Đô Thị Nghịch Lân - Liễu Hạ Huy - C41

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nghịch Lân
    Tác giả: Liễu Hạ Huy
    Chương 39: Lòng lang dạ sói

    Dịch giả: Hôi Lông + Biên Dịch: Hôi Lông
    Nguồn: 4vn.eu



    – Tôi tin anh.

    Lý Mục Dương nói.

    Tuy rằng việc làm và lời nói của Yến Tương Mã có chút hơi quá nhưng lòng dạ lại khá tốt.

    Đây là nhận thức của Lý Mục Dương về Yến Tương Mã.

    Hơn nữa, thông qua lần tiếp xúc hôm trước, Lý Mục Dương biết người này chưa thể gọi là người xấu được, ít nhất cho đến bây giờ Lý Mục Dương còn chưa thấy hắn hư hỏng gì, nếu không lần đầu tiên gặp mặt cũng sẽ không diễn ra trong không khí thân mật như vậy.

    Lấy thân phận thiếu gia của phủ thành chủ thì tại sao lại không mời được cao thủ? Có chuyện gì mà không làm được?

    Lý Mục Dương dùng một tay bẻ gãy một góc bàn, nhưng đây không phải là nguyên nhân làm Yến Tương Mã lui bước, Lý Mục Dương không biết cao thủ có dạng gì nhưng mà bản thân hắn rõ, người ở bên cạnh Thôi Tiểu Tâm có thể phóng ra được ánh mặt trời, đây là việc mà hắn không thể so sánh được.

    Đây cũng là điều khó xử khi Lý Mục Dương tin tưởng giao cha mẹ và em gái của mình cho Yến Tương Mã chiếu cố, nếu như Lý Mục Dương có ấn tượng không tốt với ai đó thì bất kể như thế nào Lý Mục Dương cũng sẽ không giao người nhà của mình vào tay kẻ đó, Lý Mục Dương tình nguyện không đi thi, không đậu ĐH Tây Phong.

    – Cái gì?

    Yến Tương Mã lặng đi một chút, nhìn Lý Mục Dương hỏi:

    – Cậu nói cái gì? Tin tôi? Tin đây không phải là thuốc xổ sao?

    – Tôi tin anh sẽ không làm hại người nhà của tôi.

    Lý Mục Dương cười nói:

    – Nếu không thì tôi cũng không nhờ anh chiếu cố bọn họ rồi.

    – Cậu không nhờ mà là yêu cầu.

    Yến Tương Mã tức giận:

    – Bất quá là tôi nói thật, đây là thuốc xổ à không đây là thuốc giải, là thuốc giải độc, bên trong có Thái Dương thảo.

    Lý Mục Dương gật gật đầu, nói:

    – Tôi biết, còn thuốc nữa không?

    – Có, còn có một nồi lớn.

    Lý Đại Lộ bổ sung.

    “——”

    Yến Tương Mã ai oàn nhìn Lý Đại Lộ, con mẹ nó, thằng này là cao thủ bổ đao có nghề sao?

    – Cảm ơn.

    Lý Mục Dương cảm ơn Lý Đại Lộ, vào phòng bếp, múc hai chén thuốc, một chén cho cha mình, chén khác cho Lý Tư Niệm.

    Lý Tư Niệm liều mạng lắc đầu, nói:

    – Em không uống, vừa đen vừa khó uống, còn bị tiêu chuẩn nữa.

    – Phải uống.

    Giọng nói của Lý Mục Dương rất ôn nhu:

    – Trong thân thể của em còn có độc, nhất định phải bài trừ nó ra, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể của em. Cho dù bây giờ em không sao nhưng ai biết được nó có ảnh hưởng gì đến nội tạng của em không?

    Lý Tư Niệm vẫn lắc đầu, nàng sợ nhất là chịu khổ.

    Vì thế Lý Mục Dương liền nắm cái mũi của nàng rồi đổ chén thuốc vào miệng của nàng.

    Uống thuốc xong, Lý Mục Dương che miệng mà nói:

    – Lý Mục Dương, anh đáng ghét, đắng chết đi được.

    Lý Mục Dương để cái chén qua một bên, nói:

    – Em mau về phòng của mình đi.

    Lý Tư Niệm cực kì thông minh, nhìn Yến Tương Mã liếc mắt một cái rồi đi về phòng của mình.

    Lý Mục Dương lắc đầu cười khẽ, cô muội muội này thật đúng là để cho hắn đau đến tận xương tủy.

