Võng Du Nguyên Tố Thao Khống Sư - Võng Lạc Hắc Hiệp - C168

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 146: Biến hình thất bại, trang sức chữ vàng

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Chỉ là lần sử dụng đầu tiên, Tần Nhược đã nhanh chóng nắm bắt được ưu và nhược điểm của phép thuật Ưng Tuyết Đột Kích.

    Thời gian ngưng tụ quá dài, quá trình cũng rườm rà hơn phép thuật bình thường nữa: trừ ngưng tụ, biến chất ra thì còn có thêm một quá trình là biến hình nữa, khiến hắn nảy sinh ý định dừng nó giữa chừng nhằm lĩnh ngộ sự hấp dẫn của quá trình biến hình luôn. Cuối cùng phép thuật này không phải là tạo thành rồi thì sẽ tự động tấn công được khóa lại, mà là do người chơi tự mình khống chế, thiết kế quỹ tích tấn công và chỉ định mục tiêu tấn công.

    Chẳng trách gì từ trước đến giờ rất ít khi nhìn thấy phép này được người ta sử dụng trong khi chiến đấu, chỉ mấy cái khuyết điểm đó thôi là đã khiến rất nhiều những người chơi thích việc khóa lại xong là phép thuật tự động tấn công phải bỏ quên nó rồi… Cho dù cường độ tấn công của nó vô cùng tốt, thậm chí còn cao hơn phép đồng cấp là Gai Băng Xanh Thẫm đến 5 điểm lực phép nữa! Nhưng nó lại quá thiếu hiệu suất.

    Tần Nhược không thích phép thuật này, nhưng khi hắn bước đến trước thi thể con lợn rừng, để ý thấy sáu chiếc lỗ do Ưng Tuyết Đột Kích tạo ra trên cổ nó, hai hàng lông mày của hắn hơi hơi nhăn lại…

    Hắn đi vòng đến bên cạnh ba cô gái, hủy bỏ phép Màng Băng để khôi phục MP. Lúc này, Hiểu Hiểu đã một lần nữa tiến vào khu vực lũ lợn rừng đen, bắt đầu dùng tiết tấu cũ đánh chúng.

    Tần Nhược đứng lên, ngưng tụ nguyên tố, sau đó thực hiện vài kỹ xảo khống chế nước:

    – Nước! Tụ!

    – Biến hình!

    Sau ba trình tự đó, một cụm nước có hình dạng một con chim kỳ quái xuất hiện trước mặt của Hinh Thấm và Lan Lam… Sau đó, một tiếng “Băng” có phần hưng phấn vang lên…

    Một khối băng vô cùng “có cá tính” xuất hiện ở giữa không trung, dưới ánh mặt trời, nó phản chiếu một loại ánh sáng cứng chắc, sau đó “xoảng” một tiếng rớt tan tành trên mặt đất.

    “Phụt phụt!”

    Hinh Thấm và Lan Lam không kịp che miệng nên cùng phát ra tiếng cười, trên trán Tần Nhược nổi lên mấy sợi dây gân…

    “Khụ khụ!”

    Nét mặt Tần Nhược có chút đỏ. Hắn xấu hổ ho vài tiếng, sau đó tiếp tục với mạch suy nghĩ của mình.

    Mọi phép thuật đều là phát triển từ kỹ xảo khống chế nước bậc một cả, hắn không tin là có kỹ xảo biến hình rồi mà vẫn không suy ra được một phép Ưng Tuyết Đột Kích hoàn chỉnh.

    Nhưng, sau hơn mười lần thí nghiệm thất bại với những khối băng hình thù kỳ quái, khuôn mặt Tần Nhược đã như một tấm giẻ màu đỏ. Cuối cùng, hắn đành bực bội chấp nhận thất bại trong việc nắm giữ kỹ xảo biến hình, nguyên nhân có chút buồn cười, đó là mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để biến hình cho con ưng của mình, nhưng mỗi khi biến hình thì đều là một bức tượng bằng băng rất có hơi hám nghệ thuật trừu tượng cả, chứ không phải một con ưng bằng băng linh động như của Ưng Tuyết Đột Kích.

    Mà điều khác nhau lớn nhất là một con thì có sinh mệnh, còn một con không có!

    Tần Nhược có thể khống chế được một con ưng bằng băng, nhưng không thể rót linh hồn vào cho nó được, cũng giống như hắn có thể tạo ra được tường băng nhưng không thể ra lệnh cho nó nói chuyện vậy…

    Hiểu ra điều ấy, Tần Nhược rốt cục cũng buông bỏ ý định. Một phép thuật cao cấp bậc bốn được người đi trước thiết kế tỉ mỉ như vậy thì sẽ không dễ phân giải, tổ hợp lại như phép thuật bậc ba nổi. Có lẽ còn có phân đoạn nào đó nữa mà mình còn chưa chú ý nắm giữ được… Tóm lại là đã thất bại rồi!

    Phân tích Ưng Tuyết Đột Kích thất bại, Tần Nhược cũng tạm thời buông bỏ luôn phép thuật này – những phép thuật hao tốn thời gian nhiều, đối với hắn mà nói thì quả thực là những con dao hai lưỡi nguy hiểm, không nên sử dụng. Cho nên, ánh mắt hắn cũng theo đó nhắm vào phép thuật bậc bốn có lực tấn công yếu hơn một chút – Gai Băng Xanh Thẫm.

    Gai Băng Xanh Thẫm, thực chất là một miếng băng hình kiếm khổng lồ dài hai mét, có điều tuy lớn nhưng bề dày của nó lại mỏng như một chiếc cánh ve. Cây gai này phát ra hơi lạnh thấu xương, cực kỳ cứng rắn, đồng thời cũng sắc bén vô cùng!

    Việc phân giải kỹ năng này xem ra dễ dàng hơn với Tần Nhược…

    Thấy Tần Nhược cứ liên tục phân giải rồi tổ hợp phép thuật, ba cô gái ở đây dần dần đều biết Tần Nhược đang làm gì – khác với những kẻ điều khiển nước tầm thường, khi sử dụng phép thuật Gai Băng Xanh Thẫm, Tần Nhược đem toàn bộ quá trình hình thành nó bày ra một cách chân thực trước mắt mọi người: ngưng tụ, biến hình, hóa băng.

    Mặc dù những lần đầu còn có vẻ vụng về, nhưng càng đến những lượt sau, phép thuật Gai Băng Xanh Thẫm mà Tần Nhược tổ hợp ra đã càng giống với phép thuật nguyên mẫu hơn.

    Nhưng về mặt thời gian ngưng tụ thì Tần Nhược đã giảm đi được một khoảng lớn: gần 5 giây thời gian ngưng tụ lại bị hắn thu hẹp lại chỉ còn 4 giây mà thôi… Ba cô gái ngồi nhìn thấy thế mà tán thán không thôi, mà cô nàng gà con Hiểu Hiểu thì lại như là được soi lối, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

    Bất tri bất giác, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Hiểu Hiểu đến được cấp 19 thì đã là 7 giờ rưỡi sáng rồi. Nhìn tốp năm tốp ba những “con gà con” bắt đầu từ cửa thị trấn bước ra, Tần Nhược mới chào từ biệt với hai chị em Lan Lam, chuẩn bị logout ngủ một giấc – hai chị em nhà này đang ngáp liên tục.

    Người duy nhất còn chưa định logout chính là cô nàng Hiểu Hiểu, mới vào trò chơi, dường như sự hưng phấn của cô vẫn còn tràn trề, có vẻ như cô còn đang định hoàn thành luôn cả nhiệm vụ thăng bậc hai, học xong phép Đạn Băng, Chùy Băng, Màng Nước rồi mới logout vậy. Nhưng từ buổi chiều hôm qua vào trò chơi đến bây giờ đã là hơn 12 tiếng đồng hồ rồi, cơ thể réo gọi khiến cô đành phải bất đắc dĩ theo mọi người về thành, ngủ một giấc luôn.

    Khi Tần Nhược thức dậy đã là 12 giờ trưa. Hắn mở máy tính ra, theo thường lệ thăm thú vài bài viết trong Căn Cứ Địa, xác định không có sự kiện nào đáng chú ý xong rồi thì hắn ngồi trước máy tính trầm lặng một chốc. Sau đó nhớ tới những bài viết mà Hiểu Hiểu vừa nói với hắn mấy tiếng đồng hồ trước, hắn bèn nảy sinh lòng tò mò, tiến vào diễn đàn của Vinh Quang.

    Không biết vì sao, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh vừa sống động lại vừa uy vũ bất phàm của con ưng bằng băng hắn tạo ra… Dáng vẻ tấn công vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, cùng với uy lực của phép Ưng Tuyết Đột Kích vẫn luôn khiến Tần Nhược cảm thấy rằng kỹ xảo biến hình hắn mới học được kia rất không đơn giản, mặt khác, hắn cũng cho rằng phép thuật này nhất định có thể thông qua kỹ xảo khống chế nguyên tố nước tổ hợp ra được.

    Sau khi nhập yếu tố “kỹ xảo khống chế nguyên tố” vào ô tìm kiếm, nhấn “Xác nhận”, Tần Nhược trở nên rất buồn bực, bởi vì công cụ tìm kiếm hiển thị ra rằng tổng cộng có hơn 400.000 bài viết phù hợp điều kiện!

    Choáng!

