Tiên Hiệp Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 5: Bách yêu yến!
    Chương 804: Nghiệt duyên

    Dịch: VoMenh
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đang bắt pháp quyết dang dở, Từ Ngôn phải lập tức ngừng tay; hai thanh pháp bảo Giao Nha và Hổ Cốt nổ vang đì đùng.

    Ánh mắt của Từ Ngôn trở nên cực kì u ám, bởi vì thứ đang ập đến trước mặt hắn không phải là sóng lớn, cũng không phải là một con cá to nào đó, mà là một con Long Tước khổng lồ!

    Trên lưng Long Tước, Lôi Lục nhe răng cười, vung thanh roi lôi điện lên; vô số tia sét nổ vang kéo đến.

    "Đoán được ngươi còn đường xoay sở mà, quả nhiên là thế. Quỷ Diện, để ta xem người có cách nào chạy trốn trong Thông Thiên hà này, chết đi!"

    Hành động mai phục của Lôi Lục nằm ngoài dự đoán của Từ Ngôn. Đúng như đối phương nói, cơ bản là Từ Ngôn khó có thể phát huy năng lực vì vướng vào sự giam cầm từ uy áp của Thông Thiên hà.

    Không chỉ có Lôi Lục và Long Tước xuất hiện, phía sau còn có mười mấy con Đại yêu loại phi hành đang nhào đến, giết thẳng về nơi này.

    Hóa ra trong lúc bay qua sông lớn, Lôi Lục đã chia binh hai đường, để một nửa nhóm Đại yêu qua sông, còn gã và bầy Đại yêu còn lại ẩn nấp trên mặt sông chờ đợi.

    Quả nhiên, kẻ hiểu rõ bản thân mình nhất không phải là tri kỷ, mà chính là kẻ thù.

    Từ Ngôn tính sai, để rồi khiến bản thân phải rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Trong thoáng chốc, pháp bảo của hắn phát ra tất cả uy năng ngăn cản những ngọn roi lôi điện liên miên.

    Nhờ công dụng hộ thân của pháp bảo, Từ Ngôn có thể đứng vững dưới những đòn tấn công mạnh mẽ của Lôi Lục, nhưng mà Hải Đại Kiềm dưới chân lại khó mà chịu nổi.

    Bị một làn roi lôi điện quất trúng, Hải Đại Kiềm muốn rên cũng khó mà mở miệng, quằn quại rơi xuống đáy nước, sau đó thì bị nước sông cuốn về phía hạ du.

    Ngay khi Hải Đại Kiềm bị đánh văng đi, Từ Ngôn chỉ có thể lui nhanh đến trên lưng Tiểu Thanh. Lúc này, những con Đại yêu phi hành khác đã thừa cơ xông đến, từng con gào thét đánh tới.

    Hắn triệu hồi Thiên Cơ phủ ra, thu Tiểu Thanh vào bên trong pháp bảo trước; tiếp đó, hắn mở rộng hai cánh sau lưng rồi lùi nhanh về sau.

    Tận dụng từng con cua lớn như một điểm tựa đặt chân, Từ Ngôn vừa ngăn chặn những đòn chém giết của bọn Đại yêu, vừa thu hồi bầy cua nhỏ, lại phải nhanh chóng lui lại.

    Dù gì đi nữa thì sức mạnh của một cá thể cũng có giới hạn. Từ Ngôn rất mạnh, dù đối mặt với bách yêu cũng không sợ hãi, nhưng bị Thông Thiên hà áp chế khiến hắn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

    Chỉ vừa thu được vài con Yêu linh, đường lui của hắn đã bắt đầu đứt gãy.

    Lôi Lục đã nhìn ra tác dụng của cây cầu bằng cua, liền ưu tiên ra tay giết chết bầy cua nhỏ. Một vài đường roi lôi điện đánh xuống, cây cầu bằng cua lập tức vỡ nát tan tành.

    Phần đầu cầu cua bị gãy vỡ, phần thân phía sau cũng theo đó tán loạn. Từ Ngôn cũng theo đó bị rớt vào trong nước.

    Ầm ầm ầm!

    Sử dụng roi lôi điện kết hợp với móng vuốt của Đại yêu không ngừng quất xuống sóng lớn trên mặt nước, Lôi Lục cười điên cuồng, điều khiển sức mạnh của sấm sét đánh xuống đáy nước. Bằng vào cảm nhận của bản thân, gã khẳng định ít nhất Quỷ Diện đã trúng năm, sáu đường roi lôi điện.

    Một khi rơi vào đáy sông, Từ Ngôn cũng khó mà chống lại được áp lực của Thông Thiên hà, cũng như những con cua khác, trong thoáng chốc đã bị dòng nước cuốn đi.

    "Hắn có pháp bảo hộ thể trên người, còn rắn chắc hơn cả mai rùa nữa."

    "Quỷ Diện không chết, chúng ta có đuổi giết theo hay không?"

    "Nơi đây ở gần giữa sông rồi, chúng ta cũng đã mai phục rất lâu. Giờ trì hoãn thêm nữa thì không hay cho lắm."

    Mười mấy con Đại yêu nêu lên ý kiến của mình. Có kẻ thì chủ trương đuổi giết Quỷ Diện, nhân cơ hội diệt hắn đợt này, trừ mối nguy hại vĩnh viễn. Có kẻ lại sợ hãi uy thế của Thiên Hà, muốn nhanh chóng đến phương Nam.

    Lôi Lục liếc nhìn về hướng mà Từ Ngôn bị cuốn đi, sau khi trầm ngâm trong thoáng chốc liền quyết định đuổi theo giết hắn.

    Đối với gã, Quỷ Diện là kẻ thù lớn nhất. Gặp cơ hội có thể giết chết kẻ địch mà không ra tay, có đến được Thiên Nam thì Lôi Lục cũng khó mà an lòng.

    Vừa định hạ đạt mệnh lệnh truy sát, thì một cơn sóng lớn cao hơn trăm trượng đột ngột xuất hiện từ giữa sông, cuốn mười mấy con Đại yêu vào trong đó.

    Một lát sau, bầy Đại yêu mới có thể vất vả lao ra khỏi con sóng lớn đó, sắc mặt tái mét, tỏ vẻ sợ hãi trong ánh mắt.

    "Đi."

    Lôi Lục vẫn còn sợ hãi nói. Không phải gã không muốn đuổi theo giết chết Quỷ Diện mà là do Thông Thiên hà bắt đầu nổi sóng dữ mạnh bạo hơn. Với mức độ hung bạo của Thông Thiên hà như thế này, ngay cả Đại yêu cũng khó mà chống đỡ nổi.

    Hiện trạng nước sông điên cuồng khuấy động khiến Lôi Lục phải từ bỏ ý nghĩ đuổi giết Từ Ngôn. Sau đó, mười mấy con Đại yêu dồn dập bay sang bờ bên kia.

    Mặt sông nhanh chóng không còn một bóng người.

    Sông lớn vẫn gầm thét như thế, nước sông chảy xuống mãnh liệt từ hướng Đông, ngày đêm không dứt, cuồn cuộn dâng trào.

    Nước sông có thể cuốn phăng tất cả, dù là cá, tôm, hay cua, rùa các loại; ngay cả thời gian dường như cũng bị những tảng sóng này đánh tan thành mảnh vỡ, rơi vãi vào trong thế gian.

    Sau ba ngày, tại vùng hạ du cách khu vực xây cầu cua khoảng mấy vạn dặm, toàn thân Từ Ngôn ướt đẫm, bước đến bờ sông.

    Bước chân của hắn chệnh choạng, dừng lại bên dưới một thân cây to bên bờ,

    Oành!

    Một đấm thẳng vào thân cây, in hằn một dấu đấm sâu vào mặt gỗ.

    "Lôi Lục..." Từ Ngôn nói nhỏ, giọng lạnh lùng: "Sau này gặp lại, không những ta cắt đứt lỗ tai của ngươi, mà còn cắt đứt đầu ngươi."

