Đô Thị Nghịch Lân - Liễu Hạ Huy - C41

  1. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Nghịch Lân

    T/g: Liễu Hạ Huy

    Dịch: Hôi Lông.

    Nguồn:Banlong.us
    [​IMG]



    Trời sinh phế vật, bị Long Thần phụ thể. Kế thừa ý niệm cùng năng lực của Thần Long, sinh lân huyễn trảo, ngự thủy long tức, hành vân hàng vũ, thân thể vô địch. Tại thời đại mà mỗi người đều muốn Đồ Long , cuộc sống của Lý Mục Dương bị rất nhiều áp lực.
     
    Last edited by a moderator: 13/2/16
  2. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Nghịch Lân - Liễu Hạ Huy

    T/g: Liễu Hạ Huy

    Dịch: Hôi Lông.

    Nguồn:Banlong.us

    Chương 0: Tân sinh mới.











    Chương 0: Tân sinh mới.



    Mưa như là thác nước, sấm sét trên không trung nổ vang như muốn xé rách cả bầu trời.

    Mây đen quay cuồng, cuồng phong gào thét, mưa như trút nước.

    Bệnh viện Tử Thần, Lục Hành Không gia chủ Lục gia đứng ở trước của sổ của phòng khác xa hoa, nhìn thấy thời tiết quỷ dị bên ngoài, vẻ mặt ngưng trọng:

    - Quý nhân sinh ra nhiều mưa gió , cũng không biết bên tiểu Du như thế nào rồi?

    - Phụ thân , không có việc gì.

    Lục Thanh Minh an ủi nói:

    - Bệnh viện Tử Thần là bệnh viện tốt nhất Thiên Đồ, Tần Tiểu Lạc là bác sĩ tốt nhất của của khoa sản ở quốc nội.

    Lục Hành Không chỉ vào hai vầng sáng trắng đen đang giao vào nhau trên bầu trời, cười nói:

    - Song Long Hí Châu, trời sinh dị chủng, tiểu tử này vừa mới ra đời liền mang đến động tĩnh lớn như vậy , sau này sẽ được như vậy hay không? Cháu của Lục Hành Không ta sẽ có tiền đồ rộng mở.

    - Đừng là một tên bại họa là tốt lắm rồi.

    Lục Thanh Minh trêu chọc nói .

    - Hắn dám.

    Lục Hành Không ánh mắt lạnh thấu xương , trong mắt bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh khiếp người:


    - Lục gia ta không cần phế vật.



    “Ầm”

    Lại một tiếng sét nữa nổ vang trên bầu trời, làm cho lỗ tai của người đau nhức, thân thể run rẩy .

    Nếu không phải Lục Hành Không cùng Lục Thanh Minh đều có tuyệt học gia truyền hộ thể , sợ bị tiếng sét này hù dọa mà té ngã xuống đất.

    Trong rừng rậm vạn thú yên tĩnh , trong vực sâu quần ma cúi đầu .

    Mưa to đầy trời đột nhiên xuất hiện đầy sao.

    Đây là thời không rối loạn , là sự nghịch thiên.

    Trên bầu trời hai quầng sáng đen trắng hạ xuống, mái nhà của bệnh viện nổ tung, ánh sáng màu vàng óng chiếu rọi thiên địa , nháy mắt biến mất không thấy gì nữa .

    | Oa”

    Một tiếng khóc trẻ con truyền ra từ phòng sinh, sau đó nghe được tiếng hô ngạc nhiên của bác sĩ Tần Tiểu Lạc:

    - Sinh rồi….a….

    Lục Hành Không vẻ mặt mừng rỡ , nụ cười cũng chưa nở rộ đã nghe được tiếng quát tháo:

    - Có chuyện gì?

    - Con đi xem.

    Lục Thanh Minh nói rồi chạy nhanh vào khu vực phòng sinh.



    - Tình huống như thế nào?

    Lục Hành Không trầm giọng hỏi.

    - Làn da đen như than, ánh mắt mù cho tới bây giờ còn không có biện pháp mở , thất khiếu chảy máu , tim đập rất yếu, sợ là…

    Lục Thanh Minh hốc mắt ướt át , khó có thể nói ra lời..

    “Rầm”

    Lục Hành Không vỗ một cái xuống bàn trà, nháy mắt bàn trà hóa thành tro tàn.


    - Lão tặc thiên lấn Lục gia ta.

    - Phụ thân…

    Lục Hành Không nhắm mắt không nói , thật lâu sau , trầm giọng hỏi:

    - Nghe nói hôm nay có một tên nha hoàn sinh nữ nhi?

    - Vâng, là thị nữ của tiểu Du.

    Lục Thanh Minh chợt trừng to mắt , bộ dáng kinh ngạc, nói:

    - Phụ thân, người….

    - Đổi.

    - Phụ thân, đây chính là cốt nhục của Lục gia chúng ta, là cháu ruột của người…

    - Ta nói rồi , Lục gia chúng ta không cần phế vật.

    Lục Hành Không lạnh lùng quát:

    - Chẳng lẽ ngươi muốn để bên ngoài biết Lục gia chúng ta sinh ra dị dạng sao? Ngươi muốn để cho bọn hắn biết cháu của Lục Hành Không ta, con của Lục Thanh Minh ngươi bị sét đánh sao?


    - Nhưng mà tiểu Du bên kia thì…

    - Nó mệt rồi, hẳn là đang nghỉ ngơi.

    Lục Hành Không thanh âm trầm thấp rất nhiều:

    - Con hãy đi chăm sóc nó đi.

    Lục Thanh Minh cúi đầu đi ra bên ngoài, thân hình vốn cao lớn hiện giờ có chút đơn bạc.

    - Đứa nhỏ đó tên là Lục Khế Cơ.

    Lục Hành Không nói.

    - Là sao?

    - Tên của đứa nhỏ ấy là Lục Khế Cơ, là tên ta chuẩn bị cho nó.

    Lục Hành Không nói:

    - Sáng sớm ngày mai, để nó đi ra tiếp nhận ca ngợi cùng vinh quang đi.

    - Vâng phụ thân.

    Lục Thanh Minh thanh âm khàn khàn nói .

    Hắn biết chuyện mà phụ thân đã quyết định cũng chính là sự thật.

