FULL  Huyền Huyễn  Tu Chân Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 26: Sơ Thắng

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Lâu Lan đứng ở dưới đài, trên mặt đeo mặt nạ nên không nhìn thấy được biểu tình, nhưng mà nó không tự chủ nắm chặt nắm đấm, có thể đoán được nó khẩn trương. Quả thật nó phi thường khẩn trương, với chiến đấu nó là kẻ ngoài nghề, thế nhưng nó có thể nhìn ra được, cục diện phía trên đặc biệt hung hiểm, hơi vô ý một chút sẽ lập tức bị đánh bại bị đánh bại.

    Khi Ngải Huy ở trên đài dùng một chiêu không phải rất dễ nhìn, nhưng lại dị thường hung dữ áp sát thắt cổ, đánh bại một gã tuyển thủ sau cùng. Vốn dĩ Lâu Lan trước đó vô cùng khẩn trương tức thì nhảy dựng lên, giơ cánh tay hô to.

    Ngải Huy mang theo mười vạn khối tiền thưởng cùng mấy chỗ vết bầm xuống khỏi đài.

    "Ngải Huy thật lợi hại!" hai mắt Lâu Lan lóe lên ngôi sao nhỏ, bội phục Ngải Huy sát đất. Từ khi nó được chế tạo ra tới nay, mỗi ngày sinh hoạt đều liên miên bất tận, mua đồ ăn, quét dọn phòng ốc, học tập tri thức mà Thiệu sư chỉ định, có khi là chữa bệnh, có khi là cái khác.

    Nó chưa từng có đánh nhau, lần đầu tiên vung nắm đấm là lần đánh Ngải Huy lúc trước.

    Hôm nay là lần đầu tiên nó quan sát chiến đấu tại chỗ, thực sự là kịch liệt a, nó cảm thấy mình sắp thở không nổi. Nó quên luôn chính mình là Sa ngẫu, không cần phải hô hấp. Bầu không khí làm người hít thở không thông khiến nó nhìn không chuyển mắt, hết sức chăm chú.

    Cuộc sống của nó bình tĩnh không dao động, mỗi ngày đều làm những công việc trùng lặp buồn tẻ kia.

    Từ trước tới nay nó không cảm thấy có gì không tốt, mãi cho tới hôm nay, nó bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình khuyết thiếu một ít gì đó.

    Ánh mắt Lâu Lan nhìn vào trên mặt Ngải Huy.

    Trên mặt Ngải Huy có vài chỗ máu ứ đọng, nhìn qua có chút chật vật. Nhưng mà Ngải Huy lại hồn nhiên không thèm để ý, ánh mắt hắn kiên nghị, điều này làm cho khuôn mặt với vài vết bầm kia lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị và kiên cường, giống như không có chuyện gì có thể cản trở hắn. Con mắt của Ngải Huy cũng không phải là sáng ngời như ngôi sao, mà là nội liễm thâm thúy, tựa chân trời sáng sớm ở phương xa khi mặt trời còn chưa có hiện lên, bầu trời hơi xanh lộ ra vẻ lạnh nhạt.

    Lâu Lan có chút xúc động, nó cảm nhận được sự nhiệt tình không đồng nhất từ trên người Ngải Huy. Đó là một loại nhiệt tình băng lãnh, nhiệt tình trầm mặc, đối đãi với cuộc sống ảm đạm cũng chẳng bao giờ buông thả nhiệt tình, dù cô độc trong khốn cảnh vẫn nhiệt tình đi về phía trước.

    Ngải Huy an tĩnh tựa như đêm đen thâm trầm như mực, yên lặng chờ đợi bình minh.

    Lâu Lan bỗng nhiên hiểu rõ chính mình khuyết thiếu cái gì, thứ mình thiếu chính là sự nhiệt tình đối với cuộc sống. Sinh hoạt và vận mệnh của mình đã được sắp đặt sẵn, mình chỉ đang chấp hành theo mệnh lệnh.

    Lâu Lan cảm thấy ý nghĩ của mình thật là không đâu vào đâu.

    Nó nhắc nhở bản thân, mình chỉ là Sa ngẫu.

    Ngải Huy chú ý tới ánh mắt Lâu Lan, hắn cho rằng nó chú ý tới vết bầm trên mặt mình, hồn nhiên không thèm để ý: "Ta không sao, chỉ là chút tổn thương nhỏ. Loại bị thương ngoài da này, nhìn qua thì chỉ được cái dọa người."

    Hai người ra phía ngoài rời đi.

    "Ngươi có bản lĩnh thì đừng đi! Chúng ta lại đấu một trận!"

    Phía sau có người lớn tiếng gọi, chính là tuyển thủ mà Ngải Huy vừa mới đánh bại sau cùng. Trên mặt đối phương tràn ngập vẻ không phục, đúng vậy, y không phục chút nào. Y cảm thấy sở dĩ mình thua là vì mình quá sơ suất. Nhìn xem chiêu thức tên kia sử dụng, xấu xí giống như là mấy tên đầu đường đánh bậy đánh bạ, y đương nhiên cảm thấy không phục khi bại bởi người như vậy.

    Lâu Lan dừng bước lại, Ngải Huy ở một bên cũng không quay đầu lại nói: "Đừng để ý đến hắn."

    "Đồ sợ chết! Đồ nhu nhược! Đồ nhát gan!" Vị tuyển thủ sau lưng hổn hển chửi ầm lên.

    Những người khác cũng dồn dập hùa theo, bọn họ cũng cảm thấy không hiểu thấu được trận thua vừa rồi.

    "Người ta thật vất vả mới gặp đại vận nên thắng được một lần, ngươi không thể trông chờ người ta lần nào cũng có vận khí tốt cả."

    "Mau cút đi!"

    ...

    Nghe tiếng mắng ở phía sau, Lâu Lan rất tức giận, tại sao những người này rõ ràng đã thua rồi còn nói ra lời khó nghe như vậy, đúng là không nói lí lẽ mà!

    Một lát sau, Lâu Lan nhìn Ngải Huy y nguyên không có phản ứng gì, nhịn không được hỏi: "Ngải Huy, ngươi không tức giận sao? Có muốn đi đánh bọn họ một trận hay không?"

    "Có gì phải tức giận?" Ngải Huy tiện tay bứt một cọng cỏ xanh ven đường, cắn trong miệng: "Nếu ở Man hoang thì bọn họ đã chết rồi."

    Lâu Lan có chút sững sờ, nó rất khó miêu tả cảm giác của mình khi nghe Ngải Huy câu này. Trong lời nói hời hợt, lộ ra tự tin mạnh mẽ, lại có chút mùi vị tiêu điều.

    Lâu Lan hiếu kỳ hỏi: "Ngải Huy đã đi qua Man hoang rồi sao?"

    "Ừ." Ngải Huy nhai cọng cỏ xanh trong miệng: "Ở đó ngây người ba năm."

    "Thật là lợi hại!" Lâu Lan nghiêm nghị bắt đầu kính nể.

