Huyền Huyễn Ngự Thiên Thần Đế - Loạn Thế Cuồng Đao - Chương 47

  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Ngự Thiên Thần Đế
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
    Quyển 1: Bạch Lộc Học Viện
    Chương 46: Bốn thức Kim Giáp Thần Vương


    Dịch: Tứ Tuyệt Viện
    Nguồn: bachngocsach



    Đây là hình ảnh chân dung một nhân vật.

    Một bức tranh chân dung một vị trung nhiên mặc thần giáp màu vàng, đầu đội kim quan Đế Hoàng.

    Lần đầu tiên nhìn thấy, lập tức Diệp Thanh Vũ cảm thấy hình tượng này dường như đang sống vậy, một loại uy áp khó có thể hình dung cùng khí tức hào hoa phú quý như là cả dãy thiên sơn sụp đổ nghiền ép xuống khiến cho Diệp Thanh Vũ như có cảm giác như con sâu cái kiến run run rẩy rẩy khi đối mặt với cự long.

    Chiến giáp lóe ra ánh vàng thần thánh, sáu Vương vây quanh kim quan, trường thương kỳ dị như đầu rồng, cùng với ánh mắt trống rỗng lại đầy uy nghiêm . . .

    Đây là một bức họa Thần Vương!

    Trong óc Diệp Thanh Vũ không hiểu sao lại nổi lên tin tức như vậy.

    Tuy hắn không biết tên người trung niên, cũng chưa bao giờ thấy mặt, cũng không biết lai lịch một thân Kim khôi Kim giáp kia. Nhưng Diệp Thanh Vũ lại cảm thấy, người trung niên này không phải phàm nhân, không phải cường giả võ đạo bình thường. . . Hắn là Thần!

    Thần chân chính!

    Diệp Thanh Vũ có cảm giác, dù là tồn tại có thực lực trên cả Khổ Hải cảnh đều xa xa không phải đối thủ của trung niên nhân này.

    Từ khi sinh ra đến giờ, Diệp Thanh Vũ chưa bao giờ gặp cảm giác uy áp từ trên người khác được như vậy.

    Dù đây chỉ là bức họa.

    Chỉ là một bức họa mà thôi.

    "Cả trang giấy chỉ có một bức tranh, không biết là có ý gì?"

    Diệp Thanh Vũ cẩn thận quan sát, cảm thấy trong trang ẩn chứa quá nhiều tin tức lại dường như không gì cả. Thanh Đồng sách cổ thật sự là quá thần bí, đồ vật đến từ chính thời đại Thần Ma, đáng tiếc không phải bí kỹ võ đạo. . .

    Ngay lúc hắn nghĩ vậy thì trên tấm hình phát sinh dị biến.

    Vốn là Thần Vương Kim Giáp lẳng lặng sừng sững đột nhiên động.

    Hai đạo ánh mắt vàng kim giống như hai thanh kiếm thần trực tiếp từ trên mặt trang sách đồng đâm rách bay ra, Diệp Thanh Vũ theo bản năng lui về sau, nháy mắt sau đó, Thần Vương Kim Giáp trực tiếp từ trong Thanh Đồng sách nhảy ra ngoài, dường như thật sự đang sống vậy. . .

    "Á đù. . ."

    Diệp Thanh Vũ ném luôn Thanh Đồng sách đi.

    Hắn hôm nay thật sự có chút bị quyển sách thần bí xảy ra biến hoá kỳ lạ dọa sợ.

    Ai biết sau khi sách cổ bị ném ra cũng không rơi xuống, mà là trôi nổi trên không trung.

    Thần Vương mặc giáp vàng đi đến trước mặt Diệp Thanh Vũ, lại trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, như ảo như mộng vậy.

    Diệp Thanh Vũ lúc này mới phản ứng, xuyên qua hắn chỉ là hư ảnh thôi, cũng không phải tồn tại chân thật, chỉ là giống thật vô cùng, khí thế Thần Vương giống như vật còn sống mới khiến hắn khó phân biệt thật giả.

    Hắn hơi yên tâm chút chút thì liền nhìn thấy Thần Vương nổi giận gầm thành tiếng, ở trên không trung liên tục thi triển bốn thức chiêu pháp chiến kỹ, tốc độ cực nhanh, làm Diệp Thanh Vũ hoa cả mắt.