    Hy vọng cuối cùng đã lụi tàn theo ánh lửa. Một khi cầu cua vỡ nát, dù còn hơn một nửa Băng Ti giải còn sống cũng khó mà tụ hợp lại được. Bởi vì ngoại trừ Tiểu Thanh ra, bọn cua còn lại chỉ là bầy yêu vật vô chủ mà thôi.

    Ngồi dưới bóng cây, ánh mắt của Từ Ngôn có chút ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn lên vòm trời cao.

    Chỉ một dòng Thông Thiên hà đã chặn đứng con đường quay lại quê nhà của hắn. Hắn sở hữu một thân sức mạnh trừ yêu, nay lại không thể đuổi theo được dấu chân của trăm yêu.

    Cảm giác này không những khiến tinh thần sa sút, mà còn khiến người ta nổi giận khó nguôi.

    Một quan tiền có thể bóp nghẹt anh hùng. Từ Ngôn cảm giác hắn có đủ tâm lực, khả năng lại có thừa, nhưng cuối cùng bị thiên uy cay đắng cản trở.

    Có Giao Nha và Hổ Cốt bảo vệ thân thể, lại kèm theo Liệt Phong giáp, thương thế của Từ Ngôn cũng không nghiêm trọng cho lắm. Hắn chỉ cần thời gian vài ngày là khôi phục hẳn, chỉ là nỗi giận dỗi trong lòng vẫn khó nguôi ngoai, chẳng thể phát tiết. Lúc này, hắn có chút nhớ nhung Hải Đại Kiềm, cái bao cát miễn phí ấy làm nơi để trút giận rất là phù hợp.

    Lòng vừa nghĩ, mắt đã thấy ngay, đây đúng là một giấc mộng vô cùng đẹp đẽ. Một lát sau, ánh mắt ngơ ngát của Từ Ngôn đã dần hồi phục lại.

    Tại mặt sông cách thân cây to này không quá trăm trượng, một chiếc càng cua khổng lồ đang thận trong nhô ra, sau đó là một cái vỏ to tướng xuất hiện, quay lưng về hướng Từ Ngôn. Một con cua to xác bị cụt một bên càng đang bò chậm rãi lên bờ.

    Trước tiên, nó nằm nhoài xuống bờ sông thở hổn hển. Sau nửa ngày hít lấy hít để, con cua lớn trừng mắt nhìn chằm chằm nước sông, rồi cười lớn thành tiếng. Giọng cười ấy chẳng rõ là tức giận hay giải thoát, lại nghe qua như tiếng khóc than.

    "Lần nãy xem như lão tử đã thoát khỏi ma chưởng nha, đúng là cửu tử nhất sinh mà. Hóa ra Hải Đại Kiềm ta vẫn có thể chống lại roi lôi điện của Đại yêu nha! Xem ra lão tử đã không còn cách xa trình độ Đại yêu cho lắm, đây thực sự là ông trời có mắt! Hải Đại Kiềm ta đã sống lại rồi, ha ha ha ha!"

    "Bách yêu xuôi Nam, vậy Thiên Bắc đúng là không còn Yêu vương nào sao? Chẳng lẽ Hải Đại Kiềm ta đã có thể hoành hành Thiên Bắc? Lẽ nào đây chính là đều mà bọn Nhân tộc hay nói, vượt qua được nạn lớn trong đời, số đỏ sẽ xuất hiện ngay sau đó ư?"

    "Vậy là đến phiên lão tử đây gặp được số đỏ nha. Bọn Đại yêu kia đi vội đi vàng, sào huyệt của bọn họ chắc chắc còn nhiều đồ tốt bên trong. Ta sẽ cố gắng giữ dùm họ vậy..."

    "Không nên đi Cửu U giản, ta không dám trêu chọc đến Yêu vương đại nhân, cơ mà có thể đi một chuyến đến Quán Tước phủ. Chẳng biết Đại yêu Long Tước có để lại thứ gì tốt hay không đây? Tốt nhất là chừa mặt Hồng Thụ lâm của ả Bạch Ô ra, ai mà biết bọn kiến còn ở nhà hay không chứ?"

    Thì thầm một hồi, Hải Đại Kiềm hơi bực mình, nói nhỏ: "Đều là tại tên Quỷ Diện kia, hắn đã cướp sạch tài sản của Đại yêu Ngũ Đại rồi. Chỗ nào mà tên Quỷ Diện đó đi qua, cả lông chó hoang hắn cũng nhổ sạch, không để cho lão tử ké một phần mà! Cmn, hắn đúng là một tên ăn mảnh. Cơ mà tòa phủ đệ của hắn đúng thật nhìn không tệ nha..."

    "Chẳng biết Quỷ Diện chết hay sống nữa? Cướp bóc được của một đám Đại yêu, tính ra hắn giàu nhất nha. Nếu ta có thể tìm ra thi thể của hắn, chẳng phải sẽ phát tài hay sao!"

    "Đúng rồi! Chờ lão tử khôi phục lại, sau đó vào sông mà ra thi thể của hắn, thừa dịp vận may còn đây, không chừng đúng thật có thể tìm ra thi thể của Quỷ Diện."

    Nói thầm một lát, Hải Đại Kiềm đã khỏe lại một ít, bèn biến thành hình người, nhe răng trợn mắt ngẫm nghĩ, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.

    Vừa quay đầu lại, y đã thấy ngay một cái cây to lớn, dưới tán cây chính là bóng râm mát mẻ.

    Hải Đại Kiềm vô cùng phấn khởi, nhưng chưa kịp cất bước tiến đến thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới tán cây. Vẻ mặt của y bỗng chốc biến hóa vô cùng đặc sắc.

    Đầu tiên là cười cười, tiếp theo là nhếch miệng lên, cuối cùng là nhíu mày, khóe mắt vừa giãn ra, y liền ngã quỵ trên mặt đất, gân cổ lên hô to: "Có thể nhìn thấy trưởng lão tại nơi này đúng là may mắn của Hải Đại Kiềm ta! Đây thực sự là duyên phận cao bằng trời nha!"

    Mặc dù ngoài miệng nịnh bợ nhưng trong lòng Hải Đại Kiềm đang chửi rủa liên tục.

    Duyên phận chó má gì chứ, đây rõ ràng là nghiệt duyên, là nghiệt duyên mà!!!
     
    banhdacua25 and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 5: Bách yêu yến!
    Chương 805: Cua biển quay về sông

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lần nào gặp phải Quỷ Diện, Hải Đại Kiềm cũng chưa từng được dễ chịu qua. Lần này cũng không ngoại lệ.

    Dưới đại thụ truyền đến tiếng quyền cước binh binh bốp bốp. Sau một lúc lâu, Từ Ngôn thở phào một hơi, buồn phiền tích tụ trong lồng ngực theo vết bầm dập trên mặt Hải Đại Kiềm mà biến mất không còn gì.

    "Không nên bò ra, trốn trong nước sông nửa năm một năm chẳng phải được rồi sao..."

    Hải Đại Kiềm vừa thầm mắng mình vận khí quá kém, vừa vâng dạ đứng một bên. May mắn gã chỉ bị đánh, mà thế này thì gã đã tập mãi cũng thành thói quen rồi.

    "Ngồi đi, dựng cầu cua đã vất vả ngươi rồi." Từ Ngôn sảng khoái tinh thần ngồi dưới tàng cây, bình tĩnh nói.

    "Tạ trưởng lão ban ngồi! Tạ trưởng lão ban ngồi!"

    Hải Đại Kiềm mệt mỏi không ít, vừa bò lên đã bị đánh cho một trận tối mặt. Vốn gã định ngồi nghỉ ngơi một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn bèn nằm sấp xuống ngay trên mặt đất.

    Không phải gã không muốn ngồi, mà tư thế hiện tại bảo vệ đầu nhanh chóng nhất, lại sẽ không bị thương nơi chỗ hiểm được.

