FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 306: Thiên Giác trảm ngưu

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Huyền Khê sơn mạch, trận pháp bảo vệ hùng thành không ngừng tan vỡ, mặc dù luôn nhanh chóng tái hình thành, nhưng cũng đã vô cùng lung lay.

    Các lão tổ Huyền Khê Tông đều đã trọng thương, cay đắng nhìn xuống chiến trường, rồi nhìn nhau.

    “Hôm nay, dù chúng ta có chấp nhận trả giá, giết được Bạch Tiểu Thuần, thì cũng là vô ích.”

    “Đừng vội tự làm mình mất đi khí thế, Linh Huyết hai tông này… dù có hợp lại, nhất định cũng không kéo dài được lâu, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, vừa để chúng tự sụp đổ, vừa khiến Tinh Không Đạo Cực Tông mất hết kiên nhẫn, khiến chúng không còn cơ hội tới Không Hà Viện… Và thứ bắt đầu, chính là cái chết của Bạch Tiểu Thuần!”

    Các lão tổ Huyền Khê Tông vốn cũng không hòa hợp với nhau, lúc này lại tiếp tục bất đồng ý kiến, một lão tổ mặt đỏ, tóc cũng đỏ, hừ lạnh một tiếng.

    “Đã tới lúc này, mà còn cãi lộn, dù cuối cùng cũng đầu hàng, thì cũng phải làm cho hai tông kia đau đớn, không được để lãng phí tin tức Thiên Diện đưa về trước khi hắn chết!” Lão giả này vừa lên tiếng, những người khác đều im bặt, vì lão là đệ nhất nhân của Huyết Khê Tông, Xích Hồn Lão Tổ!

    “Chí Bảo ra, Thiên Cung khóa!” Xích Hồn Lão Tổ vung tay, chỉ ra ngoài một cái!

    Ngoài hùng thành, mặt đất rung động, những khe nứt to tướng xuất hiện, nhanh chóng lan ra khắp phạm vi cả mấy trăm trượng.

    Mặt đất không ngừng phập phồng như mặt nước, một tiếng rống vang từ dưới lòng đất vọng lên.

    Tu sĩ Kim Đan và các lão tổ của hai phe biến sắc, chăm chú nhìn xuống, mặt đất vỡ tan, sụp xuống, tiếng rống rõ ràng vô cùng, truyền khắp bát phương.

    Rống!

    Một con Thiên Ngưu toàn thân đen kịt, to cả ngàn trượng từ dưới lòng đất vọt lên, hai cái sừng dài tỏa ra hắc mang quỷ dị.

    Hắc Giáp Thiên Ngưu tỏa ra sức mạnh không hề thua kém lão tổ Nguyên Anh!

    Từ cơ thể nó không ngừng có rất nhiều khói đen bay ra, có tác dụng ăn mòn tất cả.

    “Hắc Giáp Thiên Ngưu!!” ai đó nhận ra nó, kêu lên.

    “Một trong hai đại chí bảo của Huyền Khê Tông, Hắc Giáp Thiên Ngưu, cuối cùng đã tới!” lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông hừ một cái, tay bấm pháp quyết, chỉ lên trời.

    “Mời Linh Khê Tông… Thiên Giác Kiếm!”

    Trên bầu trời vang lên một tiếng rít, tiếng rít mãnh liệt của tốc độ cực hạn, của âm thanh phá không!

    Trong chớp mắt, một ánh sáng màu bạc chói mắt từ xa trên thiên không xuất hiện, một thanh kiếm đen tuyền!

    Kiếm này thoạt nhìn rất bình thường, hơi có hình cung, do Mặc Long Giác rèn ra, nhìn như bình thường, nhưng cực kỳ không tầm thường, vì trên thân kiếm, có tới mười luồng ngân quang văn!!

    Chứng tỏ, thanh kiếm này đã được luyện linh mười lần, đồng nát sắt vụn được luyện linh mười lần cũng còn trở thành bảo kiếm, đừng nói chi thanh Thiên Giác Kiếm này, nó đã vượt qua Chí Bảo, đạt đến trình độ nửa bước Linh Bảo!

    Pháp Khí, chia làm trọng bảo, Chí Bảo, và Linh Bảo, mỗi giai đoạn, lại chia làm Thiên Địa Nhân Tam phẩm, những Chí Bảo được dùng để thủ hộ tông môn, phần lớnđều là Thiên Phẩm Chí Bảo!

    Về phần Linh Bảo… Dù chỉ là Linh Bảo trình độ nhân phẩm thấp nhất, thì cũng là vật hiếm quý, bình thường sẽ không được dùng tới, chỉ khi tông môn gặp phải sinh tử tồn vong mới lấy ra.