    Sau khi chiêu thức đánh ra liền có tiếng 'ầm ầm' như sơn băng địa liệt, trong lúc mơ hồ còn hiện ra tình cảnh khủng bố như núi lửa bộc phát, dường như tận thế hàng lâm. . .

    Đó là bốn thức chiêu thức khai thiên liệt địa vô cùng kinh khủng.

    Nhưng mà thật đáng tiếc, không đợi Diệp Thanh Vũ nhìn kỹ, Thần Vương thi triển xong liền lần nữa nhảy lên về đến trên Thanh Đồng sách, rồi hóa thành hình ảnh hình chiếu khảm nạm lên trên trang sách, không hề nhúc nhích, giống như lại ngủ say lần nữa.

    Diệp Thanh Vũ ngẩn ngơ, hắn vẫy tay một cái, Thanh Đồng sách cổ Thần Ma Phong Hào Phổ lơ lửng trôi vào tay hắn.

    Tâm niệm vừa động, hào quang lóe lên, Diệp Thanh Vũ trực tiếp thu sách vào ý thức hải.

    "Bốn thức chiến kỹ kia uy lực vô cùng, tiếc là ta chưa nhìn đầy đủ, thật là. . ." Diệp Thanh Vũ tiếc nuối vô hạn, mà trong lúc hắn suy nghĩ, ý thức trong óc đột nhiên có ánh sáng màu vàng lóe lên, không hiểu sao trong đầu lại có thêm chút ít tin tức kỳ dị.

    Diệp Thanh Vũ cảm nhận chút chút, sau đó miệng há to.

    "Là bốn thức chiến kỹ kia. . . Là bản đầy đủ phương thức tu luyện bốn thức chiến kỹ kia. . . Trời!"

    Diệp Thanh Vũ điên cuồng.

    Hắn tuyệt đối không nghĩ đến, chính lúc hắn lo được lo mất thì bốn thức chiến kỹ mà Thần Vương mặc giáp vàng thể hiện ra còn có cả tâm pháp cùng bí quyết của nó vậy mà như kỳ tích xuất hiện đầy đủ trong óc hắn.

    Cảm giác này kỳ diệu quá mức.

    Thật giống như truyền thừa huyết mạch bẩm sinh, giống như từ trăm ngàn vạn năm trước Diệp Thanh Vũ đã từng hoàn toàn nhớ kỹ nó, chỉ là đã quên đi, hiện tại lại đột nhiên nhớ ra.

    Rất nhanh, Diệp Thanh Vũ liền đắm chìm trong bốn thức chiến kỹ này.

    . . .

    . . .

    Một ngày lại trôi qua.

    Đảo mắt đã qua một tháng.

    Diệp Thanh Vũ đã bị nhốt trong Tư Quá Viện trọn vẹn hai tháng.

    Hắn đoạn tuyệt với người đời, không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài, cũng chưa từng có người đến thăm hắn.

    Xung quanh viện thậm chí có rất ít thanh âm vang lên, chim bay trên trời cũng chẳng có mống nào, thanh âm của người bên cạnh cũng không xuất hiện nữa, trừ Diệp Thanh Vũ ngẫu nhiên tự kỉ nói chuyện một mình thì đúng là hoàn cảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.

    Trong hoàn cảnh cô độc yên tĩnh đến cực độ này, thực lực Diệp Thanh Vũ đang phát sinh biến hóa về chất.

    Dưới ánh mặt trời hừng hực, Diệp Thanh Vũ ở trần nửa người, đang dùng một phương thức quỷ dị cầm ngược trường thương Nại Hà tại sau lưng, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt chiếu xạ lên mồ hôi trên da thịt trần trụi của hắn như là trân châu sáng chói đang tỏa hào quang. Tư thế hắn đứng yên rất kỳ lạ, toàn thân như biến thành pho tượng.

    Có một loại khí tức đã vượt qua cảnh giới bản thân hắn lượn lờ xung quanh thân thể.

    HƯU...U...U!

    Hào quang lóe lên.

    Không hề thấy Diệp Thanh Vũ hành động như thế nào mà một đoạn thương đã phóng ra.

