Huyền Huyễn Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Q4 C75 - Thất Nguyệt Điềm

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
    Quyển 4 - Chương 61: Chủ nhân, ta đói
    “Biết hắn là cái gì cũng không quan trọng, có điều nếu như ngươi giết hắn, nhất định sẽ có được lĩnh ngộ gì đó.” Huyết Yểm hưng phấn nói, nó ở trong này cũng muốn mốc meo rồi.

    “Biết.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.

    Trên thế giới này vậy mà cũng có người muốn biến thành ma thú, quả thực đúng là hoa lạ, hiện tại bộ dáng hắn nửa người nửa thú này, lúc nào đi ra ngoài cũng phải mang mặt nạ, có gì tốt chứ, còn không bằng an phận làm người.

    Chỉ là, mỗi người đều có cái lý của riêng mình, ai biết họ suy nghĩ như thế nào.

    Theo người quái vật đi tới chỗ ngày hôm qua, mùi máu nồng nặc liền xông vào mũi, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, chỗ này cũng chỉ có loại quái nhân như hắn mới có thể chịu được, quanh năm ở đây, thảo nào trên người cũng toàn mùi máu tanh tưởi, may mắn ở đây không có người, nếu không nhất định sẽ làm cho người khác ngất mất.

    Hai người chậm rãi đi tới huyết trì ở trước mặt, nhìn một ao máu đỏ tươi kia, hai mắt Quân Mộ Khuynh càng đỏ hơn, mùi máu quen thuộc làm cho toàn thân thể nàng bắt đầu sôi sục: “Bây giờ ngươi có thể nói kêu ta tới đây để làm gì được chưa?” nàng ngăn chặn xúc động trong lòng, trầm giọng hỏi.

    “Nơi này chính là nơi mà ta đã thay đổi.” thanh âm lạnh lẽo vang lên, quái nhân lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn rất thích thay đổi này.

    “Nơi biến thành quái vật á?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, ánh mặt lộ ra tia khinh thường.

    “Quái vật? Ta là quái vật thì ngươi là gì? Tóc đỏ mắt đỏ, sẽ là người bình thường sao?” chỉ sợ ở trong mắt người khác nàng mới là quái vật chân chính.

    Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, lộ ra một nụ cười: “Mọi người đều nói là cầm thú.” Đúng là có nhiều người nói nàng như vậy, không có gì xấu để phủ nhận cả.

    “Hừ!”

    “Không biết ngươi đưa ta tới đây để làm gì?” chẳng lẽ chỉ vì muốn nói với mình hắn thay đổi như thế nào sao? Cũng không cần, nàng không có hứng thú biết, càng không muốn biết, một người bình biến thành quái vật như thế nào.

    Quái nhân đột nhiên xoay người, nhìn Quân Mộ Khuynh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn giống ta, biến thành như vậy sao?”

    “Cảm ơn, ta đúng là không muốn.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, biến thành như hắn, nửa người nửa thú, chỉ có buổi tối mới dám ló mặt ra ngoài.

    Quái nhân dường như biết Quân Mộ Khuynh sẽ phản đối, bên trong đôi mắt lộ ra nụ cười hung ác: “Hôm nay ngươi không đồng ý cũng phải biến thành giống ta, ta đợi hôm nay đã lâu rồi.”

    Quân Mộ Khuynh chậm rãi lui về sau, hung hăng phỉ nhổ một tiếng, người này mới đúng là biến thái nè! Chỉ là, trước giờ vẫn chưa ai có thể bắt nàng làm chuyện nàng không muốn, không biết người này sẽ có biện pháp nào làm cho nàng làm chuyện nàng không muốn làm?

    Đôi tay nhăn nheo lập tức chộp tới, muốn bắt nàng lại, thân ảnh màu đỏ nhanh chóng lách qua, trong nháy mắt, Quân Mộ Khuynh đã lui xa nhiều trượng.

    “Xem ra thực lực ngươi không tệ.”

    “Cũng tạm thôi.” Quân Mộ Khuynh cười gật đầu, ánh mắt lạnh băng không có một chút nhiệt độ.

    RỐNG! khí tức cường đại từ trên người quái nhân phát ra, trùng kích cường đại, tỏa ra bốn phía, máu trong huyết trì cũng bắt đầu dao động.

    Nhìn thấy một màn trước mắt, Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, quả nhiên là khí tức của ma thú, có điều người này không phải là đấu kỹ sư, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc.

    “Kim ô hỏa!” hỏa diễm màu đỏ vàng nhanh chóng tuôn ra, trực tiếp chạy về người phái trước, nếu đã muốn giết hắn thì nàng cũng không cần khách khí, mặc kệ việc giết người này có thể giúp thực lực của nàng tăng hay không, cũng không quan trọng, nàng muốn giết hắn, không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là nhìn hắn không ưa nên giết thôi.

    Quái nhân nhìn thấy hỏa diễm màu đỏ vàng kia, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Kim ô hỏa diễm!” trong con ngươi dã thú lộ ra vẻ tham lam, quả nhiên là người tài, kim ô hỏa diểm không phải là thứ mà người thường có thể có được, mà người trước mặt lại có thể có được kim ô hỏa diễm, quả nhên không đơn giản.

    Khí tức cường đại đập vào mặt, ngăn cản hỏa diễm bay tới kia, mặc kệ nàng có chiêu gì, nhất định cũng sẽ thua hắn.

    “Kim ô xích hỏa!” Quân Mộ Khuynh lần nữa thả hỏa diễm, thực lực của quái vật này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hắn có thể ngăn cản kim ô hỏa, chỉ là dùng khí tức cường đại thôi đã ngăn được rồi.

    Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, nàng không thể chủ quan, hơn nữa, người trước mắt cũng không phải là người bình thường, mà chính là một quái vật, hắn mang mình tới đây, chỉ là muốn biến nàng thành quái vật giống hắn, đúng là một người điên, hắn cho rằng ai cũng giống, muốn trở thành quái vật sao? Nàng là một người bình thường nhé.

    Quái nhân nhìn hỏa diễm càng lúc càng mạnh, nụ cười càng trở nên quỷ dị, hắn bình tĩnh đối kháng với dỏa diễm xung quanh, đem toàn bộ chúng nó đánh bay, không có một chút lửa nào có thể tiếp cận gần hắn.

    “Tiểu Khuynh, ngươi phải cẩn thận.” Huyết Yểm ở trong không gian mặt trầm giọng nói, hắn càng lúc càng cảm thấy quỷ dị, quái vật này, không đơn giản.

    “Được.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, bình tĩnh đối chiến, càng những lúc như vậy, càng phải bình tĩnh, không thể hoang mang, nếu như vừa đánh đã loạn, vậy thì không cần đánh nữa mà nàng cũng đã thua rồi.

    Quái nhân nhìn Quân Mộ Khuynh vẫn dùng hỏa diễm cẩn thận đối phó với mình, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, nếu là người bình thường, nhìn thấy một màn trước mặt đã sớm hoang mang rồi, làm gì còn có thể cùng hắn tới huyết trì chứ, người này hoàn toàn bất đồng.

    Nàng không chỉ dám cùng mình tới, sau khi biết được thân phận mình còn dám động thủ với mình, dũng khí như vậy, chỉ là hơi lỗ mãng, một chút hỏa diễm này cũng có thể đối phó hắn sao? Nàng quá ngây thơ rồi.

    “Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đồng ý đi, nếu không lát nữa có chuyện gì, ta cũng không dám đảm bảo đâu.” Thanh âm khàn khàn vang lên mang theo châm chọc,không có ai có thể rời khỏi tòa nhà này nếu không có hắn cho phép, hôm qua để nàng rời đi là vì muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì.

    Chỉ là gan dạ có đủ nhưng bản lĩnh không đủ thì có muốn chạy trốn ra khỏi đây cũng không có dễ như vậy.

    Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, lát nữa có chuyện gì, nàng cũng không dám đảm bảo, có điều hắn có phải là quá tự tin rồi không, đấu kỹ của nàng vẫn chưa ra, gấp gáp làm gì chứ, chẳng lẽ sợ mình chạy trốn sao.

    “Hỏa ảnh thú!” Ngân kiếm ở dưới chân triển khai, sáu hành tinh ở dưới chân chuyển động, hai viên ngũ giác lóe ra màu tím, hai thú ảnh chậm rãi thành hình, xuất hiện ở trước mắt người nọ.

    Đấu kỹ trận quen thuộc làm người trước mặt sửng sốt, đấu kỹ sư cấp bậc tôn giả.

    “Ngươi là ai?” hắn chỉ biết người này ở nơi nào, lại xem nhẹ thân phận của nàng, hắn còn tưởng nàng là người của Mộ Dung gia, xem ra là không phải, ngay cả tiểu tử Mộ Dung Phượng Ngâm đều phải khách khí với nàng, thân phận của nàng càng lúc càng làm hắn hiếu kỳ.

    “Chi Chi!” Chi Chi ngồi ở trên vai Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy người trước mắt không biết thân phận của chủ nhân nó mà đã ra tay, có phải là não ngươi có vấn đề hay không, ít nhất phải biết rõ mục tiêu của ngươi là ai chứ.

    “Ta là người như thế nào, chờ tới khi ngươi chết, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”

    “Chi Chi, Chi Chi!” đúng vậy, giết hắn, giết hắn, dám giết nhiều ma thú như vậy, còn vọng tưởng làm ma thú, giết hắn là tốt nhất.

    “Nó không phải là ma thú bình thường?” có thể nghe hiểu tiếng người, còn có loại biểu tình này, nhất định là linh thú.

    Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng đem hai ảnh thú đẩy ra ngoài, trên khuôn mặt băng lãnh không có nửa điểm nhiệt độ, ma thú hung mãnh rống giận một tiếng, chạy như điên về phía trước, mà mục tiêu chính là quái nhân đang ra sức chống lại kim ô hỏa diễm.

    “Một chút kĩ xảo nho nhỏ cũng muốn giết ta, nằm mơ.” Quái nhân nói xong liền phá tan hỏa diểm đỏ vàng kia, không khí xung quanh ngưng tụ khí ba, tốc độ, lực lượng tấn công toàn lực, có điều, dù sao hắn cũng không phải là ma thú chân chính, lực lượng đương nhiên sẽ không bằng ma thú.

    Cánh tay nhăn nheo nắm chặt, nắm tay dần dần biến thành lớn, đối mặt với ma thú đang chạy tới, hắn trực tiếp dơ quyền, hung hăng nện lên trên hỏa diễm thú.

    Ở dưới nắm tay mạnh mẽ, như thái sơn đổ xuống, nguyên bản ma thú đang điên cuồng chạy tới, đột nhiên thay đổi hình dạng, biến thành hỏa diễm bọc quái nhân lại, hừng hực cháy, hỏa diễm đỏ vàng ở trong tòa nhà cổ xưa thắp sáng một vùng, vô cùng rực rỡ chói mắt.

    “Đây là…”

    Quân Mộ Khuynh điều khiển hỏa diễm, cười nhạt: “Quên nói cho ngươi biết, đấu kỹ của ta có thể biến đổi hình dạng bất kể lúc nào ta muốn.” Đây là phát hiện mới nhất gần đây của nàng, nàng cảm thấy nếu khi ngưng tụ đấu kỹ ra, gặp phải cao thủ cứ một đường chạy tới thì cũng cần có thời gian, đối thủ nhất định sẽ có thời gian ngưng tụ đấu kỹ đối lập để đấu với mình.

    Cho nên nàng mới thử nửa đường biến ảo đấu kỹ, lúc đầu quả thực là vô cùng khó khăn, tốn không ít tinh thần lực của nàng, sau dần dễ hơn nhiều.

    “Thì ra là như vậy, xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi.” mặc dù quái nhân nói như thế, nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt, không có một chút hoang mang, đối mặt với hỏa diễm cháy xung quanh, hắn biết người trước mặt mình có thiên phú mạnh cỡ nào.

    Có thể đem đấu kỹ ngưng tụ được như vậy, nỗ lực là một phần, thiên phú cũng là một phần nguyên nhân.

    “Chi Chi!” Chi Chi đứng trên vai Quân Mộ Khuynh, vô cùng đắc ý, muốn bắt chủ nhân nàng sao, đâu có dễ như vậy, chủ nhân sao có thể dễ dàng để người khác bắt được chứ? Cho dù nàng đồng ý, bọn Hỏa Liêm cũng sẽ không đồng ý, Ngạo Thần công tử cũng sẽ không đồng ý.

