FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 6: Linh khí thượng cấp


    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Dịch: hoangtruc

    Trên Đệ tam phong, tiếng kêu thảm thiết đầy âm luật lên bổng xuống trầm của Bạch Tiểu Thuần vang lên không dứt, làm cho đám tạp dịch bên trong núi phải kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại. Có điều bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh một Bạch Tiểu Thuần với bảy tám lớp áo da trên người, lưng cõng một cái nồi đen lớn, thân thể có chút béo tròn đang cắm đầu chạy trên con đường nhỏ dưới chân núi của khu tạp dịch.

    Từ xa có thể không nhìn rõ được cả người Bạch Tiểu Thuần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh một cái nồi đen to lớn như một lớp vỏ của con bọ cánh cứng nào đó đang chạy thoăn thoắt trên mặt đất.

    Hơn nữa trước đó trên người hắn còn treo thêm bảy tám con dao phay, đang lúc cắm đầu chạy, tiếng dao lại va chạm vào nhau truyền ra từng tràng âm thanh leng keng.

    "Giết người, cứu mạng a, ta không muốn chết a..." Bạch Tiểu Thuần vừa chạy vừa la, càng chạy càng nhanh khiến cho sắc mặt Hứa Bảo Tài tái nhợt, ánh mắt đầy lửa giận, trong lòng cũng đầy nôn nóng cùng với phẫn nộ không thôi.

    Hắn một đường đuổi theo Bạch Tiểu Thuần đã thu hút rất nhiều sự chú ý của đám tạp dịch bên kia. Nên hắn cũng cảm thấy lo lắng lỡ như chấp sự cũng chú ý tới việc này, trong lòng cũng chợt hoảng hốt.

    “Đừng la nữa, chết tiệt, ngươi la nhỏ chút thôi, kêu la cái gì chứ, câm miệng!!” Hứa Bảo Tài gào thét phía sau. Sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi đưa tay lên bấm niệm pháp quyết, mộc kiếm bên người hắn lóe lên hào quang rồi tăng tốc bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần đang ở phía trước.

    Một tiếng phịch vang lên, thanh mộc kiếm đụng thẳng vào cái nồi đen phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần rồi truyền ra từng tràng âm thanh ông ông. Bạch Tiểu Thuần thì không chút tổn thương, tiếp tục chạy trốn.

    Nhìn Bạch Tiểu Thuần trước mắt đang cõng cái nồi đen to lớn trên lưng, nửa người đã được phủ kín không có chỗ hạ thủ. Gã không cam lòng bèn cắn răng một cái, tiếp tục đuổi theo.

    Hai người một trước một sau chạy thoăn thoát liên tục bên trong khu tạp dịch này.

    “Tên này cõng nồi trên lưng, vậy mà sao còn có thể chạy nhanh đến vậy!” Hứa Bảo Tài thở hồng hộc nhìn Bạch Tiểu Thuần chạy trốn gần mất dạng. Gã càng đuổi theo thì càng cảm thấy biệt khuất, lấy tu vi Ngưng khí tầng hai, lại trổ hết tất cả khí lực cực hạn của mình ra. Vậy mà đối phương lại giống như con thỏ nhát chết bị dẫm vào đuôi, gã có đuổi thế nào cũng không cách gì bắt kịp được.

    Đáng hận hơn là bản thân gã đã cực kì mệt mỏi, nhưng không hiểu đối phương làm cách nào mà tiếng kêu từ đầu tới giờ của hắn cũng không chút thay đổi, đều là như tiếng lợn bị chọc tiết đến nơi vậy!

    Trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy con đường nhỏ dẫn tới Hỏa Táo phòng, chợt lộ ra sự kích động vô cùng. Cái cảm giác đã về được tới nhà khiến cho hắn xuýt chút nữa thì rơi lệ đầy mặt.

    "Sư huynh cứu mạng, giết người!" Bạch Tiểu Thuần la lớn, đồng thời chạy nhanh như chớp về Hỏa Táo phòng. Bọn người Trương Đại Bàn nghe được tiếng la hét thê thảm kia liền sững sờ cả người sau đó nhanh chóng lao ra bên ngoài.

    "Sư huynh cứu ta, Hứa Bảo Tài muốn giết ta, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ của ta xong đời rồi." Nói chưa dứt, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tranh thủ vọt tới nấp sau lưng Trương Đại Bàn.

    "Hứa Bảo Tài?" Trương Đại Bàn nghe thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên hung quang. Nhưng khi nhìn quanh, hắn lại không thấy được chút bóng dáng của gã kia. Mãi tới lúc hắn vừa nói xong thì bóng dáng của Hứa Bảo Tài từ phía xa xa mới xuất hiện, gã chạy tới mà thở không ra hơi.

    Bạch Tiểu Thuần lúc này mới nhìn về bóng dáng của Hứa Bảo Tài, cũng rất kinh ngạc.

    “Ồ, sao hắn lại chạy chậm như vậy.”

    Trương Đại Bàn cúi đầu trợn trắng mắt mà nhìn Bạch Tiểu Thuần, rồi nhìn Hứa Bảo Tài còn đang thở hồn hển bên kia, khuôn mặt đầy thịt của hắn chợt thoáng chút run rẩy.

    Hứa Bảo Tài vất vả lắm mới đuổi theo Bạch Tiểu Thuần tới đây, nhưng từ xa gã đã nghe được câu nói đầy kinh ngạc của Bạch Tiểu Thuần đang đứng bên Hỏa Táo phòng. Thanh âm này lọt vào tai gã, một nỗi phẫn uất từ trong lồng ngực trào dâng, cả người như muốn nổ tung ra, bèn hét lớn một tiếng rồi hất tay phải sang bên. Môc kiếm theo tay phải hắn gào thét bay ra đâm thẳng vào gốc đại thụ bên cạnh.

    Phập một tiếng, đại thụ chợt rung rinh, rồi một lỗ thủng xuất hiện xuyên thấu qua thân cây.

    “Bạch Tiểu Thuần, ta và ngươi thề không đội trời chung!” hai mắt Hứa Bảo Tài đỏ vằn nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần, sau đó liếc nhìn thân thể to lớn của Trương Đại Bàn kia một chút rồi mới đầy oán hận mà quay người đi.

    Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên, nhìn thân đại thụ bị đâm xuyên một lỗ, rồi lại nhìn về phía Hứa Bảo Tài đầy cuồng loạn, hắn cố nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng, thâm tâm lại chợt dâng lên một nỗi bất an.

    Trương Đại Bàn nhìn theo bóng lưng của Hứa Bảo Tài, vẻ âm lãnh trong mắt hắn chợt hiện ra, nhưng sau đó hắn chỉ quay lại vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

    “Cửu sư đệ đừng sợ, mặc dù tên Hứa Bảo Tài có chút ít bối cảnh nhưng nếu hắn còn dám đến đây lần nữa. Sư huynh đệ chúng ta sẽ đánh gãy chân hắn!” Nói vậy, sau đó hắn chợt chuyển đề tài.

    “Nhưng mà Cửu sư đệ ngươi dạo này cũng nên hạn chế ra khỏi cửa, ài, hạn chế ra ngoài một chút. Nhìn ngươi gầy ốm như vậy, sư huynh sẽ bồi bổ cho ngươi thật tốt, vừa hay mấy ngày nữa là tới đại thọ của Chu trưởng lão rồi.”

    Bạch Tiểu Thuần không yên lòng nhưng vẫn gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn không rời lỗ thủng trên thân cây vừa bị Hứa Bảo Tài đâm xuyên qua.

    Đến khi theo các sư huynh trở về Hỏa Táo phòng, đến gian nhà bếp của hắn, hắn bèn ngồi xuống ngẫm nghĩ đến chuyện lúc nãy, trong lòng càng thấy bất an. Nghĩ tới mộc kiếm của đối phương có thể đâm một lỗ xuyên qua thân đại thụ, nếu như cái lỗ đó ở trên người mình thì cầm chắc chết không toàn thây.

    “Không được, trừ phi cả đời này ta không bước chân ra khỏi Hỏa Táo phòng, nếu không vạn nhất đi ra ngoài lại bị hắn chặn đường thì làm thế nào đây…” Nói gì đi nữa thì trong đầu Bạch Tiểu Thuần vẫn không thể quên được cái nhìn đầy oán độc của Hứa Bảo Tài trước khi bỏ đi.

    “Ta tới đây vì trường sinh, không thể chết được a…” Cảm giác tâm thần bất ổn và không an toàn khiến cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ vằn. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hắn bèn dứt khoát cắn răng một cái.

    “Bà nội nó, liều mạng vậy. Ta mà liều lên thì không phải sợ cái gì hết!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ vằn lên. Tính tình hắn sợ chết, như thực sự chính xác thì hắn khuyết thiếu nghiêm trọng cái cảm giác an toàn thì đúng hơn. Hôm nay lại xảy ra một màn này vô tình kích thích hắn rất nhiều, thúc đẩy toàn bộ tính cách chấp nhất của hắn bộc phát ra ngoài.

    “Ta cần phải tu hành, ta cần phải mạnh mẽ hơn!” hơi thở Bạch Tiểu Thuần trở nên dồn dập. Sau khi hạ quyết tâm thì hắn nhanh chóng lôi cuốn sách trúc ghi Tử Khí Ngự Đỉnh Công ra nhìn bức vẽ thứ hai, bắt đầu điên cuồng tu hành.

    Tuy rằng hắn nhát chết, nhưng vẫn có sự tàn nhẫn riêng của mình, nếu không cũng không có chuyện mỗi lần đốt nhang đều lo sợ bị sét đánh nhưng vẫn kiên trì đốt mười ba lần trong ba năm qua.