    Con hắn…

    Không , hắn chưa từng có con trai.

    Con gái của hắn gọi là Lục Khế Cơ.


     
    Last edited by a moderator: 30/1/16
  3. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Nghịch Lân

    T/g: Liễu Hạ Huy


    Dịch: Hôi Lông.
    Nguồn:Banlong.us


    Chương 1: Thiếu niên Mục Dương












    Chương 1: Thiếu niên Mục Dương





    Có người nói Lý Mục Dương là một kẻ phế vật.

    Điều này làm cho Lý Mục Dương vô cùng tức dận, vốn là chuyện bí mật trong gia tộc, tại sao lại bị tiết lộ để người bên ngoài biết được?

    Gió thổi vào mặt, hoa hồng màu xanh.

    Mấy cặp đôi trẻ tuổi chạy ra từ trong bụi cỏ, hoặc là hừ hừ ca khúc, hoặc là chơi trò chơi.

    Kỳ thị tốt nghiệp trung học đến gần, thần kinh của mỗi một học sinh đều căng như dây đàn, cố gắng vì giấc mơ của mình.

    Cách ngày thi tốt nghiệp chừng 38 ngày, trước học tổ chức hoạt động bơi lội để các học sinh thả lỏng tâm tình một chút, sau đó bằng vào trạng thái sung mãn mà xông pha chiến đấu cuối cùng tên đề bảng vàng.

    Ở bên cạnh Lạc Nhật hồ, một thiếu niên có làn dan đen đang nằm ngủ say sưa trên bờ cỏ.

    Cho dù là lúc ngủ, trên mặt của hắn cũng lộ ra biểu tình biến hóa muôn màu muôn vẻ, vốn là vui sướng , rồi thẹn thùng , sau đó là một cảm giác do dự rối rắm cùng xấu hổ…

    Một tháng trước hắn mỹ nữ chân dài của lớp 12/9 là Từ Sĩ Nhị đã ăn tiệc hải sản rồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ trong khác sạn 5 sao.

    Nửa tháng trước Trương Tần Kỳ nữ thần của lớp 12/3 mời hắn sau khi tan học sẽ đến một quán café để ôn tập bài học chuẩn bị để thi tốt nghiệp, hắn cũng đã đáp ứng.

    Lúc nãy, Thôi Tiểu Tâm, một học sinh toàn năng của trường cũng đã mở miệng hẹn hắn tối nay cùng nhau đi xem phim “ Titanic”, miệng hắn thì nói sẽ suy nghĩ lại nhưng kỳ thật trong long cũng không muốn từ chối.

    Lý Mục Dương thầm nghĩ chỉ tha một con dê, cũng không muốn thả một đàn dê.

    Cho nên rất khoản nợ đào hoa đã quấy nhiễu hắn, hắn không muốn trở thành một hoa hoa công tử.

    “Leng keng”

    Tiếng kim loại va vào nhau.

    Một thùng sắt hơi cũ bị ai đó ném vào trong hồ.

    Lý Mục Dương mở mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn mấy người bạn học của mình đứng ở trước mặt.

    - Lý Mục Dương, tao cảm thấy không nên gọi mày là Lý Mục Dương, phải gọi là Lý Tử Trư ( Con lợn chế họ Lý) mới đúng. Mày lên lớp cũng ngủ, đi chơi cũng ngủ, có phải mày ngủ như lợn hay không?

    Một tên nam sinh trào phúng nói, hắn cố ý đề cao âm lượng , hấp dẫn sự chú ý của các bạn học xung quanh.

    - Trương Thần, mày cũng không nên vũ nhục heo có được không? Tuy rằng con heo cả ngày hết ăn rồi lại nằm ngủ, nhưng mà ít nhất chúng nó cũng có làn da trắng trắng hồng hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu. Mày xem lại Lý Mục Dương đi, đen như cục than, tại sao có thể đem ra so sánh với heo được?

    Dương Quân có dáng người to con âm dương quái khí nói, dẫn đến một trận cười của mọi người.

    - Lý Mục Dương, mày đến đây câu cá à?

    Tên mập ở bên cạnh chỉ vào một cần câu cá đơn giản được làm bằng cây trúc ở bên hồ, cười ha hả:

    - Xem ra không có thu hoạch gì a, trong thùng trống rỗng , cũng không có con cá nào sao? Thật sự là rất tiếc a, vừa rồi đại gia hỏa còn nói trưa nay Lý Mục Dương sẽ câu rất nhiều cá, tối nay chúng ta có thể mở tiệc cá nướng. Ngươi cũng làm cho chúng ta thất vọng rồi a.

    Lý Mục Dương xoa xoa cặp mắt, len lén dùng ống tay áo chà nước miếng còn dính ở bên miệng.

    Động tác này của hắn đã làm các học sinh đến đứng xem phát ra tiếng cười.

    - Sao thế?

    Bộ dạng Lý Mục Dương tỏ ra mê hoặc:

    - Các cậu muốn làm gì?

    - Lý Mục Dương, bọn tao chỉ muốn đến thăm mày một chút, xem thử mày ngủ như thế nào?

    Trương Thần khẽ hất mái tóc của mình lên, từ trên cao nhìn xuống Lý Mục Dương đang ngồi dưới bụi cỏ:

    - Hôm nay mày ngủ có ngon không?

    - Rất tốt.

    Lý Mục Dương vô cùng thẳng thắn gật gật đầu . Ngủ một giấc rất thoải mái, chỉ là còn chưa nghĩ ra đáp án của vấn đề kia rốt cuộc có nên đồng ý đi xem phim với Thôi Tâm Hoa hay không?

    - Mơ thấy gì?

    Khuôn mặt đen của Lý Mục Dương ửng đỏ, đầu hơi cúi xuống, ngượng ngùng nói:

    - Tôi không thể nói.

    - Nói đi.

    Trương Thần giống như là một con mèo đang đùa giỡn một con chuột, đây là trò chơi mà bọn hắn rất thích chơi, bọn hắn là mèo mà Lý Mục Dương ở trước mặt là một con thỏ:

    - Yên tâm đi, bọn tao sẽ không cười đâu.

    - Tôi không thể nói.

    Lý Mục Dương lại lắc đầu .

