FULL  Huyền Huyễn  Tu Chân Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng

    Chương 21: Mục tiêu, trái tim!

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    "Lão bản, đồ đã làm xong chưa?"

    "Đã làm xong rồi, thời gian tương đối gấp nên không đẹp đẽ lắm nhưng chất lượng thì ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện, ngài kiểm tra qua một chút đi."

    Ngải Huy tiện tay cầm lấy một kiện, sau khi tỉ mỉ kiểm tra có chút hài lòng, tay nghề lão bản được, tuy rằng bên ngoài cực kỳ thô ráp, nhưng có vẻ cực kỳ vững chắc. Chỉ cần kiên cố là được, hắn chẳng quan tâm tới đẹp hay xấu.

    Thu hết đồ, hắn định bụng rời đi.

    Hắn nhận thấy có người bước tới gần, trong lòng cảnh giác. Hắn cảm thấy bước chân của đối phương phù phiếm hữu khí vô lực, trong lòng nhẹ nhõm, đây không phải Man Hoang, hắn tự nhắc nhở bản thân.

    Ngải Huy vừa mới nhắc nhở bản thân xong, có vật gì đó chạm vào bả vai hắn. Bàn tay! Lông tóc toàn thân đột nhiên dựng thẳng, đúng là tự nhắc nhở mình không thừa mà, thân thể của hắn trong nháy mắt phản ứng theo bản năng.

    Hắn không né tránh, mà là ngực cong về trước như cánh cung, hai chân mãnh liệt phát lực, toàn thân tựa như một viên đại bác ra khỏi nòng đánh về phía sau.

    Thần kinh căng lên cao độ, trong khoảnh khắc lưng đã truyền tới cảm giác, ròng rã tu luyện Ngư Củng Bối, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ, hung hãn phát động.

    Sống lưng hắn cong lên, bỗng nhiên văng ra, tựa như một con cá kình hung mãnh nhảy khỏi mặt nước, lưng cá cong lên quẫy mạnh một cái!

    Dường như có cơn nước lũ xông tới làm sụp đổ đập lớn, lực lượng cương mãnh mà mênh mông bỗng nhiên bạo phát.

    Phốc!

    Kích thẳng vào đối phương.

    Đầu tiên Ngải Huy ý thức được, một chiêu Ngư Củng Bối này chân thật đánh trúng đối phương, bởi vì hắn chấn bay đối phương lại không có cảm giác nặng nhọc gì, tựa như. . . Tựa như bản thân đánh bay một bao tải rỗng.

    Hắn cảm thấy kỳ quái, đối phương không la hét bất kỳ thanh âm gì, địch nhân gặp phản kích hoặc bị đánh trúng như thế chắc chắn sẽ kêu lên thảm thiết, ví như vụ tăm trúc ngày qua ấy.

    Ầm!

    Phía sau vọng đến thanh âm vật nặng rơi xuống đất.

    Không đỡ nổi một đòn? Ngải Huy hơi nghi hoặc nhưng hắn đột nhiên ý thức được mình vừa mới làm cái gì. Trong lòng dâng lên dự cảm bất tường. Khi hắn quay đầu lại nhìn thì thấy một tên nằm úp sấp mặt xuống đất không chút nhúc nhích.

    Nội tâm Ngải Huy mãnh liệt nhảy lên, lại khá ảo não, mới vừa rồi còn đang nhắc nhở bản thân không phải ở trong Man Hoang, làm sao đầu óc nóng lên đã trực tiếp động thủ cơ chứ?

    Gã này cũng yếu đuối quá đi, mới một chiêu Ngư Củng Bối đã gục sao?

    Ngải Huy vừa lẩm bẩm vừa chạy nhanh tới : "Uy uy uy, ngươi ổn không? Không sao chứ?"

    Khi hắn lật đối phương lên, nhìn rõ mặt mũi thì ngớ cả người. Oai, đây chẳng phải là cái gã có tên là Bưng cái gì Chạng Vạng sao? Hắn nhớ là lúc đó bản thân còn cảm thấy rất kỳ quái, lại người tên kỳ quái thế. Hay là bản thân nhớ lộn? Họ Bưng còn có thể, Chạng Vạng chắc là sai rồi, hay tên chuẩn là Bưng chén nhỉ?
    **Trợ giúp từ huynh gaygioxuong: ai, đây chẳng phải là thằng ôn tên là Đoan cái gì Bàng Vãn (bàng vãn cũng có nghĩa là hoàng hôn, lão ktxd để là Chạng Vạng nghe hay hơn) đó sao? Hắn vẫn còn nhớ lúc ấy mình cảm thấy rất kỳ quái, sao lại có người có cái tên kỳ quặc như vậy. Hay là mình nhớ lầm? Nếu mang họ Đoan, tên là Bàng Vãn khẳng định không hợp, có lẽ là Đoan Uyển mới đúng thì phải? (Đoan Uyển nghĩa là (bưng) bê chén)


    "Chạng vạng đồng học, chạng vạng đồng học, ngươi ổn chứ?"

    Bị mịnh đụng cho hôn mê.

    Trong lòng Ngải Huy dâng lên một tia hối lỗi, đụng bạn học của mình tới hôn mê, chuyện này là phản ứng của bản thân mình quá mức kích động. Tuy rằng gia hỏa này một mặt ngạo mạn già mồm cãi láo, hơn nữa tựa hồ không phải quá hữu hảo đối với bản thân, nhưng Ngải Huy cảm thấy đối phương vẫn không đến mức tập kích bản thân. Suy nghĩ lại thì chính mình trực tiếp đánh bạn học hôn mê. . .

    Quá mức kích động rồi. . . Quá mức kích động rồi. . .

    Ngải Huy tỉnh lại, trực tiếp xốc ông bạn Bưng chén hôn vác lên vai, lại cầm theo khí cụ chế xong chạy về đạo tràng ngay.

    Vọt vào đạo tràng, hắn thò mặt sát vách hô : "Lâu Lan! Lâu Lan!"

    Không bao lâu, một bãi cát dưới mặt đất chảy ra, biến ảo thành hình người. Lâu Lan có chút tò mò : "Ngải Huy, chuyện gì thế?"

    "Ta ngộ thương đồng học." Ngải Huy không giấu diếm, cực kỳ thành thật khai báo, có điều lúc nói chuyện khuôn mặt đỏ bừng. Nếu như tại Man Hoang, ai ngộ thương đồng đội sẽ phải chịu mọi người bài xích. Ngải Huy không ngờ, sai lầm cấp thấp như thế mà mình cũng gặp phải.

    Hơ, không đúng, y không phải là đồng đội của mình a.

    Lập tức Ngải Huy cảm thấy yên tâm thoải mái.

    Ngải Huy vội vàng bảo : "Lâu Lan, ngươi sẽ chữa bệnh đi, giúp ta xem hắn thế nào."

