Tiên Hiệp Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 558: Hung ma chân chính

    Dịch: Hoangtruc
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Đây là cái gì, Thần Võ pháo?"

    Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy trong túi trữ vật mình không chỉ có mấy ngàn linh thạch, mà còn chồng chất mười khẩu Thần Võ pháo nhỏ nhắn cùng với ngàn viên Thần Võ đạn nhỏ xíu.

    "Thứ tốt, đừng nhìn chúng nhỏ vậy mà coi thường, uy lực không thua Thần Võ pháo bình thường là mấy." Từ Ngôn giải thích: "Luyện thành Sơn Hà pháo còn dư lại mấy khẩu, để lại cho nàng phòng thân. Trường Phong kiếm là sư huynh truyền cho ta, không đưa nàng được, nàng lấy Thanh Lân đao vậy."

    Từ Ngôn đầy hào phóng đưa pháp khí cực phẩm cho Bàng Hồng Nguyệt. Có thể cho người khác hắn sẽ đau lòng, nhưng cho nương tử nhà mình thì không vấn đề.

    Vừa thấy là pháp khí cực phẩm, Bàng Hồng Nguyệt đã đẩy trở về, oán trách nói: "Chàng phải cửu tử nhất sinh trên Hoa Vương lôi mới lấy được chút chỗ tốt, để linh thạch vậy cho ta đủ rồi. Chàng giữ lấy pháp khí cực phẩm đi, chàng mới là người không để người khác yên tâm, không phải là ta."

    Kỳ thật Bàng Hồng Nguyệt nói rất có lý, nghĩ tới thì hắn thường xuyên hối hả ngược xuôi cực kỳ nguy hiểm, Bàng Hồng Nguyệt lại như nữ tử ngoan ngoãn tu luyện ở tông môn, Từ Ngôn bèn cười hắc hắc, cầm Thanh Lân đao cất đi.

    Dù sao có linh thạch rồi, Bàng Hồng Nguyệt thừa sức mua được vài món pháp khí thượng phẩm.

    "Đây là..."

    Vừa định cất túi trữ vật đi, Bàng Hồng Nguyệt chợt thấy trong túi trữ vật có thêm một cái bình sứ, bèn kỳ quái hỏi.

    "Hối linh đan sư tỷ đưa cho ta đấy, có hai hạt, chúng ta mỗi người một hạt." Từ Ngôn đắc ý nói: "Nương tử so với ta xem ai đạt Hư Đan trước nào? Vi phu nắm chắc phần thắng rồi, hắc hắc."

    "Được lắm, đa tạ phu quân." Bàng Hồng Nguyệt nghịch ngợm cười cười đáp: "Đến lúc đó nếu như thiếp thân kết thành Hư Đan trước, phu quân không nên ảo não đó."

    "Ta không có nhỏ mọn như vậy đâu!"

    Cười cười nói nói, hai người đi vào tông môn, Bàng Hồng Nguyệt trở về Tự Linh đường, còn Từ Ngôn đi thẳng tới Sở Hoàng sơn.

    Trên một ngọn núi cao với vô số cung điện vờn quanh, trong đó có một tòa điện vòng cung như tòa Hoàng thành. Bên trong tòa thành là từng hòn non bộ xếp sát, đình đài trải rộng, cũng là nơi mà Hoàng giả mạnh nhất Hoàng Triều Sở thị đang bế quan.

    Sở Hoàng sơn, vì có Sở Thương Hải mà vang danh thiên hạ.

    "Nhìn cái gì đấy, chỉ là một tòa cung điện tàn tạ, có gì đâu chứ!"

    Một biệt viện nơi chân núi, Sở Bạch nhướng mí mắt khinh thường nhì qua đại điện nơi đỉnh núi. Y không ở trong cung điện mà ở lại chân núi, cách xa vị trí của phụ hoàng.

    "Rất khí khái a sư huynh." Từ Ngôn vẫn nhìn cung điện trên đỉnh núi, thổn thức nói: "Ta cũng từng ở Hoàng cung, có điều ở trong đó không cảm thấy gì cả, chỉ có đứng từ ngoài nhìn vào mới thấy hâm mộ."

    "Có cái gì mà hâm mộ hả? Ngai vàng Hoàng đế rất thú vị sao?" đưa tay kéo Từ Ngôn đi nhanh về chỗ của mình, Sở Bạch cười nói: "Nhanh kể cho sư huynh nghe xem ngươi đã gây họa Tề quốc thế nào mà đến Hoàng đế còn ngồi qua rồi hả? Không hổ là sư đệ Sở Bạch ta!"

    Đi vào chỗ của sư huynh, Từ Ngôn đầy thoải mái. Nếu được, hắn tình nguyện đi theo sư huynh học nghệ cũng không muốn cùng sư tỷ lạnh như băng kia đâu.

    Từ Ngôn kể lại sơ qua chuyện trải qua ở Thiên Quỷ tông, về cả những tin đồn kì quái về mình trong Hoàng Cung Tề quốc, còn tưởng sư huynh cười to không thôi, không ngờ sắc mặt y lại chuyển sang kì quái.

    "Chỉ Kiếm, may mà người đi nhanh, nếu còn tham luyến ngôi vị hoàng đế, e là không trở về được."

    Hàng mày kiếm của Sở Bạch nhướng lên, trầm giọng nói: "Khương Đại Xuyên này rất nguy hiểm, ta từng giao thủ với gã rất nhiều lần, chỉ có thể giữ không bại chứ không thể thắng được."

    Đề cập đến quỷ sứ đứng đầu, Sở Bạch hết sức kiêng kỵ, Từ Ngôn lại khó hiểu hỏi: "Sư huynh đã là Nguyên Anh, nếu gặp lại Khương Đại Xuyên nên giết chết gã đi. Kẻ đó quả thật rất ngoan độc, lưu lại chỉ gây họa mà thôi."

    "Khó."

    Sở Bạch chỉ phun một từ, rồi trầm mặc không nói.

    Lúc này Từ Ngôn lại đầy ngạc nhiên. Khương Đại Xuyên đã định trước không cách nào thành được Nguyên Anh, thế nhưng Sở Bạch vẫn nói khó.

    Chẳng lẽ cảnh giới Nguyên Anh còn không giết được Khương Đại Xuyên?

    "Chỉ Kiếm, nhớ cho kỹ. Khương Đại Xuyên kia là một kẻ rất khó giải quyết." Sở Bạch trầm giọng bảo: "Nếu như gã bị ép đến mức dốc sức liều mạng, đến cường giả Nguyên Anh chưa chắc giết chết được."

    Lần này Từ Ngôn kinh ngạc không thôi, trợn tròn cả mắt.

    "Gã có một phần truyền thừa thần bí có liên quan tới Nguyên Anh."

    Sở Bạch lại nói tiếp: "Không phải là cảnh giới Nguyên Anh, mà là Nguyên Anh thể của cường giả Nguyên Anh. Ta hoài nghi gã được cường giả Nguyên Anh dốc túi đem tặng, gửi lại trong toàn bộ lực lượng Nguyên Anh thể trong người gã. Cho nên gặp lại người này, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, đó là một hung ma chân chính, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ."