    Đối mặt với người trước mắt, trong lòng quái nhân hiểu rõ, hôm nay nếu muốn bắt được nàng là chuyện rất khó, nàng một lòng muốn giết hắn, hắn thua, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.

    Điều bây giờ hắn nghĩ tới không phải là làm cho nàng biến thành giống hắn, đó là chuyệnkhông có khả năng, mặc dù nàng biết mình là người khác thường với người khác, nhưng lại không hề quan tâm, trên thế giới này sao lại có thể có người như vậy chứ?

    Đôi mắt lạnh lẽo của nàng giống như không hề quan tâm tới tất cả mọi điều trên thế giới này, dường như không có chuyện gì có thể nhận được sự bận tâm của nàng.

    Kỳ quái, sao hắn có thể nghĩ như vậy nhỉ?

    Trong lòng quái nhân vô cùng kinh ngạc vì mình đã nghĩ tới chuyện đó, hắn cư nhiên nghĩ tất cả mọi chuyện trên thế gian không thể để cho nàng quan tâm, như vậy không phải cũng là bao gồm hắn sao? Sao hắn có thể muốn đi vào trong lòng người trước mắt chứ.

    Cho nên mặc kệ thế nào, nàng đã không thể thành đồng loại của mình, như vậy thì để cho hắn đích thân giết nàng thôi.

    Sát ý tuôn ra từ trong người bị hỏa diễm bọc lại, Quân Mộ Khuynh biết, quái nhân này đã hạ sát thủ đối với mình, có điều như vậy rất tốt, khiêu chiến như vậy mới hấp dẫn.

    Trong sân yên tĩnh, nếu có người khác ở đây, nhìn thấy trận đấu giữa hai người họ đều sẽ thất kinh, hai người kia rõ ràng đều là biến thái.

    “Vạn hỏa đốt!” Quân Mộ Khuynh tăng thêm hỏa diễm, tinh thần lực càng lúc càng nhiều, không để người bị đốt đào tẩu, nếu hắn chạy mất, sau này sẽ rất khó đối phó, cho nên bất kể là vì nguyên nhân gì, nhất định phải giết được hắn.

    “Ha ha, chỉ là kim ô hỏa mà đã muốn ngăn cản ta sao? Ngươi thật quá ngây thơ rồi.” thanh âm lạnh lẽo chậm rãi vang lên.

    Quân Mộ Khuynh trừng lớn hai mắt, trong lòng tuôn ra một trận bất an, bị kim ô hỏa đốt cháy lâu như vậy mà không chết, hắn sao có thể làm được, nếu như là người thường hiện đã sớm hóa thành tro tàn rồi, người trước mắt giống như không phải là người thường, không thể biến thành tro tàn.

    Người ở trong hỏa diễm, bắt đầu trầm tĩnh, mặc kệ bị đốt như thế nào, hắn cũng không nhúc nhích nửa phần.

    “Chi Chi?” Chi Chi nghi hoặc liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, đây rất cuộc là chuyện gì xảy ra?

    “Sợ gì.” Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng nàng không hề thả lỏng cảnh giác, ai biết cái tên quái vật này đột nhiên sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

    Nửa người nửa thú, thật đúng là khó đánh bại, đã đánh lâu vậy rồi mà hắn không có chút mệt mỏi.

    Hỏa diễm chậm rãi chui thẳng vào trong, chậm rãi trở nên nhỏ đi từ từ, một người cứ như vậy mà biến mất, là vì thân thể hắn đang từ từ thiêu hủy sao? Không, nàng không cho là như vậy.

    Đôi mắt đỏ đậm khóa chặt thân ảnh chậm rãi nhỏ đi, nàng không quên, người trước mắt không phải là người dễ đối phó.

    Cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, nếu là người khác, đã sớm cho rằng người trước mắt đã chết, nhưng Quân Mộ Khuynh không hề cho là như vậy, thời gian càng lâu, trong lòng nàng càng bất an, luôn cảm giác sẽ có chuyện gì phát sinh, không phải nàng nghĩ nhiều mà là một màn trước mắt nàng không thể dùng cách nghĩ của người thường mà xác định được.

    Vốn đám lửa đang từ từ nhỏ đi, đột nhiên ngừng biến hóa, đấu kỹ dưới chân Quân Mộ Khuynh cũng đang từ từ chuyển động, kim ô hỏa cũng chậm rãi xoay tròn.

    PHANH! Vốn hỏa diễm đang vây khốn quái nhân đột nhiên nổ tung, ngọn lửa kia bay ra bốn phía, giống như những đóa hoa đột nhiên nở rộ trong đêm đen.

    Quân Mộ Khuynh vội vàng ngưng tụ đấu kỹ: “Kim ô hỏa lá chắn!” vụn lửa kim ô hỏa không thể dùng lá chắn bình thường là đỡ được, phải dùng kim ô hỏa ngưng tụ ra lá chắn mới đỡ được.

    “Hừ! Sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ giết ngươi!” nói xong, quái vật kia nhìn những vết phỏng trên người mình, xoay người rời đi, không hổ là kim ô hỏa, uy lực không giống những hỏa diễm khác, thiếu chút nữa hắn đã bị đốt thành tro bụi rồi.

    Quân Mộ Khuynh vội vàng tản đấu kỹ ra, hỏa tinh trên trời cũng chậm rãi biến mất, nhìn người đã rời đi khá xa, trong con ngươi đỏ đậm lộ ra một vẻ lạnh lẽo, đang định đuổi theo thì một đạo quang còn nhanh hơn nàng đã đuổi theo.

    Nhìn tia chớp màu tím kia, Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Chi Chi.

    “Chủ nhân, hắn rất đáng ghét đúng không?” Chi Chi lộ ra con ngươi ngây thơ, hi vọng chủ nhân không trách nàng.

    “Phải.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.

    “Rất đáng chết đúng không?”

    “Đúng.”

    “Vậy ta giết hắn.” Chi Chi vươn cái chân phải trước ngắn ngủn chỉ chỉ phía trước.

    Quân Mộ Khuynh buồn cười quay đầu nhìn, nhìn tia chớp màu tím kia nhanh chóng bay ra ngoài, quái nhân kia quay đầu nhìn lại, lập tức dại ra tại chỗ, ngay cả chạy trốn cũng không chạy nữa, vào đúng lúc đó, tia chớp lập tức đánh lên người hắn.

    Quái nhân sửng sốt, trong con ngươi dã thú lộ ra vẻ khó tin, hắn nhìn cánh tay nhăn nhúm của mình.

    Thì ra, đây không phải là sủng vật thú bình thường, mà là thần thú!

    Quân Mộ Khuynh lẳng lặng nhìn ánh mắt của người kia, lúc này Chi Chi đang nhảy tưng tưng, đắc ý nhìn người trước mắt.

    “Chủ nhân, ngươi xem, bổ trúng rồi, bổ trúng rồi!” Bổ trúng rồi, nàng không phải ăn hại, nàng rõ ràng có ích, bổ trúng rồi.

    Chi Chi cười vô cùng đắc ý, lại bổ trúng một cái nữa rồi, quá tuyệt vời, hiện tại nàng vô cùng sung sướng, thỏa mãn, còn có chút đói bụng, Chi Chi đang kích động đột nhiên bình tĩnh lại, cúi đầu liếc nhìn bụng mình.

    “Chủ nhân, ta đói bụng…”

    Quân Mộ Khuynh lập tức 囧, lại đói, nàng không phải là mới ăn một bụng no nê sao?

    Quái nhân kia đứng tại chỗ ở đằng xa xa, sau khi đoạn đối thoại của Chi Chi vừa kết thúc, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, không biết là do tức chết hay là do bị đạo tia chớp của Chi Chi chém bị thương.

    “Chi Chi, vừa rồi ngươi dùng bao nhiêu phần lực?” đạo tia chớp vừa rồi nhìn thì không có gì, nhưng dù gì cũng là tia chớp của thánh lính thú, một đạo như thế bổ trúng, lực lượng có thể nghĩ là mạnh cỡ nào, nếu như Chi Chi dùng toàn lực, hắn không chết cũng tàn.

    Chi Chi nghĩ nghĩ, tai vểnh lên: “Đương nhiên là toàn lực, ta vừa thấy hắn muốn chạy, đâu có thể suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đem lực lượng phát huy tới mức tối đa, sau đó không biết thế nào nó lại tự chạy ra.” Nói tới chỗ này, Chi Chi liền nhìn sang bên cạnh.

    Nàng sẽ không thừa nhận chính mình không khống chế được lực lượng kia nên mới để nó chạy mất.

    Quân Mộ Khuynh thẹn thùng a, rõ ràng là nàng không khống chế được lực lượng của tia chớp mới có thể để cho nó tự động chạy ra, lực lượng phát huy cực hạn, nói cách khác, chính là vô cùng cường đại.

    PHANH! Quái nhân còn đang dãy dụa ngã xuống đất, thân thể không ngừng giật giật.

    Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi qua, nhìn quái nhân nằm trên đất, trên người hắn lúc này có rất nhiều tia chớp màu tím nho nhỏ, có thể thấy được bằng mắt thường, một đạo tia chớp kia uy lực vô cùng lớn, có thể nói là phi thường cường đại, nếu không sẽ không dễ dàng đem một người đánh chết như thế.

    “Chủ nhân, hình như hắn chết rồi.” Chi Chi nhảy lên trên người người nọ, dẫm dẫm vài cái.

    “Là chết rồi.” Quân Mộ Khuynh xác nhận, chỉ sợ quái nhân kia đến chết cũng rất phiền muộn, bởi vì không bị kim ô hỏa thiêu chết mà là bị một đạo tia chớp nhỏ đánh chết.

    “Oa! Xem ra tia chớp của ta thật là lợi hại!” Chi Chi kinh ngạc nói.

    Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, không nói ra lời nhìn Chi Chi, nàng còn dám tự hào a.

    Chi Chi lau lau hai chân lên quần áo người nọ, nhảy tưng tưng hai cái rồi bay phốc lên vai Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân.”

    “Sao?”

    “Ta thật là đói.” Muốn ăn một bàn đồ ăn ngon, tốt nhất là hãy ném nàng tới giữa một đống đồ ăn ngon, nàng sẽ ăn cho no đủ.

    Quân Mộ Khuynh không nói gì, ngửa mặt lên trời, đây là cái dạng tham ăn gì chứ, vừa mới ăn một bàn lại đói nữa rồi.

    “Ăn khối ma hạch này trước đi.” Quân Mộ Khuynh lục nạp giới, lấy ra một viên ma hạch phong nguyên tố, nhét vào trong tay Chi Chi.

    Ma hạch là thứ nó yêu nhất, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nếu như còn có được thêm một viên đan dược của Ngạo Thần công tử nữa, vậy sẽ không còn gì tốt hơn, Chi Chi mơ.

    “Trở về thôi.” Quân Mộ Khuynh xoay người đi về, phía sau liền truyền ra thanh âm chấn động.

    Đây là…
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
    Quyển 4 - Chương 62: Ma thú bạo động
    Rầm rầm! Bên trong tòa nhà cũ truyền đến âm thanh ầm ầm.

    Máu trong huyết trì chậm rãi tràn ra ngoài, không ngừng tràn ra đầy sân, nhìn máu tươi đầy sân, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nhảy lên không trung.

    Sau khi máu tươi tràn ra, phòng ốc xung quanh bắt đầu sập, âm thanh ầm ầm vừa nãy càng lúc càng rõ, trong nháy mắt, tòa nhà liền sụp xuống.

    Nhìn tòa nhà dần dần sập vào trong đất, Quân Mộ Khuynh cũng không quan tâm lắm, xoay người đi về Mộ Dung gia, đan dược sắp ra lò rồi, Mộ Dung thành có chuyện gì cũng chẳng liên quan gì tới nàng.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
    Quyển 4 - Chương 63: Ma thú bạo động 2
    Tiêu Càn Khôn nhìn mặt đất chấn động dưới chân, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Khế ước thú của ta nói, ma thú trong Mộ Dung thành bắt đầu rung chuyển.”

    Tiêu Càn Khôn cũng là triệu hoán sư, có điều, ma thú của hắn, mỗi lần tới Mộ Dung thành đều không muốn hiện thân, hắn biết rõ, khế ước thú của mình có thể tới đây với mình đã là nể mặt mũi mình lắm rồi, nhìn thấy ma thú bị hành hạ, bị nhân loại bắt nạt như vậy, nó không ra tay chính là đã nhẫn nại lắm rồi.