    "Không thành vấn đề." Lâu Lan cực kỳ sảng khoái chấp thuận, mắt của nó sáng lên quang mang màu vàng, nhìn chăm chú Đoan Mộc Hoàng Hôn đang hôn mê.

    Đã là lần thứ hai Ngải Huy nhìn thấy con ngươi Lâu Lan phát sáng ánh sáng vàng, lần này đứng kế bên nên không có cảm giác áp bách như lần trước. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn nhìn thấy đa phần nhân viên chưa bệnh cơ bản đều là Mộc tu. Mộc tu nắm giữ sinh cơ và tẩm bổ , có ưu thế tự nhiên đối với cứu hộ.

    Sa Ngẫu biết chữa bệnh, quá hiếm thấy.

    Sa Ngẫu chỉ có thể sử dụng Thổ Nguyên lực, Thổ Nguyên lực vẫn còn có kỹ năng trị bệnh, Ngải Huy cảm thấy bản thân cực kỳ cô lậu quả văn.

    "Hắn bị ngoại lực va chạm nên mới hôn mê. Hắn cảm nhiễm phong hàn, thân thể cũng ở vào trạng thái tương đối suy yếu, khá là tồi tệ." Lâu Lan nhanh chóng nhận định.

    Sau khi Ngải Huy nghe xong càng thêm áy náy, tuy rằng Chạng Vạng đồng học không phải là đồng đội, nhưng mình ngẫu nhiên đụng đồng học đang bệnh trực tiếp hôn mê thì thực sự quá không nên.

    Hắn liền vội vàng hỏi : "Vậy làm sao bây giờ?"

    "Biện pháp tương đối đơn giản, hãy để tĩnh dưỡng." Lâu Lan nói: "Thân thể của hắn không kém, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục thôi."

    "Vậy là tốt rồi." Ngải Huy thở phào, bỗng nhiên phản ứng lại : "Mất mấy ngày? Có cách nào làm sớm hẳn lên không?"

    Ngải Huy cực kỳ quý trọng thời gian, nghe mất tới mấy ngày, tức khắc chân mày liền nhăn tít. Mất những mấy ngày, lỡ dở tu luyện kha khá a.

    "Có." Lâu Lan gật đầu : "Nhưng sẽ có việc này khá khó khăn."

    Ngải Huy vội vàng đáp : "Khó khăn thì khó khăn, Lâu Lan ngươi nói đi."

    "Hắn đã mở bốn cung tay chân, đáng lẽ không sinh bệnh. Nhưng chắc là nội tâm tích tụ, tâm hỏa rừng rực, áp chế bốn cung, mới khiến ngoại tà có cơ hội xâm lấn, do đó dẫn đến bị nhiễm gió lạnh. Tuy nhiên sức chống cự bản thân hắn tương đối cao, chỉ cần khiến hắn bị áp chế bốn cung tay chân, một lần nữa vận chuyển khơi thông tâm hỏa, có thể tự nhiên khỏi bệnh."

    Ngải Huy bị Lâu Lan từ tốn nói năng chấn trụ, một lát sau, mới phản ứng lại được : "Phải làm sao?"

    "Dùng Nguyên lực vỗ vào da hắn, bắt đầu từ bốn cung tay chân, nối thẳng đến trái tim, sơ thông tâm hỏa."

    "Được." Ngải Huy rất thẳng thắn, không chút lề mề chậm chạp, Lâu Lan nghiệp vụ thuần thục lột sạch y phục trên người gã hôn mê ra, nhìn da dẻ gia hỏa này tái nhợt, Ngải Huy chẹp chẹp phê bình, quả thực có thể so sánh với con heo mới bị đồ tể đổ nước sôi cạo sạch lông.

    Bốp bốp bốp!

    Hai tay Ngải Huy liên tục, liên tục vỗ đập, may mà gần đây bản thân Nguyên lực tiến bộ khá lớn, bằng không không thể tiếp tục kiên trì được.

    Ngẫm lại bản thân tiết kiệm được một khoản lớn tiền thuốc men, Ngải Huy tức khắc cảm thấy không còn mệt mỏi.

    Ta vỗ! Ta vỗ! Ta vỗ vỗ vỗ!

    Một kích cuối cùng!

    Mục tiêu, trái tim!

    Song chưởng Ngải Huy xen lẫn một tia Nguyên lực, bộp, tinh chuẩn vỗ vào bộ vị trái tim của Đoan Mộc Hoàng Hôn.

    Ha ha, đại công cáo thành!

    Tuy là Ngải Huy thể lực hơn người thế mà lúc này mệt đến ngất ngư, hai tay chống xuống thở hổn hển.

    Cơ thể Đoan Mộc Hoàng Hôn chấn động, y mơ mơ màng màng mở mắt.

    Bốn mắt nhìn nhau.
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng

    Chương 22: Đoan Mộc Hoàng Hôn gào thét

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Không cách nào hình dung về ý nghĩ của Đoan Mộc Hoàng Hôn trong khoảnh khắc mở mắt ra, trên thực tế, khi đó đầu óc y trống rỗng.

    Toàn thân lạnh lẽo, có một gã trai đặt hai tay tại lồng ngực của mình, vẫn còn đang thở hổn hển. Thậm chí y không thấy rõ khuôn mặt người kia, đầu ông một cái, tựa như huyệt thái dương đã trúng tầng tầng lớp lớp một quyền, tư duy trống rỗng.

    Ngải Huy thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn mở mắt, nhưng. . . Con ngươi tan rã sao?

    Tức khắc Ngải Huy có chút nóng nảy, hắn gặp chuyện sinh tử quá nhiều. Mới vừa vào Man Hoang, số lượng cu-li những hai ngàn người, mà sống sót đi ra ngoài chỉ còn hai người. Mọi người vĩnh viễn ngã xuống vũng bùn Man Hoang cả, Ngải Huy chính mắt thấy bọn họ ngã trong vũng máu, thấy con ngươi của bọn họ từng chút tan rã, cho đến khi mất hết thần thái.

    "Lâu Lan, hắn làm sao vậy?"

    Ngải Huy đứng cạnh hỏi, lại vừa vỗ vào gò má Đoan Mộc Hoàng Hôn : "Này này, tiểu nhị ơi, không sao chứ, tỉnh lại mau! Đừng có mà ngủ gật!"** Trợ giúp từ huynh gaygioxuong: Từ hỏa kế vừa có nghĩa là bạn đồng học vừa có nghĩa là tiểu nhị (phục vụ bàn). Ngải Huy gọi như vậy vì hắn cho rằng tên gã này là Đoan Uyển (bưng bê chén) như ở chương 21.


    Lâu Lan tựa hồ cũng hơi nghi hoặc đối với tình hình trước mắt, nhưng vẫn đáp đường hoàng : "Hắn không có vấn đề gì đâu."

    Bốp bốp bốp!