    - Có phải nằm mơ thấy Thôi đại mỹ nữ lớp chúng ta hay không?

    Phía sau đám người, một cô gái tóc dài mặc váy dài màu trắng, tóc xõa xuống ngang vai khẽ nhíu mày, hiển nhiên là nàng không thích những người này đưa chiến tranh đến trên người mình.

    Lý Mục Dương như có điều suy nghĩ nhìn Trương Thần:

    - Cậu không thành thục.

    - Cái gì?

    Trương Thần lập tức mở to hai mắt nhìn , khó mà tin được:

    - Mày nói cái gì?

    Tên này uống nhầm thuốc cm nr hay sao?

    Lý Mục Dương là một kẻ quái thai trong lớp, bởi vì làn da đen như than, cho nên mọi người thường hay gọi Lý Mục Dương là “Cục than đen” hoặc là “ Nốt ruồi đen”.

    Bởi vì Lý Mục Dương thích ngủ như mạng, vào học cũng ngủ, tan học cũng ngủ cho nên tất cả mọi người đều đặt cho Lý Mục Dương một biệt hiệu là “ Thần ngủ”.

    Bởi vì có làn da đen lại rất thích ngủ cho nên Lý Mục Dương trở thành Hốt Boy trong trường. Mọi người nhìn thấy hắn thì đều nói là “ Đen”, đó là Cục than đen của trường chúng ta. Hắn có thể ngủ từ tiết 1 đến tiết 5, giáo viên gõ vỡ cả bảng đen cũng không thể đánh thức hắn.

    Lý Mục Dương là của quý ở trong lớp, là một biểu tượng a.

    Lúc mọi người có tâm tình tốt thì sẽ trêu chọc hắn, tâm tình không tốt thì sẽ khi dễ hắn.

    Hôm nay tâm tình Trương Thần không tốt, bởi vì hắn vừa mới thổ lộ với Thôi Tiểu Tâm, nhưng lại bị Thôi Tiểu Tâm từ chối.

    Còn 1 tháng nữa là sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp, khi đó mọi người trong lớp sẽ chia tay, nếu bây giờ không tạo được mối quan hệ trai gái với Trương Thần, chỉ có sau này sẽ trơ mắt nhìn đóa hoa xinh đẹp này biến mất ở trong cuộc sống của hắn.

    Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Trương Thần muốn tìm chuyện gì đó để giải tỏa cục tức này, thì liền nhìn thấy Lý Mục Dương nằm ngủ say sưa ở đây.

    Chỉ là, con chuột nhỏ này lại dám phản kháng nhạo bang mình? Đây là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.

    - Cậu không thành thục.

    Lý Mục Dương nói lại, tuy rằng chỉ có 4 chữ rất đơn giản nhưng mà lực sát thương kinh người.

    Sắc mặt Trương Thần trở nên âm trầm, ánh mắt hung ác mà nhìn Lý Mục Dương , gằn từng chữ nói::

    - Mày muốn chết.

    Lý Mục Dương khẽ vuốt lại đầu tóc lộn xộn của mình, nói:

    - Tùy tiện nói ra những lời uy hiếp này, tôi lại có một vấn đề muốn hỏi rồi. Mỗi ngày đều có người qua lại ở trên cầu Nại Hà, có mấy người sẽ cần người tự mình đưa qua hay sao?

    - Đánh hắn.

    Trương Thần rống giận một tiếng rồi vọt về phía Trương Thần.

    Cao 1m78, lại thường xuyên chơi bóng rỗ nên có thân hình rắc chắc, lúc chạy đi thì có bộ dạng uy phong, thoạt nhìn chỉ một nắm đấm là có thể quất bay Lý Mục Dương.

    Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

    Vào lúc này, Lý Mục Dương giống như là một con thuyền nhỏ lắc lư trong biển lớn, một đầu cừu nhỏ run rẩy trước một con hổ lớn, chỉ cần một cú đấm hay một cái tống là có thể làm cho hồn phách của hắn tan biến ngay tại chỗ.

    Lý Mục Dương đứng tại chỗ bất động , thoạt nhìn giống như là sợ cháng váng.

    Đứng như một pho tượng đá, nhưng tròng trắng trong mắt lại bắt đầu hiện lên tơ máu.

    Mới bắt đầu rất nhỏ, mắt thường sẽ khó thất, nhưng rất nhanh liền hiện thành một đường, càng phát ra sự khủng bố.

    Nhìn vào giống như là tròng mắt bị nhuộm đỏ vậy.

    Trên bàn tay của Lý Mục Dương hình thành một lớp vảy rất mỏng, giống như là vẩy cá trong suốt, mặt trên của vẩy cá lại lóe ra tử mang, một chấm đen trên lưng của hắn làm cho làn da đen thui biến thành màu đỏ tím.

    Trong lòng Lý Mục Dương tràn ngập dã tính thô bạo, giống như là có điều gì bất mãn cần phát tiết.

    Trương Thần chạy tới gần, sau đó vung tay đấm một quyền về phía mặt của Lý Mục Dương.

    “Vù”

    Lý Mục Dương đưa tay lên đỡ.

    - A…

    Có người lên tiếng kinh hô , còn có người sợ tới mức nhắm hai mắt lại .

    Bàn tay lèo khèo của Lý Mục Dương làm sao có thể đỡ được cánh tay sắt của Trương Thần?

    Trên mặt Trương Thần nở ra nụ cười đắc ý, nhìn vào khuôn mặt đen làm cho người ta chán ghét, xem thường ở trước mặt.

    - Con chuột nhỏ này lại can đảm dám chọc đến lão miêu?

    Khi nắm đấm tiếp tục, nụ cười trên mặt Trương Thần đọng lại, sau đó cảm thấy có một cỗ lực lượng rất mạnh đánh ngược vào hắn.

    Khó có thể đỡ , không hề có sức chống cự .

    “Bốp”

    “Bịch”

    Thân thể Trương Thần bay cao lên, sau đó văng thẳng đến bụi cỏ ở phía xa.

    Toàn trường yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

    Một đấm của Lý Mục Dương lại có thể đấm Trương Thần văng ra ngoài?