    Xem ra, Quân Mộ Khuynh đã biết là chuyện gì xảy ra, nếu không nàng sẽ không nói như vậy.

    Mộ Dung Ngũ Vị kinh ngạc nhìn sang, chuyện gì đang xảy ra thế này, những ma thú bị khống chế bởi đan dược kia, vì sao đột nhiên lại bạo động.

    “Phụ thân, cho dù là như thế nào, đều là lỗi của Mộ Dung gia chúng ta.” Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn về phía trước, hắn biết bản lĩnh của Quân Mộ Khuynh, biết nàng có khả năng làm cho ma thú dừng lại, chỉ là, bộ dáng lúc nãy của nàng, có lẽ không có ý định giúp Mộ Dung thành rồi.

    Mộ Dung Ngũ Vị chắp tay ra sau lưng, gật gật đầu, lúc đan dược khống chế ma thú được luyện ra, hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.

    Lúc này, Mộ Dung thành vô cùng náo động, nhưng người khống chế ma thú đã sớm bị giẫm chết, Mộ Dung thành không may mắn như Âm Nguyệt thành, lúc đó mọi người đều ở sân đấu kỹ, mới không có ai bị thương, mà người của Mộ Dung thành thì đều chết.

    Ma thú điên cuồng cắn nuốt, những nhân loại đã khống chế chúng, chuyện cũ hiện ra trước mắt, điều này làm cho chúng càng thêm kích động.

    Mộ Dung Phượng Minh đứng trên không trung, nhìn Mộ Dung thành đã biến thành thế giới ma thú, còn chưa được nửa tiếng thì một nửa thành trấn đã bị phá hủy, người bị cắn nuốt vô số, có luyện dược sư, cũng có người đến Mộ Dung thành mua đan dược, ma thú kia, bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy nhân loại liền lập tức cắn nuốt.

    Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ma thú sao có thể đột nhiên bạo động? Rốt cuộc là ai làm?

    “Đây là có chuyện gì?” Mộ Dung Phượng Minh đi xuống mặt đất, tùy tiện nắm một người lên, lạnh lùng hỏi.

    “Đại, đại công tử.” người nọ kinh hoảng kêu lên, mắt không ngừng nhìn xung quanh, chỉ sợ sơ xuất một chút là sẽ có ma thú xông tới.

    “Nói!”

    “Ma thú tập kích chúng ta, là chuyện đã xảy ra cách đây hai ngày, chỉ là lúc đó mọi người không để ý lắm, chúng ta cũng không để tâm tới…” người nọ càng nói, thanh âm càng lúc càng nhỏ lại vì hắn nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Mộ Dung Phượng Minh.

    Mộ Dung Phượng Minh quả thật là muốn điên lên rồi, mấy người này, “Vậy sao các ngươi không thông báo cho Mộ Dung gia?”

    “Chúng ta cho rằng, đại công tử các ngươi vẫn luôn phản đối việc chúng ta luyện ra đan dược khống chế ma thú, nên không nói ra.” Nếu như nói ra, đại công tử nhất định sẽ không cho bọn họ luyện chế nữa, những ma thú mà bọn họ khống chế rồi bán đi, tiền đủ để bọn sống sung sướng tới mấy năm, đôi khi là cả một đời cũng không phải lo.

    Nếu như người của Mộ Dung gia đã không cho phép bọn họ luyện chế, thì bọn họ sao phải báo, người đều là tham lam, sau khi bọn họ chiếm được, lại càng muốn nhiều hơn.

    Mộ Dung Phượng Minh vung tay ném người nọ ra xa, hai ngày trước đã xảy ra chuyện, bọn họ tự chủ trương giấu nhẹm đi, hiện tại toàn bộ ma thú đều đã tới cửa, Mộ Dung thành bị hủy hơn một nửa, hắn mới biết được trong thành xảy ra bạo động.

    Đáng chết.

    Thân ảnh đỏ đậm đứng trên nóc nhà, cúi người nhìn ma thú đang điên cuồng mãnh liệt nhào đến ở dưới, chúng nó phẫn nộ gào thét, đem toàn bộ những gì có thể phá hủy đều phá hủy hết, gặp người, không giết liền thì cắn xé, nuốt chửng, có người bị chúng trực tiếp giẫm nát bét.

    “Huyết Yểm, có phải ngươi đã sớm nhận ra được bên ngoài không bình thường không?” Quân Mộ Khuynh lười biếng hỏi, nàng còn tưởng đám ma thú kia nhịn hai ngày rồi mới ra tay, thì ra là lúc ma thú công kích, bị mấy người giấu nhẹm đi, Mộ Dung gia mới không biết là chuyện gì xảy ra.

    “Ngươi không thấy bọn họ cần phải được giáo huấn sao?” Huyết Yểm kiêu ngạo hỏi lại, nó đường đường là ma thú cao cấp, dù cho bị phong ấn trong không gian mặt thì ma thú bạo động bên ngoài hắn vẫn có thể biết được, chỉ là không muốn nói mà thôi.

    Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, liếc nhìn phía dưới: “Đúng vậy.” Nếu bọn họ thông báo sớm cũng sẽ không xảy ra như vậy.

    Hai ngày nay, nàng vẫn liên tục bế quan tăng năng lực của mình, cái tên nửa người nửa thú kia đích thực làm cho nàng ngộ ra được rất nhiều điều, hỏa diễm của nàng không chỉ là cấp tôn giả, vậy mà cũng không thiêu được hắn, cao thủ ở dưới kia cũng không thể đối phó, sao có thể chứ.

    Nàng dùng nhiều nhất chính là hỏa nguyên tố, nếu như lực lượng của kim ô hỏa không đủ mạnh, chính là không có đạo lý.

    Chính vì vậy, nàng mới không để ý tới mọi chuyện bên ngoài, thì ra ở ngoài Mộ Dung gia lại xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà không có ai đi bẩm báo.

    Nói bọn họ là quá tham hay là quá ngu đây?

    Mộ Dung Phượng Minh ngẩng đầu lên, thấy Quân Mộ Khuynh đứng trên nóc nhà, sau nhiều lần do dự, hắn vẫn đi lên chỗ Quân Mộ Khuynh, dù sao chuyện ở Âm Nguyệt thành cũng là nhờ nàng mới thoát được nguy cơ, lần này Mộ Dung thành xảy ra chuyện, dù sao nhà bọn họ cũng phải có chút trách nhiệm.

    Thấy Mộ Dung Phượng Minh đi tới Quân Mộ Khuynh lập tức nói: “Nếu như ngươi muốn nhờ ta đi cứu những người này thì không cần phải nói đâu, ta sẽ không cứu bất kỳ ai cả.”

    Bọn họ đều vì lòng tham của mình mà trả giá, ai có thể cứu được.

    “Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ những người này không phải là mạng người sao?” bọn họ đều bị biến thành như vậy, nàng không ra tay cứu giúp, thật sự nàng máu lạnh như vậy sao? Vậy tại sao lúc ở Âm Nguyệt thành nàng lại ra tay cứu giúp, là vì ở đó có Quân gia sao?

    Quân Mộ Khuynh cười, mạng người? “Mộ Dung Phượng Minh, ta nhớ hình như ngươi nói sai rồi, trong mắt Quân Mộ Khuynh không có phân chia mạng người mạng thú, bọn họ đã làm sai thì nhất định phải nhận trừng phạt, hơn nữa, tại sao ta phải cứu bọn họ? Nếu ngươi nói ta là ác ma, là quỷ tu la, tùy ngươi, bởi vì từ trước tới giờ, ta không phải là người tốt đẹp gì cả.”

    Những lời lạnh lẽo, từng chữ một đập vào trong lòng Mộ Dung Phượng Minh, hắn há miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng vẫn không nói được chữ nào.

    “Nếu như ngươi muốn giảm thương vong, vậy thì hãy rời khỏi đây đi, nếu không, Mộ Dung thành bị phá hủy, người ở đây cũng sẽ bị ma thú ăn sạch, giết sạch.” Ma thú ở dưới kia đã điên rồi, đã bị những người này bức cho điên rồi, bọn họ vẫn không biết hối cải.

    Mộ Dung Phượng Minh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn lại người ở dưới đang hoang mang: “Người của Mộ Dung thành sẽ không rời đi.’

    “Phải không?” Quân Mộ Khuynh chế nhạo cười, không rời đi, vậy mấy người đang chạy ra ngoài cửa kia là cái gì, con ngươi, đứng giữa ranh giới sống chết đều cảm thấy tất cả những thứ khác so với mạng sống của mình đều là chó má.

    Mộ Dung Phượng Minh lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Bọn họ, từ hôm nay trở đi đã không còn là người của Mộ Dung thành nữa.” chỉ cần người nào hôm nay bước ra khỏi Mộ Dung thành nửa bước, sau này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể bước vào Mộ Dung thành được nữa, lời thề năm đó, chỉ sợ bọn họ sẽ không quên.

    “Ta không sao cả, nếu Mộ Dung thành đã sắp bị phá hủy rồi thì ta cũng nên rời đi thôi.” Dược lò, dược lò mà mỗi cao thủ đều sùng kính, ha ha.

    Người của Mộ Dung thành chỉ để ý tới thân phận luyện dược sư và đẳng cấp dược của mình, những người có thể đối phó với ma thú thật sự rất ít, vô cùng ít, nàng cần gì phải nhảy vào nồi canh bỏng này chứ, không cần thiết.

    Nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, Mộ Dung Phượng Minh chạy theo: “Ngươi thực sự không để ý tới chuyện ở đây?”

    “Tại sao ta phải để ý?”

    “Vậy tại sao lúc đó ngươi lại cứu Âm Nguyệt thành?” suy nghĩ một chút, hắn vẫn hỏi.

    “Lúc đó, ở đó có rất nhiều bằng hữu của ta, còn có cả bà nội của ta nữa.” Quân Mộ Khuynh chỉ để ý, chỉ quan tâm tới người của nàng thôi.

    Mộ Dung Phượng Minh sững sờ, hắn càng lúc càng cảm thấy không thể nhìn thấu được người trước mắt, nàng không để ý tới ánh mắt của người đời, mặc dù nàng là đấu kỹ sư song nguyên tố, nhưng lại cố tình giấu diếm thân phận, khi bị vạch trần ra ngoài ánh sáng, nàng lại thản nhiên đối mặt, không có một chút kinh hoảng.

    Quân Mộ Khuynh, rốt cuộc nàng là người như thế nào?

    Mộ Dung Phượng Ngâm vội vã chạy tới từ đằng xa, thấy Quân Mộ Khuynh và Mộ Dung Phượng Minh đều ở đây, trên mặt lộ ra nụ cười.

    “Đại ca, Quân cô nương!” bọn họ ở đây là tốt rồi.

    “Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Phượng Minh không kiên nhẫn hỏi, hiện tại chuyện xảy ra trong thành đã khiến cho hắn không còn tâm tư đi để ý đến chuyện khác nữa rồi.

    “Tòa nhà cũ kia đã bị phá hủy, ngưởi trong đó cũng đã chết.” Mộ Dung Phượng Ngâm nghĩ nghĩ, rồi cũng nói ra.

    “Cái gì?”

    “Các ngươi biết ở trong đó có người?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nhìn bộ dáng của bọn họ, hiển nhiên là biết, có điều vì sao bọn họ không bao giờ nhắc tới, cũng không bao giờ để ý tới? Một người biến thành nửa người nửa thú, nhất định đã phải trải qua một thời gian dài mới biến thành như vậy.

    Mộ Dung Phượng Minh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trầm giọng nói: “Đó là con trai của nhị thúc ta, Mộ Dung Phượng Tường, sau khi nhị thúc chết, hắn liền tự giam mình ở trong tòa nhà đó, không ai biết hắn ở trong đó làm gì.” Có điều bây giờ đã chết rồi.

    “Nửa người nửa thú.” Thì ra là vậy.

    “Cái gì?” Mộ Dung Phượng Ngâm nghi ngờ hỏi, hắn có cảm giác nàng biết chuyện gì đó mà hắn không biết.

    “Cái người mà ngươi gọi là Mộ Dung Phượng Tường, có thể nói là hắn chết cũng không hết tội, làm người không tốt sao, cứ muốn trở thành ma thú.” Có điều cuối cùng lại bị một đạo tia chớp của Chi Chi bổ trúng, kết quả cũng không biết tại sao mình lại chết, nhất định là sẽ cảm giác mình chết oan.