    Tần Nhược vội vàng thêm một chữ “nước” ở trước cụm từ ấy, thấy kết quả vẫn là hơn cả chục ngàn, bèn tùy tiện mở thử một bài: tất cả đều là những kỹ xảo khống chế sơ cấp cả, trong đó có cả kỹ xảo biến nước thành băng và kỹ xảo đóng băng mà Tần Nhược thường xuyên sử dụng nữa, ngoài ra còn có thêm kỹ xảo nổ băng nhiều tầng và một ít kỹ xảo phân giải tổ hợp đơn giản…

    Có điều những thứ này tuy có thể hữu dụng cho những người mới đấy, nhưng đối với một kẻ dựa vào kỹ xảo khống chế kiếm cơm như Tần Nhược thì cơ bản là không có bao nhiêu giá trị cả, nhìn liếc sơ qua là thôi rồi.

    Tần Nhược lại nhập vào yếu tố “kỹ xảo khống chế nước biến hình”, nhấn “Xác nhận”.

    Chỉ có ít ỏi mười ba bài.

    Tần Nhược đều nhấn xem hết, đọc một loạt, cuối cùng chán nản tắt toàn bộ, đẩy bàn phím về phía trước, buồn bực cất bước đi ra ban công, trong lòng thì không ngừng oán thầm: Tổ cha, dùng kỹ xảo biến hình để tạo ra tượng băng động vật cho vui… Thật là một đám người nhàm chán mà.

    – Tôi online rồi.

    – Anh còn ngủ à? Vậy tôi đi làm nhiệm vụ trước nhé.

    – Ô, nhiệm vụ thăng bậc hai đơn giản ghê, chỉ cần giết hai con cóc lửa cấp 21 là được…

    – Nhiệm vụ hoàn thành rồi, hì hì, bổn tiểu thư bây giờ cấp 20 rồi đấy, là một thợ điều khiển nước bậc hai đường đường chính chính rồi đấy. Luyện cấp thôi, ha ha ha, khi online thì anh tự đi tìm nơi chơi đi nhé, tôi đã tìm được nơi luyện cấp rồi. – Tần Nhược mới vừa online thì thanh âm của Hiểu Hiểu đã tự động từ hộp thư bay vào trong tai rồi.

    Cười cười, trong lòng Tần Nhược lại có thêm một chút thoải mái lẫn cảm khái – xem ra Hiểu Hiểu cũng đã bị trò chơi này hấp dẫn rồi, nếu không cũng không mau online trở lại như thế. Có điều cô nàng vẫn cứ như vậy, vẫn rất biết cân nhắc cho người khác, không muốn làm trì trệ bước đi của mình.

    Thôi, hôm nay là một ngày thứ Bảy khó có mà, phải theo kế hoạch mà làm thôi, không thể để uổng phí được – phép thuật bậc bốn, mình đã cảm nhận được rồi, bây giờ đã có một chút kiến thức đại khái rồi, còn độ thuần thục thì cứ để gia tăng theo đà chiến đấu là được thôi, không nhất thiết phải bỏ riêng thật nhiều thời gian lẫn sức lực rèn luyện làm gì.

    Cho nên Tần Nhược bèn gọi chào Hiểu Hiểu, hỏi tình trạng của nhau, sau đó mới trở về thị trấn Savis, đưa những chiến lợi phẩm nhận được trong nhiệm vụ thăng bậc đi giám định, trong đó bao gồm cả sợi dây chuyền màu lam đậm được NPC đạo sư cho nữa.

    Kết quả giám định mười món chữ tím còn chưa có thì Tần Nhược đã giật mình phát hiện rằng sợi dây chuyền mà mình nhận được nhưng chưa hề để ý nhiều ấy, vậy mà là một món đồ chữ vàng…

    Một món trang sức chữ vàng!

    Trời ạ!

    Trang sức chữ vàng bậc bốn, là thứ mà có giá nhưng không có hàng đấy! Nghe nói hiện giờ mặc dù có rất nhiều những kẻ mạnh có trọn bộ trang bị chữ vàng hay chữ cam, nhưng lại hiếm thấy nghe nói có ai có thể có được trọn bộ trang sức chữ vàng, thậm chí còn có người chẳng có lấy được một món trang sức chữ vàng nữa…

    Có một dạo, trang sức chữ vàng còn được người ta nâng giá lên ngang bằng những trang bị chữ cam, thậm chí còn có người chấp nhận lấy trang bị chữ cam phổ thông đi đổi trang sức chữ vàng nữa! Bởi vậy có thể thấy được giá trị và mức độ hiếm hoi của những món trang sức chữ vàng trong trò chơi này.

    Vừa nghĩ đến chuyện mình không ngờ lại nắm được trong tay một món trang sức chữ vàng, Tần Nhược khẩn trương đến mức phát run trong lòng. Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua đám người chơi trong nơi giám định. Sau khi xác định không ai chú ý đến sợi dây chuyền này của mình cả, hắn mới nhanh chóng vơ vét đám trang bị chữ tím vào trong ba lô.

    Rồi đặt sợi dây chuyền màu lam đậm vào vị trí cuối cùng, sau đống trang bị chữ lam…

    Ánh sáng màu vàng vừa lóe lên là đã tắt ngúm, đợi đến khi có người chơi hiếu kỳ đưa ánh mắt nhìn qua thì Tần Nhược đã sớm chụp lấy sợi dây chuyền chạy đến phương nào đó rồi!​
     
    muthanhnam and dante2k1 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 147: Nhiệm vụ kỳ quái - Nhân Tình Của Ron

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Dây chuyền Miểng Băng:

    Trang bị chữ vàng, tăng 5% độ hòa hợp nguyên tố, tăng 200 điểm HP tối đa, tăng 50 điểm MP tối đa; yêu cầu 70 điểm tinh thần, nghề nghiệp điều khiển nước, cấp 40.

    Trên một con đường của thị trấn Savis, Tần Nhược si dại đứng một hồi lâu, mãi cho đến khi có người đẩy nhẹ phía sau lưng một cái, hắn mới giật mình hồi phục tinh thần, cảnh giác đóng lại bảng trang bị, sau đó nhìn vào khuôn mặt đẹp trai sáng sủa có phần quen thuộc bên cạnh.

    – Anh thế nào rồi, sao gọi nhiều thế vẫn không nghe đấy? Trúng tà à? – Vu Hồng dùng thần sắc vừa tò mò vừa thân thiện nhìn nhìn Tần Nhược từ trên xuống dưới.

    Bấy giờ Tần Nhược mới nhận ra đây là ai, bèn thầm thở phào một hơi, sau đó trên mặt toát ra một nụ cười:

    – Vu đại ca, là anh à? Khụ, vừa rồi tôi bận truyền âm với người ta nên không nghe thấy. Tìm tôi có việc à?

    Vu Hồng cũng không nghi ngờ gì, y “à” lên một tiếng:

    – Không có gì cả, chỉ là nhìn thấy anh đứng ngẩn người trên đường như tượng gỗ thế kia nên mới qua chào hỏi thôi. Ơ? Anh thăng bậc rồi à? Sao nhanh thế?

    – Mới thăng bậc xong mấy tiếng đồng hồ trước thôi. Anh đang đi đâu đấy, em gái anh đâu rồi? – Đầu Tần Nhược vẫn còn đang lan man với một thuộc tính nọ của sợi dây chuyền Miểng Băng, nên mới thuận miệng hỏi như thế, nào ngờ Vu Hồng lại lập tức cười to lên, rồi dùng một ánh mắt thật đen tối chỉ chỉ vào Tần Nhược:

    – Cái tên này, gặp sắc là quên hữu ngay, còn chưa nói được hai câu là đã bắt đầu hỏi đến em gái tôi rồi. Ý đồ rõ ràng quá rồi nhé!

    Nhìn thấy Vu Hồng cười mình với một giọng cười thật gian xảo, Tần Nhược kinh ngạc hé hé miệng, trong đầu chợt hiện ra hình bóng thanh lệ của Tử Nguyệt Tiểu Yêu, bèn dở khóc dở cười xua tay giải thích:

    – Không phải đâu không phải đâu, Vu đại ca anh đừng có hiểu lầm, chẳng qua tôi nhìn thấy anh đi một mình cho nên mới hiếu kỳ hỏi thôi.

    – Ha ha ha, đừng che giấu nữa, ban ngày em gái tôi không online đâu, nó có sô diễn rồi.

    – Sô diễn?

    Tần Nhược sững sờ.

    – Ừ, em gái tôi là diễn viên chuyên nghiệp mà, cho nên cuối tuần khá là bận. Thế nào, lần trước nó khiến anh tưởng thực rồi phải không hả? – Vu Hồng chớp chớp mắt với Tần Nhược, sau đó cười một cách xấu xa:

    – Chứ không anh cho rằng tôi có thể bắt nó diễn trò đấy phỏng? Có điều thiên phú diễn xuất của anh cũng không tệ đó, vậy mà lừa được người ta luôn… Ha ha ha, đây là do Tiểu Yêu nói với tôi đó.

    – Ạch… – Tần Nhược không nói gì. Hắn vốn cho rằng khi ở vùng đất tuyết, là do hắn khá đẹp trai nên Tử Nguyệt Tiểu Yêu mới có chút động lòng với hắn đấy chứ. Nào ngờ đụng phải chuyên gia diễn xuất rồi, thật là mất mặt quá… Thoáng chốc, chút đắc ý trong lòng Tần Nhược biến mất tăm.