    Đối với Lâu Lan mà nói, Man hoang là một địa phương xa xôi thần bí. Nó chưa từng rời khỏi Tùng Gian thành, vì vậy tất cả lý giải về Man hoang đều là xuất từ sách vở. Nhưng mà nó biết rõ Man hoang rất nguy hiểm, toàn bộ thư tịch kể về nơi đó đều là miêu tả vô cùng thống nhất về điểm đó. Nó không biết ngây người ba năm ở địa phương đó là thể nghiệm dạng gì, nhất định rất lợi hại đi.

    Ngải Huy thật là lợi hại!

    Lâu Lan bây giờ bội phục Ngải Huy sát đất, nó cảm thấy trên thế giới này, người lợi hại nhất là Thiệu sư, lợi hại thứ nhì chính là Ngải Huy. A…, không đúng, sự lợi hại của hai người không giống nhau, vậy thì đặt song song đệ nhất đi.

    "Bây giờ chúng ta đi đâu?" Lâu Lan nghĩ đến Ngải Huy vừa mới thu hoạch mười vạn khối tiền mặt, lập tức có chút hài lòng.

    “Nhà tiếp theo." Ngải Huy đương nhiên nói.

    "Nhà tiếp theo sao? Chẳng lẽ Ngải Huy còn muốn tiếp tục à?" Lâu Lan sửng sốt một chút.

    "Cơ hội tốt vậy mà." Ngải Huy không tự chủ liếm liếm môi, híp mắt lại, tựa như dã thú nhắm ngay con mồi, chuẩn bị tấn công.

    Không biết vì cái gì, Lâu Lan nhìn thấy biểu tình này của Ngải Huy, tức thì trong lòng có chút rét run. Quả nhiên là cao thủ lăn lộn tại man hoang a, ngay cả biểu tình cũng có sát khí như thế, không biết hoang dã như thế nào, thực sự là hiếu kỳ.

    Ngải Huy đi vào đạo tràng thứ hai, âm thanh huyên náo lập tức bao phủ ngay bọn họ.

    Mù chiến với tư cách là một loại hình thức thi đấu mới, nó trở nên phổ biến cũng là có đạo lý. Hình thức chiến đấu của mù chiến hoàn toàn mới, đối với mọi người mà nói đều rất lạ lẫm. Nó có tính ngẫu nhiên cực lớn, giới hạn thực lực ở chỗ này không thể hiện rõ ràng như bình thường. Bốn cung cường giả bị hai cung cường giả đánh bại là chuyện bình thường. Dù cho có thực lực tuyệt đối thì ở trên đài mù chiến cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí, hơi vô ý sẽ bị lật thuyền trong mương.

    Tại trạng thái mù chiến, kinh nghiệm bình thường hoàn toàn mất đi tác dụng, mọi người luống cuống tay chân, bởi vậy xuất hiện đầy rẫy chuyện hài hước.

    Khi Ngải Huy tiến vào, trên đài có một vị tuyển thủ bị đối thủ nắm y phục, đối thủ cũng không biết đang bắt được cái gì, vội vàng ra sức. Xoẹt, trong nháy mắt quần hắn bị kéo xuống, lộ ra cái mông trắng hếu mập mạp.

    Dưới đài ầm ầm cười to, tiếng thét chói tai, âm thanh huýt sáo cơ hồ muốn lật tung cả nóc nhà.

    Trong hoàn cảnh như vậy, Ngải Huy nhìn lên phía trên với vẻ mặt không biểu tình là đặc biệt khác lạ và gây chú ý. Ngải Huy rất nghiêm túc xem cuộc chiến, hắn dường như không nhìn thấy tuyển thủ có cái mông trắng bóng trên đài. Ánh mắt hắn đảo qua tuyển thủ trên đài.

    Trên mặt mỗi người đều đeo mặt nạ không xuyên thấu ánh sáng, nhưng mà làm cho Ngải Huy cảm thấy hứng thú hơn chính là, ở đây vậy mà lại là chiến đấu hai người một tổ!

    Nếu như mập mạp ở đây thì tốt rồi, Ngải Huy vô ý thức mà sinh ra ý nghĩ như vậy.

    Hắn chăm chú quan sát một hồi, không khỏi âm thầm lắc đầu, tuyển thủ trên đài không có phối hợp gì đáng nói.

    Nếu như mập mạp có ở đây thì quá tốt, Ngải Huy nhịn không được lần thứ hai sinh ra ý nghĩ như vậy. Nếu như hắn liên thủ với mập mạp thì nắm chắc chín trên mười.

    Hắn nhìn lướt qua bảng quy tắc, nhất định cần phải hai người làm một tổ để tham gia.

    Đổi một nhà khác sao? Ngải Huy có phần không cam lòng, ánh mắt hắn đảo qua bên cạnh, nhìn thấy Lâu Lan đang xem cực kỳ chăm chú, trong lòng hắn chợt nảy ra ý nghĩ.

    Nếu không thì, để Lâu Lan thử xem?
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 27: Hắn Là Sa Ngẫu Của Ta

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    "Lâu Lan, có muốn thử một chút hay không?" Bỗng nhiên Ngải Huy xoay mặt lại hỏi.

    "Thử sao?" giọng nói Lâu Lan mông lung: "Thử cái gì?"

    "Lên đài thử tý."

    "Lên đài thử. . . Thử gì?" mắt của Lâu Lan đột nhiên tròn xoe, giọng nói vút lên : "Ngải Huy, ý ngươi là ta cũng được lên đài thử sao?"

    Ngải Huy thủy chung vẫn bình tĩnh, bị Lâu Lan đột nhiên lên giọng dọa cho giật mình bèn ổn định tâm thần : "Là thế này, phía trên này nói cần hai người thành một đội thử cách thức mới. Ngươi không thích. . ."

    "Hay." Lâu Lan thẳng thắn đồng ý, nhưng hơi do dự : "Nhưng ta chưa từng đánh nhau, vạn nhất thua thì làm sao bây giờ?"

    "Thua thì sang nhà khác." Ngải Huy vênh váo nói: "Có thua có thắng, là rất bình thường, cho ngươi luyện tay thử xem."

    Lâu Lan nghe vậy thì yên lòng.

    Nhưng khi Ngải Huy đi báo danh thì bị đạo tràng không chấp nhận.

    "Sa Ngẫu không được! Sa Ngẫu không phải là người, Sa Ngẫu không cần nhìn cũng biết, chẳng phải là ăn gian sao?"

    Ngải Huy không đỡ được.

    Đúng là Sa Ngẫu không phải nhân loại, chúng có phán đoán, cơ chế sinh lý hoàn toàn khác biệt. Có vài con Sa Ngẫu có khứu giác linh mẫn, có con Sa Ngẫu có khả năng giống như loại rắn thông qua cảm ứng nhiệt lượng xác định vị trí đối phương, có những con Sa Ngẫu có khả năng giống như con dơi, có thể phán đoán vị trí đối phương bằng sóng âm qua lỗ tai.