    Biết được tin tức kinh người này, Từ Ngôn lập tức nhớ tới vị điện chủ điện thứ mười trong Thiên Quỷ tông.

    "Nghe nói Khương Đại Xuyên đã từng giết chết sư tôn của mình, chẳng lẽ gã đoạt lấy Nguyên Anh của điện chủ Hung điện?"

    "Khó nói được, chuyện này e rằng người ngoài cuộc không rõ ràng bằng người trong cuộc."

    Sở Bạch lắc đầu, đề cập tiếp đến phần bí ẩn Nguyên Anh này: "Lực lượng cường giả Nguyên Anh vô cùng khổng lồ, cưỡng ép cướp lấy không thể có hiệu quả được. Nếu như ta bị đoạt Nguyên Anh, biết rõ hẳn phải chết thì chắc chắn có thể tự hủy Nguyên Anh, coi như không thể cùng chết với địch nhân thì cũng khiến kẻ đó phải trọng thương. Cho nên chân tướng giữa Khương Đại Xuyên và điện chủ Hung điện e là không đơn giản như vậy." chuyện Sở Bạch còn phải kiêng kị Khương Đại Xuyên khiến Từ Ngôn phải khiếp sợ. Cũng may hắn kiên quyết rời khỏi bảo tọa Hoàng đế Tề quốc, nếu không chỉ cần dây dưa thêm vài năm nữa, coi như Khương Đại Xuyên có tiến giai thất bại thì Từ Ngôn cũng tuyệt không phải là đối thủ của y.

    Vốn hắn định đưa tin tức Khương Đại Xuyên ăn phải giả đan cho sư huynh, nhưng nghĩ một chút lại không đề cập đến đan dược thật đang còn ở trong túi trữ vật mình nữa.

    Chuyện lừa bịp Đan các vẫn không nên khoe khoang thì hơn.

    "Sư huynh, Ích Vân thức có thể diễn hóa ra Ích Vân quyết, không biết sư huynh có biết phần tâm pháp này hay không?"

    Từ Ngôn bèn nói đến mục đích chính của mình: "Trên đường trở về, ta có dạy cho Hồng Nguyệt phần tâm pháp này, chẳng qua nàng ấy tập luyện chốc lát đã bị đả thương kinh mạch rồi."

    "Tâm pháp Ích Vân quyết?"

    Sở Bạch cũng sững sờ, nói: "Ngươi nói sơ qua, ta thử tập luyện xem sao."

    Từ Ngôn không che giấu gì sư huynh Sở Bạch, vội giảng thuật tỉ mỉ Ích Vân quyết mà mình lĩnh ngộ qua một phen, thậm chí còn phòng hờ có sai lầm mà hắn còn cẩn thận miêu tả lộ tuyến linh khí vận chuyển rõ ràng."

    Nghe qua phần tâm pháp kỳ dị này, Sở Bạch không lập tức tập luyện mà trầm ngâm một lúc.

    Y đang suy diễn phần tâm pháp này. Qua hơn một canh giờ, hàng mày Sở Bạch vẫn cau chặt lại.

    "Chỉ Kiếm, ngươi tu luyện phần tâm pháp Ích Vân quyết này rồi sao?" Sở Bạch ngẩng đầu hỏi.

    "Đúng vậy a, tu luyện hơn hai năm rồi." Từ Ngôn gật đầu nói: "Hai năm qua ta cảm nhận tu vi tăng lên nhanh, cho nên đã không đụng tới tâm pháp Trúc Cơ bình thường nữa!"

    "Có cảm nhận chỗ nào không ổn không? Ví dụ như trong kinh mạch xuất hiện vết rách nhỏ?"

    Vẻ mặt của Sở Bạch rất ngưng trọng, bởi kết quả suy diễn của y chỉ có một, đó là tu luyện phần Ích Vân quyết này sẽ chỉ phá hư kinh mạch toàn thân. Ngoài ra không còn có tác dụng nào khác cả!
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 559: Trái cây đã chín

    Dịch: Hoangtruc
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sở Bạch hỏi như vậy khiến Từ Ngôn kinh hoảng.

    Lão đạo sĩ sẽ không hại hắn, thế nhưng lão đạo sĩ quả thật đã từng tẩu hỏa nhập ma.

    Giữa Từ Ngôn và Từ Đạo Viễn còn như cha con, cho nên hắn tin tưởng sư phụ không truyền cho mình pháp môn hại người thế này, còn về phần kinh mạch tổn hại thì hai năm qua hắn không hề để ý tới.

    Hắn bèn tĩnh tâm, vận chuyển Ích Vân quyết một phen. Kinh mạch toàn thân thông suốt, chẳng những không có tổn hại mà còn chắc chắn hơn hai năm trước vài phần.

    Hắn lắc đầu hồ nghi, ý bảo kinh mạch của mình không có vấn đề gì.

    "Ta xem qua một phen." Sở Bạch trầm giọng nói: "Ngươi buông lỏng tâm thần là được."

    Cường giả cảnh giới Nguyên Anh có thể vận dụng Linh thức, là một loại năng lực có thể tràn cảm giác ra bên ngoài cơ thể, nên có thể đơn giản dò xét kinh mạch Từ Ngôn.

    Cảm giác một hồi lâu, Sở Bạch thu hồi Linh thức, trầm ngâm nói: "Kinh mạch không có gì, xem ra ngươi hoàn toàn có thể vận dụng Ích Vân quyết kia."

    "Vậy làm sao kinh mạch của Hồng Nguyệt lại bị tổn thương?" Từ Ngôn nghi hoặc hỏi.

    Sở Bạch cũng không rõ vì sao cùng một tâm pháp, hai người khác nhau tu luyện lại xuất hiện khác biệt lớn đến vậy. Đã không giải đáp được, y chỉ có thể tự mình thử nghiệm.

    Sở Bạch khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dựa theo Ích Vân quyết vận chuyển linh khí đi một vòng.

    Còn Từ Ngôn thì ngồi bên cạnh, hắn cũng muốn biết phần tâm pháp do mình ngộ ra kia rốt cục là thế nào, càng muốn hiểu rõ phần tâm pháp thần bí mà lão đạo sĩ sáng chế đến tột cùng là thế nào.

    Ích Vân thức tập luyện từ nhỏ lại đan xen một phần tâm pháp Ích Vân quyết thần bí khiến Từ Ngôn nghi hoặc không thôi, mà Sở Bạch lại càng đầy nghi hoặc.

    Y có thể cảm ngộ được trong Ích Vân thức học từ Kiếm Ma có rất nhiều loại kiếm quyết và pháp thuật kỳ dị, thậm chí Thiên Lôi trảm sở trường nhất của y lúc ở Hư Đan cũng từ Ích Vân thức diễn luyện mà ra. Thế nhưng Sở Bạch chưa bao giờ cảm ngộ đến phần tâm pháp trong đó cả.