    Thiên Giác Kiếm hàng lâm, tu sĩ Linh Khê Tông đều reo hò.

    “Là Thiên Giác Kiếm của tông ta!! Hặc hặc, Thiên Giác Kiếm ra, Phách Kinh Trảm Nguyệt!!”

    “Thiên Giác Kiếm uy, rung chuyển núi sông!!”

    “Mười lần luyện linh, không gì sánh kịp!!” Thanh âm như sóng, vang dội khắp nơi, làm Huyền Khê Tông sầm mặt.

    Lão tổ Huyết Khê Tông hừ lạnh, nhìn mười đường quang văn của Thiên Giác Kiếm mà giật mình, thực không biết Linh Khê Tông vận cứt chó gì, luyện linh được tới mười lần mà không bị hỏng.

    “Cái này có lẽ là… vật được luyện linh mười lần duy nhất của cả đông mạch hạ du tu chân giới.” Huyết Khê Tông Thủy Tổ cảm khái.

    Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, nhìn Thiên Giác Kiếm, nhất là nhìn mười đường quang văn, hắn bỗng nhớ tới Quy Văn nồi.

    Cái nồi này hắn mặc dù chưa dùng nhiều lắm, nhưng nó là bí mật lớn nhất của Bạch Tiểu Thuần, hắn luôn tưởng tượng có một ngày, có thể luyện linh một pháp bảo tới một trăm lần, chỉ cần nghĩ tới khả năng thành công, làm cho người ta hoảng sợ và hâm mộ, là hắn đã cảm thấy hưng phấn.

    “Nhất định sẽ có một ngày như vậy!” Bạch Tiểu Thuần còn đang mơ tưởng, Thiết Đản đã vọt lên, đăm đăm nhìn Hắc Giáp Thiên Ngưu, mắt đầy khát vọng, nhưng nó biết, nó với con vật kia có chênh lệch rất lớn.

    Nhưng nó quá thèm thuồng, nên lặng lẽ thu nhỏ thân hình lại, mò tới gần Hắc Giáp Thiên Ngưu.

    Thiên Giác Kiếm rít lên bay tới, đột ngột chém xuống!

    Hắc Giáp Thiên Ngưu ngẩng phắt đầu lên nhìn Thiên Giác Kiếm, rống vang, hắc vụ quanh người nhanh chóng rút vào trong cơ thể!

    Cơ thể cả ngàn trượng nhanh chóng ngưng thực, khí thế tăng mạnh, chống cự với Thiên Giác Kiếm!

    Một đường hào quang hình cung chém xuống, chạm vào cơ thể của Hắc Giáp Thiên Ngưu, chỉ chạm một cái, rồi lại bay lên.

    Nhưng chỉ chạm một cái, quang văn trên thân Thiên Giác Kiếm lấp lóe, Hắc Giáp Thiên Ngưu kêu lên thê lương, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, ánh mắt sợ hãi, nó muốn né tránh, nhưng không có khả năng, sau đó… cơ thể bị tách thành hai nửa!

    Máu tươi tuôn ra… Thi thể chia lìa, lộ ra bên trong có một viên tinh thạch màu đen tỏa ra một sức mạnh yêu dị!​
     
    quangvd, Dạ Tâm, Henesys and 13 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 307

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Update sau.​
     
    quangvd, Dạ Tâm, Henesys and 8 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 308: Dương Ô Âm Nha

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng



    Thiên Giác Kiếm đâm vào Hùng Thành một cái, trận pháp rung chuyển mãnh liệt như muốn vỡ.

    Cùng lúc, lão tổ, Kim Đan và rất nhiều Trúc Cơ của hai tông Linh Huyết đều cùng công kích vào trận pháp.

    Bạch Tiểu Thuần hổn hển, cũng xông lên, không ngừng phóng thích huyết khí, giúp chiến lực của tu sĩ Huyết Khê Tông luôn được giữ vững ở đỉnh cao, Thiết Đản bên cạnh gào vang, dẫn đầu chiến thú, điên cuồng xông tới trận pháp.

    Ma Đầu, Luyện Thi, huyết kiếm, tử đỉnh… đều nhắm vào trận pháp, mặt đất run rẩy, sơn mạch bắt đầu vỡ ra!

    Huyết vân mở rộng phạm vi, dường như chỗ nào cũng có, khiến cả bầu trời trên hùng thành biến thành màu đỏ, đằng sau hùng thành, những người còn sót lại của Đan Khê Tông cũng không ngừng công kích vào trận pháp, khiến Huyền Khê Tông trước sau đều thụ địch, sơn mạch sụp xuống, trận pháp… thu hẹp lại!