    Ngải Huy từng thấy các loại Sa Ngẫu thiên kì bách quái, rất nhiều Thổ tu lợi dụng Sa Ngẫu đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Tuy rằng tuyệt đại đa số Thổ tu tính cách cổ quái quái gở, không thú vị gì, nhưng ở trên chiến trường, không ai bỏ qua sự tồn tại của bọn họ. Thổ tu thường thường bị coi là đối tượng nguy hiểm nhất, một nửa nguyên nhân là do Sa Ngẫu.

    Ngải Huy rất muốn nói, Lâu Lan chắc chắn không có những công năng này, nhưng cuối cùng không nói gì.

    Lâu Lan là Sa Ngẫu yếu nhất Ngải Huy từng gặp, trên cơ thể Lâu Lan không thấy bất kỳ chỗ nào thiết kế cho chiến đấu cả, nó thuần túy là Sa Ngẫu đời thường.

    Ngải Huy thấy quang mang con mắt Lâu Lan cấp tốc ảm đạm đi, hắn vỗ vỗ Lâu Lan : "Chúng ta đi thôi."

    Rời đạo tràng, Lâu Lan cúi đầu, không nói một lời.

    Ngải Huy có thể cảm thụ tâm tình Lâu Lan thất vọng, trong lòng nghĩ thầm, xem ra Lâu Lan tràn đầy mong đợi nha. Nhưng Lâu Lan là Sa Ngẫu, ưu thế trong Mù Chiến thực sự quá rõ ràng, đạo tràng chắc chắn sẽ không đồng ý Lâu Lan lên đài, trừ phi. . .

    Con mắt Ngải Huy sáng lên, hắn nghĩ ra một biện pháp.

    Ánh mắt của hắn đảo khắp đạo tràng, ánh mắt rơi vào một nhà liền chạy tới đó.

    "Lâu Lan ới, bên này."

    Ngải Huy dẫn Lâu Lan đi vào đạo tràng nhà khác, hắn đi thẳng đến chỗ ghi danh : "Ta muốn ghi danh."

    Nhân viên công tác ở Đạo tràng liếc qua Lâu Lan.

    "Hắn là Sa Ngẫu của ta." Ngải Huy bổ sung : "Ta là Thổ tu, ta có thể dẫn Sa Ngẫu tham gia không?"

    Lâu Lan đứng sau lưng Ngải Huy sửng sốt.

    "Thổ tu à, có thể được." Nhân viên công tác gật đầu, hiển nhiên không phải lần đầu tiên y xử lý tình huống như vậy : "Nhưng Sa Ngẫu của ngươi cần phong bế các loại thủ đoạn cảm ứng, cần cắt đứt tâm linh tương thông, vì thế cần cắm Vụ Hồn Thảo, nếu như thảo rớt xuống sẽ xử ngươi thua, ngươi còn muốn tham gia?"

    Quả nhiên không ngoài sở liệu a, trong lòng Ngải Huy hơi hơi đắc ý.

    Đối với Thổ tu mà nói, Sa Ngẫu là bộ phận trọng yếu nhất của sức chiến đấu, Thổ tu mất Sa Ngẫu khác gì cừu con đợi làm thịt. Trừ phi Mù Chiến không cho phép Thổ tu tham gia, nhưng Ngải Huy cho rằng chuyện này không có khả năng lắm, quần thể Thổ tu không ít, đạo tràng làm sao bỏ qua quần thể lớn như vậy? Đạo tràng nhất định sẽ nghĩ ra thủ đoạn áp chế để làm suy yếu ưu thế Sa Ngẫu trong Mù Chiến.

    Ngải Huy từng nghĩ đạo tràng thủ đoạn, nhưng không nghĩ thủ đoạn áp thế lại ác như vậy.

    Vụ Hồn Thảo là một loại tài liệu chuyên môn dùng để đối phó Sa Ngẫu, đây là sản vật Mộc tu bồi dưỡng ra. Thường dùng kèm bẫy rập và độc dược, nó không phải một loại độc thảo, tác dụng lớn nhất là có thể quấy rầy các loại thủ đoạn cảm ứng của Sa Ngẫu. Đối với Sa Ngẫu, đó là một trong mấy thứ chúng ghét nhất.

    Nhất là Sa Ngẫu đê giai, bị Vụ Hồn Thảo ảnh hưởng rất lớn, Sa Ngẫu đê giai hầu như bị áp chế hoàn toàn các thủ đoạn cảm ứng. thủ đoạn Cảm ứng không dùng được, tâm linh tương thông bị cắt đứt, đối với Sa Ngẫu đê giai mà nói khác gì bị phế, đó là lý do tại làm sao Ngải Huy cho rằng thủ đoạn đạo tràng rất ác.

    bỗng nhiên Lâu Lan mở miệng : "Không thành vấn đề."

    "Xem ra Sa Ngẫu các hạ cực kỳ thông minh a." Nhân viên công tác khá bất ngờ, cười nói : "Sa Ngẫu thông minh rất có ưu thế đấy, vậy thì chúc các ngươi may mắn."

    Ngải Huy biết đối phương nói không sai, khi cảm ứng và chỉ huy đều bị gián đoạn, khảo nghiệm chính là khả năng phán đoán của bản thân Sa Ngẫu, vậy nên Sa Ngẫu thông minh tương đối có ưu thế.

    Thật là khó mà có được, Lâu Lan cũng coi như có ưu thế, Ngải Huy thầm than.

    Nhân viên công tác xuất một mầm Vụ Hồn Thảo xanh biếc đưa cho Lâu Lan. Ngải Huy lần đầu tiên nhìn thấy Vụ Hồn Thảo hoàn chỉnh, khá giống cây đậu nha.

    Lâu Lan cắm Vụ Hồn Thảo ở trên đầu.

    Ngải Huy khá buồn cười, đầu Lâu Lan vốn là cát, hiện tại cắm Vụ Hồn Thảo giống như trồng thêm cây đậu, trông khá lạ mắt.

    Lâu Lan thấy Ngải Huy hơi cổ quái, hơi nghi hoặc hỏi : "Cắm không đúng chỗ?"

    "Chuẩn rồi." Ngải Huy ho khẽ rồi bảo: "Chuẩn bị sẵn sàng!"

    Báo tên hai người xong, đứng chờ đợi một hồi nữa mới bắt đầu.

    Ngải Huy thừa dịp chưa bắt đầu, vào lúc nước tới chân mới nhảy bèn quán thâu kinh nghiệm của hắn cho Lâu Lan : "Ngươi vừa vào, chẳng thấy được gì cũng đừng nên hoảng hốt. Không nên cách ta quá xa, như vậy ta sẽ không có biện pháp trợ giúp ngươi. Gặp công kích cũng không cần luống cuống, nhớ kỹ ngươi là Sa Ngẫu, có thể biến hình. Này, chúng ta ước định một ám hiệu cảnh báo, hay là dùng thanh âm cát cọ vào nhau, thanh âm không cần lớn, nhỏ thôi ta cũng nghe được. Sau khi lên đài, không cần nói, tránh bộc lộ vị trí của ngươi. Một khi quyết định công kích, không cần do dự, còn nhớ những thứ bí quyết đêm hôm đó đánh. . . cùng ta bồi luyện không? Phải nhớ kỹ, một khi công kích thất bại, lập tức rời vị trí, biện pháp tốt nhất là lăn khỏi chỗ, ách, ngươi là Sa Ngẫu, có thể rã xuống mặt đất. . ."

