Tiên Hiệp Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Thân Vẫn Chỉ Tiêm - C112

  1. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 76: Tà tính Bắc Linh

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Hậu Nghệ, bạch y thắng tuyết, lãnh tĩnh cô tịch, đại cung trong tay như vầng trăng tròn.

    Trong sơn lâm u ám, thiên địa nguyên khí vô hình điên cuồng tụ về phía cây cung trong tay y, đại cung đen kịt giống như là vực sâu biển rộng, thôn phệ linh khí vô tận mà lại vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.

    Bỗng nhiên thiên địa nguyên khí đông lại, một mũi tên màu đen chợt xuất hiện.

    Hậu Nghệ không nói nửa câu đã bắn mũi tên ra ngoài, mặt như sương lạnh, cô tịch như màn đêm.

    Tuy thân thể Nam Lạc đã đi xa nhưng tinh thần hắn vẫn nằm trên người Hậu Nghệ. Hắn có cảm giác không thể chạy trốn nổi, tựa như cho dù có trốn tới đâu cũng chẳng thể tránh nổi mũi tên này.

    Ngay khi mũi tên rời dây, Nam Lạc đã độn ra ngoài, hắn khắc chế cái cảm giác này trong lòng mình, cố gắng ẩn độn.

    Chỉ là khi hắn mới ẩn vào hư không mũi tên như một tia chớp đen đã tới sau lưng, tựa hồ như không hề bị độn thuật đánh lừa, truy đuổi theo Nam Lạc, bấy giờ Nam Lạc biết dù mình có độn thế nào cũng không thể tránh được một mũi tên này.

    Thanh Nhan kiếm lại lần nữa rời vỏ, kiếm mang giống như sắc mặt Nam Lạc, trắng bệch mà quyết tuyệt.

    Thanh Nhan kiếm đã ngăn cản, người đã bay lên, nhưng mũi tên kia vẫn đâm thẳng về tim hắn.

    Đúng lúc này một lớp sương xám từ trên người Nam Lạc tràn ra, trong sương xám có một con sâu trong suốt đón lấy mũi tên.

    Đinh… Con sâu và mũi tên va chạm vào nhau tạo thành một tiếng vang như sắt thép.

    Con sâu trong sương xám nháy mắt bị thổi vang đi còn mũi tên hắc ám cũng phải đổi hướng chui vào trong cây, Nam Lạc không nghĩ nhiều, thân hình khẽ động, lập tức tiêu thất, trong không trung bỗng xuất hiện một cánh tay, tóm lấy con sâu nhỏ đang bay lượn kia rồi lùi về trong hư không.

    Cảnh rừng núi dưới những đại thụ che trời có một chút u ám, Hậu Nghệ tay cầm cung đứng thẳng, cổ họng y không ngừng chuyển động rồi một ngụm tiên huyết từ trong miệng phun ra, tạo thành một đám huyết vụ.

    Huyết vụ còn chưa hạ xuống thì y đã vũ động cây cung đen trong tay, chỉ một lát sau, huyết vụ tiêu thất cây cung thì dường như không hề dính một chút máu, y giơ cây cung lên, rồi nó giống như tiến vào một chiều không gian khác, lập tức tiêu thất.

    Hậu Nghệ lặng đứng, gió núi thổi qua, áo trắng phấp phơ, giờ khắc này y lại yếu tới như vậy. Một lúc lâu sau, y lảo đảo đi về phía thi thể.

    Chỉ thấy y đứng trước thi thể bị chém thành hai nửa của Chiếu Miên, nhắm mắt lại, dáng vẻ trầm mặc, một khí tức trầm thống đau thương phủ lên y.

    Một lúc sau, chỉ nghe y nói: “Chúng ta tuy tiến nhập đại vu cảnh sớm hơn ngươi nhưng thủ đoạn bảo mệnh của ngươi là nhiều nhất, hơn nữa ngươi còn tu linh hồn đoạt xá thuật, chỉ cần linh hồn bất diệt là có thể tồn tại. Không ngờ rằng trên tay hắn có pháp bảo tiêu diệt hồn phách người, sớm biết như thế, vô luận khi đó ra sao ta cũng sẽ bắn ra mũi tên thứ tư, là ta hại ngươi, ta hại ngươi…”

    Trong rừng núi, một nam tử bạch y thắng tuyết quỳ dưới một gốc đại thụ, một thi thể tiên huyết đầm đìa nằm trên mặt đất.

    Nếu Nam Lạc bỏ chạy chậm một chút hoặc giả quay đầu lại nhìn thì hắn có thể phát hiện ra bạch y nhân cũng chẳng còn sức lực nữa, chỉ là y che giấu vô cùng tốt hơn nữa y muốn một kích là giết được Nam Lạc, dùng mệnh mà chiến.

    Khoa Phụ hồn hậu cởi mở, HÌnh Thiên thô bạo vô cùng, còn Bạch Y Hậu Nghệ – mặt lạnh tâm nóng, nghĩa khí vô song. Nam Lạc chưa từng nghe những lời truyền lưu này trong Vu tộc nhưng hắn lại có thể nhìn thấy mối thù đã kết trong mắt Hậu Nghệ, thậm chí còn là loại thù hận không chết không thôi, cho nên hắn mới không do dự mà rút kiếm.

    Thiên địa này linh khí nồng nặc, tuy có chia tầng thứ nhưng dù là nơi nào cũng đều có thể dưỡng thương, Nam Lạc bây giờ cũng chẳng dám đi nơi linh khí tụ tập, chỉ đành tìm một núi hoang trốn vào trong lòng đất.

    Điều hắn không ngờ tới là núi hoang này lại có một linh mạch nhỏ, trong lòng hân hoan, vội đả toạ tồn thần.

    Còn con sâu nhỏ mà hắn chộp đi cùng dường như đã bị hắn bỏ quên, lúc này, con sâu đó đang lặng im trong đan điền Nam Lạc tựa như đang suy nghĩ thứ gì đó.

    Ba ngày, với một tu sĩ thì chẳng coi là đâu nhưng đối với Nam Lạc thì thực quý giá, một là có thể dưỡng tốt thương thế, còn hai đó là hắn có thể lập tức đi tới Bất Chu Sơn.

    Trên một ngọn núi hoang ngay cả cỏ dại cũng không mọc được đột nhiên xuất hiện một cái đầu người, người nọ cực kỳ cảnh giác nhìn khắp chung quanh, sau đó hai tay lộ ra, chống người trên mặt đất trèo lên, còn nơi mà hắn trèo lại giống như nước trở lại nguyên trạng.

    Người này chính là Nam Lạc, ngắm nghía xung quanh một lúc, thở dài một hơi, sau đó lại nhìn vai trái mình, vết thương đã lành, nhưng Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào lại có một lỗ, tuy lỗ không lớn, mắt thường cũng sẽ không phát hiện nhưng dù sao cũng đã rách, điều này khiến Nam Lạc có chút khó chịu, một bộ y phục như vậy thế mà đã rách.

    Đúng lúc này bên người hắn đột nhiên xuất hiện một người.

    Một nữ tử, trong lòng hơi kinh hãi vội quay đầu nhìn. Hàm răng trắng ngần, nụ cười dịu dàng, có một chút mỹ lệ mà tà dị.

    Y phục trên người nàng không ngừng luân chuyển ba màu, cuối cùng biến thành màu xanh giống như bộ y phục trên người Nam Lạc. Nàng đang cười nhưng Nam Lạc cảm giác được trong mắt nàng có một luồng tà khí.

    Nữ tử đột nhiên xuất hiện khiến Nam Lạc có chút ngạc nhiên, tuy không cảm giác được nàng có địch ý nhưng ánh mắt nàng khiến hắn không khỏi phòng bị.

    “Cô nương là?” Nam Lạc hỏi

    Nữ tử mang chút tà khí kia chớp mắt nói: “Ngươi nói trước đi”

    “Thanh âm thật trong trẻo êm tai” Nam Lạc vừa nghĩ vừa cười đáp: “Nhân Tộc Nam Lạc”

    “Nhân tộc Nam Lạc…” Nữ tử đi xung quanh Nam Lạc, tựa hồ như đang suy nghĩ gì, sau hai vòng nàng đột nhiên dừng lại nói: “Ta gọi là nhân tộc Bắc Linh” Nói xong nàng tỏ ý cười, tựa hồ đối với tên của mình vô cùng thoả mãn.

    Nam Lạc nghe tên nàng không khỏi cười nói: “Cô nương không muốn cho ta biết thì cứ nói thẳng, hà tất phải dối ta” Nói rồi cầm gương chiếu một cái rồi cười nói “Nguyên lai ngươi là con sâu kia”

    Lời hắn vừa dứt, nữ tử biến sắc, mắt lộ vẻ băng lãnh, trong nét tà dị giờ còn thêm một chút tàn nhẫn.

    Chỉ nghe nàng lạnh lùng nói: “Ngươi dám chế nhạo ta” Tiếng nói vừa dứt, thân thể nàng đột nhiên tiêu thất, một con sâu nhỏ gần như trong suốt xuất hiện trong không trung, rồi khẽ động một cái, đã tiêu thất

    Kiếm bên hông Nam Lạc loé lên, nhưng mới rút được một nửa lại dừng.

    Chỉ thấy nữ tử tà khí kia lại xuất hiện ở nơi đó, y phục trên người đã hoá thành màu đỏ.

    Nam Lạc đề phòng, chậm rãi cắm kiếm vào vỏ, vừa cười vừa nói: “Cô nương nói đùa, tại sao ta lại muốn chế nhạo ngươi, ta còn phải đa tạ ân cứu mạng của ngươi mới đúng”

    Nàng vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Nam Lạc, nghe lời hắn xong, vẻ tàn nhẫn hung ác độc địa kia mới chậm rãi biến mất.

    “Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi cứu ta trong tay lên Vu nhân kia, ta lại giúp ngươi đỡ một tiễn, chúng ta không ai thiếu nợ ai” Nói tới đây nàng ngừng một chút nhìn thoáng qua cánh tay cầm gương của Nam Lạc lạnh mặt nói: “Còn có, về sau đừng cầm gương này chiếu ta, bằng không ta nhất định thôn phệ linh khí của ngươi”

    “Ha ha, cô nương yên tâm, quyết sẽ không làm việc như vậy nữa” Nam Lạc khẳng định nói, trong lòng lại thầm nghĩ, rời đi rồi e rằng cũng sẽ không gặp lại sao mà còn có thể dùng Yêu Nguyệt chiếu ngươi nữa.