    Căn bản chính là nhìn không thấy thương ảnh.

    Trường thương hoàn toàn biến mất trong hư không.

    Mà dường như là đồng thời, trường thương đột nhiên hiện ra tại một góc độ huyền ảo không có khả năng xảy ra.

    Căn bản không có theo quỹ tích phóng.

    Cũng không phải xuất hiện theo đường thẳng.

    Mà là !!!

    Từ trên trời giáng xuống!

    Đúng vậy, trường thương Nại Hà chính là giáng xuống từ trên trời.

    Giống như là trong tầng mây tối tăm có Thần Linh đem một lá cờ cực lớn thẩm phán sinh linh từ trên cao đâm xuống.

    Trường thương như chiến kỳ, mang theo lực lượng quang minh cùng chính nghĩa như lưu quang mà đóng xuống mặt đất cách chỗ hắn đứng hai mươi mét, mặt đất đá có phù văn màu đen mạnh mẽ gia trì, cứng rắn có thể so với thép tinh luyện cả trăm lần lại bị một thương này đâm sâu trọn vẹn một mét.

    Càng thêm kỳ lạ hơn chính là có một cỗ lực lượng kỳ dị đang lượn lờ xung quanh trường thương.

    Uy lực đáng sợ!

    Có thể tưởng tượng được, nếu như một thương từ trên trời giáng xuống này rơi lên thân người nào thì tuyệt đối sẽ xuyên qua thân thể người đó.

    Diệp Thanh Vũ có thể khẳng định nếu như Tần Vô Song gặp phải cũng tuyệt đối khó có thể chạy trốn khỏi thương này.

    Thiên Địa Chiến Kỳ!

    Tên gọi một thức này gọi là Thiên Địa Chiến Kỳ.

    Là thức thứ ba bên trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương, cũng là một thức tinh túy nhất.

    Sắc mặt Diệp Thanh Vũ không đổi, tay phải hắn nắm đoạn thương khác đột nhiên đâm ra cực nhanh rung động tâm thần, thương mang màu bạc phá không bắn ra, thương mang vô địch phá toái hư không, mọi thứ xung quanh hai mươi mét đều bị phá nát. . .

    Ảo ảnh thương mang tán đi, trong không khí tạo thành một khu vực chân không hình tròn có đường kính dài hai mươi mét, dường như hư không bị đâm rách vậy!

    Mãnh Long Thứ!

    Thức thứ nhất Mãnh Long Thứ trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương!

    Uy lực có thể so với một kích toàn lực của võ giả Linh Tuyền cảnh nhị nhãn.

    Ngay khi Mãnh Long Thứ thi triển xong, thân hình Diệp Thanh Vũ dường như bị lực lượng thần bí dẫn dắt, như quỷ như mị lập tức bay đến vị trí chiến kỳ hạ, khí thế như có thể kéo sụp núi trực tiếp phá vỡ tầng tầng sóng khí trong hư không!

    Đây là uy lực liên chiêu giữa thức thứ nhất cùng thức thứ hai trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương.

    Lần lượt thi triển hai chiêu sẽ phát huy ra uy lực vô cùng, có thể sinh ra va chạm khủng bố.

    Hai chiêu thi triển xong xuôi, Diệp Thanh Vũ ngừng lại.

    "Uy lực hai chiêu này tuy cường đại vô cùng nhưng cũng tiêu hao nội nguyên vô cùng, với nội nguyên hôm nay của ta tối đa chỉ đủ thi triển liên tục hai chiêu này hai lần, nội nguyên trong đan điền cũng sẽ bị tiêu hao hết chín thành. . ."

    Diệp Thanh Vũ rất cẩn thận suy tính.

    Trong lòng hắn rất rõ ràng, chính mình lĩnh ngộ hai thức này phát huy uy lực còn chưa tới cực hạn. Dựa theo tin tức bí tịch kể lại, tu luyện Thiên Địa Chiến Kỳ đến cực hạn có thể phóng ra ngoài ngàn dặm, mà Mãnh Long Thứ cũng có thể đâm xa ngàn dặm. . .

    Trừ điều này, trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương còn có thức thứ hai cùng thức thứ tư Diệp Thanh Vũ còn chưa lĩnh ngộ được.

