Tiên Hiệp Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 593: Pháp luyện phần sơn

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đầu của Yêu linh Tê Mộc hầu đã bị Từ Ngôn chém đứt, chết không thể chết hơn. Lúc này lại xuất hiện rễ cây nữa, chỉ có thể nói là trong rừng rậm quỷ dị này không chỉ có một con yêu linh.

    Từ Ngôn tránh đi rễ cây, sắc mặt càng thêm lạnh lùng. Ánh đao trong tay lóe lên, đại thụ bên cạnh ầm ầm sụp đổ.

    Đại thụ sụp đổ, ánh mắt cũng quang đãng hơn vài phần. Cách đó không xa, hiện ra hình ảnh một lão giả đang nghiêng người tựa vào một cái cọc gỗ.

    Toàn thân lão giả là máu, không thể động đậy. Nghe thấy tiếng động, lão mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi cây cối đổ sụp, lão cũng nhìn thấy Từ Ngôn.

    Vẻ mặt lão giả đầy kinh sợ, gắng gượng quát to: "Có ít nhất mười con yêu linh trở lên, mau chạy đi!"

    Từ Ngôn không chạy trốn mà lách mình đi tới gần, một tay nâng lão dậy, đồng thời Trường Phong kiếm tản mát ra ánh hào quang chói mắt, xoay tròn quanh hai người.

    "Sao có thể bỏ mặc Khâu trưởng lão được, chúng ta cùng đi."

    Lão giả trong trong rừng rậm kia cũng không xa lạ gì, là Khâu Hàn Lễ. Lúc này nhìn thấy Từ Ngôn không bỏ chạy, còn đến tương trợ, Khâu Hàn Lễ lập tức giận dữ quát: "Co cụm tử địa với nhau làm gì? Ta đã không trốn thoát, ngươi còn có cơ hội! Không nên giống như phu nhân ta, ta là lão già họm hẹm, chết thì có làm sao? Ngươi đi mau!"

    "Vậy ta đi trước vậy."

    Từ Ngôn thuận miệng nói. Thế nhưng hắn cũng không bỏ mặc Khâu Hàn Lễ mà lạnh lùng nhìn mười cây cổ thụ đang lắc lư, xúm lại quanh mình, nói: "Hình như không đi được rồi, đám cây cối này đều thành tinh rồi. Nếu còn muốn đi, chỉ còn cách một mồi lửa thiêu sạch chỗ này mà thôi."

    Từ Ngôn gầm nhẹ, nâng một tay lên, năm ngón tay bắt quyết thi triển ra một loại pháp thuật vô cùng bình thường.

    Viêm Hỏa quyết.

    "Ngươi cho rằng đây là củi gỗ bình thường hả? Mà còn đòi đốt..."

    Khuyên bảo mà Từ Ngôn vẫn không nghe, Khâu Hàn Lễ lắc đầu thở dài.

    Lão già đã bị trọng thương, trong thời gian ngắn căn bản không cách nào khôi phục, có muốn cũng không thể giúp đỡ được Từ Ngôn.

    Nhìn qua mười gốc cổ thụ đang xúm lại, mắt trái Từ Ngôn bắt đầu lóng lánh sáng ngời tinh văn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy cái mặt khỉ dữ tợn đang dần hiện ra.

    Mặt khỉ trên cây như đang nhìn huyết thực ngon miệng, ngoại trừ dữ tợn thì còn có vô tận khí tức hung lệ.

    Phù!!!

    Viêm Hỏa quyết thi triển, quầng lửa nhỏ bằng cối xay được Từ Ngôn ngưng tụ ra. Mắt trái hắn nháy lên, một khí tức còn hung lệ hơn đám yêu hầu kia từ đáy mắt lao ra, chui vào quầng lửa.

    Trong chớp mắt, quầng lửa lớn bằng cối xay bùng lên thành một gian phòng, rồi từ phạm vi một gian phòng nở to ra thành một ngọn đồi nhỏ. Một lúc sai, phạm vi trăm trượng quanh đây đều đã bị biển lửa bao phủ!

    "Pháp luyện..."

    Trong tiếng quát khẽ, mắt trái Từ Ngôn như muốn nổ tung ra, hắn dữ tợn quát lớn: "Phần sơn!!!"

    Hỏa đạo chi pháp đến cực hạn, có tên là Phần Sơn Phí Hải (Đốt núi thiêu biển), nhưng mà cảnh giới Hư Đan thì chỉ có thể đến trình độ Phần Sơn, khó mà tới được mức Phí Hải.

    Vận dụng năng lực mắt trái, Từ Ngôn dùng thủ đoạn Pháp luyện thi triển ra một phần pháp thuật kinh người. Trong mắt Khâu Hàn Lễ thì trình độ pháp thuật hỏa diễm này đã tiếp cận Phần Sơn Phí Hải chính thức.

    Nói cách khác, Từ Ngôn toàn lực thi triển Phần Sơn có uy lực không kém cường giả Nguyên Anh thi triển Phần Sơn Phí Hải cả.

    Vù!!!

    Hỏa diễm vô biên vô hạn sôi trào, mang đến nhiệt độ cao khủng bố, trong tích tắc đã đốt trụi đám cổ thụ thành tro bụi. Hơn mười yêu linh Tê Mộc hầu ẩn thân trong cổ thụ đồng thời phát ra tiếng rú thảm.

    Chi! Chi! Chi!

    Tiếng kêu rên đầy thống khổ. Trong biển lửa, mười cái bóng dáng nho nhỏ đang cuống cuồng chạy loạn, có điều chưa kịp chạy ra khỏi biển lửa thì chúng nó đã bị đốt cháy đến trọng thương, ngã xuống đất lăn lộn không ngừng.

    Biển lửa vẫn cuồn cuộn, hơn nữa càng có xu thế càng ngày càng mạnh, mắt trái Từ Ngôn cũng lộ ra vẻ đầy điên cuồng.

    Lúc hắn còn Trúc Cơ có thể khống chế được lực lượng này. Thế nhưng đến cảnh giới Hư Đan, lực lượng này càng khủng bố đến mức hắn suýt không khống chế được.

    Từ Ngôn thầm kinh hãi, dốc sức liều mạng áp chế lực lượng mắt trái, thậm chí đến cuối cùng hắn còn điều động lực lượng Kim Đan trong Tử Phủ.

    Một tầng vàng kim nhàn nhạt hiển hiện trên mắt trái hắn. Mãi đến khi hắn liều lĩnh thúc giục kim đan, biển lửa vô biên này mới dần bị dập tắt.

    Hỏa diễm bị dập tắt, mọi thứ trước mắt lại quang đãng.

    Trong rừng rậm cực lớn xuất hiện một mảnh đất trống, ngoại trừ thanh niên và một lão già thì không còn lấy một cọng cây ngọn cỏ. Sát mép đất trống có mười một yêu linh Tê Mộc hầu đang lăn lộn kêu rên, mình đầy thương tích.

    Lúc này Khâu Hàn Lễ đã không thốt nên lời.

    Lão đã từng thấy cường giả Nguyên Anh ra tay toàn lực, uy thế hủy thiên diệt địa nhớ lại khiến lão không rét mà run. Ngay vừa rồi, dường như lão lại lần nữa chứng kiến uy năng của một cường giả Nguyên Anh.