    Yến Tương Mã nhìn thấy bóng lưng rời xa của Lý Tư Niệm, có chút si ngốc, một lúc sau mới tỉnh lại, đi đến bên cạnh Lý Mục Dương, hỏi:

    – Lý Mục Dương, Tư Niệm là em gái của cậu sao?

    – Đúng.

    Lý Mục Dương gật đầu, thấy vẻ mặt chờ mong của Yến Tương Mã, Lý Mục Dương có chút cảnh giác mà hỏi:

    – Anh hỏi cái này làm gì?

    – Hai người là am em ruột đó chứ?

    Yến Tương Mã hỏi.

    Nghe được Yến Tương Mã nói những lời này, Lý Nham đang uống thuốc thiếu chút nữa mà nghẹn chết.

    Vẻ mặt ông trở nên tức giận nhìn chằm chằm Yến Tương Mã, quát:

    – Yến Tương Mã, cậu nói cái gì đó? Lý Mục Dương cùng Lý Tư Niệm là do một mẹ sinh ra, là an hem ruột, cậu không biết thì đừng có nói bậy.

    Yến Tương Mã cười ha hả nhìn Lý Nham, nói:

    – Không phải tôi cố ý nói cái này chỉ là tôi cảm thấy diện mạo của Lý Mục Dương và Lý Tư Niệm kém xa nhau quá lớn.

    Hắn nghiêm túc đánh giá Lý Mục Dương, nói:

    – Không chỉ riêng tôi nghĩ như vậy, nếu để cho hai người các cậu cùng đi ra ngoài thì…

    – Đi tới đâu cũng là anh em ruột cả.

    Lý Nham không khách khí mà cắt ngang lời nói của Yến Tương Mã.

    Lý Mục Dương nhìn Yến Tương Mã liếc mắt một cái, ý bảo hắn không cần tiếp tục đề tài này. Hắn biết phụ thân không thích nghe người khác hoài nghi mình cùng Lý Tư Niệm không phải là anh em ruột, lúc nhỏ hai người cùng ra phố, nếu có nào nói hai người không phải là anh em ruột thì sau đó phụ thân sẽ trở nên rất tức giận mà mẫu thân lại dịu dàng cười hì hì nói là con trai lớn bị ốm cho nên thân thể mới không tốt.

    Lý Nham là người có võ, tuy rằng cảnh giới không cao nhưng nhiều năm khổ luyện cho nên thân thể cũng mạnh hơn người thường. Từ nhỏ Lý Tư Niệm đã đi theo lão sư phụ luyện ” Phá Thể thuật “, thoạt nhìn là không cố gắng nhưng mà kiên trì rất lâu hơn nữa nàng cũng thông minh, coi như là có chút bản lĩnh.

    Trái lại La Kỳ là người có thân thể yếu nhất, bà là người tỉnh dậy cuối cùng.

    Mở mắt ra, chuyện đầu tiên mà bà làm là tìm Lý Mục Dương, thấy được Lý Mục Dương đứng ở bên cạnh mình, hốc mắt bà đỏ lên, bổ nhào qua ôm lấy Lý Mục Dương nói:

    – Mục Dương, con không sao chứ? Có bị thương không? Tên xấu kia đâu rồi? Cha cùng em của con đâu? Bọn họ có sao không?

    – Mẹ, cha và em không sao cả.

    Lý Mục Dương ôm chặt thân thể của mẫu thân, cười nói.

    – Tốt quá, tốt quá.

    La Kỳ lệ nóng doanh tròng, ôm thật chặc Lý Mục Dương không chịu buông tay.

    Đã trải qua sinh li tử biệt, mới càng có thể cảm nhận được sinh mệnh đáng quý.

    Lý Mục Dương khuyên giải an ủi mẹ mình, lại cho mẹ mình uống chén thuốc giải độc, cuối cùng cũng đã giải quyết xong chuyện trong nhà.

    Lý Mục Dương đi đến bên cạnh Yến Tương Mã, vẻ mặt cảm kích nói:

    – Yến đại thiếu, lần này đa tạ anh đã giúp tôi chiếu cố người nhà, phần ân tình này tôi ghi ở trong lòng. Ngày sau nếu có cơ hội, tôi sẽ báo đáp.

    – Quá khách khí. Quá khách khí.