    Nữ tử chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dường như tốt hơn nhiều. Nam Lạc liền vừa cười vừa nói: “Tại hạ có hẹn với người, không quấy rấy cô nương nữa, xin cáo từ”

    Không chờ nữ tử này trả lời, Nam Lạc liền muốn bỏ chạy, chỉ nghe nàng hô: “Đợi chút, ngươi muốn đi đâu?”

    “Tại hạ có hẹn…”

    “Ta quan tâm việc ngươi có hẹn à, ta dù sao cũng không có việc gì, đi theo ngươi chơi cho vui”

    “Ta…”

    “Ngoài ra, đừng cứ gọi ta là cô nương, khó nghe chết, gọi ta là Bắc Linh”

    Nam Lạc bị nữ tử ngắt lời, trong lòng thầm nghĩ, dù sao cũng không có gì, tốt nhất là bỏ đi, nữ tử này hỉ nộ vô thường, cẩn thận là tốt, tránh chêu trọc nàng thêm phiền.

    Nghĩ tới đây liền cười khẽ: “Thế thì cùng đi, chỉ là phải đi tới Bất Chu Sơn, trên núi lúc này hẳn có vô số đại thần thông giả… Bắc Linh cô nương phải tự cẩn thận”

    “Ngươi yên tâm, ta muốn chạy không ai có thể bắt ta ở lại được” Ánh mắt có chút tà tính của Bắc Linh lại có thêm một phần kiêu ngạo.

    Nam Lạc thầm nghĩ, nói thì giỏi rồi, thế tại sao ngươi lại bị Chiếu Miên bắt chứ. Lòng nghĩ vậy nhưng mặt thì mỉm cười nói một tiếng đi thôi, rồi bước một bước, tiêu thất trong gió.

    Bắc Linh cười hì hì nói: “Còn muốn dùng độn thuật trốn ta” Bộ hồng y khẽ chuyển đã biến thành màu xanh rồi lập tức tiêu thất trong không trung.​
     
    banhdacua25, thienta and Lôi Soái like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 77: Thông Thiên đạo nhân luận tâm tính

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Thiên địa nguyên khí phân làm nhiều loại, sát khí có thể xâm nhiễm thân thể và linh hồn người cũng là một loại. Trên đỉnh Bất Chu Sơn, linh khí nồng nặc vô cùng nhưng lại pha lẫn sát khí vô tận, thế cho nên không có tu sĩ nào nguyện ý ở trên núi.

    Tuy nhiên bây giờ Bất Chu Sơn đã khác. Tuy mây mù giống như khi trước bao phủ cả núi, vẫn đứng sừng sững giữa trung tâm đại địa, bất động tịch mịch. Nhưng không biết từ lúc nào mà trên đỉnh đã có thêm một cung điện.

    Cung điện tựa hồ sinh ra với Bất Chu Sơn, dung hợp một cách hoàn mỹ, cung điện hoa lệ hợp với Bất Chu Sơn hùng tráng bổ sung, hỗ trợ cho nhau.

    Mây mù chỉ bao phủ từ lưng Bất Chu Sơn trở nên, chỉ nhìn thoáng qua chỉ thấy tầng tầng mây trắng liên miên như sóng nước, khi thì tĩnh lặng khi thì cuộn lên.

    Từ trên cung điện trên đỉnh Bất Chu Sơn, nhìn xuống chúng sinh

    Cung đình khổng lồ, tầng tầng lớp lớp, dưới ánh mặt trời toả ra kim quang rực rỡ.

    Trong điện lúc này đang có hai người đang nói chuyện với nhau, một ngồi một đứng.

    Người ngồi, mắt như ngôi sao, như nhìn thấu vạn vật thế gian. Mặc một bộ pháp bào màu đen, pháp bào giống như trời đêm, trong đó phảng phất như có vô số ngôi sao như ẩn như hiện, huyền diệu mê ly, gã là một trong những chủ nhân của thiên cung, cũng chính là Đế Tuấn trong lời của Phục Hy và Nam Lạc.

    Người đứng mặc một bộ huyền hoàng pháp bào, chính là Thái Nhất, y đứng lẳng lặng trong điện, tựa hồ như có một cảm giác áp bức toả ra từ người y.

    “Đại ca, bây giờ đã có rất nhiều người tới triều bái, ngươi không cần lo lắng nữa. Từ nay về sau ngươi chính là thượng đế trong thiên địa này, được chúng sinh triều bái, muôn đời bất diệt, đồng tồn với thiên địa.” Thái Nhất cười vang nói

    “Ha ha, nhị đệ bây giờ cũng chỉ là các tộc yếu mà thôi, đại thần thông giả vẫn chưa có ai tới” Ngồi trong vương toạ, dưới ánh vàng rực rỡ, Đế Tuấn cười khẽ nói, gã tuy nói vậy nhưng mắt đầy tự tin giống như tất cả đã trong lòng bàn tay vậy

    “Đại ca, ngày xưa ngươi nói trong thiên địa này, đại thần thông giả đông đảo, thê nhưng ngày đó dưới Hỗn Độn Chung cũng không có bao nhiêu sóng gió hêt, nếu có người không phục, Thái Nhất ta nhất định sẽ khiến họ hiểu được uy lực thực sự của Hỗn Độn Chung này”

    “Bản lĩnh của nhị đệ thì vi huynh biết chỉ là đừng quá kiêu ngạo” Đế Tuấn cười nói

    “Đại ca yên tâm… Ta tuy không có khả năng trắc thiên tính địa, che giấu thiên cơ điên đảo âm dương của ngươi, nhưng không phải là kẻ dễ bị tính toán, huống hồ còn có đại ca, làm gì có ai có thể tính kế chúng ta chứ, lão già của long cung và cả bất tử thân Phượng Hoàng không phải cũng hôi phi yên diệt trong lòng bàn tay ngươi sao…” Thái Nhất lớn tiếng nói, ngôn ngữ tựa hộ vô cùng bội phục vị đại ca này.

    Đế Tuấn mỉm cười, đôi mắt thâm thuý.

    Thái Nhất còn nói thêm: “Đáng tiếc tam đệ không chịu thụ phong, bằng không, ta là Đông Hoàng, hắn là Tây Hoàng hoặc Bắc Hoàng gì gì đó, ba huynh đệ chúng ta chẳng phải sẽ thật vui sao”

    “Tam đệ xuất thế sau chúng ta một quãng thời gian, dẫn tới thiên tư không đủ, tự biết pháp lực không mạnh nên từ chối thụ phong, chúng ta cũng không cần miễn cưỡng, có lẽ như vậy càng tốt, đã thế, ta không nên để cho người trên thế gian biết tới sự tồn tại của tam đệ” Đế Tuấn nhìn hư không, dường như có vô số điều thần bí chuyển động trong mắt y, lại phảng phất như xuyên thấu vạn vật nhìn thấy được thời gian sắp tới.

    Thái Nhất nhìn bộ dạng của Đế Tuấn, thanh âm đè thấp mấy phần hỏi: “Đại ca, có phải ngươi tính được cái gì rồi chăng?”

    Đế Tuấn chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau đột nhiên mở ra, trong mắt loé ra tinh quang thần bí, chỉ thấy y chậm rãi nói: “Ta đảo loạn âm dương, để người khác không tính được, thế mà không ngờ rằng lại có rất nhiều người cũng nhúng tay vào khiến ta cũng không thể tính rõ ràng được”

    “Người nào dám, đại ca nói xem là kẻ nào, ta sẽ đánh chết từng người một” Thái Nhất nghe được lời của Đế Tuấn, con mắt trừng ra tức giận nói.

    “Ha ha, Nhị Đệ đừng lo, dù có rất nhiều người nhúng tay, nhưng ta hãy còn tính được bày thành, còn bọn họ cả thảy cũng chỉ có ba mà thôi, có gì đáng sợ” Đế Tuấn mỉm cười nói, dáng tự tin, lộ ra khí tức thần bí.

    Đúng lúc này có người báo rằng tộc trưởng nhân tộc tới triều bái. Thái Nhất khẽ suy tư rồi nói chưa từng nghe qua nhân tộc, chắc là tộc yếu, không thấy cũng được.

    Tinh quang trong mắt Đế Tuấn lưu chuyển, ngón tay khẽ động, lập tức cười nói: “Nhân tộc tuy nhỏ yếu nhưng người tộc trường này không tệ, ngươi dẫn hắn tới Tinh Thần điện đi.”

    Người báo hành lễ đáp lời, lui xuống.

    “Đại ca, tộc trưởng nhân tộc chẳng lẽ là đại thần thông giả, hắn tên là gì, có lai lịch như thế nào” Thái Nhất nghi hoặc hỏi

    Đế Tuấn cười ha hả nói: “Người này tên Phục Hy, tuy không có đại thần thông, cũng không có bối cảnh gì, chỉ dựa vào ngộ tính mà có thể ngộ được bản lĩnh có chút tương tự với Hà Đồ Lạc Thư của ta”

    “Ồ, vậy mà còn có người có thể ngộ được bản lĩnh như vậy, thế thì phải đi gặp mặt rồi” Thái Nhất cười ha hả nói.

    —————

    Cách Bất Chu Sơn ngoài trăm dặm, trên một đỉnh ngọn núi lớn, có hai đạo nhân thanh y đang đứng, trong đó có một người mặt đầy chính khí, thái độ uy nghiêm. Còn một thì phong thái hào hiệp.

    Tinh quang mê ly bao trùm thân ảnh bọn họ. Phía sau họ mỗi người lại có thêm một người khác, một mặc đạo bào màu trăng sáng, một thì đạo bào vàng hơi đỏ.

    Chỉ nghe thanh y đạo nhân khí độ uy nghiêm kia nói: “Ngươi và ta từ khi quen nhau cho tới nay thường xưng huynh gọi đệ, không nghĩ rằng nháy mắt đã qua rất nhiều năm, Kim Ngao Đảo của ngươi càng lúc càng hưng thịnh”

    “Ngọc Hư Cung của huynh không phải cũng đã thu mười hai vị đệ tử sao. Đạo huynh có tầm mắt rất cao, có thể vào pháp nhãn của đạo huynh đương nhiên là kẻ thiên tư trác tuyệt, người đi theo ngươi lần này không hề tệ” Đạo nhân phong thài hào hiệp vừa cười vừa nói.