    Lúc này tính tình tàn nhẫn bên trong người được khơi dậy, hắn nhanh chóng đem toàn bộ động tác trong bức vẽ thứ hai gắt gao kiên trì thực hiện, Ngày bình thường chỉ kiên trì được khoảng mười hơi thở thì lúc này đã được hắn kéo dài thành mười lăm hơi thở mới tạm dừng lại.

    Rồi sau đó, mặc kệ cho cơ thể đau nhức, mồ hôi tuôn từ trán xuống như mưa, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thuần vẫn là vẻ tàn nhẫn không thay đổi, cho tới khi hắn kiên trì được tới hai mươi hơi thở, ba mươi hơi thở, dòng suối khí mạch trong cơ thể cũng mãnh liệt tăng lên một thành, đồng thời cũng biến thành một màu đen. Sau nửa ngày hắn mới chịu nghỉ xả hơi, nhưng thả lỏng người được một lát thì hắn lại tiếp tục tu hành.

    Một đêm dài không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư…liên tục mười lăm ngày, Bạch Tiểu Thuần ngoại trừ ăn uống ra thì không bước chân ra khỏi phòng. Loại chuyện tu hành buồn tẻ này đối với người mới nhập môn thực sự rất khó mà kiên trì được, nhưng hắn lại không có lấy nửa điểm ý tứ từ bỏ.

    Bọn người Trương Đại Bàn cũng bị cảnh tượng Bạch Tiểu Thuần tu hành làm cho chấn kinh. Dù sao tu hành Tử khí Ngự đỉnh công không hề dễ dàng gì, trên lý thuyết pháp quyết này học tập cũng tương đối đơn giản, nhưng mỗi khi thực hiện một động tác trong thời gian dài thì cả cơ thể phải chịu đựng một sự đau nhức kịch liệt khó mà tưởng tượng được, cần phải có nghị lực lớn lao mới có thể kiên trì tu hành lâu dài. Đám tạp dịch bên trong tông môn cũng thường là vài ngày mới dám tu hành một lần mà thôi.

    Nhìn Bạch Tiểu Thuần liên tục tu hành trong nửa thàng, đám người Trương Đại Bàn đều dồn dập đến nhìn qua hắn một phen, nhìn thấy được hình ảnh một Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn khác biệt với trong trí nhớ cách đây mấy tháng trước của bọn họ.

    Quần áo trên người hắn nhăn nhúm, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ vằn tơ máu, cả người nhìn qua vô cùng nhếch nhác nhưng vẫn hết sức chuyên chú tập trung, cho dù là phải chịu đựng thống khổ tới đâu cũng nhất định không ngừng lại.

    Người hắn chợt gầy đi trông thấy, nhưng linh uy tràn ra từ trên người lại như tăng lên gấp đôi, có điều cũng chưa thể tiếp cận tới cảnh giới Ngưng Khí tầng một đại viên mãn.

    Tựa như lúc này hắn đã đem toàn bộ đám mỡ tích tụ thiên tài địa bảo trên người đi luyện hóa hoàn toàn bằng một phương thức cực đoan nhất, để rồi trở thành một bộ phận của tu vi bản thân mình. Thân hình hắn cũng vì vậy mà trở nên rắn chắc hơn hẳn những người bình thường.

    “Cửu sư đệ, nghỉ ngơi một chút đi. Ngươi tu hành không quản ngày đêm đã nửa tháng nay rồi a.” Đám Trương Đại Bàn vội vàng khuyên bảo hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy chấp nhất và kiên định của Bạch Tiểu Thuần khi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cái loại chấp nhất này lại khiến cho tâm thần cả đám đều chấn động.

    Thời gian cũng trôi qua, mới đảo mắt mà Bạch Tiểu Thuần cũng đã tu hành được một tháng. Trong suốt một tháng này, sự điên cuồng của hắn đã khiến cho đám người Trương Đại Bàn nhìn thấy mà giật mình. Dưới suy nghĩ của Trương Đại Bàn, Bạch Tiểu Thuần không còn là tu hành nữa, mà chính là đang liều mạng a.

    Thời gian kiên trì tu hành động tác của bức họa thứ hai cũng đã được Bạch Tiểu Thuần đột phá qua mốc một trăm hơi thở, nhảy vọt lên được một trăm năm mươi hơi thở. Linh khí trong cơ thể hắn không còn là một dòng suốt nhỏ, mà đã lớn hơn không ít.

    Một tháng nữa lại trôi qua, cả đám người Trương Đại Bàn đều đang run rẩy hoảng sợ lo lắng rằng một ngày nào đó Bạch Tiểu Thuần sẽ đem bản thân mình dày vò đến chết. Ngay khi bọn họ có ý định lặng lẽ giải quyết tên Hứa Bảo Tài kia thì một tiếng nổ ầm vang truyền ra từ trong phòng Bạch Tiểu Thuần.

    "Tiểu sư đệ đột phá!"

    “Ngưng khí tầng hai, mặc dù trong Hỏa Táo phòng chúng ta luôn có thêm màn ăn uống bất định ngoài giờ cơm chính thống, nhưng chưa tới nửa năm đã đạt được tầng hai Ngưng khí kì cũng là rất hiếm thấy a”

    “Năm đó lúc ta đến tầng hai Ngưng khí kỳ thì cũng mất một năm trời đó…” Ngay khi đám người Trương Đại Bàn đang còn cảm khái, thì cửa phòng Bạch Tiểu Thuần cũng được mở két một tiếng. Cả gương mặt Bạch Tiểu Thuần đầy mệt mỏi, toàn thân nhếch nhác, nhưng hai mắt sáng ngời cất bước đi ra ngoài.

    Bọn người Trương Đại Bàn vừa muốn tiến tới hỏi han thì đã thấy cả người Bạch Tiểu Thuần nhoáng lên một cái rồi linh hoạt đáp xuống trên tường rào của mảnh sân nhỏ Hỏa Táo phong. Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn về xa xăm, thần sắc thâm trầm của một vị cao thủ nhân sinh đầy tịch mịch.

    “Hắn làm gì lại đứng nơi đó vậy? Nhìn có chút là lạ…”

    “Chẳng lẽ Tiểu sư đệ đã…tẩu hỏa nhập ma??” Đám ngươi Trương Đại Bàn chợt giương mắt ngơ ngác nhìn nhau.

    Trong khi mọi người còn đang bị điệu bộ của Bạch Tiểu Thuần dọa cho chấn kinh, thì bên tai chợt nghe được thanh âm của Bạch Tiểu Thuần trên tường rào, giọng nói ra vẻ vô cùng già dặn.

    “Hứa Bảo Tài kia chính là một thiên kiêu bên trong đám tạp dịch tại Linh Khê tông, hung danh hiển hách, thiên hạ không ai không biết. Kinh người hơn, tu vi gã còn đạt tới Ngưng khí tầng hai, cho dù tu vi của ta cũng đã đạt tới Ngưng khí tầng hai, tuy rằng trận chiến của ta và gã là ngang ngửa nhau, có thể danh truyền thiên hạ, oanh động tông môn nhưng nhất định sau đó sẽ là huyết nhục mơ hồ, xương gẫy gân thương….Không được, trận chiến này rất trọng yếu, ta cần phải tiếp tục tu hành thêm nữa!”

    Nói xong, Bạch Tiểu Thuần đầy thâm trầm nhìn xa xăm, rồi sau đó hắn hất tay áo lên, lại quay trở về gian phòng nhỏ của hắn. Tiếng cửa đóng cạch một tiếng, cả đám người Trương Đại Bàn chợt nuốt một ngụm nước miếng xuống, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta ngơ ngác. Thật lâu sau, Hắc Tam Bàn chợt hỏi vu vơ.

    “Có khi nào chúng ta cho sư đệ ăn nhầm cái gì rồi không?”

    “Thôi xong rồi, Linh khí dồn lên não sư đệ quá nhiều, tu đến điên rồi…chúng ta không nên trêu chọc hắn!” Trên người Hoàng Nhị Bàn chợt run lên một cái rồi khẳng định.
     
    quangvd, Henesys, MauAn and 32 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 7: Quy văn nhận chủ


    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Dịch: nguyenhien

    Những ngày sau đó, đám người Trượng Đại Bàn vẫn để ý tới căn nhà cỏ của Bạch Tiểu Thuần. Từ khi hắn đột phá tới Ngưng Khí tầng thứ hai, sau khi ra ngoài, lẩm bà lẩm bẩm một hồi xong là quay lại phòng ở tiếp tục tu hành.

    Trong phòng, Bạch Tiểu Thuần lau mồ hôi trán. Thân thể hắn đang để trần, cố chịu đựng đau nhức, nghiến răng nghiến lợi làm theo những động tác của bức họa thứ ba.

    Khí mạch trong cơ thể hắn không còn là một dòng suối mà đã trở thành một con sông nhỏ vận chuyển trong cơ thể hắn. Sau mỗi lần hoàn thành một vòng, thân thể hắn lại truyền ra những âm thanh ken két. Lúc trước hắn khá béo, giờ đã gầy đi nhiều, thậm chí còn gầy hơn lúc mới gia nhập Hỏa Táo Phòng.

    Nhưng sức lực của hắn thì tăng lên nhiều. Theo quá trình tu hành, da thịt toàn thân hắn dần biến đổi, thậm chí nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy từng nhịp đập con tim hắn vang lên trong ốc xá.

    Ngày càng có nhiều linh áp ngưng tụ trong cơ thể hắn. Cảm giác cơ thể lúc nào cũng tràn ngập lực lượng khiến Bạch Tiểu Thuần càng quyết tâm tu hành. Mấy ngày qua đi, thân thể hắn đau nhức như có kim châm khiến hắn không thể kiên trì thêm được nữa.