    Nhiều năm qua đã thành thói quen. Hiện tại mỗi khi trông thấy Từ Ngôn, Hải Đại Kiềm sẽ rất tự nhiên mà lập tức chuẩn bị tốt để bị đánh, tư thế phòng ngự nào nhanh nhất tốt nhất gã sẽ chọn tư thế nấy. Dù sao mất mặt có gì đáng sợ, đến Đại yêu còn bị mất mạng thì với Hải Đại Kiềm gã mà nói, mặt mày không có gì đáng nhắc tới.

    Nằm cả buổi không nghe thấy động tĩnh gì, Hải Đại Kiềm lén nhìn trộm Từ Ngôn, lên tiếng hỏi: "Trưởng lão chuẩn bị đi đâu a, trăm yêu rời đi, mà bầy cua cũng tản cả..."

    Vốn định nói tốt nhất chúng ta cũng đường ai nấy đi, cả đời này đừng nên gặp lại nữa, có điều gã chợt nhìn thấy sắc mặt Từ Ngôn có chút âm trầm bèn trực tiếp nuốt phần lời còn lại vào bụng.

    "Đúng vậy a, đi đâu đây?"

    Từ Ngôn tựa lên cành cây, nhìn con sông trước mặt. Sau một lúc lâu, hắn như tự nói: "Muốn về nhà, thế nhưng không thể quay về..."

    Cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Từ Ngôn, không hiểu sao Hải Đại Kiềm cũng bắt đầu bi thương. Một khi cua không vui, theo thói quen đa số sẽ nhả bong bóng. Miệng vừa nhả ra một cái bong bóng khí, Hải Đại Kiềm bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng phì phì hai tiếng.

    Gã là Yêu linh, còn là Yêu linh hóa hình, sao có thể nhả bong bóng!

    Nhất định là ở trong hồ nước cùng đám cua ngốc kia quá lâu. Hải Đại Kiềm nghĩ như vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề không bao giờ nữa nhả bong bóng nữa.

    "Ngươi có nhà không? Nhà ngươi ở đâu?"

    Bên tai truyền đến tiếng Từ Ngôn hỏi han, Hải Đại Kiềm đang nghĩ ngợi đến chuyện nhả bong bóng nên thuận miệng đáp: "Nhà thì có cái gì hay? Hải tộc chúng ta bốn biển là nhà!"

    Lời vừa ra khỏi miệng, Hải Đại Kiềm đã hối hận, vội vàng lấy tay bảo vệ đầu.

    Gã vốn cho là mình sẽ lại bị một trận đòn tối mặt, đợi cả buổi lại không thấy gì bèn vội vàng ngượng ngập vừa cười vừa nói: "Quê ta ở Bạch Đồng hà."

    "Bạch Đồng hà? Ngươi không phải là cua biển sao?" Từ Ngôn hơi hiếu kỳ, tên là Hải Đại Kiềm tức là gã là cua biển, sao quê quán lại ở sông?

    "Cua Đại Vương của chúng ta quả thật là cua biển, nhưng quê quán vẫn là ở Bạch Đồng hà."

    Nhớ tới cố hương của mình, Hải Đại Kiềm bò lên, ngồi dưới đất gãi đầu nói: "Cua Đại Vương sinh ra ở Bạch Đồng hà, sống dưới biển sâu. Đây là truyền thống của cua Đại Vương nhất tộc chúng ta. Không rõ bắt đầu từ lúc nào, chắc là từ rất nhiều năm trước rồi, dù sao thì ta sinh ra ở Bạch Đồng hà, sau đó theo nước sông bơi ra biển rộng, rồi đợi đến lúc tu vi thành công lại bơi vào bờ."

    "Cua biển quay về sông?" Từ Ngôn khẽ nhíu mày hỏi: "Là vì tránh né thiên địch sao?"

    "Cũng có thể. Biển rộng nguy cơ trùng trùng, vì bảo toàn đời sau, cứ cách mỗi ba năm, cua Đại Vương chúng ta đều trở lại quê cũ một chuyến. Sinh hạ đời sau ở Bạch Đồng hà rồi lại về biển sâu."

    Nghĩ tới thói quen của cua Đại Vương khiến Hải Đại Kiềm chợt thổn thức: "Đường quá xa a, ước chừng có hơn mấy vạn dặm đấy. Có cua mẹ trên đường đi sinh ra cua con, cua bố phải ngậm cua con trong miệng mang đi, chờ đến Bạch Đồng hà lại nhổ ra. Cứ nghe Nhân tộc các ngươi nói sinh con không dễ, Yêu tộc chúng ta dễ lắm sao? Đám Yêu tộc cường đại kia còn đỡ, có Yêu vương có Đại yêu che đỡ, thích sống chỗ nào thì sống chỗ đó. Cua Đại Vương nhất tộc chúng ta không có bao nhiêu Yêu linh chứ đừng nói tới Đại yêu, ài... Đợi khi ta thành Đại yêu, nhất định quay về biển rộng, đánh ra một vùng thiên hạ cho cua Đại Vương nhất tộc ta."

    Hải Đại Kiềm lẩm bẩm cả buổi, lúc thì than thở, lúc lại hùng tâm tráng chí. Gã nói đến hăng say, ánh mắt Từ Ngôn cũng theo đó biến hóa, rồi thì cuối cùng trở trên sáng ngời.

    "Ngậm cua bơi đi, sinh con nơi cố hương, ngậm cua bơi đi, sinh con nơi cố hương..."

    Một câu này bị Từ Ngôn lẩm bẩm lấy vô số lần. Phần hy vọng trở lại Thiên Nam cứ vậy lại xuất hiện trong lòng!

    Cua có thể ngậm cua con, vậy có nghĩa Yêu tộc khác cũng có thể ngậm thứ gì đó... chỉ cần thứ trong miệng đó không bị nuốt mất, vậy coi như có cơ hội trở về cố hương.

    "Thiên Nhãn vương xà..."

    Tinh Hồn cấm là cấm chế cổ xưa chỉ thuộc về Thiên Nhãn vương xà nhất tộc, Từ Ngôn không dùng được, các Đại yêu khác cũng không dùng được. Nhưng nếu chỉ cần mượn nhờ bản thể Thiên Nhãn vương xà, bị vương xà nuốt vào trong miệng là chẳng phải có thể mượn nhờ Tinh Hồn cấm trở về Thiên Nam hay sao?

    Mắt hắn càng lúc càng sáng ngời. Từ Ngôn là Nhân tộc, không có nửa điểm liên quan với Xà tộc. Hơn nữa Thiên Nhãn vương xà trong Thiên Quỷ tông kia là đại địch với Từ Ngôn hắn, giữa hai bên chỉ có hận ý vô tận mà không có lấy nửa điểm hảo cảm, nói là địch nhân cũng không quá đáng.

    Thiên Nhãn vương xà sẽ không ngậm lấy Từ Ngôn. Muốn Đại yêu kia nghe lệnh thì chỉ có một cách.

    Thu nhận Thiên Nhãn vương xà làm linh thú, khắc hạ xuống lạc ấn linh hồn!

    Chỉ có linh thú mới không nuốt chủ nhân của mình. Mượn nhờ thân thể vương xà trở về Thiên Nam đã trở thành phần hy vọng trở về nhà cuối cùng của Từ Ngôn.

    "Nên nghĩ ra sớm mới đúng..."

    Khóe miệng hắn dần dần nổi lên vui vẻ, ánh mắt chuyển hướng qua Hải Đại Kiềm.

    "Đại Kiềm, có muốn quay về cố hương không?"

    "A?"

    "Nếu như có thể thành công, ta mang ngươi trở về Thiên Nam."

    "Không đi được không hả?"

    "Cơ hội tuy chỉ có một, nhưng có lẽ tỷ lệ thành công không nhỏ."

    "Quê ta không ở Thiên Nam a!"

    "Nếu thật sự về được, ta sẽ cho ngươi nếm thử mỹ vị Đại yêu rán là thế nào."

    "Ta không muốn ăn Đại yêu a! Trưởng lão bỏ qua cho ta đi!!!"