    Trong phòng lớn, sư huynh đệ cùng một sư môn đã bắt đầu tự suy diễn lấy.

    Sở Bạch đang vận chuyển Ích Vân quyết, còn Từ Ngôn thì nhớ lại những gì lão đạo sĩ dạy cho mình.

    Một lúc lâu sau, Từ Ngôn chợt nghe một tiếng kêu đau đớn, vội vã ngẩng đầu nhìn lại. Sư huynh đã tản ra tâm pháp, sắc mặt tái nhợt.

    Sở Bạch cười khổ lắc đầu, trầm giọng nói: "Xem ra người lão nhân gia chờ đợi chính là ngươi rồi, ta cũng không tu luyện phần tâm pháp này được, ngoại trừ tổn thương đến kinh mạch thì không có tác dụng gì với ta cả. Chỉ sợ không chỉ ta, mà tất cả người khác đều không cách nào tu luyện được."

    Sở Bạch kết luận tâm pháp này không có hiệu quả với y lại khiến Từ Ngôn càng thêm nghi hoặc.

    Tâm pháp chuyên cho một người? Không chỉ Từ Ngôn mà cả Sở Bạch cũng không nghĩ ra được.

    "Chỉ Kiếm, ngươi rất đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến lão nhân gia chờ ngươi rất nhiều năm. Ta không biết làm sao lão nhân gia biết ngươi sẽ xuất hiện, nhưng ta có thể chắc chắn người lão nhân gia chờ đợi chắc chắn là ngươi."

    "Sư phụ người, tu vi chỉ có Hư Đan thôi a..." Từ Ngôn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập mê mang.

    "Nghe đồn Kiếm Ma Đại Phổ có cảnh giới Hư Đan, rồi sau đó tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng có ai chân chính xác nhận được tu vi lão nhân gia đâu?"

    Sở Bạch bật cười lớn, vỗ vỗ sư đệ nói: "Kỳ thật trên đời này có rất nhiều ẩn thế không xuất ra, cũng không thiếu cao nhân tính tình cổ quái mà thế nhân căn bản không cách nào xác định tu vi cảnh giới. Ngươi phải nhớ kỹ, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Kỳ thật từ khi ta kết thành Nguyên Anh cũng hoài nghi tu vi lão nhân gia, có lẽ còn ở trên cả Nguyên Anh."

    Suy đoán Sở Bạch khiến Từ Ngôn phải giật mình.

    "Thần Văn cảnh?"

    Từ Ngôn kinh ngạc hỏi, Sở Bạch không đáp lại, chỉ nặng nề thở dài.

    Coi như có là cường giả Thần Văn thì cũng có ngày già đi, hóa thành nắm đất. Đấy là quy luật của Thiên Đạo, là nỗi niềm bi ai của tu hành giả.

    Cho nên, tu sĩ bước chân trên con đường tu hành đều phải lấy Trường Sinh làm mục tiêu cuối cùng nhất. Dù con đường này đầy khó khăn và buồn tẻ.

    "Ta sẽ tu luyện Ích Vân quyết, truyền thừa của sư phụ cứ để ta kéo dài đi."

    Từ Ngôn bừng tỉnh mê man, mỉm cười hiểu rõ.

    Rời khỏi chỗ ở của Sở Bạch, hắn vừa định trải Sơn Hà đồ ra thì phát hiện có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện cách đó không xa. Nữ hài huơ huơ cánh tay, mắt cười tít.

    "Ngôn ca ca!"

    "Phong độn!"

    Vù...

    Một cơn gió lướt đi. Từ Ngôn nhìn thấy Sở Linh Nhi, kinh hoảng đến độ không kịp dùng Sơn Hà đồ, trực tiếp vận dụng phong độn nhanh như chớp trốn chạy về Thiên Hải lâu.

    "Vừa rồi là gì vậy? Hình như trong gió có người a?" Một vị trưởng lão Thiên Hải lâu bị cơn gió thổi tung chòm râu loạn xạ.

    "Nhìn kìa! Là Từ trưởng lão!"

    Rất nhiều đệ tử Thiên Hải lâu nhìn thấy tràng cảnh kinh người này. Có điều chỉ thấy bóng dáng Từ Ngôn phiêu hốt bất định, thoắt ẩn trăm trượng, lại hóa thành gió mát, tốc độ cực nhanh.

    "Trúc Cơ cảnh có thể lĩnh ngộ phong độn, thiên phú Từ trưởng lão thật kinh người a!"

    Hai mắt các nữ đệ tử Thiên Hải lâu sáng ngời, mang theo thần thái vô cùng hâm mộ.

    "Nếu không thì sao người ta trở thành chân truyền của Thái Thượng kia chứ, không có thiên phú mà Thái Thượng trưởng lão để mắt đến sao?"

    Các nam đệ tử Thiên Hải lâu lại mang theo ánh nhìn ganh tỵ, nhìn theo trưởng lão trẻ tuổi đã đi xa.

    "Đúng vậy, hôm nay ngươi đã thi triển phong độn thêm thuần thục rồi."

    Ngoài cửa Thiên Hải lâu, Hàn Thiên Tuyết đã nhìn thấy Từ Ngôn trở về từ xa, nên đã mở sẵn cửa, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đã có thêm một phần hài lòng.

    "Trong ba tháng tới, ít nhất phải một lần thoát khỏi trăm trượng. Đến lúc đó ta sẽ đích thân nghiệm chứng."

    Lưu lại một phần nhiệm vụ xong, Hàn Thiên Tuyết quay người trở về Thiên Hải lâu.

    Từ Ngôn ủ rũ đi vào theo. Hắn là vì hoảng sợ, lỡ như Sở Linh Nhi lấy mất ba năm thọ nguyên nữa thì khổ, lại không thể tranh cãi với sư tỷ, chỉ có thể ngậm quả đắng mà thôi.

    Với năng lực Từ Ngôn hơm nay, một lần phong độn thoát ra hai mươi trượng đã là cực hạn, trăm trượng thật sự quá xa đi...

    Trở về Thiên Hải lâu, Từ Ngôn lại chìm vào năm tháng khổ tu, linh khí trong đan điền không ngừng cường đại hơn, độn pháp thi triển càng thêm tinh xảo.

    Năm tháng như thoi đưa, không biết lúc nào đã trở nên đầy màu sắc.

    Bên mảnh sân nhỏ rộng rãi, hai bên đã được kê thêm giàn gỗ, dây nho chậm rãi phủ kín, ngày đêm thay phiên nhau đi qua đã dần tạo thành một con đường dây leo xanh mơn mởn. Sân nhỏ vốn được gieo trồng các loại linh thảo, đất trống còn nhiều, hiện đã không còn thừa lại bao nhiêu, tất cả đã được thay thế bằng mớ rau quả xanh non.

    Nơi này vốn là linh nhãn nồng đậm linh khí, cho nên rau quả phàm tục mọc rất nhanh, có thể nói đã thành một vườn rau quả.

    Tất cả đều do một tay Từ Ngôn gieo trồng nên.