    “Ha ha sao so được với sư đệ đã có trăm ngàn đệ tử, Nghiễm Thành, còn không thay mặt chư vị sư đệ đa tạ sư thúc khích lệ đi” Đạo nhân khí độ uy nghiêm, nói với đạo nhân mặc đạo bào đỏ hơi vàng. Người phía sau y vội cung kính tiến lên thi lễ nói đa tạ sư thúc

    “Ha ha, miễn lễ miễn lễ, sư thúc ta thật nghèo, lần gặp mặt này cũng không chuẩn bị lễ gặp mặt cho ngươi, ngươi hành lễ với ta khiến ta có phần khó xử. Công Minh, ngươi cũng cúi đầu, coi như là đáp lễ đi! Ha ha…”

    Đạo nhân mặc đạo bào màu trăng sáng đáp lời, cũng cung kính hành lễ.

    Đạo Nhân khí độ uy nghiêm gật gật đầu ừ một tiếng rồi nói: “Không tệ, so với người kia thì tốt hơn”

    “Ha ha đạo huynh nói xuất thân của hắn ư” Đạo nhân phong thái hào hiệp vừa cười vừa nói

    “Ha ha…” Đạo nhân uy nghiêm cười mà không đáp

    “Đạo huynh quá hà khắc rồi, ngươi xem, người gần như trở thành thiên địa chủ tể nào có xuất thân giống ta và ngươi, vì vậy ta vẫn cho rằng thiên địa chúng sinh chẳng phân biệt cao thấp, bất luận ai cũng có tư cách nghe đại đạo” Đạo nhân hào hiệp nhìn tinh không, nhàn nhạt nói

    Đạo nhân uy nghiêm chắp hai tay sau lưng nhìn đại địa nói: “Nhưng cũng không thể như sư đệ chẳng quan tâm gì tới tâm tính, ai cũng truyền, nếu là kẻ chẳng đủ tâm tính mà lại học được thần thông pháp thuật vậy chẳng phải là gây ra đại hoạ, rắc rối cho thiên hạ thương sinh sao, nếu vậy thì lỗi là do ai”

    “Ha ha, đạo huynh nghĩ quá nhiều, ai có thể xác định được tâm tính của một người là thế nào chứ, cho dù bây giờ tốt, nhưng về sau có lẽ sẽ thay đổi. Tất cả sẽ thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh” Đạo nhân hào hiệp tựa như giờ khắc này đã nhìn thấu tất cả.

    “Trước đã lựa chon được tâm tính tốt, người như thế qua giáo dục sao lại thay đổi được, cho dù thay đổi cũng là cực hiếm, còn như ngươi thì lại là chiếm đa số” Đạo nhân uy nghiêm tự tin nói

    “Ha ha, chúng ta không nói vấn đề này nữa, lần này tới đây cũng chẳng phải luận đạo, đạo huynh, ngươi cảm thấy Đế TUấn và Thái Nhất đã tiến nhập Thánh đạo chưa?”

    “Thái Nhất hẳn đã tiến vào thánh đạo, còn Đế Tuấn chưa xuất thủ thì không thể rõ được, bất quá thiên địa âm dương điên đảo hẳn là do hắn làm, dù không tiến nhập thánh đạo cũng không dưới ta và ngươi”

    “Hừ, thánh đạo, danh thật lớn, Thông Thiên ta muốn xem thánh đạo có uy thế như thế nào” Đạo nhân hào hiệp vừa cười vừa nói, có một phong thái vô cùng phóng khoáng.

    “Sư đệ chớ xung động, thánh đạo là thế nào, ngày đó ngươi ta không phải đều cảm nhận được sao? Chờ thêm mấy ngày, chúng ta tới Thái Cực Cung của Thông Huyền sư huynh một chuyến”

    “Thông Huyền đạo huynh ư, không biết mấy năm nay có đột phá không, ngươi cảm thấy chúng ta ba người đồng loạt ra tay liệu có thể chém chết Thái Nhất không?” Thông Thiên đạo nhân mỉm cười nhìn tinh không tựa hồ nghĩ tới việc ba người chiến Thái Nhất.

    Đạo nhân uy nghiêm trầm mặc không nói, tựa hồ cũng suy nghĩ về vấn đề này.

    Thiên địa tĩnh lặng, có vô số đại thần thông giả cũng giống bọn họ, đứng ở ngoài trăm dặm đàm luận về hai người trên Bất Chu Sơn​
     
    banhdacua25 and thienta like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 78: Triều bái thượng đế

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Nam Lạc đã không còn là trẻ con mới rời khỏi bộ tộc, không phải là là người mới trông thấy Thương Mãng Nhai là lập tức chấn động nữa. Nếu nói kiến thức uyên bác thì Nam Lạc không phải là người như vậy nhưng những nơi uy thế nhất trong thế gian này thì hắn đã từng tới rồi.

    Nhưng lần đầu tới Bất Chu sơn, nhìn thấy cung điện thống trị chúng sinh này cũng cảm thấy chấn động một chút.

    Độ hoa lệ chưa chắc đã hơn Phượng Hoàng Bất Tử Cung nhưng khí thế thì hệt như mục hạ chúng sinh. Phượng Hoàng Sơn tuy ngạo khí ngất trời nhưng tiên thiên của ngọn núi đó lại yếu hơn không chỉ một bậc, sao có thể so với khí thế chống trời của Bất Chu Sơn và Thiên Cung được chứ.

    Ngẩng đầu lên, phát hiện được mặt trời lại gần mình đến thế, tựa hồ chỉ khẽ bay lên là chạm đến được.

    Ánh sáng mỹ lệ của mặt trời chiếu lên trên biển của thiên địa đệ nhất cung điện, hai chữ “Thiên Đình” dường như có vạn đạo quang mang khuếch tán trong hư không.

    Không có thủ vệ, trống trải mênh mông. Nam Lạc chẳng hề để ý tới những thứ này, bởi hắn tới cùng Phục Hy, tất cả cứ để Phục Hy làm, hắn chỉ cần đi theo sau là được.

    Kỳ thực Nam Lạc cũng không biết mình theo chân Phục Hy tới nơi này làm gì, nói là muốn vì nhân tộc xuất lực nhưng căn bản là hắn chẳng phải làm gì cả, hơn nữa trong thiên đình này, dựa vào bản lãnh của hắn thì có thể làm gì được chứ.

    Khi gặp Phục Hy dưới chân núi thì rất vui vẻ, dọc đường đàm luận một chút việc với Nam Lạc, nói cho Nam Lạc một số nhân vật mà hắn chưa bao giờ nghe thấy. Còn Nam Lạc, chỉ im lặng lắng nghe mà thôi.

    Trong lúc trò chuyện Nam Lạc cũng hỏi Phục hy có biết một con sâu trong suốt không, rồi miêu tả hình dạng của con sâu. Nam Lạc vốn chỉ tuỳ tiện hỏi không ngờ Phục Hy lại nói rõ được lai lịch của con sâu đó.

    Trong lòng Nam Lạc không khỏi kinh ngạc, tuy sớm biết Phục Hy giỏi trắc toán, nhưng không ngờ rằng chỉ mô tả qua ngoại hình mà có thể tính được xuất thân của sâu kia. Không khỏi nhớ lại nữ tử trong Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn, khi đó còn tưởng nàng quá cẩn thận ai ngờ tới giờ mới hiểu được sự kỳ dị của trắc toán chi đạo.

    Tà dị nữ tử Bắc Linh vốn muốn cùng Nam Lạc tới Bất Chu Sơn nhưng đi tới dưới ngọn núi này thì lại đột nhiên tiêu thất. Nam Lạc đương nhiên sẽ chẳng quản nàng, nàng rời đi thì hắn càng thêm vui vẻ. Đối với nữ tử hì nộ vô thường này, trong lòng hắn luôn luôn phòng bị bây giờ biết được xuất thân của nàng lại càng thêm nghĩ mà kinh hãi.

    Cuối cùng cũng có người ra dẫn họ vào, khiến Nam Lạc không ngờ tới là người dẫn họ vào là mười tám, kẻ đã bị nhốt cùng lồng với hắn, cũng là người mà hắn đã từng giận dữ rút gươm.

    Nam Lạc thấy gã, gã cũng thấy được Nam Lạc. Đương lúc Nam Lạc vui vẻ muốn hỏi gã vì sao lại ở chỗ này, thì gã đã quay đầu nói chuyện với Phục Hy, tựa như liếc mắt cái đã nhận ra lần này Phục Hy làm chủ, khả năng nhìn người của gã cũng có thể coi là đỉnh cao.

    Gã dẫn Nam Lạc và Phục Hy vào tầng thứ hai của một đại điện. Ngẩng đầu nhìn lên trên bảng hiệu thì đó là Tinh Thần điện. Từ đầu tới cuối mười tám – Tàng Phong cũng không hề quay đầu liếc mắt nhìn Nam Lạc cũng không nói bất luận câu nào.

    Ban đầu Nam Lạc còn có chút nghi hoặc sau lại trở lại bình thường, không hiểu vì sao Tàng Phong đi tới thiên đình nhưng gã sợ làm lỡ việc cho nên mới như vậy.

    Phục Hy đứng lặng chính giữa điện, thần tình an tĩnh. Nam Lạc thì nhìn đại điện này một cách tỉ mỉ, cảm giác đầu tiên của hắn là nơi này để nghị sự, trên cùng có hai cái ghế, một màu đen tuyền lấp lánh ánh sao, một kim quang rực rỡ, khí thế phi phàm. Ngoài ra không còn cái gì khác, chỉ có trên trần cung điện, trần nhà tựa như tinh không khiến Nam Lạc trầm mê.

    Giờ khắc này Nam Lạc phảng phất như đặt mình trong tinh không mờ mịt, không biết trời không biết đất, vô số ngôi sao như gần như xa, như mộng như huyễn. Không biết bao lâu hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại. Trong đầu vẫn cứ lưu chuyển tinh không mịt mờ huyền ảo kia, trước mặt đã có thêm hai người.

    Một người thân mang huyền hoàng bào, chỉ đứng ở đó mà khiến người khác không thở nổi. Nam Lạc mới liếc mắt đã cảm giác được người này là kẻ dùng tiếng chuông áp chế thiên địa chúng sinh. Bởi vì khí chất của gã thật sự quá giống, giống như tiếng chuông kia, hùng hồn và bá đạo.