    Bàn tay Ngải Huy dùng lực tát vào má Đoan Mộc Hoàng Hôn.

    Con ngươi Đoan Mộc Hoàng Hôn tan rã từ từ khôi phục tiêu cự, tầm nhìn mới từ từ khôi phục lại bình thường, gương mặt từ mơ hồ đến rõ ràng. Khi y thấy rõ gương mặt, mắt trợn tròn lên.

    Đây không phải là cái tên khốn khiếp chết bằm kia sao?

    Cái tên rõ ràng thiên phú kém đến cực kỳ, còn không thèm đi học, không thèm tu luyện, kéo tụt cả lớp lại, là cái tên không bột làm sao gột nên hồ?

    Chính là cái gã làm mình phải lãng phí vô số thời gian, làm bẩn cái danh thiên tài, chẳng phải là đầu sỏ làm hại bản thân bị nhiễm gió rét?

    Lửa giận đi từ từ xông thẳng lên trán, càng ngày càng mạnh, Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi phịch xuống, phái chém cái gã cực kỳ đáng ghê tởm này thành muôn mảnh, bỗng nhiên động tác của y dừng lại.
    [Truyện rất hay, lý thú. Bạn học đại học có thể tìm được một vài hướng dẫn học tập, quan điểm cuộc sống khi đọc truyện này. Cá nhân ta rất tiếc khi phải dừng dịch một thời gian.]

    Lạnh lẽo quá. . .

    Toàn thân đều lạnh lẽo. . .

    Vẻ mặt của y cứng đờ, động tác cứng đờ, một lát sau, y đờ đẫn cúi đầu.

    Từ trên xuống dưới chỉ còn lại độc có cái quần cộc, trên chân, trên cánh tay, khắp toàn thân là dấu chưởng ấn đỏ phừng phừng hiện rõ trên màu da nhợt nhạt cực kỳ rõ ràng sinh động.

    Oh không!

    Y trợn tròn con mắt, sâu trong mắt lóe lên tia hoảng sợ, tên đáng chết này làm cái gì thế?

    Đại não Đoan Mộc Hoàng Hôn lại lần nữa trống rỗng, cơ hồ là vô thức kéo quần áo, cước bộ lảo đảo liền lăn một vòng mà lao ra khỏi đạo tràng.

    Động tác Ngải Huy và Lâu Lan nhất trí lệch đầu nhìn đại môn.

    "Xem ra là tốt rồi, Lâu Lan thật là lợi hại a." giọng nói Ngải Huy rất vui vẻ, bản thân rốt cục có thể đi tu luyện.

    "Tuy rằng tình trạng của hắn có một lúc Lâu Lan không rõ lắm, nhưng xem ra là tốt rồi." Nghe thấy Ngải Huy khen ngợi Lâu Lan cũng vui vẻ.

    "Cảm ơn ngươi, Lâu Lan, ta đi tu luyện đây."

    "Ngải Huy, hẹn gặp lại."

    Đoan Mộc Hoàng Hôn đi trên phố, gió lạnh xào xạc thổi qua nội tâm, y tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Y không dám nhớ một màn mới vừa rồi kia, không dám tưởng tượng đoạn thời gian bản thân hôn mê đó xảy ra chuyện gì.

    Thời gian nhân sinh tối tăm nhất thời chính là hiện tại.

    Một lát sau, Đoan Mộc Hoàng Hôn từ trong hoảng sợ chầm chậm tỉnh táo lại. Y chợt phát hiện phong hàn trong người đã khỏi hẳn, rốt cuộc y xuất thân thế gia đại tộc, thêm nữa bản thân y thiên phú cực kỳ xuất sắc, gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, kiến thức hơn hẳn người bình thường nhiều.

    Lúc này sau khi tỉnh táo trở lại, y liên tưởng đến dấu chưởng ấn trên chân trên cánh tay đỏ bừng, liền đại khái minh bạch làm sao phong hàn đã khỏi hẳn.

    Y giật mình, cái đồ bỏ đi kia chẳng lẽ hiểu thủ pháp này sao? Ngay cả y tự xưng có kiến thức rộng rãi cũng còn phải nát nước kết hợp các thông tin lại. Đối phương đã dùng thủ pháp bí truyền trị phong hàn.

    Phải biết rằng, rất nhiều tri thức biết là một chuyện, nhưng vận dụng được trong thực tế là một chuyện khác.

    Có lẽ gã kia cũng không kém cỏi như mình nghĩ sao?

    Kim tu biết trị liệu sao?

    Tuy rằng cực kỳ kỳ quái, nhưng trong lịch sử Ngũ Hành Thiên không phải chưa từng xuất hiện. Có lẽ là bản thân mình xem nhẹ hắn, suy cho cùng nếu tư chất kém cỏi chắc chắn không thể tiến nhập Cảm Ứng Tràng. Nếu như có tài năng gì đó thì Cảm Ứng Tràng mới mở một con đường.

    Tỉnh táo lại, hơn nữa biết phương thức trị bệnh cho mình, Đoan Mộc Hoàng Hôn không còn lăn tăn nhiều chuyện vừa mới xảy ra. Tuy nhiên vừa nghĩ tới chuyện bản thân lại bị một gã thực lực yếu đuối như thế đụng một cái đã hôn mê, Đoan Mộc Hoàng Hôn xám cả mặt mày.

    Dù khi đó y bệnh, thể lực khô kiệt, công kích đối phương quá đột nhiên thì cũng không thể nào khiến y thản nhiên tiếp thu sự thực mình bị một tên phế vật đụng hôn mê.

    Sỉ nhục!

    Lại nghĩ tới yêu cầu của phu tử, khuôn mặt y nóng hừng hực. Phu tử bảo mình dạy bảo một gã phế vật, kết quả bản thân lại bị gã phế vật đụng cho hôn mê.

    Đúng, hắn có thể kể rất nhiều lý do.

    Bản thân sơ suất quá, khinh địch quá, bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, thể chất của mình quá kém thổi chút gió đã nhiễm lạnh, sự chịu đựng quá kém mới một tối luyện tập sơ sơ đã để bản thân sơn cùng thủy tận. . .

    Nhưng, chẳng có một cái lý do nào đủ để Đoan Mộc Hoàng Hôn chấp nhận.

    Bản thân mình là thiên tài!

    Thiên tài chính là phải làm được điều người khác không làm được! Làm sao mình chỉ đòi hỏi giống với những kẻ tầm thường được ? Đó là thả lỏng, đó là sa đoạ, Đoan Mộc Hoàng Hôn, ngươi quả thực mất mặt quá!

    Đoan Mộc Hoàng Hôn thầm mắng xối xả bản thân.

    Bỗng nhiên, y chú ý thấy người đi đường chỉ trỏ, trong có rất nhiều cô gái. Nhìn y quay đầu lại, cô gái che miệng cười trộm.

    Hở hở!