    Vì nếu không giảm phạm vi bảo vệ xuống, trận pháp không thể kiên trì nổi.

    “Huyền Khê Tông… Không cần chờ các ngươi lôi bảo bối ra, lão phu sẽ cho các ngươi thấy bảo bối của Huyết Khê Tông ta trước, để xem các ngươi còn muốn tiếp tục giấu giếm hay không!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ sầm mặt.

    Thủy Tổ bấm pháp quyết, chỉ lên trời, hô to.

    “Huyết Khê Dạ Ngẫu!”

    Một tia chớp đỏ đột ngột xuất hiện, xé rách bầu trời ra một lỗ, bên trong lộ ra một con bù nhìn quỷ dị!

    Con bù nhìn cười tà dị, mắt đỏ lấp lóe, một tay cầm tấm da người, tay kia cầm một cái cân, mang tới uy áp kinh người.

    Chỉ là uy áp đã khiến trận pháp hùng thành run mạnh.

    Tu sĩ Huyết Khê Tông phấn khởi.

    Trên bầu trời, không ngừng xuất hiện những tia sét đỏ bắn xẹt vào con bù nhìn. Con bù nhìn đột ngột biến mất, rồi xuất hiện ngay bên ngoài trận pháp, giơ tay phải lên, cái cân trong tay không ngừng to ra, trong cái mâm của cái cân mơ hồ xuất hiện một hư ảnh.

    Nếu nhìn kĩ, sẽ nhận ra, hư ảnh đó chính là hình ảnh thu nhỏ của cả vùng sơn mạch này với hùng thành trong đó!

    Quả cân chạy dọc theo đòn cân, như đang cân đo… sức nặng của hùng thành!

    Mặt đất run rẩy, sơn mạch tan vỡ, Hùng Thành lay động, trận pháp rạn nứt theo quả cân đang chạy, cứ như quả cân cân xong, thì tất cả cũng sẽ tan nát!

    Bạch Tiểu Thuần hít sâu, chợt phát hiện, so với những bảo bối này, ngay cả lão tổ cũng không có ý nghĩa.

    “Đây chính là trụ cột của tông phái… vậy trụ cột của Linh Khê ta là cái gì?” Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ.

    Mấy lão tổ Huyền Khê Tông nghiêm mặt, Xích Hồn lão tổ vỗ mạnh tay xuống đất.

    Oanh một tiếng, mặt đất run rẩy, đá vụn bị chấn lên, một tòa tế đàn thình lình mọc lên ở giữa quảng trường của hùng thành,!

    “Thiên Tôn hương!” Xích Hồn lão tổ hét lớn, trong tế đàn lộ ra một cây hương màu đen, chỉ to chừng ngón cái!

    Cây hương mang theo khí tức tang thương, giống như đã tồn tại rất rất lâu năm, và đã được dùng mấy lần, vì phần hương còn thừa lại không nhiều lắm…

    Cây hương sau khi xuất hiện, thì tự đốt lên, tỏa ra một tia khói màu xanh mềm mại, xuyên qua trận pháp, bay lên bầu trời, ở giữa không trung, quây lại tạo thành một thân ảnh hư ảo!

    Thân ảnh ấy mới vừa xuất hiện, đôi mắt của người bù nhìn rực đỏ hẳn lên, lập tức quay sang nhìn, thân ảnh kia trở nên ngưng thực, hóa thành một người tu sĩ!

    Tu sĩ này là một nam tử trung niên, vận đạo bào, đeo đạo quan, dáng vẻ tiên phong đạo cốt xuất trần, chớp mắt một cái, khí thế trên người ông ta như muốn hòa vào thiên địa, trời đất, núi non đều khẽ chấn động.

    Tu sĩ trung niên chỉ xuống một cái, quả cân trong tay người bù nhìn vỡ tan, không cân được nữa.

    “Thiên nhân chi lực!!” lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông kêu lên.

    Bạch Tiểu Thuần chỉ nhìn tu sĩ trung niên một cái, hai mắt đau nhói, trong đầu như nổ vang.

    Hắn cảm thấy người kia như đã thay cho cả trời xanh, người kia chính là Thiên uy!

    Người bù nhìn mắt càng rực đỏ, vung tay trái, cả người lắc lư, tròng tấm da bên tay trái vào người, hóa thành một đồng tử, đầu có sừng, miệng to, đi thẳng về phía tu sĩ trung niên!

    Lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông bấm pháp quyết, chỉ lên trời!