    Bên cạnh con sông, dưới gốc cây già, hai bóng người đang huyên thuyên nói mà không cần lời đáp. Từ Ngôn càng nói càng phấn chấn, mà Hải Đại Kiềm thì mặt mày như khóc tang, thiếu điều muốn rơi nước mắt.

    Truyền thống cua Đại Vương ngược dòng sinh con giúp Từ Ngôn liên tưởng đến cách dùng miệng vương xà trở về Thiên Nam. Đây là một phần cơ hội cuối cùng của hắn, hơn nữa chỉ có một lần, bỏ lỡ thì chỉ có thể trơ mắt nhìn trăm yêu hành hạ Thiên Nam.

    Từ Ngôn đột nhiên đứng dậy, Thiên Cơ phủ khẽ động, Hải Đại Kiềm bị thu thẳng vào phủ. Rồi một con cua xanh khổng lồ được Từ Ngôn phóng ra ngoài.

    Ngay lúc nguy hiểm tiến đến thì Từ Ngôn đã thu Tiểu Thanh vào trước nên nó không bị chút hao tổn gì. Vừa xuất hiện, nó lập tức giơ càng cua lên, vây quanh chủ nhân.

    "Ở lại bờ sông thu nạp lại đám cua nhỏ. Tìm được thì tụ tập cả lại ở gần đại thụ này."

    Phân phó một câu, Từ Ngôn thò hai cánh bay lên trời, thẳng hướng về phía dãy núi nơi xa.

    Vạn con cua nhỏ sẽ không chết đuối hết cả, dù sao chúng nó cũng là thủy tộc. Vất vả lắm mới nuôi lớn như vậy, bỏ hết đi có chút đáng tiếc. Cho nên Từ Ngôn mới bảo Tiểu Thanh chịu trách nhiệm tìm kiếm đồng tộc khác lại, còn hắn thì cần chuẩn bị đầy đủ một phen.

    Chém giết Đại yêu thì dễ, hàng phục Đại yêu tương đối khó khăn, còn muốn thu làm linh Thú thì khó lại càng thêm khó. Vì phần cơ hội cuối cùng này, Từ Ngôn đành phải bận rộn một phen.
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 5: Bách yêu yến!
    Chương 806: Quyết định của Tông chủ

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Kim Tiền tông, Thiên Nam.

    Sơn môn ngày thường phồn vinh, những năm gần đây càng trở nên yên tĩnh. Bóng dáng đệ tử Kim Tiền tông trên những con đường mòn trên núi đã không biết từ lúc nào thưa thớt đi hẳn.

    Có thêm những đảo lớn ngoài hải ngoại thích hợp cho tu sĩ sinh tồn đã được phát hiện, có điều vô số hải tộc chung quanh hòn đảo đã trở thành một nan đề khác.

    Những năm gần đây, Kim Tiền tông thường xuyên phái môn nhân rời bến, ít nhất cũng có trưởng lão Hư Đan dẫn đội phần nhằm chém giết Hải thú để rèn luyện, phần nữa là nhằm chiếm cứ một vùng hải vực.

    Bố trí từ nhiều năm trước, hôm nay đã phát huy được hiệu quả. Tuy rằng chung quanh hải đảo vẫn còn nguy hiểm nhưng tu hành giả cư trú đã không thành vấn đề lớn. Nếu như là phàm nhân thì hẳn đã phải chết không nghi ngờ gì.

    Kim Tiền tông to lớn như vậy nhưng bên trong chỉ có rải rác vài bóng người. Hiện tại chỉ có vài Nguyên Anh và trưởng lão Hư Đan còn ở lại trong tông môn, phần lớn môn nhân Trúc Cơ đã di chuyển ra ngoài hải đảo cả.

    Phía sau núi, linh nhãn vốn nên dạt dào linh khí đã sớm trở thành giếng cạn. Có mấy bóng người đầy cung kính đang đứng cạnh miệng giếng.

    "Linh nhãn nơi này, rốt cuộc làm sao lại không còn rồi?"

    Vương Khải cao gầy đang nằm sát trên miệng giếng xem xét, tiếng lẩm bẩm vang vọng trong giếng, từng câu trùng trùng điệp điệp vọng lại như lời nhẩm niệm không ngừng nghỉ.

    Cường giả Thần Văn tự nói, tất nhiên trưởng lão tông môn không người dám quấy rầy. Đám người này lấy tông chủ Nhạn Hành Thiên cầm đầu, ngoại trừ Phong chủ Huyền phong là Lý Huyền Cư ra, hầu hết cường giả Kim Tiền tông đều có mặt ở nơi này.

    "Có phải Từ Ngôn đã từng tới nơi này hay không?"

    Vương Khải ngẩng đầu, dùng một tư thể rất cổ quái hỏi, không chút để ý đến hình tượng Thái Thượng trưởng lão uy phong của mình gì cả. Nhìn qua lão không khác gì một phàm phu ven đường không chút phong độ nào đáng nói.

    "Năm đó tiểu đấu trong chi mạch, Từ Ngôn là đệ nhất Linh Yên các." Các chủ Linh Yên các mặc một thân váy dài màu xanh da trời mở miệng nói, ngữ khí ôn hòa.

    "Không trách được, không trách được."

    Vương Khải đứng thẳng người, lắc đầu thở dài: "Tiểu tử kia thật quá mức, nhạn quá bạt mao... Đến linh nhãn của lão phu còn rút đi mất. Hắn quả là lợi hại."

    (Nhạn quá bạt mao - Nhổ lông chim nhạn bay qua. Đây là nói về tính tình một người. Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông, phàm chuyện có lợi thì quyết sẽ không bỏ qua.)

    Nhắc đến Từ Ngôn, trong đôi mắt đẹp của Liễu Phỉ Vũ nổi lên vẻ áy náy. Nếu năm đó nàng không đưa cho Tự Linh đường mười đệ tử, Từ Ngôn cũng sẽ không bị ép tiến về Thiên Quỷ tông, trải qua đủ chuyện trắc trở.

    Tính tình song trọng này đến Liễu Phỉ Vũ cũng không cách nào khống chế, cho nên không thể trách vị Các chủ này, chỉ có thể trách Từ Ngôn vận khí quá kém.

    "Hai mươi năm, bị vây trong Thiên Hà vịnh chỉ sợ cũng đã chết rồi." Sở Thương Hải bên kia mở miệng, giọng điệu nặng nề.

    Không chỉ có Từ Ngôn bị nhốt chết ở Thiên Hà vịnh còn có Sở Linh Nhi không thoát ra ngoài. Đến hôm nay đã hai mươi năm trôi qua, chỉ sợ hai người kia đã chết nhiều năm rồi.

    "Mệnh số, số trời a."

    Vương Khải ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời cảm thán một câu. Thần Toán tử lão tính toán không bỏ sót thì thế nào? Không tiếc bỏ đi hai ngón tay chỉ để diễn tính vận mệnh Tình châu, lại chỉ lãng phí thì giờ mà thôi.

    Quanh giếng cạn chợt yên tĩnh lại, Vương Khải đang nhìn bầu trời không nói gì, đám Nguyên Anh khác chỉ khẽ cúi đầu.

    Rống...

    Ở chỗ sâu trong dãy núi xa xôi truyền đến tiếng thú rống nhỏ, thanh âm này ở khoảng cách cực xa, nếu không có tu vi Nguyên Anh căn bản không nghe thấy được.

    "Bách yêu yến, Bách yêu yến..."

    Rặc một tiếng giòn vang, Vương Khải siết chặt bàn tay, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

    Tiếng Đại yêu gào rú nơi sâu trong dãy Vạn Hằng xuất hiện không chỉ một lần. Những năm này cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông thường xuyên nghe thấy được.

    Dãy núi Vạn Hằng vô biên, chỉ có Thông Thiên hà có thể cắt ngang được. Dãy núi rộng lớn này không chỉ có Kim Tiền tông mà còn có Đại yêu nghỉ lại. Chẳng qua e ngại Nhân tộc cường thế cho nên Đại yêu Thiên Nam không đơn giản làm hại nhân gian.

