờ mong!

    Vì cuộc chiến này rất quan trọng, quyết định tông môn có trở thành tông môn trung du hay không!

    Có rất nhiều việc phải chuẩn bị, các lão tổ đã thống nhất, trận chiến này họ nhất định phải dốc toàn lực, không tiếc trả giá bất cứ cái gì!

    Đan Khê Tông và Huyền Khê Tông trở về sơn môn cũ, vét tất cả tài sản, tài nguyên, bảo bối mang đi…

    Theo ước định, hai tháng sau, họ sẽ tập trung ở Huyết Khê Tông, từ Huyết Khê Tông xuất phát tới Không Hà Viện!

    Trong đại điện, các lão tổ Linh Khê Tông và Lý Thanh Hậu đều có mặt.

    Lão tổ đầu tiên phất tay, phong ấn cách âm cả đại điện, các lão tổ khác cũng góp sức, như vẫn chưa yên tâm, lão tổ đầu tiên còn lấy ra một cái la bàn, tỏa ra hào quang hai màu đen trắng phủ khắp xung quanh.

    Cái la bàn tỏa ra uy áp cực mạnh, nhưng do đã bị hư hại khá nặng, nên chỉ còn chức năng phong ấn không gian, hoàn toàn mất đi những uy năng khác.

    “Có Lục Tiên la bàn này, cường giả thiên nhân cảnh cũng không cảm nhận được nơi này.” Chuẩn bị xong, lão tổ đời đầu khẽ thở ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần, thần sắc nghiêm nghị.

    “Tiểu Thuần, chuyện lão phu sắp nói, ngươi phải cố mà nhớ kĩ, sau khi rời khỏi đây, không được nói ra cho bất kì ai biết, nếu không, sẽ dẫn tới di thiên đại họa!”

    Bạch Tiểu Thuần phát sầu, nghĩ nếu đã như vậy, thà không nghe còn hay hơn, chứ lỡ ngày nào đó lanh mồm lanh miệng nói ra ngoài, chẳng phải mất luôn mạng nhỏ hay sao.

    “Vốn không định nói ra cho ngươi biết, nhưng ngươi đã là Nghịch Hà Tông thiếu tổ, có một số việc, nếu không nói cho ngươi, sau này lỡ xảy ra vấn đề, lại làm ngươi bị liên lụy.”

    “Linh Khê Tông ta… Không phải là người của đông mạch Tu Chân Giới!” lão tổ nhìn ra xa, như đang nhớ lại.

    “Lai lịch của chúng ta, là Bắc mạch Tu Chân Giới, đã từng là một tông môn lớn, tên là… Hàn Môn!”

    “A?” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, không ngờ Linh Khê Tông lại có lai lịch lớn thế, hai chữ Hàn Môn làm hắn nhớ tới Hàn Môn dược quyển.

    “Đã từng là Hàn Môn, là một tông ở đầu nguồn Bắc mạch, nổi danh và thời với Tinh Không Đạo Cực Tông, bởi vì một lần bị phản, Hàn Môn sụp đổ, các vị tiền bối không thể không nhẫn nhục sống tạm bợ, chạy tới đông mạch Tu Chân Giới, tái lập lại ở đây!”

    “Trốn tới đây, chỉ có hai người, một là… Sư tôn của ta, người còn lại, là Chân Linh của Hàn Môn!”

    “Linh Khê Tông, được sư tôn hỗ trợ, từng bước trở thành một trong bốn tông đông mạch hạ du, còn Hàn Môn Chân Linh, mới thực sự là lợi khí bảo bối của Linh Khê Tông ta!” các lão tổ đều im lặng, Trịnh Viễn Đông nghiêm nghị, Lý Thanh Hậu giật mình, rõ là cũng tới bây giờ ông mới biết.

    “Nhưng năm đó Chân Linh bị thương quá nặng, đành phải tự đóng băng bản thân, chìm vào ngủ say, đã nhiều năm nay chưa hề tỉnh lại, muốn người tỉnh lại, chỉ có một loại đan dược gọi là Nghịch Hà đan mới giúp người tỉnh lại một thời gian ngắn, hóa giải nguy cơ mà thôi.”

    “Chúng ta chỉ có một viên Nghịch Hà Đan duy nhất, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không thể dùng tới!”

    “Bao nhiêu năm nay, chúng ta đã dùng rất nhiều cách, nhưng không ai luyện ra được viên thứ hai, ta muốn ngươi… sau khi trở về Linh Khê Tông, hãy tới bái kiến Chân Linh một lần, đồng thời nghĩ cách chế ra Nghịch Hà Đan trước trận chiến trung du!”

    “Nếu ngươi luyện ra, sẽ là một sự hỗ trợ rất lớn cho Linh Khê Nhất Mạch, cho Nghịch Hà Tông!” lão tổ nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy chờ mong.

    Nghịch Hà Đan, lúc trước khi nghiên cứu đan phương, hắn đã cảm thấy đan này quỷ dị, tới bây giờ mới hiểu thì ra đan này là đan dược chuyên làm ra cho Chân Linh dùng.