    Hắn thở hổn hển, trong mắt vằn lên từng tia tơ máu. Tự hắn cảm thấy thân thể mình không thể kiên trì thêm được nữa. Mặc dù lúc tu hành, hắn không ngừng hấp thu ling lực trong trời dất nhưng không đủ bù lại lượng đã tiêu hao, mà đồ ăn của Hảo Táo Phòng không phải lúc nào cũng sẵn có.

    Người bình thường tu hành Tử Khí Ngự Đỉnh Công vài ngày một lần, dù chịu khó thì cũng chỉ tối đa là một ngày một lần mà thôi. Bạch Tiểu Thuần thì chẳng quản ngày đêm, lúc nào cũng chỉ biết tới tu hành khiến cho đám người Trương Đại Bàn phát hoảng. Đám đệ tử nội môn mà biết hẳn đều khiếp vía.

    Mặc dù tu luyện như thế nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy không được an toàn. Tính hắn vốn cầu toàn như thế, vì vậy hắn lấy hạt Linh Mễ vẫn cất dấu ra, cầm trong tay. Sau một hồi quan sát, thấy linh khí tràn ra, hắn không chần chừ nữa mà nuốt nó vào miệng.

    Vừa vào trong cơ thể, hạt Linh Mễ này liền hóa thành linh khí nồng đậm hơn những hạt Linh Mễ bình thường rất nhiều. Trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần phát ra tiếng nổ vang. Hắn vội vàng tranh thủ thời gian tu hành, lấy ra bức họa đồ thứ ba rồi tiến hành hô hấp theo.

    Cứ như vậy, một đêm khuya nửa tháng sau, thân thể Bạch Tiểu Thuần đang ngồi yên chợt chấn động mạnh. Hắn mở mắt, phát hiện tu vi của mình đã đột phá Ngưng Khí tầng thứ hai tiến vào Ngưng Khí tầng thứ ba.

    Biến hóa này làm hắn đại hỉ, vẻ mặt phấn chấn cười ha hả. Hắn nhìn thân thể mình, thấy khí mạch trong cơ thể đã hoàn toàn lột xác trở thành một dòng sông nhỏ.

    Dòng sông này lưu chuyển rất nhanh trong cơ thể, nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Thậm chí, chỉ cần hắn nghĩ ở trong đầu thôi thì dòng sông linh khí này sẽ chạy tới bất cứ vị trí nào trong cơ thể hắn.

    “Ngưng Khí tầng thứ ba! Hạt Linh Mễ đã qua một lần luyện Linh quả nhiên bất phàm!”

    Bạch Tiểu Thuần đứng lên, liếm liếm bờ môi, trộm nghĩ giá có thêm mấy hạt Linh Mễ như thế nữa thì tốt quá. Nhưng hắn cũng cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể đã bành trướng. Theo giới thiệu trong cuốn sách thì thân thể cần thời gian để thích ứng, không thể tiếp tục tu hành ngay được.

    Bấy giờ Bạch Tiểu Thuần mới dằn lòng, bỏ đi ý nghĩ tu hành tiếp. Hắn đi tới đi lui trong phòng, bộ dáng thỏa mãn. Được một lúc thì hắn dừng bước, hướng mắt nhìn ngoại môn qua khung cửa sổ. Trời đã khuya, dưới ánh trăng lờ mờ, hắn có thể nhìn thấy cây đại thụ bên đường nhỏ ngoài Hỏa Táo Phòng.

    “Không được! Một kiếm ấy của Hứa Bảo Tài dường như không tầm thường. Theo ta tính toán thì đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba cũng chưa chắc đã an toàn!” \

    Bạch Tiểu Thuần nhíu mày trầm tư. Hắn nhìn thanh kiếm gỗ đủ màu, rồi lại nhìn cái nồi nấu đặt trong góc phòng.

    “Nếu có thể luyện Linh hai lần sẽ chắc ăn hơn.” Nghĩ vậy, hắn quyết định ra khỏi phòng, tới Hỏa Táo Phòng lấy một ít linh mộc. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, đêm hôm ấy, Bạch Tiểu Thuần đứng cạnh miệng nồi thần bí. Hắn đốt lửa, sau khi thấy một đường đạo văn sáng lên thì vội ném thanh kiếm gỗ vào nồi.

    Chờ một lúc lâu sau vẫn không thấy có phản ứng gì, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hết nhìn hoa văn trên cái nồi lại nhìn mấy khúc gỗ đã cháy thành tro dưới đáy nồi. Sau một lúc trầm ngâm, hắn lại đi tìm linh mộc, đốt lửa lên nhưng qua mấy lần liên tục đều không thấy thanh kiếm gỗ có biến hóa gì.

    “Những ngọn lửa này đều giống nhau, chẳng lẽ do nhiệt độ không đủ? Lẽ nào cần phải có ngọn lửa hai màu?” Nghĩ tới đó, Bạch Tiểu Thuần lại rời khỏi phòng. Lúc trở về, hắn cầm trong tay một mảnh gỗ màu tím. Loại gỗ này trong Hỏa Táo Phòng còn thừa không nhiều, hắn chỉ tìm được một mảnh này thôi.

    Đặt mảnh gỗ xuống dưới đáy nồi, châm lửa, hỏa diễm liền bùng lên tọa thành ngọn lửa có hai màu, nhiệt lượng tỏa ra cũng lớn hơn trước rất nhiều.

    Ngọn lửa này vừa xuất hiện, đường quy văn thứ hai trên thân nồi chợt sáng lên, cho tới khi ngọn lửa ảm đạm thì dường như toàn bộ hỏa lực đã bị hút đi. Không bao lâu sau, mảnh gỗ màu tím bị đốt thành tro bụi, đường quy văn thứ hai cũng trở nên sáng chói.

    “Được rồi!” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, vội đem thanh kiếm gỗ vất vào trong nồi. Ánh sáng màu bạc sáng lên lóng lánh, thời gian so với lần luyện Linh thứ nhất dài hơn mấy tức.

    Màn sáng vừa ảm đạm đã lại sáng lên mãnh liệt. Đột nhiên, ánh sáng màu bạc này biến lớn, phóng thẳng tới người Bạch Tiểu Thuần. Tốc độ ánh sáng quá nhanh làm hắn không kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt hoa lên, một cỗ băng hàn không thể hình dung đã dung nhập vào trong cơ thể mà hắn không thể ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn cỗ băng hàn này đang mạnh mẽ co rút lại.

    Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, cảm giác thấy trong cơ thể như có thứ gì đó đang bị kéo ra dung nhập vào trong miệng nồi.

    Cho tới lúc này, ánh sáng màu bạc mới tiêu tán, thanh mộc kiếm càng thêm sắc bén. Thoạt nhìn, nó vẫn là một thanh kiếm rách nát mang màu sắc rực rỡ nhưng đường vân trên thân đã biến đổi. Nếu lau đi nước sơn bên ngoài, có thể thấy rõ những đường vân đang tràn ra tinh mang. Thanh mộc kiếm này đã hoàn toàn biến đổi.

    Gần như cùng lúc thanh mộc kiếm xuất heinẹ, trên bầu trời bờ nam Linh Khê Tông bỗng vang lên tiếng sấm nổ ầm ầm làm chấn động vô số tu sĩ trong tông môn. Nhưng tiếng sấm này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Giữa lúc tiếng sấm còn quanh quẩn, đạo hoa văn màu bạc thứ hai đã xuất hiện trên thân kiếm, liên tục chớp động vài cái mới ảm đạm.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn thanh kiếm, sắc mặt âm trầm. Hắn lui về sau mấy bước, thân thể loạng choạng như sắp ngã, sau một lúc lâu mới khôi phục lại. Cảm giác vừa trải qua khiến hắn sợ hãi.

    “Trong thân thể ta vừa mất đi cái gì…”

    Tinh thần chấn động, Bạch Tiểu Thuần bước lui lại phía vách tường, vô tình đụng phải tấm gương. Hắn liếc nhìn qua liền lấy tay dụi mắt, cả người ngây ra như tượng gỗ.

    Trong tấm gương, mái tóc hắn bỗng xuất hiện một sợi tóc trắng. Tuy bộ dáng hắn không có thay đổi gì nhưng hắn có cảm giác mình đã già đi thêm một tuổi.

    “Tuổi thọ!” Bạch Tiểu Thuần hoảng hốt kêu lên.

    “Thì ra vừa rồi, thứ mất đi chính là tuổi thọ của ta… Ta… ta…”

    Hắn muốn khóc mà không thành tiếng. Mục đích tu hành của hắn là để trường sinh, thế mà hiện giờ trường sinh chưa thấy, tuổi thọ đã mất. Việc này đả kích quá lớn với hắn.

    “Lỗ vốn rồi! Không ngờ hơn nửa đời qua Bạch Tiểu Thuần ta thu xếp ổn thỏa, vậy mà cũng có lúc đi buôn lỗ vốn thế này…”

    Ngơ ngác một hồi, Bạch Tiểu Thuần mới nở nụ cười khổ. Khi đã bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn quy văn nơi miệng nồi, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị. Hắn có cảm giác, sau khi thọ nguyên bị rút đi thì giữa hắn và cái nồi hình thành một mối liên hệ nào đó, như là… hắn có thể khống chế nó vậy.

    Trong lòng hắn khẽ động, nâng tay phải lên chỉ về phía cái nồi.