    Vu Hồng nhìn thoáng biểu tình của Tần Nhược là biết đã có thêm một tên con trai ngoan bị em gái mình lừa gạt rồi, bèn thở dài một hơi rồi cười vỗ vỗ vai Tần Nhược:

    – Người anh em, suy nghĩ thoáng chút đi, sau lưng em gái tôi có một đống lớn con trai theo đuổi đó, nhưng người duy nhất có cơ hội sắm vai người yêu với nó chỉ có mình anh thôi, xem như anh may mắn rồi đó chứ.

    Tần Nhược không nói gì, chỉ liếc nhìn Vu Hồng. Xem ra mình vẫn may mắn đấy chứ, sớm biết được chuyện này, nếu không còn tưởng rằng mình đẹp trai vạn người mê rồi đấy, như thế không tốt một chút nào.

    Hắn bèn ngắt ngang lời an ủi tiếp theo của Vu Hồng bằng cách chuyển đề tài sang công hội Lính Đánh Thuê:

    – Được rồi không nói chuyện này nữa. Vu đại ca, anh đang đi đâu đấy? Lại định đi công bố nhiệm vụ à?

    – À.

    Vu Hồng làm sao không mong tâm trạng tên con trai thất tình trước mắt này tốt hơn một chút chứ, bèn thuận theo đề tài nói luôn:

    – Hôm nay không đi công bố nhiệm vụ, chỉ là chơi một mình có chút nhàm chán nên định đến xem xem có nhiệm vụ thích hợp nào có thể nhận không đấy mà.

    – Nhận nhiệm vụ? – Tần Nhược ngây người nhìn Vu Hồng một thoáng, sau đó nhìn lại dòng người tấp nập nơi cửa tòa nhà công hội Lính Đánh Thuê:

    – Nhận nhiệm vụ do người chơi hay là hệ thống công bố?

    Nhiệm vụ do hệ thống công bố trong công hội Lính Đánh Thuê là vô cùng nhiều, từ những cái đơn giản như đánh chết một số con sói bão táp, mọi chiến lợi phẩm thuộc về hệ thống, hệ thống trả lại một số tiền tương ứng cho người làm nhiệm vụ cho đến những cái phức tạp như theo dấu một con boss vương giả hay một con boss siêu cấp nào đó, hoặc là đến chiến trường Thần – Ma giết kẻ địch, v.v… Mà phần thưởng cũng là trăm màu ngàn vẻ, phong phú vô cùng!

    Còn phần nhiệm vụ mà người chơi công bố thì chỉ cần nghĩ ra được, sau đó làm sao cho phù hợp với quy định là bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành nhiệm vụ được hết: từ chuyện thăm dò bản đồ mới, cho đến trả thù người chơi nào đó, hoặc là thuê dạng nghề nghiệp đặc định nào đó gộp tổ tham gia nhiệm vụ, v.v…

    Vu Hồng nói với hắn, từ sau lần nhìn thấy hắn chiến đấu ở vùng đất tuyết, y đã nảy sinh một khát khao mong muốn mạnh mẽ hơn!

    Tần Nhược nghe mà cảm thấy xấu hổ vô cùng, hắn không ngờ rằng khi mình chỉ bậc ba là đã có thể dẫn dắt ý chí vươn lên của người khác rồi, mà thậm chí đó còn là một người chơi bậc bốn nữa, thật là quái dị quá.

    Có điều lời nói tiếp theo của Vu Hồng lại khiến hắn phải nghiêm túc hơn.

    Vu Hồng nói rằng hai ngày nay y vẫn luôn cố gắng rèn luyện các loại kỹ năng, đồng thời cũng tham khảo các bài viết về kiếm sĩ rồng lửa trên diễn đàn để định hướng phát triển cho mình. Cuối cùng, y cũng quyết định lựa chọn lợi dụng lực tấn công cao do không có hiệu quả đặc thù của nguyên tố lửa, phát triển theo hướng sát thương đốt cháy bất kể phòng ngự.

    Hai ngày này y đã đem những trang bị hoặc những món linh tinh vô dụng trên người bán đi thành tiền, sau đó đến chợ mua mấy món trang bị cho kiếm sĩ rồng lửa, đều là những món tăng sát thương đốt cháy cả…

    Đáng tiếc là số tiền dành dụm được của y cũng sắp hết rồi, cho nên mới phải đến công hội Lính Đánh Thuê tìm một ít nhiệm vụ khá khó nhá, thù lao hơn 500 đồng vàng để làm.

    Sau khi không hề che giấu kể hết kế hoạch rồi, Vu Hồng mới cười hỏi Tần Nhược:

    – Anh thì sao? Thăng bậc rồi không đi làm quen với phép thuật mới mà lại một mình đứng ngẩn người ở đây thế này?

    – A, tôi không rảnh rỗi đến vậy đâu, vẫn còn đang nghĩ xem đến bậc bốn rồi thì đi đâu đánh quái kiếm nhiều tiền hơn đây này. – Tần Nhược dở khóc dở cười nhún vai, nói ra sự phiền não trong lòng mình – những kỳ ngộ và thu hoạch mấy ngày nay đã khiến “sức ăn” của Tần Nhược tăng cao quá rồi, bây giờ hắn không thể lặng lại tâm tình để đi làm nghề cũ trong rừng Cain được nữa. Hiện giờ hắn đang mong bước lên nơi cao hơn, cố gắng biến 130.000 đồng vàng trong ba lô thành 500.000 đồng. Có lẽ đến một ngày nào đó, Tần Nhược sẽ có thời gian để thoải mái chơi trò chơi này, tập trung rèn luyện cấp bậc, vì mục tiêu ẩn sâu trong đáy lòng mình mà phấn đấu!

    Lúc này, nghĩ đến sợi dây chuyền Miểng Băng nhận được từ nhiệm vụ thăng bậc, lẫn đám trang bị trong kho hàng, lòng Tần Nhược không nhịn được mà nóng lên.

    – Ha ha, thật là tốt quá, xem ra chúng ta đều thiếu tiền như nhau rồi! Đi! Cùng đi vào bên trong thử vận may xem có nhiệm vụ thích hợp hay không…

    Vu Hồng cười to rủ Tần Nhược, mà Tần Nhược thì bình thản gật đầu. Hiện giờ cũng vừa lúc hắn không có nơi nào định đi cả, thôi thì cứ theo lời Vu Hồng, vào thử vận may xem sao vậy.

    Tức thì, hai người quàng vai bá cổ cùng hòa theo dòng người tấp nập, chen vào trong công hội Lính Đánh Thuê. Chỉ mấy phút sau, từ trong số những nhiệm vụ thù lao 200 đến 500 đồng vàng, Vu Hồng đã chọn được một nhiệm vụ thích hợp cho y. Y cười nhẹ, mon men đi qua bên cạnh Tần Nhược:

    – Tôi đã chuẩn bị xong rồi, còn anh thì sao? Ơ? Chí hướng lớn đó nha, nhiệm vụ từ một ngàn đến hai ngàn đồng vàng cơ à? – Khi nhìn thấy số thù lao của bảng nhiệm vụ trước mặt Tần Nhược, Vu Hồng giật mình lắm.

    Bình thường, nhiệm vụ thù lao từ 200 đến 500 đồng vàng đều đã là những nhiệm vụ có chút khó khăn rồi, mà trong đó còn có thể có những nhiệm vụ thuộc dạng keo kiệt nữa, chẳng hạn như nhiệm vụ mà Vu Hồng chọn đây có thù lao là 400 đồng vàng, yêu cầu một mình giết 500 con vượn tuyết, toàn bộ số tinh thạch băng rớt ra sẽ tự động thuộc về người công bố nhiệm vụ hết (tinh thạch băng là một dạng vật liệu rèn rất thường thấy, có rất nhiều những quái vật hệ nước rớt ra, tỷ lệ rớt cũng không thấp, một viên thì giá chừng 10 đồng vàng), thông thường giết 500 con vượn tuyết thì chắc chắn sẽ được ít nhất 20 viên tinh thạch băng, thành ra trừ đi giá trị của bản thân tinh phách băng, Vu Hồng cũng chỉ kiếm lời được chừng 100 đồng vàng mà thôi.

    Dù là như thế, Vu Hồng vẫn cảm thấy nhiệm vụ này là cái hợp lý nhất trong số các nhiệm vụ cùng bậc…

    Cho nên, khi nhìn thấy Tần Nhược lựa chọn bảng nhiệm vụ từ 1.000 đồng vàng đến 2.000 đồng vàng, Vu Hồng không khỏi buồn bực: vì sao người ta cấp thấp mà chí hướng lại cao đáng sợ đến như thế? Y đương nhiên không biết rằng Tần Nhược thực ra chỉ là tùy tiện xem qua thế thôi, hắn nhìn một lượt các nhiệm vụ ngược từ thù lao 10.000 đồng vàng đến thù lao 1.000, 2.000, nhưng không phát hiện ra nhiệm vụ nào thích hợp với mình cả.

    Nhiệm vụ thù lao từ 1.000 đồng vàng trở lên phần lớn đều cực kỳ nguy hiểm, trong đó có rất nhiều cái liên quan đến chiến trường Thần – Ma và ân oán giữa các người chơi, còn lại thì là nhiệm vụ cần những nghề nghiệp đặc thù… Tần Nhược không có cách nào nhận được.