    “Hàn Môn dược quyển… Nghịch Hà Đan.” Bạch Tiểu Thuần thì thào.

    “Hai vật này đều là do một tiền bối của tông môn đưa cho ngươi.”

    “Con khỉ đó?” Bạch Tiểu Thuần bật thốt.

    Việc này quá lớn, Bạch Tiểu Thuần cần có thời gian để tiêu hóa. Hắn trở về chỗ ở, lấy đan phương Nghịch Hà Đan ra nhìn kĩ.

    “Nghịch Hà Đan…” Bạch Tiểu Thuần bỗng thấy tò mò về Chân Linh, thực muốn nhìn nó trông như thế nào.

    Một ngày sau, người Huyết Khê Tông cũng bắt đầu rút về sơn môn Huyết Khê Tông, ở đó họ có một việc rất quan trọng cần phải làm.

    Trước khi đi, Huyết Khê Tông Thủy Tổ tìm Bạch Tiểu Thuần, nói ra một chuyện, làm hắn lại thêm một phen phải kinh hãi.

    “Tiểu Thuần, ngươi đã biết lai lịch Huyết Tổ của Huyết Khê Tông ta?” Huyết Khê Tông Thủy Tổ hỏi.

    “A? Lai lịch? Ra sao?” Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn cảm thấy sao Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông giống nhau, có lắm bí mật thế, mà bí mật nào cũng to tát, làm hắn phát rầu.

    “A, thì ra ngươi vẫn chưa biết, ta tưởng ngươi lấy được truyền thừa, thì biết một ít rồi…” Huyết Khê Tông Thủy Tổ thở dài, Bạch Tiểu Thuần đành cười khổ.

    “Lai lịch Huyết Tổ rất bí ẩn, nhưng giờ không nói tới chuyện đó. Huyết Khê Nhất Mạch chúng ta, nghiên cứu Huyết Tổ nhiều năm, rút ra được một cái kết luận, bên trong cơ thể Huyết Tổ có tồn tại Huyết Chủ truyền thừa.”

    “Và, cơ thể Huyết Tổ, không phải là không di động được!” mắt Bạch Tiểu Thuần dần trợn trừng.

    “Cơ thể Huyết Tổ rất rất lớn, chìm trong Thông Thiên Hà, nhưng ngươi cũng thấy trên năm ngón tay của Huyết Tổ, chúng ta có lập trận pháp, thật ra, mục đích thực sự của trận pháp chính là để có một ngày, Huyết Khê Tông chúng ta có thể điều khiển thân thể Huyết Tổ!” Bạch Tiểu Thuần lập tức nhớ tới trận pháp mình từng nhìn thấy ở Trung Phong, lúc ấy Vô Cực Tử và Huyết Mai đã điều khiển nó, làm ảnh hưởng tới huyết khí của mọi người.

    Sau khi Bạch Tiểu Thuần trở thành Huyết Tử, hắn cảm nhận được sự tồn tại của trận pháp, giống như cơ thể có thêm một lớp quần áo để điều khiển thân hình…

    Bạch Tiểu Thuần bỗng hiểu ra ý tưởng của Huyết Khê Tông.

    “Chỉ là việc này quá khó khăn, Huyết Khê Tông ta đã chuẩn bị rất nhiều năm, bố trí cả trận pháp bên trong cơ thể Huyết Tổ, nhưng tới giờ vẫn chưa tài nào làm được, vì chúng ta còn thiếu một hạch tâm chính!”

    “Tác dụng của hạch tâm chính là ngưng tụ huyết khí của tất cả đệ tử Huyết Khê Tông vào một chỗ, biến nó thành sức mạnh để điều khiển cơ thể Huyết Tổ, và theo chúng ta thấy, hạch tâm này chỉ có Huyết Chủ mới có thể làm được,cho nên cũng chỉ có ngươi… mới có thể làm được!”

    “Lão phu hy vọng… Ngươi có thể trở về Huyết Khê Tông một chuyến, phối hợp với chúng ta đi vào trong cơ thể Huyết Tổ, điều khiển cơ thể Huyết Tổ, dùng nó để đi đánh nhau với Không Hà Viện!”

    “Nếu thành công, khả năng chiến thắng của chúng ta cũng nhiều thêm một phần!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ mắt lấp lóe, đây là nguyện vọng cả đời của lão.

    Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, sau nửa ngày mới khẽ gật đầu, hắn cũng rất tò mò với cơ thể của Huyết Tổ. Hắn và Huyết Khê Tông Thủy Tổ ước định thời gian xong, Thủy Tổ dẫn người của Huyết Khê Tông rời đi.

    Bạch Tiểu Thuần đợi thêm vài ngày, cho đến đi người của Linh Khê Tông đã rút đi sạch, hắn mới chắc chắn không còn ai muốn tìm hắn nói bí mật gì nữa.

    “Sao mà nhiều bí mật thế…” Bạch Tiểu Thuần cảm khái, có cả tự hào, cảm thấy mình thực là ưu việt, là người mà người ta sẵn sàng tìm tới chia sẻ bí mật cho nghe.​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 16 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)