    "Ngải Huy, đừng mô hình hóa ta giống như nước tiểu, Lâu Lan là Sa Ngẫu." Lâu Lan bất mãn cải chính lại : "Không phải Thủy Ngẫu."

    "Chính là ý đó đấy." Ngải Huy cười ha ha : "Dù sao ta sẽ giúp ngươi, thả lỏng chút đi, tay mơ. Quan sát ký trận đầu chiến đấu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một vị Sa Ngẫu có kinh nghiệm chiến đấu rồi. Ngươi nhớ là nếu như thực sự quá đau, nên đầu hàng."

    "Lâu Lan nhớ kỹ rồi." Lâu Lan thành thật trả lời.

    "Các ngươi chuẩn bị ra sân." Nhân viên công tác hô.

    "Tới chúng ta." Ngải Huy vỗ vỗ bờ vai Lâu Lan cổ vũ sĩ khí : "Nỗ lực lên, nấu canh bảo!"

    Lâu Lan không thèm chú ý đến cái câu cổ quá "Nấu canh bảo", ngữ khí của nó hơi nghi hoặc một chút : "Ngải Huy. . ."

    Đương đương đương, tiếng chuông gõ vang.

    Lập tức Ngải Huy dường như biến thành người khác, ánh mắt tức khắc trở nên ác liệt.

    Động tác hắn trầm ổn đeo mặt nạ không nhìn rõ nữa.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 28: Nghi hoặc của Lâu Lan

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Lâu Lan đứng trên đài, có thêm mặt nạ của đạo trường, trên mặt nó mang hai lớp mặt nạ, đây là một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có. Mỗi ngày khi mua đồ ăn mua tài liệu, nó đi ngang qua đạo trường nhiều lần, nó đã xem qua rất nhiều trường phiên viết về mù chiến, cũng nghe rất nhiều người nói tới mù chiến.

    Nhưng mà trước hôm nay, nó chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ đứng ở nơi này.

    Đúng vậy, nó không hề nghĩ đến, thế nhưng sự thực xảy ra ngay trước mắt.

    Nó đứng ở trên đài, chờ đợi nó chính là chiến đấu, nó đánh bại địch nhân, hoặc là bị người khác đánh bại. Thật ra vừa rồi nó vẫn còn có chút thắc mắc, nó định nói với Ngải Huy, tình huống của nó không giống lắm với lời nói của nhân viên đạo trường.

    Nó đưa tay sờ Vụ Hồn thảo trên đầu một cái.

    Vừa rồi khi nó bị cắt đứt lời nói, chính là định nói cho Ngải Huy, dường như Vụ Hồn thảo không có tác dụng gì với nó, nó vẫn có thể "Nhìn" thấy người khác.

    Lâu Lan cảm thấy rất kỳ quái, nó cũng biết Vụ Hồn thảo, dựa theo tri thức nó học tập được thì Vụ Hồn thảo chính xác có thể khắc chế mình. Vậy tại sao mình còn có thể "Nhìn" thấy người khác?

    Lần đầu tiên, nó chú ý tới điểm không giống bình thường trên cơ thể mình. Nếu không phải hôm nay tham gia mù chiến, nếu như không phải cắm Vụ Hồn thảo vào thì nó cũng không thể phát hiện ra điều này.

    Sa ngẫu cấp thấp bị Vụ Hồn thảo ảnh hưởng rất lớn, chẳng lẽ thực tế đẳng cấp của mình không thấp? Lâu Lan cảm thấy không có khả năng, một cái Sa ngẫu cấp thấp hoàn toàn có thể đảm nhiệm được nấu cơm, quét dọn phòng ốc. Nó cho rằng có thể là Thiệu sư đang thử nghiệm cái gì đó trên người mình, Thiệu sư say mê nghiên cứu, có linh cảm gì đều thử nghiệm trên người Lâu Lan.

    Điều này cũng dẫn đến thân thể Lâu Lan thường xảy ra vấn đề, tựa như lần đầu tiên gặp được Ngải Huy, sa hạch của nó xuất hiện vấn đề khiến cho thân thể tan vỡ.

    Đoán chừng là kỹ thuật mới gì đó.

    Nó nhắc nhở bản thân, sau khi trở về phải hỏi Thiệu sư xem sao.

    Vụ Hồn thảo cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng với nó, tầm mắt nó bị ảnh hưởng, xung quanh trở nên mơ hồ hơn rất nhiều. Hơn nữa, Lâu Lan còn phát hiện một tình huống ngoài ý muốn, ảnh hưởng lớn nhất đối với nó, vậy mà lại là mặt nạ không xuyên sáng trên mặt.

    Không lẽ bình thường mình dùng mắt để quan sát ngoại giới sao? Thật kỳ lạ...

    Lâu Lan cảm thấy ngoài ý muốn một chút, bởi vì Sa ngẫu rất ít dùng mắt để quan sát thế giới, đối với thổ tu vốn thủ đoạn muôn màu muôn vẻ mà nói thì con mắt bị ảnh hưởng có hạn chế vô cùng lớn. Dưới sự dốc lòng dạy bảo của Thiệu sư ở phương diện này, Lâu Lan có rất nhiều tri thức lý giải về Sa ngẫu. Lâu Lan chưa từng nghĩ đến kiểm tra thân thể của mình nên không ngờ trên thân mình lại có nhiều điểm đặc biệt như vậy.

    Nghĩ đến Thiệu sư, Lâu Lan cũng cảm thấy thoải mái, trước giờ Thiệu sư chính là một người không thích tuân theo lẽ thường.

    Nếu mình giống với Sa ngẫu khác thì đó mới là không bình thường.

    Lâu Lan phân tâm một chút liền chú ý thấy Ngải Huy đã chọi với người khác.

    Động tác tìm tòi xung quanh của Ngải Huy rất kỳ quái, eo nửa chồm hổm, hai chân lệch mở, hai tay giống như là con cua mở ra hai cái càng lớn. Đúng vậy! Tư thế này của Ngải Huy rất giống một con cua.

    Ngải Huy di chuyển yên lặng không một tiếng động, bàn chân giống như mèo, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

    Thật là lợi hại!

    Lâu Lan nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng, so với Ngải Huy thì đối thủ cách hắn không xa nhìn qua có vẻ nghiệp dư hơn nhiều. Ngay cả Lâu Lan cũng có thể nhìn ra được trong động tác của đối phương lộ ra một chút kinh hoảng.

    Hình ảnh trước mắt khiến Lâu Lan nhớ tới tranh vẽ dã thú đi săn trong sách, Ngải Huy tựa như dã thú đang chậm rãi tới gần, mà đối phương thì giống như con mồi kinh hoảng bất an.