    Không chỉ có rau quả, còn có mấy con gà mái dạo bước ngoài sân, bới đất cát mổ mấy con giun béo, ồn ào gọi nhau. Trứng gà tròn vo lăn lóc ngoài góc vườn.

    Từ Ngôn còn đào một cái ao nhỏ sát góc tường, nuôi cá bên trong. Cá đó không phải để ngắm, mà là để ăn.

    Dùng nước suối đầy linh khí nuôi cá ăn cũng chỉ có Từ Ngôn mới làm ra chuyện phá sản như vậy mà thôi.

    "Phong huynh, có thể xích qua chút cho ta được không, đổi qua chỗ khác ngủ đi."

    Tu hành hơn một năm ở Thiên Hải lâu, tóc tai Từ Ngôn đã dài, được buộc sơ sài sau gáy, khuôn mặt thanh tú, một thân đạo bào màu thiên thanh đầy tiên phong đạo cốt. Chẳng qua lúc này hắn đang xưng huynh gọi đệ với một con chó to, nhìn thế nào cũng không có bộ dáng phong phạm của cao nhân gì cả.
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 560: Tử Phủ ánh vàng

    Dịch: Hoangtruc
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Phong huynh, dậy nào, tư thế ngủ của ngươi có chút bất nhã."

    Trong sân, Từ Ngôn tay cầm xẻng, một tay cầm sợi thừng cột con chó.

    "Phong huynh, ngủ nhiều lắm mỡ, ngươi đủ nặng rồi, không nên có thêm mỡ a."

    Dây thừng có một đầu cột bên giếng nước, một đầu trên cổ con chó đốm, dù Từ Ngôn có kéo thế nào thì con chó đốm vẫn ngáy như sấm.

    "Con chó đần! Ngươi đè cà của ta rồi!"

    Nói nặng nói nhẹ thế nào thì con chó đốm kia vẫn thờ ơ, Từ Ngôn bực mình chỉ vào con chó cả giận nói: "Hiện mảnh sân này là địa bàn của ta, để ngươi ngủ đây đã là phước phận rồi, đừng không biết liêm sỉ chiếm cứ cả linh cà ta trồng ra chứ. Nếu ngươi không đi ra, đừng trách ta nấu một nồi thịt cầy.

    Ọt, ọt, ọt...

    Tiếng bụng sôi vang lên, con chó đốm ngủ suốt ngày cũng tỉnh lại.

    Con chó nhướng cặp mắt ngái ngủ nhìn Từ Ngôn, rồi nhấc chân trước, há miệng cạp một phát nuốt trọn quả cà dưới thân vào bụng.

    "Ngươi ... Cái con chó chết tiệt này!"

    Từ Ngôn giận dữ vung xẻng lên, con chó đốm lại không nhìn hắn, tiếp tục ngủ.

    "Được, được, được ... Chúng ta chia ranh giới này ra, mi mà qua ranh giới này, đừng trách ta không khách khí!"

    Từ Ngôn cũng không dám đánh chó, chỉ đang khoét một cái rảnh quanh con chó, sau đó lau mồ hôi, cười lạnh.

    "Đại Hoa là chó cái!"

    Trên cửa sổ lầu hai, nhìn Từ Ngôn một lúc lâu như vậy, Hàn Thiên Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Quả cà là quả cà, linh cà cái gì? Ngươi cho rằng Đại Hoa không biết tiếng người hả?"

    "Sư tỷ, gia hỏa này choán chỗ quá, chiếm hết chỗ của ta. Không còn chỗ nào để ta trồng cà rồi." Từ Ngôn lúng túng gãi đầu nói: "Có thể buộc nó qua chỗ khác không?"

    "Ta không làm chủ được, ngươi phải hỏi sư tôn rồi." Hàn Thiên Tuyết quay người đi, để lại một câu lạnh lùng.

    "Khi Phong khuyển là Linh cầm tọa kỵ của sư tôn, không nghe lệnh ai khác cả."

    Trong sân, Từ Ngôn nhếch miệng không để ý con chó tên là Đại Hoa nữa, hắn lại đến góc tường trồng cây cà khác.

    Con chó buộc ngay miệng giếng không dễ trêu, là Khi Phong khuyển có thực lực Đại yêu. Đừng nhìn nó suốt ngày ngủ, nhưng nếu nổi điên, mười Từ Ngôn còn không đủ nó nuốt vào bụng. Bởi vì là Linh cầm của Thái Thượng trưởng lão nên Từ Ngôn mới gọi nó là Phong huynh, không ngờ người ta là chó cái.

    "Phong tỷ, thật có lỗi a, không biết lão nhân gia người là chó cái, sau này không quấy rầy ngươi nữa."

    Vừa nói thầm, Từ Ngôn lại nhặt nhạnh một mớ rau quả, chuẩn bị làm bếp thì thấy Hàn Thiên Tuyết đẩy cửa chuẩn bị đi ra.

    "Ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến, ngươi tự mình tu luyện đi."

    "Sư tỷ định đi đâu vậy?"

    Từ Ngôn đưa mắt nhìn giỏ đồ ăn, nói: "Nếu như không vội, sư tỷ ăn xong rồi hãy đi. Tay nghề ta không tệ đâu."

    Ánh mắt Hàn Thiên Tuyết chợt lóe, rồi do dự gật đầu.

    Làm đồ ăn không khó, tay nghề Từ Ngôn quả thật bất phàm, không bao lâu mùi thức ăn thơm ngào ngạt tỏa ra. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn, một bình Linh tửu, hai chén rượu đầy.

    "Sư tỷ, ta có thể độn tẩu được trăm trượng rồi."

    Gặp đồ ăn, Từ Ngôn không khách khí ăn một lèo đến lưng bụng, mới dương dương đắc ý nói.

    "Trăm trượng quá ngắn, vẫn còn chưa đủ..."

    Hàn Thiên Tuyết như có tâm sự gì đó, gắp thức ăn lên, nửa ngày vẫn không động.

    "Đợi ta Kết Đan xong, có lẽ còn độn được xa hơn." Từ Ngôn rất nghiêm túc nói.

    "Sư đệ." Hàn Thiên Tuyết đặt đũa xuống, nói: "Đột phá Hư Đan rồi, nhớ phải tập luyện phong độn, không được coi nhẹ."

    "Đã biết." Từ Ngôn nghi ngờ đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt. Hắn vẫn không rõ vì sao vị sư tỷ này rất hay đốc thúc vụ phong độn.

    Nhìn Từ Ngôn đang vùi đầu ăn, khuôn miệng mang hơi thở đàn hương của Hàn Thiên Tuyết khé há mở, muốn nói gì đó, lại im lặng không nói nữa.

    Trên đỉnh núi hoang cách Kim Tiền tông hơn trăm dặm, một bóng người cao gầy đang dõi mắt về phương Bắc.

    Không bao lâu, gió mát lưu chuyển, Hàn Thiên Tuyết từ trong gió mát hiện ra.

    "Sư tôn."