    Yến Tương Mã cười ha hả khoát tay, nói:

    – Tất cả mọi người là người trẻ tuổi, cậu lại là bạn họ của Tiểu Tâm, mọi người liền đều là người một nhà. Đừng gọi là Yến đại thiếu này Yến đại thiếu nọ, danh xưng kia là cho người bên ngoài gọi, còn cậu thì cứ gọi là anh họ như trước kia là được.

    – Được rồi anh họ.

    – Đúng thôi, nên như vậy. Đúng rồi, tôi đi lên lầu nhìn xem Tư Niệm hiện tại tình huống thế nào, sau khi uống thuốc xong sẽ bị đau bụng, chỗ của tôi còn có một viên thuốc của Đạo gia…

    Yến Tương Mã còn chưa nói xong thì đã muốn chạy lên lầu.

    – Yến Tương Mã, anh đứng lại cho tôi.

    Lý Mục Dương ở phía sau hét lớn.

    – Tôi chỉ muốn đi nhìn…

    – Không được.

    Lý Mục Dương ngăn Yến Tương Mã lại.

    – Để tôi đứng ở trước cửa thể hiện sự quan tâm của tôi được chứ?

    – Không được.

    – Tôi vừa mới giúp cậu.

    – Tôi nói rồi tôi sẽ báo đáp.

    – Tôi không thể thu chút lợi tức trước sao?

    – Không thể.

    – Lý Mục Dương, cậu lòng lang dạ sói.

    – Yến Tương Mã, anh tham tài háo sắc.



    Thôi Tiểu Tâm đẩy cửa sân ra thì thấy Lý Mục Dương và Yến Tương Mã mắt lớn trừng mắt nhỏ.

    Nàng nở ra một nụ cười, nói:

    – Tôi đang đi vào vườn bách thú sao?​
     
    Legendbk and haihoq like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nghịch Lân
    Tác giả: Liễu Hạ Huy
    Chương 40: Sơ hiện tài năng

    Dịch giả: Hôi Lông + Biên Dịch: Hôi Lông
    Nguồn: 4vn.eu



    – Sao em ( cậu) lại tới đây?

    Thấy Thôi Tiểu Tâm đứng ở trước cửa, cả Lý Mục Dương cùng Yến Tương Mã trăm miệng một lời hỏi.

    Thôi Tiểu Tâm lại mở trừng hai mắt , hé miệng cười khẽ , nói:

    – Hai người đây là tâm hữu linh tê sao?

    Yến Tương Mã hung hăng trừng mắt nhìn Lý Mục Dương một cái , chạy đến trước mặt Thôi Tiểu Tâm, nói:

    – Em họ, sao em lại đến đây? Giữa trưa không về nhà ăn cơm sao?

    – Anh họ có thể đến, em không thể đến sao?

    Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm nghi ngờ nhìn Yến Tương Mã, nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện mà Lý Mục Dương lo lắng là bởi vì Yến Tương Mã đến đây gây chuyện sao.

    Vừa rồi ở bên ngoài nàng đã thấy được đám hộ vệ do Yến Tương Mã nuôi, nếu như Yến Tương Mã đến đây tìm Lý Mục Dương gây chuyện thì hôm nay mình đến đây là một chuyện đúng rồi.

    – Làm sao như vậy được?

    Vẻ mặt Yến Tương Mã mang theo nụ cười ôn nhu, nói:

    – Anh tới, em cũng tới, anh biết em họ là bạn tốt của Mục Dương. Bạn học chung lớp đi chung một vòng cũng là một chuyện tốt, lúc trước khi còn đi học thì anh cũng có khá nhiều bạn thân a.

    Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm ngạc nhiên, nàng như có suy nghĩ nhìn Yến Tương Mã, nói:

    – Vậy tại sao anh họ lại đến đây?

    Thôi Tiểu Tâm biết nhà của dì mình biết rõ tung tích của nàng như lòng bàn tay.

    Lần trước khi trở về anh họ còn nói chuyện nàng ôn tập giúp Lý Mục Dương, mà dì nhỏ của nàng cũng đã dùng một ít lễ vật để tặng cho Lý Mục Dương, để cảm kích ơn cứu mạng của Lý Mục Dương, sau đó mọi người liền cả đời mà không qua lại với nhau nữa.

    Gia đình phú quý , làm sao nguyện ý có quan hệ với gia đình bình thường được?