    “Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Phượng Minh nghi ngờ hỏi.

    “Ta đã thấy.’

    “Hắn là ngươi giết?” Mộ Dung Phượng Ngâm nhíu này, nàng tới đó lúc nào?

    “Không phải.” đó là Chi Chi giết.

    Hai người họ tin, bởi vì Quân Mộ Khuynh không cần phải lừa họ, dù cho người là nàng giết, bọn họ cũng sẽ không nói gì, mấy năm nay, Phượng Tường làm gì, bọn họ không phải là không biết, chỉ là không nghĩ tới, hắn vậy mà lại muốn trở thành ma thú.

    Mộ Dung Phượng Ngâm biết Quân Mộ Khuynh sẽ không để ý tới chuyện của Mộ Dung thành, nhưng nhìn thấy cảnh giết chóc ở dưới, hắn vẫn mở miệng hỏi: “Quân cô nương, điều kiện gì ngươi mới chịu cứu bọn họ?” chỉ cần nàng chịu cứu, bọn họ đều nguyện ý làm.

    Quân Mộ Khuynh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Làm sao các ngươi biết ta có thể cứu được? Ta đâu có thân quen gì với ma thú!” nói cứu là cứu được sao.

    “Lần trước ngươi…”

    “Lần trước là vì có thần thú ở, linh thú đương nhiên sẽ không dám làm loạn.” Quân Mộ Khuynh đảo cặp mắt, bọn họ cư nhiên không biết, mặc dù là Hắc Dực biến về hình thái tự vệ, nhưng nó vẫn có uy áp của thần thú, không cho ma thú náo động.

    Mộ Dung Phượng Minh vội vàng nói: “Lần này ngươi cũng có thể kêu thần thú mà.”

    “Ta cũng không phải là triệu hoán sư, ngươi nói ta kêu thần thú là ta có thể kêu ra được sao? Ngươi có thấy bên người ta có con ma thú nào không?” cho dù có ba con các ngươi cũng không có thấy được, bọn họ đang ở trong không gian mặt mà.

    Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm cúi đầu, trên người Quân Mộ Khuynh hiện giờ đích thực là không có ma thú bên cạnh, vậy bây giờ phải làm gì? Chẳng lẽ cứ để ma thú phá hủy Mộ Dung thành như vậy sao?

    Ùng ùng! Lại một tòa nhà bị sập, linh thú cũng đã cao gần ba thước (3 mét), mấy toàn nhà này ở trong mắt chúng căn bản không là cái gì.

    “Phanh!”

    “A ~ cứu mạng a!”

    “Đừng mà, đừng mà!”

    Lúc tòa nhà sập, thanh âm đào tẩu la hét ở bốn phía tràn ra, đây chính là điềm báo thành sắp bị hủy.

    Thanh âm hủy thiên diệt đia vang lên ở bên ngoài, có tiếng la hét của mọi người, cũng có thanh âm phòng ốc bị phá hủy, có tiếng thú kêu mê muội, còn có cả tiếng hô khoái cảm khi trả thù được, vốn một Mộ Dung thành yên lặng, hôm nay trở nên sôi trào, giống như là muốn nổ tung vậy.

    Nhưng không ai có thể nghĩ ra được biện pháp, càng không biết phải làm thế nào.

    Mộ Dung Ngũ Vị đi tới đi lui trong Mộ Dung gia, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, đâu có ai còn có tâm trạng mà đi chế thuốc, bọn họ khẩn trương nhìn ra bên ngoài, hiện tại ma thú vẫn chưa động tới Mộ Dung gia, chúng nó muốn san bằng các chỗ khác, để Mộ Dung gia làm cái cuối cùng.

    “Tộc trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?” tất cả mọi người đều kinh hoảng nhìn Mộ Dung Ngũ Vị, hy vọng hắn có biện pháp có thể cứu bọn họ.

    Nhưng Mộ Dung Ngũ Vị sao có cách được chứ, về mặt đấu kỹ, người của Mộ Dung thành không thể sánh bằng những người khác, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng có kinh nghiệm đối chiến với ma thú, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều ma thú như vậy, hắn sao có thể có biện pháp nào.

    “Nhìn một chút xem thử trước đã.” Hắn làm gì có cách nào, mấy năm nay, toàn bộ tâm tư hắn đều đặt trên việc chế thuốc, đấu kỹ đã sớm không quan tâm, mặc dù hiện tại hắn cũng chỉ mới là thượng tôn đấu kỹ sư mà thôi.

    Ba thân ảnh ở ngoài đi vào, Quân Mộ Khuynh đi qua một bên, không hiểu tại sao bọn họ lại cứ muốn mình về Mộ Dung gia làm gì, cho dù hôm nay toàn bộ Mộ Dung thành phá hủy, thì nàng cũng không có một chút biện pháp nào khống chế ma thú kia.

    “Bên ngoài thế nào?” Mộ Dung Ngũ Vị vội vàng hỏi.

    Mộ Dung Phượng Minh hừ nhẹ một tiếng: “Còn có thể thế nào nữa, không phải là ma thú ăn thịt người thì là ma thú giết người.” nếu như không phải lúc trước phụ thân quá mềm lòng, để Phượng Tường chạy, thì cũng không có chuyện ngày hôm nay, hắn đã sớm nói là tâm tư hai cha con bọn họ giống nhau, phụ thân còn không tin.

    Người của Mộ Dung gia nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, bọn họ khẩn trương liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thanh âm sát phạt dần dần gần hơn, tiếng thê thảm kêu rên làm bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

    Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bảo bọn họ rời đi, bọn họ lại không chịu, còn có cách nào khác nữa chứ, chỉ có thể ở đây chờ chết thôi.

    “Ta khuyên các ngươi vẫn là nên rời khỏi đây đi.” Thanh âm lạnh băng truyền ra.

    Người của Mộ Dung gia rùng mình một cái, quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện Quân Mộ Khuynh tồn tại.

    Tóc đỏ, mắt đỏ! Quân Mộ Khuynh!

    “Ngươi dựa vào cái gì bảo chúng ta rời đi?” người của Mộ Dung gia mở miệng phẫn nộ nói, nơi này chính là nhà của bọn họ, bọn họ sao có thể rời đi được chứ, hơn nữa, tôt tiên đã từng lập lời thề, nếu mà ai chỉ vì muốn thoát thân mà buông tha Mộ Dung thành đào tẩu đi, vậy thì cả đời cũng không thể trở về được nữa.

    “Đúng vậy, Quân Mộ Khuynh, đừng tưởng ngươi là thiên tài song nguyên tố thì có thể làm cho chúng ta nghe lời ngươi.” Thanh âm bất mãn lại lần nữa vang lên.

    Tâm tư mọi người liền chuyển từ ma thú lên trên người Quân Mộ Khuynh, mỗi người đều lộ ra vẻ phẫn nộ, hận không thể đem người trước mặt ăn tươi nuốt sống.

    Ánh mắt lạnh lùng thoáng lên trong con ngươi, Quân Mộ Khuynh lạnh lẽo nói: “Ta bảo các ngươi rời đi là vì nhìn vào mặt mũi của Mộ Dung gia, ta lúc nào bảo các ngươi nghe lời ta?” khí tức nguy hiểm tràn ngập ở chung quanh.

    Những người ngày có phải là tự xem mình quá thông minh rồi hay không? Nàng nói như vậy là vì nhìn trên phân thượng Mộ Dung Phượng Minh chế thuốc cho nàng, hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú.

    Mọi người rùng mình một cái, không dám nói nữa, Quân Mộ Khuynh không phải là người có thể để bọn họ trêu chọc, ngũ đại gia tộc đấu kỹ đều phải cho nàng ba phần mặt mũi, chớ nói chi là Mộ Dung gia, một gia tộc sa sút đấu kỹ.

    Nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt bọn họ, trên mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một tia châm chọc.

    “Quân Mộ Khuynh, ngươi rõ ràng có thể làm cho ma thú rời khỏi Mộ Dung thành, vì sao ngươi không làm, chẳng lẽ đám ma thú này là người kêu tới, nhìn bộ dáng của ngươi kỳ quái như thế…” ánh mắt lạnh lùng làm người nọ dại ra tại chỗ, không dám nói thêm nữa.

    “Câm miệng!” Bốn thanh âm đồng thời vang lên.

    Người của Mộ Dung gia đâu dám hùa theo, thấy ánh mắt nguy hiểm kia, bọn họ cũng đã sớm sợ ngẩn người.

    “Làm cho ma thú rời đi? Tại sao ta phải làm như vậy? Ta nợ Mộ Dung thành các ngươi cái gì sao? Ma thú là ta kêu tới sao? Chứng cứ đâu?” đôi ủng đỏ chậm rãi bước tới, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi đi tới trước mặt người nọ.

    Từng bước từng bước của Quân Mộ Khuynh tới gần, người của Mộ Dung gia chậm rãi lui về phía sau, bọn họ rõ ràng cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang dần giảm xuống.

    Mà cái người vừa nói kia lại hận không thể cắn rụng đầu lưỡi của mình, vì bị kích động mà hắn nói như vậy, Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

    Mộ Dung Phượng Ngâm tức giận đi tới trước mặt người nhà mình: “Quân cô nương chẳng qua là có ý tốt, các ngươi nói như vậy là có ý gì, nếu như nàng muốn giết các ngươi, các ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.” những người này chính là một đám ngu ngốc.

    Nếu không phải là nhìn vào mặt mũi của đại ca đã chế thuốc cho, nàng đã không mở miệng, những người này cũng đã sớm chết không biết mấy lần rồi.

    Mọi người cúi đầu, không dám nhìn Quân Mộ Khuynh nữa, không khí xung quanh vẫn không có dấu hiệu tăng nhiệt độ.

    Ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, Quân Mộ Khuynh chế nhạo liếc bọn họ một cái, thế nào, không dám nói nữa? Nếu bọn họ dám nói thêm nữa, nàng không để ý làm cho trận thú triều này mãnh liệt hơn đâu.

    Mộ Dung Phượng Minh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, khuôn mặt tinh xảo băng lãnh vô cùng, con ngươi nàng như hai hầm băng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

    Đây là chuyện của Mộ Dung gia bọn họ, nàng bị oan, trong lòng không thoải mái cũng đúng thôi, chỉ là bây giờ phải làm sao mới có thể làm cho ma thú lui bước đây? Không thể để cho chúng nó cứ như vậy mà san bằng Mộ Dung thành được.

    Mộ Dung Phượng Ngâm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng thật sự là không có biện pháp sao? Vì sao mình có cảm giác, dù không có ma thú ở đây, nàng vẫn có thể khiến cho trận ma triều này tan đi, có điều hiện tại đã như thế này, nàng càng không có khả năng giúp bọn họ.

    Quân Mộ Khuynh không bỏ đi ngay mà quay lại đây cũng đã là khách khí với bọn họ lắm rồi, căn bản ở đây không có liên quan gì tới nàng, nàng có thể vung tay rời đi, có điều nói qua cũng phải nói lại, ít nhiều gì nàng cũng nợ Mộ Dung Phượng Minh một cái nhân tình, cho nên nàng mới không có bỏ đi như vậy.

    Nàng không thích thiếu nhân tình của người khác.

    Khí tức lạnh lẽo tràn ra xung quanh, người của Mộ Dung gia hận không thể tìm được một cái khe hở nào trên mặt đất để mà chui vào, không cần phải đối mặt với khí tức lạnh lẽo kia.

    Bọn họ cảm thấy, ma thú không phải là kinh khủng nhất, người trước mặt mới là khủng bố chân chính.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
    Quyển 4 - Chương 64: Ngươi còn có điều kiện!
    Nhìn thấy người của Mộ Dung thành đều chột dạ cúi đầu, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người rời đi, khuyên nàng cũng đã khuyên rồi, người ta không nghe thì cũng không thể trách nàng.

    Sống chết của Mộ Dung thành, không liên quan tới nàng, có lẽ là bọn họ có nguyên nhân gì đó mà không thể rời đi, nàng cũng không thể làm khó dễ cho bọn họ, mỗi người đều có tư duy của riêng mình, nếu người ta đã không muốn, nàng cũng không thể ép buộc được.

    Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, hắn rất muốn gọi Quân Mộ Khuynh lại, bất kể là nàng đưa điều kiện gì, mình cũng có thể đáp ứng, chỉ cần nàng có thể giải cứu Mộ Dung thành là được, có điều nàng lại không thần thú ở bên người, có thể có cách nào được chứ.