    Hàn Thiên Tuyết cúi đầu, đứng ở sau lưng bóng người cao gầy kia.

    "Hắn sắp Kết Đan rồi a."

    "Khoảng hai năm tới, sẽ đột phá Hư Đan cảnh."

    "Rất tốt, đợt chọn người cuối cùng, đều sẽ tiến vào hết. Có thể thành công hay không đành trông vào lần này mà thôi."

    Nghe sư tôn nói vậy, Hàn Thiên Tuyết vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt khẽ chớp một cái, rồi ngẩng đầu nói ra: "Sư đệ có thiên phú tu luyện cực cao, có thể chờ hắn tu luyện thêm chút thời gian hay không..."

    "Không có thời gian."

    Bóng dáng cao gầy kia thở dài băng hàn và ngưng trọng, trầm giọng nói: "Lúc này đây đã tới kỳ hạn trăm năm. Thiên Nam sẽ phải nghênh đón hạo kiếp chân chính. Ta biết hắn rất không tầm thường, nhưng chúng ta thật sự không có thời gian, chỉ có phá vỡ tầng cấm chế cuối cùng mới may ra có thể khắc chế được hạo kiếp. Bằng không mà nói, Thiên Nam này sẽ hoàn toàn biến thành đại dương mênh mông."

    Lời nói khẽ, bóng dáng cao gầy kia dần dần tan biến trong hư vô, Hàn Thiên Tuyết quay đầu nhìn về phía tông môn, than nhẹ một tiếng, hóa thành gió mát đuổi theo sư tôn mà đi.

    ...

    Trong Thiên Hải lâu, Từ Ngôn dọn dẹp xong bát đũa, bèn đi vào sân, nhìn giếng nước cười hắc hắc không thôi.

    Trong giếng chính là linh nhãn, Từ Ngôn cũng muốn nhìn xem tinh túy linh nhãn trong đó có hình dạng thế nào, nhưng thấy Khi Phong khuyển nằm bên cạnh giếng, chỉ còn nước há hốc miệng.

    Con Đại Hoa kia rõ ràng là Đại yêu thủ hộ linh nhãn này, nếu tóm lấy linh nhãn tinh túy thì chỉ có thể bị con chó Đại Hoa cắn chết mà thôi.

    Từ Ngôn lắc đầu, bỏ tâm tư không đàng hoàng kia đi, tiếp tục tu luyện.

    Trúc Cơ cảnh là trụ cột của tu hành giả, tiếp đó là Hư Đan mới chính thức được xem là bước chân vào hàng ngũ cao thủ.

    Chỉ chớp mắt. Từ Ngôn đã ở Thiên Hải lâu gần hai năm.

    Từ Ngôn đã sớm vứt bỏ tâm pháp Trúc Cơ, suốt hai năm vừa qua cùng với ba năm ở Tề quốc hắn chỉ chuyên tâm tu luyện Ích Vân quyết, linh khí trong đan điền càng thêm tinh thuần. Hắn đã cảm giác được cực hạn cảnh giới Trúc Cơ.

    Linh khí sớm đã thành đoàn, có chút ngưng thực như đan . Chỉ cần sáng lập ra Tử Phủ là hắn có thể có thể chân chính bước chân vào cảnh giới thứ hai của tu hành giả.

    Cảnh giới Hư Đan!

    Màn đêm như lụa, vòm trời đen kịt với hàng ngàn sao trời xoay chuyển. Thanh niên ngồi xếp bằng trong sân tản ra tất cả nỗi lòng, lẳng lặng nhìn vào sâu trong bầu trời đêm.

    Từ Ngôn nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, cũng thấy một vòng trăng khuyết cong cong, như ánh mắt cười của nương tử.

    "Hồng Nguyệt, vi phu đi trước rồi. Ta sắp tới Hư Đan rồi. Xem ra nương tử sắp thua cuộc rồi..."

    Từ Ngôn vui vẻ cười cười đi vào Thiên Hải lâu, hắn bình tâm tĩnh khí, kinh mạch toàn thân ở vào một loại cảnh giới cực tĩnh. Đến khi mặt trời đã lên cao, bóng người ngồi tĩnh tọa cả đêm bỗng nhiên mở hai mắt ra.

    Trong mắt phải hắn lập lòe ánh sáng, mắt trái lại có tinh văn lưu chuyển, một luồng linh khí tràn đầy lập tức tràn ra khỏi cơ thể hắn!

    Từ Ngôn đưa tay ra, ngoài bỏ một hạt Hối linh đan mà Hàn Thiên Tuyết đưa cho vào bụng thì hắn không dùng thêm linh thạch nào nữa, cứ vậy chìm vào phá cảnh.

    Đột phá cảnh giới ngay trong linh nhãn này là ổn thỏa nhất, bởi vì linh khí nơi này quá nồng đậm, theo kinh mạch toàn thân hắn bạo khởi, cả người hắn như chìm vào trong cơn lốc linh khí.

    Một lượng lớn linh khí chảy vào trong cơ thể hắn, được kinh mạch luyện hóa đầy tinh thuần rót vào trong đan điền. Một luồng ý niệm bất khuất từ trong đầu Từ Ngôn xoay chuyển, rồi cứ vậy tiếp diễn mãi cho đến khi mi tâm hắn tản ra hào quang tím.

    Tử Phủ mở, Hư Đan thành!

    Cảm nhận cảm giác kỳ dị khi đan sinh tử phủ, trong lòng Từ Ngôn vẫn yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Đến khi giữa hai hàng mày của hắn lộ ra một vầng ánh sáng vàng, hai mắt đang nhắm lại của hắn như bừng tỉnh, vẻ mặt biến đổi!
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 561: Kim Đan cổ quái

    Dịch: Hoangtruc
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tích Tử Phủ, sinh Hư Đan, thành cảnh giới Hư Đan.

    Hư Đan tồn tại giống như đan thể, ngưng thực vô chất, nội đan như khói ảo, ẩn chứa linh khí tinh thuần gấp chục lần Trúc Cơ. Không chỉ có linh khí vượt xa Trúc cơ mà trong Hư Đan còn tự sinh ra Đan hỏa.

    Đan hỏa huyền ảo hòa hợp với ý niệm của thần hồn, tụ sinh từ tâm huyết, tùy tâm mà động. Có thể nói đó chính là đặc điểm khác biệt nhất giữa hai cảnh giới Hư Đan và Trúc Cơ.

    Từ Ngôn cũng dần hết kinh hãi, có lẽ chỗ mi tâm hiện ánh vàng chỉ là dấu hiệu Đan hỏa sinh ra mà thôi. Do hắn chưa rành rẽ về Hư Đan cảnh cho nên mới kinh hoảng đến toát mồ hôi như thế mà thôi.

    "Hóa ra chỉ là Đan hỏa mới sinh..."

    Từ Ngôn khôi phục lại sắc mặt, vui sướng cảm thụ được lực lượng bộc phát đầy tràn trong cơ thể, nhìn vào cơ thể là một dải kinh mạch hẹp dài thêm kiên cường dẻo dai, mãi đến khi tinh thần của hắn tiến nhập Tử Phủ, nhìn thấy vẫn là một vầng ánh vàng chói mắt lóng lánh.