    Đương nhiên là bọn họ càng sợ mình nảy sinh tình cảm với Lý Mục Dương, đây là một chuyện rất hoang đường, chẳng lẽ chỉ là bởi vì mình nói chuyện vài câu với bạn học trai trong lớp thì có thể kết luận là mình thích hắn sao?

    Điều này sao có thể?

    Chỉ là Yến Tương Mã hôm này làm sao vậy? Xem vẻ mặt của anh ấy thì cũng không giống như là giả vờ.

    – Anh đến thăm Lý Mục Dương a.

    Yến Tương Mã cười cười:

    – Lần trước em họ bị tập kích , ít nhiều là có Mục Dương đồng học liều mạng cứu giúp, phần ân tình này Thôi gia cùng Yến gia đều phải nhớ kỹ trong lòng . Vừa lúc mấy ngày nay tương đối rãnh rỗi , cho nên anh liền tới thămLý Mục Dương. Ha ha ha, không nghĩ tới anh cùng cậu ta nhất kiến như cố , thật là hợp nhau .

    Thôi Tiểu Tâm càng lo lắng, nhìn vào ánh mắt của Yến Tương Mã, hỏi:

    – Anh họ, anh không uống lộn thuốc chớ?

    O >

    Nháy mắt vẻ mặt của Yến Tương Mã biến thành thế đó.

    Hắn trừng to mắt nhìn Thôi Tiểu Tâm , nói:

    – Em họ, sao em biết anh uống nhầm thuốc? Chẳng lẽ chuyện này đã truyền nhanh như vậy sao?

    – Anh họ…

    Thôi Tiểu Tâm nhíu mày , bất mãn nói:

    – Rốt cuộc là anh đang nói cái gì?

    – Chuyện anh uống nhầm thuốc a.

    Yến Tương Mã kích động, tức giận không được , nói:

    – Em họ, em còn chưa nói cho anh biết tại sao em biết chuyện anh uống nhầm thuốc. Lý Tư Niệm không ra ngoài, hai vị trưởng bối cũng vẫn ở nhà . Sau khi trở về Lý Mục Dương cũng không có đi ra ngoài, tại sao em họ lại biết chuyện anh uống nhầm thuốc?

    Dừng một chút, Yến Tương Mã cẩn thận mà hỏi:

    – Chắc là không còn người nào biết chuyện này đó chứ?

    – Anh họ…

    Thôi Tiểu Tâm đã tức giận rồi, tuy rằng trước kia anh họ cũng bà lơn nhưng hôm nay lại rất quá mức.

    Thôi Tiểu Tâm căn bản là nghe không hiểu hắn đang nói bậy bạ gì . Chẳng lẽ hắn đang cố ý nói sang chuyện khác?

    Lý Mục Dương cười đến gập cả người, đi đến trước mặt Thôi Tiểu Tâm, kể lại chuyện Yến Tương Mã uống nhầm thuốc cho Thôi Tiểu Tâm nghe.

    Thôi Tiểu Tâm cũng cười không ngừng , nói:

    – Anh họ, thân thể anh không sao chứ?

    Yến Tương Mã hận không thể tìm một cái lỗ nhanh chóng chui vào , bất mãn với hành động mật báo này của Lý Mục Dương, nói:

    – Lý Mục Dương, cậu thật quá mức, cậu nhờ tôi chiếu cố người nhà cho cậu, vì muốn giải độc chướng kia nên tôi đã nấu thuốc giải độc, nếu không phải là muốn nhận được sự tin tưởng của bọn họ, để bọn họ biết được đây là thuốc giải độc thì tôi cũng đã không tự mình uống thuốc rồi.

    Lý Mục Dương cười vui vẻ hơn, chắp tay nói với Yến Tương Mã:

    – Vâng vâng, cảm ơn Yến đại thiếu, đại ân đại đức khó mà quên được.

    – Độc chướng?

    Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm lạnh xuống, hỏi:

    – Ô Nha đến đây sao?

    Yến Tương Mã kinh hãi , đánh giá sân, cả sân đã được dọn dẹp, vết máu trên tường và dưới đất đã bị xóa sạch, trừ những vết nứt ở trên tường ra thì hoàn toàn nhìn ra dấu vết có người khác đến.

    Chẳng lẽ bởi vì câu nói của mình là Tiểu Tâm đoán được Ô Nha đến đây sao?

    Yến Tương Mã trừng mắt nhìn Lý Mục Dương, ý bảo vấn đề này để hắn ứng phó , cười nói:

    – Ô Nha? Tại sao Ô Nha lại tới nơi này?