    Trong cuộc sống từng qua, cho tới tận bây giờ Đoan Mộc Hoàng Hôn chưa từng trải trường hợp như vậy. Vô luận y ở đâu, vô luận vào lúc nào, đám đàn bà con gái nhìn y đều bằng ánh mắt nóng bỏng lẫn si mê, cho tới tận bây giờ y chưa từng thấy đàn bà con gái nhìn mặt y bằng vẻ mặt như thế.

    Chẳng lẽ trên mặt có vệt bẩn?

    Đi qua tiệm bán binh khí, y dừng lại, cầm một thanh đao mài sáng loáng lên, soi mình trên thân đao, nhíu mắt xem bản mặt mình.

    Y ngây dại.

    Cái bản mặt sưng phù giống như đầu heo kia là đứa nào?

    Trong đầu y có một đạo thiểm điện xẹt qua, một mẩu mơ hồ mảnh ngắn ngủi không có dấu hiệu nào xông vào não hải. Một cái thân ảnh mơ hồ, miệng giống như đang ú ớ cái gì, hai tay đồng thời dùng lực tát vào má, giống như là bạt tai liên tục.

    Ba ba ba. . .

    Tiếng bạt tai thanh thanh, gương mặt như chiếc bánh màn thầu rán phồng lên, sau đó. . .

    Trong đầu gương mặt đó cùng với gương mặt hiện tại phản chiếu trên mặt đao chồng vào nhau.

    Chuôi đao rung rung, môi Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng run run. Một lát sau, tựa như núi lửa bạo phát, cắn răng nghiến lợi gầm thét như thể muốn binh khí bay xuyên qua nóc nhà.

    "Ngải Huy, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
     
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng

    Chương 23: Lưng trần giáp sắt

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Thanh âm Đoan Mộc Hoàng Hôn gào thét bị gió thổi bay đi tán loạn, Ngải Huy chẳng nghe thấy tý nào. Chuyện mới vừa rồi ở trong tàn lưu lại ký ức hắn đại khái cũng chỉ còn lại có câu nhắc nhở bản thân không phải trong Man Hoang nữa.

    Bên ngoài Huyền Kim Tháp, khí cụ đặc chế rải rác khắp nơi, Ngải Huy cầm lên từng món một ướm vào người. Đây là những món hắn may "Áo giáp", tất cả đều chế tạo bằng sắt thép, do không có thời gian, bên ngoài chỉ có thể đơn sơ mà thôi. Không có tí tẹo hoa văn, mũ giáp tựa như một cái thùng nước úp ngược, ở bộ vị mắt lưu lại ra hai cái khe hẹp. Trên thân hắn còn thô hơn nữa, bộ ngực là một khối sắt thô quá đỗi, may mà khớp xương cực kỳ khéo léo, cho thấy rằng bản lĩnh thợ rèn không tệ.

    Chỗ kì lạ nhất của món "Áo giáp" là phần lưng, toàn bộ lưng không hộ giáp, cái này là Ngải Huy chuyên môn thiết kế giáp sắt lưng trần để tu luyện ở Huyền Kim Tháp.

    Y phục xong xuôi, Ngải Huy thử hoạt động một chút, cảm giác cũng không tệ lắm. Do Ngải Huy dặn dò thợ rèn nhất định phải rắn chắc kiên cố nên giáp sắt được làm đặc biệt rắn chắc, trọng lượng toàn bộ giáp sắt lưng trần đại khái khoảng hai trăm cân. Tuy Ngải Huy tại Man Hoang chuyên gồng gánh vật nặng, nhưng vì bê bộ này giáp sắt kéo tới Huyền Kim Tháp, hắn mệt đến ngất ngư.

    Cũng may thân thể Ngải Huy trường kỳ làm việc nặng nên khá cường tráng. Nhưng khi mặc cả bộ giáp sắt vẫn cảm thụ thân thể hoạt động có bị ảnh hưởng.

    Cột chắc xiềng xích, ăn mặc chỉnh tề Ngải Huy, lần nữa tiến nhập Huyền Kim Tháp.

    Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

    Giáp sắt trên người Ngải Huy va chạm với vách tường, nặng nề và cồng kềnh nên mỗi lần va chạm tia lửa văng khắp nơi, tiếng vọng vào đầu manh hơn hẳn các lần trước, đầu óc bị chấn động ong ong.

    Một lát sau, Ngải Huy từ từ thích ứng thanh âm điếc tai nhức óc, bắt đầu thể hội ưu điểm lưng trần giáp sắt.

    Kim phong trong Kim Nguyên lực vô pháp xuyên qua giáp sắt, cảm giác kim đâm đau đớn đều hội tụ cả trên lưng. Ngải Huy mừng rỡ, lưng trần giáp sắt tốn không ít đầu óc, hắn bám theo cách làm xích sắt bình yên vô sự. Kim phong đã không phá được xích sắt, vậy nó nhất định không phá được giáp sắt.

    Sự thực chứng minh ý nghĩ của hắn đúng, không có gì cổ vũ Ngải Huy hơn điều này.

    Cảm giác phần lưng nhói lên đạt đến hắn cực hạn, Ngải Huy liền tóm lấy xích sắt bò ra ngoài. Bò ra được ra ngoài hắn chẳng cởi giáp sắt, vẫn cứ như bình thường luyện tập Ngư Củng Bối với tường ngoài.

    Loảng xoảng!

    Lần thứ nhất Ngải Huy đã cảm thấy không giống lắm, phía sau lưng của hắn hầu như đã bị tơi tả. Hắn nghỉ ngơi năm phút mới thong thả lại sức, khuôn mặt không khỏi gượng gạo cười, Tơ bạc Kim Nguyên đánh cho tan tác đạt hiệu quả cực tốt, tốt hơn trước nhiều. Nhưng vì có thêm giáp sắt nữa nên lực đạo Ngư Củng Bối phải lớn hơn rất nhiều, dẫn đến bắp thịt phần lưng bị một vài vết thương nhẹ.

    lực đạo Ngư Củng Bối mặc dù lớn, phần lớn là đỡ giáp sắt. Độ chính xác giảm xuống rất nhiều. Bởi vì trọng lượng giáp sắt dẫn đến việc Ngải Huy phát lực xuất hiện sai lầm, cương mãnh có thừa, nhưng lực lượng không đủ tập trung, tương đối tản mạn.

    Cảm giác mình thong thả lại sức, Ngải Huy trầm tư một hồi, chuẩn bị tư thế, một lần nữa một lần nữa ra chiêu Ngư Củng Bối .

    Loảng xoảng!

    Lần này Ngải Huy trực tiếp bị bắn bay ra ngoài, oanh một tiếng, đập lên bụi bặm mù trời.

    Khói bụi tán hết, Ngải Huy lồm cồm bò dậy, phi phi nhổ ra, trong lòng nảy sinh ý ác độc, sải bước vào Huyền Kim Tháp.

    Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

    Một cái da sắt không biết mỏi mệt uể oải đánh vào tháp sắt.

    Màn đêm hạ xuống, ngôi sao leo lên đỉnh bầu trời, gió đêm nâng giọt mồ hôi như vãi ra một chùm ngôi sao rực rỡ. Chân trời phiếm xanh, ráng mây dần dần nhuộm, mặt trời mới mọc mang theo ánh bình minh, xuyên qua tháp hiên, rơi trên da sắt dựa tường ngủ say, giọt sương óng ánh. Liệt Nhật treo cao, mồ hôi bên trong da sắt bị thiêu đốt bốc hơi, như lửa đốt yết hầu cứ loảng xoảng loảng xoảng thanh âm trầm mặc không ngừng nghỉ.

    Thời gian ngày lại ngày trôi qua.

    Liên tục, khô khan, tu luyện cường độ cao, đối với thần kinh con người là khảo nghiệm cực lớn.

    Thịch, Ngải Huy đặt mông ngồi phịch xuống đất, giáp sắt trên người chẳng buồn cởi, chỉ hất nón trụ rơi xuống, đồ chơi này mang lâu có chút buồn bực. Từ lúc mặc lưng trần giáp sắt vào, hắn chưa từng cởi, cho dù ăn cơm đi ngủ. Vẻ mặt của hắn có chút hoảng hốt, tu luyện tiếp cận cực hạn chính là như vậy.

    Đại khái ngồi hơn hai mươi phút, khuôn mặt mới khôi phục vài phần sinh cơ, từ trong hoảng hốt hồi thần lại. Thong thả lại sức, lập tức Ngải Huy bị cơn đói bụng cồn cào đánh động. Lấy mấy bánh từ trong túi vải ra, bánh nướng vừa khô vừa cứng Ngải Huy lại hoàn toàn không thèm để ý, nhanh và gọn tiêu diệt một khối.

    Khi hắn lần nữa thò tay vào túi vải, sờ soạng thấy trống không.

    Hết?

    Hắn sửng sốt, lộn cái túi vải, lật cả đáy lên trời, bên trong không hề có thứ gì.

    Bản thân đã bao lâu? Hắn nhớ không ra, nhưng hắn biết đến lúc trở về. Hắn vừa định trở về bèn suy nghĩ một chút, tháo giáp sắt ra giấu ở một chỗ gần đó dù thứ này không đáng bao nhiêu tiền, cũng không có ai để ý. Bản thân bổ sung lương khô xong, chẳng mấy chốc sẽ trở lại, không bê giáp sắt có thể mang thêm ít lương khô.

    Tháo giáp sắt ra, Ngải Huy chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ như yến, toàn thân tựa như giẫm trong đống bông, nhẹ nhàng quá đi mất.

    Hào hứng nổi lên, Ngải Huy vọt một cái, hắn bị tốc độ của mình dọa cho giật mình. mắt Ngải Huy lập tức phát sáng, nguyên lai tu luyện lưng trần giáp sắt còn có chỗ tốt như vậy a.

    Hắn không nói hai lời, chạy về phía Tùng Gian Thành.

    Lý Duy không cao, mặc thanh sam cực kỳ mộc mạc, khác với Chu Tiểu Hi cường tráng hắn nhìn qua còn có chút nho nhã yếu ớt, khí chất khá giống với phu tử trường học. Hắn tràn đầy phấn khởi đi dạo, rất ít người biết là mười lăm năm trước, hắn đã từng học tập ở Tùng Gian Thành. Lúc không có chuyện gì làm, hắn muốn trở lại chốn cũ.

    Thấy cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn liền nhớ tới thời gian tốt đẹp trước đây, rất nhiều chỗ mơ hồ liền nổi lên mặt nước.

    Hắn nhàn nhã dạo bước, cảnh sắc chung quanh biến hóa, hắn cảm thấy vẫn khá quen thuộc. Hắn biết nơi này đã từng bước qua nhưng nhất thời hắn không xác định được vị trí cụ thể, suy cho cùng mười lăm năm chưa trở lại.

    Đến tận khi một đỉnh tháp cao vút rơi vào tầm mắt, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

    Hóa ra là Huyền Kim Tháp!

    Lý Duy lập tức hưng phấn, cước bộ bỗng nhanh hơn. trước kia Huyền Kim Tháp là chỗ hắn thường xuyên tu luyện, hắn nhớ là trước đây bản thân dường như từng viết một phần tu luyện tâm đắc Huyền Kim Tháp.

    Nơi đây vẫn vắng lặng như xưa a!`

    Hắn tự dưng cảm khái giống hệt với mười lăm năm trước.

    Huyền Kim Tháp vẫn không phải địa điểm tu luyện hấp dẫn, năm xưa hắn chọn vì nơi này tương đối an tĩnh, chọn lựa Huyền Kim Tháp làm nơi tu luyện chủ yếu.

    Mười lăm năm sau trở lại, Huyền Kim Tháp vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi. Hắn biết, chỉ cần kim phong một ngày không ngừng, Huyền Kim Tháp một ngày không ngã.

    Hắn bước lên bậc thang, từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc không gì sánh được.

    Hắn đi về phía trước, vuốt ve vách tháp, vô số ngày đêm như đèn kéo quân lưu chuyển trong lòng, khóe miệng mỉm cười lẫn theo một tia nhớ nhung.

    Tay hắn bỗng nhiên dừng lại.

    Hắn bỗng nhiên thức tỉnh, chú ý tới mấy chỗ bàn tay đụng chạm, nhịn không được khẽ di một tiếng.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng

    Chương 24: Bằng Hữu

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Lý Duy tu luyện ròng rã ba năm tại Huyền Kim Tháp, mỗi một tấc quanh tòa tháp này hắn đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa*. Trên tay truyền tới cảm giác, có chuyện rồi!
    *Quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng đi lại được


    Tường tháp tựa hồ hướng bên trong lõm. . .

    Hắn tiến đến gần tỉ mỉ quan sát, quả nhiên lõm vào bên trong, hơn nữa còn là một tảng lớn tường tháp lõm vào phía trong!

    Lý Duy thất kinh, hắn biết vách Huyền Kim Tháp tháp cứng thế nào. Kim phong thổi ngàn năm khiến thân tháp hoàn toàn kim loại hóa, tính chất kiên cứng vượt xa kim loại. Hắn nhớ là khi xưa còn có người từng đề nghị hủy tháp đi để luyện chế vũ khí. Kết quả lại phát hiện, toàn bộ thân tháp hành một khối, cứng rắn không gì sánh được, căn bản không có cách xẻ riêng từng phần mới thôi.

    Lý Duy thử qua, vách tháp vẫn giống như trước đây, cứng rắn không có bất kỳ biến hóa nào, thế mà trước mắt lõm vào bên trong lớn như vậy, hiển nhiên không phải tự nhiên hình thành.