    Sau khi nghe Vu Hồng nói xong, hắn cũng vừa vặn xem đúng một nhiệm vụ kỳ quái nọ: đối tượng của nhiệm vụ là nghề điều khiển nước bậc bốn hoặc mục sư ánh sáng…

    Nhiệm vụ này được công bố lúc 12h30, trong đó nói rõ rằng chỉ cần một thợ điều khiển nước bậc bốn hoặc một mục sư ánh sáng, người phù hợp với yêu cầu này sau khi nhận nhiệm vụ rồi thì lập tức đến cửa thôn Chiến Thần, dựa theo tọa độ tìm được người chơi Nhân Tình Của Ron đang chờ, được cô đồng ý rồi thì mới xem như thực sự nhận nhiệm vụ. Tiếp đó, người làm nhiệm vụ dưới sự dẫn dắt của Nhân Tình Của Ron tìm được Ron, trên đường tìm phải bảo đảm an toàn cho Nhân Tình Của Ron. Sau khi tìm được Ron rồi, người làm nhiệm vụ sẽ lấy giá thị trường là 60 đồng vàng một bình thuốc ma lực bán hai tá cho Ron, như vậy người ấy sẽ nhận được phần thưởng của nhiệm vụ là 2.000 đồng vàng! Điều hạn chế duy nhất là trên đường làm nhiệm vụ thì không thể truyền âm cho bất cứ ai, nếu không sẽ tự động bị xem là thất bại.

    Đơn giản vậy thôi sao? Tim Tần Nhược đập thật nhanh. Hắn không biết, sau lưng hắn, cặp mắt của Vu Hồng đã trừng lên thật lớn. Lòng Vu Hồng như đang gào thét: vì sao cái nhiệm vụ đơn giản thù lao cao như thế lại bắt buộc chuyên nhằm vào nghề điều khiển nước chứ? Thật là không có lẽ trời mà!​
     
    muthanhnam and dante2k1 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 148: Tóc màu dẻ mắt màu lam, một lần phỏng vấn dẫn đến huyết án

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Thôn chiến Thần, nghe thật bịp bợm mà cũng thật khí thế, nhưng điều quái dị chính là từ trước đến giờ Tần Nhược và Vu Hồng chưa bao giờ nghe nói tới cái thôn này cả. Hai người hỏi một ít bạn bè thì ngay cả Lục Tâm cũng không biết rằng có một nơi như vậy, cho nên khỏi cần phải nói tới chuyện có quen thuộc nơi đó hay không.

    Có điều theo sự hạn chế và một ít manh mối từ nội dung của nhiệm vụ thì chuyện này hẳn có liên quan đến một nhiệm vụ hoặc một con boss nào đó, cho nên người công bố không nói rõ địa điểm cụ thể.

    Mặt khác, Vu Hồng còn nhắc nhở Tần Nhược rằng trong nhiệm vụ này chắc chắn ẩn chứa sự nguy hiểm chưa biết nào đó, nếu không đối phương chắc chắn sẽ không yêu cầu một người điều khiển nước hoặc một người mục sư đi cùng Nhân Tình Của Ron đâu… Nhìn thì là có vẻ đi chung, sẵn tiện đưa thuốc cho một người tên là Ron đấy, nhưng thực tế thì lại có ngụ ý phải bảo vệ Nhân Tình Của Ron đến một khu vực nguy hiểm nào đó.

    Tần Nhược làm sao không phát hiện được điều này chứ?

    Có điều đối phương đã yêu cầu chỉ cần một mục sư ánh sáng hoặc một thợ điều khiển nước là được rồi, vậy cũng tức là nói, quá trình làm nhiệm vụ này tuy sẽ có nguy hiểm, nhưng hẳn là nằm ở trong phạm vi có thể khống chế được.

    Cho nên sau một lúc suy nghĩ, Tần Nhược vẫn cứ nhận lấy nhiệm vụ ấy…

    Tạm biệt Vu Hồng xong, Tần Nhược dựa theo lời nhắc trong nhiệm vụ, bỏ ra 10 đồng vàng dịch chuyển đến thôn Chiến Thần – một thôn nhỏ trông vô cùng cũ kỹ lẫn rách nát, hoàn toàn không hề có sự hùng tráng lẫn chói lọi như cái tên của mình.

    Bước ra từ trận pháp dịch chuyển, Tần Nhược hoàn toàn không ngờ được cái thôn mà nhiệm vụ nhắc đến lại trông như thế này, cho nên hơi có chút giật mình. Hắn xem xét cái thôn chỉ có chừng mười ngôi nhà và cửa hàng ấy, cuối cùng trên một con đường thụt vào ở cạnh cửa thôn phát hiện thấy một kiến trúc lụp xụp rách nát – công hội Lính Đánh Thuê.

    Thật là choáng!

    Chẳng trách gì không ai biết đến nơi này, cái bộ dạng lụn bại này, rồi ngay cả công hội để chuyển nghề và quán rượu bình thường thôi cũng không có, cho dù có tên lính mới nào đó xuất hiện ở nơi đây, có lẽ cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi chứ chẳng thèm nhớ đến tên nó luôn ấy chứ.

    Cảnh tượng thảm đạm này khiến Tần Nhược hơi hơi nhíu mày, bắt đầu hoài nghi về tính xác thực của nhiệm vụ lần này – cái nơi chim không thèm ị này mà cũng xuất hiện nổi nhiệm vụ tốt hay là con boss nào à? Hắn nghi ngờ lắm.

    Cố nén đi xung động muốn bỏ cuộc, Tần Nhược quyết định đi về phía cửa thôn để tìm người chơi có cái tên Nhân Tình Của Ron kia – nhiệm vụ này còn chưa bị hủy bỏ, tức là chắc chắn sẽ có một người chơi tên gọi Nhân Tình Của Ron đứng ở tọa độ đã đưa ra, đây là điều không thể nghi ngờ.

    Trước cửa không có ai, nhưng Tần Nhược y theo tọa độ viết trong nhiệm vụ lần đến một bức tường đất cao chừng nửa người, phía sau đó có một cái cây, dưới tán cây là một người chơi nữ tóc màu hạt dẻ mắt màu lam. Người nữ này đang cầm kiếm, bên cạnh cô còn có một tên thợ nguyên tố nam nữa, Tần Nhược gần như có thể chắc chắn được thân phận của cô gái này: Nhân Tình Của Ron.

    Cô gái này tuổi còn rất trẻ, không biết thuộc quốc tịch nào, nhưng từ khẩu âm có thể đoán được không phải là người Trung Quốc mà là người châu Âu, hoặc châu Mỹ, hoặc châu Đại Dương. Diện mạo cô ta cũng được, dáng người nóng bỏng, chỉ có điều ánh mắt có phần ngả ngớn, quá mức quyến rũ, quá mức hớp hồn, khiến người ta cảm thấy cô ta không được nghiêm chỉnh cho lắm. Tần Nhược thì cảm thấy điều này thật sự rất phù hợp với tên của cô ta.

    Cùng với lúc Tần Nhược trông thấy hai người nọ, hắn cũng nhận được hai ánh mắt khác thường, trong đó có một là ánh mắt cảnh giác.

    Tên thợ nguyên tố nam kia rất khẩn trương nhìn lướt qua Tần Nhược, sau đó lập tức quay mặt qua nói một câu gì đó với cô gái kia, kết quả là cô ta chẳng có một chút phản ứng nào, đôi mắt màu lam sáng lấp lánh vẫn chăm chú nhìn vào Tần Nhược, soi mói từ trên xuống dưới, có vẻ như đang đánh giá gì đó.

    Tần Nhược hơi thột trong lòng. Hắn đột nhiên cảm thấy người mình không được tự nhiên cho lắm, thầm nghĩ: lẽ nào cô nàng này đang tuyển bạn tình sao?

    – Xin hỏi… – Sau một chút chần chờ, Tần Nhược mới sực nhớ ra mình đã phải bỏ ra 10 đồng vàng tiền lộ phí rồi, cho nên đành mở miệng hỏi ra. Hắn còn đang định hỏi xem đối phương có phải Nhân Tình Của Ron không và mình có phù hợp với điều kiện thuê hay không thì người chơi nữ kia đã gật gật đầu, sau đó để mặc tên thợ nguyên tố nam kia, bước về phía Tần Nhược, nói:

    – Ừm, là anh đi!

    Lời của cô ta vừa dứt, sắc mặt tên thợ nguyên tố kia cũng biến đổi.

    Vọt tới trước mặt cô ta, y quát:

    – Mẹ, con lẳng lơ này, mày có ý gì? Lúc tao đến đây mày hỏi này hỏi nọ, tao trả lời mày suốt cả nửa ngày trời mày cũng chỉ nói là chờ cân nhắc, còn thằng nhãi mặt trắng này vừa qua đây mày chưa nói nửa câu là đã gật đầu rồi, mẹ nó mày chọc tao à?

    Mãi đến lúc này, Tần Nhược mới biết rằng hóa ra người này cũng không phải đồng đội của Nhân Tình Của Ron, mà là một tên thợ điều khiển nước bậc bốn đến đây phỏng vấn giống như mình. Có điều nghe thấy người này quát lên như thế, hắn hơi hơi nhíu mày liếc nhìn Nhân Tình Của Ron, xem xem cô ta trả lời ra sao. Hắn không muốn giống như người kia, bị đem ra làm trò hề.

    Nhân Tình Của Ron khinh bỉ liếc người kia, sau đó “hừ” một tiếng, nói:

    – Ai hỏi này hỏi nọ? Là mày cứ quấn lấy tao khoe khoang trang bị của mày đấy chứ? Cũng không tự nhìn lại bản thân là cái thứ gì đi, dùng loại ánh mắt ấy nhìn vào tao, có phải mày chưa từng nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp bao giờ hay không? Hay là cảm thấy cái tên của tao rất là thấp hèn, có thể tùy tiện để thứ rác rưởi như mày đùa bỡn? Nếu không phải vì thấy nhiệm vụ ít người nhận thì tao đã sớm cho mày cút khỏi rồi!