    Thậm chí Khâu Hàn Lễ còn sinh ra ảo giác, người thanh niên đang há to miệng thở hổn hển ở bên cạnh mình không phải là cảnh giới Hư Đan, mà là cảnh giới Nguyên Anh.

    "Đây...đây làm sao lại thế này được? Hóa ra ngươi thật sự dùng Pháp luyện. Uy lực của Pháp luyện cũng quá lớn đi."

    Lão giả lẩm bẩm nói, lại không có lời giải đáp. Lúc này toàn thân Từ Ngôn đẫm mồ hôi, trực tiếp ngã ngồi ra mặt đất.

    Tuy rằng miễn cưỡng khống chế được mắt trái mình rồi, Từ Ngôn vẫn kinh hãi không thôi.

    Nếu như nói tu vi của mình tăng lên, lực lượng mắt trái càng thêm cường đại. Như vậy một khi móng vuốt màu đen trong mắt trái xuất hiện lần nữa, e rằng lúc đó không chỉ là cái móng vuốt, mà là một đầu quái vật lao ra rồi!

    Từ Ngôn gắt gao che kín mắt trái mình lại, tóc mai lúc này đã chảy dài mồ hôi lạnh.

    Cảnh giới tăng lên có thể khiến người khác cường đại hơn, nhưng với Từ Ngôn mà nói, càng như vậy càng thêm hung hiểm.

    Đến tột cùng thì thứ kia trong mắt hắn, là cái gì...

    Mãi suy tư về bí ẩn mắt trái, Từ Ngôn dần dần bình tĩnh lại. Hắn lại lần nữa cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình bèn ngẩng đầu lên. Cách xa hơn trăm trượng, có một linh thể có hình chiếc lá xanh xuất hiện trên một cây cổ thụ khét lẹt. Thụ linh đã mất đi cây cối, chỉ có thể du đãng bốn phía.

    Thụ linh cũng không kỳ quái, mà khiến Từ Ngôn kinh ngạc chính là có một bàn tay nhỏ thò ra.

    Bàn tay nhỏ bé thò ra từ phía sau một gốc cây, cẩn thận bắt lấy thụ linh hình lá cây kia. Sau đó thụ linh hình lá cây kia biến mất trong bàn tay nhỏ bé kia, như thể hòa làm một thể với bàn tay ấy.

    Nỗi sợ hãi về sợ hãi bị bàn tay bị đột nhiên xuất hiện kia cắt ngang. Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, Thanh Lân đao chớp lóe ánh sáng.

    Tâm niệm vừa động, tứ hồn hổ báo sài lang trôi lơ lửng quanh hắn nhanh chóng lao tới, triệt để vây quanh cây cổ thụ khét lẹt kia.

    Mắt phải hắn xuất hiện tia sáng trắng, dù ở góc độ của Từ Ngôn lúc này không nhìn thấy được phía sau thân cây, nhưng mượn nhờ thị giác báo hồn trong tứ hồn kia, hắn có thể thấy sau gốc cây có một người đang ẩn nấp.

    Thu lấy thụ linh, là một tiểu cô nương mười mấy tuổi!

    Đến khi thông qua báo hồn phát hiện ra tiểu cô nương, Từ Ngôn lại thầm kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn ra đối phương tuyệt không phải là con người, mà là một người gỗ được điêu khắc từ một khúc gỗ mà thành.

    Nữ hài bằng gỗ có mặt mày rõ ràng, hơn nữa tướng mạo xinh xắn đáng yêu, nhưng mà mặt mày không chút sinh cơ.

    "Ngươi là ai?"

    Từ Ngôn cầm đao đứng đó, đối mặt với cổ thụ khét lẹt xa xa, lạnh giọng nói nhỏ. Giọng nói hắn không lớn, nhưng Từ Ngôn vẫn chắc chắn đối phương có thể nghe được.

    Ngữ điệu chất vấn vừa mới thốt hỏi của hắn đã làm cho nữ hài bằng gỗ chợt trở nên mờ mịt.

    Có lẽ chính nàng cũng không rõ mình là ai.
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 594: Kiếp nạn của Công chúa

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Ngươi là ai?"

    Từ Ngôn quát hỏi lần thứ hai, thanh âm càng trở nên lạnh lùng. Khâu Hàn Lễ cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua phía xa xa. Lão chỉ thấy được một gốc cây cổ thụ khét lẹt, không nhìn thấy nữ hài đang trốn phía sau cây.

    "Ta là ai?"

    Miệng của nữ hài như thể không mở ra, ánh mắt cũng không nháy nhưng vẫn suy nghĩ thầm trong lòng, rồi lại không nghĩ ra rốt cuộc mình là ai?

    Nếu như không biết mình là ai, vậy mình là một gốc cây đi vậy...

    Đúng, làm một gốc cây đi!

    Nghĩ tới đây, nữ hài gỗ cao hứng, nhìn qua báo hồn lơ lửng lên trước mặt khẽ gật đầu. Thế rồi nàng biến mất không còn gì nữa.

    "Nàng có thể nhìn thấy báo hồn?"

    Đối phương biến mất, Từ Ngôn không khỏi nghi ngờ tự hỏi.

    "Ngươi nói ai vậy?" Khâu Hàn Lễ yếu ớt hỏi.

    "Một người bằng gỗ, Khâu trưởng lão có biết đó là cái gì hay không?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.

    "Mộc Linh, không phải kỳ lạ quý hiếm gì. Mau giúp lão phu lấy túi trữ vật ra, bị cấn bên dưới rồi." Khâu Hàn Lễ cố gắng muốn lật người, thế nhưng miệng vết thương bị rách ra đau đớn khiến lão phải hít hà không thôi.

    Từ Ngôn vội vàng giúp đỡ đối phương rút túi trữ vật ra. Khâu Hàn Lễ lấy từ trong đó vài viên đan dược nuốt xuống. Rồi sau đó lão ngồi xếp bằng không nói gì.

    Khâu Hàn Lễ đang chữa thương, Từ Ngôn quan sát bốn phía một phen. Hắn không còn nhìn thấy nữ hài bằng gỗ nữa, vì vậy bèn tiến đến đám Tê Mộc hầu đã trọng thương không đi nổi gần đó, mỗi con một đao, không lâu sau chỉ còn mấy cái đầu khỉ bị cắt xuống.

    Tính cả đầu khỉ đầu tiên bị cắt, trong túi trữ vật của hắn đã có mười hai cái đầu khỉ.

    Từ Ngôn góp nhặt đầu khỉ xong, vội lấy ra miếng tinh thạch Phong Hồn tinh nhỏ nhắn, vận dụng pháp môn Thiên Quỷ thất biến trực tiếp phong cấm mười một hồn phách Tê Mộc hầu vào bên trong.

    Hồn phách Yêu linh không phải phàm vật, hơn nữa giá trị xa xỉ. Hồn phách yêu hầu bị giết chết đầu tiên đã sớm tiêu tán hoặc bỏ chạy mất dạng, hắn không kịp thu hồi. Nhưng mười một hồn phách Yêu linh lần này hắn không định bỏ qua, phong ấn toàn bộ vào trong Phong Hồn tinh.

    Thu hết đầu khỉ và hồn phách của đám Yêu linh xong, Từ Ngôn cất vài bước định tiến tới đại thụ khét lẹt mà nữ hài bằng gỗ ẩn thân lúc trước.