    Sông lớn gào thét càng lúc càng rầm rĩ, Đại yêu trong núi sâu cũng bắt đầu trở nên nóng nảy. Phần nghi thức Yêu tộc cổ xưa kia là phần mà cả cộng đồng Yêu tộc đều chờ mong.

    "Những năm này ở chỗ sâu trong dãy Vạn Hằng xuất hiện không ít khí tức của Đại yêu. Những năm nay, chí ít cũng có uy áp của chừng ba con Đại yêu tản mát ra."

    Vẻ mặt Nhạn Hành Thiên vô cùng ngưng trọng, khom người hỏi: "Xem ra không cách nào tránh khỏi Bách yêu yến được. Tông môn nên ứng đối thế nào? Mong rằng Thái Thượng trưởng lão chỉ rõ."

    "Chúng ta đã có ước hẹn từ trước, sẽ không nhúng tay vào chiến sự giữa Nguyên Anh và Đại yêu." Vương Khải thở dài nói: "Hành Thiên a, ngươi là Tông chủ, chuyện Bách Yêu yến ngươi tự quyết lấy đi. Nếu ta nhúng tay vào, không khéo sẽ có Yêu vương đi tới, đến lúc đó lại càng khó giải quyết."

    Nhạn Hành Thiên đang cúi thấp đầu, chậm rãi ngẩng lên. Khí thế của người đứng đầu một tông môn chợt dâng tràn trên người, ông ta trầm giọng nói: "Hành Thiên không có lực ngăn cản hạo kiếp Thiên Hà, nhưng mà Đại yêu ở trước mặt, chém đầu vài tên không tính là việc khó. Nếu như Thái Thượng trưởng lão đã để ta làm chủ, Hành Thiên quyết ý khai chiến với Yêu tộc!"

    Một câu khai chiến cùng trăm yêu này không chỉ cần dũng khí cực cao, mà còn cần có thực lực mạnh mẽ chứ không chỉ nói suông mà được.

    Rất hiển nhiên, tông chủ Kim Tiền tông không phải là hạng người hời hợt.

    "Hạo kiếp phủ xuống, phàm nhân hẳn phải chết. Hao phí tâm lực đấu với trăm yêu, không bằng ổn định căn cơ hải ngoại." Đường chủ Tự Linh đường, Lý Mục nhíu mày nói: "Tranh giành vô dụng với trăm yêu, rốt cục cũng chỉ phí thời gian. Hà tất gì phải uổng phí sức lực?"

    Chủ kiến của Lý Mục là muốn dùng toàn bộ lực lượng ổn định đảo lớn ngoài hải ngoại, còn mang theo một số phàm nhân nổi bật, biến đảo lớn thành thuyền cứu nạn có thể bảo tồn Nhân tộc bất diệt.

    "Lời này của Lý đường chủ sai rồi." Chư Cát Tuấn Hùng của Vũ Khúc điện hếch bụng mập, đảo mắt nhỏ nói: "Chúng ta đều là Nhân tộc, nhìn xem hàng tỉ phàm nhân trở thành huyết thực cho trăm yêu, về tâm thì không đành lòng, về lý thì vạn sự không thông. Làm sao làm vậy được? Ngăn không được hạo kiếp Thiên Hà đành phải bỏ mặc phàm nhân. Chẳng lẽ chúng ta không thể ngăn được trăm yêu sao?"

    "Phàm nhân có thể chết dưới thiên uy, tuyệt không nên chết trong miệng Yêu tộc."

    Lâu chủ Thiên Hải lâu Hàn Thiên Tuyết hờ hững nói. Vị nữ tử này quanh năm mang theo bộ dáng lạnh lùng, không ai thấy nàng cười, hôm nay lại mạnh miệng nói một câu.

    "Làm hết sức, còn lại nghe ý trời." Sở Thương Hải trầm giọng nói.

    "Có phong chủ Huyền phong tọa trấn ngoài đảo lớn hải ngoại, có lẽ trong thời gian ngắn không có vấn đề gì. Nếu chúng ta không thử ngăn cản trăm yêu một phen, không chỉ có tâm không đành lòng, mà một khi sinh ra tâm ma thì Thần Văn sẽ vô vọng."

    Đôi mi thanh tú của Liễu Phỉ Vũ nhíu chặt hiện ra một tia lo lắng. Giọng nói của nàng nhu hòa êm tai nhưng lại mang theo cảm giác bất đắc dĩ, chẳng qua phần bất đắc dĩ và lo lắng này nhanh chóng theo màu xám tro của chiếc váy đang lan rộng lên mà dần tiêu tán.

    "Giết...trăm yêu."

    Ôn hòa trong mắt bị lãnh khốc thay thế, quần áo biến đổi màu sắc trong nháy mắt khiến nhân cách của Liễu Phỉ Vũ xoay ngược lại, uy áp mạnh mẽ mà táo bạo ầm ầm tản ra, mang theo vô tận sát ý.

    Nhìn thấy đa phần người khác đều tán thành đối địch với trăm yêu, Lý Mục lắc đầu không nói nhiều nữa.

    "Nếu như Nguyên Anh tà phái cũng chống chọi với Yêu tộc, cơ hội của chúng ta sẽ lớn thêm vài phần."

    Chư Cát Tuấn Hùng híp mắt nhìn về phía Thái Thượng trưởng lão đang đứng quay lưng lại. Những cao tầng chân chính của Kim Tiền tông này đại khái cũng biết vài phần về chuyện hai phái chính tà.

    Vương Khải không nói gì, xa xa truyền đến tiếng kiếm ngân. Theo tiếng kiếm kia, là một bộ áo bào trắng và tràng âm thanh cuồng tiếu.

    "Trông chờ tà phái thì có ích gì? Trăm yêu mà thôi, các ngươi không đi, một mình ta xử hết. Không giết hết trăm yêu, uy phong của Nhân tộc chúng ta ở đâu?"

    Phi kiếm thoáng cái đã tới, Sở Bạch một bước đạp xuống mặt đất, áo bào trắng như tuyết, uy phong vẫn như cũ.

    "Khà khà, lại một tên ngoan độc nữa. Sở Thương Hải, có lẽ một mình con lão đánh được với mười tên không chừng." Chư Cát Tuấn Hùng cười hắc hắc, trêu chọc nói: "Sao lão không cố mà sinh thêm vài đứa nữa, chừng tám hay mười đứa thì chúng ta còn sợ đám Đại yêu kia sao?"
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 5: Bách yêu yến!
    Chương 807: Học sư đệ ngươi một ít

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sinh con thì dễ, thân là Sở Hoàng, Sở Thương Hải muốn bao nhiêu nữ nhân cũng được.

    Thế nhưng sinh ra loại con như Sở Bạch Bào thì nằm ngoài năng lực của Sở Thương Hải lão. Có thể sinh được một đứa, cũng đừng mong có thêm đứa thứ hai. Sinh nhiều hơn, chắc chắn lão sẽ bị chọc tức điên mà chết mất.

    Bị Chư Cát Tuấn Hùng trêu chọc mà tức giận đến dựng cả râu, Sở Thương Hải chỉ trừng mắt liếc nhìn, không thèm để ý tới ông ta nữa.

    "Tiểu tử ngươi thật sự đấu được với mười tên?"

    Lúc này Vương Khải xoay người lại nhìn Sở Bạch hỏi: "Nói miệng thì dễ, thật sự chiến đấu không khéo lại toi mạng mất. Trăm yêu a, đến cả ta cũng không dám nói nhất định có thể giết sạch được."

    "Không giết sạch thì thế nào?" Đối mặt với Thái Thượng trưởng lão, Sở Bạch cũng không chút cung kính, ngửa đầu nói: "Cùng lắm thì chết trong miệng Đại yêu. Chết cũng chỉ một lần, Sở Bạch ta chưa từng sợ qua!"