    Ngải Huy hạ thấp thân thể, bàn tay hắn vừa đúng để tại eo đối phương.

    Trong nháy mắt khi va chạm vào nhau, song phương đều có phản ứng.

    Phản ứng đầu tiên của tuyển thủ kia chính là đánh một quyền mạnh mẽ về phía Ngải Huy, nhưng mà gã không ngờ đến đối thủ của mình thật ra đã hạ nửa người, một quyền này lướt sát qua đỉnh đầu Ngải Huy, đánh vào khoảng không.

    So với công kích của đối phương thì công kích của Ngải Huy hiệu quả hơn nhiều.

    Trong nháy mắt đụng tới eo đối phương, bàn tay Ngải Huy đột nhiên chụp tới trước, ngay sau đó kéo về, mà thân thể hắn thì nương theo lực lượng này bay lên không nghiêng người, đạp thẳng tới cẳng chân đối phương.

    Hai lực lượng trên dưới cùng tụ tập, khiến đối phương trong nháy mắt mất thăng bằng, đổ về phía Ngải Huy.

    Ngải Huy thể hiện ra kỹ xảo chiến đấu kinh người của hắn, hắn tựa như một con mãng xà linh hoạt, không những không có lui, trái lại nghênh đón tới, thuận thế hoàn toàn áp sát quật ngã mục tiêu. Bàn chân hắn đạp vào cằm đối phương, mà cả người đối phương thì bị hai tay hắn bẻ quặt sau lưng không động đậy được, đối phương chỉ kiên trì được hai mươi giây liền bị hôn mê.

    Trọng tài như lâm đại địch đã chờ sẵn nơi đường biên, trường tiên trên tay như linh xà cuộn một cái, quấn lấy tuyển thủ hôn mê, cứu y ra ngoài. Bác sĩ có kinh nghiệm phong phú của đạo trường vội bước lên chữa trị, một lát sau mới ra hiệu không có việc gì.

    Tuy rằng không có việc gì nhưng thần kinh hai gã trọng tài đã bị hành động của Ngải Huy làm cho căng thẳng, biểu tình hai người trở nên nghiêm túc hẳn đi.

    "Tên thổ tu kia ra tay thật là hung ác!"

    "Đúng vậy, Sa ngẫu không động đậy cái nào, nhưng thổ tu có thể tự mình đánh nhau, rất hiếm thấy a."

    "Bình thường, thổ tu đều là một đám người không bình thường, không bình thường mới là bình thường."

    "Nói cũng phải nha."

    ...

    Hai người nhỏ giọng nói tào lao, ánh mắt cũng không dám rời khỏi trên đài.

    Người xem chiến đấu ở phía dưới cũng bị công kích sắc bén hung dữ của Ngải Huy làm chấn động, lặng ngắt như tờ.

    Nói thật, công kích vừa rồi không đẹp mắt chút nào, cũng không có tinh xảo bao nhiêu, ngay cả nguyên lực cũng không hề sử dụng, nhưng lại khiến những học viên này cảm thấy mùi máu tươi phả ngay vào mặt. Những ngày này, trong đạo trường, bọn họ đã thấy rất nhiều mù chiến, có kĩ thuật tinh xảo, có cổ quái khôi hài, có đánh bậy đánh bạ.

    Nhưng mà không có trận nào giống như một màn vừa mới phát sinh kia, mang đến cho bọn hắn rung động lớn đến như vậy.

    Vài giây sau, phía dưới bùng nổ.

    "Thật mạnh!"

    "Quá hay rồi!"

    "Có ai biết chiêu vừa rồi tên là gì không?"

    "Có lầm hay không? Mạnh như vậy, còn là thổ tu, có còn để mọi người sống hay không đây?"

    "Cũng may cũng may, ngươi nhìn Sa ngẫu của hắn đi, đần đần độn độn."

    ...

    So với một kích vừa rồi thì tỷ thí thường ngày của mọi người đều chỉ là khoa chân múa tay, mềm mại vô lực. Công kích hung hãn sắc bén như thế lập tức kích thích hứng thú của mọi người.

    Lâu Lan đứng trên đài cũng bị chấn động, nó ngơ ngác nhìn Ngải Huy.

    Người xem cuộc chiến dưới dài, cảm nhận trực quan kém xa xa với ở trên đài. Trong nháy mắt khi Ngải Huy xuất thủ, Lâu Lan cảm giác hô hấp của mình muốn ngừng lại.

    Xử lý xong một gã đối thủ, Ngải Huy lặng yên mon men tới một người khác.

    Vừa rồi động tĩnh của tuyển thủ này đã bại lộ ra vị trí của mình.

    Ngải Huy tiến dần về phía đối phương như trước, Lâu Lan nhịn không được trừng to mắt, sợ bị bỏ sót chi tiết nào, vô cùng khẩn trương. Nó chưa từng chiến đấu, nó đã quên mình lên trên này để làm cái gì, nó hoàn toàn bị Ngải Huy chiến đấu hấp dẫn.

    Mọi người dưới đài nhìn thấy Ngải Huy tập trung vào con mồi mới, không hẹn mà cùng im tiếng, ngừng thở, trừng to mắt.

    Đạo trường lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh.

    Ngải Huy không biết biến hóa bên ngoài, âm thanh dưới đài được đạo trường dùng thủ đoạn đặc thù ngăn cách, hắn tựa như một con dã thú kiên nhẫn mà cẩn thận, mang theo sát cơ im lặng, tới gần đối phương.

    Nhưng vào lúc này, chợt phát sinh biến cố.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 29: Tổ Diễm

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Một đám hỏa tuyến bỗng nhiên sáng lên phía dưới lòng bàn chân Ngải Huy.

    Không tốt!

    Ngải Huy khẽ biến sắc, không chờ suy nghĩ liền nhiên lăn sang một bên. Nhưng vào lúc này, mục tiêu vốn luôn luôn an tĩnh, chợt lật bàn tay, một luồng hỏa quang vọt đến vị trí vừa rồi của Ngải Huy.

    Đối phương cũng thật không ngờ Ngải Huy phản ứng nhanh như thế, mình ngụy trang một kích tốt như vậy mà vẫn thất bại.

    Lướt qua sát bên cột lửa, Ngải Huy đột nhiên búng người bay lên, giống như đạn pháo ra khỏi nòng, tiến về phía đối phương. Đối phương am hiểu công kích từ xa, nguyên lực cũng mạnh hơn mình nhiều, chỉ có tới gần thì mình mới có hi vọng thắng lợi.

    Nếu như nói vừa rồi Ngải Huy công kích là linh hoạt không một tiếng động, bên trong che dấu sát cơ, vậy thì xung kích lần này chính là không chút nào che dấu sát cơ, khí thế vô cùng sắc bén.

    Địch nhân am hiểu công kích từ xa, đối với việc bị áp sát, bản năng sẽ có sự khẩn trương. Ngải Huy cố ý làm như vậy, chính là đánh vào mặt tư tưởng, địch nhân có bất cứ một chút bối rối gì thì đều là có lợi đối với mình.