    Một người mặc pháp bào màu đen tuyền chạm đất đứng bên cạnh gã thế nhưng lại không tỏ vẻ yếu thế mà lại toả ra một loại mị lực thần bí. Nam Lạc cảm giác như khi nhìn vào mắt y giống như đang nhìn vào trong trời đêm tinh quang mê ly mà mờ ảo, không thể nắm lấy, phảng phất như không tồn tại, rồi lại tựa hồ như nhìn được thấu suốt.

    “Nhân tộc Phục Hy bái kiến thượng đế” Phục Hy khẽ khom người, cao giọng nói, không kiêu không hèn.

    Người mà y khom lưng không ngờ lại là người mặt pháp bào màu đen tuyền chấm đất.

    Nam Lạc không biết vì sao Phục Hy biết người này là thượng đế, chỉ là hơi nghi hoặc, liền lập tức tự giễu cười, nghĩ thầm mình không biết lẽ nào người khác cũng không biết sao, hắn đã sinh ra lòng tin với Phục Hy nên cũng không chút do dự khom mình hành lễ.

    Phục Hy dứt lời liền đứng yên không nói nữa, con mắt nửa nhắm nửa mở, trấn định tự nhiên.

    Thái Nhất chỉ đứng đó nhìn, trước mặt người ngoài, chỉ cần không phải xuất thủ thì gã chưa bao giờ giành việc nói chuyện cả.

    Đế Tuấn dáng cười nhàn nhạt, cũng nhìn Phục Hy, một lát sau y đột nhiên nói: “Ngươi biết xuất thân của ta”

    Nam Lạc kinh hãi, không nghĩ rằng chủ tể thiên địa chúng sinh lại hỏi câu này, hắn biết rất nhiều người không thích người khác tính ra xuất thân của mình.

    Phục Hy mỉm cười, dáng cười thế mà rất giống với Đế Tuấn. Y nhàn nhạt nói: “Có biết một… hai…”

    “Ồ, nói thử xem sao” Đế Tuấn chắp hai tay phía sau, ống tay rộng rãi, pháp bào chấm đất.

    “Khai linh trong hỗn độn, sinh cùng thiên địa, tiềm tu trên thái dương tinh, xuất thế Phượng Hoàng tử Long Vương diệt, thiên đình lập” Phục Hy cao giọng nói, không có chút khiếp ý. Nam Lạc vừa nghe liền biết là từ lúc Đế Tuấn sinh ra tới giờ.

    “Ngươi còn chưa nói được một điểm mấu chốt, nguyên thân của ta” Đế Tuấn mỉm cười nói

    “Ta tính không được”

    “Ngươi tính được, cũng không dám nói”

    Phục Hy trầm mặc, Nam lạc không biết Phục Hy tính được không, trong lòng thầm nghĩ, ngày đó y cũng không nói hai người này nguyên thân là gì. Lẽ nào y đã tính được đến tình huống này cho nên không hề nói ra.

    Đế Tuấn cười nói: “Ta sinh lúc hỗn độn, hoá hình cùng thiên địa, trong thái dương dục hoả luyện thân, là con Tam Túc Kim Ô đầu tiên trong thiên địa, có thể nuốt rồng, có thể cắn phượng, có gì mà không dám để người ta biết chứ”

    Nam Lạc nghe Đế Tuấn nói, trong lòng ngạc nhiên khó giải, nhất là một câu có thể nuốt long cắn phượng cực kỳ bá đạo, Thương Long và Phượng Hoàng trước đây là sinh linh cao nhất tồn tại trong thiên địa, Nam Lạc không biết bọn họ thì coi như không có gì, nhưng hắn đã lưu lại rất lâu trong Phượng Hoàng Cung, có thể cảm nhận được uy thế vô thượng của Phượng Hoàng.

    Thế nhưng Đế Tuấn nói những lời này có cảm giác gió thổi qua mặt, tinh quang mờ ảo, tất cả dường như vô cùng tự nhiên.

    Phục Hy thì mỉm cười không nói

    Đế Tuấn nhìn Phục Hy, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói ngươi xem mai rùa đen ngộ ra bát phong trắc toán pháp, thật là thiên tư trác tuyệt, ta muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi có bằng lòng không?”

    Trong lòng Nam Lạc kinh hãi, hắn không biết Đế Tuấn giỡn chơi hay nghiêm túc, biểu tình cũng không nhìn ra được, trong lòng không khỏi lo cho Phục Hy.

    Phục Hy lại không cần suy nghĩ, lập tức mở miệng nói: “Đa tạ thượng đế ưu ái, Phục Hy không thể làm đệ tử thượng đế được” Thanh âm của y không có chút ba động nào, giống như lúc trước, trấn định tự nhiên, không buồn không vui

    “Ồ, vì sao chứ?”

    “Tộc nhân cần người chiếu cố”

    “Ngươi làm đệ tử của ta cũng có thể chiếu cố tộc nhân của ngươi, hơn nữa thiên đình còn có thể giúp ngươi”

    Phục Hy trầm mặc, Nam Lạc đứng cạnh y, có thể nhìn thấy mắt y tựa hồ nhíu lại, biểu tình trên mặt cứng không ít.

    Trong lòng Nam Lạc khẩn trương, nghĩ thầm làm đệ tử y, có gì ghê gớm. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, tai lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Đế Tuấn: “Ngươi không muốn làm đệ tử của ta, có phải vì cảm thấy thiên đình không thể kéo dài, sợ tới lúc đó gặp phải tai hoạ không?”

    “Phục Hy pháp lực thấp kém, không tính được vận thế của thiên đình”

    “Ha ha, vậy ngươi nói lý do ra xem, bằng không bây giờ vì hành động của ngươi mà nhân loại sẽ bị diệt tộc”

    Thanh âm nhẹ nhàng thong dong, không có bất kỳ uy thế gì, thế mà lại khiến lòng Nam Lạc sinh ra hàn ý.​
     
    thienta thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 79: Thiên đình đệ nhất tinh quân

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Nam Lạc nghiêng đầu nhìn qua, tựa hồ biết Phục Hy lại chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, trong lòng căng thẳng, bật thốt lên: “Thượng Đế, Phục Hy là chủ công của nhân tộc, sao có thể trở thành đệ tử của người khác chứ, nếu thiên đình thiếu người sai sử, hãy để ta lưu lại”

    Đế Tuấn tựa hồ có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Nam Lạc tựa như tới lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Tinh quang lưu chuyển trong mắt y.

    Nam Lạc không hề né tránh, nhìn Đế Tuấn, đường hoàng đứng, không hề khiếp nhược.

    Đế Tuấn đột nhiên cười nói: “Vẫn còn xem nhẹ ngươi, bây giờ mới phát hiện ra nguyên lai ngươi cũng không đơn giản, ngay cả ta cũng không nhìn thấy rõ quá khứ của ngươi, hiển nhiên là có người điên đảo âm dương cho ngươi. Ha ha, đã như vậy thì ngươi nói xem ngươi có bản lãnh gì, vì sao ta phải lưu ngươi lại”

    Nam Lạc lúc này tựa như đã không thèm quan tâm gì nữa, trên mặt không có chút kính nể gì, phảng phất nhớ tới lúc ngồi trong Dương Bình Tộc nhàn nhã tụng Hoàng Đình, giảng đạo cho những đồng tử trong tộc.

    Chỉ thấy hắn liếc xung quanh rồi hơi suy tư một chút, mỉm cười nói: “Ta có một kính, có thể chiếu Càn Khôn, xét thiên địa, trong thế giới này không chỗ nào không thể chiếu, hẳn có thể vì thiên đình mà dốc lực”

    Đế Tuấn nghe xong lại chẳng thèm quan tâm Nam Lạc có nói thực không, chỉ cười nói: “Được, vậy ngươi lưu lại đi, từ hôm nay ngươi chính là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân, thủ chức giám sát thiên địa”

    Nam Lạc không ngờ lại có kết quả như vậy, nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ ra ngoài, chỉ đa tạ Thượng Đế rồi cùng Phục Hy rời đi.

    Kết quả như vậy thế mà khi nhìn biểu hiện của bốn người lại không có biểu cảm gì đặc biệt, Đế Tuấn vẫn cười mỉm, phảng phất như sau nụ cười có thâm ý vô tận, Phục Hy thì vẫn thản nhiên như không.

    Nam Lạc không ngờ rằng mình mạo muội nói một câu mà lại có kết cục như vậy khiến hắn có cảm giác hư huyễn, vô thức đã trở thành vị tiên quân đầu tiên trong thiên đình.

    Thái Nhất nhìn Nam Lạc đưa Phục Hy ra ngoài, rồi nghi hoặc nhìn Đế Tuấn.

    Chỉ nghe Đế Tuấn nói: “Phục Hy biết gì thì ta biết nấy, những thứ ta biết hắn lại không, nên không cần giữ bên người, còn Nam Lạc, lại có chút thú vị” Đôi mắt đen như trời đêm, thâm thuý và thần bí.

    Nam Lạc đưa Phục Hy tới chân núi, bây giờ hắn đã là tiên quân của thiên đình, còn có trọng trách giám sát thiên địa, tuy hắn cảm giác cái này chỉ là lời nói chơi, nhưng đã ứng mệnh thì nhất định phải làm.

    Phục Hy nhìn Bất Chu Sơn cười nói: “Bát Phong Trắc Toán của ta đã vào tiên thiên, không dưới bất cứ trắc toán chi đạo nào cả”

    Nam Lạc có chút khó hiểu, không rõ Phục Hy định nói gì, vừa muốn hỏi thì Phục Hy lại nói: “Dương Bình Thị Tộc, ta sẽ chiếu cố thay cho, ngươi yên tâm, tự bảo trọng” Nói rồi cười cười, dứt áo ra đi.

    Nam Lạc muốn gọi y lại nhưng đột nhiên phát hiện ra mình chẳng có gì để nói. Chỉ đành ngơ ngác nhìn bóng lưng của y tiêu thất trong gió.

    Cứ thế mà thành Giám Thiên Tinh Quân khiến Nam Lạc có cảm giác thân bất do kỷ, có chút mờ mịt, có chút mất phương hướng.

    Đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, nhớ tới những gì mình đã trải qua, bản thân hắn quên cả thời gian.

    Khi hắn mở Thiên Nhãn ra, trong mắt đã không còn kinh ngạc và mê võng, chỉ có kiên nghị mà thôi

    Không ai biết trong khoảng thời gian đó hắn đã nghĩ cái gì, muốn làm gì.

    Hắn kiên định vào trong thiên đình, làm nhiệm vụ của tiên quân đầu tiên của thiên đình: giám thiên địa.