    Chẳng lẽ có dã thú lợi hại va phải tường tháp?

    Quả nhiên, hắn thấy không ít dấu vết chà đạp ở chung quanh, nhìn qua thể tích không nhỏ a. Ngay lập tức trong đầu tự động phác thảo tình cảnh lúc ấy, một con dã thú thể tích to lớn phát cuồng, đâm thẳng vào Huyền Kim Tháp, làm lõm tường tháp vào bên trong, bản thân cũng bị cỗ lực lượng này đụng phải bay rớt ra ngoài, té ra rất xa.

    Ngô, thoạt nhìn dã thú không phải chỉ đụng một lần, bởi vì hắn phát hiện mấy chỗ dấu vết dính cả bùn đất.

    Xem ra con dã thú này có một thân man lực, nhưng linh trí không cao.

    Cảm thấy đã tìm được nguyên nhân, Lý Duy liền thây kệ chuyện này. Đến lúc đó làm cái nhắc nhở thông tri học viên gần đó có dã thú hung mãnh qua lại, mọi người phải cẩn thận hơn là được. Hắn không quá khẩn trương, linh trí thấp kém như vậy uy hiếp của dã thú sẽ không quá lớn. Hơn nữa học viên dám tới Huyền Kim Tháp tối thiểu mở ra hai cung, dã thú trâu bò không tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ.

    Nếu như mở hai cung, còn bị con dã thú gây nguy hiểm thì chết cũng xứng đáng, Lý Duy không có chút đồng tình.

    Hắn lưu luyến một lúc lâu, rồi xoay người bỏ đi.

    Ở Binh Phong đạo tràng.

    Ngải Huy nhìn bát canh nóng hầm hập trước mặt, hắn liếm môi một cái, hận không thể nhào tới. Mùi thơm thực sự quá mê người, hiệu dụng của Ích Cốt Thang làm sao hắn còn không biết, nhưng mùi thơm quả thực làm người ta chịu không nổi.

    Tay nghề nấu canh của Lâu Lan, Ngải Huy bội phục sát đất, hắn cảm thấy việc thích hợp nhất giành cho Lâu Lan là mở một quán canh, buôn bán chắc chắn phát đạt. Trước đây Ngải Huy còn cảm thấy tài nấu nướng của mình không tệ, suy cho cùng cho dù ở Kiếm tu đạo tràng, hay là Man Hoang đều phải ăn còn sống. Quen tay hay việc, làm nhiều tay nghề tự nhiên cũng không tệ lắm, nhưng so với Lâu Lan thì thực sự xách giày cũng không xứng.

    Sa Ngẫu am hiểu nấu canh, đây là dạng Sa Ngẫu kỳ quái.

    Ngải Huy không biết đã lần thứ mấy cảm khái Lâu Lan là Sa Ngẫu kỳ quái, nhưng chả mấy nỗi, hắn chẳng còn tâm tình cảm khái. Sự chú ý của hắn đều đã hút vào bát canh.

    "Hiệu quả uống lúc còn nóng khá tốt đấy." Lâu Lan nhắc nhở hắn.

    Ngải Huy cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, tựa như nâng trân bảo tuyệt thế, bốn vạn khối đấy! Là bốn vạn khối cuối cùng, tất cả đều ở trong chén canh. Toàn bộ gia sản đổi lấy một chén canh, hành vi xa xỉ như vậy lại là bản thân làm, Ngải Huy cảm thấy không thể tin nổi.

    Liếm môi một cái, dâng quyết tâm lên, bưng chén rầm rầm uống từng ngụm lớn.

    Nhìn hơi nóng bốc lên, không quá nóng rẫy như trong tưởng tượng, dị thường ngon, vị ninh xương lẫn thịt quyện với mùi thảo dược tươi, cân bằng hài hòa không nói ra được, dạng sền sệt giống keo, dường như trượt vào trong cổ họng.

    Ngải Huy không ừng lại, cơ hồ là trực tiếp rót vào trong cổ họng, căn bản không dừng được.

    Thực sự quá ngon!

    Lâu Lan, hay là ngươi đi bán canh đi!

    Giọt cuối cùng vào miệng, Ngải Huy trợn tròn mắt, liếm sạch sẽ chén canh mới thỏa mãn vất cái chén không xuống.

    Một vị nóng khó diễn tả được từ gan bàn chân vọt thẳng lên, nháy mắt trải rộng toàn thân, từng tia từng sợi nóng bỏng chui vào ngóc ngách xương của hắn. Mặt hắn đỏ bừng, tựa như uống rượu say, khô nóng không nói ra được.

    "Ngải Huy, tu luyện luôn đi hòa tan dược lực ra." Lâu Lan nhắc nhở Ngải Huy.

    Ngải Huy nghe vậy, liền vào thế, một quyền một cước.

    quang mang trong mắt Lâu Lan chớp động, có rất nhiều chiêu thức nhìn rất quen mắt, Ngải Huy đã dạy cho nó. Chiêu thức cực kỳ vụn vặt, phần lớn rất đơn giản, không có chỗ nào biến hoá phức tạp. Nhưng Ngải Huy đánh ra lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

    Ác liệt, hung hãn, sát khí tràn ra bốn phía, tựa như một con dã thú hung mãnh khát máu đang duỗi người.

    Lâu Lan ước ao, mình là một Sa Ngẫu chẳng biết chút gì đánh nhau. Nó biết Sa Ngẫu giống như bản thân hiếm lắm, Sa Ngẫu đều là công cụ chiến tranh, bọn chúng làm những viêc nguy hiểm nhất để giúp đỡ đồng bạn của mình. Mà bản thân, chỉ biết quét tước phòng, viện, làm cơm bếp núc, nó không rõ vì sao Thiệu sư muốn dồn tạo bản thân thành dạng Sa Ngẫu này?

    Có lẽ Thiệu sư chỉ cần một đứa Sa Ngẫu biết quét dọn nhà cửa, viện, làm cơm, Lâu Lan nghĩ như vậy.

    Trước đây nó không có hàng xóm, chẳng có ai nói chuyện cùng, ngoại trừ lão bản bán đồ ăn. Oh, chỉ vì nhiệm vụ mà thôi. Ngải Huy là vị thứ nhất không phải do nhiệm vụ, mà là quan hệ người người.

    Mọi người đều là bằng hữu mà, Lâu Lan nghĩ.

    Có thể giúp đỡ Ngải Huy, nó sẽ rất hài lòng. Ý nghĩa để Sa Ngẫu tồn tại không phải là giúp đỡ người khác sao?

    Đắm chìm vào tu luyện, Ngải Huy cảm giác trong cơ thể của mình có một đám lửa, đám lửa làm hắn đổ mồ hôi như mưa. Những chiêu thức trong ngày thường tiêu hao nhiều sức lại giống như không tốn sức lắm. Đến như Ngư Củng Bối, khi Ngải Huy thi triển, hắn có thể cảm nhận được lực lượng phần lưng mình lớn hơn nhiều so với trước đây.