    Không phải Đan hỏa!

    Mồ hôi lạnh bên hàng tóc mai hắn chợt chảy dài, trong hai mắt đã đầy kinh hãi.

    Hắn cảm giác được Hư Đan của mình không hư ảo như mây khói, mà lóe ra đạo ánh sáng vàng. Không phải Hư Đan ngưng thực vô chất mà là một hạt Kim Đan rõ ràng.

    Làm sao lại như vậy?

    Từ Ngôn kinh hãi, vội vàng nhớ lại những bí văn về Hư Đan cảnh đã đọc.

    Dù là sách vở nào, hay từ lời sư tỷ Hàn Thiên Tuyết đi nữa thì vẫn là cùng một chân tướng Hư Đan. Tu sĩ Hư Đan thông thường có bản thể Hư Đan như đan, thế nhưng lại như mây như khói, mặt ngoài đơn giản tự nhiên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện dị tượng như có ánh vàng.

    Kim Đan... Kim Đan?

    Nỗi lòng Từ Ngôn kinh hãi không cách nào bình tĩnh lại được. Hắn không nghĩ ra vì sao mình lại ngưng tụ ra Kim Đan, mà không phải là Hư Đan?

    Chẳng lẽ là linh khí trong linh nhãn quá mức dồi dào?

    Hay là do quái vật bên trong mắt trái gây nên?

    Hắn trừng mắt trái lên, ngoại trừ có tinh văn lưu chuyển trong mắt thì cũng không có gì nữa cả.

    Mãi vẫn không thể giải thích được nghi hoặc, Từ Ngôn đành kết thúc quá trình phá cảnh, không dám nghĩ nhiều nữa mà ngồi xếp bằng tĩnh tâm, củng cố cảnh giới bản thân.

    Dù là Hư Đan hay là Kim Đan thì sau phá cảnh, nhất định cảnh giới vẫn không ổn định, cần phải củng cố lại mới có thể hoàn toàn bước vào cảnh giới Hư Đan được.

    Những ngày tiếp theo, Từ Ngôn vẫn một mực, ngồi xếp bằng tu luyện. Mãi đến khi ngày thứ bảy trôi qua, hắn mới mở mắt ra.

    Suốt bảy ngày này, con chó Đại Hoa quanh năm nằm ngủ bên giếng nước trong sân lúc này lại đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Hải lâu. Thậm chí nó còn không nháy mắt, trong mắt có mờ mịt, lại có kiêng kị thật sâu.

    Khi Phong khuyển cảm nhận được một cỗ uy áp đặc thù, tuy với Đại yêu như nó vẫn không đáng kể nhưng lại là một loại uy áp rất đặc biệt. Dường như cỗ uy áp này chỉ tồn tại độc nhất vô nhị trên người một mình hắn mà thôi.

    "Vẫn là màu vàng ..."

    Cảnh giới vững chắc rồi, Từ Ngôn lại lần nữa cảm giác . Hắn phát hiện Hư Đan của mình vẫn có ánh vàng lập lòe như cũ, hình thù như quả cầu vàng, không mờ ảo mà còn rõ ràng như thực chất nữa.

    "Không phải là Hư Đan sao? Làm sao lại thành Kim Đan?"

    Từ Ngôn phiền lòng đầy nghi hoặc, đột nhiên hắn có ảo giác rằng mình là một dị loại. Người khác đều là Hư Đan, duy chỉ có hắn ngưng ra một quả Kim Đan, như thể người khác chỉ có một cái đầu, còn hắn mọc ra hai cái vậy...

    Hắn sờ lên cổ mình, xác định trên cổ vẫn là một cái đầu mới yên tâm vài phần. Hắn lại vội vàng tìm gương đồng nhìn ngắm mình vài lần.

    "Không có gì thay đổi a, chẳng lẽ vì ta Ngũ Hành thuộc kim?"

    Nhìn hồi lâu, Từ Ngôn gãi gãi đầu, nghi hoặc tự hỏi.

    Cái mà hắn tự cho rằng mình là Ngũ Hành thuộc kim căn bản không tồn tại trong giới tu hành này, bởi vì tất cả tu hành giả đột phá Trúc Cơ đều là Hư Đan, duy chỉ có hắn ngưng Kim Đan mà thôi.

    Từ Ngôn đầy nghi hoặc khó hiểu, mà đám dân chúng Đại Phổ cũng đang lâm vào nghi hoặc khó hiểu.

    Mấy ngày qua, mỗi ngày ở Đại Phổ hầu như đều phát sinh động đất một lần. Đại địa khẽ chấn động mang đến nỗi sợ hãi chưa từng có cho đám dân chúng, hơn nữa còn kéo dài liên tục khiến bọn họ còn tưởng rằng có hạo kiếp phủ xuống. Cho nên tất cả chùa miễu, đạo quán Đại Phổ đều chật kín người, dù là người nghèo thì cũng ở nhà đốt hương thành kính cầu khẩn ông trời phù hộ.

    Cũng may phần lớn Đại Phổ cũng chỉ chịu chấn động rất nhỏ, người ở kinh thành chỉ cảm giác mặt đất khẽ chao đảo, hơn nữa Hoàng tộc còn phái rất nhiều quân sĩ đi đến các nơi, vừa có ý trấn an, vừa là trấn áp dân chúng nên cũng hạn chế ảnh hưởng đi nhiều.

    Chấn động theo chiều hướng giảm dần về phía đông, ngược lại ở cực tây lại nặng nề hơn. Nếu lần theo cường độ phát ra nơi chấn động, có lẽ sẽ phát hiện đầu mối tại một ngọn núi cao bao phủ đầy chướng khí.

    Tòa núi cao này có tên là Tê Phượng sơn!

    Bên trong Thiên Hải lâu, Từ Ngôn suy tư trọn vẹn một ngày vẫn không tìm ra nguyên do bản thân ngưng tụ ra kim đan bèn dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa mà chuẩn bị ghé qua Sở Hoàng sơn một chuyện.

    Có sư huynh là cường giả Nguyên Anh ở đó, nghe ngóng một phen có lẽ biết được đáp án.

    Vừa ra cửa, bước chân Từ Ngôn đã khựng lại.

    Bên giếng nước, con chó Đại Hoa đã tỉnh lại, hơn nữa giương mắt bất thiện, trong cổ họng gầm gừ trầm thấp.

    "Phong tỷ đói bụng sao? Góc tường có quả cà, chẳng qua còn chưa chín lắm, ngươi cố đợi thêm vài ngày đi?"

    Nhìn thấy Khi Phong khuyển khác thường khiến Từ Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà sử dụng pháp ấn Hàn Thiên Tuyết dạy cho mở cửa sân, đẩy cửa mà đi.

    "Hư Đan, Kim Đan, có thể nào một quả Kim Đan chống đỡ được hai quả Hư Đan hay không?"