    – Anh cười rồi.

    Thôi Tiểu Tâm nói.

    – Đúng vậy, anh cười, hề hề, chẳng lẽ anh không thể cười sao?

    – Nếu không phải anh muốn che giấu cái gì thì khi em hỏi Ô Nha có đến đây không thì anh nên tỏ ra ngưng trọng, đề phòng mới đúng. Bởi vì gần đây các anh luôn tìm chỗ ở của Ô Nha, hơn nữa anh còn nói chuyện thuốc giải độc chướng. Sau khi em bị Ô Nha tập kích thì em đã để chú Ninh tìm tại liệu liên quan đến Ô Nha, em biết hắn am hiểu nhất là triệu hoán Huyết Nha và Ám Hắc mê chướng.

    Tầm mắt Thôi Tiểu Tâm quét tới quét lui ở trong sân, lại nhìn Lý Mục Dương, nói:

    – Ô Nha đến, bởi vì hắn đã đổi mục là cậu, vì cậu đã cứu tôi nên hắn muốn trả thù, đúng không?

    Yến Tương Mã dại ra nửa ngày , nhìn Lý Mục Dương hỏi:

    – Cậu thực sự muốn kết hôn với một người con gái thông minh như vậy sao?

    – Tôi…

    Nghe những lời nói này sắc mặt Lý Mục Dương đỏ ứng, ra vẻ tức giận nói:

    – Yến Tương Mã, anh nói gì đó? Khi nào thì tôi nói…

    – Ý của cậu là không muốn?

    Yến Tương Mã liếc Lý Mục Dương một cái , rất là khinh bỉ mà nói .

    – Tôi…anh…

    Lý Mục Dương mới biết yêu, thích Thôi Tiểu Tâm cũng là mối tình đầu của hắn.

    Hắn chon tâm sự này ở sâu trong lòng, giống như là một con gà mái đang ấp trứng, đợi một ngày nào đó sẽ nở ra một chú gà con.

    Nghe Yến Tương Mã nói ra tâm sự của mình ở trước mặt mọi người, điều này làm Lý Mục Dương xấu hổ mặt đỏ tai hồng, hai tay xoắn xít không biết để ở nơi nào cho phải .

    – Anh họ…

    Thôi Tiểu Tâm cũng có chút ngượng ngùng , cái cổ trắng noãn khẽ ửng đỏ, bất quá nàng che dấu rất tốt, trên mặt lại không có quá nhiều diễn cảm.

    – Nếu anh còn nói bậy thì em sẽ về mét với dì nhỏ.

    – Được được, anh sai rồi, anh đầu hàng.

    Yến Tương Mã rất sợ vị mẫu thân đại nhân ở nhà, nói:

    – Không phải là anh có lòng muốn giúp sao/

    Thôi Tiểu Tâm nghi ngờ liếc mắt nhìn Yến Tương Mã một cái , sau đó nhìn về phía Lý Mục Dương nói:

    – Dì và chú sao rồi? Tư Niệm sao rồi? Có bị thương không? Cậu thì sao? Ô Nha bây giờ đang ở đâu?

    – Cha mẹ không sao cả, Tư Niệm cũng không sao, tôi không có việc gì.

    Lý Mục Dương nhìn vào Thôi Tiểu Tâm, nói:

    – Bất quá bọn họ đã uống thuốc giải độc, sợ là hiện tại không có biện pháp xuống dưới gặp khách .

    – Ô Nha đâu?

    Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương, hỏi.

    – Hắn sao?

    Lý Mục Dương Lý Mục Dương xin giúp đỡ mà nhìn về phía Yến Tương Mã .

    – Bị anh giết rồi.

    Yến Tương Mã nói tiếp.

    – Hả?

    Con mắt của Thôi Tiểu Tâm đảo quanh trên người Yến Tương Mã.

    – Là bị anh giết.

    Yến Tương Mã nói:

    – Em cũng biết trong thời gian này anh đã luôn tìm tung tích của Ô Nha, thật vất vả dò thăm tin tức của hắn , lại không dám đả thảo kinh xà . Sau đó hắn lại chui đầu vô lưới chạy tới nhà của Lý Mục Dương, anh liền liền mang theo hộ vệ lại đây bày ra Thiên La Địa Võng. Hắc hắc, dám khi dễ em họ, anh tự nhiên không tha cho hắn . Em cũng biết , gần đây công phu của anh tiến bộ thần tốc, đại chiến với tên Ô Nha kia chừng 300 hiệp, sau đó dùng Đả Long nhãn đâm mù mắt của hắn rồi chưởng vào ngực của hắn.