    “Linh Dương Hắc Ô!”

    Bầu trời như bị hai bàn tay to vạch ra, lộ ra bầu trời quang đãng sau tầng mây, trong bầu trời đó, có một mặt trời màu trắng!

    Bên trong mặt trời trắng, có một con quạ đen, con quạ mở mắt, rít lên một tiếng!

    Con quạ đen khẽ hít một cái, hút mặt trời màu trắng vào trong miệng, bay vèo xuống.

    “Bảo bối Đan Khê, ra cho ta!!” Xích Hồn lão tổ gào lên điên cuồng, một lão tổ Đan Khê Tông bị hạ cấm chế ở trong hùng thành nghiến răng, chỉ tay lên trời.

    Ngay chỗ ban nãy xuất hiện mặt trời trắng, bây giờ xuất hiện một mặt trời nữa giống như đúc, chỉ khác ở chỗ, nó … màu đen!

    Mặt trời đen vừa xuất hiện, cả trời đất đều tối sầm, quỷ dị ở chỗ, bên trong mặt trời đen ấy, cũng có một con quạ giống hệt con quạ đen của Linh Khê tông!

    Nhưng con quạ này, là màu trắng!

    Tất cả các tu sĩ đều trợn to mắt, thực không thể nào tưởng tượng được, Linh Khê tông và Đan Khê Tông lại có bảo bối quá giống nhau, nếu bảo hai bên không có liên quan gì với nhau, thực chẳng ai tin được!

    Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt, nhìn qua nhìn lại, con quạ trắng cũng há miệng, hút mặt trời đen vào bụng, hóa thành một cầu vồng, xông thẳng tới đánh với con quạ đen của Linh Khê tông.

    “Dương ô âm nha!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ ngẫm nghĩ. Năm xưa lão có nghe một cái tin đồn, nghe nói Linh Khê tông vạn năm trước lúc mới vừa tiến vào hạ du Tu Chân Giới, vốn không hề có bảo bối, nhưng sau này, sau một lần hợp tác với Đan Khê Tông, thì có được một món Linh Bảo!

    “Mặc kệ, dù thế nào, cuộc chiến này cũng phải kết thúc ở đây, Huyền Khê Tông… Không thể có món bảo bối thứ ba được!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ và lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông nhìn nhau, hai người cùng gật đầu. Nếu từ đầu họ cường công, cũng không phải là không thắng được, nhưng như vậy tổn thất quá lớn, một cuộc chiến này sở dĩ kéo dài, là bởi vì hai tông Linh Huyết có ý giữ sức, cũng để mài dần sĩ khí của Huyền Khê Tông, vì dù sao mục tiêu cuối cùng của họ… Không phải là đồ sát Huyền Khê Tông, mà là chiếm đoạt!

    Huyền Khê Tông đã xuất ra hết bảo bối, thì cuộc chiến này, cũng không còn gì phải lo lắng nữa!

    “Huyền Khê Tông, các ngươi đầu hàng hay không?” lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông phất tay, hỏi to.​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 17 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 309: Huyền Khê hàng!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    “Huyền Khê Tông, hàng hay không?” Huyết Khê Tông Thủy Tổ hít sâu, âm thanh vang vọng. Đệ tử ngoại môn của Linh Khê Tông tạo thành những Cự Nhân, thi nhau oanh kích vào trận pháp, đệ tử ngoại môn Huyết Khê Tông cũng tạo thành những quả huyết cầu, không ngừng bắn phá.

    Tạo thành… đợt công kích thứ nhất!

    Oanh một tiếng, trận pháp lay động, tu sĩ duy trì trận pháp trong Huyền Khê Tông đều run người. Chỉ mới một đợt công kích, nhưng số lượng đệ tử ngoại môn của hai phe kia nhiều lắm, làm những tu vi giữ trận tu vi hỗn loạn.

    “Huyền Khê Tông, hàng hay không?”

    Thanh âm như sấm, rung chuyển cả Huyền Khê Tông, họ còn chưa kịp hít thở lấy hơi, tất cả Luyện Thi, Ma Đầu, chiến xa, chiến thú, tạo thành những cơn sóng dữ, ào ạt liên miên đánh tới, tạo thành đợt công kích thứ hai!

    Đợt này mạnh hơn đợt trước gấp mấy lần, làm người trong hùng thành run rẩy dữ dội, ai nấy biến sắc, đều hiểu những đợt tấn công sau sẽ càng kinh người hơn!

    Nhưng họ không kịp phản ứng, vì ngay sau khi đợt công kích thứ hai vừa xong, đệ tử nội môn hai tông đã hợp lại, cùng đâm thẳng vào màn phòng hộ, tạo nên đợt công kích thứ ba!