    Thức thứ hai là chiêu thức để phòng thủ, tên là Thiên Địa Thủ Hộ, có thể đem nội nguyên tràn ngập quanh thân, hình thành khu vực đặc thù, triệt tiêu lực công kích của địch nhân đồng thời trì hoãn tốc độc của địch nhân.

    Mà thức thứ tư là thức có uy lực mạnh nhất cũng kinh khủng nhất, cả người sẽ bay vút lên trời cao rồi đáp xuống, trực tiếp dùng thân thể bắn phá va chạm, tu luyện nó tới cực hạn có thể bắn phá ra một tòa núi lửa, dẫn động lửa đất, khiến cho ở trong phương viên trăm dặm đều hóa thành một mảnh đất tử vong, biến đổi địa hình!

    Càng tu luyện lĩnh ngộ, Diệp Thanh Vũ lại càng kinh hãi.

    Uy lực bốn thức này cực mạnh, không gì sánh kịp, trên ý nghĩa vượt xa khỏi bí ký chiến kỹ bình thường của Bạch Lộc Học Viện, không biết là người phương nào sáng chế, tuyệt đối có thể gọi thần kỹ!

    Bởi vậy càng có thể thấy Thanh Đồng sách cổ Thần Ma Phong Hào Phổ trân quý đến mức nào.

    Diệp Thanh Vũ hiểu rõ, bất luận như thế nào cũng phải cất giấu nó thật kỹ, nếu không thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Nếu là bị người khác biết chỉ sợ sẽ tranh đoạt thành một mảnh gió tanh mưa máu.

    Bốn thức Kim Giáp Thần Vương này chẳng qua là nằm trong một tờ trong vô số trang của Thần Ma Phong Hào Phổ mà thôi, liền mạnh mẽ như thế rồi, vậy trong mấy trang khác chỉ sợ còn tồn tại bí mật cùng chiêu thức khác mạnh mẽ hơn nữa. . .

    Nghĩ vậy, Diệp Thanh Vũ càng hưng phấn.

    Thần Ma Phong Hào Phổ chính là chỗ dựa lớn nhất để hắn quật khởi.

    Trời nắng chang chang.

    Lộc Minh Quận thành trong mấy ngày này là thời gian nóng nhất trong năm, đi qua một hai tháng nữa thì nhiệt độ sẽ chuyển biến đột ngột, toàn bộ Tuyết Quốc sẽ rơi vào thời kì trời đông giá rét, tuyết rơi mênh mông bao phủ đất đai bao la mờ mịt, sống trong mùa đông dài dằng dặc đầy buồn chán.

    Diệp Thanh Vũ lau mồ hôi tuôn ra như mưa, hắn ở trong viện giam cầm tu luyện cả ngày lẫn đêm.

    Lại trôi qua hơn nửa tháng.

    Thời gian diện bích ba tháng sắp chấm dứt, còn không đến mười ngày nữa.

    Đến tận hôm nay, Diệp Thanh Vũ cuối cùng cũng lĩnh ngộ thức thứ hai Kim Giáp Thần Vương.

    Mà thức thức tư uy lực lớn nhất, hắn như trước chưa lĩnh hội được.

    Một ngày này, Diệp Thanh Vũ đang tu luyện trong sân.

    Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên.

    "Hẳn là giáo tập giới luật đưa cơm đến. . ." Diệp Thanh Vũ nhìn thời gian một chút, nhanh đã đến giờ cơm rồi, nhưng mà hình như hôm nay đến hơi sớm một tí.

    Hắn không để ý đến vẫn nhắm mắt suy ngẫm như trước, hấp thu nguyên khí đất trời chuyển hóa thành nội nguyên.

    Tiếng mở cửa vang lên.

    Tiếng bước chân truyền đến.

    Qua hồi lâu, tiếng đóng cửa trong dự liệu không vang lên.

    Vang lên lại là thanh âm trong trẻo êm ái dễ nghe giống như chim sơn ca hót vang: "Thanh Vũ ca ca" kèm theo mùi thơm nhàn nhạt từ thân thể thiếu nữ truyền đến.