    Đối phương lúc này làm một động tác vô cùng cổ quái, bỗng nhiên hai tay chồng cây chuối, hai chân chỉ lên trời.

    Lâu Lan đang nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên trong lòng chấn động, không tốt!

    Cũng chính vào giờ phút này, trên bàn tay bao phủ một đoàn hỏa diễm của đối phương, một đám hỏa tuyến màu đỏ sậm tựa như dầu hỏa chảy xuôi, lan tràn đến toàn bộ bên trong tràng.

    Cái này là...

    Lâu Lan cảm thấy dường như đã gặp qua một màn này ở nơi nào đó, nhìn có chút quen mắt. Nhưng mà đối với phương diện này nó cũng không quen thuộc lắm, trong lúc khẩn trương căn bản không nhớ được gì.

    "Hỏa võng thiên chu biến!"

    Dưới đài có người nghẹn nào kinh hô.

    "Đó là Tổ Diễm!"

    "Trời ạ, vậy mà Tổ Diễm cũng tới!"

    Mọi người dưới đài lập tức trở nên náo động, phía đạo trường nhưng lại vui mừng quá đỗi.

    Tổ Diễm là cao thủ của Phong Gian thành, Phong Gian thành là thành thị gần Tùng Gian thành nhất, nhưng mà luận về học khu thì cao hơn một năm so với Tùng Gian thành. Khoảng cách hai tòa thành thị rất gần nên cao thủ song phương đều tương đối quen thuộc.

    Cảnh giới của Tổ Diễm không cao, chỉ mở ra lưỡng cung, nhưng mà thanh danh cực lớn, nguyên nhân cũng bởi vì gã luyện thành môn tuyệt học【 Hỏa võng thiên chu biến 】này.

    Nguyên lực phát triển đến nay, đã có ngàn năm lịch sử, nhưng mà có thể xưng là tuyệt học cũng không nhiều. Tuyệt học mới là căn cơ chân chính hình thành nên một đại gia tộc, như 【 Hỏa võng thiên chu biến 】 chính là trải qua đời đời tiền bối Tổ gia không ngừng hoàn thiện, gia tăng, mới dần dần thành hình.

    So với những vô thượng điển tịch được truyền thừa từ mấy trăm vạn năm ở thời đại tu chân kia thì những tuyệt học này đều còn rất non nớt. Mỗi gia tộc ở Ngũ Hành Thiên đều biết rõ điểm này, thế nên không ai dám ngủ quên trên công lao tổ tiên.

    Huyết thống của Tổ gia bẩm sinh là thuộc hỏa, môn tuyệt học này phù hợp hoàn mỹ với huyết mạch của Tổ gia, nhưng mà khi tu luyện có độ khó cực cao, nhất là yêu cầu về ngộ tính đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi. Mỗi một đời đệ tử Tổ gia, có thể luyện thành 【 Hỏa võng thiên chu biến 】, sẽ không vượt qua ba người, đời đời như thế, giống như thiết luật.

    Tuy rằng lĩnh vực 【 Hỏa võng thiên chu biến 】 rất khó, nhưng mà chỉ cần lĩnh ngộ được, ngày sau lại không ngừng tích lũy nguyên lực và hoàn thiện công pháp, là có thể thuận buồm xuôi gió không trở ngại, nhất định sẽ trở thành cao thủ một phương.

    Trong thế hệ này của Tổ gia thì Tổ Diễm là vị đệ tử đầu tiên lĩnh ngộ được【 Hỏa võng thiên chu biến 】.

    Tổ gia là đại tộc ở Ngũ Hành Thiên, mà gã là đệ nhất thiên tài trong tộc nên dĩ nhiên là thanh danh sẽ lan xa. Khi lưới lửa giống như mạng nhện sáng lên ở trên đài, nhanh chóng có người sáng suốt nhận ra lai lịch của Tổ Diễm.

    Điều này khiến cho hứng thú của mọi người càng cao, không phải dễ dàng mới thấy thiên tài như Tổ Diễm động thủ. Mọi người đều tràn ngập hiếu kỳ, rốt cuộc 【 Hỏa võng thiên chu biến 】có thể được xưng là tuyệt học sẽ lợi hại cỡ nào?

    Lão bản của đạo trường cười đến nỗi nhìn không thấy cả cằm, cao thủ như Tổ Diễm xuất hiện ở đạo trường của mình, sẽ trợ giúp rất lớn cho sinh ý của đạo trường. Giống như Sư Thị đạo trường ở gần bên, nếu bọn họ có thể mời Sư Tuyết Mạn tới, chỉ sợ các cánh cửa của đạo trường cũng bị đạp đổ.

    Mọi người đều ngừng thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm trên tràng, chờ đợi tận mắt nhìn Tổ Diễm tiếp theo biểu diễn hoa lệ.

    Ngải Huy công kích nhanh như chớp, cơ hồ là Tổ Diễm vừa mới hoàn thành chồng cây chuối thì quyền của Ngải Huy đã phá không lao tới.

    Tổ Diễm trong lòng rùng mình, đối phương phản ứng nhanh hơn so với gã tưởng tượng. Hai tay gã kề sát mặt đất, tất cả mọi thứ ở xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay gã, gã có thể thấy rõ ràng sự cứng rắn của một quyền này. Đối phương không hề sử dụng nguyên lực, nhưng mà một quyền này gần như tụ tập hoàn mỹ lực lượng toàn thân đối phương, nhờ đó mới có thể tạo ra uy thế vô cùng cương mãnh như thế.

    Nếu bị một quyền này đánh trúng thì...

    Tổ Diễm cảm thấy mình vẫn là không nên nếm thử thì tốt hơn.

    Đồng thời gã phản ứng cũng không chậm, cổ tay khẽ trầm xuống, cả người ngửa ra sau, tựa như một cái cung cong lên. Eo đột nhiên phát lực, kéo căng đùi phải, trên đùi quán chú nguyên lực, hỏa diễm tăng vọt, giống như một thanh trọng phủ đang thiêu đốt mang theo hỏa quang khắp bầu trời ầm ầm chém xuống.

    Quyền cước hung hăng va chạm, phanh, một tiếng bạo nổ vang lên, hỏa tinh bắn tung toé.

    Ngải Huy chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng cường đại truyền đến, cả người trực tiếp bay rớt ra ngoài. Song chưởng trên mặt đất của Tổ Diễm liên tiếp lui về phía sau bảy tám bước mới đứng vững thân hình.

    Lúc này Lâu Lan bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, không chút nghĩ ngợi, phóng đến chỗ Ngải Huy.

    Tổ Diễm trơ mắt nhìn Sa ngẫu của đối phương cứu chủ, trong lồng ngực khí huyết sôi trào, một hồi lâu mới bình ổn lại. Một quyền vừa rồi của Ngải Huy cũng khiến gã không dễ chịu, gã thật không ngờ lực lượng của đối phương còn mạnh hơn so với tưởng tượng của gã.