    Thời gian từng chút trôi qua, khí tức thể nội từ từ ngừng lại, rốt cục Ngải Huy cũng dừng lại.

    Tròng mắt của hắn phát sáng như ngôi sao trong đêm, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn không thấy mệt mỏi tẹo nào, trái lại tinh thần tràn đầy.

    Khi hắn kiểm tra thân thể của bản thân mình, khuôn mặt tỏ ra vui sướng mãnh liệt hơn nữa.

    Trước kia cường độ tu luyện cực kỳ lớn, lực lượng Ngư Củng Bối cương mãnh tuyệt luân, hắn va chạm vào tường tháp, lực đạo phản hồi đến hắn cũng lớn làm cho nhiều nơi trong thể nội đều bị tổn thương lớn nhỏ khác nhau. Hắn hấp thu Kim Nguyên lực vào trong cơ thể, bản thân tính chất sắc bén không có hiệu quả tẩm bổ đối với huyết nhục.

    Mà bây giờ tất cả chấn thương ngầm trong cơ thể đều biến mất, Ngải Huy tức khắc cảm thấy bốn vạn khối bỏ ra thực đáng. Hắn không phải hạng người có ánh mắt thiển cận, làm sao không biết chấn thương ngầm là tai hoạ ngầm cực lớn với bản thân? Chẳng qua là nghèo quen rồi, chấn thương ngầm tai hoạ ngầm gì đó xếp sau quá nhiều nan đề vô cùng cấp bách cần giải quyết.

    Khiến Ngải Huy cảm thấy vui mừng hơn nữa chính là, Nguyên lực rõ ràng tăng trưởng. Nguyên lai trong bắp thịt còn tàn lưu một chút Nguyên lực ly khai mà không bị hấp thu, những thứ Nguyên lực này bây giờ triệt để dung nhập vào trong bắp thịt.

    "Lâu Lan, cám ơn ngươi!" Ngải Huy chân thành. Bản thân ngoại trừ xuất ra bốn vạn khối, việc mua tài liệu, nấu canh đều do một mình Lâu Lan ôm lấy tất tật, Sa Ngẫu tốt như vậy đi đâu tìm được!

    "Không cần khách khí." Lâu Lan chợt nhớ tới sự nghi ngờ của mình vừa rồi, buột miệng hỏi : "Ngải Huy, chúng ta là bằng hữu đúng không?"

    Bằng hữu?

    Ngải Huy thoáng sửng sốt, hắn trịnh trọng trả lời : "Đương nhiên!"

    Lâu Lan cười rất vui vẻ.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng

    Chương 25

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Húp thuốc xong liền cảm thấy dễ chịu, dễ chịu xong thấy bụng réo ọc ọc.

    Nghèo đến bụng sôi sục.

    Bốn vạn đồng là số tài sản cuối cùng của Ngải Huy, thế mà giờ đã chui vào bụng hắn cả. Việc này cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch tu luyện của hắn sẽ bị gián đoạn, cũng có nghĩa là mấy ngày tới hắn còn không có cả tiền cơm, xem ra hắn đã sắp chết đói rồi.

    "Lâu Lan, có biết cách nào để kiếm tiền không?" Ngải Huy âu sầu nói.

    "Kiếm tiền?" Lâu Lan sửng sốt một lát, đây là lần đầu tiên nó bị hỏi vấn đề như vậy nên không khỏi hỏi lại: "Ngải Huy hết tiền rồi ư?"

    "Đúng thế, đã tiêu hết sạch tiền rồi." Ngải Huy vừa nghĩ ngợi vừa đáp: "Cũng may là lần trước kiếm được từ trận mù chiến năm vạn đồng, nếu không đã chết đói từ lâu rồi."

    "Mù chiến?" Đôi mắt Lâu Lan sáng lên: "Ngải Huy rất am hiểu mù chiến ư? Vậy hãy đi mù chiến đi."

    "Mù chiến có phải ngày nào cũng có đâu chứ?" Ngải Huy lắc đầu giải thích, đồng thời cũng có chút chột dạ.

    Hắn nghĩ lại về tình huống hôm đó, cảm giác nơi đầu ngón tay vẫn còn rõ ràng như mới. Trong lòng Ngải Huy thầm cảm thán, xem ra bản năng chiến đấu quá mạnh mẽ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, những chi tiết của trận chiến hôm đó hắn vẫn nhớ rất rõ ràng trong khi chuyện khó xử như vậy hắn vốn chẳng muốn nhớ tới chút nào cả.

    "Có." Lâu Lan giơ ra một ngón tay, đôi mắt sáng lên.

    Ngải Huy nghe vậy cảm thấy có phần ngoài ý muốn, lẽ nào Sự Thị đạo trường lại lập mù chiến nữa ư? Điều này cũng có khả năng, theo suy nghĩ của hắn thì mù chiến quả thực có phong cách riêng nên đương nhiên đạo trường sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Thế nhưng sự kỳ quặc khó giải thích trong lòng hắn là do nguyên nhân gì vậy? Có điều vừa nghĩ tới việc mình sắp chết đói tới nơi thì Ngải Huy lập tức cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, cái gì mà kỳ quái khó xử đều tan thành mây khói, hắn lập tức nói: "Ở đâu? Đi!"

    Không ai có thể chặn được tiền của mình, thần ngăn diệt thần, phật cản giết phật, con gái ngăn cản. . . Ha ha, cô bé ngươi nên tự cầu phúc đi, đừng để gặp lại ta. Trong đôi mắt của Ngải Huy chợt lóe lên một tia sáng lạnh, tâm chí của hắn như sắt thép, hoa đẹp cũng phá.

    Nếu như gặp lại, coi như cô không may!

    Nghĩ vậy, Ngải Huy lập tức ngẩng đầu, đằng đằng sát khí bước ra ngoài, giống như một chiến sĩ anh dũng lao ra chiến trường.

    Sư Tuyết Mạn nhìn cảnh vật bên dưới của thành Tùng Gian, có chút xuất thần. Trước kia, cái thành nhỏ này nàng còn không nhớ nổi tên, chỉ biết rằng mình đã đi qua đây nhiều lần, chỉ cần khi được nghỉ nàng sẽ lại tới đây. Ngay chướng ngại lớn nhất trong cuộc đời nàng, thất bại thê thảm nhất của nàng cũng là tại nơi này.

    Cuộc đời này, nàng sẽ không quên!

    Đúng vậy, cuộc đời này, nàng sẽ không quên, nàng nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ. Nghĩ tới đây, nàng lại nghĩ không biết kế hoạch mù chiến của mình tiến hành tới đâu rồi. Nàng rất hy vọng vào kế hoạch này, tuy rằng cảm thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, thực lực của mình còn chưa đủ để chắc chắn đánh bại được kẻ địch đáng sợ kia. Thế nhưng nàng vẫn mong tìm được manh mối để biết tên vô liêm sỉ kia là ai.