    Diệp Thanh Vũ khẽ giật mình.
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Ngự Thiên Thần Đế
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
    Quyển 1: Bạch Lộc Học Viện
    Chương 47: Một ít tin tức

    Dịch: Tứ Tuyệt Viện
    Nguồn: bachngocsach



    "Tiểu nha đầu?" Diệp Thanh Vũ trợn tròn mắt.

    Chỉ thấy Tiểu La Lỵ Tống Tiểu Quân mặc một thân áo đen giới luật rộng thùng thình, nàng cười tươi như hoa, đang cười hì hì đứng tại cửa ra vào, chính là vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn mình. Diệp Thanh Vũ không khỏi ngẩn người, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

    Tiểu La Lỵ vui vẻ mà cười, thần thái trong mắt phơi phới, giống như là cảnh xuân tươi đẹp vậy.

    "Thanh Vũ ca ca, có nhớ ta hay không a?" Một tay nàng túm lấy áo bào dài ngoằng đang đung đưa, tay khác mang theo một cái hộp cơm màu hồng cao đến nửa người nàng, hoạt bát mà đi tới trước mặt Diệp Thanh Vũ rồi đặt hộp cơm xuống.

    Nàng mở hộp cơm ra, mùi thơm ngạt ngào tỏa ra xông thẳng vào mũi.

    Trong hộp cơm bày đến mấy chục cái bát đĩa, đều đựng mỹ thực màu mè đủ kiểu, dễ nhận ra đây đều là thức ăn được nàng chế biến tỉ mỉ.

    Diệp Thanh Vũ không khỏi thèm ăn ra mặt.

    "Ăn cơm trước, ăn xong rồi hãy nói chuyện."

    Ánh mắt Tiểu La Lỵ xinh đẹp trong vắt mang theo đắc ý cùng vui vẻ không che dấu chút nào, nói: "Ta biết rõ, Thanh Vũ ca ca ngươi mỗi ngày bị giam ở đây chắc chắn rất là buồn chán, cho nên ta đi vào mang cho ngươi một chút ăn ngon a!"

    Diệp Thanh Vũ cười hắc hắc, cũng không cần khách khí, hắn đem đồ ăn bày trên mặt đất rồi ngồi xếp bằng xuống nhanh chóng cắn ăn.

    Hơn 2 tháng thời gian, mặc dù hắn toàn tâm tu luyện, tăng trưởng thực lực khiến hắn tràn đầy cảm giác thành tựu nhưng dù sao hắn vẫn là tính cách thiếu niên, lâu dài đích thực cảm thấy có chút nhàm chán.

    Thức ăn của Tư Quá Viện cũng cực kỳ kém cỏi, mà lại cho tới bây giờ cũng không có thay đổi qua, khiến cho người không hề kén ăn như Diệp Thanh Vũ cũng rất nhanh cảm thấy ăn không nổi nữa.

    Trước mắt là vô số mỹ thực, Diệp Thanh Vũ ăn như hổ đói, quét sạch thức ăn.

    Tiểu La Lỵ vui vẻ mà nhìn Diệp Thanh Vũ, vừa cười vừa rót rượu cho Diệp Thanh Vũ.

    "Ngươi nha đầu kia, vào bằng cách nào?" Diệp Thanh Vũ nhìn nàng một cái, nói: "Giới luật Tư Quá Viện nghiêm khắc, chỉ có giáo tập giới luật mới có thể đi vào, cho dù là giáo tập như Ôn Vãn cũng vào không được. . ."

    Hắn thật sự có một chút hiếu kỳ.

    Tiểu La Lỵ cười nói: "Nào có nghiêm khắc như Thanh Vũ ca ca ngươi nói a, ta chỉ dùng học phần đổi lấy chứng nhận đồng ý cho đi vào Tư Quá Viện mà thôi."

    "Dùng học phần đổi lấy?" Diệp Thanh Vũ đã hiểu, trong lòng có chút cảm động nhỏ, nhưng như cũ vẫn dữ tợn trừng mắt với Tiểu La Lỵ, nói: "Ngươi ngươi ... đồ quỷ nhỏ phá sản này, rõ ràng dùng học phần quý giá như vậy để đổi lấy loại quyền hạn gân gà này?"