    Tần Nhược một lần nữa không biết nên nói gì. Có điều, cô gái này nói cũng có lý, cái tên kia lúc trước đúng là đứng có phần gần cô ta thật, mặc dù không thấy được ánh mắt thế nào, nhưng khoảng cách thì đúng là mập mờ lắm. Mặt khác, người này vừa mở miệng là mắng người khác lẳng lơ, đê tiện, chắc là nhân phẩm cũng chả ra sao.

    Tần Nhược cảm thấy không vừa mắt tên điều khiển nước kia, còn đối phương thì tựa như uống nhầm thuốc vậy, nghiến răng nghiến lợi lắc đầu, rồi sau đó gật gật đầu với Nhân Tình Của Ron, cười lạnh nói:

    – Tốt, rất tốt! Được! Mày chờ đó! – Càng về sau, ngữ khí của tên này càng ác độc hơn, mà trong con ngươi của y cũng rõ ràng lộ ra vẻ hung dữ. Tiếp đó, y cúi đầu im lặng, miệng không ngừng mấp máy. Không cần phải nói, Tần Nhược và Nhân Tình Của Ron đều có thể rõ ràng biết được tên này đã thẹn quá hóa giận, chuẩn bị gọi người đến gây chuyện rồi!

    Tần Nhược không ngờ một nhiệm vụ đang yên đang lành lại biến đổi thành ra thế này, cho nên nhất thời có chút mờ mịt… Hắn nhìn ánh mắt lạnh như sương giá của Nhân Tình Của Ron, sau đó nhìn tên điều khiến nước đang truyền âm gọi người đằng kia, trong lòng cảm thấy nặng nề.

    Ngay khi hắn đang đang suy nghĩ xem mình nên làm gì thì lời nhắc của hệ thống đã vang lên bên tai:

    – Nhận nhiệm vụ thành công, nhiệm vụ bắt đầu: nhận nhiệm vụ từ Nhân Tình Của Ron, dọc đường phải chịu trách nhiệm về sự an nguy của Nhân Tình Của Ron, làm theo chỉ thị của cô ta để tìm được Ron… Nếu Nhân Tình Của Ron bị quái vật giết chết, nhiệm vụ sẽ thất bại. Nếu Nhân Tình Của Ron không chết nhưng trong vòng một tiếng đồng hồ không tìm được Ron thì Nhân Tình Của Ron sẽ phải giao ra 500 đồng vàng làm bồi thường; mỗi qua một tiếng đồng hồ sẽ tăng lên 500 đồng vàng!

    Nhận được lời nhắc xong, Tần Nhược lập tức cảm thấy cánh tay bị túm chặt, sau đó bị người ta kéo chạy đi, đồng thời bên tai vang lên tiếng của Nhân Tình Của Ron:

    – Đừng để ý tới thằng ấy, một thằng điên mà thôi.

    – Bố mày là thằng điên à? Con điếm thối này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? Mày định mang thằng nhãi mặt trắng ấy đi đâu? Ha ha, bố mày nói cho mày biết, hôm nay mày đừng mong đi đâu cả, tao sẽ gọi người đến bám theo, chơi cho mày chết! – Tên điều khiển nước kia cười to đuổi theo, trong miệng thì lại phun ra những lời nói ô uế khiến Tần Nhược nhăn tít lông mày lại, một bên chạy theo Nhân Tình Của Ron, một bên lại trừng mắt với tên kia:

    – Miệng mồm tốt nhất sạch sẽ một chút! – Hắn không hề trêu chọc đến tên kia, không ngờ lại bị vạ lây như thế này.

    Nào ngờ nhân phẩm tên kia quả thật thấp kém đến cùng cực, ánh mắt hung tợn thâm hiểm của y từ trên người Nhân Tình Của Ron chuyển qua người Tần Nhược, cười lạnh nói:

    – Thế nào, nóng ruột rồi phải không? Gấp gáp đi đánh dã chiến với con điếm thối này như vậy à? Còn nhiệm vụ cái chó ấy, tao nhổ, chỉ là một con điếm thích mấy thằng mặt trắng mà thôi!

    Lại một lần nữa nhận lấy những lời ô uế, Tần Nhược tức giận đến mức gân xanh giật giật. Vào trong trò chơi đã lâu rồi nhưng hắn chưa từng gặp phải một người chơi nào vô lại và vô sỉ đến như thế.

    – Cút!

    – Ha ha, thằng nhãi thối, đừng có mà hô hào với ông nội mày, thừa lúc người của tao còn chưa qua thì thành thành thật thật cút đi, nếu không lát nữa tao đập bẹp mày luôn đấy!

    Tên điều khiển nước ấy vẫn còn đuổi theo sau không ngừng kêu gào, mà tốc độ của Tần Nhược thì lại giống với y, không thể nào thoát khỏi được. Nhất thời, hắn cảm thấy nhức đầu không thôi – hắn đích thực chưa có kinh nghiệm đối phó với loại người như thế này.

    – Làm thế nào đây?

    Tần Nhược nghiêng đầu hỏi Nhân Tình Của Ron. Có người quấy rối thì nhân tố nguy hiểm của nhiệm vụ này đã lớn hơn nhiều lắm, hắn cũng không muốn mình chết đi một cách lãng xẹt như thế này, bất kể là chết trong tay quái vật hay là người chơi cũng thế, ba món chữ vàng trên người nếu rủi ro bị rớt ra thì thật là muốn hối hận cũng không kịp.

    Nhân Tình Của Ron dường như không chút để ý, chỉ quay đầu lại hừ một tiếng, đang định nói gì đó thì tên phía sau đã kêu lên:

    – Ha ha ha, xem thằng mặt trắng mày chọn kìa, khả năng không có, một chút chủ kiến cũng không, đi theo tao chơi còn hơn… A! – Tên này còn chưa nói xong thì đã kêu hoảng lên một tiếng, té ngửa ra sau, bốn chân chổng lên trời.

    – Ơ?

    Nhân Tình Của Ron nhìn thân hình đang ngã xuống của tên nọ, rồi nhìn khối băng đột nhiên nhô ra dưới chân y, hơi hơi nhíu mi, sau đó đột nhiên dừng lại. Tiếp đó, một ánh kiếm nóng đến kinh người xẹt xuống trước mặt Tần Nhược – Chém Hư Không!

    Tên điều khiển nước kia còn chưa kịp bò lên thì đã bị ánh kiếm sắc bén đó chém đứt ngang người, nơi eo máu chảy ra ào ạt, cuối cùng cũng nằm im, thi thể đối mặt với trời xanh mây trắng…

    Thế giới thanh tịnh rồi! Sắc mặt của Nhân Tình Của Ron không chút biến đổi, thậm chí cô còn không hề nhìn cái xác chết kia lấy một cái nữa, chỉ thu kiếm lại và dùng khẩu âm cực kỳ “nước ngoài” nói với Tần Nhược:

    – Đều tại anh cả, hại tôi lãng phí mất 1 điểm vinh dự rồi. Bây giờ yên tĩnh rồi, đi thôi.

    Tần Nhược hơi hé hé miệng, nhưng mãi vẫn không nói được nên tiếng nào. Hắn như một con rối chạy theo Nhân Tình Của Ron, một bên dùng ánh mắt khác với lúc đầu nhìn theo cô ta, một bên thì thỉnh thoảng quay đầu nhìn về cái xác im lìm đằng kia, trong lòng rất muốn nói rằng vừa rồi hắn chẳng qua chỉ đơn thuần muốn trút giận một chút mà thôi…

    Thật đấy!​
     
    muthanhnam and dante2k1 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 149: Thay đổi cách nhìn, hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Lúc vừa mới nhìn thấy Nhân Tình Của Ron, Tần Nhược vẫn còn vì tên của cô ta mà cho rằng cô ta là một người phụ nữ có phần dễ dãi, không được tự trọng cho lắm, nhưng khi hạ thủ tên điều khiển nước kia, hình tượng của cô ta trong suy nghĩ của Tần Nhược đã biến thành một phụ nữ vừa có thực lực lại vừa có phần dễ dãi.

    Một nhát kiếm kia bất kể là từ góc độ thẩm mỹ hay là góc độ thực lực thì cũng đều cực kỳ tuyệt! Ít nhất thì ở trong mắt của Tần Nhược, thực lực bùng nổ trong nháy mắt đó của Nhân Tình Của Ron đã vượt khỏi mức của Tiểu Thanh và Vu Hồng, có lẽ vẫn còn một chút khoảng cách nữa với Lục Tâm, nhưng bàn về thực lực thì tuyệt đối không phải dạng mà các kiếm sĩ rồng lửa tầm thường có thể so sánh nổi.

    Vẫn còn một điều khác nữa, đó là dựa theo lời của đám Lục Tâm, Tần Nhược cũng biết được thêm một chút về sự nguy hiểm và tàn nhẫn ở trong chiến trường Thần – Ma, mà Nhân Tình Của Ron có thể bình thản tiêu hao một điểm vinh dự như thế cũng chứng minh được rằng cô ta là người từng trải chiến trường Thần – Ma, hơn nữa còn có khả năng là có không ít điểm vinh dự!

    Sự suy đoán ấy đủ để khiến Tần Nhược phải dùng một ánh mắt khác mà nhìn cô gái có cái tên không mấy xuôi tai này.