    Không để Từ Ngôn ra tay, đại thụ vốn khét lẹt đen kịt đã bị bước chân chấn động tiến đến kia mà ầm ầm vỡ vụn, bên trong gốc cây cũng không có gì cả, không có cả tung tích của nữ hài bằng gỗ kia.

    Từ Ngôn nhíu chặt hàng mày, nhìn bốn phía xung quanh, rồi trầm ngâm không nói.

    Mộc Linh như lời Khâu Hàn Lễ nói tuyệt không thể là thân phận chân chính của nữ hài gỗ kia được. Bởi Từ Ngôn đã gặp qua không ít Mộc Linh, bình thường có hình lá cây, căn bản chưa từng gặp qua Mộc Linh có hình người.

    "Nên đi thôi."

    Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, lúc này thương thế trên người Khâu Hàn Lễ đã khôi phục không ít, dù trên người không còn chảy máu nhưng bước chân vẫn còn xiêu vẹo.

    "Phần lớn Mộc Linh thường có hình dạng lá cây, chẳng qua cổ thụ trải qua rất nhiều năm tháng có thể sinh ra Mộc Linh hình người đấy, có điều thập phần hiếm thấy mà thôi."

    Khâu Hàn Lễ đi tới cạnh Từ Ngôn, suy yếu nói: "Xuyên qua khu rừng cây này sẽ đến Dược Viên. Nhất định lão hủ phải đến Dược Viên một lần."

    Khâu Hàn Lễ bị thương không nhẹ, nhưng lão lại mang theo cũng không ít đan dược trân quý bên người, ít nhất có thể ngăn chặn thương thế. Dù vậy, nếu như muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì lão chỉ có thể trở lại Thiên Quỷ tông điều dưỡng.

    "Khâu trưởng lão, thương thế của lão..." Từ Ngôn lo lắng hỏi.

    "Không sao, không chết được, bộ xương già này của lão hủ còn rắn chắc lắm. Chúng ta đi."

    Khâu Hàn Lễ cắt lời, nhanh chóng bước đi sâu bên trong rừng rậm trước. Từ Ngôn chỉ đành đi theo, bóng dáng hai người dần khuất dạng trong rừng rậm.

    Rừng rậm rất lớn, nhưng mà trong rừng rậm lại không có mấy cường giả Hư Đan kia, bởi trong bí cảnh vô biên vô hạn này còn tồn tại rất nhiều khu vực với các hình thái khác nhau, có rừng rậm đầy những cây cối kì lạ, có khu vực đầm lầy bão cát, có đường núi gập ghềnh đầy quỷ ảnh. Đường núi đen kịt, nhìn như rộng lớn nhưng thực ra dù có là tu vi Hư Đan đỉnh phong thì đi vào những nơi quỷ dị thế này cũng chỉ nhìn xa được hai trượng quanh người mà thôi.

    Trải qua đủ loại hiểm địa, các Trưởng lão Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông cũng chỉ một mực hội tụ ngay tại bí cảnh khu vực trung tâm. Bởi vì chỉ có đến khu vực trung tâm mới có thể tiến vào bảo địa chính thức, Dược Viên!

    Tạch...!!

    Trên sơn đạo gập ghềnh đen như mực nhuộm, một đầu lệ quỷ hung ác bị một đạo ánh sáng đen chẻ thành hai nửa.

    Ánh kiếm màu đen kia đến từ một thanh trường kiếm đen kịt, người cầm kiếm có thân hình cao lớn, trên mặt phủ lớp mặt nạ màu đen. Lúc này gã chậm rãi thu trường kiếm lại, cũng không để ý lệ quỷ vỡ vụn mà bước nhanh đi.

    Bóng người cao lớn kia đứng trên đỉnh núi, đưa tay tháo mặt nạ trước mặt xuống, hiện ra một gương mặt hung ác với một vệt sẹo chạy xéo qua bên mặt.

    "Dược Viên là bí cảnh sâu nhất rồi, lão gia hỏa bắt ta tới đây đến cùng là có mục đích gì?"

    Khương Đại Xuyên đứng ở đỉnh núi, nhìn qua vùng đen kịt trước mắt, thấp giọng tự nói: "Tên mập mạp chết bầm dưới đáy vực kia cho là ta không nhận ra sao? Nghe thấy đã đủ biết là ai rồi. Vậy mà lão rõ ràng còn quen biết Từ Ngôn nữa... Cmn không phải lần này lại xui xẻo nữa chứ!"

    Cảm giác như đại vận rủi sắp đổ xuống người, ánh mắt Khương Đại Xuyên càng thêm âm lãnh.

    Thái Thượng trưởng lão Thiên Quỷ tông, chí cường Thần Văn cảnh, không chỉ quen biết với Từ Ngôn mà còn bày ra cái vẻ nhát gan hèn mọn trước mặt hắn. Điểm này khiến Khương Đại Xuyên thập phần khó hiểu. Tuy rằng lần này gã dự cảm được không may, thế nhưng sau khi cảm nhận được khí tức Thái Thượng trưởng lão lúc ở đáy vực, Khương Đại Xuyên cho rằng có lẽ Từ Ngôn còn không may hơn nữa.

    Nếu như đã đến bí cảnh, Khương Đại Xuyên không nghĩ nhiều nữa mà cất bước đi thẳng xuống dưới núi.

    Bí cảnh nguy hiểm nơi nơi đều đầy rẫy sát cơ, trưởng lão hai phái tiến vào hiểm địa này chừng ba trăm người, nhưng chừng một lát sau đã không dưới mười mấy người táng thân nơi này.

    Đến tu vi Hư Đan còn không đơn giản ứng đối được với hiểm địa này, thì tu hành giả cảnh giới Trúc Cơ mà nói, đó là tử địa chân chính.

    Sở Linh Nhi đang run rẩy bên cạnh một vùng đầm lầy có bão cát cổ quái.

    Từ khi xông vào không gian kỳ dị này, nàng không dám bước đi lấy mười bước. Bởi vì nàng đã thanh tỉnh lại.

    Lúc ở đáy vực, nghe nói đến truyền thuyết Bất Lão đan khiến nàng vô cùng động tâm, không hề nghĩ ngợi, thừa dịp Từ Ngôn còn không chú ý đã xông vào bí cảnh. Nhưng sau khi nàng đi vào rồi, mới chợt bừng tỉnh.

    Nơi đây không phải Ma La động, mà là nơi tuyệt hiểm chân chính. Dù có là cường giả Hư Đan cũng phải thận trọng, mà nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, chẳng phải là tìm chết hay sao?

    "Vì cái gì? Tại sao ta phải xông vào nơi đây..."

    Sở Linh Nhi mang theo khó hiểu và sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí dò dẫm khối nham thạch sau lưng. Trong lúc nhất thời, tâm nàng loạn như ma, không biết nên làm thế nào cho phải.

    Tiến vào bí cảnh rồi, ít nhất phải là tu vi Hư Đan mới đi ra ngoài được. Bởi vì tu hành giả cảnh giới Trúc Cơ căn bản không thể nào cảm giác được cửa ra ở nơi nào.

    Lạch cạch, lạch cạch.

    Không biết qua bao lâu, tiểu công chúa lạnh run nghe thấy có tiếng một loại móng vuốt va chạm trên mặt đá.