    Tiểu La Lỵ cười hì hì không thèm để ý chút nào, nói: "Đồ đáng ghét a, người ta mới không phải là cái gì mà quỷ nhỏ phá sản đây này, khó nghe muốn chết. . . Hì hì, cũng sắp hết ba tháng rồi, ta rất nhớ Thanh Vũ ca ca ngươi a, không phải chỉ là sáu cái học phần thôi sao, không hề gì, thực lực ta bây giờ rất mạnh, hì hì, kiếm học phần rất dễ dàng!"

    "Cái gì? Sáu cái học phần?" Diệp Thanh Vũ nghe xong, trực tiếp giơ tay gõ đầu Tiểu La Lỵ một cái, "Ngươi thật đúng không phải là phá sản bình thường a!"

    Sáu cái học phần đủ để đổi lấy một vị giáo tập cao thủ thực lực đạt tới tứ nhãn Linh Tuyền cảnh giảng bài một canh giờ a, vậy mà rõ ràng bị tiểu nha đầu dùng để đổi lấy chứng nhận đồng ý cho đi vào Tư Quá Viện .. . .

    Diệp Thanh Vũ không còn lời nào để nói luôn.

    "Ai da, đau đau nha." Tiểu La Lỵ che đầu, nói: "Thanh Vũ ca ca ngươi nói a, Võ giả cần tâm tư thanh tịnh mới có thể vững vàng tinh tiến, không có tà niệm quấy nhiễu mới không tẩu hỏa nhập ma, điều này rất là trọng yếu a!"

    "Ta ở trong học viện không có bằng hữu nào, ta quá ngu ngốc nên tất cả mọi người không thích chơi cùng ta, biểu tỷ lại quản ta rất nghiêm. Những ngày này ngươi ở Tư Quá Viện ta rất buồn chán a, luôn nghĩ ngợi lung tung, luyện công cũng chậm, thật sự rất nhớ ngươi nha, cho nên mới đến Tư Quá Viện nhìn ngươi, như vậy mới có thể để tâm tư thanh tịnh á!"

    Diệp Thanh Vũ bị lời nói ngụy biện của nàng làm cho dở khóc dở cười.

    Tại Bạch Lộc Học Viện, ngoại trừ Tống Tiểu Quân ra thì Diệp Thanh Vũ cũng không có bằng hữu gì, những ngày này hắn cũng rất nhiều lần nhớ tới Tiểu La Lỵ a. Nói thật, Tiểu La Lỵ có thể đến gặp hắn khiến trong lòng hắn cũng cảm động hết sức.

    Chỉ là cái giá này, không khỏi có chút lớn quá đi.

    Vừa nghĩ đến sáu cái học phần, Diệp Thanh Vũ liền có chút đau lòng.

    Nhưng mà việc đã đến nước này. . .

    Diệp Thanh Vũ chỉ có thể. . . Ra sức mà ăn uống thả ga thôi.

    "Đúng rồi, mấy tháng này, trong học viện có chuyện thú vị gì xảy ra không?" Diệp Thanh Vũ vừa ăn như hổ đói vừa mở miệng hỏi.

    "Có a, nửa tháng trước, học viện tổ chức ra ngoài thí luyện thực chiến lần hai, Tần Vô Song phóng lớn danh tiếng, nghe nói hắn được kỳ ngộ, đã nhận được một kiện bí bảo hiếm thấy, không phải chuyện đùa, thực lực tăng lên nhanh chóng."

    "Tại trong thi đấu khiêu chiến danh sách mười người lần thứ hai, hắn danh tiếng có một không hai, đã tiến vào nhị nhãn linh tuyền chi cảnh, mọi người đều nói, thực lực của hắn đã có thể nhảy lớp rồi, có thể trực tiếp thăng cấp đến năm thứ hai không có bất cứ vấn đề gì. . ." Tiểu La Lỵ líu ríu mà nói.

    Tần Vô Song có kỳ ngộ?

    Như thế có chút ý tứ.

    "Vậy hắn nhảy lớp sao?" Diệp Thanh Vũ hỏi.

    Hắn có chút quan tâm đến vấn đề này.

    Nếu như Tần Vô Song nhảy lớp thành công sẽ là cái ví dụ đáng để tham khảo, hắn cũng muốn thử nhảy lớp, muốn trong thời gian ngắn nhất đều hoàn thành toàn bộ việc học.