    “Huyền Khê Tông, hàng hay không?”

    Hùng Thành chấn động, trận pháp vặn vẹo, tu sĩ giữ trận bị công kích ba lần, mặt mày trắng bệch, tu vi suy giảm.

    Nhưng họ không có thời gian để lấy lại sức, vì ngay sau đợt công kích thứ ba, bảy núi hai bờ Linh Khê Tông, từ chưởng tọa đến thiêu kiêu, đều khởi động trận pháp Cự Nhân, đập tới công kích đợt thứ tư!

    Chẳng khác gì người đã sắp chết còn bị đâm một đao, tu sĩ duy trì trận pháp đều phun máu, trận pháp không thể không thu hẹp lại thêm một lần nữa.

    Nhưng ngay sau đó, các trận pháp cự nhân của Chủng Đạo Sơn, trong đó có cả Bạch Tiểu Thuần, ba đại huyết tử của Huyết Khê Tông, các trưởng lão, tiếp tục đánh vào đợt thứ năm!

    Tu sĩ giữ trận nhiều người ngã gục, phải đưa người khác vào thay.

    “Huyền Khê Tông, hàng hay không?”

    Đợt công kích thứ sáu nối tiếp, lần này là các Thái Thượng Trưởng Lão, dùng tất cả những pháp bảo thần thông mạnh nhất!

    Trận pháp oanh một tiếng, nứt ra một đường, dù đã vá lại được ngay, nhưng tu sĩ giữ trận lại tiếp tục phun máu, bất tỉnh!

    Tu sĩ trong thành đã hoàn toàn tuyệt vọng, thế mà các đợt công kích vẫn chưa chấm dứt. Các Huyết Phách, danh sách truyền thừa, dùng tối đa tu vi bản thân, các đòn tuyệt chiêu mạnh nhất, đánh ra đợt thứ bảy.

    Oanh oanh oanh!

    Trận pháp xuất hiện vô số vết nứt, tường thành của hùng thành vỡ sụp, tu sĩ giữ trận nhiều người toàn thân vỡ tung, hình thần câu diệt.

    Trận pháp tiếp tục rút nhỏ phạm vi, nhiều tu sĩ của hùng thành trở thành bị ở ngoài trận pháp.

    Trong số này có tu sĩ Huyền Khê Tông, có tu sĩ đầu hàng của Đan Khê Tông, họ im lặng tránh đường, nếu họ đã bị tách ra, vậy họ cũng không muốn chiến vì Huyền Khê Tông nữa.

    Đợt công kích thứ tám… đã đến!

    Sáu lão tổ Huyết Khê Tông, bốn lão tổ Linh Khê Tông! Mười người như mười ngón tay của thần, dùng chiến lực mạnh nhất, người còn chưa tới, thanh âm đã vang dội.

    “Huyền Khê Tông, hàng hay không?” những nơi thanh âm đi qua, hư vô toái diệt, thiên địa mơ hồ, thập đại lão tổ một cái chớp mắt tới gần, va chạm với trận pháp, các lão tổ trong trận pháp của Huyền Khê Tông gầm lên, đỡ lại.

    Oanh oanh thanh âm, Hùng Thành sụp xuống hơn phân nửa, các lão tổ Huyền Khê Tông đều phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cả người bủn rủn, già hẳn đi, Xích Hồn Lão Tổ cũng phải phun máu, lảo đảo lùi lại.

    Nhưng ngay lúc ấy, đằng sau hùng thành, những người còn lại của Đan Khê Tông lại ra tay. Một cái lò đan cực lớn xuất hiện, đập thẳng vào trận pháp.

    “Huyền Khê Tông, hàng hay không?”

    Trận pháp lủng một lỗ to, Xích Hồn Lão Tổ gầm vang, hai tay nâng lên, tu vi Nguyên Anh Đại viên mãn hoàn toàn bộc phát, muốn vá lại trận pháp.

    Nhưng Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trong trận pháp đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, một bóng dáng Bạch Tiểu Thuần vô cùng quen thuộc… Hầu tử!

    Con khỉ cầm một cây con to, đập mạnh vào trận pháp.

    “Huyền Khê Tông, hàng hay không?” giọng nói già nua khàn khàn vang lên, cùng lúc, trận pháp nổ vang, vỡ vụn!