    "Nghịch tử! Trước mặt Thái Thượng trưởng lão không được vô lễ!" Sở Thương Hải trầm giọng quát tháo.

    "Nhìn xem, nhìn xem, đây là điển hình của to gan chán sống."

    Vương Khải cũng không giận, chỉ vào Sở Bạch lắc đầu nói: "Thiên phú tuyệt hảo, chỉ mới hai mươi năm, một thân tu vi đã đuổi kịp được Sở Hoàng. Nhất định sau này tiểu tử ngươi sẽ thành Thần Văn. Nộp mạng cho Đại yêu? Ngươi không sợ mất mặt hả? Để lại mạng này, đợi lúc trở thành Thần Văn sau đó lại lần lượt đến đánh đám Đại yêu kia một trận cho đã nghiền. Biết rõ đạo lý tử chiến hay không? Học theo sư đệ tiện nghi của ngươi một chút, đánh thắng được thì đánh cho tới chết, không đánh được thì chân như bôi mỡ lặn mất dạng, có thể đánh lén được tuyệt sẽ không tử đấu chính diện, có thể gài bẫy đối thủ tuyệt không mang thân mạo hiểm. Đó mới là nhân vật, có hiểu không?"

    "Từ Ngôn chết rồi." Sở Bạch chẳng những không hề có chút tôn kính với mấy lời dạy bảo của Thái Thượng trưởng lão, mà ánh mắt còn lạnh băng như thể chất vấn lão.

    Vương Khải ngượng ngùng nhếch khóe miệng, ngắt lời: "Không nhắc đến hắn nữa, không nhắc đến hắn nữa."

    "Đã chết ở Thiên Hà vịnh!"

    Giọng của Sở Bạch càng thêm lạnh như băng. Sở dĩ y coi nhẹ uy vọng và địa vị của Thái Thượng trưởng lão, nguyên nhân chính nhất là vì Từ Ngôn và Sở Linh Nhi.

    Hai tên tiểu bối vô tội lại bị phái đi Thiên Hà vịnh, một đi không trở về. Truy cứu căn nguyên lại xuất phát từ tay Thái Thượng. Từ khi Sở Bạch biết đến phần chân tướng này, y cũng đã không còn tôn kính nào với Thái Thượng trưởng lão nữa.

    Bởi y xem ra, Từ Ngôn và Sở Linh Nhi đều là bị Thái Thượng trưởng lão hại chết!

    "Nói không chừng có lẽ còn sống." Vương Khải vẫy vẫy tay không để ý tới Sở Bạch, nói: "Tấn công điểm yếu của địch, lấy nhiều thắng ít, điệu hổ ly sơn, xua sói nuốt hổ."

    Nói mấy chữ này xong, Vương Khải đưa mắt nhìn mấy vị Nguyên Anh, không nhanh không chậm nói: "Năm đó lúc lão phu còn trẻ, coi như cũng là một phương thế lực, thủ hạ có vài trăm người nghe lệnh. Thôn trấn chung quanh ai không nghe lệnh sẽ giết thẳng tới cửa, rất uy phong. Về sau xuất hiện một đám sơn phỉ, đám đó ác hơn, giết người không chớp mắt, san phẳng từng thôn, diệt sạch từng trấn, nhanh chóng giết đến nhà ta. Làm sao bây giờ?"

    Vương Khải như đang kể lại những chuyện trải qua lúc còn trẻ, giang tay ra, nói tiếp: "Người ta quá mạnh mẽ, chúng ta không phải là đối thủ. Nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn quê quán mình bị người ta diệt sao? Không có cách nào khác, cũng may bản địa còn có vài tên ác bá. Trước hết ta bèn bắt đám ác bá này lại, hành hung một trận, đánh cho dễ bảo. Đợi đến lúc sơn phỉ đến, biến mấy tên ác bá này thanh công cụ đấu tranh anh dũng. Dù sao cũng là ác bá, dù sao cũng là phải chết, trước lúc chết bọn chúng còn có thể giết được thêm vài tên sơn phỉ, tiết kiệm cho chúng ta vài phần sức lực."

    "Bên trong dãy Thái Hằng có Đại yêu..." Chư Cát Tuấn Hùng là người đầu tiên hiểu ra dụng ý của Thái Thượng trưởng lão, vội vàng đổi giọng: "Bên trong dãy Thái Hằng cũng có ác bá, hắc hắc, có lẽ không ít mới phải."

    Không chỉ có Chư Cát Tuấn Hùng hiểu ra, mà những người khác cũng đều giật mình. Dù sao cũng là cường giả Nguyên Anh, tâm trí không thể thấp kém được.

    "Cần phải nghĩ ra cách, động não đi. Cầm đao chém giết chỉ là những kẻ mãng phu."

    Vương Khải lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa mắt nhìn Liễu Phỉ Vũ nói: "Không phải còn có một con tiểu hồ ly sao? Giết chết cho hả giận là hạ sách, dùng để ngăn chặn lão hồ ly là trung sách, dùng để bức Hồ tộc phản bội lại mới là thượng sách."

    "Người, chính là thiên địa chi linh, linh là ở điểm nào?"

    Vương Khải cười cười, quay người mà đi, lúc đi còn vỗ vỗ ót mình.

    Người chính là thiên địa chi linh. Linh không ở trong thân thể, không ở trong lòng, mà chính là ở trong não.

    Bên cạnh giếng cạn, vẻ mặt mấy vị Nguyên Anh khác hẳn nhau, không ai nói gì. Đến Sở Bạch cũng không khỏi bội phục tính toán của Thái Thượng trưởng lão. Nhân vật thế này mới là Thần Văn!

    "Chỉ cần Thiên Hà xuất hiện sóng lớn, sẽ bỏ qua cho trăm yêu, lập tức đi đến thành Linh Thủy. Nếu không thể ngăn cản hạo kiếp Thiên Hà nữa thì đến lúc đó hãy nói."

    Lưu lại một câu phân phó cuối cùng, Thái Thượng trưởng lão cứ thế biến mất khỏi tông môn.

    Bên ngoài Kim Tiền tông, trong một khu rừng vắng không người, Vương Khải chậm rãi đi tới, rồi đứng nơi cuối rừng, than thở.

    "Làm trưởng bối thật không dễ a!" Một bóng người mập phì từ trong trong hư không đi ra. Hà Điền đã tới rồi, chỉ là không hiện thân ở Kim Tiền tông mà thôi.

    "Là đám hậu bối này quá ngu xuẩn, toàn bộ Thiên Nam này không có mấy tay thông minh. Ngươi xem Ngôn ca nhi đấy, nếu tiểu tử kia không chết, không hẳn không gài bẫy được đám trăm yêu này." Vương Khải lắc đầu thở dài.

    "Quả thật thập thất Thái Bảo không giống bình thường. Đời này ta chưa từng thấy kẻ nào hỏng người như hắn đấy, đáng tiếc cho một hạt giống tốt." Hà Điền cũng thở dài không thôi.

    "Tên Kỷ Hiền kia đã đi đâu rồi?" Vương Khải nghiêm sắc mặt hỏi.

    "Trước đây không lâu đã đặt chân tới Lam Vũ quốc, thu nạp Đại yêu bốn phương, không biết mục đích là gì. Sợ gã sinh nghi, ta đành cách rất xa." Giọng nói của Hà Điền trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.

    "Quốc sư Đại Phổ, Khách Mục Tuyết Sơn, để gã làm trò dưới mí mắt chúng ta nhiều năm như vậy cũng nên thu chút lợi tức." Vương Khải cười lạnh nói: "Nếu không kiêng kị Khách Mục Tuyết Sơn lúc gần chết có thể dùng được lực lượng ngang ngửa với Thần Văn thì ta đâu để gã sống lâu như vậy? Thiên hạ sắp đại loạn, chúng ta cũng thừa dịp loạn ra tay là được rồi."