    Thôi Tiểu Tâm trầm mặc thật lâu rồi cúi người thật sâu với Lý Mục Dương, nói:

    – Xin lỗi là tôi mang phiền phức đến cho cậu.

    – Tuyệt đối đừng như vậy

    Lý Mục Dương nhanh chóng đưa tay đi đỡ

    Thôi Tiểu Tâm đứng thẳng lưng, nhìn Yến Tương Mã , nói:

    – Anh họ, nếu anh là người giết Ô Nha thì anh hãy đến phủ thành chủ báo lĩnh thưởng.

    Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, thanh âm êm dịu lại mang theo quyền uy:

    – Nếu có người dám nghi ngờ năng lực của anh thì hãy làm cho hắn vĩnh viễn im miệng lại.​
     
    haihoq thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nghịch Lân
    Tác giả: Liễu Hạ Huy
    Chương 41: Quân tử chi giao

    Dịch giả: Hôi Lông + Biên Dịch: Hôi Lông
    Nguồn: 4vn.eu



    – Có thể được xưng là Minh Nguyệt của đế quốc, quả thật là chuyện mà những cô gái thường không thể sánh bằng.

    Ở trong lòng Yến Tương Mã cảm thán.

    Thôi Tiểu Tâm mới đi vào chỉ mấy phút mà thôi, cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, cho dù mình có lòng muốn giấu giúp Lý Mục Dương thì cũng bị nàng liếc mắt một cái nhìn thấu .

    Thôi Tiểu Tâm biết Ô Nha là bị ai giết chết , cũng hiểu nổi khổ tâm của Yến Tương Mã, người muốn lấy công lao này.

    Bản thân muốn bảo vệ Lý Mục Dương cho nên Yến Tương Mã mới nói rằng Ô Nha là do hắn giết.

    Thôi Tiểu Tâm cũng muốn bảo vệ Lý Mục Dương cho nên cũng nói Ô Nha là do mình giết.

    Bản thân mình cảm thấy đây là một việc tốt thế sao nghe Tiểu Tâm nói thế, trong lòng mình lại cảm thấy có chút không thoải mái đây?

    Nhưng mà nếu Thôi Tiểu Tâm dùng ngữ khí như vậy để nhắc nhở thì Yến Tương Mã hắn cũng không dám không đáp ứng .

    Bởi vì Thôi Tiểu Tâm không chỉ là em họ của hắn, lại còn là người của Thôi gia, Yến gia và Thôi gia có quan hệ thông qua, cũng là phụ thuộc, địa vị của Yến Tương Mã rõ ràng là không quan trọng bằng Thôi Tiểu Tâm rồi.

    Coi như sau này khi Thôi Tiểu Tâm lập gia đình thì nàng cũng gả vào một danh gia vọng tộc, gia tộc có thể mang lại lợi ích cho Thôi gia, ví dụ như người kia của Tống gia.

    Chính mình thì sao? Con trai của Giang Nam thành chủ, thật sự không lọt vào mặt của đám hào môn cự tộc kia a.

    Nhưng mà nếu như mẹ của mình không phải là người của Thôi gia thì tại sao mình lại có cơ hội nói chuyện ngang hàng với Tiểu Tâm đây?

    Yến Tương Mã vỗ bộ ngực của mình mà nói:

    – Em cứ yên tâm, anh là người làm việc thích một chữ “ Lý”, là công lao của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp. Không phải công lao của anh, anh muốn cướp của người khác thì cũng không cần nói nhiều như vậy. Anh lập tức đến phủ thành chủ để báo lại, nói anh đã tính kế giết được Ô Nha, thuận tiện nhận giải thưởng 3000 kim tệ kia. Lý Mục Dương, lần này cậu có công lao dụ địch, tôi sẽ tặng cho cậu 1500 kim tệ, huynh đệ chúng ta mỗi người một nửa.

    Lý Mục Dương liên tục xua tay , nói:

    – Không cần, không cần, đó là công lao của anh, tôi cũng không có quan hệ gì cả.

    – Như thế nào? Khinh thường tôi?

    Sắc mặt Yến Tương Mã không vui.

    – Không có, tôi chỉ cảm thấy được vô công bất thụ lộc.

    – Được rồi được rồi .