    Có lẽ hôm nay sẽ có tin tốt.

    Nàng ôm một chút mong đợi, nghe nói đạo trường đã thiết kế rất nhiều quy tắc mù chiến mới. Đối phương lại am hiểu mù chiến như thế nên khi trông thấy những cách thi đấu như vậy thì sao có thể không động tâm? Nàng cảm thấy nếu là mình thì sẽ không chút do dự mà đăng ký ngay.

    Chỉ cần bị ta tóm được manh mối, nhất định ngươi sẽ phải chết!

    Gương mặt lạnh lùng của Sư Tuyết Mạn tràn ngập sát ý.

    Đóa hỏa phù vân từ tự hạ xuống sân, Vĩnh Chính thúc thúc của nàng chờ đã lâu. Nàng vội nhảy xuống nói: "Khổ cực cho thúc rồi, kế hoạch mù chiến của chúng ta có tiến triển gì không vậy?"

    Nói xong, chỉ thấy gương mặt của Vĩnh Chính có chút cổ quái. Thấy vậy, Sư Tuyết Mạn lập tức biết có vấn đề liền hỏi thẳng: "Chuyện gì?"

    Vĩnh Chính cười khổ: "Tiểu thư cứ xem đi sẽ biết."

    Sư Tuyết Mạn nghe vậy cũng không nói hai lời, bước ngay ra ngoài đạo trường.

    Ngải Huy đi theo Lâu Lan, kinh ngạc nói: "Lâu Lan, không ngờ cậu còn quen thuộc nơi này như vậy đấy."

    Lâu Lan giải thích: "Ta cần mua đồ ăn, mua rượu, mua tài liệu, toàn bộ những thứ mà Thiệu sư cần đều là ta mua cả."

    Ngải Huy luôn cảm thấy vị chủ nhân của Lâu Lan, Thiệu sư kia là người rất thần bí. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một vị thổ tu lại tạo ra một Sa ngẫu giống như Lâu Lan thế này, vậy nên không khỏi hiếu kỳ hỏi lại: "Ông ấy không ra khỏi cửa ư?"

    Lâu Lan đáp: "Chân của Thiệu sư không tốt, hơn nữa ông ấy cũng không thích rời nhà. Thiệu sư cũng không muốn gặp người khác, bằng không đã mời Ngải Huy qua nhà nói chuyện chơi rồi."

    Nghe vậy Ngải Huy mới hiểu ra, thảo nào Lâu Lan lại am hiểu kỹ năng sinh hoạt như vậy. Ở Cảm Ứng tràng này không có nguy hiểm, chân của Thiệu sư lại bất tiện thế nên mới cần để ý cuộc sống hàng ngày hơn.

    Bỗng nhiên, bước chân Ngải Huy ngừng lại, hắn ngơ ngác nhìn phía trước.

    "Chung cực mù chiến! Tiền thưởng siêu cao! Trận chiến của cao thủ, không ánh sáng, vô vị, vô sắc, vô ảnh!"

    "Mặt nạ mù chiến! Năm mươi vạn tiền thưởng chờ người tới!"

    "Mù chiến loạn đấu với tượng người! Không giống mù chiến, cũng không giống khiêu chiến!"

    . . .

    Những tấm quảng cáo đủ mọi màu sắc làm Ngải Huy hoa mắt, hắn thấy hầu như tất cả các đạo trường đều treo biển mù chiến làm hắn giật mình ngạc nhiên, đây. . . rốt cuộc là chuyện gì?

    Như biết nghi hoặc của hắn, Lâu Lan giải thích: "Ta nhớ là từ khoảng hai tuần trước, Sư Thị đạo trường đã treo tiền thưởng mù chiến là một trăm vạn. Việc này làm khắp nơi oanh động, rất nhiều người tới tham gia. Sau đó các đạo trường khác cũng mau chóng bắt chước, đều thi nhau mở mù chiến. Hiện giờ mù chiến đã trở thành kiểu chiến đấu thịnh hành nhất thành Tùng Gian này. Hôm trước khi mua đồ ăn ta còn thấy có người nói rằng mù chiến không những chỉ lưu hành trong thành Tùng Gian mà ở các thành thị khác cũng bắt đầu xuất hiện. Quả là lợi hại, thế mà đã vượt khỏi thành Tùng Gian rồi đấy. . ."

    Lâu Lan nói rất hăng say, giống như mình cũng vinh quang vô cùng.

    Bên kia, Ngải Huy vừa hồi phục tinh thần thì chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn. Ánh mắt hắn nhìn vào những đạo trường đằng kia như một con sói đói nhìn thấy một con dê non ngon miệng, à không, là một đám.

    Trận mù chiến lần trước làm hắn biết đối phương cũng không phải là người am hiểu mù chiến. Còn hắn thì ngược lại, khi mù chiến, sức chiến đấu của hắn có thể phát huy tối đa, còn thực lực những tuyển thủ khác lại bị ảnh hưởng dẫn tới giảm sút nhiều. Thế nên đây chính là chiến trường thích hợp nhất với hắn.

    Ngải Huy nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, giống như đang mài dao vậy. Hắn đã hạ quyết tâm rằng sẽ đánh tới toàn bộ những đạo trường này, chỉ ngoài Sư Thị đạo trường mà thôi.

    Cảm ơn Sư Thị đạo trường! Nó thật tốt quá!

    Hắn bình tĩnh liếc Sư Thị đạo trường một cái, chỉ thấy nơi cửa vào của nó có một đám người vây quanh một thiếu nữ. Thiếu nữ này có vẻ cũng giống hắn, khi thấy các bảng quảng cáo treo đầy đường thì ngây ra. Nhưng một lát sau, sắc mặt thiếu nữ lại tái mét, mặt lạnh lùng, tới mức ngay cả Ngải Huy đứng ở nơi xa cũng cảm nhận được lửa giận của đối phương.

    Ác ác ác, biểu tình này quả là sinh động quá!

    Tựa như thấy ảnh mắt có phần hả hê của Ngải Huy, cô nàng còn quay đầu lườm hắn một cái rồi mới giận dữ bước vào Sư Thị đạo trường.

    Bên kia, Ngải Huy chỉ cảm thấy thế giới này tràn ngập hy vọng, chiến ý của hắn như muốn bùng cháy, túi tiền của hắn cũng đã đói khát từ lâu!

    "Lâu Lan, chúng ta bắt đầu đi!"

    Lâu Lan sửng sốt: "Bắt đầu cái gì?"

    "Kiếm tiền!"

    Ngải Huy mang theo chiến ý mạnh mẽ như ngưng tụ lại thành thật, bước đi mạnh mẽ về hướng đạo trường đầu tiên.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)