    Quy văn trên cái nồi lập tức lóe sáng, trong nháy mắt thu nhỏ lại rồi bay thẳng tới chỗ hắn, sau đó biến mất trong đầu ngón tay hắn. Bạch Tiểu Thuần sững người, lảo đảo bước về sau mấy bước. Hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình, lại ngước nhìn lò lửa đang trống trơn trước mặt.

    “Chuyện này… chuyện này…”

    Hắn lại nâng tay phải chỉ xuống mặt đất. Phịch một tiếng vang lên, cái lò đột nhiên xuất hiện.

    Sau nhiều lần thử đi thử lại, Bạch Tiểu Thuần vừa vui mừng vừa phiền muộn, cuối cùng là thở dài.

    “Dù ta đã có thể thu nó vào trong cơ thể, nhưng cái giá phải trả là một năm thọ nguyên vẫn là quá lớn a!”

    Giờ ngọ hôm sau, Bạch Tiểu Thuần còn đang cân nhắc làm sao để lấy lại thọ nguyên thì chợt ngẩng đầu. Hắn cảm nhận được bên ngoài Hỏa Táo Phòng đang có bảy, tám thân ảnh bay tới rất nhanh.

    Lúc còn tu vi Ngưng Khí tầng thứ nhất, Bạch Tiểu Thuần không thể phát hiện ra sớm thế, nhưng hiện giờ hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba, hắn cảm nhận rõ người đứng đầu bảy tám người đang bay tới chính là Hứa Bảo Tài.

    Cùng lúc ấy, âm thanh phẫn nộ, tức giận của Hứa Bảo Tài vang lên.

    “Bạch Tiểu Thuần, ngươi cậy có đám sư huynh thì Hứa Bảo Tài ta cũng có. Hôm nay, ân oán giữa ta và ngươi sẽ phải kết thúc.”
     
    quangvd, Henesys, MauAn and 32 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 8: Ta với ngươi liều mạng!


    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Dịch: Hàn Thiên Long

    Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Hứa Bảo Tài đã tìm tới tận cửa rồi, đành phải đứng thẳng dậy.

    “Đến nhanh lắm...” Ánh mắt hắn lộ ra do dự. Tuy gần nửa năm qua, hắn đã chuẩn bị mười phần, nhưng vẫn cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt. Vốn ý định của hắn, là chờ sau khi tới Ngưng Khí tầng thứ tư thì mới an toàn.

    Nhưng hôm nay đối phương đã mang theo bảy tám người cùng kéo tới, Bạch Tiểu Thuần biết rõ là tránh cũng không được rồi, vì thế mà hung hăng cắn răng một cái.

    “Liều mạng!” Hắn thở sâu, mặc vào bảy tám cái áo da, lại mang cái nồi dự bị để nấu Linh Mễ vác ở trên lưng. Lúc này mới khẩn trương đẩy cửa đi ra.

    Gần như ngay lúc hắn đi ra thì đám người Trương Đại Bàn cũng cầm lấy dao phay, muôi lớn hùng hổ đứng ở cổng chính của Hỏa Táo Phòng, đối mặt với đám người Hứa Bảo Tài.

    “Ta nói sáng nay thế nào lại nghe thấy tiếng quạ đen, thì ra là mấy thằng ranh con của Giám Sự Phòng chỉ biết bắt nạt đồng môn, lại dám đến Hỏa Táo Phòng của chúng ta giương oai!” Trương Đại Bàn hừ lạnh một tiếng, đứng ở đó như một tòa núi nhỏ, quát lên như sấm.

    “Trương Đại Bàn, người khác kiêng kị Hỏa Táo Phòng ngươi, nhưng Giám Sự Phòng chúng ta thì không quan tâm. Chúng ta nhận được lời than khóc của Hứa sư đệ, ngày hôm nay đến đây thực hiện chức trách của Giám Sự Phòng, ngươi dám phản kháng?” Bảy tám người bên cạnh Hứa Bảo Tài đều mang vẻ mặt kiêu căng, bọn họ dù cũng mặc quần áo tạp dịch, nhưng ống tay áo lại có chữ giám, đại biểu cho quyền lợi và thân phận không giống bình thường của Giám Sự Phòng bọn hắn.

    Nhất là một gã đại hán lưng hùm vai gấu ở trong đó, cả người tràn ra Linh áp của Ngưng Khí tầng thứ ba, hai mắt lạnh lẽo, lạnh nhạt nhìn qua Trương Đại Bàn. Còn những người khác, gã xem như không nhìn thấy.

    “Thối lắm! Đã truy sát sư đệ ta mà còn nói lý!” Trương Đại Bàn cười lạnh, tay phải vung lên. Cái nồi đen to đùng ở sau lưng y tự động bay lên, khí thế như cầu vồng, khiến cho thần sắc đám người bên cạnh gã đại hán đồng loạt biến đổi. Còn đại hán kia cũng co rụt hai mắt, vung tay bấm niệm pháp quyết. Lập tức có một cây cờ nhỏ bay ra, tản ra từng trận sương mù. Mơ hồ còn nghe được những tiếng dã thú đang gào thét ở trong đó.

    Vào thời điểm nơi này đang giương cung bạt kiếm thì Hứa Bảo Tài liếc mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã đi ra khỏi căn nhà cỏ, lập tức thù mới hận cũ chực chờ tuôn ra, hét lớn một tiếng.

    “Bạch Tiểu Thuần!” Hứa Bảo Tài vừa nói vừa lao ra, tay phải vung lên, cây kiếm trong tay ông lên một tiếng rồi lập tức bay ra.

    Sắc mặt của đám người Trương Đại Bàn biến đổi, đang muốn ngăn cản thì gã đại hán của Giám Sự Phòng đã lập tức giễu cợt, ngăn trở.

    Nhưng khi lời nói của Hứa Bảo Tài vừa mới truyền ra, thân hình cũng vừa lao ra thì Bạch Tiểu Thuần cũng đỏ mắt hô to một tiếng.

    “Hứa Bảo Tài, ngươi ép người quá đáng! Ta và ngươi liều mạng!!” Trái tim Bạch Tiểu Thuần nhảy lên. Cả đời này hắn cũng chưa từng đánh nhau với ai, lại càng không cần phải nói đấu pháp cùng tu sĩ.

    Giờ phút này tình thế đang vô cùng căng thẳng, hắn hô to một tiếng cũng vì để tăng thêm dũng khí, đồng thời cũng đem lực lượng Ngưng Khí tầng ba bộc phát, liều mạng dùng toàn bộ tu vi, đem tất cả linh khí toàn thân rót vào trong cây kiếm, chỉ về phía Hứa Bảo Tài.

    Thanh kiếm gỗ ông lên một tiếng, hai đạo ngân văn ẩn dưới tạp sắc có chút lóe lên, khiến cho thân kiếm nháy mắt đã lớn thêm một vòng, bộc phát ra một cỗ hàn mang bức người, lao thẳng đến chỗ Hứa Bảo Tài.

    Tốc độ rất nhanh, khí thế rất mạnh, khiến cho bọn Trương Đại Bàn cùng với đám người Hỏa Táo Phòng đều thất kinh. Mà khiến cho bọn hắn phải hít vào một ngụm khí, là kiếm khí sắc bén tán phát ra bên ngoài, bao phủ bốn phía, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Bọn hắn đã bỏ qua việc tranh chấp với nhau, nhao nhao nhìn lại.

    Hứa Bảo Tài còn chưa kịp tới quá gần đã bị khí thế của Bạch Tiểu Thuần làm cho hoảng sợ. Bộ dáng của Bạch Tiểu Thuần vào lúc này hoàn toàn không đồng nhất với trí nhớ của gã mấy tháng trước, giống như là đã là một người khác. Cái bộ dạng nghiến răng nghiến lợi dốc sức liều mạng kia khiến cho đáy lòng Hứa Bảo Tài cả kinh.

    Ngay sau đó, hai mắt của gã trợn to, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Gã nhìn thấy thanh kiếm gỗ của Bạch Tiểu Thuần bay đến cực nhanh, gần như tạo thành một dải lụa màu trắng. Nhất là khí thế của thanh kiếm gỗ kia, gã chỉ thấy được trong lúc đệ tử ngoại môn đấu pháp mà thôi. Điều này khiến cho gã lập tức hoảng sợ, da đầu run lên.

    Phịch một tiếng, kiếm gỗ của Bạch Tiểu Thuần đã đâm vào trên thanh kiếm của Hứa Bảo Tài, làm cho nó run lên bần bật, rõ ràng là không cách nào ngăn cản, bắt đầu vỡ vụn. Nháy mắt đã hoàn toàn bị phá hủy, trở thành vô số mảnh vỡ bắn ngược về phía sau.

    Còn thanh kiếm gỗ của Bạch Tiểu Thuần thì không có nửa điểm dừng lại, vẫn tiếp tục lao nhanh đến chỗ Hứa Bảo Tài. Hứa Bảo Tài bị dọa đến hồn phi phách lạc, dùng toàn bộ khí lực mới miễn cưỡng tránh né được. Thanh kiếm gỗ đâm sượt qua, lao vào một cây đại thụ ở bên cạnh.

    Oanh một tiếng, cây đại thụ kia bị phá vỡ hơn phân nửa rồi đổ xuống nhấc lên từng trận bụi đất. Đồng thời Hứa Bảo Tài cũng hét thảm một tiếng, máu tươi trên tay phải bắn ra tung tóe, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng lùi lại phía sau.

    Đây cũng là do Bạch Tiểu Thuần khống chế vật còn chưa quen thuộc, nếu không thì một kiếm kia cũng đủ để cho Hứa Bảo Tài chết không toàn thây!