    “Tiểu Khuynh, ngươi thực sự không muốn để ý tới sao? Đây là cả một tòa thành đó.” Mà sinh tử của tòa thành này, hiện giờ đều nắm ở trong tay nàng, chỉ cần nàng muốn, Mộ Dung thành cũng sẽ không bị phá hủy.

    “Vậy thì sao?”

    Huyết Yểm thoáng cái bị nghẹn không biết nói gì, sững sờ mấy giây, rồi ngửa đầu lên trời cười to, tính cách của nàng thật là cho người ta thích mà, không đúng, phải là quá làm cho thú thích, đây mới chính là khế ước giả của Huyết Yểm nó, chuyện không muốn làm, ai cũng không nể mặt.

    Quân Mộ Khuynh vô cùng thẹn thùng, người này cười cái gì chứ?

    “Người đã chết hết một nửa.” mùi máu nồng nặc xông vào mũi, Huyết Yểm nằm ở trong không gian mặt, trên mặt mang theo nụ cười khát máu.

    Quân Mộ Khuynh lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh, chỉ mới qua một chút thời gian mà phòng ốc ở đây đã sụp đổ hơn một nửa, toàn bộ Mộ Dung thành, chỗ còn nguyên chỉ còn có Mộ Dung gia, đám ma thú kia vẫn biết chỉ có Mộ Dung gia là không làm tổn thương chúng nó.

    “Đợi sau khi chúng giết sạch toàn bộ người ở đây thì sẽ hết giận.” ngũ trảo kim long ở trong không gian mặt nói, đến lúc đó, dù cho Mộ Dung gia không có động vào nó, một khi đã giết đỏ mắt rồi thì ma thú sẽ không phân biệt bằng hữu hay kẻ thù, chỉ cần là nhân loại thì chúng nó sẽ tàn sát.

    Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười: “Vậy cũng chẳng liên quan tới ta.” Bọn họ có gan làm thì cũng có gan chịu trách nhiệm.

    “Tiểu Khuynh, thánh linh thú đã ngủ nhiều ngày như vậy, không sao chứ?” ngũ trảo kim long nghi ngờ hỏi, ngủ mấy ngày mấy đêm như thế, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, sẽ không có việc gì chứ? Đạo tia chớp hai ngày trước, làm cho cả nó cũng kinh ngạc.

    Quân Mộ Khuynh phân ra một chút tinh thần lực dò xét không gian, Chi Chi vẫn còn ngủ say, xem ra sẽ có một khoảng thời gian không tỉnh được.

    “Nàng sẽ không có việc gì, hẳn là do hai ngày trước không nắm được lực lượng của tia chớp nên mới như vậy.” một đạo tia chớp có thể đem một người đánh chết, lực lượng mạnh tới cỡ nào mới được như vậy, Chi Chi không ngủ mới là lạ, có điều sau khi tỉnh lại, nàng nhất định sẽ đòi ăn.

    Ngũ trảo kim long cũng thẹn thùng, một vật nhỏ như thế, vậy mà có thể thả ra một tia chớp hung mãnh như vậy, nửa người nửa thú kia cứ như vậy mà chết trên tay nàng.

    Không có ai nói chuyện nữa, không gian chậm rãi an tĩnh lại, thân ảnh đỏ rực chậm rãi đi trên đường, nàng không kinh hoảng như người khác, ở bên trong sự hỗn loạn này, dù cho có ma thú đuổi theo ở phía sau, nàng vẫn cứ yên lặng lạnh nhạt đi qua như vậy, không có ma thú nào dám ngăn cản bước đi của nàng.

    Thân ảnh đỏ rực ở trong tình cảnh hỗn loạn đặc biệt sáng chói, khóe miệng Quân Mộ Khuynh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, con ngươi đỏ đậm lại vô cùng băng lãnh, không có một chút nhiệt độ, uy áp của cường giả tỏa ra bốn phía, không có một ma thú nào dám tới gần nàng nửa bước.

    Huyết Yểm ngồi ở trong không gian mặt, phân ra một chút tinh thần lực theo dõi bên ngoài, không khỏi chậc một chút, này cũng quá trâu đi.

    Quân Mộ Khuynh đi ở giữa đám ma thú bạo đọng, thân thể thon nhỏ chậm rãi, nàng có sự bình tĩnh không ai có thể có được, làm người ta chỉ mới liếc mắt một cái là không thể bỏ qua được sự hiện diện của nàng, trên người nàng tản ra khí tức cường đại, vờn quanh xung quanh thân thể, làm tất mọi người kinh sợ, ánh mắt lạnh lùng lạnh lẽo, khóe miệng có nụ cười như có như không làm cho mọi vật đều ảm đạm, làm cho người ta xấu hổ không thôi.

    Nàng cứ như vậy đi qua, ma thú đều nhao nhao nhường đường cho nàng, không dám tạo một chút thương tổn cho nàng.

    Vốn mấy người còn đang kinh hoảng, thấy một màn như vậy đều ngây ngốc tại chỗ, nhìn thân ảnh đỏ đậm kia, ở giữa thú triều, nàng lại như đi dạo trên đường cái vậy, không hề quan tâm tới nguy hiểm ở xung quanh..

    Người sửng sốt đều dừng bước, ma thú đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp giẫm lên người người nọ, lại tiếp tục đuổi theo mục tiêu tiếp theo.

    Sau đó, cho dù có người nhìn thấy thân ảnh của Quân Mộ Khuynh cũng không có ai dám dừng bước lại, ma thú không dám động tới nàng nhưng bọn họ ma thú vẫn giết không tha.

    Có điều người này thật là quá biến thái rồi, ma triều khủng bố như thế mà nàng có thể yên lặng đi qua được như vậy, một chút chuyện cũng không có.

    “Cứu mạng!”

    “A! Đừng giết ta! Đừng giết ta!”

    “Mộ Dung gia chủ, cứu mạng, chúng ta không dám nữa!”

    Thanh âm la hét không hẹn mà cùng vang lên từ bốn phương tám hướng, nhưng không có ai đáp lại bọn họ, trong thành nhanh chóng biến thành một mảnh bừa bãi, phòng ốc sập, có nơi mặt đất cũng bị nứt, ở đây giống như đang gặp phải một trận động đất lớn, chính xác mà nói, ma thú bạo động lần này còn muốn khủng bố hơn so với động đất bình thường, tất cả mọi thứ đều bị đạp loạn bát tao.

    Nếu là động đất, còn có thể có chỗ trốn, nhưng đối mặt với thú triều, bọn họ không thể trốn, cũng không có chỗ trốn, tất cả đều bị phá hủy không theo một quy luật nào, không biết lúc nào sẽ có một ma thú xuất hiện ở trước mặt ngươi, nuốt ngươi vào trong bụng.

    Tử vong đáng sợ nhất chính là lúc ngươi biết tử vong đã tới, sự sợ hãi đó sẽ bao phủ ngươi, nhìn người khác chết đi trước mặt, không biết mặc kệ mình chạy tới đâu, kết quả cuối cùng cũng sẽ chết như vậy, đó mới chính là đáng sợ nhất.

    Nhìn những người này chạy băng băng xung quanh, nhưng đa số đều không chạy ra khỏi thành, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh có chút khó hiểu, chẳng lẽ thật sự là có cái gì đó làm cho những người này mặc dù chạy như thế nào cũng sẽ không chạy ra khỏi thành?

    Cho dù có cái gì đó thật thì cũng chẳng phải là chuyện của nàng, thân thể nhẹ nhàng đi lên không trung, đem sự ồn ào náo động ném ở sau lưng.

    Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên ở Mộ Dung thành, không ai biết ở trong Mộ Dung thành xảy ra chuyện gì, thôn trấn xung quanh nhìn thấy một bầu trời bụi bặm, còn có tiếng kêu thét thê lương thảm thiết, đều chạy tới.

    Bọn họ đi tới cửa thành cũng không dám đi vào nửa bước, ma thú gào thét, chà đạp, hủy diệt, nhân loại kêu gào, hét chói tai, kêu cứu, chính là dấu hiệu cho thấy tòa thành này đang chuẩn bị diệt vong, bọn họ làm sao dám đi vào chứ.

    Ai cũng không biết ở trong Mộ Dung thành xảy ra chuyện gì, chỉ biết là có rất nhiều ma thú đang phá hủy Mộ Dung thành.

    Rống!

    Rầm rầm!

    Thanh âm ma thú rống giận kèm theo đất núi rung chuyển, giống như muốn dời núi lấp biển, người ở phía ngoài thấy tình huống bên trong, đều run sợ, đâu còn tâm tư mà đi cứu người nữa, bọn họ đã từng vì ở gần Mộ Dung thành mà hài lòng, hiện tại, lại chỉ hi vọng ma thú phá hủy Mộ Dung thành xong sẽ không đi phá chỗ khác nữa.

    Thanh âm núi lở đất rung vang lên ở bên ngoài Mộ Dung gia, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, chân run đứng không vững đều ngồi xổm xuống đất, không dám bước nửa bước, lại càng không dám bước ra khỏi Mộ Dung gia.

    Sắc mặt ba cha con nhà Mộ Dung đều vô cùng trầm trọng, ma thú giống như thiên binh vạn mã, toàn lực xông kích, chạy tới, bọn họ lại không có biện pháp nào, chẳng lẽ phải ở đây chờ chết sao?

    Không, Mộ Dung thành sao có thể bị hủy diệt được, bọn họ không cho phép Mộ Dung thành bị hủy diệt.

    Mộ Dung Phượng Ngâm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện này chỉ có Quân Mộ Khuynh mới có thể giúp được: “Đại ca, hay là chúng ta đi tìm Quân cô nương đi.” Nàng có thể giải nguy cho Âm Nguyệt thành, hiện tại nhất định cũng sẽ có cách giúp Mộ Dung thành.

    Tiêu Càn Khôn gật gật đầu: “Ta cũng đồng ý cách nhìn của Phượng Ngâm.” Nàng thần kỳ như vậy, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.

    Mộ Dung Ngũ Vị nhíu mày, Quân Mộ Khuynh có thể làm cho hắn nhìn với một cặp mắt khác là không sai, nhưng mà nhiều ma thú như vậy, một đứa bé như nàng có thể làm được gì? Sao nàng có thể giải quyết được.

    Mộ Dung Phượng Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn biết chỉ có Quân Mộ Khuynh mới có thể giải quyết được chuyện này, tử vong đảo nàng có thể đi qua được, có thể làm cho Thánh Thú nghe lệnh, huống chi chỉ là mấy linh thú này, chỉ là, lần này nàng sẽ ra tay giúp đỡ sao?

    “Đi.” Mộ Dung Phượng Minh trầm giọng nói, cho dù Quân Mộ Khuynh muốn điều kiện gì, chỉ cần nàng nguyện ý cứu Mộ Dung thành, hắn cũng sẽ đáp ứng, hiện tại trừ cách này ra cũng không còn cách nào khác cả.

    Người của Mộ Dung gia thấy Mộ Dung Phượng Minh đi ra ngoài, dường như thấy được hy vọng sống, bọn họ tin tưởng rằng nhất định sẽ không có chuyện gì, Mộ Dung thành nhất định sẽ không có chuyện gì.

    Mộ Dung Phượng Ngâm thấy đại ca đáp ứng đi tìm Quân Mộ Khuynh, vẻ trầm trọng trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, lập tức đi nhanh theo.

    Tiêu Càn Khôn không đi theo, hắn bình tĩnh đứng ở Mộ Dung gia, nhìn lên trời, không biết đang suy nghĩ gì.

    Ở ngoài Mộ Dung thành, Quân Mộ Khuynh ngồi trên một cành cây của cây đại thụ to trước cổng thành, có vài phần lười biếng, trong lúc lơ đãng, con ngươi đỏ đậm nhìn thấy ở xa xa có hai thân ảnh đi tới, miệng khẽ cong.

    “Quân Mộ Khuynh!” Mộ Dung Phượng Minh vội vã đi tới, thấy người nằm trên cây, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nàng đã sớm biết bọn họ sẽ tìm tới nàng sao?

    Quân Mộ Khuynh tựa lên thân cây to, không có động tác gì: “Các ngươi muốn đi sao?”

    “Không phải.” Mộ Dung Phượng Minh lắc đầu, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi.