    Trên đường đi, những biểu hiện của Nhân Tình Của Ron lại một lần nữa khiến Tần Nhược phải thay đổi cái nhìn!

    Sau khi đánh chết tên điều khiển nước kia, Nhân Tình Của Ron đã thay đổi đường đi, rẽ sang một hướng khác… Rất hiển nhiên, lúc tên kia bám theo sau lưng hai người la ó, con đường mà Nhân Tình Của Ron đi không phải là để tìm Ron rồi. Điều này khiến Tần Nhược không khỏi sinh lòng hoài nghi rằng lúc tên kia mở miệng phun ra những lời thối tha ấy, cô gái này đã sớm sinh lòng muốn giết y rồi!

    Tần Nhược bèn hỏi ra vấn đề này, nhưng Nhân Tình Của Ron không hề quay đầu lại mà nói:

    – Vốn định dẫn đi xa hơn một chút nữa, nhưng không ngờ anh lại ra tay trước rồi. – Nói đến đây, cô hơi dừng lại một thoáng, sau đó nói tiếp với một nét cười thoáng qua mặt:

    – Anh rất gian xảo, sau đó tôi nghĩ lại mới nhớ ra rằng lúc đó anh không hề trực tiếp tấn công ác ý với tên kia.

    – Không thể nói là gian xảo được.

    Tần Nhược sửa chữa lại lời của cô.

    – Rồi, coi như anh thông minh vậy. – Cô gái tóc màu hạt dẻ nhanh chóng ngắt ngang, sau đó dường như sực nhớ đến điều gì đó, bèn mở cái “máy nói” của mình ra:

    – Cái tên đáng ghét kia bây giờ cho dù có gọi bạn gọi bè của hắn đến đi nữa, cũng không biết hướng đi chính xác của chúng ta đâu, không cần phải lo hắn sẽ quấy rối lúc chúng ta làm nhiệm vụ. À, nói cho tôi biết chi tiết về anh đi.

    – Cô muốn biết điều gì?

    – Ừm… Cấp bậc thuật Thủy Liệu của anh này, rồi phép Màng Băng và Lá Chắn Xanh Thẫm nữa…

    – Không cần hỏi năng lực chiến đấu của tôi sao? Tôi nhớ trong nhiệm vụ có một điều là phải hộ tống cô an toàn đi gặp người tình của cô mà? – Tần Nhược không đáp lời mà hỏi ngược lại.

    – Người tình? Ha ha ha, tôi thích cái từ này đấy. Có điều hộ tống thì cũng có nhiều nghĩa. Bảo vệ tốt bản thân anh, sau đó đi theo sau thêm máu cho tôi, đấy là trách nhiệm của anh đấy. – Qua lời nói, Nhân Tình Của Ron lộ ra một vẻ tự tin thật rõ ràng, khiến Tần Nhược thầm bật cười vì lần này mình lại đi làm bảo mẫu nữa rồi, hơn nữa còn là đi làm bảo mẫu cho một người chơi có thực lực rất khá nữa chứ, vận mệnh thật là kỳ diệu quá đi.

    Tức thì, hắn kể ra tình trạng hiện giờ của bản thân cho Nhân Tình Của Ron. Nhân Tình Của Ron sửng sốt, rốt cục cũng quay đầu lại:

    – Anh vừa mới thăng bậc sao?

    Tần Nhược rất thật thà gật gật đầu. Dù sao thì hắn cũng đã được Nhân Tình Của Ron đồng ý rồi, đã chính thức nhận nhiệm vụ rồi, sẽ không sợ cô ta đổi ý làm gì… – Dù cho chủ thuê có hủy bỏ nhiệm vụ giữa chừng thì vẫn phải giao ra toàn bộ thù lao.

    Nhân Tình Của Ron đau khổ che trán, hiển nhiên không thể nào đoán ra nổi rằng mình lại thuê phải một tên mới thoát khỏi hàng ngũ gà con như thế này. Cô bèn chăm chú nhìn Tần Nhược, mấy giây sau đó mới cảm khái nói:

    – Lá gan của anh lớn thực đấy.

    – Cám ơn đã khen ngợi. Có điều nếu cô đã cho rằng chỉ cần một mục sư ánh sáng hoặc một thợ điều khiển nước bậc bốn là đủ để hộ tống cô, vậy thì tôi thấy rằng… Tôi hẳn có thể làm được!

    Khi Tần Nhược nói ra câu này, ngữ khí cũng lộ ra một vẻ tự tin cực kỳ rõ ràng, khiến ánh mắt của Nhân Tình Của Ron như sáng lên.

    Đây cũng không phải Tần Nhược khoe khoang, mà là đã được hệ thống thừa nhận rồi – trong những thợ điều khiển nước hiện nay, có bao nhiêu người có thể gặp được nhiệm vụ thăng bậc có độ khó lớn đến như thế chứ? Hơn nữa lại còn có bao nhiêu người có thể từ năm mươi con sói tuyết, ba mươi con vượn tuyết, mười lăm con mãng xà tuyết và một con Tuyết Kim Cương, hai con khổng lồ tuyết thoát thân không tổn hao gì chứ?

    Còn nữa! Trước khi đến đây, Tần Nhược đã thay chiếc áo Ác Ma Băng Cuồng Bạo và sợi dây chuyền Miểng Băng vào rồi, HP từ 680 điểm đã tăng vọt thành 880 điểm, cho dù đối mặt với bất cứ tình huống nào cũng đều có thể có sức đánh một trận hết! Càng huống chi, tốc độ ngưng tụ phép thuật của hắn đã được nâng lên tổng cộng 25%, mức thương tổn nguyên tố được tăng lên 10%, hiệu quả phép thuật được tăng lên 8% rồi… Hiện Tần Nhược đang ở trạng thái mạnh nhất từ trước đến nay.

    Tuy bản thân hắn còn chưa biết mình sẽ làm được đến mức nào, nhưng hắn vẫn vững tin rằng… bản thân mình tuyệt đối sẽ không kém hơn bất cứ một tên thợ điều khiển nước bậc bốn loại trung nào cả!

    – Được rồi!

    Nhân Tình Của Ron xem như đã chấp nhận, không còn truy cứu chuyện Tần Nhược là một tên gà con vừa mới thăng bậc nữa, mà bắt đầu nói đến những điều cần chú ý trong nhiệm vụ này. Cô không mong rằng Tần Nhược sẽ gục ngã giữa đường, bởi vì như vậy sẽ làm lãng phí thời gian nhiều hơn, sẽ khiến xảy ra nhiều điều không mong muốn (trong đó bao gồm cả tên rác rưởi mà cô vừa mới giết chết).

    Dưới sự giải thích của Nhân Tình Của Ron, Tần Nhược dù còn chưa hiểu rõ lắm rằng mình sắp phải đối mặt với loại quái vật nào, nhưng cũng biết được rằng nơi Nhân Tình Của Ron muốn đến là một hẻm núi vô cùng hẹp hỏi, số lượng quái vật bên trong không ít, mà cấp bậc thì khoảng từ 45 đến 47.

    Trong đó còn có một số con sở hữu phép thuật tấn công diện rộng nữa!

    Tần Nhược nghe mà hơi hơi hít khẽ vào. Rốt cục hắn cũng biết lý do mà Nhân Tình Của Ron nói lá gan của hắn lớn rồi – xông qua một bầy quái vật cấp cao như thế, độ khó này có vẻ không nhỏ đâu!

    Nhíu nhíu mày, Tần Nhược hỏi:

    – Kế hoạch của cô là gì? – Hắn tin rằng Nhân Tình Của Ron một là có thực lực rất mạnh và rất tự tin, hai là có kế hoạch gì đó có thể xông qua được.

    – Rất vui rằng anh không bị hãi đến bĩnh cả ra quần, xem ra anh rất tự tin với bản thân của mình đấy. – Lần này đến phiên Nhân Tình Của Ron phải nhìn Tần Nhược với ánh mắt khác. Đôi mắt tràn đầy sự thông minh của cô nhìn chằm chằm vào hắn, cô cười với vẻ hài lòng.

    Dưới cái nhìn của cô, một tên điều khiển nước mới thăng bậc, dưới tình hình thế này mà vẫn còn giữ được sự bình tĩnh và suy nghĩ của riêng mình, hẳn phải có chút thực lực nào đó – cho dù cô rất thắc mắc rằng một người chơi có thực lực như thế sao đến bây giờ mới thăng được bậc bốn, sao đến bây giờ vẫn còn mặc những món trang bị rác rưởi như thế này, chỉ có áo choàng và gậy phép là còn được mắt một chút thôi…

    – Kế hoạch rất đơn giản, anh mở màn chắn đi theo sau, tôi phụ trách thu hút hỏa lực của quái vật. Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, trang bị của tôi vẫn là khá tốt đấy…

    Nghe thấy thế, Tần Nhược trầm ngâm một chốc, sau đó mới nói:

    – Thực ra… Tôi cảm thấy mục đích cuối cùng của nhiệm vụ này hắn phải là hộ tống bản thân cô đi vào, còn thuốc chỉ là mượn cớ thôi, đúng không?

    – Thông minh.

    Vẻ mặt của Nhân Tình Của Ron hơi thay đổi, nhưng nháy mắt đã khôi phục lại. Cô cười với Tần Nhược một cái, sau đó không bàn tiếp mà chỉ vào hẻm núi phía trước mặt:

    – Đến rồi!

    Hẻm núi ở trước mặt hai người rộng không đầy 20 mét, bên trong có rất nhiều những bóng dáng qua lại; chiều dài dự tính là 100 mét. Nơi này dường như còn ác liệt hơn cả trong lời kể vừa rồi của Nhân Tình Của Ron nữa.