    "Không ngăn được hạo kiếp Thiên Hà thì cũng phải tra cho rõ cơ mật của Tuyết Sơn, nhìn xem đám man nhân này đến cùng có phải Ma tộc hay không." Ánh mắt Hà Điền đầy ngưng trọng. Hai từ Ma tộc nặng nề tựa như lực lượng vạn quân.

    "Người, yêu, ma..." Vương Khải nặng nề thở dài: "Không thuộc người không phải yêu, không phải quỷ cũng không phải quái, cũng chỉ có khả năng là Ma tộc. Nhổ lấy sừng của gã xuống, hợp lực hai người chúng ta lại có lẽ suy tính được ra chân tướng."

    Khách Mục mọc sừng, loại chuyện lạ thế này chưa từng nghe nói đến. Chỉ có cường giả Thần Văn mới hiểu được vài phần. Cũng bởi vậy mới có chuyện hai vị Thần Văn Thiên Nam vô cùng kiêng kị Tuyết Sơn.

    "Nếu như man nhân quả thật là Ma tộc, như vậy thứ trong Thiên Hà vịnh kia nhất định không có liên quan tới chuyện phi thăng." Hà Điền trầm giọng nói.

    "Tình châu lớn như vậy, ngoại trừ Tuyết Sơn và Thiên Hà vịnh, chúng ta đã tìm khắp cả thiên hạ rồi. Phi thăng không đường, còn có cách gì đây?" Vương Khải cười khổ nói: "Coi như là Thiên Hà vịnh đang vây khốn thân thể Ma vương thì cũng phải tận mắt nhìn thấy mới hết hi vọng được."

    "Nếu không có Man tộc Tuyết Sơn, thật cũng muốn đấu với đám gia hỏa kia Thiên Bắc kia một trận."

    "Không có cách nào a. Yêu tộc thế lớn, nếu chúng ta đã quyết định ra tay với Tuyết Sơn thì không thể gây với đám Yêu vương kia được. Tư vị hai mặt thù địch không dễ chịu nha."

    "Dựa vào Nguyên Anh hai tông, chưa hẳn không cản nổi trăm yêu."

    "Cứ để bọn chúng tự nghĩ cách đi. Đều là cường giả Nguyên Anh, có phải trẻ nhỏ lên ba đâu. Cứ lo chuyện của chúng ta, Yêu vương không đến, Nguyên Anh Nhân tộc có thể quần nhau với trăm yêu một hồi."

    "Nguyên Anh thông minh quá ít, thông minh mà bụng dạ độc ác lại còn ít hơn. Ngươi nói nếu Ngôn ca nhi mà thành Nguyên Anh thì có tệ hại hơn nữa không hả?"

    "Gia hỏa đó vừa thông minh vừa hư hỏng, là cực phẩm thế gian a. Đáng tiếc, đáng tiếc..."
     
    banhdacua25 and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 5: Bách yêu yến!
    Chương 808: Dấu hiệu loạn thế dần hiện

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đám cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông từ hậu sơn trở về, trải qua một lần bàn bạc đã quyết định ngăn cản trăm yêu.

    Có tông chủ Nhạn Hành Thiên cầm đầu, mấy vị Nguyên Anh phân ra khắp nơi. Đám Đại yêu trong sơn mạch Vạn Hằng xui xẻo đầu tiên.

    Đại yêu đơn độc đối mặt với mấy vị Nguyên Anh, lại có thêm một đám tu sĩ Hư Đan vây công không có lấy nửa điểm chiến thắng. Có được đám tay chân miễn phí này là bước đầu tiên. Đến lúc trăm yêu xuôi Nam, Bách Yêu yến chính thức bắt đầu thì cao thủ hai phái chính tà mới tập kết lại. Đó mới là cuộc chiến chính thức giữa Nguyên Anh và Đại yêu.

    Người, có thể chết dưới thiên uy nhưng không thể chết trong miệng Yêu tộc.

    Nhìn qua như thể chỉ là việc làm vô dụng nhưng đó chính là phần tín niệm sâu trong nhân tâm, cũng là tự hào và kiêu ngạo của Nhân tộc. Nếu quả thật bỏ mặc phàm nhân cho Đại yêu nuốt giết, tâm cảnh tu sĩ Thiên Nam tất sẽ xuất hiện vết rách, mà phần khuất nhục này chắc chắn sẽ lưu truyền mãi, giới tu hành trong mắt phàm nhân sẽ không còn uy nghiêm nữa.

    Việc không liên quan đến mình quả thật có thể bỏ qua. Nhưng mà đối mặt với hạo kiếp diệt tộc, thân là người tu hành làm sao không bỏ ra một phần sức lực chứ?

    Kim Tiền tông bắt đầu bắt giết Đại yêu nơi sâu trong dãy núi, Thiên Quỷ tông cũng không nhàn rỗi. Mười vị chủ nhân của Thập điện thỉnh thoảng cũng hội tụ tại một hiểm địa nào đó nơi Đại Tề, săn giết Đại yêu đơn độc.

    Quyết định của cường giả Nguyên Anh đã được Thần Văn ngầm đồng ý, mà trưởng lão Hư Đan có tình nguyện hay không cũng chỉ một đường vâng mệnh theo sau.

    Nhiệm vụ tông môn ở Kim Tiền tông đã sớm bị hủy bỏ, thay vào đó là một mệnh lệnh không được phép cự tuyệt.

    Rất nhiều trưởng lão lao tới khắp nơi, đều mang theo trọng trách riêng phần mình. Có người đi tìm hiểu xem Yêu tộc Thiên Bắc đã tiến tới hay chưa, có người tìm kiếm nơi có Đại yêu trú chân, cũng có trưởng lão bị phái đi biên quan chống cự lại thế công ngày càng mãnh liệt của Man tộc.

    Trước có thịnh yến của trăm yêu, sau có hạo kiếp Thiên Hà, ở giữa còn kẹp lấy thiết kỵ Man tộc. Đủ loại địch nhân hung mãnh khiến thế cục Đại Phổ tràn đầy nguy cơ.

    Trong hoàng cung, Hoàng đế phẫn nộ ném bể đồ đạc. Ngày ngày các cung nữ đều có thể nghe được tiếng Hoàng đế mắng chửi Tả tướng. Mà vị lão nhân một lòng vì bá tánh với tuổi tác gần tới chín mươi lại lần nữa nắm giữ ấn soái xuất chinh, dẫn đầu trăm vạn đại quân đi thành Linh Thủy.

    Hoàng đế không đi được bởi Sở hoàng Sở Thương Hải để lại một câu, khiến Sở Tuyên khóc không ra nước mắt.

    Ngươi đã làm Đế vương của dân chúng, nên đồng mệnh với lê dân, sinh cùng sinh, tử cùng tử!

    Hoàng triều Sở gia không vì một đế vương chết đi mà suy tàn, nhưng nếu dân chúng chết hết thì sẽ không có Đại Phổ gì nữa. Có lẽ lưu Sở Tuyên lại cũng là hành động bất đắc dĩ của Sở Hoàng, nhưng kỳ thật Sở Hoàng chưa bao giờ khinh thường giang sơn Đại Phổ này nửa phân.

    Ông ta mới thật sự là bậc đế vương. Cho nên biết rõ đạo lý quân dân đồng mệnh. Quân còn, giang sơn còn. Quân không còn ở đây, giang sơn vẫn còn. Thế nhưng nếu giang sơn không còn thì sẽ không còn có quân vương gì nữa cả.

    Gia tộc đế vương đã hành động như vậy, nhất định những gia tộc quyền thế cũng phải để hậu bối dòng chính ở lại, dù cho có chết trong dòng nước lũ cũng phải thủ vững đến giây phút cuối cùng.

    Bàng gia thân là tứ đại gia tộc của Tự Linh đường, những năm gần đây xuất hiện không ít đệ tử Trúc Cơ có thiên phú không tầm thường, còn có hai trưởng lão Hư Đan tọa trấn là Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành. Do đó Bàng gia nhiều năm trước bị ép tới không ngóc đầu lên được nay đã mơ hồ xuất hiện dấu hiệu phồn vinh.