    “Vì sao ngươi không đi?” Mộ Dung Phượng Ngâm nghi ngờ hỏi, không phải nàng muốn về sớm một chút để cứu chủ mẫu Quân gia sao? Vì sao lại không đi?

    Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói: “Ta vốn định đi rồi, có điều một màn kịch hay như thế mà không xem thì đúng là lãng phí, hơn nữa, ta đi cũng không cần nhiều thời gian lắm.” Mộ Dung thành chỉ còn lại mỗi Mộ Dung gia, cũng sắp không chống cự nổi, Mộ Dung gia cũng sẽ bị hủy diệt, nàng cũng không vội.

    Sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh đại biến, tức giận trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ngươi ở lại đây là vì muốn xem kịch!” nàng biến cảnh Mộ Dung thành hủy diệt thành một màn kịch hài sao.

    “Nếu không thì sao chứ?”

    “Quân Mộ Khuynh, ngươi…”

    Mộ Dung Phượng Ngâm vội vàng kéo Mộ Dung Phượng Minh lại, không cho hắn nói thêm gì nữa: “Quân cô nương, vì sao ngươi lại nói là xem kịch?”

    “Mộ Dung gia các ngươi tự nhận mình là luyện dược sư, tính cách cao ngạo, chẳng thèm để ý tới mọi thứ xung quanh, việc ma thú bị bắt, các ngươi càng chưa từng để ý, chuyện này, từ đầu tới đuôi không phải đều là kịch sao?” chuyện này, Mộ Dung gia bọn họ đương nhiên cũng sẽ không thoát liên quan.

    Những từ những câu không nhanh không chậm đập vào trong lòng hai người, đúng, đời Mộ Dung gia nào cũng có luyện dược sư cao cấp xuất hiện, tính cách bọn họ đều cao ngạo hơn mấy lần so với những luyện sư khác, những chuyện này, Quân Mộ Khuynh chỉ mới tới đây có mấy ngày, sao nàng có thể thấy được.

    Sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm đều cứng đờ, bởi vì từng câu từng chữ của Quân Mộ Khuynh đều không hề sai một chút.

    “Quân Mộ Khuynh, chỉ cần ngươi cứu Mộ Dung thành, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.” Mộ Dung Phượng Minh trầm giọng nói, mặc kệ thế nào đi nữa thì cũng không thể để nó xảy ra tiếp tục được, Mộ Dung thành sắp sập tới nơi rồi, trên trăm con ma thú rất nhanh là có thể phá hủy nội thành rồi.

    Quân Mộ Khuynh cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Ta cứu Mộ Dung thành? Quân Mộ Khuynh chẳng qua chỉ là một song nguyên tố đấu kỹ sư mà thôi, chẳng tính là thứ gì cả.” người của Mộ Dung gia còn có một cái bệnh nặng nhất chính là bệnh khinh thường đấu kỹ sư, nếu không vừa rồi, người kia cũng sẽ không dám làm càn.

    Sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh cứng đờ, nàng đem lời của con cháu Mộ Dung gia, tăng thêm ngữ khí rồi trả về cho hắn, chỉ là, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ Quân Mộ Khuynh chỉ là một song nguyên tố đấu kỹ sư.

    Ban đầu hắn muốn giết nàng thật, nhưng sau khi biết Quân Mộ Khuynh có thực lực bất phàm, hắn liền không dám khinh thường người trước mắt, nàng cũng không để cho bất kì kẻ nào xem nhẹ nàng.

    Những người đó không biết cho nên mới dám nói bậy như vậy.

    Mộ Dung Phượng Ngâm nghe Quân Mộ Khuynh nói mình chỉ là một song nguyên tố đấu kỹ sư, thiếu chút nữa không thổ huyết, song nguyên tố đấu kỹ sư còn là chính là sao? Thương Khung đại lục có mấy người có thể giống như nàng? Hơn nữa, thực lực của nàng sâu không lường được, có thể khẳng định là nhất định ở trên bọn họ.

    Ngũ đại gia tộc đều phải nhường cho nàng ba phần mặt mũi, có thần thú, nhân vật truyền kỳ có tới hai người là sư phụ của nàng, lão sư luyện khí đã tới địa hỏa cấp bậc, nói không chừng hiện tại đã là thiên hỏa, nàng còn nói nàng không tính là cái gì!

    Còn có ai có thể khủng bố hơn nàng nữa?

    Mộ Dung Phượng Ngâm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trong con ngươi lờ mờ lộ ra một vẻ kiên định, hắn chắp tay lại, vô cùng trang trọng, cúi người cúi đầu: “Quân cô nương, chỉ cần ngươi nguyện ý cứu Mộ Dung thành, từ nay trở đi, Mộ Dung Phượng Ngâm sẽ vì cô nương mà làm bất cứ chuyện gì.”

    “Ta chẳng thèm ngươi làm việc cho ta đâu.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, làm bất cứ chuyện gì, nàng mới không hiếm lạ chuyện đó.

    Mộ Dung Phượng Ngâm thấy Quân Mộ Khuynh không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay, cũng không nói gì thêm nữa, như vậy mà Quân Mộ Khuynh không chịu đáp ứng hắn, hắn thật sự không nghĩ ra được có cách nào có thể để cho nàng ra tay.

    “Quân Mộ Khuynh.” Mộ Dung Phượng Minh mở miệng kêu lên, ngữ khí không mạnh cũng không ngạnh như vừa rồi.

    “Nói.”

    “Ngươi nói, lần trước ngươi cứu Âm Nguyệt thành là vì ở đó có người mà ngươi quan tâm?” trên mặt Mộ Dung Phượng Minh lộ ra một nụ cười, dường như hắn biết được biện pháp làm cho Quân Mộ Khuynh đồng ý.

    “Cứ xem là vậy đi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, hắn muốn nói gì?

    “Vậy nếu như ta đem Mộ Dung thành đưa cho ngươi, ngươi có thể cứu Mộ Dung thành hay không?” suy nghĩ một lúc, Mộ Dung Phượng Minh vẫn đem lời trong lòng nói ra.

    Quân Mộ Khuynh nhíu mày, đem Mộ Dung thành cho nàng, này thật đúng là một hấp dẫn không nhỏ, có điều…

    “Chỉ cần ngươi đáp ứng, Mộ Dung gia có thể nghe theo mệnh lệnh của ngươi, ‘dược lò’ cũng sẽ là sản nghiệp của ngươi, ngươi sẽ có thêm nguồn linh đan dùng không bao giờ hết.” Mộ Dung Phượng Minh nói cho hết lời.

    Mộ Dung Phượng Ngâm liền sững sờ cứng tại chỗ, đây vẫn là chuyện hắn muốn làm, nhưng vì sợ đại ca sẽ không đồng ý nên mới không dám nói, có điều, đại ca sao có thể cam tâm tình nguyện làm việc cho người khác chứ, hắn là người tâm cao khí ngạo mà.

    “Hửm?” có chút ý tứ.

    Nhìn nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Minh tiếp lời: “Nếu như ngươi không tin, ta có thể lập thệ.”

    “Ta cũng có thể lập thệ.” Mộ Dung Phượng Ngâm lập tức nói theo, thời gian đã không thể kéo dài được hơn nữa, hiện tại chỉ sợ là Mộ Dung gia đã bị tấn công rồi.

    “Điều kiện này nghe không tệ.” Quân Mộ Khuynh ngẫm nghĩ gật gật đầu.

    Mộ Dung Phượng Minh khóe miệng không ngưng giật giật, nếu là người khác, nghe thấy Mộ Dung thành sẵn sàng vì nàng chế đan dược đã sớm nhận lời rồi, làm sao sẽ giống như Quân Mộ Khuynh bây giờ, không những không lập tức đáp ứng mà còn phải suy nghĩ, nhìn bộ dáng của nàng giống như là rất ghét bỏ vậy.

    Mặc dù Mộ Dung thành coi như bị phá hủy, nhưng chỉ cần nửa năm là có thể trở lại như lúc trước, còn có Mộ Dung gia tộc sẵn sàng vì nàng luyện chế đan dược, chẳng lẽ nàng còn không biết đủ sao.

    Nhưng mà Quân Mộ Khuynh lại không phải là người thường, nàng đương nhiên không đơn giản đáp ứng điều kiện này.

    Đôi mắt đỏ đậm ngẫm nghĩ nhìn Mộ Dung thành ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tươi cười, nhưng cái tươi cười này lại chứa đựng vẻ nguy hiểm vô cùng, làm cho người ta không đoán ra được nàng đang nghĩ gì.

    “Chậc chậc, tiểu Khuynh, hấp dẫn không nhỏ nha.” Huyết Yểm lắc đầu nhẹ chậc, nhân loại đúng là điên cuồng hơn so với ma thú, vì muốn nàng ra tay, ngay cả điều kiện khó khăn như vậy cũng đều đáp ứng ra.

    Quân Mộ Khuynh không nói gì, vì sao nàng có cảm giác là ngay từ đầu Huyết Yểm đã đoán được người Mộ Dung thành sẽ làm như vậy.

    “Đây là lý do mà ngươi bảo ta ở lại chờ sao?” Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại.

    “Ta chỉ biết là bọn họ sẽ tới tìm ngươi, có điều lại không ngờ tới bọn họ lại đưa ra điều kiện mê người đến vậy.” đem toàn bộ Mộ Dung thành đưa cho nàng, vậy chẳng phải tiểu Khuynh sẽ trở thành một thành chủ hay sao, hơn nữa còn có thể ra lệnh cho Mộ Dung gia, vậy không phải tương đương với việc nàng có nguồn cấp linh đan bất tận sao.

    Một điều kiện hấp dẫn như vậy, nếu là người khác đã sớm đồng ý rồi, có mấy ai có thể bình tĩnh đối mặt, còn lưỡng lự giống nàng như bây giờ chứ, cho nên mới nói, cầm thú chính là cầm thú, không thay đổi được.

    Trên trán Quân Mộ Khuynh trượt xuống vài đường hắc tuyến, nàng cứ thắc mắc sao Huyết Yểm lại cứ một hai bảo nàng ở lại, thì ra là sớm biết người Mộ Dung thành sẽ đưa ra điều kiện gì để tìm đường sống cho Mộ Dung thành, chỉ có điều, điều kiện này, thực sự là rất hấp dẫn.

    Mộ Dung Phượng Minh thấy Quân Mộ Khuynh nhìn về Mộ Dung thành, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng vẫn không nói gì cả, còn tưởng là nàng không chấp nhận.

    “Tới như vậy mà ngươi cũng không đáp ứng sao?” nữ nhân chết tiệt! Hắn cũng đã phải nhún nhường ăn nói khép nép, ngay cả Mộ Dung thành cũng đều đưa cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa.

    Cái thái độ quái gì vậy, còn dám nói Mộ Dung gia đều sẽ nghe lệnh nàng.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
    Quyển 4 - Chương 65: Ngươi còn có điều kiện! 2
    Nhìn bộ dáng Mộ Dung Phượng Minh, Quân Mộ Khuynh bĩu môi, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.

    “Ngươi đáp ứng!” trên mặt Mộ Dung Phượng Minh lộ ra vẻ kích động.

    “Bảo ta đi cứu Mộ Dung thành, không phải là không thể.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, đáp ứng chứ, không dễ gì có được một điều kiện như vậy.

    “Ngươi còn có điều kiện?” Mộ Dung Phượng Minh quả thực muốn nhảy lên, cả Mộ Dung thành cũng đều đưa cho nàng rồi, nàng còn muốn thế nào nữa.

    Quân Mộ Khuynh trợn mắt, nàng còn chưa nói là chuyện gì, hắn kích động như vậy làm gì chứ.

    Mộ Dung Phượng Ngâm ho nhẹ một cái, kéo đại ca đang kích động lại, bọn họ đến bây giờ cũng không biết được trong lòng Quân Mộ Khuynh đang nghĩ cái gì, đôi mắt băng lãnh kia mặc kệ lúc nào cũng không có một gợn sóng, đại ca kích động như vậy, nhỡ đâu nàng đổi ý thì phải làm sao bây giờ.

    Mộ Dung Phượng Minh cắn răng, đem Mộ Dung thành đưa cho nàng, hắn cũng đã cho, còn có chuyện gì là không thể đồng ý được chứ: “Nói đi.” Hắn hít sâu một hơi, chỉ sợ nếu mình không kiềm chế được chắc sẽ phát điên mất.