    Trận pháp tan vỡ, một cơn gió lốc dựng lên, quét ngang tứ phía, Xích Hồn Lão Tổ lại phun máu, tất cả tu sĩ Huyền Khê Tông cũng phun máu, một thân ảnh với một tốc độ khó tả, gần như không ai thấy rõ được, thậm chí còn không biết nó xuất hiện từ chỗ nào, nháy mắt đã bay vào Hùng Thành, xuất hiện trên tế đàn, hiện nguyên hình là một… Con thỏ!

    Con thỏ chớp mắt, tóm ngay lấy cây hương đang cháy trên tế đàn, bóp tắt!

    Nam tử đạo sĩ trung niên đang giao đấu với Đạo Thảo Nhân trên không trung trong nháy mắt tan thành mây khói, Đạo Thảo Nhân cúi đầu, đè uy áp khủng bố của mình lên các lão tổ vốn đã trọng thương của Huyền Khê Tông, khiến họ không nhúc nhích được.

    Mọi việc xảy ra rất nhanh, từ lúc con khỉ xuất hiện, rồi phá trận, rồi con thỏ bóp tắt cây hương, Đạo Thảo Nhân đè uy áp, chỉ xảy ra trong mấy lần hít thở mà thôi.

    Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, nhìn trừng trừng con thỏ trên tế đàn, thế giới này nguy hiểm rồi…

    Bạch Tiểu Thuần chợt nhìn thấy tu sĩ hai tông, và cả Đan Khê Tông còn sót lại ở phía sau hùng thành đều tranh nhau xông tới hùng thành, hắn giật mình, vỗ đùi.

    “Đây là công đầu a!! Người đầu tiên xông vào, chính là lập nên công lớn!” Bạch Tiểu Thuần vội hét lớn, dùng hết tốc độ chạy tới, Thiết Đản biết tâm tư của hắn, vọt tới húc mạnh vào người Bạch Tiểu Thuần, giúp hắn trợ lực vọt đi nhanh hơn. Hai cánh mở ra, Bạch Tiểu Thuần vọt nhanh như sao băng, ào ào vượt qua mọi người, vọt vào hùng thành, đạp lên tường thành.

    “Huyền Khê Tông, các ngươi hàng hay không?” Bạch Tiểu Thuần rống to. Xích Hồn Lão Tổ cay đắng nhìn đệ tử Huyền Khê Tông xung quanh, rồi nhìn Bạch Tiểu Thuần, đầy suy nghĩ, sau khi đầu hàng, làm sao để hóa giải ân oán với Bạch Tiểu Thuần… lão chớp mắt, hướng về Bạch Tiểu Thuần, ôm quyền cúi đầu.

    “Chúng ta… đầu hàng!”

    Lão vừa lên tiếng, xung quanh bỗng chốc im bặt. Tu sĩ hai tông Linh Huyết kích động, tu sĩ Huyền Khê Tông nhè nhẹ thở phào, Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, mặt mày hớn hở, vất vả lắm mới kềm chế được, hắn hít sâu, vất cằm lên, hất tay áo nhỏ, ngạo nghễ mở miệng.

    “Bạch Tiểu Thuần chỉ trong nháy mắt đã chiếm được cửa ải hiểm yếu của Huyền Khê, khiến tất cả tan thành mây khói…”

    Đang lảm nhảm, từ trong túi trữ vật, đầu tiểu Ô Quy thò ra, trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, giọng đầy cảm khái.

    “Rất lâu rồi chưa được nghe có người có thể ăn nói khoác lác mà tới mức thanh thoát bay bổng như vậy!”​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 16 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 310: Đỗ Huyết Mai bái kiến Huyết Tử!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, bao nhiêu năm nay, mỗi lần hất tay áo nhỏ, hắn đều tràn ngập cảm giác tự hào, chưa bao giờ bị ai ngắt ngang lời mình, thế nên ngẩn ngơ nhìn xuống, sau đó trợn trừng mắt, há hốc miệng nhìn cái đầu mơn mởn của tiểu Ô Quy.

    “Chết tiệt, ngươi quả nhiên vẫn còn trong túi trữ vật!” Bạch Tiểu Thuần hét lớn, thò tay tới định bắt, tiểu Ô Quy rụt ngay đầu lại, nháy mắt biến mất.

    Bạch Tiểu Thuần tức giận, con tiểu Ô Quy này đã hại hắn quá thảm, nghĩ tới khoảng thời gian thê thảm bị con cá sấu vàng truy kích, lòng hắn lại run lên.

    Hắn giận dữ lục lọi tìm kiếm, nhưng tìm kiểu nào, cũng không thấy tiểu Ô Quy, hắn nghiến răng, thay túi trữ vật khác, túi cũ vứt mạnh ra ngoài Hùng Thành.