    “Ngưng Khí tầng ba!! Không có khả năng, điều đó là không có khả năng!” Vẻ mặt của Hứa Bảo Tài khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã sợ hãi giống như gặp quỷ. Có thể làm cho kiếm gỗ có uy lực thế này thì ít nhất cũng phải là Ngưng khí tầng ba mới có thể làm được. Gã thế nào cũng không cách nào có thể tưởng tượng, chỉ có mấy tháng thời gian mà Bạch Tiểu Thuần này đã trở nên kinh người như thế, đã đảo ngược hoàn toàn so với những gì gã biết, khiến cho gã không cách nào có thể chấp nhận, giống như là ác mộng.

    Không chỉ có gã hoảng sợ, mà giờ phút này đại hán Giám Sự Phòng cùng với đám người bên cạnh cũng đồng thời hít vào một ngụm khí, nhìn về Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.

    “Dùng linh hóa phong, làm cho kiếm quang tỏa ra bên ngoài, đây đã Tử Khí Ngự Đỉnh Công đã tu luyện đến cảnh giới cử trọng nhược khinh, mới có thể hình thành lên pháp thuật thần thông!” Đại hán của Giám Sự Phòng thở sâu, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã lộ ra kiêng kị.

    Bọn hắn mà còn như vậy thì lại càng không cần nói đám người Trương Đại Bàn, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì trong thần sắc cũng tràn đầy khiếp sợ. Khi Bạch Tiểu Thuần đạt tới Ngưng Khí tầng ba, bọn họ cũng phát giác được, nhưng thanh kiếm gỗ này phát ra kiếm quang, mà lại còn lớn ra thêm một vòng đại biểu cho cảnh giới cử trọng nhược khinh, thì đây cũng mới là lần đầu bọn họ biết được.

    Thậm chí ngay cả chính Bạch Tiểu Thuần cũng bị uy lực của thanh kiếm gỗ này làm cho chấn động. Hắn ngơ ngác nhìn cây đại thụ đổ xuống, lại nhìn Hứa Bảo Tài đang tái cả mặt, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả.

    “Hứa Bảo Tài, thì ra ngươi lại yếu như vậy. Nhận lấy một kiếm của ta!” Bạch Tiểu Thuần rất hưng phấn, hắn phát hiện ra mình rõ ràng lại cường đại hơn Hứa Bảo Tài nhiều như vậy, tinh thần rất là phấn khởi, lập tức cười lên ha ha đi tới chỗ Hứa Bảo Tài.

    Hứa Bảo Tài bị ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần đảo qua, thân hình lập tức run lên. Giờ phút này lại thấy Bạch Tiểu Thuần vừa cười to vừa bước đến, làm cho gã sợ hãi, vừa lăn vừa bò trốn chạy.

    Nhưng gã còn chưa chạy được vài bước thì Bạch Tiểu Thuần đã đi tới rất gần rồi. Bạch Tiểu Thuần nhìn Hứa Bảo Tài, nhớ tới từng màn bị người này truy kích lúc trước cùng với khổ tu mấy ngày qua, đủ loại cay đắng hóa thành khí lực, hung hăng giơ chân lên đạp về phía Hứa Bảo Tài một cước.

    “Ai bảo ngươi truy sát ta!” Tay phải Bạch Tiểu Thuần nắm lại, đánh xuống một quyền vào mắt Hứa Bảo Tài, khiến gã kêu thảm thiết ngã lăn xuống đất. Gã muốn chống cự, nhưng tu vi của gã chỉ là Ngưng Khí tầng hai, ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần căn bản là không có lực phản kháng.

    “Dám chọc trên đầu của ta, ta nói cho ngươi biết, ta cũng không phải ăn chay!” Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên, hung hăng đạp xuống, nghiến răng nghiến lợi, quyền đấm cước đá, làm cho Hứa Bảo Tài kêu rên liên tục.

    Âm thanh bang bang truyền khắp bốn phía. Vô luận là bọn đại hán Giám Sự Phòng hay là bọn người Trương Đại Bàn, lúc này đều đã đứng ngốc tại chỗ, nhìn Hứa Bảo Tài đang bị hành hung, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần càng đánh càng hưng phấn, đáy lòng đều thấy sợ hãi.

    Nước mắt của Hứa Bảo Tài cũng đã chảy xuống, trong lòng cực kỳ ủy khuất. Gã không tin nổi là chỉ mấy tháng mà Bạch Tiểu Thuần đã biến thành cường đại như thế, nhất là cái thần thông cử trọng nhược khinh kia, không có mấy năm thành tựu hay thậm chí là nhiều hơn thì căn bản là không cách nào có được.

    Theo gã thì Bạch Tiểu Thuần này rõ ràng là có bối cảnh lớn, hơn nữa ngay từ đầu đã mạnh như vậy rồi, nhưng vì tính cách hèn hạ vô sỉ nên mới làm giả ra một bộ yếu ớt như thế. Quá đáng nhất là hắn rõ ràng lại sắp đặt giống tới nỗi chính mình cũng tưởng là thật.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Bảo Tài cảm thấy đau xót, nộ khí xông lên đầu, hôn mê bất tỉnh.

    Nhìn thấy Hứa Bảo Tài hôn mê, Bạch Tiểu Thuần mới vỗ vỗ quần áo, từ trên người Hứa Bảo Tài đứng lên, giơ tay phải triệu hồi kiếm gỗ quay lại, đặt ở trong ống tay áo, rồi bày ra bộ dạng cao thủ tịch mịch, cố gắng giấu đi vẻ hưng phấn kích động ở trong mắt.

    Đại hán Giám Sự Phòng nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái thật sâu, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng ôm quyền.

    “Bạch sư đệ che giấu thật sâu. Bội phục, bội phục.” Gã mặt không biểu tình nói ra một câu, không chút do dự quay người rời đi, cũng xách theo cả Hứa Bảo Tài đang hôn mê.

    Cho tới khi tất cả đã đi rồi, đám người Trương Đại Bàn mới đi tới gần Bạch Tiểu Thuần, rất là vui vẻ nhìn về phía hắn. Bọn Giám Sự Phòng dù sao cũng là người ngoài, chỉ có bọn Trương Đại Bàn là biết rõ mấy tháng qua Bạch Tiểu Thuần đã cố gắng như thế nào, giờ phút này lại càng tin phục hắn nhiều hơn nữa.

    “Tiểu tử ngươi rất được a. Không có phí công gần nửa năm liều mạng!” Trương Đại Bàn vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thuần.

    “Đúng thế. Ta đã phải liều mạng chống lại nỗi sợ của chính mình a.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý ngẩng đầu, như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, nhìn đám người Trương Đại Bàn cười lên ha hả.
     
    quangvd, Henesys, MauAn and 32 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 9: Duyên Niên Ích Thọ Đan


    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Dịch: hoangtruc

    Thời gian như bóng câu qua cửa, chẳng mấy chốc mà một tháng nữa đã trôi qua, cơn gió từ Thông Thiên hà thổi qua Linh Khê tông cũng theo đó mà lạnh dần lên. Đến lúc nhìn thấy lá thu khẽ rơi theo gió, Bạch Tiểu Thuần mới chợt giật mình phát hiện, nguyên lai bản thân đã đến Linh Khê tông được một năm rồi.

    Đối với hắn mà nói, một năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ một phàm nhân trở thành một tu sĩ có tu vi Ngưng khí tầng ba, thậm chí còn có thể giải quyết xong một loạt tranh chấp bắt nguồn từ việc trở thành thành viên của Hỏa Táo phòng mà ra.

    Rốt cuộc thì Hứa Bảo Tài cũng không xuất hiện trước cửa gian viện Hỏa Táo phòng nữa, thậm chí khi Bạch Tiểu Thuần xuống núi mua sắm một vài vật phẩm hao tổn của Hỏa Táo phòng cũng từng thoáng thấy bóng dáng Hứa Bảo Tài ở phía xa. Nhưng gã nhanh chóng lẩn mất, dường như gã đã triệt để sợ hãi hắn rồi.

    Tuy là vậy, một tháng gần đây Bạch Tiểu Thuần thường xuyên mặt ủ mày chau, trong lòng thầm thở dài, nhưng hắn cũng không nói chuyện này với đám người Trương Đại Bàn, mà chỉ đành bất đắc dĩ chịu đựng một mình mà thôi.

    “Một năm thọ nguyên a. . .” Bạch Tiểu Thuần nhìn cây đại thụ cách đó không xa, lá cây lúc này đã úa vàng rồi chợt buông nhẹ rơi theo làn gió.

    “Ta cũng giống như đại thụ này vậy, lá cây kia rơi xuống cũng giống như một năm thọ nguyên của ta…” Bạch Tiểu Thuần chợt nghĩ tới đây mà trong lòng có chút thương cảm.

    Một tháng nay hắn đã phí hết bao công sức nghĩ đủ mọi cách bồi bổ, nhưng một sợi tóc bạc trước trán vẫn không cách nào trở về màu đen được. Hắn cũng có bóng gió hỏi thoáng qua với đám người Trương Đại Bàn, biết được cũng có phương pháp bổ sung thọ nguyên trong giới Tu chân. Tuy nhiên cũng có một vài hạn chế kèm theo, bằng không thì cũng vô cùng hiếm có như phượng mao lân giác vậy.

    Dần dần, hắn rơi vào tình trạng trà không nhớ cơm không nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tiều tụy nhưng hắn đành từ bỏ, không thể không chấp nhận chuyện thọ nguyên của bản thân mình đã bị mất đi một năm. Vào một buổi chiều nọ, khi hắn đang trên đường ra ngoài mua sắm một vài vật phẩm cho Hỏa Táo phòng thì chợt nhìn vào tấm bia đá lớn được đặt dưới chân Đệ tam phong, hơi thở cũng có chút dồn dập.