    “Ta không muốn Mộ Dung thành sẽ tiếp tục luyện chế đan dược khống chế ma thú nữa, từ giờ trở đi, Mộ Dung thành chế thuốc nhưng cũng không thể bỏ lơ rèn luyện đấu kỹ.” nàng cũng không muốn chuyện này sẽ xảy ra thêm một lần nữa.

    “Chúng ta đáp ứng.” hai huynh đệ Mộ Dung lập tức trăm miệng một lời.

    “Tốt, lập thệ đi!”

    Cái gì?

    “Đối với những kẻ hứa bằng lời, ta tin thiên địa quy luật hơn.” Cứ việc thiên địa quy luật với nàng còn có chút ân oán, nhưng tốt xấu gì nó cũng có được một điểm tác dụng này.

    Mộ Dung Phượng Minh trầm mặt xuống, “Được.” cái gì cũng đã đáp ứng, còn sợ gì một lời thề nữa chứ.

    “Ta Mộ Dung Phượng Minh. Ta Mộ Dung Phượng Ngâm. Hôm nay chỉ thiên lập thệ, đem Mộ Dung thành đưa cho Quân Mộ Khuynh, từ nay về sau, Mộ Dung gia sẽ nghe theo lệnh của Quân Mộ Khuynh, nếu trái lời thề, sẽ bị nghiền xương thành tro.” Sau khi lời thề vừa dứt, hai tia sáng màu bạc liền hạ từ trên trời xuống, bay thẳng vào thân thể hai người, thiên địa quy luật hình thành.

    Nghe thấy lời thề của hai người, Quân Mộ Khuynh hài lòng gật gật đầu: “Nếu đã vậy thì đi thôi.”

    “Chậc chaạc, ta còn tưởng ngươi sẽ không cần Mộ Dung thành chứ.” Huyết Yểm ở trong không gian mặt nói, nhìn bộ dáng thờ ơ của nàng, hắn mém chút nữa tin là nàng sẽ không đáp ứng.

    Quân Mộ Khuynh bĩu môi, nói: “Thật ra ta cũng không muốn đáp ứng đâu, có điều nghĩ kĩ thì có một kho đan dược miễn phí, hơn nữa còn là xài không bao giờ hết, sao có thể không nhận được chớ.”

    “Cũng đúng.” Huyết Yểm gật gật đầu.

    Thấy Quân Mộ Khuynh cuối cùng cũng đồng ý, Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn là nàng đồng ý, nếu như nàng không đồng ý thực sự không biết còn có thể có biện pháp nào mới có thể làm cho nàng đáp ứng giúp nữa.

    “Mộ Dung thành cũng bị hủy không sai biệt rồi đi.” Đứng trên không trung, thanh âm lạnh lẽo vang lên.

    “Đại khái là đã hủy tới Mộ Dung gia rồi.” Mộ Dung Phượng Ngâm liếc mắt nhìn khuôn mặt đen thui của đại ca, nói khẽ, hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, bọn họ đã lập thệ rồi, thiên địa quy luật, không thể vi phạm.

    Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, không nhanh không chậm đi về phía Mộ Dung thành, so với sự bình tĩnh của nàng, Mộ Dung Phượng Minh lại vô cùng nôn nóng, rốt cuộc nàng có đem Mộ Dung thành để vào trong lòng không vậy?

    Ông trời thật biết cách trêu ngươi con người, hắn cư nhiên đã biến thành thuộc hạ của nàng.

    Quân Mộ Khuynh bước chậm rãi trên không trung, uy áp trên người từ từ phóng ra mạnh mẽ, nguyên tố không gian vốn đang yên lặng đột nhiên sôi trào lên, khí tức cường đại lấy nàng làm trung tâm, tản ra khắp bốn phía.

    Cảm giác này làm cho Huyết Yểm ở trong không gian mặt sững sờ, lại là cảm giác này, tại sao có thể như vậy chứ.

    Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm cũng cảm giác được khí tức cường đại này, nhìn người đang chậm rãi đi tới, bọn họ không khỏi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn người đang đi lại ở trước mặt.

    Cao thủ uy áp, chỉ là khí tức uy áp này, có một chút khác biệt so với cao thủ khác, Quân Mộ Khuynh chẳng lẽ định dùng uy áp của chính mình làm cho ma thú ngoan ngoãn dừng tay hay sao? Điều này sao có thể.

    Một Mộ Dung thành phồn hoa ngày trước, hiện tại chỉ còn lại là một bãi phế tích, ma thú phong tỏa hết cả tòa thành, bên trong nội thành còn rất nhiều người chưa chết, ma thú vẫn đang không ngừng giết chóc, chúng đã giết đỏ mắt rồi, chỉ cần là nhân loại, bất luận tốt xấu, chúng đều giết không tha.

    Thân ảnh đỏ đậm ưu nhã đi ở trên không trung, Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn những gì đang diễn ra ở dưới mặt đất, chỉ lộ ra một nụ cười lạnh lùng, những người này hiện tại đã biết sai rồi sao?

    “Các ngươi đều thả uy áp ra hết đi.” Quân Mộ Khuynh trầm giọng nói, nàng không phải là ma thú, dù cho có lợi hại hơn đi nữa thì cũng không thể làm cho ma thú nghe mệnh lệnh của nàng, một cái còn có thể, mười cái cũng không sao, nhưng mà mấy trăm con thế này thì vẫn là không được.

    Quân Mộ Khuynh cũng không phải là không gì làm không được, nàng biết thực lực của mình tới đâu, sẽ không lỗ mãng đi làm những chuyện làm không được.

    Ngũ trảo kim long thở dốc nói: “Không biết vì sao ở trong không gian mặt có một luồng lực lượng rất mạnh đang áp chế ta.” Nó cũng muốn phóng ra uy áp, chỉ là, lúc này nó không thể làm gì được.

    Sắc mặt Quân Mộ Khuynh cứng đờ, không phải là lúc này lại xảy ra chuyện gì đi. Bọn Phong Nhận, Bá Hiêu không có ở đây, nàng có ba ma thú thuần huyết thống, nhưng cũng chỉ có thể dùng được hai cái a, Chi Chi bây giờ còn đang ngủ.

    “Huyết Yểm, ngươi thì sao?” không phải lúc này nó cũng bị đi.

    “Ta cảm giác được cổ lực lượng này ở trên ta.” Huyết Yểm mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây lại là sự thật, đáng ghét! Nó thể nhưng đường đường là thuần huyết thống…, sao có thể thua được cổ lực lượng này chứ.

    Sắc mặt Quân Mộ Khuynh cứng đờ, nhìn bộ dáng giãy giụa của chúng nó, nàng thật không biết phải nói sao, nàng không nói gì ngửa mặt lên trời, ông trời sẽ không chơi nàng lúc này đấy chứ.

    Cho dù như vậy, Huyết Yểm vẫn phóng ra uy áp của ma thú cao cấp, cường đại khí tức ở trên người Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên phát ra.

    Ma thú đang bạo động trên mặt đất, lập tức cảm giác được cổ lực lượng này, lực cờng cường đại làm chúng nó không tự chủ mà dừng bước, ngừng động tác trên tay, dại ra, ngẩng đầu nhìn lên trời.

    Không ít ma thú đã dừng lại, nhưng còn một số ít ma thú dường như không cảm nhận được uy áp của ma thú cao cấp, một chút cũng không thèm để ý, chúng nó còn đang không ngừng tàn sát những người xung quanh, người của Mộ Dung thành vừa mới tập trung lại lập tức bị đánh bay tứ táng.

    Huyết Yểm hừ nhẹ một cái, uy áp càng nặng, trực tiếp làm những ma thú đang dừng lại cảm thấy hít thở không thông, thân thể cũng bắt đầu từ từ run rẩy.

    Chúng nó khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên trời, uy áp này là của cao cấp ma thú, hơn nữa còn là… là cái gì? Ở sâu trong tiềm thức của chúng nó, chỉ biết là uy áp của ma thú tỏa ra, là một ma thú có huyết thống cực kỳ thuần khiết, nhưng là ma thú gì thì chúng nó không biết, mà cũng không biết được.

    “Hừ! Chỉ là linh thú cấp bậc huyễn thú mà còn muốn biết thân phận bản thú, các ngươi xứng sao!” Huyết Yểm lạnh lùng nói, thanh âm lạnh băng truyền ra từ trong không gian mặt, thanh âm kia mang theo uy áp cường đại, làm các ma thú đứng trên mặt đất trực tiếp té xuống đất, bịt lỗ tai lại, không ngừng lăn lóc.

    Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm đứng ở xa xa, chỉ nghe một tiếng rống đinh tai nhức óc, sau lại chẳng nghe thấy gì nữa.

    Bọn họ âm thầm kinh ngạc, trên người Quân Mộ Khuynh vậy mà sẽ có lực lượng lợi hâị như vậy, nhìn ma thú ở trên mặt đất vừa lăn lộn vừa la hét, bọn họ mới biết một tiếng rống vừa rồi có uy lực mạnh cỡ nào, có thể làm cho ma thú cảm thấy đinh tai nhức óc, ngã lăn trên mặt đất.

    “Rống!” có ma thú không muốn phục tùng cổ lực lượng này, chúng nó ngửa đầu lên trời rống, muốn xé nát lực lượng vờn quanh mình.

    Những ma thú ngay từ đầu không ảnh hưởng bởi uy áp của Huyết Yểm càng trở nên hung ác và điên cuồng hơn, cường đại uy áp đúng là đã làm chúng nó dừng lại việc giết người, nhưng lại làm cho chúng nó càng hung ác hơn, mắt chúng dần dần biến thành màu đỏ, ngay cả tròng mắt màu trắng ở xung quanh cũng hiện rất nhiều tơ máu màu đỏ, chúng nó tức giận trừng mắt nhìn thân ảnh màu đỏ trên trời.

    Những ma thú có thể bay được lập tức vỗ cánh, nhanh chóng bay về hướng Quân Mộ Khuynh.

    Quân Mộ Khuynh không biết những ma thú này cảm giác được uy áp của Huyết Yểm lại trở nên hung mãnh và tàn bạo, nhưng nàng không bao giờ thả lỏng cảnh giác, nực cười, ngay cả uy áp của Huyết Yểm làm cho chúng nó sợ, rất muốn phản kháng, toàn thân run rẩy, chúng vẫn muốn tấn công nàng.

    “Cẩn thận!” phía sau truyền đến thanh âm cảnh cáo.

    Thân ảnh đỏ đậm nhanh chóng né tránh được công kích của ma thú, lúc này kim long ở trong không gian mặt lại mở miệng lần nữa.

    “Đám ma thú này đã muốn biến đổi thành mãnh thú rồi, nếu như chúng nó không ngừng giết chóc nữa, chỉ sợ là không thể lưu lại được một ai.” Kim long cho tới bây giờ vẫn chưa cảm thấy mình nhếch nhác đến vậy, lực lượng kia quá mức cường đại, làm cho nó không thể làm gì được.

    Lực lượng này tuyệt đối không thể đến từ bọn mãnh thú kia, dù cho những mãnh thú kia có bản lĩnh hơn nữa cũng chỉ là linh thú mà thôi, không thể hạ uy áp với nó được.

    Quân Mộ Khuynh gật đầu, may mắn là Huyết Yểm vẫn còn có thể ra tay được, nếu không, ma thú này tiếp tục bạo động, chúng nó cuối cùng cũng sẽ chết, là bị nàng giết chết.

    Một khi ma thú biến thành mãnh thú, như vậy trong mắt chúng nó chỉ biết giết chóc mà thôi, không còn biết gì nữa, cũng chẳng nhớ gì nữa, chúng nó tấn chức nhờ vào việc giết chóc, đẳng cấp càng cao càng khó đối phó.

    “Mãnh thú thì phải làm sao đây?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi.

    “Những ma thú biến chuyển thành mãnh thú nhất định phải giết chết, tiểu Khuynh, hiện tại ngươi đi xuống, ta sẽ nói cho ngươi biết đâu là mãnh thú, chỉ cần giết mãnh thú, những ma thú kia sẽ không bạo động nữa.” Huyết Yểm nghiêm túc nói, trong giọng nói không còn vẻ kiêu ngạo trước đây.

    Quân Mộ Khuynh gật gật đầu: “Được, vậy ta đi xuống trước.”