    "Không có." Tiểu La Lỵ lắc đầu, lại nghịch ngợm mà ngắm nghía Diệp Thanh Vũ, nói: "Vốn Vương Diễm trưởng bộ môn đã đồng ý để hắn nhảy lớp rồi, nhưng chính Tần Vô Song lại cự tuyệt."

    "Cự tuyệt? Đầu hắn chỉ để cho con lừa nó đá sao?" Diệp Thanh Vũ ngẩn ngơ, tí nữa thì mắc nghẹn, khó khăn mà nuốt cơm xuống bụng.

    Ánh mắt Tiểu La Lỵ hiện lên vẻ trêu chọc càng thêm rõ ràng rồi, cười hì hì nói: "Đúng rồi, Tần Vô Song chính miệng nói, hắn phải đợi ngươi ra Tư Quá Viện, tự tay đánh bại ngươi sau đó mới đi nhảy lớp."

    Hóa ra là như vậy.

    Diệp Thanh Vũ cười ha ha.

    "Còn chuyện hay nào khác không?" Tay Diệp Thanh Vũ đang bưng lấy một cái đĩa, hắn thè lưỡi ra, thè lưỡi ra liếm a.

    "Ân, ta suy nghĩ a. . ." Tiểu La Lỵ nâng cằm lên nghĩ nghĩ, nói: "Oh, đúng rồi, Yến Hành Thiên mất tích."

    "Cái gì? Mất tích? Có ý tứ gì?" Diệp Thanh Vũ bị dọa nhảy dựng.

    "Tại trong lần thí luyện thực chiến vào mười ngày trước, Yến Hành Thiên mất tích, tung tích không rõ, sống chết không biết." Tiểu La Lỵ nói xong, liền nhìn nhìn khắp nơi, thần thần bí bí mà kề sát Diệp Thanh Vũ, nhỏ giọng nói: "Rất nhiều người đều nói là Tần Vô Song âm thầm ra tay với Yến Hành Thiên, ở trong thí luyện ám hại hắn. . ."

    "Có chuyện như vậy sao?" Diệp Thanh Vũ nghĩ nghĩ liền nói: "Nhưng mà, Yến Hành Thiên lại chưa từng đắc tội qua Tần Vô Song."

    "Vậy cũng khó nói, Yến Hành Thiên là lĩnh tụ trong hàng đệ tử hàn môn năm nhất, nghe nói thực lực rất mạnh đó, mà từ trước đến nay lại đối nghịch với tập đoàn đệ tử quý tộc. Mà có người nói, sau khi Tần Vô Song đạt được kỳ ngộ đã từng âm thầm ước chiến với Yến Hành Thiên, hai người không phân thắng bại. . ."

    Tiểu La Lỵ nói với giọng điệu bát quái.

    Diệp Thanh Vũ ngừng lại, im lặng không nói.

    Cái gọi là không có lửa làm sao có khói, không hang không đến gió.

    Mọi điều Tiểu La Lỵ nói cũng không hẳn là không có căn cứ.

    Yến Hành Thiên một mực đều rất ít nói, khiến cho người có cảm giác cao thâm khó dò, nếu như hắn thật sự uy hiếp được Tần Vô Song thì đám đệ tử quý tộc ra tay với hắn cũng không phải là không có khả năng.

    Mặt ngoài Bạch Lộc Học Viện nhìn như yên bình nhưng lại bị đứng giữa đấu tranh giữa quý tộc cùng hàn môn, bị khuấy đến gió tanh mưa máu.

    Từng ấy năm tới nay một mực cũng chưa từng thay đổi.

    Yến Hành Thiên mất tích, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi.

    Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thanh Vũ cũng có chút căm phẫn.

    Nhân tộc tại Thiên Hoang giới vốn cũng chưa tính là thế lực mạnh mẽ gì, phải đối mặt vô số dị tộc, vận mệnh chủng tộc bấp bênh vô cùng, vốn phải nên đoàn kết lẫn nhau nhưng lại hết lần này tới lần khác nội đấu với nhau.

    Chó má quý tộc cùng hàn môn, đấu tranh không dứt, khiến vô số tinh anh trong nhân tộc chết đi trong nội đấu.