    Từ Ngôn khống chế Sơn Hà đồ, có chút mong đợi. Dù sao hắn cũng không thấy có thêm dị dạng gì nữa sau khi đan thành, cho nên xem ra ngưng tụ Kim Đan cũng không có chỗ xấu gì.

    Sơn Hà đồ đón gió bay đi, hướng thẳng đến Sở Hoàng sơn. Viện tử nơi Sở Bạch cư trú đã gần ngay trước mắt.

    Từ Ngôn thở phào một hơi, chợt nghe phía sau lưng có tiếng pháp khí phi hành truyền đến. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một nữ tử đang đứng trên một chiếc thuyền mộc, vẻ mặt bối rối, thần sắc phong trần mệt mỏi, đang nhắm thẳng về hướng chỗ ở của Sở Bạch.

    Quét mắt qua đối phương, mới đầu Từ Ngôn còn tưởng là đệ tử Sở Hoàng sơn nên không để ý. Thế nhưng hắn nhanh chóng trở nên kinh ngạc.

    Rốt cuộc Từ Ngôn đã nhớ ra mình từng gặp qua nàng kia rồi. Đó là nữ đệ tử tên là Tiểu Quân trong Lưu Lan cốc, lúc trước hắn tới Lưu Lan cốc cũng do một tay Tiểu Quân an bài chỗ ở cho mình, còn cảnh cáo Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt không được đi loạn.

    "Tiểu Quân?"

    Từ Ngôn lên tiếng hỏi, Sơn Hà đồ ngừng lại, có điều không rõ vị Tiểu Quân kia qua lo lắng hay không nghe thấy Từ Ngôn hỏi mà không ngừng chút nào, một mạch tiến thẳng đến sân nhỏ của Sở Bạch.

    Từ Ngôn nghi hoặc đi theo, cũng nhanh chóng ghé tới viện tử.

    Cửa phòng khẽ động, Sở Bạch sớm đã nghe thấy có người đến nên nhanh chóng đi ra. Nhìn thấy Từ Ngôn đến, lại cảm giác khí tức Hư Đan từ Từ Ngôn, Sở Bạch lập tức phá lên cười.

    "Hảo tiểu tử! Mới vài năm đã thành công ngưng kết Hư Đan. Sư huynh chờ ngươi đại thành Nguyên Anh đấy, đến lúc đó hai chúng ta luận bàn một phen, hặc hặc!"

    Sư đệ tiến giai khiến Sở Bạch rất vui vẻ, đến khi nhìn thấy Tiểu Quân, y chợt sững người.

    Không đợi Sở Bạch nhận ra mình là ai, Tiểu Quân đã đầy nước mắt vội vã thi lễ nói: "Vương gia, người nhanh tới cứu cốc chủ đi a, trong hàn đàm Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu, cốc chủ không rõ sinh tử thế nào rồi!"
     
    inthenight and banhdacua25 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 4: Tu hành lộ
    Chương 562: Đại yêu không dễ nuôi

    Dịch: Hoangtruc
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Một câu Đại yêu xuất hiện không chỉ khiến Từ Ngôn kinh sợ cứng người mà còn khiến dáng tươi cười của Sở Bạch lập tức tiêu tán không còn một mảnh.

    Lúc này Sở Bạch đã nhận ra Tiểu Quân là đệ tử Tư Mã Lưu Lan, y không nói hai lời, cả người khẽ động bay lên không trung, như một mũi tên phóng nhanh ra khỏi tông môn, đi thẳng hướng tới Lưu Lan cốc.

    Tư Mã Lưu Lan vẫn luôn là một phần nhung nhớ của Sở Bạch, dù đối phương đã từng là phi tử của hoàng huynh thì y vẫn chưa bao giờ cắt đứt phần nhân tình này cả.

    Mãi đến khi hoàng huynh mất đi, Tư Mã Lưu Lan ẩn trong Lưu Lan cốc, trong lòng Sở Bạch vẫn luôn cho rằng Tư Mã Lưu Lan là nữ nhân của Sở Bạch Bào y.

    Cho nên nghe nói Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu, Sở Bạch không chút do dự chạy thẳng tới Lưu Lan cốc tương trợ.

    Sở Bạch đi quá nhanh, cho nên không ai giải đáp được dị tượng Kim Đan cho Từ Ngôn cả. Hơn nữa, ngoại trừ sư huynh và Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn không định tiết lộ cơ mật bản thân cho người khác biết.

    Nhìn thấy Tiểu Quân vẫn còn lau nước mắt, Từ Ngôn đành tiến lên hỏi chuyện: "Ngươi làm sao trốn tới đây được? Không phải trong hàn đầm Lưu Lan cốc chỉ có một con Yêu linh quái ngư thôi sao? Làm sao lại xuất hiện Đại yêu?"

    "Ta mới từ Tê Phượng trấn trở về, nhìn thấy một vị sư tỷ toàn thân đầy máu nằm ngoài cốc. Nàng là đệ tử trông coi cửa vào cốc, liều chết trốn thoát ra, nói với ta vài câu đã chết mất rồi. Mà ta cũng không vào sơn cốc được rồi, hu hu hu... Ồ, ngươi là Thiên Môn hầu?"

    Bị nhận ra, Từ Ngôn có chút lúng túng.

    Dù là ở Tề Quốc hay Phổ quốc, thì thanh danh Thiên Môn hầu cũng không quá tốt đẹp gì.

    "Là ta a, hắc hắc, năm đó là cô dẫn ta vào cốc còn gì." Từ Ngôn chuyển chủ đề hỏi: "Cuối cùng trong Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu gì hả? Cô có thấy không?"

    "Không rõ, không vào sơn cốc được, chỉ có thể thấp thoáng thấy sâu bên trong sơn cốc có gọng càng cực lớn đang lắc lư, rất lớn a."

    "Càng lớn? Chẳng lẽ là một con cua khổng lồ?" Từ Ngôn tự thầm thì, đề cập đến cua, khóe mắt hắn lập tức co rút lại.

    Trong hàn đầm Lưu Lan cốc không có cua, có điều lúc Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt bị nhốt trong động quật dưới lòng đất có phát hiện không ít cua nhỏ, lại còn mang theo linh khí, ăn vào đảm bảo no bụng...

    Âm thầm quét mắt nhìn đống cua đá chất đầy trong túi trữ vật, vẻ mặt Từ Ngôn đầy khó coi, bèn nói với Tiểu Quân vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi Sở Hoàng sơn.

    "Không phải là con cua mẹ trở về, phát hiện đám cua nhỏ mất tích hết nên mới giận dữ mà đánh vào Lưu Lan cốc chứ?"

    Ngồi trên Sơn Hà đồ, da đầu Từ Ngôn chợt run lên. Nếu hắn đoán không lầm, lần này Tư Mã Lưu Lan gặp trắc trở là do một tay Từ Ngôn tạo dựng nên đấy.

    "Không trùng hợp vậy chứ!"