    Thanh âm rất nhỏ, thế nhưng cách nàng rất gần. Là từ trên mặt đá sau lưng Sở Linh Nhi truyền đến.

    Tiểu công chúa chợt kinh hãi, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt to sáng ngời của nàng, là một con báo khắp người đầy hoa văn. Trong hai mắt của con báo là hai vòng huyết luân đang chuyển động khiến người ta phải kinh hãi!

    Sở Linh Nhi đã gặp phải Yêu linh, chỉ kịp thét lên một tiếng ngắn ngủi, rồi sau đó máu tươi tung tóe lên nham thạch sau lưng.
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 595: Giao nhãn

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nham thạch bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, mùi máu tanh tràn ngập.

    Tiếng thét chói tai của nữ hài lại một lần nữa vang lên, đó là tiếng kêu rên sau khi bị sợ hãi thật sự kéo qua.

    Tiếng thét chói tai kéo dài rất lâu, mãi đến khi Sở Linh Nhi không còn sức lực kêu la nữa mới ngậm miệng nhỏ lại, hoảng sợ nhìn thi thể con báo ở bên cạnh mình.

    Ngay tích tắc khi Yêu linh đánh tới kia, Sở Linh Nhi cho là mình chết chắc rồi. Dù cho nàng có tu vi cảnh giới Trúc Cơ thì cũng không đủ để nhét kẽ răng Yêu linh.

    Mãi đến khi con báo này bị quỷ dị đánh chết, Sở Linh Nhi mới phát giác bản thân còn bình yên vô sự. Trên người nàng còn không có lấy vết máu dính vào.

    "Tai ta sắp điếc cả rồi."

    Mặt sau nham thạch truyền đến tiếng than, nghe ra là của đàn ông, giọng điệu khàn khàn.

    "Không phải người ta hay nói rồi sao? Nữ nhi thích nhất là kêu to, gặp phải chuyện gì cũng kêu la ngập trời, như thể gọi cứu binh tới nơi không bằng."

    Giọng nói không phải của một người, mà là hai. Kẻ kia cũng có giọng nói khàn khàn, nghe qua không rõ là nam hay nữ.

    Lo sợ trong lòng Sở Linh Nhi bị hiếu kỳ dần dần áp đảo. Nàng ta chớp chớp mắt to, bước vài bước vòng qua mặt kia nham thạch, sau đó nàng nhìn thấy một màn vô cùng cổ quái.

    Mặt sau nham thạch có hai bộ thiết giáp, toàn thân đều bọc giáp như thể hai người sắt vậy.

    "A!!!"

    Hiếu kỳ biến thành sợ hãi, sau đó là một tràng la hét hoảng sợ vang lên.

    "Đừng kêu la nữa, chúng ta là vệ sĩ thủ hộ bí cảnh, ngươi có thể gọi chúng ta là thần vệ."

    "Ta nói oa nhi ngươi, cảnh giới thấp như thế đi vào đây là muốn chết hả? Nếu không có chúng ta ra tay, đã bị Yêu linh nuốt giết rồi."

    Hai người vừa nói như vậy, Sở Linh Nhi lập tức ngừng bặt lại, trong ánh mắt lần nữa nổi lên thần sắc tò mò, vội hỏi: "Thần vệ? Các ngươi có thể dẫn ta ra ngoài sao?"

    Hai cái vệ sĩ thiết giáp đồng thời lắc đầu, một người trong đó nói: "Chúng ta không cách nào đưa ngươi ra ngoài được, chẳng qua chúng ta có thể mang ngươi đến Dược Viên."

    "Dược Viên là bí cảnh nằm sâu nhất, bên trong có đầy rẫy thiên tài địa bảo. Có thể đạt được Bất Lão đan hay không chỉ có thể trông chờ vào cơ duyên rồi."

    Nghe nói đến Bất Lão đan, Sở Linh Nhi lập tức đầy nghi hoặc, hỏi: "Trong Dược Viên thật sự có Bất Lão đan? Các ngươi không gạt ta chứ?"

    "Thần vệ không gạt người."

    "Chúng ta đang tìm người hữu duyên."

    Lí do thoái thác của cả hai khiến Sở Linh Nhi không hiểu nổi, ánh mắt tiểu công chúa đảo tròn, nói: "Ta không tin, nhất định các ngươi là tà phái ngụy trang, muốn gạt ta!"

    Sở Linh Nhi vốn tinh quái, lúc trước không hiểu vì sao lại xâm nhập bí cảnh khiến nàng đã nghi hoặc khó hiểu rồi. Lúc này lại gặp được hai gia hỏa tự xưng là thần vệ, còn nói tìm người hữu duyên nữa, cái trò lừa gạt này làm sao qua mặt được Vũ công chúa Đại Phổ chứ?

    "Nếu chúng ta là người phía tà phái, ngươi còn mạng mà mở miệng hỏi sao?"

    "Có thể một kích giết chết cả Yêu linh, giết ngươi, không cần phí sức."

    Hai thiết giáp kia đáp lời khiến Sở Linh Nhi lại càng không rõ ra sao cả. Nàng nhìn nhìn con báo Yêu linh bên kia, thấy rằng người có thể đơn giản đánh chết một con Yêu linh thì giết chết Sở Linh Nhi nàng không cần tốn sức lực gì thật.

    "Không tin? Ngươi có thể ở lại nơi đây. Bảo vật này tên là Giao nhãn, là từ hai mắt Giao Long luyện chế thành, tránh được Thủy Hỏa, càng có thể chấn nhiếp Yêu linh."

    Một thiết giáp trong đó lấy một hạt châu màu xanh thẳm ra, bên trong hạt có hơi nước mờ phủ, mơ hồ còn có một cái đồng tử lập loè liên tục, nhìn qua khiến người ta kinh sợ, lại đầy dị thường.

    "Đây là lễ vật gặp mặt của thần vệ. Nếu như ngươi không đi Dược Viên thì chúng ta cũng không cầu nhiều. Nếu như ngươi đi, thì chúng ta sẽ tiễn đưa ngươi bình an đến đó."

    Bộ thiết giáp kia thừa cơ nói, ngữ khí lộ ra thập phần thành khẩn.

    Sở Linh Nhi nhận lấy Giao nhãn xong, dù nàng có thông minh như thế nào cũng có chút tin tưởng lý do lúc nãy của hai người rồi. Tiểu công chúa chớp chớp mắt to, do dự sau một lát rồi hung hăng gật đầu, cứ như vậy đi theo hai thần vệ giáp sắt kia chạy tới Dược Viên.

    Dọc theo con đường này, có thể nói Sở Linh Nhi thuận buồm xuôi gió, không có chút nguy hiểm đáng nói nào. Càng là như thế, nàng lại càng khẳng định hai thần vệ này chính là Thủ Hộ Giả trong bí cảnh này, mà nàng chính là kẻ tiến vào bí cảnh gặp may mắn nhất. Có điều, lúc này hai thiết giáp đang dẫn đường lại đang oán trách nhau suốt cả đoạn đường dài.

    "Cho nàng ta Giao nhãn thì chúng ta quá lỗ vốn rồi."