    Đều là một đám thế hệ lòng dạ hẹp hòi!

    "A, đúng rồi, còn có một việc, giáo tập Ôn Vãn dạy ngươi Luyện Thể Bát Bộ thần quyết, ở một tháng trước đã rời khỏi Bạch Lộc Học Viện rồi." Tiểu La Lỵ Tống Tiểu Quân lại nói.

    "Cái gì? Lão Ôn đi rồi?" Điều này mới chân chính làm Diệp Thanh Vũ chấn động.

    Ôn Vãn vậy mà đi rồi?

    "Đi đâu?" Diệp Thanh Vũ vội la lên.

    Tiểu La Lỵ nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thanh Vũ nghiêm túc thì trong lòng có chút kinh ngạc, chuyện này chỉ là nàng thuận miệng nói ra mà thôi, không nghĩ tới Thanh Vũ ca ca vậy mà phản ứng mạnh như vậy. Theo nàng biết, người giáo tập cường tráng dũng mãnh gọi là Ôn Vãn kia cũng không cần phải xem như là nhân vật trọng yếu đây này?

    Tại Bạch Lộc Học Viện, người biết rõ quan hệ giữa Diệp Thanh Vũ cùng Ôn Vãn dù không ít nhưng mà trong hàng đệ tử lại gần như không ai cả.

    "Nghe nói là bị chiêu binh, tiến về U Yến quan đóng ở biên cương rồi!" Tiểu La Lỵ nói.

    U Yến quan?

    Diệp Thanh Vũ sửng sốt.

    Hắn biết rõ U Yến quan.

    Đó là một tòa cứ điểm quân sự cách Lộc Minh quận thành ngoài ngàn dặm, là khu vực đầu mối trọng yếu giao giới giữa Tuyết Quốc cùng Yêu Đình Bắc Hoang, nơi đó trước giờ vẫn tràn ngập chiến hỏa, nhất là mười năm gần đây, lúc này Tuyết Quốc cùng Bắc Hoang Yêu Đình xung đột không ngừng, quan hệ ngày càng căng thẳng, U Yến quan như hòn đá chạm trổ lên, một mực mà đóng tại U Yến sơn mạch, lấy chiến lược hòa hoãn xung đột của Tuyết Quốc mà sanh sanh kéo dài hơn một nghìn dặm về phía trước.

    Lộc Minh quận thành là thành thị xa xôi.

    U Yến quan là chốt chặn hiểm yếu vùng biên cương.

    Một khi U Yến quan thất thủ, đại quân Yêu Đình có thể trong nháy mắt xâm nhập nội địa Tuyết Quốc, đến lúc đó, đứng mũi chịu sào chính là Lộc Minh quận thành cùng mấy chục cái thành thị Nhân tộc vùng biên giới.

    Hàng năm, Tuyết Quốc đều chiêu cường giả cao thủ đi binh, đi chi viện đóng quân U Yến quan, chiến đấu với đại quân Yêu Đình. Những chuyện này, Diệp Thanh Vũ cũng biết, nhưng hắn tuyệt đối thật không ngờ Ôn Vãn thân là giáo tập học viện Bạch Lộc vậy mà cũng bị chiêu binh đi đến U Yến quan.

    Ẩn ẩn bên trong chuyện này, Diệp Thanh Vũ thủy chung cảm thấy sau lưng điều này khẳng định có chuyện gì đó.

    U Yến quan ngập trong chiến hỏa, lão Ôn a lão Ôn, ngươi nhất định phải sống trở về a.

    "Con mẹ nó, gia hỏa Ôn Vãn này cũng thiệt là, trước khi đi cũng không chào hỏi hắn một câu."

    Diệp Thanh Vũ oán trách trong lòng, đột nhiên lại nghĩ đến, chính mình khi trước vẫn còn nhờ gia hỏa này giúp mình đi xem xét mấy miếng trân châu lấy được từ trong bụng con trai hoàng kim, gia hỏa này đi vội vàng như vậy sẽ không phải là nuốt làm của riêng ư.

    Chuyến đi này, không biết lúc nào mới có thể gặp lại ...

    Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thanh Vũ có chút tiếc nuối ...
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)