    Trên mỗi ngọn núi tại bờ Nam của Linh Khê tông đều đặt một tấm bia đá, phía trên mặt bia có viết chi chít chữ trên đó, tỏa ra hào quang sáng rỡ, thỉnh thoảng lại như một dòng nước chảy đi, một hàng chữ mới lại được thay thế.

    Đây chính là nơi tiếp nhận nhiệm vụ tông môn của Linh Khê tông. Mỗi một đệ tử Linh Khê tông đều cần phải đi hoàn thành nhiệm vụ tông môn để đổi lấy Linh Thạch cần thiết cho tu hành hoặc lấy điểm cống hiến.

    Đặc biệt là điểm cống hiến, có thể dùng đi nghe kinh văn, vào Thuật pháp các hoặc có thể tiến vào những địa phương tu hành đặc thù, có thể nói bất cứ chuyện gì trong tông môn đều có thể dùng điểm cống hiến trao đổi được cả. Cho nên xét về mức độ nào đó thì điểm cống hiến còn trân quý hơn cả Linh thạch.

    Lúc này, bên cạnh tấm bia đá nhiệm vụ tông môn cũng đang có không ít đệ tử ngoại môn đứng nhìn, thỉnh thoảng lựa chọn được vài nhiệm vụ khả thi thì sẽ đến bên một vị tu sĩ trung niên đang khoanh chân ngồi dưới tấm bia, cung kính nói nhỏ.

    Cũng có một vài tạp dịch đang ở đó. Đệ tử ngoại môn mặc quần áo màu xanh da trời nên dựa vào y phục cũng có thể phân biệt được bọn họ với nhau.

    Nhiệm vụ Linh Khê tông cần đệ tử nội môn hoàn thành thì sẽ không hiện lên trên bia đá nơi này. Còn những nhiệm vụ khác thì đệ tử ngoại môn hay tạp dịch vẫn được quyền lựa chọn thực hiện.

    Cũng có một số tạp dịch tới đây có suy nghĩ thực hiện nhiệm vụ nơi này chính là bước đầu tiên để bản thân có thể vượt vũ môn.

    Bạch Tiểu Thuần mất khoảng một nén nhang mà đứng nhìn, sắc mặt cũng đầy âm tình bất định nhìn chằm chằm vào một đoạn chữ đang lóe sáng trên bia đá, hắn cảm thấy có chút do dự.

    “Duyên Niên Ích Thọ Đan. . . Không nghĩ được trong tông môn cũng có loại đan dược này. Nghe tên thì tựa như là một loại đan dược có thể gia tăng thọ nguyên…” Một lúc sau, Bạch Tiểu Thuần chợt thì thầm, trầm tư chút ít rồi tiến về phía tu sĩ trung niên đang khoanh chân ngồi dưới tấm bia đá kia.

    Xung quanh người này cũng đang có không ít đệ tử ngoại môn, nhưng khi phát hiện Bạch Tiểu Thuần đang tiến tới thì cũng chỉ lướt qua rồi không để tâm tới hắn. Dù sao thì thân phận của bọn họ và tạp dịch cũng khác nhau, căn bản cũng không cần để mắt tới làm gì.

    Đến khi bên cạnh vị tu sĩ trung niên cũng thưa người hơn, thì Bạch Tiểu Thuần bày ra một bộ dạng đầy nhu thuận, chắp tay cúi chào.

    “Sư huynh, buổi trưa tốt lành.”

    Tu sĩ trung niên ngẩng đầu nhìn lên Bạch Tiểu Thuần, khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

    “Sư huynh, nơi này có một nhiệm vụ yêu cầu tìm kiếm vài gốc thảo dược đổi lấy một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan, không biết Đan này có phải có hiệu dụng gia tăng thọ nguyên.” Bạch Tiểu Thuần vội vàng hỏi về vấn đề thọ nguyên mà mình đang quan tâm kia.

    “Duyên Niên Ích Thọ Đan. . . Ừ, đúng là có một nhiệm vụ như vậy. Mà đan dược kia cũng hoàn toàn có tác dụng kéo dài thọ nguyên. Nhưng hạn chế của đan dược này không ít, chỉ dành cho những người có tu vi dưới Ngưng khí tầng năm sử dụng, hơn nữa chỉ có hữu hiệu trong lần đầu tiên mà thôi, nuốt thêm nữa cũng không có tác dụng. Nói trân quý thì cũng trân quý, nhưng chỉ thêm một năm thọ nguyên, tính ra tác dụng cũng không lớn.” Nhìn vẻ nhu thuận của Bạch Tiểu Thuần trước mặt, tu sĩ trung niên kia cũng không khỏi nói thêm vài câu.

    “Nói vậy, chẳng qua là có thể để cho những phàm nhân sắp chết trong nhà của mấy tên đệ tử sử dụng mà thôi, nhưng giá cả này lại cũng quá xa xỉ. Ngươi thật sự muốn tiếp nhận nhiệm vụ này sao?”

    Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bia đá kia thêm một lần nữa, cẩn thận tính toán lại một chút rồi gật nhẹ đầu.

    Tu sĩ trung niên kia bèn nâng tay chỉ về tấm bia đá, nhiệm vụ trên bia chợt đổi sang màu xám. Mà tay phải của người này lại có thêm một miếng ngọc giản, sau đó hắn ném qua cho Bạch Tiểu Thuần.

    “Thanh Linh Diệp, Địa Long Quả, da Thạch Trùng, chỉ cần có một trong ba loại này thì đều có thể tới đây đổi lấy một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan.” Tu sĩ trung niên kia nhàn nhạt nói tiếp. Sau đó hắn cũng không để ý tới Bạch Tiểu Thuần nữa mà quay nhìn về phía một đệ tử ngoại môn bên cạnh tiếp tục giới thiệu nhiệm vụ.

    Bạch Tiểu Thuần cầm miếng ngọc giản rồi rời khỏi đây, trong đầu hắn lúc này chỉ còn bốn chữ kéo dài thọ nguyên chiếm cứ, ánh mắt cũng dần lộ ra sự kiên định.

    “Nhất định phải đổi được viên đan dược này bổ sung lại một năm thọ nguyên vừa bị hao tổn kia.”

    Bạch Tiểu Thuần mang theo sự kiên định như vậy tới thẳng Tứ Hải phòng cung cấp một vài tư liệu cho tạp dịch trong tông. Hắn cũng đã tra cứu được một vài tư liệu về Thanh Linh diệp, là một loại thảo dược chỉ sinh trưởng tại nơi sống của Hậu Linh điểu, mà linh điểu này chỉ sống quần cư, tu vi Ngưng khí tầng hai bình thường không dễ dàng thu hoạch được nên giá cả luôn luôn đắt đỏ.

    Về phần Địa Linh quả cùng với da Thạch Trùng thì hắn không nhìn thấy bất cứ ghi chép nào trong Tứ Hải phòng. Hắn sờ vào túi tiền của mình, đành cười gượng mà rời khỏi đây. Sau đó hắn cũng nghe ngóng thêm thông tin từ phía đám người Trương Đại Bàn tại Hỏa Táo phòng, nhưng cũng chưa có ai nghe tới Địa Long quả, còn da Thạch Trùng thì Hắc Tam Bàn có biết, chính là lớp da của một loại linh trùng tên là Thạch Trùng sau khi lột xác xong.

    Nghe nói loại da này vô cùng cứng rắn, lại vô cùng nặng, bờ Nam bên này có rất ít nhưng bờ Bắc sông vì chủ tu công pháp ngự thú nên mới có thể sản xuất ra. Bất quá cho dù hai bờ Nam Bắc của dòng sông đều là Linh Khê tông, nhưng vì bị ngăn cách bởi ngọn sơn kiều chủ phong ở giữa nên nếu không trở thành đệ tử nội môn, thì không thể nào có tư cách bước qua sơn kiều mà đi lại hai bên bờ sông.

    “Ngươi nghe ngóng mấy loại dược liệu này làm gì? Những vật này cũng không thể ăn được, hơn nữa ở phường thị dưới núi bờ Nam này cũng có giá cả cao đến không hợp thói thường đi.” Trương Đại Bàn vỗ vỗ bụng, kinh ngạc hỏi.

    Bạch Tiểu Thuần nghe đến hai chữ phường thị thì hai mắt chợt sáng rỡ, sau khi giải thích sơ qua một phen thì hắn lập tức đi thẳng xuống chân núi. Trong một năm lăn lộn ở Hỏa Táo phòng này, tuy số lần ra khỏi tông môn không nhiều nhưng hắn cũng có biết đôi chút về phường thị của tông môn.

    Chỗ đó chủ yếu là do đám đệ tử tông môn thuộc các gia tộc tu chân mở ra. Có một số nơi là do đệ tử tông môn trực tiếp nắm giữ, cũng chỉ chuyên phục vụ cho đám đệ tử tông môn. Lâu dần thì phường thị này cũng có một quy mô đáng kể.

    Dạo quanh phường thị một lượt, rồi ghé vào Thảo Dược phường, sau đó Bạch Tiểu Thuần chau mày trở về Hỏa Táo phòng, trong lòng thở dài liên tục.

    “Quá đen đi, Địa Long quả kia không phải chỉ là trái cây của một loại thực vật sinh trưởng dưới lòng đất thôi hay sao, thế nào mà mắc như vậy chứ!” Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ phát hiện ra bằng vào vốn liếng của hắn căn bản cũng không cách nào đổi được một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan.