    “Ngươi có bản lĩnh, thì cứ thò ra tiếp đi!” Bạch Tiểu Thuần nổi giận nói, vừa mới nói xong, trong túi trữ vật mới đổi lại thò ra đầu của tiểu Ô Quy, nó khinh miệt nhìn hắn.

    “Nể mặt nhà ngươi cấp nhà mới cho Quy gia, Quy gia chịu khó làm theo ý ngươi, đi ra cho ngươi cúng bái đây này!”

    Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, thật lâu mới thở dài một cái, hắn biết mình thật sự đã phải thua tiểu Ô Quy, phiền muộn ngẩng đầu lên nhìn quanh, thấy tu sĩ hai tông Linh Huyết đã vọt lên Hùng Thành, tiếp thu Huyền Khê Tông đầu hàng.

    Con khỉ với con thỏ, Bạch Tiểu Thuần tìm cả buổi cũng không thấy chúng đâu nữa, cả Thiết Đản, sau khi Hùng Thành vỡ, nó bay vào trong thành, sau đó mất bóng…

    “Con khỉ với con thỏ đó, là mình sáng tạo ra…” Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, tự nhiên lại nhớ tới những con thú nhỏ cũng được mình sáng tạo ra kia…

    Các lão tổ Huyền Khê Tông, kể cả Xích Hồn Lão Tổ, đều không bị phong ấn, mà chỉ bị giam lỏng.

    Còn những người khác, hai tông Linh Huyết có rất nhiều cách để khiến họ hợp nhất.

    Những chuyện này, không cần Bạch Tiểu Thuần quan tâm, hắn chỉ nhìn mấy lần, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn tu sĩ hai tông Linh Huyết trong Hùng thành, thấy ai cũng vui vẻ, kích động, tiếng reo hò hoan hô vang lên khắp nơi trong thành. Có thể nói, trận chiến này chấm dứt, có nghĩ cả thông thiên đông mạch hạ du Tu Chân Giới, đã thực sự thống nhất!

    Sau này chỉ cần thêm chút thời gian chỉnh hợp, tập hợp sức mạnh tổng hợp của hạ du Tu Chân Giới, giết lên trung du, khiêu chiến Không Hà Viện!

    Một trận chiến này, Bạch Tiểu Thuần đã sớm trở thành ngôi sao, là niềm ngưỡng mộ, là thần tượng của tu sĩ hai tông Linh Huyết, ai nấy đều nhìn hắn đầy cuồng nhiệt và tôn kính, nhất là các nữ đệ tử, ánh mắt nhìn hắn lấp lánh khác thường, làm Bạch Tiểu Thuần rất sung sướng, nhanh chóng quên đi sự đau khổ vì tiểu Ô Quy, bày ra dáng vẻ tiền bối cao nhân, đi tới đi lui trong Hùng Thành.

    Nếu thấy tu sĩ nào hắn biết, là hắn liền gật đầu mỉm cười, thẳng đường đi tới, những lời chào thiếu tổ, vang lên không dứt.

    Nhưng chỉ sau một lúc, Bạch Tiểu Thuần đã thấy mất hứng, vì hắn phát hiện trừ mình ra, còn có một người cũng được rất nhiều người chăm chú nhìn theo, nhất là người của Đan Khê Tông, đi đâu cũng nói tới tên người này…

    Cô, là thiên kiêu mới quật khởi từ trong chiến tranh của Đan Khê Tông, Trần Mạn Dao!

    So với tu vi và khả năng chiến đấu, thì dung nhan tuyệt thế của cô là thứ làm cho người ta chú ý nhiều nhất, dù luôn đeo mạng che mặt, nhưng cái mạng kia không dày, chỉ mong mỏng, không che giấu được hết vẻ đẹp của cô, khiến cô đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn Trần Mạn Dao đang được các đệ tử vây quanh ở xa xa, còn đang khó chịu, Trần Mạn Dao bỗng ngẩng đầu lên, lạnh lùng đối mắt với hắn.

    Bị cô lạnh lùng nhìn, Bạch Tiểu Thuần càng thêm khó chịu.

    “Tu vi không mạnh bằng ta, địa vị không cao hơn ta, công pháp không tốt bằng ta, bối cảnh không to bằng ta, có gì đặc biệt hơn người!” Bạch Tiểu Thuần lầm bầm, nghĩ nghĩ, chắc tại vì đối phương xinh đẹp hơn mình, nên dữ dằn trợn mắt trừng sang, Trần Mạn Dao cúi mắt xuống, cười khẽ, dần dần đi xa.