     
  4. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Nghịch Lân

    T/g: Liễu Hạ Huy


    Dịch: Hôi Lông.
    Nguồn:Banlong.us


    Chương 2: , Vạn Lý Triều Long !












    Chương 2: , Vạn Lý Triều Long !

    Một màn này phát sinh quá nhanh quá đột ngột , làm cho người ta căn bản phản ứng không kịp .

    Lúc Trương Thần xông lên, cũng có hai tên bên cạnh cũng xông theo.

    Bọn hắn từ 3 hướng tạo thành một vòng hình bầu dục vây công Lý Mục Dương, tuy rằng trong lòng bọn họ cảm thấy Trương Thần có thể dễ dàng đánh bại Lý Mục Dương nhưng mà để một mình Trương Thần động thủ đánh người, đây không phải là nói Trương Thần lỗ mãng bạo lực hay sao Điều này sẽ làm mất đi hình tượng của Trương Thần ở trường Nam Thần này.

    Phải 3 người tiến lên, thoạt nhìn sẽ uy phong bá đạo, lại làm cho người thấy nói bọn họ có nghĩa khí.

    Bọn hắn vừa chạy được một nửa mà Trương Thần đã văng ra, thế cục biến hóa làm cho bọn họ có chút luống cuống tay chân .

    Bọn họ vọt qua khỏi Lý Mục Dương, sau đó nhìn thấy bong lưng ngẩn người của Lý Mục Dương.



    Ánh mắt của Lý Mục Dương tỏ ra nghi hoặc nhìn vào bàn tay của mình.

    Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại đột nhiên cuồng bạo tức giận như vậy?

    Trước kia Lý Mục Dương xử sự theo nguyên tắc có thể nhịn được thì nhịn, cho dù đối phương khi dễ hắn thì hắn cũng vui cười để phối hợp. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể mang đến thương tổn nhẹ nhất cho bản thân, ai bảo mình đánh không lại bọn họ mần chi?

    Còn nữa, bình thường tay của mình còn trói gà không chặt, tại sao lúc này lại có thể đánh bay Trương Thần?

    Hơn nữa , hắn căn bản không có dùng sức, thật sự muốn để Trương Thần đứng lên để cho hắn đấm thử lại một cái để xem có chỗ nào không đúng a.

    Trương Thần rên rỉ lên tiếng, khó khăn từ dưới đất bò dậy .

    Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Mục Dương, ba phần kinh ngạc bảy phần hoảng sợ .

    Trong nháy mắt Lý Mục Dương phát ra lực đạo làm hắn giật mình, tại sao Lý Mục Dương có thể có thực lực như vậy.

    Ghét nhất là mấy tên giả tư ăn cọp.

    - Sát..

    - Sát..

    - Sát…

    Lý Mục Dương dẫm nát mặt cỏ, vọt đến trước mặt Lý Mục Dương.

    - Có phải cậu muốn hấp dẫn sự chú ý của bạn Thôi Tiểu Tâm hay không?

    Lý Mục Dương lên tiếng hỏi .

    Lúc này đây đến phiên Lý Mục Dương nhìn từ trên cao xuống Trương Thần, loại cảm giác này quả nhiên rất tốt. Bởi vì khuôn mặt đen anh tuấn của hắn đã biến thần thần tượng của quốc nội là Cổ Thiên Lạc.

    Trương Thần miệng ngập ngừng , lại lời gì cũng nói không được .

    Hắn thích Thôi Tiểu Tâm, đây cũng không phải là bí mật gì, bởi vì hiện tại hắn đang chơi cho đội bóng rổ của trường, bản thân hắn cũng là nhận vật quan trọng trong trường học, chuyện này cũng đã lưu truyền rộng rãi trong trường.

    Mặc dù không có quay đầu lại nhìn xung quanh , nhưng hắn biết Thôi Tiểu Tâm đã đứng ở phía sau, nàng thích đứng ở phía sau cùng, thoạt nhìn sẽ bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người.

    Hắn có thể phủ nhận vấn đề mà Lý Mục Dương đưa ra hay không? Chắc chắn là không thể.

    - Đã dùng cách sai rồi.

    Vẻ mặt Lý Mục Dương tỏ ra tiếc nuối nhìn vào Trương Thần, nhẹ nhàng lắc đầu thở dài nói:

    - Thôi Tiểu Tâm là một người thong minh, là một nữ sinh kiêu ngạo, bạn ấy thích kiểu người tao nhã trí tuệ nội liễn, lại có năng lực giỏi. Thường thường cậu chạy tới trào phúng tôi vài câu, khi dễ tôi một trận, nghĩ cái này sẽ lộ ra sự cường đại cùng chói mắt của cậu hay sao?

    Nữ sinh an tĩnh giống như hoa bách hợp muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng chung quy vẫn không thể nói ra lời.

    Ánh mắt của nàng sắc bén giống như một lưỡi đao đang cứa từng miếng trên da thịt của Lý Mục Dương, nhìn xem thử hắn đang suy nghĩ cái gì?

    - Người này không chỉ có bộ dạng khó coi, hơn nữa cũng rất đáng ghét.

    Trong long nữ sinh này nghĩ như vậy.

    - Kỳ thật những thứ này ở trong mắt Thôi Tiểu Tâm không là gì cả, chỉ làm cho người ta xem thường cậu mà thôi. Cậu coi tôi là chú hề để cậu đùa giỡn, mà lúc cậu đùa giỡn tôi thì ở trong mắt Thôi Tiểu Tâm thì cậu cũng chỉ là một tên hề đang diễn mà thôi.

    Lý Mục Dương chỉ vào mặt của mình:

    - Cậu nhìn mặt của tôi này, so với tôi thì cậu đệp chai hơn, trắng hơn tôi.

    - Cậu cao lớn hơn tôi, thong minh hơn tôi, đúng rồi, cậu còn có thể chơi bóng rổ. Lúc tôi nhìn thấy cậu chơi bong rổ thì vô số tiếng nữ sinh điên cuồng mà gọi tên của cậu, nhiều khi tôi hy vọng người đang đứng trên sân là tôi.