    Yến Tương Mã không nhịn được mà nói:

    – Tôi đưa thì cậu cứ nhận đi, tặng qua không thu cũng không phải là không cho người ta mặt mũi, ai không nể mặt tôi thì tôi sẽ đánh bể mặt người đó. Chúng ta là đám COCA, chuyện gì cũng làm đượ cả.

    Yến Tương Mã thấp giọng , nhỏ giọng hỏi:

    – Tôi có thể đi lên xem Tư Niệm một lát được không?

    – Không được.

    – Tôi cho cậu 2000 kim tệ.

    – Không được.

    – 2500.

    – Không được.

    – Cho cậu hết 300 luôn đó, được chưa?

    – Không được.

    Yến Tương Mã dùng ngón tay chỉ vào ngực Lý Mục Dương, nói:

    – Tiểu Tử, chẳng lẽ cậu không muốn cùng anh đây tạo ra một tương lai tốt đẹp sao?

    – Anh có ý gì?

    – Cậu thích em họ của tôi, tôi cũng thấy Lý Tư Niệm rất đáng yêu, cậu giúp tôi cua em gái cậu, tôi cũng giúp cậu cua em họ của tôi, chúng ta cùng tạo cơ hội cho nhau, cùng share thông tin với nhau, thế nào?

    Lý Mục Dương liếc mắt , nói:

    – Đi em gái của anh đi.

    Yến Tương Mã liền kéo ống tay áo Thôi Tiểu Tâm, nói:

    – Em họ, hắn đuổi em đi, chúng ta về thôi.

    – Yến Tương Mã…

    Lý Mục Dương rất muốn xông qua cho Yến Tương Mã ăn một đấm.

    Thôi Tiểu Tâm bỏ Yến Tương Mã ra, nhìn Lý Mục Dương, nói:

    – Tôi biết đã trải qua rất nhiều chuyện , cũng làm cho cậu và người nhà của cậu gặp nguy hiểm. Nhưng mà tôi hy vọng việc này không ảnh hưởng đến kỳ thi vào ngày mai của cậu, nếu có gì chúng tôi có thể giúp được thì cậu cứ nói ra, không cần khách khí làm gì.

    – Hả?

    Lý Mục Dương nhìn phía Thôi Tiểu Tâm , phát hiện cô bé này đột nhiên trở nên hơi xa lạ, giống như là trước kia nàng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với mọi người.

    – Như vậy thì tôi cùng anh họ liền cáo từ rồi.

    Thôi Tiểu Tâm Vi Vi cúi đầu , làm một lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn đế quốc:

    – Xin bảo trọng .

    – Thôi Tiểu Tâm…

    Lý Mục Dương hô.

    Hắn cảm thấy Thôi Tiểu Tâm thay đổi , trở nên xa lánh.

    Loại xa lánh này làm hắn khó có thể nắm lấy , bởi vì cho tới nay Thôi Tiểu Tâm cũng không có áp sát quá gần, khi hắn chủ động ngang nhiên xông qua thì nàng không có tránh né mà thôi .

    Thôi Tiểu Tâm xoay người , diễn cảm lạnh nhạt nhìn Lý Mục Dương , thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu hỏi:

    – Lý Mục Dương Đồng học , còn có chuyện gì sao?

    – Tôi muốn hỏi cậu…

    Lý Mục Dương nhếch môi cười lộ ra hàm răng chỉnh tề:

    – Cậu còn nhớ cuộc hẹn của chúng ta ở bờ hồ Vô Danh sao?

    Một vẻ ưu thương hiện lên rồi biến mất trong mắt của Thôi Tiểu Tâm, nhẹ nhàng phất tóc trước tránh, trên mặt không có bất kỳ diễn cảm nào, nói:

    – Lý Mục Dương, đây là chuyện về sau, ít nhất là sau khi cậu đậu vào ĐH Tây Phong, cho nên , hãy cố gắng lên .

    Thôi Tiểu Tâm đi rồi.

    Ngày mai sẽ không đến nữa rồi.

    Tâm Lý Mục Dương trống rỗng.

    – Vì sao lại biến thành như vậy?

    Lý Mục Dương tâm tình có chút áp lực , ưu thương có khó mà diễn tả bằng lời.

    – Vì sao lại biến thành như vậy?

    Trong xe, Yến Tương Mã nhìn vào Thôi Tiểu Tâm mà hỏi.

    – Người mà Ô Nha muốn giết là Lý Mục Dương, đúng không?