    "Còn cách nào đâu? Ai bảo tu vi nàng quá thấp, chúng ta lại không đợi được tới lúc nàng ta lên cảnh giới Hư Đan. Nếu không cho nàng thứ nào tốt một chút, đến chỗ kia làm sao nàng tự bảo vệ mình được?"

    "Vậy cũng không cần phải cho nàng Giao nhãn a, đó là Giao nhãn thật sự đấy, tùy tiện cho nàng vài kiện pháp bảo nào chẳng được?"

    "Nàng ta mới Trúc Cơ? Sử dụng được pháp bảo sao?"

    "Điều này cũng đúng, Ài... Chút ít tu vi như vậy, chẳng phải là đi chịu chết sao..."

    Sở Linh Nhi không hề phát hiện hai người kia đang truyền âm, vẫn rất vui vẻ theo sát thần vệ, tay vuốt vuốt Giao nhãn đầy vô ưu vô lự.

    Mà nơi rừng rậm đầy những thân cây mọc ngược...

    Có hai bóng người từ bìa rừng lướt đi, Từ Ngôn dừng bước, Khâu Hàn Lễ đứng ở bên cạnh hắn.

    Trước mặt hai người là một khu vực trống trải như một thung lũng cực lớn. Rìa thung lũng là vùng đất cát chuyển động, không ngừng chảy xuống phía sâu bên trong thung lũng. Từ xa nhìn lại như thể đó là một vòng xoáy khổng lồ trong trong sa mạc.

    "Cát chảy, thung lũng, là Dược Viên."

    Nhìn thấy thung lũng này, ánh mắt Khâu Hàn Lễ sáng ngời, vội vàng nói: "Chúng ta đến nơi rồi!"

    Dứt lời, Khâu Hàn Lễ đang định cất bước đi trước thì đã bị Từ Ngôn đưa tay ngăn lại.

    Không đến nửa ngày đã đã tìm được Dược Viên, tính ra tốc độ của hai người như vậy không hề chậm. Có điều dù Dược Viên đã gần ngay trước mắt, sắc mặt Từ Ngôn cũng không quá tốt.

    "Chỉ còn lại có nửa ngày thôi, cửa ra còn chưa xuất hiện. Nếu tiến vào Dược Viên rồi, có chắc sẽ tìm thấy đường ra chứ?"

    Bí cảnh không chỉ có lối vào, mà còn có cửa ra. Vào buổi trưa ngày thứ ba ở Ma La động, cửa ra sẽ xuất hiện ngay giữa bí cảnh. Một khi cửa ra xuất hiện, toàn bộ tu hành giả cảnh giới Hư Đan đều có thể cảm giác được khí tức kia, cũng có thể men theo đó mà rời khỏi bí cảnh, trở về Ma La động.

    Từ Ngôn lo lắng là cửa ra chậm chạp không hiện, hơn nữa càng đến gần Dược Viên thì hắn lại càng có một loại cảm giác cổ quái nói không nên lời. Như thể thung lũng kia là một cái miệng lớn dính đầy máu, muốn cắn nuốt sạch sẽ cả mình.

    "Không có đâu, chỉ cần cửa ra xuất hiện, dù có trong Dược Viên cũng sẽ cảm giác được, điểm này ngươi cứ yên tâm đi."

    Khâu Hàn Lễ nhìn ra Từ Ngôn đang lo lắng đường lui, bèn nói: "Chỉ cần rời khỏi Dược Viên trước hai canh giờ, với thân thủ của chúng ta dư sức rời khỏi bí cảnh. Trở lại Ma La động còn đơn giản hơn nhiều. Lão phu chạy từ trong sườn đồi ra Ma La động mất khoảng một canh giờ, chắc hẳn tốc độ của ngươi còn nhanh hơn."

    Có Khâu Hàn Lễ cam đoan, Từ Ngôn mới yên tâm vài phần. Chẳng qua chút ít kiêng kị cổ quái trong lòng hắn vẫn mãi không tiêu tán đi.

    Thời gian không còn nhiều, Khâu Hàn Lễ không nói nhiều nữa mà dẫm lên đám cát bên rìa thung lũng, tuột người đi xuống.

    Từ Ngôn cũng không nghĩ nữa, theo sát Khâu Hàn Lễ nhảy vào thung lũng, nhanh chóng rơi xuống bên trong.

    Tiếng gió bên tai hắn gào thét. Càng xâm nhập vào trong thung lũng này, càng cảm nhận được một khí tức lạnh như băng, tạo thành một vòi rồng quấn lấy đá vụn đất cát bên rìa thung lũng vào bên trong.

    Dù gió có lạnh thì tu vi Hư Đan vẫn ngăn cản được. Trong quá trình trượt xuống, Từ Ngôn bèn thúc giục linh khí, hình thành tầng một phòng ngự quanh người mình.

    Ngay lúc sắp tiếp đến mặt đất, Từ Ngôn lại phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình. Hắn quay đầu nhìn lại.

    Đập vào mắt hăn là hình ảnh nữ hài bằng gỗ đang lẻ loi trơ trọi ngồi cạnh rìa thung lũng.

    Nhìn thấy Từ Ngôn trông lại, nàng không có bỏ chạy mà mở to đôi mắt đờ đẫn, nhẹ nhàng lắc đầu với Từ Ngôn.

    Không nên đi...

    Ngay lúc bóng dáng Từ Ngôn chuẩn bị chui vào một mảnh không gian kỳ dị, biến mất trong thung lũng, dường như hắn nghe loáng thoáng thấy giọng nói của nữ hài bằng gỗ kia.

    Giọng nói linh hoạt kỳ ảo không chút tình cảm dao động nào, như thể tiếng lẩm bẩm từ tử vực truyền tới.
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 596: Hình chiếu

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

    Trong lòng Từ Ngôn thầm vang lên một tiếng quát hỏi vô cùng nghi hoặc. Hắn biết rõ đối phương không nghe thấy vì bản thân đã biến mất trong trung tâm thung lũng rồi. Đến khi xuất hiện lại, hắn đã ở trong một không gian kỳ dị khác.

    Bí cảnh Dược Viên, bảo địa chân chính ở Ma La động. Thế nhưng bảo địa này lại có cảnh tượng kinh người.

    Bên phải hắn là cỏ dại cao cỡ nửa người, bên trái là mặt đất trụi lủi, phía trước là một đoạn cầu kiều bắc ngang, sau lưng là vực sâu vạn trượng.

    Ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xuất hiện từng mảng bụi cỏ, mọc cao thấp không đều. Ngoài ra còn có một vài cây cối mọc nghiêng, rễ cây chui vào hư vô, tán cây như bị cắt mất một nửa.

    Một phiến không gian hỗn loạn!

    "Dược Viên... Sao lại biến thành thế này?"

    Khâu Hàn Lễ cách Từ Ngôn không xa. Lão đang đứng trên đoạn cầu kiều, vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh tượng bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ chung quanh, kinh ngạc lẩm bẩm.

    "Dược Viên đáng lẽ nên thế nào?" Từ Ngôn cẩn thận nhảy lên trên cầu, hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta tới lộn chỗ?"

    "Không sai, nơi này quả thật là Dược Viên, ngươi xem."