    - Có một triết nhân từng nói: Xem cảnh giới của một người liền xem đối thủ của hắn là ai. Cậu đã chọn tôi làm đối thủ của cậu, hoặc là nói là đối tượng khi dễ của cậu. Cậu đã kéo mình vào cùng một tầng thứ với tôi, cậu cảm thấy làm như vậy sẽ được bạn học Thôi Tiểu Tâm ưa thích hay sao? Ngây thơ rồi đó cưng.

    - Lý Mục Dương, mày…

    - Tôi rất bình thường.

    Lý Mục Dương nhếch môi nở nụ cười. cùng là da tối đen, ánh mắt linh động có mị lực khó mà diễn ra bằng lời, đây là cả khuôn mặt của hắn, hoặc là nói đôi mắt sáng này là chỗ nổi bật duy nhất trên người của hắn:

    - Nhưng mà cậu là một kẻ rất đáng thương.

    Trương Thần hoàn toàn bị chọc giận , hắn vọt qua bóp chặt cổ của Lý Mục Dương, thét lên:

    - Lý Mục Dương, mày nói ai là kẻ đáng thương? Mày nói ai là kẻ đáng thương?

    - Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi….

    - Có ai không? Mau kéo bọn họ ra…

    - Thầy ơi, có người đánh nhau rồi…



    - Dùng thêm sức đi.

    Hồng quang trong mắt Lý Mục Dương lại hiện lên, nhìn chằm chằm vào Trương Thần, gầm nhẹ:

    - Dùng thêm sức đi, giống như trước kia cậu đã từng dẫm tôi ở dưới chân của mình.


    “Phốc”

    Trương Thần phun ra một ngụm máu, có thể là bởi vì nội thương nghiêm trọng , càng có thể là bởi vì buồn bực.

    Trương Thần đang điên cuồng vẫn bị người ra kéo ra, Trương Thần đá văng cần câu của Lý Mục Dương, cười lạnh:

    - Lý Mục Dương, mày là tên phế vật có tư cách gì nói tao là kẻ đáng thương? Mày không có văn, võ lại không, bộ dạng lại xấu xí, mỗi lần kiểm tra hay thì đều đứng đội sổ trong trường, ngay cả câu cá cũng không câu được con nào. Mày cho rằng mình sẽ có tiền đồ gì? Đời này mày chỉ là một con heo hết ăn rồi ngồi chờ chết mà thôi.

    Lý Mục Dương xoa nhẹ cổ của mình, cười nói:

    - Vừa rồi cậu đã bị tôi đánh bay đấy.

    “…”

    Trương Thần chỉ vào mặt Lý Mục Dương rồi xoay người rời đi.

    Đám đàn em phía sau cũng sửng sốt một chút, nhìn kỹ Lý Mục Dương một chút rồi cũng chạy đi theo.

    Cảnh tượng náo nhiệt đã kết thúc, đám người rời đi, một mình Lý Mục Dương ngồi ở trong bụi cỏ bên bờ hồ ngẩn người.

    Chung quy vẫn chỉ có mỗi mình hắn.

    Giống như trước đây .

    - Lý Mục Dương.

    Giọng nói của một cô gái vang lên.

    Lý Mục Dương xoay người nhìn lại , phát hiện Thôi Tiểu Tâm vẫn đang đứng tại chỗ.

    Lần này cũng không giống như ngày thường.

    - Bạn phê phán tôi là không đúng nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Kỳ thật, bạn có biết không? Bạn chính là người ở lại nói chuyện với tôi, người khác sẽ dùng ánh mắt xem thường để nhìn tôi, hoặc ngạc nhiên , hoặc đố kỵ , cũng có hâm mộ . Phía trên của một cục bùn đột nhiên xuất hiện một đóa hoa xinh đẹp, đúng là một chuyện rất đẹp, Với tôi mà nói, cuối cùng vẫn là chuyện tôi chiếm tiện nghi. Tôi muốn nói với bạn rằng tôi sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

    Không cần quay đầu lại , Lý Mục Dương cũng biết hoa khôi của lớp lưu lại nói chuyện với mình sẽ mang đến rung động cho những bạn học khác.

    Thôi Tiểu Tâm không nghĩ tới Lý Mục Dương sẽ nói ra mấy câu nói như vậy, trong mắt của nàng hiện lên một tầng sương mù, nháy mắt lại trong vắt, trầm ngâm một lát , nói:

    - Bạn nói đúng hai chuyện nhưng cũng nói sai hai chuyện.

    - Xem ra là bạn nguyện ý ở lại nói chuyện với tôi. Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức nói chuyện với nhau phải không?

    Lý Mục Dương cười nói.

    - Thứ nhất tôi không thích Trương Thần, ở trong mắt của tôi, hành vi của hắn quả thật giống như là một tên hề lấy lòng mọi người.

    - Thứ hai tôi quả thật giống như cậu nói, tôi thích người tao nhã trí tuệ, nội liễm nhưng người ấy có năng lực nhưng cũng không thích khoe khoang ra năng lực của mình, đây là mẫu người mà tôi thích.

    Lý Mục Dương gật gật đầu , nói:

    - Vậy tôi nói sai hai chuyện gì?

    - Thứ nhất là tôi không cảm thấy bạn là kẻ hề, bạn chỉ là một người bình thường giống như bao nhiêu người bình thường khác. Bạn không làm gì sai cả, chỉ là…

    - Chỉ là vận mệnh không công bằng với tôi một chút.

    Lý Mục Dương nở nụ cười tự giễu, nói:

    - Người xấu nhà lại nghèo, đầu như bột nhão, văn võ đều kém, chỉ có thể nhận sự an bài của vận mệnh , trở thành một tên phế vật ngồi ăn rồi chờ chết, đúng hay không?

    Đồng tử Thôi Tiểu Tâm phát ra tia sáng kỳ dị, người này luôn bị mọi người gọi là Cục than đen, bị khi dễ liên tục, thanh danh lan xa tại sao lúc này lại có lối suy nghĩ cùng những lời lẽ sắc bén như vậy?

    - Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi.

    Lý Mục Dương ngậm một cọng cỏ ở trong miệng của mình.

    - Bạn cứ tiếp tục nói đi.

    - Mặc dù bên trên cục bùn không thể nào làm cho hoa nở ra, đây là chuyền tất nhiên. Bởi vì biểu hiện ra hơi tầm thường, kỳ thật bên trong cục bùn ấy lại có đủ chất dinh dưỡng để làm cho đóa hoa ấy nở rộ, nó dùng hết toàn lực, dùng đóa hoa trên đỉnh đầu của mình để chứng minh giá trị tồn tại của nó.