    Trên một ngọn núi có một nam một nữ hai người sóng vai đứng, nhìn Nam Lạc cưỡi trên một đám mây vàng bay về thiên đình.

    Nam cao to anh vĩ, đôi mắt đầy trí tuệ, nữ mặc thanh y, phảng phất như siêu thoát thế gian.

    ————–

    Lập thiên đình trên Bất Chu Sơn là một đại sự khiến cho vô số đại thần thông giả quan tâm, huống chi lúc trước Thái Nhất dùng thực lực một người áp đảo chúng sinh, trong mắt một số đại thần thông giả đó chính là thị uy.

    Cho nên khi thường không ai xuất hiện quanh Bất Chu Sơn lúc này dường như lại có rất nhiều người

    “Đang… đang….”

    Tiếng chuông vang lên, chấn động thiên địa, khí phách phô thiên cái địa quanh quẩn khắp ngóc ngách.

    Nam Lạc đứng sau Thái Nhất nhìn y khẽ búng lên trên một chiếc cổ chung màu vàng đất có phong cách cổ xưa, tiếng chuông vang ra từ đó, điều này khiến cho Nam Lạc có cảm giác bất khả tư nghị, cứ khẽ búng như vậy mà lại có thể phát ra tiếng chuông chấn thiên động địa đến thế sao.

    Bất Chu Sơn là ngọn núi cao nhất, đương nhiên là Nam Lạc cùng Thái Nhất bị vô số bí pháp thần bí nhìn thấy rõ ràng. Không ai quan tâm Nam Lạc đứng sau Thái Nhất, hắn đương nhiên cũng không nghĩ tới việc có một ngày sẽ đứng ở nơi khiến người khác chú ý.

    Tiếng chuông như sóng lớn, cuộn trào mãnh liệt trong thiên địa.

    Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một đạo quang hoa, quang hoa ngũ sắc rực rỡ.

    Ngũ thải quang hoa vốn chỉ có một tia, phiêu đãng trong âm ba của tiếng chuông rồi giống như bị vỡ nát, nháy mắt khuếch tán, hoá thành một vùng sáng mờ vẩy tới phía Thái Nhất.

    Thái Nhất phảng phất như không thấy, chỉ bình thản búng nhẹ lên chuông. Ngũ thải hà quang trên bầu trời giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn, tiến lên một cách chậm rãi nhưng không hề dừng lại vẫn như nhắm thẳng về phía Thái Nhất.

    Đột nhiên Thái Nhất dùng tay vỗ lên chuông, ngũ thải hà quang đột nhiên vỡ vụn, giống như pháo hoa, tản mác trong không gian.

    Chỉ là ngũ thải hà quang tuy vỡ vụn nhưng không hề tiêu tán mà uy thế lại càng mạnh hơn, từ bốn phương tám hướng ập tới.

    “Đang…”

    Tiếng chuông cuối cùng cũng sinh ra biến hoá, khi trước là kinh sợ còn lúc này là sát khí kinh đào hải lãng.

    Tiếng chuông vang lên, thiên địa yên tĩnh, giống như thời gian đã trở nên bất động, ngay sau đó ngũ thải hà quang giống như là thuỷ triều nhanh chóng thối lui.

    Đúng lúc này một nữ tử mặc hồng y từ trên trời giáng xuống, giẫm trên hư không. Mỗi bước đều đạp trên âm ba, đi thẳng tới trước mặt Thái Nhất, sau đó vung tay đấm một quyền.

    Nắm tay khéo léo tinh xảo của nàng phủ lên một lớp hoả diễm, nơi tiểu thủ lướt qua dường như khiến không gian vỡ vụn.

    Quầng sáng tới đột nhiên, nữ tử xuất hiện cũng quỷ dị.

    Giữa lúc điện quang hoả thạch, ngũ thải hà quang lại quét tới, phiêu phiêu miễu miễu, phảng phất như đã tới một tầng không gian khác, tuyệt không chịu ảnh hưởng của tiếng chuông.

    Hồng Y nữ tử không chỉ đánh người, một khí thế cường liệt từ nàng bao phủ Thái Nhất và Hỗn Độn Chung như muốn triệt để phá huỷ vùng không gian này.

    Đột nhiên thân hình Thái Nhất tiêu thất, chỉ có Hỗn Độn Chung có phong cách cổ xưa run rẩy trong không trung, thanh âm càng lúc càng nhỏ, thế nhưng quyền của hồng y nữ tử cũng càng ngày càng chậm, phảng phất như có trọng lực gấp cả tỉ lần phủ lấy tay nàng

    Hư không lặng lẽ tan vỡ, rồi giống như nước chảy tràn lên trên Hỗn Độn Chung, chỉ thấy Hỗn Độn Chung rung lên lần nữa, không gian đang vỡ vụn kia cũng trở nên bình tĩnh.

    Ngũ thải quang hoa lúc này cũng quét xuống, ánh sáng ngũ sắc phủ lên Hỗn Độn Chung giống như nước từ trên chảy xuống. Ban đầu chỉ là một làn hơi mỏng, sau đó càng lúc càng dày, ánh sáng ngũ sắc như ngọc, chỉ trong chớp mắt không gian tràn ngập ánh sáng năm màu. Hỗn Độn Chung cũng đã biến mất, cũng không còn tiếng chuông xuất hiện trong linh hồn người khác.

    Bỗng nhiên quang hoa trong không trung tiêu thất, Hỗn Độn Chung cũng tiêu biến, thiên địa tĩnh lặng.

    Hồng Y nữ tử cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt, thế mà còn muốn thống trị chúng sinh”

    Lời nàng vừa dứt thì… “Đang”

    Một thanh âm vang lên, tiếng chuông phảng phất như vọng ở bên tai.

    Trong không trung, một đám yên hà ngũ sắc đột nhiên bùng nổ, hoá thành yên vụ, biến mất trong tiếng chuông.

    Còn Hỗn Độn Chung lại xuất hiện, lần này là trên đầu Hồng Y nữ tử, một đạo âm ba phủ xuống.

    Sắc mặt Hồng Y thiếu nữ lạnh lẽo, vừa muốn rời đi thì dường như lại bị từng lớp từng lớp âm ba cuốn lấy, thân hình giống như bị trói lại trong hư không.

    Chỉ thấy nắm tay mảnh khảnh của nàng bị bao trong một tầng sát hoả nông nặc, chỉ chớp mắt toàn thân nàng đã được bọc trong lửa.

    Trên bầu trời ngũ thải hà quang đã quay trở lại, kết thành một dòng sông mây trên Hỗn Độn Chung, chỉ là dù cố thế nào cũng không thể hạ xuống, bị từng đạo âm ba hất ngược lên.

    Dưới chuông sát hoả trên người Hồng Y nữ tử đại tăng, trong nháy mắt hoá thành một cự nhân chống trời, sát khí xông thiên.

    Ngay khi thân hình nàng hoá thành khổng lồ thì Hỗn Độn Chung cũng hoá lớn, vẫn cứ bao phủ thân hình nàng, tựa hồ như muốn chôn vùi nàng.

    Hỗn Độn Chung lúc này giống như là tạo vật duy nhất giữa thiên địa, trên trời cao vạn trượng khẽ rung, đỉnh chuông được thải quang che phủ, phía dưới nhốt một cự nhân tả xung hữu đột. Một quyền một quyền đấm tới, chấn động hư không.

    “Ha ha… Vu tộc Tổ Vu cũng chỉ như vậy thôi, tiên thiên ngũ hành đại đạo nào có thể làm khó được ta” Thanh âm phóng khoáng bá đạo của Thái Nhất vang lên.

    Tiếng chuông càng lúc càng dày đặc giống như tiếng trống trận, sát khí xông thẳng linh hồn.

    Trên bầu trời sáng mờ đột nhiên vang lên một tiếng quát, tiếng quát này mới vang ra tựa hồ như còn lấn át được tiếng chuông, ngũ thải quang mang phô thiên cái địa tràn ra, giống như hào quang của mặt trời, diễm lệ chói mắt.

    Thiếu nữ khổng lồ dưới Hỗn Độn Chung giống như hô ứng với ngũ thải quang mang, Chân đạp bộ pháp huyền ảo, nhằm thằng Hỗn Độn Chung mà đánh, tứng bước từng bước như đạp lên những bậc thang vô hình tiến dần tới Hỗn Độn Chung, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận chung, nắm tay mang theo khí tức của sát hoả trong thiên địa, cùng một lực lượng huỷ diệt tâm thần người khác, giáng lên Hỗn Độn Chung.

    Đúng lúc này một đạo kiếm quang từ đỉnh Bất Chu Sơn vọt lên, kiếm quang trước Hỗn Độn Chung bễ nghễ chúng sinh giống như đom đóm dưới trăng sáng. Thế nhưng kiếm quang kia vẫn nhằm thẳng về phía Hỗn Độn Chung, mang theo một khí tức tàn nhẫn mà quyết tuyệt.

    Nam Lạc tựa như không có chút toan tính, tất cả chỉ dựa vào bản năng làm việc. Hắn nhìn ra được Khổng Tuyên tới, ngũ thải hà quang trong thiên địa chỉ có Khổng Tuyên mới có, đã có lúc Khổng Tuyên trong lòng Nam Lạc thật sự rất cao to, phảng phất như không việc gì không làm được, chỉ một phất tay đã khiến thiên địa thanh tĩnh. Thế nhưng lúc này Nam Lạc cảm giác ngũ thải hà quang trong không trung mang theo một chút bất đắc dĩ và suy yếu.

    Nam Lạc đoán hồng y nữ tử dưới chuông có thể là Chúc Dung, chính là vị tổ Vu đã cho mình nửa giọt máu, ngay khi Pháp Tượng Thiên Địa thần thông xuất hiện thì lại càng thêm khẳng định.

    Cho nên hắn rút kiếm, trước đạo nghĩa, hắn không cho phép mình chùn bước. Mặc cho mình có thể bị huỷ diệt trước tiếng chuông như sóng biển đó, mặc cho mình đã là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân.

    Thậm chí hắn còn chẳng hề suy nghĩ, ngay khi tay chạm chuôi kiếm, trong lòng vô cùng thoải mái, kiếm nháy mắt rời vỏ, phảng phất phiền muộn bị kiềm chế mấy ngày nay cũng bộc phát ra.

    Một kiếm này dường như chặt đứt mọi vương vấn trong lòng, kiếm ý quyết tuyệt.