    Thôi Tiểu Tâm hỏi.

    – Đúng.

    Yến Tương Mã biết mình không giấu được nên nói thẳng:

    – Tình huống cực kỳ nguy hiểm, lúc anh đến thì cha mẹ và em gái của Lý Mục Dương đã hôn mê. Khắp người Lý Mục Dương đều mái me be bét, đằng đằng sát khí đứng ở trong sân , giống như là một ác ma đi ra từ Địa Ngục, trên mặt đất tràn đầy thi thể Huyết Nha, Ô Nha thi thể lại biến mất không thấy . Theo lời của Lý Mục Dương thì Ô Nha đã bị Huyết Nha ăn sạch.

    – Sở dĩ Huyết Nha ăn chủ là bởi vì chúng nó không có cái gì để ăn, nói cách khác trước khi anh đến thì Lý Mục Dương đã đánh bại Ô Nha. Em thấy chuyện này thế nào? Chẳng lẽ em không biết trong cơ thể Lý Mục Dương có cất dấu một con quái thú sao?

    – Tìm được người phía sau của Ô Nha chưa?

    Những ngón tay của Thôi Tiểu Tâm đan xen vào nhau.

    – Tạm thời không có .

    Yến Tương Mã lắc đầu, Thôi Tiểu Tâm không muốn bình luận thân thể của Lý Mục Dương, đây cũng là điều ở trong dự đoán của Yến Tương Mã:

    – Cha đã truyền tin em bị tập kích tới Thiên Đô nhưng bên Thiên Đô không có bất kỳ lời đáp lại nào chỉ yêu cầu bất kể như thế nào phảo cam đoan an toàn của em. Một sát thủ mà thôi, hơn nữa còn là một sát thủ đã chết, có thể tìm được tin tức gì cơ chứ?

    – Cho nên anh cảm thấy em làm vậy có vấn đề gì không?

    Thôi Tiểu Tâm lại hỏi.

    – Anh biết là em muốn bảo vệ Lý Mục Dương, lúc này cũng chưa tìm được kẻ đứng sau, cũng không biết sẽ có sát thủ khác nữa không? Lần này Lý Mục Dương phá hư chuyện tốt của bọn hắn, tự nhiên là bọn hắn sẽ nhắm vào Lý Mục Dương, hắn chỉ là một người bình thường, kỳ thật cũng không tính là bình thường . Người nầy giấu rất sâu , anh nhìn không thấu hắn.

    – Người của cậu ấy không bình thường , nhưng mà tâm của cậu ấy lại thông thường.

    Thôi Tiểu Tâm nhẹ giọng nói.

    – Đúng vậy, là người tốt.

    Yến Tương Mã thở dài:

    – Cho nên anh cảm thấy được như thế có phải là tàn nhẫn với hắn không?

    – Chết mới là điều tàn nhẫn nhất.

    Thôi Tiểu Tâm nói:

    – Sớm muộn gì cũng tách ra, sớm một chút thì có khác gì cơ chứ?

    – Đúng vậy.

    Ánh mắt của Yến Tương Mã nhìn về cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, nói:

    – Vẫn là em họ hiểu thấy hơn.

    Thôi Tiểu Tâm cúi đầu, sau đó mới nói:

    – Để anh họ đứng ra gánh vác lấy phần trách nhiệm nguy hiểm này, xin anh họ không nên tức giận.

    Yến Tương Mã nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai của Thôi Tiểu Tâm, hắn biết trong lòng cô bé này cũng không dễ chịu.

    – Đây không phải là chuyện nên để ý.

    Yến Tương Mã nở nụ cười ôn hoài, có thể nhìn thấu trí tuệ của người khác.

    – Để cho một người không có bất kỳ quan hệ nào gánh vác phần trách nhiệm này thì anh mới sẽ để ý. Ai bảo anh là anh họ của em mà chi? Chúng ta là người một nhà mà.

    Dừng một chút , Yến Tương Mã nhìn về phía Thôi Tiểu Tâm , nhịn không được lên tiếng hỏi:

    – Chẳng lẽ em không có chút cảm giác gì với Lý Mục Dương sao?

    – Quân tử chi giao, anh họ không cần hỏi vấn đề này nữa.

    – Haizz….

    Yến Tương Mã tiếc nuối không thôi , nói:

    – Hắn cũng có một em gái tốt a.​
     
    Legendbk and haihoq like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)