    Từ Ngôn cười khổ, lẩm bẩm: "Lưu Lan sư tỷ, không phải ta cố ý gài tỷ đâu a, ai bảo đám cua nhỏ kia ở cả trong động quật đó làm gì, là vô ý cả thôi a..."

    Từ Ngôn thầm cầu nguyện sư huynh xuất mã có thể cứu được Tư Mã Lưu Lan, còn mình quay trở về Thiên Hải lâu, đi ngang qua nhà ăn còn mang theo một giỏ quả cà trở về.

    Với cảnh giới hiện tại thì hắn vẫn không có cửa thắng Đại yêu, cho nên không đi Lưu Lan cốc thì hơn.

    "Phong tỷ, mang về cho ngươi đồ ngon đây, nhiều quả cà như vậy chắc đủ ăn rồi hả?"

    Đặt một giỏ quả cà lớn trước mặt Đại Hoa, Từ Ngôn híp mắt nói: "Thương lượng đi, về sau ngươi theo ta đi, đảm bảo ngày nào ngươi cũng có cà ăn. Nhất định lão đầu tử như Thái Thượng trưởng lão chỉ biết tu luyện cả ngày, không biết nuôi nấng Linh cầm đâu."

    Tiểu tâm tư của Từ Ngôn đã định là vô dụng, có điều giỏ cà lớn kia đã bị Khi Phong khuyển ăn sạch không thừa một quả. Sau đó nó liếm mép ngã đầu ngủ, căn bản không thèm nhìn Từ Ngôn.

    Xem ra Đại yêu không dễ nuôi a...

    Từ Ngôn lắc đầu cảm thán, đi vào Thiên Hải lâu. Chợt nhớ sư tỷ đã dặn dò, cho nên hắn lại bắt đầu khổ tu phong độn.

    Ngoại trừ Sở Bạch, không ai biết rõ Từ Ngôn đã Kết Đan rồi, càng không người biết Đại Phổ sắp phải nghênh đón một lần rung chuyển kinh hoàng nữa.

    Một nơi thâm sơn, có ngọn núi tên là Lão Phần sơn, bên sườn núi này có một cái khe hẹp dài đầy âm trầm, quanh năm có gió lạnh trong khe hắt ra khiến cho thân núi bên phía khe đó phủ đầy sương lạnh.

    Thời điểm Từ Ngôn Kết Đan, không chỉ có Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu nổi giận, mà sâu trong Lão Phần sơn cách xa vạn dặm cũng xuất hiện tung tích Đại yêu.

    Một cánh tay trắng bệch từ trong cái khe hẹp nơi thân núi lò dò đi ra. Sau đó là một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.

    Đó là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, nhìn qua thập phần xinh đẹp, trên người khoác trường bào chắp vá xưa cũ mà đơn giản, hai chân trần, tóc dài thẳng đến mắt cá chân.

    Trong tích tắc lúc nữ tử đi ra khỏi khe hở trên thân núi, toàn bộ chim thú trong núi hoang đều run rẩy yên lặng.

    Quanh đó trăm dặm không có lấy tiếng trùng kêu, chim hót!

    "Thiên Nam, Đại Phổ..."

    Giọng nói khàn khàn trầm thấp từ trong miệng nữ tử phát ra, khóe môi tái nhợt chậm rãi nhếch lên một nụi cười vô cùng yêu dị.

    Một bước đạp xuống, nữ tử đi dọc theo thân núi xuống, hệt như thể đi trên đất bằng, bước chân ổn trọng mà nhẹ nhàng cứ vậy theo vách đá thẳng đứng đi xuống.

    Theo đó, chân trời phía xa như có mây gió biển chuyển.

    Rầm rầm ...

    Thông Thiên hà không ngừng không nghỉ càng lúc càng cuộn trào những cột sóng cao.

    Nước sông gào thét nhấp nhô tràn tới, dần dần mặt sông càng lúc càng dâng cao, dần dần một con sóng đã tràn khỏi mặt sông, đánh thẳng vào đá vụn bên cạnh bờ. Nước sông đã nhuộm ướt mấy hòn đá nhỏ vô danh cạnh bờ, đã sắp bắt đầu quấy lên đại biến đổi của cả thiên hạ!

    Từ Ngôn vẫn đang khổ tu phong độn trong Thiên Hải lâu. Hôm nay hắn thi triển, độn ra khỏi mấy trăm trượng, thậm chí ngàn trượng đã không thành vấn đề rồi. Còn về phần Kim Đan bên trong Tử Phủ đã bị hắn xem nhẹ hoàn toàn.

    Vài ngày sau khi kết đan, ngoại trừ màu sắc đan thể thì Từ Ngôn phát hiện kim đan của mình không có khác biệt gì lớn với Hư Đan của người khác, trừ một chuyện.

    Đó là linh khí trong Kim Đan của hắn đủ để chèo chống gấp ba lần linh khí của trưởng lão Hư Đan bình thường!

    Nhằm chứng minh mức linh khí kim đan của mình mà Từ Ngôn còn cố ý tìm một vị trưởng lão Hư Đan Thiên Hải lâu luận bàn. Mãi đến linh khí đối phương triệt để hao hết thì hắn đã có thể đại khái đoán được mạnh yếu của kim đan mình rồi.

    Linh khí nhiều hơn Hư Đan gấp ba lần không chỉ giúp Từ Ngôn đối phó với nhiều đối thủ trong một lúc, mà có khiến những pháp thuật hắn thi triển ra mạnh mẽ hơn trưởng lão Hư Đan khác vài phần.

    Rốt cuộc Từ Ngôn cũng kết luận, Kim Đan là đồ tốt, có ích lại không hại, còn về lai lịch kim đan thế nào đành phải đợi sư huynh trở về mà thôi.

    Trong khoảng thời gian này, tin tức Từ Ngôn đột phá Hư Đan cũng đã từ Thiên Hải lâu truyền ra ngoài. Hơn hai mươi tuổi đã trở thành cường giả Hư Đan khiến tất cả mọi người bội phục không thôi. Thậm chí trong mắt cường giả Nguyên Anh, loại thiên phú kinh người của Từ Ngôn mới xứng đáng được Thái Thượng trưởng lão thu là chân truyền.

    Nghe nói Từ Ngôn tiến giai, Bàng Hồng Nguyệt vui mừng không thôi.

    Sở Linh Nhi lại oán thầm, mắng gia hỏa vừa gặp mặt nàng đã bỏ chạy.

    Nhiếp Ẩn ở Linh Yên các vừa bội phục, lại vừa vui mừng thay cho Từ Ngôn, tiểu đệ tử nhỏ nhiều năm trước hôm nay đã tính là cường giả chân chính trong tông môn rồi.

    Trong thời gian này, không chỉ có tin tức Từ Ngôn trở thành Hư Đan truyền khắp tông môn, trong chủ đề hội đàm của đám trưởng lão và đệ tử tông môn còn có thêm một tin tức kinh người nữa.

    Tề Mi sơn có thiên phong xuất hiện, là dấu hiệu biểu thị Ma La động lại một lần nữa mở ra!
     
    inthenight and banhdacua25 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)