    Khâu Hàn Lễ nói xong chỉ qua đám cây cỏ quái dị có màu lam giữa không trung, nói: "Đó là Lam Xà thảo, là tài liệu thông thường dùng để luyện chế Linh đan. Phàm những nơi xuất hiện Lam Xà thảo, tất sẽ có một viên Tử Quan Anh. Lam Xà thảo không coi là kỳ lạ quý hiếm, Tử Quan Anh lại là dược liệu quý báu có thể luyện chế Linh đan thượng phẩm, một viên ít nhất cũng có giá hai ngàn linh thạch trở lên."

    Vừa mới vào đã phát hiện ra linh thảo, cho nên Khâu Hàn Lễ mới kết luận nơi này chính là Dược Viên. Đáng tiếc viên Tử Quan Anh trong mảnh Lam Xà thảo kia đã bị người ta lấy đi, chỉ còn lại bụi cỏ màu tím mà thôi.

    "Trường Sinh mộc, Duyên Thọ đan!"

    "Của ta, ngươi đi chết đi!"

    Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng quát, Khâu Hàn Lễ và Từ Ngôn đồng thời nhìn lại. Ngay giữa mấy gốc đại thụ nơi không trung kia có hai bóng người đang giao thủ.

    Khoảng cách quá xa, lại có cây cối che khuất nên Khâu Hàn Lễ không nhìn rõ lắm. Thế nhưng nghe được ba chữ Duyên Thọ đan, thần sắc Khâu Hàn Lễ lập tức biến đổi, hai mắt ngưng tụ, trong mắt tràn ngập lên một tầng sáng trắng. Lão đã trực tiếp vận dụng Tiên Mi quỷ nhãn.

    Thậm chí Từ Ngôn còn nhìn thấy một đầu trâu rừng luyện hồn bị Khâu Hàn Lễ thúc giục đi ra, phóng tới nơi đang có đánh nhau.

    Trưởng lão Thiên Quỷ tông vận dụng Tiên Mi quỷ nhãn cũng không tính là hiếm có.

    Từ Ngôn chỉ khẽ nheo mắt, dùng mắt trái nhìn qua liền thấy cảnh đánh nhau đằng kia rõ mồn một.

    Hai bên đánh nhau đều có tuổi tác không nhỏ, một bên là phu nhân già nua, bên kia là lão già áo lục. Hơn nữa Từ Ngôn đều biết cả hai người bọn họ. Đó là Bàng Phi Yến và Phương Hoành Lợi, chấp sự trưởng lão Thiên Quỷ tông.

    Nhìn thấy hai người, Từ Ngôn cũng nhìn thấy vật khiến hai người kia phải tranh đoạt nhau.

    Một viên đan dược có hình hồ lô treo ngay giữa đám rễ cây, như thể rễ cây này kết xuất ra trái cây. Hồ lô lớn chừng ngón tay, sáng óng ánh, nhìn không tầm thường.

    "Duyên Thọ đan mọc ra từ rễ cây hả?"

    Từ Ngôn nghi ngờ hỏi. Khâu Hàn Lễ bên cạnh hắn tức thì gật đầu trả lời: "Đúng là như thế, Duyên Thọ đan được xưng tụng là đan dược kỳ dị nhất giới tu hành, chỉ xuất hiện trong bí cảnh Ma La động, không người luyện chế ra được, càng không ai biết rõ xuất xứ chân chính của loại kỳ đan kéo dài tuổi thọ này. Cho nên mọi người chỉ đành cho rằng đó là dị bảo Tiên gia còn sót lại.”

    "Nếu là bảo bối, thì đoạt lấy rồi hãy nói."

    Từ Ngôn lạnh lùng nói. Duyên Thọ đan mang đến mười năm thọ nguyên với hắn không có tác dụng gì, chẳng qua hắn nhìn ra tình cảnh Bàng Phi Yến không tốt cho lắm.

    Dù sao Phương Hoành Lợi cũng là trưởng lão chấp sự, lại nắm giữ lấy một phần tài nguyên khổng lồ của Thiên Quỷ tông. Mà thu hoạch hàng năm của Tề Quốc cũng góp một phần trong đó.

    Chỗ tốt lấy được từ trong đống tài nguyên mà Tề Quốc giao cho tông môn hàng năm mới là mối ngon của trưởng lão chấp sự. Cho nên không quỷ sứ bình thường nào so được với thân gia của Phương Hoành Lợi. Pháp khí trên người ông ta nhiều vô số kể, một khi gặp được Bàng Phi Yến có cảnh giới tương đương thì lập tức sẽ đạp đối phương xuống hạ phong.

    Từ Ngôn đang muốn xuất thủ thì đã bị Khâu Hàn Lễ ngăn lại.

    "Không ổn, khoảng cách quá xa, không cách nào kết luận được vị trí chính xác của Duyên Thọ đan. Đừng thấy hai người kia giao thủ không xa, thế nhưng cách chúng ta cũng cả trăm dặm đấy."

    Khâu Hàn Lễ trầm giọng nói: "Đừng quên, không gian nơi đây đã vỡ tan, thị giác sẽ có cách biệt lớn với khoảng cách thật sự."

    Khâu Hàn Lễ nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn kỹ bốn phía một chút, nói: "Nơi nào có không gian tan vỡ đều cực kỳ nguy hiểm, ngàn vạn lần phải cẩn thận."

    Từ Ngôn không phải là kẻ lỗ mãng, lịch duyệt của Khâu Hàn Lễ cao hơn hắn không biết bao nhiêu. Cho nên nghe xong hắn bèn khẽ gật đầu, cùng đối phương cẩn thận đi qua xuống cầu kiều, hướng thẳng về phía xa. Hắn cũng không nhìn qua chỗ Bàng Phi Yến và Phương Hoành Lợi đánh nhau nữa.

    Hai người đi qua một khu vực đầy những đống cát đen, tiến về phía trước. Chiến trường tranh đoạt Duyên Thọ đan phía xa xa bắt đầu mơ hồ quỷ dị, rồi dần dần biến mất không thấy gì nữa.

    Khâu Hàn Lễ nói không sai, đây chẳng qua là hình chiếu của phiến không gian vỡ tan mà thôi, căn bản không phải chiến trường chân chính. Chân thân của Bàng Phi Yến và Phương Hoành Lợi cũng không phải ở đây.

    Rời khỏi khu vực đống cát đen, bước chân Từ Ngôn đặt lên một bụi cỏ cứng rắn.

    Tiểu thảo cao ba tấc, giẫm không ngã, đạp không oằn lại, như thể bị đóng băng thế nhưng lại không có cảm giác băng lạnh.

    Bãi cỏ trước mắt không tính quá lớn, chỉ dài vài chục trượng. Thế nhưng khi Từ Ngôn vừa bước vào bãi cỏ này, ánh mắt đã đầy lạnh lùng.

    Bên kia bãi cỏ là một bóng người cao lớn đeo mặt nạ màu đen, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm đen kịt.

    Tạch...!

    Bóng người mặc giáp đen kia bước ra, đạp vỡ một đám cỏ quái dị, phóng nhanh về phía Từ Ngôn.

    Đối phương khẽ động, Từ Ngôn cũng đưa chân bước ra một bước. Chẳng qua là cây cỏ quái dị dưới chân hắn không chút sứt mẻ, đừng nói vỡ vụn, mà không có lấy một ngọn cỏ ngoặt lại.