    Lấy Hỗn Độn Chung làm trung tâm, hư không giống như sóng biển cuộn trào, thân ảnh Nam Lạc giống như đang vật lộn trong sóng dữ, một cơn sóng cuốn tới, thân thể hắn dường như bị thanh âm bao phủ nhưng không quá một giây thân hình hắn lại xuất hiện, kiếm quang vẫn sáng như ngọc, như chỉ bạc, như tơ, từng kiếm từng kiếm đâm tới Hỗn Độn Chung, khi trước khi sau, khi thì nặng như núi, khi thì lạnh như băng.

    Hắn giống như là cá trong sóng biển, dưới sự tập kích của con quái vật khổng lồ Hỗn Độn Chung.

    Trên một đỉnh núi ngoài mấy trăm dặm, có bốn đạo nhân đang đứng, trong đó có hai người đứng trước, hai người đứng sau. Trong mắt bọn họ có quang mang lưu chuyển, hiển nhiên là dùng bí pháp nhìn đại chiến trên Bất Chu Sơn. Trong đó có một đạo nhân tên là Thông Thiên.

    Đột nhiên Thông Thiên đạo nhân cười nói: “Ngũ hành đại đạo uy lực kinh người nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thái Nhất, dù cho thêm Tổ Vu cũng không thay đổi được gì. Người dùng kiếm trẻ tuổi kia cũng không tệ, không biết là ai”

    “Hắn là đệ tử của Thông Huyền sư huynh, ngày ta khai sơn thu đồ cũng được Thông Huyền sư huynh chỉ điểm đến trước Ngọc Hư Cung” Đạo nhân còn lại nguyên lai là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, người đã từng không thu Nam Lạc làm đồ.

    “Thiên tư tốt như vậy mà ngươi lại không thu, chẳng phải đáng tiếc lắm sao, hay là vì hắn không nhập pháp nhãn của đạo huynh, ta thấy hắn còn cao minh hơn những đệ tử của ngươi bây giờ” Thông Thiên đạo nhân vừa cười vừa nói, chẳng quan tâm tới sắc mặt tái mét của Nghiễm Thành đạo nhân.

    “Ha ha, Thông Huyền sư huynh không thu sao ta dám thu hắn làm đồ” Nguyên Thuỷ đạo nhân nói, Thông Thiên khẽ sửng sốt rồi lập tức cười ha ha, cũng không biết cười vì cái gì, Nguyên Thuỷ đạo nhân lại không quan tâm, tiếp tục nói: “Hơn nữa, khi hắn tới chỗ ta, cũng không hề biểu hiện ra loại thiên tư này, bất quá thiên phú kiếm đạo của hắn rất tốt, có thể sẽ kế thừa tứ sát kiếm của ngươi”

    Thông Thiên đạo nhân chỉ cười không nói.

    Trong lòng Nam Lạc lúc này chỉ là một vùng thanh minh, không chút tạp niệm, mắt chứa ngũ sắc quang hà, còn hắn thì giống như cá giữa sông, hắn không biết lúc này hắn đã bị Ngũ sắc hà quang bao phủ, giống như thân thể hắn và chúng đã hoà thành một thể.

    “Đang…”

    Thiên địa cơ hồ đổ nát, Nam Lạc cảm thấy đầu óc trống rỗng cả người liền bay ra ngoài.

    Ngũ thải hà quang trong giây phút đó cũng bị âm ba thổi cho tán loạn, mà Chúc Dung cũng tựa như bị thương nặng, cả người thu nhỏ lại, trở lại hình thái nhỏ nhắn xinh xắn, một dòng tiên huyết chảy trên khoé miệng nàng.

    “Ha ha, giờ mượn các ngươi tới tế thiên đình đế kỳ”

    Lời của Thái Nhất vang vọng trong đại địa.

    Đúng lúc này một sát khí kinh thiên xông tới khiến lòng người sinh ra hàn ý. Một đạo bạch quang xuất hiện trên Bất Chu Sơn, người khác còn chưa kịp phản ứng thì bạch quang đã chém lên Hỗn Độn Chung.

    Hỗn Độn Chung phong vận cổ xưa rung lên, không có pháp lực ba động mãnh liệt nhưng ý định bao phủ Chúc Dung lại phải ngưng lại.

    Một đạo hồng quang cùng lúc kéo tới, Chúc Dung lập tức tiêu thất.

    Trên bầu trời lúc này mới bắt đầu dậy sóng, thiên địa nguyên khí trở nên hỗn loạn. Tầng mây bao phủ khắp Bất Chu Sơn, bị thổi cho vô tung vô ảnh.

    Thân hình Thái Nhất hiện ra lần nữa, ánh mắt lành lạnh nhìn về nơi kiếm quang phát ra, vừa đuổi theo thì đột nhiên dừng lại, không cam lòng quay đầu nhìn về trong thiên cung.

    Lúc Nam Lạc tỉnh lại trước mặt có bốn người.

    Bốn đạo nhân, trong đó có một người rất giống mười sáu, năm đó từng đứng trước cửa Thái Cực Cung.

    Nam Lạc hồi thần liền hiểu mình đã được họ cứu, vội vàng đứng dậy cảm ơn.

    Một đạo nhân khí độ uy nghiêm gật gật đầu không nói gì. Mà đạo nhân thần tình hào hiệp lại liên tục nói: “Không tệ, thật sự không tệ, nhất là ngươi sử kiếm không tệ, ta cho ngươi xem một thứ, mở to mắt ra, có thể ngộ được bao nhiêu là dựa vào tạo hoá của ngươi”

    Không đợi Nam Lạc trả lời, trước mắt có thêm bốn thanh kiếm, đôi mắt vừa nhìn tới bốn thanh kiếm đó liền bị hãm vào, trong trời đất phảng phất như chỉ có bốn thanh kiếm sát khí xông tiêu này.

    Bốn loại sát khí bất động tràn ngập đầu óc Nam Lạc…

    Không biết qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại thì trước mặt chỉ có bạch y nhân cực giống mười sáu.

    Nam Lạc mỉm cười đang định nói thì y cũng đã mở miệng: “Ta là Triệu Công Minh, được sư tôn cứu, hy vọng lần sau trông thấy ngươi, ngươi vẫn còn sống” Dứt lời xoay người vừa định rời đi thì khựng lại, quay đầu nói: “Mười bảy đã vào Ngọc Hư Cung”

    Dứt lời liền biến vào trong hư không, Nam Lạc lại nhằm phía hư không lớn tiếng: “Mười tám ở trong Bất Chu Sơn thiên cung”

    Không có hồi âm chỉ có thanh âm của hắn quanh quẩn trong sơn cốc.

    Hắn đột nhiên phát hiện ra mình không biết hai đạo nhân là ai, nhìn vào khoảng không có chút buồn vu vơ. Tâm sự ngổn ngang, lại tựa hồ nhưng chẳng có suy nghĩ gì, dường như muốn quên đi tất cả kinh lịch của mình.

    Hắn không biết cách lúc đại chiến bao lâu, không biết mình còn có phải trở lại thiên đình không

    “Có nên quay trở về tộc không” Nam Lạc thầm nghĩ “Dù sao Đế Tuấn và Thái Nhất cũng sẽ không quan tâm tới mình, nếu bọn họ nghĩ mình chết rồi thì càng tốt”

    Nghĩ tới đây trong lòng vui vẻ, vừa định hồi tộc thì trên bầu trời truyền tới một đạo thanh âm mạnh mẽ, vang vọng: “Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc… quy vị”

    “Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc… quy vị…”

    “Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc… quy vị…”

    Thanh âm này không yếu hơn Hỗn Độn chung chút nào, chỉ trong chớp mắt đã truyền khắp đại địa.

    Bất luận người có thần thông hay phàm trần đều nghe được thanh âm này.

    Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc bộ pháp bào màu xanh, lưng đeo trường kiếm, cước đạp trên mây bay lên bầu trời, đám mây kia tuy có màu vàng làm chủ đạo nhưng trong đó còn có bốn màu xanh, đen, đỏ, trắng nhợt nhạt.

    Giờ khắc này trong thiên địa không ai không biết tới Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc.​
     
    thienta thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 80: Rút gân lột da

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Nam Lạc đã từng tưởng tượng rằng mình còn chạy nhanh hơn sói trắng, có thể bay trên trời như chim nhỏ, nhìn những cảnh sắc ở những nơi khác. Nhưng bây giờ hắn lại muốn trở lại, trở lại bên trong Dương Bình tộc, chẳng đi đâu nữa.

    Trước đây Tế ti nói không ai có thể trường sinh bất lão, không tin người có thể bay trên trời, thế mà giờ hắn lại làm được. Hơn nữa rất lợi hại, lợi hại tới mức tế ti thích kể chuyện xưa kia cũng không tưởng tượng ra nổi.

    Trải qua khi dễ nhục nhã, qua lại giữa biên giới sinh tử, chịu đại ân của người khác, cũng giết rất nhiều người.

    Hắn không biết mình có còn là đứa nhóc năm đó thường ngồi trước ngôi nhà gỗ ngẩng đầu nhìn bầu trời không nữa.

    Thiên đình ở nơi cao nhất của thiên địa, lại có chút lành lạnh

    Nam Lạc trở về thiên đình không biết rằng mình đã là một nhân vật cả thiên địa này không ai không biết, không ai không hiểu.

    Khiến người khác có chút ngoài ý muốn là thiên đình lại bình tĩnh trái hẳn với thái độ quân lâm thiên hạ khi trước. Nam Lạc đương nhiên cũng được thanh nhàn, tựa như tiến nhập trạng thái nửa bế quan vậy.

    Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn ngồi trên sân lớn của thiên đình nhìn xuống chúng sinh, trên thực tế suy nghĩ của hắn đã chìm vào trong sở học đạo pháp và cảm ngộ của bản thân.

    Từ khẩu quyết luyện khí thô thiển của Dương Bình Tộc tế ti cho tới “Thái Thượng Cảm Ứng Thiên” học trong Thái Cực Cung, tất cả đều là phương pháp luyện khí để tu luyện pháp lực, dựa vào công sức cần mẫn tu luyện

    Trong đầu Nam Lạc xuất hiện nhiều nhất là “Hoàng Đình” kinh và “Ngũ Hành” ngọc giản mà Khổng Tuyên tặng, bất quá bây giờ còn có thêm bốn thanh kiếm sát khí xông tiêu.