    Trong lòng gã có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, bởi vì một quyền kia của đối phương, thế nhưng không dùng nguyên lực!

    Chỉ thuần túy là lực lượng cơ bắp đã có thể đánh ra một quyền cương mãnh như thế, đối phương là ai? Tùng Gian thành có cao thủ như vậy sao?

    Hẳn là cũng giống như mình, là cường giả ở thành thị khác nghe tin mà đến?

    Hiện tại mù chiến ở Tùng Gian thành, đã rất nổi danh ở những vùng xung quanh, Phong Gian thành ở gần đó nên tất nhiên sẽ không cách nào may mắn thoát khỏi. Tuy rằng các đạo trường ở Phong Gian thành cũng bắt đầu đưa vào, nhưng mà so với thủ đoạn đa dạng ở Tùng Gian thành thì còn kém hơi xa. Khi có thời gian, mọi người đều sẽ đặc biệt chạy đến Tùng Gian thành chơi đùa một chuyến, dù sao cũng không xa lắm.

    Tổ Diễm đang suy tư về thân phận của Ngải Huy thì Ngải Huy bên kia đã được Lâu Lan tiếp lấy.

    Bộ dạng của Ngải Huy nhìn qua có phần thảm, tay phải của hắn hạ xuống mất tự nhiên, có thể thấy một kích kia làm cho hắn bị thương tổn lớn cỡ nào, hơn nữa nắm đấm hiện ra một mảnh cháy đen. Lâu Lan không cần kiểm tra cũng biết tay phải của Ngải Huy đã gãy xương rồi.

    Trong nội tâm Lâu Lan tràn đầy tự trách, mình nói rất hay là sẽ trợ giúp Ngải Huy, kết quả không có giúp đỡ được chút gì. Nhưng mà, nó không biết phải đối phó với Tổ Diễm thế nào, vừa rồi nó nhận ra được【 Hỏa võng thiên chu biến 】, thế nhưng điều đó không có tác dụng gì. Kinh nghiệm chiến đấu của nó trống, ở thời điểm này, nó không có biện pháp trợ giúp tìm ra bất cứ đầu mối gì.

    Ngải Huy giống như chiến thần trong lòng nó cũng không phải đối thủ của địch nhân, vậy thì chỉ có thể dùng ra một chiêu cuối cùng thôi.

    "Chúng ta đầu hàng đi." Lâu Lan thành thành thật thật nói.

    Bên trong tràng nghe không được âm thanh bên ngoài tràng nhưng ngoài tràng lại có thể nghe rõ âm thanh bên trong.

    Mọi người vừa mới phát sinh sợ hãi thán phục, nghe đến những lời này của Lâu Lan, không khỏi cười phá lên.

    "Ha ha ha, đây là Sa ngẫu thật sao?"

    "Ha ha ha, lần đầu tiên nghe được Sa ngẫu khuyên chủ nhân đầu hàng, quả thực quá thú vị!"

    "Thực sự nhịn không được, không được, để ta cười một hồi, ha ha ha..."

    "Này, ngươi là Sa ngẫu a, phải thà chết chứ không chịu khuất phục a, phải thiêu đốt mình giúp chủ nhân kiếm được một đường sinh cơ a ha ha ha..."
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    \
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 30: Quân sư Sa Ngẫu

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Ngải Huy không có chút kinh ngạc nào với biểu hiện này của Lâu Lan, một Sa Ngẫu chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu sinh tồn, lần đầu lên đài tỷ thí, không bị thất thần đã là không dễ dàng rồi.

    Sa Ngẫu càng thông minh, ý thức lại càng có ảnh hương lớn. Trái lại, những Sa Ngẫu thấp kém kia linh trí không được tốt cho lắm, chỉ biết nhất nhất chấp hành mệnh lệnh, không ý thức được quá nhiều.

    Bởi vì nguyên nhân này mà rất nhiều thổ tu không thích Sa Ngẫu thông minh. Sa Ngẫu càng thông minh sẽ càng giống nhân loại, ý thức bản thân sẽ càng mãnh liệt, sẽ biết tự phán đoán trong nhiều trường hợp.

    Sa Ngẫu chiến đấu đa số đều không quá thông minh. Vì chỉ cần giống nhân loại, sẽ có cảm giác sợ hãi, khủng hoảng, nhát gan, vân vân, những thổ tu muốn tạo ra nhưng cỗ máy giết chóc rất không thích những điểm này.

    Nhưng thế giới vẫn luôn mẫu thuẫn như thế, thông minh lại là yếu tố cần thiết cho một cỗ máy giết chóc cao cấp, Một Sa Ngẫu trên chiến trường, đưa ra những lựa chọn chính xác, chính là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá một cỗ máy giết người cao cấp.

    Lâu Lan rất thông minh, điều này đúng là sẽ gây khó khăn cho nó khi lần đầu lên chiến trường.

    Bất quá nhìn tình hình hiện tại cũng coi như là không tệ, Lâu Lan không bị kinh hoảng thất thố, sau khi so sánh lực lượng hai bên, khuyên mình đầu hàng chính là lựa chọn chính xác.

    Thông minh, bình tĩnh, không còn nghi ngờ gì nữa Lâu Lan có đủ tiềm chất của Sa Ngẫu chiến đấu cao cấp.

    "Hắn tu luyện chính là Hỏa Võng Thiên Chu Biến, đó là một môn tuyệt học.” Lâu Lan thấp giọng nói: “Cảnh giới của hắn chắc hẳn là lưỡng cung, khi cảnh giới lưỡng cung, Hỏa Võng Thiên Chu Biến có thể kết xuất ra Địa Hỏa mạng nhện, chúng ta không thể thắng được.”

    Nếu lúc trước Lâu Lan khuyên nhủ chủ nhân đầu hàng đã làm cho quần chúng dưới đài cười lên ầm ầm, thì những lời này lại gây ra một hồi kinh ngạc.

    “Không phải là Sa Ngẫu quân sư đấy chứ?”

    “Lại có thể nhận biết Hỏa Võng Thiên Chu Biến, Sa Ngẫu quân sư!”

    “Sa Ngẫu thông minh thật, đây là Sa Ngẫu quân sư sao?”

    “Không biết hôm nay là ngày gì? Mà không chỉ xuất hiện tuyệt học, còn xuất hiện cả Sa Ngẫu quân sư!”

    Đám người phía dưới trên mặt đầy kinh nghi bất định* thấp giọng thảo luận.

    *Kinh nghi bất định: Vừa cảm thấy nghi ngờ, vừa ngạc nhiên.

    Trải qua một nghìn năm phát triển, Sa Ngẫu đã phát triển ra nhiều loại hình cổ quái. Trong mắt đa số mọi người thổ tu đều là những người tính tình quái dị, là quần thể độc hành đặc biệt, nếu là một người bình thường sẽ không muốn nói mình là một thổ tu.