    Tần Nhược nhìn mà trong lòng chập chùng không thôi. Chỉ có hai người thôi, cùng dụ quái và xông qua chỉ sợ sẽ không được, nếu bất cẩn một chút thôi thì khả năng bị chết cũng sẽ lớn lắm. Lần đầu tiên hắn sinh ra cảm xúc nghi ngờ rằng cô gái tóc màu hạt dẻ trước mặt mình đây đang coi mình như một trò đùa…

    – Nếu anh không định từ bỏ nhiệm vụ giữa chừng thì ngay bây giờ bắt đầu mở ra Màng Băng và Lá Chắn Xanh Thẫm đi. Cứ đi theo sát tôi, khi vào bên trong phải chú ý tăng máu cho tôi bất cứ lúc nào, còn anh chịu sự tấn công ít, cứ uống thuốc là được!

    Tần Nhược im lặng một hồi. Hắn nhìn nhìn đám quái vật bên trong hẻm núi, rồi lại nhìn nhìn Nhân Tình Của Ron. Nếu không nhờ trước đó đã nhìn thấy chiến lực thực sự của cô, đồng thời cũng hiểu thêm một ít điều về cô thì chắc chắn hắn đã cho rằng cô gái này bị điên mất rồi ấy chứ!

    – Cô chắc chắn rằng như vậy là có thể xông qua được chứ?

    – Vậy còn phải xem biểu hiện của anh nữa.

    Nhân Tình Của Ron dường như không chút lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm ở trong hẻm núi này.

    Tần Nhược đắn đo một lúc, sau đó thấy vẻ cười cợt trong mắt cô gái kia càng lúc càng đậm hơn, bèn gật đầu nói:

    – Ngay cả cô cũng không sợ, vậy tôi thì có gì phải lo lắng chứ? Đi thì đi!

    Tần Nhược thầm tính lại, nếu hắn khởi động hai lớp bảo vệ, đồng thời tăng thêm khả năng khống chế nguyên tố nước thì sẽ không có gì phải lo lắng cả, dù sao thì người phải trực tiếp chống cự quái vật cũng có phải là hắn đâu.

    Nếu giữa đường thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy đó cũng chỉ là chuyện của Nhân Tình Của Ron thôi, còn hắn nhờ hai lớp bảo vệ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị trúng bất cứ trạng thái tiêu cực nào, như vậy với 880 điểm HP, cũng có thể chống chọi được một khoảng thời gian. Chỉ cần không vào sâu quá thì muốn thoát ra cũng không phải khó khăn gì.

    Nhìn thấy Tần Nhược chấp nhận, Nhân Tình Của Ron giật mình, dùng ánh mắt quái lạ dò xét hắn một lần từ trên xuống dưới:

    – Anh thật sự không lo lắng một chút nào sao?

    – Nói thừa, không lo lắng mới là lạ đấy, tôi sợ rằng cô mới đi được một nửa thì đã bị quái bên trong giết rồi… Đến lúc đó số thuốc mà tôi tổn thất biết lấy ai ra bồi thường chứ? Đúng rồi, bây giờ phải bàn bạc xong xuôi đã, số thuốc mà tôi tiêu hao dọc đường thì tính thế nào đây? Còn nữa, làm sao tôi dám chắc được qua khỏi hẻm núi này thì còn có khu vực nào nguy hiểm hơn nữa chứ? Đường đi quá xa, cô nhất định phải chịu trách nhiệm về toàn bộ số thuốc ma lực mà tôi tiêu hao đấy!

    Hướng mà Tần Nhược tính toán lại khác với hướng mà Nhân Tình Của Ron đang lo lắng. Nhân Tình Của Ron nhìn chằm chằm Tần Nhược đến nửa ngày, sau đó giao dịch qua cho Tần Nhược 5 bình thuốc ma lực cỡ trung…

    Giao dịch xong, nhìn thấy Tần Nhược cấp tốc mở ra Màng băng, Nhân Tình Của Ron lắc đầu: thật không biết tên này thực sự tự tin hay là can đảm đến mức không biết trời cao đất dày gì nữa đây.​
     
    muthanhnam and dante2k1 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 150: Đấu khí rồng lửa thực thể hóa

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước

    Còn chưa đến gần, đã nghe được từng tiếng gào, tiếng rống của lũ quái vật truyền đến, Nhân Tình Của Ron và Tần Nhược không thể tiếp tục giữ vững sắc mặt bình tĩnh được nữa. Trong tay Nhân Tình Của Ron không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh kiếm màu vàng chóe, cô trầm giọng lạnh nhạt nói với Tần Nhược:

    – Theo sát! Chết rồi đừng trách tôi! – Lúc này, trông cô làm gì còn nửa chút đặc điểm “nhân tình nhân ngãi” nào nữa? Tần Nhược thực là rất thắc mắc không biết cô ta lấy cái tên ấy là cố ý hay không… Có điều hắn không để bụng lời nhắc “hảo tâm” kia, chỉ không mặn không nhạt trả lời một câu:

    – Tự quan tâm bản thân cô đi.

    Nhân Tình Của Ron bất mãn “hừ” một tiếng, sau đó tựa như giận dỗi, tăng nhanh tốc độ phóng vào trong hẻm núi. Tốc độ của cô cực nhanh, trong nháy mắt đã bỏ xa Tần Nhược đến mấy mét…

    Tần Nhược không hề khẩn trương. Lúc bị quái vật tấn công thì khoảng cách ngoài 10 mét mới thật sự là khoảng cách an toàn, hơn nữa đến lúc đó tốc độ của Nhân Tình Của Ron chắc chắn không tránh khỏi bị chậm lại, cho nên chỉ cần hắn đảm bảo phép Thủy Liệu có thể đúng lúc hạ trúng người của cô là đủ lắm rồi! Tức thì hắn không nhanh không chậm theo sát Nhân Tình Của Ron, bước vào trong hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần này!

    “Grào!!!”

    Nhân Tình Của Ron vừa đặt chân vào địa phận của hẻm núi thì trong nơi âm u xa xa, mấy con quái vật bậc bốn cảm nhận được mùi của kẻ xâm nhập ngay. Cả thảy hẻm núi như sôi trào lên, những tiếng gầm nóng nảy vang dội, trong đó kèm theo cả sự hưng phấn khó thể kiềm nén nữa, có mấy con ngay lập tức quay đầu nhảy vồ vào hai kẻ mạo hiểm đằng kia!

    Như thế vẫn chưa phải là tất cả, càng lúc càng có nhiều con quái vật ào ào lao qua tựa như ngửi được mùi thịt. Dường như tất cả chúng đều tập hợp lại đây rồi…

    Sắc mặt Tần Nhược trắng bệch, hắn hoàn toàn không ngờ được là đám quái vật trong hẻm núi này lại không kháng nổi sự kích thích như thế. Hai người mới chỉ đặt chân vào trong phạm vi hẻm núi thôi, sao lại giống như tất cả quái vật trong ấy đều nhận được tin như thế này? Nếu thực sự lao vào trong ấy thì mỗi con chỉ cần đánh ra một đòn, hai người không còn thừa được một mẩu xương ấy chứ.

    Có điều sau khi nhìn thấy ánh mắt của Nhân Tình Của Ron đột nhiên quay lại nhìn mình, Tần Nhược vẫn đành cắn răng không giảm tốc độ, trong lòng thì giữ lấy một chút hy vọng mong manh – xem xem cô sẽ ứng phó thế nào nào, nếu thật sự không nổi thì dù sao cũng mới chỉ bước chân vào miệng hẻm núi thôi, muốn rời đi là hoàn toàn có thể đấy; nếu cô chết mất rồi thì sẽ không thể nào trách gì tôi được…

    Lúc này thật ra Nhân Tình Của Ron cũng có chút lo lắng, cô lo rằng sau khi nhìn thấy tận mắt cảnh tượng trong hẻm núi và nhận ra được sự nguy hiểm trước mặt, Tần Nhược sẽ đột nhiên chạy mất, như vậy thì một mình cô dù có tuyệt kỹ kia đi chăng nữa, một mình một ngựa cũng không thể nào có khả năng chạy vào nổi. Chỉ khi có người trợ giúp thì cô mới có thể xông qua được, cho nên sự can đảm của Tần Nhược, vào thời khắc này, lại trở nên quan trọng vô cùng!

    Vẫn may, tên “lính đánh thuê” này phải can đảm hơn hai lần trước nhiều lắm, vẫn cứ theo sát không trễ dù chỉ một bước, mà động tác cũng không vì sự nguy hiểm trong hẻm núi mà trở nên luống cuống.

    Nhân Tình Của Ron ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó trong lòng thầm thở phào một hơi. Tiếp theo, ánh mắt cô chợt nghiêm lại – đã có quái vật tiến vào phạm vi tấn công…

    Một giây sau, Tần Nhược chợt thấy cách hắn chừng 10 mét, toàn bộ thân hình của Nhân Tình Của Ron chợt bốc lên một ngọn lửa chói mắt màu đỏ. Cô mang theo ngọn lửa này vọt tới những con quái vật khổng lồ trước mặt.

    Đấu khí thực thể hóa?!

    Đấu khí rồng lửa cấp đỉnh điểm?