    “Mãnh thú là do ma thú biến chuyển thành, ma thú này là do bị nhân loại bức điên rồi, chúng nó muốn phản kháng cho nên mới dần dần biến thành mãnh thú.” Kim long lại giải thích lần nữa, thật ra ma thú này cũng là thân bất do kỷ mà thôi, chúng nó đã chuyển biến thành mãnh thú, muốn ngăn cản chúng nó giết người thì chỉ còn cách giết chúng mà thôi.

    “Ta biết.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, cần phải giết ma thú trước mắt này đã.

    Ma thú phản kháng chiếm hết một phần ba, nếu như muốn giết hết, có nghĩa là phải giết hơn một trăm con, xem ra là sắp có một trận đánh ác liệt rồi.

    Đối mặt với tình huống này, nàng chẳng những không hoảng loạn mà trên mặt còn lộ ra một nụ cười khát máu, trong thân thể nàng máu chiến đấu đang sôi sùng sục mới lên tấn công, Quân Mộ Khuynh cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, con ngươi đỏ đậm nhìn ma thú ở dưới đất càng thêm đỏ hơn.

    Huyết Yểm trong không gian cũng lộ ra nụ cười khát máu: “Lần này, chúng ta kề vai chiến đấu.”

    “Được!” Quân Mộ Khuynh gật đầu, nàng cảm giác lực lượng trên thân thể càng mạnh, không biết từ lúc nào, một trường đao sắc bén màu đỏ tươi như máu đã xuất hiện trên tay nàng, trên thanh đao còn phát ra ánh sáng đỏ.

    “Đây là?”

    “Đây là ta đưa cho ngươi.” Huyết Yểm cười nhạt nói, vật này nó vốn nên đưa cho nàng sớm hơn.

    “Cảm ơn!” Quân Mộ Khuynh mỉm cười, thân ảnh đỏ đậm lập tức nhảy vào trong đám ma thú đang bạo động.

    “Quân Mộ Khuynh!” Mộ Dung Phượng Minh bắt đầu hối hận, thì ra bên người Quân Mộ Khuynh thật sự không có thần thú đi theo, vậy thì làm sao nàng có thể đối phó với đám ma thú này đây, đây không phải là muốn hại nàng sao? Dù cho nàng là đấu kỹ sư song nguyên tố đi chăng nữa thì cũng không thể đối phó với nhiều ma thú như vậy, một mình nàng sao có thể chứ.

    Mộ Dung Phượng Ngâm đứng ở một bên, nắm chặt nắm đấm, có thể thấy được hắn đang rất lo lắng cho Quân Mộ Khuynh không kém hơn Mộ Dung Phượng Minh tí nào.

    Quân Mộ Khuynh nhảy vào trong đám ma thú mới biết được, cái gì gọi là mãnh thú, chúng đúng là linh thú, nhưng lực lượng kia so với linh thú bình thường còn lợi hại hơn nhiều.

    Ma thú bình thường, khi thấy Quân Mộ Khuynh đều vô cùng sợ hãi, chỉ có mãnh thú mới liều lĩnh xông lên, muốn xé nát nàng, đem lực lượng trên người nàng xé tan, Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đứng tại chỗ, nắm trường đao mà Huyết Yểm cho nàng, không để mãnh thú kịp phản ứng đã chém ra một kiếm mang theo tia sáng nhàn nhạt.

    Tia sáng kia bay tới trên người mãnh thú lại giống như đá chìm xuống biển, một chút động tĩnh cũng không có.

    Đáng chết.

    Lực lượng kia không có một chút tác dụng nào đối với mãnh thú cả, đánh lên người bọn chúng giống như mà bị kiến cắn một đốt mà thôi, chỉ có thể khiến cho chúng dừng bước lại, liếc mắt nhìn một cái rồi lại vọt tới.

    Cần phải đổi cách khác thôi, cứ dùng cách này để đối phó với mãnh thú thì người chịu thiệt nhất định là nàng, thân ảnh đỏ đậm không ngừng đi qua lại giữa đàn thú, dùng chiêu để đối phó với ma thú bình thường để đối phó với mãnh thú là điều không thể, hiện tại nàng cần phải nghĩ biện pháp làm cho toàn bộ ma thú kinh sợ mà dừng tay.

    “Kim ô hỏa!” nhìn thấy ma thú ở trước mặt chạy băng băng tới, Quân Mộ Khuynh lập tức ngưng tụ ra kim ô hỏa, dùng toàn lực mà tấn công.

    Ánh sáng đỏ vàng đan xen nhau phóng ra từ trong đàn thú, hai người ở trên không trung nhìn thấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Quân Mộ Khuynh không có việc gì là tốt rồi.

    Ma thú thấy Quân Mộ Khuynh đi xuống, chúng nó lập tức thay đổi mục tiêu, tấn công Quân Mộ Khuynh, không thèm để ý tới những người khác nữa, Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm thấy như vậy, đều lập tức chạy tới hỗ trợ, người của Mộ Dung gia nghe thấy tiếng rống cuả Huyết Yểm tất cả đều chạy ra, nhìn thấy ma thú đã đổi hướng công kích đều cảm thấy kỳ quái.

    Tiêu Càn Khôn híp mắt, nhìn chằm chằm vào một chỗ: “Nhất định là Quân Mộ Khuynh.”

    Quân Mộ Khuynh! Không phải là nàng đã đi rồi sao?

    “Chúng ta đi hỗ trợ!” Mộ Dung Ngũ Vị hoàn hồn lại, lập tức phi thân vào trong bầy ma thú.

    Quân Mộ Khuynh ra sức đánh chết ma thú, còn chưa kịp nhìn xem mãnh thú đã chết hay chưa thì đã thấy người của Mộ Dung gia đang ra sức đánh chết những ma thú bị uy áp ngăn cản.

    Mấy người chết tiệt này! Con ngươi đỏ đậm sôi trào sát khí, một thân ảnh thoáng qua, Quân Mộ Khuynh lập tức xuất hiện ở trước mặt người của Mộ Dung gia: “Cút trở lại cho ta!” khốn khiếp, những người này là tới giúp hay là tới quấy rối?

    Ma thú bình thường với mãnh thú mà cũng không biệt được hay sao? Những ma thú bình thường nếu muốn giết thì nàng đã sớm giết, còn cần để lại tới bây giờ sao?

    “Quân Mộ Khuynh, ngươi đang nói cái gì? Aaaaa!” lời người nọ còn chưa nói xong thì thân thể đã bắt đầu phồng to lên, cảm giác đau đớn toàn thân lan ra.

    PHANH một tiếng! Người kia rõ ràng là bị nổ tung, cho đến lúc chết, hắn cũng không biết là vì sao mình bị như thế.

    Thấy một màn như thế, Quân Mộ Khuynh mới hừ nhẹ một tiếng, không ngờ thiên địa quy luật cũng còn có chút tác dụng như thế, nghiền xương thành tro.

    “Quân cô nương?” Tiêu Càn Khôn nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, vì sao…

    “Các ngươi giúp người của Mộ Dung thành là được rồi, nếu các ngươi dám giết một con ma thú, ta sẽ giết các ngươi.” Mãnh thú có thể giết, nhưng những thứ kia chỉ là ma thú bình thường, mắt bọn họ có vấn đề hay là đầu óc có vấn đề vậy?

    Mấy ma thú kia rõ ràng đã nằm xuống hết rồi, bọn họ đánh bọn chúng cũng không có đánh trả, bọn họ lại dám ra tay độc ác như vậy.

    Người của Mộ Dung gia đều dại ra tại chỗ, người vừa rồi chẳng qua là không nghe lời Quân Mộ Khuynh, còn phản bác lại, sao có thể chết như vậy, ai có thể nói cho bọn họ biết đây rốt cuộc là vì sao không?

    “Các ngươi còn không chịu tới đây giúp?” Mộ Dung Phượng Minh thừa dịp trầm mặt nói, bình thường quá dung túng cho bọn họ, cho nên bọn họ mới không phân biệt nặng nhẹ như thế.

    Nghe thấy thanh âm của Quân Mộ Khuynh, mọi người mới hoàn hồn, kinh hoảng liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, xoay người chạy về hướng phía sau, quá đáng sợ.

    Nhìn thấy người đều được Mộ Dung gia cứu đi, Quân Mộ Khuynh mới xoay người nhìn ma thú đang đuổi theo tới kia: “Huyết Yểm, đánh tiếp như vậy cũng không phải là cách tốt, dù cho tinh thần lực và thể lực của ta tốt, ở đây lại có hơn trăm con mãnh thú, cứ tiếp tục đánh như vậy, thể lực sớm muộn cũng sẽ bị hao hết.”

    “Để cho những ma thú bình thường kia ra tay?” thanh âm trầm tư vang lên, Huyết Yểm trầm giọng nói.

    “Ta cũng có ý đó.”

    Sau khi nhất trí đồng ý, cường đại uy áp lại được phóng ra, mấy ma thú đang run rẩy đều đứng lên, kinh hoảng nhìn người trước mặt.

    “Nếu các ngươi muốn sống thì phải giết mãnh thú đi, nếu không, kết quả cuối cùng, các ngươi cũng đoán được là gì rồi đấy.” Huyết Yểm trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo uy áp rõ ràng, ma thú bình thường đều cảm giác thở không thông, nhưng lại không dám quỳ xuống.

    Rống!

    Ngao!

    “…” thanh âm ma thú kêu gào vang lên ở xung quanh, ma thú bình thường đều đứng lên, đối mặt với những mãnh thú trước mặt.

    Chúng nó đều biết, sau khi ma thú biến thành mãnh thú thì sẽ liều mạnh giết chóc, đợi sau khi giết hết toàn bộ nhân loại trên thế giới này thì sẽ bắt đầu giết đồng bạn, mặc kệ vì nguyên nhân gì, chúng nó đều phải giết mãnh thú trước mắt này.

    Thấy ma thú bình thường đều thay đổi mục tiêu, toàn bộ đồng lòng đi đối kháng mãnh thú, trên mặt Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra nụ cười, nụ cười ở khóe miệng còn chưa kịp cong lên thì liền cương ở trên mặt.

    Đây là…

    Nàng vội vàng dùng tinh thần lực thăm dò không gian nguyên tố, điểm đen nhỏ càng lúc dao động càng mạnh, hôm nay sao nó lại hưng phấn đến vậy?

    Nhìn điểm đen nhỏ kia, Quân Mộ Khuynh có một đống nghi vấn không thể giải đáp được, nhưng mà điểm đen nhỏ kia cứ chạy lung tung trong nguyên tố không gian, nàng không thể sử dụng đấu kỹ được, rốt cuộc là nó muốn cái gì.

    “Tiểu Khuynh, đã xảy ra chuyện gì? Lực lường trong không gian mặt càng lúc càng mạnh?” lại cứ tiếp tục như thế thì nó cũng không dám đảm bảo mình có thể thả ra uy áp được.

    Quân Mộ Khuynh vô tội nhìn Huyết Yểm, nơi Huyết Yểm bị phong ấn bây giờ chỉ có một chút ánh sáng nhưng nàng cũng có thể đoán được vẻ mặt của nó bây giờ như thế nào: “Ta cũng không biết là vì sao nữa, điểm đen nhỏ trong không gian nguyên tố đột nhiên sôi trào, ta cũng không thể ngưng tụ được đấu kỹ.” kim ô hỏa cũng sợ nó, rốt cuộc nó là cái gì?

    Điểm đen nhỏ?

    Huyết Yểm cau mày, rốt cuộc trên người tiểu Khuynh còn có bao nhiêu bí mật?

    Quân Mộ Khuynh cũng nóng nãy, rõ ràng nàng cảm giác được khí tức của ma thú đang tới gần mình, nhưng dù cho nàng dùng tinh thần lực cũng không thể làm cho điểm đen nhỏ dừng lại, không chỉ như thế, điểm đen nhỏ hình như càng lúc càng vui mừng.

    Ai có thể nói cho nàng biết đây rốt cuộc là vì sao???

    Quân Mộ Khuynh mở mắt ra, biểu tình có chút ngưng trọng, ma thú bình thường còn đang đối kháng với mãnh thú, mãnh thú hiện đang ở thế hạ phong, có thể có biện pháp nào làm cho mãnh thú an tĩnh lại, không còn ham muốn giết chóc?

    Người đang suy tư không hề phát hiện ra, điểm đen nhỏ trong nguyên tố không gian đột nhiên phóng ra một luồng sáng màu xám nhạt, thẩm thấu từ trong cơ thể nàng, bay xa ra bên ngoài.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)