    - Bạn cảm thấy tôi giống như cục bùn kia, còn có thể cứu vớt được sao?

    Lý Mục Dương nhếch môi nở nụ cười , nói:

    - Vậy bạn nguyện ý….

    - Tôi không muốn.

    Thôi Tiểu Tâm rõ ràng trực tiếp cự tuyệt:

    - Tôi muốn đi ĐH Tây Phong, bạn sẽ đi đâu? người của một thế giới , tương lai của chúng ta sẽ không xuất hiện cùng với nhau.

    ĐH Tây Phong là một trong những ĐH có tiếng ở quốc nội, lấy thành tích bây giờ của Lý Mục Dương thì chỉ có thể đến ĐH Tây Bắc Phong, một chỗ có tiền là có thể đến đó học.

    - Nói cũng đúng.

    Lý Mục Dương nở nụ cười chua sót, nói:

    - Đây cũng là nguyên nhân mà tôi thích bạn nhưng chưa bao giờ thổ lộ với bạn cả.

    - Cái gì?

    - Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Tôi là một nam sinh đang ở trong thời kỳ trưởng thành, luôn tràn ngập hứng thú đối với những cô gái xinh đẹp. Chúng tôi ưa thích Từ Gia Nhị, ưa thích Trương Tân Kỳ, cũng thích cả bạn. Chúng tôi hy vọng có thể chói mắt giống như các bạn, chúng tôi hy vọng có thể đi bên cạnh các bạn, cũng đã từng mơ mộng rằng chúng tôi sẽ chở các bạn trên chiếc xe đạp, bạn ở phía sau tôi cười nổ nhưng một đóa hoa trong ánh nắng mai vậy.

    - Nhưng mà những cô gái xinh đẹp luôn đặt tầm mắt của mình ở trên những Hốt Boy, chúng tôi chỉ có thể xa xa nhìn mà thôi, nếu đột nhiên có một cô gái xinh đẹp như vậy tới gần nói chuyện với chúng tôi vài câu, đó chính là một sự may mắn thật lớn mà ông trời đã giành cho chúng tôi rồi.

    Lý Mục Dương ngửa mặt nhìn những đám mây trên bầu trời, nói:

    - Còn có thể trông mong gì hơn thế nữa?

    Thôi Tiểu Tâm trầm tĩnh một lúc lâu, rốt cuộc giọng nói có chút phức tạp một chút:

    - Chúc bạn may mắn.

    Nói xong xoay người rời đi.

    Hoạt động bơi lội đã xong, thứ đợi bọn họ sau đó là một kỳ thi ác liệt.

    - Thôi Tiểu Tâm.

    Đột nhiên Lý Mục Dương hô lên.

    Thôi Tiểu Tâm xoay người nhìn qua , nàng không rõ người này muốn nói với mình cái gì.

    Kỳ thật nói cái gì cũng vô dụng , nàng không có khả năng bởi vì đồng tình mà nhận một phần tình yêu,

    - Tôi từ chối.

    Lý Mục Dương lên tiếng.

    - Cái gì?

    - Bạn mời tôi đi xem phim chung với bạn, tôi từ chối.

    Lý Mục Dương cao giọng.

    Thôi Tiểu Tâm lạnh lung nhìn chằm chằm vào Lý Mục Dương, nói:

    - Ngu ngốc.

    Mặt trời chiều ngã về tây , ánh sáng màu đỏ bao lấy Lạc Nhật hồ giống như một cảnh đẹp trong mơ.

    Lý Mục Dương cất cần câu, chuẩn bị cùng mọi người trở về nhà,

    “ Vù”

    Gợn sóng lấp loáng trên mặt hồ, đột nhiên nhảy lên vô số ca chép đủ màu sắc rực rỡ.

    Giống như là nhận được ám chỉ nào đó, sau đó vô số đầu cá chép từ trong Lạc Nhạc hồ nhảy lên,.

    Chúng nó ngàn vạn , chúng nó liên miên bất tuyệt . Chúng nó phô thiên cái địa, màu sắc rực rỡ che kin gần cả nửa mặt hồ.

    Ở những chỗ mắt thường không thấy được, còn có rất nhiều cá chép đang bơi đến nơi này, phảng phất như đi hành hương.

    Chúng nó phóng đi theo phương hướng của Lý Mục Dương, giống như là đi theo tín ngưỡng trung thành nhất của mình.

    Nếu có lão nhân nào có kinh nghiệm nhìn thấy một màn này nhất định sẽ lên tiếng kinh hô:

    - Vạn Lý Triêu Long , đây là Vạn Lý Triêu Long ngàn năm khó gặp a….




     
  5. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Nghịch Lân

    T/g: Liễu Hạ Huy


    Dịch: Hôi Lông.
    Nguồn:Banlong.us


    Chương 3: Tư Niệm quá ngọt !













    Chương 3: Tư Niệm quá ngọt !

    Có người nói bẻ gãy cánh của thiên sứ cũng có người nói ông trời bẻ gãy cánh của ngươi để ngươi chết.

    Nghe mẹ kể, lúc Lý Mục Dương ra đời thì đã bị sét đánh, thiếu chút nữa đã đi gặp ông bà rồi.

    Điều này làm cho Lý Mục Dương cảm thấy nghi hoặc, tổ tiên hắn đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà mới vừa ra đời đã bị thiên phạt rồi?

    Lúc 3 tuổi Lý Mục Dương mới có thể mở to mắt để nhìn thấy, lúc 7 tuổi mới có thể chập chững biết đi, 10 tuổi mới mở miệng tập nói, thẳng đến 14 tuổi còn trói gà không chặt, cũng không có biện pháp để tập kiếm luyện khí như những người bạn cũng trang lứa.

    Có người nói ông trời đóng một cửa sổ của ngươi thì đồng thời cũng lưu lại cho ngươi một cánh cửa sổ khác.