    Cô gái này…

    Tần Nhược dồn dập hít vào những luồng hơi lạnh. Hắn chằm chằm nhìn vào ngọn lửa trên người của Nhân Tình Của Ron, trong mắt lóe lên một ánh sáng lạ thường: thật không ngờ lại gặp được dạng đấu khí thực thể hóa mà trên diễn đàn cực kỳ ít thấy giới thiệu này đấy, mà nó lại còn xuất hiện ở trên người một cô gái ngoại quốc mình mới chỉ gặp lần đầu, và có một cái tên rất ư là oái oăm nữa chứ!

    Thật là lợi hại quá đi mất!

    Theo lời đồn thì muốn thăng đấu khí bậc bốn lên đến cấp đỉnh điểm, cần khởi động liên tục không ngủ không nghỉ không gián đoạn đến 1 tháng mới xong. Nó thậm chí còn khó luyện hơn các phép thuật dạng “màng” của nghề nguyên tố bậc bốn nữa… Đến bây giờ, cũng chỉ có ít ỏi gần trăm cường giả cấp đỉnh của bậc bốn mới đạt được thôi, thật không ngờ…

    Cô nàng này rốt cục là ai vậy chứ, lại lợi hại đến như vậy?

    Lúc này, Tần Nhược bắt đầu tràn ngập lòng tin với Nhân Tình Của Ron – một người chơi có thực lực như thế, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không chắc chắn đâu, cho dù mình có rời đi giữa đường đi nữa, người ta chắc cũng sẽ có khả năng một mình băng qua vòng vây được đấy. Dù sao đi nữa, đấu khí rồng lửa cấp đỉnh điểm cũng là đại diện cho một thực lực không tầm thường mà.

    Đấu khí bậc bốn, ngoài việc tăng toàn diện 40 điểm phòng ngự, tấn công, tốc độ và kháng tính ra thì còn có thêm một năng lực thuộc tính riêng của hệ phái nữa.

    Năng lực thuộc tính của đấu khí rồng lửa chính là tổn thương do ngọn lửa thực thể hóa gây ra, phàm bất cứ ai đến gần mục tiêu trong vòng 1 mét, đều sẽ bị lửa tấn công theo sự chỉ huy của người sử dụng, mỗi giây 50 điểm tổn thương, bỏ qua lực phòng ngự.

    Có trạng thái thuộc tính mạnh mẽ như thế, Tần Nhược rất khó có thể tưởng tượng ra được còn có loại quái vật bậc bốn nào có thể gây nguy hiểm được cho Nhân Tình Của Ron nữa…

    Quả nhiên!

    Những loại kỹ năng, phép thuật tấn công đơn mục tiêu do đám quái vật bậc bốn xung quanh tung ra mặc dù nhìn thì mạnh mẽ đấy, mặc dù đều trúng đích hết đấy, nhưng mức tổn thương gây ra cho Nhân Tình Của Ron lại không thấy được rõ ràng. Tần Nhược nhanh chóng quăng một phép Thủy Liệu qua, ngay lập tức bổ sung HP của Nhân Tình Của Ron đến mức đầy…

    Nhân Tình Của Ron không để ý đến đám quái vật đang điên cuồng tấn công mình mà chờ khi chúng tạm ngừng thì nhanh chóng bật người, từ chính giữa chúng xuyên qua, trực diện chạy thẳng vào bên trong, nhận lấy càng ngày càng nhiều đòn tấn công hơn!

    Tần Nhược bị hành vi gần như tự sát này khiến một lần nữa nhảy dựng lên. Trong lòng hắn trở nên khẩn trương, thầm mắng không thôi: đáng chết, cho dù lực phòng ngự của cô có biến thái thật đấy, nhưng cũng không cần phải làm như vậy chứ? Cô có thể xông qua được, còn tôi đây thì sao? Rủi đâu đám quái vật kia quăng ra mấy cái phép thuật hoặc kỹ năng quần thể gì đó mà lan đến trúng tôi thì cái lớp màng của tôi đỡ nổi sao chứ hả?

    Tuy có buồn bực, nhưng Tần Nhược vẫn nghiến răng chạy theo Nhân Tình Của Ron. Hắn lại dùng một phép Thủy Liệu bổ sung một nửa cho hơn 200 HP đã mất của cô, đồng thời cũng nhanh chóng quát lên một tiếng:

    – Băng!

    Hắn tạo ra một bức tường băng ngăn lại trước mặt một con gấu sắt thép – chỉ cần không phải là phép thuật tấn công, không tạo thành tổn thương với quái vật thì sẽ không khiến nó thù hận. Như thế, ít nhất hắn có thể tạm thời ngăn cản được con gấu hung hãn này một chút, khiến đòn tấn công của nó đến Nhân Tình Của Ron phải chậm đi 1 đến 2 giây.

    Cho dù đấy chỉ là một hành động nho nhỏ thôi, nhưng ít nhất cũng có thể khiến lực cản đà tiến lên của Nhân Tình Của Ron phải chậm đi đôi chút, huống chi đây là hành động xảy ra trong thời gian 1 giây làm lạnh của phép Thủy Liệu nữa, cho nên vẫn là không thể chê vào đâu được!

    Hơn nữa, số trang bị hiện Tần Nhược có tăng tổng cộng cho hắn đến 25% tốc độ ngưng tụ nguyên tố nước, cho nên cho dù ở nơi không dồi dào nguyên tố nước đi chăng nữa, các kỹ xảo khống chế bậc 1 cũng suôn sẻ thuận lợi vô cùng. Cho nên hắn lại tức khắc quăng thêm một phép Thủy Liệu, kéo HP của Nhân Tình Của Ron lên đến mức gần đầy.

    – Cảm ơn nhé!

    Chỉ hai hành động đơn giản này, cuối cùng cũng khiến Nhân Tình Của Ron phát hiện ra sự “không đơn giản” của Tần Nhược, ít nhất thì ở mặt khống chế nguyên tố nước này quả thật không phải là thùng rỗng kêu to, không những thuật Thủy Liệu xuất ra rất chặt chẽ, mà còn có thể tranh thủ thời gian rảnh để chiếu cố cho mình nữa, thật là ngoài dự kiến lắm. Tức thì, Nhân Tình Của Ron cười duyên một tiếng, sau đó bóng dáng có phần ma mị của cô chợt tăng nhanh tốc độ lên!

    Dưới ánh mắt hoảng sợ của Tần Nhược, cô một hơi vọt thêm tới 10 mét!

    Chết tiệt!

    Đây là lấy cái mạng ra đùa đấy!

    Trước mắt Tần Nhược, hành động này của Nhân Tình Của Ron đã khiến cô rơi thẳng vào giữa vòng vây của hơn bốn mươi con quái vật bậc bốn – phía sau có mười mấy con đuổi theo, còn phía trước thì có hai mươi mấy con chặn lại…

    Con mụ điên này! Tức thì Tần Nhược thầm mắng không thôi:

    Thật là không biết nặng nhẹ gì cả, hơn bốn mươi con quái vật bậc bốn, nếu đồng thời tấn công thì cho dù không lập tức giết chết cô ta, cũng có thể lấy đi hơn nửa cái mạng đấy! Thuật Thủy Liệu của mình chỉ có thể nháy mắt hồi phục 200 HP thôi, không thể nào bù nổi số thương tổn chúng nó gây ra được. Mà điều càng nguy hiểm chính là, hiệu quả do mấy mươi con quái vật này tấn công liên tục sẽ đủ để khiến cô ta bị khựng lại không thể đi tới nổi… Một khi bị khựng lại rồi thì ngay cả động tác uống thuốc cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, cô gái này, quả là đang tự tìm đường chết mà!

    Nhanh chóng uống vào một bình thuốc ma lực cỡ trung, Tần Nhược đã chuẩn bị sẵn sàng để rút khỏi nơi đây bất cứ lúc nào!

    Chính ngay lúc Tần Nhược sởn cả tóc gáy, đang chuẩn bị nhìn cảnh cô gái ấy chết, sau đó bản thân mình bị mấy chục con quái vật truy sát thì thanh kiếm màu vàng trong tay Nhân Tình Của Ron đột nhiên lóe lên một ánh hào quang quái dị màu đỏ.

    Đầu tiên nó chỉ là một ánh chớp lóe lên rồi nháy mắt tắt đi, không khiến bất cứ ai chú ý, sau đó…

    Tựa như một mặt trời nhỏ đột ngột nổ đùng ngay trước mắt của mình! Ánh sáng mạnh kịch liệt và mùi vị của lửa khiến Tần Nhược ở cách đó hơn 20 mét cũng phải thấy đôi mắt của mình như sôi lên!

    Đám quái vật trong phạm vi 30 mét quanh Nhân Tình Của Ron là những thứ phải chịu đựng nhiều nhất. Chúng nhao nhao che mặt lại, liên tục gào rú, đồng thời cũng không ngừng dụi mắt của mình, ào ào lui về phía sau.

    – Nhanh, chỉ có sáu giây!

    Tần Nhược vừa xông theo mà vừa thầm hoảng sợ trong lòng, lúc này hắn mới thật sự hiểu ra vì sao Nhân Tình Của Ron lại tự tin đến thế…

    6 giây!

    Kỹ năng ẩn!

    Không ngờ Nhân Tình Của Ron lại luyện được một kỹ năng ẩn mạnh mẽ đến như vậy. Kỹ năng quần thể chỉ đơn thuần tạo trạng thái này, đủ để giúp hai người chạy thêm được trên 60 mét… Nếu có thể sử dụng liên tục thì chuyện xông qua hẻm núi này cũng là có khả năng đấy!

    Chẳng trách gì…​
     
    muthanhnam and dante2k1 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)