    Hắn vốn không có khái niệm nhiều đối với tiền, tiền tài bao nhiêu cũng không thể so với thọ nguyên được cả. Chẳng qua lúc này hắn có chút e dè, vì túi tiền của hắn thật sự trống rỗng. Bên phía đám sư huynh của hắn, ở cùng nhau nên hắn thừa biết đám người kia có hàng, nhưng túi tiền đều eo hẹp như nhau, so với bản thân hắn cũng không giàu có gì hơn.

    Về phần Linh thực tại Hỏa Táo phòng, bọn hắn ăn vụng thì có thể không ai sờ gáy được nhưng nếu đem bán ra bên ngoài, với cái kiểu nhìn chằm chằm của Giám sự phòng, thì bọn hắn chỉ có thể ôm một bụng phẫn nộ mà thôi.

    Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách gì kiếm được tiền, trừ phi là đem vật phẩm Luyện linh đi bán.

    Nhưng hắn cảm giác việc này cũng không ổn, chỉ còn cách liên tục suy nghĩ ngày đêm. Trong một ngày này, khi hắn đang khoanh chân tu hành bên trong gian phòng của mình thì chợt nghe được tiếng chuông ngân vang bên trong tông môn truyền tới.

    Tiếng chuông ngân không lớn, cũng nhanh chóng tiêu tan đi, nhưng hai mắt Bạch Tiểu Thuần cũng mở ra. Hắn cũng không lạ lẫm gì với tiếng chuông này, từ khi bước chân vào tông môn thì hàng tháng đều nghe tiếng chuông ngân. Mà hắn cũng đã nghe từ Trương Đại Bàn mà biết được, đây chính là con đường thí luyện được mấy ngọn núi này lập ra dành cho các tạp dịch trong tông, chính là ngày giành lấy danh ngạch tấn chức lên làm đệ tử ngoại môn.

    Đối với mỗi tạp dịch có mong muốn vượt Vũ môn hóa rồng trở thành đệ tử ngoại môn, điều đầu tiên chính là phải có tu vi Ngưng khí tầng ba, sau đó lựa chọn một con đường thí luyện của một trong các ngọn núi. Tuy con đường thí luyện chỉ là từng bậc thang trải dài tới đỉnh núi nhưng lại có gia trì thêm pháp lực khiến cho người khác càng bước đi lên thì càng thêm khó khăn. Nếu đi được lên tới đỉnh, thì có nghĩa là đã đạt được tư cách đệ tử ngoại môn.

    Có điều danh ngạch đệ tử ngoại môn cũng có giới hạn, mỗi phong cũng chỉ tuyển chọn lấy ba vị trí đầu tiên tới đỉnh, chính là những người ưu tú nhất mà thôi. Trong khi đó tạp dịch tại Linh Khê tông lại chiếm phần lớn, riêng bờ Nam này cũng có hơn vạn người, nên tranh đoạt danh ngạch vô cùng kịch liệt.

    Về phần Hỏa Táo phòng, tất nhiên mọi người đều yên tĩnh chết đói trong bếp nào muốn đi ngoại môn tranh phong. Mỗi tháng chỉ đứng nhìn xem náo nhiệt với vẻ mặt khinh thường mà thôi.

    Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt lại, đột nhiên hắn trợn to hai mắt. Một vẻ cổ quái chợt hiện ra trong mắt hắn, sau đó nhanh chóng biến thành vẻ vui sướng. Một ý niệm trong đầu hắn chợt manh nha hình thành, hắn đứng dậy đi tới đi lui vài vòng trong phòng, sau khi phân tích tính toán tỉ mỉ cái ý niệm này, trên mặt hắn cũng hiện lên một vẻ vui mừng dào dạt.

    “Có thể thành!” Hắn lập tức đẩy cửa phòng ra, hướng về đám Trương Đại Bàn đang bàn luận xem kẻ tạp dịch không may nào sẽ trở thành đệ tử ngoại môn mà la lớn lên.

    “Các sư huynh, ta có một biện pháp phát tài a, kính xin các sư huynh giúp ta, chúng ta cùng nhau phát tài!” Bạch Tiểu Thuần liếm liếm môi, ánh mắt đầy trong sáng nhìn về đám người Trương Đại Bàn.

    Cái bộ dạng này đám người Trương Đại Bàn cũng không có chút xa lạ, dù sao đây cũng chính là cái bộ dạng lúc Bạch Tiểu Thuần đề nghị đắp đế chén dày hơn, tạo phúc cho Hỏa Táo phòng khi trước a. Cả đám lập tức lộ ra hứng thú.

    “Cửu bàn ngươi có chủ ý gì vậy? Nói thật, đám người chúng ta đều nghèo rớt mùng tơi a. Tất cả cũng do đám Giám Sự phòng chết tiệt kia cả, nếu không, bán chút vật phẩm ở Hỏa Táo phòng thì cũng đủ cho chúng ta phát tài rồi!”

    Trương Đại Bàn vỗ vỗ lấy vai Bạch Tiểu Thuần, trong mắt đầy mong chờ.
     
    quangvd, Henesys, MauAn and 32 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 10: Sư huynh chớ đi vội


    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    Dịch: nguyenhien


    Đám Bàn tử ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, trong đôi mắt nhỏ nào cũng có linh quang chớp động. Nhất là Trương Đại Bàn. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt như có lửa đốt. Bạch Tiểu Thuần vội hô lên một tiếng, trong lòng chợt thấy tự hào.

    “Sư huynh, mọi người cùng xem. Mỗi tháng, dưới ba tòa sơn phong của Linh Khê Tông chúng ta đều mở thí luyện, cho mỗi đệ tử tạp dịch chúng ta một cơ hội tấn thăng đệ tử ngoại môn đúng không…”, Bạch Tiểu Thuần ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo đầy nhu thuận hỏi.

    Thấy hắn nói vậy, đám người Trượng Đại Bàn đều nhẹ gật đầu.

    “Có lẽ do tông môn chỉ muốn tuyển lấy những người ưu tú nhất tham gia thí luyện nên ở mỗi tòa sơn phong chỉ chọn lấy ba người tới đỉnh nhanh nhất, đúng không?” Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, ánh mắt như có lửa.

    Nói tới đây, Trương Đại Bàn bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Hắc Tam Bàn cũng rơi vào tình cảnh tương tự, chỉ có đám còn lại là vẫn ngây ngây ngô ngô.

    “Ý của ngươi là…”, Trương Đại Bàn nhìn Bạch Tiểu Thuần chậm rãi hỏi.

    “Với tu vi của các sư huynh, tính cả ta nữa thì đều có khả năng đi tới đỉnh ba ngọn núi ấy…”, Bạch Tiểu Thuần nheo mắt nhìn mấy vị sư huynh. Mỗi vị sư huynh của hắn đều đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba, còn hai người Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn đã sớm đạt tới tầng thứ ba đỉnh phong. Nếu không phải hai người này cố tình áp chế tu vi để người khác không chú ý thì đã sớm đột phá.

    “Cho nên, mỗi lần thí luyện mở ra, chúng ta chỉ cần nhanh chóng đi lên đỉnh núi, chiếm lấy ba vị trí đầu, rồi sau đó… bán lại danh ngạch ấy cho người tới sau!” Bạch Tiểu Thuần nói nhanh, sau đó đưa mắt nhìn mọi người.

    Thân thể Trương Đại Bàn chợt run lên.

    “Quá độc địa rồi…”. Hắn hít vào một hơi thật sâu, hung hăng vỗ mạnh lên đùi mấy cái, ánh mắt lộ ra hào quang trước giờ chưa từng có. Phương pháp ấy không hề phức tạp, lại còn đơn giản nữa. Chẳng qua là thay đổi cách nghĩ mà thôi.

    Lúc này, Trương Đại Bàn đã vui mừng tới cực điểm, tựa như hắn vừa mới mở ra cánh cửa thay đổi toàn bộ cuộc sống từ nay về sau của mình. Hắn cất tiếng cười ha hả.

    “Chiêu này thật quá độc địa, ha ha…”

    Hắc Tam Bàn dậm dậm chân, vẻ mặt kích động trở nên đỏ ửng.

    Mấy vị sư huynh khác phản ứng không kịp, giờ mới vỡ lẽ. Tất cả đều hô hấp dồn dập, tinh thần phấn chấn, ngước nhìn Bạch Tiểu Thuần mà không nói lên lời.

    “Cách này có thể làm được đó!”

    “Tiên sư bà chúng nó chứ! Cái bọn Giám Sự Phong chết tiệt, hại chúng ta bao nhiêu năm qua sống trong nghèo khổ. May mà có Cửu sư đệ tới rồi. Mau làm đi!” Cả đám hưng phấn, tranh nhau bàn luận.

    Sau khi đã nghiên cứu kỹ, chuẩn bị mọi thứ cho lần mở ra thí luyện tháng sau, Trương Đại Bàn cao hứng, vỗ vỗ bụng.

    “Đêm nay ăn thoải mái!”

    Tối đó, tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên khắp Hỏa Táo Phòng. Một tháng sau đó, người nào trong Hỏa Táo Phòng cũng hưng phấn tinh thần, vừa tranh thủ tu luyện vừa chờ đợi tới ngày.

    Rốt cuộc, ngày ấy đã đến.

    Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi xuống ba tòa sơn phong ở bờ nam Linh Khê Tông. Nơi ấy hiện ra cảnh tượng trước nay chưa từng có. Ở lối vào thí luyện dưới mỗi ngọn núi trong ba ngọn núi bất ngờ xuất hiện ba cái nồi đen lớn. Dưới đó là một đám Bàn Tử uy vũ phi phàm, khí thế kinh người.