    Bạch Tiểu Thuần hừ một cái, đi hỏi thăm, tìm được mấy người Hứa Bảo Tài, Trương Đại Bàn, Hầu Vân Phi, Hắc Tam Bàn, bọn hắn có người bị thương, có người mệt đến kiệt sức, may mà chẳng ai mất mạng, khiến Bạch Tiểu Thuần thở phào, đi tìm những đệ tử khác ở trong cùng trận pháp cự nhân của họ để cảm ơn.

    Bạch Tiểu Thuần là người khéo léo, biết những người bạn này của mình rất có khả năng là được người ta cố ý bảo vệ, nên mới còn sống sót được trên chiến trường.

    Bạch Tiểu Thuần tới cảm ơn, những đệ tử trong trận pháp đều vui vẻ, càng thêm tôn kính hắn.

    Bạch Tiểu Thuần tìm tới chỗ mấy Thái Thượng Trưởng Lão, chuyện trò mấy câu, rồi hỏi về Huyết Mai.

    “Huyết Mai bị thương không nhẹ, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng cũng cần bế quan, hôm nay Hùng Thànhđã bị công phá, nó là đệ tử quan trọng, nên nhất định là ở khu phía tây của hùng thành, khu đó bị sụp ít nhất, ngươi tới đó tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được.” một Thái Thượng Trưởng Lão Huyết Khê Tông cười hắc hắc, trêu ghẹo Bạch Tiểu Thuần.

    Bạch Tiểu Thuần ho một cái, xấu hổ nói linh tinh cho qua, rồi vội vàng chạy tới tây thành.

    Trên đường, nhìn cảnh tàn phá xung quanh, nhìn những đệ tử hai tông Linh Huyết, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm thấy quyết định lúc ấy của mình ở Lạc Trần sơn mạch là vô cùng chính xác.

    Lúc đi ngang qua bảo khố của Huyền Khê Tông, thấy các tu sĩ đang bận rộn kiểm kê, Bạch Tiểu Thuần nhìn mấy lần, chợt giật mình.

    “Năm đó ở Huyết Khê Tông có khối đan bích, nghe nói là nhiều năm trước cướp được từ Đan Khê Tông, hình như trong Đan Khê Tông còn một nửa đan bích nữa, Đan Khê Tông đã bị Huyền Khê Tông tiêu diệt, nói không chừng khối đan bích kia đang ở trong bảo khố của Huyền Khê Tông…” Bạch Tiểu Thuần động tâm, chạy tới hỏi.

    Loại chuyện này, nếu đổi là người khác, nhất định sẽ không nhận được gì, nhưng Bạch Tiểu Thuần là ai, những đệ tử chịu trách nhiệm kiểm kê chỉ hơi ngần ngừ một tí, liền lập tức gật đầu, dẫn Bạch Tiểu Thuần đi vào trong bảo khố, lấy nửa khối đan bích đưa cho Bạch Tiểu Thuần.

    Bạch Tiểu Thuần kích động cầm khối đan bích, ngắm nghía.

    Nếu lại nhờ đan bích mà nhập định, không chừng tạo nghệ luyện dược sẽ được tăng mạnh.

    “Nói không chừng, đến lúc đó lại có thể đi thử luyện chế Nghịch Hà Đan?” Bạch Tiểu Thuần gãi đầu, cất đan bích, chạy tới tây thành.

    Lúc này trăng đã mọc cao, khu tây thành vì là khu tu sĩ Huyết Khê Tông chữa thương, nên rất an tĩnh, ở đây chỉ nhìn thấy tu sĩ bảo vệ, ai thấy Bạch Tiểu Thuần cũng đều cúi đầu chào.

    Hỏi thăm một phen, Bạch Tiểu Thuần đã biết Huyết Mai ở đâu, hắn hấp tấp bước nhanh tới đó.

    Chỗ này không lớn, nhưng xung quanh có trận pháp bảo vệ, là trận pháp của Huyết Khê Tông, đang thu nạp rất nhiều huyết khí, giúp tu sĩ ở đây tốc độ chữa thương nhanh hơn.

    Tới cửa, Bạch Tiểu Thuần khựng lại, bối rối.

    “Dù thế nào, cô ấy cũng là Tiểu Đỗ Đỗ, năm đó chánh tà bất lưỡng lập, nhưng hôm nay Linh Khê Huyết Khê là một nhà rồi.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ vậy, bước tới, ấn vào cửa.

    Bạch Tiểu Thuần còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã mở ra, Huyết Mai đeo mặt nạ xuất hiện, nhìn hắn một lúc lâu, mới khẽ chào.

    “Đỗ Huyết Mai, bái kiến Huyết Tử.”​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 16 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)