    Đáng tiếc là phần phồn vinh lần này không tới đúng thời cơ cho lắm, lại đến cùng lúc với hạo kiếp.

    Bàng gia đã trải qua mấy lần thay đổi, gia chủ Bàng gia không có tu vi Trúc Cơ mà chỉ là một người phàm tục, nhưng địa vị Bàng gia trong phàm nhân vẫn không người có thể rung chuyển.

    Bởi vì đệ đệ và muội muội của ông ta đều là trưởng lão tông môn cảnh giới Hư Đan.

    Bàng Thiếu Vĩ hiển nhiên đã tới tuổi trung tuần, thân hình tròn tròn, râu đen ba tấc, nhìn qua ôn hòa hữu lễ nhưng vẫn có một phần uy nghiêm của gia chủ trên người.

    Nhưng mà hôm nay, Bàng Thiếu Vĩ không có chút khí thế gia chủ. Trên tiệc rượu, ông ta đang liên tục gắp thức ăn cho đệ đệ và muội muội mình, vui cười thoải mái không ít.

    Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành về nhà lần này là muốn mang huynh trưởng đi, chẳng qua Bàng Thiếu Vĩ lại cố tình không đi.

    Nếu như đã là hạo kiếp của thiên hạ, thân là người trong thiên hạ, còn có thể đi tới nơi nào đây?

    Nếu có tu vi trên người, Bàng Thiếu Vĩ sẽ không cố chấp như vậy. Vị gia chủ Bàng gia hiện tại đã nhìn thấy được khó khăn và bất đắc dĩ của một phàm nhân khi dung nhập vào giới tu hành, cho nên mới lựa chọn ở lại Bàng gia.

    Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành đau khổ khuyên can nhưng cũng không thay đổi được quyết định của huynh trưởng, đành phải gật đầu đồng ý. Cưỡng ép mang Bàng Thiếu Vĩ đi không khó, thế nhưng ông ta nay đã là gia chủ Bàng gia. Gia chủ đã quyết định, dù đệ đệ và muội muội có cảnh giới Hư Đan đi nữa cũng không thể thay đổi.

    Đó là quy củ của thế gia, người có thể chết, gia quy không thể bỏ!

    Cố chấp của Bàng Thiếu Vĩ kỳ thật cũng tương tự như Mai Tam Nương. Bọn họ vô cùng rõ ràng, thân phận phàm nhân ở chung với tu hành giả rốt cuộc cũng chỉ mang thêm buồn khổ và hèn mọn mà thôi.

    Rời khỏi Bàng gia, Bàng Thiếu Thành và Bàng Hồng Nguyệt cứ vậy chia ra, hai người đều có nhiệm vụ riêng trên người.

    Bàng Thiếu Thành cần phải đi tới biên quan thám thính động tĩnh của Man tộc, còn Bàng Hồng Nguyệt có nhiệm vụ tiến đến một tòa thành trì Đại Phổ tìm tòi khí tức Đại yêu xuất hiện ở gần thành trì này.

    Lúc hai huynh muội chia tay tại đầu đường, bên trong Tự Linh đường ở Kim Tiền tông nơi xa, có một người đang quỳ trước mặt Đường chủ Lý Mục.

    "Đi hải đảo đi, Thiên Nam sắp đại loạn, giữ lại một phần huyết mạch Hứa gia ngươi cũng tốt. Chuyện trong tông môn, ngươi không cần tham dự vào."

    Nhìn nam tử trung niên quỳ gối dưới chân, Lý Mục thở dài.

    "Đường chủ, Hứa Hậu muốn báo thù." Nam tử tên là Hứa Hậu đang gắt gao siết chặt nắm tay, không ngẩng đầu lên, giọng điệu như đang kìm nén không ngừng run rẩy.

    "Lưng đeo huyết hải thâm cừu hơn hai mươi năm qua, không báo được thù, ta đã định trước là Nguyên Anh vô vọng!"

    Hứa Hậu là một kẻ có thiên phú kỳ tài cuối cùng của Hứa gia, đã từng trơ mắt nhìn thấy tất cả thiên tài của gia tộc bị giết chết một lượt cả. Gã mãnh liệt ngẩng đầu lên, trong mắt trải rộng tơ máu.

    "Kẻ thù Hứa gia các ngươi đã chết ở Thiên Hà vịnh."

    Lý Mục trầm giọng nói. Kỳ thật lão cũng hận, hận Từ Ngôn, hận Bàng gia, thế nhưng vẫn còn Thái Thượng trưởng lão khiến lão không dám có chút vọng động.

    Từ Ngôn là chân truyền của Thái Thượng. Nếu như lão giết chết Bàng Hồng Nguyệt cho hả giận, Thái Thượng trưởng lão sẽ không bỏ qua.

    Trước mặt cường giả Thần Văn, cho dù có tu vi Nguyên Anh thì Lý Mục vẫn không dám đụng tới Bàng gia. Thế nhưng đại loạn bắt đầu, sẽ không ai để ý tới tử thù giữa Hứa gia và Bàng gia nữa.

    "Từ Ngôn là con rể Bàng gia. Hắn đã chết, Bàng gia vẫn còn. Cha nợ con cái phải trả, chồng nợ thì vợ phải trả!"

    Giọng điệu Hứa Hậu đã đầy dữ tợn. Vì mối hận diệt tộc kia mà gã không chỉ tu luyện cẩn thận, làm việc cẩn thận mà cho tới bây giờ làm gì cũng đều một bộ dạng cẩn thận chặt chẽ. Nằm gai nếm mật như thế đến hơn hai mươi năm cũng chỉ đợi có cơ hội báo thù, gã còn không tiếc đổi cả tên của mình lại.

    Cái tên Hứa Hậu này, có nghĩa là hậu nhân cuối cùng của Hứa gia.

    "Thiên Nam đại loạn, không cách nào tránh khỏi!" Lý Mục nhìn chằm chằm vào đối phương, sau một hồi lâu mới khua tay nói: "Trong loạn thế sẽ có nhiều người chết, ngươi đi đi, thành bại không cần bẩm báo."

    Nghe được Đường chủ ngầm đồng ý, Hứa Hậu vui đến phát khóc, nặng nề dập đầu một cái rồi nhanh chóng đứng dậy đi mất.

    Đều là cảnh giới Hư Đan, Hứa Hậu chưa hẳn có thể giết chết được Bàng Hồng Nguyệt. Có điều sau khi rời khỏi Tự Linh đường, gã đã nhận được tin tức về hành tung của Bàng Hồng Nguyệt.

    Lấy hữu tâm tính kế vô tâm sẽ có cơ hội thành công rất lớn. Nếu gã ẩn nấp đủ kĩ, có thể đánh lén được thì cơ hội càng thêm nắm chắc.

    Lưng đeo huyết hải thâm cừu hai mươi năm dưỡng cho Hứa Hậu tâm tính cẩn thận không gì sánh được. Chỉ cần có được tung tích của Bàng Hồng Nguyệt, gã có lòng tin có thể một lần hành động giết chết được đối phương!

    Sông lớn tuy có mãnh liệt, nhưng nhân tâm càng thêm hiểm ác. So với nhân tâm hiểm ác, còn có một thứ đáng sợ hơn nữa.

    Ở một trấn nhỏ gần Thông Thiên hà, có một đám khách nhân tiến đến. Những người này có thân hình cao lớn, bộ dạng khác nhau nhưng khẩu vị rất tốt, ăn sạch tất cả đồ ăn và rượu uống của cả tửu lâu.

    Những khách nhân này cuối cùng vẫn chưa no, vì vậy tiểu nhị của quán đến thêm rượu đã bị một kẻ cao hơn hai trượng trong đám há to miệng lớn, một ngụm nuốt mất.

    So với nhân tâm hiểm ác, Bách Yêu yến lại càng thêm đáng sợ. Bởi chúng không chỉ ăn thịt người mà còn nuốt sạch cả thứ nhân tâm kia!
     
    inthenight thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)