    Sa Ngẫu quân sư là loại hình tương đối hiếm thấy, nó phải có linh trí rất cao, có năng lực học tập mạnh mẽ, bình tĩnh tỉnh táo, ở những thời khắc mấu chốt có thể đưa ra kiến nghị tốt nhất.

    Độ khó chế tạo ra Sa Ngẫu quân sư cực cao, cầu linh trí phải vượt xa Sa Ngẫu bình thường. Sa Ngẫu quân sư rất yếu đuối, trên chiến trường luôn là mục tiêu công kích hàng đầu của địch nhân, cho nên rất dễ bị tổn thất.

    Đương nhiên, thổ tu đều là những người tự phụ về tài trí, nên so với việc Sa Ngẫu đưa ra quyết định giúp họ thì họ càng cần những Sa Ngẫu có thể bảo đảm an toàn cho họ hơn. Vì thế bọn họ không quá coi trọng Sa Ngẫu quân sư.

    Nhưng đối với những người tu luyện thuộc tính khác mà nói, Sa Ngẫu quân sự là loại hình mà họ rất yêu thích, nhất là những tên có sức mạnh lớn nhưng ngốc nghếch. Năng lực học tập của Sa Ngẫu mạnh hơn nhân loại rất nhiều, bọn họ không cần phải ngủ, có thể học tập và hấp thu tri thức không biết mệt mỏi.

    Ai mà chẳng muốn có một người bạn đồng hành thông minh? Chính vì thế trên thị trường, giá Sa Ngẫu quân sư luôn rất cao không hề thấp.

    Dễ chịu nhất chính là lão bản của đạo trường, tuyệt học Tổ gia Hỏa Võng Thiên Chu Biến vừa mới xuất hiện, đã lại xuất hiện thêm một Sa Ngẫu ngốc nghếch nhưng mà rất có khả năng là Sa Ngẫu quân sư hiếm thấy, trong một ngày mà có hai lần được hưởng cảm giác đặc biệt, quả thực khiến lão như đang bay bổng cả lên.

    Ngải huy vốn đang chuẩn bị lui xuống, như Lâu Lan nói, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hắn không có phần thắng.

    Hắn tới đạo trường là để kiếm tiền, nếu không có cơ hội kiếm tiền, vậy thì đổi một cuộc đối đầu khác tốt hơn là được. Về việc chống đối mình, hắn không thèm để ý.

    Nhưng khi hắn nghe Lâu Lan nói, đối phương thi triển chính là một môn tuyệt học, Ngải Huy lập tức thay đổi chủ ý.

    Hắn ở Man Hoang này ba năm, từng thấy qua rất nhiều nguyên tu cường đại, nhưng không ai có được tuyệt học. Những nguyên tu đại nhân cao cao mà hắn không thể với tới kia, khi nhắc đến tuyệt học mặt cũng đầy mơ ước hướng tới. Từ lúc đó, Ngải Huy rất hiếu kỳ, tuyệt học rốt cuộc là như thế nào.

    Tuy hắn không biết làm sao Lâu Lan biết được đối phương tu luyện chính là tuyệt học, nhưng hắn tin tưởng Lâu Lan. Ngay từ khi bắt đầu quen biết, Lâu Lan chưa từng nói ra một chuyện gì không đáng tin cậy, cũng như chưa bao giờ nói lung tung.

    Cơ hội ngay trước mắt!

    Không có cơ hội nào tốt hơn bây giờ!

    Nhắm mắt chiến đấu cũng nhỉ là một trận đấu, thất bại cũng không lo ảnh hưởng tới tính. Có thể kiến thức một tuyệt học trên sân thi đấu chứu không phải ở chiến trường khiến cho người ta hưng phấn cỡ nào!

    Ngải Huy trở nên phấn khích, cánh tay phải đã không còn cảm giác, nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực dùng mãi không hết.

    “Ngươi đi xuống trước đi, lát ta sẽ xuống.”

    Sau chiếc mặt lạ, Ngải Huy liếm liếm môi, hơi cúi xuống.

    Lâu Lan không hiểu vì sao Ngải Huy lại không chấp nhận đề nghị của mình, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không thể thắng được, Ngải Huy hẳn là cũng thấy được điều này!

    Nhưng nếu Ngải Huy lựa chọn đánh tiếp, thì mình cũng không thể lui lại. Lâu Lan bỗng nhiên nhớ lại cảm ngộ lúc trước của mình, nó cảm thấy Ngải Huy có một loại nhiệt huyết mà nó chưa từng thấy, đó là sự nhiệt huyết nó chưa từng có được.

    Cùng lắm thì thân thể mình bị đánh tan thôi…

    Lâu Lan tự an ủi mình.

    Nó đứng bên cạnh Ngải Huy, sa hạch toàn lực vận chuyển tìm kiếm tin tức liên qua tới Hỏa Võng Thiên Chu Biến.

    Ngải Huy chú ý tới Lâu Lan bên cạnh, hắn không ngờ Lâu Lan cũng không rời đi. Bất quá hắn cũng không nhiều lời nói thêm gì nữa, không như người khác, Ngải huy cảm thấy đây cũng là một cơ hội vô cùng tốt với Lâu Lan.

    Lần đầu tiên chiến đấu đã gặp tuyệt học, khởi điểm như vậy…cao đến mức khiến người khác phải ước ao nha!

    Về phần có bị tâm lý người mới hay không, ngay từ đầu Ngải Huy đã không để ý. So với Man Hoang vốn là nơi đầy máu huyết thì sân thi đấu quả thực ôn hòa như trong nhà vậy.

    Lâu Lan đứng cạnh Ngải Huy, nhưng lại không biết nên thể hiện tư thế gì, nhìn như một con chim cánh cụt vụng về.

    Dưới đài, nhiều nữ sinh tay ôm ngực, mắt long lanh.

    “Sa ngẫu thật đáng yêu!”

    “Ngốc ngốc, thật muốn có một con!”

    Những người khác đều là lắc đầu, Sa ngẫu quân sư lại đi chiến đấu, không phải tự đi tìm xui xẻo hay sao? Nhìn đẳng cấp Sa ngẫu quân sư này cũng không cao, không đủ thông minh, không cũng không có cử chỉ ngu xuẩn như vậy.

    Mà càng có khả năng là suy đoán của mọi người vừa rồi không đúng, căn bản đây không phải là Sa ngẫu quân sư.

    Lưới lửa đỏ tươi trên mặt đất giống như một cái mạng nhện thật lớn, Tổ Diễm như con nhện trên mạng nhện, nhất cử nhất động đều trong lòng bàn tay gã. Tên vừa rồi đối với gã một quyền, là đối thủ duy nhất gã cảm thấy hứng thú.

    Tổ Diễm thấy người vừa rồi không có rời đi, làm cho hắn có mấy phần hứng thú. Gã định cho đối phương nghỉ ngơi chốc lát, thừa dịp này, gã tựa như Kim phong cuốn hết là vàng, quét sạch những người khác bên trong ra ngoài sân.

    Lúc này Ngải Huy không rảnh để ý tới Lâu Lan, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lên người đối phương.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)