    Bóng dáng Khương Đại Xuyên như thể Ma Thần lao tới, hai mắt phía sau tấm mặt nạ lạnh lùng. Mà Từ Ngôn cũng tương tự, ánh mắt lạnh lùng như thể đóng băng được cả kim loại. Gặp mặt tại nơi đây, đã định trước giữa hai người sẽ có một cuộc ác đấu động trời.

    Khoảng cách mười trượng không lớn, bước chân hai người đều trầm ổn như đúc. Phía sau, Khâu Hàn Lễ có chút kinh ngạc, chẳng qua lão nhanh chóng bình tĩnh lại.

    Nhìn như ác chiến chuẩn bị xảy ra, thế nhưng đó chỉ là hình chiếu gặp nhau mà thôi.

    Gặp mặt trong trung tâm bãi cỏ, không có kiếm quang, cũng không có đao ảnh, chỉ có hai cặp mặt mắt lạnh như băng va chạm nhau.

    Không ai nói gì, thân ảnh đụng vào nhau sau một khắc lại phân ra, đi thẳng hướng ra sau đối phương.

    Không gian vỡ tan tạo thành hình chiếu! Ngay từ khi từ đối phương cất bước thì Từ Ngôn cũng đã nhận ra rồi.

    Cây cỏ trong bãi cỏ quái dị này cực kỳ cứng rắn, coi như tu vi Khương Đại Xuyên có cao hơn cũng không vượt quá cảnh giới Hư Đan. Từ Ngôn không giẫm ngoặt cây cỏ được, đối phương cũng không giẫm ngoặt được mới đúng. Cho nên bãi cỏ mà Khương Đại Xuyên giẫm nát nhất định không phải là ở nơi này.

    Từ Ngôn và Khâu Hàn Lễ đi qua bãi cỏ, đến một ngọn đồi nhỏ. Không đợi hai người bước đi thêm, thì dưới chân bỗng nhiên chấn động. Đồng thời còn có một tràng tiếng kêu như quạ đêm xuất hiện.

    "Không xong!"

    Thần sắc Khâu Hàn Lễ biến đổi, vội vàng lùi về phía sau, lên tiếng cảnh báo: "Nhanh lui về!"

    Động tác của Từ Ngôn nhanh hơn, gần như Khâu Hàn Lễ vừa lên tiếng đã lập tức lùi về phía sau. Tốc độ hai người cực nhanh, sau đó mấy hơi thở đã tới chân đồi. Lúc này bốn phía ngọn đồi đột nhiên dâng lên khói đen như một cột trụ, phóng thẳng lên trời. Trong mấy trăm cột trụ đó là vô số con quái điểu lông đen, như thể gió lốc đánh tới phía chân đồi.
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 597: Không nên đi

    Dịch: Hoangtruc
    Biên: Spring_bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Quái điểu lông đen ẩn thân dưới ngọn đồi có đến ngàn vạn, đông nghịt tạo thành một đám mây đen cuốn tới. Tích tắc đã bao phủ hoàn toàn hai người lại.

    Tiếng kêu kì quái liên miên, bóng đen bay tán loạn. Mỗi con quái điểu đều có thực lực Yêu vật, đầy vẻ điên cuồng, có điều chúng nó chỉ chụp hụt vào không khí bởi người dưới chân đồi đã biến mất không thấy gì nữa.

    Từ Ngôn lui trở về bãi cỏ, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

    Nếu không gian kia không xuất hiện đứt gãy kỳ dị thì e rằng hắn và Khâu Hàn Lễ khó mà chạy thoát khỏi phạm vi ngọn đồi thấp.

    Ngàn vạn Yêu vật có thể tương đương hơn mười con yêu linh rồi. Nếu quả thật bị vây giết, trừ phi vận dụng Sơn Hà pháo và mắt trái thì Từ Ngôn không cách nào ứng đối nổi cả.

    "Ngọn đồi kia là sào huyệt của đám Hắc Cốt điểu, nguy hiểm thật."

    Khâu Hàn Lễ lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói: "Trong Bí cảnh có đủ các loại Yêu thú, thế nhưng Hắc Cốt điểu kia là khó dây dưa nhất. Một khi loại Yêu thú này xuất hiện là hàng đàn hàng lũ, lại có thể phi hành, tiến thoái tự nhiên. Hư Đan đơn độc gặp phải cơ bản không có đường sống. May mà có không gian đứt gãy, chúng ta đổi phương hướng vậy."

    "Tại sao Bí cảnh bị nghiền vỡ đến vậy? Có khi nào nơi này sẽ nhanh chóng sụp đổ không?" Từ Ngôn nhíu mày nói.

    "Có khả năng, sáu mươi năm trước lão hủ không thể đến bí cảnh nhưng có nghe qua vài tình huống phát sinh bên trong. Khi đó bí cảnh tuyệt đối hoàn hảo, căn bản không xuất hiện không gian vỡ vụn."

    Khâu Hàn Lễ cũng cau mày đáp: "Nơi này là tầng ngoài bí cảnh, có lẽ không gian chỗ sâu trong bí cảnh sẽ hoàn chỉnh hơn đi. Tốt nhất chúng ta nên tìm tới không gian nguyên vẹn kia, bằng không rời khỏi nơi này cũng không vấn đề."

    Không gian sụp đổ biểu thị lộ tuyến hành tẩu không cách nào dùng thị giác để phán đoán. Bởi như vậy, bí cảnh này liền biến thành một mê cung khổng lồ, nếu hãm sâu trong đó thì chỉ có bị nhốt chết mà thôi.

    Nếu như không tìm thấy không gian nguyên vẹn nào, có tiến vào sâu thêm mấy không gian vỡ vụn này không khéo cũng mất dấu cả đường lui không chừng. Dù sao không gian vỡ vụn này không hẳn hình thành thế này rồi thì sẽ bất biến, nếu có không gian nào đó biến ảo vị trí thì tìm đường ra e rằng đã khó càng khó hơn.

    "Tiến vào thêm hai không gian tan vỡ nữa, nếu không thấy nơi nào còn nguyên vẹn thì chúng ta bất động tại chỗ, đợi khí tức cửa ra xuất hiện vậy."

    Khâu Hàn Lễ vừa nói, vừa đi về phía khác của bãi cỏ. Từ Ngôn gật đầu đồng ý, bóng dáng hai người lại lần nữa biến mất.

    Lần này, Từ Ngôn và Khâu Hàn Lễ xuất hiện ở sâu trong một dãy núi chập chùng, sương mù trong núi tràn ngập, đỉnh đầu truyền đến tiếng bong bóng nước lụp bụp.

    Nhìn thấy thâm sơn mênh mông bát ngát, hai người cùng thở ra một hơi.

    Không gian nơi đây không có đứt gãy... Rốt cuộc đã tìm ra dc chỗ sâu trong bí cảnh còn nguyên vẹn rồi.

    "Cũng không còn nhiều thời gian nữa, có tìm được thứ tốt hay không trông chờ cả vào lúc này."

    Dứt lời, Khâu Hàn Lễ vọt đi trước, thẳng đến sâu trong thâm sơn.

    Tốc độ của của hai người rất nhanh, một khắc đồng hồ sau, trước mặt đã sáng tỏ thông suốt.

    Mây mù biến mất, trong núi sâu xuất hiện một sơn cốc.