    Nếu võ đã không được thì liền qua văn, nói không chừng sau này có thể giống như mấy vị lão đại thời xưa hạ bút thành thơ, lưu lại mấy bài thơ danh tác cho hậu thế. Nhưng mà mỗi lần Lý Mục Dương cầm lấy sách vở thì đầu của hắn liền trở nên hỗ loạn, rất nhiền liền tiến vào giấc mộng đẹp.

    Bạn cùng bàn nhắc nhở nhưng vẫn không dậy.

    Giáo viên tới mắng nhưng cũng vô dụng.

    Một giáo viên mới tới thấy Lý Mục Dương ngủ nên đã tức giận mà bẽ gãy cả một cái miếng lau bảng, đây chính là miếng lau bảng được làm bằng kim loại a.

    Nhưng mà Lý Mục Dương vẫn u như kỹ.

    Thích ngủ như mạng !

    Chỉ cần để cho hắn ngủ , chuyện gì cũng có thể thương lượng .

    Nếu như không có ngủ tốt , tính tình của hắn liền đặc biệt nóng nảy .

    Giống như ngày hôm nay, sở dĩ hắn cùng Trương Thần phát sinh xung đột chính là bởi vì hắn đang nằm mơ mà bị người khác đánh thức, ngủ còn chưa đủ a.

    Ít nhất là trong lòng Lý Mục Dương nghĩ như vậy.

    “Xoạt”

    Đầu Lý Mục Dương chui ra từ dưới bồn tắm, sau đó mồm to thở hồng hộc.

    Thời gian nín thở của hắn rất dài, nhưng mà vẫn có cảm giác làm cho trái tim kích thích.

    - Không phải mình là một kẻ phế vậy hay sao?

    Trong lòng Lý Mục Dương thầm nghĩ:

    - Một quyền ban nãy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

    Hắn nghiêm túc ngắm lấy cánh tay của mình, da thịt nhẵn nhụi nhưng mà bị nước ấm ngâm thành màu hồng hồng.

    “Két”

    Cửa phòng tắm bị đẩy ra, một Loli đáng yêu đi vào, vẻ mặt vội vàng hỏi:

    - Anh, có tên hỗn đản nào khi dễ anh nữa hay sao?









    Lý Mục Dương nhỏ hơn Lý Mục Dương 3 tuổi, hai người cùng học ở trường Phục Hưng, Lý Mục Dương học lớp 12 còn Lý Tư Niệm thì học lớp 11.

    Đương nhiên khác với người anh phế vật là Lý Mục Dương này, từ nhỏ Lý Tư Niệm đã thông minh lanh lợi, hằng năm đều có thành tích đứng đầu toàn khối.

    Nàng học muộn hơn Lý Mục Dương 3 năm nhưng lại học kém Lý Mục Dương có một lớp bởi vì khi còn học tiểu học và trung học cơ sở thì nàng đã liên tục vượt lớp 2 lần.

    Lúc trung học phổ thông này cũng đề nghị học vượt lớp nhưng mà bị cha mẹ cự tuyệt. Bọn họ cho rằng 3 năm trung học này là 3 năm rất quan trọng, trong 3 năm này phải chuẩn bị đầy đủ, sau đó thi vào một trường ĐH tốt nhất quốc nội.

    Lý Tư Niệm là một tiểu mỹ nữ trong trường, là một hot girl. Nàng có thể biết Lý Mục Dương bị khi dễ cũng không phải là chuyện lạ gì.

    Hai tay Lý Mục Dương ôm lấy bộ ngực của mình, cười khổ:

    - Lý Tư Niệm, anh đã nói với em bao nhiều lần rồi, lúc đi vào thì phải gõ cửa.

    Cho tới bây giờ Lý Tư Niệm vẫn không có thói quen gõ cửa, mỗi lần vào phòng của mình đều là đấu đá lung tung . Vì thế Lý Mục Dương cũng không biết hy sinh biết bao nhiêu tạp chí “ Play Boy” rồi.

    Mỗi lần Lý Tư Niệm thấy Lý Mục Dương đang nhìn những tờ tạp chí này thì nàng liền hiên ngang lẫm liệt cướp đi bảo là muốn nộp lên cha mẹ .

    Kỳ quái là cha mẹ của Lý Mục Dương cũng từng nói vấn đề này với hắn.

    - Vâng.

    Khuôn mặt Lý Tư Niệm khẽ ửng đỏ, liếc mắt nhìn Lý Mục Dương một cái rồi đi ra ngoài.

    Lúc rời đi, vẫn không quên mà đóng cửa phòng tắm lại.

    “Cốc Cốc Cốc”

    Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

    - Anh, em có thể vào không?

    Lý Tư Niệm ở trước cửa hô lên.

    Vẻ mặt Lý Mục Dương bất đắc dĩ, nói:

    - Vào đi.

    Lý Tư Niệm lại đẩy cửa đi vào , sốt ruột hỏi:

    - Anh, tên hỗn đản nào khi dễ anh.

    - Là anh khi dễ người khác.

    Lý Mục Dương nói, lần này cũng không phải khoác lác với muội muội của mình, quả thật hắn đã đánh bay Trương Thần, có rất nhiều người có thể làm chứng cho mình.

    - Anh, anh khi dễ tên bại hoại nào?

    Sắc mặt Lý Tư Niệm hơi hòa hoãn một chút, hỏi.

    Vẻ mặt Lý Mục Dương cảm động, nghĩ thầm quả nhiên là em của mình a.

    Hắn cười ha ha nhìn Lý Tư Niệm, nói:

    - Trương Thần muốn khi dễ anh, bất quá đã bị anh khi dễ lại…Bất quá mọi chuyện đã trôi qua rồi.

    “ Hừ”

    Lý Tư Niệm hừ lạnh:

    - Lại là tên hỗn đản Trương Thần đó, em nhất định sẽ không tha cho hắn.

    Lý Mục Dương vội vàng khuyên bảo:

    - Tư Niệm, mọi chuyện đã qua, lần này anh của em cũng không bị hại, em cũng đừng có tìm hắn gây sự, em là một nữ hài tử đó.

    Lý Mục Dương lo lắng an toàn của Lý Tư Niệm, dù sao Lý Tư Niệm chỉ là một nữ hài tử nhu nhược, nếu Trương Thần phát tiết cơn giận của mình lên trên người của Lý Tư Niệm, đây là điều mà Lý Mục Dương không muốn nhìn thấy nhất.