    “Hoàng Đình” không cần phải mở miệng tụng nữa, bây giờ hắn mặc niệm cũng phát ra hiệu quả không thua gì ngâm nga, đại đạo kinh văn chảy trong lòng, linh hồn tựa như giao hoà với thiên địa, lúc này Nam Lạc mới biết mình bất tri bất giác đã đạt tới cảnh giới ám niệm.

    Người tu luyện thông qua chú ngữ đặc thù để câu thông thiên địa dùng pháp thuật. Chú ngữ lại phân ra hai tầng, một là minh niệm, một là ám niệm. Nếu cùng người tranh đấu, sinh tử chi phân thì không nghi ngờ gì, ám niệm sẽ chiếm ưu thế, bất luận tốc độ hay uy lực đều mạnh hơn không ít, còn thêm tính thần bí nữa.

    Nếu như nói ám niệm “Hoàng Đình” khiến hắn có chút vui vẻ thì lĩnh ngộ được thiên địa Ngũ Hành lại khiến hắn kinh ngạc.

    Nhờ có truyền thừa ấn ký của Dương Lực Đại Tiên cho nên hắn có được lĩnh ngộ sâu sắc với hành thổ, nhưng bây giờ là nhập môn ngũ hành. Ngũ hành tương sinh tương khắc, bất luận vật gì trên đời đều không thoát được nó. Hắn không nghĩ rằng mình cũng có một ngày tu thành Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên, bởi mỗi người mỗi khác, lĩnh ngộ ra cũng sẽ không giống nhau.

    Một lần nữa lấy ngọc giản ra nhìn, quả nhiên có cảm giác khác lạ, không nói nên lời nhưng dường như lại có nhận thức khác với thiên địa này. Tựa như thế gian càng trở nên rõ ràng hơn, trói buộc của bản thân cũng nhỏ hơn, bất luận là tinh thần hay thân thể.

    Những thứ này chỉ có thể cảm giác, nhìn không được, tìm không thấy, chỉ là tăng cường trong vô thức, càng như vậy hắn càng cảm giác được sự khủng khiếp của bốn thanh kiếm kia. Nam Lạc mới nhìn thấy bộ dạng của chúng thôi mà đã phải kinh sợ. Thế nhưng khiến hắn bất ngờ nhất là mỗi khi tâm hắn mới tĩnh lại thì hình dạng của của bốn thanh kiếm kia lại xuất hiện trong đầu

    Bốn thanh kiếm màu sắc khác nhau, bốn loại sát khí khác nhau, hoặc thì hạo nhiên chính khí, hoặc thì quyết tuyệt vô tình, hoặc điên cuống giết chọc, hoặc âm trầm đáng sợ. Bốn loại khí tức này khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như một thứ gì đó không thuộc về mình cố gắng chui vào đầu, nhưng dần dà, bốn loại kiếm ý kia tựa hồ chậm rãi dung hợp.

    Kỳ thực cũng có thể gọi là chậm rãi biến mất, tuy bốn thanh kiếm kia dần tan biến nhưng bốn loại kiếm ý phảng phất như thấm vào trong linh hồn Nam Lạc.

    Ngay khi bốn thanh kiếm biến mất hoàn toàn thì Nam Lạc đột nhiên hiểu ra, cái mà đạo nhân kia muốn truyền cho mình cũng không phải là bốn loại kiếm ý mà là phương pháp sử dụng kiếm ý. Bốn loại kiếm ý kia có thể coi như là một loại đạo khác, có thể ngộ, có thể xem nhưng không thể dùng một cách trực tiếp.

    Không biết từ lúc nào, hắn đột nhiên cảm thấy kiếm ý kỳ thực là một loại biểu đạt tâm ý, khi lòng ngươi đầy sát ý thì kiếm ngươi cũng có sát khí. Mà ý niệm thì không có giới hạn cao nhất, ý niệm càng cường liệt thì kiếm ý càng cường, uy lực càng lúc càng lớn.

    Nam Lạc không biết tư tưởng của hắn đã bất đồng với kiếm đạo của Thông Thiên đạo nhân, Thông Thiên lĩnh ngộ kiếm ý trong tứ kiếm cuối cùng siêu thoát. Còn Nam Lạc lại dung nhập ý niệm vào kiếm thành kiếm ý, cái nào tốt hơn thì không ai có thể nói rõ được.

    Còn về phương pháp ngự sử linh bảo mà Phục Hy truyền cho Nam Lạc, lúc này hắn thấy cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là lúc trước không có ai giúp hắn nhập môn nên mới thấy nó quý.

    Cứ như vậy nửa mộng nửa tỉnh, mơ mơ màng màng đứng trên đỉnh Bất Chu Sơn, rìa sân thiên đình, mặc kệ ngày đêm luân chuyển, phong vân biến thiên.

    Chớp mắt đã ba năm…

    Bỗng nhiên tỉnh lại, Nam Lạc phát hiện mình vẫn ở nguyên tại chỗ, liếc mắt nhìn liền có cảm giác chúng sinh đều là kiến hôi.

    Đứng một lúc lâu, nghĩ thầm dường như mình đã hiểu được gì đó lại dường như không phát hiện được gì, không thể nói được nhưng pháp lực lại thâm hậu, tinh thuần không ít. Còn các phương diện khác hắn cũng không thể nói rõ được.

    Đi vào trong thiên đình, đi tới trong Tinh Thần điện, lại phát hiện lúc này đã có hơn mười người, bọn họ nhìn thấy Nam Lạc tiến vào người người đều có thần tình cổ quái.

    Nam Lạc lại rất bình thản, phảng phất như không nhìn thấy gì.

    Khi nhìn thấy nhiều người như vậy, hắn liền nghĩ tới mình đứng lâu như vậy mà không bị ai quấy rầy hẳn là do Đế Tuấn hoặc Thái Nhất ra lệnh.

    Hắn cũng chẳng quan tâm tới nhãn thần của những người này, đi tới trước mọi người, thi lễ với Đế Tuấn đang ngồi trên vị trí cao nhất nói: “Đa tạ thượng đế thành toàn”

    “Ha ha, ngươi và ta đều là người tu hành, bản đế nào không biết đốn ngộ quan trọng như thế nào, ngươi có được cũng coi như là tạo hoá cơ duyên, bản đế sao lại không hiểu chuyện cắt đứt đường tu hành của những người khác chứ” Đế Tuấn ngồi đó mỉm cười nói, vô cùng ôn hoà, phảng phất như thành thượng đế mang theo ý chí của thiên địa.

    “Tiểu tử, không tệ, ngươi còn dám xuất thủ với ta, lá gan không nhỏ” Thái Nhất ngồi bên cạnh, mở miệng lớn tiếng nói.

    Nam Lạc nói xin lỗi liên tục, hắn cũng nhìn ra được Thái Nhất không hề tức giận.

    Đế Tuấn nói: “Lấy tu vi ngươi bây giờ cũng miễn cưỡng mới có thể xưng là thiên đình đệ nhất tinh quân, cũng nên vì thiên đình mà xuất lực. Ha ha, có người suy đoán ba năm nay không biết chúng ta tại sao lại yên lặng, nào biết được ba năm nay đã giúp bản đế lập thế, mặc cho người có đại thần thông cũng không làm gì được thiên đình chúng ta”

    Trong lòng Nam Lạc suy đoán không biết trong ba năm nay Đế Tuấn đã làm cái gì, bất quá cái này cũng chỉ là ý niệm xẹt qua, hắn ngẩng đầu nói: “Nam Lạc rời tộc ba năm, từng nói hai năm sẽ về, hiện giờ đã thất tín, khẩn cầu thượng đế cho phép Nam Lạc quay về tộc một chuyến để an ủi tộc nhân”

    “Bản đế thống ngự chúng sinh cũng không phải bắt ngươi ngồi tù, ngươi đi nhanh về nhanh, bản đế còn có nhiệm vụ an bài cho ngươi đi làm”

    Nam Lạc cáo tạ rồi quay người rời đi, mười mấy người trong điện, ai cũng có sắc mặt bất thiện.

    Nam Lạc bình thản đi ra, nhìn không chớp mắt, tựa hồ không nhìn thấy, lại tựa như nhìn thấy mọi thứ, chỉ là không thèm để ý tới mà thôi.

    Rời bộ tộc, tâm không màng danh lợi, đi ra ngoài tâm cuộn trào sau cùng lại trở về an tĩnh, tĩnh như trời đêm như hàn đàm.

    Khi nhỏ hắn thích ngẩng đầu nhìn trời, nhìn xem thật sự có người bay trên đỉnh đầu không. Bây giờ hắn đã biết phi thiên độn địa nhưng lại không hiểu vì sao lại không thích cưỡi mây nữa.

    Vẫn giống như trước, bước một bước, người đã biến mất trong hư không. Thoạt nhìn thì không khác gì với thổ độn nhưng ảo diệu trong đó chỉ có Nam Lạc là hiểu được.

    Chỉ một bước thiên sơn vạn thuỷ đều ở phía sau

    Tâm tuy đã tĩnh lại nhưng chỉ một cái liếc mắt vẫn khiến lòng hắn sinh ra một cảm xúc khó giải thích.

    Một dòng sống uốn lượn, một bình nguyên dùng để trồng trọt, một ngọn Dương Bình Sơn không hề cao to đã hiện ra trong mắt Nam Lạc.

    Dưới Dương Bình Sơn có một trại, Dương Bình Tộc ở đây.

    Nam Lạc đứng trước cửa trại, nhìn cánh cửa đã rách nát rất nhiều, trong lòng có cảm khác không tốt.

    Thần niệm lướt qua, tình huống của trại đã sáng tỏ trong đầu, nguyên bản tộc vốn có năm trăm người lúc này lại không đủ một trăm, còn có mấy người không quen biết.

    Trên tế đàn có mười hài tử choai choai đang đứng thành một vòng tròng, cách đó không xa cũng có không ít người lớn đang bận rộn. Trong đó có một thiếu niên khoảng mươi lăm mười sáu ngồi ở sát biên giới tế đàn, thần thái phiêu hốt đang nói gì đó với những hài đồng trước mặt.

    Xa xa có một người đang làm việc đột nhiên lớn tiếng nói: “Ba Oa, đừng nghe Tiểu Hổ nói mò, mau tới giúp kéo tơ, tạo lưới cho tốt, cha sẽ đưa ngươi đi bắt cá ăn”

    Trong mười mấy tiểu hài tử có một đứa có chút không muốn chạy ra ngoài.