    Sâu trong sơn cốc có một đại thụ che trời, thân cây cực cao, đâm thẳng vào tầng mây xanh biếc lơ lửng trên không trung sơn cốc. Tầng mây kia nhìn như vô biên vô hạn, phảng phất như thể sắp sà xuống mặt đất khiến cho cả tầng sơn cốc bên dưới bị phản chiếu một tầng sắc xanh lục quỷ dị.

    Từ xa nhìn lại, tầng mây xanh lục lơ lửng trên bầu trời kia như thể tán cây của đại thụ, có chút bất phàm.

    Vừa đến nơi này, Từ Ngôn lập tức nhìn thấy có vài bóng người vội vàng nhảy vào trong cốc. Đó là mấy vị quỷ sứ Thiên Quỷ tông, mà một bên khác cũng có ba vị trưởng lão Kim Tiền tông cũng chạy tới đây, không nói tiếng nào đã vọt cả vào trong cốc.

    "Có lẽ nơi đây chính là Dược Viên, hạch tâm chân chính của nơi này. Nhất định trong sơn cốc có dị bảo!" Ánh mắt Khâu Hàn Lễ sáng ngời, thậm chí cũng bắt đầu lập loè sáng rực, một bộ như sắp nhìn thấy thiên tài địa bảo đến nơi.

    "Còn không tới nửa ngày nữa..."

    Từ khi tiến vào không gian kỳ dị này, hàng mày của Từ Ngôn vẫn cay chặt lại. Hắn đang tính toán, lúc này chỉ còn cách thời hạn ba ngày kia nửa ngày nữa mà thôi. Thế nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào về cửa ra của bí cảnh cả.

    Từ Ngôn vừa nói như vậy, Khâu Hàn Lễ cũng khẽ giật mình. Lão cẩn thận cảm giác một phen, hoàn toàn chính xác không phát hiện ra khí tức cửa ra mở ra.

    Lão già do dự một lát, rồi nói: "Có lẽ cửa ra xuất hiện chậm chút. Nếu đã đến nơi này, không thể có đạo lý lùi bước được, thân phận của ngươi có chút đặc thù. Chúng ta chia nhau ra đi."

    Khâu Hàn Lễ đưa mắt nhìn Từ Ngôn, gật gật đầu, không nói nhiều mà nhảy trước vào trong sơn cốc.

    Rất nhanh, bóng dáng lão đã khuất trong rừng rậm, đã không nhìn ra rồi.

    Ngoài sơn cốc, Từ Ngôn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn đám mây trên bầu trời, tinh mang trong mắt trái chuyển động.

    Tầng mây quái dị cùng với đám mây cửa vào nơi miệng bí cảnh thập phần tương tự, chỉ có điều chúng sà xuống sát hơn, như thể đưa tay có thể chạm đến được vậy.

    Trong mắt trái của Từ Ngôn, dần dần thấy được một loại khí tức lưu động, như thể dòng nước đang trào dâng.

    "Nước?"

    Trong mây có nước, là Từ Ngôn dùng mắt trái chứng kiến được.

    Ầm ầm!!!

    Sâu trong sơn cốc đột nhiên bùng lên một vầng lửa cháy, mấy gốc đại thụ theo đó mà ầm ầm sụp đổ. Từng đạo kiếm quang lập loè, nhìn qua có vẻ như có người giao thủ.

    Tuy rằng nhìn ra tầng mây xanh lục có chút cổ quái, Từ Ngôn cũng không thay đổi được gì cả. Tới bây giờ hắn cũng chỉ có thể xâm nhập bí cảnh mà thôi. Bởi vì cửa ra không xuất hiện, hắn có muốn rời đi cũng không được.

    Không nên đi...

    Vừa bước vào sơn cốc, dường như Từ Ngôn lại nghe thấy giọng nói linh hoạt kỳ ảo mà chất phác của thiếu nữ.

    Bước chân hắn ngừng lại, đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh cũng không có bóng dáng của nữ hài bằng gỗ.

    Hắn hít sâu một hơi, dù biết chuyến này nguy cơ trùng trùng, không tìm thấy đường lui nào, hắn đành phải kiên trì nhảy vào sơn cốc.

    Sơn cốc cực lớn, bên ngoài cây cối rậm rạp, thế nhưng dải đất trung tâm lại hết sức trống trải.

    Giữa sơn cốc này có một mảnh đất trống, ba mặt đất trống là vách núi đá. Trên vách đá phủ đầy dây leo như thể ba bức tường xanh lục cực lớn, chỉ có một mặt đi thông ra ngoài sơn cốc.

    Cũng không lâu lắm, đất trống yên tĩnh trở nên náo nhiệt. Càng ngày càng có nhiều trưởng lão hai phái chính tà chạy tới nơi đây.

    Trên đất trống mọc ra một cây cổ thụ che trời, nhìn không tới tán cây, chỉ có thể nhìn thấy dưới tầng mây là thân cây cực lớn. Trên gốc cây có một cái hốc cây cực lớn tối như mực. Dùng cây đại thụ này làm làm trung tâm, các Trưởng lão hai phái chính tà phân ra hai bên. Bên nào bên nấy trừng mắt trợn mày, thậm chí có người đã giao thủ, có điều không ai dám đứng đứng dưới tàng cây, như thể kiêng kị gì đó.

    Chung quanh hốc cây có mấy khung xương trắng hếu.

    Đến khi Từ Ngôn đi tới gần, tình cảnh đã sớm loạn thành một bầy. Có trưởng lão giao thủ với nhau, có kẻ lại đag cẩn thận đề phòng, kẻ thì vẫn một mực nhìn chằm chằm vào đoạn rễ cây nhô lên.

    Phía trên đoạn rễ cây nhô cao năm, ba trượng kia có treo chín viên đan dược bộ dạng như hồ lô nhỏ xíu, toàn thân màu xanh.

    Chín viên Duyên Thọ đan!

    Rễ cây cổ thụ không chỉ xuất hiện Duyên Thọ đan, mà phần cuối rễ cây còn treo một hồ lô màu tím. Duyên Thọ đan này không chỉ có màu sắc khác với Duyên Thọ đan khác, mà đan thể này còn như sinh ra mặt mày, như thể một khuôn mặt hài tử.

    "Cực phẩm Duyên Thọ đan, một hạt trăm năm thọ nguyên!"

    Từ Trạch cũng gần như đồng thời tới đây cùng với Từ Ngôn, lão kinh hô một tiếng, mắt nhỏ lập tức bắn ra ánh nhìn nóng rực.

    Một hạt Duyên Thọ đan bình thường chỉ có mười năm thọ nguyên, mà Duyên Thọ đan màu tím kia chính là dị bảo cực phẩm, ăn một viên là có được trăm năm thọ nguyên. Loại kỳ bảo này đến cường giả Nguyên Anh còn đỏ mắt chứ đừng nói là Hư Đan.

    Vừa nhìn thấy Duyên Thọ đan, Từ Ngôn cũng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh đại thụ.

    Một khi Quỷ sứ đứng đầu đã đến, trong lòng tất cả trưởng lão chính phái đều oán thầm một tiếng, nhao nhao đưa mắt nhìn qua Từ Ngôn.

    Ở đây, chỉ sợ rằng chỉ có chân truyền Thái Thượng Kim Tiền tông này mới đủ thực lực đối kháng cùng với Khương Đại Xuyên mà thôi.
     
    inthenight and banhdacua25 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)