    Bọn họ chính là chín người tới từ Hỏa Táo Phong, cũng là nhóm đầu tiên đến chỗ thí luyện dưới chan ba tòa sơn phong. Theo sự an bài từ trước, mỗi ngọn núi đều có ba người chấn giữ.

    Lúc đám tạp dịch khác từ bốn phương tám hướng chạy tới, vẻ mặt hưng phấn và mong chờ, trong lòng đầy khát vọng được tấn thăng thành đệ tử ngoại môn thì đã thấy mấy người của Hảo Táo Phong có mặt ở đó.

    “Hỏa Táo Phòng? Bọn hắn tới đây làm gì?”

    “Suốt chín năm ta làm tạp dịch ở đây, tham gia thí luyện không dưới ba mươi lần nhưng mới là lần đầu tiên thấy người của Hỏa Táo Phòng xuất hiện nơi đây…”

    Trong lúc đám đệ tử tạp dịch nhốn nháo bàn luận, mọi người đã dần biết được tin tức, dưới chân mỗi ngọn núi đề có người của Hỏa Táo Phòng.

    “Chuyện lớn rồi! Người của Hỏa Táo Phòng tới để tham gia tranh đoạt danh ngạch, sao có thể như vậy…”

    Đối mặt với tiếng nghị luận của mọi người, dưới chân Đệ Tam Phong, Bạch Tiểu Thuần và Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn vẫn giữ vẻ bình thản, làm như không hề để ý tới.

    Toàn bộ tâm tình của họ đã hướng về lối vào tham gia thí luyện, chỉ chờ thời khắc mở cửa. Trong đầu bọn hắn, đó không phải con đường thí luyện gì cả, nó chính là con đường Linh Thạch đang chờ mở ra trước mắt!

    Nhất là Bạch Tiểu Thuần. Sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, tập trung tới quên cả chớp mắt.

    Rất nhanh sau đó có ba thân ảnh từ trên ba tòa sơn phong đi xuống. Tại ngọn núi của Bạch Tiểu Thuần bà hai vị sư huynh đang đứng có một vị nam tử trung tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đi tới bên cạnh con đường thí luyện.

    Ánh mắt người này đảo qua ba người tới từ Hỏa Táo Phòng với vẻ kinh ngạc.

    “Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao? Đám người của Hỏa Táo Phòng bình thường thà chết chứ không chịu trở thành đệ tử ngoại môn, sao giờ lại tới cả thế?”

    Nam tử này nhìn qua nhìn lại mấy lần, thần sắc dần lộ ra vẻ khích lệ. Hắn phất tay áo lên, cất giọng vang khắp bốn phía.

    “Thí luyện tấn chức đệ tử ngoại môn bắt đầu!”

    Lời vừa truyền ra, từ trong môn chợt vang lên một tiếng chuông vang vọng. Cánh cửa đi vào còn đường thí luyện lóe lên hào quang rồi mở ra.

    Ngay lập tức, Trương Đại Bàn mang vẻ mặt kiên quyết nhào lên như một cơn gió lớn, chậy thật nhanh theo những bậc thang như thể sau lưng hắn đang có hung thú đuổi rát.

    Hắc Tam Bàn cũng có cùng bộ dạng, ánh mắt hung tàn như thể kẻ nào tham gia tranh đoạt với hắn chính là đang cướp lấy mạng sống của hắn. Hắn chạy sát ngay sau lưng Trương Đại Bàn.

    Người thứ ba là Bạch Tiểu Thuần. Tốc độ của hắn nhanh hơn, mỗi bước chạy như là một bước tới gần đan dược kéo dài tuổi thọ. Hắn dùng hết sức chạy như điên trên đường núi.

    Lúc ấy, đám đệ tử tạp dịch còn lại mới bừng tỉnh. Sắc mặt cả đám hốt hoảng, cắn răng chạy theo.

    Không chỉ ở ngọn núi này, mà tại hai ngọn núi còn lại cũng diễn ra tình cảnh tương tự. Dẫn đầu đoàn người chạy lên núi đều là đám Bàn Tử của Hỏa Táo Phòng cả.

    Ngọn núi thí luyện thứ ba tên là Hương Vân Phong. Trên con đường thí luyện, ba người Bạch Tiểu Thuần vượt lên dẫn đầu nhưng tốc độ mỗi lúc một chậm lại, cảm giác như có uy áp không ngừng tạo thành áp lực đề xuống người bọn họ.

    Bạch Tiểu Thuần vội quay người nhìn lại, phát hiện sau lưng đã có bảy, tám người theo sát. Hắn sốt ruột, cảm giác như người ta sắp đoạt lấy đan dược kéo dài tuổi thọ của hắn đên nơi.

    “Lấy đan dược của ta, chính là lấy đi mạng của ta a!” Hắn hít sâu một hơi, gương mặt ửng đỏ, linh khí trong cơ thể khuếch tán ầm ầm. Rồi như con lợn rừng bị người ta giẫm phải đuôi, hắn nhảy vọt lên, tốc độ bạo tăng, vượt qua cả Trượng Đại Bàn và Hắc Tam Bàn.

    Hắc Tam Bàn cũng rống lên một tiếng lớn, không biết dùng thủ đoạn gì mà tốc độ tăng lên nhanh chóng, cũng vượt qua Trương Đại Bàn, theo sát sau lưng Bạch Tiểu Thuần.

    Thấy hai tên sư đệ đang chạy ngày một cách xa mình, Trượng Đại Bàn trợn mắt. Hắn hít sâu mấy hơi, lớp mỡ bên ngoài thân thể như bị thiêu đốt, thu nhỏ lại một vòng. Tốc độ hắn bạo tăng, nhanh chóng đuổi theo hai người Bạch Tiểu Thuần và Hắc Tam Bàn.

    Ba người nối đuôi nhau chạy đi, đám đệ tử tạp dịch phía sau thấy vậy thì trợn mắt há mồm, ánh mắt tuyệt vọng nhưng không cam lòng. Từng người đều dốc toàn lực, chạy liều mạng mà không cách nào đuổi kịp ba người Bạch Tiểu Thuần thì đều cất mồm mắng chửi.

    “Chết tiệt! Bọn hắn ăn hết xuân dược hay sao mà chạy nhanh thế!”

    Sau thời gian một nén nhang, người chạy đầu tiên là Bạch Tiểu Thuần đã lên tới đỉnh núi. Hắn trông thấy lối ra dành cho người trúng tuyển thành đệ tử ngoại môn.

    “Chúc mừng sư…”. Trên đỉnh núi có hai đệ tử ngoại môn đang chờ, thấy Bạch Tiểu Thuần chạy tới thì mỉm cười, mở miệng muốn nói mấy lời chúc mừng nhưng còn chưa nói hết thì đã tròn mắt, ngẩn người.

    Bạch Tiểu Thuần đang chạy như điên bỗng dừng lại chỉ cách lối ra có một đoạn ngắn.

    Hắn ngước mắt nhìn hai đệ tử ngoại môn. Hai tên đệ tử này cũng tròn mắt nhìn hắn, chỉ thấy Bạch Tiểu Thuần mang vẻ nhu thuận, cười cười rồi quay người về sau.

    “Ngừng!” Hắn quát lớn. Hai người Trượng Đại Bàn và Hắc Tam Bàn đang chạy không kịp thở vội dừng lại. Ba người vừa thở hổn hển vừa nhìn nhau, vui vẻ cười ha hả.

    Hai đệ tử ngoại môn quay mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết có phải ba tên đệ tử tạp dịch này mừng quá mà hóa điên rồi không.

    “Ba vị sư đệ, các ngươi là những người đầu tiên lên đến đỉnh núi. Lần thí luyện chọn danh ngạch tấn chức đệ tử ngoại môn này ba người các ngươi đã đạt được rồi.” Hai người mỉm cười bảo.

    “Đệ tử ngoại môn? Ai nói chúng ta muốn trở thành đệ tử ngoại môn?” Trương Đại Bàn khoát tay, cùng Hắc Tam Bàn ngồi xuống, chặn đường tiến lên.

    Bạch Tiểu Thuần ngồi trước hai người, hất cằm, vẻ mặt ngạo nghễ.

    “Cái gì? Không muốn trở thành đệ tử ngoại môn thì các ngươi tới chỗ này làm gì?” Hai tên đệ tử ngoại môn không vui hỏi.

    Mặc kệ câu hỏi của hai tên đệ tử ấy, ba người Trương Đại Bàn ngoảnh mặt làm ngơ, mấy con mắt đều tập trung xuống con đường dưới núi.

    Thời gian một nén nhang nữa trôi qua, từ trên mấy bậc thang có một đệ tử tạp dịch mang khuôn mặt ngựa vừa thở hổn hển, vừa chậm rãi bước tới. Thấy ba người Bạch Tiểu Thuần trước mặt, hắn thở dài, vẻ mặt không cam lòng. Đây là lần thứ chín hắn tham gia thí luyện này rồi, hôm nay là lần hy vọng nhiều nhất, ai ngờ lại gặp phải đám người Hỏa Táo Phòng này.

    Vẻ mặt đầy bi phẫn, hắn đang muốn quay người bỏ đi thì Bạch Tiểu Thuần vội vàng đứng dậy, lớn tiếng gọi.

    “Vị sư huynh này chớ đi vội. Mau tới đây! Ta vừa suy nghĩ rất lâu, quả thực không muốn rời khỏi Hỏa Táo Phòng, không muốn trở thành đệ tử ngoại môn nữa. Danh ngạch này hay là…”

    Tên đệ tử tạp dịch mặt ngựa chợt sững sờ, hai mắt sáng ngời.
     
    quangvd, Henesys, MauAn and 30 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)