    Thiếu niên ngồi ở rìa tế đàn lớn tiếng nói: “Ai bảo ta nói mò, ta nói cho các ngươi biết, ba năm trước Giám Thiên Tinh Quân nhất định là tế ti trưởng lão của Dương Bình Tộc, ta đã từng học tiên pháp với tế ti trưởng lão”

    Người nọ cười cười, không đáp, hiển nhiên là không tin, thiếu niên kia tên là Tiểu Hổ thẳng lưng ưỡn ngực muốn cãi lại rồi đột nhiên nhũn ra, nói với đám tiểu đồng trước mặt: “Không cần quan tâm tới bọn họ, hiện giờ ta nói cho các ngươi một chút về việc sau khi trưởng lão học nghệ trở về rồi đại chiến yêu quái, lúc đó mây đen ngùn ngụt, một tên mặt xanh nanh vàng…”

    Đột nhiên thanh âm của y dừng lại, người ở trước mặt y có chút kinh ngạc, từ trước tới giờ chỉ cần vừa nói tới tế ti thì không bao giờ dừng lại, tựa hồ như mọi chuyện không còn trọng yếu nữa.

    Ngay khi mọi người còn nghi hoặc thì Tiểu Hổ trên tế đàn liền chống người nhảy xuống, bởi vì quá gấp mà lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Thế nhưng y chẳng hề dừng lại, vội vã chạy về phía trước, mọi người nhìn theo hướng y chạy không biết từ khi nào có thêm một người, thanh bào phấp phới, cả người bao phủ một lớp hàn khí.

    Tiểu Hổ trong lòng mọi người lúc nào cũng uy vũ đường hoàng, thập phần dã khí lúc này lại chạy tới trước mặt người mặc thanh bào, quỳ sụp xuống, ôm chân hắn ồ ồ khóc.

    Ngay sau đó không lâu trong đám người cũng có một ít người đứng dậy, bước nhanh tới rồi quỳ sụp xuống, cũng khóc nức nở, bất luận là già trẻ hay nam nữ.

    Còn có người không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ chạy nạn tới nơi này, đối với chuyện khi trước của Dương Bình Thị Tộc cũng chỉ là nghe người nói, nhất là Tiểu Hổ thích giảng về tế ti trưởng lão.

    Bọn họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ đó là tế ti trưởng lão mà họ thường nhắc tới.

    Sắc mặt Nam Lạc băng lãnh, vẫn không nhúc nhích, từ trên cơ mặt hắn có thể nhìn thấy hàm răng của hắn đang cắn chặt lại.

    Một luồng sát khí phiêu tán trong không trung.

    “Chuyện gì đã xảy ra” Thanh âm của Nam Lạc dường như phát ra từ kẽ răng, mang theo một sát khí thị huyết.

    Tiểu Hổ ngẩng đầu, con mắt đỏ bừng, lúc này y không còn có vẻ kiên cường bình thường, trong mắt còn có một phần sát ý và tàn nhẫn. Chỉ nghe y nói: “Tế ti trưởng lão đi rồi, sau núi lại xuất hiện sói trắng… Đại đa số người trong tộc đều chết, chỉ có hai mươi người may mắn thoát được, Lạc Thuỷ được một tiên tử cứu đi…”

    “Sói trắng có chết không” Nam Lạc trầm thấp nói

    “Không, đào tẩu” Tiểu Hổ oán hận nói

    “Được, không chết là tốt rồi. Ta đi bắt hắn, lột da rút gân”

    Nam Lạc nói ra vài chữ sau cùng thì đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, sát khí hiển hiện. Thanh âm mới hạ xuống thì người đã biến mất.

    Những người không biết Nam Lạc từng người trợn mắt há mồm, qua một lúc lâu sau mới có người nói: “Đây chính là tế ti trưởng lão mà các ngươi nói, thật sự là..”

    “Đó là tế ti trưởng lão của chúng ta, Nam Lạc tế ti, hắn đi bắt lang yêu, ta đến cửa trại chờ, chờ bóc da rút gân lang yêu” Tiểu Hổ ngẩng cao đầu nhìn mọi người, lớn tiếng nói, vô cùng mạnh mẽ

    Y bước tới cửa trại, đứng thẳng trước cửa chờ đợi.

    Lúc này ánh mặt trời chiều chiếu vào cửa trại hiu quạnh loang lổ, khiến đất trống trước cửa phảng phất nhiễm thêm một tầng huyết sắc, dưới cửa trại nửa mặt của Tiểu Hổ khuất dưới bóng râm, nửa bên mặt kia dưới ánh chiều tà lại đầy sát khí.

    Trên không trung đột nhiên truyền tới một thanh âm bá đạo.

    “Nhân loại, ngươi tới báo thù sao”

    “Thương…”

    Kiếm khí tận trời

    Mọi người đều vểnh tai lắng nghe.

    Đột nhiên có một người chỉ vào bầu trời lớn tiếng nói: “Mau nhìn kìa”

    Chỉ thấy trên bầu trời không biết từ khi nào đã xuất hiện một con Huyết Lang, vô cùng lớn, phảng phất có thể thôn thiên nuốt địa, một mùi tanh tràn ngập trong không trung. Một đạo kiếm quang vạch lên bầu trời, Huyết Lang vốn vô cùng uy thế trong chớp mắt đã băng tán.

    Một con sói trắng thật lớn xuất hiện trong không trung, mắt nó lúc này không còn vẻ tàn nhẫn, tham lam khi trước mà tràn đầy vẻ kinh sợ. Thủ trảo của nó vạch trong không trung một cái, liền xuất hiện một vệt máu, vệt máu biến thành một cánh cửa, sói trắng liền lập tức nhảy vào cửa.

    Đúng lúc này Nam Lạc hiện thân. Một đạo kiếm quang lại cắt lần nữa vào hư không, sói trắng vừa muốn tiêu thất lại bị ép đi ra. Thần tình chật vật, mắt đầy ngạc nhiên.

    “Nhân loại, ngươi có biết lai lịch của ta không. Nếu dám giết ta thì người trong tộc ta sẽ tìm tới, sẽ khiến ngươi thần tình câu diệt”

    Trả lời nó là một sợi dây thừng ngũ sắc, Nam Lạc lăng không chỉ một cái, sói trắng lập tức bị trói cứng lại, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có đã lập tức rơi từ trên mây xuống đất.

    Người trong Dương Bình trại lớn tiếng kinh hô, khiếp sợ sự cường thế của Nam Lạc, cũng khiếp sợ vì trên thế gian này lại thực sự có thần tiên như vậy.

    Lúc người bên trong chạy tới trước cửa chạy thì đầu sói trắng hung uy khủng bố đã bị treo trước cửa trại, lắc lư dưới ánh mặt rời. Mà Nam Lạc thì chắp tay đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn cứ lạnh lùng và nghiêm nghị.

    “Lấy đao tới” Tiểu Hổ lớn tiếng quát

    Trong đám người có một tiểu đồng cấp tốc chạy về, rất nhanh đã có vài hài đồng cầm các loại dụng cụ cắt gọt ra.

    Tiểu Hổ nhận một thanh câu đao, hung hăng chém lên người sói trắng, đúng là muốn róc da của nó.

    Sói trắng kia dù sao cũng là lang yêu, đúng là có thể nhịn được cơn đau. Con mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hổ, Tiểu Hổ mặt không chút sợ hãi. Vừa cắt vừa khóc hô: “Một đạo này vì tộc trưởng, một đao này vì cha ta, một đạo này,…”

    “Ngươi có biết lão tổ ta là ai không, có biết lang tộc có bao nhiêu người thần thông đầy mình không, ngươi dám làm như vậy với ta, các ngươi đều phải chết, phải chết…” Sói trắng đột nhiên nói tiếng người, lạnh lẽo uy hiếp.

    Nam Lạc không thèm quan tâm, nhưng có thể nhìn thấy sát ý trong mắt hắn chưa hề giảm xuống.

    Giờ khắc này hắn cảm giác bốn loại kiếm y chậm rãi dung nhập vào trong sát ý.

    Khi nghe Tiểu Hổ kể lại chuyện xưa, Nam Lạc liền biết lục y nữ tử cứu Lạc Thuỷ là ai, hắn đã gặp qua uy lực của cây kéo kia, chỉ là không ngờ, lang yêu vậy mà có thể tìm được đường sống dưới cái kéo.

    “Ngươi có bản lĩnh gì chứ, nếu không phải ba năm trước ta bị trọng thương, ngươi làm sao có thể bắt được ta chứ”

    Nam Lạc chẳng quan tâm, chỉ nhìn những đám mây nơi chân trời đỏ như máu.

    Toàn bộ không gian chỉ có tiếng khóc gào của Tiểu Hổ, phảng phất là nói cho những người đã chết đi nghe.

    “Một đao này là vì A Mộc, một đao này là vì Nguyên Niên…”

    Thân hình Tiểu Hổ đầy máu, tình trạng như điên cuồng.

    Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một đạo huyết quang, huyết quang còn chưa tới đã có thanh âm truyền tới.

    “Người nào dám đả thương Huyết Lang tộc nhân, thật to gan, không sợ hình thần câu diệt sao” Thanh âm vang khắp trời đất, khiến mọi người không khỏi lui về sau vài bước, động tác của Tiểu Hổ cũng không thể không dừng lại.

    “Nhị huynh… Nhị huynh… Cứu ta, chính là hắn, thừa dịp ta thụ thương, giam giữ ta, còn để những phàm nhân này lăng nhục ta. Ta muốn ăn tươi bọn họ, ăn toàn bộ” Sói trắng thê lương nói.

    “Tiếp tục cắt, lột da rút gân hắn” Nam Lạc không quay đầu lãnh sát nói

    Ngươi tới hiện hình là một trung niên nhân thân mặc y bào màu huyết hồng. Gã nghe được lời của Nam Lạc, con mắt trừng lên, sát khí bức người, vừa định xuất thủ thì đột nhiên dừng lại trầm thấp nói: “Nguyên lai là Giám Thiên Tinh Quân, đại huynh ta và tinh quân cùng vì thiên đình hiệu lực, có thể cho chút mặt mũi buông tha thất đệ ta ra”

    Nam Lạc khẽ ngẩng đầu, hai tay chắp phía sau, thanh âm không lớn nhưng vô cùng lạnh lẽo: “Lăn, bằng không ngay cả ngươi cũng róc xương, róc thịt”​
     
    thienta thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)