    Hắn tình nguyện để bản thân bị ủy khuất một chút.

    Đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn kể cho người nhà nghe chuyện hắn bị người trong trường học khi dễ.

    - Không được.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tư Niệm kiên nghị, nói:

    - Ai cũng không được khi dễ anh của em cả.

    - Tư Niệm.

    - Anh, em mua cho anh khoai lang nướng nè.

    Lý Tư Niệm lấy ra một cái bọc nhỏ trong cặp sách của mình.

    - Nhân lúc còn nóng thì ăn đi.

    Lý Mục Dương cảm động, bẻ một nửa cho Lý Tư Niệm, nói:

    - Chúng ta mỗi người một nửa.

    - Anh ăn đi, em ăn kiêng.

    Lý Tư Niệm lắc đầu:

    - Ăn khoai lang sẽ đánh rắm a.

    "---------- "

    …….



    Sân bóng rổ, hiện tại đang tiến hành một trận đấu giữa các thành viên trong đội bóng rổ của trường.

    Là đội trưởng của CLB bóng rổ của trường, chơi bóng là một môn bắt buộc trong thời khóa biểu hằng ngày của Trương Thần.

    Hơn nữa, hắn lại thích khi bản thân mình ra mồ hôi thì lại nghe được những tiếng reo hò cố lên của các em gái nhỏ.

    - Trương Thần cố lên.

    - Trương Thần, anh là người giỏi nhất.

    - Trương Thần, em iêu anh.



    Trương Thần nhịn không được mà nhìn sang chỗ khán đài, trên đấy có một đám cô em xinh xinh đang hô cố lên. Nhưng mà trong những người ấy, có một khuôn mặt mà hắn chưa bao giờ gặp qua.

    - Nhiều học muội xinh đẹp a.

    - Nhiều gọng nói dễ nghe a.

    - Bộ dạng sôi nổi thật đáng yêu, giống như một tiểu thiên sứ.

    Bởi vì thường xuyên nhìn chỗ khán đài nên nhiều lần đồng đội chuyền bóng đến đều bị Trương Thần làm mất bóng.

    Trận đấu tạm dừng, một đám đội viên xúm lại nháy mắt ra hiệu với hắn.

    - Đội trưởng , lại có hàng mới a.

    - Ngon ngọt như rau xanh, o cho 90 điểm.

    - Tao cho 98 điểm, mày có muốn để cho tao không?

    - Chán ăn bữa tiệc lớn , ngẫu nhiên cũng muốn đổi một bữa ăn nhẹ một chút có đúng không?

    Trương Thần cùng đồng đội nói vài câu rồi đi đến khán đài.

    Trên khán đài đám MM xinh đẹp liền hét ầm lên, có người đưa đồ uống, có người đưa khăn mặt, còn có người chuẩn bị thổ lộ tình cảm của mình,

    - Cảm ơn, cảm ơn mọi người.

    Trương Thần là người được chú ý nhiều nhất, ý cười đầy mặt nói cảm ơn.

    Hắn nhìn thấy tiểu cô nương sôi nổi nhất, hét lớn tiếng nhất đứng ở phía sau đám người, ánh ánh mắt nũng nịu mà nhìn hắn , lại ngượng ngùng.

    Người mới mà, có thể hiêu được.

    Trương Thần tách đám người ra, đi đến chỗ cô gái ấy,.

    - Em tên là gì?

    Giọng nói của Trương Thần rất thành thật, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.

    - Em gọi là Tư Niệm.

    Cô gái Thần liếc mắt một cái , như là một con thỏ hoảng sợ mà cúi đầu xuống.

    - Tư Niệm, cái tên này rất hay.

    Trương Thần nở ra nụ cười rất mê người.

    Thật là một cô gái tốt, vừa rồi khi nàng ngẩng đầu rồi cúi đầu làm cho trái tim của hắn đập nhanh lên.

    Nàng làm cho Trương Thần nhớ lại một bài thơ: Ôn nhu khi cúi đầu, giống như một đóa thủy liên hoa thẹn thùng khi gặp phải một cơn gió.

    - Cảm ơn.

    Gương mặt cô gái khẽ ửng hồng.

    - Em đang ôm cái gì thế?

    - Là một bình nước canh do em nấu.

    - Có thật không? Hiện tại rất ít nữ hài tử biết nấu anh, người nam nhân uống canh của em sẽ làm cho người khác đố kị a.

    - Đây là canh em nấu cho anh.

    Nữ hài tử ngẩng đầu lên , con ngươi kiên định như vì sao nhìn vào Trương Thần.

    - Có thật không?

    Trương Thần hé miệng nở nụ cười:

    - Thì ra anh chính là người may mắn kia sao?

    - Tay nghề của em không tốt cho lắm.

    - Đã là một chuyện hiếm thấy rồi.

    - Có thể sẽ không dễ uống.

    - Quý ở tâm ý .

    - Anh thật sự sẽ uống hết sao?

    Trương Thần cười vui vẻ , nói:

    - Đương nhiên, tại sao có thể lãng phí tấm lòng thành của giai nhân được.

    Cô gái đưa bình canh tới, ôn nhu mà dặn dò:

    - Cẩn thận kẻo nóng đấy.

    - Sẽ không đâu.

    Trương Thần cảm giác được trái tim của mình đều phải hoa tan rồi, hắn mở bắt canh ra:

    - Đây là món quà quý nhất mà anh đã từng nhận được.

    Hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu uống.

    Uống uống , lông mày của hắn nhíu lại .

    Nhớ tới cô gái kia nói:

    - Tay nghề của em không tốt lắm.

    Hắn lại tiếp tục uống.

    Uống uống, dạ dày của hắn co quắp.

    Nhớ tới cô gái nói:

    - Có thể sẽ không dễ uống.

    Hắn lại liều mạng kiên trì.

    Uống uống , trái tim của hắn cũng đau .

    Nhớ lại bản thân đã noi:

    - Tại sao có thể lãng phí tấm lòng thành của giai nhân?

    Hắn còn muốn kiên trì tới cùng.

    “Ọe”

    Hắn đột nhiên xoay người rồi ói như điên xuống đất.





     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)